1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 24: Thu lưới (2)

      Trúng độc!

      “A a!” Phong Vu Tu khiếp sợ trừng mắt, nhìn người nằm giường đối diện: Tô Ngọc Dung vậy mà bị trúng độc. Là ai hạ? Vì sao lại hạ độc?
      Ánh mắt khiếp sợ của hắn nhìn một vòng trong phòng, dừng lại chỗ mẫu tử ba nguwoif Liễu thị, nói hai tên bạch nhãn lang * nhi tử, chỉ cần nhìn bộ dáng hoảng loạn của Liễu thị, hắn cũng có thể nhìn ra manh mối.

      Nghĩ đến việc bọn hắn mơ tưởng tước vị của hắn, tất cả đều đã rõ.

      “A a!” Phong Viễn Hoài! Liễu thị! Vì tước vị, các ngươi cư nhiên dám hạ độc giết người! Các người quan trọng mấy cái thứ hư danh đó vậy sao.

      (Thực ra có tước vị là có rất nhiều tiền a Tước gia ơi! Các nhi tử của lão chính xác là mê tiền!)

      Lý đại phu nói xong, Tô Văn Dương liền tới trước mặt Liễu thị, cặp mắt sâu thẳm u gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng chất vấn: “Liễu lão di nương, sao lại phát run vậy? Người có thấy lạnh lắm ?”

      Liễu thị sợ tới mức cắn chặt hàm răng, nàng biết người trước mặt là ai, là Tô Văn Dương! Là cháu trai của lão tiện nhân kia! Nhậm chức Hình bộ, chuyên tra khảo thấm vấn phạm nhân, nắm rõ việc xử án!

      Phong Viễn Hoài và Phong Luân Viễn lúc này hận thể bóp chết mẹ ruột của mình!

      Nương chột dạ, sợ hãi như vậy, chẳng phải lạy ông ta ở bụi này! Giờ xong thật rồi! Gạt được ai chứ thể gạt được Tô Văn Dương.

      Đều là do tên Lý đại phu này. Nếu phải do hắn, chuyện này hoàn toàn có thể lừa gạt cho qua.

      Tô Văn Dương đứng trước mặt mẫu tử Liễu thị, nhìn hai huynh đệ Phong Viễn Hoài trấn ̣nh, lại nhìn bộ dáng Liễu thị sắp bị dọa đến nằm liệt kia, nhẹ giọng cười, tiếng cười khiến mẫu tử Liễu thị sởn tóc gáy: “Giữa mùa hạ, vậy mà Liễu lão di nương lại lạnh phát run, thật là kỳ lạ …..”

      Dứt lời, Tô Văn Dương xoay người nhìn Tô ̀nh Ninh: “Phụ thân, hiện giờ nãi nãi ở trong phủ bị hạ độc hôn mê bất tỉnh. Điều này chứng minh có người muốn lấy mạng nãi nãi. Đây là chuyện lớn, cần phải tra rõ ràng, thỉnh phụ thân tọa trấn Phong gia, để cho bất cứ ai được ra vào, nhi tử ngay lập tức Đại Lý Tự lập án.”

      ̀nh Ninh gật đầu, nhìn mẫu tử Liễu thị phẩy tay: “Ngươi mau , có ta ở đây, một con muỗi cũng đừng nghĩ lọt.”

      Tô Văn Dương nghe vậy, xoay người lại, ánh mắt sâu kín nhìn mẫu tử Liễu thị, câu môi cười lạnh: “Chỉ cần Đại Lý Tự lập án, đến lúc đó nghi phạm sẽ thuộc quyền thẩm tra xử lí của Hình bộ ta, vậy nên Phong đại nhân, nếu ngươi có viêc gì, mời mau chóng tra ra nghi phạm trong phủ, cũng để khi ta quay lại, đỡ phí sức lực.”

      (Móa! Ảnh Tô Văn Dương câu môi cười. Hí hí. Tự dưng liên tưởng đến 61 Lục Dich Lục đại nhân trong Cẩm y chi hạ. Hihihihihi =D)

      Tô Văn Dương nói xong, liền nhanh chóng rời , Phong Viễn Hoài nhìn ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình của người Tô gia, dặn ra một nụ cười tái nhợt: “Mời các vị ngồi, ta tra xem người nào gan to tày trời dám hạ độc Lão phu nhân!”

      ̀nh Ninh thèm nhìn hắn, xua tay.Sau khi Phong Viễn Hoài mang theo nương và đệ đệ rời , ánh mắt hắn dừng lại khuôn mặt Tĩnh Vân: “Đừng gạt ta, mau nói!”

      Mẫu tử Phong Viễn Hoài mơ mơ hồ hồ, một đường run rẩy trơ về sân viện Liễu thị. Vừa vào cửa, Liễu thị liền lăn ra đất, hai nhi tử kéo nàng đến bên giường.

      Phong Viễn Hoài giờ phút này vô cùng luống cuống, phẫn nộ nhìn Phong Luân Viễn: “Đều là chủ ý ngu xuẩn của ngươi, nói gì mà nhổ cỏ tận gốc, giờ hay rồi, Tô Văn Dương lập án! Chúng ta đều chờ bị bắt vào đại lao của Hình bộ !”

      “Huynh vậy mà trách ta? Nếu phải huynh nóng vội mong muốn tước vị, ta và nương có thể nghĩ ra chủ ý này cho huynh sao?”

      Phong Luân Viễn tức đến dậm chân, biết rõ đây phải thời điểm tranh cai, dùng sức gãi đầu, mới nghĩ tới: “Kế duy nhất hiện nay chính là trước khi Tô Văn Dương dẫn người tới, nhanh chóng tiêu hủy dược và thủ tiêu Tiểu Đào hạ dược! Đại ca, giờ huynh triệu tập nha đầu hậu viện, làm bộ tra nghi phạm, ta giết Tiếu Đào, ngụy trang thành nàng ta thắt ̉ tự sát, đến lúc đó chết có đối chứng, ta xem hắn có biện pháp gì?”

      Phong Viễn Hoài cũng cảm thấy cách này dùng được, nhưng khi hai người mới bước ra sân, chuẩn bị phân công nhau hành sự, liền nghe thấy có gã sai vặt ở Ngọc Viên hô lớn: “Tĩnh Vân , mới vừa rồi ở hậu viện bắt được một nha đầu có ý đồ chạy trốn.”

      Sau câu hô lớn đó, trong nháy mắt Phong Viễn Hoài chân mềm nhũn ngã ngồi mặt đất!

      Tác giả có lời muốn nói: Trọng sinh đến đây, liệu có chờ mong?

      P/s: Phát hiện thanh niên tác giả truyện này cũng thả thính (66666) mệt ghê trời ghê cơ.:yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59: Edit thêm mấy chương nữa, cứng cả tay mới tới.:yoyo62::yoyo62::yoyo62: Hahaahaha. Cơ mà t đã edit đến chương trọng sinh thật rồi. Hí hí hí:yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi17 others thích bài này.

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 25: Đại Lý Tự phán án

      Lúc Tô Ngọc Dung tỉnh lại, trời đã sáng. Thấy chất nhi Tô ̀nh Ninh xụ mặt ngồi mép giường, Tĩnh Vân thì quỳ một bên khóc đỏ hai mắt, nàng liền hiểu Tĩnh Vân giấu được ̀nh Ninh. Nàng cười yếu ớt, ho nhẹ một tiếng: “̀nh Ninh, con đã tới rồi.”

      Nàng nhìn xung quanh, thấy hai chất nhi khác cũng ở đây, trong lòng tràn đầy ấm áp: “̀nh Châu, ̀nh Mậu cũng tới sao?”

      Mấy chất nhi Tô gia vô cùng đau lòng nhìn nàng khiến nàng thật ngượng ngùng. Đời này, khi còn trẻ, các ca ca chống lưng cho nàng. Giờ đại ca đã , nhị ca già rồi, nàng lại có nhóm chất nhi chống lưng. Cả đời nàng đều ỷ lại vào người nhà mẹ đẻ, nhờ họ chống lưng mới có thể sống đến tận bây giờ.

      ̀nh Ninh nhìn bộ dáng nàng suy yếu, thở dài: “Tiểu , người hà tất phải làm vậy? Nếu muốn thu thập bọn chúng, chúng ta có rất nhiều cách, hà tất phải lấy thân phạm hiểm? Lý đại phu đã nói, độc này vào ́t nhục*, thân mình thể trở về như xưa được. Người làm vậy, nếu biểu muội biết … nếu nhị thúc biết, bọn họ sẽ chịu đựng thế nào? Trong lòng họ sẽ đau đớn ra sao?”

      (*́t nhục: xương thịt ấy mà =D. Cơ mà mị thấy để ́t nhục xịn hơn nên cứ để nguyên vậy! )

      ̀nh Ninh nói, nước mắt ngừng rớt xuống, tiểu của hắn, so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi. Cả nhà coi nàng như hon ngọc quý tay. Trước nay để nàng phải chịu chút ủy khuất nào. Nhưng từ khi gả tới Phong gia, biết đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất, nuốt vào mình bao nhiêu uất ức. Đôi khi hắn hận tổ phụ, vì sao năm đó để hòa ly, hại nàng phải ở lại Phong gia, thống khổ uất ức cả đời! Về già, lại thành ra như vậy …..

      Tô Ngọc Dung nhìn chất nhi khóc, vội vươn tay: “̀nh Ninh, nước mắt nam nhân được rơi dễ dàng, con đừng khóc, tiểu đau lòng. Còn có, chuyện của ta, con cần viết thư nói cho biểu muội của con. Cũng đứng nói cho nhị thúc con, gạt hắn, ngàn vạn lần đứng để cho hắn biết. Hắn nếu biết, tức giận xảy ra vấn đề gì, ta sẽ tha cho con.”

      ̀nh Ninh lau nước mắt, thở sâu, hốc mắt đỏ bừng nhìn nàng gật đầu: “Con nói cho nhị thúc, cũng nói cho biểu muội, con đều nghe người, nhưng người cũng phải nghe con, từ giờ cẩn thận dưỡng thân thể thật tốt, mặc kệ chuyện gì, người đều phải nói cho con, ̀nh Ninh giúp người làm.”

      Tô Ngọc Dung cười, vỗ vỗ tay ̀nh Ninh, lúc này mới nhìn Tĩnh Vân cách đó xa, nói: “Tĩnh Vân, đừng quỳ, mau đứng lên, cẩn thận chân bị thương.”

      Tĩnh Vân đứng dậy, chỉ tiếng động rớt nước mắt. Tô Ngọc Dung vỗ tay Tô ̀nh Ninh, thanh nghiêm khắc thêm ba phần: “Ai cho ngươi khi dễ nha đầu Tĩnh Vân, nàng đều nghe theo lời ta, là ta bảo nàng làm như vậy, ngươi được phạt nàng, mau bảo nàng đứng lên.”

      ̀nh Ninh nghe vậy, hướng Tô ̀nh Mậu xua tay, để hắn đỡ Tĩnh Vân đứng dậy, Tô Ngọc Dung lúc này mới vui lên, vội vàng kêu Tĩnh Vân xuống nghỉ ngơi một chút.
      Cửu Nhi bưng thuốc tới, Tô ̀nh Châu nhận lấy, Tô ̀nh Mâu đỡ Tô Ngọc Dung: “Tiểu , uống xong bát thuốc này nghỉ ngơi một chút rồi lại nói chuyện.”

      Tô Ngọc Dung gật đầu, nhận thuốc từ trong tay của Tô ̀nh Châu, một hơi uống cạn, lại ăn đường Cửu Nhi mang đến, lúc này mới nằm xuống, nhìn Tô ̀nh Ninh hỏi: “Ba người các con đều ở đây, vậy việc kia ai xử lý, là Văn Dương sao?”

      ̀nh NInh gật đầu: “Tiểu , người đem vật chứng và nhân chứng đều an bài tốt, Văn Dương đêm qua Đại Lý Tự lập án. Khi trở về, chỉ đặt cây đao lên ̉ nha hoàn, nha đầu kia biết gì đều khai hết. Hiện giờ mẫu tử ba người Liễu thị đều bị Văn Dương mang đến đại lao Hình Bộ thẩm vấn, đến ba ngày, bọn chúng cũng sẽ khai.”

      Tô Ngọc Dung nghe vậy gật đầu, ánh mắt dừng lại giường đối diện, nhìn cặp mắt Phong Vu Tu chăm chú nhìn mình, mặt nàng biểu cảm, hướng huynh đệ Tô ̀nh Ninh vẫy tay: “Vậy chuyện này giao cho Văn Dương làm, các con về trước, nhị ca nếu biết các con đều ra ngoài, nhất ̣nh hoài nghi. Nơi này của ta đã có Tĩnh Vân và Hòe Nhi, sẽ có gì xảy ra đâu.”

      Tô Ngọc Dung yên tâm, lắc đầu: “Tiểu , hiện giờ người hành sư quá mức lỗ mãng. Ta yên tâm để người một mình ở Phong gia, để nha đầu Sở Sở ở đây bồi người mấy ngày, ta cũng yên tâm.”

      Tô Ngọc Dung nghe vậy bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy để Sở Sở tới, chờ việc này xong xuôi, thân mình ta tốt lên, ta để con mang nàng về nhà.”

      ̀nh Ninh thấy Tô Ngọc Dung thỏa hiệp, mới mang theo các đệ đệ ra về, đến đại môn Phong gia, Tô ̀nh Ninh xoa bóp ấn đường, nhìn Tô ̀nh Mậu: “Tam đệ, Hình Bộ xem Văn Dương, nói với hắn chúng ta muốn ba mẫu tử cùng cung khai*, một kẻ cũng bỏ qua.”

      (*cung khai: Thật ra mị cũng hiểu rõ lắm, biết là lấy khẩu cung hai là dùng cung hình để cho mấy má Liễu thị khai nửa. Nên mị mạnh dạn lại để nguyên gốc =D).

      “Đại ca, ta đã hiểu, ta giờ ngay.”

      Đại lao Hình Bộ, vách tường thông đạo treo vài chiếc đèn mờ nhạt, chiếu rọi đại lao vốn u ám, càng khiến đại lao thêm thâm trầm làm cho người sợ hãi.

      Ở một chỗ trong thông đạo, ngừng truyền đến tiếng kêu thê thảm của nam nhân, thanh hôn loạn khóc la xin tha của phụ nhân.

      Tô Văn Dương ngồi ghế trong phòng giam, nhìn ba người mẫu tử cách đó xa cả người đầy vết roi, trầm giọng hỏi: “Liễu thị, ta hỏi ngươi thêm lần nữa, chuyện hạ độc tiểu nãi nãi của ta, các ngươi đã chuẩn bị như thế nào? Ai ra chủ ý, ai mua độc dược, ai an bài nha hoàn, một chữ cũng phải nói rõ ràng cho ta."

      Liễu thị chịu mười mấy roi, thân mình thương tích, tuổi già thân mình vốn đã chịu nổi tra tấn như vậy, nàng ta đau đến đầu đầy mồ hôi, run rẩy mở miệng trả lời: “Là chủ ý của một mình ta, liên quan gì đến hai nhi tử của ta hết, chủ ý là ta ra, độc dược là ta mua từ tay của một lang trung giang hồ, nha hoàn cũng do ta an bài…”

      Tô Văn Dương lắc đầu, cặp mắt lạnh lẽo, kiên nhẫn nhìn bọn họ, hướng ngục tốt xua tay, hai tên ngục tốt liền lôi Phong Luân Viễn ̣t giá, lột áo của hắn, Phong Luân Viễn sợ đến mặt trắng bệch, ngứng kêu: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi, cư nhiên dám lạm dụng tư hình …”

      Tô Văn Dương cười trầm, đứng lên, đến trước mặt hắn, ánh mắt châm chọc: “Hình Bộ là ̣a bàn của ta, ngươi là nghi phạm ta bắt tới, bất luận ta dùng hình phạt gì với ngươi cũng đều là vì thẩm án, ai bảo ngươi thành thật cung khia, một hai rượu mời uống lại thích uống rượu phạt.”

      Dứt lời, Tô Văn Dương chậm rãi lui lại phía sau, nhìn bộ dáng mặt như tro tàn của Phong Luân Viễn, hướng ngục tốt nháy mắt, ngục tốt kia liền cầm lấy một chiếc bàn ủi đã được nung hồng ở chậu than, Phong Luân Viễn vừa thấy, tức khắc kêu lên: “Tô Văn Dương ngươi muốn làm gì? Ngươi được phép làm vậy, ngươi thể … A!!!!!”

      “Xuy ~~~~” một thanh vang lên, mùi thịt cháy khét bay ra, tiếng kêu thê thảm của Phong Luân Viễn vang vọng khắp đại lao.

      Liễu thị sợ hãi khóc lóc, Phong Viễn Hoài sợ tới mức bò đứng dậy được. Mắt thấy ánh mắt Tô Văn Dương nhìn hắn như nhìn một xác chết, rốt cuộc hắn nhịn được sự sợ hãi trong lòng, cao giọng kêu: “Ta khai ta khai…”

      Hai ngày sau, trong kinh thành ồn ào huyên náo Đại Lý Tự đã phán án.

      Phong Viễn Hoài vì tước vị, liên hợp với mẫu thân cũng đệ đệ, hạ độc mưu hại chủ mẫu, tội ác tày trời, phán hai huynh đệ lưu đày Lương Châu hai mươi năm, tòng phạm Liễu thị hạ ngục.

      Trong kinh mọi người đều ồn ào, ngày xưa bá tước phủ phong quang vô hạn, chỉ sau một ngày, hoàn toàn suy sụp.

      Ba ngày sau, thê nhi của hai huynh đệ Phong Viễn Hoài còn quỳ khóc ở ngoài cửa Ngọc Viên. Tô Ngọc Dung dựa vào đầu giường, bị ồn ào đến đau đầu, liền nói với nha đầu Sở Sở: “, nói cho các nàng, nếu còn tiếp tục muốn đến Ngọc Viên nháo loạn, bạc trong phủ cùng với gia sản, một xu các nàng cũng đừng nghĩ muốn, ta sẽ đem toàn bộ tiền nộp vào quốc khố.”

      Sở Sở cười hì hì, xách vày chạy ra ngoài.

      Tô Ngọc Dung đau đầu nhắm mắt, lại mở ra, nhìn Phong Vu Tu ở giường đối diện, chống thân mình suy yếu, chậm rãi xuống giường.

      P/s: Đọc xong chương này mị thấy Văn Dương huynh soái dã man. biết tác giả có truyện nào về Văn Dương ca ca ?
      Mị thấy dạo này corona ghê quá. Mọi người nhớ giữ gìn đề kháng. Mị cũng sợ mà ko dám thức khuya dậy sớm như xưa.

    3. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Nàng nhớ giữ gìn sức khỏe. Chào mừng nàng quay lại hihi.

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Hôm qua có ghé vào mà ko thấy mà hok dám hối sợ nàng giận ko đăng bài nữa hihi.
      P/s: nàng hứa 5 chương nha nàng ơi...
      Trần Ngọc Hoa thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Ta tới đây ta tới đây! Chương thứ ba lên sàn đây. Hihihihi:yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      TamaP, ChalychanhMãi yêu editor thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :