1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 129. Rốt cục nàng có thể cùng nhìn về phía

      Na Nhật Tùng là dũng sĩ bộ tộc Ô Đồ, được tộc trưởng Ốc Đột tín nhiệm nhất, mẫu thân bọn họ đến từ cùng bộ tộc , hai người từ lớn lên cùng nhau, tình cảm thực tốt.

      Na Nhật Tùng vô cùng hiểu biết tộc trưởng Ốc Đột kiêm huynh đệ tốt này, ta xác thích loại nữ nhân nhu nhược gió thổi là ngã, từ trước đến nay ta chỉ thưởng thức nữ nhân có thể cưỡi ngựa có thể vung đao ở thảo nguyên, cho nên trong khoảng thời gian này ta cũng cao hứng. Nếu phải vui, ta cũng đến mức chỉ mang theo vài người cứ như vậy vội vàng tới đón người, đến râu mặt cũng chưa cạo, bộ dáng lăn lộn chẳng hề để ý.

      Na Nhật Tùng lại lần lo lắng cho tộc trưởng bởi vì bất mãn thê tử, chịu cùng nàng sinh hài tử, làm cho lều lớn có con nối dõi sinh ra. Nhưng Na Nhật Tùng nghĩ tới, chỉ thấy mặt người ta lần thôi, tộc trưởng biểu …… mất mặt như vậy.

      Bầu rượu rớt cỏ, rượu đổ ra tẩm ướt mặt cỏ. Na Nhật Tùng gọi tộc trưởng, thấy người có phản ứng, dứt khoát tự mình nhặt bầu rượu lên, lại gọi tiếng, mới rốt cuộc gọi người hoàn hồn.

      Ốc Đột: “……”

      Ân Như Hứa thả mành xuống, thấy mặt người, chỉ thấy phía sau mành xe ngựa mơ hồ có thân ảnh yểu điệu.

      Ốc Đột: “Đây là …… thê tử của ta?” Lần đầu tiên dùng cái từ thê tử này.

      Na Nhật Tùng: “Đúng vậy, hẳn chính là công chúa Ân quốc.”

      Ốc Đột ho khan tiếng, giọng thầm với huynh đệ: “Ta cảm thấy cũng tệ lắm.”

      Na Nhật Tùng: “……” trước khi ngươi tới cũng phải như vậy, là ai vừa rồi ở đường xú mặt đến được, còn tuyên bố muốn đưa người ta chăn dê?

      Nội tâm tràn ngập vô ngữ đối với huynh đệ, Na Nhật Tùng miễn cưỡng ở trước mặt mọi người cho chút mặt mũi, “Ừ, tộc trưởng đúng.”

      Hai đội ngũ hội hợp, đoàn người Ốc Đột dẫn đường ở phía trước, lúc xung quanh chỉ còn lại có mấy huynh đệ của mình, Na Nhật Tùng rốt cuộc bật cười, với Ốc Đột: “Tộc trưởng, ngươi bây giờ còn bỏ được cho người ta chăn dê sao?”

      Ốc Đột thường thường quay đầu nhìn cái chiếc xe ngựa trong đội ngũ phía sau kia, nét mặt có vẻ nóng lòng muốn thử, nghe thấy lời này, kinh ngạc : “Ta lúc nào loại lời này!”

      Na Nhật Tùng nhịn được trợn trắng mắt. dũng sĩ khác cười hắc hắc, “Tộc trưởng, phải ngươi thích loại quý nữ Trung Nguyên này sao, vừa rồi nhìn người ta đến ngây người.”

      Ốc Đột chân đá tới, người nọ nhanh chóng ghìm ngựa chuyển hướng, tránh khỏi tộc trưởng đạo lý, vẫn ngồi lưng ngựa chê cười .

      “Ta vừa rồi nhìn thấy nàng, cảm thấy trong lòng có loại……” Ốc Đột lại nhìn xe ngựa, đè thấp thanh với Na Nhật Tùng bên cạnh: “Có loại cảm giác rất kỳ quái, ta cảm thấy hình như ta biết nàng, giống như từng gặp nàng trong mộng rất nhiều lần, trong lòng thể hiểu được cao hứng.”

      Na Nhật Tùng: Được, tộc trưởng nhà mình liếc mắt cái bị người ta câu hồn phách, thế này còn lo lắng cái gì, tại nên lo lắng chính là công chúa nũng nịu có thể coi trọng tộc trưởng lôi thôi lếch thếch thô lỗ hay .

      nghĩ ngợi, nghe tộc trưởng thét to: “Tốc độ nhanh hơn!”

      Ốc Đột là tộc trưởng bộ tộc lớn nhất thảo nguyên này, cũng là tộc trưởng Ô Đồ tuổi trẻ dũng mãnh nhất từ trước tới nay, lúc sinh ra trời có dị tượng, bầy sói tuyết sơn đồng loạt hú lên, cho nên tất cả mọi người đều coi là con của lang thần. có thể cùng các thuộc hạ cười, nhưng đồng thời người có khí thế khiến người ta tin phục, ra lệnh tiếng, những đội ngũ đưa gả đó tự giác liền nghe theo chỉ huy, tất cả đều nện bước nhanh hơn, khẩn trương theo cùng nhanh chóng tiến tới.

      “Công chúa, sao đội ngũ đột nhiên nhanh như vậy?”

      “Hình như là tộc trưởng kia làm tốc độ nhanh hơn.” cung nữ đỡ Ân Như Hứa.

      Ân Như Hứa , nàng nhăn mi, dùng khăn lụa che lại môi mình. Xe ngựa tốc độ nhanh hơn thực xóc nảy, thảo nguyên này thể so với đường gạch đá xanh bằng phẳng trải trong thành, nàng rốt cuộc là quý nữ mảnh mai, có chút chịu nổi.

      Thấy nàng khó chịu, cung nữ liền hỏi nàng: “Công chúa, có phải cho người , thả chậm tốc độ hay ?”

      Ân Như Hứa lắc đầu, “Lấy cho ta cái túi thơm thanh não nâng cao tinh thần.” Nàng đè túi thơm ở chóp mũi, yên lặng nhẫn nại.

      Na Nhật Tùng phía trước nhất đội ngũ, thấy tộc trưởng giống con ngựa hoang thoát cương bay nhanh về phía trước, thể đuổi theo hỏi: “Tộc trưởng, chúng ta chạy nhanh như vậy làm gì, chung quanh đều là lãnh địa của chúng ta, dù hôm nay đến kịp, nghỉ ngơi ngay tại chỗ đêm cũng quan hệ a, cần vội như vậy !”

      Ốc Đột : “Sớm chút mang tức phụ về, ta mới yên tâm!”

      Na Nhật Tùng nghĩ tới có lý do này, “ tới địa bàn chúng ta rồi, có gì nữa, ta thấy vẫn là tốc độ chậm chút, bọn họ đều theo kịp.”

      Ốc Đột kỳ quái: “Tốc độ này cũng coi như nhanh, sao lại theo kịp.”

      Na Nhật Tùng: “Tộc trưởng, , đối với bọn họ tốc độ này quá nhanh.”

      Đội ngũ phía sau bỗng nhiên ngừng lại, con ngựa từ đội ngũ chạy tới, người hầu đuổi kịp : “Tộc trưởng Ô Đồ, công chúa chúng ta thân thể thoải mái, ngài xem có phải nên để tốc độ chậm chút hay ……”

      còn chưa xong, Ốc Đột liền quay đầu ngựa về lại đội ngũ đến gần xe ngựa ở giữa. Ân Như Hứa được cung nữ đỡ xuống xe ngựa, sắc mặt tái nhợt, đứng ở bên cố nén muốn nôn, các cung nữ giọng dò hỏi nàng thế nào, có cần nước hay . Lúc này cái bóng bao phủ lại, Ân Như Hứa và hai cung nữ ngẩng đầu, liền nhìn thấy tộc trưởng Ốc Đột hung ba ba cưỡi ngựa tới chỗ các nàng.

      Hai cung nữ trong lòng hoảng hốt, cho rằng ghét bỏ các nàng chậm trễ thời gian, vội cẩn thận giải thích: “Công chúa chúng ta thân thể tốt lắm, đường dài bôn ba, thể nghỉ ngơi tốt, quá mức mệt nhọc, cho nên thân thể có chút khoẻ, xe ngựa lại xóc nảy, xuống hít thở khí, nghỉ ngơi trong chốc lát.”

      Ốc Đột xuống ngựa, đến gần Ân Như Hứa, dáng người cường tráng mà cao lớn, nện bước thực nhanh, đặc biệt có cảm giác áp bách, dọa hai cung nữ sợ tới mức theo bản năng lui ra phía sau bước. Ân Như Hứa nhìn qua nhu nhược nhất, nhưng ra đứng ở đó, đôi mắt nhìn nhúc nhích. Ốc Đột đôi mắt màu u lục, nghe đó là màu của đôi mắt lang thần, nhìn thấy cặp mắt kia có vẻ lo lắng, Ân Như Hứa theo bản năng cười cười với .

      Ốc Đột: “……” Cười là đẹp mắt! muốn cái gì, lập tức quên hết sạch, còn may râu cạo, mặt đỏ cũng bị nhìn thấy, nếu lại có bao nhiêu mất mặt.

      “Chờ ta nghỉ ngơi trong chốc lát, là có thể tiếp tục rồi.” Ân Như Hứa với .

      Thanh nàng nhu hòa, là thanh mềm mại Ốc Đột chưa bao giờ nghe thấy, bởi vì thân thể thoải mái mà còn có chút suy yếu. Ốc Đột quả thực thương tiếc đến được, nếu phải hai người còn chưa thành thân, còn có chút ngượng ngùng, tại xông lên đỡ người ta.

      “À…… ừm, nàng thoải mái?” Ốc Đột câu vô nghĩa, rốt cuộc tìm về đầu lưỡi, ghét bỏ mà liếc nhìn cái xe ngựa chỉ được cái vẻ ngoài, “Ngồi xe này khẳng định là thoải mái, nàng dứt khoát cưỡi ngựa cùng với ta , thổi gió phơi nắng, so với buồn ở trong đó còn thoải mái hơn nhiều!”

      Ân Như Hứa lập tức đáp ứng, nàng chần chờ, biết nên trả lời như thế nào. Hai người đời này, mới gặp mặt lần đầu tiên, là gặp nhau khác hẳn trước đây, trong lòng nàng cũng có chút thấp thỏm, biết đối với mình có cảm giác thế nào, cũng biết mình nên làm thế nào mới tốt.

      Ốc Đột chờ được tức phụ trả lời, có chút buồn bực, tâm , quả nhiên là nữ tử Trung Nguyên tương đối hàm súc ngượng ngùng, đại khái là tại thân với , cho nên ngượng ngùng cưỡi ngựa cùng hẳn.

      Na Nhật Tùng đau đầu cọ tới, kéo sang bên, hận sắt thành thép: “Tộc trưởng, ngươi trước thu liễm chút, ngươi nhìn xem tại ngươi có cái dạng gì, mấy ngày nay cũng chưa tắm rửa, râu cũng lười cao, bộ dáng lôi thôi lêch théch, nhìn lại công chúa người ta , cưỡi chung con ngựa với ngươi, người ta chê ngươi sao!”

      Ốc Đột lúc này mới nhớ tới giờ mình là cái tôn dung gì, hối hận trước kia dọn dẹp mình cho tử tế. Nhưng mà trước khi tới cũng biết đột nhiên mình coi trọng người ta a.

      quay đầu trở về trước mặt Ân Như Hứa, có chút hậm hực sờ sờ cái mũi, “Vậy nàng cứ ngồi xe to .”

      Ân Như Hứa nghe thấy bọn họ thầm, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhìn ngầm hối hận, nàng vươn tay, giọng : “Được, ta cưỡi ngựa…… Nhưng, ta biết cưỡi.”

      Ốc Đột sửng sốt, hưng phấn cười ha ha lên, “Được, chúng ta cùng cưỡi ngựa, sao, cưỡi ngựa thực dễ, cưỡi lát là biết, ta dạy cho nàng!”

      Ân Như Hứa còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng Ốc Đột động tác thực nhanh, tiến lên bước giữ eo Ân Như Hứa, nhàng nâng cả người nàng lên, đặt lưng ngựa. Động tác đột nhiên này dọa tới Ân Như Hứa hề chuẩn bị, nàng nhịn được hô ra tiếng, nghe thấy nàng kêu nho dường như chấn kinh, Ốc Đột chợt cảm giác tâm mình bị sợi lông xù xù đâm cái, ngứa ngáy.

      vui vẻ ra tiếng, tự mình cũng sải bước lên lưng ngựa, cánh tay giơ ra phía trước ôm lấy người bảo hộ trước ngực. “ có việc gì, từ ta lớn lên ở lưng ngựa, có ta che chở, tuyệt đối nàng ngã xuống.”

      “Ta mang nàng hít gió!”

      Ốc Đột cưỡi ngựa mang theo công chúa chạy rồi, lưu lại đám cung nữ và người hầu ngu si, “???” phải, công chúa? Cứ như vậy trực tiếp mang công chúa chúng ta ?

      Ân Như Hứa dựa vào trong lòng ngực Ốc Đột, có vẻ xinh mà mềm mại, Ốc Đột cảm giác nàng tựa như đám mây, uyển chuyển nhàng, mang theo mùi hương, cũng dám dùng sức ôm chặt, sợ ôm người hỏng mất.

      Cưỡi ngựa cũng phải cái gì thực thoải mái, tuy rằng gió thổi xác thông thoáng hơn xe ngựa, nhưng quá nhanh vẫn làm người ta tiếp thu được.

      “Chậm…… chậm chút.” Ân Như Hứa kéo vạt áo Ốc Đột.

      Ốc Đột người này cưỡi ngựa trước nay biết cái gì gọi là chậm, mỗi lần cùng tộc nhân ra ngoài, đều là mình trước, đám người đuổi theo mệt đến muốn chết muốn sống, ai bảo chậm chút, cũng nghe. Lúc này lại tốt, bị công chúa mềm mại lôi kéo, lập tức giảm tốc, hoàn toàn quên mất mình từng “Cưỡi ngựa nhanh, còn bằng bộ”.

      Tốc độ chậm lại, Ân Như Hứa rốt cuộc cảm thấy thả lỏng hơn, cũng có thể chậm rãi nhìn ngắm phong cảnh chung quanh.

      Nàng đời đời kiếp kiếp bị nhốt trong cung điện tinh xảo, chứng kiến đều là cung xá ban công hoa lệ liên miên, ngọc thụ phồn hoa, người ở trong cung điện, giống như là ở trong cái khung, ra. Nhưng ở chỗ này, chung quanh là mênh mông vô bờ, nhìn lên còn là bầu trời hề vướng bận, thế giới phảng phất trở nên vô cùng rộng lớn, có vẻ con người càng bé.

      Đây là nhiều đời trước Ốc Đột từng , muốn đưa nàng xem cảnh sắc, rốt cuộc nàng có thể nhìn cùng với .

      Ân Như Hứa bất tri bất giác cả người đều chôn ở trong lòng ngực Ốc Đột. Nàng nghe thấy phía sau tiếng tim đập ấm áp, giống nhịp trống, lại giống vó ngựa chạy vội ngừng gõ mặt đất.

      Nàng nghe thấy Ốc Đột cất giọng hát lên, tiếng ca hồn hậu, quanh quẩn ở bên tai nàng, cũng quanh quẩn khắp thảo nguyên, tuy rằng nàng nghe hiểu ý tứ, nhưng giờ khắc này, nàng có được yên ổn lâu.
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong18 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 130. Công chúa, nàng có muốn xem sói ?

      Ân Như Hứa cứ như vậy ngủ ở ngựa, tộc trưởng Ốc Đột lúc này trong ngực ôm tức phụ, ra cũng vội lên đường, chậm rì rì cho ngựa về phía trước. Chung quanh là phong cảnh nhìn quen, có cảm giác gì mới mẻ, nhưng công chúa tức phụ trong lòng ngực, có thể cho nhìn đủ.

      Càng nhìn càng cảm thấy cái cảm giác cổ quái trong lòng kia, chua chát lại bồi hồi, chỉ muốn đưa nàng xem thứ đẹp nhất, làm nàng vui vẻ lên, tốt nhất có thể giống những thiếu nữ trong bộ tộc, cười tươi đẹp.

      Vừa rồi thấy nàng đoan chính ngồi trong xe ngựa, liền có cảm giác nữ nhân này như là cá chậu chim lồng, cả người tinh xảo yếu ớt. Khi đó ý niệm thứ nhất của , thế nhưng là muốn nâng nàng, để nàng bay lên, tự mình phục hồi tinh thần rồi cũng cảm thấy buồn cười.

      thảo nguyên vừa vào đêm là lạnh, nhưng Ân Như Hứa chôn ở trong lòng Ốc Đột ngủ ngon lành, hoàn toàn có dấu hiệu tỉnh lại, Ốc Đột nghĩ nàng khác những hán tử thảo nguyên thượng những cái đồ sợ đánh nhau đó, dù dê con mới sinh ra nhìn qua còn khỏe mạnh hơn nàng, lo lắng nàng bị lạnh sinh bệnh, vì thế vẫy tay để những cung nữ thập thò ở phía sau cầm quần áo tới bọc cho nàng.

      Các cung nữ vội vàng cầm áo choàng lụa chạy tới, Ốc Đột vừa thấy, ghét bỏ đến được. Hoa văn đẹp như vậy có ích lợi gì, vừa thấy là biết thể giữ ấm, bọc cái này còn bằng bọc đâu.

      “Có da cừu ? lấy da cừu tới.”

      Các cung nữ lại lên xe ngựa mở rương, lấy da cừu ra. Ốc Đột tay ôm người, tay rũ da cừu, bao lấy người lại ôm vào trong ngực. Na Nhật Tùng ở bên cạnh, chứng kiến loạt động tác của , nhịn được líu lưỡi.

      Tộc trưởng này của bọn họ, chưa bao giờ biết chiếu cố người, Chính còn biết chiếu cố bản thân, sống tùy tiện như dã lang Tuyết sơn, trong đầu căn bản là có sợi gân kia. Na Nhật Tùng cảm thấy hẳn là do trời sinh, rốt cuộc ưu tú ở những chỗ nào đó vài chỗ khác khó tránh khỏi biết gì. Kết quả hôm nay lại biết thêm mặt, phải tộc trưởng có tâm tư tinh tế, mà là gặp được người có thể làm nguyện ý tốn tâm tư.

      Nhìn là có bao nhiêu săn sóc, cũng chưa nghĩ được đến thế.

      Ốc Đột ý tưởng tốt, đáng tiếc thô tay thô chân, bọc Ân Như Hứa lại làm cho nàng bị đánh thức, Ân Như Hứa nghẹn ở trong da cừu dày, mới vừa mở mắt, còn chưa ràng mình ở phương nào, theo bản năng trái tim căng chặt, trong mắt đều kinh hoàng. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy cằm Ốc Đột cạo râu, còn có đỉnh đầu là mặt trời lặn thảo nguyên.

      Cam hồng rực rỡ còn có mây tía, oanh oanh liệt liệt đốt cháy hơn nửa trung, bên kia vẫn là bầu trời lam lục, đường chân trời xa xôi, vòng mặt trời còn chưa biến mất, giống ngọn lửa trung tâm thế giới.

      Nàng ngơ ngẩn nhìn, trong lòng nháy mắt an tâm xuống.

      Ốc Đột chú ý thấy nàng tỉnh, cũng thấy nàng có biểu tình biến ảo, giật mình, mặt lại cọ xuống. thầm nghĩ, đây là tức phụ mình, thân thiết chút cũng phải chơi lưu manh. Đáng tiếc râu của quá cứng, đâm vào người ta, mới vừa xông lên bị Ân Như Hứa theo bản năng đẩy đẩy. Tay nàng có sức lực gì, Ốc Đột bị nàng đẩy chút, bình tĩnh hơn, cũng có mặt mũi lại chiếm tiện nghi nữa.

      “Râu của ta, mấy ngày gần đây tương đối bận nên cạo, trở về cạo, bảo đảm đâm vào nàng.” còn giải thích. Dùng tay sờ sờ râu mình, tuy rằng cảm thấy quá cứng, nhưng tức phụ mềm non chịu nổi, có lẽ vẫn ghét bỏ râu .

      Vài người Na Nhật Tùng ở bên cười trộm, cái gì gần đây tương đối bận, ta cũng chẳng có chuyện gì, mỗi ngày phải mình chạy thảo nguyên đuổi ngựa hoang, chính là bắn ưng, cạo râu thuần túy là vì lười.

      phải……” Ân Như Hứa . Nàng phải ghét bỏ râu của Ốc Đột, chính là đột nhiên như vậy, nàng có chút chịu nổi.

      “Nơi này rất đẹp.” Nàng dời đề tài, nhìn trung phương xa.

      “Còn có càng đẹp hơn, thảo nguyên bốn mùa đều đẹp, nàng mới nhìn chút như vậy, về sau có rất nhiều cơ hội, ta dẫn nàng xem càng đẹp hơn.” Ốc Đột cao hứng, bởi vì nghe ra được nàng thích nơi này.

      Vừa rồi còn lo lắng, sợ nữ tử ôn hương cẩm tú này tới đây rồi quen. biết, người Trung Nguyên đều cảm thấy bộ tộc thảo nguyên bọn họ là dã nhân ăn tươi nuốt sống, tuy rằng khinh thường bọn họ, nhưng lại sợ hãi bọn họ. Lúc trước kháng cự công chúa Ân quốc cũng là vì chuyện này, muốn lấy nữ nhân thích quê nhà mình làm vợ. Nơi này tuy rằng phồn hoa so được với Trung Nguyên, nhưng cũng có những thứ Trung Nguyên có, kém bất kì địa phương nào.

      “Nàng nhìn nơi đó, đó là Tuyết sơn của Lang thần, chính là đoạn núi vắt ngang mà các người , đó quanh năm tuyết đọng, trong núi lại có hồ nước nóng, cho dù mùa đông cũng lạnh, chỗ khác chất đầy tuyết trắng, chung quanh hồ lại bốc hơi nóng, mọc cỏ xanh, còn nở hoa, nàng muốn nhìn , chờ đến mùa đông năm nay ta dẫn nàng xem.” Ốc Đột chỉ vào Tuyết sơn liên miên nơi xa với Ân Như Hứa.

      Ân Như Hứa an tĩnh nghe, trong lòng chờ mong, hai mắt ảm đạm theo thanh của Ốc Đột trở nên càng ngày càng sáng ngời.

      tốt.” Ân Như Hứa vươn tay, đặt ở cánh tay Ốc Đột, : “Cảm ơn chàng.” Nàng làm được chuyện chủ động hơn, như vậy là nàng khó được lộ cảm xúc ra ngoài.

      Ốc Đột trong sợi quang huy cuối cùng của trời đất, cười ra với nàng, hàm răng trắng bóng, nhìn còn cao hứng hơn nàng.

      Đoàn người bọn họ buổi tối cũng nghỉ, tiếp tục lên đường, Na Nhật Tùng cho mọi người giơ đuốc, để xua tan bầy sói. thảo nguyên nhiều nhất chính là sói hoang, bọn chúng ngửi được mùi người, tụ tập tới, theo phái sau đám người tùy thời mà động. Nếu súc sinh đói thảm, người ở trong mắt chúng nó cũng có gì khác động vật khác, chúng nó đều dám nhào lên túm người cắn xé.

      Ốc Đột buông Ân Như Hứa khỏi lưng ngựa, cứ như vậy đường ngồi ôm nàng, Ân Như Hứa cũng cầu xuống, an tâm cùng ở bên nhau.

      Nhưng cưỡi ngựa lâu rồi cũng phải nghỉ ngơi, sau nửa đêm bọn họ dừng lại, Ốc Đột trực tiếp ôm Ân Như Hứa nhảy xuống ngựa, để nàng ăn chút gì.

      Ân Như Hứa trở lại xe ngựa thay quần áo, các cung nữ đưa lên thức ăn cho nàng, cung nữ : “Công chúa, thoạt nhìn khí sắc tốt hơn trước.”

      “Công chúa thời gian này cũng nghỉ ngơi tốt, buổi tối đều ngủ được, còn thường có ác mộng, hôm nay lại ra ngủ được lâu.” cung nữ khác có chút vui mừng.

      Ân Như Hứa mới vừa ăn vài thứ, uống chén trà , bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng sói tru bên ngoài. Các nàng những người này đều là nữ tử yếu ớt sinh hoạt ở trong thâm cung, nhìn thấy sói đều là da sói bị chế thành đồ vật, có bao giờ gặp sói sống sờ sờ, bị thanh này dọa, mấy cung nữ lập tức ngậm miệng, chen đến bên Ân Như Hứa, run giọng : “Công, công chúa, có, có sói a!”

      Thanh Ốc Đột vang lên ở bên ngoài xe ngựa, gõ gõ khung cửa sổ xe ngựa, ngữ khí thoải mái mà lớn tiếng hỏi: “Công chúa, nàng muốn xem sói hay ?”

      Lúc này mới phát giác mình ôm nàng cả ngày cũng biết nàng tên là gì, đành phải gọi là công chúa.

      Ân Như Hứa vén rèm lên ra, đứng ở càng xe, bởi vì xe ngựa cao, nàng lập tức phát đám đông ở ngoài trong bóng tối, có vài đạo ánh sáng xanh lấp loáng, đó là mắt sói. Mà Ốc Đột đứng ở trước người nàng, đôi mắt cũng màu xanh lục, dưới cây đuốc chiếu rọi, so với ban ngày, nhìn qua thế nhưng còn có vẻ càng sáng quắc hơn. Như vậy càng giống sói, khó trách là con của Lang thần.

      “Tới.” Ốc Đột duỗi tay với nàng. Ân Như Hứa theo bản năng đặt tay lên, chỉ cảm thấy thân mình bỗng, lập tức bị mang theo rồi.

      Vệ binh người hầu tới đưa gả đều có chút sợ hãi, nghe thảo nguyên này sói càng hung ác hơn so với sói bình thường núi, nhiều người giơ đuốc tụ lại đây, những con sói đó thế nhưng còn bồi hồi , lá gan là lớn.

      Những hán tử Ốc Đột mang đến lại sợ, đối với bọn họ mà , thảo nguyên này sói hoanng nhìn quen rồi, cũng giống như chó, có gì sợ.

      Ốc Đột lại càng sợ, mang theo Ân Như Hứa ra khỏi đội ngũ. Ân Như Hứa nghe sói hú, tay có chút khẩn trương túm lấy vạt áo Ốc Đột. Ốc Đột phát giác nàng sợ hãi, tới gần, trực tiếp gỡ cung tiễn xuống, dương cung cài tên nhắm ngay điểm xanh nơi xa.

      muốn xem, ta đánh con cho người kéo về để nàng xem.” Miệng , dây cung buông ra, phát ra tiếng vang, sói tru thê lương đột nhiên cất cao, có mấy điểm xanh tựa hồ sợ hãi, lui ra sau, đều phát ra thanh ô ô.

      Trời quá tối, chỉ có thể thấy trong phạm vi cây đuốc, Ân Như Hứa thấy , biết Ốc Đột có bắn trúng hay , thực tế nàng cũng chưa phản ứng lại chuyện Ốc Đột bắn tên, bởi vì động tác của quá nhanh, giống như tia chớp. Miệng còn , tay cũng làm xong.

      “Chàng…… nhìn được sao? Tối như vậy, lại xa như vậy, thế nhưng cũng bắn trúng?” Ân Như Hứa kinh ngạc .

      Nàng biết Ốc Đột rất lợi hại, nhưng bao nhiêu đời trước như vậy, kỳ bọn họ ở chung nhiều lắm, cứu nàng, đều dùng đao bình thường và chủy thủ, mà phải cung tiễn.

      “Công chúa, tộc trưởng chúng ta là đệ nhất dũng sĩ bộ tộc, đôi mắt của khác với chúng ta, dù ban đêm cũng có thể thấy ràng đồ vật nơi xa, cái khoảng cách này đối với người thường thực khó khăn, nhưng thế, cái cung đó là đặc chế, thực nặng, chỉ mới kéo nổi, ngay cả ưng trời còn có thể bắn trúng, thứ khác càng thành vấn đề.” Na Nhật Tùng ở trước mặt Ân Như Hứa thổi tộc trưởng đợt, tự giác mình ca ngợi đến sai biệt lắm, giục ngựa sang bên đó kéo con sói chết về.

      Na Nhật Tùng ném con sói ở dưới cây đuốc, Ân Như Hứa phát sói bị bắn thủng con mắt. Vậy phải sức lực lớn cỡ nào và thị lực tốt cỡ nào a, nàng từng thấy thống lĩnh bắn tên trong cung thành Triệu Quốc, tất cả mọi người khen ghê gớm, Triệu Tư cũng thực thưởng thức , nhưng so sánh với Ốc Đột, hình như kém rất nhiều.

      Ốc Đột, lợi hại như vậy, nhưng dưới gót sắt Triệu Quốc, vẫn mất bộ tộc mình, tựa như nàng mất cố quốc.

      “Đáng tiếc là chỉ là con sói lông tạp, màu lông khó coi, chờ thời tiết lạnh, ta đánh mấy con sói da lông đẹp về cho nàng.” Ốc Đột nhìn trúng, liền ném con sói sang bên, tùy ý để những người khác trong đội ngũ xem, mấy cung nữ tránh ở xe ngựa cũng trộm nhìn xuống, vừa sợ hãi lại tò mò mà nửa che đôi mắt.

      Đại khái là bị kinh sợ, đám người càng náo nhiệt lên, vô hình khí thế bên trong càng tăng lên, những con sói hoang dám bồi hồi chung quanh nữa, kẹp chặt đuôi chạy mất. Mọi người náo nhiệt xong, lần nữa lên đường.

      Ân Như Hứa bị Ốc Đột ôm vào trong ngực ngủ đêm, Ốc Đột tuổi trẻ, thân thể cường tráng vẫn luôn tản ra nhiệt khí, hun nàng khuôn mặt hơi tái nhợt nhiễm hồng, cảm thấy lạnh chút nào. Nàng còn thấy được mặt trời mọc thảo nguyên, là Ốc Đột riêng đánh thức nàng dậy để cho nàng xem. vòng hồng nhật mới mọc, huy hoàng mênh mông cuồn cuộn, khắp thảo nguyên cũng tỉnh lại theo.

      Cứ như vậy dừng dừng, rốt cuộc buổi sáng ngày thứ hai bọn họ tới nơi bộ tộc Ô Đồ dựng trại mùa này.
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong17 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 131. Ta thích, có gì thể làm

      Bộ tộc Ô Đồ là tộc du mục, di cư theo dòng nước và cỏ xanh, tùy theo thời tiết bọn họ ở những nơi giống nhau. giờ là mùa hạ, đúng là lúc thời tiết đẹp nhất thảo nguyên, tuyết Tuyết sơn tan thành nước chảy xuống, tưới tắm đất rộng, làm hai bên bờ sông cùng ngàn dặm đất đai mọc đầy cỏ xanh.

      Bình thường bộ tộc cũng cần thường xuyên di chuyển, càng đừng Ô Đồ là bộ tộc lớn nhất, bởi vì dân cư đông, dê bò nhiều, nếu ở chỗ hạ trại lâu, rất dễ ăn hết sạch toàn bộ thảo nguyên chung quanh. Cho nên qua thời gian bọn họ đổi chỗ ở, nếu phải là người ở đây, ngoại tộc rất khó tìm được nơi bọn họ hạ trại thảo nguyên mênh mang này.

      Ân Như Hứa ngồi xe ngựa tiến vào bộ tộc, từ xa nàng thấy lều trại liên miên, các loại màu sắc đỉnh lều trại, cơ hồ nhìn thấy hết, bộ tộc quá giống với trong tưởng tượng của nàng, người cũng rất đông.

      “Tộc trưởng!” đám thiếu niên chờ ở đó reo lên chạy tới, tất cả đều vây quanh mấy người Ốc Đột, “Tộc trưởng, người đón thê tử trở về?”

      Bọn họ tuổi này là lúc tò mò hiếu động nhất, luôn có tinh lực nháo hết. Sớm từ lúc Ốc Đột và Na Nhật Tùng mang theo người nghênh công chúa, bọn họ lén lút đánh cuộc, đánh cuộc công chúa kia đẹp hay , còn đánh cuộc tộc trưởng có thể thích công chúa hay , cho nên lúc này đều tụ tập bên nhau chờ xem kết quả.

      “Tộc trưởng, công chúa đẹp sao?” tiểu thiếu niên mười , mười hai tuổi cũng ở phía sau kiễng chân hỏi. đánh cuộc công chúa là khó coi, cho nên vội vã muốn biết đáp án, đôi mắt nhắm thẳng vào xe ngựa phía sau.

      Ốc Đột vẫy vẫy tay với bọn họ: “Tản ra tản ra, chặn ở chỗ này làm gì, người vừa mới tới, trước nghỉ ngơi , buổi tối lại xem.” lại với thiếu niên trong đó: “Cát Đạt, theo mẹ đệ , đêm nay giết thêm trăm con dê.”

      Thiếu niên gọi là Cát Đạt lớn tiếng đáp ứng, hoan hô tiếng chạy , nhanh chóng biến mất ở trong dãy lều trại.

      Đám thiếu niên nhìn tộc trưởng cao hứng, lại nghe sai đám người xuống chuẩn bị mỹ thực và rượu, trong lòng đều thầm, tộc trưởng cao hứng như vậy là bởi vì công chúa tức phụ kia hay là gặp chuyện tốt khác? là khó được nhìn thấy vui vẻ như vậy.

      Đuổi đám thiếu niên ồn ào nhốn nháo , Ốc Đột tự mình dắt Ân Như Hứa ngồi xe ngựa vào lều lớn. An trí những người khác đương nhiên cần quản, chỉ lo chiếu cố tức phụ mình là được. Tuy rằng muốn trực tiếp đưa người tới lều lớn của mình, nhưng mà tính toán thất bại, vừa đến cửa lều lớn của , Ô Thiên Châu liền chạy tới , lều lớn của công chúa chuẩn bị tốt rồi.

      Ô Thiên Châu là mẫu thân của thê tử Na Nhật Tùng, cũng là a mỗ ngày thường phụ trách chiếu cố Ốc Đột. Bộ tộc Ô Đồ và Ân quốc giống nhau, dù Ốc Đột là tộc trưởng, cũng có nhiều người hầu hạ. cũng giống lão vương đời trước, tuổi trẻ cường tráng, thích hưởng thụ, giống con lang tự do. Ô Thiên Châu trừ giặt quần áo cho , ngẫu nhiên còn thay thu thập vương trướng, chuyện khác có gì, nếu Ốc Đột cũng để cho tùy ý lôi thôi như vậy.

      Ốc Đột tính toán thất bại, còn thể tức giận với Ô Thiên Châu, bởi vì đây là trước khi đón người tự mình phân phó. Khi đó nghĩ, bản thân mình cũng muốn cho nữ nhân xa lạ nghênh ngang đến ở lại lãnh địa riêng của mình, cho nên bảo Ô Thiên Châu thu thập trướng công chúa. Dù sao từ trước cũng có tiền lệ công chúa gả tới, các nàng phần lớn đều tự mình có lều trại riêng, vẫn gọi là trướng công chúa.

      Tự mình tìm chết, dù giờ có hối hận cũng vô dụng, Ốc Đột chỉ có thể trơ mắt nhìn Ô Thiên Châu đưa công chúa tức phụ tới cái đại trướng riêng rẽ ở nơi xa.

      đứng ở đó trừng mắt nhìn trướng công chúa mới tinh, nửa ngày cũng động đậy, Na Nhật Tùng trong lòng muốn cười lại dám cười ra, chỉ có thể trấn an , “Ốc Đột, ngươi xem, trướng công chúa cũng tốt, vương trướng của ngươi lâu thu thập, bẩn thỉu công chúa người ta khẳng định là ghét bỏ. Nếu vào, nhìn thấy mảnh lung tung rối loạn, ấn tượng của nàng đối với ngươi khẳng định là thể tốt được.”

      Ốc Đột lúc này mới nhớ ra việc này, cầm cung nhanh vào vương trướng. Na Nhật Tùng đứng ở bên ngoài, chỉ nghe thấy bên trong rối tinh rối mù ầm ĩ trận, tiếp theo có bụi bặm rũ xuống từ kẽ rèm tràn ra ngoài.

      Na Nhật Tùng: “……” quá bẩn, cũng là lúc Ốc Đột nên có người quản.

      Thân sinh mẫu thân của Ốc Đột chết sớm, khi còn cũng phải thực được coi trọng, bởi vì có danh hiệu là con trai lang thần, lão tộc trưởng chán ghét sói cũng thích , xa cách lãnh đạm, cũng chiếu cố , cho nên từ chính là dã hài tử ai quản. Mẫu thân của Na Nhật Tùng và mẫu thân của Ốc Đột quen biết, liền đưa Ốc Đột về nhà ăn cơm, Na Nhật Tùng mới dần dần chơi cùng với .

      tại Ốc Đột là tộc trưởng bộ tộc, người lãnh đạo địa vị tối cao trong toàn tộc, Na Nhật Tùng vẫn cảm thấy tiểu đồng bọn giống ‘ dã hài tử ’. Người này ai cũng quản được, có việc gì là chạy khắp nơi, lại để ý xử lý chính mình, có gì khác với những tiểu gia hỏa cùng bộ tộc.

      “Loảng xoảng ——”

      Na Nhật Tùng hoàn hồn, nhìn thấy Ốc Đột ném đống lớn đồ vật ra trước mặt, “Na Nhật Tùng, giúp ta vứt những thứ này .”

      Trong đống lớn đồ vật còn có khối xương trâu to, biết là mấy năm trước Ốc Đột tìm được từ cái xó xỉnh nào, là hình dạng đẹp nên khiêng về, kết quả vẫn luôn để đến bây giờ. Đúng, người này còn thích đem số đồ vật tan tác rơi rớt để vào trong vương trướng, làm cho vương trướng hoa lệ lúc trước bị lăn lộn đến trở thành cái kho hàng cũ.

      “Rốt cuộc bỏ được vứt ?” Na Nhật Tùng cười , vừa mở miệng ăn đầymột mồm bụi, “Phi phi ——”

      ……

      Ân Như Hứa an trí ở trong lều công chúa, nhóm cung nữ người hầu sửa sang lại đồ vật cho nàng, Ô Thiên Châu bưng nước ấm và thức ăn tới cho nàng. Hiển nhiên bà cũng quá quen đối diện với công chúa mảnh mai như vậy, có vẻ cẩn thận, hoàn toàn giống khí thế ngày thường nắm tay to đánh nhi tử gấu nhà mình.

      Bà biết tiếng Trung Nguyên, nhưng phải thực giỏi, mang theo chút khẩu , kỳ Ốc Đột chuyện cũng như thế, Ân Như Hứa cảm thấy còn rất đáng .

      Ban ngày mành lều lớn nhấc tới, bên cạnh có vải màn, cho nên trong đại trướng cũng tối, thảo nguyên dương quang mãnh liệt, giữa trưa bắt đầu nóng. Ân Như Hứa cảm thấy mình ra ít mồ hôi, muốn lau rửa, vì thế hỏi thăm Ô Thiên Châu.

      Các nàng mới đến, cái gì cũng biết, Ô Thiên Châu nhiệt tình giảng giải cho các nàng ở bộ tộc phải chú ý cái gì, ngày thường thức ăn nước ấm đến lấy ở chỗ nào vân vân. Nghe Ân Như Hứa muốn tắm rửa, bà liền : “Gần đây có cái hồ, các nam nhân tắm rửa đều ở bên kia, nữ nhân tắm rửa ở bên đó, nếu công chúa quen, có thể lấy nước về tắm.”

      Bọn họ nơi này vẫn như vậy, tất cả mọi người đều quen, người lớn trẻ con đều thường tắm rửa, muốn tắm rửa dứt khoát đến hồ tắm, có quá nhiều chuyện phiền toái.

      Ân Như Hứa quá quen, nhưng nàng nghĩ có lẽ mình phải ở lại chỗ này lâu, do dự rồi vẫn : “Ta xem .”

      Nàng ăn, nghỉ đủ rồi, cho người dắt đến hồ. đường cơ hồ tất cả mọi người đều lén nhìn nàng, đối với người bộ tộc Ô Đồ mà , công chúa này xa gả mà đến, chính là nhân vật hiếm lạ, từ đầu đến chân đều giống bọn họ. Đến tiểu hài tử nghịch ngợm nhất cũng ngượng ngùng kêu kêu gào gào. Cũng kỳ quái, đám tiểu gia hỏa đó ngày thường đều dám quấn lấy tộc trưởng muốn treo lên cánh tay chơi đùa, lại sợ hãi mà nhìn Ân Như Hứa dám tới quá gần.

      Ân Như Hứa quá tự tại, hơi rũ mắt, bị mọi người nhìn chăm chú xuống phía hồ.

      Thời gian này bên hồ cũng có ai, nước hồ ảnh ngược trời xanh mây trắng rất đẹp. Ân Như Hứa cảm thấy nơi này cũng tệ lắm, tâm tình bình tĩnh mà ở bên hồ chút, nàng đến bên cục đá, bỗng nhiên phát bên để hai cái quần áo.

      “Nơi này sao lại có quần áo, là ai làm rơi lại……” Lời còn chưa dứt, trong hồ bỗng nhiên toát ra cái đầu, là nam nhân, nửa người trơn bóng, lộ ra ngực và cánh tay, bọt nước chảy xuống ràng da .

      Ân Như Hứa nháy mắt quay đầu, cung nữ theo nàng cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi. Ân Như Hứa thấy , mang theo người muốn , nam nhân toát ra từ trong hồ lại cười gọi nàng, “Khiếu Khiếu!”

      Ân Như Hứa có nhũ danh, gọi là Khiếu Khiếu. đường Ốc Đột hỏi tên nàng, nàng liền nhũ danh cho . Có thể ở chỗ này gọi ra nhũ danh của nàng, đương nhiên chính là Ốc Đột.

      Phát là Ốc Đột, Ân Như Hứa định nhìn ra phía sau xem, nhưng nhớ tới vừa rồi nhìn thấy ngực , nàng lại nhịn được đỏ mặt, chỉ nhìn cỏ xanh dưới chân mình.

      Phía sau truyền đến tiếng nước rì rào, Ốc Đột từ trong hồ ra, xoa xoa nước người, tròng quần áo lên.

      “Sao nàng lại ở đây, là tới tìm ta sao?”

      Ân Như Hứa tính toán hẳn là mặc xong quần áo, xoay đầu lại, kết quả liền phát tuy rằng mặc quần áo, nhưng vẫn còn ướt, tóc lau, tóc đen nước, quần áo trước ngực đều dán sát vào da thịt, đôi mắt nàng biết nên nhìn nơi nào, chỉ có thể đặt ở mặt . Vừa nhìn, nàng sửng sốt hỏi: “Ốc Đột?”

      Ốc Đột: “Đúng vậy, ta vừa cạo râu.” sờ sờ cằm mình trụi lủi, còn có chút quen.

      Ốc Đột cạo râu ngoài dự đoán là nam nhân có vẻ thực trẻ, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, quá giống người Trung Nguyên. đến cũng buồn cười, Ân Như Hứa kỳ chưa bao giờ gặp bộ dáng Ốc Đột cạo râu, biết rất nhiều đời, nhưng mỗi đời, đều để râu, nàng cũng cầu cạo. Rốt cuộc khi đó quan hệ hai người giống như bây giờ.

      “Thế nào, khó coi sao?” Ốc Đột hất mái tóc rũ phía trước mắt ra sau đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt Ân Như Hứa, quá tự tin mặt mình liệu có thể lọt vào mắt tức phụ hay .

      Nghe nữ nhân Trung Nguyên phải thực thích nam nhân cường tráng có thể đánh nhau, càng thích mặt mũi đẹp đẽ.

      Ánh mắt nóng bỏng quá trực tiếp, Ân Như Hứa bị nhìn mạc danh ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu. Cúi đầu, liền nhìn thấy quần .

      Ân Như Hứa: “……” Nàng xoay đầu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ.

      Có chút…… đáng sợ.

      Ốc Đột thấy nàng quẫn bách như vậy, hậu tri hậu giác nhìn lên người mình, phát bộ dáng của mình hình như tốt lắm, đành phải lại thay đổi cái quần sạch .

      “Ta vừa rồi dọn sạch vương trướng, nếu nàng thích trướng công chúa, có thể chỗ ta nơi đó!” Ốc Đột vội thay xong quần áo, lại tới lôi kéo tức phụ.

      Ân Như Hứa nhìn , chỉ : “Ta cảm thấy trướng công chúa khá tốt.” Nàng cảm thấy cái lều lớn kia rất tốt, hoàn toàn thể cảm nhận được tâm tư trong lời của Ốc Đột.

      Ốc Đột hối hận đến cắn răng, còn chịu từ bỏ, chân theo sát bên cạnh nàng, “Nếu , nàng xem vương trướng của ta? Vương trướng rất lớn, bên trong còn có da sói trắng và da gấu trắng ta săn được, to đến mức có thể vừa cả người nàng.”

      Tuy rằng dựa vào gần, nhưng hơi thở cả người nhắm thẳng bên chỗ nàng, Ân Như Hứa cũng chưa nghe cái gì, chỉ cảm thấy cảm giác tồn tại quá mãnh liết, còn thể làm người ta hô hấp thông thuận.

      “Ta muốn tắm rửa, chờ lát nữa lại xem.” Nàng giọng .

      Ốc Đột: “Tắm rửa? Vậy khẳng định nàng quen cắm rửa giống như chúng ta, chờ ta lấy nước về cho nàng.” liền nhanh về phía trước.

      Cung nữ bên người Ân Như Hứa trợn mắt há hốc mồm, “Công chúa, ngài ấy, ngài ấy phải tộc trưởng sao, sao còn tự mình làm loại việc này?”

      ra ngoài khoảng, Ốc Đột quay đầu lại : “Ta thích, có cái gì thể làm.”

      Cung nữ nghĩ tới nhĩ lực tốt như vậy, cách xa thế còn có thể nghe được, sợ tới mức rụt rụt về phía sau Ân Như Hứa.

      Ô Thiên Châu tới tìm Ân Như Hứa, cũng gặp được màn này, sang sảng vỗ tay cười to. Tộc trưởng của bọn họ quả thực giống tiểu tử non nớt tình đậu sơ khai, vậy cũng quá buồn cười.
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong15 others thích bài này.

    4. A- Ying

      A- Ying New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      13
      Tộc trưởng này, ta thích .

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 132. Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về

      Lúc Ân Như Hứa ở Ân quốc và Triệu Quốc thường tham gia yến hội cung đình. Mỗi năm, trong cung luôn có rất nhiều ngày hội cần chúc mừng, các quý tộc vương công mỗi ngày hưởng thụ ăn ngồi rồi phần lớn cũng thích mở yến hội, trường hợp này nàng nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên nàng tham gia dạ yến thảo nguyên.

      có phân biệt dưới, có người hầu uốn gối dâng đũa, có văn nhân làm thơ nâng cốc chúc mừng, cũng có đàn sáo diễn tấu nhạc khí, múa hát uyển chuyển. Ốc Đột là tộc trưởng lại ngồi chung cùng mọi người, màn trời chiếu đất. Thậm chí kéo tay áo, tùy tiện ngồi ở đó tự mình nướng thịt dê, thịt dê chín được dùng chủy thủ cắt xuống, tất cả đều đưa cho Ân Như Hứa.

      Nơi này nam nữ già trẻ đều thích uống rượu, nhưng rượu nơi này giống Ân quốc, dùng sữa ngựa còn có các thứ khác làm rượu, có mùi vị kỳ lạ, Ân Như Hứa quen uống.

      “Công chúa, uống cái này.” Ô Thiên Châu bưng tới trà sữa dê tự nấu. thảo nguyên có lá trà, cho nên lá trà cùng những thứ khác đưa tới đây đều là bộ tộc Ô Đồ đổi cho thương đội, là đồ vật tương đối trân quý. “Người bên ngoài ban đầu đều quen uống cái này, công chúa nếm thử loại sữa dê bỏ thêm lá trà để giải ngán.”

      Cách uống như vậy Ân quốc có, Ân Như Hứa nếm thử, cảm thấy hương vị cũng tệ.

      Chung quanh đều là người bộ tộc Ô Đồ nàng quen biết, nhưng tất cả mọi người đều có gì câu thúc, tự do ngồi ăn thịt uống rượu, còn có người ca hát khiêu vũ. Ân Như Hứa phát người bộ tộc Ô Đồ dù là nam hay nữ, đều thích ca hát, thường xuyên có việc gì, có người đột nhiên cao giọng hát lên, bên cạnh có người hát theo, cuối cùng thường thường tất cả mọi người đều cùng nhau hát vang.

      Các nam nhân đặc biệt đều như vậy, giọng bọn họ to lớn vang dội, giống như trống to, rất nhiều người hợp ở bên nhau, so với tiếng trống tấu vang quốc yến còn hùng hồn hơn.

      Các nam nhân xướng ca, các nữ nhân tiện tay kéo tay nhau nhảy múa ở bên cạnh. Các nàng cười giòn tiếng hòa theo, đai vòng eo treo lụa màu sắc rực rỡ bởi vì xoay tròn mà tung bay, chọc đến những nam nhân ngồi ở bên cạnh duỗi tay kéo, bị ghét bỏ mà đá cước.

      Ốc Đột cũng hát lên theo, thanh của đè lên thanh người khác. Những nam nhân này tựa như thú hoang thảo nguyên, dù là thân hình cường tráng hay là tiếng ca vang dội, đều là phương thức bọn họ dùng để hấp dẫn ưu ái từ người khác phái. Ốc Đột vừa hát vừa nhìn Ân Như Hứa, mới hát hai câu, tất cả mọi người cười vang. Ân Như Hứa nghe hiểu hát có ý tứ gì, nhưng thấy những người khác phản ứng, cũng đại khái đoán được.

      Ốc Đột hôm nay cạo râu, thường xuyên có người tò mò tới nhìn , còn có tiểu hài tử tới hỏi: “Tộc trưởng, râu của người đâu?”

      Mấy phụ nhân lớn tuổi cũng cười , “Tộc trưởng cạo râu, nhận ra .”

      Nhìn dáng vẻ, lâu cạo râu, bị người ta chọc thủng việc này, Ốc Đột cảm giác mất mặt, xấu hổ cưỡng chế nhóm tiểu hài tử quấy rối dời , lại mặt dày mày dạn với Ân Như Hứa: “Có râu nhìn tương đối hung, như vậy càng thuận tiện.” Dù sao cũng phải là do lười.

      Mọi người ăn xong, còn có tiết mục thi đấu, các nam nhân đấu nhau. Hoạt động ‘dã man’ như vậy, ở Ân Triệu cũng nhìn thấy, nơi đó mọi người đều vô cùng cao quý, mỗi tiếng cử động đều phải ra vào có độ, phải chú trọng thân phận, ai lại làm loại chuyện này, nhưng ở chỗ này giống thế, tất cả mọi người rất vui lòng bày ra lực lượng của bản thân.

      Có dũng sĩ lá gan lớn thắng mấy trận, chạy tới muốn khiêu chiến tộc trưởng. Ốc Đột cũng là người hiếu chiến, bàn tay chống lên, lướt qua chướng ngạ trước mặt i xuống tràng thi đấu.

      “Cho rằng ta cạo râu nhìn còn đáng sợ?” Ốc Đột ha ha cười, bẻ bẻ ngón tay, hai cái đẩy người ngã mặt đất rồi. Dũng sĩ khiêu chiến đó phi thường cường tráng, lúc bị té ngã đất, Ân Như Hứa cảm giác mặt đất cũng rung lên, nàng thấy mà hãi hùng khiếp vía.

      Nhưng người nọ dường như có việc gì, từ mặt đất bò dậy, giật giật cánh tay liền nhận thua, Ốc Đột càng là bộ dáng còn chưa kịp nóng người, chọn người từ trong đám dũng sĩ, tiếp tục đánh.

      Ốc Đột còn có ý tứ muốn để thê tử nhìn thấy năng lực của mình, kết quả càng đánh càng hưng phấn, đánh ngã đám người, thời gian còn sớm, nhìn lên vị trí của Ân Như Hứa, phát tức phụ còn.

      Ốc Đột: “……?”

      “Người đâu? Công chúa đâu?” bước trở về.

      Na Nhật Tùng bưng rượu ở bên cười, “Công chúa mệt mỏi, a Mỗ đưa nàng vào trong lều nghỉ ngơi trước, thấy ngươi đánh vui vẻ như vậy, liền quản ngươi.”

      Ốc Đột gãi gãi tóc mình tùy ý cột ở sau đầu, có chút ảo não, nhìn nhìn về phương hướng trướng công chúa, bên kia xác sáng lên. dạo tại chỗ hai bước, vẫn nhịn được bước tới.

      “Tộc trưởng làm gì đây, ở bên ngoài đổi tới đổi lui, lều lớn của tức phụ mình cũng dám vào sao, nhìn cũng quá lúng túng, đâu giống tộc trưởng chúng ta!” Dũng sĩ mới vừa bị Ốc Đột quăng ngã giống chó ăn phân, che cánh tay bị ngã đau, vui sướng khi người gặp họa mà .

      Các dũng sĩ khác cũng từng bị quăng ngã vòng đều phụ họa theo, hứng thú bừng bừng nhìn bên kia, chờ xem tiếp.

      “Ai da, vào vào!”

      Bên này Ốc Đột ở ngoài trướng công chúa xoa tay, biết mình có nên vào hay , vẫn là Ân Như Hứa ở bên trong phát , ra tiếng dò hỏi, mới gọi vào.

      “Nàng mệt mỏi?” Ốc Đột tiến vào trướng công chúa, Ân Như Hứa liền cảm giác lều lớn vốn rộng rãi hình như chật chội lên.

      Ân Như Hứa nhã nhặn lịch ngồi ở đệm mềm cẩm tú, hơi hơi cúi đầu, “Có chút.” Buổi chiều nàng nghỉ ngơi chút, nhưng đường từ Ân quốc tới đây, tàu xe mệt nhọc, có khả năng đơn giản như vậy khôi phục tinh thần.

      Ốc Đột: “Vậy nàng cẩn thận nghỉ ngơi.” lại ra, cứ như vậy nhìn nàng.

      mặc áo choàng và giày da, thắt đai lưng, tóc đen nửa dài hơi quăn buộc ở sau đầu, bởi vì vừa rồi vận động kịch liệt mà hơi xõa ra, hơn nữa đôi mắt xanh lục, đặc biệt giống dã thú trong đêm tối, ngồi ở đó lời nào, có loại như hổ rình mồi nên lời.

      Ân Như Hứa: “Hôm nay ta vẫn nghỉ ngơi ở trướng công chúa, đêm mai lại vương trướng được ?” Nàng biết mình là vì cái gì mà tới, cũng biết trách nhiệm người mình, nếu thay đổi là người khác, đại khái nàng lời này, nhưng Ốc Đột làm nàng cảm thấy tự tại lại thư thái, tự nhiên như vậy mà vậy ra miệng.

      Ốc Đột vừa nghe nàng chủ động ngày mai tự mình vương trướng cùng nhau ngủ, giống như đào được bảo bối, vui rạo rực mà rồi, người ra ngoài, nửa đường còn lộn trở lại, xốc mành thò cái đầu vào với nàng: “Ngày mai ta mang nàng dưới chân núi Mã Cách Kéo xem hoa thảo nguyên? Bên kia cỏ mọc tươi tốt, hoa dại đặc biệt nhiều, dốc còn thả rất nhiều dê.”

      Ân Như Hứa ở dưới đèn cười với , “Được a.”

      Nàng dừng chút bỗng nhiên lại : “Là muốn đưa ta chăn dê?” lời Ốc Đột lúc trước bị Na Nhật Tùng cho thê tử nghe, thê tử lại cho Ô Thiên Châu nghe, vừa rồi Ô Thiên Châu coi như chuyện chê cười lại cho nàng nghe hết. Ân Như Hứa nghiêm trang mà đùa như vậy, Ốc Đột còn phản ứng lại, theo bản năng nhanh chóng rụt đầu ra ngoài.

      ở bên ngoài phản ứng chút, lại chui đầu trở về, “Nàng là cùng ta đùa?”

      Ân Như Hứa: “…… Xin lỗi, ta quá quen thế này, có phải buồn cười ?”

      Đâu chỉ buồn cười, Ốc Đột bị nàng dọa rồi, còn tưởng rằng nàng muốn tính sổ với mình. Là thế này, bộ tộc Ô Đồ bọn họ, nữ nhân và nam nhân giống nhau, có thể đội nửa bầu trời, nếu nam nhân trong nhà thiếu đánh, nữ nhân cho tới bây giờ cũng nương tay. còn nhớ lúc mẫu thân mình còn sống, chính mình bị đánh ít. Thể trạng này của , nhưng ra sợ Ân Như Hứa đánh, chỉ lo lắng nàng tức giận.

      “Kỳ chăn dê thực vui.” Ốc Đột : “Khi còn ta thường chạy chăn dê, còn ngủ ở lưng dê, để chúng nó chở ta , chúng nó còn có thể tìm được rễ cỏ thực ngọt.”

      Ân Như Hứa cong cong môi. Vừa rồi nàng ngồi ở đó ăn thịt dê, Ô Thiên Châu với nàng ít chuyện khi Ốc Đột còn , khi còn cầm cung gỗ tự chế bắn dê, bị đàn dê lăn loạn mặt đất; còn thảo nguyên đào lỗ bắt chuột đất, bị cắn vào ngón tay; biết học sói kêu, nhân lúc người lớn chú ý bắt sói hoang, bắt về con vân vân.

      Nàng nghe, trong đầu liền ra tiểu nam hài chắc nịch dơ hề hề, tóc quăn màu đen, đôi mắt màu xanh lục, giống ngọn gió du đãng mặt đất, tự do lại vui vẻ.

      Trong tưởng tượng, tiểu nam hài mắt xanh lục kia biến thành người cao to, mắt xanh tràn đầy chờ mong mà nhìn nàng. Ân Như Hứa lắc lắc tay với , “Ngày mai, ta chờ chàng.”

      Nàng cho rằng ở dị quốc tha hương, ở địa phương này hoàn toàn bất đồng với cố quốc, mình ngủ được, nhưng ngoài dự đoán, nàng ngủ rất ngon, giấc ngủ đến hừng đông, còn làm giấc mộng rất thú vị.

      Nàng mơ thấy mình khi còn bé, ở trong cung điện chơi trốn tìm cùng nhóm tiểu cung nữ, những người khác đều tìm thấy, nàng mình ở trong cung điện to như vậy bồi hồi khắp nơi, nghe thấy thanh khác, chỉ có thể nghe được tiếng lục lạc ngọc bội người va chạm leng keng. cảm thấy sợ hãi, liền có tiểu nam hài mắt xanh lục xuất , muốn mang nàng chăn dê, hai người ra phía trước vài bước, nàng nhìn thấy chung quanh cung điện bỗng nhiên biến thành trời xanh thẳm cùng với đồng cỏ trống trải, còn có đàn dê màu trắng.

      Tiểu nam hài cao hơn nàng, để chân trần, cái áo choàng buộc lung tung rối loạn. Nàng ràng quen biết , lại dường như rất quen thuộc, hỏi nàng muốn cưỡi dê hay , đợi nàng trả lời dắt nàng tới bên con dê ăn cỏ. Sức lực của còn phải rất lớn, ôm chân nàng, dùng bả vai đẩy nàng lên lưng dê, dê bắt đầu chạy, sợ tới mức nàng thét ầm lên, tiểu nam hài liền đuổi theo ở phía sau.

      Ân Như Hứa vui vẻ mà tỉnh dậy.

      Gia hỏa trong mộng ở trong đại trướng của nàng, đưa lưng về phía nàng ngồi ở bên ăn bánh.

      Ốc Đột cắn bánh quay đầu lại, “Nàng tỉnh rồi, có muốn ăn bánh , bánh này cho rất nhiều thịt, ăn ngon.”

      Ân Như Hứa ngửi thấy mùi bánh tiêu, cảm thấy có chút đói bụng, nhưng vì sao sáng sớm chạy vào trong đại trướng của nàng ăn bánh?

      Thấy nàng trầm mặc, Ốc Đột kinh ngạc, “Nàng thích ăn bánh?”

      Ân Như Hứa: “…… Ta chưa từng ăn loại bánh này, thoạt nhìn cũng tệ lắm, ta thử xem.”

      ……

      Lúc này, xa ở Triệu Quốc, Triệu Vương Triệu Tư mở tiệc chiêu đãi sứ giả Tấn Quốc.

      “Triệu Vương? Triệu Vương?” Sứ giả , phát Triệu Vương bỗng nhiên nhắm mắt lại dựa vào ghế hé răng, trong lòng liền có chút bất mãn, nghĩ thầm, hai nước liên hôn, tử tế lại ra sức khước từ, rốt cuộc là tính toán cái gì cũng chịu ra, đơn giản chính là thấy Tấn Quốc bọn họ tại ở thế yếu, muốn nhân cơ hội đòi thêm chỗ tốt.

      bất mãn trong lòng, nào biết đâu rằng trong chốc lát ở đây, trong đầu Triệu Vương xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, phải Triệu Vương trước kia.

      Thức tỉnh nhân cách, Triệu Vương mở to mắt, biểu tình quá tốt. có được ký ức của biểu nhân cách, vừa rồi trong nháy mắt, phát cốt truyện có chỗ bất đồng, nữ chính Ân Như Hứa vốn nên tới Triệu Quốc liên hôn, tại bộ tộc Ô Đồ.

      Nữ chính vốn dĩ nên thuộc về , nhất định lại thay đổi người. biết vì sao, giờ phút này liền có dự cảm về điềm xấu nhất định thất bại.
      Lierose DuDu, sabera.tran, levuong16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :