1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Diệp Tuệ hỏi luôn lúc này có bị mọi người nghe ko?? Mai lễ tình nàng tặng tụi ta thêm chương nhé hihihi
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. lalalalalabee

      lalalalalabee New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Em từ Năm tháng tới đây nè <3 Đặt gạch trước thôi chứ bài vở đợt dịch còn đầy quá nên dám mở hố :-( Đọc văn án có ma quỷ hơi run tí nhưng bao sủng bao ngọt em dứt ngayyyy
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 132
      Edit: Ngân Nhi

      Ngay lúc Diệp Tuệ bước vào Đông cung, nàng liền nhận ra ngay y phục mà Diệp Tuệ mặc, tuy là hơi khác chút so với y phục của thái tử phi trước đây, nhưng thế cũng là giống lắm rồi.

      Những chuyện kỳ quái mà bọn họ làm lúc trước quả uổng phí, cuối cùng bọn họ cũng đợi được người mình muốn gặp rồi.

      Tâm trạng của ma nữ rất kích động, kìm được mà gọi Diệp Tuệ, thế mà ngờ Diệp Tuệ lại có thể nhìn thấy nàng, giọng nàng nghẹn ngào, trở nên đứt quãng: “Nguyệt nương…Nguyệt nương gọi…” Ma nữ còn chưa xong, Tống Bạch chú ý đến động tĩnh bên này.

      Tống Bạch thấy rất lạ, trước mặt Diệp Tuệ chẳng có bóng người nào, chị ấy chuyện với ai vậy? Có phải là với mình ?

      Tống Bạch đến chỗ Diệp Tuệ, ghé sát vào hỏi: “Chị Diệp Tuệ, chị vừa với em à?”

      Diệp Tuệ nghe thấy ma nữ tiếp, phát hình như ma nữ muốn tạo thêm phiền phức cho nên chuẩn bị rời .

      Ma nữ bình tĩnh lại, nàng nhàng cúi đầu với Diệp Tuệ rồi lui xuống.

      Tống Bạch nhìn Diệp Tuệ ngơ ngẩn, liền gọi mấy tiếng: “Chị Diệp Tuệ, chị làm sao thế?”

      Diệp Tuệ lập tức thu hồi tầm mắt, ổn định lại tâm trạng, : “ sao, vừa rồi chị hơi mất tập trung.”

      Tống Bạch để tâm chuyện vừa rồi, bé ôm cánh tay Diệp Tuệ : “Quần áo phải trả lại cho tổ chương trình đấy chị, chúng ta thay đồ .”

      Bóng dáng ma nữ biến mất cuối cung điện, Diệp Tuệ lại quay đầu nhìn chăm chú, nhìn thấy nàng đâu nữa.

      còn biết làm gì khác là từ bỏ, định lần tới bớt chút thời gian quay lại nơi này chuyến.

      Diệp Tuệ chỉ tay vào quần áo người với Thẩm Thuật, ý bảo phải thay đồ bây giờ, Thẩm Thuật hiểu ý , lập tức gật đầu.

      Lúc cởi y phục của thái tử phi ra, hiểu sao trong lòng lại thấy rất trống trải, lắc đầu, cố đè nén cảm xúc này xuống.

      Lúc Diệp Tuệ và Tống Bạch quay , ánh mắt của Chu thiên sư cứ nhìn theo hướng ma nữ rời , mãi lâu sau vẫn thu hồi tầm mắt.

      Chu thiên sư chỉ mở nửa con mắt dương, có thể thấy phần ma quỷ, vừa rồi chị có nhìn thấy ma nữ ôm đàn cổ.

      Khi ở trong Đông cung, Chu thiên sư có thể cảm nhận được ám khí trôi nổi lơ lửng trong khí, chị quyết định rồi, khi về nhà mời sư phụ tới đây xem kỹ xem nó là gì.

      Sau khi thay quần áo xong, Diệp Tuệ đứng ngoài bãi gửi xe chờ Thẩm Thuật lái xe tới, Kim Cương, Triệu Hủy và Tống Bạch vừa hay cũng đứng chờ cùng .

      Tống Bạch để tâm lắm đến chuyện Thẩm Thuật là tổng giám đốc của Hoa Thụy, đối với Diệp Tuệ giống như người chị của mình, còn Thẩm Thuật coi như là rể mình rồi.

      Ở lứa tuổi mộng mơ về tình của Tống Bạch, bé cảm thấy chuyện Diệp Tuệ kết hôn với Thẩm Thuật chẳng có gì là được cả.

      Triệu Hủy cũng quan tâm, kết hôn hay là chuyện riêng của Diệp Tuệ, chẳng qua ấy chỉ công khai thôi mà, nếu đổi lại là cũng công khai.

      Những người bạn này nếu đứng về phía góc độ của Diệp Tuệ mà suy nghĩ, cho nên bọn họ rất hiểu .

      Mặc dù sang xuân nhưng nhiệt độ buổi sáng vẫn hơi thấp, hơn nữa trong cung điện Hạ Chu còn có bóng người nên càng thêm lạnh lẽo hơn.

      Thẩm Thuật lo Diệp Tuệ lạnh nên lập tức cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên người , sau đó mới bộ vào bãi gửi xe.

      Kim Cương nhìn cái áo khoác rộng người Diệp Tuệ, ấy liền tỏ ra vui mừng, nhìn Diệp Tuệ như phụ huynh nhìn con, : “Em à, em tìm được người chồng tốt đấy, có thể yên tâm rồi.”

      Diệp Tuệ bị Kim Cương chọc cười, rất phối hợp : “Cảm ơn trai quan tâm em ạ.”

      Triệu Hủy huých tay Kim Cương: “Cậu thèm có con lắm hay sao mà như ông cụ non thế?”

      Lúc này, Thẩm Thuật lái xe từ bãi gửi xe ra, đỗ lại bên cạnh Diệp Tuệ, mở cửa xe rồi bước xuống.

      Thẩm Thuật biết quan hệ giữa Diệp Tuệ và các khách mời rất thân thiết, kể cả khi chuyện kết hôn bị khui ra bọn họ vẫn đứng về phía Diệp Tuệ.

      Kim Cương nhìn thấy Thẩm Thuật, theo bản năng : “Em rể này, hôm nào phải mời bọn tôi bữa chứ nhỉ?”

      Triệu Hủy vội véo lưng Kim Cương, quát: “Thẩm tổng bận lắm, ông đừng có vớ vẩn!”

      Thẩm Thuật gật đầu cười : “Lần tới nếu có thời gian tôi mời mọi người ăn nhé.”

      Xe bảo mẫu của các khách mời cũng sắp tới rồi, Diệp Tuệ chào tạm biệt bọn họ rồi ngồi lên xe về.

      Kim Cương nhìn chiếc xe xa, : “Tính cách của Thẩm tổng tốt đấy.”

      Trịnh Hủy khinh bỉ nhìn Kim Cương: “Ông nghĩ trước khi được à? Ba người chúng ta cùng có khác gì làm bóng đèn ? Quấy rầy hạnh phúc của vợ chồng son nhà người ta!”

      Kim Cương hậm hực: “Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, đâu đến nỗi nghiêm trọng thế?”

      Triệu Hủy nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Kim Cương, nào có ai giống Kim Cương chứ, hồn nhiên gọi người ta là em rể. Thẩm tổng có tốt tính thế nào cũng thể kết thân với Kim Cương được.

      Kim Cương thấy Triệu Hủy nhìn mình ngơ ngác hỏi: “Bà nhìn tôi làm gì đấy?”

      Xe của Diệp Tuệ xa, ngồi bên cạnh ghế lái, khỏi nhớ lại cảnh vừa rồi, liền quay sang nhìn Thẩm Thuật lái xe, : “Lúc nãy em nhìn thấy ma nữ ôm đàn cổ ở Đông cung đấy.”

      Thẩm Thuật hơi nghiêng mặt : “Em có chuyện với người ấy.” Thẩm Thuật luôn chú ý đến mọi hành động của Diệp Tuệ nên tất nhiên là có nhìn thấy.

      Diệp Tuệ gật đầu: “Nàng ấy chỉ mấy chữ thái tử phi, nhưng vì Tống Bạch đến hỏi chuyện nên em nghe thấy nàng ấy câu gì tiếp.”

      Thẩm Thuật đánh tay lái: “Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta ăn sáng , hôm qua phải em mới nhắc chuyện ăn sáng với sao?”

      Hôm qua Diệp Tuệ cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, là quanh đây có quán ăn rất ngon, bây giờ quên rồi, còn vẫn nhớ.

      cười : “Vâng.”

      Trong lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ngồi ăn sáng, trong bảo tàng đột nhiên xảy ra chuyện.

      Trong bảo tàng triển lãm cổ vật thời Hạ Chu, có thanh kiếm trăm năm mục gây được chú ý rất lớn, được đặt ở khu trung tâm của triển lãm, thu hút đông đảo khách tham quan đến xem.

      Sáng hôm nay, nhân viên làm việc bắt đầu kiểm tra như thường lệ. ấy bật hết đèn trần lên, khu triển lãm vốn tối om lập tức bừng sáng.

      nhân viên kiểm tra từng cổ vật , cuối cùng đến chỗ đặt thanh kiếm, vì chỉ kiểm tra cho có lệ nên thái độ của nhân viên chuyên tâm lắm, chỉ xem qua rồi thôi, thầm nghĩ thể có chuyện gì được đâu.

      Thế nhưng ngờ là thanh kiếm kia lại cánh mà bay, trong tủ kính trống trơn, cảm giác như nó chưa từng được đặt trong này vậy.

      nhân viên còn tưởng mình dậy sớm quá nên đầu óc chưa tỉnh táo, nhìn . ấy hít sâu hơi rồi chăm chú nhìn lại lần nữa, phát đây phải là ảo giác của ấy.

      Thanh kiếm biến mất, nhưng khung kính thủy tinh lại hề có dấu hiệu tổn hại.

      nhân viên căng thẳng, vội vàng gọi cho viện trưởng: “Xảy ra chuyện rồi ạ, thanh kiếm bị trộm mất rồi!”

      Vừa nghe điện xong, viện trưởng lập tức chạy ngay đến khu bảo tàng, đúng là thanh kiếm còn.

      nhân viên sợ bị truy cứu trách nhiệm nên vội : “Trước khi ra về em kiểm tra rất nhiều lần rồi, cửa khóa chặt, với lại máy báo động hôm qua hề thấy kêu.”

      Viện trưởng lo đến độ toát mồ hôi hột, bây giờ phải là lúc truy cứu trách nhiệm, phải mau chóng đến phòng quan sát xem lại camera .

      màn hình giám sát đồng hồ năm giờ sáng, thanh kiếm vẫn ở yên bên trong khung kính.

      Camera đúng là ghi lại được hình ảnh của nhân viên, trước khi ra về khóa chặt cửa rồi, xảy ra chuyện trộm cổ vật lớn như thế mà máy báo động lại kêu.

      Viện trưởng cử người kiểm tra máy báo động, máy vẫn bình thường, có vấn đề gì cả.

      Thời gian thanh kiếm biến mất là gần sáu giờ sáng, đúng lúc này camera giám sát lại gặp trục trặc nên ghi lại được hình ảnh khi thanh kiếm biến mất.

      “Cái quái gì vậy, trước sau trục trặc mà lại có vấn đề ngay lúc quan trọng là sao!”

      Chẳng lẽ cứ để cho thanh kiếm biến mất cách kỳ lạ như vậy sao, ngay đến manh mối cũng có.

      Viện trưởng thoáng sững lại, đột nhiên ông nghĩ đến chuyện kỳ lạ của thanh kiếm này, nếu thanh kiếm này trăm năm mục việc nó tự biến mất cũng chưa hẳn là tượng kỳ quái.

      Thời gian mở cửa của viện bảo tàng là chín giờ sáng, chỉ còn tiếng nữa thôi, biết phải với mọi người thế nào nữa.

      Viện trưởng lo đến sứt đầu mẻ trán, vội vàng liên hệ với những ban ngành có liên quan, tạm thời quyết định giữ bí mật tin tức này.

      Dù là nguyên nhân gì, bị người ta trộm cũng được, hay là tượng ma quái cũng được, nhưng tuyệt đối thể để cho người ngoài biết được chuyện này.

      Hy vọng có thể tìm lại được thanh kiếm trong khoảng thời gian ngắn và đặt nó lại trong viện bảo tàng.

      Chín giờ, bảo tàng cung điện Hạ Chu mở cửa.

      Thanh kiếm cổ trăm năm vẫn nguyên vẹn vốn thu hút ít quan tâm của quan khách, cộng thêm việc lần trước Diệp Tuệ cũng đến đây nên lại càng khiến mọi người tò mò hơn.

      Bảo tàng vừa mở cửa, mọi người đều hẹn mà cùng ào đến chỗ thanh kiếm, nhưng trừ cái khung kính trống trơn ra có gì cả.

      Viện trưởng nghĩ ra cách, ông dán thông báo bên ngoài, ghi là vì có lý do riêng nên thanh kiếm tạm thời được đặt ở đây nữa, đồng thời nhắc nhở các nhân viên giải thích cho từng quan khách biết, nhưng được lý do cụ thể ra.

      Trong lúc ứng phó với mọi người, viện bảo tàng cũng bắt đầu tăng cường lực lượng tìm thanh kiếm kia, bọn họ hề biết là thanh kiếm tự nhiên mất tích ấy bây giờ lại xuất ở Đông cung.

      lặng yên nằm dưới mặt sàn chính điện Đông cung, thân kiếm vẫn bóng loáng như cũ, sắc bén như lúc ban đầu, giống như chờ ai đến.

      Viện trưởng Hạ như thường lệ kiểm tra cung điện, tối hôm đó ông tới Đông cung. Bầu trời hôm nay u, ánh trăng núp phía sau những tầng mây, lờ mờ .

      Viện trưởng Hạ nhìn lượt các nơi, bỗng ông sững lại, nét mặt tỏ ra thể tin được.

      mặt đất trống trải có thanh kiếm, hoa văn vỏ kiếm mang đậm phong cách xưa cũ, dưới ánh trăng lóe lên luồng sáng lạnh lẽo.

      Viện trưởng Hạ khiếp sợ, ông nhận ra đây là thanh kiếm trong viện bảo tàng, nhưng nó ở đây từ bao giờ vậy? lẽ nó có thể tự chuyển động sao?

      bình thường.

      Viện trưởng Hạ ổn định lại tâm trạng, chuẩn bị gọi cho người trong viện bảo tàng để bọn họ mau tới lấy nó về. Nhưng khi bấm vào danh bạ, động tác của ông lại chậm lại.

      Viện trưởng Hạ nghĩ lại, được, thanh kiếm này quá kỳ lạ, nên gọi cho viện bảo tàng bây giờ. Thế là ông liền gọi cho Chu thiên sư để về chuyện này.

      Chu thiên sư cũng cảm thấy chuyện này ổn, kiếm trong bảo tàng cánh mà bay, thế mà tự dưng lại xuất trong cung điện Hạ Chu rồi.

      Thanh kiếm này rất kỳ lạ, rất có khả năng là bị quỷ ám, hơn nữa còn là ác quỷ, mà nếu là ác quỷ mình chị thể thu phục được.

      Chu thiên sư quyết định xin sư phụ của mình dời núi, ngày mai bọn họ cùng nhau tới cung điện Hạ Chu.

      Viện trưởng Hạ nghe Chu thiên sư vậy, trong lòng cũng an tâm hơn, ông quyết định đóng cửa cung điện từ ngày mai, cho người lạ vào.

      Nghĩ xong, ông chuẩn bị rời . Ông dám động vào thanh kiếm này, cứ để nó tiếp tục nằm mặt đất.

      Trước khi , ông lại quay đầu nhìn nó lần nữa, dưới ánh trăng, sắc kiếm hơi lóe lên, lạnh lẽo như băng.

      Viện trưởng Hạ hơi hoảng, ông dám nhìn nữa, lập tức bước nhanh ra khỏi Đông cung, cố nán lại thêm.

      Kiếm trong bảo tàng cánh mà bay, mọi thông tin đều được giữ bí mật nên Diệp Tuệ biết là thanh kiếm giờ ở trong cung điện Hạ Chu.

      Sau lần thứ ba nằm mơ, Diệp Tuệ cẩn thận suy nghĩ, ba giấc mơ này, càng nghĩ càng cảm thấy cảnh tượng trong mơ đó chính là chuyện kiếp trước giữa và Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ nghi ngờ phải nằm mơ, mà là từng trải qua những chuyện đó rồi. nhìn Thẩm Thuật, nghiêm túc : “ còn nhớ là em với là em nằm mơ hai lần chưa?”

      Thẩm Thuật hiểu ngay ý : “Em lại vừa mơ nữa rồi hả?”

      Diệp Tuệ gật đầu, Thẩm Thuật hỏi: “Vậy lần này em mơ thấy cái gì?”

      Diệp Tuệ nhìn , tâm trạng vô cùng phức tạp, chậm rãi : “Em mơ thấy em trở thành thái tử phi, hôm đó là ngày em với thái tử thành thân…”

      Thẩm Thuật ngẩn ra, tiếp tục lắng nghe. Diệp Tuệ từ từ kể lại, đưa trở về thời Hạ Chu xa xôi.

      Ngày đại hôn của thái tử, ngày được dân chúng rất quan tâm.

      Chiến cam go, thái tử mặc áo giáp ra chiến trường, khỏi Đông cung.

      Thái tử phi ngồi lại mình, đêm ngủ.



      Thẩm Thuật hiểu cảm thụ của Diệp Tuệ, nằm mơ đến ba lần, lần đầu tiên còn có thể trùng hợp, thế còn lần hai, rồi lần ba sao?

      Lần thứ ba nằm mơ Diệp Tuệ trở thành thái tử phi, cảm giác như tái lại cảnh của kiếp trước.

      Thẩm Thuật nhìn chăm chú, : “Em nghĩ giấc mơ đó tượng trưng cho điều gì?”

      Diệp Tuệ trầm tư vài giây rồi : “Em cũng lắm, chỉ cảm thấy rất buồn, tâm trạng hơi khó chịu.”

      Từ sau lần đó vẫn chưa nằm mơ tiếp, muốn biết chuyện gì diễn ra tiếp theo, nhưng cũng lại thấy hơi sợ nếu như mình biết.

      Thẩm Thuật nắm tay , mười ngón tay đan vào nhau chặt, khiến cho Diệp Tuệ an tâm hơn.

      Thẩm Thuật nhìn , hỏi: “Em nghĩ chính là thái tử triều Hạ Chu sao?”

      Diệp Tuệ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em vừa mong là phải, cũng vừa mong là phải.”

      Nếu như Thẩm Thuật đúng là thái tử chứng tỏ kiếp trước hai người có duyên phận, nhưng trong lịch sử ghi rằng thái tử chết chiến trường khi còn rất trẻ. Đông cung bị trận hỏa hoạn thiêu rụi, có thể nghĩ là kết cục của hai người quá tốt.

      Hiển nhiên cả hai đều nghĩ đến chuyện này, hai người lâu câu gì, khí có phần trùng xuống.

      Thẩm Thuật: “Em nghĩ thái tử phi có chờ được thái tử ?”

      Diệp Tuệ: “Tất nhiên là em rất hy vọng nàng ấy có thể chờ được. Nhưng mà…”

      Trận hỏa hoạn thiêu rụi cả Đông cung, thái tử phi cũng có thể bị chết cháy. Diệp Tuệ dám nghĩ đến kết cục của thái tử phi.

      Thái tử phi và thái tử thành thân, vào đêm động phòng, người lòng hướng về triều đình, mặc áo giáp ra trận, người mặc giá y ngồi yên chỗ, đến khi nến đốt hết cũng nhắm được mắt.

      lẽ kết cục của bọn họ là phải chia lìa nhau như vậy sao?

      Thẩm Thuật nghĩ rất kĩ, biết mặc dù đây có thể là chuyện của hai người vào kiếp trước, nhưng chuyện qua lâu lắm rồi, sao gần đây đột nhiên Diệp Tuệ lại nằm mơ nhiều như thế?

      Trừ phi…Còn số chuyện cần họ đến giải quyết.

      Bảo tàng cung điện Hạ Chu.

      Thẩm Thuật suy nghĩ của mình cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ cũng thấy lạ, suy nghĩ rồi : “Ý là, bọn mình phải đến cung điện Hạ Chu chuyến sao?”

      Thẩm Thuật gật đầu: “Chỉ có đến đó chúng ta mới biết được chuyện gì xảy ra.”

      Diệp Tuệ thầm nghĩ, hồn ma đại thần quỳ lạy, vị tướng quân câm trung thành, thanh kiếm bị hỏng, còn cả đêm tân hôn đáng tiếc nữa.

      Tất cả những chuyện này đều mang theo nỗi đau riêng, Diệp Tuệ có thể cảm giác được mùi máu tanh của giết chóc, cũng có thể cảm nhận được đau đớn đến tan nát cõi lòng.

      Những giấc mơ tựa như thước phim thu về kiếp trước của và Thẩm Thuật, cũng có thể là tín hiệu cho bọn họ tò mò khám phá về quá khứ phủ đầy bụi bặm.

      Nếu muốn giải được câu hỏi phải trở về đúng nơi bắt đầu câu hỏi, đến cung điện Hạ Chu, tìm ra chân tướng, hóa giải màn sương mù dày đặc bao phủ ở kiếp trước.

      Đêm khuya, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cũng muốn chậm trễ thêm, hai người rất ăn ý cùng đứng dậy ra ngoài, ngồi lên xe vào trong đêm tối.

      đường gần như có ai, cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Thuật lái xe, Diệp Tuệ ngồi bên cạnh, dọc đường ai câu nào.

      lúc sau, xe lái tới cung điện Hạ Chu, hai người xuống xe tới trước cửa.

      Cửa đóng chặt, cổng lớn được khóa rất chắc, ngăn cách cung điện kì bí bên trong, người ngoài thể nhìn thấy chút nào.

      Cách cánh cửa, bên ngoài là màn đêm lạnh lẽo, bên trong là cung điện tĩnh mịch, nếu muốn biết được chuyện kiếp trước nhất định phải vào trong.

      Nhưng làm thế nào mới vào được đây?

      Lúc này, trong khí bỗng vang lên tiếng “Cạch”, khóa cửa tự động mở ra, sau đó “Két” tiếng, cửa được mở cách chậm rãi, khung cảnh bên trong cũng dần lộ diện.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương, xem ra, có người giúp rồi.

      Diệp Tuệ nhìn thấy ma, nhưng vẫn hướng về phía khí mà : “Cảm ơn.”

      Sau khi vào, phía sau thân cây to có bóng đen, cúi người chào .

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ về phía Đông cung, nhìn thấy sau lưng họ có mấy cái bóng lờ mờ lên, có ma nữ ôm đàn cổ, ma nữ ngồi xích đu, ma thái giám ở góc hành lang…

      Bọn họ sau khi bị giết ở thời Hạ Chu vẫn luôn quanh quẩn ngoài cửa, nhìn bóng lưng Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, bọn họ đều nhận ra thân phận của hai người, mặt biến sắc.

      Diệp Tuệ ngang qua hành lang, ở đó có hồn ma với thân hình gầy gò, lúc nhìn thấy bọn họ qua, hồn ma liền lẳng lặng quỳ xuống, cúi thấp đầu.

      Diệp Tuệ nặng lòng tiếp tục về phía trước.

      đường , những hồn ma nhìn thấy đều quỳ xuống hành lễ, dọc đường chỉ toàn là cảnh tượng như vậy, thái độ của các hồn ma vô cùng cung kính.

      Mặc dù hai người đều nhìn bọn họ, mặc dù họ xa, nhưng những hồn ma vẫn duy trì tư thế như vậy, mãi sau vẫn đứng dậy.

      Vì họ biết thái tử và thái tử phi vẫn còn ở đây, họ cùng cách thức của mình để cung nghênh hai vị chủ tử tôn quý vô song trở lại cung điện Hạ Chu.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ hề để ý, hai người bước mặt đất lạnh như băng, từng bước tiến về phía trước, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ phức tạp.

      Càng vào trong càng cảm thấy nặng nề hơn, đến lúc tới Đông cung, cả hai đều thấy đau nhức huyệt thái dương.

      Lúc này hai người vào Đông cung, Diệp Tuệ nhìn mà ngẩn người.

      Dưới đất có thanh kiếm, thanh kiếm nằm yên nhúc nhích, giống như ngủ say.

      Diệp Tuệ sững sờ, đây phải là thanh kiếm của tướng quân sao? phải nó ở trong viện bảo tàng ư? Chuyển đến đây từ bao giờ vậy?

      Thanh kiếm này từng theo Cố tướng quân sa trường, thấm ướt máu tươi của vô số con người, chưa cần đến gần có thể nhận thấy sát ý lạnh thấu xương hòa lẫn mùi máu tanh.

      Sát khí, ám khí và khí cùng ập đến trong khoảnh khắc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ bước vào, nhưng cũng nhanh chóng tản . Thanh kiếm này bây giờ cung kính lạ thường, hình như cúi đầu trước hai người họ.

      Thanh kiếm có vẻ như nhận ra có người đến, thân kiếm khẽ rung lên, kiếm được tự động tuốt ra khỏi vỏ, bay thẳng lên trung, sau đó rơi thẳng xuống cắm mặt đất.

      Cùng lúc đó có bóng đen lên, đứng thẳng người, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Thẩm Thuật có phần kích động.

      Hồn ma tướng quân cầm kiếm quỳ mặt đất, nhìn Thẩm Thuật, đáy mắt rưng rưng lệ. há miệng, ra tiếng.

      Diệp Tuệ sửng sốt, có phải nhìn nhầm ? Khẩu hình của tướng quân hình như vừa mới đúng hai chữ.

      Thái tử.

      Ma tướng quân gọi Thẩm Thuật là thái tử!

      Diệp Tuệ còn chưa kịp nghĩ thêm gì lúc này bên cạnh tướng quân lại xuất thêm cái bóng nữa, chính là hồn ma đại thần. Đại thần nhìn thấy Thẩm Thuật, đáy mắt tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

      Vị đại thần bất ngờ cúi đầu, cúi rạp toàn thân xuống đất, ông ta hô lên rất to, mang theo kích động và bi thương, vang lên ràng trong Đông cung trống trải.

      “Thần cung nghênh thái tử, cung nghênh thái tử phi!”
      ---

      Tháng trước tui có group là tui hoàn bộ này vào Valentine nè, nhưng càng các chương cuối càng dài hơn, lại có phim mới để xem nên ko kịp thời gian :))) Mong các thông cảm, thôi đến tầm này rồi, đợi chục ngày đổ lại là hoàn truyện thôi mà :))

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Thanks edior..
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      sao đâu ngân nhi ơi
      Giờ chỉ sợ hết truyêjn thôi
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :