1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Oaoa, c Tuệ ơi mau tỉnh lại :-(((
      An NoãnNgân Nhi thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      bình thường tỉnh táo để đọc cmt của fan lẫn anti fan lắm, chỉ là giờ bị ngược, k dám đọc cmt của mấy ng đó sợ tăng xông, máu dồn lên não :))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 138
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc Diệp Tuệ mở mắt, phát cơ thể mình lơ lửng giữa trung, như bay, gần như có sức nặng.

      Diệp Tuệ nhất thời kịp phản ứng, kinh ngạc giơ tay ra, hình như có thể chạm vào trần nhà.

      nghiêng đầu, rèm cửa bị kéo kín, chỉ có cửa sổ phía bên phải ngoài cùng được mở nửa cho ánh nắng chiếu vào trong phòng.

      Ánh mặt trời chói lóa, cảm giác như có thể khiến người ta bị bỏng, Diệp Tuệ hơi e sợ, thích chút nào.

      Chuyện này là sao?

      thử cử động cơ thể mình, chỉ cần trong đầu vừa nảy lên suy nghĩ là thân thể có thể chuyển động theo ý thức của luôn.

      xoay người, giống như lông vũ bị gió thổi bay .

      Lúc xoay người, mới phát ra điều khác thường.

      Trong phòng còn có phân thân của nhắm mắt nằm giường bệnh, xung quanh là đủ các loại thiết bị y tế và những tiếng tít tít.

      Nếu người nằm giường kia là , vậy là ai?

      Diệp Tuệ sững sờ nhìn mình giường bệnh, cơ thể cũng theo bản năng chậm rãi bay đến gần.

      run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào mình, nhưng vì sợ hãi nên lại thu tay về.

      Nếu đoán nhầm lúc này biến thành linh hồn tách biệt với cơ thể, cho dù chưa biến thành ma cũng khác gì lắm.

      Trước đây từng nhìn thấy vô số ma quỷ, cho đến bây giờ vẫn chỉ dùng góc độ của con người để nhìn họ, chưa từng trải qua tình trạng như bây giờ.

      Nhưng tại, thể tìm được ai để giúp đỡ.

      bay đến bên giường bệnh, mắt chua xót, trong lòng nhẩm tên Thẩm Thuật, Thẩm Thuật, bây giờ ở đâu?

      Giống như thần giao cách cảm, Diệp Tuệ vừa nghĩ đến cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thẩm Thuật từ bên ngoài vào.

      mừng rỡ, nhưng giây sau lại bị vẻ tiều tụy của Thẩm Thuật dọa sợ.

      Dường như phải trải qua những tháng ngày rất đau khổ, dáng vẻ đầy mỏi mệt và u sầu, ánh mắt cũng ảm đạm, chút sức sống.

      Thẩm Thuật thế này khiến cho tim nhói đau, cơn đau từ tim lan tràn ra khắp cơ thể.

      che miệng, nước mắt chảy dài rơi xuống người , nhận ra dù có biến thành linh hồn nước mắt vẫn nóng hổi như thế.

      Diệp Tuệ khóc lúc rồi kìm lại ngay, cho dù bây giờ Thẩm Thuật nhìn thấy , nhưng nhớ thích khóc, khóc đau lòng.

      mở to mắt nhìn , xoay người đóng cửa lại, động tác rất nhàng, hình như là sợ đánh thức .

      Nhưng ngay sau đó, tay cầm tay nắm cửa của bỗng khựng lại chút, cúi đầu cười khổ, lúc này mới nhớ ra là Diệp Tuệ vẫn còn ở trạng thái hôn mê.

      Nếu chỉ tiếng đóng cửa có thể đánh thức sẵn sàng đốt pháo dưới cổng bệnh viện luôn, hy vọng tiếng pháo có thể kéo ra khỏi giấc mộng dài này.

      Sau khi đóng cửa lại, tầm mắt nhìn Diệp Tuệ giường bệnh, lúc ấy ánh mắt mới có chút tia sáng.

      ngồi xuống giường bệnh, ánh mắt thâm tình cất giấu nỗi buồn riêng: “Diệp Tuệ, sao em vẫn chưa tỉnh? Nếu em mà trông thấy bộ dạng của lúc này chắc chắn mắng cho xem.”

      Thẩm Thuật thủ thỉ mình, biết Diệp Tuệ có nghe được , nhưng ngày nào cũng kiên trì kể chuyện xảy ra trong ngày cho nghe.

      Nhìn giống như chuyện tâm với vợ mình rất bình thường, chỉ là đáp lại chính là im lặng mà thôi.

      Qua lời Thẩm Thuật, Diệp Tuệ biết mình hôn mê hơn nửa tháng, cũng ở đây trông chừng ấy thời gian rồi.

      Thân thể bay về phía , theo bản năng vươn tay ra muốn chạm vào , an ủi .

      Nhưng khi tay chạm vào , xúc cảm nóng cháy đau đớn lập tức ập đến, tràn ra khắp cánh tay , khác gì bị lửa thiêu.

      Cơn đau cực độ khiến chịu nổi phải thu tay về.

      Diệp Tuệ cười khổ nhìn đầu ngón tay mình, bây giờ coi như biến thành ma nửa rồi, cho nên dương khí của Thẩm Thuật mới khắc như vậy.

      Vào lúc này, Diệp Tuệ chỉ biết suy nghĩ tích cực là dương khí của chồng quả nhiên danh bất hư truyền, phải tự mình tiếp xúc mới biết được là lợi hại cỡ nào.

      Nhưng từ bỏ đâu, vất vả lắm mới có cơ hội đến gần được mà, lại đưa tay ra lần nữa, kể cả có bị cháy cũng kiên trì.

      Lần này kết quả vẫn như nhau, lúc đưa tay muốn nắm lấy tay , cơn đau mãnh liệt lại ép phải rút tay về.

      Diệp Tuệ đưa tay ra nữa mà chọn cách ngồi xuống cuối giường, cách đoạn ngắn, tuy thể chạm vào , nhưng có thể ngồi cạnh , yên lặng nhìn cũng được rồi.

      Thẩm Thuật thể nhìn thấy linh hồn giống Diệp Tuệ nên tất nhiên thể nhìn thấy ở ngay bên cạnh .

      Nếu mà biết chuyện này chắc chắn mong có được năng lực giống Diệp Tuệ, tuy chỉ nhìn thấy linh hồn nhưng cũng đủ an ủi lắm rồi.

      đau lòng nhìn những mũi kim tay Diệp Tuệ, cẩn thận đưa tay ra, tránh chỗ kim tiêm cắm mu bàn tay , muốn nắm lấy tay .

      Nhưng giây sau, ánh mắt tối , sau đó tràn ngập lửa giận.

      Lúc chăm sóc Diệp Tuệ luôn rất cẩn thận, bao giờ phân tâm, động tác cực kỳ nhàng, trong thời gian hôn mê, nhất định phải chăm sóc tốt.

      Nếu Diệp Tuệ mà tỉnh lại, thấy chăm sóc tốt cho giận cho xem.

      Thế mà lúc này phát đầu ngón tay có vết thương, giống như bị thứ gì đó động vào, còn chảy máu nữa.

      nhàng đặt tay xuống giường, đắp kín chăn cho .

      cố nén tức giận, đứng bật dậy, Diệp Tuệ bị động tác của làm cho giật mình, lập tức lui về sau, sợ đụng vào người .

      Thẩm Thuật bước nhanh ra ngoài phòng bệnh, Diệp Tuệ cũng vội vàng theo.

      thẳng đến phòng làm việc của Mạnh Hàn, lúc này bên trong chỉ có mình Mạnh Hàn, bàn ấy là bệnh án của Diệp Tuệ, ấy cau mày, vẻ mặt nghiêm túc xem xem lại vài lần.

      Mạnh Hàn biết, nếu Diệp Tuệ mà tỉnh lại Thẩm Thuật cũng trụ được.

      Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, người tiến vào tất nhiên là Thẩm Thuật.

      Mạnh Hàn gấp lại bệnh án, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cười : “Sao cậu ở với Diệp Tuệ mà qua chỗ tôi làm gì?”

      Thẩm Thuật gấp gáp : “Ngón tay Diệp Tuệ bị thương, hình như là bị thứ gì đó làm bỏng.”

      Mạnh Hàn sững người, lập tức theo Thẩm Thuật vào phòng bệnh, ấy nhìn kỹ vết thương ngón tay Diệp Tuệ, đúng như Thẩm Thuật , đây chính xác là vết bỏng.

      Kỳ lạ là Diệp Tuệ thể nào có tiếp xúc với người nào khác được, vẫn luôn được Thẩm Thuật chăm nom, hơn nữa những bác sĩ và y tá điều trị cho cũng được tuyển chọn nghiêm ngặt, thể xảy ra cố gì được.

      “Cậu đừng gấp, vết thương nghiêm trọng, bôi thuốc là khỏi thôi.” Mạnh Hàn biết khoảng thời gian này Thẩm Thuật rất nhạy cảm, chút chuyện cũng có thể khiến hoảng hốt, cho nên việc đầu tiên là phải trấn an .

      Thẩm Thuật nhíu chặt mày, nhìn vết thương của Diệp Tuệ: “Cậu đưa thuốc cho tôi, tôi bôi cho Diệp Tuệ.”

      Mạnh Hàn thấy Thẩm Thuật dời chú ý lập tức đồng ý với .

      Thẩm Thuật kìm chế cơn giận, cẩn thận bôi thuốc cho Diệp Tuệ, Mạnh Hàn đành lòng nhìn bóng lưng , nếu còn tiếp tục như vậy Thẩm Thuật tới bờ vực sụp đổ mất.

      Nhưng ấy phải người trong cuộc, cho dù có khuyên nhủ bao nhiêu Thẩm Thuật cũng thể kiểm soát được cảm xúc của mình, việc này ấy thể giúp được.

      Mạnh Hàn thở dài, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì biết, hai vợ chồng sống hạnh phúc lại thành ra như vậy, người hôn mê, người như người mất hồn.

      Mạnh Hàn xoay người, nhàng đóng cửa lại, để lại gian riêng cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ cũng trông thấy phản ứng của Mạnh Hàn, nhìn Thẩm Thuật hết sức chăm chú bôi thuốc cho , mũi cay cay, lần nữa ngồi xuống giường nhìn .

      Bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Thuật đâu theo đó, bước cũng rời, thỉnh thoảng lại gặp vài người lui tới phòng bệnh, chờ đợi lúc rồi lại thất vọng ra.

      Diệp Tuệ lo lắng đến ngày Thẩm Thuật hoàn toàn suy sụp gượng dậy được nữa, phải luôn theo sát để ý đến .

      “Thẩm Thuật, hôm nay ăn ít cơm quá, em đau lòng lắm đấy.”

      “Thẩm Thuật, món kia là món em thích nhất đó, ăn nhiều thêm vài miếng giúp em .”

      “Thẩm Thuật, lúc lại phải nhìn xuống đất nhé, đừng để bị ngã, đường đường là Thẩm tổng Hoa Thụy mà bị ngã chổng vó lên trời hay đâu nha.”

      Dù là lúc Thẩm Thuật ăn cơm hay lại, Diệp Tuệ đều luôn theo sát , miệng ngừng càm ràm.

      cũng thấy hơi lạ, kể cả có đứng ngay cạnh to cỡ nào cũng nghe thấy, giống như có thứ vô hình gì đó ngăn cách vậy.

      Tuy Thẩm Thuật đáp lại , nhưng Diệp Tuệ vẫn cứ , muốn cho thế giới yên tĩnh của trở nên sôi động hơn.

      ràng ở gần nhau đến vậy, nhưng lại thể gặp được nhau, bọn họ chắc hẳn là cặp vợ chồng đáng thương nhất rồi.

      Diệp Tuệ phát Thẩm Thuật rất ít về nhà, hầu như ở lại viện với luôn, ăn trong phòng bệnh, ngủ trong phòng bệnh.

      Công việc ở công ty cũng bị mang đến phòng bệnh làm, thỉnh thoảng có việc gấp mới ra ngoài, nhưng cũng quay lại rất nhanh, giống như sợ mình về muộn chút thôi là mất mãi mãi vậy.

      Diệp Tuệ theo Thẩm Thuật mấy ngày, lúc ngang qua hành lang, bỗng nghe thấy giọng ai đó gọi mình.

      “Diệp Tuệ!” Ngữ điệu của người này có vẻ rất vui mừng.

      Diệp Tuệ đứng lại, quay đầu nhìn, lâu rồi chuyện với ai cho nên cảm thấy rất ngạc nhiên.

      Lúc quay người mới phát chủ nhân của giọng kia cũng giống , là linh hồn.

      Hồn ma này tuổi lớn, chỉ khoảng mười mấy tuổi, khuôn mặt nhắn vì khóc nên đỏ bừng, nước mắt rơi đầy mặt, dáng vẻ rất chật vật, nhưng ánh mắt bé nhìn Diệp Tuệ rất kích động, lúc thấy Diệp Tuệ nhìn mình, bé liền lướt tới.

      Diệp Tuệ nhìn bé khóc đến đáng thương, nhìn bóng lưng Thẩm Thuật về phòng bệnh, sau đó mới dời mắt , hỏi: “Em biết chị sao?” đứng ở góc hành lang, tránh ánh nắng mặt trời.

      bé ma gật đầu lia lịa: “Chị là thần tượng của em, đương nhiên là em biết chị rồi.”

      Diệp Tuệ giật mình, ngờ dù biến thành linh hồn mà vẫn còn có thể gặp được fan của mình.

      lại hỏi: “Sao em lại ở đây?”

      Vừa nghe hỏi, bé ma lại mếu máo sắp khóc tiếp: “Em bị tai nạn xe, cơ thể vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.”

      Chả trách mà bé lại khóc thảm thương đến vậy, dù sao bất kể là ai mà tự nhiên biến thành hồn ma đều thể chấp nhận được này, bản thân cũng vậy.

      Diệp Tuệ vô cùng tiếc thương cho bé còn tuổi, liền đưa tay xoa đầu bé: “Em đừng khóc.”

      Tâm trạng của bé ma vẫn còn bàng hoàng ngơ ngác, được Diệp Tuệ dịu dàng an ủi, bé cũng dần ngưng khóc.

      “Người ban nãy là chồng chị, em vẫn nhớ ấy.”

      Diệp Tuệ nghe xong chỉ cười khổ.

      tiếp: “Chị bị hôn mê, fan bọn em cũng khóc sưng cả mắt luôn, ngờ sau khi em chết lại được gặp chị lần cuối.”

      cửa phòng phẫu thuật được mở ra, thi thể của bé được đẩy ra ngoài, các bác sĩ xót xa thông báo tin buồn với gia đình.

      hành lang lập tức vang lên những tiếng kêu khóc thảm thiết, bé ma nhìn người nhà mình, liền nén nước mắt quay đầu với Diệp Tuệ: “Em qua đó đây.”

      Diệp Tuệ gật đầu, nhìn bé ma dựa vào bên cạnh mẹ mình, giống như lời chào tạm biệt cuối cùng.

      Diệp Tuệ đành lòng nhìn tiếp, trở lại phòng bệnh, trong này cực kỳ yên tĩnh, còn nghe thấy tiếng gào khóc bên ngoài nữa.

      nhìn Thẩm Thuật càng ngày càng gầy , muốn biết đến tồn tại của bây giờ, cho dù nhìn thấy nhưng vẫn có thể biết là ở ngay bên cạnh .

      Chiều tối, lúc Thẩm Thuật có việc phải rời khỏi phòng bệnh, Diệp Tuệ cùng mà quanh quẩn trong phòng bệnh vài vòng.

      Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo thành những cái bóng lướt tới lướt lui mặt đất, cuối cùng biến mất hẳn.

      Màn đêm buông xuống, gió đêm lùa vào khiến cho lòng người sầu não, Thẩm Thuật vẫn chưa về.

      Diệp Tuệ biết đâu mà tìm, lo lắng nhìn ra cửa liên tục, tay nắm chặt lại.

      Bịch tiếng, có món đồ để bàn bị hất xuống đất.

      Trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động khiến Diệp Tuệ giật mình, nhưng ngay lập tức hai mắt sáng lên, nghĩ ra cách rồi.

      cảm thấy mình ngốc quá mất, mấy hôm nay vì quá bối rối nên quên mất mấy hành động của những hồn ma lúc trước nhìn thấy.

      có thể di chuyển đồ vật trong phòng để Thẩm Thuật nhận ra tồn tại của , nhưng tuyệt đối phải cẩn thận, nếu bị Thẩm Thuật hiểu lầm là những hồn ma khác đến quấy rầy hay cho lắm.

      Bác sĩ và y tá vào mấy lần, Nghiêm Lam và Tiểu Lưu cũng tới, trạng thái của hai người tốt hơn Thẩm Thuật chút, nhưng mặt mũi cũng rất tiều tụy.

      Diệp Tuệ luôn theo sát hai người, sau đó tiễn hai người ra khỏi bệnh viện.

      bao lâu sau khi quay trở lại phòng bệnh cửa phòng được mở ra, Thẩm Thuật vào, bước rất gấp gáp, mãi đến khi nhìn thấy giường bệnh mới yên tâm.

      ngủ ngay mà ngồi trước bàn làm việc xử lý chuyện công ty.

      Diệp Tuệ chuẩn bị thực kế hoạch của mình.

      Lúc này náo nhiệt của ban ngày còn, xung quanh đều cực kỳ yên tĩnh, dường như cả tiếng gió cũng ngưng lại, trong phòng bệnh chỉ có tiếng máy móc kêu tít tít.

      Thẩm Thuật dồn chú ý vào công việc, nhưng vẫn thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Diệp Tuệ cái.

      Diệp Tuệ hít sâu hơi, tới đứng đối diện , quét mắt nhìn cái bàn lượt để xác định mục tiêu.

      rón rén vươn tay ra, cẩn thận chạm vào da thịt , động vào cái bút máy bàn, chiếc bút vốn nằm yên tự nhiên lại lăn đến bên tay Thẩm Thuật.

      giây sau, xúc cảm lạnh như băng từ bút máy chạm vào mu bàn tay , nhíu mày, đặt chiếc bút sang bên rồi làm việc tiếp.

      Diệp Tuệ từ bỏ, bàn chất đống văn kiện giấy tờ, lấy tờ giấy ở cao nhất, làm cho trang giấy bay lên, nhàng rơi xuống mặt đất.

      Thẩm Thuật vẫn bận tâm, chỉ cúi xuống nhặt tờ giấy lên rồi để lại chỗ cũ.

      Diệp Tuệ thở dài, đành phải làm cách khác.

      Lúc Thẩm Thuật đứng lên chuẩn bị ngồi lại ghế đột nhiên cảm nhận được cơn gió từ phía sau, hơi nóng của mùa hè lùa vào từ cửa sổ.

      Lúc này Thẩm Thuật mới cảm thấy có gì đó đúng, nhớ rất đóng cửa sổ rồi mà.

      Mà trừ ra đâu có ai ra vào từ nãy giờ, sao cửa sổ lại mở ra được?

      Đột nhiên nhớ đến mấy chuyện ma quỷ mà và Diệp Tuệ cùng trải qua, từ lúc cái bút máy lăn đến tay đến giờ đều là ma quỷ nghịch ngợm rồi.

      nghiêm giọng: “Tôi cần biết các người là ai, cầu ra khỏi đây ngay lập tức, đừng làm phiền tới việc nghỉ ngơi của vợ tôi.”

      bước nhanh đến cửa sổ, đóng cửa lại, gió lùa vào nữa, rèm cửa cũng thôi lay động.

      Lúc quay người về chỗ thấy bút máy bàn dựng thẳng lên rồi lướt trang giấy, hình như vì ở cách xa nên hồn ma mới dám cầm bút máy lên viết.

      Nếu là người bình thường trông thấy cảnh này vào buổi tối chắc chắn bị dọa sợ, nhưng Thẩm Thuật mặt vẫn biến sắc, thậm chí còn bước nhanh đến bên cạnh bàn.

      Lúc về chỗ chiếc bút máy rơi xuống chỗ cũ, như thể ban nãy chỉ là ảo giác của vậy.

      cúi đầu nhìn tờ giấy, đó viết bốn chữ: “Em Diệp Tuệ đây.”

      Mấy chữ này đánh mạnh vào mắt , sững sờ nhìn lúc lâu, sau đó run rẩy cầm tờ giấy lên.

      nhìn nhìn lại, sau đó ngẩng lên nhìn hết các ngóc ngách trong phòng, khàn giọng hỏi: “Diệp Tuệ, là em sao?”

      Vừa dứt lời món đồ trang trí trong phòng rơi xuống, giống như trả lời câu hỏi vừa rồi của .

      Thẩm Thuật kích động nắm chặt tờ giấy, ngay cả việc cũng biết phải bắt đầu từ đâu.

      lại đặt tờ giấy trắng bàn, để luôn bút máy bên cạnh: “Em viết tiếp .”

      xong, chiếc bút máy mãi vẫn chuyển động, dựng lên để viết chữ như vừa nãy.

      lập tức hồi phục lại tinh thần, suýt quên mất thể chất của mình, có thể làm cho các linh hồn bị thương, cũng có thể làm ảnh hưởng đến Diệp Tuệ bây giờ.

      Thẩm Thuật nhanh chóng lui về sau mấy bước, đứng cách cái bàn khoảng.

      Mấy giây sau, chiếc bút máy lại đứng thẳng lên, viết xong liền bay tới bên chân Thẩm Thuật.

      “Em vẫn luôn ở bên cạnh , cho nên phải chăm sóc tốt bản thân mình nhé.”

      Lúc này dáng vẻ Thẩm Thuật yếu ớt như đứa trẻ, cực kỳ quý trọng nhìn những dòng chữ giấy, áy náy : “Từ nay nhất định nghe lời em.”

      Từ sau khi biết đến tồn tại của Diệp Tuệ, vẫn luôn giao tiếp với nhau giấy.

      Vì chuyện này nên tâm trạng của Thẩm Thuật tốt hơn nhiều, mặc dù trước đó vẫn làm việc rồi giao tiếp bình thường, nhưng đến hôm nay mới cảm thấy có sức sống.

      còn chủ động gọi cho Nghiêm Lam: “Mẹ, mẹ có nhớ lúc ở nhà Diệp Tuệ thích ăn món gì nhất ạ? Ngày mai mẹ có thể nấu giúp con mấy món ?”

      Nghiêm Lam nghe xong liền mỉm cười, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được gỡ xuống, sau khi Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật chưa ăn được bữa nào tử tế.

      Bà rất hy vọng Diệp Tuệ tỉnh lại, đồng thời cũng muốn Thẩm Thuật cứ dần suy sụp như thế.

      Nghiêm Lam nghẹn ngào đáp: “Được được, con muốn ăn gì mẹ cũng nấu cho con.”

      Hôm sau, Vương Xuyên tới bệnh viện báo cáo công việc cho Thẩm Thuật, vừa mới ra thang máy trông thấy Thẩm Thuật đằng trước.

      Hai chữ Thẩm tổng còn chưa ra khỏi miệng Vương Xuyên cảm thấy có gì đó bình thường.

      Ánh mặt trời từ cửa sổ cuối hành lang chiếu vào, đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng nhìn Thẩm tổng như ở trong tình huống rất nghiêm trọng vậy.

      Thẩm tổng cẩn thận tránh những chỗ có ánh mặt trời, còn cố ý chừa ra lối bên cạnh, hành lang trống trải rộng rãi thế này, có cần thiết phải vậy ?

      Nghi ngờ trong lòng Vương Xuyên còn chưa được giải đáp cửa thang máy mở ra, Nghiêm Lam với nét mặt vui mừng tới, tay cầm theo túi lớn.

      Vương Xuyên thấy vậy liền lập tức tiến lên nhận lấy, : “Cái gì đây bác?”

      Nghiêm Lam: “A Thuật bảo bác nấu cho nó mấy món.” Nghiêm Lam vì muốn Thẩm Thuật ăn nhiều chút nên làm khá nhiều món.

      Vương Xuyên suýt cho rằng tai mình có vấn đề, sau khi Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật hầu như chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, đây là lần đầu tiên chủ động muốn ăn gì đó.

      Vương Xuyên ngơ ngác xách túi lớn túi vào phòng bệnh cùng Nghiêm Lam, Thẩm Thuật thấy hai người lập tức mỉm cười đứng dậy ra đón.

      Nghiêm Lam và Vương Xuyên đều bị thay đổi này của Thẩm Thuật làm cho ngỡ ngàng, Thẩm Thuật dường như khôi phục lại trạng thái trước đây, : “Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.”

      Thẩm Thuật biết Diệp Tuệ rất thích ăn những món này, mặc dù ăn được, nhưng vẫn muốn được ngồi ăn cùng .

      Thẩm Thuật đặt đồ ăn còn nóng hổi lên bàn, kỳ lạ hơn là lại để mấy món Diệp Tuệ thích về hướng đối diện, sau đó để thêm cái bát và đôi đũa ở phía đó. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Vương Xuyên và Nghiêm Lam, gắp thức ăn để vào cái bát đối diện mình, : “Diệp Tuệ, món em thích ăn nhất này.”

      ràng là chuyện với khí, nhưng nhìn ánh mắt giống như Diệp Tuệ ngồi trước mặt dùng bữa với vậy.

      Thẩm Thuật nhìn về hướng đối diện lúc, sau đó vui vẻ bắt đầu ăn cơm.

      Vương Xuyên và Nghiêm Lam đứng bên trợn mắt há mồm, ra được nửa chữ, cả hai hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau.

      Nghiêm Lam đau lòng nghĩ, con rể mình hình như phát điên rồi.

      Vương Xuyên cũng kinh hoàng nghĩ, Thẩm tổng có vấn đề rồi phải.

    4. Theia

      Theia Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      32
      đọc chương này mà thấy đau lòng cho Thẩm Thuật quá , mong Diệp Tuệ sớm tỉnh .. :012::012:
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Có bạn ma nào giúp đỡ Diệp Tuệ ko nhỉ? Lúc trước DT giúp nhiều ma rồi, giờ có ai giúp lại ko ta?
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :