1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Tuần rồi mình tăng tốc, tuần sau mỗi ngày 1 chương nhé. ^^

      Chương 13:


      Nếu là bình thường, Triệu Dật bị Thái Tử ức hiếp, lập tức nghĩ cách châm chọc lại.

      Nhưng Tần vương ở kinh thành, tất cả những người bên cạnh Triệu Dật đều dám nhảy quá cao.

      Triệu Dật : "Thần đệ chẳng qua là muốn vào xem tình huống của Diệp tiểu thư chút."

      Triệu Quân cười lạnh tiếng, thẳng thừng đáp lại: "Diệp tiểu thư chưa lấy chồng, có Hoàng hậu xem, có Thái y xem, đâu đến phiên ngươi tới xem?"

      Chờ sau khi Triệu Quân biến mất hẳn, tay của Triệu Dật ngay tức khắc nắm thành quả đấm. lặng lẽ nhìn theo hướng mà Triệu Quân rời , con ngươi cũng tối rất nhiều.

      Triệu Quân tự mình vào trong, tầng tầng lớp lớp đàn bà con vây xung quanh Diệp Ly Châu. Triệu Quân ngửi thấy mùi huân hương đắt tiền người những người phụ nữ này, nhìn áo bào hoa lệ kéo lê đất, trong lòng cũng thấy khó hiểu vì sao Đề Kiêu chán ghét phụ nữ như thế.

      Triệu Quân cũng thích đàn bà lắm, những người phụ nữ này kiều õng ẹo, thể đánh cũng có thể va chạm, mỗi ngày còn tranh đấu quanh co lòng vòng, thực quá phiền toái.

      Lúc lên phía trước, cung nữ và hai phi tần địa vị thấp nhường đường ra cho .

      Từ thái y đút cho Diệp Ly Châu viên thuốc, ông ta : "Thân thể của Diệp tiểu thư quá hư nhược, lần này là bị kích thích mới có thể ngất , chờ tỉnh lại sao nữa."

      Thịnh quý phi bị sắc mặt tái nhợt của Diệp Ly Châu hù dọa, nàng ta ngồi xuống lau mặt cho Diệp Ly Châu, rồi nhìn về phía Từ thái y: "Diệp nương có thể tỉnh lại ?"

      Từ thái y : "Có thể tỉnh lại, Diệp tiểu thư vẫn còn thở."

      Nếu biết xỏ cái lỗ tai cũng có thể khiến người ngất , vừa rồi Thịnh quý phi chắc chắn tức giận mà để người xỏ lỗ tai cho Diệp Ly Châu.

      Thịnh quý phi mỏi mắt trông mong nhìn Diệp Ly Châu, trán mình cũng ra chút mồ hôi, mùi hương khắp người sực nức, có thể hun người khác hôn mê.

      , huân hương dùng người Thịnh quý phi là hương liệu rất nổi tiếng lại quý giá, nếu là bình thường ngửi thấy, cảm thấy rất thơm. Nhưng nàng ta dùng nhiều quá, nồng nặc quá chừng, cộng thêm thời tiết nóng nực, người nàng ta ra chút mồ hôi, mùi hương khuếch tán nhanh hơn, Diệp Ly Châu bị Thịnh quý phi bao phủ chặt chẽ, lại có thể ngất .

      Triệu Quân rốt cuộc tiến sát đến phía trước xem Diệp Ly Châu.

      vốn tưởng rằng nhìn thấy người con thiếu sức sống như liễu yếu vịn gió, xinh đẹp lại ốm yếu, kết quả đập vào mắt lại là thiếu nữ thanh cao thoát tục, dung mạo xinh đẹp.

      Điểm chu sa sáng rực tươi đẹp ấn đường của Diệp Ly Châu, đẹp đến nỗi khiến người ta dời được mắt.

      Triệu Quân: "..."

      Khẩu vị của cậu mình hóa ra vẫn rất được nha.

      Có điều, , bé này còn hơn Triệu Quân, Triệu Quân cảm thấy cậu mình là trâu già gặm cỏ non.

      Đề hoàng hậu : "Người đều vây quanh ở trong này, trời nóng như vậy, Diệp nương bị nóng nữa tốt. Lan Hinh, ngươi để người đưa Diệp nương đến Thiền điện hóng mát , lại dặn người chuẩn bị bát canh, chờ Diệp nương tỉnh lại dùng."

      Mấy năm nay, Thịnh quý phi tranh đấu gay gắt với Đề hoàng hậu, biết mặt ngoài Đề hoàng hậu hòa nhã dễ gần, thực tế là kiểu người hung ác ăn tươi nuốt sống người khác.

      Diệp Ly Châu là người có thân thể yếu ớt, xem ra, Diệp Phụ An dối. Đề hoàng hậu chắc chắn để Thái Tử cưới nương yếu ớt như vậy làm Thái tử phi, chỗ Thái Tử có cái băn khoăn này, chỗ Thịnh quý phi cũng có. như vậy, Diệp Ly Châu với hai phe mà , hoàn toàn có giá trị tranh giành nữa.

      Trước mắt, Diệp Ly Châu xảy ra chuyện rồi, nhưng Thái y người có thể tỉnh lại. Thịnh quý phi lo, Diệp Ly Châu bị người của Đề hoàng hậu chạm tay cái, chừng tỉnh lại nữa. người có giá trị như thế, Đề hoàng hậu khẳng định xuống tay được.

      Đến lúc đó, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Thịnh quý phi.

      Thịnh quý phi : "Tang Du, ngươi cũng theo giúp Lan Hinh , Tư Nhu đâu? Để Tư Nhu vào đây. Tuổi của Tư Nhu và Diệp nương cũng xấp xỉ, hai người khẳng định có chuyện để , chờ Diệp nương tỉnh lại, vừa vặn trò chuyện với Tư Nhu."

      Mẹ đẻ của công chúa Tư Nhu cũng phải là Thịnh quý phi. Mẹ đẻ của công chúa Tư Nhu là phi tần địa vị thấp trong cung của Thịnh quý phi, chẳng qua là quý nhân. Cho nên công chúa Tư Nhu liền được nuôi dưới gối Thịnh quý phi, gọi Thịnh quý phi là mẫu phi.

      Rất nhanh, công chúa Tư Nhu vào, nàng với Thịnh quý phi: "Thưa mẫu phi, người có căn dặn gì ạ?"

      Thịnh quý phi : "Ngươi và Diệp nương tuổi tác xấp xỉ, hai tiểu nương, phải làm quen thêm, bình thường chơi cùng nhau. Ở đây khá là nóng nực, Bổn cung cũng ra thân mồ hôi rồi. Ngươi tới Thiên điện với Diệp nương, chờ nàng tỉnh lại, hai người lại chuyện chút, kết thành chị em, sau này thường xuyên mời nàng đến chỗ ngươi."

      Đề hoàng hậu thoáng nhìn công chúa Tư Nhu, cau mày, nhưng cũng gì.

      Diệp Ly Châu vừa được bế đến Thiên điện, Đề Kiêu tới.

      Dưới tình huống bình thường, đại thần như Đề Kiêu thể vào hậu cung, nhưng là em trai của Đề hoàng hậu, Hoàng đế cho Đề Kiêu mấy phần mặt mũi, đặc biệt cho phép ra vào cung Chiêu Dương của Đề hoàng hậu.

      Đề Kiêu vừa vào, khí tức khắc đông cứng lại vài phần.

      Thịnh quý phi mới tới chưa được bao lâu, lập tức liền ngồi yên.

      So với Thịnh quý phi càng ngồi yên được chính là Nhị hoàng tử Triệu Dật. Hai ngày trước Triệu Dật mới bị Đề Kiêu mắng cho trận ngập đầu ở trước mặt văn võ trọng thần, giờ thấy Đề Kiêu vẫn rất sợ.

      Đề Kiêu mặc áo bào màu đen, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Triệu Dật và Triệu Quân thấy tới, nhao nhao đứng dậy. Hai thiếu niên chưa nhược quán dù sao trẻ măng, ngây ngô, đứng bên cạnh Đề Kiêu, thấp hơn đoạn , khí thế cũng yếu rất nhiều, giống như là trân châu bị phủ bụi vậy.

      Triệu Dật chắp tay hành lễ: "Tần Vương điện hạ."

      Triệu Quân, thân là Thái Tử, tự nhiên cần hành lễ, chỉ hô tiếng "Cậu".

      Đề Kiêu hơi gật đầu với Triệu Quân, quét mắt vào trong điện —— hử?

      Diệp Ly Châu đâu?

      với hoàng hậu: "Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

      Đề hoàng hậu mỉm cười dịu dàng.

      Nàng và Đề Kiêu là cùng mẹ sinh ra, từ quan hệ rất tốt. Khi Đề Kiêu còn bé, Hoàng hậu rất thương . Lúc Đề hoàng hậu vào cung, Vương phủ cũng hùng mạnh như bây giờ. Khi đó, Địch Nhung liên tiếp xâm phạm biên cảnh, Lão Tần vương chết trận, lòng quân Hàm Châu tan rã, Vương phi đau buồn mà chết...

      Đề hoàng hậu biết, cho dù là Triệu Quân, đứa con chính mình sinh ra, ở vào tuổi tác tương tự, tâm kế cùng võ công đều thua kém phần mười Đề Kiêu.

      Mười hai tuổi Đề Kiêu theo tướng sĩ trong phủ ra sa trường, về sau, mình chống đỡ Vương phủ, chống đỡ cả Hàm Châu, tuổi còn trẻ thống lĩnh quân đội, mang binh chống lại ngoại địch, đánh cho bộ tộc Địch Nhung quấy rầy biên cảnh mấy chục năm tổn thương nguyên khí nặng nề. Mười mấy năm ngắn ngủi, Hàm Châu rộng lớn còn là vùng đất hoang vu lạc hậu trong mắt người ngoài nữa, Tần vương phủ cũng bị người lạnh nhạt nữa.

      Lúc Đề hoàng hậu vào cung, chẳng qua là Quý nhân lục phẩm, hoàng đế khinh thường mảnh đất Hàm Châu hoang vu, liên lụy tới cũng xem thường Đề hoàng hậu tới từ Hàm Châu.

      Nhưng Đề hoàng hậu tốt phúc, năm đầu tiên vào cung có thai, dựa vào thông minh tài trí bảo vệ được hoàng tử, liền thăng ba cấp thành Quý tần, quận chúa khác họ xuất thân từ gia tộc lụi bại giống như nàng, dù cho dưới gối có con trai, có thể thăng chức đến tứ phi cũng là điểm cuối cùng rồi.

      Nhưng là, Đề hoàng hậu có đứa em trai tài giỏi, thiếu niên Đề Kiêu lớn lên, ở Hàm Châu cầm binh tự trọng, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. còn trẻ như vậy, có dã tâm, có thực lực lại có được lòng dân Hàm Châu, Hoàng đế mưu toan ngoài sáng trong tối đều làm gì được Đề Kiêu, trong lòng cũng sợ hãi, dù cho cũng thích Đề hoàng hậu, nhưng vào lúc Triệu Quân bảy tuổi, cũng thể sắc phong nàng làm Hoàng hậu.

      Khác hẳn đám thiếu niên quý tộc trong kinh thành, địa vị hôm nay của Đề Kiêu, cũng chỉ là kế thừa mà có, phần lớn đều là tự tay đoạt được.

      Thịnh quý phi quanh năm ở trong thâm cung, chịu nổi hơi thở nghiêm nghị đầy sát khí người . Hậu phi đều được che chở rất tốt, các nàng đều là những phụ nữ cực tôn quý đương thời, bình thường nhìn thấy đao kiếm, nhìn thấy máu tanh, giết người đoạt mạng hoặc là cho người làm thay, hoặc là lén dùng thuốc độc, ngoài mặt là nhìn thấy giết chóc.

      Hơn nữa, bình thường Thịnh quý phi thích khiêu khích Đề hoàng hậu, bây giờ chợt thấy em trai của Đề hoàng hậu mang theo đại đao nặng trình trịch tiến lên phía trước, khó tránh khỏi căng thẳng.

      Thịnh quý phi chột dạ, cúi đầu uống trà, liếc mắt ngắm trộm bảo đao Trọng Uyên người Đề Kiêu.

      Nghe đâu thanh đao này nặng như Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan nhị gia, giết vô số Địch Nhung, dính máu nhiều vô số kể, quỷ thấy cũng sợ.

      —— Hoàng đế cũng là, gã sát thần như thế, cho phép vào cung làm gì chứ? Trong lòng Thịnh quý phi bực bội, chỉ lo hôm nay Đề Kiêu tính sổ với nàng ta, nếu tính sổ, bình thường Thịnh quý phi có cẩn thận tới giọt nước lọt như hoàng hậu, lỗi lầm của nàng ta Đề Kiêu vừa tóm là chuẩn ngay.

      Thịnh quý phi cười : "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đột nhiên nhớ tới con mèo con trong cung chạy ra ngoài, cũng biết cung nữ tìm được chưa, nô tỳ cũng quấy rầy ngài thêm nữa, xin được rời với Dật Nhi trước."

      Đề hoàng hậu mỉm cười : " , mèo con trong cung nhất định phải trông chừng cho tốt, chớ để nó chạy loạn, nếu súc sinh này cẩn thận cào người ta, vậy tốt đâu."

      Thịnh quý phi cho Nhị hoàng tử Triệu Dật ánh mắt ra hiệu, Triệu Dật cũng tới, hai người cuối cùng lại hành lễ với Đề hoàng hậu, rồi ra từ trong điện.

      Vừa ra khỏi cung Chiêu Dương, Triệu Dật : "Mẫu phi, Tư Nhu vẫn còn ở trong đó, có nên gọi nó cùng ra về ạ?"

      Công chúa Tư Nhu phải con đẻ của Thịnh quý phi, nàng ta cũng quan tâm tới Tam công chúa được sủng ái này.

      Thịnh quý phi : "Nó biết mình làm người ta khó chịu, tự nhiên trở lại."

      Điều Triệu Dật quan tâm thực ra phải là công chúa Tư Nhu, do dự chút, Triệu Dật : "Mẫu phi, nhi thần cảm thấy Diệp Nữ rất tốt, nếu có thể có được Diệp Nữ, nhất định có thể lôi kéo được Diệp thừa tướng."

      Tâm Thịnh quý phi vẫn chưa hoàn toàn quyết định, nàng ta ở đằng trước: "Về rồi hãy ."

      Công chúa Tư Nhu vốn tới trông chừng Diệp Ly Châu, nghe cung nữ Thịnh quý phi rồi, nàng xưa nay chọc Hoàng hậu chán ghét, để ý tới chuyện trông chừng Diệp Ly Châu nữa, cũng vội vàng chuồn cùng Tang Du.

      Trong điện, Hiền Phi và hai phi tần địa vị thấp sợ Đề Kiêu và Hoàng hậu có chuyện quan trọng gì muốn , các nàng ở chỗ này ngược lại vướng chân vướng tay, vội vàng kiếm cớ lui ra.

      Đợi người cả rồi, trong điện đều là người của mình, Đề hoàng hậu mới : "Đề Kiêu, Diệp nương mảnh mai như vậy, ta cảm thấy nàng cũng thích hợp với Thái Tử."

      Đề Kiêu : "Hôn của Thái Tử ngày sau hãy . Diệp Ly Châu về rồi à?"

      Đề hoàng hậu : "Vừa rồi Quý phi tặng nàng bông tai, cũng muốn tự tay đeo lên cho nàng. Nàng lại có lỗ tai, sau khi cung nhân xỏ lỗ tai cho nàng, hẳn là nàng giả bộ bất tỉnh. Nàng cũng phải người ngu xuẩn, khiến người ta rất thích, giờ ở trong Thiên điện."

      Triệu Quân với Đề hoàng hậu: "Mẫu hậu, Diệp tiểu thư sắc nước hương trời, lại rất hợp với cậu."

      Đề hoàng hậu chọc cái trán của Triệu Quân: " vớ vẩn, coi chừng cậu con đánh con!"

      Diệp Ly Châu là tiểu nương vừa xinh đẹp lại mảnh mai yểu điệu, nhìn thế nào cũng hề xứng đôi với Đề Kiêu. Đề Kiêu xưa nay phải người thương hương tiếc ngọc, hơi dùng sức chút, tám phần mười là bóp nát Diệp Ly Châu. Đề hoàng hậu nhìn thế nào, cũng cảm thấy kiểu người ra từ trong đống xác chết như Đề Kiêu thích bé nhõng nhẽo như vậy.

      Con mắt Đề Kiêu u, nhưng cũng gì.

      Đề hoàng hậu thở dài, lại tới chuyện chính: "Vừa rồi Từ thái y giơ tay ra hiệu, tỏ Diệp Nữ sống qua năm sau, Diệp Phụ An..."

      Đề hoàng hậu còn chưa dứt lời, Đề Kiêu : "Ta xem nàng."

      Triệu Quân cũng muốn nghe Đề hoàng hậu ở chỗ này càm ràm, : "Cháu cũng !"

      Dáng dấp của mợ trẻ rất đẹp mắt, nhìn thêm mấy lần nữa cũng thoải mái!

      Đề Kiêu quét mắt lườm cái, Triệu Quân chợt lạnh sống lưng, lập tức dừng bước: "Thôi, cháu cũng phải là Thái y, cũng giúp được gì."

      Trong tay Đề hoàng hậu nắm chuỗi hạt châu bằng bạch ngọc, trong mắt là nghi hoặc, nhưng cũng chỉ nghi ngờ trong nháy mắt.

      Đề Kiêu và Diệp Ly Châu, hai người đó... Thực rất khó đem hai người họ liên tưởng thành khối.

      Đề hoàng hậu tuy là chị của Đề Kiêu, nhưng nàng lại chi phối được chuyện của .

      Dù sao Đề Kiêu cũng chẳng cậy nhờ gì vào nàng, mà nàng và Thái Tử lại phải dựa vào Đề Kiêu.

      Nhưng Diệp Ly Châu hồng nhan bạc mệnh, chỗ nào cũng đều thích hợp với Đề Kiêu.

      Chờ Đề Kiêu rồi, Đề hoàng hậu thoáng nhìn Triệu Quân: "Quân Nhi, con thấy việc này thế nào?"

      Triệu Quân bóp tay mồ hôi lạnh: "Việc này tốt."

      từ góc độ nào cũng đều tốt.

      Triệu Quân lại : "Nhưng cậu nhất định cảm thấy việc này được, dù sao cậu mới biết , lần đầu đặt tâm tư người nữ nhân."

      Đề Kiêu vào Thiên điện, hai cung nữ biết vì sao Tần Vương tới đây, giọng nhắc nhở: "Thưa Điện hạ, tiểu thư Diệp gia nghỉ ngơi ở bên trong."

      Đề Kiêu : "Bản vương biết, các ngươi đều lui ra."

      Cung nữ mặc dù ngờ vực, nhưng cung Chiêu Dương là địa bàn của Hoàng hậu, lời Đề Kiêu, các nàng dám nghe.

      Đợi người đều rồi, Đề Kiêu mới đến phòng trong.

      Mặc dù trời tháng năm, bên ngoài nắng gắt như lửa, nhưng trong thiên điện lại là mảnh mát lạnh.

      Diệp Ly Châu vẫn còn ngủ.

      Nàng mặc áo lụa xanh biếc, sắc lụa rất nhạt rất mềm, tựa như cỏ non ngày xuân vừa nhú mầm, lên chấm vàng nhạt. Áo lụa mỏng như cánh ve có chừng 7-8 tầng, tôn lên màu da trắng muốt như tuyết của nàng, đôi bàn tay mảnh mai thon dài xếp chồng trước ngực, đầu ngón tay lên màu hồng nhạt dịu dàng, nhìn là khiến người thương.

      Lúc Đề Kiêu tiến vào, Diệp Ly Châu cũng tỉnh, nhưng nàng chưa mở mắt.

      Diệp Ly Châu lại cảm thấy thân thể mình trở nên khá hơn, thoải mái hơn rất nhiều. Cảm giác này giống với mấy lần trước.

      Nàng nghe được tiếng bước chân.

      Diệp Ly Châu cũng mình có nên giả vờ hôn mê tiếp hay , nghe bước chân này, rất là vững vàng, giống như tiếng bước chân của đàn bà con . Nơi này là trong cung của Hoàng hậu, cũng có người đàn ông thực nào, đại khái lại là thái y tới bắt mạch.

      Quả nhiên như dự đoán, cổ tay của nàng bị nắm lấy.

      Diệp Ly Châu an tâm giả vờ ngủ, muốn chờ Hoàng hậu tới rồi mới tỉnh, nếu lúc này nàng tỉnh lại, Quý phi tám phần mười còn muốn đem bông tai đeo vào lỗ tai mới xỏ của nàng.

      Cổ tay bị vuốt hai cái, toàn thân Diệp Ly Châu đều tê dại, như là lúc sắp chết được độ ngụm dưỡng khí vậy.

      Dưới người Diệp Ly Châu chưa bao giờ nhàng như vậy.

      Nàng nghĩ thầm, vị thái y này cũng giỏi quá, chẳng qua là ấn lên huyệt đạo tay nàng, có thể khiến thân thể của nàng nhõm nhiều như vậy.

      Mất hồn chỉ có mình Diệp Ly Châu.

      Lần đầu tiên Đề Kiêu dịu dàng như vậy chạm vào người con , hóa ra, da thịt của nàng mềm mại như thế, khiến có cảm giác lạ kỳ thế này...

      sờ tay nàng, việc hôn nhân của hai người xem như là quyết định rồi.

      Đề Kiêu chợt nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn dái tai của Diệp Ly Châu.

      Thùy tai của nàng trơn bóng, hơi có chút sưng đỏ, chỗ xỏ lỗ tai còn có cuống lá trà mảnh.

      Đề Kiêu đem cuống lá trà ngắt .

      Sau đó, ràng phát lông mi của Diệp Ly Châu run rẩy. Nàng nhất định là tỉnh rồi.

      Đề Kiêu : "Mở mắt ra."

      Diệp Ly Châu nghe giọng cảm thấy đúng, nàng lặng lẽ mở con mắt ra nhìn.

      Khuôn mặt của người đàn ông khôi ngô sáng sủa, ánh mắt lạnh băng, cho người ta cảm giác như núi tuyết trắng xóa.

      Hả, phải thái y.

      Là gã xấu xa ghét nàng còn trừng nàng kia.

      Giờ nàng giả chết liệu có muộn quá ?

      Hình như muộn rồi.

      Diệp Ly Châu đoán ra được thân phận của người đàn ông này, nàng nghĩ, có thể ra vào Diệp phủ, khiến cung nữ quỳ xuống, có thể ra vào cung đình, thêm tuổi còn trẻ như vậy, thân phận chắc hẳn tầm thường, có lẽ là ngự tiền thị vệ đeo đao gì gì đó .

      Nàng dám gọi người, dưới tình huống chuyện gì cũng đều chưa , kêu to chỉ có mất thân phận, sợ truyền ra thành chuyện bê bối.

      Cái đầu của Diệp Ly Châu xoay xòng vòng, cũng xoay ra được thứ gì.

      Nàng lặng lẽ nhắm lại rồi lại mở con mắt kia ra. Tay trái lặng yên tiếng động lấy ra cái khăn từ trong tay áo bên phải, đột nhiên che mặt mình lại để cho nhìn nữa.

      Khăn lụa mỏng như vậy, che lên mặt nàng, nhưng nốt chu sa sáng rực giữa lông mày của nàng, lại như như dưới khăn lụa.

    2. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Truyện hay quá bạn ơi. Mong ngày nào cũng cơ vài chương để đọc.
      Ami Anhmo_hoa thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Thiên a! Hay thực . Truyện hấp dẫn quá
      Ami Anhmo_hoa thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 14:

      Đề Kiêu thấp giọng cười tiếng.

      Giọng quá mức êm tai.

      Lông mi của Diệp Ly Châu chống lên khăn lụa, lông mi khẽ rung rung.

      Nàng có chút căng thẳng, chờ người này rời , nếu người này , nàng phải lên tiếng.

      Đề Kiêu nhìn ra căng thẳng của nàng.

      Tiểu nương được nuôi trong thâm sơn cổ tự, từ chưa từng gặp qua quá nhiều người, giờ nhút nhát sợ người lạ, có thể hiểu được.

      : "Dái tai còn đau ?"

      Diệp Ly Châu lắc đầu.

      Tuy vẫn còn đau, đau rát nhức nhối, nhưng nàng muốn cho người này biết.

      Đề Kiêu : "Có gặp được Thái Tử chưa? Nàng thấy thế nào? Cảm thấy được, gật đầu."

      Dứt lời, Đề Kiêu híp mắt cảnh cáo.

      Tuy phải là lần đầu tiên gặp mặt Diệp Ly Châu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt chính thức. Nếu để thằng nhóc thối Triệu Quân kia đến trước mình...

      Diệp Ly Châu chưa gặp được Thái Tử, chỉ có thể lắc đầu.

      Cách cái khăn, Đề Kiêu thấy nàng khẽ lắc lắc đầu trong lòng thỏa mãn.

      Cũng đúng, Thái Tử chỉ là đứa trẻ, tuổi quá , Diệp Ly Châu sao có thể có cảm tình với Thái Tử được.

      Diệp Ly Châu giọng : "Còn chưa gặp được Thái Tử, có điều gặp Nhị hoàng tử, dung mạo của Nhị hoàng tử tầm thường, Thái Tử chắc hẳn cũng nổi bật."

      Đề Kiêu ngờ cái tên thích luồn cúi Triệu Dật lại có thể chạy đến đằng trước, khóe môi lạnh như băng nhếch lên: "Vậy sao?"

      Diệp Ly Châu cảm thấy toàn thân rét run.

      Nàng có hơi sợ Đề Kiêu, ngập ngừng chút rồi : "Hoàng hậu nương nương là để ngài tới xem tình trạng của ta sao? Ta vẫn khỏe, chỉ váng đầu thôi, ngủ thêm lát nữa, đại nhân ."

      Đề Kiêu nghe nàng gọi hai từ "Đại nhân", giọng vừa vừa êm ái, rất là khiến người ta hưởng thụ.

      Lần này, sau khi xong Diệp Ly Châu nhắm chặt mắt lại, chịu thêm gì nữa. Đề Kiêu vén cái khăn mặt nàng lên, vốn lo lắng Diệp Ly Châu rầu rĩ, nhưng trong nháy mắt lại nhìn thấy dung mạo diễm lệ của nàng, con mắt của Đề Kiêu tối lần nữa.

      Đề Kiêu vốn là người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, từ trước đến nay chỉ có thao túng người khác, người khác làm gì được .

      Diệp Ly Châu dường như có tội, lớn lên quá đẹp là tội ác, quá mức đáng cũng là tội ác, hành động vô thức của nàng, đối với đàn ông mà , đều là cám dỗ trí mạng.

      Thế nhưng, ai cam lòng đem tội nghiệt đẩy cho tiểu mỹ nhân trân quý lại dễ vỡ như ngọc lưu ly đây?

      Có lẽ biết nàng cũng hoàn mỹ, có lẽ, mang nàng về nhà, kéo nàng xuống khỏi thần đàn, Đề Kiêu kích động như vậy nữa, nhớ thương như vậy nữa.

      Lại , vẫn chưa hiểu bé này, đối với Diệp Ly Châu, chẳng qua là thấy sắc đẹp nảy lòng tham mà thôi. Đề Kiêu cảm thấy, chiếm được người của nàng, hưởng thụ sắc đẹp của nàng rồi, tình cảm chắc chắn phai nhạt.

      Ánh mắt của Đề Kiêu đảo qua Diệp Ly Châu, lấy cái chăn trùm lên người nàng.

      Diệp Ly Châu sững người, gian phòng tuy mát lạnh, nhưng nàng cũng cảm nhận được cái lạnh.

      Nàng nhắm mắt giả chết.

      "Nam nữ thụ thụ bất thân.*" Thực ra Đề Kiêu cũng để ý chuyện Diệp Ly Châu nhìn mình, nhưng để bụng việc Diệp Ly Châu nhìn người khác. Mắt băng lãnh, ngũ quan lập thể thâm thúy cực kỳ cuốn hút, khiến người ta dám nhìn, "Ngày sau có gặp Thái Tử, cũng được quan sát nhiều. Nhị hoàng tử cũng phải người lương thiện, cũng ít cho ánh mắt ."

      lạnh nhạt cảnh cáo Diệp Ly Châu. Ham muốn chiếm hữu của Đề Kiêu rất mạnh, người nhìn trúng, chỉ có thể là của . Thân thể là của , ánh mắt cũng là của .

      Diệp Ly Châu thuộc phái ngây thơ ngốc nghếch. Đề Kiêu nhìn thấy cả người nàng bên dưới cái chăn mỏng, đường cong cơ thể lả lướt, sắc mặt ngưng trọng thêm mấy phần, rời khỏi chỗ này.

      Chờ người rồi, Diệp Ly Châu mới ngồi dậy.

      Quy củ mà nàng biết nhiều lắm. Nàng lờ mờ đoán ra được, người trong kinh thành đặc biệt coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, nam nữ thụ thụ bất thân, thể tùy ý quan sát, như vậy là tôn kính. Nhưng mà —— vừa rồi người đàn ông này còn sờ tay nàng, còn biết xấu hổ mà ngầm trách cứ nàng thiếu quy củ?

      Diệp Ly Châu đem bàn tay bé của mình cọ cọ lên váy.

      Nàng quan sát vòng, phát khăn che mặt của mình thấy đâu nữa. Có lẽ là bị gã đàn ông đáng sợ đó lấy mất rồi.

      Cũng may khăn là màu trắng thuần, có thêu bất cứ thứ gì, người khác nhận ra được là đồ của nàng.

      Diệp Ly Châu vừa rồi còn cảm thấy người rất thoải mái, giờ đây lại khó chịu, lồng ngực như là bị khối đá lớn đè ép. Nàng nghĩ thầm, người đàn ông này khẳng định phải là loại người tốt lành gì, sau này gặp lại , nhất định phải đường vòng.

      Có điều, người này có thân phận gì đây?

      Diệp Ly Châu nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn thân hoa lệ đó, ắt hẳn là quan tam phẩm trở lên hoặc là tôn thất. Nhưng quan tam phẩm còn trẻ như vậy mà có thể ra vào hậu cung, cơ bản chính là thị vệ đeo đao bên cạnh Hoàng đế, nhưng lại tới vấn đề khác —— thị vệ đeo đao, vô duyên vô cớ, vì sao tới chỗ Hoàng hậu, hơn nữa còn có thể tới nhìn nàng?

      Là Tần Vương sao? Diệp Ly Châu cảm thấy chắc chắn phải. Dựa vào chiến công hiển hách của Tần vương Đề Kiêu, thống trị Hàm Châu mười mấy năm, lại là cậu của Thái Tử, em trai của Hoàng hậu, dù thế nào cũng phải đến tuổi trung niên như Hoàng hậu chứ nhỉ? Hoàng hậu là phụ nữ, bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày bảo dưỡng mới trẻ như vậy, Tần vương là đàn ông, ra vào chiến trường, đẹp thế nào nữa cũng lộ vẻ già nua. Người đàn ông đó còn rất trẻ tuổi, trẻ như vậy chỉ huy được hơn mười vạn quân binh.

      Cuối cùng Diệp Ly Châu nghĩ, đại khái là họ hàng trong hoàng thất, là người của phe Thái Tử. Người trong hoàng tộc tiến cung khó, nếu ủng hộ Thái Tử, vào chỗ Hoàng hậu bên này hẳn là cũng khó. Diệp Ly Châu còn biết dòng họ nào thân cận hơn với Thái Tử, có điều trong lòng có nhiều suy nghĩ như vậy, nàng cũng thấy mình đoán được đến tám chín phần mười rồi.

      Nhưng mà, , dáng dấp của người vừa rồi là đẹp, mặt mày thâm thúy, như dải ngân hà vậy. Đàn ông quá đẹp bạc tình, từ tướng mạo, Diệp Ly Châu có thể nhìn ra người đàn ông đó là người bạc tình ít ham muốn.

      Người này chung quy khiến đáy lòng Diệp Ly Châu rối bời, nàng được ánh mắt của , nhưng có thể cảm nhận được nguy hiểm. Người nguy hiểm, tốt nhất nên chủ động tới gần.

      Diệp Ly Châu nằm lâu giường, cũng có hơi mỏi.

      Lúc này, Lan Hinh vào.

      Diệp Ly Châu vốn định chủ động hỏi Lan Hinh chút về thân phận của người đàn ông đó. Nhưng ngẫm nghĩ lại, người đó vào, cũng biết là mình lẻn vào hay là cho người khác biết. Nếu là mình lén chuồn vào, người khác biết, nàng vừa như vậy, cũng được, thanh danh chắc chắn bị vấy bẩn.

      Dù sao giới thượng lưu cũng lớn có như vậy, lúc này biết là ai, sau này khẳng định biết.

      Lan Hinh cười : "Diệp nương tỉnh rồi à? Vừa vặn tất cả mọi người đều rồi, Quý phi cũng rời , Hoàng hậu nương nương ở trong điện, qua ngồi với người, cùng ăn chút gì đó."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Chờ khi nàng tới, Thái Tử bị Đề Kiêu mang .

      Dẫu sao cũng là nương chưa chồng, từng người đàn ông tới nhìn nàng, truyền ra ngoài cũng khó coi.

      Đề hoàng hậu ngồi ở phía , tỉnh bơ đánh giá Diệp Ly Châu.

      Nữ nhân xinh đẹp là hay xoi mói nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng về diện mạo, Đề hoàng hậu cũng thể bắt bẻ được Diệp Ly Châu chuyện gì.

      Nàng thấy áo quần của Diệp Ly Châu còn nguyên vẹn, vẻ mặt bình thường, chắc hẳn Đề Kiêu qua đó, cũng làm chuyện quá phận với tiểu nương.

      Đề hoàng hậu biết, Đề Kiêu thanh tâm quả dục, gần nữ sắc, lúc này đối xử với Diệp Ly Châu bằng con mắt khác, khẳng định phải là vì sắc đẹp của Diệp Ly Châu, mà là vì tính tình Diệp Ly Châu dịu dàng chẳng hạn.

      Đề Kiêu trước giờ cư xử với người ngoài chậm nhiệt, hai người muốn đính hôn, muốn thành thân, nhất định có thể kéo dài kéo dài.

      Hơn nữa, còn phải có đồng ý của Diệp Phụ An.

      Từ thái y thân thể của Diệp Ly Châu hư nhược quá rồi, mạch tượng chính là mạch của người sắp chết, sống nhiều nhất qua năm sau, chừng, hôn còn chưa định ra, người chết rồi.

      Đề hoàng hậu ngẫm lại cũng thấy đáng tiếc. Đề Kiêu có cảm giác với đàn bà con nhiều năm như vậy, có đoạn thời gian, Đề hoàng hậu vẫn hoài nghi phải chăng là Đề Kiêu được, đặc biệt để thái y ngàn dặm xa xôi tới xem cho . Thân phận này của Diệp Ly Châu, nếu như thân thể tốt hơn chút, cố gắng theo Đề Kiêu, khối đá lớn trong ngực Đề hoàng hậu cũng có thể rơi xuống rồi.

      -------
      *Nam nữ thụ thụ bất thân = nam nữ đưa đồ cho nhau được phép chạm tay.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 15:

      Đề hoàng hậu uống ngụm trà, nghiêng nghiêng liếc nhìn Diệp Ly Châu, cánh môi hé mở, nhưng gì.

      Diệp Ly Châu chỉ đứng ở bên, Hoàng hậu gì, nàng cũng chủ động chuyện.

      Nàng vốn chính là thiếu nữ yên tĩnh ít .

      Rất lâu sau đó, Đề hoàng hậu mới : "Diệp nương, qua đây, ngồi bên cạnh Bổn cung."

      Diệp Ly Châu qua ngồi xuống.

      Đề hoàng hậu đột nhiên nâng cằm Diệp Ly Châu, rồi : "Để Bổn cung ngắm tỉ mỉ phen."

      Diệp Ly Châu tránh né kịp, cằm bị Đề hoàng hậu nhéo ở trong tay.

      Đề hoàng hậu nhìn tiểu nương này lần nữa. Lúc trước chỉ cảm thấy bé ngây ngô khiến người ta vừa lòng, bề ngoài cực đẹp, bây giờ tỉ mỉ nhìn kỹ, chỉ cảm thấy mặt mày của nàng cũng rất là quyến rũ. Cặp mắt long lanh sóng nước này, cho dù là ai nhìn thấy, đều muốn chìm vào trong đó.

      Lúc Đề hoàng hậu nhìn nàng, nàng cũng nhìn Đề hoàng hậu.

      Hoàng hậu được bảo dưỡng rất tốt, như là thiếu nữ tuổi thanh xuân vậy. Nhưng kề sát vào nhìn, vẫn nhìn ra được, nàng và thiếu nữ vẫn có rất nhiều chênh lệch. Mắt của Đề hoàng hậu rất sâu, đáy mắt u buồn, có chút vui vẻ nào, khóe mắt có vết chân chim, nếp nhăn kéo dài từ hai bên cánh mũi xuống cũng có chút ràng.

      Lông mi của Diệp Ly Châu khẽ rung rung.

      Đề hoàng hậu : "Ngày mai luyện võ trường có trận so tài, Tần Vương và mấy người Thái Tử cũng ở đó, còn có những người trẻ tuổi khác. Diệp nương, Bổn cung phái người tới đón ngươi."

      Tuy trong lòng Diệp Ly Châu có rất nhiều chỗ hiểu, nhưng nàng cũng lên tiếng hỏi.

      Đề hoàng hậu đột nhiên mời nàng xem cuộc so tài gì đó, có lẽ cũng có ý tứ sâu xa, Diệp Ly Châu định sau khi về nhà hỏi cha nàng chút, lúc này nàng chỉ cười : "Nương nương ưu ái ạ."

      Đề hoàng hậu giữ Diệp Ly Châu lại trong cung ăn bữa cơm, rồi để người đưa nàng về.

      Chờ sau khi Diệp Ly Châu rồi, cung nữ thiếp thân Mai Chi mới : "Nương nương, người là muốn làm mối cho Diệp nương và Tần Vương điện hạ sao?"

      Đề hoàng hậu là chị ruột của Tần vương, nàng đương nhiên hại Tần vương, Tần vương thích cái gì, Hoàng hậu cũng phá hỏng mới đúng.

      Đề hoàng hậu khẽ ấn ngón giữa lên ấn đường, giọng bình tĩnh gợn sóng: "Xem duyên phận . Nàng có thể sống đến lúc đó, Bổn cung tự nhiên ngăn cản. Chỉ sợ Hàm Châu xa xôi ngàn dặm, nàng còn chưa tới Hàm Châu, mạng còn nữa."

      Mai Chi thở dài : "Tần Vương điện hạ cũng là, người bình thường đơn giản thích, vừa thích là thích người như vậy. Nếu Diệp tiểu thư còn nữa, có thể đâu để tìm được người thứ hai xinh đẹp như nàng đây? Nô tỳ còn nhớ, mười mấy năm trước lúc mới gặp Diệp phu nhân, diện mạo đó, phong độ đó của Diệp phu nhân, khiến cho cả cung kinh ngạc, đến cả Thái hậu cũng ca ngợi Diệp phu nhân là mỹ nhân có hai. Bây giờ Diệp tiểu thư càng hơn Diệp phu nhân bậc, có sắc đẹp thế gian hiếm thấy. Tần Vương điện hạ của chúng ta cứ mực coi trọng người này..."

      Đề hoàng hậu : "Đông trùng hạ thảo mà tháng này phủ nội vụ dâng lên vẫn còn chứ? Chọn thêm hai cây nhân sâm ngàn năm đưa qua, trong kho còn có đôi vòng tay gỗ hương Già Nam khảm vàng ngọc, còn có con tì hưu khắc vàng, hai thứ này dùng để trừ tà, nghe người ta ngày nàng ra đời , người có tai hoạ. Hi vọng nương này có thể sống thêm đoạn thời gian, thế nào cũng phải sưởi ấm tâm Đề Kiêu trước."

      Mai Chi nhớ kỹ từng thứ , rồi để tiểu cung nữ tâm phúc nhanh chóng xử lý. Nàng lại : "Nương nương, hôm nay Quý phi được như ý, qua ngày hôm nay, nàng ta nhất định hươu vượn gì đó ở trước mặt bệ hạ."

      Trong mắt Đề hoàng hậu lên tia lạnh lẽo: "Trước hết cứ để nàng ta quấy rầy, đừng để ý tới là được."

      Vào cung hơn mười năm rồi, Đề hoàng hậu và Thịnh quý phi cũng minh tranh ám đấu hơn mười năm. Đề hoàng hậu sớm hết hy vọng với Hoàng đế, nàng chỉ mong Hoàng đế sớm chết , Thái Tử sớm kế vị ngôi vua.

      Hoàng đế hiển nhiên lại tới chỗ Thịnh quý phi.

      Ông ta nhất chính là Thịnh quý phi, Thịnh quý phi biết làm nũng, giống Hoàng hậu lúc nào cũng trưng ra vẻ đạo đức giả.

      Uống xong chút rượu, Thịnh quý phi : "Bệ hạ, hôm nay nô tỳ gặp con của Diệp Phụ An. nương đó lớn lên rất xinh đẹp, có điều thân thể đích thực kém chút, nô tỳ chẳng qua là để người xỏ cho nàng ta cái lỗ tai, vậy mà nàng ta lại ngất ."

      Hoàng đế nằm giường : "Được rồi, xỏ lỗ tai gì."

      Thịnh quý phi quỳ gối đấm chân cho ông ta: "Nô tỳ cũng là có lòng tốt... Hôm nay hoàng hậu chiêu đãi Diệp nương, ngày mai nô tỳ cũng muốn chiêu đãi chút. Bệ hạ, người biết mà, Dật Nhi vốn bị người hoạnh họe khắp nơi, nếu Diệp thừa tướng lại thành người của Thái Tử, hai mẹ con thiếp triệt để còn đường sống nữa."

      Hoàng đế hơn bốn mươi tuổi, tuổi xuân thịnh, ông ta cũng lo lắng thế lực của Thái Tử lớn mạnh, tương lai bức vua thoái vị.

      Cho nên bình thường đều dùng Triệu Dật tới kềm chế Thái Tử.

      Thịnh quý phi nhìn sắc mặt của Hoàng đế, lại : "Bệ hạ yên tâm, ngày mai trong luyện võ trường, nhiều người như vậy cũng ở đó, xảy ra sai lầm gì."

      Hoàng đế : "Nếu là con của người khác, Dật Nhi muốn chơi chơi. Nhưng Diệp Phụ An bụng dạ thâm sâu, thủ đoạn cứng rắn, dưới tình huống thể kết thân, chớ để Dật Nhi làm nhục nàng."

      Thịnh quý phi gật đầu : "Bệ hạ rất đúng, nô tỳ đều hiểu ạ."

      . . .

      Chân trước của Diệp Ly Châu vừa bước vào trong phủ, ban thưởng của Hoàng hậu cũng theo vào.

      Ô Thị nhận được tin Diệp Ly Châu sắp về, hiển nhiên là chờ ở Tĩnh Thủy Hiên, người trong cung đều ở đây, bà ta là chủ mẫu Diệp gia nhất thiết phải làm cho ra dáng.

      Ô Thị dò hỏi tình huống trong cung từ Diệp Ly Châu, nghe lúc Diệp Ly Châu xỏ lỗ tai ngất , trong lòng Ô Thị hơi có chút hả hê.

      Bà ta cảm thấy Diệp Ly Châu nhất định là đắc tội Thịnh quý phi.

      Thịnh quý phi cũng phải hạng người tốt lành gì, Diệp Ly Châu cho nàng ta đủ mặt mũi, ngày khác tất nhiên nàng ta gây khó dễ với Diệp Ly Châu.

      Nhưng mặt ngoài, Ô Thị vẫn cười như trước: "Ta mà, thân thể tiểu thư quá kém, thích hợp ra ngoài, còn phải à, vừa ra ngoài té xỉu rồi."

      Lan Hinh : "Hôm nay Diệp tiểu thư cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lại nữa. Ngày mai ít người đến xem cuộc so tài, công chúa hoàng tộc đều ở đó, còn có tiểu thư của quan viên từ nhị phẩm trở lên, khẳng định thể thiếu được việc chuyện trò."

      Vẻ tươi cười của Ô Thị chợt phai nhạt.

      Phải rồi, mai là ngày thiếu niên trong hoàng tộc so tài ở luyện võ trường.

      Diệp Ly Châu vừa trở lại kinh thành, thu hút chú ý của Thái Tử và Nhị hoàng tử, ngày mai biết lại thu hút được người nào nữa.

      Ô Thị vốn tưởng rằng, Diệp Ly Châu được nuôi nhiều năm ở bên ngoài như vậy, nhất định con nhóc ngờ ngệch quê mùa, thiếu hiểu biết. Nhưng lần này nàng trở về, quả thực khiến Ô Thị phen kinh ngạc.

      Ô Thị hy vọng Diệp Ly Châu nổi trội.

      Người người đều nhớ Khương thị, dù cho Ô Thị lên làm vợ cả, nhắc tới phu nhân của Diệp Phụ An, người khác vẫn nhớ tới Khương thị đến từ Vạn Châu. Có Diệp Ly Châu, ấn tượng người khác dành cho Khương thị, chỉ sâu hơn thôi.

      ràng Khương thị sớm chết rồi.

      Trong lòng Ô Thị đâm xuống cái gai, bà ta thoáng nhìn Diệp Ly Châu, rồi : " như vậy, hôm nay tiểu thư cố gắng nghỉ ngơi ."

      Diệp Ly Châu gật đầu. Chờ hơi muộn chút, Diệp Ly Châu tới chỗ cha nàng, việc ngày mai Hoàng hậu còn muốn nàng vào cung, vừa vặn ngày mai Diệp Gia Hữu cũng cùng Diệp Ly Châu, Diệp Phụ An cũng lo lắng.

      Diệp Ly Châu do dự rất lâu, cuối cùng cũng hỏi Diệp Phụ An về thân phận của người đàn ông kia. Nàng vẫn là tự mình phát mới tốt, hỏi Diệp Phụ An, chỉ sợ khiến cha cảm thấy nàng có tình ý với người đó.

      Chờ sau khi quay về Tĩnh Thủy Hiên, mệt mỏi cả ngày trời, Diệp Ly Châu liền ngủ sớm.

      Nửa đêm, Diệp Ly Châu cảm thấy ngực mình từng trận khó chịu, nàng mở mắt ra.

      Trong màn là mảnh mờ mịt, hương lạnh xa xôi, Diệp Ly Châu ôm ngực, đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run, khí lạnh từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

      Nàng gạt màn ra, vốn muốn để nha hoàn nấu cho nàng chút trà gừng, nhưng vừa xốc màn lên, liền cảm thấy từng luồng khí đen trước mắt, bên tai giống như có ma quỷ kêu gào, hư ảnh dữ tợn như bò ra từ trong nước, ướt sũng lại mang theo khí, như là muốn đòi mạng nàng.

      Diệp Ly Châu bị cảnh tượng trước mắt dọa đến sắc mặt trắng bệch, người lúc nóng lúc lạnh, cuối cùng còn chưa mở miệng, hôn mê bất tỉnh.

      Trong phòng Ô Thị, nữ đạo sĩ mặc áo bào xanh dập tắt nến hương trong tay.

      Ô Thị nhìn về phía nữ đạo sĩ cao tuổi: "Thưa thầy, thế nào rồi?"

      "Tai hoạ quấn thân, sống quá hai tháng." Giọng của nữ đạo sĩ khàn khàn khó nghe, " thể làm phép quá mức, nàng ta đột nhiên qua đời khiến người nghi ngờ."

      Ô Thị nắm tràng hạt trong tay: "Ta cũng hiểu. Hạnh Nhi, lấy bạc qua đây cho Liễu tiên sinh, Liễu tiên sinh làm phép vất vả quá rồi."

      . . .

      Ngày kế, Đề Kiêu thức dậy rất sớm.

      Mấy ngày nữa phải về Hàm Châu, lần tới quay lại, chính là nửa năm sau để cầu hôn. Trong nửa năm này, Đề Kiêu sắp xếp ổn thỏa công việc ở Hàm Châu, sau khi thành thân ở kinh thành, cho Diệp Ly Châu điều dưỡng thân thể, thân thể bồi dưỡng tốt lên, lại đưa nàng quay về Hàm Châu.

      Có điều, chuyện cầu hôn, Đề Kiêu còn chưa nghĩ xong làm thế nào để mở lời với Diệp Phụ An. Nhưng mà, và Diệp Ly Châu là trai tài sắc, dù Diệp Phụ An đồng ý, Đề Kiêu cũng có biện pháp buộc ông ta đồng ý.

      Hôm nay thanh niên tài tuấn trong hoàng tộc so tài, Đề Kiêu cũng . tùy tiện động thủ với người khác, bởi vì người khác có lợi hại hơn nữa, cũng hơn được . Nhưng Diệp Ly Châu . Đề Kiêu sớm thay đổi quần áo và thử xong cung tiễn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :