1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ủn toàn chân cho nàng @1900 , hi vọng nàng up chương đều đều
      1900 thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      @Boomhatdi um, cuối dịp tết khá bận, hứa xong mà k up được nàng ta, đợt này cố gắng lên chương đều hơn. Cảm ơn các nàng luôn ủng hộ hố của ta :yoyo45:
      BoomhatdiMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      17. Chương 17: Bao dung Tiểu Thất
      Edit: 1900


      Bước ra từ trong phòng mẫu thân, thất nương đường an an tĩnh tĩnh theo sau lưng nhị gia, bước cũng dám rời.

      Tới Tứ Phương trai, Khương Dục liền dẫn nàng vào hành lang phía đông. Khương Viện ở giữa đình, nhìn lén cái bóng của ca ca nhà mình, mắt vừa nhìn lên, vừa vặn đối diện với thân ảnh dựa vào lan can ngoài đình.

      Từ khi vỡ lòng tới giờ, mỗi ngày Nhị gia đều viết Tam Tự Kinh trăm lần. Làm theo ý chí thánh nhân, chính là để nhắc nhở bản thân mình ngừng luyện tập nỗ lực, chính vậy mới có Khương Dục như ngày hôm nay.

      Hàng năm, trong Tứ Phương trai đều chỉ trồng duy nhất loại trúc quân tử, hề có hoa cỏ diễm lệ. Mỗi năm Khương Dục đưa lễ mừng sinh thần cho Khương Viện, món quà đều có mối quan hệ với loại trúc này. Thí như, khi còn là con ngựa tre, con chuồn chuồn tre; bây giờ là ống đựng bút, tiêu bát khổng…

      *Tiêu bát khổng: loại nhạc cụ 8 lỗ.

      Bởi vậy có thể thấy được, nhị gia Khương Dục vô cùng tinh tế giống người thế tục, con người luôn mang theo chút thanh cao của kẻ văn sĩ.

      Giờ phút này mang người tới đây, Khương Dục dù bực bội nhưng khuôn mặt lại chẳng chút thể . “Chuyện gì đáng giá khiến ngươi phải phí tâm tư như vậy? Đừng cho rằng mọi việc ngươi làm người khác đều biết. Nếu phải có người phía sau trợ giúp, ngươi nghĩ thất nương trong Đào Hoa ổ ném rơi cái túi thơm, liền có thể trong đêm náo loạn cả phủ đều biết? A Viện, ngươi giấu diếm chuyện gì?”

      dưới cả nhà đều biết, thất nương dịu dàng, đối người hiền lành có lễ. Nhưng mấy ai lại , cái tính tình này là tản mạn, từ thông tuệ nhạy bén, bản lĩnh lớn nhất chính là giấu dốt.

      *Tản mạn: nguyên văn của tác giả, ý chỉ tập trung, để ý tới mọi người xung quanh.

      Nếu phải có thời điểm bị sẩy chân rơi xuống nước, cũng thể biết được, thất muội của lại có bản lĩnh lớn như vậy. Khi đó, sau khi rớt xuống nước, mắc chứng “kinh hãi”. Cứ mỗi đêm, nàng đều ôm chăn bông, mặc cho mọi người khuyên nhủ, thế nào cũng phải ăn vạ ngủ cùng giường với .

      Cứ vậy qua nửa tháng, chứng “kinh hãi” của nhị gia liền có chuyển biến tốt đẹp, lại sau tháng, thế nhưng kỳ tích xảy ra, khỏi hoàn toàn. Việc này chính là cái tát mạnh mẽ vào mặt vị lang trung đức cao vọng trọng của quận Nam Dương, khiến cho lão lang trung xấu hổ thôi, tự mình tới nhà tạ tội. Còn tự mắng y thuật bản thân tinh, suýt nữa chặt đứt tiền đồ của nhị gia.

      Sau việc đó, cả nhà lão trung đều về quê, ràng là trong lòng bứt dứt yên tâm. Lúc ấy, mọi người xung quanh đều chế giễu, quở trách vị lang trung này biết chữa bệnh, ăn bừa bãi vô dụng.

      Khương Dục nhớ lại những ngày đó, mỗi khi bừng tỉnh vào nửa đêm, đều mơ hồ cảm giác có đôi bàn tay mềm mại, nhàng cẩn thận day ấn hai bên thái dương. Bên tai nghe được giọng ôn nhu, tiếng lại tiếng, như ánh dương ấm áp chiếu sáng đêm tối đời , kéo dậy từ trong mộng sâu, xua tăm tối sợ hãi trong lòng .

      Lúc tỉnh lại, kéo kéo bím tóc nàng, tiểu nương năm tuổi chớp chớp mắt, khuôn mặt mơ hồ nhìn , quay đầu liền khóc với mẫu thân, nhị ca ca bệnh ngày càng nặng, phải cho ca ca uống thuốc bệnh mới hảo a!

      Mấy ngày sau đó, nàng cứ ngủ gà ngủ gật, hạ nhân bên cạnh đều cho rằng thất nương lo lắng cho nhị gia quá độ, ban đêm mất ngủ mới vậy. Đợi tới khi khỏi hẳn, lại lớn hơn vài tuổi, mới ràng tình hình khi đó là thế nào.

      Nơi nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Càng nghĩ tình càng cổ quái, liền lén lút kêu Phúc Thuận lấy cớ về quê thăm người thân, sau đó lặng lẽ về quê của vị lang trung kia. Thế mới biết, năm đó, trước khi toàn gia vị lang trung kia rời , có người gõ cửa phụ, vừa mở cửa liền thấy cái túi bị người bỏ lại. Gã sai vặt mở ra, liền thấy toàn bộ là bạc vụn, đếm đếm cũng tới gần năm chục lượng.

      Từ đó về sau, Khương Dục liền phá lệ lưu ý với nàng, càng quản giáo nghiêm khắc.

      nghe nha hoàn , thất nương rất lâu ồn ào đòi ra ngoài mua quà vặt. Rồi thất nương ở bên người phu nhân rất ngoan ngoãn, rồi nàng tặng chiếc vòng tay mình thích nhất làm lễ mừng sinh thần cho ngũ nương…

      “Đều là bạc vụn”, “Nếu có nhiều bạc vậy, làm sao đổi ngân phiếu cho tiện?”… Phúc Thuận bẩm lại tin tức, làm Khương Dục hiểu ra việc cực kỳ quan trọng.

      ràng, số bạc vụn đó là tiền tiết kiệm mỗi năm của nàng, chính là khoản tiền tiêu vặt mà mẫu thân cho mỗi tháng.

      Rồi sau đó, mọi người đều coi thường nàng, nghĩ nàng chịu chi tiêu, có bản lĩnh…

      Yên lặng hồi tưởng năm đó, Khương Dục quay người lại nhìn nàng, thần sắc trong mắt khó hiểu.

      “Thế nào, còn chịu ?”

      Năm tuổi thông tuệ như vậy, làm sao có thể tin vị muội muội này chỉ vì mất cái túi thơm, mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!

      Tay níu chặt chiếc váy lụa xanh biếc, tránh né cái nhìn chăm chú của ca ca. Khương Viện đảo mắt nhìn hàng trúc ngoài đình. Cả rừng trúc, mảnh xanh biếc, vô cùng đẹp mắt.

      Vẫn thể gạt được …Từ sau việc năm đó, dường như ca ca phát điều gì đó, luôn để ý nàng từng ly từng tí. Lại cũng với người thứ ba.

      Nhị ca ca của nàng tốt như vậy, nàng muốn dối làm tổn thương .

      Mắt nàng nghiêng nghiêng nhìn phía xa, đôi môi mím , rồi rũ mắt xuống. Khuôn mặt trước giờ là thần thái sáng láng, bây giờ ảm đạm như vậy, Khương Dục lại đau lòng nỡ.

      Muội muội của , nên cười ngọt ngào, đôi mắt sáng như ánh sao, chứa đựng muôn vàn vui vẻ. giờ lo lắng cho nàng, sợ nàng giấu diếm, nếu là đại ổn. Lại nghĩ tới, dù sao nàng cũng phải người biết đúng mực. Cái biểu thế này, tất phải có nguyên do…Nếu mà bức nàng quá, đến nụ cười cũng chịu hé…

      Chao ôi, thôi, miễn cưỡng nàng nữa. Nghĩ tới có lẽ là chuyện của nữ tử nơi khuê các, dù lớn cũng tới mức thu xếp được đâu nhỉ?!

      qua nhàng ôm đầu vai nàng, chậm rãi ấn ấn cái đầu vào ngực mình. Hiếm khi Khương Dục biểu lộ sắc mặt ôn nhu, “Ngươi chịu , ta ép. Nếu là bị người gây khó dễ, nhớ kỹ phải với người trong nhà biết.”

      Nàng nâng cằm, ánh mắt sáng người, đây chính là A Viện, là người mà quý trọng nhất đời này. Nếu có thể, nguyện che chở nàng cả đời bình an thuận buồm xuôi gió.

      Chóp mũi chua chua, lung tung gật gật đầu. Búi tóc độc đáo theo cử động liên tục cũng rớt rớt xuống. Khương Dục buồn cười liếc nàng cái, gọi Lục Phù tới vấn lại cho.

      đồng ý với mẫu thân, thể làm. A Viện nhớ , bắt đầu từ ngày mai, dậy sớm tới đây ôn lại sách vở.” Tuy có được đáp án, nhưng cũng thể trừng phạt nàng chút!

      Thi thoảng phải gõ gõ nàng vài cái, chứ với cái tính tình mềm như bông của nàng, lần này lại hành cương quyết như vậy, thực khiến người ta an tâm nổi.

      May mắn hôm nay Khương Dục dễ chuyện, phóng ngựa nàng lần này. Khương Viện còn tưởng qua mặt được rồi chứ, đảo mắt lại thành bộ dáng nghiêm chỉnh. Lúc trong phòng mẫu thân, nàng còn nghĩ thuận miệng vậy, chỉ vì cầu tình cho nàng. Nơi nào nghĩ tới, cư nhiên làm nghiêm túc như vậy chư?

      Trong lúc thất nương bị nhị gia quản giáo, trong hành quán quận, Chu Chuẩn lật lật xem cái túi thơm nhặt được trong sân, tùy ý ném chơi trong tay.

      Có tờ giấy nhắc nhở phía trong, cũng khó đoán vật ấy sao lại bị rơi mất. Nguyên bản còn tính toán bẩm báo cho thế tử, xem ngài xử trí thế nào. Đợi cẩn thận nghĩ lại, nữ tử giả dối như vậy, nếu có thể nắm điểm yếu của nàng, chứng bệnh của thế tử cũng có thêm đảm bảo.

      Trong mắt Chu đại nhân chợt lóe lên nghiêm túc. Mặc kệ nàng giỏi tâm kế như thế nào, phải thế tử. Vị kia luôn khinh thường mấy thủ đoạn như này, ngại chút nào.

      Nếu nàng có can đảm tận tâm tận lực, hoặc thầm ngáng chân… liền để nàng mất hết thanh danh! Làm toàn bộ Khương gia đều phải hổ thẹn! Tội danh lớn như vậy, chắc chắn nàng ta phải kiêng kị vài lần.
      Last edited: 2/3/20

    4. Boomhatdi

      Boomhatdi New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5
      :yoyo45::012:
      1900 thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      18. Chương 18: Tiểu Thất được che chở

      Edit: 1900



      Trong chính phòng Phi Di đường, hai cánh cửa gỗ hơi hơi mở ra tạo thành khe hở . Chẫm rãi, có người lùi dần ra phía ngoài cửa. Là chân quần áo Chử sắc ngắn của bà tử, người này chính là Lãnh mụ mụ làm việc bên người ngũ nương.

      Trước kia Lãnh mụ mụ chính là thân thích bà con xa của lão phu nhân Khương gia. Về sau, khi nhị phòng rời quận Nam Dương, lão phu nhân là sợ ngũ nương chịu thiệt thòi, đặc biệt đưa bà xuống phòng của ngũ nương. bên giúp đỡ ngũ nương thu xếp mọi thứ trong phòng, về phía Hứa thị chính là cấp tên tuổi để Hứa thị kinh sợ.

      quá nửa giờ Hợi, đương lúc tối lửa tắt đèn, các phòng trong phủ sớm nghỉ ngơi, trong Phi Di đường có Lãnh mụ mụ trực đêm ở gian ngoài, người khoác kiện áo đơn, lén lút sờ soạng hành lang theo hướng nhĩ phòng.

      *Giờ Hợi: từ 21 giờ đến 23 giờ khuya.

      *Nhĩ phòng: phòng của hạ nhân.

      Dưới ánh trăng, dáng lưng bà hơi cúi, hai tay áo trống rỗng, theo bóng người lại, nhoáng cái...

      ….

      “Ai đó?” Giọng điệu gắt gỏng của Đỗ bà tử trong phòng bếp kêu lên, bà ta vừa mới uống rượu về, còn bị thua tiền đổ xúc xắc, vừa nằm xuống liền có người gõ cửa, liền nổi cáu lên tiếng. vậy còn nghe thấy tiếng trả lời, cố tình người kia vừa hai phải chịu bỏ qua, gõ cửa mãi ngừng. Đỗ bà tử đành phải nhấc chăn bông lên, chân giẫm lung tung lên giày vải, vừa lải nhải vừa cầm chiếc đèn dầu mở cửa.

      Bóng người ngoài cửa còn chưa , bị người mạnh mẽ đẩy vào trong. Vừa muốn mở miệng chửi bới, lại bị người ta tát cho bạt tai, là rớt cả hồn.

      “Đồ vô dụng! Câm điếc hay sao!” Lãnh mụ mụ nhổ ngụm nước bọt vào Đỗ bà tử, cả người ngồi lên ghế, duỗi tay cào cào tóc mai lại, trong mắt là chán ghét ra lời.

      tốt tự nhiên bị lão phu nhân đuổi xuống nhị phòng, tiền tiêu vặt hàng tháng bị giảm mất ba phần , vậy thuộc hạ lại toàn đám ngu dốt hiểu nịnh bợ.

      Hai tai Đỗ bà tử còn ong ong nổ vang, trước mắt như có sao sáng, mãi mới nhìn thấy cái bóng trước mặt này. Khó khăn lắm mới ổn định được, liền thấy Lãnh mụ mụ, sợ tới mức rùng mình cái, chân đều như nhũn ra.

      Lão bà tử này thủ đoạn vô cùng lợi hại lại tham tài. Ngày thường thiếu hiếu kính ít nhiều, như vậy cũng chưa chắc bị giày vò. Phi Di đường này, ai ai cũng đều sợ bà ta. Chính là ỷ vào thân phận người đắc lực trước mặt lão phu nhân mà tác oai tác quái trong phủ. Còn bộ dáng ngoan ngoãn ân cần, chỉ có ở trước mặt đại phu nhân và lão phu nhân mà thôi.

      “Lãnh mụ mụ ngài tới đây trước tiếng. Tiểu nhân chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon.” Trong lòng dù mắng điên cuồng, nhưng mặt lại là cung kính chút sai lầm.

      Từ trong ngực cầm lấy phong thư, đập mạnh xuống chiếc bàn tròn bên cạnh. Lãnh mụ mụ chỉ thẳng vào chóp mũi Đỗ bà tử, gằn từng câu từng chữ phân phó, “Trời vừa sáng, lập tức đưa tin . Nếu dám trì hoãn, cẩn thận lớp da người ngươi!”

      Dứt lời, liền đẩy kẻ vướng bận này ra, nhanh chóng bước ra ngoài. giây cũng muốn ở lại cái phòng dành cho hạ nhân này.

      Đợt Lãnh mụ mụ sập cửa rồi, Đỗ bà tử mới dám lấy tay che lại gương mặt bị đánh nóng rát, trong mắt là mảnh oán độc. Bước lại gần bàn, nhìn chằm chằm lá thư kia, mặc dù bà ta biết chữ, nhưng hoàn toàn nhìn ra được, đây là gửi tới nhà cũ Khương gia. Nghĩ nghĩ, nhất định là lão bà kền kia chuyển tin tức riêng tư cho lão phu nhân, a dua nịnh nọt sau lưng phu nhân đây mà.

      Trời giết lão bà quỷ này , để xem, ngày nào đó phu nhân biết được, xem có bị đuổi ra khỏi phủ hay !

      ……..

      Khác hẳn mảng đen nhánh trong hậu viện quận thủ phủ, tại hành quán, trong phòng thế tử Cố Diễn đèn đuốc sáng trưng. Thiếu niên lang ngồi sau thư án khắc điêu mộc, phía trước là Chu Húc cung kính bẩm báo công việc, ngoài cửa có Chu Chuẩn giữ súng đứng hầu.

      “Ý tứ của Công Tôn tiên sinh là mong muốn mượn danh vọng của thế tử, sai Khương gia ra mặt trình bày việc lần này. Dù sao việc này cũng thuộc địa phận của Thái Long quận, đại mấy ngày sau, Khương Cùng thể đổ trách nhiệm cho người khác. Cũng chỉ đành phải hy sinh con đường làm quan của , coi như thiệt hại vị đại tướng, việc mua bán này hạ quan thấy làm được.”

      Con ngươi Cố Diễn dừng bản tấu khẩn của Công Tôn Dương, rất lâu sau, mới thong thả chậm rãi cầm lấy, lật xem thời gian, thuận tay kẹp lật xem《 Hán thư 》.

      “Ngoài Khương Cùng, còn người nào khác nữa?"

      Đây là ý tứ gì? Quản Húc cân nhắc suy ngẫm. Hoặc là thế tử đối với người họ Khương này vừa mắt, hoặc là…người đổi mới nhận thức về ?

      “Cũng phải. Chỉ là gốc rễ Khương gia sạch nhất, nếu thành, giám sát sứ Trương Cao cũng dùng được. Phiền toái duy nhất là trưởng nữ của Trương Cao mới bị tuần sát sứ Ký Châu thu làm di nương thông phòng. Nghe rất được sủng ái, giờ lại vừa chẩn ra có hỉ mạch. Nếu Trương Cao xảy ra chuyện, nữ tử này tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn.”

      Trong mắt Quản Húc, Khương gia với Trương gia, đều là thần tử của quốc công phủ, cũng cần phải phân chia cao thấp làm gì. Đẩy Trương gia ra ngoài, những hợp tình hợp lý, mà càng là cành mẹ đẻ cành con!

      *Cành mẹ đẻ cành con: việc làm vô nghĩa, thậm chí còn có thể xảy ra sai lầm về sau.

      Ánh mắt Cố Diễn rơi xuống chiếc đèn lưu ly bằng ngọc. Thần sắc hơi trầm xuống, tay gõ nhịp xuống bàn.

      “Khương Cùng, kẻ này tạm thời để đó, lệnh Công Tôn Dương tìm Trương Cao làm việc, đảm bảo tiền đồ cho con trai trưởng của .”

      Quản Húc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy, phàm là việc liên quan tới Khương gia, phảng phất luôn được thế tử phá lệ cân nhắc. Hay là, chẳng lẽ Khương Cùng này còn có tài cán giấu nào hay sao, nếu có sao cho tới nay phát giác chứ?

      “Việc này làm bí chút, chớ có dính dáng tới nàng.”

      Nàng? Người nào? Khương Cùng sao? Quản Húc chắp tay đồng ý, rốt cuộc minh bạch, thế tử là muốn Khương gia dính líu vào.

      …………

      Mấy ngày qua , thất nương Khương Viện an an tĩnh tĩnh ở trong phòng đọc sách, người ngồi xích đu, cả người lười biếng phơi nắng. Ngẫu nhiên, lại nhìn con diều bầu trời cách hâm mộ rồi lại tự xót thương phận mình.

      Người mở màn là nàng, là nàng mời mấy nương tới hậu hoa viên chơi đùa. Cuối cùng, mỗi người đều chơi vui vẻ sáng khoái, chỉ riêng nàng ngày đầu phải chịu phạt, đến cửa Tứ Phương trai của nhị ca nguyên vài ngày rồi.

      “Nhị gia, nhị gia của Trương gia tới phủ ta làm khách. Lúc này hẳn tới hành lang phía trước.”

      Hôm nay tới phiên Phúc Thuận nghỉ phép, người vừa bẩm báo là Phúc An, thân đệ đệ của Phúc Thuận.

      Nghe nhị gia Trương gia tới cửa, đôi mắt Khương Viện sáng ngời, quay đầu nhìn chằm chằm Khương Dục, đôi mắt chờ mong. Tuy hai nhà đều có tình cảm thâm hậu, nhưng rốt cuộc vẫn phải giữ lễ nghi chu toàn. nương chưa xuất giá trong phủ tự nhiên phải tránh mặt ngoại nam.

      Người này tới đúng lúc quá!

      Khương Viện tính toán tốt, đáng tiếc Khương Dục ưa bộ dáng này. “Thuận An, kêu người bày thêm cẩm bình.” ràng là đoán được ý đồ của nàng, nửa điểm cũng lưu tình ép người ở lại.

      Khương Viện nhụt chí, ngồi im chiếc xích đu, tay cầm chiếc quạt tròn hình mẫu đơn rung lắc. Nhị ca nhà nàng tâm tư kín đáo , giọt nước cũng lọt.

      “Thỉnh thế huynh tới bên này.” hề khách sáo, hai người đều rất quen thuộc, người vừa tới Khương Dục liền mời người tiếp đón. Tuy là xếp thêm chiếc cẩm bình vào, quy củ cũng thể thiếu. Khương Viện đứng dậy, hướng về phía thanh truyền tới uốn gối phúc lễ, thân ảnh nữ tử xuyên qua mặt lụa mơ hồ có thể thấy được.

      Khuôn mặt thanh tuấn của Trương Sâm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ ra chút nhu sắc, “Thất muội cũng ở đây? Sớm biết vậy, những đồ vật mới mẻ kia nên đưa tới đây cho ngươi rồi.”

      Lại mang tới đồ ăn ngon thú vị cho nàng? Khương Viện vui mừng cảm tạ, nhàn nhã nằm ghế bập bênh câu được câu nghe hai người trò chuyện.

      “Hai huynh đệ ngươi vội vàng, có cơ hội tới Lộc Sơn thư viện học mà câu cũng . Cũng chịu bớt chút thời gian mở yến tiệc mời bằng hữu cùng thư viện uống mấy chung chào từ biệt.”

      Khương Dục rót chén trà cho , sắc mặt trước sau như , chỉ có miệng hơi mỉm cười, lời lộ ra hiền hòa tri giao, “Thế huynh chớ trách. Đây cũng là việc vui bất ngờ của Khương gia, tiện toạc ra, vô tâm phô trương.”

      Đột nhiên nghe Trương Sâm đề cập tới Lộc Sơn thư viện, Khương Viện còn mơ màng, lỗ tai dựng thẳng lên.

      Quả nhiên, Khương Dục cũng là lạ, “Từ đâu mà thế huynh biết điều này?”

      Ước chừng khoảng 1 tháng nữa, hai vị nương trong phủ cũng nhập học. Trừ bỏ người trong nhà, chưa bao giờ nghe người bên ngoài nhắc tới.

      Trương Sâm nhấp ngụm trà, đầu tiên là tán thưởng trà hảo. Sau đó, thẳng thắn , “Cũng giống quý phủ thôi, là được thế tử dìu dắt.”

      Khương Viện kinh sợ, trong giây lát, đôi mắt mơ hồ gắt gao dán chặt vào thân ảnh bên ngoài.

      Trừ bỏ thân phận giám sát sứ của Trương gia, rồi thân phận đích thứ, hai nhà sớm có tâm chiếu cố nhau, xu hướng là thân càng thân, sau này kết môn hai họ kết làm thông gia.

      Mẫu thân muốn Khương Nhu qua, mà ánh mắt Trương gia lại càng độc đáo, nhìn trúng thất nương dịu dàng ngoan ngoãn, đồng dạng cũng là con vợ cả.

      Tuy rằng tình còn chưa định ra, nhưng Khương Viện cũng bài xích với Trương Sâm. Vì vậy mà đại liên quan tới Trương gia nàng cũng phá lệ mà lưu tâm.

      Lúc này biết được phủ giám sát sứ cũng được quốc công phủ cất nhắc, mày đẹp của thất nương nhíu chặt, chỉ cảm thấy việc này đơn giản.

      Chỗ tốt của Khương gia, nàng biết được, bản thân mình chữa bệnh cho người nọ, cả đời đều giữ kín bưng.

      Còn Trương gia… Người nọ coi trọng cái gì?
      thongminh123, sweet mandy, bellchuong8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :