1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 127. Chuyện xưa thứ 5 xong

      “Ta giao tập đoàn Lệ Thị cho con, nhưng con xem con làm cái gì!” phụ thân Lệ Dạ phẫn nộ vỗ vào tay vịn, tay chỉ vào mũi , “Gần đây có phải con trúng tà hay ? A? Sao lại biến thành cái dạng này!”

      Lệ Dạ mặt hề động dung, ngồi đối diện phụ thân lời, lạnh lùng nhìn ông ta. Cái gọi là ‘ phụ thân ’, có lẽ đối với biểu nhân cách của ở thế giới này còn có chút ảnh hưởng, nhưng giờ phút này với nhân cách , cũng bất quá là nhân vật quan trọng ở tiểu thế giới mà thôi.

      “Chủ tịch, ngài đừng nóng giận, ca ca cũng là vì huyết mạch Lệ thị chúng ta.” Đứng ở bên cạnh lão gia tử có người trẻ tuổi mắt khuyên giải an ủi.

      Người trẻ tuổi này là con riêng của lão gia tử, Lệ Khang em cùng cha khác mẹ với Lệ Dạ, và lão Lệ chủ tịch tập đoàn Lệ Thị chính là thế lực vai ác lớn nhất của thế giới này, cản trở nam nữ chính ở bên nhau, bọn họ vì ngăn cản Lệ Dạ và nữ chính giai tầng bình dân cũng làm loại chuyện mướn hung thủ giết người, mua hung thủ chế tạo tai nạn xe cộ vân vân —— xét thấy lần này những chuyện vai có thể ác làm đều bị Lệ Dạ làm trước, hai vai ác trong nguyên tác ở vào trạng thái có suất diễn, đến giờ phút này mới có cơ hội lên sân khấu.

      Hai ‘ vai ác ’ gốc cũng biết đối với bọn họ mà , thế giới thay đổi, ở trong mắt bọn họ, người kế nhiệm ưu tú hoặc ca ca chướng mắt đột nhiên u mê, làm ít việc kỳ quái, hai người tức giận, mừng thầm.

      “Phải, đến việc này ta liền tức giận!” Lão Lệ bị Lệ Khang đổ thêm dầu vào lửa phun ra hỏa khí lớn hơn nữa, mắng: “Sao lại cẩn thận như vậy, ngày thường con chơi thế nào cũng được, nhưng sao có thể tìm đứa con có gì để sinh con? A, liên hôn giữa chúng ta và Âu Dương gia phải làm sao đây, nếu hôn thê của con biết việc này mọi chuyện bay hết, giờ con nhanh xử lý tốt nữ nhân kia cho ta! Còn nữa, nếu sinh con, là huyết mạch Lệ thị chúng ta, thể để nó lưu lạc bên ngoài, mang về tìm người nuôi, rồi là con nhận làm con nuôi.”

      Lệ Dạ nghe hai người bọn họ xong lúc, đứng dậy sửa sửa vạt áo, “ xong chưa, xong tôi đây, về sau có chuyện gì đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”

      Lão Lệ: “Con đây là có thái độ gì! Đồ bất hiếu, con đứng lại đó cho ta!”

      Lệ Khang: “Ba, thôi, thôi.”

      Lệ Dạ ràng lão Lệ làm gì, đơn giản chính là lấy về cổ phần còn có sản nghiệp chuẩn bị cho , muốn hỏi Lệ Dạ nghĩ thế nào, đương nhiên là thể nhịn, thể chịu đựng bất kì kẻ nào vô lễ và mạo phạm , nhưng với mình, thế giới tạm thời thất ý tính là gì, giờ phải chuyên tâm đối phó nữ chính và nam phụ mới là chính xác, thể lại bị cái thế giới cái gọi là nghiệp làm cho vướng tay chân, nếu phải tâm thắng bại quá cường, ban đầu đấu với Tập đoàn Ngụy Thị, cũng đến mức mất tiên cơ.

      Cho nên, thể tái phạm sai lầm như vậy.

      banh mặt bước nhanh ra ngoài, ở trong đầu dò hỏi hệ thống, “Tình cảm của nữ chủ chếch bao nhiêu.”

      Hệ thống xanh hoá chậm chạp trả lời. Lệ Dạ lâu quản hệ thống hình như có vấn đề này, hệ thống ngẫu nhiên toát ra câu nhắc nhở, nhưng đa số thời gian đều trầm mặc. Lệ Dạ lại gọi hai tiếng, hệ thống xanh hoá mới ra tiếng :

      —— “Chuyện gì?”

      Lệ Dạ hoài nghi : “Ngươi làm gì? Vì sao lập tức trả lời ta?”

      —— “ làm sạch tồn đọng, trước kia những tiểu thế giới đó có quá nhiều phế liệu, quá bẩn, ta rửa sạch chút.”

      Lệ Dạ: “……”

      —— “A, vừa rồi ngươi hỏi cái gì?”

      Lệ Dạ nhẫn nại chút, “Tình cảm của nữ chủ chếch !”

      —— “Ta nhìn xem, oa a, sắp đầy rồi, ngươi làm cái gì vậy, chếch nhanh.”

      Lệ Dạ muốn nữa, giơ tay lấy di động, định gọi điện thoại cho bí thư, mới vừa đụng vào di động, lại nghĩ đến tin nhắn đến từ Thuần Vu Tức, mặt tối sầm thả điện thoại trở về. Dần dần tới gần tuyệt cảnh, làm áp lực dễ giận, mất những khí vận thế giới, cũng cướp đoạt ‘thần tính’ người , khiến cho lần nữa biến thành bộ dáng lúc ban đầu càng gần với ‘người’ hơn.

      “Đợi , đại ca!”

      Lệ Dạ còn chưa ra khỏi toàn nhà Lệ thị, người em khác mẹ Lệ Khang đuổi theo, so với Lệ Dạ nam chính xứng với mặt soái khí, đệ đệ mắt chính là mặt người xấu điển hình, luôn có cảm giác có hảo ý.

      “Tôi này đại ca, đệ đệ đây cần phải đa tạ chắp tay nhường lại, Lệ thị khinh thường nhìn đến, đệ đệ tôi đây lại quý trọng vô cùng. Vừa rồi phụ thân , Lệ thị là của tôi, về sau nếu đại ca có gì khó khăn, đệ đệ khẳng định hỗ trợ.”

      như thế, nhưng ngữ khí trào phúng, mang theo cỗ tự đắc, sắc mặt tiểu nhân đắc chí làm người ta chán ghét. Lệ Dạ nhìn mà phiền chán, chút nghĩ ngợi nhấc chân gạt người ngã mặt đất.

      Lệ Khang bị chân này gạt ngã, ôm bụng kêu đau, Lệ Dạ nhấc chân xoa xoa giày lên bộ tây trang đắt đỏ người tên kia, từ cao nhìn xuống : “Mày là cái thứ gì, cũng xứng kêu la trước mặt tao.”

      Lệ Khang bị ánh mắt nhìn như nhìn con kiến chọc giận, trừng , “Mày dựa vào cái gì khinh thường tao, phải, tao là con riêng, nhưng ta kém mày, bây giờ tao cũng mang họ Lệ, Lệ thị là của tao, còn mày, dù trước kia mày có phong cảnh thế nào……”

      Lệ Dạ quay đầu , hoàn toàn làm lơ ta, hòn đá vướng chân này, với căn bản có liên quan gì. Lệ Khang ngã tại chỗ, hai mắt cừu hận lại ghen ghét mà nhìn chằm chằm bóng dáng Lệ Dạ, biểu tình vặn vẹo.

      “Lệ Dạ! Lệ Dạ! Ngươi đáng chết!” hạ giọng phẫn nộ hô.

      Lệ Dạ nghe thấy, cũng thèm để ý, con kiến mà thôi, thậm chí cần dụng tâm, ai thèm để ý ta suy nghĩ cái gì.

      Nhưng Lệ Dạ làm sao nghĩ đến, con kiến được để vào mắt, cơ hồ bị bỏ qua hoàn toàn, giết chết ở thế giới này.

      Lệ Khang dùng biện pháp mà Lệ Dạ từng dùng, mua người cùng đường, dùng tiền sai lái xe đâm Lệ Dạ.

      Lệ Dạ đường công ty bị đâm, mới vừa liên hệ xong với đoàn luật sư của mình, thương thảo về việc thưa kiện Quách Nhung, ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, chiếc xe vận tải từ giao lộ phía sau xông lên, đâm mạnh, đè lên chiếc xe của .

      Lần này, Lệ Dạ có vận khí tốt như Quách Nhung, trực tiếp chết trong vụ tai nạn xe cộ, đến khi thần hồn bị bắt về gian chủ, cũng dám tin, phải mình chết ở trong tay nữ chính và nam phụ trăm phương ngàn kế muốn đối phó, thế nhưng lại chết ở trong tay ‘tiểu lâu la’ như vậy. So với bị nữ chính giết chết, còn làm cảm thấy nghẹn khuất hơn.

      “Sao lại thế này!” Lệ Dạ bạo phát trong gian chủ, thế giới này nhẫn nại rất nhiều, nơi chốn vấp phải trắc trở, mọi chuyện hài lòng, vậy cũng thôi, nhưng tại mức độ tình cảm của nữ chính chếch ràng còn chưa hoàn toàn, vẫn còn cơ hội mà lại chết rồi?

      “Lệ Khang là chuyện thế nào? Vì sao có thể giết ta?”

      —— “Ta cho rằng ngươi nhận tình huống, giờ xem ra còn chưa đâu.” Hệ thống lạnh lạnh .

      —— “Ngươi mất hết thảy trước đây, những thế giới đó thuộc về ngươi, chúng bài xích ngươi, mà sinh ra biến hóa chỉ là ‘nữ chính’, còn có người khác, ngươi để mọi người ở trong mắt, nhưng thực tế ngươi và bọn họ có gì khác nhau, ngươi cao quý hơn bất kì kẻ nào.”

      Lệ Dạ: “Câm miệng!”

      Hệ thống xanh hoá chỉ câm miệng, còn trả cho kích cuối cùng —— “ có khí vận, ngươi cũng là cái gì. Thừa nhận , ngươi sắp diệt vong.”

      Lệ Dạ biểu tình đáng sợ, hình ảnh huyễn hóa ra đều sinh ra trận dao động.

      Hệ thống lên tiếng nữa, gian chủ sụp xuống càng nhiều, mảnh tĩnh mịch, có bất luận thanh gì.

      “Ta và bọn họ giống nhau, ta sao lại giống như bọn họ……” Lệ Dạ ấn đầu mình, “Bọn họ sao có thể so với ta …… Ta diệt vong, ta bất tử……”

      bỗng nhiên ngẩng đầu : “Ta phải về thế giới kia, lại cho ta khối thân thể.”

      —— “ có cách nào, ngươi mất lực lượng thay đổi thế giới kia.”

      Lệ Dạ phẫn nộ cắn răng, “Vậy để ta thế giới tiếp theo! Thế giới tiếp theo ta tuyệt để loại chuyện này phát sinh!”

      ……

      Thuần Vu Tức vẫn luôn liên hệ với bằng hữu, tìm hiểu tin tức của Lệ Dạ, tuy rằng ở trước mặt hai người Quách Nhung Quách Tiền biểu bình tĩnh, nhưng thực tế, chưa từng buông cảnh giác đối với Lệ Dạ, bởi vì ai biết đầu óc người có bệnh làm ra chuyện đáng sợ như thế nào.

      Về chuyện kiện tụng, Thuần Vu Tức cũng sớm chuẩn bị tốt, lúc Quách Nhung và Quách Tiền, người vui sướng chơi trò chơi, người vui sướng học, lại yên lặng xử lý hết thảy, kết quả chuyện đến trước mắt, bỗng nhiên truyền ra tin Lệ Dạ chết.

      “Cứ cảm thấy đại khái đây là báo ứng.” Nghe tin Lệ Dạ chết, Quách Nhung như suy tư gì mà cảm thán, “ cho người tạo ra tai nạn xe cộ hại tôi, kết quả là chính cũng chết trong tai nạn xe cộ.”

      Quách Tiền: “Bình thường mà , nếu chúng ta ở trong chuyện xưa, là vai ác, chúng ta hẳn là còn phải đấu với hai trận mới có thể hoàn toàn đánh bại , chết quá đột nhiên.”

      “Cho nên đây phải chuyện xưa, đây là cuộc sống vô thường.” Thuần Vu Tức sờ soạng đầu nó phen, chuẩn bị chuyện này với nó, “Mau viết bài tập, chuyện này quan hệ với chúng ta, cần suy nghĩ nữa.”

      Quách Tiền ôm bài tập chạy rồi, Quách Nhung và Thuần Vu Tức hai người an tĩnh ngồi bên nhau, nhân vật của Quách Nhung trong trò chơi phát ra tiếng hét thảm, bị đánh chết. Nàng buông con chuột, tựa lưng vào ghế ngồi, đột nhiên hỏi: “Bây giờ Lệ Dạ còn nữa, chúng ta cũng cần kết hôn …… Ừm, bây giờ cảm thấy hối hận ?”

      Thuần Vu Tức vuốt tóc mình chút, buông ly cà phê trong tay, liếc nàng: “Đêm qua ở giường em cũng như vậy.”

      Quách Nhung: “Được rồi, được rồi, em và Lệ Dạ cũng thân, dù là cha về huyết thống của Quách Tiền, hai chúng ta cũng chút cảm tình với , cần cố ý chiếu cố tâm tình chúng em, lời dí dỏm đùa em đâu.”

      ràng là kẻ xấu, đến nàng cũng coi như thấy đáng chết, chỉ sợ trước khi chết, cũng hối hận vì làm chuyện xấu, loại người này có gì để đồng tình, nàng càng có cảm tình với loại người này, nhưng Thuần Vu Tức lại bộ dáng lo lắng bọn họ có áp lực tâm lý, đuổi Quách Tiền cho nó nghe, lại hé răng mà bồi bên cạnh nàng.

      Thuần Vu Tức dựa vào nàng ở ghế, cười rộ lên, chạm chạm vết thương tay nàng, “Về sau càng ngày càng tốt.”

      Quách Nhung lần nữa kết thúc trò chơi, điều khiển nhân vật đại sát tứ phương, mặt cũng mang theo cười, “Đương nhiên, còn có tuần trăng mật, chúng ta phải xem múa thoát y.”

      Thuần Vu Tức: “Tôi có nghi hoặc, em muốn cùng tôi xem cái đó, cũng ghen?”

      Quách Nhung: “Yên tâm, đến lúc đó em điều chỉnh thành hình thức tỷ muội, lại còn có mãnh nam múa thoát y, chúng ta cũng có thể cùng nhau xem a!”

      Thuần Vu Tức mỉm cười sờ sờ đầu chó của nàng, “May mà chân của em còn chưa khỏi hẳn, nếu ……”

      Quách Nhung: “Lão bản, em đùa lão bản, em chỉ mà thôi, xem! ! chút ý tưởng cũng có.”

      Thuần Vu Tức: “Xem nào, vì sao xem, cùng nhau xem. Chờ xem xong em phát , vẫn là tôi đẹp nhất.”

      Quách Nhung: “Sao em lại quá tin tưởng , nếu buổi tối lão bản cho em xem trước?”

      Thuần Vu Tức: “Tôi thấy là em cũng cần chân nữa.”

      Quách Nhung đập con chuột nhát: “Sợ cái gì, , lên xe, cần thương tiếc em!”

      “Im miệng .” Thuần Vu Tức cười che miệng nàng.

      Hai tháng sau, Quách Nhung khỏi hẳn, nhà ba người quả nhiên tuần trăng mật. Xem ‘tiết mục đặc sắc’ mà Quách Nhung tâm tâm niệm niệm, xem xong, Quách Nhung câu lấy đại mỹ nhân tóc dài bên cạnh, giọng với : “Quả nhiên là lão bản tương đối đẹp.”

      Đại mỹ nhân phong tình vạn chủng, cười với nàng, trong tươi cười có chút vừa lòng.

      Bởi vì Thuần Vu Tức nữ trang quá đẹp, lúc hưởng tuần trăng mật còn thường xuyên gặp phải nam nhân tới gần, đều là bắt lời với Thuần Vu Tức, mỗi khi đến lúc này, Quách Nhung liền ý xấu câu lấy cổ lão bản hôn lên mặt , Quách Tiền cũng mười phần phối hợp ôm chân Thuần Vu Tức, gọi to ba ơi, luôn có thể thu hoạch được mấy nam nhân trợn mắt há hốc mồm.

      Thuần Vu Tức: “Chơi vui vẻ sao?”

      Quách Nhung: “Vui vẻ a ha ha ha ha!”

      Thuần Vu Tức: “Tốt, nên trở về làm tôi vui vẻ.”

      ……

      Sau đó nữ trang ra ngoài, việc này biến thành hoạt động du lịch cố định mỗi năm của bọn họ.

      (Chuyện xưa thứ 5 xong )

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Quyển 6 - Ân Như Hứa: Huynh chính là chân hương

      Chương 128. Nếu phiền phức, ta liền đuổi nàng chăn cừu!

      Ân Như Hứa lại lần nữa nghênh đón tử vong.

      Nàng chết trong nội cung đô thành Triệu Quốc, lúc chết ba mươi hai tuổi, mà nàng biết thực nhanh mình tỉnh lại lần nữa, ở trong cố đô cung thành Ân quốc, tỉnh lại trong Đài điện công chúa của nàng, lần nữa biến trở về thiếu nữ mười sáu tuổi, sau đó lại lần tuần hoàn vận mệnh y hệt.

      Cung thành Ân quốc, Ân Hòa

      Đúng vào thời tiết đầu hạ, Ân Hòa phồn hoa tựa cẩm, cả tòa cung thành đều đắm chìm trong mùi hoa ngọt lành. Nơi này đều là cẩm tú, là nơi phồn hoa nhất quốc gia, hoàng thành ở trung tâm thành trì, tòa thành kim bích huy hoàng xa xa nhìn lại, cung điện hành lang nối dài.

      Ân vương có bốn nam ba nữ, Ân Như Hứa là con nhất, cũng là công chúa duy nhất giờ còn chưa xuất giá. Nàng tuy phải vương hậu sinh ra, nhưng mẹ đẻ cũng có thân phận cao quý, rất được Ân vương sủng ái. Cung điện của nàng địa thế cao, cho nên được gọi là Đài Điện.

      Hôm nay là tiết tắm hoa, là ngày toàn bộ thiếu nữ Ân quốc khẩn cầu tìm được lang quân như ý, Tam công chúa Ân Như Hứa mười sáu tuổi, cũng chờ đợi ngày này. Các cung nữ sớm vào Đài điện, chờ chủ nhân tỉnh lại, các nàng nâng hoa phục tới, giọng thảo luận vải dệt hoa mỹ này đến tột cùng là dệt thành như thế nào, mặt mang theo cực kỳ hâm mộ và kinh ngạc cảm thán.

      Lúc này trong Đài điện, từ hoa trướng ngồi dậy, Ân Như Hứa lẳng lặng ngồi ở mép giường, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp thanh nhã hề tức giận.

      Quả nhiên, nàng trở lại. Nàng có vô số lần trở lại tại khi tử vong tới, chuyện như vậy có lẽ hẳn nên gọi là ‘ trọng sinh ’, nhưng trọng sinh này với nàng mà là tra tấn, bởi vì dù nàng biết phát sinh cái gì, cũng thể thay đổi được, giống như hết thảy đều sắp đặt hết, toàn bộ tình phát triển đều chỉ dựa theo đệ nhất thế mà tiến hành tiếp tục, còn nàng cũng chỉ có thể bị bắt buộc nhìn mình lần lượt phạm sai lầm, lại lần nửa tử vong.

      Rốt cuộc trải qua bao nhiêu lần, nàng nhớ , nàng chỉ biết mình giống tù nhân, bị vĩnh viễn cầm tù trong đoạn thời .

      Nàng phát ngốc lâu lắm, chờ đợi các cung nữ phát đúng, người tiến vào, quỳ gối bên chân nàng hỏi: “Công chúa, yến phục của ngài sớm đưa đến, ngài rửa mặt sao? Lập tức tượng thần tắm hoa qua dưới cung thành, sắp kịp nữa.”

      Ân Như Hứa khẽ ừ tiếng, đứng lên, cung nữ hiểu ý, để các cung nữ khác cũng tiến vào, đồng loạt giúp nàng rửa mặt thay quần áo.

      Các nàng nhìn công chúa rũ mắt lặng im, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái, công chúa làm sao vậy? Tuy ngày thường tính tình cũng văn tĩnh, nhưng u buồn gì giống tại như vậy cũng ít thấy, đúng là khiến người ta lo lắng.

      “Công chúa là cao hứng?” Cung nữ hỏi.

      Ân Như Hứa lắc đầu, vẫn , cả người tràn ngập cảm giác mệt mỏi.

      “Xong, hôm nay công chúa mỹ lệ như thế, đến lúc ra ngoài, lại có thể làm đám người nhìn đến phát ngốc.”

      “Đúng vậy đúng vậy, công chúa nhất định có thể tìm được lang quân như ý!”

      Chúng cung nữ vây quanh nàng ríu rít, lại vây quanh nàng rời khỏi Đài điện, chuẩn bị cửa thành đón hoa thần. Nhưng mà đến nửa đường, nội thị vội vàng đuổi theo, lại mang theo nàng quay lại hạ điện của Vương phu nhân. Vương phu nhân là mẫu thân thân sinh của Ân Như Hứa, nàng vừa vào hạ điện nhìn thấy Vương phu nhân đầy mặt nước mắt chạy tới, tay ôm nàng vào trong ngực, khóc ròng : “Hài nhi đáng thương cuar ta, hài tử như hoa, vương thượng, ngài sao nhẫn tâm đưa nàng đến cái loại địa phương này!”

      Ân vương cũng ngồi trong hạ điện, nhìn mẹ con các nàng, thần sắc mặt có hổ thẹn nỡ, cũng có vui vì bị người khác bác bỏ.

      giờ bộ tộc Ô Đồ ngày càng lớn mạnh, bọn họ và biên cảnh chúng ta liền nhau, quan hệ càng ngày càng khẩn trương, đưa a Hứa đến Ô Đồ liên hôn, cũng là kết quả nhóm công khanh trong triều thương nghị ra. A Hứa thân là công chúa Ân quốc ta, đương nhiên phải phụng hiến vì Ân quốc, nàng là người đàn bà biết cái gì!” Ân vương trầm giọng .

      Vương phu nhân vẫn nước mắt ngừng rớt xuống, “Nhưng người bộ tộc Ô Đồ ăn tươi nuốt sống, chính là đám dã nhân biết lễ nghi, nghe nam nhi bọn họ mỗi người lớn lên đều hung thần ác sát, a Hứa chúng ta lớn lên trong cẩm tú, đưa nàng nơi xa như vậy, cái gì cũng có, vạn nhất chọc tộc trưởng Ô Đồ vui, đánh giết nàng, chúng ta cũng biết được……”

      Ân vương bị nàng khóc đến đau đầu, nhưng chung quy vẫn sủng ái nàng, ngồi ở đó .

      Vương phu nhân thấy hình như có dao động, vội : “Còn nữa, dù liên hôn, cũng nhất định phải liên hôn cùng bộ tộc Ô Đồ, bọn họ chung quy cũng chỉ là bộ tộc thảo nguyên thôi, nếu muốn liên hôn, cùng Tấn Quốc, Lỗ Quốc hoặc là Triệu Quốc liên hôn, phải càng tốt!”

      Ân Như Hứa vẫn luôn trầm mặc nghe thấy hai chữ ‘ Triệu Quốc ’, cả người đều nhịn được co rúm lại chút. Triệu Quốc, nơi ác mộng vô cùng vô tận của nàng.

      Triệu Vương Triệu Tư, là nam nhân nàng đệ nhất thế, nàng còn nhớ khi đó phảng phất như mình trúng ta, chỉ vì gặp lần, tâm tâm niệm niệm đều là , vì thế tiếc lấy chết tương bức, bức Ân vương từ bỏ tính toán đưa nàng đến bộ tộc Ô Đồ liên hôn, sửa lại liên hôn cùng Triệu Quốc. Nàng được mẫu thân trợ giúp như nguyện tới bên Triệu Vương, chỉ muốn làm bạn với nam nhân tuấn mỹ uy nghiêm đó cả đời, nhưng nàng nghĩ tới ác mộng cũng bắt đầu như vậy.

      Nàng chìm nổi trong vương cung Triệu Quốc, nhận hết khổ sở, Ân quốc cố hương cũng vài năm sau bị Triệu Vương công phá diệt quốc, Triệu Tư nam nhân này dã tâm bừng bừng diệt cố quốc của nàng, bức tử phụ vương mẫu thân nàng, nhẫn tâm giết hài tử của nàng, miệng lại nàng —— nàng rốt cuộc thấy gương mặt của Triệu Tư muộn.

      Lúc nàng lần đầu tiên phát sau khi chết có thể trọng sinh, nàng mừng rỡ như điên, muốn thay đổi kết cục của mọi người, nhưng thực nhanh nàng liền phát mình thể làm gì, nàng thể tiết lộ bất luận tin tức gì về tương lai, lúc nàng muốn làm ra lựa chọn khác với đời trước, giống như bị cái gì khống chế, thân bất do kỷ. Nàng càng có cách nào tự sát, bởi vì tử vong phải kết cục của nàng, nàng bị bao trong ở cái khung tuần hoàn.

      Vương phu nhân nhận thấy Ân Như Hứa run rẩy, kéo nàng đến trước mặt Ân vương, “Vương thượng, ngài xem xem, a Hứa sợ thành như vậy, việc liên hôn với bộ tộc Ô Đồ bỏ thôi.”

      Ân Như Hứa thống khổ nhắm mắt lại, nếu có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nàng muốn cho phụ vương, nàng muốn bộ tộc Ô Đồ, muốn cách Triệu Quốc và Triệu Tư xa. Nàng từng muốn như vậy, nhưng có cách nào khống chế thân thể của mình, thử rất nhiều lần, những thất bại đó phá hủy nàng.

      , con muốn Triệu Quốc……” Nàng cơ hồ là hư thoát mà lẩm bẩm.

      Ân vương sửng sốt, “Con cái gì?”

      Ân Như Hứa cũng ngây ngẩn cả người, nàng vuốt môi mình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nàng ra? Vì sao, nàng hẳn là thể ở đây vào lúc này khống chế đươc thân thể mình. Ngoài ý muốn này làm nàng đột nhiên kích động lên, nàng đột nhiên bắt lấy tay áo Ân vương, lại lần thử : “Con muốn Triệu Quốc, con nguyện ý bộ tộc Ô Đồ!”

      có thể ra! Ân Như Hứa mừng rỡ như điên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ân vương, ngừng lặp lại những lời này.

      “Con a, làm sao vậy!” Vương phu nhân biết sao nàng đột nhiên như vậy, cũng đại kinh thất sắc, “Có phải bị bệnh hay , sao câu hồ đồ như thế cũng được ra miệng! Bộ tộc Ô Đồ đó là địa phương nào con cũng biết, làm sao so được với Triệu Quốc, nghe lời, cần náo loạn nữa!”

      Ân Như Hứa rốt cuộc chờ tới cơ hội có thể tự khống chế, nỗi lòng thể bình phục, chỉ lòng muốn thay đổi, đối với Vương phu nhân khuyên bảo có tai như điếc, nỗ lực tinh tường biểu đạt nguyện vọng của mình với Ân vương.

      Ân vương tuy biết nữ nhi vì sao kích động như thế, nhưng nàng chủ động tỏ vẻ nguyện ý, làm phụ vương vẫn thập phần vui mừng, trách cứ Vương phu nhân : “Tốt, nếu a Hứa tự mình nguyện ý, nàng cũng đừng nữa, biết đại thể như thế, so ra còn kém a Hứa!”

      Được các cung nữ đỡ về Đài điện, Ân Như Hứa mới hoàn toàn phục hồi tinh thần. Nàng có thể thay đổi?

      Vương phu nhân vội vàng vào Đài điện, vào cửa liền tát cho Ân Như Hứa cái, mắng: “Sao lại thế này? Mẫu thân con cũng nghe?”

      Ân Như Hứa nhìn nàng, ánh mắt yên lặng. Có lẽ đệ nhất thế nàng còn lắm, nhưng nhiều đời như vậy, nàng hiểu , mẫu thân sở dĩ trăm phương nghìn kế dẫn nàng đến bên Triệu Vương, chính là vì huynh trưởng nàng, để huynh trưởng có thể kế thừa ngôi vị quốc quân Ân quốc, bà cần Triệu Quốc giúp đỡ.

      Nhưng mẫu thân làm sao biết, làm như vậy đưa tới họa diệt quốc. Đòi hổ lột da, há có được quả ngon?

      “Mẫu thân, Triệu Tư quốc quân Triệu Quốc tuy rằng tuổi trẻ, nhưng lòng muông dạ thú, thủ đoạn tàn nhẫn, thể tin được, Vương huynh giao hảo cùng khôn ngoan.” Ân Như Hứa .

      “Con mới khôn ngoan, Triệu Quốc ngày sau nhất định cường thịnh, giao hảo có gì đúng, con biết cái gì, huống chi ta cũng là vì tốt cho con, bộ tộc Ô Đồ, bộ lạc thảo nguyên, muốn cái gì cũng có, con tới đó, ngày còn chịu nổi!” Vương phu nhân cả giận.

      Mẹ con hai người chung quy tan rã trong vui.

      Ân Như Hứa nhìn bóng dáng mẫu thân nổi giận đùng đùng rời , ngơ ngẩn rơi lệ.

      “Nhưng con rất sợ hãi a, con sắp điên rồi, mẫu thân.” Chính là thế giới này, ai có thể hiểu sợ hãi của nàng.

      Vào hạ, Ân Như Hứa lên xe ngựa, mang theo mấy trăm hộ vệ tôi tớ, còn có vô số trân bảo vàng bạc, khí cụ hạt giống cùng với thợ thủ công, bộ tộc Ô Đồ.

      Bộ tộc Ô Đồ nhiều thế hệ ở thảo nguyên Thanh Hà, giáp giới biên cảnh Ân quốc, lưng dựa vào đoạn núi non, tựa như trường thành bằng núi tuyết, chờ đến lúc có thể nhìn thấy núi tuyết kia cao ngất chắn trước mặt, là biết bộ tộc Ô Đồ gần trong gang tấc.

      ……

      “Ốc Đột, ngươi nên nghênh đón thê tử của ngươi .” nam nhân tóc nâu đeo túi mũi tên hô to với đạo thân ảnh bay nhanh nơi xa.

      Người nọ cưỡi con hắc mã, giương cung cài tên, nhìn chằm chằm con chim ưng bầu trời, nghe tiếng la, đột nhiên buông tay, mũi tên nhọn rời cung, chỉ nghe tiếng kêu, hắc ưng bị bắn rơi xuống.

      Nam nhân tóc nâu chạy lên, cười to : “ hổ là tộc trưởng chúng ta, trong tộc cũng chỉ có ngươi có thể bắn hắc ưng cao như vậy rơi xuống. Bất quá tộc trưởng dũng cảm lại vĩ đại của chúng ta, ngươi nên đón thê tử của ngươi, tốt xấu gì cũng là công chúa Ân quốc. Ân quốc có tâm giao hảo, chúng ta cũng thể mặc kệ, ít nhất cũng nên đến rìa thảo nguyên nghênh đón.”

      Bắt lấy hắc ưng, Ốc Đột lau khô vết máu trong tay, có chút vui, “Ta còn chướng mắt những nữ nhân nũng nịu Ân quốc, động bất động liền khóc ngừng, phiền đến chết.” ném hắc ưng cho nam nhân tóc nâu, giục ngựa chạy về phía trước, thanh thô cuồng phiêu tán trong gió thảo nguyên.

      “Nếu phiền toái, ta liền tống cổ nàng chăn dê!”

      Nghe thấy lời này của tộc trưởng, nam nhân tóc nâu lắc đầu bật cười, mang chim ưng đuổi theo.

      ……

      “Công chúa, chúng ta tiến vào thảo nguyên ngày, người cũng nhìn thấy, bộ tộc Ô Đồ hoang vắng như vậy sao? Bọn họ rốt cuộc ở nơi nào?” Cung nữ hồi môn ngồi ở bên Ân Như Hứa, biểu tình thấp thỏm.

      Mà Ân Như Hứa, bởi vì trong lòng nàng sinh ra hy vọng, so với ban đầu nhìn còn tốt hơn nhiều. Ngày ngày ngồi ở xe ngựa, nàng nhìn cảnh sắc biến ảo bên ngoài, cũng nhìn thấy thảo nguyên và trời xanh rộng lớn vô ngần trong miệng người kia.

      Nàng chưa bao giờ tới bộ tộc Ô Đồ, nhưng nàng nhận thức Ốc Đột. Người nam nhân này, đại khái là trong vô số tuần hoàn đen tối của là ánh sáng duy nhất. từng , nhất định phải mang nàng rời khỏi cái nhà giam kia, xem trung tự do, nhưng chung quy người thể phản kháng trời, cuối cùng chết ở trước mặt nàng, cũng thể đưa nàng xem cố hương của .

      “A! Công chúa, người tới!” cung nữ xốc mành nhìn ra bên ngoài bỗng nhiên chỉ vào phía trước .

      Phía trước đội ngũ đưa gả, có hơn mười con ngựa chạy băng băng đến, bọn họ giống như cơn gió xoáy, trong chớp mắt tới gần. Các hộ vệ cảnh giác dừng lại, nghe thấy đối phương hô: “tộc trưởng bộ tộc Ô Đồ, tiến đến nghênh đón công chúa Ân quốc!”

      Ân Như Hứa ngồi vào cạnh cửa xe ngựa, kéo mành ra.

      Ốc Đột cưỡi ngựa đường chạy tới, tuy rằng nghênh đón thê tử, lại ra nhìn cái gì cao hứng, cho cấp dưới giao thiệp với quan viên Ân quốc đưa gả, ngồi lưng ngựa tùy tay gỡ túi rượu xuống, uống ngụm.

      Đúng lúc này, ngước mắt, nhìn thấy Ân Như Hứa vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.

      Ốc Đột cách mười mấy người, ngơ ngác nhìn Ân Như Hứa, túi rượu trong tay mới vừa uống ngụm rơi mặt đất cũng biết.

    3. A- Ying

      A- Ying New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      13
      Cảm ơn lì xì của editor.
      Chúc bạn năm mới bình an.
      Phần mới này có vẻ hấp dẫn
      heavydizzy thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      chê con người ta à? ta đợi tự vả mặt đây.haha
      heavydizzy thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      xong rồi,, chết chìm từ cái nhìn đầu tiên rồi. Rồi cái thần chủ gì đó thế nào cũng là Triệu Tư, lại tiếp tục hành trình não tàn giành lại nữ chủ.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :