1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quốc sư hắn sủng thê thành nghiện - Ô Liễu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      055. Dụ hoặc về thân thể thành thánh, chuyển thế phong thần

      Nhìn đứa bé lại gạt nước mắt nữa, Thu Nhuyễn Nhuyễn thể tiếp tục làm như thấy, bế bé con mập mạp từ mặt đất lên, đặt ở đệm, dùng khăn lau lau nước mắt cho nó.

      “Vẫn là nhạc mẫu đại nhân tốt với tiểu tế.” Kim Triều kéo cánh tay Thu Nhuyễn Nhuyễn buông ra.

      Mạc Ly bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường, xách tiểu tử thúi sang phía mình, nhét bao mứt cho nó, : “An tĩnh ăn , đừng chuyện.”

      xem như suy nghĩ cẩn thận, càng kính trọng, ông ấy càng vênh cái mũi lên mặt, còn bằng giống như Lưu Kỳ, đối đãi như thường.

      Đối với thái độ đệ tử khi sư diệt tổ, lão tổ tông cũng tức giận, ủy khuất ba ba mà ăn mấy miếng mứt, đùa với bọn họ.

      Lưu Kỳ nhìn tiểu tử thúi này ủy khuất đáng liền muốn khi dễ nó, tay dài duỗi ra, ở đầu mập mạp trận xoa, ha ha cười : “Tiểu tử thúi còn thông tuệ như thế, khó trách quốc sư phải nhặt về làm con rể.”

      Mập mạp nghe khen mình, vừa nhai mứt, vừa nhếch miệng cười với , Lưu Kỳ thể nhìn tên tiểu tử thúi này khoe khoang, giọng lại chuyển, : “Tiểu tử thúi cũng đừng quá đắc ý, tức phụ của con giờ còn thấy bóng đâu, chờ Lưu thúc thúc của con nỗ lực chút, ngày mai lại sinh đệ đệ ra đoạt tức phụ của con!”

      “Lưu thúc thúc người chỉ lo sinh, đoạt được coi như ta thua.”

      “Hắc, tiểu tử thúi khẩu khí cũng a!”

      Còn phải sao, người này chú định mệnh cách vợ con, có thể sinh ra hài tử mới là có quỷ đó.

      Kim Triều cười mà , đưa túi mứt trong tay cho Thu Nhuyễn Nhuyễn : “Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế mượn hoa hiến phật.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn xấu hổ cười cười, nể tình mà duỗi tay cầm miếng mứt táo.

      “Quốc sư, tên tiểu tử thúi này đến tột cùng bao tuổi a? chuyện thế này, hiểu biết kém hài đồng bảy tám tuổi đâu.”

      Mạc Ly trầm mặc, cùng thiên địa đồng thọ, vạn tuế còn tính là ít.

      Lời đến bên miệng, chỉ : “Nó nhìn thôi.”

      Ở cùng Kim Triều mấy ngày, nhìn nó quỷ linh tinh quái mà bộ dáng trẻ con, cũng dần dần làm người ta bỏ qua thân phận nguyên bản. Đặc biệt là Thu Nhuyễn Nhuyễn, càng có lực chống đỡ đối với bé con đáng , lão tổ tông diễn tinh lại quen diễn trò, tới mấy ngày thương như thương đứa .

      Mạc Ly mỗi lúc vui, ném nó cho Lưu Kỳ lăn lộn, nhưng đến chốc lát nhóc con này lại chạy tới trước mặt Thu Nhuyễn Nhuyễn gạt nước mắt, lên án ác độc, còn chọc đến tiểu tức phụ oán trách khi dễ hài tử. Mạc Ly đúng là có khổ nên lời, nếu ông ấy là hài tử, người thiên hạ này tính là gì?

      Nhiều thêm lão tổ tông diễn tinh, đường này vui vẻ hơn hẳn, dù mưa to liên miên ngừng cũng cảm thấy phiền lòng, Mạc Ly tính toán lộ trình, chỉ ngày nữa là có thể tới Tô Châu, xem lượng mưa mấy ngày nay, lại thêm mấy ngày sau, phỏng chừng là được.

      Nếu muốn tránh họa, khu vực ven sông đều phải bắt đầu sơ tán, đây chính công việc lớn, Mạc Ly lo lắng bấm đốt ngón tay tính thế mưa phen, tính đến đêm mai mưa ngừng, năm ngày sau mới có thể tiếp tục rơi, lúc này mới yên tâm. Nếu đêm mai mưa ngừng, liền lo sông lớn vỡ đê, còn lượng mưa về sau, tại còn chưa tính ra, chỉ có thể xem thay đổi rồi tính.

      Tuy bấm đốt ngón tay có việc gì, nhưng trong lòng Mạc Ly vẫn lo sợ bất an, nghĩ nghĩ, lại tính quẻ, tính chút khí vận Giang Nam, vẫn ra đại hung, khỏi nhíu mày, chẳng lẽ chuyện trời phạt còn phải là tai hoạ chủ yếu?

      “Xem Thiên thư .” thanh non nớt vang lên ở bên tai , Mạc Ly ngẩng đầu, thấy là lão tổ tông, phải cùng Lưu Kỳ đánh xe nghịch nước sao.

      “Xem Thiên thư làm gì, cũng vô dụng.” Mạc Ly , duỗi tay dịch dịch cái thảm ở người tiểu tức phụ.

      Kim Triều nghẹn họng, xác vô dụng, chỉ biết được trận tai hoạ này kéo dài bao lâu, chết bao nhiêu người, có biết cũng thay đổi được cái gì, sinh tử có mệnh phú quý ở trời, chỉ bằng tạo hóa của từng người, trừ phi là người có công đức cực lớn mới có thể nghịch thiên sửa mệnh.

      Kim Triều nhìn cẩn thận nhàng dịch chăn cho Thu Nhuyễn Nhuyễn mà ngẩn người, hồi lâu : “Nếu có nàng, ngươi càng tốt hơn.”

      Mạc Ly cũng nâng mắt, trả lời: “Nếu có nàng, có ta tại.”

      Kim Triều lại sửng sốt, đúng , nếu có nàng, Mạc Ly làm sao lại trở thành quốc sư, Kim Triều vỗ vỗ đầu, xong rồi xong rồi, sao lại càng ngày càng xuẩn, bị rút tiên cốt, thân thể quả thực được a!

      Vì chứng minh mình ngu ngốc, Kim Triều còn thêm: “Nếu muốn né qua lần tai hoạ này cũng phải có cách nào. Nếu ngươi cứu được nhiều người như thế, là công đức thể đo lường, thân thể thành thánh, chuyển thế phong thần cũng là có khả năng.”

      Mạc Ly giật mình, tay tự giác khẽ run lên, chỉ nghe Kim Triều lại : “Bất quá ngươi bây giờ buông bỏ được hết thảy sao?” Kim Triều rồi bĩu môi về phía Thu Nhuyễn Nhuyễn.

      Mạc Ly , về công hay tư cũng nên lựa chọn cứu người, về công là quốc sư, nên cứu bá tánh, về tư, thân thể thành thánh, chuyển thế phong thần, có người tu hành nào muốn như thế?

      Nhưng chết Nhuyễn Nhuyễn nên làm sao bây giờ?

      “Ngươi cho ta cái này làm gì? Nhuyễn Nhuyễn còn chưa mang thai, ta chết rồi, ngươi có thể có tiên cốt.”

      “Rốt cuộc bổn tọa là vô thượng thần, nếu vì tư dục của bản thân mà ra biện pháp, vậy còn xứng làm vô thượng thần sao. Cùng lắm bổn tọa lại chờ thêm mấy trăm năm thôi, chuyện tu luyện cưỡng cầu được. giờ cho ngươi biện pháp, để cho ngươi lựa chọn, cứu hay cứu đều là ngươi lựa chọn, có quan hệ với bổn tọa.”

      Mạc Ly nghe lời này chỉ muốn mắng vô sỉ, Tổ sư gia hố đệ tử như thế, đúng là từ xưa đến nay chỉ có người!

      chuyện, hai người chú ý Thu Nhuyễn Nhuyễn tỉnh, vừa vặn nghe thấy bọn họ , Thu Nhuyễn Nhuyễn mở mắt ra, nhìn đỉnh xe hồi lâu, ngồi dậy từ đùi Mạc Ly, : “Tướng công nên đáp ứng, cần lo lắng cho ta.” Cùng lắm nàng cũng chết theo thôi, nhưng lời hứa vĩnh sinh vĩnh thế của bọn họ làm được, sau này có lẽ là vĩnh viễn thiên nhân vĩnh cách.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ vậy, nhịn được đỏ mắt, vội cúi thấp đầu, che dấu hai mắt mình đẫm lệ.

      Kim Triều muốn lui ra ngoài, cho hai phu thê tự thương lượng, bỗng nhiên xuất thanh già nua: “Các ngươi ân ân ái ái tốt, loại chuyện cứu quốc cứu dân này nên giao cho lão phu !”

      Là Linh Thái lão nhân.

      Mạc Ly vô ngữ, nhưng ra quên mất lão, nếu lão nguyện ý, để cho lão làm thôi, chủ yếu là muốn cứu người, ai cứu cũng là cứu, còn thân thể thành thánh đối với lực hấp dẫn cũng lớn.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy bình ngọc đeo cổ ra, trận gió lạnh thổi qua, Linh Thái lão nhân hình, chắp tay làm cái đại lễ với Kim Triều, : “Linh Thái từ Bạch Hoa Sơn gặp qua Lưu Chiếu vô thượng thần.”

      Kim Triều hắt xì cái, nhích lại gần bên người Mạc Ly, thân thể phàm nhân cũng yếu ớt.

      “Ngươi chính là Linh Thái lão nhân trộm đại kỳ của Tần Quảng Vương?”

      “Đúng là tiểu đạo.”

      Kim Triều vòng quanh xoay vài vòng, : “Người biết quỷ tu rất ít, cũng làm khó ngươi tự hành tu luyện vào cửa.”

      “Mong rằng vô thượng thần chỉ điểm vài.”

      “Việc này có khó gì, cơ hội bày ở trước mắt, vừa mới ta ngươi cũng nghe thấy…” Kim Triều còn chưa xong, bị Mạc Ly ngắt lời, “ thể, ngươi và Nhuyễn Nhuyễn ký sinh tử khế, đồng sinh cộng tử.”

      “Vậy có gì, giải trừ khế ước là được.” Linh Thái lão nhân , tay nhiều thêm vật, là khế thư ngày đó bọn họ kí.

      Linh Thái lão nhân vừa lật bàn tay, khế thư liền hôi phi yên diệt.

      Mạc Ly khóe miệng hơi co rút, bát tự còn phiết, mười năm đạo hạnh hủy liền hủy, cũng tin được Tổ sư gia đáng tin cậy này sao. Bất quá đây là chính lão tự lựa chọn, tổn thương đến Nhuyễn Nhuyễn là được rồi.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San39 others thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      :)))) vãi chưởng, cái bản khế ước đó đốt trong 1 tích tắc luôn chứ, may mà ổng k định hại Nhuyễn Nhuyễn. Đọc mỗi chương chỉ mong có 1 động tác ngược cẩu của Mạc Ly thôi, như chỉnh thảm đắp cho Nhuyễn Nhuyễn, là thấy đủ rồi hị hị

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Hội này giống hội thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh quá hahaaa
      Tụ tập cả tiên cả , thập cẩm các thể loại
      Trí tưởng tượng của tác giả là phong phú
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      056. Thiên tai và nhân họa

      “Có quyết đoán!” Kim Triều khen.

      vừa dứt lời, tiếng Lưu Kỳ la lối xuyên qua tiếng mưa rơi truyền vào: “Tiểu tử thúi tiếp tục ra chơi nha!”

      “Còn cứu như thế nào, ngươi hỏi Mạc Ly .” Kim Triều xong liền vén rèm ra ngoài chơi đùa cùng Lưu Kỳ, chỉ để lại ba người hai mặt nhìn nhau.

      Linh Thái lão nhân thiếu chút nữa chửi ầm lên, bị Mạc Ly cản lại, dù sao cũng là Tổ sư gia nhà mình, tuy rằng cũng rất muốn mắng ông ấy.

      Mạc Ly xem Thiên thư, biết được lần này tai hoạ liên tục ba tháng, thương vong 3648 người, có biết chuyện này cũng có tác dụng gì đây, vẫn biết tai hoạ bao lâu nữa bắt đầu, gì đến ngăn cản.

      Mạc Ly lại xách Kim Triều vào, bảo nó ra cách.

      Nhìn nó xiêm y ướt đẫm, Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng cầm cái khăn sạch lau cho nó, khỏi lo lắng thân thể bé này có thể cảm lạnh , nữ nhân đối với đưa bé xinh đẹp luôn là tràn lan tình mẫu tử.

      Kim Triều ngoan ngoãn để nàng lâu, chút khoẻ đều hết sạch, : “Lần này thiên tai vì Nguyệt Triện chân quân mà có, Nguyệt Triện chân quân bị bắt mưa dần dần ngừng, còn vì sao còn tính được thiên tai chưa quá, các ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại mưa to xong cái gì còn gây ra tai nạn, nên tránh thế nào, nên làm sao bây giờ, ngươi còn nhớ sư phụ ngươi ngoài miệng thường cái gì?”

      Những lời cuối cùng này Kim Triều hỏi chính là Mạc Ly.

      “Quỷ đáng sợ, đáng sợ, nhân tâm đáng sợ nhất.” Mạc Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì.

      Mưa to xong, sông nước đê đập bên trongnước lại dễ dàng lui , đặc biệt tại tới điểm cực hạn, dù hết mưa rồi cũng phải kịp thời khai dòng chảy giảm áp lực, nếu vẫn có nguy cơ vỡ đê, khi vỡ đê, đó là đại tai nạn.

      Mạc Ly vội viết đạo quốc sư lệnh, thi pháp gửi cho toàn bộ Địa Tiên khu vực Giang Nam, bảo bọn họ báo lên tình huống mới nhất của thế nước các nơi.

      Giang Nam quá rộng, nếu phát sinh tai hoạ, cũng chưa chắc có thể tới kịp, Linh Thái lão nhân giống, để Địa Tiên đưa đoạn đường là có thể kịp thời đuổi tới, cho nên chuyện cứu vớt thương sinh này đúng là phải ông ấy được.

      Lệnh thư của Mạc Ly vừa phát ra ngoài, thực nhanh thu được Địa Tiên các nơi đáp lại.

      Mạc Ly xem bọn họ hồi xong, lại suốt đêm tìm đọc huyện chí các nơi phen. Lần này định mục tiêu ở Tô Châu, nguyên nhân là Tô Châu bị vây ở khu vực chỗ trũng bên cạnh Thái Hồ, chịu hồng thủy tràn qua, dưới chịu cao trào chảy ngược, dễ bị sông nước tổn hại. Tuy có bảy cái đập ngăn sông, lại xây dựng sông đào bảo vệ thành, nhưng vừa lúc là bởi vì thế này mới lo lắng, khi vỡ đê, mấy cái còn lại đều có nguy cơ hỏng mất, tạo thành tai hoạ thể ước chừng.

      Thiên tai và nhân họa thường thường phân roc, chỉ có thể tra xét từng cái, Mạc Ly đêm này liên tiếp phát bảy đạo lệnh quốc sư, đem tình hình các nơi đều nhớ ràng. Giang Nam lũ lụt nhiều, mỗi châu đều thiết thuỷ binh, thủy tư, đều thủy giam quan sát tình hình con nước. Nếu theo như lời Tổ sư gia, việc này vì Nguyệt Triện chân quân mà nên, ta bị bắt mưa dần dần ngừng, theo lý thuyết còn ở trong phạm vi khống chế. Khả năng duy nhất là nằm ở người quan viên phòng lụt, nghĩ đến đám quan lại này, tiền bạc sửa đê mỗi năm đều nuốt riêng.

      Nếu muốn người biết trừ phi mình đừng làm, bọn họ làm cẩn thận, có thể giấu diếm được mọi người, lại thể gạt được sinh linh mấy giới khác. Mạc Ly phát đạo lệnh xuống, chỉ chốc lát sau liền bắt được công văn Địa Tiên các nơi trình lên. Hảo gia hỏa, khu vực Giang Nam lớn lớn bé bé tổng cộng 3079 loại quan viên, nửa đều là tham quan.

      Khu vực ba thành năm nay cũng sửa đê đập, đặc biệt nơi Tô Châu, bọn họ ỷ vào chính mình có bảy cái đập ngăn sông, lại ba năm chưa từng sửa, mỗi năm bạc của triều đình chuyển xuống dưới để sửa đê đều vào túi tiền của Giang Nam tổng tư.

      Mạc Ly nhìn nhưngg chuyện này trong lòng phẫn nộ vô cùng, Giang Nam tổng tư thiết lập tại Tô Châu, vốn là bởi vì địa thế Tô Châu bình thường, thiết lập ở đây chính là hy vọng bọn họ có thể coi trọng nơi này. Nếu đê vỡ, chết đầu tiên phải là bọn họ, lại chưa từng nghĩ bọn họ vì tiền đến sinh tử cũng để ý, chính bọn họ tìm chết tìm chết , nhiều bá tánh như thế là vô tội thế nào a!

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng còn chưa ngủ, nhìn Mạc Ly biểu tình tốt lắm trong lòng lo sợ, há mồm muốn hỏi, nghĩ nghĩ lại ngậm miệng, vẫn đừng nên quấy rầy tự hỏi.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhàng phe phẩy quạt cho , thân thể thuần dương, mùa đông đều chỉ mặc áo đơn, thời tiết hơi nóng nón đến được, ngày thường thích dựa gần nàng, thân thể nàng thuần vừa lúc có thể giải nhiệt cho .

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa quạt cho , vừa mài mực, nhìn giấy viết viết ngừng ngừng cũng cảm giác thập phần an tâm.

      Ánh nến tối chút, Thu Nhuyễn Nhuyễn vội buông thỏi mực trong tay, gạt gạt bấc đèn, muốn tiếp tục mài mực, bỗng nhiên nhìn thấy Kim Triều ngủ say bên cạnh, trong lòng ôm chân thối của Lưu Kỳ, khuôn mặt đỏ lên có chút bình thường.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, thò lại gần xem xét cái trán của nó, nóng đến lợi hại, sốt rồi!

      Hẳn là hôm nay theo Lưu Kỳ nghịch nước bị lạnh, Thu Nhuyễn Nhuyễn bất chấp quấy rầy tướng công, lấy chận thối của Lưu Kỳ ra, bế bé con lên, sốt ruột : “Tướng công, Kim Triều sốt lên rồi.”

      Bút trong tay Mạc Ly ngưng lại, giọt mực nước rơi tờ giấy trắng, Mạc Ly buông bút, duỗi tay ôm Kim Triều từ trong lòng tiểu tức phụ, Kim Triều tuy sốt, nhưng thân mình lại cảm thấy lạnh, bị Mạc Ly nóng hầm hập ôm vào lạnh nữa, móng vuốt nắm chặt vạt áo buông.

      “Dưới thùng xe có mấy bình rượu, Nhuyễn Nhuyễn lấy lọ tới.” Mạc Ly vừa , vừa cởi quần áo cho nó, nhớ trước kia thấy người khác dùng rượu lau mình cho tiểu hài tử bị sốt.

      Hai vợ chồng cũng chưa từng nuôi trẻ con, đều là lần đầu gặp tình huống này, có chút cuống chân cuống tay.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vội từ dưới thùng xe lấy ra lọ rượu trong ngăn kéo, rót rượu vào trong chén trà, đưa cho Mạc Ly.

      Mạc Ly dùng rượu lau thân mình cho Kim Triều, lau xong… hình như so với lúc trước đỡ hơn, liền lau lần nữa cho nó, như thế lặp lại vài lần, chân trời hơi hơi trắng lên, nhiệt độ cơ thể của tiểu gia hỏa mới dần dần bình thường.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn bọn họ lớn , khỏi che miệng cười trộm, đúng là rất giống hai cha con.

      Kim Triều ngày hôm sau là bị nóng tỉnh lại, nhiệt độ trong ngực Mạc Ly quá cao, cũng chỉ Thu Nhuyễn Nhuyễn thân thể thuần mới chịu nổi.

      Sáng sớm bị nóng lão tổ tông vừa định phát giận, nhưng nhìn tư thế bọn họ lúc này, lại ngậm miệng, giống người nhà nha. Mạc Ly ngồi ở giữa, tay ôm tay ôm Thu Nhuyễn Nhuyễn. Nhìn này tư thế, lão tổ tông trong lòng mạc danh mà có chút cảm động, lão tổ tông nghĩ nghĩ, đổ lỗi cho thân thể phàm thai của Kim Triều này. Từ trong lòng ngực Mạc Ly bò dậy, mới vừa đứng lên, cẳng chân nhũn ra lại đặt mông ngồi xuống, nhưng ra phải chuyện lớn, được Mạc Ly dùng tay nâng lên.

      “Đêm qua ngươi phát sốt, sáng nay còn có chút thoát lực, ăn mấy thứ tốt rồi.” Mạc Ly , nâng nó lên, sau đó rút cái tay khác từ cổ tiểu tức phụ ra, đắp chăn đàng hoàng cho tiểu tức phụ, lúc này mới đứng dậy, cầm túi lương khô đưa cho nó, “Đêm nay có thể tới Tô Châu nằm lên giường, tới đó lại tìm chút đồ ăn ngon bồi bổ thân mình cho ngươi.”

      Lão tổ tông mạnh miệng lại cảm động đến được, thầm nghĩ, tuổi lớn rồi chính là dễ cảm động a!

      Cảm động đến biết làm sao, thân mình của lão tổ tông lao đến, nhào vào trong lòng ngực Mạc Ly, thút thít : “Nhạc phụ đại nhân, ngài tốt với tiểu tế, là tiểu tế lúc trước hiểu lầm ngài.”

      Mạc Ly khóe miệng hơi co rút, thiếu chút nữa ném văng nó ra, nhìn thân mình nó nho cũng đành nhịn xuống, vẫn xách nó rời ra, giáo huấn: “ tại người chỉ là đứa bé ba bốn tuổi, cái gì nên làm, cái gì nên làm, cũng cần ta nhiều lời ? Đừng tìm thêm phiền toái cho ta được ?”

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      057. Khi dễ lão tổ tông

      Lão tổ tông muốn phản bác, nhưng hình như xác lỗi là ở mình, cũng đành ngoan ngoãn nhận sai, “Nhạc phụ đại nhân giáo huấn đúng, Kim Triều biết.”

      “Lưu Kỳ biết đúng mực, ngươi cần theo hồ nháo.”

      “Ai, quốc sư, ta chỗ nào biết đúng mực? Tiểu Kim Triều đừng nghe nhạc phụ ngươi bậy, Lưu thúc thúc biết đúng mực nhất.” Lưu Kỳ vừa vừa ngáp rồi ngồi dậy, đại chưởng bắt đầu chà đạp đầu của Kim Triều.

      “Ngươi đừng nháo nó, hôm qua sốt cả đêm, tinh thần còn hồi lại đâu.” Mạc Ly rồi xuống xe ngựa, vừa rồi hình như nghe thấy những tiếng người khác.

      Lưu Kỳ cũng theo xuống xe ngựa giãn gân cốt, thuận tiện để tiểu huynh đệ phun nước, tối hôm qua mưa đêm, sáng nay mưa hơn ít.

      Mạc Ly quả thực nghe lầm, là có người tới, người tới còn tính là ít, già già trẻ trẻ đều có, mỗi người còn mang theo gia cầm, hẳn là dân quanh đây chạy nạn, cầm đầu chính là lão giả, thân áo dài, nhìn qua là người đọc sách, bọn họ gọi ông ấy là Tam thúc.

      Còn đợi Mạc Ly mở miệng hỏi, Tam thúc kia hỏi trước: “Người trẻ tuổi, các ngươi hẳn là thành Tô Châu?”

      “Đúng vậy, lão tiên sinh đoàn người cũng Tô Châu?”

      Tam thúc gật gật đầu : “Mưa ngừng, sợ có thủy họa, chúng ta đều là thôn dân ở thôn Thuật Hà, nhìn mưa hơi , liền muốn thành Tô Châu tránh nạn.”

      “Nếu đều thành Tô Châu, bằng đồng hành chỗ, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, ta thấy mấy hài tử có vẻ được tốt, xiêm y đều ướt, nhanh thay đổi còn bị cảm lạnh, lên xe ngựa của ta thay đồ .” Mạc Ly chủ động , đại khái cũng đoán được nguyên nhân bọn họ bắt lời, đồ che mưa của bọn họ đơn sơ, người hoặc nhiều hoặc ít đều ướt, người lớn còn sao, trẻ con lo lắng cảm lạnh.

      “Đa tạ công tử trượng nghĩa.” nam tử bên cạnh Tam thúc ôm quyền .

      “Huynh đài khách khí, thời giờ còn sớm, chúng ta lời khách sáo nữa, sớm lên đường sớm đến thành Tô Châu.” Mạc Ly rồi dắt bọn họ đến xe ngựa, vừa vừa : “Đồng hành cùng ta còn có phu nhân và đệ đệ ta, còn thêm đứa bé.”

      “Các ngươi chờ lát, ta tiếng với phu nhân.” Mạc Ly , vén rèm xe ngựa lên, lúc này mưa , Thu Nhuyễn Nhuyễn thức dậy, ở xe ngựa nghe thấy bọn họ đối thoại, sớm đội xong nón màn che, bỏ thêm bộ xiêm y cho Kim Triều, thu thập lại trong xe.

      Xe ngựa của bọn họ còn tính là rộng, mấy người chen chúc chút vẫn chui vào được, Mạc Ly cùng tiểu tức phụ đường ngồi ở bên ngoài đánh xe, chỉ có thể ủy khuất Lưu Kỳ ngồi lưng ngựa chịu mưa.

      Lưu Kỳ nhưng ra thèm để ý, ngược lại hứng thú hừng hực mà thay đổi thân bạch y, lại đem cây quạt đáng xấu hổ của ra, tay cầm quạt tay bung dù, bắt đầu trang bức.

      “Lưu thúc thúc, ta cũng muốn cưỡi ngựa!” Kim Triều gọi .

      Lưu Kỳ hơi hơi quay đầu lại, tự cho là cao quý lãnh diễm : “ được, con mới vừa hết sốt, chỉ có thể nhìn Lưu thúc thúc con mình mỹ lệ.”

      Mạc Ly nhìn mà vô ngữ, cũng biết cọng dây thần kinh nào của đáp sai rồi.

      Có thể làm Lưu Kỳ sói đuôi to giả vờ như vậy đương nhiên chỉ có mỹ nhân, lấy kinh nghiệm nhiều năm, liếc mắt cái liền thấy được trong đoàn người thôn Thuật Hà kia có đại tẩu tử phong tao đa tình.

      Lưu Kỳ thân áo bào trắng cũng có chủ ý, áo bào trắng bị ướt dễ thân hình, dễ dàng phác hoạ ra đống to phình phình giữa hai chân , chắc chắn hấp dẫn mắt đàn bà phóng đãng.

      Vào giữa trưa bọn họ dừng lại, nghỉ chân, mưa biến thành mưa phùn, người thôn Thuật Hà mang theo củi khô, dọn bãi đất trống bắt đầu nổi lửa.

      Bọn họ người đông, đám Mạc Ly cũng cùng với bọn họ, chỉ phân chia chút củi gỗ từ chỗ bọn họ, tự ra bên nhóm lửa.

      Hôm nay người nhiều, Mạc Ly cần lo lắng rời săn, bọn họ gặp phải nguy hiểm, dặn dò Lưu Kỳ hai câu liền vào trong rừng.

      Lưu Kỳ cũng bắt đầu kế hoạch săn mồi, làm bộ làm tịch dùng cây quạt che ở đầu mình, tự cho là cao quý ưu nhã mà đứng đó, làm ra biểu tình trách trời thương dân.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng thay đổi phương hướng ngồi xổm thêm củi, muốn thừa nhận người này là cùng với bọn họ.

      Kim Triều ghé vào cửa sổ xe nhìn trang bức, tuy Lưu Kỳ hỗn trướng, nhưng thân xác thối tha của vẫn tồi, có tư bản để hỗn trướng.

      Thừa dịp Mạc Ly săn làm gì được, Thu Nhuyễn Nhuyễn dùng bạc mua chút gừng của người thôn Thuật Hà, hầm chén canh gừng cho lão tổ tông.

      Lão tổ tông nâng canh gừng nóng hầm hập cảm động đến được, ngửa đầu uống, nháy mắt thay đổi sắc mặt, nước gừng mới vừa vào trong miệng phun ra, ôm ấm nước rót mấy ngụm nước mới xong.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cười phúc hậu, canh gừng ấm thân mình, từ đến lớn nàng uống ít, lúc đầu cũng chịu nổi cái vị này, đều là cha bóp mũi rót hết cho nàng.

      Mạc Ly trở về vừa lúc nhìn thấy màn này, cũng cười, tiếp nhận chén trong tay Thu Nhuyễn Nhuyễn, đặt ở trước mặt lão tổ tông, : “Nhanh uống nhân lúc còn nóng.”

      “Ta !” Kim Triều xong, gắt gao bịt miệng.

      uống?”

      Kim Triều giương đầu lên, hừ : “Thề chết uống!”

      Mạc Ly hơi hơi cong môi, ném con mồi cầm trong tay, tay bắt lấy vật muốn chạy trốn, bóp mở mồm nó ngậm chặt, rót vào.

      “Khi… khi sư… diệt tổ… hỗn trướng…” Đến rồi! Có oán báo oán, có thù báo thù, Mạc Ly rót xong canh gừng cho lão tổ tông, tâm tình rất tốt, nhìn lão tổ tông lại sắp khóc ầm lên, vội chạy luôn.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn bất đắc dĩ nhún vai, quả nhiên lăn lộn cùng người đứng đắn lâu rồi, người đứng đắn đến đầu cũng đều học xấu.

      Bất quá tự tay nấu canh gừng cũng còn tốt, Thu Nhuyễn Nhuyễn đến nay còn nhớ lần đầu hầm canh gừng cho nàng là hương vị hắc ám gì, tại nhớ tới mà lòng còn sợ hãi.

      Đúng rồi, quốc sư đại nhân cái gì cũng giỏi lại biết nấu ăn, đây là tai nạn mà Thu Nhuyễn Nhuyễn tự mình thể hội. Lần đầu tiên ăn đồ ăn làm là lúc vừa đến nhà nàng lâu. Cha đưa tang người khác, chốc chưa về ngay, làm đồ ăn, món rau dại xào và món thịt khô xào, bưng lên bàn nhìn ra hai món đồ ăn này nguyên thân là cái gì.

      Sau đó vẫn là nàng lần nữa lại xào hai món đồ ăn, khi đó vóc dáng nàng còn cao đến bệ bếp, dẫm lên băng ghế xào rau, chột dạ ở bên trợ thủ, đỡ băng ghế cho nàng.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ ngợi, Mạc Ly gọi nàng: “Nhuyễn Nhuyễn, mau tới đây.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cầm mứt đưa cho nhóc con, lúc này mới qua.

      “Nên làm thế nào?” Mạc Ly hỏi. Nhiều năm như thế chỉ làm hai lần đồ ăn có thể vào miệng, còn lại đều là Thu Nhuyễn Nhuyễn ở bên chỉ huy, hai người làm ăn ý.

      “Nhuyễn Nhuyễn còn nhớ lần đó chúng ta cùng rơi vào Động Bàn Tơ sao?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày: “Đương nhiên nhớ .”

      Lần đó là con nhện tinh đạo hạnh cao, nhân lúc cha ở đó mà bắt nàng . Khi đó Mạc Ly vừa mới nhập môn, còn đối phó được con nhện tinh, chỉ đành ôm chặt lấy Thu Nhuyễn Nhuyễn, dùng thân thể thuần dương của mình làm cho con nhện tinh chạm vào bọn họ được.

      Hai người bị con nhện tinh dùng tơ nhện bọc thành kén mang về huyệt động, con nhện tinh ném bọn họ vào huyệt động liền bỏ , cho bọn họ cơ hội chạy trốn, tơ nhện đao thương bất nhập, nước lửa xâm, cuối cùng vẫn là Mạc Ly ngâm nước tiểu đồng tử mới thoát vây.

      Tuy từ bên trong tơ nhện thoát ra, nhưng bọn vẫn có cách nào từ trong động ra ngoài, con nhện tinh lập pháp chướng ở cửa động.

      Bọn họ ở trong động ngày, con nhện tinh và sư phụ cũng xuất , đói đến ngực dán vào lưng, bọn họ ở huyệt động của con nhện tinh gian nan nổi lửa, nướng ổ trứng nhện lấp bụng, hương vị đó đến nay nhớ tới cũng hết muốn ăn.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :