1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Mị lại trở lại rồi! Cả tết chỉ chơi với mỗi Tu ca và Dung muội. Giờ mị mang đến một diễn biến khác của hai chị đây.:yoyo53:
      TamaPAmi Anh thích bài này.

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      @Chalychanh. Nàng có xem phim hàn ????? Hạ cánh nơi cũng hay này. Hihihihihihihihi
      Last edited: 2/2/20

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương sau thật sự trọng sinh rồi! Thật sự chờ trọng sinh mà héo cả thanh xuân !!!!!! :yoyo67::yoyo67::yoyo67::yoyo67::yoyo67:
      Last edited: 2/2/20
      TamaP, A fangAmi Anh thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 29: Tô Ngọc Dung chết

      Hắn cứ như vậy nằm giường, nhìn nàng tuy lớn tuổi nhưng thật giống tiểu hài tử, uống thuốc khóc, người khó chịu khóc, ho khan ngủ được cũng khóc, trong lòng hắn thấy kỳ thật nàng vô cùng đáng thương.

      Có đôi khi nghĩ đến nữ nhi, nàng cũng khóc cản được. Mỗi khi như vậy, nàng đều kêu Cửu Nhi tới đánh hắn, lấy giày vải đánh hắn … Hắn tuy đau, nhưng nhìn bộ dáng chẳng mấy chốc sẽ ra của nàng, đến tức giận cũng tức giận nổi.

      Thời tiết ngày càng lạnh, Tô Ngọc Dung ngày càng hư nhược, phần lớn thời gian một ngày nàng đều nằm giường, cơm ăn vô, huynh đệ Tô ̀nh Ninh mang theo thê tử, mỗi ngày đều tới chăm sóc, chỉ sợ vạn nhất nàng ….

      Phong Vu Tu mỗi ngày nhìn nàng tiều tụy, dậy khỏi giường, giống như hắn dù ăn uống tiểu tiện đều cần người hầu hạ, trong lòng chợt thấy thiếu vắng.

      Ban đầu hắn trúng gió, hắn cảm thấy bản thân nằm giường thể động có bao nhiêu đáng thương. Khi đó Tô Ngọc Dung còn ngày ngày tra tấn hắn, đánh hắn, mối ngày hắn đều thấy hận Tô Ngọc Dung, hận nàng thể chết.

      Nhưng hiện tại, nhìn bộ dáng Tô Ngọc Dung cùng mình khác nhau là bao, trong lòng hắn lại thấy rẫu rĩ. Tô Ngọc Dung bị nhi tử và tôn tử của hắn hành hạ ra như vậy. Vốn dĩ là một lão thái thái khỏe mạnh, nàng có thể như nhị ca nàng sống đến hơn 80 tuổi, nhưng hiên tại … Sợ là nàng khó có thể chịu đựng qua mùa đông năm nay.

      Trong lòng, trong lòng ….. Thật sự có chút bỏ xuống được ….

      (Đoạn này chắc ý cụ Tu là nỡ để Tô Ngọc Dung ra ấy mà! Haiz, già mới sao?????)

      Hắn nhìn phía đối diện, từ từ mở miệng, nhẹ giọng a a: Tô Ngọc Dung, đừng có nhanh muốn chết, ́ gắng sống lâu chút bồi ta cũng tốt mà….

      Tĩnh Vân bưng cháo nóng ngồi ở mép giường, Tô Ngọc Dung suy yếu lắc đầu, muốn ăn.

      Tĩnh Vân thở dài đặt cháo sang một bên, dém chăn lại cho nàng nhẹ giọng nói: “Trần thị đã đón tên nghiệt súc kia về, Văn Dương công tử phế hai chân hắn, cũng coi như giáo huấn hắn ta.”

      Tô Ngọc Dung thừa sức lực quản những việc đó, gian nan giữ tay Tĩnh Vân: “Chờ sau khi ta chết, tìm một người tốt gả qua đó, sinh hài tử …..”

      Tĩnh Vân tức khắc rơi nước mắt: “Lão phu nhân đừng nói chuyện này, ngài chỉ cần cần thận điều dưỡng, thân thể nhất ̣nh sẽ tốt lên.”

      Tô Ngọc Dung mệt mỏi cười, nàng tốt lên được, nhịn chẳng được mấy ngày nữa …

      Vào một ngày trời hạ tuyết lớn, Tô Ngọc Dung nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ nghe Cửu Nhi khóc. Nàng nỗ lực mở mắt, hoảng hốt nhìn hai thân ảnh đứng ngoài bình phòn, nhỏ giọng nói gì đó, nàng nghe rõ ràng, mơ hồ nghe thấy nhắc đến A Du gì đó.

      Qua một lúc, tức phụ ̀nh Mậu tới, thấy nàng tỉnh, cười ngồi xuống mép giường, hỏi: “Tiểu , người có muốn uống chút cháo nóng ?”

      Tô Ngọc Dung lắc đầu, bắt lấy tay tức phụ Tô ̀nh Mậu, khàn giọng hỏi: “Ta vừa rồi nghe thấy các ngươi nói tới A Du, A Du bị làm sao vậy?”

      Tức phụ Tô ̀nh Mậu cười có chút mất tự nhiên, lại vỗ tay nàng: “Là A Du bảo tiểu nhi tử của hắn tới hỏi, thân mình Lão phu nhân thế nào?”

      A Du ….. Tô Ngọc Dung chỉ bị bệnh, phải choáng váng, nàng xảy ra chuyện lớn như vậy, A Du sao có thể tới nhìn mình một lần?

      Nàng có thể từ thần sắc có chút mất tự nhiên của tức phụ Tô ̀nh Mậu nhìn ra điều thích hợp. Nàng liền lập tức nắm chặt tay tức phụ ̀nh Mậu, ngữ khí kiên ̣nh: “Tại sao A Du tự mình tới? Ngươi mau phái người đánh xe ngựa tới nhà nàng, mang A Du đến nói chuyện với ta, ta nhớ nàng, muốn cùng nàng nói chuyện.”

      Hốc mắt tức phụ ̀nh Mậu chua xót, lại cực lực chịu đựng, hít thở sâu mới gắng cười nói: “Tiểu , hôm nay ngoài trời tuyết lớn, vừa lạnh vừa trơn, ngài cũng đứng hành hạ A Du , con cùng người nói chuyện được sao?”

      được, ta muốn A Du, ta đã lâu gặp nàng, hôm nay nhất ̣nh phải nhìn thấy nàng, nhất ̣nh …” Tô Ngọc Dung nói, nghĩ tới khả năng xấu, nước mắt ngứng rớt xuống, ngực đau nhức, nắm ̉ áo khóc: “Mau , kêu A Du tới cho ta…”

      Tức phụ ̀nh Mậu vừa thấy nàng tức giận thở nổi, nhất thời hoảng quá khóc lên: “Tiêu , người đứng khóc, người phải bảo trọng thân mình, A Du chỉ bị mắc phong hàn, chỉ là ốm vặt quá nghiêm trọng, chờ thêm mấy ngày nữa thân thể A Du tốt hơn, con tự mình mời tới bồi ngài nói chuyện được ?”

      “Nàng bị bệnh …” Tô Ngọc Dung khóc lóc, vô cùng hoảng hốt, liều mạng nâng thân mình muốn dậy, miệng nói : “A Du bị bệnh, ta phải mau đến xem nàng, tức phụ ̀nh Mậu, mau chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ́ch thân đến thăm mới yên tâm …”

      Tức phụ ̀nh Mậu thấy khuyên được, khóc lên, Tĩnh Vân và Hòe Nhi vốn ở ngoài cũng tiến vào, cả hai đều đỏ bứng hai mắt, Tô Ngọc Dung vừa thấy bộ dáng các nàng, tâm đều vỡ nát!

      “A Du nàng …”

      Tĩnh Vân với Hòe Nhi Cửu Nhi lập tức quỳ gối đất, tức phụ ̀nh Mậu thấy giấu được, quỳ gối bên mép giường kéo tay nàng khóc: “Tiểu , người đứng kích động, người từ từ nghe con nói, A Du ra thật an tường, phải chịu đau đớn gì cả …”

      Tức phụ ̀nh Mậu còn chưa nói xong, liền thấy Tô Ngọc Dung nắm tay đấm ngực, khóc khàn cả giọng: “Ta biết mà, A Du lâu như vậy đến thăm ta, nhất ̣nh nàng bị bệnh, nhất ̣nh là bị bệnh, ta thật hồ đồ, ta sao có thể hồ đồ thăm nàng, giờ nàng rồi, đến gặp mặt lần cuối cũng được! A Du ơi A Du!”

      “A Du bên ta, cạnh ta cả đời … Chịu bao nhiêu ủy khuất, rơi nước mắt cả đời …. Ta, ta …. Khụ khụ …” Tô Ngọc Dung khóc thở nổi, bỗng nhiên ho, ngừng ho, mặt vốn tối đen ảm đạm nghẹn đến đỏ!

      Tức phụ ̀nh Mậu vừa thấy tình huống thích hợp, thét chói tai hô: “Mau tìm đại phu tới đây! Tiểu thở nổi!”

      “Khụ khụ ….” Tô Ngọc Dung dùng sức ho, phảng phất như có người bóp ̉ nàng, nàng vừa thống khổ lại khó chịu, hai mắt mở to, tròng mắt vẩn đục đầy tơ máu, tay nắm chặt góc chăn. Nhìn xa xa, thấy Phong Vu Tu hồng hai mắt, hoảng loạn hướng nàng ngừng kêu to Phong Vu Tu.

      Ta muốn chết, muốn giải thoát, muốn gặp cha mẹ, gặp đại ca, gặp A Du…

      Ta giải thoát rồi Phong Vu Tu, rốt cục cũng giải thoát rồi, kiếp sau, nếu sống chúng ta nên gặp nhau, cần làm phu thê, thật sự quá thống khổ.

      Là phu thê với ngươi … quá thống khổ …..

      “Tiểu !”

      “Lão phu nhân!”

      Tiếng khóc bi thương thê lương vang vọng khắp đại trạch Phong gia, tuyết lớn như lông ngống nhẹ rơi xuống đất, che đậy những thứ xấu xa trong thiên ̣a, biến mọi thứ thành tiên cảnh.

      Nửa tháng sau, Phong Vu Tu mở đôi mắt trũng sâu, nhìn giường đối diện trống trải, môi tiếng động khẽ động: Tô Ngọc Dung, ngươi đến đánh ta, kỳ thất ta rất buồn tẻ, rất nhàm chán … Nếu ngươi vẫn còn ở đây thì tốt rồi …

      Ngoài cửa viện truyến đến tiếng bước chân nhỏ vụn, hai thê tử của huynh đệ Phong Viễn Hoài đến.

      Các nàng dành thời gian thương lượng với nhau xử lý bọn nha hoàn hầu hạ hắn, nhìn lão nhân giường, Trần thị ghét bỏ hừ nhẹ: “Nếu ngươi sớm đem tước vị cho tướng công ta, thì mọi chuyện sẽ xảy ra! Hiện giờ lão thái bà đó đã chết, hai nhi tử của ngươi cũng bị lưu đầy tới Lương Châu, sinh tử rõ, nhi tử ta cũng trở thành phế nhân, ngươi cũng đừng mong sống tự tại giường!”

      “Từ hôm nay trở , sẽ có người hầu hạ người, đút cơm đút nước cho ngươi, ngươi cứ nằm ở đây chậm rãi chờ chết !”

      Phong Vu Tu vẫn như cũ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm giường đối diện, phảng phất như nghe thấy lời người khác nói.

      Một ngày lại một ngày, có ai tới, hừng đông rồi lại tối muộn, bốn phía đều yên tĩnh đến đáng sợ. Hắn rõ ràng cảm giác bản thân vô cùng khát, vô cùng đói bụng, có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ người mình phát ra, hắn cảm thấy nhất ̣nh thân thể phía dưới bị hoại tử, tuy rắng hắn cảm giác được đau đớn.

      Lại hai ngày nữa trôi qua, hắn suy yếu mở nổi mắt, đầu rất đau, bụng cũng rất đau, hắn biết bản thân sắp chết, hắn đối với giường đối diện trống khẽ động môi: Tô Ngọc Dung, ta có thể gặp nàng, ta rất vui vẻ, nàng thì sao?

      Nàng nhất ̣nh sẽ vui.

      Tác giả có điều muốn nói: Về việc nữ chủ đột nhiên thánh mẫu, xử lí mấy người hại mình nữa, ta dùng góc độ sáng tác suy nghĩ, thân thể Tô Ngọc Dung khi đó đã quá yếu, kham được gánh nặng nào cả, căn bản nàng dư thừa sức lực quản mấy chuyện này, thống hận những người hại nàng nữa.

      Điều này cũng với trù tính lúc trước của nàng, thời điểm thu thập hai nhi tử của vợ lẽ giống nhau vì lúc đó tinh thần nàng vẫn rất tốt.

      Có đôi khi ta cũng muốn đón ý nói hùa với mọi người thích để viết, nhưng có thời điểm, ta cảm thấy dù muốn biểu đạt ra nhưng ta cũng muốn thay đổi ước nguyện ban đầu.

      Cho nên nói …

      (Thật chứ lời tác giả còn khó edit hơn cả mạch truyện ^_^)

      P/s: Thật ra em chỉ muốn thông báo, hình như điều mọi người muốn đến rồi. chị đều trọng sinh. Ahihihihi. Liệu các nàng có đón chờ những phen ngược cẩu sắp tới ~~~~~
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi18 others thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương vừa rồi là chương thứ sáu trong tuần rồi. :yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      Giờ chương thứ bảy đây các nàng ới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :