1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 75

      Tới tháng bảy, lúc Hứa Thanh Gia về nhà Hứa bé con có thể đỡ thanh rào giường tới lui, chẳng qua chỉ cần buông tay cái là ngã ngồi xuống.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối mấy tháng này vậy mà ngoan ngoãn hơn rất nhiều, Hồ Kiều lại biết là việc này có liên quan đến Lưu đại nhân.

      Tình hình thiên tai ở quận Vân Nam rất nghiêm trọng, áp lực của Hàn phủ quân rất lớn, Lâu đại nhân theo hiệp trợ xử lý vụ, mỗi ngày đều cảm thấy đầu phình to, về nhà liền xách theo nhi tử tới giảng chuyện để giải tỏa áp lực, thuận tiện cảm thán chút làm quan khó khăn, sau đó phổ cập tình hình thiên tai của quận Vân Nam cho , thuần túy là cảm xúc dâng trào mà bộc phát.

      Lâu đại lang mỗi ngày bị Lâu đại nhân bị áp lực công việc đè nén phải lấy chuyện dạy con ra để giải tỏa, chính lại học cách này, mỗi ngày bắt lấy mấy sư đệ tới dạy bảo.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối cùng với hai tiểu tử nghịch ngợm Đoạn gia đều biết phụ nhân nhà mình bôn ba ở bên ngoài, tiểu hài tử tuy rằng gì nhưng lại rất mẫn cảm, bị Lâu đại lang ngày ngày sau giờ học xách dạy dỗ, bốn đứa xếp hàng đứng đó, Lâu đại lang tới lui, rất có uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm.

      Bốn tiểu tử đều vểnh tai nghe Lâu đại lang , từ đôi câu mấy lời của phỏng đoán trình độ bận rộn nay của phụ thân mình, vậy mà câu oán giận. Bất giác, Lâu đại lang khi đứng trước mấy tiểu tử nghịch ngợm này có địa vị của đại ca.

      Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối mỗi ngày trở về cũng gây hoạ bướng bỉnh, tạo phiền phức cho Hồ Kiều. Hồ Kiều còn vui mừng cảm thấy hai tiểu tử giờ học chữ đọc sách vậy mà biết thêm ít lễ nghĩa, cố ý chuẩn bị điểm tâm và vải vóc tặng cho tiên sinh để cảm tạ.

      Khi Hứa Thanh Gia trở về cả người vừa gầy vừa đen, quần áo người cũng rất là lôi thôi. Hai tiểu tử nhìn thấy còn xém nữa nhận ra, đứng ngây ngốc trong viện mới hét lên tiếng rồi lao tới, “Cha, cha cuối cùng cũng về rồi! Cha mà về nữa là muội muội cũng biết luôn đó!”

      Lúc hai hài tử nhào tới, Hứa Thanh Gia liền ngồi xổm xuống mở ra hai tay đón lấy bọn chúng. Hai đứa nhào vào trong ngực cọ cọ, sau đó cùng chun mũi: “Cha thối! Thối quá! người cha có mùi phân ngựa…”

      Hứa Thanh Gia ôm ghì lấy hai tiểu tử dám ghét bỏ này vào trong ngực, cố ý hun thối bọn chúng, hai hài tử hét toáng. Chợt ngẩng đầu lên thấy Hồ Kiều ôm Hứa bé con đứng ở bậc thang, khóe miệng cong cong, nhìn vô cùng dịu dàng, Hứa Thanh Gia liền cảm thấy mệt mỏi mấy tháng nay như được buông xuống.

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối nhân cơ hội chui ra từ nách , lại nỡ chạy quá xa, chỉ đứng cách khoảng mười bước cảnh giác nhìn . Hứa Thanh Gia đứng dậy, nhanh tới ôm lấy vợ con vào lòng, Hồ Kiều ngửi thấy mùi vị người hận thể bịt mũi: “Chàng đây là… Mấy tháng rồi tắm rửa?”

      Hứa bé con bị mùi hương này làm nhíu chặt mày lại, tay chút khách khí dùng sức đẩy mặt cha mình ra. Hứa Thanh Gia cảm nhận được cự tuyệt bàn tay núc ních ấy, cưới lớn hôn Hứa bé con, “Ghét bỏ cha như vậy sao?”

      Hứa bé con biết vị hôi thấu trời xanh này có phải cha ruột mình , chỉ biết là đẩy ra, lại bị hôi chịu nổi, cuối cùng òa khóc. Mấy nhà hoàn vú nuôi đều ra xem, sau đó hận thể vào làm việc tiếp.

      Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối nhìn ra, nhưng nha hoàn các bà tử nhìn ra, đại nhân nhìn là ôm bé con nhưng hai bàn tay ra ôm chặt lấy hông phu nhân, giữa hai người kẹp lấy đứa , còn nhất định phải hôn cho được Hứa bé con. Lạp Nguyệt cẩn thận nhìn thấy đại nhân hôn xong tiểu nương tử thuận tiện cũng cọ qua mặt của phu nhân, nhìn vô tình, chỉ có trời mới biết là có cố ý hay ?!

      Nàng là hoàng hoa khuê cúc, lập tức lôi các nha đầu khác vào phòng.

      Đại nhân và phu nhân đứng ngay tại của, các nàng ra ngoài hay lắm.

      Hồ Kiều nghe được giọng tràn ngập ý cười của Hứa Thanh Gia ở bên tai: “A Kiều, vi phu nhớ nàng muốn chết!”

      “Từ đâu tới kẻ dơ dáy, miệng lại đầy hồ ngôn, ta phải bảo nha hoàn đuổi mới được!” Hồ Kiều cố nén ý cười trừng .

      Hứa Thanh Gia nhích về phía trước: “Nàng ngửi thử xem, ta cảm thời mình như cả đời chưa tắm vậy. là bội phục số người Di, bọn họ cả đời chỉ tắm có ba lần, ta đây cách dơ dáy còn rất xa đâu!”

      Hồ Kiều ghét bỏ Hứa đại nhân, bằng tốc độ ánh sáng kéo vào phòng tắm, lột sạch quần áo, nhét vào thùng tắm.

      Hứa phu nhân tự mình múc nước, thay gội đầu, bỏ bồ kết vào, thay hai lần nước mà vẫn chưa gội sạch đầu, nước trong thùng đục ngầu, Hứa phu nhân thực tin tưởng mấy tháng tắm rửa, bỗng nghĩ tới chuyện, cả kinh : “Chàng có chấy chứ? Đừng có mà lây cho bọn !”

      Đồng tri đại nhân: “…”

      rốt cuộc là bị ghét bỏ thành cái gì vậy chứ?

      Thay quần áo xong, trực tiếp bị phu nhân phân phó, bảo nha hoàn lấy xử lý, chờ thay ba lần nước cuối cùng cũng tẩy sạch được thân bùn đen kia, thoải mái dễ chịu ngâm gần nửa canh giờ mới dậy lau người, sau đó… Mặc lên người y phục bằng vải bông mềm, đồng tri đại nhân thay đổi kết luận vừa nãy. Thực ra lão bà nhà mình vẫn thể tính là quá ghét bỏ mình!

      Nhìn bộ quần áo này xem, đều là đồ mới. Chỗ hoàn mỹ duy nhất là mấy tháng này bôn ba, lại ăn uống tốt, người gầy rất nhiều, quần áo may theo kích cỡ lúc trước nhưng lại rộng thùng thình, giống như cây sào phơi quần áo vậy, nhưng thực ra cũng thêm vài phần hương vị phiêu dật.

      Cũng chỉ là mặt quá đen, phá hư mỹ cảm chỉnh thể.

      Chờ mặc xong, lại lấy ra dép lê chuẩn bị sẵn. Hứa Thanh Gia mang dép lê này vào chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, cúi đầu nhìn, cười : “Đôi bạch guốc hình dáng kì lạ này mang vào thế mà thoải mái.”

      Kỳ bạch guốc này cải tiến từ guốc gỗ mà ra, đế giày làm bằng gỗ, mặt giày làm bằng bạch, cũng có làm bằng da trâu, gọi là guốc da trâu, thích hợp trong mưa hoặc trong bùn. Chẳng qua Hồ Kiều này đế giày lại là mây, phải đế gỗ, mang vào rất thoải mái, là sản phẩm của đại mà ra.

      Nàng làm ra thứ này được thời gian, vừa nãy lúc tắm cho Hứa Thanh Gia phát chân có rất nhiều bọng nước có máu, có cái bị vỡ có cái , có thể thấy được đường vất vả thế nào. Nghe chỗ bị thiên tai, ngay cả đường cũng có, chỗ có thể cưỡi ngựa còn tốt, chỗ thể cưỡi ngựa phải bộ qua. Hơn nữa lúc đầu còn biết cưỡi ngựa, đường này theo sai dịch, binh lính mới dần dần học được cưỡi ngựa, xem như ăn rất nhiều khổ.

      Chờ xử lý xong mấy bọc nước, tụ máu, bôi thuốc lại lấy vải sạch bó lại liền rửa tay bày cơm.

      Hứa Thanh Gia ở bên ngoài ăn bờ ngủ bụi, bỗng về nhà được ăn canh nóng chỉ cảm thấy như được tái thế làm người. Chờ ăn xong Hồ Kiều mới nhắc tới vị biểu huynh Trịnh Nhạc Sinh kia của .

      “Đại ca mang theo tới, vốn là đợi chàng về nhận thân thích rồi , kết quả là chàng mãi mà về, ta liền làm chủ để đại ca cùng thương đội trước. Còn Trịnh Nhạc Sinh an bài ở phòng khách tiền viện, chỉ cung cấp cơm canh mỗi ngày. còn chê nhà đồng tri đại nhân mà ngay cả gà vịt cũng có, quá là keo kiệt. Còn đùa giỡn Lạp Nguyệt đến đưa cơm…”.

      Hứa Thanh Gia nghĩ tới người Trịnh gia vậy mà tìm tới đây, dù sao cũng có khả năng là cả đời cũng gặp, bọn họ tìm tới đây cũng thôi, chỉ là là đúng lúc lại ở nhà nên rất áy náy: “Ta ở nhà, để nàng phải chịu uất ức rồi!” Vừa nghe thấy cái tên Trịnh Nhạc Sinh liền biết người này đúng là biểu huynh nhà mình, lại nghe việc làm càng chắc chắc hơn.

      vô lễ với nàng chứ?”

      Hồ Kiều cười vô cùng dịu dàng, “Kỳ cũng dám vô lễ với ta! đùa giỡn Lạp Nguyệt, còn muốn nạp Lạp Nguyệt làm thiếp, bị ta đánh cho trận, giờ còn nằm giường đâu. Hứa đại ca, chàng trách ta chứ?”

      “Nên!” Hứa Thanh Gia căm hận : “Ngày xưa ỷ vào cữu cữu sủng liền muốn làm gì làm, còn muốn đến trong phủ ta cũng hoành hành ngang ngược, nào có chuyện tốt như vậy?” Lúc này mới nhớ tới hỏi: “Nàng đánh rất nghiêm trọng sao?”

      Hồ Kiều cười tươi, “Nào có, nào có! ra… biểu huynh kia của chàng cực kỳ thiếu đòn, ta cũng… làm gì , gãy hai cái xương sườn, có thể là do… thiếu canxi , xương hơi giòn?” lâu thư giãn gân cốt, nàng còn định hoạt động gân cốt phen, chỉ ngồi chuyện cũng là nghẹn. hiếm lắm mới có cơ hội động thủ… Kết quả đối thủ còn chịu được kích, Hồ Kiều vô cùng tiếc nuối!

      “Thiếu Canxi? Xương giòn? Đó là cái gì”

      Hồ Kiều nỗ lực giải thích: “Chính là… Chính là đại phu có , có lẽ là do thân thể tốt nên xương cốt hơi giòn . Cũng phải là khuyết điểm gì lớn, uống chút canh xương hầm là được rồi. phải là… ăn gì bổ nấy sao.” Gãy xương phải uống canh xương.

      “Chàng ở Trịnh gia ăn rau dại bánh ngô, biểu huynh chàng tới nhà chúng ta, ta chính là ngày ngày bảo phòng bếp hầm xương cho biểu huynh chàng uống, ta là quá nhiệt tình hiếu khách mà!” Thấy Hứa Thanh Gia có chứa ý cười, tựa hồ cũng trách cứ nàng, nàng liền nhịn được khích lệ chính mình chút.

      Hứa Thanh Gia vốn còn nghiêm túc, nghe được lời này rốt cuộc nhịn được cười, gõ trán nàng cái: “Nàng nha đầu bướng bỉnh này! Trịnh Nhạc Sinh… tìm nàng phiền phức chứ?”

      Hồ Kiều cảm thấy vẫn là phải giúp Trịnh Nhạc Sinh tẩy trắng chút: “Biểu huynh kia của chàng vốn là có chút biết lễ nghĩa, từ khi bị ra dạy dỗ quà rất cung kính với ta, có lẽ là… Cảm thấy địa vị của đồng tri phu nhân cũng thấp, thể coi khinh ta?!”

      “Đúng vậy! tất nhiên là sợ uy nghiêm của đồng tri phu nhân nên mới cung kính!” Hứa Thanh Gia cười dựa ở giường, ôm nàng vào trong ngực, Hồ Kiều gối lên ngực , có thể nghe được từ trong ngực truyền đến tiếng cưới khẽ, trong lòng khỏi nghĩ đến, chắc là thực vui vẻ, nhớ tới chuyện xưa nữa cho nên mới có thể cười thoải mái như vậy.

      Như vậy nàng liền an tâm rồi.

      Giả ngu vờ ngốc đùa chút, giữa những bận rộn vất vả có thể cười tốt rồi.

      Nàng làm sao biết Trịnh nhạc phi bị mình dọa sợ?! Ngày ấy sau khi đánh xong nàng còn đặc biệt hung tàn cảnh cáo : “Lần sau nếu còn để ta biết ngươi đùa giỡn nha hoàn trong phủ cẩn thận ta tìm sư phó chưởng đao tốt nhất quận Vân Nam tới cho ngươi tịnh thân, đỡ cho ngươi gây chuyện như vậy nữa!”

      Lúc đó Trịnh Nhạc Sinh bị nàng đánh ngã xuống đất, bao giờ có thể đoán được tức phụ của biểu đệ thế mà thuộc phái nghiêm nghị đại nghĩa giảng đạo lý, cũng thuộc phái khóc sướt mướt hoang mang lo sợ, thế mà… lại thuộc phái vũ lực, là quá ngoài dự đoán!

      Nghe được lời này, bị dọa vội lấy tay che háng, co thành con tôm, sợ sau đó mình thành thám giám trong cung mất.

      Lạp Nguyệt ở bên còn chưa khô nước mắt, hung hăng phun ngụm nước bọt lên mặt , cũng dám liếc mắt nhìn tỳ nữ kia cái nào nữa.
      AELITA, SiAm, thuytlu13 others thích bài này.

    2. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Ui ui, 1 lớp trẻ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, văn võ song toàn lại còn vui tính nữa, ko biết sau này tiện nghi cho nương nhà nào làm con dâu nhà đồng tri đại nhân đây.:th_18::th_18:
      A Huyền 152, A fangAlice Huynh thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Vui quá xá!

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 76

      So với Hồ Kiều trông mòn con mắt, ngày mong đêm ngóng Hứa Thanh Gia trở về, người ở Hứa phủ dưỡng thương - Trịnh Nhạc Sinh - tâm cảnh cùng nàng thế mà trùng hợp kỳ diệu, cũng mỗi ngày trông mòn con mắt ngóng trông Hứa Thanh Gia trở về.

      —— Chờ biểu đệ trở lại phải bảo xử lý đồ đàn bà đanh đá kia!

      Gã sai vặt hầu hạ tên là Vĩnh Hỉ, nhập phủ muộn, gương mặt tròn tròn, nhìn rất có thiện cảm, hôm đó vừa vào phòng tới báo tin vui cho : “Trịnh lang quân, đại nhân nhà ta hồi phủ rồi!” Đại nhân rất là công chính nghiêm minh, “ngày lành” của ngài xem như tới!

      Trịnh Nhạc Sinh lập tức bò dậy từ giường, cẩn thận động vào vết thương chỗ xương sườn, tức khắc đau đến kêu lên, Vĩnh Hỉ tiến lên dìu , bị Trịnh Nhạc Sinh thúc giục: “Mau! Mau lấy giày cho ta! Ta hôm nay phải chuyện với biểu đệ, bảo bỏ mụ kia!”

      Vĩnh Hỉ lấy giày, cúi đầu mắt trợn trắng, thầm nghĩ: vị biểu huynh này của đại nhân cũng có mắt nhìn, đại nhân và phu nhân… Ngươi có thể tách bọn họ ra sao?

      Những sai vặt mới vào như bọn họ là sau khi vào Hứa phủ mới lục tục thêm vào, đều rất cung kính với những người cũ theo bên người Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều, như là mấy người Vĩnh Thọ, Lạp Nguyệt… Huống hồ Lạp Nguyệt tuy rằng là nha hoàn nhất đẳng trong phòng phu nhân, nhưng rất khách khí với những vú già, sai vặt, chưa bao giờ cậy sủng mà kiêu. Nhóm sai vặt trong phủ lại đều trong tuổi lớn nên trong phủ ngày nào cũng được ăn no mà phải là cho có lệ.

      Chỉ bằng điều này làm cho nhóm tiểu tử choai choai trong phủ cảm kích thôi.

      Bọn họ bán mình làm nô, mưu cầu bất quá chính là ăn no mặc ấm, Hứa phủ chỉ cho bọn họ những thứ đó, Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều đều khắt khe hạ nhân, đối đãi với đầy tớ trong phủ đều rất hòa khí, rộng rãi, bới vậy tôi tớ trong Hứa phủ đều rất ra sức. Lúc nghe tin Lạp Nguyệt bị Trịnh Nhạc Sinh đùa giỡn nhóm tôi tớ trong phủ lúc ấy đều nhìn thấy, nghĩ nếu phu nhân ngại mặt mũi thân thích, tặng Lạp Nguyệt cho Trịnh Nhạc Sinh bọn họ ngầm ngáng chân Trịnh lang quân này.

      Nào biết… phu nhân so với bọn tưởng tượng còn dọa người hơn!

      Lúc Hồ Kiều đánh Trịnh Nhạc Sinh là ở trước cửa, thanh quyền cước rớt xuống người, cộng thêm tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Nhạc Sinh, làm cho mấy người hầu mới vào Hứa phu tim đều run rẩy. ra phu nhân cũng phải là người dễ tính, đó chỉ là do chạm phải điểm mấu chốt của nàng mà thôi.

      Bất quá, việc Trịnh Nhạc Sinh bị đánh bọn hạ nhân trong phủ đều là lén vỗ tay tỏ ý vui mừng!

      Các bà tử trong bếp khi tám chuyện đều nhắc tới các lão gia thiếu gia nhà giàu cưỡng gian nha hoàn, có người ghê gớm được thu vào trong phòng làm nha đầu thông phòng, có người… chỉ là hầu hạ danh phận, lại thể phản kháng lại. Cũng có khi khách tới nhà coi trọng nha hoàn, lúc với chủ nhà muốn ai nha hoàn đó bị tùy tay tặng , ai biết kết quả thế nào, dù sao cũng chỉ là nha hoàn mà thôi.

      Chỉ có phu nhân mới đánh cho trận, ngày đó Lạp Nguyệt được cho nghỉ, còn được thưởng mười lượng bạc an ủi, để nàng hòa hảo cảm xúc. Nàng ngồi cái ghế con trong bếp, uống chén canh gà mà bà tử đưa, lau miệng xong liền muốn trở lại chủ viện hầu hạ.

      Bà tử trong bếp nhận mệnh lệnh của Hồ Kiều, dùng đồ ăn an ủi tâm hồn bị kinh hãi của nàng, nhưng lại biết rằng nàng ra sớm kinh ngạc, còn cười vô cùng đắc ý: “ cho rằng… nắm tay của phu nhân là đồ chay chắc?!”

      là nên đưa đến huyện Nam Hoa, để nghe chút những truyền thuyết kia của phu nhân.

      Lạp Nguyệt theo vị chủ tử này cũng nhiều năm, với tính nết vị này cũng hiểu biết ít, trong lòng chắc chắn Hồ Kiều làm chủ cho nàng nên mới dám cáo trạng với nàng.

      Chỉ là sau khi Hứa đại nhân về muốn gặp Trịnh Nhạc Sinh mặt mũi Lạp Nguyệt liền trắng bệch.

      Phu nhân có thể làm chủ cho nàng là bởi vì trước giờ nàng đối xử với các nha hoàn đều là bình đẳng, Lạp Nguyệt biết từ lâu. Nhưng còn đại nhân… Đó rốt cuộc là nam nhân, lại làm quan, Lạp Nguyệt từng cùng chuyện với các nha hoàn bên người mấy vị phu nhân, biết được ở bên ngoài các đại lão gia tùy tay tặng nữ nhân cho người khác là chuyện cực kỳ bình thường.

      Lúc đó Hứa Thanh Gia ăn cơm xong bao lâu Vĩnh Hỉ từ ngoại viện đến báo, Trịnh lang quân muốn gặp đại nhân, mà đồng tri đại nhân cũng muốn gặp vị biểu huynh này, Lạp Nguyệt liền cảm thấy lo sợ bất an. Bị Hồ Kiều nhìn thấy, nàng liền vẫy tay với Lạp Nguyệt, chờ nhà đầu này đến bên cạnh, nàng liền cầm lấy tay Lạp Nguyệt, giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ! nếu còn cái cầu gì quá mức, ta liền đánh ! Xem còn dám có suy nghĩ lung tung nào nữa !”

      Lạp Nguyệt lúc này mới cảm thấy an tâm hơn.

      Hứa Thanh Gia tiếp Trịnh Nhạc Sinh ở chủ viện, Hồ Kiều ngồi ở bên cạnh, Lạp Nguyệt đứng ở phía sau Hồ Kiều.

      Thời điểm Trịnh Nhạc Sinh được Vĩnh Hỉ đỡ tiến vào, nhìn thấy Hứa Thanh Gia liền như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, bi thiết kêu lên: “Biểu đệ, sao giờ đệ mới trở về?!”

      Nếu phải Hồ Kiều nhìn chằm chằm ở bên cạnh chỉ sợ đại nam nhân còn chảy thêm mấy giọt nước mắt mất thôi, để thể tâm tình kích động của .

      So với kích động của Hứa Thanh Gia lại rất bình tĩnh, “Biểu huynh có thương tích trong người, ngồi xuống hãy .”

      Trịnh Nhạc Sinh lúc này eo cũng cứng cáp hơn, tự tin cũng đủ, cao đầu đứng ở đó, chỉ vào Hồ Kiều : “Đệ muội còn chưa hành lễ với ta đâu?!” Trước đó bị huynh muội Hồ gia năng nể nang gì nghẹn hơi. Sau lại đùa giỡn Lạp Nguyệt cũng nghe đó là nha đầu gần gũi nhất bên người Hồ Kiều, cũng là vì mặt mũi của nàng nên mới cân nhắc nha đầu đó, chẳng qua… kết quả ngoài dự đoán. Ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo.

      Hồ Kiều ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Hứa Thanh Gia, nhíu mày câu: “Phu quân nhà ta là quan viên, người ta cũng có lệnh phong, chúng ta trước hết làm quốc lễ rồi hẵng làm gia lễ, ngươi còn quỳ xuống dập dầu cho ta?!”

      Khuôn mặt Trịnh Nhạc Sinh lập tức đỏ bừng, nhìn về phía Hứa Thanh Gia cáo trạng: “Biểu đệ mau xem phụ nhân mà ngươi cưới này!” Sau đó kể chuyện Hồ Kiều tay đấm chân đá, đối xửa tàn bạo vô nhân đạo với như thế nào hết hơi, mong Hứa Thanh Gia có thể làm chủ cho .

      “Biểu đệ, hai ta cũng coi như là cùng lớn lên từ , biểu ca ngại ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi, lại bị đối đãi như vậy, ra cũng làm cho lòng người lạnh giá.”

      Hồ Kiều cầm lấy chén trà trước mặt mình, ném tới dưới chân Trịnh Nhạc Sinh, thẳng tới trước mặt , cười lạnh: “Chẳng lẽ canh xương của ta đều cho chó ăn hết rồi sao? Thế mà nuôi ra con sói mắt trắng! Đây là chạy đến hậu viện nhà ta tới cắn ta? Theo ta thấy, nến gọi người lấy gậy đuổi đánh , mọi người đều yên tĩnh, đỡ cho ta phí dầu phí thịt nuôi dưỡng!”

      Trịnh Nhạc Sinh bị biến cố đột nhiên phát sinh này dọa hoảng sợ, nửa bên giày bị nước trà xối ướt, còn rất ngạc nhiên, có vẻ như nghĩ tới, em dâu này la lối om sòm sau lưng biểu đệ cũng thôi , trước mặt biểu đệ vậy mà cũng dám la lối như thế.

      Nương tính tình tốt, khắc nghiệt khó hầu hạ, nhưng đó cũng là sau lưng cha , trước mặt cha đều rất dễ chuyện.

      Hứa Thanh Gia đứng dậy kéo lão bà của mình lại, giọng điệu yếu đuối: “Phu nhân… Phu nhân đừng tức giận, ngồi xuống từ từ chuyện! Phu nhân đừng tức giận!” Lại đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Nhạc Sinh.

      Lạp Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua phương pháp của đại nhân và phu nhân liền cúi đầu xuống, bả vai co rút, Tiểu Hàn hiểu lắm còn tưởng nàng lại nghĩ tới chuyện bị Trịnh Nhạc Sinh ức hiếp nên thương tâm, vội vàng vỗ vai nàng an ủi: “Tỷ tỷ chớ khóc! Phu nhân nhất định làm chủ cho tỷ!”

      Lạp Nguyệt thuận thế chôn mặt ở đầu vai Tiểu Hàn, ôm nàng run lợi hại hơn.

      Trịnh Nhạc Sinh nghĩ tới Hứa Thanh Gia yếu đuối như vậy, lão bà ở đại sảnh la lối khóc lóc, vậy mà chỉ dám ở bên cạnh giọng khuyên bảo, ngay cả lớn cũng dám, tức khắc tức đến nỗi cái mũi sắp bốc khói, chỉ vào Hứa Thanh Gia kêu lên: “Ngươi… Biểu đệ ngươi sao lai có thể yếu đuối đến vậy? mụ đàn bà đanh đá đến vậy, dù là hưu cũng quá đáng. Chẳng lẽ với địa vị bây giờ của người mà còn sợ cưới được người tốt?”

      Lời này liền như thọc phải tổ ong vò vẽ, Hồ Kiều cầm ấm trà ném về phía Trịnh Nhạc Sinh, “Ngươi tính cái thứ gì mà cũng dám xúi giục tướng công hưu ta? Nhớ trước đây nhà ta chi bạc cho ăn uống, cho đọc sách, sau mới đề danh được bảng vàng. tới chức quan này của , ngay cả cơ thể của , mọi đồ vật của cũng đều là của ta. Ngươi lại dám xúi có tâm tư khác, đây là chê ta mấy ngày nay cho ngươi ăn ngon uống tốt quá hay sao?!”

      Ấm trà bay xẹt qua thái dương Trịnh Nhạc Sinh, ầm tiếng đụng phải góc tường, thành đống mảnh vụn. Thái dương Trịnh Nhạc Sinh lập tức sưng lên, che trán, thể tin nổi hô lên tiếng: “Biểu đệ!” Nội tâm oán giận cần cũng biết.

      —— Biểu đệ hồi phủ, bị em dâu đánh cũng thôi , bây giờ ngay ở trước mặt biểu đệ mà nàng cũng dám lấy ấm trà ném , như vậy còn thể tố cáo!

      Hứa Thanh Gia vô cùng có lỗi nhìn : “Biểu huynh, phu nhân nhà ta… Phu nhân nhà ta tính tình chỉ là có chút nóng nảy nhưng tâm địa ra rất tốt. Ngươi ở chung thời gian lâu rồi biết!”

      Tốt cái đầu ngươi!

      Trịnh Nhạc Sinh hận thể đánh tên biểu đệ yếu đuối sợ vợ này trận để cho tỉnh lại. che cái trán dậm chân: “Thấy mặt thân thích liền kêu đánh kêu giết, cái này gọi là tốt sao?! Đó là đàn bà đanh đá có quy củ! Biểu đệ, cuộc sống của ngươi cũng quá…” quá là bất hạnh, cũng giận biết tranh!

      Hứa Thanh Gia tựa hồ sợ lời này của Trịnh Nhạc Sinh chọc giận phu nhân nhà mình, khỏi lôi kéo Hồ Kiều , lại cầu nàng: “Phu nhân đừng tức giận! Phu nhân ngàn vạn đừng nóng giận! Biểu ca chỉ là bộc tuệch, làm người thực rất tốt! Tâm địa của thực tốt, năm đó ta ở nhà cậu cũng chưa từng ăn hiếp ta!” Chưa từng ăn hiếp cũng chưa từng thân cận, chẳng qua là hoàn toàn coi thường mà thôi.

      Lạp Nguyệt run dữ dội hơn, Tiểu Hàn cũng choáng váng, quên an ủi nàng.

      Đây… đây vẫn là đại nhân và phu nhân nhà nàng sao?!

      Tiểu tử Vĩnh Hỉ kia tinh ranh, dán góc tường trượt ra ngoài, sợ gặp vạ lây. Tới của rồi lại nỡ , cứ ngoảnh đầu lại nhìn.

      Hồ Kiều còn buông tha, nắm tay lại muốn đánh Trịnh Nhạc Sinh: “Phu quân chàng đừng cản ta, đợi ta đánh cái thứ có mắt này trân, bổ đầu ra cho tỉnh táo lại, đừng dùng mắt chó mà xem thường người khác! Nhớ năm đó ở Hỗ Châu, ta người giết chết con heo béo cũng có vấn đề gì, đánh tên oắt có gì khó? Đợi ta đánh xong hẵng chuyện với chàng!”

      Mắt thấy sắp phải tách ra khỏi Hứa Thanh Gia, Trịnh Nhạc Sinh bị dọa đến nỗi phải lùi lại hai bước, nghĩ tới còn có thể nhìn thấy người đàn bà đanh đá lý lẽ như vậy, so với nương chỉ biết khắc nghiệt thầm, bản lĩnh giáp mặt chèn ép người thế này, hoàn toàn cùng cấp bậc.

      nhanh từ đại sảnh lẻn đến cửa, ngoài mạnh trong yếu hét lên với Hồ Kiều: “Ngươi… ngươi ngươi… Có bản lĩnh ngươi tới đánh ?!”

      Hồ Kiều đứng trong đại sảnh chống nạnh kêu: “Họ Trịnh, nếu như lại để ta nghe thấy ngươi xúi Hứa lang nhà ta hưu ta nữa coi chừng ta thấy ngươi lần là đánh lần! Nếu như ngươi khinh thường ta như vậy đêm nay cũng đừng ăn cơm nhà ta nữa, nhịn đói !”

      Trịnh Nhạc Sinh chịu đựng xương sườn nhói đau, Vĩnh Hỉ tiến lên dìu , lúc cúi đầu, ý cười khóe môi dấu cũng dấu được.

      Chờ đến khi Trịnh Nhạc Sinh được Vĩnh Hỉ đỡ xa, Hồ Kiều lập tức phân phó Tiểu Hàn: “Mau rót cho ta ly trà nóng, là khát chết ta.”

      Người nãy giờ dồn trọng lượng toàn thân đè hết lên người Tiểu Hàn, run rẩy nãy giờ - Lạp Nguyệt – lúc này mới ngẩng đầu lên, cười chảy cả nước mắt, ôm bụng ngồi xổm xuống: Phu nhân cần hình tượng!

      Hứa Thanh Gia cầm lấy cái ly bàn chuẩn bị uống ngụm, nhìn thấy dầu mỡ ngay miệng chén ghét bỏ buông xuống lại, “Mau dọn dẹp mấy cái ly này .”

      Sau khi Trịnh Nhạc Sinh tiến vào, lực chú ý đều ở người Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều nên hoàn toàn chú ý tới bàn đặt bộ trà cụ bằng sứ thô, cực kỳ hợp với bài trí trong đại sảnh.

      Hồ Hậu Phúc mấy năm nay kinh doanh đồ sứ, cho dù quận Vân Nam thiên sứ, nhưng trong phòng chủ tử Hứa phủ cùng với tiền viện các nơi bày biện đều là đồ sứ tốt.

      Đây vẫn là lúc Trịnh Nhạc Sinh còn chưa vào Hồ Kiều bảo tiểu tử Vĩnh Lộc chạy tới trong phòng các bà tử quét rác lấy bộ trà sứ thô. Nàng và Hứa Thanh Gia đều quen với lối sống tiết kiệm, nên ném đồ cũng tiếc ném đồ tốt.

      Trịnh Nhạc Sinh trở về phòng cho khách ở tiền viện, nghỉ tạm trong chốc lát, đợi đến khi tức giận trong bụng hơi hòa hoãn lại mới nhớ tới việc hỏi thăm Vĩnh Hỉ tình huống trong Hứa phủ.

      Vĩnh Hỉ cũng là người lanh lợi, nếu như đại nhân và phu nhân diễn như vậy bọn hạ nhân bọn họ phải phối hợp cho tốt. Bởi vậy lúc đầu cũng chịu , chờ đến khi Trịnh Nhạc Sinh lấy ra lượng bạc vụn trong túi nhét cho mới ghé sát gần Trịnh Nhạc Sinh, cẩn thận nhắc nhở : “Trịnh lang quân, trong phủ chúng ta … Hết thảy đều là phu nhân định đoạt! Bình thường đại nhân đều nhúng tay, chỉ khi ban sai ở bên ngoài, trong phủ phàm là có việc đều là phu nhân xử lý, lời phu nhân ai dám phản bác!”

      “Đại nhân của các ngươi cũng dám gì?” Dù cho tận mắt nhìn thấy Trịnh Nhạc Sinh vẫn chịu hết hy vọng, vẫn ngóng trông biểu đệ cũng có thể kiên cường chút.

      Bằng Hứa phủ to như vậy, còn có chỗ cho người Trịnh gia chen chân sao?

      Vĩnh Hỉ gật gật đầu: “Đại nhân nào dám phản bác phu nhân.” Bọn họ ân ái đến nỗi bà tử phòng bếp mỗi lần nhắc tới là hâm mộ, đại nhân nào nỡ gì phu nhân chứ?!

      Trịnh Nhạc Sinh nháy mắt liền như mất hết sức lực, ỉu xỉu xuống.

      Đêm đó, bị lệnh cưỡng chế vẫn luôn ở trong phòng mình viết chữ, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối lấm la lấm lét kéo Vĩnh Lộc hỏi: “Hôm nay trong phủ có diễn kịch sao? Sao chúng ta lại nghe thấy?” Cha mẹ là xấu mà, trong phủ có diễn kịch mà cũng cho bọn họ xem, nhất định phải bắt ở trong phòng.

      Vĩnh Lộc tuy rằng vẫn luôn ở trong phòng với hai vị tiểu thiếu gia, tới chạng vạng ăn cơm mới thả bọn họ ra ngoài, chi tiết xảy ra cái gì cũng lắm, nhưng đoán cũng có thể đoán được, lại thể cho hai vị tiểu thiếu gia này, chỉ có thể giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt.

      “Cái này là thiếu gia nghe từ đâu mà bảo là có diễn kịch?”

      Hứa Tiểu Bảo mang vẻ mặt “Vĩnh Lộc ca ca ngươi thành à nha”, trao đổi ánh mắt với Võ Tiểu Bối, sau đó mới : “Ta nghe Tiểu Hàn tỷ tỷ với vú nuôi Nữu Nữu, hai người hôm nay trong phủ diễn vở kịch lớn, vô cùng buồn cười!”

      Cũng chính là lão gia phu nhân hợp nhau tới trị vị biểu thiếu gia kia trận!

      Lời này Vĩnh Lộc lại thể cho bọn , liền bịa ra câu chuyện xưa khác ra kể cho bọn chúng.

      Trong phòng ngủ, Hồ Kiều tắm gội xong, tóc nửa ướt rũ ở lưng, Hứa Thanh Gia liền cầm khăn thay nàng lau, nhớ tới biểu hồi chiều của nàng khóe môi liền cong lên, “Khi còn ta còn cho rằng cữu mẫu chính là nữ nhân khắc nghiệt đanh đá nhất đời này, nghĩ tới A Kiều hôm nay lại cho ta thấy nữ nhân còn lợi hại hơn cả cữu mẫu ta!”

      Nếu Trịnh Nhạc Sinh tìm tới, khó bảo toàn tương lai hai vị cậu mợ khó chơi kia cũng tới, Hứa Thanh Gia là quân tử phân phải trái, lại thể miệng lưỡi với phụ nhân trưởng bối. Hai vợ chồng thương lượng lúc, cuối cùng việc này để Hồ Kiều ra mặt.

      Nàng lúc ấy còn sờ sờ đầu , vô cùng thương tiếc: “Đáng thương quá, bị lão bà dọa vỡ mật lại bị vị cữu mẫu kia của chàng dọa cho mất hồn vía! sao, tỷ tỷ bảo vệ đệ!”

      Hứa Thanh Gia lúc ấy cười lớn ôm nàng ngã vào giường, chọc ngứa nàng: “Tỷ tỷ ở đâu tới, xinh đẹp! Để đệ đệ ta thương phen!” Hai vợ chồng ở giường nũng nịu trong chốc lát mới gặp Trịnh Nhạc Sinh.

      Hồ Kiều nghe được Hứa Thanh Gia đánh giá như vậy lại quay đầu chống nạnh giả làm người đàn bà đanh đá: “Đồng tri đại nhân vẫn là phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng chọc giận người đàn bà đanh đá coi chừng bị ăn đòn!”

      Nàng mới tắm xong, người mặc áo lụa, trước ngực lộ ra mảng da tuyết trắng, dung nhan kiều mỹ, cho dù là ra vẻ hung dữ nhưng lại lộ ra vẻ hờn dỗi đáng . Hứa Thanh Gia đơn giản ném khăn qua bên, khom lưng cúi đầu: “Phu nhân , ta nào dám nghe! Bây giờ mau cho vi phu nếm đòn nào!”. Đầu cúi xuống, nhắm thẳng về phía ngực nàng, tay tháo đai lưng bên hông.

      Áo lụa vốn mỏng, đai lưng vừa kéo liền tuột ra, màn nhanh chóng bị kéo xuống. Vú nuôi đứng ngoài cửa phòng định ôm Hứa bé con vào, nghe thấy tiếng động như vậy lập tức đỏ mặt ôm Hứa bé con lui ra.

      Vú nuôi cùng Lạp Nguyệt và Tiểu Hàn ở cùng chỗ, thấy nàng ôm Hứa bảo bảo vào liền ngạc nhiên : “Tẩu tử phải đem tỷ nhi cho phu nhân sao? Sao lại ôm trở lại rồi?”

      Vú nuôi ậm ừ chút Lạp Nguyệt mới hiểu ra, lập tức đỏ bừng tai, lại phân phó Tiểu Hàn: “ xuống bếp phân phó bà tử hồi đưa hai thùng nước ấm tới.”

      “Tỷ tỷ muốn tắm sao?”

      Lạp Nguyệt gõ lên ót nàng cái, cằm nâng về phía chính phòng, Tiểu Hàn liền nhảy xuống giường, đỏ mặt lê giày liền chạy.

      Trong nhà chính phòng xuân sắc, trong phòng khách tiền viện Trịnh Nhạc Sinh lại đói ngủ được, trằn trọc thôi.

      Mụ đàn đà đanh đá kia được làm được, đêm đó thế nhưng cho người bưng cơm cho . hỏi Vĩnh Hỉ: “Sao trễ thế này còn đem cơm lại đây?”

      Vĩnh Hỉ mới ăn cơm trở về, trước khi tới cố ý lau miệng sạch , rũ đầu đứng ở kia, giọng : “Phu nhân phân phó… Phu nhân ma ma trong bếp cũng dám vi phạm, nếu bị đuổi ra ngoài.”

      Trịnh Nhạc Sinh: “…”

      vô cùng tức giận, bảo Vĩnh Hỉ ra ngoài mua đồ ăn cho , Vĩnh Hỉ còn ủ rủ hơn: “Trong phủ chúng ra, chỉ cần tới tối là khóa hết tất cả cửa lại, bà tử giao khóa cho phu nhân, chờ tới sáng tới giờ mở cửa lại lấy. Tiểu nhân nếu như trèo tường ra ngoài, chỉ sợ ngày mai liền bị đánh gãy chân ném ra khỏi phủ.” Tóm lại chính là ra cửa mua đồ ăn là thể được, phải chịu đói.

      “Nếu … Nếu ta pha trà cho lang quân?” Nước trà vẫn là cấp đủ.

      Vĩnh Hỉ cười xấu xa ra ngoài pha cho Trịnh Nhạc Sinh bình trà đặc, Trịnh Nhạc Sinh đói cồn cào, rỗng ruột uống vào mấy ly trà đặc, giờ hay rồi, chỉ cảm thấy đói như moi tim cào gan, thêm vào đó trà nâng cao tinh thần, bây giờ muốn ngủ cũng ngủ được, chỉ có thể trợn mắt nhìn màn chờ sáng. Ở trong lòng mắng Hồ Kiều hết lần này tới lần khác, ngay cả tổ tông Hồ gia cũng bị thăm hỏi hết lượt.

      Sau khi trời sáng, Vĩnh Hỉ chạy đến hậu viện bẩm báo với Hồ Kiều chuyện tối qua, được thưởng cho mấy đồng bạc. Phu nhân đanh đá nhà cười vô cùng hiền lành: “Tiểu tử ngươi tinh quái, bụng ý nghĩ xấu đâu.” Nàng chỉ muốn cho đói bữa để nhớ lâu, cho biết Hứa phủ này ai mới là chủ. Nào biết tiểu tử Vĩnh Hỉ tiểu tử này chỉnh Trịnh Nhạc Sinh cả đêm ngủ, trợn tròn mắt chờ đến sáng.

      Hôm nay Hứa phủ ăn sáng là món “ức khổ tư điềm” (nhớ lại ngọt đắng), bưng đến phòng Trịnh Nhạc Sinh cũng chỉ có bánh ngô dưa muối. Trịnh Nhạc Sinh đói bụng đêm, nhìn thấy bữa sáng này hận thể quăng bát, “Chủ viện cũng ăn cái này?”

      Vĩnh Hỉ gật gật đầu, hảo tâm : “Món này trong phủ chúng ta có tên gọi là “ức khổ tư điềm”. Phu nhân quy định, cứ cách đoạn thời gian phải làm cho đại nhân ăn bữa này, cũng nhắc cho ngài ấy nhớ tới cơm canh từng ăn lúc nghèo túng để mà làm quan cho tốt.”

      —— Đây là phu nhân sáng nay cố ý phân phó làm đầu bếp làm cho ngươi!

      Vĩnh Hỉ ở trong lòng yên lặng chèn thêm câu.

      Chính viện đương nhiên cũng có món này, chẳng qua là còn có món khác nữa, như là bánh nếp đậu đỏ, cháo gạo kê, bánh bao … Nếu hai vị tiểu thiếu gia nhà cũng thể để đói bụng học!

      Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối đối với món “ức khổ tư điềm” này có quan niệm là: hai huynh đệ con lại chưa bị ăn khổ, có nhớ cũng nhớ ta, bằng cứ để bọn con ăn ngọt luôn là được!

      Hồ Kiều cũng miễn cưỡng bọn nhất định phải ăn bánh bột ngô. Làm người luôn có lúc phải chịu khổ, con đường sau này còn rất dài, chừng khi nào đó bọn chúng cảm thấy bánh bột ngô dưa muối ăn cũng rất ngon.

      Thuận theo tự nhiên .

      Trịnh Nhạc Sinh ở Hứa phủ ăn bữa cơm đơn sơ, trong lòng chất chứa bụng lửa, chờ ở con đường ở tiền viện mà Hứa Thanh Gia nhất định phải qua, quyết ngăn lại, chờ ra cửa lại chuyện tốt, tốt nhất là tìm lại dũng khí khi gặp nguy nan cho biểu đệ, để hạ quyết tâm đấu tranh lại mụ đàn bà đanh đá kia.

      Nào biết sắp chờ đến trưa mới biết được Hứa Thanh Gia sớm từ cửa hông rồi.

      sáng sớm phải vội vàng nha môn châu phủ gặp Hàn phủ quân để báo cáo công tác.

      AELITA, SiAm, thuytlu12 others thích bài này.

    5. Nguyễn Ngọc Đông Anh

      Nguyễn Ngọc Đông Anh Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      62
      Dễ thương nhỉ :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :