1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 126
      Edit: Ngân Nhi

      Chỉ với câu nhàng, Thẩm Thuật lại gây bão.

      Có người hỏi: “Thẩm tổng, làm sao chúng tôi xác định được giấy đăng ký kết hôn này có phải từng được sửa qua hay ?”

      Thẩm Thuật cười, nhưng ánh mắt rất lạnh: “ chất vấn Hoa Thụy sao?”

      Thẩm Thuật lại nhìn Vương Xuyên, ngay lập tức Vương Xuyên lại lấy ra bản công chứng, bọn họ sớm có chuẩn bị, đây chính là bản công chứng giấy đăng ký kết hôn của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, được pháp luật công nhận.

      Bản công chứng được quay cận cảnh cho mọi người nhìn .

      “Antifan của Diệp Tuệ có hiểu biết về pháp luật vậy? Giấy hôn thú sao có thể làm giả được chứ?”

      “Nếu Thẩm Thuật là ông chủ của Hoa Thụy, theo lý mà Thẩm Tu cũng có thể được hưởng lợi từ Hoa Thụy, thế mà trước giờ Thẩm Tu từng hợp tác với Hoa Thụy lần nào đâu.”

      “Mọi người đừng quên, Diệp Tuệ ký hợp đồng với Hoa Thụy từ bao giờ, và từ bao giờ ấy bắt đầu nhận được những tài nguyên tốt.”

      “Hoa Thụy cũng công tư ràng nhỉ, nếu là tôi tôi cứ trực tiếp đập tiền cho Diệp Tuệ đóng phim là được rồi, nhiều tiền như vậy mà, muốn đóng cái gì cho đóng cái ấy.”

      “Đường cũng do con người bước mà thành, nếu Hoa Thụy làm vậy có mà bị chửi chết à, cần danh tiếng nữa hay sao? Bây giờ Diệp Tuệ coi như hết khổ rồi.”

      Các phóng viên còn lời nào để , chỉ dựa vào giấy đăng ký kết hôn Thẩm Thuật đưa ra là đủ để chứng minh Diệp Tuệ nhờ vào quy tắc ngầm để thăng tiến, bây giờ chỉ có thể công kích vào chuyện Diệp Tuệ kết hôn bí mật thôi.

      Phóng viên: “Thẩm tổng, tại sao và Diệp Tuệ lại công khai sớm?”

      Thẩm Thuật: “Hôn nhân là chuyện của hai người, tôi cần phải giải thích nhiều với .”

      Cuộc sống bình yên của và Diệp Tuệ bị phá vỡ rồi, giờ đây dù có gặp phải sóng gió gì bọn họ cùng nhau đối mặt.

      “Vợ của tôi là người lương thiện, đối mặt với những tin đồn nhảm mạng, ấy chưa từng ra mặt giải thích lời.” Thẩm Thuật , “Nhưng tôi muốn thay ấy vài lời với các vị.”

      “Lúc gặp tai nạn xe, Diệp Tuệ vì che chắn cho tôi nên mới hôn mê bất tỉnh.”

      “Diệp Tuệ quan tâm đến người khác còn hơn cả bản thân mình, ấy để ý đến từng fan hâm mộ, tất nhiên kể cả các bạn còn thích ấy nữa, ấy vẫn tiếp tục cống hiến để mang đến cho các bạn những tác phẩm hay.”

      Các phóng viên và dân mạng tự nhiên lại cảm thấy mình bị người ta đút cho miếng cẩu lương vào mồm.

      Trong buổi họp báo, Thẩm Thuật còn công bố chuyện khác.

      hề có hứng thú với tập đoàn Thẩm thị, chỉ muốn lòng phát triển Hoa Thụy, về sau có chuyện thừa kế Thẩm thị.

      Thẩm Thuật biết Thẩm Sĩ muốn tiếp nhận việc thừa kế, cũng nhân cơ hội này ràng với truyền thông, cũng để cho Thẩm Sĩ hiểu suy nghĩ của mình.

      Dân mạng nghe xong những lời này, đầu tiên cảm thấy hoang mang, nhưng sau hiểu ngay. Định giá của Hoa Thụy hơn Thẩm thị gấp mười lần, Thẩm tổng việc gì phải nhòm ngó đến gia sản của nhà họ Thẩm chứ.

      “Thẩm tổng sao lại đẹp trai thế cơ chứ! Tôi thấy Diệp Tuệ kiếp trước giải cứu hệ ngân hà rồi nên kiếp này mới có người chồng ưu tú như thế.”

      “Mấy người còn nhớ lần Diệp Tuệ từ chối thẳng thừng khi Cao Việt muốn sao tác couple ? Chồng ấy đẹp trai thế này, ấy làm sao mà nhìn vừa mắt người đàn ông khác cơ chứ.”

      “Tôi ngờ vẫn còn có fan giúp cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ lừa các bạn vố như thế mà các bạn vẫn ghét ấy, bội phục bội phục.”

      Thẩm Thuật mở buổi họp báo này, những lời muốn đều cả rồi.

      Tối hôm đó, Thẩm Tu tham dự hoạt động cũng bị phóng viên bao vây, thể thoát thân.

      Phóng viên giơ mic lên hỏi: “Thẩm Tu, có biết trong buổi họp báo của Hoa Thụy, Thẩm tổng trực tiếp tuyên bố ấy thừa kế Thẩm thị ?”

      Thẩm Tu ngẩn người: “Gì cơ?”

      Kể từ sau khi biết Thẩm Thuật là tổng giám đốc Hoa Thụy, Thẩm Tu sớm nghĩ đến ngày này, chỉ ngờ là Thẩm Thuật lại giải quyết gọn gàng dứt khoát như thế, công khai tuyên bố trước truyền thông luôn.

      Phóng viên: “Thẩm Tu, có thể chút về Thẩm tổng ?”

      Thẩm Tu suy nghĩ, chuyện tối nay chỉ có liên quan đến Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, mà còn có liên quan đến nhà họ Thẩm nữa, hẳn là nên vài lời.

      “Chú ba của tôi khi mới sinh ra, có thầy bói từng chú ấy sống quá 30 tuổi.” Thẩm Tu , “Cho nên người nhà họ Thẩm mới giấu diếm thân phận của chú ấy, tiết lộ ra bên ngoài.”

      “Chính Diệp Tuệ cùng chú tôi vượt qua kiếp nạn 30 tuổi.”

      “Tình cảm của hai người họ rất gắn bó, hy vọng mọi người có thể bỏ qua, trả lại cuộc sống bình yên cho hai người họ.”

      Mấy chuyện về bát tự này nọ Thẩm Tu tuy tin, nhà họ Thẩm cũng với người ngoài, nhưng nếu phóng viên hỏi Thẩm Tu cũng nên giúp cho họ.

      mạng tràn ngập những lời chỉ trích với Diệp Tuệ, những lời này nếu là Thẩm Thuật dân mạng cho là Hoa Thụy cố ý tẩy trắng.

      Truyền thông công kích Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, cũng chính là công kích Thẩm gia.

      Chỉ mấy câu của Thẩm Tu cũng đủ để giải thích ràng lý do Diệp Tuệ phải bí mật kết hôn, Thẩm Thuật công khai thân phận và tình trạng hôn nhân của mình là vì có kiếp nạn năm 30 tuổi.

      Tốc độ của phóng viên rất nhanh, tin tức mau chóng được viết và đăng lên.

      [Thẩm Thuật bị phán bát tự quá xấu, cũng là lý do nhà họ Thẩm giấu diếm thân phận của .]

      [ sau vụ tai nạn xe mà Diệp Tuệ gặp phải, tình cảm của hai vợ chồng rất sâu nặng.]

      Trong thêm mắm dặm muối của truyền thông, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ trở thành đôi thần tiên quyến lữ, nhưng dù vậy danh tiếng của Diệp Tuệ vẫn chưa thể lấy lại được.

      .

      Giấc mộng kia bị Diệp Tuệ chôn sâu trong lòng, nhớ về nó nữa, với lại dạo gần đây xảy ra quá nhiều việc nên cũng dần quên giấc mơ ấy.

      Thời gian này hoạt động của Diệp Tuệ nhiều, kết thúc công việc, ngồi xe nghỉ ngơi. nhắm mắt lại, xe chỉ có mình , cực kỳ yên tĩnh.

      Có người kéo cửa xe, Diệp Tuệ nhận ra có người vào, còn chưa mở mắt nghe thấy tiếng của Tiểu Lưu.

      “Tuệ Tuệ, gần đây có viện bảo tàng trưng bày vật mới được khai quật từ thời Hạ Chu đấy.” Tiểu Lưu nghĩ Diệp Tuệ có hứng thú với chuyện này, muốn vui lên nên mới cho biết.

      “Em nghe hình như có cả thanh kiếm rất thần kỳ, chôn dưới đất bao năm như thế mà vẫn hề bị mục nát.”

      Diệp Tuệ ngây ngốc, tự nhiên thấy hơi hoảng, muốn bảo Tiểu Lưu là muốn về nhà, nhưng do dự hồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thay đổi ý định.

      “Chị muốn tới đó chuyến xem sao.”

      Tiểu Lưu tất nhiên từ chối, ấy lấy khẩu trang và mũ ở ghế sau, đưa cả quần áo mới cho Diệp Tuệ thay nữa.

      Xe lăn bánh tới viện bảo tàng, càng gần tới nơi Diệp Tuệ càng thấy hồi hộp.

      Tiểu Lưu sợ bị người ta phát nên đỗ xe hơi xa chút, hai người xuống xe rồi bộ.

      Cũng may lúc này có đông người lắm, Diệp Tuệ dễ bị phát .

      Trong viện bảo tàng cực kỳ yên tĩnh, dường như khí cũng bị ngưng đọng, bên trong còn hơi lạnh, nhiệt độ thấp hơn so với bên ngoài.

      Diệp Tuệ nghiêm túc nhìn từng món đồ được trưng bày, chăm chú quan sát suốt dọc đường.

      phát mình càng dồn chú ý vào nó cảm giác thân thuộc càng ràng hơn, những hoa văn những món đồ này dường như đều xuất trong giấc mơ của .

      Mặc dù quen thuộc nhưng đều bị lãng quên.

      Diệp Tuệ đường, cuối cùng dừng lại ở khu vực trung tâm của triển lãm.

      vật này hoàn toàn đúng với những gì Tiểu Lưu , dù trải qua mấy trăm năm, nhưng thanh kiếm hề có dấu vết rỉ sét, vẫn trơn bóng sáng loáng. Xuyên qua quãng thời gian dài, lúc ra trước mắt Diệp Tuệ, nó vẫn mới nguyên như lúc ban đầu.

      Diệp Tuệ ngắm nhìn thanh kiếm đến xuất thần, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ thấp hẳn, ràng mặc áo khoác nhưng vẫn thấy lạnh.

      Thanh kiếm vốn ở yên chỗ, đột nhiên bay ra bóng đen, Diệp Tuệ thấy rất , cái bóng này là từ trong thanh kiếm chui ra.

      Diệp Tuệ lập tức nhìn xung quanh, phát trừ ra có ai chú ý tới nơi này.

      biết cái bóng trước mắt này là ma, cho nên chỉ mình trông thấy thôi.

      Vài giây sau, cái bóng đen từ hư vô dần hóa thành dáng hình, đứng trước mặt Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ thấy dáng vẻ của bóng ma, tóc được búi cao, chải chuốt rất cẩn thận, mặc áo giáp khi ra trận, áo giáp dính đầy máu.

      Thân phận của bóng ma này chắc là tướng quân.

      Hồn ma tướng quân đứng nghiêm, nét mặt rất trịnh trọng, khí chất lạnh lùng, toàn thân dường như được vây trong lạnh lẽo thấu xương, đứng cách Diệp Tuệ khoảng hai mét.

      Diệp Tuệ toàn thân cứng đờ, theo bản năng lui về sau bước, hồn ma tướng quân thấy vậy lại làm động tác ý bảo đứng lại.

      Diệp Tuệ hốt hoảng, hô hấp cũng thận trọng, gặp rất nhiều ma, nhưng chưa từng gặp hồn ma nào có khí chất mạnh mẽ như vậy.

      lúc biết phải làm sao, giây sau, hồn ma tướng quân bỗng dưng lại quỳ gối xuống hành lễ với .

      Vẻ mặt tướng quân rất trang nghiêm, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Tuệ, trong mắt lại mong chờ.

      Diệp Tuệ bị hành động bất ngờ của làm cho sợ hết hồn, nhớ lại lần trước gặp hồn ma đại thần ở cung điện Hạ Chu, khi đó đại thần ấy cũng quỳ xuống hành lễ như vậy.

      Vậy là đối tượng mà họ quỳ lạy là sao? Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?

      Diệp Tuệ nhận ra tướng quân này có ác ý, biết có phải có việc gì cần giúp hay .

      Người trong viện bảo tàng nhiều, nhưng ai cũng bước rất khẽ, lúc này trong đây yên tĩnh đến mức chỉ cần thở hơi lớn tiếng chút cũng có thể bị nghe thấy.

      Diệp Tuệ muốn người ta nghi ngờ nên lấy giấy bút trong túi ra, chuẩn bị dùng nó để chuyện với vị tướng quân này.

      tờ giấy trắng, Diệp Tuệ viết: “ có việc gì cần tôi giúp sao?”

      biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà tự nhiên Diệp Tuệ lại gạch , sau đó viết lại lần nữa.

      Lần này chữ viết ra khác với vừa nãy, là chữ viết của thời Hạ Chu.

      Diệp Tuệ sợ hãi khựng lại, sao lại biết viết chữ thời Hạ Chu, lần trước khi ghi hình chương trình khi nhìn thấy những chữ này, cũng theo bản năng đọc ra được.

      Trong lòng càng thêm chắc chắn điều, rằng có liên quan đến triều đại Hạ Chu.

      Bây giờ thể suy nghĩ được nhiều, làm bộ vô ý giơ tờ giấy về phía tướng quân, để cho người bên cạnh thấy nghi ngờ.

      Ma tướng quân vừa nhìn thấy những chữ này lập tức trở nên kích động, ánh mắt nhìn Diệp Tuệ càng thêm phần cung kính, đáy mắt ánh lệ.

      Tướng quân vừa mở miệng gì đó, nhưng đáp lại Diệp Tuệ chỉ là những thanh câm, những lời muốn dường như bị khí nuốt hết.

      Diệp Tuệ ngẩn người, kịp phản ứng.

      giây sau, tướng quân sầu não chỉ vào cổ mình, lúc này Diệp Tuệ mới chú ý ra ở cổ họng tướng quân có vết sẹo rất dài, hình như là bị dao nhọn chém vào.

      Cho nên tuy vị tướng quân này rất muốn chuyện với , nhưng lại thể được.

      Diệp Tuệ thở dài, vừa định viết thêm gì đó lên giấy, nhưng đột nhiên lại liên tiếp có người nhìn về phía .

      ra ban nãy vì quá xuất thần nên để ý khăn lụa quấn quanh mặt bị tuột xuống, mặc dù vẫn đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt là cũng có thể nhận ra rồi.

      Sau khi vào viện bảo tàng, vì muốn quan sát các vật, nên Diệp Tuệ tháo kính râm xuống.

      Gần đây vì chuyện bí mật kết hôn nên gần như mọi chú ý đều đổ dồn vào , bây giờ dù chỉ hơi hé lộ mặt, nhưng cũng đủ để người ta nhận ra rồi.

      Những người trong viện bảo tàng bắt đầu xôn xao, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra để chụp ảnh Diệp Tuệ.

      Mà đúng lúc này Tiểu Lưu lại có ở đây, ấy có việc nên ra ngoài gọi điện thoại, Diệp Tuệ dạo mình trong bảo tàng.

      Diệp Tuệ ổn định lại tâm trạng, trước tiên gửi tin nhắn cho Tiểu Lưu, sau đó đeo kính vào, gật đầu với vị tướng quân tỏ ý xin lỗi, chuẩn bị rời .

      Vừa thấy Diệp Tuệ có hành động, mọi người lập tức tới muốn nhìn cho xem có đúng là Diệp Tuệ .

      Diệp Tuệ quay lưng chuẩn bị , nhìn thấy phản ứng của vị tướng quân, thấy Diệp Tuệ bị người ta đuổi theo, gương mặt lập tức lên vẻ giận dữ.

      Tướng quân vung tay lên, trong viện bảo tàng kín mít đột nhiên nổi gió, lạnh lẽo ùa vào khu triển lãm trống trải, mọi người khựng lại, cảm giác như rơi vào hầm băng, quên mất chuyện đuổi theo Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ hoàn toàn biết có chuyện gì xảy ra phía sau, bước nhanh ra khỏi viện bảo tàng, vừa bước ra trước mắt xuất những ánh đèn chói lóa.

      Chẳng biết từ khi nào mà bên ngoài viện bảo tàng bị vây kín bởi phóng viên, cùng các fan đọc được tin mà đến nữa.

      Chắc là ban nãy người trong bảo tàng chụp ảnh rồi đăng lên mạng, cho nên bọn họ mới biết mà tới.

      Phóng viên vừa thấy Diệp Tuệ ra lập tức ùa đến, vô số ống kính máy quay hướng vào , sẵn sàng ghi lại nhất cử nhất động của .

      “Diệp Tuệ, giấu diếm các fan bao lâu nay về chuyện kết hôn, bây giờ đến đây là muốn tẩy trắng cho mình sao?”

      “Diệp Tuệ, tới viện bảo tàng thời Hạ Chu để làm gì?”

      “Diệp Tuệ, sao lại tới đây mình, chồng đâu?”

      Các phóng viên thi nhau hỏi, ai cũng muốn cạy được từ miệng Diệp Tuệ ra vài lời, như thế bọn họ mới về viết bài rồi đăng lên được.

      Truyền thông chính là như vậy, khi Diệp Tuệ nổi bọn họ có thể khen ngợi tâng bốc đủ kiểu, nhưng khi vừa xảy ra chuyện lại lập tức trở thành công cụ để bọn họ lợi dụng.

      Diệp Tuệ muốn nghĩ ngợi gì cả, gì, muốn quay lại trốn trong viện bảo tàng, nhưng lại muốn những người này làm ảnh hưởng đến yên tĩnh bên trong bảo tàng.

      thà mình gánh chịu còn hơn là làm ảnh hưởng đến người khác.

      Diệp Tuệ có cách nào về xe của mình, đứng ở cửa bảo tàng, bị phóng viên bao vây, ngay lập tức có người chụp ảnh rồi đăng lên mạng.

      Dưới tình huống đông người như vậy, khó tránh khỏi việc chen lấn xô đẩy, Diệp Tuệ đứng vững, mấy lần suýt nữa ngã, vô cùng chật vật.

      Lúc ảnh được đăng lên mạng, nhiều người cũng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tuệ lúc này, bắt đầu cảm thấy thương , có người còn chỉ trích truyền thông vô tâm, dư luận có chút chuyển hướng.

      “Diệp Tuệ phạm tội gì lớn sao? Truyền thông đừng có quá đáng như vậy, đông thế này rất dễ khiến người ta bị thương.”

      “Kể cả Diệp Tuệ có lừa dối fan cũng là fan đau lòng, đâu cần đến truyền thông các người quan tâm, các người đem việc của Diệp Tuệ biến thành việc nhà mình rồi đấy à!”

      mạng khen chê đồng nhất, cũng có người cho rằng Diệp Tuệ cố tỏ ra đáng thương để được dân mạng đồng cảm.

      Cũng may Tiểu Lưu đến giúp Diệp Tuệ tách khỏi đám phóng viên: “Chúng tôi muốn lên xe, mọi người có thể nhường đường ạ, những câu hỏi liên quan chúng tôi trả lời mọi người sau.”

      Nhưng Tiểu Lưu chỉ có mình, thiếu lực lượng, chỉ có ấy và Diệp Tuệ đủ sức ra xe được. trong lúc khốn cùng, đột nhiên có mấy chiếc xe tới.

      Cửa xe mở ra, người bước xuống là Thẩm Thuật.

      Vương Xuyên và những người khác của Hoa Thụy cũng xuống xe về phía Diệp Tuệ.

      Thẩm Thuật thấy dáng vẻ chật vật khi bị bao vây của Diệp Tuệ, đáy mắt lên tức giận, sắc mặt trầm xuống.

      chẳng thèm quan tâm mình có đắc tội với truyền thông hay , từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, với lại Hoa Thụy còn cần lấy lòng mấy người này hay sao?

      Chỉ có Diệp Tuệ là muốn phụ kỳ vọng của các fan, nhưng đối với làng giải trí chẳng là gì cả, rút rút, chẳng qua là vẫn tôn trọng ý kiến của mà thôi.

      Thẩm Thuật bước nhanh đến chỗ , cầm áo khoác của mình choàng lên người , giúp sửa lại mái tóc rối bù.

      phóng viên liều lĩnh hỏi: “Thẩm tổng, sao đột nhiên lại xuất ở đây?”

      Thẩm Thuật lạnh lùng liếc mắt nhìn vào ống kính, : “Tôi tới đón vợ tôi, có vấn đề gì ?”

      Thẩm Thuật ôm vai Diệp Tuệ, kiềm chế cơn giận của mình, nhìn vào người vừa mới đặt câu hỏi: “Bây giờ mấy người có thể nhường đường được chưa?”

      Thẩm Thuật vừa mở miệng, các phóng viên đều theo bản năng lùi về sau, ai dám chọc giận đến sếp tổng của Hoa Thụy.

      Tổng giám đốc Hoa Thụy chỉ cần thở ra câu thôi cũng đủ làm bọn họ mất việc rồi, có khi về sau xin việc ở chỗ khác người ta cũng dám nhận luôn.

      Thẩm Thuật dễ dàng đưa Diệp Tuệ đến xe của mình, đỡ vào xe, giúp đóng cửa xe lại.

      hoàn toàn nể mặt truyền thông, thèm chào hỏi tiếng, cứ thế nghênh ngang rời , để lại làn khói xe cho bọn họ lĩnh đủ.

      Cánh phóng viên đưa mắt nhìn nhau, sợ hành động vừa rồi của mình chọc giận đến Thẩm tổng.
      ---
      Kéo xuống đọc tiếp chương sau nhá ^^

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 127
      Edit: Ngân Nhi

      Thẩm Thuật thấy dáng vẻ chật vật của Diệp Tuệ, tim khẽ nhói đau, đau lòng thôi. lo Diệp Tuệ bị hù sợ nên ngay cả giọng cũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

      nhìn Diệp Tuệ, dám dời mắt , sợ cảm xúc của ổn định.

      Quần áo của Diệp Tuệ cũng vì bị xô đẩy mà trở nên xộc xệch, Thẩm Thuật giúp sửa sang lại quần áo, còn lấy nước ấm tự mình cho uống.

      “Diệp Tuệ, xin lỗi vì chạy đến kịp thời.” Ngữ điệu tràn ngập áy náy, vỗ lên lưng để trấn an.

      Từ lúc Thẩm Thuật xuất , cảm xúc của Diệp Tuệ dần ổn định trở lại.

      Mặc dù tình hình ban nãy rất hỗn loạn, Diệp Tuệ cảm thấy sợ, nhưng mấy chuyện này mà đem so với Thẩm Thuật chỉ là chuyện đáng kể.

      Diệp Tuệ nhớ cái ngày bà cụ xem bói với , rằng Thẩm Thuật có tử kiếp năm 30 tuổi, chính vào giây phút đó mới cảm thấy như trời sắp sập xuống đến nơi.

      So với chuyện hôm ấy gặp phải, Diệp Tuệ hoàn toàn có lòng tin vượt qua được cửa ải khó khăn này.

      Diệp Tuệ nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Thuật, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nghiêng người về phía , ghé sát vào chút.

      Thẩm Thuật thấy đột nhiên nhích tới gần ngây ngốc kịp phản ứng.

      Diệp Tuệ cười với : “Ai cho thế? Em có cho biết là em ở đâu đâu, chẳng lẽ là thần tiên sao, có thể bay đến nhanh như vậy?”

      Thẩm Thuật biết cố tình đùa giỡn với , chính là vì muốn lo lắng.

      “Em có bị thương chỗ nào ? Có muốn tới bệnh viện ?” Thẩm Thuật sợ Diệp Tuệ giấu diếm nên chuyện gì cũng muốn hỏi.

      Diệp Tuệ đành phải lắc tay lắc chân cho xem: “Em sao đâu, yên tâm , đến đón em nhanh như thế làm sao em có chuyện gì được chứ.”

      Thẩm Thuật thấy lắc mạnh quá vội vàng ngăn lại, sau đó lại cẩn thận nhìn lượt cho chắc chắn.

      nhíu mày quét mắt nhìn từ xuống dưới người , định tiếp lại chơi xấu bịt tai lại: “Thẩm Thuật, tai em đau quá, xem giúp em .”

      Người nào sáng suốt nhận ra ngay là Diệp Tuệ dối, ràng là vì muốn nghe Thẩm Thuật cằn nhằn nên mới cố tình làm vậy.

      Nhưng Thẩm Thuật mặc kệ, kể cả biết vẫn kéo tay xuống, nhìn kỹ hai tai .

      Vương Xuyên ngồi đằng trước lần đầu tiên thấy cảnh Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở cạnh nhau thân mật thế này, chỉ biết ngây ngốc nhìn.

      Diệp Tuệ thích làm nũng như vậy từ bao giờ thế hả? Cả Thẩm tổng nữa, sao nhìn chẳng giống Thẩm tổng của chút nào vậy?

      Với lại từ khi nào mà Thẩm tổng lại cằn nhằn ngớt thế? Chăm Diệp Tuệ như chăm con mình ấy, lạnh được, nóng được, lại càng được để bị thương.

      Là do Thẩm tổng vốn là người như vậy, hay là vì ở trước mặt Diệp Tuệ mới biến thành như vậy?

      Tiểu Lưu nhìn Vương Xuyên ngổn ngang trăm mối có cách nào giải thích, mà ấy nhìn cảnh này nhiều đến quen luôn, bây giờ cuối cùng cũng có thêm người cùng ấy ăn thức ăn cho chó rồi.

      Tiểu Lưu quay ra an ủi Vương Xuyên: “Quen là ổn, quen là ổn.”

      Xe gặp chút trở ngại rời khỏi viện bảo tàng, trở về nhà.

      Cảnh tượng hỗn loạn ban nãy bị quay lại rồi đăng lên mạng, vốn bên dưới hầu như là chửi mắng Diệp Tuệ, nhưng vì có thêm Thẩm Thuật nên số bình luận đồng nhất.

      “Chồng Diệp Tuệ đẹp trai quá mất, cũng quá man luôn! làm minh tinh đáng tiếc!”

      “Người ta việc gì phải làm minh tinh chứ, người ta là tổng giám đốc của Hoa Thụy đấy, sao phải làm nghệ sỹ cho khổ ra.”

      “Nhìn lúc Thẩm Thuật ứng phó với truyền thông mà tôi lại thấy hả hê mới chết chứ. Fan , nhưng cánh phóng viên phải trị!”

      ngờ chỉ hành động bảo vệ vợ của Thẩm Thuật mà lại khiến cho dân mạng có thiện cảm hơn chút với Diệp Tuệ.

      Thẩm Thuật chẳng quan tâm đến chuyện mạng, sau khi đưa Diệp Tuệ về nhà, lại ân cẩn dặn ngoan ngoãn ở nhà đợi , nếu muốn ra ngoài nhất định phải với tiếng, tự mình đưa .

      Thẩm Thuật nỡ để phải chịu bất kỳ ấm ức nào, cho phép ai được quyền bắt nạt .

      Chương trình “ đời này có ma ?” vì chuyện của Diệp Tuệ mà dừng phát sóng thời gian.

      Nhưng các khách mời thường xuyên là Tống Bạch, Kim Cương và Triệu Hủy đều gọi điện cho Diệp Tuệ, bọn họ luôn ủng hộ .

      Dù sao làm nghệ sỹ luôn có những việc thân bất do kỷ, Diệp Tuệ có kết hôn hay là việc riêng của ấy, bọn họ hoàn toàn hiểu cho .

      Đạo diễn Tôn và viện trưởng Hạ bàn bạc từ trước, tổ chương trình ghi hình ở cung điện Hạ Chu lần, nếu thu hút quan tâm của khán giả tiếp tục cho ghi hình tiếp.

      Nhưng viện trưởng Hạ lại thay đổi ý định, vì ước nguyện ban đầu của ông là muốn cho nhiều người biết về văn hóa thời Hạ Chu hơn, chứ phải muốn đem nó ra làm trò vui giải trí.

      Cho nên, khi đạo diễn Tôn đề nghị muốn được ghi hình tập nữa, viện trưởng Hạ từ chối.

      Tuy nhiên khi viện trưởng Hạ từ chối đạo diễn Tôn những chuyện kỳ quái lại bắt đầu xảy ra.

      Đầu tiên là từ chỗ thiên điện, có nhân viên làm việc ca đêm là nghe thấy tiếng bước chân, thậm chí còn có người nghe thấy ở trong góc nhà có tiếng người bàn luận xôn xao.

      Những tượng kỳ lạ kéo dài suốt mấy ngày, sau đó lại đến Đông cung cũng trở nên bình thường.

      Chỉ cần có nhân viên ngang qua nơi này là bên trong truyền ra tiếng đọc thơ gì đó, thanh rất ràng, xuyên qua gian yên ắng lọt thẳng vào tai bọn họ.

      tượng kỳ quái cứ lần lượt phát sinh, trước đây chưa bao giờ có.

      Viện trưởng Hạ tin, ông dặn các nhân viên tuyệt đối được lung tung, chính mình cũng thử ở lại tối xem sao.

      Ban đêm, mọi người nghỉ ngơi hết, xung quanh yên lặng đến đáng sợ, viện trưởng Hạ cầm đèn pin ra khỏi phòng làm việc.

      Ông dẫn theo hai người bảo vệ, trực tiếp tới Đông cung.

      Trớ trêu thay, viện trưởng Hạ vừa mới ra khỏi văn phòng trời đổ mưa, tuy chỉ là mưa phùn , nhưng rơi lúc cũng đủ làm mặt đất ướt hết.

      Nhiệt độ ban đêm giảm xuống, vì trời mưa nên càng lạnh hơn.

      Bọn họ đành phải quay trở lại văn phòng lấy ô, từng giọt mưa tí tách rơi vào tán ô, phát ra những thanh rất khẽ.

      Hai nhân viên bảo vệ thấy hơi sợ: “Viện trưởng, trời mưa rồi, hay là để mai hẵng .”

      Hôm qua dự báo thời tiết là tối nay có mưa, thế mà bây giờ lại mưa rồi.

      Viện trưởng Hạ đồng ý: “Làm gì có việc gì, luôn hôm nay .”

      Bảo vệ đành phải theo sau viện trưởng Hạ, vì trời mưa nên ánh sáng từ đèn pin tối nhiều, qua màn mưa, tầm nhìn cũng hẹp hơn.

      Viện trưởng Hạ tuốt đằng trước, hai bảo vệ theo sát, dọc đường ai tiếng nào, chỉ yên lặng đến Đông cung.

      “Đến rồi.” Viện trưởng Hạ thấy Đông cung cách đó xa, chuẩn bị thẳng vào.

      Bọn họ sợ làm ẩm nền nhà nên mang ô vào mà dựng ở ván cửa ngay lối vào, sau đó giũ nước mưa áo cho sạch rồi mới vào trong cung điện.

      Két tiếng, cửa được đẩy ra, trong nháy mắt gió đêm lùa tới, cảm giác như có luồng khí lạnh lẽo cực độ đập vào mặt.

      Bên ngoài mưa bụi vẫn rơi, trong này tuy nước mưa vào nhưng vẫn cảm thấy ươn ướt.

      Ánh đèn lập lòe từ đèn pin rơi vào từng góc khuất trong cung điện, trong đại điện trống trải, bóng người, làm gì có tiếng ồn ào như lời đồn đâu.

      Viện trưởng Hạ quan sát hết lượt Đông cung mà chẳng thấy vấn đề gì, lạ xảy ra, hai nhân viên bảo vệ cũng yên tâm hơn.

      Viện trưởng Hạ cho là lúc trước chắc là tiếng gió tiếng mưa nên mới làm mọi người bị ảo giác như vậy, nghĩ là ma quỷ lộng hành.

      Bọn họ chuẩn bị rời , đột nhiên trong cung điện trống trải phía sau lưng vang lên tiếng đàn, nhàng truyền vào tai bọn họ.

      thanh này khiến cho ba người kinh hãi quay đầu lại, nhưng thanh đó lại biến mất luôn, tựa như ban nãy bọn họ nghe nhầm vậy.

      Ba người sợ hãi toát mồ hôi lạnh, người bảo vệ lắp bắp với viện trưởng Hạ: “Chúng ta về thôi.”

      Viện trưởng Hạ gật đầu, quyết định nán lại đây thêm nữa, chuẩn bị ra ngoài.

      Lúc này, đèn pin tay đột nhiên lóe lên cái rồi tắt phụt, sau đó làm thế nào cũng bật lên được nữa.

      Bây giờ chắc phải là ảo giác của bọn họ nữa rồi, viện trưởng Hạ và hai bảo vệ sải bước nhanh ra khỏi Đông cung, tin đồn ma ám ở viện bảo tàng cung điện Hạ Chu coi như được chứng thực rồi.

      Lúc viện trưởng Hạ khép cửa lại, có mấy cái bóng nhàng bay ra, trong số đó có vị đại thần hôm trước quỳ lạy Diệp Tuệ.

      “Chúng ta làm vậy liệu có quá đáng quá ?” hồn ma ôm đàn cổ vẻ mặt lo lắng nhìn về hướng viện trưởng Hạ rời .

      Hồn ma đại thần vuốt râu : “Đành phải để bọn họ chịu đựng chút thôi, nếu cách này có hiệu quả, để cho chúng ta có thể gặp được người cần gặp là tốt rồi.”

      Chuyện ma quái xảy ra ở cung điện Hạ Chu vẫn được các nhân viên truyền tai nhau bàn luận sôi nổi, chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

      Viện trưởng Hạ vì chuyện này mà lo nghĩ sứt đầu mẻ trán mấy ngày liền, ông nghĩ mãi ra, tại sao lại đột nhiên có chuyện như vậy chứ.

      Viện bảo tàng cung điện Hạ Chu, tám giờ tối.

      Sau khi dò xét vòng, viện trưởng Hạ vẫn thấy tượng cũ, trong góc cung điện có những tiếng động rất .

      phải tiếng gió, cũng phải ảo giác, mà là thanh rất chân thực.

      Viện trưởng Hạ làm quản lý ở viện bảo tàng cung điện Hạ Chu bao năm nay, thỉnh thoảng cũng có gặp những tượng kỳ lạ, nhưng nó biến mất rất nhanh, giống như những oán niệm và nuối tiếc của cổ nhân lưu lại, vòng quanh nơi này vòng rồi rời luôn. Cho nên ông cũng sớm học được cách chung sống hòa bình với nó.

      Lúc viện trưởng Hạ quay trở lại văn phòng, điện thoại bàn vang lên đúng lúc này, lọt vào gian yên tĩnh.

      Ông lập tức nghe máy: “Xin chào, viện bảo tàng cung điện Hạ Chu xin nghe.”

      Đầu bên kia truyền đến giọng của đạo diễn Tôn: “Viện trưởng Hạ, tôi muốn thương lượng lại với về chuyện ghi hình cho chương trình, biết có thể cân nhắc lại ?”

      Đạo diễn Tôn rất có hứng thú với cung điện Hạ Chu, ông và viện trưởng Hạ đều có chung suy nghĩ, muốn nhiều người biết về triều đại này hơn.

      Đạo diễn Tôn cảm thấy chỉ quay có tập phí quá, cho nên gọi điện nhiều lần cho viện trưởng Hạ, muốn nhận được đồng ý của ông ấy.

      Viện trưởng Hạ muốn từ chối, nhưng trong đầu đột nhiên lại nảy lên suy nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào mà ông lại đồng ý: “ lần cuối cùng này thôi đấy.”

      Đạo diễn Tôn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền mừng rỡ, cảm ơn rồi cúp máy.

      Sau đó viện trưởng Hạ lại phát ra chuyện kỳ lạ hơn, từ sau khi đồng ý với đạo diễn Tôn về việc ghi hình tiếp, tất cả các tượng kỳ quái cứ thế biến mất hoàn toàn sau đêm.

      Dù đêm muộn cỡ nào, ngang qua bên ngoài cung điện cũng nghe thấy thanh nào nữa.

      .

      Sau khi từ bảo tàng về, Diệp Tuệ vẫn nghĩ mãi về thanh kiếm kia.

      Tại sao thanh kiếm qua mấy trăm năm mà vẫn bị mục nát?

      Diệp Tuệ nhớ rất số năm khai quật và nơi khai quật thanh kiếm được ghi bên cạnh.

      Thanh kiếm được chôn cùng vị tướng quân họ Cố.

      Hai mươi năm trước, có số nông dân phát ra mấy chỗ đất bị đào lên cùng số cổ vật rải rác, sau khi báo với chính quyền, nhà nước mới tìm được mộ huyệt của vị tướng quân thời Hạ Chu.

      Cố tướng quân chiến công hiển hách, nhưng trong lịch sử chỉ thấy ghi chép lại vài dòng ngắn ngủi.

      Diệp Tuệ phải tranh thủ lúc rảnh rỗi mới có thời gian ở nhà điều tra.

      lên mạng tra cứu, phát sau khi thanh kiếm được khai quật, có rất nhiều nhà khoa học tiến hành nghiên cứu.

      Nhưng bất ngờ là thanh kiếm này hề được làm từ vật liệu kim loại mà họ chưa từng thấy trước đây, cũng hề được đặt trong môi trường đặc biệt mà chỉ là trong huyệt mộ bình thường.

      Thanh kiếm của tướng quân để trăm năm mục, vẫn vẹn nguyên như ban đầu, cho đến nay vẫn ai giải thích được, nếu có ai tìm ra nguyên nhân, chính sử cũng ghi chép lại, vậy dã sử sao?

      Diệp Tuệ tìm được nguồn tài liệu rất có giá trị, đây cũng là chút dấu vết duy nhất của thanh kiếm tướng quân được lưu lại dã sử.

      Thanh kiếm này có từ khi vị thái tử được sinh ra, đoạn này được ghi chép rất ngắn gọn, chi tiết cụ thể. Thanh kiếm vốn thuộc về thái tử, nhưng vị tướng quân kia có công phụng dưỡng thái tử, ngại bỏ mạng để bảo vệ thái tử, cho nên thái tử ban thanh kiếm này cho .

      Vì vậy mà nó trở thành kiếm tướng quân.

      Trong ghi chép của đời sau có đề cập tới việc có người gặp hồn ma của tướng quân, vì thanh kiếm vẫn có linh hồn của tướng quân ở đó nên mới bị mục nát sau hàng trăm năm, vế sau lại đó chỉ là lời đồn, đáng tin.

      Diệp Tuệ càng đọc càng thấy hoảng, chỉ có là chắc chắn đó phải lời đồn, linh hồn của tướng quân đúng là vẫn ở trong thanh kiếm, nhưng tại sao lại siêu thoát, chờ cái gì?

      Diệp Tuệ muốn đến bảo tàng lần nữa để gặp Cố tướng quân, xem còn có tâm nguyện gì chưa thực được mà vẫn còn vương vấn ở nhân gian.

      Lúc này, mạng có tin tức mới, nhắc nhở Diệp Tuệ chuyện, bảo tàng trưng bày cổ vật thời Hạ Chu đóng cửa hôm nay, tạm thời chưa có thời gian mở cửa lại.

      Thanh kiếm tướng quân và các cổ vật khác đều bị mang .

      Manh mối thế là lại bị chặt đứt.

      biết có phải vì suy nghĩ nhiều quá hay mà tối hôm ấy Diệp Tuệ lại nằm mơ.

      Trong mơ, đứng ở góc nhìn của người xem, tới tiền điện của Đông cung cũ trong cung điện Hạ Chu, ngày xuân, cửa sổ Đông cung mở nửa, ánh mặt trời dịu chiếu vào.

      Trong điện tuy có ánh mặt trời nhưng vẫn hơi lạnh lẽo, dường như vì bầu khí nặng nề nên ngay cả ánh sáng cũng trở nên tối .

      Thái tử mặc triều phục đứng quay lưng về phía Diệp Tuệ, chuyện, cũng nhìn thấy ngũ quan, chỉ mơ hồ cảm nhận được khí thế uy nghiêm, nhưng kỳ lạ là lại chẳng hề có chút sợ hãi.

      Sắc mặt của Cố tướng quân rất căng thẳng, : “Thái tử.”

      Diệp Tuệ ngây ngốc, Cố tướng quân lúc này có thể chuyện được, vậy là vết thương ở cổ nhìn thấy trong bảo tàng là do sau này mới có sao?

      “Chiến cam go, lần này ra trận thái tử gặp muôn vàn hiểm nguy.” Cố tướng quân trầm giọng , giống như đưa ra lời thề: “Thuộc hạ nhất định bảo hộ thái tử chu toàn.”

      Thanh kiếm mà Cố tướng quân đeo bên hông giống hệt với thanh kiếm mà Diệp Tuệ thấy trong bảo tàng.

      Vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.

      Giống như trung thành và tín nhiệm của , luôn kiên định theo năm tháng.

      Tờ mờ sáng, sương mù dày đặc, lạnh lẽo của bầu khí buổi sáng lùa vào trong mũi, Diệp Tuệ chợt mở mắt ra rồi ngồi dậy.

      cảm thấy toàn thân rét run, dường như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giấc mơ vừa rồi.

      Sao lại thấy sợ hãi thế này? Chiến mà Cố tướng quân lẽ chính là trận chiến được ghi lại trong sử sách kia, thái tử vì thế mà mất mạng, Đông cung cũ bị hỏa hoạn thiêu rụi?

      Bên cạnh có người ngồi dậy, ngay sau đó là giọng Thẩm Thuật vang lên: “Sao vậy em?”

      Giọng dịu dàng của kéo về thực tại, bấy giờ mới nhận ra cảnh trước mắt mình là ở nhà mới của và Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ lại tỉnh dậy từ giấc mộng, khác với lần trước là lần này có Thẩm Thuật ở bên cạnh.

      bình tâm lại, với Thẩm Thuật: “Thẩm Thuật, em lại nằm mơ.”

      Thẩm Thuật nhạy cảm nhận ra chữ “lại”, vẫn nhớ mấy hôm trước tâm trạng của được bình thường.

      Sau đó vì truyền thông khui chuyện của bọn họ ra ngoài ánh sáng, sau khi chuyện được giải quyết, Diệp Tuệ vẫn gì, cho nên Thẩm Thuật cũng hỏi.

      Sao dạo này lại hay bất chợt tỉnh giấc sau cơn mơ như thế?

      Thẩm Thuật: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?”

      Diệp Tuệ thở dài: “Thẩm Thuật, có chuyện này em muốn với .”

      “Mấy hôm trước, tới bảo tàng đón em ấy.” Diệp Tuệ , “Hôm ấy em đến bảo tàng để xem cổ vật thời Hạ Chu.”

      “Mấy lần trước mỗi khi nhìn thấy cổ vật thời Hạ Chu, em đều cảm thấy rất thân thuộc, cho nên dạo này em luôn suy nghĩ về mối liên quan ấy.”

      Diệp Tuệ cho Thẩm Thuật xem mấy tư liệu mà tìm được.

      Từ cuộc sống của thái tử ở Đông cung cũ, cho đến khi Đông cung bị thiêu rụi bởi trận hỏa hoạn, cả thanh kiếm của tướng quân trăm năm vẫn mục…

      đọc, Thẩm Thuật chợt cau mày, Diệp Tuệ hiểu hỏi: “ sao vậy?”

      Thẩm Thuật: “Em biết ? Cái bình hoa cổ trong nhà chúng ta cũng là của thời Hạ Chu đấy.”

      Cảnh trong mơ của Diệp Tuệ chẳng qua chỉ là góc của tảng băng trôi, ràng sắp chạm đến rồi, nhưng lại vẫn như lạc trong sương mù, nhìn thấy gì cả.

      Bọn họ biết, nếu như muốn tháo gỡ bí này nhất định phải quay lại cung điện Hạ Chu chuyến.

      phải tìm được vị đại thần kia, hoặc là Cố tướng quân, vậy mới hy vọng có thể biết được chân tướng.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Thích quá, Ngân đăng 2 chương liền...càng ngày càng hấp dẫn, mà cũng sắp phải chia tay với 1 bộ nữa rồi :-(((
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Ngân quá
      Mấy hôm bận quá k vào hôm nay đc đọc liền tù tì mấy chương liền thích dễ sợ í
      Ôi hóng vụ kiếp trc của 2 chị ghê í.
      Mà đoạn nhà bênh chị nhà sao mà tui thấy thế ❤️❤️❤️đúng là có tí mùi đương tôi khác ngay hihi
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      hahaha đọc lèo 2 chương, phê ghê. Cám ơn Ngân Nhi. Truyện tới khúc cuối mà cũng hấp dẫn dễ sợ.
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :