1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      2 đời si mê 1 ng đâu phải là dễ. Muốn cho QK 1 đời như ước nguyện!

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      QK suy tính mọi chuyện để được ở bên cạnh người mình nhưng lại chút nghĩ đến cảm nhận của An An , bây giờ An An có gia đình có trượng phu có nữ nhi , bức ép An An hoặc giết Triệu Hằng rồi đoạt An An về , có nghĩ đến nếu An An cũng nguyện được chết để theo trượng phu và nữ nhi mình , lúc đó QK có hối hận , chắc hẳn là hối hận . Nhưng khi việc xảy ra rồi hối hận có thể làm cho người khác sống lại . Ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mình nên bao giờ được hạnh phúc
      HoanHoan thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 135

      Sau khi yến hội giải tán, Tống Gia Ninh nghỉ trưa nửa canh giờ, sau đó liền tắm.

      Trong tháng này, người Tống Gia Ninh tốt xấu gì cũng có chà lau qua, nhưng đầu tóc lần cũng gội, Tống Gia Ninh tất nhiên cũng có thể nghe thấy được chút mùi, khó cho Vương Gia có thể chịu được ngủ chung giường với nàng. Mùa đông trời lạnh, Tống Gia Ninh cố ý chọn buổi chiều tắm gội, miễn cho buổi tối tắm xong còn phải hong tóc, chậm trễ thời gian.

      "Vương Phi sinh Tiểu Quận Chúa xong, người giống như càng non nớt, y như Tiểu Quận Chúa." Song nhi vừa hầu hạ chủ tử tắm vừa , nhìn làn da mịn màng non nớt như tuyết của chủ tử hơi dùng chút lực liền có thể chà đỏ, vừa hâm mộ vừa cảm khái .

      Tống Gia Ninh cúi đầu ngó ngó, trong đầu lại hiển ánh mắt Vương Gia ngưng mắt nhìn nàng, như thưởng thức tranh chữ, đứng đắn mà gọi nàng cũng hề có ý xấu hổ, sau đó vẫn bởi vì phần đứng đắn này mà đắc chí, cảm giác mình lớn lên quả tốt, bằng Vương Gia làm sao nhìn nghiêm túc như vậy?

      Lục nhi ở phía sau giúp nàng gội đầu, Cửu Nhi luôn sẵn sàng thêm nước ấm vào trong thùng tắm, trong phòng chuẩn bị hai thùng tắm lớn, bên này tắm sạch xong, Tống Gia Ninh bước nhanh chuyển qua thùng tắm chậm rãi nổi lên lớp hoa hồng khác. Trong thùng, nhắm mắt lại, thích ý hưởng thụ nhõm lâu thấy, da thịt toàn thân giống như reo hò vui sướng vì thoải mái.

      Ngâm khắc đồng hồ, Tống Gia Ninh lưu luyến bước ra, Song nhi, Lục nhi lập tức dùng khăn dày quấn lấy nàng, nhàng lau. Tống Gia Ninh như trẻ con được hai nha hoàn xoa xoa. bóp bóp, đối diện Cửu Nhi ôm quần áo nàng cười hắc hắc, Tống Gia Ninh mặt ửng hồng, lại hề cảm thấy lạnh.

      Mặc vào trung y ấm áp, bên ngoài lại khoác áo kép màu đỏ, chờ tóc hong hồng khô, bên ngoài sắc trời cũng tối. đường về hướng nội thất, tưởng tượng chút nữa ánh mắt Vương Gia nhìn nàng, Tống Gia Ninh hoảng hốt quay về ngày ấy vừa gả tới, trong đầu chỉ là ý niệm muốn đơn độc chung đụng với Vương Gia, cũng cảm thấy khẩn trương.

      Khi nàng hơi đỏ mặt vòng qua bình phong, thấy Thọ vương ôm nữ nhi ngồi ở đầu giường, tay lớn nắm lấy tay của nữ nhi, nhìn hết sức chăm chú, liếc cũng có liếc sang phía bên nàng, dường như biết nàng đến vậy. Tống Gia Ninh có chút thất vọng, nghĩ lại, nàng vừa mới tắm gội, tránh khỏi ý nghĩ kỳ quái, Vương Gia ở chỗ này dỗ dành nữ nhi, có cái loại ý niệm này trong đầu mới là bình thường.

      Bình thường trở lại, Tống Gia Ninh ngồi vào bên cạnh nam nhân, cúi đầu, chỉ thấy nữ nhi miệng khẽ cười, giống như nở nụ cười.

      "Chiêu Chiêu, nhớ nương ?" Tống Gia Ninh nhàng cầm bàn chân nhỏ mang vớ của nữ nhi, dịu dàng .

      Chiêu Chiêu nháy mắt cái, nhìn qua mẫu thân bên này.

      Nữ nhi nhận thức được giọng của mình, Tống Gia Ninh cười, Triệu Hằng thuận theo tâm ý nữ nhi, giao con cho Vương Phi. Tống Gia Ninh ôm nữ nhi nho , cũng liền quên những kiều diễm kia, cầm lên khóa trường mệnh bằng ngọc khảm vàng thoáng lắc lư trước ngực nữ nhi, nàng ngẩng đầu với trượng phu: "Đây là nương thiếp tặng, Chiêu Chiêu thích nhất."

      Nàng mắt hạnh sáng ngời, như trân châu trơn bóng ở trong nước, Triệu Hằng cười cười, hỏi: "Làm sao mà biết?" Nữ nhi lại biết chuyện.

      Tống Gia Ninh giống như khoe khoang cởi ra vòng ngọc huyết cổ tay, thả nữ nhi lên giường, lại nhặt khóa trường mệnh ngực nữ nhi, hai cái đều giơ lên trước mặt nữ nhi. Chiêu Chiêu đảo mắt hạnh cực giống mẫu thân, rất nhanh liền chỉ nhìn chằm chằm khóa trường mệnh trong tay trái mẫu thân, ánh mắt này, tựa như năm đó nương con bé đứng ở dưới tàng cây hồng, nhìn chằm chằm vào quả hồng lớn nhất ngọn cây kia.

      Tống Gia Ninh lòng trêu chọc nữ nhi, Triệu Hằng nhìn thê tử dịu dàng xinh đẹp, nhớ lại chuyện mấy năm trước.

      Vị Vương phi này của , có lẽ có chuyện gạt , nhưng Triệu Hằng cũng nghi ngờ phẩm tính của nàng, tin tưởng mình nhìn thấy chính là chân chính nàng, khi ngây thơ như đứa bé, lúc nhu thuận khiến người che chở nàng sau lưng, lúc quyến rũ, cũng làm cho người ước gì có thể vĩnh viễn chôn ở chỗ ấy của nàng . . .

      "Bày cơm." Ánh mắt đảo qua cần cổ thon dài của nàng, Triệu Hằng thấp giọng .

      Tống Gia Ninh buổi trưa ăn, quả là đói bụng, cười dặn dò bọn nha hoàn.

      Sau khi ăn xong nhũ mẫu muốn ôm nữ nhi phòng bên, ngoài cửa sổ tuyết rơi như lông ngỗng nhao nhao đáp xuống, Tống Gia Ninh lo lắng nhũ mẫu đường bất ổn, phủ thêm áo choàng muốn theo. Triệu Hằng theo nàng cùng , đường thấy nàng thủy chung nhìn chằm chằm vào nhũ mẫu, Triệu Hằng nhìn tã lót trong ngực nhũ mẫu, chợt ngẩn đầu, nhìn về phía phương hướng Quốc Công Phủ.

      Quách Kiêu rốt cuộc muốn làm cái gì, là sau lưng ngấp nghé nàng, hoặc là chuẩn bị thay đổi hành động, ra cũng quan trọng, quan trọng là Thọ vương đây có bản lĩnh bảo vệ Vương Phi của mình, bảo vệ Tiểu Quận Chúa vừa sinh ra hay . Lúc trước Triệu Hằng muốn tranh, thầm nghĩ cho rằng Vương Gia thanh nhàn, ngày ấy Vương Phi ở hậu viện sinh con, Triệu Hằng người ngồi ở thư phòng, ngay từ đầu phẫn nộ Quách Kiêu khiêu khích, phẫn nộ nàng lừa gạt, tâm tình như sóng cả phập phồng, thẳng đến khi suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, Triệu Hằng mới lần nữa tâm lặng như nước, lập tức hậu viện nhìn Vương Phi của .

      Trước kia độc lai độc vãng, duy nhất cần tưởng nhớ chính là huynh trưởng, tại là trượng phu của nàng, là phụ vương của nữ nhi, người ngoài đến khiêu khích, ở bên ngoài giải quyết, trong vương phủ, muốn hai mẹ con các nàng an ổn sống qua ngày, cả đời lo.

      " còn sớm, Vương Gia Vương Phi mau trở về thôi." đến trước của phòng, nhũ mẫu cung kính khuyên nhủ.

      Tống Gia Ninh ngó ngó nữ nhi được bọc kín, gật gật đầu, nhìn nhũ mẫu vững vững vàng vàng bước vào cửa, lúc này mới trở về. Rời có vài bước, lưng bỗng nhiên nhiều hơn cánh tay rắn chắc, hai chân đột nhiên bay lên, Tống Gia Ninh khiếp sợ nhìn lên , là đèn lồng màu đỏ dưới mái hiên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiêncủa Vương Gia nhà mình.

      "Vương Gia." Tống Gia Ninh giọng kêu.

      Triệu Hằng liếc nhìn nàng cái, tiếp tục nhanh lên trước.

      Tống Gia Ninh ôm lò sưởi tay, kiều nương vào trong lòng ngực , giống như cũng lâu lắm, người được ôm vào giường bạt bộ trong nội thất. Tống Gia Ninh mở to mắt, kịp thời đặt lò sưởi trong tay tới tủ bát, gần như lò sưởi vừa rời tay, thân thể nam nhân chợt trùn xuống, kịp chờ đợi đặt nàng lên giường.

      Trái tim Tống Gia Ninh nhảy bịch bịch, mắt hạnh mê ly nhìn , cởi xiêm y của nàng, Tống Gia Ninh nhịn được cũng túm đai lưng kéo xuống. Mười tháng, trọn mười tháng Tống Gia Ninh cũng chưa từng cảm thụ Vương Gia nhiệt tình, nàng khát vọng từ thần tiên cao cao tại thượng biến thành nam nhân cường tráng bình thường, khát vọng được lần lại lần mà chiếm hữu, khát vọng Vương Gia ít kiệm lời này, dùng loại phương thức khác biểu đạt thích nàng.

      Chủ động của nàng càng thêm kích thích Triệu Hằng, hai người quần áo chưa trút bỏ hết, liền ôm lấy chân nàng, sốt ruột khó nén mà xông vào bên trong.

      "Vương Gia, chờ chút. . ." Rất lâu có như vậy, Tống Gia Ninh chịu nổi, tay nắm lấy bả vai , hít hơi cầu .

      Triệu Hằng cúi đầu, nhìn mắt hạnh sương mù mông lung của nàng, nhìn đôi má đỏ bừng của nàng, nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng. Nhìn chút, Triệu Hằng mãnh liệt cúi người, ngăn miệng của nàng lại. Tống Gia Ninh theo bản năng ôm lấy cổ , thỏa thích cùng dây dưa, hôn rồi hôn, dùng hết sức nhào tới, suýt nữa muốn mạng của nàng.

      Nhưng Tống Gia Ninh lại rất thích, thích khó chịu ngắn ngủi sau đó lập tức thả lỏng xuống, mặc kệ làm mưa làm gió như thế nào, nàng đều vững vàng vòng lên cổ , hoặc là khóc hoặc là cầu, trong miệng từng tiếng kêu là Vương Gia, trong lòng tràn đầy cũng là Vương Gia của nàng. Hai đời, chỉ có ở chung chỗ với người nam nhân này, Tống Gia Ninh mới thể lĩnh hội cái gì gọi là khoái hoạt chân chính.

      để nàng ở trong lòng, cho nàng danh phận, quan trọng hơn, còn cho nàng nữ nhi xinh xắn đáng .

      Vương Gia như vậy, cho dù phải Hoàng Thượng, Tống Gia Ninh đều để ý.

      bornthisway011091, AELITA, dhtt28 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 136

      Trời sắp canh ba, Song nhi cầm lò sưởi tay ngồi ghế ở nhà chính, đôi mắt nhắm lại nhìn như ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu của Vương Phi từ nội thất truyền tới, nàng sao có thể ngủ được đây, trái tim thể khống chế cũng lên lên xuống xuống theo tiếng kêu của Vương Phi, hồi cao hồi thấp, chỗ nào đó trong lòng giống như trống rỗng, cần thứ gì đó đến lấp đầy.

      Song nhi đổi phương hướng dựa vào, yên lặng thở dài, có đôi khi nàng đúng là hoài niệm lúc Vương Phi mang thai, vào đêm liền ngủ, cần các nàng hầu hạ cái gì. Tháng trước Vương Phi mới ra đầy tháng, hai chủ tử đơn giản làm hồi, biết chuyện gì xảy ra, kế tiếp tháng cũng bình tĩnh. Song nhi nghe người ta qua, sau khi nữ nhân sinh xong hài tử phía dưới lỏng, trước kia nàng còn thay Vương Phi lo lắng được Vương Gia thích, hôm nay. . .

      Từ canh đến bây giờ. . .

      Song nhi ngáp cái, nàng bao giờ hoài nghi sủng ái của Vương Gia đối với Vương Phi nữa, chỉ mong các chủ tử sớm xong việc, nàng cần phải phục vụ hầu hạ, còn an tâm ngủ.

      Nội thất, Tống Gia Ninh nằm sấp ở gối, mà mặt gối bị mồ hôi mặt nàng thấm ướt, Vương Gia rốt cuộc động nữa, Tống Gia Ninh cũng giống như tàn hoa dạt lên bờ, trôi mặt hồ sóng to gió lớn, hôm nay chút sức lực cũng còn. Nàng nhắm mắt lại, trong cơ thể vẫn lộ ra dư của sóng gió, thân thể mỏi mệt, nhưng tinh thần ngoài ý muốn lại tốt hơn rất nhiều.

      Tháng trước nàng có tâm tư bồi Vương Gia suốt cả đêm, vì khi động, cũng quá thoải mái, chịu đựng cũng nổi, Vương Gia săn sóc nàng, đến nơi đến chốn, hôm sau mời lang trung, mới biết được nàng còn chưa có hoàn toàn khôi phục, cần nuôi dưỡng nửa tháng. Vương Gia dứt khoát lại đợi tháng, đêm nay, hai người cẩn thận từng li từng tí bắt đầu, cuối cùng cũng chơi đủ, như đồng ruộng hạn hán lâu rốt cuộc cũng chờ được mưa rào.

      nằm xuống, nhàng hôn lên vai nàng, Tống Gia Ninh nghiêng đầu, săn sóc mà giúp nàng đẩy ra sợi tóc rơi mặt nàng. Tống Gia Ninh mở to mắt, trong trướng mảnh sáng ngời, nhớ tới cố ý dặn dò Song nhi các nàng cần thổi đèn, để có thể nhìn nàng, đáy lòng Tống Gia Ninh liền lại dâng lên hồi ngứa ngáy.

      hôn vai nàng xong lại bắt đầu dời lên , Tống Gia Ninh nhìn khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng của chậm rãi tới gần, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại trước, chỉ hơi hé miệng, nghênh đón nụ hôn của . Nhưng liên tục hai lần, lần so với lần dài dằng dặc, Triệu Hằng tạm thời có khí lực hưng phong phóng túng, trở mình xuống, ôm nàng vào trong ngực.

      Hô hấp của hai người chậm rãi trở nên đều đều, đáy mắt Triệu Hằng cũng dần dần khôi phục thanh tĩnh, nắm tay nàng đặt lên bộ ngực mình, thấp giọng : "Sáng mai tiến cung, để phụ hoàng gặp Chiêu Chiêu." ra qua đầy tháng phải ôm nữ nhi tiến cung, nhưng thời tiết mùa đông lạnh lẽo, Triệu Hằng lo lắng nữ nhi bị lạnh, sau khi xin chỉ thị của phụ hoàng, cố ý chậm trễ tháng.

      Tống Gia Ninh sớm chuẩn bị, nhưng nghĩ tới ngày mai là nữ nhi lần đầu tiên tiến cung gặp Hoàng Thượng, nàng vẫn có chút khẩn trương, chống cánh tay đứng lên, nhìn nam nhân nằm : "Nghe Nhị tẩu mang Khang tỷ nhi tiến cung, phụ hoàng ôm lần khóc lần, về sau liền ôm nữa, vì thế Quý Phi nương nương đều thích Khang tỷ nhi, cũng biết xảy ra chuyện gì."

      Nàng sợ nữ nhi cũng khóc, bị Hoàng tổ phụ chán ghét mà vứt bỏ.

      "Sợ người lạ." Triệu Hằng suy đoán , xong xoa tay nàng, nghĩ đến tiểu nha đầu trắng trắng mập mập xinh đẹp nhà mình, giọng cũng ôn hòa vài phần: "Chiêu Chiêu sợ." Tiệc đầy tháng, nhiều người như vậy vây quanh, nữ nhi lần cũng có khóc.

      Nghe ngữ khí son sắt của , Tống Gia Ninh cúi đầu cười trộm, cho biết nữ nhi nhà mình đến bây giờ còn chưa biết nhận thức đâu, sợ người lạ cái gì chứ.

      đêm ngủ ngon, hôm sau Triệu Hằng tự mình ôm nữ nhi, Tống Gia Ninh khoác áo choàng theo bên cạnh, nhà ba người tiến cung. Cửa ải cuối năm sắp tới, quan viên triều đình cũng nghỉ, Tuyên Đức Đế quanh năm suốt tháng hiếm khi nhàn rỗi như vậy, biết nhà lão Tam sắp đến, Tuyên Đức Đế cùng Lý hoàng hậu sau khi dùng xong điểm tâm dứt khoát liền đợi ở trung cung, đánh cờ với Lý hoàng hậu.

      Lý hoàng hậu là tài nữ, càng thiên về kỳ, họa, Tuyên Đức Đế kỳ nghệ cũng tinh thông, phu thê hai người ai bảo ai, đánh cờ thoả thích. Cả nhà Tống Gia Ninh chạy tới, Đế hậu vừa kết thúc ván, Tuyên Đức Đế cố ý thả nước để Lý hoàng hậu thắng, Lý hoàng hậu chỉ coi như biết, cười với Tuyên Đức Đế muốn thưởng, muốn cái gì đó mới mẻ.

      Mấy năm nay Tuyên Đức Đế thưởng qua quá nhiều đồ cho tiểu hoàng hậu, nhất thời nghĩ ra nên thưởng cái gì nữa.

      "Nàng đừng hòng lừa trẫm, trẫm trước thưởng tiểu tôn nữ của trẫm ." Nghe nhà lão Tam đến, Tuyên Đức Đế trêu ghẹo .

      Lý hoàng hậu liếc ông ta, ánh mắt dời về phía cửa ra vào noãn các.

      "Phụ hoàng, mẫu hậu." Triệu Hằng ôm nữ nhi, dẫn thê tử vào, lời ít mà ý nhiều hành lễ.

      Tuyên Đức Đế gật gật đầu, khỏi quan sát con trai con dâu trước mặt. Nhi tử thứ tư của ông cũng thành gia, đám con dâu, tư sắc đều tệ, vợ lão đại quy củ, có chỗ nào đặc biệt, nhưng sinh liền hai Hoàng tôn, có công. Vợ Lão nhị có chút đặc biệt, đặc biệt nhưng vô dụng, ngay cả trượng phu cũng dỗ được, tiến cung còn ra vẻ hào phóng, Tuyên Đức Đế nhìn đều cảm thấy xúi quẩy. Vợ Lão tứ vô cùng đặc biệt, biết múa đao cầm gậy, nhưng người thiếu vị nữ nhân. Chỉ có vợ lão Tam, tuy rằng xuất thân tốt nhất, nhưng lớn lên mượt mà nhu thuận, y như chim non nép vào người mà đứng ở bên cạnh lão Tam, muốn người chán ghét cũng được, trách được có thể làm cho lão Tam gần nữ sắc động tâm.

      "Hoàng Thượng, ta thấy, Thọ vương giống như mập lên chút, người có đúng hay ?" Lý hoàng hậu ngó ngó vợ chồng son, khẽ cười .

      Tuyên Đức Đế lần nữa nhìn lão Tam, nhìn ra mập gầy khác biệt, nhưng khí sắc lão Tam quả có tốt hơn, khí độ toàn thân lộ ra cũng khác. Lão Tam trước khi thành thân, như mỹ ngọc chưa điêu khắc, trong thanh nhã lộ ra trẻ trung xa cách, cách người ngàn dặm, lão Tam trở thành phụ thân, vẻ lạnh nhạt thản nhiên dần dần biến mất, biến thành hoàng tử ung dung quý khí.

      Tại sao lại có loại biến hóa này? Đương nhiên là lấy đúng Vương Phi rồi, cuộc sống vợ chồng son trôi qua tốt, nhân khí người lão Tam liền càng ngày càng đầy đủ.

      "Cho trẫm ôm Chiêu Chiêu." Biết nhi tử sống tốt, tâm tình Tuyên Đức Đế cũng dễ dàng hơn, vẫy tay với nhi tử.

      Triệu Hằng thích thú ôm nữ nhi đến, đưa đến tay phụ hoàng.

      Tuyên Đức Đế ôm hài tử rất thuần thục, nhận tã lót, chỉ thấy bên trong nằm nữ oa trắng tinh, tiểu nha đầu ngồi đường xe ngựa, ngủ mất rồi, lông mi dày dài, như hai cây quạt . Khuôn mặt mũm mĩm vừa nhìn liến biết giống nương nàng, làm Tuyên Đức Đế nhịn được vươn tay, khe khẽ chọt chọt tiểu tôn nữ.

      Ai ngờ vừa chọt hai cái, tiểu nha đầu bỗng nhiên giật giật đầu, đôi mắt còn chưa mở to, miệng trước mở lớn ra, mở ra thành vòng tròn trịa đánh cái ngáp lớn. Tuyên Đức Đế kinh ngạc quên lươn động tác, sau đó chỉ thấy tiểu nha đầu ngậm miệng lại, mở mắt, mắt hạnh đen lúng liếng, vừa sáng vừa tròn, nháy mắt nhìn ông ta.

      Tuyên Đức Đế chưa từng thấy nữ oa oa xinh đẹp như vậy, Đoan Tuệ công chúa của ông ta cũng rất đẹp, nhưng công chúa sinh ra là chuyện mười mấy năm về trước, nhưng vẫn là công chúa duy nhất của ông ta. Đến bối phận hàng cháu chắt, Tuyên Đức Đế bởi vì chuyện Bắc Phạt mà ủy khuất Khang tỷ nhi nhà lão nhị, về sau Tuyên Đức Đế muốn đền bù tổn thất, kết quả Đại Tôn Nữ chẳng biết tại sao luôn khóc, tâm tư muốn đền bù tổn thất của ông ta bị chuyện này khóc mà phai nhạt.

      Có Đại Tôn Nữ đối lập, tiểu tôn nữ càng có vẻ nhu thuận làm người khác ưa thích.

      "Vì sao gọi là Chiêu Chiêu?" Tuyên Đức Đế tự chủ được khẽ đung đưa tiểu tôn nữ, có phần cảm thấy hứng thú hỏi lão Tam. Hai tôn tử nhà lão đại là ông ta ban tên, Khang tỷ nhi cũng là Ngô quý phi dỗ dành ông ban cho, đến phiên tiểu tôn nữ, Tuyên Đức Đế sớm suy nghĩ đôi tên, nhi nữ đều có, ngờ nhi tử tự mình đặt, ngụ ý quả tệ.

      "Mặt trời mọc mà sinh ra." Triệu Hằng nhìn nữ nhi trong tã lót .

      Tuyên Đức Đế gật gật đầu.

      "Hoàng Thượng, cho ta ôm ôm ." Lý hoàng hậu trông mong thèm thuồng .

      Tuyên Đức Đế liếc nhìn nàng ta cái, đưa tiểu tôn nữ tới. Lý hoàng hậu ôm Chiêu Chiêu, cúi đầu nhìn, ánh mắt ôn nhu như nước, tuy rằng khen cái gì, chỉ đơn giản khen xinh đẹp, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là thích lòng. Tuyên Đức Đế nhìn ở trong mắt, nghĩ đến năm ngày giỗ của Tiểu Ngũ mới qua hết lâu, nghĩ đến đêm đó Lý hoàng hậu là ở trong lòng ông ta khóc ngủ, Tuyên Đức Đế yên lặng rũ mắt xuống, đành lòng lại nhìn.

      Hai khắc sau, Triệu Hằng, Tống Gia Ninh ôm nữ nhi, cùng với phần thưởng hậu hĩnh của Đế hậu, quay về Vương Phủ.

      Cùng ngày buổi trưa, Lý hoàng hậu dùng cơm, Tuyên Đức Đế biết nàng ta nhất định là nhớ tới nhi tử chết sớm, liền cũng khuyên, loại đau xót này, an ủi cái gì cũng đều vô dụng, chỉ có thể để Lý hoàng hậu tự mình nghĩ thông. Tuyên Đức Đế đau lòng tiểu hoàng hậu của ông ta, nhưng ông ta tin tưởng nàng ta chẳng mấy chốc vượt qua, dù sao khi nhi tử vừa mất, đau đớn moi tim như vậy cũng qua rồi.

      Nhưng lần này Tuyên Đức Đế tính sai, Lý hoàng hậu liên tục nhiều ngày muốn ăn, bệnh tới như núi sập, bệnh đến mức nằm giường dậy nổi, người ràng gầy hẵn . Tuyên Đức Đế gọi ngự y tới bắt mạch, ngự y thở dài hoàng hậu chính là chứng bệnh tích tụ, tâm bệnh vẫn cần tâm dược. Tuyên Đức Đế vừa thương tiếc vừa đành chịu, sau khi đuổi thái y, ông ta ngồi ở bên giường, nắm bàn tay Lý hoàng hậu thở dài: "Ngươi như vậy, trẫm như thế nào yên tâm thống trị giang sơn?"

      Lý hoàng hậu lặng yên rơi lệ.

      "Hoàng Thượng, mấy vị Vương Phi tới thăm nương nương."

      Tuyên Đức Đế gật đầu, coi ai ra gì mà giúp Lý hoàng hậu lau nước mắt, cuối cùng liếc nhìn nàng ta cái, đứng dậy ra. ra ngoại điện, nhìn thấy bốn nàng dâu đứng sóng vai, con dâu lớn trong tay dắt trưởng tôn Thăng ca nhi.

      "Hoàng tổ phụ." Thăng ca nhi ngọt ngào kêu.

      Tuyên Đức Đế cười cười, sờ sờ đầu tôn tử, tâm tình phức tạp rời .

      Ở Sùng Chính điện chờ đợi nửa ngày, sắc trời dần tối, Tuyên Đức Đế lần nữa trở về Trung cung, vào nội thất, lại thấy tiểu hoàng hậu của ông ta dựa vào đầu giường thêu thùa may vá, vừa mới bắt đầu làm thôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là quần áo trẻ . Tuyên Đức Đế ngoài ý muốn mà tới, Lý hoàng hậu nhìn ông ta, nhàng cười cười, nụ cười suy yếu, nhưng trong mắt khôi phục tinh thần.

      Tuyên Đức Đế nhàng thở ra, ngồi vào bên cạnh nàng ta, nghi ngờ : "Ngươi còn bệnh, nghỉ ngơi tốt, động châm tuyến làm gì?"

      Lý hoàng hậu nhìn trong tay, dịu dàng cười : "Sắp bước sang năm mới rồi, ta làm bộ quần áo cho Thăng ca nhi, còn , phí có bao nhiêu công phu."

      Tuyên Đức Đế Nhất nghe liền hiểu, tiểu hoàng hậu của ông ta, sợ là ký thác tình cảm đối với nhi tử vào người tôn tử. Ông ta lẳng lặng nhìn lát, đại khái khắc sau, lo lắng Lý hoàng hậu mệt mỏi, mới gọi là cung nữ lấy châm tuyến. Buổi tối Tuyên Đức Đế ngủ lại Trung cung, đêm khuya yên tĩnh, chợt nghe nữ nhân bên cạnh mê, Tuyên Đức Đế nghiêng người, tập trung tư tưởng suy nghĩ phân biệt.

      "Thăng ca nhi. . . Đến ăn kẹo. . ."

      Nằm mơ đều nghĩ đến tôn tử.

      mê rất nhanh biến mất, Lý hoàng hậu ngủ say, Tuyên Đức Đế lại chậm chạp khó ngủ.

      Lại là năm mới, tết Nguyên Tiêu qua , lần đầu tiên tảo triều, xử lý xong đại giang sơn, Tuyên Đức Đế ban bố đạo thánh chỉ, ngụ ý là sau khi chư hoàng tử xuất phủ ông ta nhiều lần cảm giác trống vắng, ngay hôm đó lên chỉ thị Hoàng Trưởng Tôn tiến cung, ông ta tự mình dưỡng dục, mỗi tháng tuần ngày nghỉ, Hoàng Trưởng Tôn lại về Sở vương phủ, ở trước mặt phu thê Sở Vương tẫn hiếu.


      bornthisway011091, dhtt, sweet mandy18 others thích bài này.

    5. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Ui tội nghiệp thằng bé, tội nghiệp Phùng Tranh :4:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :