1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thập thế đợi quân an - Thiên Lý Hành Ca

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 35
      Cửu Khuyết để ý lắm, sờ lên cái đầu của nó, đổ rượu vào chén giơ lên với ta: " nương uống chén chứ? Rượu cực phẩm Thiên Tiên, ở chỗ khác có đâu."

      Ta nhìn , lắc đầu:"Ta uống rượu, Thần Quân tìm ta có việc gì ?"

      " ra cũng có gì, chỉ muốn với ngươi vài chuyện của thái tử Trọng Lam của chúng ta thôi." nâng má cười , ngón tay vuốt ve lớp lông trắng mịn màng của chuột bạch Thái Bạch Tinh Quân kia, biết có phải là do cảm giác của ta hay , con chuột bạch cũng chỉ to bằng nửa bàn tay của Cửu Khuyết thôi, sờ chút, nó run rẩy chút, muốn chạy trốn lại cố gắng chịu đựng, Cửu Khuyết cũng nhận thấy sợ hãi của nó nên càng cảm thấy vui vẻ, " Hoàng quyến Thiên Cung tình phức tạp, rất nhiều chuyện cũng thể nắm trong tay được, thái tử gia tuy là thái tử gia, nhưng người cũng có nỗi khổ tâm của mình. Nếu như có làm cái gì thích đáng, ngươi cũng đừng để ý."

      Ta ngẩn người, vị thần tiên này là có ý gì?

      nhìn ta dưới lần, ánh mắt ấy chính là thần tiên dò xét phàm nhân, ta quay mặt nhìn về phía hồ, nghe tiếp: "Thay thân y phục khác vẫn còn nhìn được, trước đó toàn thân chỉ màu đen chi chi nha nha rất giống chim sẻ , khi đó ta còn nghĩ thầm thái tử gia thế nào khẩu vị lại nặng như vậy. Bây giờ tinh tế nhìn lại..." dừng chút, cánh tay gác ở bàn trà, uể oải rót thêm chén rượu, cười hì hì, " Ánh mắt của điện hạ cũng tệ lắm."

      Ta cúi đầu nhìn tay mình, ngón giữa cầm chiếc khăn lụa, siết chặt chút, " Nếu Thần Quân có lời nào muốn , đại khái có thể ra. Nếu như chỉ là chuyện của điện hạ..." Ta mím mím môi, "Ta chờ xong việc từ biệt, ta trở về giới, nếu bị người khác nhìn thấy lại tốt."

      " tốt? Ngươi sợ người khác bàn ra tán vào chuyện riêng của thái tử điện hạ sao?"

      Ta chậm chậm tiếp, bên bờ đóa hoa Bồ Đề nhàng rơi xuống mặt hồ tạo thành từng gợn sóng nhàng, bông hoa màu trắng bay bay trong gió. "Rất nhanh thôi thành thân, nếu trước khi đại hôn Chiêu Cẩm công chúa phát có nữ tử khác ở Trọng Hoa cung, đối với thanh danh của thái tử chắc chắn tốt."

      Bàn tay vuốt ve chuột của Cửu Khuyết dừng lại, ngước mắt cười cười, "Ngươi lại tự đề cao chính mình."

      Ta xiết chặt khăn, chỉ nghe tiếp: "Cũng chỉ là nữ tử phàm nhân, có thể nhấc lên tranh chấp gì ở Thiên Cung đây?"

      xong, lại có chút trào phúng, ta biết nên đáp lại thế nào, trước mặt là Thần Quân trời, ta ở phủ bảy trăm năm qua điều hiểu nhất là thần tiên quan trọng nhất là tôn ti trật tự, cái gì vượt quá khuôn phép nổi giận có lẽ trách tội đến đầu cha. Huống hồ sai, lúc đầu ta vốn chẳng là cái gì cả.

      Mỗi lần nghĩ tới đây trong ngực ta liền đau, ta cái gì cũng phải, bây giờ có thể gặp lại Thương đều là phúc của ta, ta còn cầu điều gì nữa?

      Người ta thích vĩnh viễn có khả năng ở cùng chỗ với ta.

      Nghĩ vậy nên ta lập tức đứng dậy hành lễ với Cửu Khuyết, ngước mắt thấp giọng với , "Làm phiền Thần Quân đưa ta đoạn đường về Phong Đô, ta ở nơi này nữa, Trọng Hoa cung càng sạch , thỉnh thần quân thay ta gửi lời thăm hỏi tới thái tử điện hạ."

      Cửu Khuyết vẫn cười nhàng như cũ, "Ngươi muốn cũng có thể, vậy ngươi trở về Phong Đô, có dự định muốn làm gì chưa?"

      Ta quay người muốn rời , "Cái này cũng có quan hệ gì với Thần Quân, nếu như Thần Quân nguyện ý, bây giờ tiễn ta về nhà , ta cám ơn Thần Quân trước. Nếu ngài nguyện ý giúp việc này, khi nào thái tử điện hạ xong việc, ta cầu cũng khác gì nhau."

      mấy bước ra khỏi đình, Phù Nhi thấy ta trợn to mắt, lại theo phía sau ta.

      " nương chậm ."

      Cửu Khuyết lại gọi ta, ta vốn nguyện để ý tới, nghĩ nghĩ lại dừng lại, chậm rãi ung dung đến trước mặt ta, ánh mắt sáng ngời, tay cầm bình rượu, chuột bạch núp ở cổ áo ngẩng đầu nhìn ta.

      " Lời tiểu thần còn chưa hết như vậy, Thái Bạch tinh quân hứa hẹn loại trừ thần khí người ngươi như thế nào? phải nương vẫn mong muốn được đầu thai chuyển thế sao?"

      Ta lúc này mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc, Cửu Khuyết gãi đầu chuột bạch, cười cười, ý trêu tức trong mắt giảm , "Mẫu Đơn nương ngươi cũng biết, việc ngươi ở chỗ này truyền khắp ba mươi sáu ngày, chúng thần tiên đều biết kiện tụ hồn đèn tám trăm năm trước, thần tiên sống ngàn vạn năm, tuổi tác thái tử gia mặc dù xem như còn , nhưng tính tình vẫn rất ổn trọng hiền hoà, duy chỉ có đối với chuyện này lại quật cường làm bên tức giận Cửu Trọng Thiên vô cùng, về sau có làm ra chút chuyện hoang đường như vậy. Bây giờ Ngọc Hoàng đại đế xóa ký ức của thái tử, thực chuyện phát sinh rồi nên cũng thể thay đổi được. Thực ra vẫn mực truy cứu quá khứ của ngươi cùng trước đó thôi."Luatinh-Cungquanghang.com

      Ta nghẹn ở cổ họng, nửa ngày mới đắng chát mở miệng, "Ta biết Thần Quân muốn cái gì."

      "Thần khí là chuyện, nếu như ngươi ra, chắc chắn thái tử gia muốn loại trừ, nên ta tới nhờ Thái Bạch tinh quân làm chuyện, sau này nếu như ngươi muốn về phủ làm sai nho như vậy, hoặc là đầu thai làm người từ đây vô duyên với thái tử gia, vậy ngày mười ba tới ao quỳnh hoa tìm ta, ta thay ngươi xóa thần khí. Chỉ là nương ngươi nghĩ kỹ chưa, lúc trước ở phủ thái tử gia chú ý tới ngươi chính là bởi vì người ngươi có thần tức ngàn năm của , như vậy mới long trời lở đất tra ra phen chuyện cũ của mình."

      Ta vẫn im lặng nghe lên tiếng,chỉ là bàn tay cầm khăn nắm chặt thành đoàn.

      "Nguyên nhân chính là việc này mới gây mất bình tĩnh, đáng thương những tiên sư tiên bá kia", tiếp tục đùa chuột bạch, thở dài, "Cũng bởi vì có thần tức này ngươi mới có thể an ổn ở lại Thiên Cung bị hồn phi phách tán, có thần tức hộ thể, ngươi thể cùng dây dưa." xong liền vung tay áo nhanh chân rời , đến nửa, lại quay đầu cười cười, "Ở trời ngây người lâu như thế thân thể đều nhanh nhẹn. Ngươi đến, cuối cùng cũng thấy đồ vật thú vị."

      Ta đứng tại chỗ nhìn chăm chú xa, có chút xuất thần, tận đến khi Phù Nhi gọi tiếng "Nương nương" mới thôi, cười với nàng cái, "Chúng ta trở về thôi."

      Vừa bước vào trong điện liền mơ hồ nghe thấy Phù Nhi bất mãn lẩm bẩm câu, "Hôm nay sao nhiều người tới tìm điện hạ như vậy?"

      Ta ngẩng đầu, nữ tử váy dài hoa phục ngồi bên, thị nữ cung kính bưng nước trà lên, mới có chút thời gian thấy Chiêu Cẩm công chúa, da trắng môi đỏ là mỹ lệ, nhưng mà thiếp thân nha hoàn bên cạnh vị kia ta lại biết, ở Phong Đô chọc giận trấn Hồn thú Phi Cúc.

      Chỗ Chiêu Cẩm công chúa ngồi xuống lộ ra bức bình phong mười sáu tấm ở phía sau chạm trổ mười sáu cành tịnh đế liên đua nở, nhìn quý khí vô cùng, con ngươi Đan Phượng khẽ giơ lên, miễn cưỡng nhìn ta chút, lại khinh thường nhấp ngụm trà. Phi Cúc đứng ở bên cạnh ngược lại là đổi sắc mặt, cau hàng lông mày nhắn cất giọng : "Nơi này là tẩm cung của Thái tử điện hạ, há lại là nơi hạ nhân tào địa phủ như ngươi có thể làm bẩn? Chớ làm cho công chúa điện hạ của chúng ta nhiễm xúi quẩy, còn mau ra ngoài…."

      được nửa, ánh mắt nhìn vào hoa văn hồ điệp yên vân thêu váy ta mặc, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, nên khi chuyện giọng điệu càng thêm lanh lảnh, thẳng đến trước cửa hất cằm lên trừng ta: "Là ai để ngươi mặc bộ y phục này? Cái này ràng là y phục của công chúa. Làm càn, còn mau cởi ra!"

      Lời giọng điệu của Phi Cúc có thể là rất có khí thế của nhân vật phản diện Hoàng hậu nương nương, ta nhấc mắt lên, Chiêu Cẩm công chúa vẫn chậm rãi uống trà như cũ.

      "Hừm, lời này của Phi Cúc tỷ tỷ đúng rồi, tại sao Trọng Hoa cung này nương nương thể vào, hôm qua nương nương vẫn là qua đêm ở tẩm cung của điện hạ, váy hồ điệp này cũng là chính miệng điện hạ để cho nương nương mặc. Nếu Phi Cúc tỷ tỷ tin muốn thế nào đây? Đến lúc đó điện hạ trở về lại trách tội Phù Nhi." Phù Nhi tiến lên bước thẳng lưng , gật gù đắc ý đôi mắt mở to.

      "Ngươi…" Đôi mắt Phi Cúc trợn tròn, ngực phập phồng nâng lên hạ xuống, quay đầu căm phẫn nhìn về phía Chiêu Cẩm công chúa, "Công chúa ngài nghe chút xem, là ngược đời. sai nho dưới địa phủ cũng có thể khi dễ nô tỳ, ngay cả cung tỳ cũng có thể làm càn thành dạng này. Đây chính là cho công chúa mặt mũi chứ còn là gì nữa?"

      Trong lòng ta suy nghĩ nên làm thế nào, tám trăm năm làm bông hoa cũng biết làm gì chọc nương người ta rồi. Như người ta vẫn , đấu tranh giữa nữ nhân là đáng sợ nhất.

      Nam nhân vốn hề lằng nhằng phức tạp như nữ nhân. Nếu như muốn sủng ai đó cũng cưng chiều hết mức. Nhưng mà điều này có ý nghĩa gì đâu, chỗ này vốn phải là nơi ta nên ở lại. Luatinh- Cungquanghang.com

      Chiêu Cẩm công chúa ngồi an tĩnh trong điện mở miệng, ánh mắt sắc lạnh như Tuệ Nhân công chúa ở kiếp trước, nàng khẽ cười chút, "Ta nhớ ngươi tên là Mẫu Đơn phải , ngươi qua đây."

      Ta xách váy lên, hành lễ phúc thân.

      Chiêu Cẩm công chúa liếc mắt nhìn ta, cuối cùng phun ra ba chữ, "Diệp Thanh hoa." Ngừng lát, ngón tay sơn màu đỏ ánh kim thổi thổi tách trà bằng sứ trắng, nàng như có điều suy nghĩ cười , " ra chuyện cũng có gì, điện hạ vốn có sở thích này. Ở nhân gian chơi lâu, hợp ý người thời gian sau cũng quên thôi."

      Tay ta chỉ run lên, nắm thành quyền.

      Nàng tiếp tục tinh tế , chưa gả rất có phong phạm Thái Tử Phi: "Ban đầu là tốt, cho tới bây giờ bản cung cũng để ý lắm, nhưng thấy nương cứ khăng khăng đòi hỏi danh phận như vậy, bản cung cũng nguyện ý. Nhưng Thiên Đế bệ hạ cùng nhóm tiên sư tiên bá kia cũng cho phép, bây giờ chỉ có thể lời xin lỗi với nương."

      là dễ nghe, còn xin lỗi.

      Thấy ta lên tiếng, Chiêu Cẩm môi đỏ nở nụ cười, "Chỉ bất quá ngươi lại còn chết, đáng tiếc. Mà chết, vì sao bảo vệ mình cho tốt, hết lần này tới lần khác rời , lại còn lợi dụng bản cung bò lên giường của điện hạ?"

      Trong lòng ta thít lại, ngay sau đó nghe Chiêu Cẩm công chúa lành lạnh nhìn Phù Nhi đứng ở cửa đối diện với thị vệ: "Mang nha hoàn này xuống, biết lớn nhỏ, vả miệng."

      Mặt Phù Nhi tái , miễn cưỡng đứng thẳng người, ta đưa tay ngăn lại, "Chậm rãi." Nghĩ thầm nếu là Thương bắt toàn bộ cung tỳ gọi ta... Như vậy, vậy lời ta chắc hẳn bọn nghe. Ta khẽ : "Tất cả các ngươi lui xuống ."

      Thị vệ ngừng lại, thấy Chiêu Cẩm công chúa chỉ nhìn ta chăm chú lên tiếng, liền lui xuống .

      Chờ cung nhân ra ta thả lỏng bả vai mỉm cười, nhìn Chiêu Cẩm : "Chiêu Cẩm công chúa chính là nghĩa nữ của đế quân Cửu Trọng Thiên, khuynh quốc khuynh thành vạn người, cũng cần để ý tới sai nho như ta đâu nhỉ? Thần tiên ngàn vạn năm đều thanh cao, còn nữ tử chúng ta đều bình thường hèn mọn bụi bặm, chừng ngày mai thái tử điện hạ liền quên thôi, ngài có đúng hay ?" đến chỗ này ta lại càng thêm nhu hòa, từng câu từng chữ đều ràng, ánh mắt nhìn chăm chú Chiêu Cẩm, "Thêm nữa, chẳng lẽ công chúa chỉ nghĩ bò lên giường của thái tử điện hạ thôi à, sao ngài nghĩ là bò lên ?"

      "Lớn mật!"

      bàn tay Phi Cúc quạt tới, ta nắm chặt tay, vẫn nhìn xem sắc mặt ảm đạm của công chúa, nàng đứng lên từ chỗ ngồi, ta cười : " Nha hoàn này của công chúa ngược lại cực kỳ trung thành hộ chủ, kích động như thế, phải bò lên đấy chứ? Huống hồ, giữa ta với thái tử điện hạ là chuyện tám trăm năm trước rồi, công chúa ngài đều cần để ý, cần gì phải móc ta sai nho đây. Năm đó đùa bỡn ta cần rồi, bây giờ ta cần gì phải bò lên giường của , công chúa hiếm lạ, nhưng ta đâu."

      Sắc mặt Chiêu Cẩm công chúa vốn tốt, đôi mắt sắc bén lãnh, đột nhiên thần sắc biến đổi, cong đôi mắt, khẽ kêu tiếng ngã mặt đất, dáng vẻ mảnh mai động lòng người, kiều như con sơn ca ướt cánh.

      Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Chiêu Cẩm công chúa ngước đôi mắt đẫm lệ, há đôi môi đỏ tươi thê lương với ta: "Tỷ tỷ làm gì vậy, muội muội chính là lời lòng, muội muội cũng nguyện gọi tiếng tỷ tỷ. Thái tử điện hạ ngày trăm công ngàn việc tỷ muội chúng ta nên cùng nhau chăm sóc ngài mới phải... Muội muội nguyện ý làm , tỷ tỷ đừng đuổi muội như vậy. Dù sao nơi này... Nơi này cũng là Trọng Hoa cung của điện hạ."

      Những lời này của nàng mới bi thảm khổ sở, làm cho người ta đau lòng biết mấy. Sau lưng yên tĩnh, ta chợt cảm thấy lạnh, trong lòng vang lên tiếng quay đầu, quả nhiên, nam tử mặc hắc bào đứng ở cửa phải Thương là ai?

    2. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Lại làm trò con bò của hội nữ phụ. Cẩm Cẩm diễn còn hơi cứng, lần sau cố gắng cải thiện mới được lên vai chính nha
      Lừa tình thích bài này.

    3. Trinhhhhtttttt

      Trinhhhhtttttt New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      cố lên bạn ơi!!!!!!!!! cảm ơn banbj dịch, mình chờ rất lâu mới có người dịch
      Lừa tình thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Má công chó đúng là thứ tiểu Tam mà, ăn ko đc nên đòi ăn vạ đấy mà
      Lừa tình thích bài này.

    5. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 36

      Phi Cúc thấy ta quay đầu lại mới vội vàng quỳ gối trước cửa, thanh nghẹn ngào với Thương : "Điện hạ, vốn công chúa đến bái kiến thăm hỏi Mẫu Đơn nương. Nhưng nàng… Nhưng nàng lại những lời thô tục, nàng còn công chúa bằng những lời khó nghe như vậy..."

      Mái tóc dài đen như gỗ mun của Thương thả ở sau lưng, vẻ tuấn tú giữa hàng lông mày chút gì mảy may dao động, ta biết phen này Chiêu Cẩm rất buồn cười nhàm chán, nhưng thần sắc đạm bạc của vẫn làm ta có chút bất an, luống cuống đứng tại chỗ, há to miệng, nhưng vẫn có cách nào cất tiếng.

      chỉ tiến lên đến bên cạnh ta, theo mỗi bước chân của Thương , trong lòng ta lại rung động chút. đứng ở trước mặt ta, hai mắt Chiêu Cẩm công chúa rưng rưng nhìn , trong mắt có mấy phần chờ mong. Vậy mà mặt biểu tình đem dáng vẻ lê hoa đái vũ của Chiêu Cẩm công chúa nhanh chóng kéo lên, lại buông tay thản nhiên : "Là ngã bị thương sao?"

      Chiêu Cẩm cắn môi, kiều kiều yếu ớt hơn nửa người như muốn dựa vào trong ngực , lông mi run rẩy, "Điện hạ... Thần thiếp..."

      " thôi."

      Ta nuốt ngụm nước miếng, tận đến khi mang Chiêu Cẩm công chúa rời đều liếc nhìn ta dù chỉ ánh mắt, vừa bước ra cửa điện, hai tên tùy tùng đứng ở ngoài cửa theo sát phía sau, tên bưng chồng dày tấu chương, tên tùy tùng khác lại ngập ngừng, do dự hỏi tiếng, "Điện hạ, vậy cái này..."

      "Đổ ."

      "Vâng."

      Thân thể khẽ động, ta đứng trong điện nên thấy ràng đồ ở mâm, từng miếng tam giác màu hồng phấn ghép thành đóa hoa, còn bốc hơi nóng.

      Bánh ngọt hoa đào ngó sen.

      Người hết rồi ta mới chậm rãi bước đến ngoài điện, cửa ra vào của Trọng Hoa cung cực kỳ tinh xảo, từng tấm gỗ lim màu đỏ điêu khắc ra phong cảnh hoa sen. Ở hành lang ngoài điện chỉ còn mình Phù Nhi nơm nớp lo sợ quỳ, ta nhìn qua phương hướng Thương rời , nhàng hỏi: "Điện hạ tới từ lúc nào?"

      "Hồi nương nương, chính là lúc nương nương ... bò lên giường của điện hạ... Khi đó, điện hạ đứng ngay ở ngoài cửa nghe thấy rồi."

      "A, " ta gật đầu, tự giác giật khóe miệng, "Vậy lời ta , chính xác là rất khó khăn nghe."

      Ta thay lại thân áo đen bình thường vẫn hay mặc, cho Phù Nhi lui ra, ngồi xuống ở cái đình bên trong lâm viên tới tận đêm khuya.

      Ban đêm vẫn còn khá lạnh, vào ban ngày cây Bồ Đề nở rộ bây giờ cuộn lại ở giữa hồ, từng nụ hoa tỏa ra ánh sáng dịu như là những chiếc đèn lồng , màn nước bị ánh trăng lạnh lùng trời chiếu xuống trở nên mông lung, hồ sen tỏa ra từng đợt ánh sáng.

      Gió thổi qua, bóng cây lắc lư, vang lên sàn sạt, giống như có người đứng đó.

      Ta biết nên đợi ở chỗ nào, có lẽ Thương cùng Chiêu Cẩm còn cùng nhau trở về Trọng Hoa cung. chừng... còn cho ta tiến vào. Huống hồ ta ở tẩm cung, giống như là thị thiếp chờ đợi thị tẩm.

      Nghe Phù Nhi Chiêu Cẩm công chúa là ở viện bên cạnh Trọng Hoa cung, vẫn là trữ phi Trọng Lam, chỉ là cho tới nay vẫn chưa ngồi vững phần thanh danh này thôi.

      "Chiêu Cẩm công chúa là trẻ mồ côi duy nhất còn sót lại của hoàng thất tộc Chu Tước, lần đầu tiên nàng gặp Thần Quân mến mộ điện hạ nên mới cùng thiên quân bệ hạ muốn ở lại đây. Tuy nhiên vẫn còn cách chỗ này khá xa, nương nương yên tâm."

      Dựa người vào đình mỹ nhân, ta đếm từng bông hoa Bồ Đề lặng lẽ phát sáng.

      "Nương nương."

      Chẳng biết từ lúc nào Phù Nhi lại trở về, bưng bình trà cùng bàn bánh ngọt hoa đào ngó sen, lên bày ở bàn.

      "Đừng gọi ta là nương nương, " ta khoát tay, lắc đầu: "Ta phải nương nương gì đâu, phải."

      "Nhưng mà điện hạ phân phó..."

      "Ngươi ngồi xuống đây." Ta vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Phù Nhi lắc đầu, "Phù Nhi vẫn nên đứng tốt hơn, nương nương có lời gì phân phó ạ."

      "Ngươi gọi ta là Mẫu Đơn !". Có lẽ là do ban đêm trong vườn yên tĩnh nhàng, ta cầm khối bánh ngọt hoa đào ngó sen lên ăn, lạnh, thế nhưng lại là mùi vị của Phong Đô.

      "Cái bánh ngọt này... Điện hạ giải quyết xong phần công việc liền nghĩ tới gặp ngài, tự mình tới Phong Đô mua bánh ngọt nương nương thích ăn lại vòng trở lại. Vốn điện hạ nên về tẩm cung tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng bây giờ... lại trở về phòng. Nương nương…nếu người xem điện hạ chút ?"

      Ta uống ngụm trà hoa quế, lại ăn khối bánh ngọt, " Ngược lại cái gì ngươi cũng đều ràng."

      Phù Nhi che tay áo cười ra tiếng, có chút đắc ý : " Những hạ nhân như chúng nô tỳ, quan trọng nhất chính là được hầu hạ chủ tử tốt, có ánh mắt, biết ai mới có thể leo lên vị trí Thái Tử Phi."

      Ta bật cười, "Vậy ngươi cảm thấy người đó chính là ta?"

      Phù Nhi nghiêm mặt : "Ngài đừng nghe Chiêu Cẩm công chúa mò, thái tử điện hạ chưa bao giờ hạ phàm đến nhân gian tầm hoa vấn liễu, chẳng lẽ cứ mỗi lần thiên cung lưu truyền chuyện nhàn như thế, thái tử điện hạ liền cưới vị thê tử về?"

      Ta im lặng , ý cười khóe môi còn chưa tan, nhìn về phía ánh trăng trong hồ sen, lá sen chập chờn đung đưa theo gió.

      Ban ngày, lúc đầu ta muốn , ta đẩy ngã Chiêu Cẩm công chúa, ta cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy với nàng ta.

      Sau đó lại suy nghĩ phen, mới cảm thấy là cần thiết.

      Khi ta ăn xong bánh ngọt hoa đào ngó sen đêm rất khuya rồi, gọi Phù Nhi nghỉ ngơi đừng tới. Phù Nhi do dự nửa ngày, ta dùng giọng ra lệnh nàng mới chịu lui ra.

      biết Thương trở lại chưa.

      Ta gục đầu vào bàn đá mơ mơ màng màng nghĩ, nghĩ rất nhiều.

      Cảm thấy rất mệt mỏi.

      ngày mai tìm Cửu Khuyết, biết đến cùng là dạng Thần Quân gì. thiên cung ta cũng quen thuộc lắm. Nếu như tìm thấy, loại trừ thần khí cũng được, để cho ta trở về là tốt nhất, giày vò ba đời ta chỉ muốn về nhà. Ở Phong Đô có cha Diêm Vương, có tiểu Hắc, có Chung Quỳ, có những đồng liêu cùng ta quen biết hàng ngày.

      Trở về, việc đầu tiên là uống chén Mạnh bà, uống xong là quên hết mọi chuyện, rồi sau đó làm tốt phận của sai trông coi Vong Xuyên, nơi đó có hồn phách tiêu tán con của ta.

      Chậm rãi lên kế hoạch ta liền miên man thiếp từ lúc nào, có chút lạnh, cũng để ý nữa.

      Ta mơ thấy thời gian lúc trước ở cùng với . Sau đó nghĩ lại, mình thế nào lại dễ dàng thích như vậy. Có lẽ là vì cười rất đẹp mắt, rất ôn nhu với ta, rất chăm lo cho ta. Ta nhớ được đêm khuya giữa mùa đông năm ấy, mặc áo khoác từ giường dậy làm cho ta bàn thức ăn khuya, tận mười dặm đường mua bánh ngọt hoa đào ngó sen. Ta nhớ được trong bữa ăn đều đem thịt gắp hết vào bát cho ta. Lại còn có mỗi tháng thời gian nguyệt đều chịu đựng, luôn miệng phân giường ngủ mà cuối cùng vẫn dịu dàng ôm ta, mỗi sáng sớm đều nấu nước đường đỏ nưã. Vào mùa xuân khi hoa đào nở rộ, vẽ bức tranh ta đứng dưới tàng cây hoa đào, mỗi nét bút đều cẩn thận từng ly từng tí.

      Đó đều là những chuyện rất lâu từ trước kia, biến mất còn chút nào cả.

      Nếu như Thương bởi vì mất ký ức mà rời bỏ ta, vậy ta cũng phải là bị ném bỏ. Như vậy rất khá, ta phải bị bỏ rơi, nhưng có điều Thương từng cưng chiều ta còn. Ta từng thề trong lòng muốn làm thê tử hiền lành, chăm sóc chiếu cố , làm y phục cho , làm thức ăn ngon giống như làm cho ta vậy. Mỗi lần ta làm như vậy, trong lòng đều vô cùng thỏa mãn.

      ra điều mà nữ nhân muốn phải là phu quân của mình quyền cao chức trọng, tuấn mỹ mê người, tài hoa hơn người bao nhiêu. Điều nàng nghĩ chỉ muốn vụng về mà ôn nhu thương mình mà thôi, kể cả chỉ là thảo dân bình thường, nhưng mà sủng ngươi, ngươi chính là công chúa điện hạ độc nhất vô nhị trong lòng .

      Những ký ức này đến quá sớm, ngày nào đó, bọn chúng rồi cũng ố vàng khô héo bị gió thổi bay theo dòng thời gian mà thôi.

      Ngủ được lúc, mộng cảnh từ từ thay đổi.

      Trong mộng đêm lạnh, Thương đến bên cạnh ta, đôi đồng tử đen nhánh dường như hòa làm thể cùng bóng đêm, ôm ta về phòng.

      " muốn sống nữa, hả?" sờ lên trán ta, vòng tay của rất ấm áp, có chút ẩm ướt.

      Ta bắt được tay của , gắt gao, từ từ nhắm hai mắt nức nở khóc lên.

      Ta , ta vì bữa ăn khuya lúc hơn nửa đêm mà bắt nạt ngươi. Sau này mỗi tháng ta làm cơm, toàn bộ thịt ta đều đưa cho ngươi, ngươi đừng ném ta xuống có được .

      Van cầu ngươi đừng bỏ lại ta, ta nhất định làm tốt chức trách của người thê tử, kể cả có làm thiếp cũng sao cả... Hay làm nha hoàn cũng được. Van cầu ngươi đừng bỏ lại ta, ta muốn ở mình. Van cầu ngươi... Đừng quên ta.

      Cả người nam nhân chấn động, lát sau trầm mặc ôm ta chặt.

      Lồng ngực đè xuống đau đớn ủy khuất, bởi vì là trong mộng, ta khóc càng thêm dữ dội, cơ hồ muốn ngất , phảng phất quay lại thời điểm tám trăm năm trước, tiểu nương nắm tay mặt vùi vào bộ ngực .

      ôm ta trở về tẩm cung, bàn tay khẽ vuốt mái tóc dài sau lưng ta, giọng khàn khàn mà nhu hòa, "Ngoan, khóc."

      Ta đứt quãng, ta đẩy Chiêu Cẩm công chúa, ta cũng xấu xí giống như nàng , ta có.

      Hai người ngồi ở giường, chóp mũi vùi vào cổ ta, "Ta biết."

      Ta vừa khóc , nhưng ngươi có biết hay , ngươi tiến đến cũng thèm nhìn ta chút, ta khó chịu.

      ôm eo của ta, lát sau mới thấp giọng : " phải nàng thèm để ý đến ta sao."

      Trong lòng ta nhói đau, giữ chặt ống tay áo của , kia là ta mò, ngươi tha thứ cho ta có được .

      Giọng Thương mềm nhũn đầu ta, : "Được."

      Trong mộng Thương rất ôn nhu, cởi từng lớp áo ngoài của ta, dỗ ta ngủ. Ta mông lung thấy tới góc phòng châm hương hoa cỏ, mùi thơm nhàng, hai mắt ta đẫm lệ nhắm mắt lại, ý thức dần dần mơ hồ.

      Chưa tỉnh lại, thân thể có chút cái khó chịu.

      Muốn duỗi người cái lại thể động đậy, ở bên cạnh còn có cái gì dán sát vào người, nóng như bếp lò, vậy lại còn có hai cái gọng kìm cứng rắn như Thiết Cương siết chặt giữ lấy ta. Ta khó chịu nhíu mày chép miệng cái, đẩy cái thứ nóng hầm hập dán sát cạnh mình ra. Bất động, lại đẩy, bất động. Giường mềm rất dễ chịu, trong khí tràn ngập huân hương thanh đạm, ta rất tình nguyện mở mắt ra.

      Nam tử ở bên cạnh nhắm mắt an tĩnh ngủ, mảnh xương quai xanh ở giữa cổ đập vào mi mắt, tản ra nhiệt độ ấm áp.

      Ở Phong Đô ta cũng được coi là tiểu thư, giường ngủ cũng rất lớn, muốn lăn lộn thế nào lăn, bị ôm chặt như này vẫn là lần đầu tiên. Ta nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái nữa, ngơ ngác ngẩng đầu phát khuôn mặt tinh xảo của nam nhân ngủ gần ngay trước mắt, giật mình véo tay chút.

      ... Vẫn còn nằm mơ sao? Giống như tám trăm năm trước cùng ở chung chỗ.

      Rèm ngủ ngăn cách ánh nắng, hơi sáng, cái mũi thẳng tắp cùng với bờ môi mỏng của Thương đều chôn nửa ở trong bóng tối, hàng mi dài như phiến quạt khép. Ta vẫn nhớ kỹ mình từng trêu chọc mặt mày của quá mức đẹp mắt, thậm chí còn hơn cả mỹ nhân.Luatinh-Cungquanghang.com

      Ta chăm chú nhìn mặt của , khoảng cách gần như thế, hơi thở của nâng lên hạ xuống phất qua trán của ta, mà hô hấp của ta lại muốn ngừng lại.

      Đôi môi Thương vô cùng ưu mỹ, trơn bóng mịn màng, chẳng biết tại sao nhìn ở khoảng cách gần như thế, ta lại chậm rãi đỏ mặt.

      Nào biết lúc này bên tai thêm thanh , vang lên trong sáng sớm yên tĩnh bụi bặm: "Nhìn có thấy đẹp ?"

      Mi mắt đen nhánh của Thương khẽ mở, đôi mắt đen trắng ràng, khóe mắt có chút ý cười đến nhu hòa.

      Ta há hốc mồm, nửa ngày mới lắp bắp lên tiếng, "Ngươi, ngươi ngươi..."

      "Ta làm sao?"

      cúi đầu xuống, mặt vùi vào trong cổ ta thân mật cọ xát, cả người ta cứng ngắc biết nên làm gì, môi đảo qua cằm của ta, in dấu lên đó: "Mẫu đơn." gọi tiếng.

      "Ta, ngươi..." Ta hít hơi, giọng như muỗi kêu, " Sao ngươi lại ở chỗ này?"

      "Đây là Trọng Hoa cung."

      "Vậy, vậy làm sao ta lại ở đây..."

      trả lời như gió, "Nàng là nữ nhân của ta, tại sao lại thể ở chỗ này."

      Ta kém chút từ giường nhảy dựng lên, có chút giãy giụa đẩy , "Ngươi buông ta ra, từ lúc nào ta nào thành người của ngươi? Ngươi buông ta ra, ta muốn về nhà."

      Vừa chống người lên, tay duỗi ra, trời đất quay cuồng, liền nằm lên người ta. Hơi thở mạnh mẽ thuộc nam tử làm đầu ta ong lên từng hồi.

      Thương ngăn ta lại, cúi đầu, tóc dài rơi xuống bên vai, chạm vào tai của ta, mặt của chậm rãi tới gần, từng ngón tay thon dài lạnh buốt sớm sờ lên mặt của ta, chậm rãi vuốt ve từng chút từng chút.

      Loại xúc cảm này mang theo từng tưởng niệm trong ký ức tám trăm năm qua của ta, làm cho tay chân đều lưu loát.

      "Mẫu Đơn." mỉm cười, "Mặt nàng đỏ bừng lên rồi kìa."

      "Ngươi, ngươi, đồ lưu manh này!"

      "Ừm, ta lưu manh." mỉm cười lại tới gần chút, đầu ngón tay thuận theo cổ ta da thịt đường sờ xuống tới, nhàng vuốt ve, "Còn có thể càng lưu manh hơn nữa, Mẫu Đơn."



      Tôm Thỏ, Chris_Luu, cá cơm6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :