1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Ây dà, a Thẩm nhà ta đáng quá ...
      Cơ mà nghe ma nữ “Thẩm công tử”, đến từ cổ đại à, thời đó có “suy đồi đạo đức” rồi à :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ù ôi hí hí, hôn vợ đến sưng cả môi, hai người này ngọt ngào làm tui sung sướng quá thôi. Thấy Thẩm Thuật háo hức mở quà cơm hộp mà cưng ghê nơi, còn né trái tim ra nữa chứ :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Haha ma nữ cũng gan dạ gớm nhỉ :)))) cái câu “mê zai đầu thai mới hết” là đúng nhỉ, vẫn là ma thôi chưa đầu thai nên vẫn mê zai :)))
      Thuật mãnh liệt ghê, hôn sưng cả mỏ rồi :)))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Dám làm hỏng hợp cơm tình của vợ làm , hên là Thẩm Thuật thấy được ma chứ con ma nữ cũng thoát khỏi oán khí nặng nề vì cái tội làm hỏng bữa cơm này rồi kkkk tội con ma nữ ghê
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 121
      Edit: Ngân Nhi

      Hôm nay Diệp Tuệ tham dự buổi lễ ra mắt giới thiệu sản phẩm, đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ xuất trước công chúng từ sau khi có tin đồn qua lại với người nhà họ Thẩm.

      Đới Chí đề cập qua với , mặc dù mạng xóa sạch hết các tin tức cũ, nhưng truyền thông nhất định kiêng dè mà đặt câu hỏi.

      Diệp Tuệ đứng sân khấu, bên dưới là các đơn vị truyền thông, trong tay ai cũng cầm máy ảnh bấm liên tục, tiếng tách tách vang lên ngớt, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Tuệ đều mang theo hào hứng, nhân vật chính đứng ở đây rồi, bọn họ sao có thể bỏ qua được chứ.

      Đến lúc truyền thông được phép đặt câu hỏi, ai có ý định hỏi về sản phẩm mà Diệp Tuệ đại ngôn, chú ý của bọn họ chỉ đặt vào chuyện Diệp Tuệ và nhà họ Thẩm thôi.

      Diệp Tuệ, xin hỏi chuyện giữa và con trai út của nhà họ Thẩm có ạ?”

      “Người ta tài nguyên mà nhận được đều là do nhà họ Thẩm mang đến cho, chuyện này có phải ?”

      “Từ khi ra mắt đến giờ thay đổi quá nhiều, có phải là vì có chỗ dựa ?”

      Dù truyền thông có đưa ra những câu hỏi sắc bén cỡ nào thái độ của Diệp Tuệ vẫn hề thay đổi, vẫn chỉ duy trì nụ cười tiêu chuẩn.

      Lúc này, Đới Chí lên tiếng: “Diệp Tuệ trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến nhà họ Thẩm.”

      trường thoáng chốc trở nên yên tĩnh, bọn họ đều biết Đới Chí là người đại diện vàng trong giới, Đới Chí và Diệp Tuệ đều là người của Hoa Thụy, bọn họ dù có hiếu kỳ cỡ nào cũng dám công khai đối đầu với Hoa Thụy.

      Truyền thông lại bắt đầu chuyển sang hỏi về sản phẩm, Diệp Tuệ cầm mic trả lời lần lượt từng câu.

      Lúc buổi lễ ra mắt sản phẩm sắp kết thúc, có phóng viên đặt câu hỏi với Diệp Tuệ: “ Diệp Tuệ, xin hỏi tiêu chuẩn chọn nửa kia của là gì ạ?”

      Câu hỏi này liên quan đến nhà họ Thẩm, cho nên Đới Chí lên tiếng ngăn cản.

      Giờ phút này bầu khí trở nên yên tĩnh cực độ, cho dù Diệp Tuệ có dính líu đến nhà họ Thẩm hay cũng thể phủ nhận điều rằng rất xinh đẹp và trẻ trung, tương lai sáng lạn.

      Gần đây Diệp Tuệ cực kỳ hot, trở thành cơn gió mới thổi vào làng giải trí, người ưu tú như Diệp Tuệ, biết hình mẫu người đàn ông lý tưởng trong lòng rốt cuộc là như thế nào?

      Tất cả mọi người đều chờ câu trả lời từ .

      Sau khi nghe xong câu hỏi, Diệp Tuệ bắt đầu vẽ lại dáng vẻ của Thẩm Thuật trong đầu.

      Đôi mắt đen nhánh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vừa phải, chưa từng gặp người nào đẹp trai hơn .

      Nhưng mà, điều quan trọng nhất khiến cho rung động phải là gương mặt .

      thích Thẩm Thuật vì chân thành của , vì quan tâm và đối xử với quá tốt, trong lòng cũng chỉ có duy nhất mình thôi.

      quá may mắn khi được làm bạn đời của .

      Thẩm Thuật tốt vô cùng, tốt đến mức thể diễn tả được thành lời, nếu muốn hết về sợ là mấy ngày mấy đêm cũng xong mất.

      Hàng loạt các suy nghĩ lướt qua trong đầu , Diệp Tuệ há miệng, chuẩn bị trả lời.

      Thẩm Thuật ngồi trong văn phòng, cũng xem trực tiếp buổi lễ ra mắt sản phẩm, nghe được câu hỏi mà phóng viên vừa hỏi . Lúc này, nhìn thấy mỉm cười, há miệng .

      Diệp Tuệ đưa mắt nhìn thẳng, giống như trả lời với Thẩm Thuật qua màn hình, giọng rất chân thành: “Người đàn ông của tôi, tôi hy vọng ấy thương tôi lòng, mãi mãi chỉ đối tốt với mình tôi thôi.”

      Diệp Tuệ biết là Thẩm Thuật cũng nghe được câu trả lời của , chăm chú nhìn qua màn hình, khóe miệng nhếch lên cười.

      Xế chiều Diệp Tuệ quay quảng cáo, còn chưa bắt đầu quay, liền ngồi trong phòng hóa trang nghịch điện thoại. Tiểu Lưu có điện thoại nên ra ngoài nghe.

      lát sau, Tiểu Lưu cầm theo bó hoa tươi quay về, đưa cho Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, lại là hoa của chị này, cũng phải nửa tháng rồi đấy, sao ngày nào cũng có người tặng hoa cho chị thế nhỉ?”

      Diệp Tuệ nhận lấy bó hoa, cúi đầu trầm ngâm.

      Bắt đầu từ nửa tháng trước, ngày nào cũng có người tặng cho bó hoa. Hoa rất đẹp, giấy gói cũng là hàng cao cấp, mỗi ngày lại nhận được bó hoa khác nhau.

      Điểm giống nhau duy nhất là người tặng hoa hề tiết lộ danh tính, lần nào cũng chỉ kẹp tấm thẻ bên trong bó hoa.

      đó viết: Tặng cho Diệp Tuệ xinh đẹp.

      Ngày qua ngày, đều đặn như thế. Lâu dần, Diệp Tuệ cũng quen với nét chữ này.

      Hôm nay, người bí đó tặng cho hoa hồng Champagne, bông nào cũng nở rộ tươi thắm, cực kỳ đẹp.

      Tiểu Lưu hỏi: “Tuệ Tuệ, chị nghĩ hoa này là ai tặng? Em đoán rất có thể là fanboy.”

      “Hoặc là, phải fanboy, mà là doanh nhân thành đạt, người đó chắc là muốn theo đuổi chị nhưng lại dám thẳng ra.”

      Diệp Tuệ bái phục với lối suy nghĩ của Tiểu Lưu, cười : “Được rồi được rồi, chắc chắn là fan tặng, em đừng nghĩ nhiều làm gì.”

      Tiểu Lưu ra ngoài làm việc, Diệp Tuệ để bó hoa lên bàn trang điểm rồi lại cúi đầu xem điện thoại.

      Cửa phòng hóa trang được mở ra, Sầm Ngộ vào. nhìn Diệp Tuệ rồi lại nhìn bó hoa bàn trang điểm, chậm rãi tới.

      Sầm Ngộ đứng phía sau Diệp Tuệ, vẫn chưa phát ra, chỉ mải mê xem điện thoại. Sầm Ngộ gọi : “Diệp Tuệ.”

      Đột nhiên có tiếng làm Diệp Tuệ giật mình, quăng điện thoại lên bàn, tay quơ cái làm bó hoa rơi xuống đất.

      vừa định cúi xuống nhặt lên bàn tay thon dài giơ trước mặt , cầm lấy bó hoa.

      Bó hoa rơi xuống làm cái thiệp kẹp bên trong cũng rơi ra theo.

      Sầm Ngộ cầm cả hoa và tấm thiệp lên, đứng thẳng người, tay cầm bó hoa, mắt nhìn Diệp Tuệ.

      hơi bối rối, đưa lại hoa cho , ngập ngừng : “Hoa của em đây.”

      Tay kia của vẫn còn cầm tấm thiệp, đưa nó cho : “Còn nữa, thiệp của em.”

      Diệp Tuệ nhận lại hoa và thiệp, cười : “Cảm ơn .”

      Dạo này có mấy hoạt động tham gia đều trùng hợp gặp được Sầm Ngộ, hoặc nếu như tình cờ bắt gặp ở đâu đó, cũng lớn tiếng gọi .

      Sao lại có nhiều tình cờ như vậy chứ?

      Lúc này, Sầm Ngộ : “Em thích hoa này ?”

      Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn vào mắt , con ngươi trong trẻo của lúc này lại chứa cảm xúc khác lạ.

      Hình như rất để ý tới việc nghĩ sao về bó hoa này.

      Tại sao nhỉ? Hai người chỉ là bạn bè thôi.

      Diệp Tuệ thấy rất khó hiểu, trong đầu nhớ lại lời Tiểu Lưu vừa , Tiểu Lưu ngày nào cũng có người tặng hoa cho , chừng là vì người ta theo đuổi .

      Rất nhiều trùng hợp khiến phải hoài nghi.

      Diệp Tuệ giữ bình tĩnh, nhìn Sầm Ngộ, : “ có thể viết mấy chữ cho em xem ?” muốn xác nhận chuyện.

      muốn xem xem chữ viết tấm thiệp có giống với chữ của Sầm Ngộ .

      Sầm Ngộ giật mình, cũng đoán ra được lý do cầu như vậy, thế cũng được, thẳng thắn lần xem sao.

      hỏi rất tự nhiên: “Viết cái gì?”

      Diệp Tuệ nghĩ chút rồi đáp: “ chỉ cần viết mấy chữ thôi, viết gì cũng được.” Chỉ cần chữ thôi là có khi cũng đoán ra được.

      Sầm Ngộ vẫn cử động, chuẩn bị cầm bút viết, chỉ chăm chú nhìn : “ biết em muốn xem viết chữ gì?”

      Diệp Tuệ : “Tùy .”

      Sầm Ngộ lại thản nhiên : “Diệp Tuệ, em muốn xem chữ gì, viết ngay cho em chữ đó.”

      Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ, giơ tay lên, mở lòng bàn tay trống trơn ra, cười : “Em đưa giấy bút cho viết thế nào đây?”

      Bấy giờ Diệp Tuệ mới nhớ ra, quay người nhìn lên bàn, chuẩn bị tìm giấy bút: “ chờ chút nhé.”

      Lục tìm lúc, mới cầm tờ giấy và cái bút tới, để lên bàn : “ viết .”

      Diệp Tuệ đứng bên, chừa chỗ cho Sầm Ngộ, Sầm Ngộ tiến lên, cầm lấy cái bút rồi mở tờ giấy ra.

      vẫn chưa bắt đầu viết, ánh mắt hờ hững liếc nhìn tấm thiệp bàn, tỏ ý sâu xa: “Hy vọng những gì viết khiến em hài lòng.”

      Sầm Ngộ cúi người xuống, lướt bút trang giấy trắng, nét chữ màu đen ra dần dần, dưới ánh đèn nhìn rất ràng.

      “Tặng cho Diệp Tuệ xinh đẹp.”

      Dòng chữ y hệt như tấm thiệp, nét chữ cũng giống nhau như đúc.

      Diệp Tuệ xác nhận suy đoán trong lòng, thầm thở dài: “ ra đúng là .” Người bí tặng hoa cho những ngày qua là Sầm Ngộ.

      Sầm Ngộ đứng thẳng lên, tựa người vào bàn hóa trang, ánh mắt hề trốn tránh, thoải mái thừa nhận: “Là .”

      Diệp Tuệ hỏi: “Sao lại tặng nhiều hoa cho em thế?”

      Sầm Ngộ nhìn , rất ràng: “Nếu thích ai theo đuổi người đó, nghĩ là mình việc gì phải che giấu cả.”

      Giọng trầm xuống chút: “Nếu hành động của làm phiền đến em cho xin lỗi.”

      Diệp Tuệ khựng lại vài giây, nhìn Sầm Ngộ, thành : “Xin lỗi , em có người mình thích rồi.”

      Nụ cười của Sầm Ngộ cứng lại, hỏi: “ có thể mạo muội hỏi em người đó là ai ?”

      Trong đầu Diệp Tuệ ra gương mặt của Thẩm Thuật, cười : “Em thể cho biết ấy là ai được, em chỉ có thể ấy là người rất tốt rất tốt.”

      Ánh mắt trong trẻo, chân thành nhấn mạnh lại lần: “Đời này em chưa từng gặp được ai tốt như ấy.”

      Sầm Ngộ nhìn ra được, khi nhắc tới người trong lòng mình, tâm trạng của Diệp Tuệ trở nên rất vui vẻ, dường như bất cứ ai cũng thể chen vào thế giới của hai người họ.

      Sầm Ngộ hơi buồn, cực kỳ nghiêm túc muốn theo đuổi Diệp Tuệ, tiếc là còn chưa bắt đầu phải kết thúc.

      cười : “Vậy chúc hai người hạnh phúc nhé.”

      xong lại trở về với dáng vẻ phóng khoáng câu nệ thường ngày: “Diệp Tuệ, em là người đầu tiên mà theo đuổi đấy, ngờ lại thất bại như thế này. Ôi tôi buồn quá !”

      Diệp Tuệ an ủi : “ ưu tú như thế, nhất định gặp được tốt thôi.”

      Sầm Ngộ nhìn , yên lặng vài giây.

      lúc sau, mới mở miệng, giọng rất rất , cảm giác như có thể tan biến ngay trong khí: “Làm sao mà giống được.”

      Diệp Tuệ nghe , hỏi: “ gì cơ?”

      Sầm Ngộ ngẩng đầu, mỉm cười, vẻ buồn bã được trong nháy mắt, : “ là, hoa này để mang vậy, lại ảnh hưởng đến công việc của em.”

      Diệp Tuệ: “Cảm ơn nhé.”

      Sầm Ngộ cầm hoa rồi rời , Diệp Tuệ sau lưng , quay đầu lại mà chỉ phất tay đáp: “ có gì.”

      Sau đó Diệp Tuệ cũng ra khỏi phòng hóa trang, ai biết là nơi này vừa mới phát sinh chuyện gì.

      đời này có ma ?” là chương trình rất được khán giả đón nhận, tuy nhiên đạo diễn Tôn là người có cầu rất cao, ông vẫn tìm kiếm đột phá.

      Tập tiếp theo đạo diễn Tôn tìm gặp viện trưởng của viện bảo tàng cung điện Hạ Chu, xin được phép ghi hình bên trong cung điện.

      Viện trưởng Hạ thuộc tầng lớp trung niên, nhưng ông vẫn luôn quan tâm đến những vấn đề của người trẻ mạng, chương trình này rất nổi tiếng, ông cũng là khán giả trung thành.

      Bảo tàng triều Hạ Chu mở được nhiều năm, nhưng chưa từng cho đoàn phim vào quay, viện trưởng Hạ cũng cân nhắc đến việc làm phim tài liệu hoặc phóng , mà chương trình này cũng là cách rất tốt để quảng bá rộng rãi.

      Sau khi hai bên bàn bạc xong, trừ những nơi quá cũ hoặc chưa tu sửa đủ an toàn, bọn họ quyết định cho chương trình ghi hình ở số nơi chưa từng được đem ra triển lãm trong cung điện.

      Weibo chính thức của viện bảo tàng cung điện Hạ Chu đăng bài mới: “Ban đêm có người.”

      Bên dưới là tấm áp phích, trong cung điện rộng lớn có bóng dáng xinh đẹp thướt tha, tay cầm chiếc đèn.

      “Chuyện gì đây! Cung điện Hạ Chu mở cửa cả buổi tối à? Vé vào cửa bán sao?”

      “Lầu nghĩ nhiều rồi, về nhà tắm rửa ngủ . Bài đăng và tấm ảnh ràng là sặc mùi quảng cáo mà, tôi đoán là show ‘ đời này có ma tới cung điện Hạ Chu ghi hình rồi.”

      bao lâu sau, tổ chương trình cũng chia sẻ lại bài đăng của cung điện Hạ Chu, thông báo chính thức chuyện này.

      Các khách mời và dân mạng đều biết tin cùng lúc, tập tiếp theo ghi hình ở cung điện Hạ Chu có lịch sử mấy trăm năm, tin tức vừa được tung ra khiến dân mạng khiếp sợ.

      Những nơi cổ xưa thần bí tất nhiên thể thiếu những câu chuyện, nghe cung điện Hạ Chu bao giờ mở cửa vào ban đêm, nơi này đóng cửa ngay từ xế chiều, khách du lịch nào có thể ở lại đây khi trời tối.

      Có người từng kể lại là họ nhìn thấy bóng ma, có người gặp phải quỷ đả tường* làm cho lạc đường, cũng có người bảo nếu bát tự yếu thể đến cung điện Hạ Chu…Tuy nhiên tất cả đều chỉ là lời đồn.

      * tượng bị bao vây trong vòng luẩn quẩn thoát ra được, mất cảm giác về phương hướng.

      Dưới chờ mong của dân mạng, cuối cùng cũng đến ngày ghi hình.

      Vừa mới bắt đầu mở livestream, lượt xem vượt mức kỷ lục, vì thu hút người xem ngoài yếu tố thần quái ra còn có cả tò mò về cung điện Hạ Chu nữa.

      “Aaaa còn chưa bắt đầu mà tôi thấy sợ quá, hôm nay đến cung điện Hạ Chu đấy, nơi này nhiều lời đồn ma ám lắm.”

      “Cung điện Hạ Chu là nơi triển lãm bao năm nay rồi, còn có bao nhiêu nhân viên làm việc ở đây, cho tới bây giờ từng xảy ra chuyện gì đâu, đừng có nghe gió là mưa được ?”

      Các khách mời tập trung bên ngoài cung điện, bọn họ cười vui vẻ, hoàn toàn hề bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, các khách mời nữ khá can đảm, chỉ có Kim Cương là đeo bùa tới.

      Diệp Tuệ thấy Tống Bạch đeo cặp sách liền hỏi: “Em mang theo bài tập đấy à?”

      Tống Bạch lắc đầu: “Hôm nay trường em phải học thêm, em vừa tan học cái là tới đây ngay, quên cất sách Lịch Sử vào ngăn bàn rồi.”

      Tống Bạch vừa vừa lấy sách Sử ra, giở đến trang về triều đại Hạ Chu rồi đưa cho Diệp Tuệ xem.

      “Tiểu Bạch, em mang cả sách nữa à, chị cũng thế nè.” Triệu Hủy lấy từ trong túi ra cuốn sách cũ, bìa nhăn nhúm, bên có thể nhìn thấy mấy chữ mờ mờ “Cổ đại dị văn lục*”.

      *Ghi chép về những chuyện kỳ lạ thời cổ đại.

      Diệp Tuệ nhịn được hỏi: “Sách này mua đâu vậy?”

      Triệu Hủy cười hì hì: “Hồi trước lúc quay phim tôi thấy nó ở quầy hàng, chủ quầy để cuốn này ở đây cũng chẳng ai mua nên đưa cho tôi luôn.”

      Các khách mời: “…”

      Khán giả cũng cười sảng khoái, bầu khí đáng sợ nhất thời được giảm , cũng may là các khách mời đều bạo dạn, chứ dân mạng ngồi xem trực tiếp cũng bị cuốn theo nỗi sợ mất.

      “Chương trình này hay ghê, mấy tập trước bài trừ mê tín dị đoan, tập hôm nay các khách mời mở sách Sử ra xem ngay trong cung điện Hạ Chu luôn.”

      “Cổ đại dị văn lục là cái quỷ gì, thế mà lại mua được ở quầy hàng vỉa hè! Mọi người đừng có tin nhé, sách kia nhìn cái bìa thôi thấy đáng tin rồi, đừng có tự mình dọa mình.”

      “Yên tâm , tập này Chu thiên sư comeback rồi, còn có Diệp đại tiên của chúng ta nữa mà, ma quỷ quái gì cũng phải nguyên hình thôi.”

      Khác với suy nghĩ của mọi người, lúc biết tin chương trình quay ở cung điện Hạ Chu, cảm giác đầu tiên của Diệp Tuệ phải là sợ, mà là vô cùng mong đợi.

      cảm xúc rất thân quen với triều đại này, tình huống như vậy xuất hai lần rồi.

      Tổ chương trình lần này bọn họ đến những nơi chưa từng được mở để triển lãm, như vậy Diệp Tuệ cũng nhân cơ hội này để tìm ra chân tướng.

      Các khách mời vẫn đứng chỗ, chỉ có Diệp Tuệ hỏi: “Viện trưởng Hạ, khi nào chúng ta bắt đầu ạ?”

      Viện trưởng Hạ biết lấy từ đâu ra cái đèn lồng, : “Để tôi dẫn mọi người .”

      Diệp Tuệ nhìn cổng lớn của cung điện Hạ Chu mở ra ngay trước mắt, luồng khí nặng nề ùa tới, vây lấy toàn thân , liếc nhìn xung quanh, hình như chỉ mình cảm thấy vậy.

      Bóng dáng của bọn họ biến mất trong cung điện, cổng lớn chậm rãi đóng lại, khóa chặt.

      Viện trưởng Hạ cầm chiếc đèn, dẫn mọi người vào trong cung điện.

      Đêm khuya, đỉnh đầu là vầng trăng sáng như hoa lê, nhưng dường như lại bị màn đêm thâm trầm cuốn lấy, làm cho ánh trăng bị lu mờ nhìn .

      Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, khỏi làm tăng thêm bầu khí u ám đáng sợ.

      Các bức tường thành của cung điện giam cầm họ ở nơi này, con đường trong cung rộng và dài, phía sau là tầng tầng lớp lớp cảm giác nặng nề đè nén như xiềng xích.

      con đường dài, cơn gió tịch mịch, cùng ngọn đèn lạnh lẽo như băng.

      Màn đêm nổi lên tứ phía, mọi người bước con đường nhìn thấy điểm cuối, chỉ cảm thấy u rét lạnh.

      Điều kỳ lạ là, suốt cả đoạn đường đều thấy có bóng ma nào đến gần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :