1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang Trang810

      Trang Trang810 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Haizz. Bạch Lộ sớm muộn cũng gãy☹️

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 94: Trị liệu tâm lý

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Kỷ An Ninh nhớ lại chuyện, Vu Hà từng mở miệng muốn mượn tiền , cho mượn.

      Kiếm tiền rất vất vả, Kỷ An Ninh đối với mỗi phân tiền đều để ý. Vu Hà mở miệng vay tiền, phải hỏi cho ràng ta muốn làm gì.

      Kết quả Vu Hà là vì mua túi, mượn tiền của người khác, giờ phải trả tiền. Kỷ An Ninh vừa nghe xong liền biết đây là cái hố bẫy. Nếu Vu Hà mượn tiền của để trả cho người khác, vậy Vu Hà lấy tiền ở đâu để đắp vào.

      Kỷ An Ninh trước giờ vẫn luôn thân mình, mối quan hệ với Vu Hà thân mật đến mức có thể vay tiền. Mà thêm là Kỷ An Ninh vất vả kiếm tiền, phải trả tiền sinh hoạt, phải mua thuốc khám bệnh cho bà ngoại. Trong nội tâm , thể nào chấp nhận được việc Vu Hà mượn tiền người khác chỉ vì mua túi xách.

      Thế là từ chối Vu Hà.

      Lúc từ chối, Kỷ An Ninh chuẩn bị xong tư tưởng bị cắt đứt quan hệ rồi, nhưng Vu Hà lại là người am hiểu giữ gìn các mối quan hệ giữa người với người, là người rất linh hoạt. ta đúng là rất thất vọng, nguyên buổi tối với Kỷ An Ninh câu, nhưng ngày hôm sau giáp mặt, ta liền cười hì hì giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

      Bây giờ xem ra, lúc ấy Vu Hà mượn tiền của người khác, có thể là vay.

      Nghĩ tới chỗ này, có cái gì đó lên trong đầu Kỷ An Ninh, nhưng lập tức tắt ngấm.

      Kỷ An Ninh lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ kia rất bất hợp lý.

      Bởi vì vào thời điểm này, mọi người vẫn chưa dự đoán tới, khoản vay trong khuôn viên trường bành trướng dục vọng tiêu dùng quá độ của người trẻ tuổi, dẫn tới hậu quả nặng nề sau này.

      Người có thể nghiêm ngặt kiểm soát ham muốn hưởng thụ vật chất như Kỷ An Ninh lại càng bị hạn chế sức tưởng tượng.

      Văn Dụ phát , “bệnh” mình càng ngày càng nặng.

      bị kẹt trong giấc mộng liên quan đến Triệu Thần.

      Mặc dù vẫn có vài giấc mộng kỳ quặc, nhưng đây là lần đầu bị kẹt trong giấc mộng. cứ lặp lại giấc mơ, mỗi lần đều bị gương mặt buồn nôn của Triệu Thần làm tỉnh, giấc mơ liền đứt đoạn.

      Họp xong, Văn Quốc An giữ Văn Dụ lại, tháo kính lão xuống hỏi : “Làm sao vậy, ngủ ngon à?” Trong lòng thập phần nghi ngờ tiểu tử Văn Dụ này phải túng dục quá độ đấy chứ.

      Văn Dụ xoa xoa huyệt thái dương : “Dạo này chất lượng giấc ngủ vẫn luôn tốt lắm.”

      Trong hai tháng này, Văn Dụ gặp biến cố lớn, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, phải trưởng thành nhanh trong thời gian quá ngắn. Văn Quốc An cảm thấy đau lòng.

      Mặc dù ông vẫn luôn ngóng trông có thể sớm chống được nhà này, nhưng lại cảm thấy nên dục tốc bất đạt như thế, Văn Quốc An Trầm ngâm trong chốc lát : “Làm xong chuyện hai hôm nay, con về trường .”

      Mặc dù mỗi ngày Văn Dụ trôi qua rất phong phú, vào thời khắc mệt nhọc đúng là hơi nhớ tới trường lớp. Dù sao cũng mới chỉ hai mươi, còn chưa tới sinh nhật hai mốt, mặc kệ ở trong phòng làm việc thành thục ổn trọng, như cá gặp nước ra sao, thực chất bên trong vẫn là người trẻ tuổi thích bay nhảy.

      Văn Quốc An lên tiếng bảo về trường, Văn Dụ phải vui sướng tiếp nhận rồi.

      Hai ngày sau cho Kỷ An Ninh kinh hỉ.

      Buổi sáng làm bộ tạm biệt với Kỷ An Ninh, thang máy xuống hầm để xe. Kỷ An Ninh vẫn giống ngày thường đứng bên đường chờ trợ lý Cao tới lấy xe đưa , nhưng lại đợi được Văn Dụ học lái theo chiếc xe Hummer đen.

      Văn Dụ hạ cửa xe xuống, vác mặt cười xấu xa, giữ cuống họng : “Kỷ tiểu thư, trợ lý Cao hôm nay có việc, tiểu Văn tổng sắp xếp tôi đưa học, xe chuyên đón đưa, 24 giờ cùng .”

      Kỷ An Ninh cười lườm cái, lên xe, hỏi: “Hôm nay cần đến công ty à?”

      Văn Dụ lúc này mới cho : “Bố nhận lại toàn bộ công việc rồi, thả về trường học.”

      Bởi vì thế mà tâm trạng rất tốt, : “Sau này chúng ta có thể sáng cùng đến trường, tối cùng về nhà.”

      Đây là trạng thái lúc trước vẫn muốn, đến đây khỏi mặt mày hớn hở.

      So với chuyện trong phòng làm việc, cuộc sống giảng đường đối với Văn Dụ mà , quá đơn giản. khuôn mặt các bạn học vẫn mang nét ngây thơ, lục đục quá nhiều với nhau, mưu quỷ kế, lại càng có sát nhân giết người.

      Nhưng giấc ngủ Văn Dụ vì vậy mà cải thiện, thi thoảng hay mơ thấy giấc mộng kia, thường hay đau đầu.

      Làm trong lần đụng phải Triệu Thần ở trong trường, sắc mặt trầm dọa tới mức Triệu Thần ở phía xa sợ tới co cẳng chạy biến.

      Đến tháng năm, Văn Dụ cảm thấy thế này ổn, bệnh rồi.

      bệnh phải tìm bác sĩ. Văn Dụ với ai, lặng lẽ hẹn vị bác sĩ tâm lý nổi danh nhất ở tỉnh lị này.

      Tới ngày hẹn, gặp mặt, bác sĩ hỏi gặp rắc rối gì, Văn Dụ : “Luôn mơ cùng giấc mộng, ngủ ngon.”

      Bác sĩ tinh tế hỏi hoàn cảnh trong mộng, nhân vật, lại sắp xếp suy đoán phen về mối quan hệ giữa Văn Dụ và Triệu Thần, phán đoán có thể là do mối quan hệ giữa Văn Dụ với Triệu Thần ở tại ảnh hưởng tới tiềm thức, mới tạo thành giấc mộng này.

      Về phần tại sao cứ lặp lặp lại cùng giấc mộng thể thoát ra, bác sĩ : “Có phải giữa ta còn vấn đề chưa giải quyết mà ý thức thực của cũng chưa ý thức được, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn phản lại mà nhắc nhở .”

      Nhưng Văn Dụ nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy tên Triệu Thần này mặc dù có gương mặt làm người khác mắc ói, nhưng đúng chưa hề làm gì Kỷ An Ninh, đánh trận xả bực cũng xong xuôi kết thúc vấn đề.

      Về phần Triệu Thần trước kia từng làm chuyện ác... phải cảnh sát, cũng chẳng phải hiệp khách, quản được nhiều như thế.

      Cái này làm thấy khó hiểu, rốt cuộc tiềm thức bản thân nhắc nhở về cái gì?

      Lần đầu trị liệu lướt qua rồi thôi, chủ yếu là để thành lập cảm giác tin tưởng của với bác sĩ, coi như tương đối thành công.

      Văn Dụ định ngày với bác sĩ, cố định mỗi tuần lần tới gặp bác sĩ.

      Mấy chuyện phương diện làm ăn đều chuyển về cho Văn Quốc An, Văn Dụ nhõm hơn nhiều, rảnh tay liền mấy chuyện lúc trước vì cái chết của Trình Liên mà bị gián đoạn trì hoãn, tranh thủ dọn dạch chút.

      Kỷ An Ninh bỗng nhận được điện thoại của Thư Thần.

      Thư Thần : “Hai người có thời gian rảnh , muốn mời em với Văn Dụ ăn bữa cơm.”

      lâu liên lạc, giọng lộ vui sướng. Kỷ An Ninh hiểu, hỏi ra mới biết, trong thành phố mới nổi lên khu thương mại phức hợp quy mô lớn, chủ yếu dành cho giới trẻ, được tích hợp với mua sắm, giải trí, thư giãn, phục vụ ăn uống. Nếu sai chắc là công ty nào đó dưới cờ nhà Văn Dụ.

      Văn Dụ lấy ba khối rưỡi, giúp Thư Thần tìm được cửa hàng rộng ba trăm mét vuông. chỉ có vậy, trong hợp đồng ba năm đầu Thư Thần được miễn tiền hoa hồng, nếu sau ba năm muốn gia hạn thêm hợp đồng chỉ phải chịu 5%.

      Đối với Thư Thần mà đúng là chuyện trời rớt xuống cái bánh nhân thịt, nhất định phải cảm tạ Văn Dụ tốt.

      Mà nếu phải là Kỷ An Ninh, Văn Dụ sao nhớ tới ta, cho nên cũng nhất định phải cảm tạ Kỷ An Ninh tốt chút.

      Kỷ An Ninh hỏi thử Văn Dụ, Văn Dụ nghe Thư Thần gọi điện cho cũng vui vẻ: “Chắc ấy vui đến ngơ rồi. cho em nhé, tiền thuê ở ngoài thấp nhất cũng bảy khối, chín khối cũng có. chỉ lấy ba khối rưỡi, là do nể mặt em đấy.” (đoạn này là do biết giá thuê ra sao)

      Khoe mẽ tranh công.

      Kỷ An Ninh mỉm cười: “Được được được, vô cùng cảm ơn.”

      Văn Dụ bóp lấy eo : “Chỉ ngoài miệng sao đủ thành ý, kiểu gì cũng phải thưởng cho tắm uyên ương chứ!”

      Đêm nay bừa bãi giương oai, ban đêm ôm Kỷ An Ninh thân thể mềm mại, vậy mà ngủ ngon giấc, mơ linh tinh gì.

      Bởi vì tới bác sĩ xem xét tình trạng, trong lòng đối với chuyện này bỗng phát ra, hình như mỗi lần thân mật với Kỷ An Ninh, lại ôm vào lòng yên giấc, liền có thể ngủ rất yên ổn.

      Nghe có chút mơ hồ, nhưng đâu thể mở miệng cho bác sĩ. Lần thứ hai gặp lại bác sĩ, Văn Dụ ra phỏng đoán được chứng thực này.

      Bác sĩ trò chuyện sâu hơn với Văn Dụ, phát Văn Dụ so với người bình thường, tam quan có hơi bất chính, nhưng tóm lại, mặt tâm lý bị thiếu hụt gì, về cơ bản là người có bóng ma tâm lý gì lúc tuổi thơ.

      cách đơn giản là, người có nhân cách hoàn thiện, nội tâm mạnh mẽ.

      Lúc gần kết thúc, bác sĩ cho đề nghị, hi vọng lần thiếp theo thử tham gia thôi miên.

      “Đầu tiên là dùng phương pháp thôi miên để hỗ trợ vào giấc ngủ, mục tiêu cuối cùng là đưa ý thức thực của tiến vào cảnh trong mơ, làm có thể dùng lý trí để phân tích và phát hình ảnh trong mộng muốn ám chỉ tin tức gì với .”

      Văn Dụ nghe xong cũng tò mò, gật đầu thoải mái đồng ý.

      So với rất nhiều bệnh nhân có bóng ma tuổi thơ, nội tâm đau xót, do dự lo trước lo sau, có thể thấy người thanh niên này sâu trong nội tâm là người cởi mở và sợ hãi.

      Bác sĩ thấy trường hợp này rất thú vị, chờ mong lần sau có thể biết thêm nhiều tin tức hơn từ hình ảnh trong mộng của , lấy thông tin cung cấp để tiến hành phân tích sâu hơn.

      Kỷ An Ninh và Văn Dụ cùng nhau bữa ăn do Thư Thần mời.

      Kỷ An Ninh nửa năm gặp Thư Thần, vừa gặp mặt, thấy Thư Thần vẫn như xưa. Thư Thần lại Kỷ An Ninh “thay đổi lớn”.

      Trước kia Kỷ An Ninh vốn xinh đẹp, nhưng giờ Kỷ An Ninh lại càng thanh lệ tuyệt luân, xinh đẹp bức người.

      Chí ít từ mặt tướng mạo mà nhìn, Thư Thần thấy Kỷ An Ninh bây giờ sống rất tốt. Lúc trước giữa lông mày bởi vì lao lực mà lưu chút sầu, bởi vì kinh tế gặp túng quẫn mà sinh sầu lo, giờ còn.

      Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, tạm biệt cũng vui sướng. Sau này e là cơ hội gặp mặt cũng nhiều, cũng may giờ là thời đại internet, cho dù gặp mặt cũng có thể kết bạn chuyện trong nhóm bạn bè di động.

      Kỷ An Ninh cũng còn thấy thương cảm như lúc trước xin nghỉ ở chỗ Thư Thần, tâm tình thay đổi.

      hoàn toàn tiếp nhận được đủ loại biến hóa ở thế giới này, bất kể tốt hay xấu.

      đường về nhà có chút buồn bực hỏi Văn Dụ: “Em thay đổi nhiều lắm à?”

      Tự bản thân ngày nào cũng soi gương, cũng đâu có cảm giác gì.

      Văn Dụ cảm khái: “Mỗi ngày đều dùng tinh hoa sinh mệnh vất vả cần cù tưới tiêu cho em, có thể thay đổi lớn sao?”

      Nếu phải lái xe, Kỷ An Ninh đập trận.

      Văn Dụ tiếp nhận trị liệu lần thứ ba.

      nằm cái giường rất phù hợp với cấu tạo cơ thể người, tiếp nhận trị liệu thôi miên.

      Nhưng lần này ngược lại cũng nằm mơ, mà ngon lành ngủ giấc.

      Đợi đến khi bác sĩ rung chuông gọi tỉnh lại, có phần nghĩ ra.

      “Cái này là gì thế? Ghế quý phi? Hay là giường?” vỗ vỗ cái giường kia , “Cái này rất tốt, ngủ ngon, tôi phải mua cái để trong nhà.”

      “...” Khóe miệng bác sĩ giật giật, cho biết, “Ghế dài Freud.” (1)

      “Lần thử tiếp theo hãy thả lỏng thêm chút.” Bác sĩ cũng nhụt chí.

      Độ tin tưởng là phải thành lập từng chút từng chút , cảm giác tin tưởng trong tiềm thức Văn Dụ đối với bác sĩ vẫn chưa đạt tới mức tự nguyện đem mấy thứ gây quấy nhiễu kia thể ra.

      Từ từ cũng tới, kiểu gì cũng được.

      cảm thấy rất hứng thú đối với giấc mộng của người thanh niên này.

      “Được rồi.” Văn Dụ ngủ thoải mái cả tiếng nên tâm trạng rất tốt, thoải mái đồng ý.

      Dù trị hết cũng sao, coi như dùng tiền để ngủ, cũng được.

      (1) Ghế dài Freud: là chiếc ghế dài hoặc chiếc giường mà nhà thôi miên cho đối tượng được thôi miên nằm lên (bắt nguồn từ chiếc ghế mà Freud – nhà tâm lý học nổi tiếng cung cấp cho khách tham khảo theo ý kiến riêng của mình, vốn ban đầu chỉ là chiếc ghế tựa thông thường), ghế này có bất kỳ hình dạng nào, miễn là nó làm mọi người cảm thấy thoải mái và thư giãn.


      P/s: Ghế trị liệu bị cho thành ghế quý phi, em quỳ.
      Hình ảnh bên dưới chính là ghế quý phi. Còn ghế Freud tìm mạng có, phải mò chữ Trung mới ra.

      [​IMG]

    3. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Thôi miên mà ngủ luôn, cũng bó tay. Vậy vài bửa ngủ ko đc nhớ nhờ bsi thôi miên cho nhé Văn Dụ!

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 95

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      cho cậu này,” Mạnh Hân Vũ với Kỷ An Ninh, “Bạch Lộ và Trần Hạo lại cãi nhau.”

      “Sao lại cãi nhau?” Kỷ An Ninh rất khó hiểu, “Bọn họ tranh cãi về chuyện gì?”

      “Chủ yếu là Bạch Lộ thôi, mua sắm quá nhiều, giống y đồng hương của tớ.” Mạnh Hân Vũ thở dài. Là người có thể khắc chế ham muốn hưởng thụ vật chất như Kỷ An Ninh, cũng hiểu những người như Bạch Lộ và Vu Hà.

      Ngươi bọn họ xấu, bọn họ trước giờ cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, trộm cướp, chỉ là thích mua sắm, quản được cái tay.

      Nhưng nếu họ xấu, đáy lòng Mạnh Hân Vũ lại nên sầu lo mơ hồ, luôn cảm thấy Vu Hà và Bạch Lộ vì mua đồ mà vay là hành vi rất thỏa đáng.

      “Trần Hạo còn phải giúp cậu ấy trả nợ kìa.” nàng .

      Kỷ An Ninh thấy ngạc nhiên, hỏi: “ phải cậu ấy mình có thể trả à?”

      Mạnh Hân Vũ liên tục thở dài: “Tự cậu ấy cầm tiền trả nợ ăn chơi gì đó rồi, phải vẫn là Trần Hạo bỏ tiền ra à?”

      Kỷ An Ninh yên lặng.

      Mạnh Hân Vũ còn : “Vẫn là cậu tốt, cậu với Văn Dụ chưa từng cãi nhau à? Cho tới giờ chưa từng nghe cậu qua.”

      Nếu nghĩ lại, đúng là có thể cãi nhau, có việc hai người đều với nhau, luôn có thể tìm được điểm thăng bằng đôi bên cùng chấp nhận.

      Nhưng hai người bọn họ từng có thời khắc đen tối, từng cùng nhau trầm luân điên dại.

      Người làm tỉnh lại đưa ra khỏi trầm luân, phải ai khác, chính là Mạnh Hân Vũ trước mặt.

      Kiếp trước thể làm bạn tốt với Mạnh Hân Vũ, tiếc nuối. May là kiếp này bỏ lỡ.

      Kỷ An Ninh tự chủ nở nụ cười, giống như Văn Dụ làm với , khẽ vươn tay, giúp Mạnh Hân Vũ vén sợi tóc rối ra sau tai.

      Ánh mắt quá dịu dàng, Mạnh Hân Vũ bị dọa sởn gai ốc: “Mẹ ơi, cậu bị cái gì nhập à?”

      Văn Dụ tiếp nhận trị liệu lần thứ tư.

      “Lần trước chỉ là ngủ thôi miên.” Bác sĩ , “Lần này, tôi dẫn cậu nhập mộng, cậu phải thả lỏng người.”

      Văn Dụ nằm giường Freud, cần bác sĩ rất thả lỏng, nghe vậy cười : “ yên tâm, tôi rất thư giãn.”

      Văn Dụ còn muốn ngủ giấc ngon, nhưng phương thức thôi miên của bác sĩ lần này khác với lần trước.

      theo tôi cùng quay về giấc mộng đó.” Bác sĩ , “Cậu thấy cầu thang, cậu chạy, có người đuổi theo cậu. Cậu chân trần chạy tới sân thượng, sàn nhà lạnh quá, có cái gì đó đâm vào chân, cậu nhào về phía trước, ngã sấp xuống...”

      Lúc bác sĩ bắt đầu miêu tả, Văn Dụ ràng còn tỉnh táo, nhưng theo tiếng bác sĩ chậm rãi miêu tả cảnh trong mộng, mí mắt Văn Dụ bắt đầu nặng trĩu, rất nhanh, bỗng nhiên ngã về phía trước.

      Cú ngã này là ngã vào trong mộng.

      Đứng lên, trốn , đôi chân chảy máu đụng phải mũi khoan thép lạnh buốt đất, nhặt lên, giữ chắc tay.

      Tiếng hít thở bao trùm lỗ tai, trái tim đập thình thịch đến rung người.

      Mũi giày Triệu Thần ra trước, mặt Triệu Thần lộ ra, quay đầu, nhìn thấy Văn Dụ.

      Văn Dụ dùng hết sức bình sinh đập mũi khoan thép qua, mũi Triệu Thần vỡ toang, máu văng ra.

      Văn Dụ phút chốc liền mở mắt!

      Màu trần nhà nhu hòa, ánh đèn cũng dịu , dưới thân là cái giường Freud lúc thôi liên lẫn chuyện.

      Bác sĩ ngồi ngay ghế cạnh giường, lẳng lặng quan sát .

      “Cơ chế tự vệ.” Bác sĩ .

      “Khi dây điện bị chập mạch, cầu dao tự động ngắt. Có người cầm dao chém cậu, cậu trốn tránh. Đây đều là cơ chế tự vệ.” Bác sĩ phân tích , “Cũng giống vậy, mỗi lần đều tỉnh lại cùng tiết điểm, bởi vì sau tiết điểm này, cậu biết có chuyện phát sinh gây tổn thương cho cậu, cho nên cậu tự tỉnh lại để tránh tổn thương đó. Tiềm thức của cậu nhắc nhở cậu, lại phải bảo vệ cậu.”

      “Thần kỳ!” Văn Dụ còn lưu lại dư vị hai ba câu vào giấc ngủ thôi miên, “Hôm nay tôi tin tưởng có thứ như thôi miên. Hóa ra phải là thổi phồng.”

      Bác sĩ: “...”

      Cho nên là lúc trước cảm thấy tôi lừa đảo, vẫn như cũ tới đây tiêu tiền để ngủ giấc đấy à?

      Bác sĩ đẩy kính mắt: “Hôm nay tới đây thôi. Lần sau nhập mộng phải vượt qua tiết điểm này. Còn phải thay đổi góc nhìn khác.”

      Mộng cũng có góc nhìn khác nhau.

      Góc nhìn thứ nhất, bạn chính là người trong mộng, động tác có, chuyện diễn ra đều là do “bạn” làm.

      Góc nhìn thứ ba, bất luận trong giấc mộng này có bạn hay , bạn cũng chỉ là người đứng xem, giống như xem phim.

      Văn Dụ cảm thấy trong mộng vẫn luôn ở góc nhìn thứ nhất.

      Nhưng căn cứ vào miêu tả của , người ở trong mơ trải qua những chuyện này chắc phải là . có cảm giác quái dị như nhập vào người nào đó.

      Bác sĩ muốn để rời khỏi góc nhìn này, thấy toàn cảnh trong mộng.

      hẹn lần sau.

      Tôn Nhã Nhàn đổi người bạn trai.

      Đây cũng phải là ai tới cho Kỷ An Ninh. Gần đây Bạch Lộ chiến tranh lạnh với Trần Hạo, có tâm tư bàn tán chuyện người khác.

      Kỷ An Ninh chính mắt nhìn thấy.

      và Văn Dụ tay nắm tay tới cổng trường, vừa hay nhìn thấy người đàn ông lái xe tới đón Tôn Nhã Nhàn. Văn Dụ gọi tiếng, người kia xuống xe chuyện với Văn Dụ.

      người bạn trong nhóm Văn Dụ.

      Lúc bọn họ chuyện, Tôn Nhã Nhàn đứng bên cạnh, giữ vững nụ cười.

      Kỷ An Ninh nhìn ta cái. ta ở trong hội này, từ ở bên người đàn ông này chuyển tới ở bên người đàn ông khác. Những người đàn ông này đều biết nhau, quan hệ cũng tệ.

      Nhưng Tôn Nhã Nhàn lại chẳng chịu rời khỏi nhóm này.

      Đúng như suy nghĩ lúc trước của Kỷ An Ninh. Văn Dụ vì ta mà mở ra chiếc hộp Pandora, giờ đóng lại được.

      Ngày hôm sau, Tôn Nhã Nhàn chặn Kỷ An Ninh ở chỗ hành lang.

      đừng xem thường tôi, cũng đừng có mà đắc ý.” ta , “Đúng, chớ đắc ý, chó chê mèo lắm lông mà thôi.”

      Kỷ An Ninh cảm thấy, Tôn Nhã Nhàn có chỗ nào đó thay đổi. Tôn Nhã Nhàn này so với Tôn Nhã Nhàn kiếp trước giống nhau lắm.

      Lại ra được Tôn Nhã Nhàn tệ hơn ở chỗ nào.

      “Tôi đắc ý gì?” Kỷ An Ninh nhìn thẳng vào mắt ta, hỏi.

      “Hừ.” Tôn Nhã Nhàn rời mắt, “Những người như bọn đều như vậy, cùng chúng ta, chuyện được, muốn kết hôn, cơ bản là có khả năng. đừng có cảm thấy Văn Dụ đối với tình cảm dài lâu hơn so với Tiền Hạo Nhiên và tôi. Cũng chỉ vì còn học mà thôi, tin đợi lúc các người tốt nghiệp xem, vẫn còn ngây thơ như thế nữa ?”

      Kỷ An Ninh bị chấn kinh.

      sống hai kiếp, chưa từng nghĩ tới, có người đem từ “ngây thơ” gán lên người Văn Dụ. Người này vậy mà còn là Tôn Nhã Nhàn.

      ta mang tâm tình phức tạp : “ đương đại học vốn là như vậy, các sư huynh sư tỷ phải sao, đại đa số đều là tốt nghiệp chia tay.”

      Tôn Nhã Nhàn khịt mũi coi thường, rất xã hội, rất lõi đời, cả người đều phủ kín cảm giác kiểu “Tôi nhìn thấu”.

      ta : “Đừng có giả vờ hồ đồ. Chúng ta muốn phải là loại đương này.”

      Kỷ An Ninh : “Đừng dùng từ linh tinh, có “chúng ta” nào cả.”

      Tôn Nhã Nhàn tức giận quay người bỏ .

      Tan rã trong vui.

      Tháng sáu, Văn Dụ tiếp nhận là trị liệu thứ năm.

      “Lần này thử đột phá tiết điểm này, hoặc tránh khỏi góc nhìn này.” Bác sĩ dặn dò .

      Theo bác sĩ miêu tả chỉ dẫn, Văn Dụ lập tức ngã té lăn ra mặt đất, ngã vào trong mộng.

      cầm mũi khoan thép trốn trong bóng tối, ngừng với bản thân “Mày có thể làm được, mày có thể làm được.”

      Giấc mộng này đúng là quấy nhiễu rất lâu, Văn Dụ cũng đúng thực chỉ muốn thoát khỏi nó.

      Thế là, ngay lúc Triệu Thần trầm lộ mặt ra, Văn Dụ vung mạnh mũi khoan thép, bỗng nhiên đánh vào sống mũi , trong nháy mắt máu tươi văng khắp nơi, Văn Dụ tránh ra.

      giống như bắn ra, lảo đảo lát mới đứng vững.

      đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về đằng sau.

      Như bước vào cảnh phim ngoài đời thực, thời gian bỗng ngưng lại.

      Thậm chí giọt máu bắn tung tóe cũng lơ lửng ngay trước mặt Văn Dụ.

      Cái mũi khoan thép kia đánh trúng mũi Triệu Thần, mặt vặn vẹo biến dạng, miệng há ra, cái răng văng ra, cũng bị ngưng lại trung.

      Nhưng Văn Dụ nhìn .

      Tay Văn Dụ nắm chặt, nhìn chằm chằm vào người nắm chặt mũi khoan.

      Rất nhiều lần trước đó, đều theo góc nhìn của người này mà trải qua giấc mộng, giờ đây, cuối cùng cũng thoát ra, lấy góc nhìn thứ ba, nhìn được người này là ai.

      Đầu tóc rối bời, mặt dính bụi.

      Cánh tay lẫn vòng eo đều tinh tế, hai chân để trần, chân đâm bị thương, chảy máu.

      Văn Dụ chưa từng thấy chật vật như thế này bao giờ.

      Nhưng lại rất quen thuộc với đôi mắt .

      Rất đen, rất sáng, trong mắt có ngọn lửa tức giận lẫn lạnh lẽo.

      mảnh mai yếu ớt, dựa vào đoạn mũi khoan thép, đối kháng với tên đàn ông trưởng thành như Triệu Thần.

      phải An Ninh của , còn có thể là ai?

      Lần đầu tiên huấn luyện ở câu lạc bộ kickboxing, lúc đó gì?

      Em muốn học cái có tính thực dụng cao.

      Em cần kiểu hình thức như phong trào thể dục thể thao, em muốn học phương pháp để em mình cũng có thể đánh bại người đàn ông trưởng thành.

      quan tâm đối phương chết hay sống, đối phương có bị thương . Dưới tình huống có hoặc có vũ khí, lấy việc em kiềm chế đối phương hoặc là em có thể an toàn chạy thoát làm tiền đề.

      Văn Dụ nhìn qua thế giới bất động này, hai tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

      Lúc này tiếng chuông lục lạc mờ mịt từ trời truyền xuống, Văn Dụ ngẩng đầu, trong trời đêm nhìn thấy ánh sáng.

      Văn Dụ ở trong thực mở mắt ra, mắt thấy là trần nhà màu nhu hòa, đèn treo màu dịu .

      Bác sĩ vẫn ngồi ghế cạnh giường, lặng im quan sát .

      Lần này phải là chủ động tỉnh lại, mà là bị đánh thức. Nhưng ánh mắt ra thay đổi.

      là người ra tay hào phóng, chàng trai trẻ tuổi vui vẻ. Bác sĩ khó đoán được, nhất định gia đình rất giàu có, mới để ý tới phí tư vấn đắt đỏ này, tiêu đống tiền lớn tới đây để ngủ giấc.

      Khi lần nữa tỉnh lại từ trong giấc mộng, biểu cảm cũng đáng kể gì biến mất. Sắc mặt trầm đến dọa người.

      “Như vậy, quan hệ giữa bạn cậu với Triệu Thần là?” Bác sĩ hỏi.

      quan hệ gì.” Giọng Văn Dụ trầm thấp lạnh lẽo, nhưng vô cùng chắc chắn, “Họ Triệu này cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi từng đánh , với rồi. Nhưng ngoại trừ chuyện này ra, hai người họ có bất kỳ mối quan hệ nào.”

      “Có lẽ là dưới tình huống cậu biết ...” Bác sĩ muốn thành lập giả thiết.

      Văn Dụ đáng gãy lời : “ có.”

      “Tôi mời thám tử điều tra.” , “Hai người họ trước khi vào đại học hoàn toàn gặp nhau, sau khi lên đại học, ấy liền gặp được tôi.”

      Bác sĩ làm nghề này, thường hay nghe được từ trong miệng bệnh nhân vài việc thể tưởng được. Chuyện như là mấy vị con nhà giàu thuê thám tử điều tra lịch sử của bạn , cũng tính là gì.

      hỏi: “Cho nên những gì thám tử điều tra ra là bọn họ có quan hệ. Cậu tin tưởng chuyện này sao?”

      “Đương nhiên.” Văn Dụ chút do dự , “Tôi tin tưởng.”

      Bác sĩ gật đầu : “Nhưng tiềm thức của cậu tin.”

      “Tiềm thức của cậu tin chuyện này, nó sáng tạo ra cảnh về mối quan hệ của bọn họ, lần lại thêm lần nhắc nhở cậu.”

    5. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Vì bác sĩ và Văn Dụ ko tin có chuyện trùng sinh nên mới nghĩ thế. Trải qua kỳ này ko biết Trần Hạo có chia tay Bạch Lộ ko nhỉ? Mình hy vọng chia tay cho BL tự trả nợ 1 mình , nghèo mà bon chen đua đòi.
      Trần Ngọc Hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :