1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 26: Hận ta sao?

      Lý đại phu nói, loại dược này, một khi thân mình đã bị thương, thì có cách nào khang phục như cũ, chỉ có thể chậm rãi từ từ điều dưỡng, có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy.

      Chẳng qua nàng muốn kéo dài làm gì, nàng muốn sống nữa.

      Hiện giờ nữ nhi ở nhà chồng trôi qua rất tốt, nhị ca đã có chất nhi chăm sóc, nàng cũng yên tâm, trong lòng nàng cũng còn gì vướng bận.

      Cho nên dù biết rõ độc dược kia sau khi uống rất nhanh sẽ chết, nàng cũng vẫn uống, nàng muốn ́ điều dưỡng kéo dài hơi tàn, nàng sống đủ rồi.

      “A a …” Phong Vu Tu nhìn nàng suy yếu đến mức thể động còn muốn lại đây, tâm tình bực bội: Đại phu nói ngươi cần nằm nghỉ ngơi, ngươi còn tới đây làm gì, ngươi nếu muốn đánh ta, qua mấy ngày nữa, thân mình có sức lực chút lại đến đánh, ta tạm thời chết được, chờ ngươi đến đánh đấy.

      Tô Ngọc Dung ôm ngực, há miệng thở dốc, thật vất vả ̣ch đến giường Phong Vu Tu, cũng còn sức mà ngồi mép giường của hắn, liền ngồi sàn nhà, dựa vào thành giường, hai mắt mệt mỏi nhìn hắn, thở dốc hồi lâu, mới khôi phục được chút sức lực, hướng hắn cười: “Hận ta sao?”

      “A …” Phong Vu Tu ́ gắng xoay đầu nhìn nàng, sắc mặt vàng vọt như vậy, đáy mắt đầy tơ máu như vậy: hận ngươi, có gì để hận ngươi cả, là bọn chúng lòng muông dạ thú, bọn chúng dám hạ độc ngươi, là bọn chúng sai, bọn chúng đáng bị lưu đày, đáng bị bỏ tù, đáng được chết tử tế … Hơn nữa sự tình đã vậy, ngươi nói lời này có ý gì chứ ….

      Ánh mắt Phong Vu Tu phức tạp, Tô Ngọc Dung nhìn hắn, trào phùng cười, vì mẫu tử Liễu thị thương tâm sao?

      Ha ha …. Cũng phải, nữ nhân và hài tử hắn đau sủng* nửa đời người, hiện giờ kẻ thì lưu đày, kẻ thì trong ngục tù, một kẻ nào có kết cục tốt, hắn ́ch thực nên thương tâm.

      *đau sủng: đau lòng, sủng ái.

      Tô Ngọc Dung cười cười, lại thở dài: “Ngươi hận ta mới tốt, ta chính là muốn ngươi hận ta, muốn ngươi cảm nhận được, hận một người nhưng lại thể làm gì được hắn sẽ có tư vị gì. Tựa như ta, hận ngươi cả đời, nhưng lại thể ở Phong gia cả đời, thể rời , trốn cũng thoát, vừa thống khổ vừa bất đắc dĩ.”

      “A a …” Phong Vu Tu há miệng kêu: Ta phải kẻ phân biệt được thị phi, chuyện này bọn chúng bị trừng phạt là đúng tội, có gì để hận cả.

      Tô Ngọc Dung nhẹ ho khụ khụ hai tiếng, nhìn hắn cười: “Kỳ thật, ta vốn dĩ tính toán hạ tử thủ với bọn họ, ta còn nghĩ, lưu lại mạng chó cho chúng, khiến chúng nhín tước vị lại chiếm được, để chúng nếm thử tư vị cầu mà được. Chả qua bọn chúng quá nóng vội, muốn tước vị, muốn tôn vinh. Ta phi. Bọn chúng vốn xứng.”

      “Bọn chúng đức hạnh tốt, phẩm hạnh quá kém, tước vị này giao cho bọn chúng, đối với công huân mà lão thái gia lập được chính là vũ nhục, ta liền nghĩ cho chúng cơ hội, thử một chút, nhưng nghĩ, bọn chúng thật đúng là muốn ta chết.”

      Tô Ngọc Dung nói, để sát mặt vào Phong Vu Tu, nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, suy yếu lại vui sướng cười cười: “Cho nên ta liền thuận nước đẩy thuyền, giăng sẵn lưới, tại lúc bọn chúng gấp gáp khó dằn lòng muốn chui vào lười, ta liền một mẻ tóm gọn! lưu tình chút nào!”

      “Mẫu tử ba người bọn chúng, ỷ vào ngươi chống lưng, khiến ta ngột ngạt cả đời, đến già lại còn muốn giết chết ta, nghĩ hay lắm! Khi còn trẻ, nếu phải ta bận tâm thanh danh nhà mẹ đẻ, nếu phải thấy nữ nhi ở nhà chồng khá tốt, hôn sự của nàng trôi qua tốt đẹp, ta sớm đã cùng các ngươi cá chết lưới rách, còn phải chờ đến giờ sao?”
      “A …..” Phong Vu Tu nhìn nàng, miệng lệch chảy ra nước miếng: Đúng vậy, với cái tính thối của ngươi, nếu hôn sự của nữ nhi tốt đẹp, sợ là ngươi sớm đã một đao giết chết ta.

      Tô Ngọc Dung có chút mệt, ôm ngực dựa vào giường, qua một lúc mới nói: “Hiện giờ thân mình ta như vậy, nghĩ đến cũng sống được mấy ngày, vừa lúc ta cũng chán sống ….”

      Nàng nói, nhìn hắn hơi trừng lớn đôi mắt, cười nhạo nói: “Nhìn thấy ta muốn chết, ngươi vui vẻ như vậy, sớm biết vậy, ta liền bớt uống thuốc kia, sống lâu hơn mấy ngày, cho ngươi tức chết.”

      “A a!!: Phong Vu Tu kêu lên: Ta vui vẻ, ta ngóng trông ngươi chết, chúng ta đấu cả đời, ngươi chết, thừa lại một lão già như ta, nhàm chán biết bao.

      Tô Ngọc Dung nhìn hắn, gương mặt tươi cười dần thu liếm: “Phong Vu Tu, cả đời này, ta hận ngươi, ngươi chán ghét ta, kỳ thật cả hai đều khổ sở. Ta cũng nghiêm túc nghĩ, ngươi đem Thanh Thanh của ta gả xa hai mẹ con chúng ta chia lìa nhiều năm, ta đem mẫu tử Liễu thị hạ ngục lưu đày, khiến Phong gia các ngươi đơn như vậy. Xét cho cùng, kỳ thật xem như hòa nhau.”

      “Ngươi hại ta cả đời, ta hại con cháu của ngươi, ai cũng được tốt đẹp, lưỡng bại câu thương, ha ha ha ….”

      Phong Vu Tu nhìn nàng, trong lòng trầm xuống: Đúng vậy, lưỡng bại câu thương.

      Khi Tô Sở Sở vào phòng, liền nhìn thấy tiểu nãi nãi ngồi mặt đất, khiếp sợ vội vàng chạy tới đem nàng nầng lên: “Ai da, tiểu nãi nãi, chỉ trong chốc lát con ở bên người, người liền xằng bậy! Người đến trước giường lão già này làm gì? Người muốn đánh hắn thì cứ nói cho con, con giúp người đánh hắn, hà tất người phải tự mình động thủ?”

      Tô Ngọc Dung nhìn tiểu nha đầu hoạt bát, vẻ mặt bất đắc dĩ cười, nằm trở lại giường: “Đừng lo lắng, ta còn đến mức bất động, nhưng còn con, bên ngoài đã xử lí tốt rồi?”

      Tô Sở Sở gật đầu, cười với Tô Ngọc Dung, giúp nàng bóp chân, lúc này mới nói: “Con đem nguyên văn lời người nói với các nàng, chính là các nàng vẫn ́ quỳ khóc, con liền dứt khoát kêu lão quản gia đem một rương trân bảo trong phủ tới trước mặt các nàng, đập hết nát nhừ, các nàng thấy con thật sự làm, khóc cũng dám khóc, tất cả đều lăn! Thiếu chút nữa cười chết con!”

      Tô Ngọc Dung nghe vậy cũng vui vẻ, giơ tay chọc nàng ót: “Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, gian xảo giống hệt cha ngươi!”

      “Nhân gia làm chuyện xấu còn phải vì tiểu nãi nãi ngài sao, được, hôm nay nhân gia chịu ủy khuất, bữa trưa nay nhất ̣nh ăn nhiều thêm hai chén cơm.”

      “Ăn ít một chút, sắp ăn thành tiểu trư ….”

      Tô Sở Sở ở Phong gia một tháng, Tô Ngọc Dung liền đưa nàng trở về, nương lớn, nên học thêu của hồi môn, học chưởng gia, sao có thể luôn bồi một bà già như nàng.

      ̀nh Ninh tự mình tới xem, xác ̣nh giờ nàng ở Phong gia ai dám làm khó nàng, thân mình cũng tốt kên, lúc này mới yên tâm.

      Thời gian trôi mau, từ giữa hè tới đầu đông, Tô Ngọc Dung đã thu được hai phong thư của nữ nhi, một phong báo bình an, một phong báo tình hình gần đây. Khi hồi , nàng chọn một vài chuyện thú vị, chuyện trong nhà cũng chuyện thân mình, một chút cũng đề cập, đại hôn của cháu ngoại sắp tới, nàng cũng muốn làm nữ nhi lo lắng.

      Ngày hôm nay, thê tử của Phong Viễn Hoài và Phong Luân Viễn lại tới, nói muốn thỉnh an, cho vào phòng nhưng cũng chịu mà luôn quỳ gối bên ngoài. Đã hơn một tháng, cơ hồ mỗi ngày các nàng đều tới, trời đông giá rét, hôm nay bên ngoài trời còn có tuyết rơi, Tô Ngọc Dung nhẫn tâm để các nàng quỳ, bao lâu liền gật đầu, để Tĩnh Vân dẫn bọn họ vào.

      Tác giả có lời muốn nói: Phong Vu Tu: thương tâm, ta là nam nhân bạc tình lãnh khốc như vậy, ta căn bản có tâm.

      P/s: Nữ chính mệt thật rồi. Thế nên trọng sinh thôi chứ còn gì nữa. :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương thứ tư lên sàn các nàng nhé!:hoho::hoho::hoho::hoho::hoho:
      TamaP, ChalychanhMãi yêu editor thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 27: Tô Ngọc Dung nguy hiểm

      Hai tỉ muội đều làm dâu, quỳ bên ngoài trong chốc lát, mặt bị gió thổi đỏ bừng, vai mang theo bông tuyết, hốc mắt cũng hồng, vừa tiến vào, liền quỳ gối trước giường Tô Ngọc Dung khóc lóc nỉ non: “Mẫu thân, người rốt cuộc cũng chịu nhìn chúng con dâu, người nghe bọn con nói mấy câu!”

      Tô Ngọc Dung nằm giường, nhìn hai mắt các nàng gật đầu: “Có gì muốn nói liền nói , hiện giờ hai tên tai họa kia bị lưu đày, lưu lại các ngươi nhi quả phụ cũng rất đáng thương, nếu có thể thỏa mãn các ngươi, ta đều sẽ ́ gắng bù đắp. Chẳng qua hai người kia vừa , thật đúng là biết có thể trở về ?”

      Tô Ngọc Dung vừa nói xong, trong lòng hai vị con dâu kia đau như đao cắt, hận thể lên bóp chết lão thái bà này, nhưng vì tướng công của mình, vẫn ́ gắng thành thật quỳ: “Mẫu thân, con dâu biết, tướng công bị lưu đày là do bọn họ làm sai, chẳng qua …. Chẳng qua lưu đày Lương Châu thực sự quá xa!”

      “Lương Châu vốn là nơi đất đai cằn ̃i, là vùng đất thê lương, lạnh lẽo, tướng công của chúng con luôn cẩm y ngọc thực, sao có thể chịu được những nỗi khổ đó? Sẽ chết ở nơi đó mất! Cầu xin Lão phu nhân khai ân, mong người nghĩ biện pháp để tướng công của chúng con cần lưu đầy quá xa, cho dù là Vũ Châu, Thông Châu đều được. Chúng ta cũng biết bọn họ hại Lão phu nhân, nhưng nếu Lão phu nhân nguyện ý khai ân, con dâu nguyện ý ngày ngày quỳ trước giường hậu hạ!”

      Hai nữ nhân quỳ gối đầu giường khóc lóc thương tâm, Phong Vu Tu nhìn các nàng, khóe miệng run rẩy: Đứng khóc, cũng đừng cầu, bọn chúng hai tên đọc sách, đầy mình nhân nghãi lễ trí, lại có thể làm ra việc thương thiên hai lý như vậy, chứng tỏ trong lòng bọn chúng hề có lương tri! Người có lương chi, nên chịu khổ mài giũa. Lương Châu, khổ hàn thì sao? Đều do bọn chúng làm sai, đáng lý phải nhận hình phạt!

      Như hắn, đối với nữ nhi tốt, lạnh nhạt với nữ nhi nửa đời, đến già hắn cũng phải nếm tư vị bị nữ nhi đối xử lạnh nhạt.

      Cái này gọi là nhân quả luân hồi, ông trời có mắt!

      “Lão phu nhân, cầu người, con dâu dập đầu cầu xin người.” Hai nữ nhân vừa nói vừa khóc vừa kêu vừa dập đầu.

      (Haha, thực ra mị nghĩ: Năng suất dữ, làm được nhiều việc cùng lúc quá vậy?????)

      Tô Ngọc Dung đưa mắt ra hiệu Tĩnh Vân nâng hai nàng dậy. Thế nhưng hai nàng ́ chấp quỳ gối bức bách cầu xin Tô Ngọc Dung, dứt khoát chịu đứng lên.

      Tô Ngọc Dung thở dài: “ nói đến hiện giờ hai người bọn chúng lên đường rất xa rồi. Chỉ nói đến việc bọn chúng hạ độc ta, các ngươi cũng biết đã kinh động đến hoàng thượng. Đương kim thánh thượng đề cao nhất nhân hiếu, sau khi biết việc này vô cùng tức giận. Ngài tự mình xem xét hồ sơ vụ án, giám sát Đại Lý Tự tra án, phán quyết lưu đày Lương Châu.”

      Nàng nói, ánh mắt bình tĩnh dừng người hai nàng: “ Lương Châu là thánh ý, đừng nói đến ta, ngay cả Lão Tước gia có cầu xin, chuyện này cũng có cách cứu vãn. Nên các ngươi hiện giờ đến cầu xin ta cũng vô dụng, còn bằng chùa miếu cầu xin Bồ Tát.”

      “Còn nữa, hiện giờ thân mình ta tốt, về sau chuyện trong phủ liền để hai người các ngươi quản. Qua hai ngày, ta sẽ để lão quản gia đem chìa khóa nhà kho, sổ sách, gia sản đều giao cho hai ngươi. Nếu có chuyện khác, các ngươi mau trở về viện, ta mệt mỏi!”

      “Mẫu thân, Lão phu nhân … Thật sự có cách nào sao?”

      Tô Ngọc Dung lắc đầu: “Thánh ý thể trái.”

      Hai nữ nhân vẻ mặt tuyệt vọng ra khỏi đại môn Ngọc Viên. phía trước, tức phụ lão đại Trần Thị giơ tay xoa ấn đường, thở dài nói: “Xem ra, thực sự có cách nào ….”

      Tức phụ lão nhị Dương thị khóc lóc gật đầu: “Thánh ý, ai dám làm trái? Bây giờ, cũng chỉ có thể cầu Bồ Tát phù hộ bọn họ có thể trở về.”

      Trần thị nghe vậy, trong lòng phẫn nộ: “Nếu phải lão ác bà đó chịu giao ra tước vị, tướng công sao đến nỗi phải ra hạ sách này? Còn liên lụy tới nhị đệ … Đệ muội, chung quy lại phu thê chúng ta thật xin lỗi các ngươi … Sau này có nam nhân ở nhà, ta và ngươi chỉ có thể nương tựa lẫn nhau!”

      Dương thị gật đầu, ánh mắt sâu kín nhìn về phương xa: “Chỉ mong bọn họ có thể trở về…..”

      Dương thị trở lại viện, liền thấy nhi tử một thân thương thế trở lại, tức khắc liền rớt nước mắt, vội vàng hỏi: “Con ta, tại sao con lại bị thương? Bọn chúng lại khi dễ con sao?”

      Phong Hoa Trung gật đầu, đôi mắt phẫn hận hồng lên: “Những tên đó, rãnh rỗi liền mắng ta là gian nịnh, khi phu tử có ở đó thì cùng nhau đánh con, một đám … Một ngày nào đó, con sẽ giết chết bọn chúng!”

      Dương thị nghe vậy, ôm nhi tử mười hai tuổi khóc: “Nhi tử đáng thương của ta, tất cả đều do lão thái bà đáng chết đó mà ra, nếu nàng sớm giao ra tước vị, cha ngươi sao đến nỗi có kết cục như ngày hôm nay!”

      Phong Hoa Trung nghe vậy, khuôn mặt vẫn còn vết máu ở khóe miệng bỗng nhiên hung ác, đúng vậy, tất cả là do lão thái bà đó sai! Dựa vào cái gì ta lại phải gánh chịu tất cả! Dựa vào cái gì mà người chịu đánh phải là ta!

      Đêm, gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, trong ngoài Ngọc Viên đều tối tăm yên tĩnh, Tĩnh Vân canh giữ ở mép giường Tô Ngọc Dung, mặt đất trải chăn, nàng dựa vào gần bếp lò ngủ, tùy thời hầu hạ Tô Ngọc Dung tiểu đêm.

      Trong phòng chỉ có một cây nến chiếu sáng, rất tối tăm, cửa phòng tiếng động mở, một bòng hình lẻn vào phòng.

      Phong Hoa Trung tay chân nhẹ nhàng chậm rãi tiên đến trước giường Tô Ngọc Dung, nhìn lão thái bà giường, hung ác cắn răng, từ từ nâng chủy thủ lên!

      Phong Vu Tu ban ngày ngủ nhiều, đến buổi tối cũng buồn ngủ, hắn mơ hồ cảm thấy gió lạnh lùa vào phòng, liền chậm rãi mở mắt, ai ngờ, vừa liếc mắt một cái liền thấy trước giường đối diện, bóng dáng một người giơ chủy thủ.

      “A a a!!!” Hắn lập tức kêu lớn: Tô Ngọc Dung nguy hiểm!

      Phong Hoa Trung nghĩ tới đánh thức tổ phụ, tiếng kêu khiến hắn sợ đến mức chân mềm nhùn, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở cặp mắt mang theo kinh ngạc cùng sợ hãi, phẫn nộ dâng lên ̉nh đầu, trong lúc Tĩnh Vân thét chói tai, chủy thủ trong tay hung hăng đâm xuống.

      “A!” Tô Ngọc Dung đau đến ngất .

      “A a a!” Phong Vu Tu kêu to: Người đâu, mau tới!

      “Phong Hoa Trung! Ngươi cư nhiên dám hành thích Lão phu nhân, ngươi muốn chết đúng ?” Tĩnh Vân kinh hoảng thét chói tai, một chân hung hăng đạp văng Phong Hoa Trung!

      Phong Hoa Trung nhìn Tô Ngọc Dung vai chảy máu bị đau đến ngất xỉu, cả người liền run rẩy. Trong lúc nha hoàn vọt vào phòng, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy!

      “Lão phu nhân! Lão phu nhân! Mau mời đại phu!” Tĩnh Vân lớn tiếng khóc kêu, cầm khăn ngừng lau máu vai Tô Ngọc Dung, tay run run sợ hãi.

      Lý đại phu rất nhanh đã tới, nhìn chủy thủ cắm vai, mày nhíu chặt, lại gọi người suốt đêm mời ba đại phu tới cùng nhau thương nghị, mới dám rút chủy thủ ra. Vì chậm trễ thời gian, Tô Ngọc Dung chảy máu thấm đầy giường, mặt đất đầy huyết tích.

      Phong Vu Tu trừng lớn mắt nhìn vết máu, lại nhìn Tô Ngọc Dung ngủ say tỉnh, trong lòng chưa bao giờ hoảng loạn đến thế: Tô Ngọc Dung, ngươi sẽ chết, nhất ̣nh ….

      Tác giả có lời muốn nói: Đừng khóc …:yoyo44::yoyo44::yoyo44:

      Editor: Tu Tu ngoan, đừng khóc nhé! Lão bà sắp thành tiểu nương tử rồi …..:yoyo30::yoyo30::yoyo30:

      P/s: Dạo này xem phỏng vấn “Cẩm y chi hạ” muội vừa biết thêm từ mới các tỉ muội ạ! 66666666. Lìu lìu lìu …. Quyến rũ a! Ôi combo ánh mắt bờ môi. liên quan nhưng tết này mị muốn ra khỏi chăn luôn!
      :062::062::062::062::062:

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương thứ năm lên sàn đây @Chalychanh ới ời ơi. Hihihihihi. @Mengontinh_Ranluoi. Hihihihihi
      Last edited: 31/1/20
      TamaP, Wailtting, Ami Anh2 others thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 28: Có lẽ … Đại nạn sắp đến

      Người Tô gia nhanh chóng đến, biết Tô Ngọc Dung bị Phong Hoa Trung đâm, Tô gia vô cùng tức giận. Ngay lập tức phái Tô Văn Dương lục soát trong ngoài thành lùng bắt Phong Hoa Trung. Trần thị biết tin nhi tử sau khi ám sát Lão phu nhân thành đã bỏ trốn, sợ đến ngất , được người cứu tỉnh lập tức đến Ngọc Viên quỳ.

      Tô Ngọc Dung hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, mặt chút huyết sắc. Mở mắt, lại chớp mắt, thậm chí nàng còn nhìn rõ người bên cạnh.

      ̀nh Ninh giữ chặt tay nàng, hai mắt sưng đỏ, lời nói như nghẹn lại: “Tiểu , cuối cùng người cũng tỉnh … Nếu người tỉnh lại, ta liền chém cái đầu chó của tên súc sinh kia.”

      Tô Ngọc Dung suy yếu nói nên lời, bả vai vô cùng đau, nhìn Tô ̀nh Ninh nhẹ mở miệng thều thào: “Đừng …. Khụ khụ ….”

      ở bên quỳ ba ngày ba đêm, ăn uống, Trần thị khuôn mắt tiều tụy nghe vậy liền khóc kêu: “Con dâu đa tạ Lão phu nhân, đa tạ Lão phu nhân khoan thứ* cho nghiệ tử, đa tạ Lão phu nhân ….”

      *khoan thứ: chắc là khoan dung tha thứ ^_^

      ̀nh Ninh nghe tiếng khóc kêu phẫn nộ quay đầu nhìn Trần thị, rống giận: “Tiểu ta thiện tâm, nhưng ta phải người tốt! Nhi tử súc sinh của ngươi tuổi còn nhỏ vậy mà đã độc ác giống hệt cha hắn, nếu giáo huấn hắn, về sau nhất ̣nh gây họa tứ phương! Văn Dương, ngay lập tức tróc nã tiểu súc sinh kia về quy án, ở trong tù cũng để hắn trôi qua dễ dàng, con , để hắn nếm thử nỗi đau đao đâm đến xương!”

      “Dạ phụ thân, nhi tử ngay!”

      Trần thị nghe vậy lập tức bò lại, túm áo choàng của Tô ̀nh Ninh, khóc tê tâm liệt phế: “Tô đại nhân, Tô đại nhân, ta cầu xin ngài, ta chỉ có duy nhất một nhi tử, duy nhất một nhi tử, cầu ngài giữ lại cho hắn một mạng, van cầu ngài!” Trần thị vội vàng dập đầu.

      ̀nh Ninh một tay kéo lại áo choàng, phẫn nộ nhìn Trần thị: “Tốt nhất là ngươi nhanh chóng cút khỏi Ngọc Viên, nếu còn tiếp tục ở đây kêu khóc ngừng, ta lập tức sai người chém bay đầu tiểu súc sinh kia!”

      Trần thi dám lớn tiếng khóc, chỉ dám thút thít, nhưng kiên quyết , quỳ gối dập đầu trước giường Tô Ngọc Dung, đến mức trầy da chảy máu.

      Tô Ngọc Dung đành lòng nhìn, vỗ tay Tô ̀nh Ninh: “Thôi, bảo Văn Dương giáo huấn hắn một chút, giữ lại mạng cho hắn, phải ta vẫn chưa chết sao?”

      “Tiểu ! thể nuông chiều tên súc sinh đó! Nếu tương lại chắc chắn làm hại tứ phương!”

      Tô Ngọc Dung thống khổ cau mày suy yếu nói: “Suy cho cùng hắn vẫn chỉ là hài tử, dọa một lần là xong … Ta mệt rồi ….”

      ̀nh Ninh thấy Tô Ngọc Dung đau đến thể nói chuyện, giận dừ trừng mắt Trần thị: “Tiểu thiện tâm, nguyện ý giữ lại mạng cho nhi tử ngươi, ngươi vừa lòng chưa? Còn mau cút !”

      Trần thị nghe vậy, lập tức lau nước mắt, kéo thân mình mỏi mệt đến Hình bộ đại lao.

      ̀nh Ninh nhìn Tô Ngọc Dung mệt mỏi hôn mê, thở dài, xoa huyệt Thái Dương đứng dậy, chuẩn bị nghỉ một lát, liền quay người đến trước giường của Phong Vu Tu, nhìn cặp mắt hắn mang theo nhiều đau thương nhìn tiểu chằm chằm, bèn hừ lạnh một tiếng: “Lão già kia, ngươi khiến ta cả đời thương tâm khổ sở. Bây giờ nhi tử của ngươi hạ độc ta, tôn tử của ngươi đâm ta bị thương. ta đúng là xui xẻo tám kiếp mới gặp phải một nhà ngươi! Ta thật hận thể một đao chém chết ngươi!”

      Phong Vu Tu nghe vậy, ánh mắt nhìn Tô ̀nh Ninh a a hai tiếng: Đúng vậy, ta sinh ra nhi tử độc ác, nhi tử độc ác sinh ra tôn tử độc ác, đầu sỏ gây ra tất cả tội ác kỳ thật là ta … Ngươi mau giết ta , ta có một câu oán hận.

      ̀nh Ninh nhìn bộ dạng thấy chết sờn của hắn, hừ lạnh: “Muốn chết? Muốn giải thoát? Phi! Nằm mơ! Ta sẽ vì ngươi mà làm bẩn tay Tô gia ta!”

      Tô Ngọc Dung bị thương, chảy quá nhiều máu, hơn nữa nàng vốn bị trúng độc, thân mình suy yếu, vào đông miệng vết thương lại khép lại chậm, nàng phải đau khổ nằm giường ngày ngày điều dưỡng, thật muốn chết sớm chút.

      Người Tô gia bên kia sợ bên này lại xảy ra biến ́ gì, thay phiên đến hầu hạ, cho đến tận khi Tô Ngọc Dung có thể miễn cưỡng ngồi dậy, mới bảo bảo họ về.

      Nhà mẹ đẻ bên có phu thê nhị ca lớn tuổi, dưới còn một đống đứa nhỏ cần người chăm sóc. Sao có thể để họ ngày ngày trông coi chỗ nàng, thượng triều xử lí công vụ xong lại phải về trông nàng, cứ như vậy sao có thể chịu nổi ….

      Phong Vu Tu nhìn Tô Ngọc Dung, suy yếu lại thống khổ ho khan, trong lòng hắn bực bội sốt ruột: Lão thái bà này, mỗi ngày uống thuốc đều một hai phải uống ít hai ngụm, khó trách thân mình mãi tốt, so với hài tử ba tuổi còn nghe lời bằng.

      Tô Ngọc Dung lười liếc mắt nhìn hắn, cũng có sức lực hành hạ hắn. Mỗi ngày trôi qua, bản thân tồn tại đều rất mệt, căn bản có chút tâm sức nào để ý đến hắn.

      Ngược lại, mỗi ngày trôi qua, thời gian Phong Vu Tu nhìn nàng ngày càng nhiều.

      Nhiều lúc hắn nghĩ, nếu khi còn trẻ, tính tình nàng có thể kiêu căng như vậy, bản thân có thể cao ngạo tự đại như vậy, có thể chịu đựng đối phương thêm một chút, khoan dung thêm một chút thì đến khi về già liệu hai người có phải sẽ rơi vào tình cảnh đáng thương cừu hận lẫn nhau ?

      Nếu tình cảm của bọn họ có trở ngại, nàng lại sinh một nhi tử, giống như nàng thị phi rõ ràng, thiện tâm rộng rãi, trung hậu hiếu thuận, nàng cũng đến mức như bây giờ, tuổi cao, bệnh nằm giường, bên người có một người thân có thể tin tưởng …..

      Hắn là nam nhân, chủ nhân của một nhà, cùng với thê tử tranh đấu cả đời, hắn cũng sai …..

      Nhưng Tô Ngọc Dung lại biết hắn hối hận, biết hắn thấy thẹn trong lòng, chỉ nghe hắn kêu ‘a a’, mí mắt cũng muốn động.

      Tĩnh Vân vào phòng, bỏ thêm than vào lò xong mới đến trước giường, rót một ly trà ấm, bưng đến Tô Ngọc Dung ngày một suy yếu, càng ngày càng muốn hoạt động: “Lão phu nhân, uống một chút trà !”

      Tô Ngọc Dung đã cực kì hư nhược, thần sắc phảng phất như bị than đen bao phủ, hai mắt vẩn đục, hướng Tĩnh Vân nhẹ lắc đầu: “ khát!”

      Tĩnh Vân thở dài, để chén trà một bên, dém lại chăn cho nàng, lúc này mới nhìn nàng chậm rãi mở miệng: “Đêm qua, Liễu thị đã chết.”

      Tô Ngọc Dung vừa nghe, mệt mỏi sắp nhắm mắt lại chậm rãi mở , ánh mắt rất bình tĩnh: “Đã chết rồi sao, tang sự của nàng giao cho hai con dâu tổ chức .”

      Tĩnh Vân gật đầu, xoay người ra ngoài.

      Tô Ngọc Dung bấy giờ mới nhìn lão già bên giường đối diện, híp mắt cười, thanh khàn khàn: “Lão già đáng chết, ái thiếp của ngươi đã chết, thương tâm sao?”

      Phong Vu Tu nhìn nàng, rên một tiếng: thương tâm, sớm thì muộn mỗi người đều phải chết.

      Tô Ngọc Dung thấy hắn thương tâm cũng kêu to, lắc đầu thở dài: “Tốt xấu gì cũng là nữ nhân bên ngươi nửa đời, người chết mà ngươi một giọt nước mắt cũng rơi, thật là bạc tình.”

      “……” Phong Vu Tu lệch miệng run rẩy: Bạc tình thì bạc tình,dù sao người cũng đã mất.

      “Khụ khụ ….” Tô Ngọc Dung lại ho, từ sau khi bị thương, thân mình nàng vô cùng suy yếu, chịu nổi bất cứ ốm đau nào, tùy tiện nhiễm phong hàn, liền ho cả đêm ngủ nổi.

      Phong Vu Tu nghe nàng ho khan ngừng, uống thuốc cũng tốt lên, tâm tình phức tạp, hắn ý thức được nàng có lẽ … Đại nạn sắp đến.

      P/s: Khổ thân bé Phong Hoa Trung của chúng ta mới lên sàn đã tắt nắng.:hoho::hoho::hoho::hoho::hoho::hoho:
      Mình sẽ ́ post 10 chương trong tuần này để được thưởng ruby. Hihihihi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :