1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 67: Hổ phù*

      Editor: Sil


      *) Hổ phù: là tín vật của nhà binh, được hiểu nôm na là “cái bùa hình con hổ”. Vật này được sử dụng như sau: Dọc sống lưng xẻ hổ làm đôi, nửa phải do vua giữ và nửa trái trao cho tướng lĩnh mệnh tham chiến, nếu có hổ phù thống soái có quyền điều binh khiển tướng.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Ba Cung nữ kia bị Quý thị dọa sợ, đưa mắt nhìn nhau, vội vàng xua tay phủ nhận: "Phu nhân, bọn Nô tỳ gì cả, có thể ngài nghe nhầm rồi..."

      Các nàng cúi đầu, lòng bồn chồn: Nếu bị Hoàng Thượng biết mình bàn tán sau lưng nương A Viên, nhất định đánh chết chúng ta...

      Quý thị thấy ba người nọ mặt xám ngắt, chỉ thấy nhức đầu lóa mắt, phất tay về hướng Điện Dưỡng Tâm .

      "Trời ơi ? Vân nhị Phu nhân ! Xin ngài đừng chạy lung tung !" Cung nữ dẫn đường biết tại sao Quý thị vừa nghe thấy chuyện liên quan tới A Viên liền thất thố, vội vàng chạy chậm đuổi theo định ngăn lại, tự tiện xông vào Điện Dưỡng Tâm... mình có 10 cái đầu cũng đủ chém !

      Ngụy Toàn phụng mệnh hầu cận bên ngoài Điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy Quý thị từ xa, vừa định lên đón lại nhận ra có gì đó đúng: Tại sao Vân nhị Phu nhân lại nổi giận đùng đùng như vậy ?

      Ông ta trầm ngâm trong chốc lát, vẫn kiên trì tiến lên nghênh đón: "Vân nhị Phu nhân, sáng sớm nay Hoàng Thượng nghe ngài định vào Cung, nghĩ rằng ngài thấy nương A Viên ở Cung Trường An có lẽ đến Điện Dưỡng Tâm, liền cố ý phái Nô tài đứng hầu ở đây."

      Quý thị thoáng bình tĩnh lại, giọng vẫn hơi run rẩy: "Gia Gia của ta ở đâu ?"

      Ngụy Toàn thăm dò sắc mặt của Quý thị, cười : "Hôm qua Vân nương quay trở về nhà họ Thường, tâm trạng giống như được tốt cho lắm, đêm qua uống say ở Điện Dưỡng Tâm, lăn lộn đến tận hừng đông, Hoàng Thượng còn chưa kịp nằm xuống, uống chén trà đặc phải lên Triều rồi."

      Quý thị nghe vậy, gánh nặng trong lòng được cởi bỏ, khuôn mặt cũng còn chút máu, giọng bà chậm dần, nhàng : " biết Ngụy Tổng quản có thể dẫn ta gặp Gia Gia được ?"

      "Vân nương còn chưa tỉnh lại, để Nô tài dẫn Phu nhân đến thiên Điện ngồi lúc ?"

      Quý thị còn chưa hoàn hồn, miễn cưỡng cười cười: "Làm phiền Ngụy Tổng quản."

      "Sao lại vậy ? Phu nhân quá khách sáo rồi." Ngụy Tổng quản cười trước dẫn đường, nửa có nửa trò chuyện với bà: "Từ Nô tài theo Hoàng Thượng, nhoáng cái cũng ngót 20 năm rồi."

      Quý thị tùy ý đáp lời: "Thời gian trôi qua mau, năm tháng buông tha người..."

      "Phu nhân có lý." Ngụy Toàn dừng lại chút, đầy thâm ý : "Nô tài theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngài để ý đến người con như vậy, ngay cả gọi thẳng tên tục của ngài cũng hề tức giận."

      Sắc mặt Quý thị trầm xuống, bước chân hơi chậm lại: "Ngụy Tổng quản, Hoàng Thượng nay có tiện ?"

      Ngụy Toàn sửng sốt, dám qua loa, suy nghĩ hồi lâu mới : "Để Nô tài thông báo tiếng."

      "Làm phiền Ngụy Tổng quản ."

      Bên trong Điện Dưỡng Tâm, hai người mắt to trừng mắt , im lặng rất lâu vẫn chẳng có ai mở lời trước.

      Quý thị mím môi, đôi mắt xinh đẹp yên lặng đánh giá Tề Uyên, càng nhìn càng thấy bí bức. Bà khẽ ho tiếng, cắn răng : "Gia Gia thích hợp với ngài."

      Ngụy Toàn vừa định vào dâng trà liền hít lạnh hơi, đuổi đám Cung nhân, Thị vệ ra rất xa. Ông ta lo lắng nhìn cửa Điện đầy khí thế, thở dài sau xa: Hoàng Thượng, ngài bị mẹ vợ tương lai chê rồi...

      "Vì sao ?" Giọng Tề Uyên nhàn nhạt, khuôn mặt bình tĩnh như nước gợn sóng.

      "Gia Gia là bảo bối của Vân gia, Nô tì thể nhìn nó vào chốn thâm Cung tranh đoạt người đàn ông với rất nhiều phụ nữ khác được." Quý thị đỏ vành mắt, chậm rãi quỳ mặt đất: "Vân gia con chết trong hoàng gia rồi, thể lại có người thứ hai."

      Tề Uyên mím môi, im lặng đến trước mặt tự tay nâng bà dậy, giọng trong trẻo lạnh lùng: "Nàng cần phải tranh."

      Quý thị sửng sốt trong chốc lát, lại vẫn cười lạnh: "Nô tì phải Gia Gia, nhìn đời chưa sâu, hai ba câu bị ngài dụ dỗ." Thái độ của bà cứng rắn, còn vẻ dịu dàng như nước năm xưa: " nay ngài còn ham mới..."

      Sắc mặt Tề Uyên lạnh lẽo, lạnh giọng ngắt lời: "Vân nhị Phu nhân cũng quá coi thường con mình rồi."

      lạnh lùng nhìn Quý thị, hít sâu hơi kìm lại cơn giận trong lòng, hạ thấp tư thái: "Tổ phụ của Trẫm vì Đại Tề mà phụ vợ cả, nạp Công chúa nước làng giếng làm phi, Tổ phụ luôn với Hoàng Tổ mẫu đây chỉ là gặp dịp chơi, nhưng sau này, tiểu Hoàng thúc của Trẫm, Thành vương chào đời..." Tề Uyên dừng lại chút, khóe miệng mang theo tia mỉa mai: "Phụ hoàng từng với Trẫm, lúc đó Hoàng Tổ mẫu luôn lấy nước mắt rửa mặt..."

      "Sau này Phụ Hoàng Trẫm chỉ cưới mình Mẫu Hậu, ngày đầu tiên người lên ngôi lập Mẫu Hậu làm Hoàng Hậu, rải tán Hậu Cung vì bà, vài thập niên sau vẫn cưng chiều như thế, cho đến khi tắt thở vẫn gọi tên Mẫu Hậu." Tề Uyên nhìn Quý thị, ánh mắt kiên định: "Những việc Phụ hoàng làm vì Mẫu Hậu, Trẫm cũng có thể làm vì A Viên."

      Quý thị im lặng, trong lòng hơi xúc động, nhưng bà vẫn mực thả ra, Vân Ánh Gia là tính mạng của bà, cho dù Tề Uyên có dễ nghe như thế nào chăng nữa, bà cũng thể lấy nửa đời của nữ nhi ra đánh cuộc được.

      "Xin Hoàng Thượng thứ lỗi, Nô tì làm cha làm mẹ phải suy nghĩ cho nữ nhi."

      Tề Uyên gật đầu, nhíu mày hỏi: "Vậy Phu nhân nghĩ, nếu như A Viên được gả cho nhà Quý tộc bình thường có thể bảo đảm được hạnh phúc của nàng sao ?"

      Quý thị chút nghĩ ngợi: "Gả cho nhà Quý tộc, nếu như A Viên bị ức hiếp chúng ta còn có thể làm chỗ dựa cho nó, cùng lắm cũng chỉ là hòa ly* thôi." Bà nhìn Tề Uyên, chậm rãi : "Nếu như vào Hậu Cung, đó mới chính là “Lên trời đường, xuống đất cửa”**."

      *) Hòa ly: ly hôn thời xưa, khác với bị hưu (bị chồng bỏ)

      **) Lên trời đường. xuống đất cửa: Trích câu trong “Ngũ Đăng Hội Nguyên” của đại sư Thích Phổ Tế, chỉ hoàn cảnh gian nan, có đường mà .

      (Nguồn: Baidu)


      Tề Uyên nghe tới hai chữ "Hòa ly", khẽ nhíu mày. trầm ngâm trong chốc lát, lại lấy chiếc hộp gấm trong ngăn bên trái giá sách ra.

      tới trước mặt Quý thị, đưa cho bà.

      "Đây là..." Quý thị mở nắp hộp, ngay lập tức hoảng sợ.

      "Trẫm nguyện dùng nửa Hổ phù này, khiến phủ Hiển Quốc Công an tâm." Tề Uyên vẻ mặt nghiêm nghị, gằn từng tiếng rền vang như sấm.

      Quý thị nào dám nhận lấy, vội vàng nhét Hổ phù vào lại trong tay Tề Uyên, tìm cớ hoảng hốt rời .

      Bà đứng trong viện, quay đầu lại nhìn, lòng chấn động: Ngay cả Hổ phù mà y cũng dám mang ra, chỉ vì cưới Gia Gia sao ?

      "Vân nhị Phu nhân, nương tỉnh rồi." Ngụy Toàn híp mắt cười, .

      "Ơ..." Quý thị tỉnh lại, theo sau Ngụy toàn về phía tẩm Điện.

      Tề Uyên cầm hộp, đứng trong Điện im lặng cúi đầu, biết qua bao lâu mới lên tiếng: "Thanh Niệm."

      "Có Nô tỳ, Hoàng Thượng có gì cần phân phó ?"

      "Gọi Tiêu Lâm đến đây cho Trẫm." Đôi mắt Tề Uyên phẳng lặng, chậm rãi ngồi xuống, ngón trỏ nhàng gõ lên hộp gấm.

      "Dạ."

      ******

      "Mẫu thân !" A Viên bình bịch chạy đến trước mặt Quý thị, khuôn mặt tràn đầy ý cười chui vào lòng bà khẽ cọ cái, ngửi hương hoa Mai nhàn nhạt kia, vô cùng an tâm.

      Quý thị nhìn hoa văn hình Rồng trong điện, lòng run lên: "Đây là tẩm Cung của Hoàng Thượng sao ?"

      "... Dạ.” A Viên thành gật đầu, khuôn mặt ửng hồng, im lặng gì.

      Quý thị lúc lâu sau vẫn gì, chỉ thấy Tề Uyên đúng quá sơ sót, Gia Gia là thiếu nữ trong sạch làm sao có thể ngủ tại chỗ này được ?

      khỏi tức giận, trong lòng hừ lạnh tiếng: Xem ra y sớm coi Gia Gia là vật trong tay !

      Hổ phù cái gì chứ ! Y liệu chắc rằng mình dám lấy mới suông như thế để dỗ mình !

      Đôi mắt Quý thị tóe lửa, hung hãn phỉ nhổ câu: " Xì ! Đừng hòng, có cửa đâu !"

      "Mẫu thân? Đây là chuyện gì?" A Viên hoảng sợ, mờ mịt nhìn Quý thị.

      Quý thị nhìn con như hoa như ngọc của mình, nghiêm mặt : "Gia Gia, sau này được giao du với Hoàng Thượng."

      A Viên:...

      ******

      Đại sảnh phủ Hiển Quốc Công, Tiêu Lâm ngồi thấp hơn so với Vân Thịnh Khai, thưởng thức trà thơm, khuôn mặt ngả ngớn: "Hoàng Thượng đúng là thiệt tình."

      Vân Thịnh Khai nhìn Hổ phù trong tay, nhất thời cũng biết phải gì. Gã là Hoàng Thượng, trong thiên hạ mỹ nhân chỉ cần gã muốn, có cả đống thủ đoạn, nhưng gã lại vì A Viên mà tình nguyện đưa nửa tấm Hổ phù ra...

      Ông ta nhíu mày, vuốt bộ râu bạc lời.

      "Hoàng Thượng nguyện ý đưa nửa tấm Hổ phù cho Vân ngũ Tiểu thư làm tín vật, ngài còn yên lòng sao ?" Tiêu Lâm bỏ chén trà xuống, nghiêm mặt : "Ngài xuất thân nhà binh, hẳn còn quen thuộc với tác dụng của nửa tấm Hổ phù này so với ta, Hoàng Thượng lấy nửa gia tài ra làm sính lễ."

      "Sính lễ ?" Vân Thịnh Khai liếc xéo ta cái, bất mãn : "Gia Gia của nhà chúng ta còn ."

      Tiêu Lâm tự biết lỡ lời, chậm rãi : "Là Tiêu mỗ hí hửng mà lỡ, mong lão Quốc Công đừng tức giận."

      Vân Thịnh Khai gọi thằng hầu, ra lệnh cho nó trả Hổ phù lại cho Tiêu Lâm: "Việc này ta còn cần thời gian suy xét, mời Tiêu Đại nhân về cho."

      Tiêu Lâm thấy thái độ của ông ta cứng rắn, cũng bắt buộc, chỉ ôm quyền xoay người rời , khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười nghiền ngẫm: Chậc chậc, Hoàng Thượng minh thần võ, việc nước xử lý tốt, nhưng chỉ thua ở mỗi việc này...

      Vân Thịnh Khai nhìn bóng lưng của Tiêu Lâm, đôi mắt đục ngầu nổi lên ý cười: Con phải làm kiêu mới tốt, có được càng gian khổ, gã mới càng quý trọng.

      Tiêu Lâm đứng trước cửa phủ Quốc Công, nhìn tấm Hổ phù trong tay, nhíu mày: "Thứ bị tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, lại có ngày còn đưa ra được."

      nhướng mày, vòng tới tường sau của phủ Hiển Quốc Công, khẽ nhảy cái, nhàng tiếp đất vào bên trong.

      ta còn chưa kịp vào trong, trước mắt vụt cái, tia sáng đâm thẳng vào ngực mình: "Phủ Hiển Quốc Công là nơi mà tên trộm vặt như mi có thể tới sao ?"

      Hết Chương 67.
      iruka kawaii, Dinhloan, Layla0619 others thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Lại cuộc tình chớm nở nha. Vân tiểu thư mau mau bắt lấy Tiêu Lâm nha :yoyo60:
      thuann thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 68: Trèo tường

      Editor: Sil


      Tiêu Lâm lấy tay đỡ, cổ tay khẽ xoay, lực kiếm giảm ba phần.

      Vân Ánh Vãn nhíu mày, thấy gã tránh thoát, thế công tay ngay lập tức sắc bén hơn mấy phần.

      Tiếng kiếm vi vu, áo hồng phấp phới, cầm kiếm khuôn mặt lạnh thấu xương, khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm hào hùng.

      Tiêu Lâm mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống, gần như thể phát nổi cố ý làm động tác chậm lại, cánh tay lệch nửa tấc (khoảng 2cm) đập vào lưỡi kiếm sắc bén của nàng, vệt máu đỏ thẫm thấm qua quần áo xanh nhạt chảy ra, bị màu xanh nhạt tôn lên nhìn mà ghê người.

      Vân Ánh Vãn nhíu mày: Còn tự hướng mình vào mũi kiếm nữa ?

      rũ mắt thản nhiên nhìn, sắc mặt như thường, chút nào để ý đến vết thương, chỉ thấy khóe môi nhếch lên, cười : "Nghe đồn Vân tứ Tiểu thư luyện được tay kiếm tốt, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền."

      "Mi biết ta sao ?" Vân Ánh Vãn giơ kiếm lên, để lên cổ họng gã, nhíu mày.

      "Nghe qua." Tiêu Lâm cười, giơ ngón trỏ bỏ kiếm đặt trước cổ mình ra, chậm rãi dời: "Ngự lâm quân Chỉ huy sứ Tiêu Lâm.”

      Vân Ánh Vãn thoáng kinh ngạc, lạnh nhạt nhìn lướt qua miệng vết thương cánh tay gã, yên lặng thu lại kiếm lạnh lùng : "Đường đường là Ngự Lâm quân Chỉ huy sứ cũng học theo phường trộm cướp trèo tường sao ?"

      Tiêu Lâm dừng mắt đôi mắt phân trắng đen của nàng, hề hốt hoảng chút nào, khẽ cười tiếng: "Ta cũng chỉ làm việc theo lệnh, bất đắc dĩ."

      "Có thể ra lệnh được cho người chắc chỉ có Hoàng Thượng ..." Ánh mắt Vân Ánh Vãn hung dữ, lạnh lùng : " râu xanh."

      Tiêu Lâm nín cười: Hôm nay Hoàng Thượng đúng là thảm...

      "Trèo tường cũng phải là việc tốt." Vân Ánh Vãn nhàng phun ra câu, trợn mắt được lịch cho lắm, đôi mắt đầy khinh thường.

      "A." chậm rãi nhíu mày, bày ra dáng vẻ hết sức đau đớn, nhìn thẳng về phía Vân Ánh Vãn.

      Khuôn mặt bình tĩnh của nàng có vết rách, lui về phía sau bước theo bản năng: "Tự mình đụng vào, đừng nhìn ta."

      " kiếm của nàng còn có vết máu của ta đó." Khóe môi Tiêu Lâm cong lên, đôi mắt đen phong lưu lộ nụ cười nghiền ngẫm, khuôn mặt tuấn tú như ngọc lộ ra mấy phần ngả ngớn.

      Vân Ánh Vãn cúi đầu nhìn thanh kiếm tay mình, nâng tay đưa kiếm vào trong tay gã: "Quà gặp mặt, đừng khách sáo."

      Tiêu Lâm cười khanh khách, giữa ban ngày ban mặt cũng tiện ở lại lâu, liền mang theo thanh kiếm kia nhảy lên đầu tường. quay đầu lại, đưa mắt nhìn nàng lát: "Cảm ơn ý tốt của tứ Tiểu thư."

      Nàng đón ánh mặt trời ngước nhìn Tiêu Lâm, nhận ra đôi mắt đen thâm thúy kia càng quyến rũ. Đợi người đầu tường nhảy xuống, Vân Ánh Vãn mới khẽ thở dài nhõm hơi.

      Tiêu Lâm xuất thân từ phủ Trường Trữ Hầu, từ khi ra đời được phong làm thế tử. Sau này Trường Trữ Hầu vì cứu giá mà hy sinh, Trường Trữ Hầu Phu nhân cũng tự vẫn theo, cả phủ Trường Trữ Hầu chỉ còn mình y. Thái Hậu nhớ ơn Tiêu gia, liền mang Tiêu Lâm vào Cung nuôi như con ruột, đương kim Thánh Thượng ngoại trừ bào đệ (em trai cùng cha cùng mẹ) là Sóc Vương ra, người gần gũi tín nhiệm nhất chính là y.

      Vân Ánh Vãn ngẩn người nhìn đầu tường, bả vai rụt lại, chậm rãi thở dài: Con trai của trung Thần, tâm phúc của Thiên tử, nếu như mẹ biết mình làm bị thương người như vậy, mình phải bị phạt quỳ...

      ******

      “ Nhìn rồi sao ?" Thái Hoàng Thái Hậu uống trà, từ từ cười .

      "Nhìn , Nô tỳ chính tai nghe được nương gọi Vân nhị Phu nhân là mẫu thân." Minh Đàn cười: "Chẳng trách lúc trước cảm thấy nàng quen mắt, hóa ra là vị Thiên kim thất lạc năm đó của phủ Quốc Công."

      Thái Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài: "Cũng biết nó phải chịu bao nhiêu khổ, nay còn cười ha ha cả ngày, quả nhiên là đứa bé có phúc chỉ biết cười."

      Bà nhìn Minh Đàn, nghĩ đến thiếu nữ nhìn thấy ai cũng cười, có chút luyến tiếc.

      Thái Hoàng Thái Hậu rũ mắt, yên lặng rủ rỉ trong lòng: Bệnh này của ai gia cũng đến lúc khỏi rồi...

      ******

      "Tề Nhị !" A Viên híp mắt cười bê chiếc đĩa vào trong Điện, để trước mặt như dâng báu vật.

      Tề Uyên ngửi mùi hương quái dị kia, gân xanh thái dương dựng lên.

      "Hôm nay dạo qua Thượng Thiện Phòng vòng, đúng lục bắt bón Thái giám đến đưa nguyên liệu nấu ăn, đây là dưa Nam Dương* tiến cống lên. Ta thấy nó vàng óng, mọc đầy gai nhọn, thấy mới lạ liền nếm thửa, vừa mềm lại vừa ngọt, ngon lắm !" A Viên đẩy hai múi ra trước mặt Tề Uyên, híp mắt cười, : "Đây ! Ngài nếm thử !"

      *) Nam Dương: là tên do người Trung Hoa đặt cho vùng địa lý nằm phía Nam Trung Hoa, đặc biệt là vùng Đông Nam Á. Cái tên "Nam Dương" nghĩa là "vùng biển phía Nam", nay có nghĩa thông dụng ám chỉ cộng đồng Hoa kiều sống ở Đông Nam Á, cụ thể là ở Việt Nam, Singapore, Philippines, Malaysia, Thái Lan và Indonesia.

      (Nguồn: Wikipedia)


      Tề Uyên kháng cự lắc đầu, ý từ chối lồ lộ.

      A Viên mím môi, chậm rãi ngồi xuống tì cằm lên cạnh bàn tội nghiệp nhìn .

      Lòng mềm nhũn, cầm lấy miếng bé nhất cắn miếng. Đồng tử Tề Uyên co rụt lại, tùy tiện nuốt xuống, vội bê chén trà bên cạnh lên ực hụm.

      A Viên nghi ngờ nhìn , tới gần nếm miếng: "Ngọt mà !"

      Tề Uyên:...

      " ngon sao ?" A Viên vô cùng khó hiểu hỏi.

      Tề Uyên nhìn A Viên, cứ như nhìn đứa trẻ vừa biết viết liền nghĩ rằng ai cũng vậy, mềm mại, vô cùng khiến người ta trìu mến. bất đắc dĩ lắc đầu, cười : "Chỉ ngọt với nàng thôi."

      Hai má trắng nón của A Viên ửng hồng, đúng lúc nàng định lén nắm tay phải của Tề Uyên, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Ngụy Toàn: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Sóc Vương phi cầu kiến."

      Tim A Viên run lên, vội vàng rụt tay lại, chạy bình bịch hai bước đến chiếc ghế phía dưới ngồi xuống, ngoan ngoãn cứ như bé ngượng ngùng đến thăm nhà họ hàng.

      Tề Uyên nín cười, cất giọng : "Cho nàng vào."

      A Viên vội vàng đứng lên: "Thỉnh an Sóc Vương phi."

      "Nô tì thỉnh an Hoàng huynh." Kiều Thư nâng A Viên, cong đầu gối, mỉm cười hành lễ với Tề Uyên.

      "Bình thân." Tề Uyên lạnh lùng : "A Sóc để đến đây mình à ?"

      Kiều Thư nhìn thoáng sang A Viên đứng ở bên A Viên, cũng lảm nhảm mà thẳng vào vấn đề: "Hôm nay Vân nhị Phu nhân chuyến tới Vương phủ, nhớ con , khổ sở cầu xin nô tì đón Gia Gia ra ngoài Cung ở vài ngày."

      "Vài ngày sao ?" Tề Uyên nhíu mày, khuôn mặt tuy lạnh nhạt, nhưng bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt lại, trong lòng trống trải vô cùng khó chịu.

      "Hai tám tháng năm là sinh nhật thứ 15 của Gia Gia, lễ cập kê của con , phủ Hiển Quốc Công muốn tổ chức tốt." Kiều Thư mím môi: "Ít nhất cũng phải 10 ngày..."

      Đôi mắt A Viên sáng ngời, mong đợi nhìn Tề Uyên: Ít nhất là 10 ngày đó ! Mình có thể dạo hội chùa với Tứ tỷ tỷ rồi !

      Tề Uyên có lý do để cự tuyệt, chỉ hỏi câu: "Vân gia chọn được người chủ trì (cho lễ cập kê) chưa ?"

      "Hình như còn chưa."

      "Ngươi với họ, ít này nữa Mẫu Hậu về Kinh."

      A Viên trợn mắt há miệng, còn chưa kịp từ chối, Kiều Thư cũng đồng ý.

      Thái Hậu làm chủ trì, chuyện này đúng với quy củ !

      Tề Uyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng cái, biết trong lòng nàng nghĩ gì, bỏ chén trà trong tay xuống, chậm rãi : "Quy củ là do người đặt."

      "Là đạo lý như vậy." Kiều Thư cười, sau khi hành lễ mới dẫn A Viên về Cung Trường An thu dọn hành lý.

      ******

      Về khuya, Điện Dưỡng Tâm vấn đèn đuốc sáng trưng như trước, sáng như ban ngày.

      "Hôm nay A Viên làm gì?" Tề Uyên thuận miệng hỏi, từ sau khi nàng xuất Cung, liền trở thành cá gặp nước, hôm nay chơi diều với họ, ngày mai bắt cá với chị họ... Nếu giám sát chút, chỉ sợ cuối cùng ngay cả bóng mình cũng bắt được.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nô tài biết có nên hay ..." Ngụy Toàn rót trà cho Tề Uyên, khuôn mặt hơi khó xử.

      "." Tề Uyên nhìn tấu chương trong tay, nhíu mày, trái tim ngay lập tức căng thẳng.

      Ngụy Toàn cố ý lùi về phía sau, giọng : "Hôm nay Vân nhị Phu nhân dẫn nương A Viên trở về nhà mẹ đẻ chuyến, hình như rất hài lòng với cháu họ thứ ba của mình, Quý Đình Quân..."

      Động tác trong tay Tề Uyên dừng lại, đầu ngón tay hơi trắng ra: "Tại sao bây giờ mới ?"

      "Nô tài thấy ngài bận rộn công vụ liền..."

      ném cây bút trong tay lên nghiên mực, tùng chấm mực lớn đều lấm lem lên cả người Ngụy Toàn: "Chuẩn bị chút, xuất Cung."

      "Hả ?"

      ******

      Tề Uyên đứng sau tường phủ Hiển Quốc Công, đôi mắt sâu thẳm đầy rối rắm.

      "Hoàng Thượng, khéo vậy sao ?" Tiêu Lâm thưởng thức quả cầu thơm được chạm rỗng bằng ngọc trong tay, nhíu đuôi mày nhìn Tề Uyên.

      Tề Uyên quay đầu lại, khuôn mặt bình tĩnh hơi lộ ra vẻ lúng túng: "Ngươi tới đây làm gì ?"

      "Tất nhiên là có cùng mục đích với ngài." Tiêu Lâm nghiêm mặt : "Hoàng Thượng, làm bạn đồng hành ?"

      Tề Uyên , nhàng nhảy lên đứng đầu tường, nhàn nhạt liếc mắt nhìn y cái: "Trẫm quen tên râu xanh như ngươi."

      Dứt lời, liền thả người nhảy xuống, động tác nhàng phóng khoáng.

      Tiêu Lâm thờ ơ xoay người vào, cười theo sau Tề Uyên.

      "Cùng đường ?" Tề Uyên dừng lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, trong mắt có chút mất kiên nhẫn.

      "Thần thiết nghĩ... Khuê phòng của các Tiểu thư của Vân gia chắc cách nhau xa."

      Tề Uyên nhướn mày, cười nhạo tiếng: "Hóa ra là vì Vân tứ Tiểu thư mà đến." nâng tay sờ chóp mũi, đôi mắt lộ ra tia giễu cợt: "Đúng là cách nhau xa, nhưng..."

      Tề Uyên kéo dài giọng, dáng vẻ cười nỗi đau của người khác: "Nhưng Vân tam Phu nhân thương con , tứ Tiểu thư đến nay còn ở cùng với cha mẹ."

      Tiêu Lâm:...

      Khóe môi cong lên, hết sức đồng tình vỗ vai Tiêu Lâm: "Chúc may mắn."

      Dứt lời, liền xoay người đầy ý rời .

      Tề Uyên tới Quỳnh Cư Viện, nhàng xoay người tiến vào phòng ngủ của A Viên.

      Hơi thở mát lạnh quen thuộc truyền đến, A Viên mơ màng ngủ lặng lẽ mở mắt ra: "Tề Nhị?"

      Mái tóc đen như suối, mắt hạnh lấm tấm ánh nước ướt át như nai con, nốt ruồi son mi tâm kiều diễm quyến rũ.

      "Là ta."

      Giọng khàn khàn, hầu kết kìm được động đậy, cúi người cố định đôi môi phấn hồng mềm mại kia, trong mắt lóe lên tia tình dục đen tối...

      Hết Chương 68.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan17 others thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 69: Lưu luyến

      Editor: Sil


      "Trẫm cho nàng qua lại với họ, tốt nhất là ngay cả gặp cũng ." Tề Uyên tựa đầu vào cần cổ nàng, hơi thở có tia nặng nề.

      A Viên bị cọ đến ngứa ngáy, đưa tay ra đẩy: "Ngài tới để chuyện này sao ?"

      Tề Uyên đè lại hai tay nàng, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng: " phải thế à ? Nếu Trẫm mà đến đây, nàng bị người ta cuỗm về mất."

      Nàng nghiêng đầu, rời ánh mắt như lửa của , bĩu môi, tùy hứng nhắm mặt lại nhìn: "Ta còn tưởng ngài nhớ ta..."

      Chỉ cảm thấy mi mắt thoáng lạnh, giống như bị thứ gì mềm mại nhàng chạm vào cái, hơi thở mát lạnh càng ngày càng gần, A Viên hơi mở mắt ra, đột nhiên chạm vào đôi mắt thâm thúy chứa tình kia, cả người như sa vào làn nước dịu dàng rải đầy mảnh sao.

      Trái tim loạn nhịp, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt đầy xấu hổ vụt sáng lấp lánh, giống như chú nai con thuần lương, khiến người ta nhịn được mà muốn ức hiếp.

      Ánh mắt Tề Uyên u ám, hít sâu khẽ bên tai nàng: "Đừng chọc ta nữa."

      A Viên hiểu gì níu chặt lấy chăn, khuôn mặt như rặng mây đỏ, giọng lẩm bẩm: "Ta, ta chưa làm gì nha..."

      Tề Uyên lẳng lặng ôm lấy A Viên, như muốn hòa nàng vào trong cốt nhục: "A Viên, ta vừa nghe mẫu thân nàng mang theo nàng xem mắt, cái gì cũng để ý đến nữa..."

      "Ngài làm đau ta..." A Viên nhíu mày, kêu to tiếng, giọng mềm mại yếu ớt, đến là đáng thương.

      Tề Uyên giật mình đứng dậy, đôi môi mỏng cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt: "Sao lại đau ?"

      A Viên tủi thân xoa cánh tay, cười ha ha làm nũng: "Kéo ta đứng lên."

      nhìn A Viên làm nũng, yết hầu khỏi giật lên, cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng nhàng kéo nàng lên. Tề Uyên nhìn chiếc cằm hơi nhọn của thiếu nữ trước mặt, nhíu mày: gầy...

      Tóc đen lả tả, càng khiến khuôn mặt nhắn kia thêm tinh xảo. A Viên nâng cằm, yên lặng nhìn Tề Uyên, giọng : "Chúng ta mấy ngày gặp rồi ?"

      "3 ngày 4 canh giờ lẻ 2 khắc." (3 ngày 8 tiếng tiếng 30 phút) Tề Uyên chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của A Viên, gằn từng tiếng nghiêm túc .

      A Viên hơi ngạc nhiên nhíu mày, lòng đầy vui mừng, cả người đều ấm áp, cười vô cùng uất ức: "Ngài bận rộn công vụ như vậy, lại có thể nhớ như vậy..."

      Khóe môi Tề Uyên khẽ gợi lên, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng: "Nàng quá coi thường Trẫm, cũng quá coi thường địa vị của chính mình rồi."

      A Viên mỉm cười quấn đống tóc rơi tán loạn trước ngực mình lại, giọng mềm mại trong trẻo, như nắm cơm nếp bọc đường trắng vậy: " ra mẫu thân dẫn quay về nhà ông ngoại phải để xem mắt."

      Khuôn mặt cứng đờ, nụ cười tươi bên mép như nước ao vào đông vậy, cứng lại trong nháy mắt, hề nhúc nhích.

      "Là thím ba nhờ mẫu thân mai mối cho Tứ tỷ tỷ." A Viên cười tủm tỉm nhìn , mắt hạnh tròn trịa khẽ cười khẽ chớp mấy cái, gian xảo đáng như con hồ ly vậy.

      Nàng nhìn sắc mặt Tề Uyên hơi trầm xuống, nhàng quơ lấy tay , giọng thăm dò: "Tức giận sao ?"

      Tề Uyên dường như nghĩ tới chuyện gì, mặt lộ ra nửa phần cảm xúc, phân biệt được là vui hay giận.

      "Là ngài vừa nghe tin này hấp tấp chạy tới, thể vì thế mà giận ta được !"

      rũ mắt, nâng tay nhàng vuốt chóp mũi phấn hồng đáng của nàng, cưng chiều : " phải giận nàng, chỉ là nhớ đến người, có hơi đồng tình với y thôi."

      Nhớ đến người? Có hơi đồng tình?

      A Viên trong lòng nổi lên chút ghen ghét, buồn bực hỏi: "Ngài nghĩ đến ai vậy ?"

      Tề Uyên hơi kinh ngạc nhướn mày, nhìn A Viên tỏa ra mùi chua trước mặt, khẽ cười ra tiếng: "Nàng có ngửi được mùi gì kỳ lạ hay ?"

      Nàng sửng sốt, khẽ nhăn cái mũi ngửi ngửi: " có mùi gì mà..."

      " chút... vị chua..."

      A Viên giương mắt, đối mặt với đôi mắt mang mấy phần trêu chọc kia, giật mình tỉnh lại, khỏi cảm thấy hơi xấu hổ: " phải !"

      Tề Uyên mổ lên cánh môi phấn nộn của nàng, đôi mắt lộ ra ý cười: "Là người ngưỡng mộ tứ tỷ của nàng."

      A Viên trợn mắt há miệng, sau lúc lâu mới phản ứng lại, đôi mắt đột nhiên sáng lên: "Ngưỡng mộ tứ tỷ của ta ư ? Là vị Công tử của nhà nào ?"

      "Thế tử phủ Trường Trữ Hầu Tiêu Lâm."

      "Thế tử phủ Trường Trữ Hầu..." A Viên thấp giọng lẩm bẩm, mơ hồ có chút ấn tượng: "Là vị thế tử cha mẹ song vong, vẫn chưa lập tước kia sao ?"

      Tề Uyên gật đầu, nhìn tơ máu trong mắt nàng, trong lòng đau đớn: "Ngày mai ta còn phải lên Triều sớm, ngày khác lại trở lại gặp nàng."

      Dứt lời, cũng chờ A Viên gì, chỉ cúi đầu hôn lên trán nàng rồi đứng dậy, đến bên cửa sổ vô cùng dứt khoát xoay người, sợ nàng vừa mở miệng bản thân nỡ .

      A Viên nghiên nửa người ra bên ngoài quan sát, thấy Tề Uyên thoải mái nhàng liền kinh ngạc gì: Ngài ấy xoay người nhảy cửa sổ thuần thục như vậy sao ?!!

      Nàng nhíu cái mũi hừ lạnh tiếng, sửa sang lại chăn rồi tức giận nằm trở về: Ngay cả câu cũng để cho mình ! A Viên lật người sang bên, tìm tư thế thoải mái, lông mi đáng khẽ nhíu lại cái: A Tầm từng , Thế tử phủ Trường Trữ Hầu tính cách hung ác nham hiểm, còn đặc biệt thù dai, nổi danh là có thù tất báo...

      Tứ tỷ tỷ của mình là nữ tử tốt nhất đời, gã ta xứng đâu !

      Tiêu Lâm ngồi cây, im lặng khuê phòng của nhìn Vân Ánh Vãn, thở dài sâu xa: Cố lần mò đến đây sao? Vẫn gặp được...

      Đôi mắt mang mang mấy phần u oán, nghĩ hai vị tình chàng ý thiếp ở bên kia, lòng càng thêm phẫn uất. Khuôn mặt như ngọc kia ngập trong ánh trăng yên lặng, càng tôn lên vẻ tà khí như núi.

      Tiêu Lâm tay chống người lên, nhanh nhẹn nhảy xuống, nhìn sân viện kia cái sâu, mới xoay người rời .

      Đôi mắt Tề Uyên lờ mờ lộ ra ý cười, từ từ nhảy ra khỏi phủ Hiển Quốc công, vừa rơi xuống, trước mắt lên bóng đen. chút hoang mang nghiêng người trốn , đối mặt với đôi mắt mang vẻ nham hiểm nhàn nhạt kia, khóe môi nghéo cái, chế giễu: "Gặp được sao ?"

      Đôi mắt Tiêu Lâm khẽ động, giễu cợt câu: "Hoàng Thượng ngài gặp được, nhưng vẫn là mang nương của ngài ra được."

      Tề Uyên cũng giận, chỉ cười : "Xem ở ngươi nhiều năm trung thành và tận tâm, Trẫm muốn khuyên ngươi câu, đời chỉ có có Vân tứ Tiểu thư."

      Tiêu Lâm yên lặng nhìn vẻ trêu người trong đối mắt , đuôi mày khẽ nhướng, giơ tay xốc lên tay áo lộ ra cánh tay cột vải lụa trắng: "Thần đến báo thù."

      "Vân tam Phu nhân nhìn trúng Công tử nhà họ Quý, cố ý nhờ nhị Phu nhân về nhà mẹ đẻ làm mối." Tề Uyên lãnh đạm lướt qua, bật cười tiếng.

      Tiêu Lâm chỉ cảm thấy mi tâm dựng lên, vẻ mặt phóng đãng từ trước đến nay xuất vết rách. ta miễn cưỡng cong khóe môi, cười che dấu: "Mấy người nhà họ Quý... tên thư sinh kia nếu rơi vào tay Vân tứ Tiểu thư còn giữ được mạng sao ?"

      Tề Uyên lời nào, chỉ nhìn ta đầy ý.

      Tiêu Lâm mím môi, cúi người hành lễ, xoay người chạy như bay, chỉ nhìn bóng lưng kia thôi cũng có thể thấy trong lòng ta vô cùng lo lắng.

      Tề Uyên cười lạnh, khẽ trừng mắt với ta cái: Nếu như ngươi muốn, ai có thể làm người bị thương được chứ ?

      ******

      "Tiểu thư, người trong Cung tới." Tỳ nữ mặc bộ quần áo màu xanh nhạt tới trước mặt A Viên, giọng .

      Từ hôm tìm lại được A Viên đến nay, Quý thị tuyển 4 Tỳ nữ bên cạnh nàng, lần lượt là Phù Tình, Phù Phong, Phù Chi, Phù Ngọc, người này chính là người đứng đầu, Phù Tình.

      A Viên đứng dậy, vừa sang bên cạnh vừa hỏi: "Nhận ra người đó là Cung nhân sao ?"

      "Nô tỳ cũng lắm, tên hầu đến đây truyền lời từ tiền Viện còn , Nô tỳ hỏi cũng chưa gì."

      A Viên nhíu mày, hôm qua Tề Uyên vừa mới đến đây, theo lý thuyết chắc chắn phải ngài ấy. Nhưng người trong Cung có quan hệ với mình cũng chỉ có ở Cung Trường An... Nàng căng thẳng trong lòng, bước chân cũng nhanh hơn chút: phải là Thái Hoàng Thái Hậu mắc bệnh chứ ?

      "Minh Đàn tỷ tỷ ?" A Viên kinh ngạc nhìn trước mặt, trong lòng lại kích động, nàng bước mà như hai bước đến trước mặt nàng: "Minh Đàn tỷ tỷ, trong Cung xảy ra chuyện gì sao ?"

      Minh Đàn cúi người hành lễ, cười tủm tỉm : " nương đừng lo, là Nương Nương phái ta tới đón ngài vào Cung chuyến."

      "Sao lại đường đột như vậy ?" Quý thị căng thẳng giữ chặt lấy tay A Viên theo bản năng, sợ nàng trở về liền khó xuất Cung được ?

      "Vân nhị Phu nhân yên tâm, sau khi dùng bữa tối, chắc chắn Nương Nương trả nương về đến tay ngài." Minh Đàn dịu dàng an ủi, đảo mắt nhìn sang A Viên: " nương, xin mời."

      A Viên gật đầu, cầm lấy tay Quý thị, nhàng : "Nương, con rồi về."

      Quý thị còn cách nào khác, chỉ phải trơ mắt nhìn con theo Minh Đàn, dần ra xa khỏi tầm mắt mình.

      Trong Cung Trường An, vẫn yên tĩnh như thường, A Viên lại cảm thấy như có chút khác biệt: "Minh Đàn tỷ tỷ, ta luôn chắc, liệu ngài có thể..."

      Trong lúc chuyện, tới tẩm Điện của Thái Hoàng Thái Hậu, mùi Đàn Hương quen thuộc thẳm bay ra, là hương Tam Hợp có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, A Viên lại càng thêm bất an.

      "Là A Viên trở lại sao ?"

      giọng hiền từ ấm áp truyền ra từ trong Điện, im A Viên chấn động, khuôn mặt ngay lập tức tràn đầy vui mừng: "Thái Hoàng Thái Hậu khỏi bệnh rồi sao ?"

      Dứt lời, đợi Minh Đàn đáp lời, liền phấn khởi bước vào.

      Minh Đàn nhìn kia bóng dáng tung tăng kia, khẽ lắc đầi cười, nhàng thở dài: Là đứa bé chân thành, chỉ lòng vui mừng vì Nương Nương, chưa từng nghĩ tới bản thân mất lợi ích gì.

      A Viên nhìn đôi mắt tràn đấy ý cười hiền từ của Thái Hoàng Thái Hậu, đỏ mắt rơi lệ. Nàng quỳ gối trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, tựa đầu lên gối bà như thường ngày, nắm lấy đôi tay đầy nếp nhăn, cẩn thận vuốt ve.

      Thái Hoàng Thái Hậu thương vuốt ve búi tóc của nàng, dịu dàng : "Ai gia chưa từng nghĩ về già đứa cháu tri kỷ ngoan dưới gối như vậy." Bà chắp tay, chậm rãi nhắm mắt lại thành kính : "A di đà phật, đa tạ Quan Bồ Tát phù hộ."

      Hai mắt A Viên đẫm lệ, mờ mịt nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, vừa khóc vừa cười, đầu đuôi, chỉ liên tục : "Tốt quá, tốt quá..."

      Sau khi nàng khóc lúc lâu, mới ôm chặc Thái Hoàng Thái Hậu buông: "Con luyến tiếc ngài..."

      A Viên hết sức ràng, bản thân chỉ là kẻ thế thân, nay Thái Hoàng Thái Hậu sắp khỏi hẳn, vậy cũng đến lúc li biệt.

      Nàng nghẹn ngào, chỉnh trang lại bản than, chậm rãi cúi đầu: "A Viên vào Cung 6 năm, chịu đựng vô số thờ ơ, thủ đoạn... A Viên may mắn, có ngài phù hộ, che chở cho con lo, 3 năm trong Cung Trường An này chính là những ngày A Viên vui vẻ nhất từ khi vào Cung đến nay..." A Viên khóc ra tiếng, trước mắt mơ hồ: "A Viên phải , ngài... ngài nhiều bảo trọng..."

      "Bé con, ai gia luyến tiếc con..." Thái Hoàng Thái Hậu nâng A Viên dậy, ôm chặt lấy nàng vào lòng, mặt đầy nước mắt: "A Viên ngoan của ta..."

      Hai người ôm nhau khóc trận Thái Hoàng Thái Hậu kéo A Viên ngồi xuống, cầm lấy khăn mép giường lao nước mắt mặt cho nàng: "Nhìn xem ! khóc thành con mèo hoa rồi !" Bà cười, lấy chiếc hòm tinh xảo từ dưới gối, thần bí đưa cho nàng, thấp giọng : "Đừng để người khác nhìn thấy."

      A Viên mở nắp hòm ra, chuỗi vòng Mã Não màu sắc trầm tĩnh, ôn nhuận sáng ngời ngay lập tức đập vào mắt, thoạt nhìn còn quý giá hơn nhiều so với chiếc vòng lúc trước.

      "A Viên... Sau này phải chăm vào Cung ngồi với ai gia."

      ******

      "Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu cho mời nương A Viên hồi Cung." Ngụy Toàn dừng lại chút, do dự : "Hình như Nương Nương nhớ lại cả rồi..."

      Hết Chương 69.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan18 others thích bài này.

    5. Mollisac

      Mollisac New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      7
      1 hơi 3 chương. đãaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
      ngày nào cũng đc như vậy thặc thik <3<3<3:yoyo45:
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :