1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê điều lệnh - Vụ Thỉ Dực (Cập nhật chương 56/227)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 56.1

      Chuyển ngữ: Cacmons

      Khi Bích Xuân vào, thấy Khúc Liễm sắc mặt ổn ngồi yên chỗ, lập tức bị dọa còn chút buồn ngủ nào, vội qua hỏi:

      - Tiểu thư có sao ?

      Khúc Liễm híp mắt nhìn nàng ta:

      - Lúc nãy ngươi đâu vậy?

      Bích Xuân đây là có ý gì, cẩn trọng :

      - Cung Tâm tỷ tỷ thương nô tỳ mệt mỏi, nên lúc nãy bảo nô tỳ sang phòng kế bên nghỉ tạm, tỷ ấy canh ở đây hầu hạ người ạ.

      xong, lại nhìn Khúc Liễm, bất an hỏi:

      - Tiểu thư, có phải có chuyện gì xảy ra ?

      Sắc mặt Khúc Liễm càng tối hơn, nhưng chỉ có thể nghẹn lại con giận:

      - sao, sau này nếu ra ngoài, ngươi được rời khỏi ta nửa bước.

      Bích Xuân vâng lời, trong lòng thấy hơi khó hiểu.

      Nếu ở nơi khác, tự nàng ta biết nên rời khỏi tiểu thư xa quá, thế nhưng Cung Tâm chỉ là đích nha hoàn của phủ Trấn Quốc công, mà còn là người hầu hạ trong Viện Huyên Phong, nghe là đại nha hoàn bên cạnh thế tử, đương nhiên phải nể mặt đôi phần. Vài lần giao tiếp với Cung Tâm, Bích Xuân thấy Cung Tâm là người tệ, rất quan tâm các tiểu nha hoàn như các nàng, nên có chút tin tưởng Cung Tâm. Lại thêm lúc nãy Cung Tâm bảo nàng ta nghỉ tạm, cam đoan ở lại đây hầu hạ tấc cũng rời, còn tiết lộ là chính thế tử phân phó, Bích Xuân tưởng gia tương lai săn sóc cho tiểu thư nhà mình, mới sai Cung Tâm đến hầu để tiểu thư có cần gì giao phó cũng tiện, nên mới yên lòng mà .

      Sau khi nghe Bích Xuân giải thích, Khúc Liễm chỉ đành thở dài.

      Cũng thể trách Bích Xuân quá an tâm, biểu bình thường của Kỉ Lẫm quá tốt, tốt đến nỗi ngay chính nàng cũng xém quên chuyện thủy tặc đêm trước khi vào kinh, sau này cứ tưởng rằng là vì tình huống lúc ấy khẩn cấp, lại là giữa đêm, Kỉ Lẫm có hơi kỳ dị cũng có thể thông cảm, chắc do nàng suy nghĩ quá nhiều. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Khúc Liễm hiểu, Kỉ Lẫm này e là có chỗ bình thường.

      Chuyện hôm nay, làm trong lòng nàng nảy sinh chút cảnh giác.

      Đến khi Cung Tâm trở về, Khúc Liễm chỉnh trang thỏa đáng, ngồi uống thử canh ngọt, hơi nhíu mày suy nghĩ, đôi lông mi dày cong vút như hai chiếc quạt xếp , phủ lên đôi mắt ngập nước, tư thế này, càng có vẻ kiều động lòng người, khiến người khác sinh lòng thương.

      Thế nhưng nhớ lại lúc nàng nghiêm mặt, trong lòng Cung Tâm thể đem nàng thành tiểu nương xinh xắn hiểu đời, mà sợ cũng là người có chính kiến, khỏi hơi bận lòng.

      - Khúc tiểu thư, nô tỳ đến hỏi Kiều Nhị tỷ tỷ, Kiều Nhị tỷ tỷ công chúa còn ngủ trưa. Nô tỳ dặn tiểu nha hoàn bên kia, nếu công chúa dậy nàng ta chạy sang báo.

      Cung Tâm bẩm, làm việc hết sức chu toàn.

      Khúc Liễm nghe xong hơi thất vọng, tuy nàng muốn ở lại đây thêm khắc nào, nhưng cũng biết nếu đại trưởng công chúa Thục Nghi chưa dậy, chào chủ nhà tiếng nào mà mạo muội rời là rất thất lễ, chỉ đành kiềm chế mà quyết tâm chờ.

      Chừng nàng uống xong canh ngọt, lại ngồi thêm gần hai khắc, mới thấy có tiểu nha đầu bên Hàn Sơn nhã cư chạy sang báo đại trưởng công chúa Thục Nghi dậy.

      Khúc Liễm lấy khăn lau mặt, lại soi gương chỉnh đốn dung nhan, khi thấy còn gì thất lễ mới dẫn Bích Xuân Hàn Sơn nhã cư từ biệt đại trưởng công chúa Thục Nghi.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi thấy nàng đến, mặt lộ nụ cười, hỏi:

      - Vừa rồi ngủ có ngon ?

      Suýt nữa Khúc Liễm giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, giữa chừng bị người ta đánh thức, sao mà ngủ ngon được? Thế nhưng mấy chuyện như vậy rất khó mở lời, lại ở nhà người khác, Khúc Liễm càng ra, giờ nàng và Kỉ Lẫm đính hôn, sau này nếu có gì ngoài ý muốn gả đến đây, mà đại trưởng công chúa Thục Nghi là tổ mẫu của Kỉ Lẫm, lại thương từ xưa đến nay, nàng cũng kém mắt đến nỗi tố cáo trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi.

      - Vãn bối ngủ rất ngon ạ, công chúa cần lo lắng.

      Thấy bộ dáng Khúc Liễm ngoan ngoãn, lại tuổi còn , gương mặt còn chưa mất nét phúng phính của trẻ con, nhìn liền vui vẻ. Đại trưởng công chúa Thục Nghi nếu đứng ra tác hôn cho hai đứa, tất nhiên cũng hy vọng thân với đứa bé này hơn. Liền nhân dịp :
      - Vậy tốt, bà lão như ta ở chỗ lớn thế này cũng đơn, hôm nào Liễm nhi có rảnh sang đây chơi với ta được chứ?

      Trong lòng Khúc Liễm tình nguyện chăng nữa cũng biết đây là chuyện tốt đối với mình, khi chưa gả thân thiết với tổ mẫu chút, được đại trưởng công chúa Thục Nghi mến, sau này nàng gả về đây, dù mẹ chồng thích nàng, có đại trưởng công chúa Thục Nghi che chở, nàng cũng quá lo chuyện bị mẹ chồng làm khó dễ. Cho dù tương lai mẹ chồng sống lâu hơn đại trưởng công chúa Thục Nghi, nhưng chừng đó nàng có vị trí vững vàng ở phủ Trấn quốc công, cũng cần sợ bà ta.

      Nghĩ vậy, trong lòng nàng thở dài. Việc gì tỷ tỷ cũng lo toan chu đáo cho nàng, trước đây cũng phân tích với nàng, tình huống phủ Trấn quốc công, e là cũng biết phu nhân Trấn quốc công hai kiếp đều thích nàng, nên mới làm nàng cố hết sức ôm được cái chân to là đại trưởng công chúa Thục Nghi, về sau gả đến cũng sợ có người đàn áp.

      Nàng rất thức thời, đương nhiên khiến ngày tương lai cũa mình trở nên thoải mái - nếu sau này xảy ra như lời , lập tức ngoan ngoãn đáp:

      - Nếu người chê phiền, đương nhiên vãn bối rất sẵn lòng đến hầu chuyện người, chỗ người trà với điểm tâm đều ngon, giường cũng thoải mái ...

      xong, nàng lại lộ vẻ ngượng ngùng.

      Đại trưởng công chúa thích nàng nhất là ở điểm thành này, có lòng cẩn thận cách mấy cũng quan trọng bằng việc hiểu lấy bản thân, hiểu lấy vị trí của mình, cư xử ngượng tay ngượng chân, là có thể lọt vào mắt bà. thể nghi ngờ rằng tại Khúc Liễm rất hợp mắt bà, khiến bà vừa thấy thích.

      Cách thích của đại trưởng công chúa Thục Nghi, đó là thưởng trang sức cho Khúc Liễm.

      Trong lòng bà hiểu Khúc tam gia mất, tam phòng Khúc gia chỉ còn nhi quả phụ, tính tình Quý thị thế kia, ắt có cách nào cho con đồ cưới gì quý trọng, nữ nhân muốn sống yên ở nhà chồng, đồ cưới chính là trọng yếu nhất, làm sao nhẫn tâm để con bé tương lai bị người giễu cợt? Lại có chút áy náy với Khúc gia, mà Khúc Liễm ngoan ngoãn khiến người mến, nên muốn thưởng cho nàng ít đồ này nọ, xem như cho nàng đồ cưới trước, chuyện thế này ai cũng hiểu ngầm trong lòng, lo có người hiểu sai lệch

      Khúc Liễm được đại trưởng công chúa Thục Nghi đích thân tặng, hơi cảm thấy biết làm sao, như thể mình tham đồ của bà lão, muốn từ chối, lại bị đại trưởng công chúa Thục Nghi ép nhận.

      - Ngạch khăn cháu làm ta rất thích, có thể thấy cháu bỏ ít tâm sức, cháu hiếu thảo, trưởng bối như ta thể tỏ vẻ keo kiệt, kia chẳng phải khiến người chê cười sao?

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười , bảo nàng đừng để trong lòng.

      Khúc Liễm chỉ đành bất đắc dĩ mà nhận.

      Nàng hiểu người ta đối xử với nhau, giả tình giả ý vĩnh viễn là giả, mình chân thành với người khác, người ta mới đối với mình nhiệt thành. Như thế, khiến nàng thêm vài phần hiểu biết về đại trưởng công chúa Thục Nghi.

      Trò chuyện chốc, đại trưởng công chúa Thục Nghi sai người đem hộp điểm tâm trong cung thưởng đưa Minh Châu tiễn Khúc Liễm về.

      Kiệu vừa hạ xuống, Khúc Liễm liền nghe thấy thanh vội vàng kêu to:

      - Liễm muội muội!

      P/S: Tui ngoi lên, cố gắng nổi lềnh phềnh. Cảm ơn các bạn bỏ hố mà :yoyo26::yoyo26::yoyo26:!
      BigCute→_→, xiu lão gia, Iluvkiwi9 others thích bài này.

    2. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 56.2
      Chuyển ngữ: Cacmons
      Khúc Liễm hơi cứng đờ người, hiểu sao lại nhớ lại lúc nãy khi đôi môi mềm mại của thiếu niên dán lên, hô hấp nóng bỏng ấy, làm mặt nàng hơi được tự nhiên, xấu hổ trong lòng lại thấy còn mặt mũi nào mà gặp người ta, liền để ý thanh kêu to đằng sau mà lên xe ngựa.

      Kỉ Lẫm vội vã chạy tới, thấy nàng hề quay đầu mà lên xe ngựa, sắc mặt hơi tái , vô thức bộc lộ chút kích động, vội đến cạnh xe ngựa, gọi với vào trong:

      - Liễm muội muội!

      Minh Châu hơi nhíu mày, thầy vẻ mặt lo âu của Kỉ Lẫm, tránh được lấy làm lạ.

      Bởi Kỉ Lẫm đến, người đánh xe dám quất ngựa chạy , chỉ đành dừng lại.

      Khúc Liễm ngồi trong xe nghe được Kỉ Lẫm hô gọi bên ngoài, bèn biết rằng nếu mình lên tiếng, Kỉ Lẫm ngoài kia chắc chịu , người đánh xe cũng dám chạy, mà ở đây vẫn là phủ Trấn quốc công, mình là khách, nếu đôi co cùng khiến người khác nghi kỵ.

      Nàng lập tức vén rèm, nhìn về thiếu niên đứng cạnh xe ngựa.

      Thấy nàng vén rèm ló mặt, ánh mắt thiếu niên kia hơi sáng lên, nhưng rồi lại nhớ tới điều gì, lại đỏ mặt, dưới cái nhìn chằm chằm của nàng, lại nhanh chóng dời tầm mắt.

      Sắc mặt Khúc Liễm cũng hơi ngượng, trong lòng có chút lộn xộn, chỉ thấy Kỉ Lẫm trước mắt trở nên cực kỳ quái dị, hình như trở về dáng vẻ bình thường rồi. Chứ phải là kẻ lúc nãy ở khách viện, làm càn cuồng vọng, mới là dáng vẻ của , còn bên ngoài vẫn giữ vẻ quân tử như ngọc khiêm tốn ?

      Phân liệt kiểu này cũng quá hoàn hảo nhỉ?

      - Liễm muội muội ..... Ta, ta ...... Rất xin lỗi.....

      Kỉ Lẫm thở dài, trong lòng thấy vừa thẹn lại vừa xấu hổ.

      Khúc Liễm đơ lúc lâu mới làm bản thân thoạt nhìn có vẻ thong dong điềm đạm, giọng dịu dàng:

      - Kỉ công tử gì vậy? Nếu có việc gì, ta xin phải về phủ trước.

      Kỉ Lẫm nghe xong, sắc mặt lại đổi, khi muốn thêm điều gì, rèm kia buông xuống.

      Mãi khi xe ngựa chậm rãi xa rồi, vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo, có vẻ thất hồn lạc phách.

      - Thế tử, ngài .....

      Minh Châu cảm thấy đành lòng, tuy nàng ta biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy được thế tử rất lo lắng, muốn bước qua an ủi, chợt nhìn thấy gì đó, sắc mặt chợt đổi, quét mắt ra bên cạnh, đương nhiên thấy được tiểu nha hoàn cách đó xa, liền bước lên hai bước, chắn trước người Kỉ Lẫm.

      Kỉ Lẫm thu hồi tầm mắt, mím môi, nhìn nàng ta cái.

      Minh Châu cụp mắt, dám nhìn dấu vết cổ thêm, :

      - Hôm nay người cũng mệt mỏi cả ngày, xin hãy về nghỉ ngơi.

      Kỉ Lẫm thản nhiên lên tiếng đáp ứng, quay sang dặn dò:

      - Chuyện hôm nay, đừng với tổ mẫu, dù là ngươi có nhìn thấy cái gì, cũng được ra.

      Đôi mắt ôn nhuận xưa nay bỗng trở nên sâu thẳm, vẻ mặt ấm áp cũng thêm phần nghiêm nghị.

      Trong lòng Minh Châu sợ hãi, thu mắt phục tùng :

      - Xin thế tử yên tâm, nô tỳ biết phải làm thế nào.

      Kỉ Lẫm lại ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, thần sắc hơi trầm rồi .

      Trở lại Viện Huyên Phong, Thường Sơn ra đón, muốn thỉnh an ngẩng đầu lại thấy, sắc mặt hơi đổi, cả kinh hỏi:

      - Thế tử, cổ ngài bị con gì cắn bị thương vậy?

      - Hả?

      Kỉ Lẫm nghi hoặc nhìn ta, vuốt cổ theo bản năng, bỗng chợt nhớ tới điều gì, vẻ mặt lập tức đỏ bừng, vội trở về phòng ngủ.

      Về phòng, lấy ra kính tây dương, cởi vạt áo liền thấy mấy vết cào ràng, liền nhớ tới trong gian lờ mờ đó, nương mềm mại xương, mùi hương ngọt ngào sâu kín, cánh môi như đóa kiều hoa, đều kích thích thần kinh , khiến máu chảy dồn về mặt.

      Thế nhưng, nhớ lại dáng vẻ nương rời , sắc mặt lại hơi tái , lập tức nhịn được mà nắm chặt nắm tay, đến nỗi lộ cả gân xanh, cuối cùng chán nản buông kính tây dương nghiêm mặt, làm người khác nhìn vẻ mặt .

      Trời chiều dần ngả về tây, ánh sáng trong phòng cũng bắt đầu trở nên rất thưa thớt.

      lúc lâu sau, lại mở to mắt, quay sang nhìn người trong kính tây dương, đôi mắt biến hóa kỳ lạ lên tia hứng thú nhìn chằm chằm vào dấu vết cổ mình, thanh trêu tức, cười nhạt :

      - Tiểu nha đầu kia dữ đấy! Thế nhưng hương vị quả tồi!

      hứng thú đánh giá dấu vết cổ mình, cũng muốn xóa , ngược lại hơi tự đắc, nhìn ngắm lúc, mới đứng dậy, cài áo chỉn chu, rồi ra ngoài.

      Thường Sơn ở phòng ngoài, nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn lại, thấy đôi mắt phượng hẹp dài mà dị trước mắt, nhất thời câm như hến. Thế nhưng đến khi thấy bước ra ngoài, Thường Sơn hồi thần, nhịn xuống nỗi kinh sợ, vội hỏi:

      - Thế tử, người muốn đâu?

      - Ra khỏi thành, tự ngươi báo tổ mẫu tiếng , mấy ngày nữa ta lại về phủ.

      Dứt lời, liền nhanh đến chỗ chuồng ngựa.

      Trong lòng Thường Sơn khẩn trương, vội chạy theo, thấy có hai thị vệ cùng theo, mới yên tâm ít.

      Trong chính viện phủ Trấn quốc công, phu nhân Trấn quốc công nghe nha hoàn tâm phúc bẩm báo, sắc mặt đanh lại.

      - Mẹ chồng ta thích nàng ta nhỉ, thế mà lại thưởng cho nó bộ trang sức Minh Châu Chiếu Hà đó?

      Nghe thấy thanh của bà, Bình Phong im lặng, dám thêm nửa chữ.

      Mặt phu nhân Trấn quốc công lạnh như băng, căm giận mà siết chiếc quạt trong tay, vẻ mặt trầm khôn lường, lúc lâu sau mới hỏi:

      - Lúc nãy là thế tử tự mình tiễn Khúc tiểu thư kia ra ngoài sao?

      - Thưa phải.

      Phu nhân Trấn quốc công càng thêm hậm hực.

      Đúng lúc này, có nha hoàn vào bẩm:

      - Phu nhân, thế tử cưỡi ngựa ra phủ rồi.

      Phu nhân Trấn quốc công nghe được nhíu mày:

      - Giờ này nó còn ra ngoài làm gì?

      Bà nhìn sắc trời, thấy nắng chiều sắp tắt, lại hỏi:

      - Lão gia về chưa?

      - Thưa vẫn chưa.

      Nghe xong, phu nhân Trấn quốc công phất tay, cho nha hoàn lui xuống, tự mình đứng dậy bới tóc, rồi sang Hàn Sơn nhã cư.
      BigCute→_→, xiu lão gia, Iluvkiwi11 others thích bài này.

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      May quá, sắp quên nội dung truyện rồi. Chỉ cần k drop k bỏ :yoyo69:
      cacmons thích bài này.

    4. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      THÊ ĐIỀU LỆNH
      Tác giả: Vụ Thỉ Dực
      Chương 56.3
      Chuyển ngữ: Cacmons

      Xe ngựa chạy trong ánh chiều tàn về trước cổng Hầu phủ.

      - Khúc nương, đến phủ rồi, mời người xuống xe.

      Mụ hầu theo xe cung kính báo.

      Khúc Liễm hít vào sâu, lại trút nỗi bực dọc kia , rồi mới bình tĩnh lại, được Bích Xuân đỡ xuống xe.

      Sai Bích Xuân ở lại thưởng cho mụ hầu theo xe, Khúc Liễm tự Gia Thiện Đường trước.

      Lạc lão phu nhân xem kinh Phật bên trong, thấy nàng về, bèn tươi cười mà hỏi:

      - Mọi việc hôm nay có ổn ?

      Khúc Liễm ngồi vào ghế con đệm gấm cạnh bà, kể hết mọi chuyện về việc tiến cung hôm nay, chút giấu diếm.

      Lạc lão phu nhân nghe xong trong lòng có hiểu biết đúng đắn hơn tình cảm chồng - cháu dâu giữa Đại trưởng công chúa Thục Nghi và hoàng hậu, thầm thở dài, chỉ cần Đại trưởng công chúa Thục Nghi còn sống, dù phủ Trấn Quốc công có con cháu nên người cũng có thể huy hoàng thêm 20 năm nữa. Huống chi Kỷ Lẫm lại là đứa trẻ ưu tú, e là đời thứ ba vẫn hiển hách suy đâu.

      Khi nghe Khúc Liễm kể đến lúc Công chúa Tương Di đến Trung cung của hoàng hậu, Lạc lão cũng khỏi giật mình:

      - Công chúa Tương Di như thế sao?

      Khúc Liễm gật đầu thưa:

      - Vâng ạ, cháu cũng biết tại sao Công chúa Tương Di lại thế nữa.

      Chẳng lẽ Công chúa Tương Di thấy Khúc Liễm thuận mắt? Lạc lão phu nhân hơi mơ hồ hiểu được ý của Công chúa Tương Di, nhưng cũng biết Công chúa Tương Di rất được các vị trong cung chiều, nếu Khúc Liễm lọt vào mắt xanh của ta, cũng là vận mệnh của Khúc Liễm, tránh được lại thở dài, ngờ con bé này trước giờ vẫn chút tiếng tăm, mà khi bước lên mây (1) chẳng ai may mắn bằng nó.

      - Công chúa Tương Di ở trong cung, cũng dễ ra ngoài, chắc cũng tùy tiện xuất cung, nếu ngày sau có khi gặp gỡ, dù công chúa muốn làm gì, cháu chỉ cần làm theo là được rồi.

      Lạc lão phu nhân .

      Khúc Liễm ngoan ngoãn thưa vâng.

      Lại trò chuyện thêm lúc, Khúc Liễm tạm biệt Lạc lão phu nhân, về viện của mình.

      Lúc về tới, nàng liền thấy tỷ tỷ đợi sẵn.

      Trông Khúc Thấm hơi lo lắng, xem nàng từ xuống dưới rồi mới dắt tay nàng vào trong, cười hỏi:

      - Hôm nay sao rồi?

      Khúc Liễm thể kể lại toàn bộ quá trình tiến cung hôm nay, lại hề nhắc đến việc xảy ra ở phủ Trấn quốc công, nếu nàng ra, chẳng phải càng khiến tỷ tỷ lo lắng hơn sao?

      Khúc Thấm nghe xong, nhịn được che miệng dở khóc dở cười, nhưng cũng thầm hiểu được dự định của Công chúa Tương Di.

      Cái vị Công chúa Tương Di này vì xuất cung mà ngay cả muội muội cũng có thể dụ dỗ được, cũng có phải công chúa dám làm thế vì nhắm trúng thân phận của muội muội là vị hôn thê của Kỷ Lẫm hay .

      Khúc Liễm quan sát nét mặt của tỷ tỷ, liền biết rằng tỷ ấy biết nguyên nhân, giấu được thắc mắc:

      - Tỷ tỷ, tỷ thấy Công chúa Tương Di là người thế nào? Sao công chúa lại thế?

      - Tất nhiên là...

      Khúc Thấm buột miệng rồi lại cười:

      - Tỷ cũng biết, nhưng nghe Công chúa Tương Di có vẻ thích tiểu thư Hầu phủ, muốn tới chơi khi xuất cung, nên mới vậy.

      Khúc Liễm vốn chẳng tin, nhưng hỏi thêm cũng hay.

      Đến chừng biết món quà Thái hậu và công chúa Tương Di thưởng cho muội muội, lại xem bộ trang sức minh châu màu đỏ ráng chiều (2) mà Đại trưởng công chúa Thục Nghi thưởng, Khúc Thấm nhanh chóng hiểu được ý của Đại trưởng công chúa Thục Nghi, khỏi mừng cho muội muội.

      - Được rồi, muội mệt mỏi cả ngày, ăn gì đó trước rồi rửa mặt nghỉ ngơi , ngày mai chúng ta với ngoại tổ mẫu đến thôn trang chơi.

      Khúc Liễm vâng lời, giờ nàng cũng còn sức đâu mà trò chuyện với tỷ tỷ nữa.

      Khi đêm xuống, mặt trăng treo giữa trời cao, Khúc Liễm mặc áo ngủ rộng rãi nằm giường lúc rồi mà vẫn ngủ được.

      Nàng nhớ về Kỷ Lẫm, nhớ lại khi gặp lần đầu ở chùa Tế Minh phủ Thường Châu, cho đến Kỷ Lẫm có vẻ hơi hồn bay phách lạc đứng lặng trong hoàng hôn, cuối cùng cắn môi, xuống giường mang giày vải mềm đến lấy khối huyết ngọc (3) khắc chữ "Liễm" kia từ trong ngăn tủ, giận dỗi ném nó vào trong cái hộp, lại đem cất vào rương khóa lại, mắt thấy tâm phiền.

      Làm xong xuôi, nàng mới phủi tay, tức giận lên giường ngủ.

      Chú thích:

      (1) Bản gốc là: "飞上枝头"

      QT thành: "bay lên đầu cành"

      Ý lấy từ câu "chim sẻ bay lên đầu cành thành phượng hoàng", trong truyện thường dùng để chỉ những nhân vật bình thường bỗng chốc rơi vào hoàn cảnh đặc biệt tốt (ví dụ: gả vào nhà giàu).

      (2) Bản gốc là: "那套明珠晚霞的首饰"

      QT thành: "bộ kia minh châu ráng chiều đồ trang sức" (Hán Việt là "na sáo minh châu vãn hà đích thủ sức")

      Hình minh họa:

      [​IMG][/IMG] ​

      (3) Huyết ngọc: trong truyện đề cập đến loại ngọc gì nhưng search toàn ra ngọc cẩm thạch huyết. Theo đó, ngọc cẩm thạch huyết chỉ ngọc cẩm thạch có màu đỏ - vàng, xanh - đỏ hoặc xanh - vàng, là trong những loại đá quý thuộc hàng thượng đẳng.

      Hình minh họa:

      [​IMG][/IMG] ​
      BigCute→_→, thuyt, Iluvkiwi3 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :