1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Thế Sủng Ái - Triệu Thập Dư (Hiện đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Thanks editor happy new year
      mo_hoa thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 96
      Ngoại truyện về Cố An Nam & Đổng Thiện Thiện 1

      Sau khi hai người cẩn thận có đêm với nhau, sáng hôm sau, Đổng Thiện Thiện bỏ chạy trước.

      Lúc Cố An Nam tỉnh lại, phát trong khách sạn trống chỉ còn lại có mình mình.

      gác cánh tay lên trán nhíu mày nhớ lại lúc lâu mà cũng có cách nào đem chắp vá được chuyện tối qua cách ràng. chỉ nhớ hình như bởi vì chuyện Cố Phán giấu qua lại với họ Thẩm, nên muốn đến tìm Đổng Thiện Thiện hỏi cho ràng.

      Lúc ấy cực kỳ tức giận, muốn uống chút rượu giải tỏa nỗi lòng, nên hẹn bé kia đến quán bar.

      Sau khi bé kia tới, lại phân phó nhân viên phục vụ làm ly rượu ngọt có nồng độ thấp cho . Hai người vừa uống vừa trò chuyện, về sau biết thế nào lại mơ mơ hồ hồ đều say đến trong khách sạn.

      Hình ảnh hai người quấn lấy nhau chiếc giường lớn trong khách sạn vào tối hôm qua, Cố An Nam vẫn còn lờ mờ có chút ấn tượng. Lúc vén chăn lên muốn xuống giường, lại nhìn thấy vết đỏ sậm kia bên khăn trải giường trắng như tuyết.

      Khi đó trong lòng "Lộp bộp" cái, ngây người ở nơi đó hồi lâu, ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Thiện Thiện.

      Người bên kia mực nghe máy, cũng buông tha, cứ gọi tiếp.

      Đại khái là lúc gọi được sáu bảy cuộc, đầu kia ống nghe mới truyền đến giọng yếu ớt "A lô..."

      Cũng biết Cố An Nam là có chuyện gì, ràng hai người xảy ra việc như vậy, người nên chột dạ phải là mới đúng.

      Nhưng khoảnh khắc đó, chẳng hiểu sao vô cùng muốn để chuyện này có cách nào giải quyết ngay, vẫn muốn gặp lại bé kia, thậm chí chuyện ở trước mặt cũng được.

      Cho nên thẳng vào vấn đề: "Về khách sạn , chúng ta chuyện chút."

      Nhưng người bên kia dường như hề có ý muốn tiếp tục, vội vàng : "Ấy! Cố à! cần đâu! cần nữa!"

      Cố An Nam ở bên này nhíu mày, "Cái gì nữa? Chuyện tối qua, em cảm thấy cứ tùy tiện cho qua như vậy cũng được à?"

      bé ở bên kia im lặng hai giây, sau đó thận trọng mở miệng lần nữa: "... được ạ?"

      Cậu chủ Cố bị làm cho nghẹn họng. Ngày trước trong chuyện tình cảm, đều là bên rút lui nhanh nhất, đồng thời cũng rất ít khi dây dưa "triệt để" giống như lần này.

      Khó khăn lắm mới nổi lên ý muốn chịu trách nhiệm, mặc dù biết kết quả cuối cùng là theo hướng nào, ra làm sao, nhưng ít ra lần này có thái độ muốn cố gắng chuyện.

      Kết quả người ta là bé, vậy mà biểu còn cởi mở hơn ?

      Cậu chủ Cố cảm thấy lòng tự trọng chịu tổn thương sâu sắc. hít sâu hơi, thầm mắng ở trong lòng hồi lâu, còn chưa nghĩ được nên đáp lại thế nào, Đổng Thiện Thiện ở bên kia lại hỏi câu ——

      "Vậy Cố này, còn có việc gì ạ?"

      "..." Cố An Nam cảm thấy mình còn chuyện tiếp nữa, bị nhóc này tức đến phun máu mất, thế là khẽ cắn răng, cũng giả thành dáng vẻ có việc gì, "Em thấy quan trọng, vậy cũng sao, chúng ta..."

      "Vậy được rồi! Chúng ta cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Em hiểu mà! Sau này em cũng gắng hết sức giảm bớt tiếp xúc với , tuyệt đối quấy rầy đến , cũng lấy chuyện hôm qua cầu cái gì! yên tâm!

      Cứ như thế nhé! Hẹn gặp lại nha, Cố!"

      Đổng Thiện Thiện đùng đùng đoàng đoàng xong hết đống lời phía , rồi tự cúp điện thoại trước. Cố An Nam ở bên này còn chưa kịp cả phản ứng, bên kia ống nghe truyền đến tiếng "Tút tút tút".

      Cậu chủ Cố căn bản chưa từng nhận được đối xử kiểu này, thân để trần tới lui mấy vòng trong phòng khách sạn, cuối cùng mới mạnh miệng lẩm bẩm câu: "Được, vẫn là lần đầu tiên gặp được người sảng khoái như vậy, được thôi, cần chuyện phải ? Tôi còn bớt việc nữa đấy!"

      Sau ngày hôm đó, Cố An Nam cho rằng bản nhạc đệm này cứ tự nhiên như vậy mà qua. Giống như những đoạn tình cảm từng trải qua trong quá khứ vậy, mặc dù suy nghĩ tầm vài ngày, nhưng tuyệt đối để ở trong lòng lặp lặp lại, tới tới lui lui.

      Thế nhưng cũng biết là đánh giá cao bản thân, hay đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Đổng Thiện Thiện.

      Trong đoạn thời gian rất dài sau khi tách ra, Cố An Nam đều có thể vô tình hay cố ý nhớ tới bé kia.

      Đoạn thời gian đó biết đứa em ngỗ nghịch nhà mình lôi kéo Đổng Thiện Thiện vào ở cùng trong căn hộ của . Mỗi lần muốn tìm lý do về nhà, lại sợ được tự nhiên. Nhịn tới nhịn lui, càng nghĩ càng xoắn xuýt, cuối cùng Cố An Nam mới từ từ nhận ra việc đúng cho lắm.

      như lờ mờ hiểu tâm tư của mình là gì, nhưng lại vẫn biết suy nghĩ của Đổng Thiện Thiện ra sao.

      Thế là ngày nào đó họp xong, cố ý tìm thư ký của mình là Phùng Ngữ đến văn phòng, muốn lấy "bạn của tôi" mở đầu, để ấy đoán chút, xem có thể đoán được Đổng Thiện Thiện đến cùng là nghĩ thế nào hay .

      Trước đây Phùng Ngữ biết ông chủ của mình ở thương trường có thể là nhân vật cấp bậc lão làng, thế nhưng đời sống riêng, là tuyệt đối có chút ngốc nghếch.

      Cho nên khi ra câu "Là như vậy, bạn của tôi có chuyện, muốn nhờ tôi hỏi thăm chút", ấy cũng hề bất ngờ.

      Thậm chí còn hết sức dịu dàng cười với Cố An Nam, như là đối xử với đứa bé lớn tuổi vậy, "À, thưa chủ tịch Tiểu Cố, bạn của cụ thể là có chuyện gì ạ?"

      Cố An Nam sờ sờ mũi, luôn cảm thấy thư ký này của mình giống như nhìn thấu hết thảy, nên có chút xấu hổ.

      Nhưng cũng đến nước này rồi, hỏi tiếp lại cam lòng.

      Thế là thoáng dừng chút, lại : "Chỉ là gần đây bạn tôi gặp được chuyện tương đối khó giải quyết, cậu ta được thổ lộ, về sau lại cẩn thận để xảy ra chút chuyện... Cậu ta vốn là rất muốn chủ động chịu trách nhiệm, nhưng kia lại tỏ ra vô cùng thoải mái. xem đây là vì sao hả? kia là nghĩ thế nào?"

      Phùng Ngữ hiểu ngay lập tức, hóa ra chủ tịch trẻ con lớn xác nhà ấy bị thích ngủ qua, sau đó tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, luôn muốn "chịu trách nhiệm", kết quả con người ta căn bản thèm?

      Nếu như phải còn muốn tiếp tục công việc lương cao này, Phùng Ngữ rất muốn bật cười, sau đó vừa cười vừa chỉ vào mũi Cố An Nam mà câu " mà cũng có ngày này!"

      Chủ tịch Tiểu Cố cho tới bây giờ đều là được người theo đuổi. Chủ tịch Tiểu Cố giống như người máy vẫn luôn lạnh lùng với chuyện tình cảm, thế mà cũng có ngày lọt hố à?

      Cái này lẽ nào đáng vui vẻ?!

      Có điều Phùng Ngữ cho dù muốn cười nữa, cũng vẫn giữ vững lý trí, ấy biết chủ tịch to xác nhà mình bây giờ phỏng chừng ở vào thời kỳ tâm lý yếu đuối, ấy thêm gì đó, ta nhất định xù lông.

      Sư tử mà xù lông khó dỗ lắm, ấy cũng muốn bị liên luỵ đâu.

      Thế là thoáng ngẫm nghĩ, rồi Phùng Ngữ cẩn thận cân nhắc câu chữ, : "Là như vậy ạ, tôi thấy con đều có thận trọng của mình, nếu ấy thích ..."

      Cố An Nam nghe đến đây, ngay lập tức giống như bị dẫm phải cái chân đau vậy, chặn đứng lời ấy: "Là bạn của tôi! Bạn tôi!"

      "..." Trong lòng Phùng Ngữ mắng chửi trận, mặt xóa sạch nụ cười, "Được rồi, nếu ấy thích bạn của , tôi cảm thấy chuyện lần này, hẳn chỉ là biểu thận trọng của kia thôi."

      Cố An Nam có hơi hiểu nổi ý của Phùng Ngữ, ", ấy giả vờ à?"

      " phải giả vờ, là bảo vệ tự tôn của bản thân."

      Phùng Ngữ ra hết suy đoán của mình: "Tôi thấy có thích ai, cũng thích đến mức có giới hạn. Trước đó ấy đối với ... bạn của , làm chuyện chủ động gì đó, đều có thể xem như ranh giới cuối cùng. Thế nhưng nếu quả có dính líu sâu hơn, cái này rất có thể chính là bên ngoài giới hạn của ấy.

      Giai đoạn này, con rất dễ suy nghĩ lung tung, nếu bạn của muốn tiếp tục với ấy, tôi thấy nên cho ấy thời gian, để ấy tự nghĩ thông suốt, tự tìm đường ra."

      Cố An Nam vẫn cảm thấy như lọt vào sương mù, nhưng cuối cùng cũng nghe hiểu những lời đó.

      Chẳng qua hiểu hiểu, sau khi suy nghĩ sâu, lại nhíu mày, "Vậy nếu ấy vẫn nghĩ thông sao?"

      "Tôi thấy chắc đâu, trừ khi ấy thích ... bạn ." Phùng Ngữ khẽ ho tiếng, "Cái đó, có thể khẳng định, ấy thích ?"

      Lần này Cố An Nam nhăn mày càng sâu hơn, "Thế nào là phải thích ? ấy chính miệng thổ lộ, tôi... bạn của tôi nghe được mồn !"

      "Vậy được rồi, nếu ấy thích , tôi bảo đảm, chỉ cần cho ấy thời gian, sau này nhất định có thể nghĩ thông."

      Cố An Nam vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng tình trạng giờ của và Đổng Thiện Thiện, hình như cũng chỉ có thể dựa theo cách của Phùng Ngữ mà làm thôi.

      Thế là sau đó, xoắn xuýt lung tung nữa, lòng dạ chờ Đổng Thiện Thiện tự mình nghĩ thông.

      Vậy nên cũng về chung cư, bởi vì biết đứa em ngỗ nghịch nhà mình kia mang theo bé về đó ở, sau khi trở về nhất định khiến thoải mái.

      Mỗi lần muốn chủ động liên lạc với , Cố An Nam cũng kiềm chế.

      Dù sao Phùng Ngữ , khoảng thời gian này tâm lý của bé khẳng định vẫn còn trong thời kỳ nhạy cảm, nếu theo đuổi quá căng, khó đảm bảo nghĩ lung tung đến những cái khác, vậy chẳng phải là được mất mười sao?

      Thế nhưng cậu chủ Cố nghìn tính vạn tính, cũng tính được, ở chỗ này trông mong chờ đợi bé tự mình nghĩ thông, kết quả quay đầu lại, người ta bỗng nhiên cho niềm vui lớn.

      —— trường buổi hòa nhạc, Hứa Hoài chụp ảnh lưu niệm cùng fan hâm mộ.

      Khi đó Cố An Nam nhìn Đổng Thiện Thiện bị tên ca sĩ ăn mặc lưu manh kia ôm vai cả người đều muốn nổ tung.

      Tâm tình vui vẻ vì chỉnh được Thẩm Mộ Ngạn trước đó thoáng chốc thấy đâu nữa, tràn ngập trong đầu đều là phải đè cái hot search này xuống, cùng với...

      tìm Đổng Thiện Thiện!

      Gì mà cho thời gian khai thông tâm tình! Gì mà đợi để chính nghĩ thông!

      Chó má!

      Cmn để nghĩ tiếp nữa, xem chừng cũng có thể đội cho chồng mũ xanh luôn rồi!

      Khi đó cậu chủ Cố hiển nhiên xem Đổng Thiện Thiện là vật sở hữu của mình, hề có chút tính tự giác nào rằng hai người có qua lại thậm chí đến cả chút liên hệ cũng có. cầm chìa khóa xe ra cửa, lòng dạ muốn khởi binh hỏi tội.

      Sau khi hỏi vệ sĩ chỗ hai người muốn , vừa lái xe về hướng khách sạn, vừa gọi điện thoại cho Đổng Thiện Thiện.

      Nhưng ngoài cuộc thứ nhất bị cúp máy, về sau đều là tình trạng người nghe máy.

      thở hổn hển, lập tức lại gửi Wechat cho .

      chờ em ở con phố đối diện cửa chính khách sạn. Nếu em tới, lát nữa gọi điện cho Phán Phán, cho họ biết giữa chúng ta từng xảy ra cái gì. 】

      Cố An Nam biết mình làm như vậy quá mức bỉ ổi, nhưng có cách nào khác. nhịn nhiều ngày như vậy, chính là muốn chờ cam tâm tình nguyện chuyện với , chuyện tương lai của bọn họ.

      Thậm chí những ngày này, đến cả chuyện bọn họ hẹn hò bao lâu kết hôn, cũng bắt đầu thầm lên kế hoạch, kết quả...

      Bất thình lình lại xảy ra chuyện ngờ như vậy?

      Cái này xem là gì?

      cho là thầm đau lòng cùng khó chịu, thầm tự chữa lành vết thương, kết quả hôm nay mới phát , hóa ra người vẫn đắm chìm trong quá khứ, chỉ có mình ?

      Dựa vào cái gì!

      Cố An Nam tức giận cực kỳ, trong lúc chờ người, dựa vào cửa xe hút rất nhiều thuốc.

      Về sau đợi đến sốt ruột, lúc lại muốn rút điện thoại ra Đổng Thiện Thiện cuối cùng cũng xuất .

      trông thấy Cố An Nam giống như là vẫn còn hơi xấu hổ, ánh mắt có phần tập trung, cũng nhìn , trực tiếp hỏi: " Cố ạ, có chuyện gì gấp ?"

      "Em xem?"

      Cố An Nam vòng qua, từng bước tới gần , trực tiếp khiến thể lui được nữa, cả người đều dựa vào cửa xe.

      "Hot search hôm nay là chuyện gì xảy ra? xem ca nhạc? Còn chụp ảnh chung với gã ca sĩ kia nữa?"

      "Ách... Đúng vậy, có vấn đề gì ạ?"

      Cố An Nam quả thực sắp bị dáng vẻ tim phổi này của chọc cho tức hộc máu rồi. cảm thấy mình gọi ra, cũng nên xoắn xuýt chuyện tối nay nữa.

      Thế là hít sâu hơi, dằn lại tính tình, hỏi : "Được, chuyện hôm nay so đo. Cho em thời gian nhiều ngày như vậy để bình tĩnh, vậy em nghĩ thế nào? Hả?"

      Đổng Thiện Thiện có chút mơ màng, "Nghĩ gì ạ?"

      "Nghĩ chuyện của chúng ta đó! ! !"

      Hai tay Cố An Nam chống ở hai bên người Đổng Thiện Thiện, vây cả người ở trước xe cũng như trước người mình, khi lại mở miệng, trong giọng mang theo chút hương vị cắn răng nghiến lợi, "Em phải là... Lâu như vậy, vẫn chưa nghĩ tới chuyện của chúng ta đấy chứ?"

      Đổng Thiện Thiện cảm nhận được tia nguy hiểm, hô hấp tự chủ ngừng lại, "Là chuyện ngoài ý muốn lần đó ạ? Đó... chuyện đó phải là qua rồi sao? Chúng ta phải xong rồi ạ, đều nghĩ nữa, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra mà?"

      " chưa từng vậy!"

      Cố An Nam có chút hổn hển gào lên, sau đó nhìn thấy Đổng Thiện Thiện giống như là bị hù dọa, lại hơi hối hận, vội vàng hít hơi sâu, điều chỉnh cảm xúc.

      " biết, đột nhiên xảy ra loại chuyện đó, nhất định em được tự nhiên, dù sao trước đây em thích như vậy, vả lại..."

      " phải..." Đổng Thiện Thiện cắt ngang lời Cố An Nam, sau đó, khẽ cắn môi, quyết định ra , " phải, em chưa từng thích . Lúc trước thổ lộ với , hoàn toàn là muốn để vào quán cà phê thôi. Khi đó Phán Phán gặp Lý Trì ở bên trong, em muốn để nhìn thấy, cho nên ..."

      Trong nháy mắt, sắc mặt Cố An Nam đen như mực, nhìn chằm chằm, rồi chợt nhếch môi cười tiếng.

      "Em lại lần nữa?"

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 97:
      Ngoại truyện về Cố An Nam & Đổng Thiện Thiện 2

      Đổng Thiện Thiện biết tình sao lại đột nhiên phát triển thành thế này.

      ràng trước đó hai người xong rồi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa theo lý mà , nếu xem là , người nên so đo hẳn phải là chứ?

      Sao bây giờ người chịu bỏ qua... lại trở thành Cố An Nam rồi?

      Đổng Thiện Thiện ổn định lại suy nghĩ, lại nghĩ tới khả năng khác.

      " Cố này, có phải sợ về sau em chuyện này cho Phán Phán biết ? Sau đó ấy ép chịu trách nhiệm với em? yên tâm, em đâu. Em để lộ chuyện này với Phán Phán đâu, em cũng sợ bị ấy biết mà!

      Cho nên cần phải lo lắng, đấy."

      Cố An Nam quả thực sắp bị bé này chọc tức đến bật cười, chẳng qua cũng từ từ bình tĩnh lại, nghe được điểm quan trọng trong lời của .

      vẫn như cũ giam người ở trước mặt, nghiêng người chống ở nơi đó. Cứ im lặng như vậy nhìn , hồi lâu, bất chợt lại cười tiếng, " sợ Phán Phán biết? để nó biết à?"

      Đổng Thiện Thiện ra sức gật đầu, "Đúng đúng, muốn để ấy biết chút nào! Cái này yên tâm!"

      Cố An Nam cười gằn tiếng ý tứ, "Được thôi, vậy chuyện này, hôm nay chúng ta trước tiên nữa. Chỗ Phán Phán tiện, dẫn em khách sạn thuê phòng khác."

      Đổng Thiện Thiện sinh lòng cảnh giác, hơi lùi bước, " được đâu, Cố, em tìm Phán Phán là được rồi, ấy ..."

      "Nó tiện." Cố An Nam chặn đứng lời , thẳng vào vấn đề, "Họ Thẩm kia ở chỗ nó."

      Đổng Thiện Thiện nghẹn họng, sau đó cũng dám thêm gì nữa.

      Về sau, lúc lại theo Cố An Nam về hướng khách sạn, trong lòng ngừng xoắn xuýt. Sau khi ngẫm nghĩ lại đến nỗi, hôm đó hai người chỉ là ngoài ý muốn, kiểu người như phỏng chừng cũng phải gu của , lúc tỉnh táo, Cố An Nam nhất định làm thêm gì nữa.

      chứng minh, Đổng Thiện Thiện đoán được quả chính xác.

      đêm đó, hai người trải qua bình an vô , Đổng Thiện Thiện cho là việc đến đây gần như chính là dấu chấm tròn bức tranh. Nhưng ai có thể ngờ được, sáng ngày hôm sau thế mà lại hiểu sao trực tiếp chạm mặt chị em tốt của , hơn nữa Cố An Nam còn làm ra thái độ mập mờ nữa!

      Đổng Thiện Thiện sắp tức đến bùng nổ, việc bại lộ, cũng tiện giấu nữa, liền kể ra toàn bộ với người chị em.

      Sau đó nhờ giúp đỡ của chị em tốt, chưa tới mấy ngày chạy về thành Bắc.

      cảm thấy ý tứ của mình rất ràng, cũng cảm thấy Cố An Nam tiếp tục dây dưa dứt nữa, nhưng nào ngờ, buổi tối đầu tiên đến thành Bắc, nhận được tin nhắn của ——

      cũng lập tức quay về. 】

      【 Trước đó thêm gì, là muốn cho em áp lực, nhưng giờ cảm thấy, cho em áp lực được. 】

      【 Chuyện em có thích hay trước tiên bỏ qua nữa, giờ chỉ biết thích em rồi. 】

      【 Còn nữa, có chịu trách nhiệm hay phải em là xong. 】

      Đổng Thiện Thiện đọc được lời này của , tức đến muốn vượt qua màn hình sang bên kia đánh người.

      cũng dám gì với người chị em, mặc dù khi đó sau khi về thành Bắc trực tiếp ở lại nhà họ Cố, nhưng cảm thấy chuyện của mình và Cố An Nam, để chị em tốt dính líu quá nhiều cũng hay lắm.

      Cho nên về sau ngẫm nghĩ, rồi kéo thẳng số điện thoại của Cố An Nam vào sổ đen.

      Chẳng qua ngờ Cố An Nam quay về nhanh như vậy, càng có ngờ tới hai ông bà nhà họ Cố cho . Về sau chạm mặt ở nhà họ Cố, Đổng Thiện Thiện là xấu hổ cực kỳ.

      Nhất là Cố An Nam vẫn luôn ngấm ngầm tìm cơ hội vụng trộm làm chuyện mờ ám với . Đổng Thiện Thiện tức kinh khủng, nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy tiếp tục như vậy được, vẫn phải tìm chuyện tốt nữa.

      Cho nên sau đó, lúc Cố Phán muốn ra ngoài, chủ động mở lời với Cố An Nam, mặc dù nhìn giống như là giúp chị em tốt, thế nhưng quả thực cũng có lòng riêng.

      Tối đó Cố An Nam cực kỳ chủ động. lái xe chở dạo hội đèn lồng, lúc xuống xe lập tức nắm lấy tay , cho chút chỗ trống nào để phản kháng.

      Đổng Thiện Thiện nghĩ nên làm thế nào mở miệng trước, đánh vỡ bầu khí mập mờ khi đó mà thẳng vào vấn đề , bỗng nhiên đụng phải Thẩm Mộ Tuyết ở đối diện.

      và bà chị họ này ra cũng chẳng thân.

      Từ và mẹ về sống ở nhà họ Thẩm, trừ ông ngoại và cả, gần như mỗi người đều quá hoan nghênh . Nhất là mấy người họ chị họ này, người khác ở bên ngoài thêm gì, nhưng là ghét bỏ cùng xem thường trong ánh mắt Đổng Thiện Thiện đều nhìn ra được.

      Mà Thẩm Mộ Tuyết lại là người tính tình ngu xuẩn muốn cái gì cái đó, có mấy lần càng là ở trước mặt , là đứa con ghẻ ăn nhờ ở đậu nhà họ Thẩm.

      Tuy Đổng Thiện Thiện biết so đo với loại người này là tự rước lấy bực mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn để ý. Cho nên bình thường, đều né tránh Thẩm Mộ Tuyết.

      Mà hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau, hoàn toàn ở trong dự liệu của , mặt đối mặt rồi, cũng có cách nào tránh .

      Đổng Thiện Thiện muốn kéo ra bàn tay bị Cố An Nam nắm lấy, nhưng vẫn thành công.

      làm sao được, đành phải xấu hổ hướng về phía Thẩm Mộ Tuyết kéo ra nụ cười: "Chị Mộ Tuyết."

      Thẩm Mộ Tuyết trả lời ngay, ngược lại đánh giá Cố An Nam từ xuống dưới, rồi đột nhiên cười lạnh.

      "Mày với Thẩm Mộ Ngạn cũng được đấy nhỉ. ràng là người nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng cả đám đều bị hai em nhà họ Cố giải quyết rồi?"

      Trước đó Thẩm Mộ Tuyết bị Cố Phán xử lý, sau khi trở về thầm điều tra thân phận của . Phí rất nhiều công sức, mới tra ra được tiểu thư chỉ nghe tên thấy mặt của nhà họ Cố kia.

      Thẩm Mộ Tuyết đương nhiên nuốt trôi cục tức này, nhưng ta lại ngại vì liên quan đến Thẩm Mộ Ngạn, dám hành động tuỳ tiện thiếu suy nghĩ nữa.

      lo nghĩ dùng cách gì để hả giận , Đổng Thiện Thiện này lại tự đưa tới cửa.

      Thẩm Mộ Tuyết biết người đàn ông Cố An Nam này, trong giới có rất nhiều lời đồn về , cho nên ta cảm thấy loại người này nhúng tay vào chuyện giữa hai người bọn họ, ta cũng cảm thấy Cố An Nam lòng với Đổng Thiện Thiện.

      Sau khi nghĩ ràng những chuyện này, ta lại hướng về Đổng Thiện Thiện cười tiếng mỉa mai, "Xem ra đứa con ghẻ của nhà họ Thẩm chúng ta tìm được chỗ dựa mới rồi đấy? Rất được, rất tốt, quay về thu dọn đồ mà mày để lại ở nhà họ Thẩm , cũng đừng về đó nữa, ban đầu ông nội chỉ nhà họ Thẩm có phần của út, nhưng còn có phần của mày.

      Mày ăn nhờ ở đậu nhà họ Thẩm lâu như vậy, cũng nên cuốn xéo rồi."

      Thẩm Mộ Tuyết luôn chuyện kiêng nể gì, cũng mặc kệ có phải ở bên ngoài hay , bên cạnh còn có người ngoài hay , ta trực tiếp quẳng hết bục dọc về phía hướng Đổng Thiện Thiện, trực tiếp công kích khiến người khác giật mình trong lòng.

      Đổng Thiện Thiện cảm thấy mình giống như là quay về khi còn bé lúc vừa về đến nhà họ Thẩm vậy. Cho dù có mẹ và ông ngoại bảo vệ, nhưng vẫn khống chế nổi cảm giác tự ti, nghe được bất kỳ lời điên cuồng gì, đều nghi ngờ bản thân trước.

      khó chịu vô cùng vô tận tuôn ra quanh người , Đổng Thiện Thiện há miệng, muốn phản bác, nhưng lại đột nhiên biết nên từ câu nào câu trước mới tốt.

      Mà đúng lúc này, Cố An Nam ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng ——

      "Trước kia người ta tướng do tâm sinh, tôi vốn còn tin, hôm nay gặp được , tôi còn thực thể tin đấy."

      Cố An Nam hướng về phía Thẩm Mộ Tuyết, cười lạnh ra tiếng, lạnh giá cùng trào phúng nơi đáy mắt lại ràng cực kỳ.

      Thẩm Mộ Tuyết ngờ người này đột nhiên đáp trả mình, sắc mặt thoáng biến đổi, miễn cưỡng ép xuống bất an, : " có ý gì!"

      "Có ý gì à? Ý chính là nhìn rất xấu, lòng dạ còn ác độc nữa.

      Nếu nhớ nhầm, là em Thẩm Mộ Ngạn nhỉ? Tôi còn tưởng rằng tất cả người nhà họ Thẩm đều thông minh nhanh nhẹn như ta đấy, ngờ còn có loại người ngu xuẩn như .

      Họ Thẩm với con nhóc nhà tôi đúng là gặp vận đen tám đời, mới gặp được họ hàng cực phẩm như mấy người, cũng may năm đó ông cụ Thẩm giao lại công ty cho Thẩm Mộ Ngạn, chưa biết chừng giao vào tay mấy người, có thể sống đến ngày nào đâu!

      Lần sau lúc lại mở miệng, nhớ dùng đầu óc, ngu như vậy, cũng đặc biệt đấy."

      Cố An Nam căn bản tận lực đè ép giọng , giọng điệu cũng rất xung, người người tới lui ở hội đèn lồng lúc này gần như đều liếc về bên này, Thẩm Mộ Tuyết cảm giác như mình bị người tát bạt tai ở trước mặt mọi người, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

      " biết cái gì! Chúng tôi..."

      "Đúng là tôi biết cái gì, cũng muốn biết." Cố An Nam dắt tay Đổng Thiện Thiện, lạnh lùng liếc ta, "Nhưng tôi biết là, sau này Đổng Thiện Thiện do tôi quản, tôi che chở, dám tùy tiện lung tung thêm hai câu thử xem."

      Cố An Nam nhếch môi, nét mặt mang theo vẻ tàn bạo mà ngày bình thường ít có.

      "Về sau ít xuất trước mặt bọn tôi , làm người ta buồn nôn, cút."

      Sau khi tách ra khỏi Thẩm Mộ Tuyết lúc lâu rồi, Cố An Nam còn có chút tức giận chưa ổn định lại.

      cũng dẫn Đổng Thiện Thiện dạo tiếp nữa, cảm thấy lúc này tâm tình gì cũng còn, vội vàng đưa về chỗ đỗ xe, muốn lập tức về nhà cho xong.

      Về sau, lúc đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra, càng nghĩ càng thấy giận điên lên.

      Dữ dằn đạp lốp xe cái, lại "Cạch" tiếng lần nữa đóng cửa xe lại.

      Sau đó, tầm mắt vượt qua cửa xe, nhìn về phía Đổng Thiện Thiện.

      "Em chính là bị bắt nạt như vậy đến lớn à?"

      Nhìn vẻ mặt cùng lời vừa nãy của đứa con kia, hiển nhiên chuyện kiểu này phải lần đầu tiên xảy ra.

      Công chúa nhà từ phải là người có tính cách chịu được thiệt thòi. Cho tới bây giờ cũng đều che chở , cho biết cũng là mọi thứ cần mực nhường nhịn, nếu ai ném qua , nhất định phải trả lại hai mới được, tuyệt đối thể để bản thân chịu chút xíu uất ức nào.

      Trong tiềm thức của , bé này cũng hẳn là được thương cưng chiều, giờ sao vừa xoay người, bị người ra bắt nạt thành như vậy chứ?

      Đổng Thiện Thiện bị hỏi đến có chút ngu người. đứng tại chỗ, mấp máy môi, biết có nên hay .

      Cố An Nam chờ đến kiên nhẫn được nữa, vòng qua xe, thẳng đến trước mặt .

      lại tỉ mỉ quan sát biểu cảm của , thấy hình như cũng có vẻ quá khó chịu, tâm tư căng chặt mới thả lỏng ít.

      cầm tay lên, cúi đầu rủ mắt, tùy ý vuốt ve hõm thịt mu bàn tay .

      Chỉ lát, rồi chủ động mở miệng ——

      " biết em muốn với cái gì, được, đồng ý.

      Lập trường của , sớm qua với em. Chuyện của chúng ta thể kết thúc ràng như vậy được. Hện tại thích em, rất thích, cho nên ngoại trừ đồng ý hẹn hò, muốn nghe bất kỳ lời từ chối nào."

      Cố An Nam lần nữa ngẩng đầu, lúc này đáy mắt mang theo vẻ chăm chú, nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào.

      "Cho cơ hội che chở em nhé?"

      Đổng Thiện Thiện biết phải làm sao hình dung cảm giác của mình vào lúc này, giống như lơ lửng đám mây cực lớn.

      dám cử động dù chỉ chút, dám nhìn xuống dưới, cũng dám nhìn ra xung quanh.

      Đám mây này mặc dù nhìn rất có cảm giác an toàn, nhưng lại dám tin tưởng. sợ khi mình giao bản thân ra, ngã xuống, là vực sâu vạn trượng.

      kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ lúc lâu, Cố An Nam thấy chậm chạp có phản ứng, cả người lại nhìn ngây ngốc đặc biệt đáng , nhịn được nghiêng người về phía trước.

      Gương mặt đẹp trai của người đàn ông từ từ ép xuống, Đổng Thiện Thiện trong nháy mắt hoàn hồn, lúc này căn bản cũng chưa nghĩ ràng cái gì, cho nên theo bản năng, quay đầu trước.

      "Cố An Nam, được."
      mattroiden2810, Ke Vo Hinhbuithuyngan thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 98 (Chương cuối)
      Ngoại truyện về Cố An Nam & Đổng Thiện Thiện 3

      Trong vòng mấy tháng sau đó, Đổng Thiện Thiện trốn tránh kiên quyết hơn.

      Bất kể là Cố An Nam gọi điện thoại hay là gửi tin nhắn, đều nhận cũng trả lời. Thậm chí ngay cả sau khi tới ở tại nhà cũ, cũng dặn dò người giúp việc trong nhà, được mở cửa cho Cố An Nam.

      Thỉnh thoảng vì triệt để né tránh , đến cả lời mời của chị em cũng từ chối. Có điều về sau lịch trình của ban nhạc cũng rất căng, trái lại chị em tốt cũng rảnh rỗi tìm , cho nên trong đoạn thời gian rất dài, đều trốn ở trong nhà, cửa lớn ra, cửa sau bước.

      cả cũng nhắc mấy lần, nếu muốn về thành phố S trước tiên có thể đến làm việc ở chi nhánh của Thẩm thị bên thành Bắc này.

      Tuy , nhưng Đổng Thiện Thiện nghe ra được, cả là muốn bồi dưỡng sau đó kiếm cho vị trí ở Thẩm thị.

      Đổng Thiện Thiện có tham vọng quá lớn, nhưng cũng muốn cứ ở trong nhà làm sâu gạo, cho nên lúc đó đồng ý rất thoải mái, chẳng qua vừa nghĩ tới Cố An Nam, lại do dự, sau khi xoắn xuýt trận, mới để tránh qua khoảng thời gian này rồi .

      Thẩm Mộ Ngạn biết suy nghĩ của , trái lại im lặng thêm gì nhiều.

      Trong khoảng thời gian đó, Đổng Thiện Thiện vừa bị Cố An Nam quấn lấy, cũng vừa rơi vào trong lần khủng hoảng xoắn xuýt nhất trong đời.

      Trước giờ chưa từng đối mặt với tình huống như vậy.

      Từ lúc còn rất , tin tưởng bất kỳ hứa hẹn gì nữa, cũng cần chăm sóc quá nhiều của bất kỳ ai.

      Cha luôn rời xa , nhưng còn chưa đầy mười tuổi, ông bỏ chạy cùng người khác rồi.

      Trái lại mẹ vẫn luôn ở bên cạnh , nhưng bà cũng có cuộc sống của riêng mình, bà cũng có theo đuổi của mình, cho nên bắt đầu từ khi còn rất , cũng có bất kỳ mong đợi gì với bà.

      Người thân còn như vậy, càng đừng nhắc tới những người khác.

      Cố Phán là người duy nhất từng về sau luôn ở bên , nhưng cảm giác mà chị em cho , lại có khác biệt rất lớn với Cố An Nam.

      Đổng Thiện Thiện thừa nhận, những lời của Cố An Nam hôm đó, khiến cho tâm tư bình tĩnh mười mấy năm qua của , bỗng nhiên nổi lên ít gợn sóng.

      rất lâu rất lâu rồi chưa từng được nghe, những lời " che chở em" giống như kia.

      Mẹ rất tốt với , bất kỳ cầu gì cũng đều thỏa mãn , nhưng khi trò chuyện thường ngày, qua nhiều nhất cũng vẫn là gặp chuyện phải tỉnh táo, phải tự mình kiên cường.

      Tất cả người xung quanh, dường như cũng đều hi vọng ngoan ngoãn lớn lên, trưởng thành thành cái cây có năng lực tự vệ, cần ỷ lại người ngoài.

      ra lúc , thỉnh thoảng cũng ghen tị với chị em tốt. cảm thấy Phán Phán vẫn luôn có chỗ dựa, chẳng có gì cả.

      Nhưng về sau Đổng Thiện Thiện cũng nghĩ thông suốt, có lẽ mỗi người có số mệnh của mình, có được, cũng thể cưỡng cầu.

      buông bỏ nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên có người cho bờ vai, với , có thể tới dựa vào .

      lòng mà , dù có ý chí sắt đá nữa, cũng thể rung động.

      Thế nhưng rung động rung động, Đổng Thiện Thiện vẫn còn có chút lý trí.

      luôn cảm thấy mình và Cố An Nam bắt đầu ràng, đối với rốt cuộc là xuất phát từ góc độ trách nhiệm hay thích, trước mắt vẫn chưa biết được.

      Đôi khi người có cảm xúc xúc động, có thể làm ra rất nhiều chuyện vượt qua lý trí.

      Nếu bây giờ mọi chuyện làm, chỉ là kết quả của xúc động, vậy sau khi cho là , phải làm sao?

      khi tỉnh táo lại, có khi nào lại lạnh mặt vứt bỏ giống như đối xử với những người phụ nữ khác ?

      Đổng Thiện Thiện lo lắng yên, lại xoắn xuýt mờ mịt.

      Cứ như vậy, ôm suy nghĩ thế này, kéo dài tới mấy tháng.

      Trong mấy tháng này, Cố An Nam gần như cắt đứt liên lạc với . Mỗi lần kéo đen số, cách mấy ngày lại tìm được số mới mà tiếp tục.

      có quy luật, cũng có giới hạn thời gian.

      Có đôi khi là sáng sớm gọi điện thoại, ở ngay bên ngoài nhà họ Thẩm, vừa xuống máy bay công tác về, tiện đường mua cho bữa sáng, hỏi có muốn ra ngoài lấy mà ăn .

      Đổng Thiện Thiện nửa mê nửa tỉnh hề nghĩ ngợi lập tức cúp điện thoại, đợi về sau ngủ đủ, tỉnh táo hoàn toàn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, người rồi.

      Còn có lúc, gọi tới vào buổi tối.

      Có hai lần gọi tới vào buổi tối cũng chuyện, bên kia có tiếng gió, có tiếng hít vào nhả ra khá lâu, hẳn là lúc ở trong bóng đêm hút thuốc nhớ đến .

      Qua rất lâu, mới thong thả làm câu: " biết em sợ cái gì, nhưng người như đây, cái khác nhiều, kiên nhẫn cũng phải ít. Cho nên tạm thời em trốn , được. Nhưng nếu muốn tránh cả đời, vậy chỉ có thể xin lỗi trước rồi, có khả năng."

      Lần đó Đổng Thiện Thiện vội vàng dập máy, đồng thời lại cấp tốc kéo đen dãy số mới của .

      nằm giường lớn trong phòng mình, cảm nhận được rất ràng, tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực, càng lúc càng nhanh.

      Mà cũng từ đó về sau, Đổng Thiện Thiện lại rơi vào bên trong giằng co càng ngày càng mâu thuẫn của bản thân.

      Mỗi lần Cố An Nam gọi điện tới hoặc là gửi tin nhắn, đều lựa chọn cách cư xử như trước đó.

      Nhưng có thể cảm nhận được ràng, bản thân bắt đầu mơ hồ mong đợi lần xuất tiếp theo của dãy số xa lạ.

      Về sau, vào ngày nào đó của tháng sau, bỗng nhiên ốm trận.

      Nửa đêm hôm trước sốt cao, sáng sớm hôm sau người giúp việc dường như phát thích hợp, vội vàng gọi điện cho Thẩm Mộ Ngạn.

      Lúc Đổng Thiện Thiện mơ mơ màng màng nghe thấy người giúp việc chuyện điện thoại, muốn ngăn cản. Nhưng lúc ấy cả người sốt đến chẳng còn chút sức lực nào, căn bản kịp mở miệng.

      Sau đó cũng biết qua bao lâu, bàn tay lớn có chút lạnh khẽ đặt lên trán , chỉ chốc lát, người đứng bên giường trầm giọng mở miệng, kêu người giúp việc gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu.

      Mí mắt Đổng Thiện Thiện nặng vô cùng, nhưng trong mơ mơ màng màng cũng phân biệt ra được đây là giọng Thẩm Mộ Ngạn, mà bác sĩ Lưu mà , chính là bác sĩ tư của .

      Về sau xảy ra gì nữa, cũng nhớ . chỉ biết mình ngủ mê man rất lâu, khi tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời tối rồi.

      Mà người bên cạnh, cũng đổi thành người khác.

      "Tỉnh rồi à?"

      Cố An Nam vẫn ngồi ở bên giường, khẽ dựa vào đầu giường xem tài liệu. Sau khi nghe thấy hơi có chút cử động, liền đặt toàn bộ lực chú ý người .

      Đổng Thiện Thiện nghe thấy tiếng xong, còn tưởng rằng mình ốm đến sinh ra ảo giác, đợi mở mắt ra nhìn trong chốc lát, sau khi xác nhận đúng là Cố An Nam, mới chậm chạp lấy lại tinh thần.

      "... sao vào đây?"

      "Người giúp việc nhà em mở cửa cho , dùng chân vào."

      Cố An Nam vốn còn cho là sau khi bé này mở mắt ra nhìn thấy mình, có chút cảm động, ai ngờ câu đầu tiên hỏi thế mà lại là cái này, trong lúc nhất thời lửa giận lại hơi bùng lên, giọng điệu xem là tốt lắm.

      Nhưng nghĩ lại, còn ốm, chính mình dù lại tủi thân hay giận dỗi nữa, cũng đến mức bắt nạt người bệnh.

      Thế là dừng lại chút, trước tiên đỡ ngồi dậy, sau đó cầm lấy cốc nước ở bên cạnh, đưa tới bên miệng .

      "Uống nước trước, sau đó từ từ ăn gì đó rồi uống thuốc."

      tại Đổng Thiện Thiện có loại cảm giác hư nhược sau khi bệnh nặng qua, cả thân thể đều trống rỗng cực kỳ, chẳng qua suy nghĩ lại rất tỉnh táo.

      thuận theo động tác của nhấp mấy ngụm nước vào bụng, cổ họng thoải mái hơn rồi, mí mắt hơi cụp xuống, cũng ngẩng đầu lên nhìn , thấp giọng hỏi: " trai em gọi đến à?"

      Đổng Thiện Thiện dám khẳng định, Thẩm Mộ Ngạn tuyệt đối trở lại, hơn nữa nếu ấy gật đầu, Cố An Nam cũng thuận lợi vào nhà như thế, lại yên ổn như thế ngồi trong phòng ngủ của .

      " có cái dự án rất khẩn cấp, phải công tác, vừa vặn khi đó ở bên ngoài cửa nhà em, liền để vào chăm sóc em."

      Bàn tay nắm lấy cái chăn của Đổng Thiện Thiện siết lại chặt, vẫn ngẩng đầu.

      " lại tới đây làm gì?"

      Cố An Nam quả thực sắp bị bé này làm cho tức hộc máu rồi. hít sâu hơi, vất vả lắm mới đè xuống suy nghĩ muốn nổi giận, tiếp đó, móc ra cái cái hộp từ trong túi áo, ném cho .

      "Hôm nay phải là sinh nhật em à? Tặng em cái này."

      Đổng Thiện Thiện ngẩn người, sinh nhật á? Sao cũng nhớ nhỉ?

      ngồi đó cẩn thận nhớ lại, muộn màng phát hôm nay hình như đúng là sinh nhật của mình, vội vàng tìm điện thoại tới, quả nhiên, tin nhắn Wechat thu được đống lớn.

      Gửi tới nhiều tin nhắn nhất chính là Cố Phán, ấy còn gọi cho mấy cuộc điện thoại.

      【 Wechat 】 Cố Phán: Này người chị em! ! ! Chỗ tớ mới kết thúc công việc, chờ tớ nhá! Buổi tối tớ về thành Bắc đón sinh nhật với cậu! ! !

      Còn có tin nhắn chúc mừng của mẹ ——

      【 Cục cưng à, sinh nhật vui vẻ, mẹ mua quà cho con ở nước F, chuyển phát nhanh hẳn là mấy ngày này đến nơi, chú ý kiểm tra rồi nhận nhé. 】

      Về phần những người khác, cả chuyển cho khoản lớn tám chữ số, ý gì cần cũng biết, ngoài cái đó ra, cũng chỉ còn lại có vài tin nhắn chúc mừng có hệ thống.

      Các mối quan hệ của Đổng Thiện Thiện vô cùng đơn giản, mỗi năm đều như thế.

      Nhưng năm nay, bởi vì Cố An Nam đơn phương xông vào, bỗng nhiên khiến sinh nhật của , có phần giống vậy nữa.

      Dường như Cố An Nam cũng thấy hơi xấu hổ, thấy nhóc này lâu mà chưa mở miệng, liền tìm cái lý do đứng dậy ra ngoài.

      "Trước tiên em cứ từ từ, ra ngoài chuyến trước."

      Đổng Thiện Thiện còn chưa kịp đáp lại cái gì, Cố An Nam ra khỏi phòng rồi.

      ra trong lòng có phần gấp gáp, thế nhưng lại biết nên gì. Im lặng hai giây, tay khống chế được, mở cái hộp quà bị Cố An Nam ném chăn kia ra.

      Đặt bên trong, là cái trâm cài áo, kiểu dáng có phần chín chắn cổ lỗ, nhưng viên kim cương bên , lại rất hào phóng...

      Đổng Thiện Thiện bỗng nhiên nhớ đến những lời Cố An Nam với mấy ngày trước.

      : "Con người ấy à, nếu nghiêm túc mà , trước giờ hẳn là chưa từng ai. Trước kia rất đần độn, đối xử với người khác phái để tâm, cho nên cũng biết làm thế nào để theo đuổi người khác.

      Nhưng trong ấn tượng của , theo đuổi con đều phải tặng đồ nhỉ? Vậy hẳn là tặng đồ càng quý, càng có thể thể thành ý?"

      Mặc dù Đổng Thiện Thiện biết giá cả chính xác của cái trâm cài này, nhưng nhìn viên kim cương ở phía , tuyệt đối là bên trong phạm trù "Càng quý" rồi.

      ôm chăn cầm cái hộp nhìn lúc lâu, lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.

      Bỗng nhiên, trong sân vang lên loạt tiếng khởi động xe, Đổng Thiện Thiện giật mình, ngay lập tức nghĩ đến chính là ——

      Chẳng lẽ Cố An Nam rồi?

      hề nghĩ ngợi, vén chăn lên chân đất chạy xuống lầu.

      Nhưng còn chưa chạy đến cửa biệt thự, bỗng nhiên bị người gọi lại.

      " làm gì đấy?"

      Đổng Thiện Thiện sững sờ, quay đầu lại, nhìn thấy Cố An Nam bưng bát tới từ hướng phòng bếp.

      nhìn vòng từ đầu đến chân, cuối cùng thấy giày, lông mày nhíu lại rất sâu.

      " biết bản thân còn ốm à?"

      Vừa , Cố An Nam vừa đặt cái bát cầm trong tay lên bàn trà trong phòng khách, rồi đưa tay ra lấy đôi dép lê sạch cho mang vào.

      "Lần sau mà mang giày xuống lầu nữa, đem dép lê khâu vào chân em." Miệng ra lời hung ác, nhưng lúc ngồi xổm xuống, động tác trong tay lại dịu dàng khác thường.

      Sau khi làm xong những thứ này, lại đắt người đến ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng khách, sau đó cầm lấy cái bát vừa mới buông xuống.

      "Ăn chút cháo trước , ốm cũng thể ăn cái khác, chờ khỏi bệnh rồi, em muốn ăn cái gì, mua về cho em."

      Đổng Thiện Thiện nhìn cái thìa đưa tới bên miệng mình, thoáng ngập ngừng, rồi nhấp miếng.

      Đợi lúc ở bên kia khuấy đều bát cháo, bỗng nhiên mở miệng hỏi câu: "Vừa rồi là ai thế ạ?"

      "Lái xe của , bên công ty cần phần tài liệu này của gấp. xem xong ký tên rồi để ta đưa trở về."

      Vốn dĩ Cố An Nam cũng nghĩ nhiều, thế nhưng sau đó lại ngẩng đầu, trông thấy biểu cảm của xong, bỗng nhiên như là nghĩ tới điều gì.

      hững hờ cong môi cười tiếng, "Thế nào? Vừa rồi tưởng là , nên mới vội vã chạy ra ngoài à?"

      Đổng Thiện Thiện cúi đầu, lời nào.

      Lúc này tầm mắt rơi vào tay Cố An Nam, phát ngón tay thon dài vốn sạch , giờ phút này nhiều thêm mấy vết máu.

      "Làm sao thế này?" vừa , vừa chỉ vết thương giữa ngón tay .

      Cố An Nam có chút lúng túng, khẽ ho hai tiếng, " có gì, vừa nãy lúc nấu cháo, thái rau cẩn thận cắt hai cái thôi."

      giống như là muốn chứng minh phải mình đần, chỉ là thiếu kinh nghiệm mới như vậy, lại gấp gáp bổ sung: "Là lần đầu tiên nấu, làm cháy nhà tệ rồi."

      Đổng Thiện Thiện gì nữa, mà nhận lấy bát, thấp giọng đáp: "Để em tự mình ăn."

      Cố An Nam cũng cố ép, mặc dù tự tay đút cho có chút cảm giác vui vẻ như cho thú cưng ăn, nhưng nếu muốn, cũng thuận theo .

      Lúc Đổng Thiện Thiện húp cháo, miệng cậu Cố cũng nhàn rỗi.

      " em nhé, hôm qua lại thức suốt đêm, đêm hôm khuya khoắt vội theo máy bay trở về, hôm nay đến thành Bắc vội vàng tới tìm em..."

      " đây vừa bón thuốc vừa bón nước, lại nấu cháo cho em. Nếu như lát nữa em trở mặt quen biết, vậy quá có lương tâm mà."

      " cũng cầu khác, hôm nay phải là sinh nhật em à, em cứ để ..."

      Cố An Nam còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Đổng Thiện Thiện cắt ngang ——

      "Cố Điềm Điềm."

      "..." Cố An Nam cho là mình nghe lầm rồi, "Cái gì? Em gọi lại lần nữa."

      "Cố Điềm Điềm." nhìn , lại gọi tên mụ của tiếng.

      Cậu Cố tức đến muốn bùng nổ, " Cố Điềm Điềm cái gì! Đừng tưởng rằng giờ theo đuổi em, nên em có thể nhảy lên mái nhà lật ngói nhé, cái tên này căn bản..."

      Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên lại bị chặn đứng: "Cố Điềm Điềm, Cố Điềm Điềm."

      "..." Cố An Nam cắn chặt răng, "Làm gì!"

      "Cố Điềm Điềm."

      "..."

      "Chúng ta thử chút ."

      Cố An Nam vốn chuẩn bị xong lời dạy dỗ, uốn nắn rồi, lúc này bỗng nhiên đều kẹt ở trong cổ họng.

      "Thử cái gì?"

      Đổng Thiện Thiện khuấy cháo trong bát, trong con ngươi buông xuống, có tia ranh mãnh.

      "Nghe hiểu thôi."

      "Thôi là thôi thế nào! thể thôi!" Cố An Nam gấp đến độ đoạt lấy bát cháo, "Em cho ! Thử cái gì!"

      Đổng Thiện Thiện có phần biết làm sao, nghĩ thầm cậu thiếu gia này ngày thường nhìn vừa tinh thông lại sáng sủa, sao vừa đến chuyện của bọn họ, vừa ngây thơ vừa khiến cho người đến chịu như vậy chứ.

      " xem? Chúng ta có thể thử cái gì?"

      Cách đại khái mười mấy giây sau, Cố An Nam mới chậm chạp nhếch môi lên.

      khẽ nghiêng người về phía trước, trước tiên nắm lấy tay Đổng Thiện Thiện.

      "1."

      Sau đó, lại lập tức sáp về trước, chống lên trán .

      Hai người ở khoảng cách gần bốn mắt nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào , lên tiếng: "2."

      Thoáng chốc, đôi môi hơi lạnh khẽ phủ lên bờ môi , giống như hôn đóa hoa mềm mại nhất, hết sức thành kính, hết sức trân trọng.

      "3."

      Sau khi rời , lập tức ngồi dậy, mà là vẫn như cũ chống lên trán , ở trước mặt giọng mở miệng ——

      "Vừa rồi chính là quá trình chúng ta 'Thử chút', em phản kháng, ghét, là thích rồi.

      Cho nên, cần thử.

      Từ hôm nay trở , em là của rồi."

      Đêm đó, ánh trăng dịu dàng, gió cũng dịu dàng.

      Có chút lời thương, giống như làm bạn với bóng đêm và tiếng gió, cùng nhau lay động vào lòng người.

      (Hết)

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :