1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 133
      Edit: Ngân Nhi

      Diệp Tuệ vô cùng khiếp sợ, nhìn vị đại thần, run rẩy : “Ông vừa mới cái gì vậy?”

      Đại thần ngẩng đầu lên, giây sau, cơ thể ông còn gục xuống thấp hơn, dập mạnh đầu xuống đất, ngữ khí của ông ta rất kiên định và dứt khoát: “Tham kiến thái tử, tham kiến thái tử phi!”

      Trong Đông cung trống trải lần nữa vang lên tiếng của đại thần, từng tiếng ràng truyền vào tai Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ khó mà giữ bình tĩnh được, mặc dù dự liệu từ trước về thân phận của Thẩm Thuật và , nhưng lúc chính tai nghe thấy, vẫn cảm thấy chấn động.

      Đợi đến khi bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Thẩm Thuật chăm chú, nét mặt rất phức tạp, chậm rãi : “Thẩm Thuật, chúng ta hề đoán sai. là thái tử triều Hạ Chu, còn em là thái tử phi.”

      Nghe xong, hai mắt Thẩm Thuật mở lớn, tròng mắt đen nhánh bắt đầu dấy lên những cảm xúc mãnh liệt. Nét mặt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, cuối cùng cũng có chút xao động.

      vương triều hỗn loạn trong quá khứ, hai người nhau mà lại thể bên nhau, thế mà lại chính là kiếp trước của .

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ nhìn nhau, tâm trạng vô cùng phức tạp, hai người đều gì.

      Diệp Tuệ hít sâu hơi, trước hết là miễn lễ cho đại thần và tướng quân, nhưng đại thần lắc đầu, giọng mang theo tự trách và áy náy.

      Đại thần muốn đứng dậy, ông ta : “Thần tội đáng muôn chết, dám cầu xa vời được thái tử và thái tử phi tha thứ, thần còn mặt mũi nào để nhìn hai người.”

      Diệp Tuệ thấy rất lạ, vì Thẩm Thuật nhìn thấy hồn ma nên chuẩn bị quay sang truyền đạt lại lời của đại thần với , nhưng lại : “ nhìn thấy ông ấy, nhưng có thể nghe thấy ông ấy .”

      Diệp Tuệ rất ngạc nhiên, có lẽ đại thần này kiếp trước có liên quan đến , cho nên Thẩm Thuật mới nghe thấy ông ta .

      Lúc này đây dù có phát sinh thêm những chuyện gì khác khiến cho người ta kinh ngạc dường như cũng chẳng có gì lạ cả.

      Diệp Tuệ với đại thần: “Sao ông lại thế?”

      Đại thần nhìn Thẩm Thuật cái, sau đó lại cúi thấp đầu: “Thần và Cố tướng quân là tâm phúc của điện hạ, trước khi điện hạ tự mình ra trận, hoàng thượng dặn dò chúng thần là dù có thế nào cũng phải giữ được tính mạng của thái tử.”

      Ánh mắt Thẩm Thuật hơi dao động, gì. Đại thần lại tiếp: “Lúc đó chúng thần vô ý bị rơi vào bẫy của quân địch, vì bảo vệ chúng thần nên điện hạ bị mắc mưu.”

      Tim Diệp Tuệ nhói đau, nhớ lại trận chiến thảm khốc mà sử sách ghi lại, thái tử bỏ mạng ở đó, vội hỏi: “Sau đó sao?”

      Tiếng đại thần hẳn : “Điện hạ bị kiếm đâm xuyên tim, thể cứu được.”

      Diệp Tuệ cảm thấy nỗi đau cực độ trào dâng từ đáy lòng, ra đây chính là nguyên nhân thái tử mất mạng. Vì bảo vệ thuộc hạ mà bị kiếm đâm xuyên tim, hoàn toàn cắt đứt tính mạng của chàng.

      Vì thuộc hạ của mình, chàng phải trả giá bằng cả mạng sống, bằng cách thức đau đớn đến vậy.

      Diệp Tuệ cầm tay Thẩm Thuật, sau đó buông ra, nhìn tướng quân : “Sao tướng quân lại được?”

      Tướng quân nhìn đại thần, dây thanh quản của hỏng, chỉ có thể nhờ đại thần hộ, đại thần : “Sau khi thái tử mất mạng, Cố tướng quân tức giận xông lên liều mạng chém giết.”

      “Nhưng quân địch quá nhiều, Cố tướng quân bị địch chém vào cổ, từ đó thể chuyện được.”

      Diệp Tuệ cảm khái, thanh kiếm này là của thái tử ban cho Cố tướng quân, Cố tướng quân trung thành bảo vệ chủ tử, có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó bi tráng cỡ nào.

      Lúc này, Thẩm Thuật hỏi: “Tại sao hai người vẫn ở trong cung điện Hạ Chu?”

      Đại thần : “Thần phụ giao phó của hoàng thượng, bảo vệ được thái tử, thái tử còn vì bảo vệ chúng thần mà mất mạng, thần tội đáng muôn chết.”

      “Thần và Cố tướng quân muốn lời xin lỗi với điện hạ.”

      “Thần bất lực, mãi thể tìm thấy hồn phách của thái tử, cho đến khi thái tử và thái tử phi đến cung điện Hạ Chu chúng thần mới biết, ra thái tử đầu thai vào thời đại này.”

      Diệp Tuệ nằm mơ cũng từ sau lần đó, bọn họ chỉ dẫn và Thẩm Thuật đến cung điện Hạ Chu.

      Diệp Tuệ: “Vì tiếng xin lỗi mà hai người vẫn luôn ở đây sao?”

      Đại thần và tướng quân gật đầu.

      Mặc dù chỉ là câu xin lỗi, nhưng việc này rất quan trọng với họ, thái tử vì bảo vệ họ mà chết, trong lòng họ vô cùng áy náy.

      Chả trách mà linh hồn của đại thần mãi vẫn luân hồi, thanh kiếm của tướng quân trọn đời vẫn nguyên vẹn, là vì chấp niệm trong lòng họ quá sâu nặng, trăm năm vẫn chưa được giải thoát.

      Đại thần nhìn Thẩm Thuật, hai mắt nhòa lệ: “Điện hạ, thần xin lỗi.” Ông ta quỳ rạp xuống đất .

      Tướng quân cũng há miệng, ra tiếng câu “Điện hạ, thần xin lỗi.”

      câu xin lỗi này khắc sâu trong lòng bọn họ, làm tê liệt mọi cảm xúc của họ, bọn họ càng áy náy, chấp niệm càng sâu càng thể siêu thoát được, cứ đời đời kiếp kiếp như vậy, chìm đắm vào nỗi đau vô tận. Triều đại đổi thay nhưng chấp niệm trong lòng vẫn chưa thể tan biến, họ vẫn luôn ở lại cung điện Hạ Chu trống trải này, kiên trì chờ đợi người mà họ muốn gặp.

      Thẩm Thuật nhắm mắt lại.

      Hồi lâu sau, thở dài tiếng, chậm rãi : “Hai người đứng lên , chuyện này tôi chưa bao giờ trách hai người.”

      Thẩm Thuật vừa xong, chấp niệm trăm năm của bọn họ còn, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

      Tuy nhiên Diệp Tuệ vẫn còn câu hỏi: “Sau khi thái tử chết trận kết cục của thái tử phi ra sao?”

      Đại thần nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt tỏ ra thương xót, ông ta : “Ngày thái tử bỏ mạng nơi sa trường, Đông cung gặp hỏa hoạn…”

      “Thái tử phi ở trong Đông cung cũng mất mạng, ngày đó cả thái tử và thái tử phi đều qua đời, cả triều đình vô cùng xót xa…”

      Theo lời kể của đại thần, bọn họ cùng quay ngược miền ký ức về quãng thời gian buồn bã thê lương ấy, trí nhớ của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cũng khôi phục lại chút.

      Quen biết, cảm mến, thành thân, chia lìa… Từng hình ảnh đan xen nhau lên, xẹt qua rất nhanh trong đầu họ, từng ký ức khắc cốt ghi tâm cũng ùa về.

      Thời gian trôi qua, lúc này bọn họ nhớ lại được hết tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước, tâm trạng trở nên bất ổn, tài nào bình tĩnh được.

      Diệp Tuệ nhớ ra rồi, lúc Thẩm Thuật chém giết ở chiến trường ngồi cầu nguyện ở Đông cung, ngày đêm ngủ yên lòng, vừa chợp mắt lúc lại giật mình tỉnh lại, lòng chỉ nghĩ về mình .

      mong bình an, mong mạnh khỏe, mong đến ngày trở về. Nhưng mà, chờ được về, chỉ chờ được tin báo rằng tử trận.

      nhớ rất hôm ấy trời có tuyết rơi, băng tuyết bao phủ khắp kinh thành, Đông cung càng thêm lạnh lẽo.

      Giống như thường lệ, cầm đèn lồng đứng chờ trước điện, lòng hướng về thái tử ở chiến trường xa xôi.

      Lúc hạ nhân đến báo tin thái tử chết trận, khoảnh khắc đó đau đớn tột cùng, đèn lồng tay rơi xuống, nằm mặt tuyết.

      Đông cung bị phủ kín trong bão tuyết, lòng của cũng bị bao phủ trong trống vắng độc.

      Khi thái tử chinh chiến bên ngoài, ở trong cung nhớ nhung , ít ra vẫn còn có hy vọng. Nhưng bây giờ chỉ còn lại mình đời thôi.

      Sau đó trong Đông cung gặp hỏa hoạn, bị mắc kẹt trong Đông cung, cũng vì vậy mà mất mạng, chỉ trong đêm, Đông cung bị hủy hoại.

      Trận hỏa hoạn ngoài ý muốn ấy giống như lời dự báo trước về vận mệnh trắc trở của hai người, sống cùng sống, chết cùng chết.

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt tối đen như màn đêm, lúc ở chiến trường đánh trận, tay nhuộm đầy máu tươi, nhưng trong lòng vẫn luôn lòng nhớ đến người con xinh đẹp thuần khiết hơn cả tuyết đầu mùa là .

      tự với mình là nhất định phải trở về, nhất định phải trở về, vì vẫn còn ở Đông cung chờ .

      Thẩm Thuật nhếch môi, đáy mắt chất chứa nỗi bi thương.

      Tại sao lại rời xa ngay trong đêm tân hôn chứ? Tại sao lại hứa hẹn với rồi chết trận thể trở về?

      Tại sao có thể…phụ lòng như vậy?

      Là thái tử, lòng có trách nhiệm với hoàng tộc, thẹn với lương tâm. Nhưng là người chồng, lại phụ bạc .

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ dời mắt, bất chợt đưa tay ra ôm vào lòng, hai tay siết chặt, hơi thở ấm áp vây quanh .

      trầm giọng : “ xin lỗi…”

      “Xin lỗi em, xin lỗi em…”

      ôm rất chặt, vùi đầu vào cổ , cứ nhớ lại lần là lại xin lỗi lần.

      Từng câu chữ đều bày tỏ tình khắc cốt ghi tâm của với , thấm sâu vào cốt tủy, sinh tử rời.

      Thẩm Thuật siết chặt vòng tay ôm , dường như phải làm như vậy mới có thể vơi bớt sợ hãi trong lòng, dường như phải làm như vậy mới có thể làm mất cảm giác chân lúc này. sợ rằng mình vừa mở mắt ra thấy chỉ là ảo ảnh, muốn phải trải qua chuyện đáng sợ này lần nữa đâu.

      may quá, kiếp này lại trở về bên cạnh rồi.

      Diệp Tuệ hiểu cảm xúc của lúc này, cũng dùng sức ôm lại , mắt nhòa lệ, nức nở : “ sai, chỉ là khi ấy chúng ta hữu duyên vô phận.”

      Có lẽ ông trời thương nên mới cho có cơ hội tiếp nối duyên phận ở kiếp này.

      Diệp Tuệ biết kiếp trước khi còn khuê phòng rất ngưỡng mộ tài năng và phẩm chất của thái tử, sau khi gả cho , lại càng thêm quý trọng ý chí kiên cường và oai hùng của hơn.

      Đại cục trước mắt, vương triều là quan trọng nhất. Đầu tiên là thái tử của triều Hạ Chu, sau đó mới là trượng phu của , biết đạo lý này, cũng vậy.

      Diệp Tuệ biết, cho dù có quay ngược được thời gian vẫn đưa ra quyết định như cũ.

      may là đời này vẫn còn rất dài, để được ở bên nhau lâu.

      Thẩm Thuật khẽ buông tay ra, lui về sau mấy bước, tròng mắt đen thâm trầm nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ ngửa đầu, nhìn sâu vào mắt .

      Ánh mắt đan xen rất nhiều cảm xúc, quan tâm có, tiếc nuối có, lo lắng có…

      Chỉ trách móc.

      Sóng mắt Thẩm Thuật hơi dao động, Diệp Tuệ là vợ , là người mà thương che chở suốt cả cuộc đời, bao giờ rời xa nữa.

      Hai người nhìn nhau, ai gì. Họ vốn vẫn luôn hiểu nhau, cần cũng có thể đoán được suy nghĩ của đối phương.

      Kiếp trước chúng ta phải chia lìa, nhưng kiếp này chúng ta nhất định nắm tay nhau đến cuối con đường.

      Lúc này cũng có hai người đến cung điện Hạ Chu, hôm trước viện trưởng Hạ liên hệ với Chu thiên sư, về việc thanh kiếm tướng quân trong viện bảo tàng cánh mà bay, nhưng tự nhiên lại xuất trong Đông cung.

      Chu thiên sư lại chuyện này cho sư phụ nghe, Lão thiên sư vừa nghe cảm thấy kỳ lạ, đồng ý đến cung điện Hạ Chu xem xét tình hình.

      Lão thiên sư là người dày dặn kinh nghiệm, rất có tiếng trong giới, từng giải quyết rất nhiều kiện thần quái, cho nên khi viện trưởng Hạ nghe tin Lão thiên sư đến rất yên tâm rằng chuyện này được giải quyết nhanh chóng.

      Lúc Lão thiên sư và Chu thiên sư đến cửa cung, viện trưởng Hạ đứng ở sau cửa chờ bọn họ, lúc nhìn thấy hai người đến, ông liền ra đón rồi : “Lão thiên sư, có chuyện này rất lạ.”

      Nét mặt Lão thiên sư rất bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”

      Viện trưởng Hạ chỉ tay về hướng cửa, lo sợ : “ ràng là tôi khóa cửa rất kỹ rồi, nhưng lúc đến đây lại phát cửa được mở.”

      Lão thiên sư nhìn cái khóa đen dưới mặt đất, cười : “ sao đâu, ma quỷ tác quái thôi.”

      Ông nhìn viện trưởng Hạ, : “Ông về trước , tôi và đồ đệ giải quyết chuyện này.” Nếu có ác quỷ bên trong có mặt của viện trưởng Hạ ở đây tạo thành phiền phức lớn.

      Viện trưởng Hạ rời , Lão thiên sư và Chu thiên sư đẩy cửa vào, đêm xuân yên tĩnh, trăng sao, trời bao phủ bởi những áng mây đen.

      Chu thiên sư vừa vừa chú ý đến động tĩnh xung quanh, dọc đường có rất nhiều hồn ma nhìn thấy bọn họ, nét mặt họ tỏ ra sợ hãi, cuống cuồng chạy trốn.

      Nhiệt độ bỗng dưng hạ thấp, bầu khí càng trở nên lạnh lẽo hơn, Chu thiên sư cau mày: “Sư phụ, trước giờ khi con tới đây hề phát ra nơi này có nhiều hồn ma đến vậy.”

      Lão thiên sư chỉ nhìn thẳng phía trước, chẳng buồn liếc những hồn ma cái, thâm trầm : “Có lẽ vì ác quỷ trong Đông cung kia rất lợi hại.”

      Chuyến này Lão thiên sư đến là vì ác quỷ trong Đông cung, cho nên kể cả nhìn thấy những hồn ma khác ông cũng dừng lại nhìn, chỉ hướng về phía Đông cung mà .

      Hai người sắp đến Đông cung rồi, càng đến gần càng cảm nhận được khí lạnh ập đến.

      Ở gốc cây bên ngoài Đông cung có hồn ma thái giám ở đó, nhìn thấy Lão thiên sư biết ngay ông ta gây bất lợi cho tướng quân.

      Ma thái giám chuẩn bị chạy vào báo tin để bọn họ nhanh chóng rời , nhưng còn chưa kịp làm gì Lão thiên sư trông thấy , ông ta vung tay lên, lá bùa ngay lập tức bay về phía thái giám.

      Tấm bùa vừa chạm vào người thái giám phát lửa, nét mặt thái giám tỏ ra vô cùng đau đớn, chỉ trong chớp mắt, linh hồn thái giám tan biến cách lặng lẽ.

      Chu thiên sư chần chừ : “Sư phụ, những hồn ma này hình như làm hại người, người họ tỏa ra sát khí, con nghĩ cần thiết phải giết họ.”

      Lão thiên sư thờ ơ : “Con quên điều ta với con rồi sao, chỉ cần là ma quỷ luôn có suy nghĩ muốn hại người, huống hồ nó còn vừa muốn chạy vào trong Đông cung để mật báo.”

      “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

      Chu thiên sư ủng hộ cách làm này lắm, nhưng cũng gì nữa, chỉ còn mấy bước nữa là vào Đông cung rồi, Lão thiên sư đột nhiên nhíu mày: “Có gì đó ổn.”

      “Trong điện chỉ có ma, hình như còn có cả người.”

      Chu thiên sư kinh ngạc, giờ này sao lại có người được? Còn chưa kịp suy nghĩ thêm Lão thiên sư vào trong rồi.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ hề biết là giờ này lại có những vị khách mời mà đến, lúc này Diệp Tuệ phát ra thanh kiếm tướng quân có chút khác thường.

      Thanh kiếm vốn bất động bây giờ lại rung lên, thân kiếm đung đưa, cảm giác như giây sau nó bay vọt lên vậy.

      Ma tướng quân nhận ra điều gì đó ổn, nhìn ra phía ngoài điện, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng. lo lắng nhìn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, dùng khẩu hình để cho họ biết: Cẩn thận, bên ngoài điện có người.

      Diệp Tuệ ngạc nhiên, đêm hôm ai lại đến đây vậy? Chẳng lẽ là viện trưởng Hạ?

      Lúc này, trong cung điện trống trải bỗng truyền đến giọng xa lạ: “ ra trong Đông cung chỉ có ác quỷ mà còn có hai người nữa.”

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhìn về hướng phát ra thanh, cả hai đều ngẩn người, sao lại là Chu thiên sư?

      Diệp Tuệ hỏi: “Chu thiên sư, sao chị lại ở đây?” Trong lòng dự cảm xấu, nghề của Chu thiên sư là bắt ma, đêm khuya chị ấy tới đây còn có thể có việc gì khác nữa?

      Chu thiên sư cũng ngờ là lại gặp Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở đây lúc này, viện trưởng Hạ đóng cửa cung điện rồi cơ mà?

      Chị giới thiệu: “Đây là sư phụ của tôi.”

      Chu thiên sư vào tai sư phụ, giới thiệu về Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.

      Lão thiên sư nhìn Diệp Tuệ: “ Diệp Tuệ quả nhiên hiểu về ma quỷ, ngay cả chồng cũng biết được chút ít, hai vợ chồng khiến cho người ta phải bất ngờ.”

      Diệp Tuệ thờ ơ đáp: “Lời này tôi dám nhận.”

      Lão thiên sư nhìn hai bóng ma đằng sau Diệp Tuệ, hai hồn ma này cũng phải tồn tại mấy trăm năm rồi, khí rất nặng, ông ta lại nhìn sang thanh kiếm bên cạnh hồn ma tướng quân.

      Đây chắc là thanh kiếm mà viện trưởng Hạ tới rồi, quả nhiên sát khí rất nặng, còn chưa đến gần có thể cảm nhận được mùi máu tươi kết tụ từ nhiều năm.

      Lão thiên sư lạnh mặt, ông ta cầm kiếm chỉ về hướng hai hồn ma tướng quân và đại thần: “Ác quỷ, còn mau chịu chết!”

      Gần như cùng lúc, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đồng thời tiến lên phía trước bước, ngăn cản hành động của Lão thiên sư: “Dừng tay!”

      Diệp Tuệ cầm tay Thẩm Thuật, ý bảo cứ để , nhìn Lão thiên sư: “Xin ông nương tay, bọn họ phải là ác quỷ, bọn họ chỉ là…”

      Diệp Tuệ ngập ngừng, nên thế nào đây? Lão thiên sư này nhìn có vẻ phải là người tốt, những chuyện của triều đại Hạ Chu thể tiết lộ với người ngoài.

      Suy nghĩ vài giây, nghiêm túc : “Bọn họ chưa từng làm hại đến ai, bọn họ ở lại đời là vì vẫn còn chuyện chưa làm xong, tôi giúp ông cầu siêu cho họ.”

      Lão thiên sư liếc nhìn hồn ma tướng quân: “Sao tôi biết được là gạt tôi hay ?”

      Diệp Tuệ: “Nếu ông tin có thể nhìn tôi, tôi đảm bảo lát nữa bọn họ đầu thai.” Đại thần và tướng quân đều lời xin lỗi với Thẩm Thuật, bọn họ hoàn thành tâm nguyện, chấp niệm hết.

      Lão thiên sư , nhưng ánh mắt tỏ ra khinh thường, hiển nhiên coi Diệp Tuệ ra gì.

      Thái độ của Diệp Tuệ rất tốt rồi, nhưng Lão thiên sư vẫn rất kiêu ngạo cố chấp.

      Ánh mắt Thẩm Thuật hơi tối , giọng cực lạnh: “Vợ tôi rồi, ấy siêu độ cho họ, ngay cả chút kiên nhẫn ông cũng có sao?”

      “Người nào chết cũng biến thành hồn ma hết, ma quỷ cũng phân biệt thiện ác, ác quỷ đáng chết, nhưng thiện quỷ nên siêu độ cho họ. Bản thân tôi thắc mắc chuyện, có phải ông có thành kiến gì nên mới muốn diệt sạch hết tất cả ma quỷ đời này ?”

      Lão thiên sư bị cho thể phản bác được, ông ta liếc mắt nhìn Chu thiên sư, giọng có phần châm chọc: “Sao con trước cho ta biết là hai người bạn này của con rất ác mồm vậy?”

      Chu thiên sư biết tính sư phụ mình, chỉ thở dài tiếng.

      người Lão thiên sư có cái la kinh*, nó hướng về phía thanh kiếm cổ rồi rung lên, Lão thiên sư nhìn thanh kiếm, chắc hẳn đây là thứ rất khát máu.

      *Hay còn gọi là la bàn địa chất, la bàn phong thủy của Trung Quốc.

      Ông ta lạnh lùng cười : “Thanh kiếm này uống bao nhiêu máu, chém đứt bao nhiêu cái đầu người rồi?”

      Ông ta nhìn tướng quân, mỉa mai: “Nếu vậy khi còn sống vị này cũng phải người tốt đẹp gì, ta thấy cổ họng của ngươi bị thương, có phải vì giết chóc quá nhiều nên bị cắn trả ?”

      Tay của tướng quân run lên, tự thấy cả đời này chưa bao giờ làm gì sai cả, tiếc nuối duy nhất của bảo vệ được thái tử.

      Nhưng lúc này chỉ thẫn thờ, hề nhúc nhích.

      Lời của Lão thiên sư rất khó nghe, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cực kỳ tức giận, Diệp Tuệ lạnh lùng ra hai chữ: “Câm miệng!”

      Lão thiên sư sửng sốt, giọng của Diệp Tuệ còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết, ra từng câu từng chữ: “Vị thiên sư tự cho mình là siêu phàm này, biết ông từng nghe về Cố tướng quân chưa?”

      “Cố tướng quân là vị tướng tiếng tăm lừng lẫy của triều Hạ Chu, cả đời quang minh lỗi lạc, dũng kiên cường, chỉ giết người nào đáng chết, chỉ chém người nào có tội, bao giờ động đến người vô tội.”

      Diệp Tuệ cười khẩy cái rồi tiếp: “Thế mà ông lại dám là ác quỷ? kẻ xấu bị người ta cắn trả? Ông có tư cách gì mà thế?”

      Sau khi chết , Cố tướng quân lại bị người biết gì là ác quỷ, nực cười.

      Ánh mắt tướng quân nhìn Diệp Tuệ mang theo cảm kích khó kìm nén được, cúi người xuống vái lậy Diệp Tuệ.

      Chu thiên sư cũng cảm thấy nên giết tướng quân, chị khuyên nhủ: “Sư phụ, bọn họ đều là thiện quỷ, bỏ qua cho họ .”

      Lão thiên sư trước nay chưa từng nghe lời ai, ông ta nổi giận : “Bọn họ bị ma quỷ làm mờ mắt rồi, con cũng giống bọn họ sao? Tử khí toát ra nồng nặc, ta tuyệt đối thể buông tha! Đừng là Cố tướng quân, kể cả có hồn của thái tử triều Hạ Chu ở đây ta cũng giết sạch hết!”

      Nghe Lão thiên sư buông lời hay với Thẩm Thuật, đại thần và tướng quân đều giận dữ, đại thần tức đến run cả người, lạnh lùng quát: “Hỗn láo!”

      “Thái tử phải là người cho ngươi tùy tiện xấu!”

      Tướng quân thể được, nhưng nắm chặt kiếm trong tay, môi mím lại. Vừa rồi khi Lão thiên sư châm chọc có phản ứng gì, nhưng khi nghe ông ta động chạm đến Thẩm Thuật thể bình tĩnh được. Thái tử là người kính trọng nhất, sao có thể để cho tên thấp hèn thế này xấu được!

      Thanh kiếm cũng nhận ra địch ý của đối phương, thân kiếm hơi rung lên, thanh kiếm này là của Thẩm Thuật ban cho Cố tướng quân, chủ nhân của nó là Thẩm Thuật, nên tất nhiên phải bảo vệ Thẩm Thuật.

      Lão thiên sư hừ cái, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để đâm kiếm về phía họ, giọng tràn ngập khinh thường: “Chỉ cần là ma quỷ đều đáng phải chết!”

      Động tác của Lão thiên sư quá nhanh, nhát kiếm này nếu đâm trúng hai hồn ma bọn họ tan thành mây khói ngay tại chỗ, có cơ hội để đầu thai.

      Diệp Tuệ đứng gần tướng quân nhất, chút nghĩ ngợi gì mà nghiêng người qua, giơ tay lên chắn trước mặt .

      Thẩm Thuật lúc nhìn thấy hành động của Diệp Tuệ kịp ngăn cản, sợ hãi hô lên: “Diệp Tuệ!”

      Lão thiên sư thấy có bóng người xuất lập tức thu kiếm, nhưng kiếm phóng ra cách nào để thu hồi, ông ta chỉ đành cố hết sức dời hướng kiếm sang chỗ khác.

      Mặc dù vậy thanh kiếm vẫn đâm thẳng vào lòng bàn tay của Diệp Tuệ, thanh kiếm rất sắc, lại là thứ để trị quỷ, người mà bị đâm cũng chịu ảnh hưởng.

      Vết thương của Diệp Tuệ , máu tươi chảy ồ ạt, tựa như đóa hoa nở rộ lòng bàn tay, đau đớn thấu xương.

      Diệp Tuệ cố chịu đau, chậm chạp ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lão thiên sư, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết, giọng vang lên trong gian yên tĩnh.

      “Đừng giết họ.”

    2. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Ôi điên cái lão sư điên kia =.=
      Điên thực luôn í :-( khổ thân 2 lão hồn ma, khổ thân Diệp tỷ huhu
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Lão này phải người tu đạo chân chính . Người tu đạo chân chính biết phân thiện ác , biết nên tha hoặc , còn lão chỉ thích giết chóc ma quỷ để lấy danh tiếng khác gì bọn ác bá cường hào đâu . Dám làm Tuệ Tiệ bị thương coi chừng Thẩm Thuật trả thù cho biết
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Đoạn cảm động bao nhiêu đoạn dứoi đáng ghét bấy nhiêu. T cứ nghĩ Chu thiên sư tốt tính, thấu tình đạt lý chắc sư phụ cũng phải hiền lành tốt bụng k kém, ai ngờ lại là 1 lão già cố chấp đáng ghét, k biết phân biệt tốt xấu, ở gần với lão già đấy mà Chu thiên sư k bị ảnh hưởng j là may mắn
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    5. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Ui đoạn hay. Não ông lão thiên sư kia bị úng nước à, người ta thế rồi mà ko chịu tha cho họ, độc ác quá, còn làm c Tuệ nhà ta bị thương nữa. Huhu
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :