1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 56: Tặng lễ

      Editor: Sil

      "Gả cho, cho Hoàng Thượng sao ?" A Viên trợn mắt há miệng nhìn Quý thị, hiểu tại sao lại nghĩ tới cảnh tượng buổi sáng hôm đó, khuôn mặt trong nháy mắt liền phủ tầng ráng chiều,mắt chớp chớp, lắp bắp lúc lâu sau vẫn được câu hoàn chỉnh.

      Lòng Quý thị kêu “uỳnh” tiếng, nhìn đứa con bảo bối như hoa như ngọc trước mặt, chỉ cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng.

      "Nương, nương ngài làm sao vậy ?" A Viên đỡ lấy Quý thị suýt ngã khuỵu xuống, hoảng sợ đến tim đập dồn.

      "Vương bát đản* !" Quý thị phỉ nhổ, câu chửi thề hề tương xứng với thân phận của bà, người phụ nữ từ trước đến nay vốn dịu dàng như nước khi nổi giận giống như dòng lũ chảy vậy, thể rút lại được nữa.

      *) câu chửi trong tiếng Trung, ý chỉ người độc ác, vô lại, cũng chỉ những người nhát cáy, như con rùa rụt cổ.

      "Nương... Hình như ngài..." A Viên lờ mờ nhận ra hình như bà hiểu lầm chuyện gì, vội vàng định giải thích. Quý thị lại chẳng nghe gì cả, chỉ ôm con vào lòng, thở dài tiếng tiếng nặng nề.

      "Gia Gia, Gia Gia con cho nương nghe, Hoàng Thượng có đối xử tốt với con ? Có ức hiếp con hay ?" Quý thị khẽ vỗ về hai má A Viên, nhìn con bảo bối xinh đẹp của mình, kìm được mà đỏ mắt: Cải trắng tốt thế này, vừa mới tìm được về liền để cho heo trộm được...

      "Nương, ngài hiểu lầm rồi, ta và Hoàng Thượng có chuyện gì cả..." A Viên đỏ mặt giải thích: "Có điều Hoàng Thượng đối xử với con tốt lắm, ăn, mặc, đồ dùng đều là thứ tốt, từ khi quen biết ngài ấy, con vẫn chưa bao giờ phải chịu tủi thân."

      Quý thị nghe vậy liền nhíu mày, khẽ thở phào nhõm hơn: vậy là vẫn chưa trộm được đến.

      A Viên thấy bà vẫn còn hơi lo lắng, nghĩ lúc lại bổ sung: "Ba năm trước, lúc Hoàng Thượng gặp chuyện con cũng có ở đó, ngài ấy vì muốn bảo vệ cho con an toàn mà làm mình bị thương." Nàng vừa , trong lòng đau xót: "Tên thích khách Nam Cương kia bôi dịch của Cỏ ăn thịt người lưỡi dao, bây giờ cánh tay ngài vẫn còn vết sẹo."

      Quý thị nghe vậy liền hết hồn, bàn tay nắm lấy nàng siết lại: Đồ súc sinh ! Ba năm trước có ý với Gia Gia của ta rồi sao ?

      A Viên tất nhiên vẫn biết bà nghĩ gì, chỉ biết mình có gia đình, có mẫu thân thơm thơm mềm mại !

      ******

      "Ba ngày sao ?" Tề Uyên nhíu mày nhìn Tề Sóc, trong lòng có chút vui.

      Tề Sóc nhìn đôi mắt sâu thẳm của ngài liền biết ngài thoải mái: "Hoàng Huynh, ngài thể buộc A Viên ở trước mặt mình cả ngày được, làm người thể ích kỷ được."

      Tề Uyên cười lạnh tiếng, lạnh mặt : "Vợ của ngươi lời liền mang nàng ấy , Trẫm thể bất mãn được sao ?"

      "Thần đệ có ý này..."

      "Nếu Vân gia dẫn A Viên gặp mặt Công tử nhà vương công quý tộc còn chưa lập gia đình, Trẫm tha cho hai người." Ánh mắt Tề Uyên trầm xuống, bát giác bẻ gãy cây Bút lông chồn thượng hạng.

      “Vậy nên Hoàng Huynh, ngài phải nhân cơ hội này để ra tay mới được." Khóe môi Tề Sóc cong lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra nụ cười gian xảo: "Ta và Thư Thư cũng muốn tốt cho ngài mà."

      Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhếch lên, ý hỏi: "Có thể sao ?"

      "Sao lại thể ? Quyền thế, địa vị, tiền tài, Phủ Hiển Quốc Công cái gì cũng thiếu, chỉ có hai chữ “thành tâm” có thể giúp ngài được thôi, ngài phải cẩn thận suy nghĩ !" Tề Sóc hành lễ, ném mấy câu lại rồi mới từ từ rời .

      Tề Uyên chần chờ trong giây lại, liền cao giọng gọi: "Ngụy Toàn."

      "Ôi, Hoàng Thượng, ngài muốn căn dặn gì vậy ?"

      "Bãi giá Cục Thượng Phục."

      ******

      Buổi chiều, dưới Vân gia cùng quây quần lại, cũng vì chúc mừng việc A Viên nhận tổ quy tông, cũng để ý đến lễ nghi này nọ, nam nữ phân chia chỗ ngồi, mọi người vây xung quanh chiếc bàn tròn lớn, vô cùng gần gũi náo nhiệt.

      Lão Quốc công nhìn đồ ăn bàn, lòng tràn đầy bất mãn: ", đặt món Cá Quế Chiên Xù và Gân Bò Xào Cay trước mặt Gia Gia ."*

      *) Chú thích ở Chương 49.

      Tỳ nữ phục vụ ở bên cạnh vội vàng nhận lệnh, rồi từ từ lui sang bên.

      Ông nhìn về phía A Viên, khuôn mặt vừa nghiêm túc kia ngay lập tức tràn đầy ý cười: "Gia Gia thích nhất là hai món này, phải ?"

      A Viên cười, khẽ gật đầu, nhìn ông lão vốn gàn bướng nghiêm túc kia lại tỏ vẻ hiền hậu với mình, cái mũi kìm được mà chua xót, từ khi còn bé lúc đói bụng nàng từng cầu nguyện trước Bồ Tát, hy vọng nhiều người thương mình, nghĩ tới ngày hôm nay lại thực ứng nghiệm.

      "Bây giờ nghĩ lại, trong lúc tối tăm đều tự có ý trời." Quý thị khẽ cười, vuốt ve mái tóc A Viên, chậm rãi : "Lần đầu tiên nhìn thấy con trong Cung Yến, ta liền cho rằng con chính là Gia Gia của ta. Quả nhiên, con là Gia Gia của ta."

      Quách thị thở dài nhàn nhạt: "Mười mấy năm qua, nhà chúng ta quan tâm loạn*, bị lừa rất nhiều lần rồi… May mắn thay, sau cơn mưa trời lại sáng !"

      *) Trích từ câu “Vô dục tắc cương, quan tâm bị loạn” trong “Luận ngữ”, ý chỉ người có tình cảm quá mức với người/ vật rối bời khi xử lý vấn đề có liên quan đến người/vật đó.

      (Nguồn: Baidu)


      Mọi người cười thầm, khuôn mặt tươi cười. Ngay khi họ định động đũa, chỉ thấy tên người giữ cửa vội vàng chạy vào: "Quốc Công Gia, Ngụy Tổng quản bên cạnh Hoàng Thượng đến."

      "Ngụy Tổng quản sao ?" Lão Quốc Công nhìn cháu của mình, sắc mặt trầm xuống trong nháy: Chồn cáo chúc Tết gà*, có ý tốt !

      *) Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ việc giả bộ thân thiện nhằm thực mưu đồ xấu.

      (Nguồn: Internet)


      Trong lúc bẩm báo, Ngụy Toàn dẫn đám Cung nữ Thái giám mỉm cười tới sảnh chính của Phủ Hiển Quốc Công.

      "Nô tài gặp qua Lão Quốc Công, các vị Tướng quân, Phu nhân, Thiếu gia, Tiểu thư." Giọng của Ngụy Toàn vô cùng ấm áp, cười đến mắt đôi mắt cong thành đường.

      Ngụy Toàn chính là Tổng quản Ngự tiền, là người có thân phận cao quý trong Cung, ông ta đích thân đến Phủ Quốc Công là đại biểu cho Hoàng Thượng, vậy đó chính là thể diện của Hoàng Thượng, dáng vẻ lễ độ nay khiến cho người trong Vân gia có chút kinh ngạc.

      "Ngụy Tổng quản đến đây lúc này, Hoàng Thượng có chuyện gì gấp sao ?"

      "Cũng phải chuyện gì to tát." Ngụy Toàn sờ cây phất trần tay, chậm rãi : "Hoàng Thượng Vân Ngũ nương lớn lên trong Cung từ , đột nhiên xuất Cung sợ vẫn còn bỡ ngỡ, liền tự mình chọn số quần áo, thức ăn lại sai Nô tài tự mình đưa tới."

      Ông ta khoát tay áo, Cung nữ, Thái giám bê đồ phía sau ngay ngắn bước lên phía trước bước, cả sảnh ngoài trở nên nguy nga lộng lẫy trong nháy mắt.

      " nương, cả những người quen của ngài, Nô tài cũng mang đến đây cho ngài."

      Vừa dứt lời, A Viên liền thấy Trình Tầm và Diêu Uẩn An đứng phía sau ông ta cười với mình, trong lòng vui vẻ, sung sướng khóe môi cong cong.

      "Sao lại có mùi tanh mặn vậy ?" Đôi mắt Mạnh thị hơi nghi ngờ, giọng lẩm bẩm.

      "Ôi, suýt quên mất !" Ngụy Toàn khẽ vẫy tay về phía sau, cười : "Đây là món Cá Khai Hà* người bên dưới mới bắt hôm nay cùng với số hải sản tiến cống, Hoàng Thượng nghe Lão Quốc Công và hai vị Tướng Quân thích liền mang tới chút."

      *) Cá Khai Hà: loại đặc sản ở vùng Tây Bắc của Sông Hoàng Hà, là món cá chép được đánh bắt ngay khi dòng sông tan băng.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      A Viên nhìn kia hai mươi mấy sọt hải sản tung tăng bơi lội kia, khẽ nhíu mày: ít sao ? Sợ là Hoàng Thượng mang toàn bộ tới...

      "Hoàng Thượng , món hải sản này béo được như mùa thu, xin Lão Quốc Công đừng ghét bỏ, cứ nếm thử chút ." Ngụy Toàn vừa , dừng lại chút, rồi tiếp lời: " biết Phòng bếp của quý Phủ ở chỗ nào ? Để Nô tài khiến bọn họ trực tiếp mang đến Phòng bếp ?"

      "Vô công bất thụ lộc*, Hoàng Thượng coi trọng Vân gia quá rồi."

      *) Vô công bất thụ lộc: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người có công cần nhận thưởng.

      (Nguồn: Wikiquote)


      "Nhìn lại lời của ngài , từ cả triều văn võ cho đến lê dân bách tính, có ai kính trọng Phủ Hiển Quốc Công cả nhà trung liệt ?" Ngụy Toàn nhìn thoáng qua A Viên, đầy ý : "Ngài xứng đáng."

      Lão Quốc Công nhìn sang cháu thần sắc như thường bên cạnh, dáng vẻ như rất thường thấy tình cảnh như vậy liền biết hành động lớn như vậy của Hoàng Thượng trong mắt A Viên cũng chỉ là chuyện cỏn con thường ngày mà thôi: Xem ra mấy năm nay Hoàng Thượng quả nhiên đặt Gia Gia lên đầu quả tim.

      Hoàng Thượng tướng mạo tuấn, tuổi trẻ tài cao, gần đây cũng là lần đầu tiên thấy ngài thực quan tâm tới người con Lão Quốc Công nhớ đến đệ đệ cùng cha cùng mẹ của ngài là Tề Sóc, đệ đệ chung tình như vậy, hẳn ca ca cũng kém là bao...

      Nghĩ đến đây, thái độ của ông lại dịu mấy phần, quay đầu lại liếc mắt sang thằng hầu bên cạnh, tên hầu kia hiểu ý, vội vàng tiến lên dẫn đường cho họ.

      "Sắc trời cũng còn sớm nữa, Nô tài làm phiền tới bữa cơm đoàn viên của quý phủ nữa." Ngụy Toàn cười .

      "Để ta tiễn ngài ?" Khuôn mặt A Viên cong cong, mặt hề có tia ngạo mạn nào.

      "Nô tài nhận nổi, nay ngài là Thiên kim của Phủ Quốc Công, phải là Cung nữ bé năm đó nữa !" Ngụy Toàn nhìn thiếu nữ mình nhìn lớn lên, lời từ tận đáy lòng: "Thấy nương tốt, Nô tài cũng vui rồi !"

      "Nếu như có ngài quan tâm, ta..." Đôi mắt A Viên đỏ lên, giọng hơi nghẹn ngào.

      "Nô tài dám tranh công, tất cả đều là làm việc theo lệnh." Ngụy Toàn cười, cung kính : "Hoàng Thượng còn chờ Nô tài trở về phụng mệnh, làm phiền nữa."

      A Viên nhìn bóng lưng Ngụy Toàn, cái mũi chua xót, Ngụy Toàn đối xử với nàng rất tốt, năm trước vì mình xen vào chuyện tuyển tú mà bị Hoàng Thượng lạnh nhạt rất lâu, Ngự tiền biết chuyện này cũng đối xử lạnh nhạt với mình hơn rất nhiều, chỉ có ông ta và Thanh Niệm nhìn thấy mình vẫn luôn mỉm cười, chưa bao giờ tỏ vẻ lãnh đạm, phần tâm ý này bên trong Cung cũng cũng là rất hiếm thấy rồi.

      "Nô tỳ thỉnh an Vân Tiểu thư." Hai người Trình Tầm cười, hành lễ với A Viên.

      A Viên híp mắt cười, tiến lên vờ mắng: "Tại sao các cũng khách sáo với ta vậy !"

      Nàng kéo hai người đến trước mặt Lão Quốc Công, giới thiệu từng người: "Tổ phụ, hai người này chính là bạn tốt của con trong Cung, người bên trái tên là Trình Tầm, người bên phải tên là Diêu Uẩn An."

      "Nô tỳ thỉnh an Lão Quốc Công."

      "Tốt, tốt, đều là bé ngoan, đều là bé ngoan !" Lão Quốc Công vỗ tay cười to, cảm thấy trong nhà lại náo nhiệt hơn ít, vô cùng sung sướng.

      "Đây chính là hai vị Nữ quan mà Sóc Vương Gia nhắc tới, phải ?" Quý thị tiến lên, cảm động kéo hai người lại nhìn trái nhìn phải, vội vàng ra lệnh: "Người đâu, dọn dẹp hai căn phòng, lại mang lên thêm hai bộ bát đũa !"

      “Dạ.”

      "Sao, sao lại phiền ngài được ?" Trình Tầm và Diêu Uẩn An vội vàng xua tay.

      "Sao lại được ? Các ngài chính là ân nhân của Vân gia ta, tới làm khách." Quý thị híp mắt cười, kéo hai người vào.

      Lão Quốc Công thoáng nhìn qua Lụa Lăng La, ngọc thạch châu báu chất đống mặt đất, hừ lạnh tiếng rồi xoay người bước vào.

      Ăn cơm xong, A Viên rảnh rỗi có việc gì làm, liền xem qua đống đồ Tề Uyên đưa tới, đáy lòng dần dâng lên cảm giác tê tái khác thường.

      Món Ngọc Bích, Phỉ Thúy hề phù hợp với lứa tuổi của mình, còn có loại vải màu đỏ tím, xanh thẫm kia, như thể ngài ấy cố ý chuẩn bị lễ vật đưa cho các trưởng bối hộ mình vậy.

      Khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, nụ cười bên mép vô cùng dễ thương: Có hơi nhớ ngài ấy rồi !

      ******

      Hôm sau, Kiều Thư đến nhà, trò chuyện việc nhà với mấy vị Phu nhân, Tiểu thư của Vân gia. Nàng nhìn A Viên, dịu dàng : "Gia Gia tạm thời thể ở cùng với mọi người được, là chúng ta để Phủ Quốc Công phải thiệt thòi, hôm qua ta bàn bạc với Vương Gia, đợi đến khi Mẫu Hậu hồi Cung liền nhờ bà thường xuyên mời Vân Nhị Phu nhân tiến Cung, vậy hai mẹ con cũng có thể gặp mặt thường xuyên."

      Đôi mắt Quý thị sáng lên, trong nháy mắt liền vui vẻ hơn rất nhiều.

      Nàng dừng lại chút rồi tiếp lời: "Ta cũng có nữ nhi, cũng hiểu nỗi khổ của Phu nhân, nữ nhi ở bên người cũng khó tránh khỏi lo lắng. Dạo trước ta có nghe Hoàng Tổ Mẫu muốn cho Gia Gia vị Thư đồng, ngài xem... bằng để cho Tứ nương làm thế nào ?"

      Hết Chương 56.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly26 others thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 57: Tỉnh ngộ

      Editor: Sil

      "Để Vãn Vãn làm ?" Mạnh thị hơi ngạc nhiên, trong lòng hết sức phức tạp.

      Có thể trở thành Thư đồng của Công chúa tất nhiên là rất tốt, mặc dù Gia Gia phải là Công chúa chân chính, nhưng nếu Vãn Vãn có thể ở trong Cung cùng, giá trị con người tất nhiên cũng lên theo, tương lai cũng có ích cho việc hôn nhân; nhưng nếu vào Cung, bà thể thường xuyên gặp nữ nhi được, làm sao bà có thể bỏ được chứ ?

      Kiều Thư thấy bà còn có điều băn khoăn, liền bỏ chén trà xuống, cười : "Tam Phu nhân cần lo lắng, sáng nay Vương Gia nhà ta vào Cung thương lượng xong xuôi với Hoàng Tổ Mẫu rồi, Thư đồng của Công chúa cần phải cùng ở trong Cung với Gia Gia, chỉ cần giờ Tỵ (9-11h sáng) hằng ngày vào Cung, giờ Thân (3-5h chiều) là có thể trở về Phủ được rồi." Nàng vừa , vừa tỏ vẻ xin lỗi: "Chỉ là từ lúc đó phải nhờ Tứ nương rồi."

      Quách thị mím môi suy nghĩ lúc, lại với Mạnh thị: "Tam đệ muội, đây chính là cơ hội tốt, khả ngộ bất khả cầu*. Bao nhiêu vị Khuê tú danh môn trông ngóng để giành được vị trí Thư đồng của Công chúa, nhưng mọi người đều biết, Tiên đế để lại dù chỉ nửa vị Công chúa, hôm nay là Vãn Vãn nhà chúng ta được lợi."

      *) khả ngộ bất khả cầu: Câu trong Tiếng Trung, chỉ những chuyện chỉ có thể ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, thể cầu được.

      (Nguồn: Tiểu Diệp Thảo)


      "Nhưng..." Mạnh thị nắm tay con , vẫn còn hơi do dự.

      "Nương, đừng nhưng nhị gì nữa, để con !" Khuôn mặt Vân Ánh Vãn khẽ nhếch lên, rất có khí phách hăng hái của vị nữ hào kiệt: "Việc nhận tổ quy tông của muội muội còn chưa công khai với bên ngoài, khó tránh khỏi có mấy người có mắt đến làm phiền nàng, nếu như ta có ở bên người nàng, nhất định khiến những người đó biết dáng vẻ của kiếm mài sắc là như thế nào !"

      "Tứ tỷ tỷ, Hậu Cung cho phép người nhà Quan mang theo đao kiếm đâu..."

      Vân Ánh Vãn trầm ngâm lúc lâu, rồi mới nhìn A Viên, hỏi: "Vậy... Mang theo roi được ?"

      Kiều Thư che miệng cười: "Thấy Vãn Vãn quý trọng muội muội như vậy, thế mà lại khiến ta nhớ lại mấy vị huynh trường ở nhà mẹ đẻ."

      " khiến Vương Phi chê cười rồi." Khuôn mặt của Mạnh thị giãn ra, kéo Vân Ánh Vãn cúi người hành lễ với nàng: "Đây là Hoàng Gia nể mặt, cân nhắc Vãn Vãn, mong Vương Phi sau này có thể chăm sóc nhiều hơn."

      "Tất nhiên là chuyện ta cần làm." Kiều thư việc liền đứng dậy cáo từ.

      Tiễn Kiều Thư , Mạnh thị kéo khuê nữ bảo bối, trong lòng có chút yên.

      "Tam thẩm yên tâm , ta chăm sóc cho Tứ tỷ tỷ tốt." A Viên mềm giọng an ủi, trong lòng có chút áy náy.

      Vân Ánh Vãn cũng nghiêm mặt lại, với A Viên : "Gia Gia, ta là tỷ tỷ, phải là ta chăm sóc muội mới đúng." Nàng kéo tay A Viên tay, khóe môi cong cong, lặng lẽ kề vào tai nàng, hỏi: "Có phải trong Cung có rất nhiều đồ ăn ngon ?"

      Tình tình nàng vốn ngay thẳng, Mạnh thị sợ nàng gây chuyện mới thường xuyên mang nàng vào Cung dự tiệc, chính vì vậy, nàng luôn luôn có chút tò mò về đồ ăn trong Cung.

      A Viên gật đầu mạnh, chỉ trong giây lát, nàng nghĩ ra các món ăn trong lòng rồi: "Chờ tỷ tỷ vào Cung, ta dẫn tỷ đến Thượng thiện phòng !"

      Hai thiếu nữ híp mắt cười thầm, cả khóe mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười ấm áp.

      "Gia Gia, Tứ tỷ của con thường xuyên vào Cung, con lại lớn lên trong Cung, có thể cho Tứ tỷ tỷ của con những điều kiêng kỵ trong Cung được ?" Mạnh thị nhìn A Viên, đôi mắt có chút lo lắng.

      A Viên trầm ngâm lát, rồi chậm rãi : " ra trong Cung cũng kiêng kỵ chuyện gì... Các vị Chủ nhân đều nhân từ, chỉ có số Thái giám, Cung nữ ỷ vào vị phân mà ức hiếp Cung nữ, Thái giám dưới trướng, Tứ tỷ tỷ là Tiểu thư của Phủ Quốc Công, vậy bọn họ cũng dám xúc phạm." Nàng nheo mắt lại, suy nghĩ phen mới chợt ra: "Nếu có chuyện gì thực kiêng kỵ, vậy chỉ có tuyển tú thôi."

      "Tuyển tú sao ?" Quách thị nghe vậy, có chút kinh ngạc.

      "Hoàng Thượng ghét nhất là người khác nhắc đến chuyện tuyển tú trước mặt ngài ấy, năm ngoái vị Ngự Sử kia..." Giọng A Viên , khẽ : "Tuyển tú là chuyện tuyệt đối được nhắc đến trước mặt Hoàng Thượng."

      Vân Ánh Vãn nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ kì quái: "Hay là hoàng thượng có long dương chi hảo (Gay) ?"

      "Trẻ con đừng bậy !" Mạnh thị vội vàng che miệng nàng lại, trách cứ.

      A Viên nín cười, hiểu sao lại đau lòng thay cho Tề Uyên.

      Mạnh thị nhìn thoáng qua A Viên, nữ nhi thẳng tính của mình đúng là hơi ngu ngơ , ràng tâm tư của Hoàng Thượng đặt người Gia Gia, cái gì mà “long dương chi hảo” cơ ? Cái đầu này trừ Binh pháp với Địa đồ ở Biên Cương chẳng còn gì khác !

      Buổi chiều, sau khi đợi dùng bữa, A Viên tán gẫu với cha mẹ trong phòng, mặc dù khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng trong mắt mang theo tia buồn phiền.

      Quý thị và Vân Quan Thích liếc mắt nhìn nhau, nắm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi: "Gia Gia có vấn đề gì vậy ?"

      A Viên do dự rất lâu mới mở miệng : "Phụ thân, mẫu thân... Có thể giúp mẹ nuôi của con được ?"

      "Mẹ nuôi của con sao ?" Lông mày của Quý thị khẽ nhíu lại, nghi ngờ : "Mẹ nuôi của con xảy ra chuyện gì ?"

      A Viên kiên trì thuật lại việc lần nữa, đỏ mắt thở dài: "Lúc con lưu lạc bên ngoài, là họ cho con chỗ dung thân, nay... Nay con cũng nên báo đáp họ."

      "Cũng phải chuyện gì ghê gớm." Vân Quan Thích uống hụm trà lạnh, suy nghĩ lúc rồi : "Phụ thân có thể mẹ nuôi con được thẻ ra, nhưng bà ta lại phạm tội liên quan đến mạng người, chúng ta thể ỷ thế hiếp người, vẫn phải công bằng với gia đình nạn nhân."

      "Phụ thân ngài thấy... Bồi thường bạc có được ?" A Viên thở dài, nghĩ, nàng cũng trở thành người vô liêm sỉ làm chuyện dùng bạc đổi mạng như thế này.

      Vân Quan Thích gật đầu: "Cũng có biện pháp khác, cha liền sai người làm ngay."

      "Phụ thân, đừng." A Viên vội vàng lên tiếng ngăn ông lại.

      Vân Quan Thích nhìn nàng đầy nghi ngờ, trầm giọng :"Sao vậy ?"

      "Bà ấy gặp phải tai họa như thế hoàn toàn bởi vì bản thân bà ta quá tham lam, cứ để cho bà ta ở trong nhà lao thêm mấy ngày , đòn đau nhớ lâu." A Viên rũ mắt, tuy còn có chút đành lòng nhưng cũng chỉ có thể làm vậy, nàng hiểu rất Vương thị, nếu lần này dễ cho bà ta dễ dàng ra nhà lao, bà ấy nhớ đời, chắc chắn lần sau còn gây họa lớn hơn nữa.

      "Gia Gia là đứa bé ngoan." Quý thị ôm A Viên vào trong ngực, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười hiền từ.

      ******

      Cung Trường An, bên trong tẩm Điện, chỉ còn độc chiếc đèn Lưu ly*, ánh nến chập chờn, ngọn lửa dường như càng ngày càng .

      *) Đèn Lưu ly: loại đèn truyền thống của Trung Quốc, được làm bằng Pha lê hoặc ngọc Lưu ly.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      Minh Đàn nhàng kéo bấc đèn, bên trong căn phòng ngay lập tức sáng lên.

      "Nặc Nha Nhi ! Nặc Nha Nhi của ta ! Tổ mẫu ở đây, đừng sợ, đừng sợ..." giường truyền đến vài lời mê, Minh Đàn vội vàng tới bên giường, bà còn chưa kịp hành động, cụ già đầu đầy mồ hôi giường đột nhiên giật mình tỉnh giấc, miệng gọi thê lương "Nặc Nha Nhi" .

      Minh Đàn cầm khăn lau mồ hôi trán cho bà, đưa cho bà cái chén trà ấm, giọng dỗ dành: "Nương Nương gặp ác mộng sao ?"

      Thái Hoàng Thái Hậu thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, bàn tay cầm chén run nhè : "Ai gia mơ thấy Nặc Nha Nhi..."

      Minh Đàn chỉ nghĩ rằng bà nhớ A Viên mới như vậy, liền cười an ủi: "Nương Nương, Công chúa khỏe mạnh ở trong Phủ Sóc Vương, có Vương phi ở bên cạnh, ngài cần phải lo lắng."

      Động tác trong tay Thái Hoàng Thái Hậu khựng lại, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc: phải Nặc Nha Nhi của ta sớm rồi sao...

      Hết Chương 57.

      Editor có điều muốn : Chương này hơi ngắn, bù thêm 1 chương trong Chủ nhật cho mọi người.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly26 others thích bài này.

    3. Mollisac

      Mollisac New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      7
      ai ai cũng chờ trong cung có thêm tiểu chủ nhân :))) 2 bạn trẻ cần đẩy nhanh tốc độ a
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 58: Hồi cung
      Editor: Sil

      Đầu tóc thanh tỉnh lúc, Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên nhớ tới thiếu nữ vẫn luôn ở bên mình, cả ngày đều tươi cười kia. Nếp nhăn nơi khóe mắt của bà hơi giãn ra, từ từ nằm lại xuống: Nếu sai rồi, vậy cứ tiếp tục sai ...

      Minh Đàn thấy bà nhắm mắt lại, liền lấy tay dém chăn cho bà, cho đến khi hơi thở dần trở nên nặng nề mới nhàng lui xuống.

      ******

      Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Ngụy Toàn đứng bên giường gọi tiếng: "Hoàng Thượng, nên dậy ."

      "Ừm."

      Tề Uyên lãnh đạm lên tiếng, đôi mắt khẽ nâng lên, có nửa phần buồn ngủ. Tay phải đưa ra kiểm tra, chỉ thấy đệm chăn lạnh như băng, tia ấm nào.

      khẽ vuốt mi tâm, giật mình nhớ đến lúc A Viên ngủ ở nơi này, đó cũng là đêm ngủ ngon nhất trong những năm qua.

      "A Viên mấy ngày rồi ?"

      "Thưa Hoàng Thượng, hôm nay là ngày thứ ba rồi." Ngụy Toàn cười : "Ngày mai là ngài có thể gặp được rồi."

      Tề Uyên khẽ nhếch đuôi mày, cười lạnh tiếng: "Lúc nào Trẫm muốn gặp nàng vậy ?"

      Ngụy Toàn dám lên tiếng, chỉ dám thầm trong lòng: Tất cả đều viết mặt ngài đó !

      Tề Uyên đứng dậy, vờ như vô tình : "A Viên có đưa tin vào Cung ?"

      Ngụy Toàn khẽ lắc đầu, trong nháy mắt tòa Điện liền lạnh hơn mấy phần, sau lưng đều lạnh toát.

      Ánh mắt Tề Uyên khẽ trầm xuống, nhìn thoáng qua con thỏ bằng đất bên gối, sắc mặt càng trầm: Nàng thế vậy mà ung dung tự tại .

      Thanh Niệm khẽ vuốt mồ hôi lạnh trán, nhìn về phía Ngụy Toàn, : "Tính tình của Hoàng thượng mấy ngày nay càng ngày càng kỳ quái... Tại sao vậy !"

      Ngụy Toàn liếc mắt nhìn nàng ta cái, giọng : "Còn bởi vì sao nữa ? nương A Viên !"

      "Là vì lâu gặp nương A Viên, trong lòng nhớ mong sao ?" Thanh Niệm chậm rãi lắc đầu: "Nhưng nhớ mong cũng chẳng đến thế ..."

      Ngụy Toàn phe phẩy cây phất trần, buồn bã : "Hình như là bởi vì nương A Viên nhớ ngài ấy..."

      Thanh Niệm che miệng lại, khẽ lắc đầu cười, thu dọn đệm chăn lại chậm rãi lui ra.

      ******

      Trước cổng Phủ Hiển Quốc Công, vị Công tử mặc áo gấm đánh ngựa về, mệt mỏi gõ cửa.

      Quản gác cổng ngáp cái, mở cửa nhìn lên, đôi mắt cũng trợn to lên mấy phần: "Tam Thiếu gia, phải ngài theo tiên sinh..."

      "Bớt nhảm ! Nếu phải Tứ muội muội lén nhắn tin cho ta, ta còn biết Gia Gia trở về rồi !" Vân Ánh Trạch ném roi ngựa , hừ lạnh tiếng, nhấc chân vào bên trong Phủ: "Nếu nhờ các ngươi mật báo cho ta, ngay cả Gia Gia ta cũng chẳng nhìn thấy được !"

      "Tam Thiếu gia, bằng ngài cứ bái kiến Lão Quốc Công trước ." Quản rụt cổ cái, giọng .

      Vân Ánh Trạch khựng chân lại, ánh mắt né tránh: "Ta gặp Gia Gia rồi liền ."

      Quản cúi đầu, dám khuyên nữa, chờ ta xa liền lặng lẽ về chính viện .

      Vân Ánh Trạch hào hứng tới Quỳnh Cư Viện của A Viên, vừa bước chân vào, còn chưa vào tới bị ai đó túm gáy động đậy được.

      Lòng ta run lên, run rẩy gọi tiếng: "Tổ phụ..."

      "Tiên sinh của con đâu ?" Vân Thịnh Khai trầm giọng hỏi.

      "Tiên sinh... Tiên sinh còn ở núi Thanh Dương." Vân Ánh Trạch ảo não gục đầu xuống, sớm biết thế ta nên lén trở về hơn.

      Vân Thịnh Khai buông tay, vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn ta: "Thay quần áo rồi hẵng trở lại thăm muội muội của con."

      Vân Ánh Trạch vui vẻ ra mặt, vội vàng cúi người hành lễ: "Đa tạ tổ phụ cho phép."

      "Đợi đến khi muội muội của con hồi Cung, chép 500 lần “Sư Thuyết”* để tạ lỗi với tiên sinh của con." Vừa dứt lời, liền phất áo rời .

      *) Sư Thuyết: danh tác của Hàn Dũ, tác gia kiệt xuất thời Đường. Tác phẩm thuật lại cách hệ thống 6 chương tư tưởng về tầm quan trọng của người thầy, trách nhiệm của người thầy, thận trọng của người thầy, đạo làm thầy, phương pháp của người thầy và cái gốc của người thầy.

      (Nguồn: Baidu)


      Nụ cười của Vân Ánh Trạch cứng lại, khuôn mặt tái .

      "Ngài là ?" A Viên quen dậy sớm, hôm nay nàng phải hồi Cung, muốn làm mấy món ăn cho trưởng bối, huynh trưởng và các tỷ tỷ nếm thử, vừa ra khỏi cửa, duỗi thẳng lưng, liền thấy người đàn ông đứng ở cửa viện.

      Nàng đầy vẻ tò mò về phía trước, chưa kịp mở miệng thấy người kia cuống quít quay lưng lại, hoảng hốt rời .

      "Người này kỳ lạ." Diêu Uẩn An nhìn bóng lưng kinh hãi kia, lông mày khẽ nhíu lại, giọng với A Viên.

      A Viên nhìn bóng lưng kia, đôi mắt lộ ra nụ cười: " ta quen thuộc với địa hình của Phủ Quốc Công như vậy, chắc hẳn là người trong nhà."

      Trình Tầm thấy có lý liền gật đầu: " phải định làm đồ ăn sáng cho các trưởng bối sao, nhanh lên, đợi đến lúc ấy cũng muộn rồi."

      Bên trong phòng bếp, toàn bộ người hầu đầu đứng thành hai hàng, im lặng chờ A Viên.

      "Ngũ nương đến Đình Đinh Khê rồi." Nha hoàn chải kiểu tóc nụ hoa* vào nhắc tiếng, Trương nương tử là Quản Phòng bếp vừa nghe vậy liền ngay lập tức mang theo khuôn mặt tươi cười ra ngoài đón tiếp.

      "Nô tỳ họ Trương, là Quản Phòng bếp, xin thỉnh an Ngũ nương, thỉnh an hai vị Nữ quan." Trương nương con nhất đoàn hòa khí cười, cung kính dám có nửa phần chậm trễ.

      "Làm phiền Trường nương tử rồi." A Viên lộ ra nụ cười bên mép, ngữ khí dịu dàng ấm áp.

      "Ngũ nương đến đây với Nô tỳ , người hầu chờ ở Phòng bếp cả rồi, muốn mở mang đầu óc đó." Trường nương tử tính tình thẳng thắn hào sảng, chuyện với nàng vô cùng ung dung tự tại.

      A Viên cười cười: "Vậy nhanh lên, để cho trưởng bối chịu đói là tội lớn đó."

      "Hầy !" Trường nương tử lanh lảnh lên tiếng, phía trước dẫn đường cho A Viên.

      "Thỉnh an Ngũ nương." Nữ đầu bếp, Tỳ nữ cùng quỳ gối hành lễ, giọng dọa cho chim chóc cửa sổ hoảng hốt đập cánh bay .

      " cần đa lễ." A Viên cười .

      Nàng quan sát xung quanh phòng bếp phen, khỏi nghĩ thầm: Phòng bếp ở Phủ Quốc Công tuy so ra kém Cục Thượng Thực, nhưng cũng rất tốt rồi.

      Cháo, Gỏi và Món Ăn Nguội đều có rồi... A Viên sờ cằm, với Trình Tầm và Diêu Uẩn An: "Để ta làm món Bánh Rán Bơ* và Gà Xào Thanh**, các làm chút bánh ."

      *) Bánh Rán Bơ: Món ăn vặt truyền thống Bắc Kinh

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)

      *) Gà Xào Thanh: Như kiểu Gà xào Rau xanh

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      "Được."

      A Viên bắc nồi nấu nước, cùng lúc còn cắt xẻ thịt ức gà ra, cho thêm bột năng vào nước rồi đánh trứng gà, đổ vào nồi rồi khuấy đều.

      Lúc này nước nóng, nàng từ từ đổ vào bột mì chuẩn bị trước, nhanh tay khuấy, rồi lại cho phần sữa vừa ăn và đường cát rồi nắn thành hình bánh bao, lại chia thành từng nắm bằng nhau.

      A Viên đun dầu, ép phần bột bánh xuống bỏ vào chảo, chẳng bao lâu sau, bánh phồng lên thành hình cầu. “Quả cầu” trong chảo chín vàng liền bỏ ra, phủ lên lớp đường trắng, món Bánh Rán Bơ hoàn thành.

      Nàng cầm cái lên nếm thử, vị sữa nồng đậm, ngoài giòn trong mềm, phủ lên lớp đường cát mỏng, ăn sột soạt, ngọt ngào ngon miệng.

      Nàng thuần thục đổi chiếc chảo mới, đun dầu lên, cho phần hành, gừng, tỏi phi thơm, lại ngay lập tức bỏ gà bọc lớp trứng, xào tới khi chín bảy, tám phần, A Viên liền thành thạo nêm nếm gia vị, cuối cùng lại cho thêm ớt xanh thái chỉ để trang trí, trong phòng bếp ngay lập tức tràn đầy mùi cay tê tái.

      Lúc này Trình Tầm và Diêu Uẩn An cũng làm xong hơn mười loại bánh từ hấp đến nướng .

      Tất cả tỳ nữ trong bếp nhìn đến trợn mắt há miệng: hổ là Nữ quan từ Cục Thượng Thực !

      "Bưng lên ." A Viên híp mắt cười, xoa tay : "Để ta về thay quần áo rồi qua."

      "Dạ."

      Đồ ăn sáng được bày trong chính Viện, chờ đến khi A Viên tới mới phát ra người đàn ông có khuôn mặt có mất nét giống mình ngồi, nhìn từ hình thể đúng là người nàng gặp trước cửa viện kia.

      "Gia Gia, ca ca về trễ rồi." Vân Ánh Trạch đột ngột đứng dậy, đứng trước mặt A Viên có hơi luống cuống chân tay.

      "Ca ca." A Viên cong mắt lên, ngọt ngào gọi tiếng, trái tim Vân Ánh Trạch ngay lập tức mềm nhũn.

      Vân Ánh Trạch nhìn muỗi muội thơm tho mềm mại, cúi đầu nhìn bộ quần áo người mình: May mà để nó thấy dáng vẻ đầy mồ hôi của mình...

      Người nhà quây quần lại chỗ, trong niềm vui cũng mang nỗi buồn nhàn nhạt, bảo bối vừa mới tìm lại được phải về rồi...

      "Ta cầu xin Hoàng Thượng, cứ mỗi nửa tháng trở lại chuyến." A Viên mềm giọng dỗ dành, đôi mắt cũng mang theo nét buồn đau nguôi.

      "Sóc Vương Phi đến rồi, dừng xe ngựa bên ngoài cửa, rằng Thái Hoàng Thái Hậu giục." Tỳ nữ tới bẩm báo, bàn tay Quý thị kéo A Viên đột nhiên nắm chặt lại.

      "Gia Gia..."

      A Viên đem chôn vào lòng Quý thị khóc trận, đôi mắt đỏ hồng quỳ xuống hành lễ với các vị trưởng bối, huynh trưởng và các tỷ tỷ: "Gia Gia trở về..."

      Mọi người lưu luyến tiễn nàng ra tận cửa, Quý thị thế nào cũng lưu luyến buông tay A Viên ra, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn nàng.

      "Mẫu thân, ta nhớ ngài !" A Viên nghẹn ngào, nàng muốn , muốn rời ngôi nhà vừa mới tìm được này, nhưng lại thể làm gì được.

      "Nhị đệ muội, nếu để muộn thời gian hồi Cung khiến Thái Hoàng Thái Hậu vui." Quách thị dịu dàng khuyên nhủ.

      Quý thị giật mình, vội vàng buông tay, sợ bản thân hại đến nữ nhi liền trực tiếp tống nàng lên xe ngựa: "Mau trở về , chăm sóc bản thân mình cho tốt."

      Dứt lời, liền quay đầu nhìn nàng nữa.

      Kiều Thư thở dài nhìn A Viên khóc ra tiếng, sau khi từ biệt các vị Phu nhân liền cất giọng : "Lên đường ."

      Tiếng roi ngựa trong trẻo đột nhiên vang lên, A Viên xuyên qua màn nhìn mẫu thân và bá mẫu cùng nhau khóc, trong lòng lại cảm thấy đơn.

      "Đừng khóc, rồi trở lại thôi." Kiều Thư dịu dàng an ủi.

      A Viên khẽ gật đầu, uể oải dựa lên thành xe im lặng lên tiếng.

      được nửa đường, gió thổi màn xe lên, A Viên đột nhiên thoáng nhìn qua người đàn ông lớn tuổi bên đường nặn tượng người hết sức chăm chú. Nàng kìm được mà nhớ đến Tề Uyên, khuôn mặt lộ ra ý cười dịu dàng.

      "Vương Phi, ta có thể xuống chuyến ? Nhất định làm lỡ giờ hồi Cung đâu." A Viên nhìn tượng người đẹp mắt kia, mềm giọng cầu xin.

      Kiều Thư khẽ gật đầu, đưa cho nàng chiếc mạng che mặt liền giọng : " vội."

      "Đa tạ Vương Phi." Giọng A Viên mang theo tia sung sướng, vén rèm xe lên liền nhảy xuống xe ngựa, thẳng tới trước mặt người đàn ông lớn tuổi cầm tượng kia.

      "Bác ơi, có thể nặn tượng người cho ta được ?"

      "Tiểu thư ngài muốn nặn như thế nào ?"

      A Viên nghĩ lúc, liền dịu dàng : "Mày kiếm, đôi mắt thâm thúy, mặt lạnh, hay cười..."

      Theo lời của A Viên, ngón tay của ông lão kia uốn lượn, chỉ trong chốc lát nặn ra hình dáng khuôn mặt.

      A Viên híp mắt cười, trong lòng dần dâng lên ý nghĩ ngọt ngào: Ngài ấy nhất định thích !

      ******

      "Hoàng Thượng, nương A Viên trở lại rồi." Khuôn mặt Ngụy Toàn tràn đầy xuân sắc, giọng cũng mang vẻ vui sướng.

      Bàn tay nắm bút của Tề Uyên khẽ nắm chặt lại, khéo môi cong lên khó có thể thấy được. làm ra vẻ bình tĩnh, giọng cũng lãnh đạm: " nay nàng ở đâu ?"

      Ngụy Toàn khẽ vuốt mũi, trực giác mách bảo tình hình tốt cho lắm, dần dần thu lại tiếng hít thở: " nương trở về Cung Trường An, vội vàng trong Phòng bếp ."

      Động tác tay Tề Uyên cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm rét lạnh, trái tim trầm xuống trong nháy mắt.

      Ngụy Toàn yên lặng lui sang bên, dám lời, trong Điện hoàn toàn yên tĩnh.

      Khoảng thời gian bữa cơm sau, tên Thái giám vui mừng hớn hở đến thông báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương A Viên đến rồi."

      "Để nàng vào ." Giọng Tề Uyên lãnh đạm, cảm xúc.

      A Viên cười tủm tỉm đến, quỳ gối hành lễ: "Thỉnh an Hoàng Thượng."

      Ngụy Toàn yên lặng lui ra ngoài, sợ bản thân gặp chuyện.

      "Ba ngày nay có thoải mái ?" Đôi mắt Tề Uyên lạnh lẽo, nhìn A Viên cười mỉm trước mặt, lòng tức ách.

      A Viên nghĩ lúc, lại híp mắt cười, : "Tất nhiên, đây là những ngày vui vẻ nhất của ta từ trước đến nay đấy."

      Nàng ngước mắt lên nhìn Tề Uyên, hiểu sao lại thấy khuôn mặt ngài vốn vui vẻ đột nhiên hiểu sao lại càng ngày càng chìm xuống. Trái tim A Viên kìm được mà run rẩy, bĩu môi đến trước mặt ngài, vươn bàn tay bé trắng như tuyết ra: "Đây ! Lễ vật !"

      Tề Uyên rũ mắt, nhìn bàn tay bé kia, lòng mềm nhũn lại, mở lòng bàn tay giơ ra phía dưới bàn tay nàng.

      Nàng từ từ mở hai tay ra, bàn tay xanh thẫm như ngọc đập vào mắt , lòng bất giác giật lên.

      Khuôn mặt A Viên tràn đầy ý cười, cúi đầu nhìn tượng người lớn bằng ngón cái của ngài, híp mắt cười : "Ngài xem ? Có giống với ngài hay ?"

      Tề Uyên quan sát phen, nhìn tượng người nho cười đến mặt mày cong cong, khẽ nhíu mày: "Lúc nào mà Trẫm lại cười như vậy ?"

      "Mặc dù ngài chưa cười như vậy bao giờ, nhưng ta lại thích thấy ngài cười, liền bảo bác làm như vậy." A Viên mở túi gấm đeo bên hông, lấy ra tượng người cũng khoảng như vậy, giương mắt lên nhìn về phía Tề Uyên: "Ta cũng có cái đó !"

      Tề Uyên nhìn khuôn mặt bé rực rỡ như ánh sáng mặt trời của A Viên, mặt cũng lên tầng ý cười.

      Đôi mắt A Viên lên nụ cười, giọng ngọt ngào: "Ngài ấy thường nụ cười trẻ thêm mười năm, ngài cứ luôn lạnh mặt, là già đó !"

      Ý cười bên khóe miệng Tề Uyên cứng đờ lại, gân xanh trán dựng lên.

      A Viên thấy vậy liền yên lặng cầm lấy tượng, rụt cổ : "Cung Trường An còn có việc, ta về trước..."

      Dứt lời, liền nhanh nhẹn xoay người lại.

      "Đợi ."

      Giọng trong trẻo mang theo tia lạnh lẽo truyền đến từ phía sau lưng, khóe môi A Viên khỏi cong lên.

      "Trẫm đưa về." Dứt lời liền lập tức về phía trước.

      A Viên nhìn bóng lưng của ngài, cái cái bé nhăn lại, cười híp mắt theo.

      "Ơ ? Đây phải là đường đến Cung Trường An đâu..." A Viên khẽ kéo tay áo ngài, nhìn con được gập ghềnh, bức tường đỏ loang lổ xung quanh, trong lòng hiểu sao lại có chút sợ hãi.

      Tề Uyên nhìn A Viên co rúm lại bên cạnh mình, khuôn mặt hơi hếch.

      "Đường tắt." lạnh lùng lên tiếng, khuôn mặt sóng yên biển lặng, cũng lặng lẽ cầm lấy bàn tay bé của A Viên.

      A Viên nắm lấy ông tay áo của Tề Uyên chặt, giọng hơn run rẩy: " đường lớn được sao ?"

      Tề Uyên cười lời nào, chỉ nắm lấy A Viên, chậm rãi về phía trước.

      Cành khô trơ trụi quơ quơ trong gió, giống như bóng người tinh quái lay động núi, vươn đôi bàn tay khô héo. A Viên nghiêng đầu, cố gắng hết sức nhìn.

      Tề Uyên đột nhiên dừng lại, đôi mắt khẽ trầm xuống.

      A Viên nghĩ đến nơi, liền giương mắt lên nhìn chút: "Ơi ? phải đây là con đường mà chúng ta gặp mặt lần đầu...sao..."

      Nàng nhìn hai con người cách đó xa trợn mắt há miệng, giọng yếu dần, im lặng nhìn vào mũi giày lên tiếng.

      Đôi lông mày thâm thúy của Tề Uyên khẽ nhếch lên, nhìn Bạch Thấm và Giản Chiếu, lãnh đạm : "Quý Phi hăng hái."

      Hết Chương 58.
      Editor có điều muốn : hắc hắc, mọi người có nhận ra là Tề Chim Cu định dẫn A Viên đến chỗ gặp mặt lần đầu để "làm gì đó" .
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly23 others thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 59: Tác thành

      Editor: Sil

      Giản Chiếu che chở trước người Bạch Thấm, quỳ mặt đất, : "Là ta vẫn còn ái mộ Quý Phi, lấy nhược điểm để bắt nàng gặp mặt với ta, xin Hoàng Thượng khai ân."

      "A Chiếu..." Bạch Thấm trong lòng đau xót, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau thương.

      "Đây có tính là tội Khi Quân ?" Tề Uyên nhíu mày, giọng lạnh lùng.

      A Viên nhìn gương mặt kiên định của Giản Chiếu, lòng như bị dây leo chậm rãi cuốn lấy, quấn chặt sít sao. Nàng nhìn về phía Tề Uyên theo bản năng, đánh bạo kéo lấy tay áo của ngài.

      Tề Uyên cúi đầu nhìn sang, thấy thiếu nữ khẽ nhíu mày kia yên lặng nhìn mình.

      Nàng nhàng lắc đầu, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. A Viên rũ mắt, biết cuối cùng bản thân ra sao nữa.

      Quý Phi của ngài ấy lén gặp ngoại nam, mình nên đứng bên cạnh ngài ấy tràn đầy phẫn nộ mới đúng, nhưng hiểu sao, nhưng nàng lại cảm thấy tim mình vui sướng, nàng hy vọng Tề Uyên sớm biết được chuyện này, hy vọng Tề Uyên thất vọng với Hiền Quý Phi...

      A Viên ảo não khẽ vuốt tóc: Tại sao mình lại xấu tính như vậy chứ ?

      Bạch Thấm nhìn A Viên bên cạnh , đôi mắt xinh đẹp lên tia sáng: Có lẽ ý trời là như vậy.

      Nàng tao nhã xách làn váy lên, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Giản Chiếu, đôi mắt dịu dàng lại mang theo vẻ kiên định: "Xin Hoàng Thượng tác thành cho thiếp và Giản Chiếu."

      Tề Uyên đứng chắp tay, lãnh đạm hỏi:"Tác thành ? Quý phi coi Trẫm thành cục bột, có thể tùy ý xoa nắn phải ?"

      "Thiếp dám." Bạch Thấm nghẹn giọng, lòng bàn tay lạnh căm căm.

      Giản Chiếu quỳ lên mấy bước, che chở cho Bạch Thấm ở phía sau, nhìn thoáng qua A Viên, lại chậm rãi mở miệng: "Hoàng Thượng ngài dành cho Thấm nhi nửa vị trí trong lòng, tại sao lại nắm lấy nàng ấy bỏ ? Ngài nàng, tại sao còn giữ nàng lại ?"

      ta dập đầu, giọng mát lạnh: "Từ lúc nàng vào Cung ra sức quản lý chuyện lớn chuyện bé trong Hậu Cung, có công lao cũng có khổ lao..." Giản Chiếu ngước mắt lên, hề do dự : "Ngài tha cho nàng mạng, Liễu Ngọc Trai thuộc về ngài."

      Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, trầm ngâm , chỉ yên lặng nhìn đôi bích nhân trước mặt, đáy lòng lên nỗi ghen ghét: Hai người họ tình đầu ý hợp, còn người của Trẫm vẫn còn như đứa trẻ...

      nghiêng đầu nhìn sang A Viên theo bản năng, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười: Sắp cao đến bả vai Trẫm rồi.

      A Viên rất muốn độn thổ thở dài sâu xa: Mình gặp phải chuyện gì nữa đây !

      Tề Uyên đột nhiên cười tiếng: "Theo như lời của ngươi, nếu Trẫm thả nàng ra, vậy ai quản lý Hậu Cung ?" dừng lại chút, nhìn sang A Viên im như ve sầu mùa đông bên cạnh, ngữ khí chậm dần, : " về Cung Trường An trước , lát nữa Trẫm đến tìm ."

      "Nô tỳ có thể chuyện với Giản Thiếu gia được ?"

      Tề Uyên liếc mắt nhìn Giản Chiếu, đôi mắt tuy lên vẻ vui, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

      A Viên lo lắng nhìn Bạch Thấm, mím môi đến trước mặt Giản Chiếu, hỏi : "Liễu Ngọc Trai là sản nghiệp của ngài sao ?"

      "Đúng."

      "Vậy có thể làm phiền Công tử chọn cho ta cây Trâm Ngọc được ? Đơn giản trang nhã là được rồi." A Viên nghĩ lúc, lại thêm câu: "Tìm cho ta đôi Vòng Ngọc Mỡ Dê* ."

      *) Ngọc Mỡ Dê:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Mẫu thân rất thích Ngọc Mỡ Dê !

      Tề Uyên im lặng nhìn, lòng thầm ghi nhớ: ra nàng thích ngọc.

      Giản Chiếu gật đầu đồng ý, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ. Còn chưa biết có sống sót hay , vậy mà nương này vẫn nhờ vả mình.

      Bàn tay truyền đến cảm giác cứng rắn lạnh như băng, rũ mắt, luống ánh vàng rực rỡ đập vào mắt.

      "Đây là tiền đặt cọc, chờ đến khi ngài mang đồ tới, ta đưa số bạc còn lại cho ngài." Khuôn mặt A Viên cong cong, đứng dậy rời .

      Nàng trở về Cung Trường An vội, mà chờ ở cái Đình cách nơi này xa. A Viên từ từ thở dài: Hy vọng Kim Bài Miễn Tử có thể giúp họ...

      Giản Chiếu hơi kinh ngạc trong lòng, sững sờ, ngẩn ngơ nhìn theo hướng A Viên rời , hề chú ý tới khuôn mặt càng ngày càng đen của Tề Uyên.

      nhìn Giản Chiếu, khuôn mặt phủ lên tầng sương lạnh. Tề Uyên ho mạnh tiếng, cười lạnh hỏi: "Nhìn đủ chưa ?"

      Giản Chiếu tỉnh lại lại, nhìn lướt qua khuôn mặt tái xanh của Tề Uyên, khóe môi kìm được cong lên: Còn chưa từng thấy dáng vẻ ghen tuông của ngài đó.

      "Hoàng Thượng sớm biết chuyện này sao ?" Bạch Thấm hỏi , hiểu sao lại chắc chắn như vậy.

      Tề Uyên tới trước mặt Bạch Thấm, lãnh đạm : " nên sớm với Trẫm."

      " ra, ngài thả thiếp sao ?" Bạch Thấm cười khổ, thở dài sâu xa.

      "Ít nhất ám vệ của Trẫm cần phải vừa canh gác cho hai người, lại vừa phải tránh cho hai người phát ." Tề Uyên vuốt cổ tay, cười khẽ tiếng: "Bớt được ít chuyện."

      Bạch Thấm:...

      Tề Uyên lạnh mặt nhìn Giản Chiếu, yên lặng nhìn vật sáng màu vàng trong ống tay áo của ta, đôi mắt lạnh lùng trầm xuống: yên lành tự dưng lại hỏi đến ngọc, hóa ra ngọc chỉ là ngụy trang, lén đưa Kim Bài mới là .

      "Đưa cho Trẫm." Ngữ khí lạnh lùng, trong lòng có chút vui.

      Giản Chiếu đưa Kim Bài Miễn Tử cho ngài, cười : "A Viên là nương tốt."

      "Tất nhiên." Tề Uyên nhìn Kim Bài trong tay, biết nên tức hay nên cười, nàng lại tùy tiện đưa vật có thể bảo vệ tính mạng này cho người liên quan.

      "Trẫm có thể thả ra."

      Đôi mắt hai người quỳ sáng lên, nội tâm vô cùng kích động.

      "Nhưng..." Tề Uyên nhìn Kim Bài Miễn Tử trong tay, khóe môi khẽ cong lên, giọng lại mang theo tia vui sướng: "Bất kể Triều đình hay Hậu Cung, Trẫm còn cần Quý Phi tạm thời thay Trẫm chống đỡ đôi phần."

      Bạch Thấm dập đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng: "Thiếp tất nhiên cố hết sức." Nàng ta dừng lại chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tề Uyên, do dự : " biết Hoàng Thượng có thể đưa ra kỳ hạn hay ?"

      "Kỳ hạn..." Ánh mắt Tề Uyên khẽ trầm xuống, lãnh đạm : "Đợi đến khi A Viên bước lên Hậu vị, thế nào ?"

      Khuôn mặt Bạch Thấm giãn ra, khỏi trêu chọc câu: "Mong rằng Hoàng Thượng có thể sớm ôm mỹ nhân về."

      Tề Uyên chỉ cảm thấy ngực như bị đâm nhát, sắc mặt kỳ dị, đôi mắt thấp thoáng vẻ xấu hổ.

      "Còn về Liễn Ngọc Trai..."

      "Ta giữ lời." Giản Chiếu gằn từng tiếng, giọng mạnh mẽ.

      Khuôn mặt Tề Uyên bình tĩnh, giọng lạnh lùng:“ Cứ giữ lại Liễu Ngọc Trai , nếu có ngọc tốt hoặc kiểu dáng mới nhớ đưa cho A Viên."

      Giản Chiếu đồng ý, trong lòng suy nghĩ tới việc trở về liền tự tay chọn ngọc, khắc cho A Viên chiếc Trâm Ngọc tạ ơn.

      "Lui xuống ."

      "Dạ"

      Giản Chiếu đỡ Bạch Thấm đứng dậy, vừa lui về bước liền nghe thấy Tề Uyên từ từ : "Đợi chút."

      Giản Chiếu che chở cho Bạch Thấm theo bản năng, đôi mắt lại lên vẻ cảnh giác: "Hoàng Thượng, ngài còn có chuyện gì nữa ?"

      Tề Uyên nhìn về phía Giản Chiếu, khóe môi khẽ cong lên: "A chiếu, lâu rồi ngươi chưa chơi cờ với Trẫm."

      Giản Chiếu sửng sốt, chỉ thấy Tề Uyên tới trước mặt, lấy tay vỗ lên bả vai mình, đầy ý: "Về sau ngươi vào Cung chơi với Trẫm thêm ."

      Dứt lời, liền khoanh tay rời .

      Giản Chiếu và Bạch Thấm nhìn nhau cười: "Nàng Hoàng Thượng thực muốn để ta chơi cờ với ngài ấy sao ?"

      "Có phải để chơi cờ hay ta lắm, chỉ biết sau này ta có thể thường xuyên gặp chàng hơn." Giọng dịu dàng như nước, nàng nhìn theo bóng lưng Tề Uyên, trong lòng tràn đầy cảm kích.

      Ngài ấy cho phép Giản Chiếu thường xuyên vào Cung, cũng là thầm cho phép hai người lén lút gặp mặt.

      Nụ cười Bạch Thấm trong trẻo, cong mắt lên nhìn Giản Chiếu, sóng vai trở về cùng ta.

      A Viên ngồi tay vịn, vuốt cằm, khuôn mặt tràn đầy lo lắng: biết tình hình thế nào rồi.

      Tê Uyên từ xa trông thấy A Viên ngoan ngoãn như trẻ con, trái tim mềm nhũn, bước vòng qua lưng nàng, hơi cúi người lại, bên tai nàng: " nghĩ gì vậy ?"

      Cảm giác ngứa ngáy, giọng đột nhiên vang lên bên tai dọa nàng sợ tới mức run rẩy, quay đầu lại theo bản năng.

      môi truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, A Viên sững sờ nhìn đôi mắt đẹp thâm thúy được phóng to ra của Tề Uyên, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

      Tề Uyên ngửi mùi hương ngọt ngào thơm mát chỉ có người của thiếu nữ, đôi mắt buồn bã, hơi thở cũng khẽ dồn dập.

      "A Viên ?" Giọng khàn khàn, đôi mắt mang theo ý cười yếu ớt, yết hầu lên xuống trong nháy mắt.

      Khuôn mặt A Viên đầy bối rối, trong khoảng thời gian ngắn liền quên mất bản thân ngồi lan can của chiếc Đình, luống cuống chân tay định né tránh.

      Trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ thấy bản thân ngả ra phía ngoài, bắt lấy vạt áo Tề Uyên theo bản năng.

      Tề Uyên kịp chuẩn bị, bị nàng kéo cho lảo đảo, cả người nhào lên A Viên. Ngay lúc hai người sắp ngã ra bên ngoài, nắm lấy A Viên, tay chống lan can, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thế.

      Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở hỗn loạn, tim đập như sấm dậy.

      A Viên nhìn đôi mắt như chứa đựng cả vì sao kia, dường như bị mê hoặc, giơ tay khẽ vuốt ve đôi mày hơi nhíu lại của .

      Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay khiến nàng tỉnh lại, nàng ngay lập tức rụt tay lại, nghiêng đầu giọng : "Buông, buông..."

      " muốn Trẫm buông ra sao ?" Khuôn mặt Tề Uyên khẽ cong lên, yên lặng nhìn nàng rái tai nhiễm lên sắc đỏ của nàng, ma xui quỷ khiến định phủ người xuống.

      "Ừm !" A Viên cảm nhận được hơi thở ấm áp, run lên cái, vội vàng lên tiếng.

      Tề Uyên dừng lại, từ từ thả tay ra, cảm giác được cơ thể chìm xuống, A Viên vội níu lấy cánh tay ngài, hoảng sợ kêu khẽ tiếng: "Đừng ! Đừng bỏ ra !"

      nín cười, ôm người A Viên thả nàng xuống đất, khẽ búng trán nàng, nghiêm túc : "Sau này còn dám ngồi lan can hay ?"

      A Viên lắc đầu mạnh: "."

      Đuôi mày Tề Uyên lộ ra ý cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, khẽ dỗ dành: "Trẫm đưa về."

      A Viên gật đầu, theo phía sau Tề Uyên, hiểu sao lại quay đầu nhìn lan can, ra nàng rất thích ngồi lan can, từ khi còn bé quấn lấy phụ thân đòi người ôm nàng đến Đình nghỉ mát ở đầu Thôn ngồi lên lan can, ngồi cả ngày, sau này khi vào Cung, chỗ nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tất nhiên nàng dám ngồi nữa.

      Nàng kéo tay áo Tề Uyên, đôi mắt sáng lên: "Nửa tháng ta lại ngồi lần, được ?"

      Tề Uyên quay đầu lại, nhìn đôi mắt đen lay láy kia của nàng, mím môi khẽ lắc đầu.

      "Vậy... tháng, được ?"

      dừng mắt đôi mắt hơi ảm đạm của A Viên, khóe môi cong lên: "Chỉ cần muốn, mỗi ngày đều ngồi cũng được." Tề Uyên dừng lại chút, rồi cười : "Nhưng có điều kiện tiên quyết."

      "Là gì ?"

      "Phải ngồi cùng Trẫm."

      Giọng lạnh lùng hấp dẫn đánh thẳng vào lòng nàng, A Viên che ngực lại, ngẩng đầu lên nhìn Tề Uyên, giật mình hiểu ra, chỉ khi gặp được người trong lòng, trái tim mới đập loạn như vậy.

      Mình thích Tề Uyên !

      ******

      Tề Uyên ở bên trong Điện Dưỡng Tâm, phê từng xấp lại từng xấp tấu chương lại hề mệt mỏi chút nào, bên mép vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.

      Thanh Niệm đổi trà cho ngài, thấy khuôn mặt của ngài vẫn lộ ra ý cười, chỉ cảm thấy bản thân cũng sung sướng theo.

      "Giờ gì rồi ?"

      "Thưa Hoàng Thượng, vừa qua giờ Tuất (7-9 h tối)." Thanh Niệm cười tủm tỉm, : "Có sai người làm chút Điểm tâm ?"

      Tề Uyên nhìn bàn dài bày từng bức tượng chim cúc cu nho , lãnh đạm : " cần."

      Ngụy Toàn ở bên cạnh cười đùa: "Hoàng Thượng muốn ra ngoài ăn sao ?"

      "Lắm miệng." Tuy quở trách tiếng, nhưng trong mắt lại tràn ấy ý cười.

      ******

      Buổi đêm, sau khi A Viên rửa mặt chải đầu, lại thay quần áo ngủ vừa bò lên giường, sắp vào giấc ngủ liền nghe thấy tiếng chim Cúc Cu kêu từ bên ngoài.

      Nàng giật mình cái, bò dậy, ngồi lúc lâu mới lắc đầu cười, chỉ cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.

      A Viên che miệng lại ngáp cái, vừa định nằm xuống liền nghe thấy tiếng chim Cúc Cu nhịp nhàng vang lên từ phía bên ngoài: "Cúc cu, cúc cu, cúc cu ~ "

      Nàng trợn mắt há miệng nhìn ta bên ngoài, đứng bật dậy mặc quần áo chạy bình bịch ra ngoài.

      A Viên vội vàng chạy đến cửa Cung Trường An, nhìn đàn ông tuấn tú trước mặt, thể tin nổi dụi mắt cái: "Tại sao ngài lại đến đây ?"

      "Trẫm đói."

      Hết Chương 59.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :