1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Haizz, ghê quá, chuyển qua bán trứng luôn.
      Văn Dụ hứa ra tay nhưng kêu người khác làm chắc được đúng ko? Hihi

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 101

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Khi Vu Hà tỉnh lại, là ở ICU (1) của bệnh viện. ta rất hoang mang, biết sao mình lại ở đây.

      Y tá phụ trách tới kiểm tra chút, giọng ta khàn khàn hỏi: “ ơi, cháu bị sao vậy ạ.”

      Y tá trung niên nhìn ta cái, : “Buồng trứng bị kích thích quá độ, tràn dịch màng phổi hai bên (2), hôn mê ba ngày.”

      Những thuật ngữ y học này thể giải quyết được hoang mang của Vu Hà, ta hoàn toàn nghe hiểu, đôi mắt bối rối.

      Y tá vừa nhìn liền biết, : “Đợi bác sĩ tới hơn.”

      Bác sĩ nhanh chóng tới, kiểm tra hồi, gật đầu, hỏi: “Cháu bao nhiêu tuổi?”

      Vu Hà : “Mười chín ạ.”

      Bác sĩ hỏi: “Vẫn học à?”

      Vu Hà : “Vâng.”

      Bác sĩ : “Gọi điện thoại cho người nhà , bảo người nhà mau chóng tới đây.”

      Sinh viên mười chín tuổi ra cũng trưởng thành rồi, nhưng ở quốc gia này, bình thường cũng xem sinh viên còn học là người trưởng thành. Vừa có chuyện là tìm người lớn.

      Vu Hà sững sờ : “Nhà cháu phải ở đây, bố mẹ tới được.”

      ta nhìn sắc mặt bác sĩ lẫn y tá đều tốt lắm, vội : “Cháu cũng lớn rồi, nếu có chuyện gì cứ thẳng với cháu là được.”

      Bác sĩ tạm hoãn chút, hỏi ta: “Bạn học, có phải cháu bán trứng ?”

      Vu Hà giả ngu chịu nhận: “ có, cháu có.”

      Chuyển đến dối, phản ứng cực nhanh. Bác sĩ biết bé này là thông minh hay là ngốc nữa.

      có phần tức giận : “Cháu đừng có phủ nhận nhanh thế, cháu cứ xem trước tình huống của mình rồi suy nghĩ xem nên như thế nào.”

      Vu Hà có chút mờ mịt, nhưng bác sĩ để ta nhìn, ta liền chống người dậy, hơi ngẩng cổ lên, nhìn thoáng qua, lập tức giật nảy cả mình, thiếu chút hét lên: “Bụng cháu sao thế này?”

      Bụng ta phồng lên, y như phụ nữ có thai.

      Vu Hà sợ phát khóc.

      Bác sĩ : “Buồng trứng của cháu bị hư tổn, sau này... thể sinh con nữa.”

      Vu Hà khựng lại, đối với con nít gì đó, thực có cảm xúc gì, có chút ngơ ngác hỏi: “Vậy... Vẫn có thể lấy trứng phải ?”

      Nếu đây là con của mình, bác sĩ chắc lôi xuống mà hung hăng đập cho trận! Y tá tức quá hóa cười.

      “Lấy trứng?” ấy , “Cháu suýt nữa chết đấy có biết ? Cháu hôn mê ba ngày, ròng rã cứu chữa suốt ba ngày!”

      ra chuyện sinh đẻ, hôn mê, suýt chết gì đó đều chẳng thể đánh sập Vu Hà. ta luôn cảm thấy y học đại có gì là chữa khỏi trừ ung thư ra.

      Thứ đánh sập Vu Hà là giấy tờ bệnh viện.

      Thanh niên mà trải qua trận bệnh nặng, thể hiểu được rốt cuộc là bị bệnh nằm viện tốn bao nhiêu tiền. Đặc biệt là ICU.

      Trước đó cứu chữa ba ngày ở ICU, mỗi ngày vạn năm, sau hai ngày mỗi ngày thêm sáu ngàn, chưa tính phí phòng bệnh là năm vạn bảy.
      ta bán chút trứng, đau đến mức nằm bàn giải phẫu kêu quỷ khóc sói gào, buồng trứng bị đâm hơn mười lỗ, dẫn tới cả đời thể sinh con, cũng mới chỉ được có vạn mà thôi.

      Còn chưa đủ tiền ngày ở ICU.

      Di động vẫn luôn nhấp nháy, bên cho vay điên cuồng gọi điện thoại cho ta.

      Càng khất nợ, tiền lời càng nhiều.

      Vu Hà tuyệt vọng triệt để.

      Bạch Lộ còn có bạn bè chịu kéo nàng, bố mẹ có năng lực xóa sạch nợ cho.

      Vu Hà cái gì cũng có.

      ta đến từ trấn , thu nhập bình quân đầu người chỉ có ba ngàn. ta thiếu nợ, chắc bố mẹ có thể trả nổi.

      Vu Hà trong tuyệt vọng, lên sân thượng bệnh viện.

      Trong trường học, tất cả mọi người đều tham gia thi môn cuối cùng của kỳ, ngay lúc múa bút thành văn ấy, Vu Hà từ sân thượng bệnh viện nhảy lầu tự sát.

      Kiếp trước, ta cùng làm thêm với Kỷ An Ninh ở NL. Triệu Thần theo đuổi Kỷ An Ninh mà đuổi tới NL.

      Vu Hà thấy Triệu Thần là kẻ có tiền, ta ra mặt giúp Kỷ An Ninh chặn Triệu Thần lại, thực tế là bí mật tiếp xúc với Triệu Thần, rằng ta có thể giúp Triệu Thần theo đuổi Kỷ An Ninh.

      Ý định ban đầu của Vu Hà chỉ là muốn chút tiền trà nước. ta nghĩ tới, Triệu Thần là người có thể làm nên “chuyện lớn”.

      Những kẻ có mùi giống nhau luôn có thể ngửi ra mùi vị của nhau. Triệu Thần liếc phát liền biết sóng ngầm chuyển động trong mắt đầy khát khao tiền bạc của ta.

      Đúng lúc, cái gì cũng có, chỉ có tiền.

      trận thỏa thuận đốn mạt được giải quyết dưới thối nát của lương tâm.

      Triệu Thần cho Vu Hà gói thuốc, Vu Hà bỏ gói thuốc kia vào cốc nước cho Kỷ An Ninh, tay run run bưng cho Kỷ An Ninh.

      ngờ, Kỷ An Ninh là người có lòng phòng bị với lòng tham nặng nề, nhạy bén phát chân tướng, sau đó bỏ chạy.

      Rồi chết.

      Triệu Thần cho Vu Hà số tiền lớn để bịt miệng, so với hứa hẹn trước đó của còn nhiều hơn.

      Vu Hà dùng số tiền đó trả sạch nợ.

      Trở lại trường học, bạn học với ta: “Nghe gì chưa, trường mình có con kia tới chỗ thanh sắc làm thêm, nảy ra tranh chấp với khách làng chơi, trong cơn tức giận nhảy lầu.”

      Vu Hà cười lớn, phụ họa thêm: “Đúng vậy, đúng là biết bản thân.”

      Sau đó, Triệu Thần đột nhiên chết.

      Vu Hà nghe được tin, suýt điên luôn, Triệu Thần ngã ngay chỗ Kỷ An Ninh ngã chết.

      Vu Hà hiểu ra, đây là có người tới báo thù cho Kỷ An Ninh.

      ta bị dọa, cứ trốn ở trong ký túc xá, chỗ nào cũng dám .

      May mắn là, hình như ai biết có ta cũng có chân trong chuyện này. ai tới tìm ta báo thù.

      Càng may mắn hơn là, người chơi chết Triệu Thần bị người ta báo án, bắt được, Thế mà lại là người vẫn luôn theo đuổi Kỷ An Ninh, bị Kỷ An Ninh từ chối, Văn Dụ.

      Đó cũng là đại thiếu gia có tiền, Kỷ An Ninh này là cái vận cứt chó gì, có điều kiện tốt như vậy mà còn chịu sống cho tốt.

      Quá ngu.

      Vu Hà trải qua lần như thế, bị dọa cho tỉnh ra, cũng thoát khỏi vũng bùn vay mượn.

      ta học tập giỏi, sau khi tốt nghiệp đại học liền tìm công việc, dựa vào thông minh lanh lợi, thủ đoạn quan hệ xung quanh, còn sống rất tốt.

      Dưới ánh mặt trời, sống rất sung sướng.

      Chỉ là toàn bộ những thứ trước đó, đều ở kiếp này, bởi vì Kỷ An Ninh sống lại mà thay đổi.

      Vẫn là câu kia, tin ngẩng đầu mà xem, trời xanh tha ai bao giờ.

      Mấy bạn học trong trường hoàn toàn biết chuyện này.

      Bệnh viện thông qua “Cố vấn” trong điện thoại của Vu Hà, liên hệ với trường học. Trường học lại liên hệ với bố mẹ Vu Hà, rồi vội vàng chạy tới giải quyết hậu quả.

      Trong điện thoại Vu Hà đều là tin nhắn thúc nợ.

      Bác sĩ có thể chứng minh, ta bán trứng, giải thích gì thêm, chỉ có thể là mua bán ngầm, bán trứng phi pháp.

      Cái này thực phải chuyện tốt gì, nhân viên nhà trường có xu hướng đè xuống vụ bê bối này.

      Vì vậy mà sinh viên biết. Bọn họ thi xong, tương đương giải phóng thêm lần nữa. Từng ký túc xá, câu lạc bộ vội liên hoan, hát karaoke, chơi cùng nhau.

      Văn Dụ với Kỷ An Ninh rằng công ty có việc muốn công tác, giấu giếm Kỷ An Ninh chuyến đến thành phố Du, gặp người, nhanh chóng trở về.

      , chúng ta thủ đô.” cười .

      Kỷ An Ninh dùng tro cốt bà ngoại làm viên kim cương nhân tạo, khảm thành mặt dây chuyền, đeo ở cổ.

      đưa bà ngoại đến thủ đô, ngắm quảng trường, nhìn thành lâu, xem kéo cờ, thăm cố cung, xem trường thành, mười ba lăng.

      Những nơi bà ngoại hứa với , đợi lớn lên đưa , mang bà xem hết.

      Văn Dụ nắm tay , cùng .

      Chuyện Vu Hà vỡ ra là vào tháng tám.

      Đến thời gian trả nợ, đám chủ nợ liên lạc được với Vu Hà, thế là quay ra phá mấy người trong danh bạ ta. Đặc biệt là những người được ghi chú có vẻ rất thân thiết.

      Thứ thực bùng nổ, là nhà Vu Hà chụp ảnh để vay, thả ra ảnh khỏa thân của Vu Hà.

      Vu Hà giỏi về luồn cúi, quý giao tiếp, bên trong danh bạ có rất nhiều số của bạn học.

      Thế là, rất nhiều bạn học đều nhận được ảnh khỏa thân của Vu Hà.

      Tin Vu Hà chết cũng giấu được, diễn đàn trường Hoa đại liền bùng nổ.

      Mạnh Hân Vũ muốn điên rồi.

      Cho dù trải qua chuyện của Bạch Lộ, Vu Hà vẫn đột phá cực hạn tưởng tượng của nàng. nàng cảm thấy thế giới này huyền huyễn, phải thế giới bình thường mà nàng biết.

      Mạnh Hân Vũ gọi điện thoại qua cho Bạch Lộ, biểu cảm nghiêm nghị, ép hỏi nàng có phải từng làm chuyện vay tiền bằng ảnh nude này .

      Bạch Lộ cũng rất suy sụp.

      có! có! Tớ từng gặp rồi, bọn họ lừa tớ wechat, tớ làm! Xóa bọn họ luôn! Tớ có! Tiền tớ trả hết rồi!”

      Cúp điện thoại, nàng mở diễn đàn lên. Có người đem ảnh Vu Hà che đăng lên.

      Có người còn ác liệt hơn, che cũng thèm che, trực tiếp đăng ảnh lên.

      Rất nhiều bài viết bao phủ đầu diễn đàn, Bạch Lộ xem thời gian rất lâu, cuối cùng chỉ dư lại hai chữ “Nghĩ mà sợ”.

      * gốc là hậu phạ: hậu là sau, phạ là sợ hãi.

      Kỷ An Ninh cũng nhìn bài viết diễn đàn.

      Những bài viết kia còn đào ra, Vu Hà là sinh viên, còn chưa làm chính thức cõng hơn ba mươi vạn tiền nợ. (khoảng hơn tỷ)

      Hơn ba mươi vạn là bao nhiêu tiền đây?

      Với dạng người như Văn Dụ mà , hay tụ họp với bạn bè dịp cuối tuần, có đôi khi chỉ ba mươi vạn.

      Đối với Triệu Thần mà , cũng chẳng to tát gì.

      Nhưng với Vu Hà là cả cái mạng.

      Kỷ An Ninh, hoặc là chính . (khúc này đọc hơi bối rối)

      Văn Dụ cũng là trong nhóm chat của lớp thấy bạn học spam. Vừa quay đầu, liền thấy Kỷ An Ninh vẫn luôn nhìn bài viết, biểu cảm gì.

      dừng chút hỏi: “Em biết à?”

      Kỷ An Ninh im lặng lâu, mới : “Người lừa em đến khách sạn Ngân Hải.”

      khí ngưng đọng.

      Chờ lúc, Văn Dụ cười lạnh tiếng.

      “A.”

      Nghỉ hè chớp mắt kết thúc, các bạn học nhao nhao quay về trường, Triệu Thần cũng ngoại lệ.

      Hôm nay tới trường học, lại phát chỗ đậu xe trước cổng trường bị mấy thùng chiếm chỗ, lộn xà lộn xộn chẳng tìm được chỗ mà đậu. Nhân viên bãi gửi xe cũng chả biết đâu.

      Triệu Thần hết cách, đành phải quay đầu, đem xe đỗ ở quán KFC bên đường đối diện.

      lên học nửa buổi, điểm được cái tên, liền quyết định trốn học môn buổi chiều. Các bạn học đều ùa về phía nhà ăn, lại về phía bên ngoài trường.

      tới cổng trường Hoa đại, cách con đường cái có thể trông thấy xe mình ở quán KFC đối diện. Triệu Thần nhấc chân bước lên con đường nhựa.

      Tiếng thắng xe chói tai vang lên, người qua đường vội vàng kịp chuẩn bị, đợi đến khi nghe được tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người trẻ tuổi bị chiếc xe taxi nghiến dưới bánh xe.

      Có người xông lên dùng sức đập cửa sổ xe, cho lái xe đụng trúng người. Lái xe giống như bị dọa đến phát sợ, ngơ ngơ ngác ngác, bối rối mà lùi xe.

      Bị nghiến thêm lần nữa.

      Người nhìn từ xa đều biết, cái người bị nghiến dưới bánh xe kia, hết đường sống.

      Kỷ An Ninh nắm tay Văn Dụ, đứng ở cổng trường, tận mắt thấy toàn bộ quá trình Triệu Thần tử vong.

      Kỷ An Ninh quay sang nhìn Văn Dụ.

      Văn Dụ nhìn về giữa đường, dưới bánh xe tràn ra màu đỏ sậm của máu, biểu cảm lạnh nhạt, bình tĩnh lay động.

      Buổi trưa muốn ăn KFC, rất kỳ quái. Ra đến cổng, cứ đứng ở đây , càng kỳ quái hơn.

      Tới tận khi nhìn thấy màn này, Kỷ An Ninh cuối cùng cũng thấy kỳ lạ nữa.

      thu tầm mắt lại, nhìn về phía giữa đường.

      Có người báo cảnh sát, có người ngồi xuống muốn nhìn xem có còn sống được , có người vỗ cửa sổ kêu xuống xe.

      Lái xe giống như bị dọa phát ngốc, cứ ngây ngốc ngồi trong xe nhúc nhích.

      Kỷ An Ninh giật giật bờ môi, : “Tài xế...”

      sao đâu.” Văn Dụ .

      Nghĩ ra, hẳn là có sắp xếp.

      Kỷ An Ninh khẽ thở dài.

      Văn Dụ quay sang: “Em than thở cái gì?”

      Kỷ An Ninh : “Em nghĩ là hứa với em rồi.”

      Văn Dụ cười giả lả : “ hứa với em tự mình ra tay.”

      Nhưng hứa là ra tay với Triệu Thần.

      (1) ICU: phòng chăm sóc đặc biệt, dành cho bệnh nhân bị bệnh nặng hoặc bị đe dọa đến tính mạng, cần được chăm sóc liên tục, giám sát chặt chẽ từ các thiết bị hỗ trợ sống và thuốc để đảm bảo các chức năng cơ thể được bình thường.

      (2) Tràn dịch màng phổi: là thuật ngữ dùng để chỉ về tình trạng tích tụ dịch (có thể là máu, dịch hoặc khí) trong khoang trống giữa phổi và thành ngực vượt quá mức cho phép.
      Last edited: 9/8/20

    3. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Kiếp trước Vu Hà sống sung sướng dựa cái chết của Kỷ An Ninh kiếp này ta phải trả giá .
      rabbitphanChalychanh thích bài này.

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Tính ra kiếp trước Vu Hà sống sung sướng quá nhỉ. Triệu Thần toi rồi, giờ chờ xử lý ai nữa đây...

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 102: Hoàn chính văn

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng.

      Văn Dụ lớn lên dưới lá cờ đỏ, là thanh niên tốt tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật, kiên quyết làm chuyện mê tín phong kiến.

      Toàn bộ mọi chuyện, nhất định phải lấy phương pháp khoa học để giải thích.

      Ví dụ như sau khi về nhà, : “Ác là loại năng lượng, mà trong vũ trụ này, năng lượng chỉ bảo toàn mà còn cân bằng.”

      “Nếu như người người có mức năng lượng ác quá lớn, vũ trụ phái ra nguồn năng lượng khác để trung hòa , để đạt tới cân bằng năng lượng.” năng đầy hùng hồn lý lẽ, “Đừng với gì mà nhân quả báo ứng, đó chỉ là mê tín. đây là khoa học. Cái gì? Em hỏi khác nhau ở đâu ư?”

      “Nếu theo nhân quả báo ứng, căn bản chẳng cần ra tay, chính gặp phải báo ứng. Nhưng bây giờ hiển nhiên là phải. Bây giờ là chủ động, tích cực trung hòa .”

      “Biết chưa, đấy chính là khác nhau giữa mê tín với khoa học.” (best ngụy biện)

      Kỷ An Ninh: “...”

      Kỷ An Ninh mà tin mới có quỷ ấy.

      Văn Dụ chợt nhớ tới phải hỏi vấn đề.

      “Kiếp trước...A phi, trong thế giới khác,” hỏi, “ xử lý thế nào?”

      Kỷ An Ninh thở dài: “ đẩy xuống từ sân thượng Ngân Hải.”

      Văn Dụ im lặng giây, lớn tiếng khen: “ bên đó, rất được đấy!”

      Kỷ An Ninh nổi khùng.

      “Bên kia chết đấy! Bị bắn chết!” Mắt đỏ lên.

      Văn Dụ nhớ tới chuyện trong mơ.

      “Lúc chết, có phải em ở ngay cạnh ?” hỏi.

      thậm chí đến cái này cũng biết rồi ư? Kỷ An Ninh hỏi: “ mơ thấy sao?”

      Văn Dụ gật đầu.

      Kỷ An Ninh cũng gật gật đầu.

      Khi đó khóc ôm : “Nếu có kiếp sau...”, sau đó quả nhiên có kiếp sau.

      “Chậc.” Văn Dụ , “Vậy ban đầu ở nhà ăn, lúc nhìn thấy , có phải rất muốn nhào lên hôn phải ? Còn ra vẻ.”

      Kỷ An Ninh phì cười. Trong mắt đọng nước mắt, cười tiếng, nước mắt liền rơi xuống.

      “Đừng khóc đừng khóc, đùa thôi mà.” Văn Dụ y con chó to, ôm Kỷ An Ninh vào ngực, liếm hết nước mắt , “Ừm, hơi mặn, giống mùi kia lắm.”

      Kỷ An Ninh đập .

      Văn Dụ nắm chặt cổ tay , lại hỏi: “Sao lại bị bắt?”

      “Nếu như làm như thế với Triệu Thần, nghĩ là mình thể nào để lại chứng cứ được.” vô cùng khẳng định .

      Ánh mắt Kỷ An Ninh hơi tối lại, : “Em biết nhiều, nhưng hẳn là Dương Bác.”

      ở trong vòng xoáy thời gian thấy lời Dương Bác với .

      “Hóa ra là như vậy...” Văn Dụ như có điều suy nghĩ.

      Nếu như Dương Bác nhìn chằm chằm vào , đúng thực rất có khả năng bắt được thóp của . Cho nên bị bắt vào tù, Văn Quốc An nghe tin, đột phát xuất huyết não qua đời, hai bố con vốn có thể lật vấn cờ lại bị hai cha con Dương Bác gắt gao đè xuống.

      Chuyện kiếp trước cơ bản được xâu chuỗi lại.

      Văn Dụ vẫn còn chuyện . sân thượng cao ốc Ngân Hải, nghe được những lời kia của Triệu Thần, có chút hoang mang.

      “Ở bên đó, với em...Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” hỏi, “Còn Tôn Nhã Nhàn với tên đông gì đó lớp em, đồn em ba ngàn đêm, lại là chuyện gì vậy?”

      Kỷ An Ninh bỗng nổi giận.

      phải hay mơ à? tránh khỏi ngực , “Tự .”

      Quay người chạy về phòng ngủ, còn khóa luôn cửa phòng: “ ngủ phòng khách !”

      Văn Dụ trợn tròn mắt.

      Văn Dụ ngủ đêm ngoài phòng khách, cảm nhận được lực lượng khoa học trong cõi u minh. Các giấc mộng được xâu chuỗi lại, tạo thành giấc mộng dài hoàn chỉnh.

      Các loại tiền căn hậu quả đều được làm , các tình biết cũng biết hết.

      Ví dụ như nhìn thấy chính mình quấy rầy Kỷ An Ninh thế nào, hại bị Tôn Nhã Nhàn ghen ghét, bị tung tin đồn nhảm hãm hại. Văn Dụ vẫn còn luôn coi kẻ cầm đầu là tên Triệu Thần!

      Hóa ra nhiều lần “ngu ngốc” như vậy, toàn tự mắng mình.

      cũng biết tin đồn ba ngàn kia là do đâu.

      mua hoa tặng Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh từ chối nhận, Tôn Nhã Nhàn lại đuổi theo. ta cảm thấy bó hoa kia giống bình thường, so với bó hoa hai tăm tệ trong tiệm giống lắm, đuổi kịp trai tặng hoa để nghe ngóng giá cả.

      trai kia cho ta, tính tổng cả phí hoa nhập khẩu, thêm đóng gói cộng phục vụ là ba ngàn.

      Tôn Nhã Nhàn như ăn phải cả tấn chanh, hơi chua bốc cả ra ngoài, quay lại liền chế ra lời đồn “Ba ngàn đêm”.

      Văn Dụ: “...”

      Tóm lại, đều là mẹ nó có liên quan đến . Cứ mắng là được.

      Nửa đêm Văn Dụ tỉnh lại, bị chính mình làm cho tức gần chết.

      đứng lên, lặng lẽ lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng ngủ, leo lên giường ôm lấy Kỷ An Ninh thả.

      Kỷ An Ninh tỉnh lại, phát liền đạp cho cái.

      Văn Dụ nhân cơ hội ngăn chân lại, ngại ngùng : “Cái kia, đều là đúng.”

      Kỷ An Ninh dụi mắt, kinh ngạc: “ mơ thấy rồi à?”

      Văn Dụ vùi mặt vào hõm cổ , rầu rĩ “Ừ” tiếng.

      Kỷ An Ninh còn tức giận với nữa, vươn tay ôm . ra những chuyện ở kiếp trước còn giận từ lâu.

      Qua lúc lâu, Kỷ An Ninh nghe tiếng sâu kín hỏi: “ tha thứ cho à?”

      Kỷ An Ninh vỗ cánh tay , : “Đúng vậy, phải với từ lâu rồi à?”

      Văn Dụ nhớ tới buổi tối nào đó, tóc mai trước trán lay động trong gió, : “Em tha thứ cho rồi.”

      Đôi mắt Văn Dụ đau xót khó nhịn.

      “Nếu ...” , “Vẫn đánh trận ?”

      đánh.” Kỷ An Ninh tức giận , “ da dày thịt béo, em đánh đau tay.”

      Văn Dụ sờ sờ cánh tay của mình, đúng vậy, cứng chắc. Lại sờ cái tay của Kỷ An Ninh, yếu đuối xương.

      Thôi quên .

      Kỷ An Ninh còn nghĩ tới người tài xế kia, lo lắng: “ có chuyện gì à?”

      “Em đừng lo lắng, là ông ấy tự nguyện.” Văn Dụ giọng bên tai , “Ông ấy họ Hạ.”

      Kỷ An Ninh khẽ giật mình, chấn kinh: “Ông ấy là...”

      “Ừ.” Văn Dụ , “Trường hợp xấu nhất là ông ấy bị nhận ra. Nhưng giúp ông ấy chăm sóc tốt người nhà.”

      Ông vẫn luôn biết, ai mới là hung thủ thực hại chết con mình. Nhưng đối phương là kẻ có tiền có thể sai khiến quỷ thần, khéo léo thoát khỏi chế tài pháp luật. Chỉ là đám dân đen, đủ khả năng đưa hung thủ ra ngoài công lý.

      Cũng hận thể cho dao trắng vào dao đỏ ra, nợ máu trả bằng máu. Thế nhưng vợ mình từ lúc con đột tử liền điên điên dại dại, lúc tốt lúc xấu, mất khả năng làm việc, còn có mẹ già, đều trông cậy vào mình ông.

      Cho dù hận cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà chống đỡ.

      Tới tận ngày, có người trẻ tuổi xuất trước mắt ông. Cậu ta cho ông số tiền đủ để cả nhà sống thoải mái nửa đời sau. Ông cuối cùng cũng còn lo lắng sau này nữa.

      Triệu Thần chết do tại nạn giao thông ngoài ý muốn. Tài xế taxi bên trong phải làm ca đêm, nên mới mệt mỏi chịu nổi vội đổi ca, vì vậy gây ra họa lớn.

      Sau khi điều tra, tài xế này ly hôn với vợ, mình rời nhà, nghèo hai trắng chạy tới tỉnh lị này để kiếm ăn. Căn bản đến tiền bồi thường cũng trả nổi.

      Ông bà nội nghe tin chạy tới, vỗ bàn kêu to: “Chúng tôi cần tiền! Bảo đền mạng cho cháu nội tôi!” Nhưng tại nạn giao thông khiến người tử vong, tối đa cũng chỉ phán ba năm.

      Bố ruột Triệu Thần nhớ tới đứa con trai trưởng, từng là đứa bé mập mạp đáng , cũng từng hầu hạ dưới gối. Sau này vợ mình qua đời, vợ mới và nó cứ như nước với lửa, hết cách đành đưa tới chỗ bố mẹ mình, ai ngờ bị ông bà nuôi đến hư hỏng.

      Sau đó, ông đối với nó cũng đúng thực là thích, may mà còn có con trai , thông mình ngoan ngoãn, mọi thứ đều thua.

      Ông rơi hai giọt nước mắt, ngăn cản bố mình muốn xông tới đánh người tài xế gây lỗi kia, với cảnh sát: “Cứ xử theo phép công.”

      Cuối cùng cũng có người lí lẽ, cảnh sát thở phào nhõm.

      Mà người lái xe gây chuyện kia, vẫn luôn chết lặng nhìn bọn họ.

      Bố Triệu Thần chỉ nhìn ông ấy vài lần, rồi để ý đến nữa. Đưa ông bà nội rời . Người lớn cảm xúc kích động như vậy, dễ bị trúng gió, xuất huyết não, nhồi máu cơ tìm gì đó. Vẫn nên nhanh lên thôi.

      Ông ta biết, sau lưng ông ta, người lái xe gây chuyện vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ.

      “Vợ trước” của người tài xế từ thành phố Du tới đây thăm tù, hai vợ chồng nắm tay nhau chặt.

      “Tôi báo thù cho Mạn Mạn rồi.” Ông ấy .

      Trải qua kích này, đầu óc vợ ông ấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Bà : “Trong nhà còn có tôi, ông đừng lo lắng.”

      “Ai cũng nhận ra được. Bọn chúng nó!” Ông ấy , “ nhà họ Triệu, người nhận ra tôi!”

      Người đàn ông nghiến răng ken két.

      Cả nhà họ Triệu đấy có hóa thành tro ông cũng nhận ra. Nhưng ông đứng ngay trước mặt bọn họ, cả nhà đó lại ai nhận ra ông chính là bố của Hạ Mạn.

      Trong lòng bọn họ, ý nghĩa của “Hạ Mạn” thậm chí còn phải là người, mà chỉ là chuyện cần dùng tiền để giải quyết.

      Vốn cho rằng kết quả xấu nhất là bị nhận ra, vậy từ gây ra tai nạn giao thông chuyển thành có ý định mưu sát, tính chất hoàn toàn khác. Kết quả căn bản ai ghi nhớ Hạ gia ở trong lòng. Người ở ngay trước mắt, mọi người đều nghĩ ra mình từng gặp.

      Bố ruột Triệu Thần cảm thấy dù sao đứa con vô dụng kia cũng chết rồi, cái này cũng phải mưu sát giết người gì đó, chẳng qua là tai nạn giao thông ngoài ý muốn thôi, vì chuyện này mà phải tốn tiền lẫn sức đáng. Ông muốn nhúng tay vào chuyện này, giao toàn bộ cho cảnh sát.

      Cảnh sát theo lẽ công mà chấp pháp, toàn bộ việc công xử theo phép công, lái xe gây tai nạn chiếu theo hình phạt pháp luật là ba năm, hoãn lại ba năm, chịu bồi thường dân là 58 vạn.

      Kết quả tốt hơn so với dự đoán.

      Ngược lại là ông của Triệu Thần, cái người năm đó cầm quải trượng cậy mạnh chỉ vào bố Triệu Thần : “Tôi mặc kệ! Dù sao cháu trai tôi cũng thể có chuyện được! phải cứu nó ra! Dùng bao nhiêu tiền cũng được!”, người già rồi, bởi vì quá đau lòng, lập tức bị trúng gió, nằm ở giường, mồm méo mắt lác chảy nước miếng, động đậy được.

      Văn Dụ vận dụng năng lượng khoa học, trung hòa năng lượng ác trong vũ trụ này.

      Rất tốt.

      Tại nhà lớn Văn gia.

      Văn Quốc An nghe dì giúp việc Văn Dụ về nhà, rất kỳ lạ hỏi: “Nó đâu rồi?”

      Bình thường Văn Dụ về nhà, chắc chắn lên tầng chào hỏi với ông trước, sao lúc này lại là dì đây cho, ông mới biết được nó trở về?

      Dì kia : “Cậu chủ vừa về xuống tầng hầm rồi.”

      Tầng hầm Văn gia ngoại trừ hầm rượu, còn có nhà kho. Có cảnh cửa an ninh nặng nề, nhà kho ngang cỡ kho chứa của ngân hàng.

      Văn Quốc An xuống dưới, nhìn thấy cửa nhà kho mở, vào xem thử, thấy Văn Dụ chổng mông lật tới lật lui tìm gì đó.

      “Đâu rồi?” vừa mở tung mấy cái hộp vừa lẩm bẩm, “Đặt ở đâu rồi?”

      Mỗi cái hộp được mở ra đều lập lòe ánh sáng. Những châu báu đó đều có lai lịch, quá mức quý giá, thể tùy tiện trưng bên ngoài, cho nên mới cất vào trong nhà kho.

      Văn Quốc An đẩy kính lão hỏi: “Con tìm cái gì thế?”

      Dọa cho Văn Dụ khẽ run rẩy!

      “Ối mẹ ơi! Bố muốn hù chết con à! Sao bố phát ra tiếng thế?” vỗ ngực .

      Văn Quốc An “Hừ” tiếng, tới hỏi: “Con tìm cái gì?”

      “Cái nhẫn của bà nội.” Văn Dụ , “Lúc còn bé bố con cho con xem đấy, cái nhẫn vô cùng lớn ấy. Ở đâu rồi?”

      Con mắt Văn Quốc An sáng lên, vừa mừng vừa sợ: “Tiểu tử ngươi muốn làm gì? Ta cho con biết, chiếc nhẫn kia là đồ gia truyền, được tặng lung tung.”

      Còn chơi chiêu này với .

      Văn Dụ sớm nhìn thấu mánh khóe của Văn Quốc An, xùy tiếng : “Cầu hôn!”

      Văn Dụ sắp xếp từ rất lâu, từ bỏ rất nhiều hình thức hào nhoáng như thuê trực thăng tung tấn cánh hoa gì đó, chọn phương thức mà cho là Kỷ An Ninh thích.

      Ngày cầu hôn là ngày thời tiết tốt, có thể là trời sáng khí trong lành.

      Sau khi tan học, màu vàng đồng của hoàng hôn chiếu lên sân trường, tình nhân từng đôi từng đôi dạo bước con đường rợp bóng cây. Đợi đến khi bọn họ rời khỏi mái trường này ngày hiểu ra, đời này còn nơi nào thanh tĩnh tốt đẹp hơn ở đây. Ở nơi đây, vượt qua mỗi tấc thời gian đều khiến cho người ta lưu luyến hoài niệm.

      Văn Dụ nắm tay Kỷ An Ninh, giống như đôi tình nhân khác, dạo bước .

      Sau đó bỗng dừng lại, hỏi: “Biết hôm nay là ngày gì ?”

      Kỷ An Ninh khẽ giật mình, suy nghĩ, giờ là giữa tháng chín, năm tiết, là ngày gì đây? Ngẫm lại, chợt nhớ tới, ước chừng là khoảng thời gian này năm trước, sống lại.

      Nhưng Kỷ An Ninh cảm thấy khả năng này phải câu trả lời chính xác, Văn Dụ cũng biết cụ thể ngày sống lại. Huống chi, cái người này kiên trì với chủ nghĩa duy vật, tin vào lý luận thế giới song song, từ chối thừa nhận thuyết pháp kiếp trước kiếp này.

      Thế là lắc đầu.

      Văn Dụ nhìn trời thở dài: “Biết ngay là em nhớ mà!”

      Kỷ An Ninh im lặng, chọc : “Rốt cuộc là ngày gì, mau!”

      “Ngốc quá.” Văn Dụ cúi người hôn cái, “Là lần đầu chúng ta gặp nhau ở trường, là lúc lần đầu chuyện đấy.”

      Kỷ An Ninh giật mình, hóa ra là ngày đó à. Sau khi sống lại, lần đầu gặp Văn Dụ, tâm trạng khi đó, là cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

      năm rồi sao?” hoảng hốt.

      Thời gian sao lại trôi nhanh đến vậy? Trong khoảng thời gian năm này có nhiều chuyện xảy ra, có thể là trời long đất lở. Cuộc sống Kỷ An Ninh hoàn toàn đảo lộn.

      “Đúng vậy, năm rồi.” Văn Dụ , “ thấy cũng tới lúc với em chuyện.”

      “Hả?” Kỷ An Ninh nhìn lên.

      Bọn họ đứng dưới tán cây ngân hạnh của trường, lá vàng thi thoảng rơi xuống, ánh trời chiều ấm áp chiếu lên mặt người.

      Văn Dụ lui lại bước, dưới con đường rợp bóng cây, dưới ánh nhìn chăm chú của bạn học, ung dung quỳ chân xuống.

      Như chàng kỵ sĩ thề nguyện trung thành với nàng công chúa trong chuyện cổ tích.

      Có người hét lên kinh ngạc, sinh viên ngang qua đều nhao nhao dừng chân lại.

      Bọn họ nhìn thấy chàng thanh niên tuấn lấy ra chiếc hộp nhung rồi mở nó ra, chiếc nhẫn bảo thạch cổ điển tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trời chiều.

      : “Chiếc nhẫn này là đồ gia truyền của nhà , thể tùy tiện đưa cho người khác, chỉ có thể đưa cho vợ mình. Cho nên...”

      “Kỷ An Ninh, em có đồng ý lấy ?” Văn Dụ mỉm cười hỏi.

      Kỷ An Ninh ngỡ ngàng lát, : “Em, em vừa mới qua sinh nhật mười chín tuổi...”

      Sinh nhật là vào tháng năm, đủ mười chín tuổi, chưa tới hai mươi tuổi, vẫn chưa tới độ tuổi kết hôn được quy định.

      Nhìn bộ dạng lúng túng, Văn Dụ cười. đứng lên, đeo nhẫn vào ngón tay , vừa vặn. uổng công nửa đêm ngủ, bò dậy lén lút lấy sợi bông đo kích cỡ ngón tay , rồi đưa nhẫn điều chỉnh kích cỡ.

      biết chứ.” , “Em chỉ cần em có đồng ý lấy hay là được.”

      Đôi mắt rực sáng tựa sao trời, chăm chú nhìn vào Kỷ An Ninh.

      Trong ánh mắt chăm chú ấy, trái tim Kỷ An Ninh dần bình tĩnh lại. nhìn vào mắt Văn Dụ, gật đầu: “Em đồng ý.”

      Đôi mắt Văn Dụ sáng chói, cả gương mặt như được chiếu sáng.

      “Đợi em đầy hai mươi, chúng ta kết hôn.”

      “Được.” Kỷ An Ninh cười, đôi mắt long lanh cong cong như vầng trăng khuyết.

      kiễng chân lên, dưới tiếng vỗ tay, chúc phúc cùng tiếng huýt sáo của mọi người, hôn Văn Dụ.

      Dùng nụ hôn của em giam giữ lại.

      Đời này, em dâu của .

      Tương lai, và em, bình an viên mãn.

      [Chính văn hoàn tất phiên ngoại tiếp tục]

      Ngày hai mươi hai tháng tư năm Kỷ Hợi

      Tụ Trắc
      P/s: Còn 13 chương ngoại truyện nữa là kết truyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :