1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 133

      đùa hồi, Triệu Hằng mời huynh trưởng tiền viện uống trà, để lại Tống Gia Ninh, Phùng Tranh mang hài tử.

      Thành ca nhi, Chiêu Chiêu đều tỉnh dậy, hai huynh muội chỉ kém nửa tháng, song song đặt chung chỗ, Chiêu Chiêu ngoan ngoãn vẫn nhúc nhích, đầu nghiêng qua nhìn theo phương hướng mẫu thân, mắt to đen lúng liếng giống như có thể nhìn thấy. Thành ca nhi nghịch ngợm hơn chút, hồi duỗi duỗi bàn tay hồi đá đá bắp chân. Thăng ca nhi ngồi ở dưới lòng bàn chân đệ đệ muội muội, giống như thần giữ cửa trông coi.

      "Chị dâu gầy rồi." Bọn khóc ồn ào, Tống Gia Ninh giọng hàn huyên cùng Phùng Tranh.

      Phùng Tranh sờ sờ mặt của mình, cười trêu ghẹo : "Ta so sánh được với ngươi, mập cũng xinh đẹp, trước khi mang thai có cách, tại sinh ra rồi, ta đương nhiên phải nghĩ biện pháp gầy trở lại, hơn nữa bên cạnh hai hài tử, vừa phải chăm sóc đứa này vừa phải lo lắng đứa kia, gầy cũng khó, chờ ngươi lại sinh thêm đứa, biết."

      Tống Gia Ninh ngó ngó hai đứa cháu trai, nghĩ đến tháng trước mẫu thân tiều tụy vì đệ đệ bị bệnh đậu mùa, lập tức có thể hiểu được Phùng Tranh vì sao gầy, liền hề lo lắng nữa.

      chuyện, thân thích Quốc Công Phủ bên cạnh đến, Thái phu nhân dẫn theo ba nàng dâu Lâm thị, 2 huynh đệ Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi cũng tới. mặt Mậu Ca Nhi lại trở nên trơn bóng như cũ, chỉ có cái trán nha hoàn xem kỹ, để gảy xuống cái vảy, có thêm cái hố , nhưng Mậu Ca Nhi còn , lớn lên có thể hết, cho dù có lưu lại, nam hài tử cũng có quan hệ gì.

      Cùng Sở Vương phi hành lễ xong, Mậu Ca Nhi bò lên sập, cùng Thăng ca nhi cùng nhìn cháu ngoại , Tống Gia Ninh thoáng nhìn ánh mắt hâm mộ của đường đệ Thượng Ca Nhi, vừa muốn gọi nha hoàn ôm đường đệ lên, chợt thấy Tam phu nhân khó có thể phát cầm bàn tay đường đệ. Nhớ lại Tam phu nhân vẫn luôn thích để đường đệ cùng tỷ đệ các nàng thân cận, Tống Gia Ninh thức thời im lặng, tự nhiên chuyện với tổ mẫu, mẫu thân.

      Lâm thị mến ngoại tôn nữ của mình, nhưng Sở Vương phi ở đây, bà đương nhiên phải khen khách nhân, cười với Sở Vương phi : "Liên tiếp sinh ra hai tiểu tử béo, Vương Phi là khiến người hâm mộ." Bà như vậy, Thái phu nhân cũng cười híp mắt gật đầu, bốn vị Vương Gia, tại chỉ có Sở Vương dưới trướng có con trai, hậu trạch các nữ nhân tụ tập cùng chỗ, có ai khen Sở Vương phi mệnh tốt.

      Nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của Lâm thị, đáy lòng Phùng Tranh lại mảnh chua xót, vừa biết được lão nhị là nhi tử, nàng từng có hơi tự hào, ai có thể nghĩ được vừa sinh ra đứa con trai, con trưởng cuối cùng bị Lý hoàng hậu mượn. Sở Vương tánh khí táo bạo, dễ dàng xử trí theo cảm tính, Phùng Tranh dám thương lượng với trượng phu, nhưng nàng nỡ bỏ trưởng tử, người quyết định chắc chắn được, liền thừa dịp mẫu thân tới thăm, chỉ với mình mẫu thân, có đề cập triều đình đại , chỉ sau khi Lý hoàng hậu mất con quá mức thê lương tịch, muốn nuôi dưỡng Thăng ca nhi ở bên cạnh.

      Ở sâu trong nội tâm, Phùng Tranh hi vọng mẫu thân khuyên nàng đừng cho Thăng ca nhi, cho dù lí trí nàng sớm bị Lý hoàng hậu thuyết phục, cảm thấy cho Thăng ca nhi càng có lợi hơn cho tương lai nhà. Sau đó mẫu thân quả nhiên cũng như nàng đoán, khuyên nàng thuận theo tâm tư Lý hoàng hậu, cho, là tờ cam kết tốt đối với Lý hoàng hậu, Lý hoàng hậu hôm nay có con nối dõi để dựa vào, chắc chắn xem Thăng ca nhi thành chỗ dựa cuối cùng mà chú trọng chăm sóc, tuyệt đối hy vọng Thăng ca nhi hoặc là Sở Vương gặp chuyện may. khi cho, Lý hoàng hậu bởi vì cầu Thăng ca nhi mà kết oán với Sở Vương, nếu như Sở Vương hướng về nàng, Lý hoàng hậu có thể giao hảo với Duệ Vương hoặc Cung Vương, lúc cần thiết giúp đỡ đối phương bỏ đá xuống giếng cho Sở Vương, chính là kiếm cái đại nhân tình.

      Phùng Tranh hiểu, nàng đều hiểu, nàng chính là nỡ bỏ, vùi ở trong ngực mẫu thân khóc.

      Mẫu thân an ủi nàng, nàng có thể thường thường tiến cung thăm Thăng ca nhi, cũng là vì hai nhà Sở Vương, Thọ vương, cuối cùng mẫu thân khuyên nàng tiếc hạnh phúc, dù sao nàng còn có nhi tử, còn có Vương Gia sủng ái, nếu là lưu lạc thành tình trạng như Duệ Vương phi, sủng ái, con nối dõi cũng có, nàng nơi nào khóc?

      Vừa nghĩ đến Duệ Vương phi, Duệ Vương phi tới rồi, cả phòng nữ nhân đều giống như Duệ Vương phi ăn mặc rất ung dung hoa quý, khuôn mặt gầy gò trang điểm tinh xảo, bên môi thủy chung treo nụ cười hào phóng vừa vặn, làm như như vậy liền có thể che giấu nàng ta ở Duệ Vương Phủ được sủng ái. Phùng Tranh có ý chê cười Duệ Vương phi, nhưng vừa so sánh với Duệ Vương phi, Phùng Tranh liền cảm thấy, nàng có thể gả cho Sở Vương, rất may mắn.

      Duệ Vương phi cảm nhận được ánh mắt Phùng Tranh, giống như giễu cợt nàng ta cái gì, Duệ Vương phi thầm nắm nắm tay, sau đó đến trước giường, nhìn dáng vẻ đến màu da đều giống y chang Sở Vương của Thành ca nhi, kinh ngạc : "Thành ca nhi vẫn chưa tới hai tháng, đại tẩu sao lại ôm ra rồi hả ? Khang tỷ nhi cũng sắp bốn tháng rồi, ta cũng có cam lòng ôm ra chơi. Nhưng Thăng ca nhi, Thành ca nhi vừa để xuống, hai cái tiểu tử béo, đúng là khiến người thèm."

      xong lời cuối cùng, có thâm ý khác cười cười với Tống Gia Ninh cũng sinh ra nữ nhi.

      Phùng Tranh trong lòng căng thẳng, ôm Thành ca nhi tới đây là chủ ý của Sở Vương, có thể để Thành ca nhi ở nhà mình, Phùng Tranh và Tống Gia Ninh lại giao hảo, liền có nghĩ sâu, tại ý tứ châm ngòi ly gián của Duệ Vương phi rất ràng, nhưng vạn nhất Tống Gia Ninh hiểu lầm nàng là cố ý khoe khoang nhi tử. . .

      "Khi Thành ca nhi tắm ba ngày ta thân mình nặng nề, thể thăm, sau đó đến phiên ta sinh Chiêu Chiêu, nhoáng cái lại là tháng, ta sốt ruột ôm chất tử, liền xin chị dâu ôm Thành ca nhi tới. Đợi sang năm xuân về hoa nở, Nhị tẩu cũng ôm Khang tỷ nhi ra chút , cho tiểu tỷ muội các nàng gặp nhau nhiều tí."

      Tống Gia Ninh thích chị dâu Phùng Tranh này, cũng thích hai chất tử béo, mấy câu của Duệ Vương phi liền cuốn ba mẹ con Phùng Tranh vào, Tống Gia Ninh tự nhiên muốn cứu vãn.

      Lâm thị lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nữ nhi và mấy vị chị em dâu Vương Phi ở chung, thấy nữ nhi bình thường nhìn thành dễ khi dễ, nhưng khi gặp chuyện lại có thể khéo đưa đẩy chu đáo, kiêu ngạo siểm nịnh, Lâm thị vui mừng thiếu chút nữa muốn khóc. Thái phu nhân và con dâu nhận xét giống nhau, nhìn tiểu tôn nữ giường khách sáo mỉm cười, Thái phu nhân đáy lòng bất tri bất giác toát ra bốn chữ: trong nhu có cương.

      Mà bị coi như"chị dâu xấu" bị Tống Gia Ninh dăm ba câu đẩy trở về, lại là ở địa bàn của Tống Gia Ninh, Duệ Vương phi hơi mím môi, cũng lộ ra thần sắc phẫn uất gì, như có việc gì nhìn quét vòng, nghi ngờ : "Đoan Tuệ sao còn chưa tới? Hôm kia ta trong cung gặp nàng, nàng muốn vội tới chúc mừng chất nữ đầy tháng đó."

      Duệ Vương phi và ba chị em dâu có giao tình gì, lại quan hệ tệ với Đoan Tuệ công chúa, có lần Đoan Tuệ công chúa Duệ Vương Phủ làm khách, còn giúp nàng ta giễu cợt Trương Thị phen.

      Đoan Tuệ công chúa là biểu nương ruột thịt của Quốc Công Phủ, Thái phu nhân nhìn nha hoàn ên cạnh, đúng vào lúc này, quản Tiền viện phái người đến truyền lời, Đoan Tuệ công chúa vừa mới đến, nhưng trước Quốc Công Phủ gặp Thế tử rồi. Thái phu nhân chỉ biết lắc đầu, nhưng là có thể hiểu được tâm tình ngoại tôn nữ, biểu huynh muội từ cảm tình tốt, lần này trưởng tôn bị thương nặng như vậy, Đoan Tuệ có thể nhịn đến hôm nay mới xuất cung, ngoài ý muốn của bà lắm rồi

      Tống Gia Ninh rủ mắt nhìn nữ nhi, trong lòng lại cực kỳ hy vọng Đoan Tuệ công chúa lần này thăm bệnh có thể phát sinh chút gì, hoặc là dùng dịu dàng chăm sóc làm cảm động trái tim Quách Kiêu, hoặc là dùng nước mắt đau lòng giành được cảm động của Quách Kiêu. Tống Gia Ninh cũng tin, kiếp trước Quách Kiêu vì Đoan Tuệ công chúa khổ đợi nhiều năm như vậy, hai biểu huynh muội nhất định là có cảm tình, Trước đó nhất định là vì Đoan Tuệ công chúa tuổi tác còn chưa có thành thục, Quách Kiêu có phát được chỗ tốt của biểu muội. Hôm nay Đoan Tuệ công chúa cũng là đại nương mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo xinh đẹp cũng chênh lệch gì nàng, thân phận tôn quý hơn nàng nhiều, vô luận là cân nhắc từ phương diện nào, Quách Kiêu cũng nên dây dưa buông với nàng người sinh ra nữ nhi kết hôn nha!

      Vệ Quốc Công phủ, Di Hòa Hiên.

      Quách Kiêu thương thế khôi phục bảy tám phần, nhưng Tuyên Đức Đế thương tiếc , đặc biệt lệnh cho tĩnh dưỡng đến năm sau mới làm lại. Dựa vào công lao lần này xả thân hộ giá, Quách Kiêu lập tức từ tiểu Đô Đầu Mã Quân thăng làm Mã Quân Đô Ngu Hậu, cấp quan gần với Mã Quân Đô Chỉ Huy Sử, Phó Đô Chỉ Huy Sứ, mà mới vừa vặn hai mươi mốt tuổi. Cha Quách Bá Ngôn vào số tuổi này, cũng có chức quan cao như .

      Nhưng đối với Quách Kiêu mà , những thứ này cũng coi vào đâu, dù cho lên tới Xu Mật Sứ sóng vai Tể Tướng, chiếm được nàng, vinh hoa phú quý cũng đáng giá nhắc tới.

      "Biểu ca!" Trong sân bỗng nhiên truyền đến thanh quen thuộc, Quách Kiêu nhíu mi, từ thư phòng ra.

      Trong hành lang, Đoan Tuệ công chúa thân váy đỏ, chạy chậm đến tới bên này. Nhìn thấy cửa thư phòng xuất thân ảnh thon dài, Đoan Tuệ công chúa đôi mắt đau xót, nhịn được thả chậm bước chân, sau đó lại dùng nhanh hơn tốc độ chạy, liên tục chạy đến trước mặt Quách Kiêu, liều lĩnh ôm lấy , vùi ở trong ngực nam nhân khóc: "Biểu ca, ta bị hù chết, còn tưởng rằng còn được gặp lại huynh nữa. . ."

      Đoan Tuệ công chúa rất sợ hãi, vừa nghe biểu ca bị trọng thương, nàng ta liền muốn Trác châu tìm , bị mẫu thân khiển trách trận. Phụ hoàng sau khi trở về, nàng cầu phụ hoàng, phụ hoàng cũng cho, mãi mới chờ đến lúc biểu ca hồi kinh, rồi lại xảy ra chuyện Vũ An quận vương, Đoan Tuệ công chúa thể tiếp tục chịu đựng, mực chờ cho tới hôm nay.

      "Biểu ca. . ." Đoan Tuệ công chúa ôm nam nhân chặt, khóc đến ô ô, khóc đến như đứa bé, đó là sợ hãi .

      Quách Kiêu vẫn nhúc nhích, đôi mắt nhìn biểu muội trong ngực, trong lòng lại nghĩ tới ngày ấy vừa hồi kinh, tại cửa ra vào nhìn thấy tình hình của kế muội. Nàng là nhẫn tâm, con mắt cũng cho , tiếng quan tâm cũng có, lại càng cần phải nước mắt, giống như chết ở bên ngoài cũng có chút quan hệ nào với nàng.

      Nhưng chính là quản được mình, nàng vô tình như vậy, còn nghĩ đến nàng, nghĩ đến ngày nàng hiểu tình cảm của , như biểu muội bổ nhào vào trong lòng ngực của , vì lo lắng vì khóc.

      "Tốt rồi, ta đây phải trở về rồi sao." Trong lòng suy nghĩ đến nàng, nương trong ngực cũng giống như trở thành nàng, Quách Kiêu tay ôm lấy eo nàng, tay nhàng mà sờ lên đầu nàng, động tác ôn nhu.

      Đoan Tuệ công chúa hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, thấy biểu ca dùng ánh mắt nhu hòa như vậy nhìn nàng ta, tình cảm trong mắt nồng dậm như sương mù, bao quanh nàng ta, khiến nàng ta lâng lâng thầm nghĩ cả đời đều được nhìn như vậy, Đoan Tuệ công chúa nhịn được, ôm chặt hơn, lưu luyến si mê mà gọi : "Biểu ca. . ."

      Biểu ca. . .

      Tình cảm sương mù trong mắt Quách Kiêu chợt liền tan biến, ánh mắt khôi phục thanh minh, chống lại khuôn mặt mềm mại lưu lại nước mắt của Đoan Tuệ công chúa, xinh đẹp cũng phải nàng, Quách Kiêu lập tức buông tay ra. muốn răn dạy hai câu, Đoan Tuệ công chúa lại giống như ngượng ngùng khi bị nhìn xoay lưng qua chỗ khác gạt lệ, Quách Kiêu sắp bật thốt lên trách cứ liền nuốt xuống, ngẫm lại biểu muội có lẽ là nương duy nhất quan tâm trong kinh thành, Quách Kiêu bỗng nhiên cách nào nhẫn tâm quở trách cái gì nữa.

      "Tổ mẫu Vương Phủ rồi, biểu muội sớm qua chút , sau khi tiệc tan lại theo tổ mẫu tới đây ngồi lát." Quách Kiêu thấp giọng , đây là cấp bậc lễ nghĩa.

      Đoan Tuệ công chúa thích nghe người khác giảng đạo lý với nàng ta, duy chỉ có Quách Kiêu, chỉ cần Quách Kiêu mắng nàng ta, Quách Kiêu cái gì nàng ta đều nghe giống như là tiếng trời, gật gật đầu, lưu luyến nhìn biểu ca tốt nàng ta ngày nhớ đêm mong vài lần, lúc này mới bước ba quay đầu mà . Quách Kiêu đứng ở trước cửa thư phòng, đưa mắt nhìn thân ảnh Đoan Tuệ công chúa biến mất, quét mắt phương hướng Thọ vương phủ, trái tim lại trở về người kế muội.

      Tống Gia Ninh cũng nghĩ đến Quách Kiêu, đương nhiên lo nghĩ hoàn toàn cùng chuyện, Đoan Tuệ công chúa đến, Tống Gia Ninh liền để lại dấu vết quan sát Đoan Tuệ công chúa, thấy Đoan Tuệ công chúa đôi má hồng nhuận phơn phớt sóng mắt như nước, tâm tình tốt đến mức khen Chiêu Chiêu cũng rất chân tâm ý, đáy lòng Tống Gia Nin liền toát ra tia hi vọng.

      Có lẽ, Đoan Tuệ công chúa có thể khiến Quách Kiêu quên nàng?

      Ngược lại là bên Duệ Vương phi, vốn gửi hi vọng Đoan Tuệ công chúa cho Tống Gia Ninh ngột ngạt, hôm nay rơi vào khoảng , môi hơi mỏng vừa mân lên, lộ ra càng thêm cay nghiệt, làm người ta thích.

      bornthisway011091, dhtt, Lierose DuDu27 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 134

      Thọ vương phủ tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Quận Chúa, buổi trưa còn là trời trong xanh, tiệc tan lâu, bầu trời đột nhiên u, đến hoàng hôn, lại có thể có tuyết rơi, vừa bắt đầu chỉ là những hạt bông tuyết vụn , sau đó từng chút biến thành bông tuyết lớn, rất nhanh, mặt đất liền lên tầng trắng xóa mỏng manh. chiếc xe ngựa từ trước cửa cung ra, lộc cộc quẹo mấy cái cua quẹo, hướng Vệ Quốc Công phủ mà .

      Quách Bá Ngôn đẩy rèm vải bông ra, mấy miếng tuyết vỡ bị gió thổi tới đây, rơi vào mặt ông, nhanh chóng hóa thành vài điểm cảm giác mát lạnh. Quách Bá Ngôn sờ sờ khuôn mặt, đối với lòng ngón tay mọc ra vết chai dày đặc giật mình lát, sau đó buông rèm cửa sổ xuống, che đậy khuôn mặt trầm giống như bầu trời kia.

      Xe ngựa dừng trước Quốc Công Phủ.

      Quách Bá Ngôn nhảy xuống xe, ánh mắt đảo qua Thọ vương phủ nơi xa, lúc này mới nhanh bước vào phủ đệ nhà mình. Trước thỉnh an Thái phu nhân, trở về thay áo choàng mặc ở nhà, ôm Mậu Ca Nhi nghe thê tử Lâm thị về tiệc đầy tháng của Tiểu Quận Chúa, nhìn thê tử lộ ra nụ cười vui mừng tự hào khi nhắc tới nữ nhi khéo léo đáp lễ Duệ Vương phi.

      Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong phòng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ, đây chính là nhà của ông, ông nửa đời chinh chiến đổi lại an nhàn phú quý.

      Quách Bá Ngôn cho phép bất kỳ kẻ nào phá hư cái nhà này, kể cả con trưởng mà ông kiêu ngạo coi trọng nhất.

      Dùng xong cơm tối, Quách Bá Ngôn bảo Lâm thị ngủ trước, ông mang theo hai loại đồ vật, mình tìm con trưởng.

      Vào tháng 11, sau buổi hoàng hôn ngắn ngủi chính là đêm tối như mực buồn chán, vẫn còn sớm, Quách Kiêu ngủ được, dựa vào đầu giường xem sách sử. Nghe phụ thân đến, Quách Kiêu lập tức để sách xuống, nhanh chóng sửa sang ổn thỏa áo bào nhà chính nghênh đón. Quách Bá Ngôn vào, tóc, đầu vai rơi xuống lớp tuyết mỏng, ông tiện tay phủi phủi, nhìn con trưởng hỏi: "Còn chưa ngủ?"

      Hai cha con hai mắt nhìn nhau, giống như ai cũng biết đối phương suy nghĩ gì, lại giống như nhìn thấu lẫn nhau.

      "Vừa cơm nước xong xuôi, chuẩn bị xem hai khắc đồng hồ sách lại nghỉ." Quách Kiêu đúng , dặn dò A Thuận chuẩn bị trà.

      "Đưa rượu lên." Quách Bá Ngôn ngăn lại A Thuận .

      A Thuận giật mình, vô thức nhìn chủ tử, Quách Kiêu gật gật đầu, mời phụ thân tới giữa noãn tháp ngồi, Quách Bá Ngôn lại dời bước đến chủ vị nhà chính, liền ở bên ngoài uống. Màn cửa nhà chính vào lúc ông vào nhà tiện tay vén lên mắc ở ván cửa, A Thuận dám hạ xuống, gió lạnh đêm đông chen lấn thổi vào bên trong, thoáng cái liền xua tan ấm áp ban đầu.

      Quách Bá Ngôn ngồi ở cửa trước, như có điều suy nghĩ.

      Quách Kiêu mắt nhìn phụ thân, cũng nhìn về phía ngoài cửa. Mái nhà cong xuống, gió lạnh cuốn bông tuyết cuồng say, có phương hướng mà rơi xuống đất, lộn xộn, rồi lại ở dưới ánh đèn lờ mờ chỗ trốn. Bông tuyết rơi xuống bên trong cánh cửa, dần dần tích tụ thành tầng, A Thuận bưng rượu vừa mới hâm nóng vào, trong chốc lát ở tầng tuyết mỏng đằng kia lưu lại hai dấu chân.

      " vào trong nội viện trông coi, cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần nhà trong vòng ba trượng." Quách Bá Ngôn thản nhiên .

      "Vâng." A Thuận gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lui ra ngoài, liền dừng lại ngay phía trước cách cửa ra vào ba trượng, đưa lưng về phía bên này.

      Quách Bá Ngôn nghiêng người, nhấc bầu rượu, rót đầy chín phần hai bình rượu bàn. Để bầu rượu xuống, Quách Bá Ngôn bưng lên bình, nhìn con trưởng đối diện : "bình rượu này, kính liệt tổ liệt tông Quách gia chúng ta, có bọn họ trời phù hộ, có vinh hoa phú quý cho phụ tử chúng ta bây giờ."

      Quách Kiêu và phụ thân đụng đụng bình rượu, nghiêm mặt : "Phụ thân đúng lắm."

      Hai cha con cùng nhau đổ rượu mặt đất.

      Quách Bá Ngôn buông bình rượu, Quách Kiêu đứng dậy, cung kính lần nữa rót đầy.

      Quách Bá Ngôn giơ bình rượu lên, ngửa đầu nhìn nhi tử, cười : "Bình này vi phụ mời con, chúc mừng con ta đại nạn chết, tất có hậu phúc."

      "Cám ơn phụ thân." Quách Kiêu hai tay giơ bình rượu cao lên, uống cạn sạch.

      Bình này uống xong, Quách Bá Ngôn đoạt trước bước bưng hũ rượu lên, sau khi rót đầy rượu, lại vội vã uống, mà là cúi đầu nhìn bình rượu kia, nửa ngày sau mới : "Quỳ xuống."

      Quách Kiêu hai lời, vung vạt áo lên quỳ gối trước mặt phụ thân, quỳ gối này là tế bái rượu liệt tổ liệt tông Quách gia.

      Quách Bá Ngôn nghiêng đầu, bình tĩnh mà nhìn nhi tử: "Cũng biết vi phụ vì sao bảo con quỳ?"

      Quách Kiêu rủ mắt : "Nhi tử biết, nhi tử có lỗi, phụ thân trách phạt như thế nào cũng quá đáng."

      hai mươi mốt tuổi, là Tướng Quân lên chiến trường đổ máu, là nam nhân chân chính, Quách Bá Ngôn rất ràng, ông cũng có cách nào dùng uy nghiêm của phụ thân bắt buộc nhi tử làm cái gì, hiện tại bọn họ chỉ là nam nhân đối với nam nhân, ông chỉ có thể sử dụng đạo lý thuyết phục nhi tử. Thân thể vẫn nhúc nhích, Quách Bá Ngôn trầm giọng hỏi: "Còn bỏ xuống được phần chấp niệm kia?"

      Quách Kiêu trầm mặc, cam chịu.

      Trả lời trong dự liệu, ngực Quách Bá Ngôn phập phồng, sau lát, ông giống như vô lực dựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại : "Ngày đó tính mệnh của con đe dọa, vi phụ cách nào ngồi yên để ý tới, cố trái lương tâm đồng ý con việc. tại vi phụ cũng hối hận, chẳng qua là phụ thân phải mình, sau lưng còn tổ mẫu, có mẫu thân đệ đệ muội muội của con, còn có toàn bộ Quốc Công Phủ, ta thể để người của tam phòng Quách gia bị mình con liên lụy, cho dù là đường có thể thực được."

      "Nhi tử hiểu." Quách Kiêu giương mắt, bình tĩnh mà nhìn qua nam nhân ngồi ghế: "Phụ thân có thể ngầm đồng ý tấm lòng nhi tử đối với Gia Ninh, nhi tử liền thoả mãn, cần phụ thân vì con làm cái gì." cho tới bây giờ nghĩ tới liều lĩnh đoạt nàng, nếu như cái giá phải trả để có được nàng nhất định khiến mọi người Quách gia chịu khổ, vậy thà rằng dừng tay.

      Quách Bá Ngôn đoán được nhi tử có mưu đồ khác, nhưng ông nghĩ ra nhi tử có thể có cái kế sách song toàn gì, nhi tử và An An, căn bản chính là tử cục, nhi tử có bất kỳ khả năng danh chính ngôn thuận nào cưới nữ nhi. Lại cân nhắc Thọ vương bị đoạt Vương Phi truy xét và trả thù, sau khi nhi tử đoạt An An, tổng cộng ba con đường . Con đường thứ nhất, giấu An An ở Quốc Công Phủ, nhưng Quốc Công Phủ nhiều người, tin tức quá dễ dàng bại lộ. Con đường thứ hai, nhi tử giấu An An ở bên ngoài, nhưng chỉ cần nhi tử ra cửa gặp An An, liền nhất định bị người có ý phát . Con đường thứ ba, nhi tử mang theo An An cao chạy xa bay mai danh tích, nhưng hai người đều là dung mạo xinh đẹp hiếm có, đến đâu đều để lại manh mối, trừ phi suốt đêm trốn trong rừng sâu núi thẳm cả đời cũng ra.

      ở chung chỗ, Quách Bá Ngôn chỉ có thể nghĩ đến biện pháp, đó chính là ông an bài trước nhi tử giả chết. Sau khi nhi tử hủy dung mai danh tích rời , lại chờ cơ hội, thừa dịp lúc Thọ vương mang nữ nhi ra cửa, dựa vào lực lượng của mình ông xếp đặt thiết kế trận ngoài ý muốn, tạo thành trường Thọ vương chết ngoài ý muốn, diệt trừ người quyền thế muốn tìm tung tích nữ nhi, đồng thời tìm cỗ thi thể thay thế nữ nhi giả chết, sau đó mang theo nữ nhi đến chỗ vắng vẻ.

      Nhưng giá phải trả quá thảm thiết như vậy, chỉ là tự hại dung mạo mình, Quách Bá Ngôn cũng tin nhi tử hạ thủ được, dung mạo hủy, nhi tử như thế nào dỗ dành An An cam tâm tình nguyện theo ? Quách Bá Ngôn lúc trước mạnh mẽ lấy Lâm thị, là vì đối với chính mình có lòng tin, tin tưởng mình có thể được giành được trái tim Lâm thị, nhưng nếu như có niềm tin này, nếu như chắc chắc hai người cuối cùng chỉ có thể làm vợ chồng bất hoà, tra tấn lẫn nhau, vậy Quách Bá Ngôn nhất định ra tay.

      Quách Bá Ngôn cho con trưởng nghe phương pháp xử lý ông nghĩ tới, ông chỉ trình bày uy hiếp đối với Quốc Công Phủ khi nhi tử kế hoạch cướp người, sau đó từ trong lòng lấy ra hai cái hộp hẹp dài , đưa cái trong đó cho nhi tử.

      Quách Kiêu hai tay nhận, mở hộp ra, bên trong là thanh dao găm, lưỡi đao sắc bén.

      Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào con trưởng : "Cho dù con kế hoạch có chu đáo chặt chẽ, chỉ cần con có khả năng bị người bắt được, mang đến tai hoạ ngập đầu cho Quách gia. Vi phụ duy nhất có thể đáp ứng con, là can thiệp con cướp người, nhưng trước đó, con phải tự hủy dung mạo, giả chết rời khỏi Quách gia, từ nay về sau, con làm bất cứ chuyện gì cũng quan hệ với Quách gia."

      Quách Kiêu nhìn thanh chủy thủ kia, hô hấp dần dần thô nặng, như thú trong lồng bị nhốt, hai mắt phiếm hồng, cùng gông xiềng vô hình tranh đấu.

      "Nếu như trước khi An An xuất giá con cầu ta lấy nàng, nếu như lúc ấy mệnh con ngàn cân treo sợi tóc, hoặc cho các con có thể hoàn hảo chút tổn hại mà mai danh tích, nhưng bây giờ nàng là Thọ vương phi, vi phụ thể ra hạ sách này." Quách Bá Ngôn đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhi tử, chậm rãi mở cái hộp khác ra, tay lấy ra mảnh giấy , phía viết là ngày sinh tháng đẻ của con trưởng.

      "Nếu như con nỡ hủy dung mạo, nỡ bỏ vinh hoa phú quý, nỡ khiến tổ mẫu con tóc trắng tiễn người tóc đen, vậy hoàn toàn nên chết lòng kia, năm trước định ra hôn , sớm ngày đại hôn." Đưa ngày sinh tháng đẻ tới trước mặt trưởng tử, Quách Bá Ngôn giọng nghiêm nghị , "Hai con đường này, đêm nay con chọn cái, chọn, liền quay đầu lại."

      Quách Kiêu ngửa đầu, trong mắt dời sông lấp biển, che giấu chút nào oán hận của đứa con trai với phụ thân.

      Quách Bá Ngôn bất vi sở động, chỉ : "Con có thể vì An An bỏ xuống Quốc Công Phủ, cũng đừng trách vi phụ vì Quốc Công Phủ bỏ qua con."

      Quách Kiêu dữ tợn đối mặt cùng phụ thân trước mắt, khuôn mặt trắng nõn sớm đỏ lên, trán nổi gân xanh, bởi vì cha cho hai con đường, đều là tử lộ. hủy dung mạo, nàng tuyệt đối thể giao trái tim cho nam nhân xấu xí đáng sợ, hủy dung, có phụ thân nghiêm gia phòng bị, lại cơ hội xuất thủ.

      Sớm biết như thế, bị thương ngày ấy, nên ở trước mặt phụ thân biểu ra ngoài!

      Vẻ mặt của nhi tử trẻ tuổi so với gió tuyết ngoài cửa còn làm cho lòng người lạnh lẽo hơn, nhưng Quách Bá Ngôn như núi cao ngồi ở trước mặt nhi tử, kiên nhẫn chờ đợi, sau đó tận mắt nhìn khuôn mặt nhi tử dần dần khôi phục tái nhợt, nhìn nhi tử chậm rãi buông chủy thủ, nhận lấy ngày sinh tháng đẻ xem. Hết thảy đều như ông sở liệu, nhưng Quách Bá Ngôn sinh ra được bất kỳ vui mừng nào, chỉ cảm thấy trong lòng như đè ép ngọn núi, vô cùng trầm trọng.

      Ông bưng lên hai bình rượu, bình đưa cho nhi tử, mỏi mệt : "bình thứ ba này, kính con ta sắp đại hỉ."

      Nếu như nhi tử lựa chọn con đường hủy dung nhan kia, tại ông kính, chính là tình cảm 21 năm phụ tử của hai người.

      Quách Kiêu có nhận bình rượu này, nắm chặt ngày sinh tháng đẻ, Quách Kiêu cười khổ : "Phụ thân, nhi tử còn thỉnh cầu cuối cùng."

      Quách Bá Ngôn nhìn chòng chọc nhi tử, : "Con ."

      Quách Kiêu buông ra ngày sinh tháng đẻ dúm dó này, bả vai cứng ngắc sau nửa ngày bỗng nhiên trầm tĩnh lại, rủ lông mi, giọng tang thương: "Nhi tử lấy được người chính thức muốn kết hôn , nhưng cũng muốn tùy tùy tiện tiện lấy người, biểu muội nhiều năm si mê con như vậy, con muốn cầu Hoàng Thượng tứ hôn."

      Cháu ngoại Đoan Tuệ công chúa?

      Quách Bá Ngôn theo bản năng nhíu mày. Đoan Tuệ công chúa bị Hoàng Thượng, Thục phi nuôi dưỡng điêu ngoa tùy hứng, cũng phải con dâu tốt để chọn lựa, gả tới sợ rằng tìm phiền phức cho thê tử, nơi duy nhất thích hợp cho nhi tử, là tính nết cường ngạnh của Đoan Tuệ công chúa, tuyệt đối có thể quản nhi tử, đừng An An gả , chính là nha hoàn bên cạnh, nhi tử chỉ sợ cũng có cơ hội trộm.

      Do dự thời khắc, Quách Bá Ngôn nghĩ tới quản bẩm báo, hôm nay Đoan Tuệ công chúa chạy đến Di Hòa Hiên nhìn nhi tử, để ý hạ nhân ở đây, trực tiếp nhào vào trong ngực nhi tử, khóc lóc trận. Trái tim nhi tử cho An An, những nữ nhân khác muốn đoạt lại, phải trả giá nhiều hơn, đầu tiên phải có lòng si giống vậy.

      Quách Bá Ngôn mơ hồ thấy được chút hy vọng, thê tử là người thông minh, với ông và Thái phu nhân làm chỗ dựa, ứng phó tiểu nha đầu dư xài, chỉ cần Đoan Tuệ công chúa có thể khiến nhi tử lạc đường biết quay lại, dù có chút chút tật xấu, ông để ý.

      "Đoan Tuệ là biểu muội con, nếu như con lấy nàng, liền phải toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, nếu cách nào được với mẫu con." Quách Bá Ngôn nghiêm mặt .

      Quách Kiêu phát ra tiếng cười nhạo, giương mắt nhìn phụ thân: "Phụ thân tin con? Có cần thề thêm lần hay ?"

      Quách Bá Ngôn sắc mặt đại biến, lần trước nhi tử thề muốn vạn tên xuyên tim, lời thề đến nửa bị ông cắt ngang, cuối cùng trái lời thề ứng nghiệm, mũi tên xuyên ngực. Lần này, Quách Bá Ngôn thà bị nhi tử lừa gạt ông, ông cũng dám cầm mệnh nhi tử vất vả nhặt về đánh bạc.

      Ngũ vị tạp trần, Quách Bá Ngôn nâng nhi tử dậy, vỗ vỗ bả vai nhi tử, cuối cùng lắc đầu, trước khi rời , chỉ để lại tiếng thở dài.

      bornthisway011091, dhtt, huyenttthcm28 others thích bài này.

    3. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      114
      Càng đọc càng thích Quách Bá Ngôn. Ko biết Quách Kiêu lại có mưu đồ gì mà muốn lấy Đoan Tuệ

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chắc chắn Quách Kiêu tính về phe khác để hãm hại Thọ Vương đây mà

    5. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      j t vẫn hy vọng 1 cái kết HE cho cặp Quách Kiêu, Đoan Tuệ :040::040::040:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :