1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ủn mông cho nàng @1900 , hihi
      1900 thích bài này.

    2. Boomhatdi

      Boomhatdi New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5
      ngày ngày ngóng trông :ex10:
      1900 thích bài này.

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      15. Chương 15: Ăn đậu hũ, đậu hũ non!

      "Sau tháng gia nhập Lộc Sơn thư viện, có người thu xếp mọi chuyện rồi đón ngươi qua phủ." Lịch trình có chút vượt quá dự tính của , cũng may còn tháng nữa, đủ để hoàn thành. Sau đó có thể tĩnh tâm thời gian để nàng chữa trị cho, cũng coi như an dưỡng ở Ký Châu.

      Mùi hương thanh mát đột ngột tới gần, thân ảnh cao lớn bao phủ nàng. Khương Viện lúc này mới nhận ra, người này vóc dáng thực cao, chỉ khí chất tầm thường, mà vóc người cũng cao lớn hoàn mỹ, chính là hình tượng mà nam tử luôn truy đuổi.

      Bị người xa lạ tới gần lại còn là nam nhân, theo bản năng Khương Viện liền né tránh.

      chờ nàng trốn thoát, Cố Diễn cầm cuốn sách trong tay nâng cằm của nàng.

      “Ngước mắt.”

      cho phép nàng trái ý, cúi đầu xuống trước, tuấn nhan phóng đại trước mặt, tới nửa thước.
      * nửa thước là 0.2m nha.

      Trong đông sương phòng, hai người có vẻ càng thân mật, ánh mặt trời phía tây ấm áp chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, hình bóng hai người gần như sít sao, dường như được tầng ánh vàng bao phủ.

      Khương Viện bị dọa cả kinh, nếu phải nàng tuổi còn , mà biểu của đoan chính bình thản, nàng đều cho rằng, mình bị người ta khinh bạc.

      Ngừng thở, bất giác liền nghe theo mệnh lệnh của , chậm rãi nâng mắt lên. Vừa nhìn, liền tiến vào đôi mắt đen sâu thẳm.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc tiếng vang, cực kỳ yên tĩnh. Thậm chí, nàng có thể thấy chính mình ở trong mắt , khuôn mặt trắng có chút bất an.

      Vì căng thẳng mà gò má kéo căng ra, hô hấp đều cố gắng , chỉ sợ hành động của mình thất lễ.

      Trong lòng khó chịu, thời gian càng lâu càng khó giữ được bình tĩnh. Cho tới khi trán nàng đều lấm tấm mồ hôi mỏng, mới trầm giọng phá vỡ yên tĩnh, hỏi câu hề liên quan.

      “Ngươi thích tô thêm hoa lên trán?”

      Tầm mắt Cố Diễn dừng ấn đường nàng, chỉ thấy da thịt trắng sứ, chút phấn son. Hai bên là mày liễu cong cong, cũng chỉ nhợt nhạt phác họa, rất thanh lệ.

      Ngạc nhiên tới sững sờ, Khương Viện cũng thể tưởng tượng nổi, người này chủ động tới gần như vậy, thế nhưng lại hỏi câu: Ngươi thích cài hoa ở trán ?

      Hai má nóng lên, lần này là vì xấu hổ lẫn buồn bực. Quá là giữ lễ! nương nhà người ta thích như nào, ngươi chỉ là ngoại nam, nào có thể tùy ý hỏi thăm như vậy?

      Nghĩ tới hành vi lúc trước của , tựa hồ có việc gì khiến phải kiêng kị. Khương Viện cứng cả cổ, lắc lắc đầu.

      Nhìn ra nàng được tự nhiên, Cố Diễn liền , trong ánh mắt sợ run của nàng, liền thu hồi tay, thẳng eo lùi về phía sau. mặt tràn đầy chê cười nhìn nàng.

      Biểu tình kia, dường như , Tiểu đậu nha của Khương gia ngươi lo lắng đâu, cũng biết tự lượng sức của bản thân.
      * Tiểu đậu nha, ý chỉ hạt đậu mới nhú mầm ấy :v

      Chờ tới lùi xa khoảng an toàn, Khương Viện mới lén lút hít hơi sâu, cũng còn tâm tư lo lắng giễu cợt hay , mượn chân váy che lấp, gót chân rụt về phía sau chút.

      Nhìn nàng phủ nhận, càng đúng với suy đoán của . Nàng thích nùng trang diễm mạt, càng thích thiếp kim sắc hoa điền mặt.
      * Nùng trang diễm mạt, ý chỉ người phụ nữ trang điểm mỹ lệ cầu kì.
      * Kim sắc hoa điền, là loại hoa hoặc hình trang trí dán ở giữa trán.

      Trong mắt nam tử có ánh sao xẹt qua, đây là biểu muốn cáo lui a, bàn tay bên sườn khẽ khảy cái. Liền thấy tiểu nương bỗng kinh hô, xiêu xiêu vẹo vẹo, như ngã xuống.

      Lời cáo lui tới bên miệng, nghĩ tới cẳng chân bỗng tê dần, dường như bị rút gân vậy, toàn bộ người mất thăng bằng như muốn quỳ xuống.

      Kinh hoảng bất chấp tất cả, theo bản năng đưa tay ra, gắt gao mà bắt lấy người trước mặt. Chất liệu may mặc người quý báu, vừa mềm vừa mịn, tay áo thôi sao có thể làm điểm tựa cho nàng ổn định?

      Tay trái túm loạn giữa trung, cuối cùng cũng bắt được cái gì đó rắn chắc. Được khom người đỡ bả vai, lúc này Khương Viện mới thoát hiểm tựa vào cánh tay , miễn được cái cảnh quẫn bách ngã sấp mặt.

      Trong khoảng khắc, kiều nhan của tiểu thất trắng bệch, lòng còn sợ hãi, tóc mai lung lay, bộ diêu búi tóc cũng lỏng lẻo muốn rớt.

      Bàn tay to rộng của Cố Diễn nắm cánh tay nàng, nhìn thân thể bé nửa dựa vào người, dưới cái nhìn của , ràng đoạn gáy trắng tuyết lộ ra bên ngoài. Sợi tóc rối loạn sau lưng, phần dây buộc thõng xuống, phía sau tai ngọc lộ ra nốt chu sa lớn màu đỏ, tươi đẹp bắt mắt, chút sai lầm.

      Con ngươi Cố Diễn co rụt, lòng nghi ngờ bị dập tắt. Lại nhìn mặt nàng, trong mắt càng thêm thâm sâu.
      * đoạn này, thấy chị muốn cáo lui, thế là tay khẽ động khiến c tê chân ấy, xong muốn kiểm tra lại cái nốt ruồi sau tai, xem đây là người hay giả. Hehe, mà hay giả cứ xem tiếp thoai.

      “Ổn chứ?”

      Khương Viện sợ hãi thôi, hốt hoảng gật đầu, cắn răng mượn lực cánh tay , chậm chạp. Trong lòng vẫn còn kinh hãi, giương mắt liền nhìn thấy áo gấm bị nàng nắm vặn chặt nhăn nhúm, thất nương ngây ngốc trừng trừng mắt, đầu óc trống rỗng.

      Tay phải túm tay tay áo, vậy tay trái… Tầm mắt run rẩy dời xuống, nửa vạt áo sắc chàm trong tay, lại xuống chút nữa… Tay trắng noãn đặt dưới bụng , chính là nắm ngọc bội bên eo .

      Bá’ cái, rút tay về, tay nắm chặt giấu ra phía sau. Khuôn mặt vừa rồi còn trắng bệch, lúc này lại dần dần hồng lên. Lông mi ngừng chớp, bán đứng nội tâm hoảng loạn của chủ nhân nó.

      Chưa có khoảnh khắc nào, Khương Viện cảm thấy mất mặt như vậy.

      Lúc trước nàng còn trộm oán trách tuân thủ lễ nghĩa, có nhiều mạo phạm với nàng. giờ, lắc mình cái, liền đổi người rồi, trình độ mạo phạm của nàng chỉ có nhiều hơn a, giá mà có cái lỗ ở đây nhỉ.

      có việc gì chứ?” Thấy dáng vẻ chim cút của nàng, đầu rụt lại, lén lút vặn vẹo cổ chân, thân mình mãi mới đứng im được. Cố Diễn giơ tay cầm cây trâm lung lay kia xuống, rất là hữu lễ đưa tới trước mặt nàng.

      tiếng cảm ơn, thanh đều hơn so với tiếng muỗi kêu, gần như thể nghe thấy. Lại ngửng mặt nhìn .

      Tại chỗ mà nàng nhìn thấy, Cố Diễn nhíu mày, đầu ngón tay dưới ống tay áo nhàng nắn vuốt.

      ra nghĩ nàng thiển như vậy.

      Khương Viện chưa bao giờ nghĩ đến, lần đầu tiên chạm mặt với thế tử phủ Triệu quốc công lại chấm dứt bằng việc nàng chạy trối chết.

      Trước khi tới trong lòng chỉ tràn đầy ủy khuất cầu toàn, rời lại xấu hổ dám gặp người, e sợ trách mình thất lễ. Nhớ tới người kia ý vị thâm trường lườm mình cái, phủi phủi vạt áo, lại khẽ vuốt cổ tay áo, Khương Viện liền mặt đỏ tai hồng, nóng tới lợi hại a.

      “Tiểu thư!” Xuân duỗi cái cổ dài, ngóng trông nương nhà mình hồi lâu. Từ lúc Chu đại nhân đưa tới cửa, vẫn luôn chờ mong nhìn về phía phòng nghỉ chính.

      Chỉ có mình nương bị gọi vào, trong lòng Xuân bất ổn yên, vừa kinh vừa sợ. Lúc này thấy được người, liền an lòng rất nhiều.

      “Đừng vội, về trước lại .”

      Dẫn theo nàng hành lễ với kẻ mặt lạnh kia, cũng mặc kệ phản ứng của , hai người liền vội vàng trở lại nội viện.

      đường bóng người, tới tận Đào Hoa Ổ, hai người mới hẹn mà cùng thở phào hơi nhõm.

      Tóm lại, địa bàn của nhà mình, an tâm hơn rất nhiều. So với bên đông sương phòng kia, nàng luôn bị thất thố, Khương Viện cảm thấy vẫn là ở trong sân viện của mình, vừa an ổn lại vừa vui vẻ!

      nương trở về.” Thôi mẹ hướng dẫn người tu bổ cây cỏ trong sân. trận mưa xuân rơi xuống, cuốn theo lá non và hoa. Lu trong đình chứa đầy nước mưa, hai con chép đuôi vàng thỏa thích kiếm ăn, cái đuôi quẫy quẫy lóe sáng, vui sướng tràn đầy.

      Cả sân vườn đều lộ ra cỗ hương vị tươi mát của bùn đất sau cơn mưa, làm tâm tình Khương Viện dần khoan khoái hơn. Gặp lại người kia, là việc của tháng sau. Tạm thời, cứ ném ra sau ót , phiền não có phiền phức tìm tới cửa đâu a.

      “Dạo vườn ra thân mồ hôi, chúng ta trở về rửa mặt chải đầu phen thôi.” Cười cười kêu Lục Phù nấu nước, cũng gọi Thôi mẹ bận việc, lưu lại người Xuân hầu hạ.
      Last edited: 8/2/20

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      16. Chương 16: Cẩn thận mấy cũng có sai sót


      Trong tịnh phòng còn người khác, Xuân vừa giúp nương nhà mình bỏ áo ngoài, vừa ngó ngó ngoài cửa, chỉ sợ có người đột ngột xông vào.

      “Tiểu thư, vừa rồi thế tử có khó xử ngài ?”

      Tay áo rộng rãi được thả lỏng, Khương Viện phối hợp co cánh tay lại, thoát xuống chiếc áo bên ngoài. Nghĩ tới người nọ, đương nhiên là khó xử nàng. Mà việc này, lại thể ra với bất kỳ ai. Huống chi, người mất mặt cuối cùng lại là nàng a.

      “Sao thế tử có thể khó xử ta chứ? Thân phận như vậy, toàn bộ quận thủ phủ này chưa chắc được để vào mắt đâu.”

      “Nhưng thế tử….” Vốn dĩ Xuân còn muốn hỏi, nếu vậy, sao thế tử lại chỉ tìm người? Lại nhìn bộ dáng vùi đầu trốn tránh ánh mắt mình, cố gắng tự cởi đai lưng, nàng liền hiểu, việc này nương muốn nhiều lời.

      Duỗi tay tháo nút thắt lưng, Xuân cười đổi lời, “Nếu ngày mai đẹp trời, nương có muốn ra ngoài thả diều? Chiếc diều họa con chim lần trước nhị gia đưa người, phu nhân còn bảo rất đẹp a.”

      hổ là người hầu hạ từ , chỉ động tác , liền hiểu ý chủ tử. Trong lòng ấm áp chútr, Khương Viện ngẩng đầu lộ ra gương mặt tươi cười. “Được a, nếu ông trời cũng đồng ý, liền gọi mấy nương trong phủ cùng .”

      Ngâm mình thư thái trong nước ấm, khi trở ra, Lục Phù mang khắn chờ bên ngoài, đỡ nàng ngồi xuống rồi cẩn thận lau khô tóc.

      “Tiểu thư, ngài chỉ mang mỗi Xuân tỷ tỷ chơi đùa, ném nô tỳ ở trong phòng, thú vị gì hết.” Đôi môi hồng hồng dẩu lên, Lục Phù mới mười hai, trừ bỏ thông minh cơ trí, còn mang theo tính tình hoạt bát của trẻ .

      Nhìn bộ dáng nàng vui qua gương đồng, Khương Viện liền cầm lược, tự chải chải lọn tóc trước ngực.

      “Thôi mẹ vừa kêu người ra phía trước hỗ trợ, dù sao trong phòng cũng phải lưu người chứ. Lần sau đổi lại cho ngươi theo.” Cũng phải Lục Phù đáng tin, mà nha đầu này quá nhiều, tuổi lại , Khương Viện chỉ sợ nàng lơ đãng quản được miệng mình mà lỡ miệng.

      Hơn nữa, trong phòng luôn cần lưu lại đại nha hoàn, nếu có việc cũng ổn thỏa hơn.

      Nghĩ như vậy, liền cầm túi thơm lên, coi lại tờ giấy kia thế nào. Cũng biết người nọ chuyển tờ giấy này cho nàng kiểu gì??? Tay trái sờ bên hông, Khương Viện cả kinh.

      Túi thơm! Mới vừa rồi, lúc nàng thay quần áo, giống như thấy Xuân gỡ xuống vật này nhỉ? Hay do nàng chỉ lo chuyện, để ý?

      Túi tiền kia quan trọng, chính là, đồ vật bên trong, tờ giấy có chữ viết của nam tử a! Nếu là bị người truyền , thanh danh của nàng còn gì nữa???

      Ban đầu thế tử an bài mọi chuyện thỏa đáng, cuối cùng, lại do bản thân nàng làm bại lộ! Khương Viện nắm chiếc lược rất chặt, con ngươi xinh đẹp lên tia ảo não.

      được, chuyện như này, phải nghĩ cách xử lý!!

      Cho gọi Xuân lại đây, xét hỏi xong, quả nhiên biểu của nàng cũng cực kỳ hoảng sợ.

      Linh quang chợt , Khương Viện bảo nàng ghé tai qua. Chờ tới giờ cơm chiều, liền thấy Xuân vén rèm vào phòng, bộ dáng gấp gáp, mặt đều đỏ bừng. Lục Phù thấy vậy, choàng áo khoác cho nương nhà mình rồi lui ra. Xuân vội vàng lắc lắc đầu, giọng hồi bẩm.

      “Tiểu thư, thế tử sớm rời phủ. Nô tỳ trộm tới đông sương, tìm mọi chỗ cũng thấy gì. đường đều nhìn kỹ, túi thơm sắc vàng nhạt rất bắt mắt, cố tình lại thấy. Ngài bảo, có thể là vú già nô tỳ nào đó nhặt được ?”

      Khương Viện tưởng tượng, nếu bị người nhặt được, chỉ sợ người nọ nổi lên lòng tham, đem ra ngoài đổi bạc. Dù sao túi thơm nhà giàu dùng, đều được làm từ gấm vóc, bán ra chợ cũng được khoảng năm lượng bạc.

      Hơi hơi suy tư, tình này thể trì hoãn. Nếu thể tìm về, dứt khoát khiến nó lộ ra ngoài ánh sáng.

      “Đem tin tức tản ra ngoài, ta làm rơi túi thơm, bên trong có đôi khuyên tai khảm trân châu. Người nào nhặt được tới Đào Hoa ổ lĩnh thưởng.”

      “Như vậy phải nháo tới mức mọi người đều biết sao tiểu thư?”

      nhàng lấy chiếc túi thơm màu hồng cánh sen từ trong hòm xiểng ra. Cài vào bên hông, bộ dáng chút sốt ruột.

      “Nếu bị người thành nhặt được, phát bên trong có khuyên tai, tự nhiên dám lấy ra. So với tài vật ngoài ý muốn, vú già trung thực, càng hiểu được làm sao để được sống yên ổn.”

      “Nếu là bị người tham lam nhặt, người nọ càng sốt ruột hơn ta, hủy tờ giấy kia, rồi bán chiếc túi kia lấy chút tiền. Hơn nữa, càng dám tới lai lịch của chiếc túi này.” Người dám tham ô đồ vật của gia chủ, dĩ nhiên phải loại người có tâm tư. Quận thủ phủ, có người dám tố cáo thất tiểu thư con chính thất cất giữ thư tay của nam tử?

      Nếu như vậy, làm thất tiểu thư tức giận, phu nhân lại giận chó đánh mèo, rồi mặt mũi của quận thủ đại nhân vứt đâu? ràng cái mạng cũng biết có còn ấy chứ! Chẳng bằng lén lút đổi chút tiền, cũng coi phát tài phen.

      Xuân nghĩ nghĩ, có chút hiểu ra ý đồ của nương nhà mình.

      “Nếu thực có người đưa tới cửa…. Lại là người bụng dạ , muốn mượn cơ hội lấy lòng người sao?”

      Khẽ cười tiếng, thất nương vui vẻ.

      “Nếu như vậy, người này nếu phải vô cùng thành , vô cùng cố chấp, chính là càng cơ trí so với người thường vài phần. Người như vậy, còn nhanh thu về dùng?”

      Ngươi xưa câu, “Trung bộc” mới có thể dùng. Nhưng người xưa lại biết, xu cát tị hung, người như thế càng có quyết tâm muốn quy phục. Nô tài như vậy, vừa lúc có thể dùng trong Đào Hoa ổ.
      *Xu cát tị hung: theo lợi tránh hại

      Nửa hiểu nửa Xuân bước ra cửa, chỉ trong chốc lát, có tin truyền khắp hậu viện, thất nương trong phủ bị mất khuyên tai trân châu, nháo tới mức người người đường đều mở căng mắt mà nhìn.

      Nếu vận khí tốt, có thể được thưởng rất nhiều a. Toàn bộ nô tài trong quận thủ phủ đều biết, theo tiền lệ, thưởng trong phủ rất là phong phú. Thất tiểu thư thưởng, ngay cả gã sai vặt trông cửa trong phủ cũng ôm tâm may mắn, lén lút đốt đèn tìm cả vòng. Tự nhiên, cuối cùng là tiếc nuối, nhụt chí quay trở về.

      Trong phủ có động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên Hứa thị ngủ cũng nghe thấy tiếng gió. Mắt xem thất nương nháo chuyện ầm ĩ như vậy, từ xuống dưới trong phủ đều náo nhiệt cả lên. Liền kêu Đào mẹ ra ngoài, gõ gõ mỗi phòng, lại sai Diệu Nga, sáng mai qua thỉnh thất nương tới nhà chính chuyện.

      ………..

      Người được gọi tới là Khương Viện, vậy mà khi bước vào cửa, lại là nhị gia Khương Dục. Phía sau Khương Dục có cái đuôi, bộ dáng mười phần ủ rũ chán nản.

      “Mẫu thân hảo.” Người nọ ở phía sau cũng chịu chậm chạp dịch bước chân thỉnh an. Song kế đầu được búi độc đáo, khóe miệng mím chặt, biểu tình thể là vui vẻ.

      Hứa thị ngồi xếp bằng giường, thân mình hơi nghiêng về phía trước, khó hiểu, “Gọi ngươi tới, còn chưa giáo huấn ngươi làm việc hồ đồ, làm sao lại ủy khuất như vậy?”

      Thất nương cẩn thận cực kỳ, ngẩng đầu nhìn Hứa thị, lại len lén liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc của Khương Dục, ngoan ngoãn nhận sai, “Là con làm rơi trang sức, sốt ruột vội vã nên..nên.. “

      tình nháo lớn như vậy, tự nhiên thể tránh được bị hỏi tội, nàng sớm phòng bị. Chẳng qua cũng chỉ là trận giáo huấn, lại quấn lấy Hứa thị, nhiều chút lời ngon ngọt là được a.

      Đâu có nghĩ tới, sáng sớm Diệu Nga chưa tới, nhị ca Khương Dục mang theo Phúc Thuận tới viện bắt người rồi!

      Khóe miệng cười vui vẻ của thất nương còn chưa kịp thu lại, mặt cứng đờ. Hiển nhiên qua giấc ngủ, sớm quên mấy vị gia đều ở trong phủ, từ hôm nay tới thư viện Hương Sơn nữa.

      Vì thế, “mỗ nào đó gây họa” bị nhị gia nhìn tới là hình. chỉ có bộ dạng tự suy ngẫm, trái lại còn túm tụm với nha hoàn cười vui vẻ! Khó trách mặt nhị gia lại đen như vậy, kịp chờ tới nhà chính ở Đào Hoa ổ cũng giáo huấn người trận.

    5. Boomhatdi

      Boomhatdi New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5
      yah cuối cùng nàng trở lại, truyện hay quá xá, chờ 4 chương của nàng từ trc Tết đến giờ ah hihi. Fighting girl!!!!! (\●•●/)
      1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :