1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 6:

      bà vú vừa lúc bưng nước ra, trông thấy Diệp Phụ An và Diệp Gia Hữu vào cửa, vội quay vào trong hô to tiếng: "Lão gia và công tử tới rồi!"

      Nha hoàn giữ cửa vội vàng thông báo vào bên trong.

      Diệp Ly Châu vừa tỉnh lại, ăn xong chút cháo hoa. Nàng uống trà nghe cha và em trai tới.

      Diệp Phụ An kéo tay Diệp Gia Hữu: "Nhanh lên chút, tính tình chị con mềm yếu, con chớ có làm ầm ĩ ở trước mặt nàng đấy."

      Diệp Gia Hữu theo Diệp Phụ An bước qua cánh cửa gỗ lim khắc hoa được chạm rỗng, vào trong nữa, qua buồng ngăn cách, Diệp Gia Hữu nhìn thấy người con mặc váy áo xanh nhạt tới, hai nha hoàn theo sát ở phía sau.

      Là Diệp Ly Châu.

      Diệp Ly Châu nhìn về phía Diệp Phụ An trước tiên, rồi cúi đầu nhìn Diệp Gia Hữu: "Đây là Gia Hữu ạ?"

      Diệp Phụ An đẩy Diệp Gia Hữu cái: "Còn mau gọi chị ."

      Diệp Gia Hữu từng thầm nghĩ tới diện mạo của chị cậu, thậm chí còn lén vẽ hình chị. Người phụ nữ xinh đẹp nhất mà trước đây cậu gặp được là Hoàng hậu nương nương, trong lòng Diệp Gia Hữu cho rằng chị của cậu dịu dàng đoan trang như Hoàng hậu nương nương vậy. Hôm nay gặp được Diệp Ly Châu, cuối cùng Diệp Gia Hữu mới ý thức được, chị mình còn xinh đẹp hơn Hoàng hậu nương nương rất nhiều.

      Là vẻ đẹp mà trước giờ cậu tưởng tượng thế nào cũng tưởng tượng ra được.

      Diệp Ly Châu kéo Diệp Gia Hữu qua, khẽ vuốt ve gò má của cậu: "Em cũng lớn như vậy rồi."

      Diệp Gia Hữu cao đến vai Diệp Ly Châu, cậu giương mắt nhìn về phía nàng.

      Vành mắt của Diệp Ly Châu đỏ ửng, nàng lại nhớ tới mẹ mình. Sau khi trở về, nàng có thể gặp được cha, cũng có thể gặp được người em trai trước giờ chưa từng gặp mặt, chỉ là gặp được mẹ nàng nữa.

      Nàng muốn nhắc tới mẹ ở trước mặt cha và em trai lần nữa, uổng công làm cho bọn họ đau lòng.

      Diệp Ly Châu lau nước mắt : "Cũng lớn đến vậy rồi, chị mới gặp được em đấy."

      Diệp Gia Hữu nhìn chị khóc, trong lòng cậu cũng thấy chua xót.

      Lúc trước, cậu còn sợ Diệp Ly Châu thích mình, lạnh nhạt với mình. Giờ đây nhìn cử chỉ của Diệp Ly Châu, nhìn ánh mắt thương của nàng, Diệp Gia Hữu biết, Diệp Ly Châu thương người em trai là cậu đây.

      Vả lại, Diệp Ly Châu giống mấy người Ô thị, Lương thị, Chu thị, thương của nàng là phát ra từ đáy lòng.

      Diệp Phụ An kéo Diệp Gia Hữu ra: "Thân thể chị con yếu đuối, đừng cứ liên tục áp sát ở trước mặt nàng."

      Diệp Ly Châu vuốt tóc Diệp Gia Hữu: " sao mà cha, con gặp được em cũng rất vui."

      Diệp Phụ An hỏi Diệp Ly Châu tỉnh lại ăn gì, có uống thuốc chưa, chờ đến lúc hỏi han xong, ông với Diệp Gia Hữu: "Sáng sớm mai trước khi đến học đường lại tới gặp chị con, hôm nay về thôi, chị con còn phải ngủ nữa."

      Diệp Gia Hữu muốn tách ra khỏi Diệp Ly Châu, cậu : "Tối nay con ở đây."

      Diệp Phụ An : "Cái này sao được, nửa đêm con làm ầm ĩ, ngộ nhỡ la hét huyên náo lại khiến chị con ngủ yên."

      Diệp Ly Châu cười : " sao, có bọn nha hoàn trông chừng mà, phòng ngăn bên ngoài có cái giường, Gia Hữu ngủ ở đó."

      Dù sao Diệp Gia Hữu vẫn còn , chỉ là đứa bé, giữa hai chị em cũng cần kiêng kị nhiều như vậy. Diệp Phụ An thấy hai người ở chung vô cùng hòa hợp, căn dặn Diệp Gia Hữu vài câu, nhắc cậu buổi tối nên ồn ào, rồi để cậu ở lại.

      Diệp Phụ An vừa rời , Diệp Gia Hữu liền lấy ra bọc điểm tâm từ trong tay áo: "Châu Châu này, em cố ý để thái giám chạy chuyến đến chỗ Hiền Phi nương nương. Trong cung của Hiền Phi có làm bánh xốp nhân táo ăn ngon nhất, giống như bên ngoài, táo này phải táo chỗ chúng ta, mà là đặc sản của nước nào đó trong sa mạc Tây Bắc, nếm thử đặc biệt ngọt dẻo."

      Quan hệ của Cung phi và bên ngoài cũng như nghìn vạn sợi tơ kết lại với nhau. Hiền phi là em của Trần Vương, Diệp Gia Hữu và Thế tử nhà Trần Vương qua lại thân thiết, tuổi hai người còn , khéo miệng lại biết chuyện, hoàng đế cũng thích hai đứa bọn họ, thường để bọn họ vào cung, hai người bọn họ vào cung cơ bản đều chạy đến chỗ Hiền Phi ăn chực.

      Vú Trần ở bên vội vàng : "Đêm hôm khuya khoắt, tiểu thư cũng được ăn cái này, ăn rồi tiêu được, lát nữa cũng nóng ruột. Công tử, ngài chớ khuyến khích tiểu thư ăn đồ linh tinh!"

      Diệp Ly Châu cười : "Sắc trời tối rồi, vú cứ ra ngoài nghỉ ngơi lát . Tự ta chú ý."

      Diệp Gia Hữu : "Châu Châu ơi, chị thể ăn đồ tùy tiện hả?"

      Diệp Ly Châu lắc đầu: " có chuyện gì, chị nếm chút, thứ mà em trai cố tình mang về cho chị, đương nhiên chị muốn nếm thử xem."

      Nàng cầm lấy miếng bánh xốp nhân táo, miếng bánh tròn trịa, cỡ nửa bàn tay, vỏ bánh mỏng như cánh ve, tầng lại tầng. Diệp Ly Châu cẩn thận bẻ chút, nếm thử miếng.

      Mùi vị đúng là rất ngon, nhân táo tuy ngọt, lại ngấy chút nào.

      Ăn xong hai miếng, Diệp Ly Châu uống hớp nước trà, : "Hôm nay vào cung, chơi có vui ? Có gặp được chuyện gì thú vị ?"

      Diệp Gia Hữu vốn lo chị hỏi mình về bài tập, ngờ Diệp Ly Châu hỏi chuyện đó.

      Hai người ngồi giường lò, Diệp Gia Hữu nhớ tới lời vú Trần , chỉ cho Diệp Ly Châu ăn non nửa miếng bánh nhân táo, rồi để nha hoàn cất .

      Diệp Gia Hữu : "Hôm nay em gặp Tần vương đấy. Châu Châu này, dáng dấp của Tần vương đẹp cực nha. Thái Tử là mỹ nam tử được công nhận, người khác cũng khen Thái Tử là nhân vật có thần thái đặc biệt, như người ngọc vậy, mà đứng ở trước mặt Tần vương, phong thái cũng bị đè ép ba phần. Hôm khác hai người họ tới nhà mình làm khách, Châu Châu, em dẫn chị nhìn trộm."

      Trong mắt Diệp Ly Châu chứa vài phần tươi cười: "Sao em biết ngày khác bọn họ đến Tướng phủ?"

      Diệp Gia Hữu thề lên thề xuống: "Chị tin em , nhất định tới."

      Cậu vẫn là có mấy phần nhãn lực đấy, biết lần này Tần vương tới kinh thành, bỏ qua cơ hội lôi kéo Diệp Phụ An. Hôm nay chuyện với ở trong điện chính là trong những chứng cứ.

      Diệp Gia Hữu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cậu lấy từ trong tay áo ra chuỗi hạt tử đàn lá mà Tần vương thưởng cho cậu.

      Diệp Gia Hữu : "Đây là hôm nay Tần vương ban cho em đấy, chị là Châu Châu, cái này cũng là Châu Châu."

      Diệp Ly Châu giơ tay khẽ ấn cái lên trán của Diệp Gia Hữu: "Gọi chị."

      Diệp Gia Hữu : "Châu Châu dễ nghe hơn, ở trước mặt người ngoài, em gọi là chị."

      Cậu sợ Diệp Ly Châu so đo, lại vội : "Cha gọi chị là Châu Châu, em cũng muốn gọi như vậy."

      Diệp Ly Châu cũng để bụng cái xưng hô nho , nàng cũng để ý tới lễ nghi rườm rà.

      Nàng : "Ở trước mặt chị muốn gọi thế nào cũng được, đừng để cha nghe thấy, ông chắc chắn răn dạy em đó."

      Diệp Gia Hữu gật đầu cười: "Em biết."

      Diệp Ly Châu cảm thấy chuỗi hạt châu bằng gỗ tử đàn này trái lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu, mùi đàn hương thoang thoảng, màu sắc của hạt châu tươi đẹp, chắc là vật quý từng được đại sư khai quang.

      Diệp Gia Hữu : "Châu Châu để cái vòng tay này ở bên gối nhé. Em thường nghe người ta , cây tử đàn lá có tác dụng an thần dễ ngủ, buổi tối chị có thể ngủ ngon hơn chút."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Diệp Gia Hữu thấy có mấy câu, sắc mặt của nàng bắt đầu lười biếng, cả người uể oải dựa lên gối đầu, chắc hẳn là chống đỡ nổi nữa.

      Thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, xem ra chính là dễ buồn ngủ, Diệp Gia Hữu : "Châu Châu buồn ngủ rồi hả? Để người vào hầu hạ chị ngủ nhé, ngày mai em cũng phải đến học đường, ngủ ở bên ngoài."

      Diệp Ly Châu "Ừ" tiếng.

      Chờ Diệp Gia Hữu ra ngoài kêu bà vú vào, Diệp Ly Châu mới móc ra cái khăn từ trong tay áo, vừa hé miệng, khăn tay lập tức bị nhuộm đỏ.

      Nàng lau , tay đặt ở bàn, lúc sờ đến chuỗi hạt châu kia, trong lòng hơi thoải mái hơn chút.

      Thân thể của nàng thực được nữa rồi, giờ thỉnh thoảng cứ muốn ho khan, ép xuống ho, đợi lát ho ra máu.

      Diệp Ly Châu cũng biết mình có thể chống đỡ nổi năm này hay .

      Bên này, Diệp Gia Hữu để bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt xong rồi cậu ngủ ở bên ngoài. Sau khi nằm dài giường, Diệp Gia Hữu nhìn chằm chằm đỉnh màn rắc vàng, hưng phấn đến khó có thể vào giấc ngủ.

      Rốt cuộc cậu gặp được chị ruột của mình rồi. Trước khi Diệp Ly Châu quay về, Diệp Gia Hữu tưởng tượng ra nàng rất hoàn mỹ, đợi sau khi nàng trở lại, Diệp Gia Hữu phát chị của mình có tính tình tốt, vẻ ngoài đẹp, giọng dịu dàng mềm mại, có thể khiến lòng người mềm nhũn, so với trong tưởng tượng của cậu còn hoàn mỹ hơn rất nhiều.

      . . .

      Trong đêm tối, đèn đuốc thâu đêm. Chỗ này rất lâu rồi có người ở, có điều phòng ốc xây dựng vẫn tráng lệ, hề có chút mùi mục nát hoang vu.

      Phủ đệ trong kinh đúng giờ đều có người quét dọn, cũng có bộ phận tôi tớ lưu lại xử lý, giờ Tần vương tới kinh thành, chỗ Thái Tử cũng đưa vài người khéo léo tới trông nom, cộng thêm binh mã mà Tần vương tự mang theo, quý phủ thoáng cái đầy ắp.

      Trong thư phòng.

      Đề Kiêu ngồi bên bàn sách bằng gỗ lim thớ vàng, bên cạnh đặt mấy phong thơ cùng 7-8 cái sổ con, ngọn đèn ở kệ đèn cao cao cháy lên, chiếu sáng thư phòng rộng lớn sáng như ban ngày.

      Cửa đột nhiên bị gõ cái, Đề Kiêu chưa ngừng lại ngòi bút trong tay, lạnh giọng : "Vào ."

      gã mặc áo đen nhàng vào, quỳ chân xuống, trước mắt bị trúc phượng vĩ um tùm che chắn, cũng thể nhìn bóng người ở đằng xa.

      Người áo đen : "Thuộc hạ mới vừa do thám phủ Thừa tướng. Phủ Thừa tướng canh phòng nghiêm ngặt, nội viện tầng tầng lớp lớp, thiết kế tài tình, có gia binh đóng giữ, hơi sơ ý là bị lạc ở bên trong. Chỗ ở của Diệp tiểu thư khó tìm, chỉ tìm được chỗ ở của hai người vợ bé của Diệp thừa tướng, lén nghe các nàng và tôi tớ chuyện, mới biết tên húy của Diệp tiểu thư."

      Dù sao cũng là phủ Thừa tướng, nếu như cao thủ bình thường có thể thâm nhập vào, Diệp Phụ An cũng sống được lâu như vậy.

      Đề Kiêu : "Nàng tên gì?"

      "Diệp Ly Châu." Thủ hạ .

      đến ngọc châu nghìn vàng, tất ở đầm sâu chín tầng trời, dưới cằm của Ly Long.*

      "Diệp Ly Châu." Đề Kiêu đặt bút trong tay xuống, "Diệp Phụ An quả thương con này của ông ta."

      Ngọc châu nghìn vàng dưới cổ Ly Long, trong đầm nước sâu trời, phải người thường có thể dễ dàng có được. Diệp Phụ An đặt tên cho con là Ly Châu, cũng là bởi vì quá mức trân trọng.

      Thủ hạ lại : "Dường như Diệp thừa tướng dối, thân thể Diệp tiểu thư quả thực tốt, vợ lẽ của ông ta đều , lần này Diệp thừa tướng đón Diệp tiểu thư về, chủ yếu là sợ nàng bệnh chết ở bên ngoài, nếu chết cũng phải chết ở nhà."

      Ánh mắt của Đề Kiêu chợt lạnh lẽo.

      Ngày đó trông thấy Diệp Ly Châu, nàng quả thực có vẻ ốm yếu, bước lảo đảo, trận gió là có thể thổi bay.

      Có điều cơ thiếp trong Diệp phủ là to gan, thân là nô tài, lại dám bàn luận về chủ nhân.

      Đề Kiêu đột nhiên : "Ngươi có lẽ biết, tên của bảo đao bên hông bản vương chứ?"

      Loan đao hắc kim của Đề Kiêu tên là Trọng Uyên, là binh khí đứng đầu thiên hạ, thấy Trọng Uyên, chẳng khác nào thấy Đề Kiêu, người bên cạnh sao có thể biết?

      Gã thủ hạ kia : "Thuộc hạ biết, đao tên là Trọng Uyên."

      Đề Kiêu gật đầu, rồi mới : "Ngươi lui ra ."

      Sau khi gã thủ hạ đó lui ra ngoài, trong lòng ngờ vực. Ra khỏi cửa tình cờ đụng phải người lãnh đạo trực tiếp là Hứa tướng quân, thuận miệng hỏi hai câu.

      Hứa Đạt là người đàn ông trung niên, đầy mặt là râu quai nón, nhìn qua có chút tùy tiện cẩu thả.

      Sau khi ông ta nghe tên thủ hạ này liếc mắt khinh thường: " Trọng Uyên còn thiếu viên ngọc quý, viên ngọc quý này chính là viên ngọc châu của Ly Long. Điện hạ có ý gì, ngươi tự suy nghĩ ."

      Tên thủ hạ này trong nháy mắt hiểu ra: "Nhưng là —— điện hạ phải là nên làm mai cho Thái Tử sao?"

      Hứa Đạt quay đầu cho thủ hạ cái tát: "Đồ ngu! Ai nhìn thấy trước, người chính là của người đó!"

      ~~~~~~~~
      *Cả câu đó là:
      đến ngọc châu nghìn vàng, tất tại cửu trọng chi uyên, dưới cằm của Ly Long.
      -> cho nên Ly Châu và Trọng Uyên mới liên quan tới nhau. ^^

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Nghe có mùi thê nô ở đây kkkk
      Ami Anh, Wailttingmo_hoa thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Chính thức lót tông hóng hớt nơi đây :yoyo60:
      mo_hoa thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      chưa j thấy sắc nảy lòng tham rùi aheeeee....
      Ami Anhmo_hoa thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 7:

      Ngày hôm sau, việc đầu tiên sau khi Diệp Gia Hữu tỉnh lại chính là gọi tiếng "Châu Châu ơi". Nha hoàn vội tới che lại cái miệng của cậu: "Chớ kêu loạn, tiểu thư vẫn còn ngủ đấy."

      Diệp Gia Hữu ngồi dậy, để bọn nha hoàn mặc quần áo cho cậu. Cậu : "Giờ là giờ nào rồi?"

      Nha hoàn : "Giờ Mão ba khắc (5:45), phòng bếp chuẩn bị xong bữa sáng cho công tử. Ngài mau ăn chút gì rồi đến học đường."

      Diệp Gia Hữu mặc quần áo, súc miệng rửa mặt xong, ăn sáng ở gian ngoài. Cậu vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ở bên trong, lúc sắp ăn xong, mới nghe thấy bên trong có bà vú : "Tiểu thư tỉnh rồi, mau bưng nước bưng thuốc tới! Thuốc để nguội ở bên, chuẩn bị tốt bát mật."

      Mấy tiểu nha hoàn vén mành, bưng trà, bưng nước, bưng thuốc, bận rộn đến chân chạm đất. Diệp Gia Hữu ăn thêm mấy miếng, rồi vào bên trong: "Châu Châu ơi!"

      Diệp Ly Châu cười : "Vào ."

      Nàng thay đổi y phục, rửa mặt xong, ngồi trước gương trang điểm, nha hoàn chải đầu cho nàng.

      Diệp Ly Châu mặc váy áo bằng gấm hoa màu củ sen hài hòa, tóc như mây mù, tạo thành khối dầy đặc tản mát rơi xuống, nhưng cũng hề rối loạn, chỉ mềm mại thả lỏng ở sau lưng, so với áo gấm lộng lẫy lại càng sạch xinh đẹp hơn, mặt của nàng rất , vừa mới tỉnh lại chưa có chút huyết sắc, cánh môi cũng lên màu trắng, nom có vẻ ốm yếu.

      Diệp Gia Hữu ở bên : "Châu Châu ơi, lát nữa chị cần thỉnh an Thái thái, hai bà vợ bé nhất định tới chỗ chị. Hai bà dì này biết ăn , nếu gì đó khiến chị vui, chị cứ để bà vú giáo huấn bọn họ, chứ đừng đánh quá mức. Chị vừa trở về, trong nhà thể có người chết."

      Nha hoàn đặt cái lược gỗ đàn hương xuống, cầm mấy cây trâm ngọc đưa đến trước mặt Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu tiện tay chỉ cái, nàng : "Chị đâu có hung dữ như vậy, sao có thể động tí là giáo huấn người ta chứ."

      Diệp Gia Hữu : "Bà vú biết phải làm thế nào. Cho bọn họ biết oai là được rồi. Châu Châu, em đến học đường đây, buổi tối lại chờ em về ăn cơ, em ăn trong viện của chị."

      nha hoàn khác bưng canh thuốc lên, bà vú nhận lấy, muốn bón cho Diệp Ly Châu. Bà thoáng nhìn bát mật ở bên, lại trách mắng nha hoàn: " phải mật cây đoạn, là mật hoa táo, còn đổi !"

      Nha hoàn vội vàng ra ngoài.

      Trong viện khác, Ô thị thức dậy, dùng bữa sáng. Hạnh Nhi, nha hoàn theo bên người, : "Giờ mão (5-7h) cũng sắp qua rồi, sao còn chưa thấy Đại tiểu thư tới thỉnh an người nữa? Đại tiểu thư tuy rằng tôn quý, nhưng chung quy gặp Thái thái người người mới là nữ chủ nhân trong cái nhà này."

      Ô thị cười : "Thân thể nàng khỏe, lão gia chiều hư nàng rồi, tới tới ."

      Hạnh Nhi ra ngoài, ra khỏi sân rồi lại hỏi thăm chút, khắc đồng hồ sau, Hạnh Nhi trở về, Ô thị cũng ăn xong bữa sáng.

      Hạnh Nhi ngồi ở bên cạnh Ô thị đấm chân cho bà ta: "Nàng đến, hóa ra là muốn để chúng ta thỉnh an nàng đấy. đời này nào có quy củ như vậy, người làm mẹ trái lại phải thỉnh an con ! Lương di nương và Chu di nương hớn hở rồi, ngay cả mặt người ta cũng chưa gặp được! Nàng để bà vú bên người gõ cho phen lại quay về rồi."

      Lần cuối cùng Ô thị gặp Diệp Ly Châu, vẫn là vào chín năm trước, khi đó, Ô thị chỉ là vợ lẽ. Diệp Ly Châu sinh ra xinh đẹp như tượng tạc, như tuyết tạo thành, thoạt nhìn yếu ớt, người lại yên tĩnh khôn khéo.

      Cũng biết qua nhiều năm như vậy, Diệp Ly Châu rốt cuộc là như thế nào rồi.

      Ô thị : "Lát nữa ta thăm Tiểu thư, để người phòng bếp chuẩn bị hai món điểm tâm tinh xảo mang theo."

      Hạnh Nhi bĩu môi : "Dựa vào cái gì chứ? Lão gia nuông chiều nàng, người lại tỏ ra yếu kém trước nàng, nàng chỉ biết coi thường chúng ta, sau này đạp lên mặt mũi, dung nổi chúng ta trong nhà đâu."

      Hạnh Nhi là nha hoàn ở trước mặt Ô thị khiến bà ta yên tâm nhất. Ô thị vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch xanh biếc tay, : "Tính toán với nàng ta làm gì, chân nàng ta cũng bước vào quan tài rồi."

      . . .

      Diệp Gia Hữu vào học đường, phu tử còn chưa tới, hai gã sai vặt bên người buông đồ xuống cho cậu, lại rót nước trà đặt lên bàn.

      Thế tử Trần Vương Đào Hãn Văn cũng đến từ sớm. Trong tay cầm cây quạt, ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia Hữu: "Gia Hữu, sao thế, gặp được chị ngươi chưa? Chị ngươi có đồng ý ra ngoài ?"

      Hai chân Diệp Gia Hữu gác lên bàn: "Hai ngày này chị của ta uống thuốc, thể ra gió, cũng có thể phơi nắng. Cha ta còn đặc biệt mời thợ thủ công xây cái vườn lớn nữa ở ngoại thành cho chị ta về sau tránh nắng. Ngươi xem thời tiết gần đây, trong phòng đặt hai thùng nước đá mà vẫn cảm thấy nóng đó, càng miễn bàn ra ngoài ngắm cái gì mà hoa tàn nữa."

      Đào Hãn Văn "chậc" tiếng: "Ngươi phải bạn chí cốt."

      Diệp Gia Hữu : "Cút xéo, ta đủ chí cốt, kỳ thi lần sau đừng có ngồi bên cạnh ta để ta cho ngươi viết Tứ lục văn nữa."

      Đào Hãn Văn vội hỏi: "Đừng mà. Ta thuận miệng thế thôi, huynh đệ tốt, ta nhận lỗi còn chưa được à?"

      Trần Vương ở trong triều là người trung lập, cũng nhập bọn với người của Thái Tử hay Nhị hoàng tử. Nhớ khi đó, Hiền phi, em ruột của Trần Vương vào cung năm thứ hai có thai, đáng tiếc bị người hại mà đẻ non, cũng hoài thai được nữa. Sở dĩ, Đào Hãn Văn là con trai trưởng của Trần Vương, có điều Đào gia nhà to nghiệp lớn, còn có mấy người họ, Diệp Gia Hữu biết, Đào Hãn Văn rất có thể cân nhắc cho họ của .

      Cậu : "Nếu xem ta là em, cho ràng. Đó là chị ruột của ta, cho dù là Thái Tử thích, ta cũng vừa ý, mẹ nó, ai mà hi vọng người đàn ông khác ngấp nghé chị mình chứ. Hãn Văn, nếu ngươi muốn hỏi thăm gì đó cũng còn được, nếu là có những suy nghĩ khác, ta ràng trước, thân thể của chị ta tốt, mặc kệ vào nhà ai, nếu người đó dám có vợ lẽ hoặc nhân tình ở bên ngoài, đợi cha ta ra tay, ta là người đầu tiên làm thịt ."

      Lòng Đào Hãn Văn nguội phân nửa: "Đàn ông ba vợ bốn nàng hầu phải rất bình thường sao? Nhất là gia thế nhà ta như vậy, đàn ông nào mà có thông phòng? Ngay cả Phò mã của công chúa Hồ Dương cũng nuôi bốn bà vợ bé ở trong phủ đấy, cha ngươi cũng ít vợ, vì sao đến chỗ chị ngươi, cứ nhất định đàn ông nhà người ta phải lấy mình nàng?"

      "Nhà ta cứ như vậy đấy. Ta và cha ta cứ bá đạo như vậy đấy." Con vua lo gả, con của Thừa tướng cũng lo chuyện lấy chồng. Diệp Gia Hữu hiểu , đừng chị cậu lớn lên tựa như tiên nữ, cho dù xấu như quỷ, cũng có người đạp lên nhau tới cầu thân. Đàn bà xinh đẹp có cả ngàn vạn, con của Diệp Phụ An vẻn vẹn chỉ có người, "Mấy ông họ kia của ngươi, kẻ thích chơi luyến đồng, kẻ nuôi đầu bài, , may mà ta xem ngươi là huynh đệ, nếu là người khác tới do thám, ta mới nể mặt đâu, còn ở chỗ này ra nhiều lời vô dụng như vậy."

      Đào Hãn Văn cũng so đo lời Diệp Gia Hữu khó nghe, nếu Diệp Gia Hữu coi là huynh đệ, lập tức cười ha hả kéo qua việc này, nhiều như vậy.

      Đào Hãn Văn thoáng do dự: "Ngươi vừa nhắc tới Thái Tử. Gia Hữu này, , Thái Tử với chị ngươi có khả năng đấy. Hôm qua ta ở trong cung, nửa canh giờ trước khi ngủ với của ta tới chỗ Hoàng hậu, nghe ý tứ của Hoàng hậu hôm nay Thái Tử và Tần Vương tới phủ nhà ngươi đó. Tần vương hình như có ý định nhúng tay vào hôn của Thái Tử. Nếu chị của ngươi vào Đông cung, có Tần vương làm chỗ dựa cho Thái Tử, nhà ngươi chi phối được việc Thái Tử cưới vợ bé đâu."

      "Tần Vương với Thái Tử hôm nay đến nhà ta hả?" Diệp Gia Hữu cũng ngờ, hành động của hai người này lại nhanh như vậy, muốn trốn học về nhà xem chút, đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, bạn cùng bàn của Diệp Gia Hữu là cháu đích tôn của Đôn quốc công cả người núc ních thịt nghiêng ngả chạy vào, phu tử cũng vuốt râu vào.

      Diệp Gia Hữu chỉ đành phải thôi.

      Đúng là Thái Tử Triệu Quân cùng theo Tần Vương tới Diệp phủ.

      Triệu Quân cũng có được tin tức, rằng Diệp Phụ An đưa con về nhà, Đề Kiêu có ý lôi kéo Diệp Phụ An, có lẽ là muốn Triệu Quân cưới Diệp Nữ.

      Triệu Quân hiểu được, chuyện hôn nhân của rất có thể là hôn nhân mang tính chính trị, phải do bản thân làm chủ. cũng quan tâm Diệp Nữ là tròn hay méo, là xinh đẹp hay xấu xí, tính tình dịu dàng hay là cay nghiệt, chỉ cần là con của Diệp Phụ An, Diệp Phụ An cũng đủ thương , vậy là được rồi.

      Có điều, dọc theo đường , Đề Kiêu lại rất khác thường chưa câu nào.

      Triệu Quân liên tục nhìn Đề Kiêu.

      Đề Kiêu ngồi ở bên, trong tay nắm chén rượu bằng sứ phủ men xanh. Mặt mũi của Đề Kiêu sâu xa lạnh lẽo, bình thường đều khiến người ta dám nhìn thẳng, giờ đây lại bởi vì rơi vào trầm tư mà ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần.

      Triệu Quân cũng biết, Đề Kiêu đến tột cùng là nghĩ gì.

      Chờ lúc sắp tới phủ Thừa tướng, Triệu Quân mới rốt cuộc mở miệng: "Cậu!"

      Đề Kiêu lười biếng liếc nhìn : "Hử?"

      Triệu Quân : "Cháu nghe , thân thể Diệp Nữ ổn lắm. Ngày ấy ở trước điện, bệ hạ có ý để Triệu Dật cưới Diệp Nữ, nghe ý tứ của Diệp Phụ An, Diệp Nữ thể chịu chút ấm ức nào... Nếu là đến Đông cung, chưa tới vài ngày, Diệp Nữ bệnh chết, Diệp Phụ An có khi nào bởi vậy mà hận chúng ta ?"

      Đề Kiêu nhìn Triệu Quân từ xuống dưới vài lần: "Vì sao cháu muốn để Diệp Nữ vào Đông cung?"

      Triệu Quân: "? ? ?"

      Triệu Quân : "Cậu, đây phải là ý của cậu à?"

      Đề Kiêu hừ lạnh tiếng: "Ý của ta? Ta khi nào với cháu, muốn cháu cưới Diệp Nữ hả?"

      Triệu Quân : "Cậu, hôm kia cậu uống rượu với Diệp Phụ An, hôm qua lại thưởng cho Diệp Gia Hữu chuỗi trân châu. Đột nhiên lấy lòng Diệp gia, tất cả mọi người cho là cậu muốn cháu cưới Diệp Nữ, giờ cậu phải... Chẳng lẽ, chỉ là đơn thuần lấy lòng?"

      Đề Kiêu nhắm mắt lại: " đơn thuần, Diệp Nữ có quan hệ gì với cháu, đừng nghĩ tới nàng."

      Triệu Quân cũng chưa cả gặp được Diệp Ly Châu, sao có thể nghĩ tới nàng. Nghe Diệp Ly Châu bệnh tật ốm yếu. Triệu Quân cũng thích mỹ nhân bệnh, thích ngực to eo , đẫy đà quyến rũ. Có điều —— thái độ của Đề Kiêu thực khả nghi.

      Hai mắt Triệu Quân sáng lên: "Cậu có ý với Diệp Nữ à?"

      Triệu Quân dù sao cũng là thế hệ sau, tuổi của Diệp Ly Châu còn hơn Triệu Quân, trong lòng Đề Kiêu cũng cảm thấy rất ổn.

      Đề Kiêu thấp giọng khụ tiếng: " có."

      Triệu Quân vừa nghe xong lời này, cũng xua tan phỏng đoán phương diện đó, thích mỹ nhân khỏe mạnh, tự nhiên cũng cảm thấy khẩu vị của Đề Kiêu tương tự như .

      , Triệu Quân cho rằng, người con ốm yếu như cây sậy đứng bên cạnh Tần Vương thân cao chín thước như núi băng, hình ảnh đó quá là ... khiến người ta đau mắt.

      Đề Kiêu nhiều năm qua thanh tâm quả dục, Triệu Quân cũng chưa thấy người đàn bà nào có thể chân chính tiếp cận cậu mình. Diệp Nữ được nuôi ở trong chùa núi, chưa từng gặp mặt Đề Kiêu, Triệu Quân nghĩ, Đề Kiêu có lẽ muốn dùng cách làm thông gia để lôi kéo Diệp Phụ An. Sợ dẫn tới quá nhiều hiểu lầm, cũng để mình và Diệp Nữ có chút liên hệ nào.

      Nghĩ như vậy, Triệu Quân cũng yên tĩnh trở lại.

      Lúc này, Đề Kiêu đột nhiên : "Quân Nhi này, cháu thấy thiếu nữ thích đàn ông lớn tuổi chút chứ?"

      Triệu Quân: "Hả? Cái này..."

      Đề Kiêu hơn hai mươi tuổi, tuổi tác lớn lắm mà, chẳng qua, so sánh với Diệp Nữ vừa tới tuổi cập kê, lớn hơn chút.

      Lần đầu tiên bị hỏi vấn đề như vậy, khóe miệng Triệu Quân khẽ giật giật, : "Vậy phải xem là lớn hơn bao nhiêu. Nếu là như Lưu thái phó, ông già lọm khọm bảy tám chục tuổi, cháu nhìn thấy nét mặt già nua mà chán, con chắc chắn nhìn thấy càng chán hơn. Nếu như là cậu, đàn ông tráng niên chính trực, quyền cao chức trọng, tướng mạo so với Phan An, tài hơn Tống Ngọc, tất nhiên là người người đều thích."

      ————————
      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Đề Kiêu: Được, ta biết rồi, Châu Châu thích ta. thích ta, ta phải cưới nàng.

      Diệp Phụ An: Thối lắm, ngươi và con ta ngay cả câu cũng chưa có đâu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :