1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng comeback, bạo quân Tư Mã Tiêu đầu thai rồi vẫn ko bớt ác nhỡ, kaka
      heavydizzy thích bài này.

    2. Uyên Sama

      Uyên Sama New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      11
      Ôi đọc 1 mạch quá, cảm ơn bạn edit.
      Đúng là tổ tông, đầu thai cũng phải đứng đầu thiên hạ hihi :>
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 71. Có bạo quân

      Bệ hạ tuổi tác lớn dần, càng thích ở lâu tại cung đình, thường xuyên tùy tâm mang theo hạ thần hộ vệ các quận. Tiếng là vi hành xem dân tình, kỳ có ai biết bệ hạ chỉ là ngại nhàm chán, mới có thể hưng sư động chúng, màng trong triều phản đối, dời cung du ngoạn, lần này dứt khoát bỏ lại tế lễ mùa xuân vào Lật Dương.

      Ngụy Hiển Du làm quận thủ Lật Dương nhiều năm, trong lòng nghĩ cái gì mặt , thời gian này tận tâm tận lực chiếu cố bệ hạ vui chơi. Hôm nay ngoài thành náo nhiệt, bệ hạ muốn xem thuyền rồng, cũng an bài thỏa đáng, còn riêng chuẩn bị mỹ nhân ở bờ sông ca vũ.

      Nhưng tới nơi rồi, cũng thấy bệ hạ có bao nhiêu hứng thú với thuyền rồng, ngồi ở cạnh thuyền, chán đến chết đùa nghịch khối giác ngọc bên hông.

      Mắt thấy ngồi xuống chính là hơn nửa ngày, Ngụy Hiển Du đứng hầu có chút chịu nổi, sau lưng mướt mồ hôi, chân cẳng nhức mỏi. sống trong nhung lụa quen, sao chịu nổi thế này, đành phải thử thăm dò mở miệng, nghĩ trước khuyên bệ hạ trở về nghỉ tạm, chính mình cũng khoan khoái nghỉ ngơi.

      Mười sáu tuổi, bệ hạ như thiếu nữ, mặt như đắp phấn, tóc đen mắt đen, quả nhiên là bộ tướng mạo tốt. Chỉ là mặt mạc danh mang theo cỗ lệ khí, khi nhìn ai luôn có loại ủ dột lành lạnh, phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm.

      phảng phất nghe thấy Ngụy Hiển Du , biểu tình gợn sóng bất kinh, biết suy nghĩ cái gì.

      “Bệ hạ……” Ngụy Hiển Du ở lâu tại Lật Dương, ở chung nhiều với vị bạo quân trong lời đồn này, thấy để ý tới mình, nhịn được thử khuyên tiếp.

      Tư Mã Tiêu ngồi hề dự triệu đột nhiên phẩy tay áo cái, cũng thèm nhìn, ném chén trà bàn lên người Ngụy Hiển Du, chén trà đập vào ót , còn xối thân lá trà.

      Ngụy Hiển Du khóe mắt run rẩy, cái gì cũng dám , cúi đầu, che dấu biểu tình.

      Đúng lúc này, nhìn thấy Tư Mã Tiêu đứng lên, xé rách mành cẩm thêu hoa nửa trong suốt treo ở khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt phảng phất truy tìm cái gì.

      Ngọc câu và tua treo mành đều bị xả rơi xuống, ngọc châu lăn mặt đất, lăn vào dưới bàn trà bên cạnh.

      chỉ Ngụy Hiển Du, mấy thái giám hầu hạ ở bên cạnh bệ hạ thấy thế, mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

      Trong đó người khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, tiến lên giọng : “Bệ hạ, ngài làm sao vậy, là tìm cái gì?”

      Tư Mã Tiêu bỗng nhiên đè đè giữa trán, “Mới vừa rồi ven đường có nữ tử ngồi xe ngựa gác hoa, tìm được nàng cho .”

      ……

      “Cái gì? tại là bệ hạ Hỗ Quốc?”

      Liêu Đình Nhạn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy đương nhiên. Sớm cảm thấy tổ tông này giống bạo quân, giờ xem như danh xứng với thực.

      Nhưng tại phải làm sao bây giờ? Nàng trực tiếp đoạt lại Tư Mã Tiêu Ma Vực, hay là tiếp cận trước, thử xem ký ức có khôi phục hay , lại từ từ cho chuyện trước kia?

      Hắc xà lưu lại Ma Vực dọa cấp dưới, theo tới. Bên người Liêu Đình Nhạn chỉ dẫn theo Hồng Loa cùng đám ma tướng ma tu.

      Hồng Loa: “Đương nhiên là trước mang về lại , tại chính là phàm nhân, lại thể phản kháng, còn phải vừa lúc để mang về, muốn thế nào liền làm thế ấy. Còn có, để cho tu luyện lại, dù tư chất thân thể tốt, lấy ngộ tính của tổ tông kia, cũng nhất định có thể tu ra bộ dáng.”

      Liêu Đình Nhạn nghe, lại lâu gì.

      Nàng có chút xuất thần.

      Các nàng tạm thời đặt chân ở đình viện này, nơi đây mọc đầy đại tùng sơn chi, lá xanh đậm và hoa trắng vừa lúc ở ngoài cửa sổ. Nàng nhìn hoa ngoài cửa sổ phát ngốc trận, bỗng nhiên : “, lưu lại nơi này, ta đem về Ma Vực, cũng cần tu luyện.”

      Ta muốn cho đời làm phàm nhân bình thường.

      Hồng Loa thực thể lý giải, mở to hai mắt, hô: “ cho tu luyện? Phàm nhân ngắn ngủn vài thập niên, chẳng lẽ đúng là muốn nhìn qua hết vài thập niên này, sau đó cứ như vậy chết ? Đến lúc đó làm sao bây giờ?!”

      Liêu Đình Nhạn muốn , từ trước ta cũng là phàm nhân, ta cũng nghĩ tới có ngày mình có được sinh mệnh dài lâu, kỳ ta cũng muốn sống lâu như vậy, lâu đến đáng sợ, chỉ mười mấy năm này, nàng cũng cảm thấy thập phần mệt mỏi.

      Phàm nhân thực tốt, nhân sinh vài thập niên cũng đủ.

      Có lẽ đối với Tư Mã Tiêu mà , thân là người thường, mới là việc may mắn nhất với . vốn muốn thần hồn câu diệt, là nàng mạnh mẽ giữ lại, nếu nhất định phải theo đuổi lâu dài, tựa hồ quá mức tham lam.

      Nàng , nhưng nhìn thoáng qua Hồng Loa. Hồng Loa liền hiểu, nàng thay đổi chủ ý. Về cố chấp, điểm này có lẽ nàng và Tư Mã Tiêu rất có tướng phu thê.

      Hồng Loa tuy vẫn cứ thể lý giải nàng suy nghĩ cái gì, nhưng thể khuyên được, chỉ có thể chỉ ra vấn đề trước mắt, “Nếu muốn mang , vậy phải lưu lại nơi này bồi , nhưng phải dùng thân phận gì tiếp cận ? Về sau phải làm như thế nào, nghĩ kỹ rồi sao? tìm nhiều năm như vậy, phải chỉ trộm ở bên nhìn là đủ rồi.”

      Vậy chắc chắn được.

      Đây xác là vấn đề.

      Liêu Đình Nhạn tự hỏi lát, “Nếu như vậy, xem, ta dùng thuật pháp cho làm giấc mộng, sau đó vào giấc mộng.” phải thường có cái loại nằm mơ, mơ thấy tỷ tỷ xinh đẹp rồi vừa gặp thương.

      Nàng lại nghĩ tới Lạc Thần phú, lâm thời phát huy, chuẩn bị bộ khuôn mẫu truyền lưu thiên cổ, : “Trong mộng, cảnh tượng chính là du ngoạn ở bên sông, đột nhiên nhìn thấy Lăng Ba tiên tử đứng ở bờ sông, vừa thấy kinh vì thiên nhân.”

      Mộng vài lần như vậy, nàng tìm cơ hội tái cảnh tượng này trong thực. Đối với nàng mà còn rất đơn giản, thần nữ lên sân khấu bức cách cao như vậy, về sau nếu ra chỗ đặc thù, có thể trực tiếp giải thích.

      Siêu tuyệt.

      Liêu Đình Nhạn vừa lòng gật đầu, cảm thấy thao tác này phi thường thần thoại đặc sắc.

      Hồng Loa: Ta cảm giác thế này quá tin cậy, tỷ muội, muốn chơi như vậy sao?

      Liêu Đình Nhạn: Loại thao tác thuộc về cơ bản này, có thể có vấn đề gì?

      Hai người tinh tế thảo luận lúc làm tiên nữ hạ phàm như thế nào để thiết thực hữu hiệu mà mê hoặc bạo quân, chợt nghe bên ngoài có ma tướng truyền : “Ma chủ, bên ngoài có đội binh lính phàm nhân tới.”

      Cái gì binh lính? Các nàng chính là vừa tới nơi này, chuyện gì cũng chưa kịp làm, sao bị binh lính tìm tới cửa?

      Chẳng lẽ bởi vì các nàng được phép vào thành, hoặc là còn làm tốt thân phận giả, kết quả bị tra xét ra? Nhưng mà, tại quốc gia phàm nhân này quản lý hộ tịch nghiêm khắc như vậy sao?

      Liêu Đình Nhạn nhìn thấy người mang theo đội vệ binh tới, cảm giác càng thêm mộng bức, bởi vì người mang theo binh lính là tiểu bạch kiểm giọng, phải tới tra hộ khẩu, mà là mang theo cười ngồi ở chủ vị đối diện Liêu Đình Nhạn : “Lang quân nhà ta ở bờ sông nhìn thấy mặt nữ lang lần, trong lòng vướng bận, vì thế sai chúng ta tìm kiếm tung tích nữ lang, mong nữ lang theo ta gặp lang quân nhà ta.”

      Nữ lang là xưng hô riêng đối với nữ tử trẻ tuổi Hỗ Quốc chưa lập gia đình, lang quân là xưng hô cho nam tử.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Hiểu rồi, nguyên lai đường đụng phải sắc lang, bị người ta nhìn trúng tướng mạo, cho nên mới cho người tìm tới cửa, muốn cường đoạt dân nữ.

      Sinh thời thế nhưng còn có thể gặp phải cốt truyện này? Thành , Liêu Đình Nhạn sắp quên mình vẫn là giả thiết đại mỹ nhân.

      Hồng Loa cùng đám ma tướng ma tu khác sung làm hộ vệ hạ nhân, nghe vậy cũng hai mặt nhìn nhau. Cái này…… Liêu Đình Nhạn từ trước là đạo lữ của Tư Mã Tiêu, đại ma vương đệ nhất thế giới, sau đó chính mình thành ma chủ Ma Vực, ai dám coi trọng nàng a, dù coi trọng cũng dám a, nơi nào lại sinh ra loại chuyện này.

      Khả năng bởi vì quá mức thái quá, Liêu Đình Nhạn thế nhưng cũng chưa thấy phẫn nộ, chỉ có đám ma tướng người cao chân dài bên cạnh, mặt lớn lên hung thần ác sát, lộ ra biểu tình hung ác vì bị mạo phạm.

      Tiểu vương bát đản nơi nào dám mơ ước lão đại bọn họ! Rút gân! Lột da! Luyện hồn!

      Có lẽ nhận ra bọn họ tốt, nam nhân mặt trắng lúc trước còn có tư thái cao ngạo, lúc này chân phát run, chuyện đều tự giác run rẩy, “Lang quân chúng ta cũng phải là người thường, nếu nữ lang nguyện ý, phú quý thông thiên còn dễ như trở bàn tay……”

      Liêu Đình Nhạn muốn cười, “À, phú quý bao lớn?”

      Nam nhân mặt trắng lại thoáng thẳng sống lưng: “Lang quân nhà ta họ Tư Mã, đến từ Yến Thành.”

      Yến Thành là vương đô, Tư Mã là quốc họ, người có thể sử dụng tự xưng này, chỉ có , chính là Tư Mã Tiêu, quốc quân Hỗ Quốc.

      Liêu Đình Nhạn: “……”

      Ai? Ngươi với ta là ai?

      Liêu Đình Nhạn: “…… Tư Mã Tiêu?”

      Nam nhân mặt trắng biến sắc: “Lớn mật, thể gọi thẳng tên họ quân vương!”

      Hồng Loa và nhóm ma tướng đều lâm vào trầm mặc, lúc này ai tức giận, bọn họ đều cảm thấy quá chân .

      Liêu Đình Nhạn: Ta xác còn chưa kịp tạo mộng làm nhân thiết ?

      Trong kỳ quái trầm mặc, Hồng Loa vỗ vỗ vai Liêu Đình Nhạn, giọng : “Ừm, cái gì mà thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên, phải quý trọng đoạn duyên này?”

      Liêu Đình Nhạn đột nhiên phản ứng lại: “!!!” Tư Mã Tiêu! biến thành cái gì! Hỗn cẩu! Ven đường nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp! Liền phái người tới cửa cường đoạt! Thuần thục như vậy, chừng phải lần đầu tiên!

      Con mẹ ngươi! Tư Mã Tiêu! Ngươi chết rồi!

      Ta cho ngươi, ngươi phải chết!

      Liêu Đình Nhạn lên xe ngựa tới đón, đường trầm mặc phủ đệ của Ngụy Hiển Du quận thủ Lật Dương.

      Nàng nghĩ nhìn thấy Tư Mã Tiêu phải xả giận như thế nào, cho tiểu bạch kiểm chưởng trước, hay là chân đá bay trước, hoặc vài câu lại động thủ……

      Chờ đến khi chân chính nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Liêu Đình Nhạn lại cảm thấy mình thể nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn , trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc có manh mối.

      Nàng nhớ tới câu thơ.

      Nhân gian cửu biệt bi.

      bi, chợt tương phùng mới bi.

      Thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời biết từ chỗ nào, Liêu Đình Nhạn nhìn nam nhân ngồi ở kia chút để ý, nhìn thấy đôi mắt , nước mắt nháy mắt rơi xuống.

      Nàng muốn , ta tìm chàng lâu, còn muốn , ta thường nằm mơ, mơ thấy chàng lại rất ít, còn muốn mắng , hung hăng mắng , càng muốn ôm cái người vất vả mới tìm được này, nhưng mặc kệ là ôm hay mắng, nàng cũng có cách nào tiếp cận, chỉ có thể giống bị đóng đinh tại chỗ, nhìn rơi lệ đầy mặt.

      Tư Mã Tiêu: “……”

      vốn ngồi ở kia, có biểu tình gì nhìn người khóc, sau đó ngọc trản thưởng thức trong tay rơi nát mặt đất, đứng lên, đến trước mặt Liêu Đình Nhạn, hơi thô lỗ mà dùng ngón cái lau nước mắt cho nàng, “Nàng khóc cái gì?”

      bực bội mà nhìn người hầu dẫn người tới, “Ta cho các ngươi tìm người, cho các ngươi đoạt người.”

      Nội thị bị liếc mắt cái sợ hãi thôi, “Bệ hạ, nữ lang này là tự nguyện tới!”

      Tự nguyện tới? Tự nguyện tới khóc thành cái bộ dáng như phu lang chết này?

      Tư Mã Tiêu quả thực bị khóc đau đầu, chần chờ chút, vê nước mắt tàn lưu ngón tay, cảm thấy bệnh đau đầu của mình hình như muốn phát tác, ấn đường đau nhảy dựng.

      Liêu Đình Nhạn khóc lóc khóc lóc, tìm vị trí, đỡ cái gối giường ngồi xuống.

      Tư Mã Tiêu ấn ấn đường chuẩn bị bùng nổ: “……”

      Sao nàng thuần thục như vậy?
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran26 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      ấy rất tỉnh!
      heavydizzy thích bài này.

    5. Halinn

      Halinn New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Cuối cùng hai chị cũng gặp lại nhau. Hóng 2 ac diễn kịch trường sủng phi vs bạo quân.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :