1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NHÀ TRỌ CỰC PHẨM [Hot 18+] - Giang Sơn Đa Tiêu (đã hoàn trong VIP)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      HAPPY NEW YEAR CẢ NHÀ
      Chúc cả nhà năm mới an khang thịnh vượng, vạn như ý, tấn tài tấn lộc :th_72:


      Chương 303: Tiết mục tự chuẩn bị


      Ba giám khảo có chút do dự nhìn nhau, người xem cũng nhanh chóng phản ứng, xem lại nguyên bản tình tiết đoạn đối thoại trong kịch bản của Hà Nhạc Nhạc như thế nào.


      ‘Hình như, giống lắm…’


      ‘Tôi cảm thấy đoạn đối thoại phía sau rất phấn khích, hai tính cách đối lập mãnh liệt với nhau, hai giọng điệu sắc cũng rất có chiều sâu, nhưng biết làm sao lại có điểm là lạ.’


      ‘A ── tôi biết vì sao!’


      ‘Sao?’


      ‘Cậu quên rồi hả? Hoàng hậu là nữ nhân cực kỳ hiểm, cho dù phát giận cũng dùng giọng điệu nhàng chậm rãi, tuyệt đối giống thí sinh số 47 tàn nhẫn khí phách như vậy.’


      ‘Đúng a! Vậy số 47 phải làm sai rồi sao?’


      ‘Ừ, nhưng tôi rất thích phong cách này của ấy, nghe rất ghiền.’


      ‘Nhưng đoạn trước ấy quá hồi hộp nên biểu tốt, đoạn sau lại diễn trật, có thể bị loại hay ?’


      ‘Chắc là… Tôi cũng chính xác được, chờ giám khảo xem.’


      Đa phần khán giả biết tình huống cũng có chút lo lắng nhìn Hà Nhạc Nhạc đứng im lặng sân khấu, mà Hà Nhạc Nhạc cũng dùng hết toàn bộ lực khống chế để đè nén trái tim đập nhanh trong lồng ngực, cả người run rẩy.


      Biểu của Hà Nhạc Nhạc cũng biết làm xúc động ba vị giám khảo cái gì, vậy mà ba người lại hưng phấn bừng bừng đứng lên thảo luận.


      ‘Thí sinh còn chưa có biểu diễn xong, ba vị giám khảo có thể để lát lại thảo luận ?’ Trong trường quay đột nhiên truyền đến giọng nam mạnh mẽ hùng hậu.


      Ba vị giám khảo lúc này mới ngại ngùng quay về phía trường quay cười cười, ý bảo Hà Nhạc Nhạc biểu diễn tiết mục tự chuẩn bị, nhưng mà đợi hồi lâu vẫn nghe thấy phản ứng gì cả, ba vị giám khảo hầu như đều nhịn được muốn quay đầu lại xem tình hình thế nào.


      ‘Thí sinh số 47? Xin mời biểu diễn tiết mục tự chuẩn bị.’ Giám khảo Khống Tràng lại nhắc nhở lại lần nữa.


      Tiết mục tự, tự chuẩn bị… là cái gì?


      Khuôn mặt nhắn còn chút máu, mặt đầy mồ hôi, hai tròng mắt vô định…


      ‘Các người xem, thí sinh số 47 hình như có chút thích hợp a…’ khán giả mắt tinh đứng lên .


      ‘Hà tiểu thư! Hà tiểu thư!’ Lưu Hiệt bên cạnh màn che lo lắng thấp giọng gọi.


      lúc mấy nam nhân trong trường quay chuẩn bị đứng lên, tổ tiết mục chuẩn bị lên sân khấu dẫn Hà Nhạc Nhạc xuống, tiếng hát dịu dàng ràng lại nhàng truyền ra từ góc của trường quay ──


      chưa bao giờ kháng cự mị lực của em, tuy rằng em chưa bao giờ mê muội …’


      Mọi người tò mò nhìn về phía nam nhân tuấn hát ra tiếng trong trường quay, đoán dụng ý của , tiếng hát vào lòng người từ ghế khán giả truyền ra, cộng hưởng với những ca từ lặng lẽ vào lòng người nghe.


      ‘... Cuối cùng cũng mỉm cười nhìn em, tình của luôn dào dạt nơi đáy mắt…’


      ‘... Là em, rốt cuộc vẫn em…’


      ‘... Lần đầu tiên trong cuộc đời can đảm, tin tưởng bản thân có thể em sâu đậm, em đậm sâu…’


      khúc của bài hát《 Rụt rè 》 dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi tan ra, ba vị giám khảo cũng biết từ khi nào quay đầu qua, lắc lắc cổ nhìn thí sinh số 47 sân khấu yên lặng rơi lệ.


      L…


      đợi giám khảo cùng người xem hoàn hồn lại, Lê Dĩ Quyền xuống trường quay, đứng ở dưới sân khấu ngay chỗ Hà Nhạc Nhạc, ngửa đầu nhìn vươn hai tay.


      L…


      Hà Nhạc Nhạc trong lòng nhàng kêu. Nhìn ánh mắt dịu dàng bao dung vô hạn của , nhìn nụ cười tràn đầy trìu mến thản nhiên an ủi của , áp lực mười mấy năm đau khổ chua xót theo nước mắt chảy ra khỏi thân thể .


      có thể, có thể đứng trước mặt người khác, đứng ở sân khấu! Có thể ca hát, có thể chuyện, có thể hiểu được bản thân!


      Chỉ cần ──


      Hà Nhạc Nhạc nhảy xuống sân khấu rơi thẳng vào trong lòng Lê Dĩ Quyền.


      Chỉ cần còn được người như thế.


      Ôm lấy hai vai Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc nâng mắt nhìn về phía trường quay, chút bất ngờ nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc, hai người đội mũ, hai người đeo khẩu trang…


      Nước mắt lại đong đầy, chính là lần này, hoàn toàn hạnh phúc.


      Chạng vạng ba ngày sau, khi Thân Đồ Mặc vào nhà nhìn thấy Lê Dĩ Quyền, trong đôi mắt đen như mực hề có tí gợn sóng nào.


      ‘Sau lại xuất viện nhanh thế? Cùng nhau ăn cơm trưa ! A, hình như còn chưa tới giờ ăn cơm của cậu, đúng ?’ Dáng vẻ như nam chủ nhân của cả nhà.


      ‘...’ Lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông mỉm cười ung dung, Thân Đồ Mặc tiếp tục chậm rãi về phía thang máy.


      Bíp!


      Cửa thang máy chậm rãi mở ra, đôi nam nữ dây dưa gắn bó nhảy vào tầm mắt.


      ‘Ừ… Đến rồi, đừng náo loạn.’ Hà Nhạc Nhạc nhàng đẩy Mục Duy ra, vừa quay đầu để đối diện với con ngươi đen như đáy vực sâu của Thân Đồ Mặc.


      ‘… trở lại rồi sao?’ Mục Duy thản nhiên chào hỏi, ôm Hà Nhạc Nhạc ra khỏi thang máy.


      Chỉ chốc lát sau, Tần Chi Tu, Quý Tiết, Nguyễn Lân lần lượt xuống lầu.


      Vinh Thanh Nhã thi xong liền trở về đoàn trao đổi của trường, bởi vì 100 thí sinh có thực lực mạnh bắt đầu kỳ tập huấn rất hứa hẹn vào ngày 23, nên được về trước xin nghỉ phép cho công việc làm đúng thủ tục.


      Ngồi ở bàn cơm, Hà Nhạc Nhạc yên nhìn Quý Tiết lại nhìn về phía Nguyễn Lân, dám mở miệng.


      Ba ngày rồi mà hai người bọn họ cũng chưa chuyện với nữa.


      Bởi vì mặt có thương tích, Nguyễn Lân chỉ có thể tạm dừng việc tuyên truyền phim điện ảnh mà ở nhà nghỉ ngơi, muốn giải thích với vài thứ, nhưng vừa mở miệng tránh , làm cho biết làm sao.


      Buổi biểu diễn lưu động của Tần Chi Tu cuối tháng bắt đầu, bây giờ tiến vào giai đoạn điều chỉnh cuối cùng, mấy hôm trước Quý Tiết trở về đều khuya, hôm nay khó có được bữa về sớm chút, kêu ăn cơm, cũng chỉ hờ hững đáp ‘Ừ’ tiếng.


      L… Hà Nhạc Nhạc bất an nhìn về phía Lê Dĩ Quyền. Ngày đó sau khi Lê Dĩ Quyền đưa về đến nhà, giúp chuẩn bị bữa tối ở nhà trọ, tiếp theo ngày hôm sau, với Mục Duy cùng nhau trở về nhà trọ, là Mục Duy mời đến, cho nên thể đuổi . Rồi đến ngày thứ ba, ngày thứ tư…


      hỏi Mục Duy vì sao.


      ‘Em muốn gặp sao?’


      ‘… Duy.’


      chỉ muốn em vui vẻ.’


      gì nữa.


      Nhìn L ngồi chung chỗ với bọn họ, biết dục vọng tham lam của bản thân lớn lên, biến thành mà bản thân cũng phải phỉ nhổ!


      Nhưng, nhưng mà…


      ‘Sao lại ăn? hợp khẩu vị? Thử cái này xem.’ Lê Dĩ Quyền gắp miếng thịt đặt vào chén của Hà Nhạc Nhạc, .


      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, để chén đũa xuống.


      ‘Có lẽ, em nên rời .’


      Tất cả yên lặng.


      ‘Nhạc Nhạc?’


      Hà Nhạc Nhạc cười cười với Tần Chi Tu, ‘Ý của em là… em nên tìm chỗ hẻo lánh để ở, khi các muốn gặp em liền đến gặp, khi muốn gặp em, em cũng cản trở ánh mắt của các . Như vậy ── ‘


      Bốp choang!


      Tiếng chén đĩa đập vào tường phát ra thanh vỡ nát chói tai.






      CandyTN, Xu trầnPinkyy thích bài này.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      HAPPY NEW YEAR CẢ NHÀ
      Chúc cả nhà năm mới an khang thịnh vượng, vạn như ý, tấn tài tấn lộc :th_72:


      Chương 303: Tiết mục tự chuẩn bị


      Ba giám khảo có chút do dự nhìn nhau, người xem cũng nhanh chóng phản ứng, xem lại nguyên bản tình tiết đoạn đối thoại trong kịch bản của Hà Nhạc Nhạc như thế nào.


      ‘Hình như, giống lắm…’


      ‘Tôi cảm thấy đoạn đối thoại phía sau rất phấn khích, hai tính cách đối lập mãnh liệt với nhau, hai giọng điệu sắc cũng rất có chiều sâu, nhưng biết làm sao lại có điểm là lạ.’


      ‘A ── tôi biết vì sao!’


      ‘Sao?’


      ‘Cậu quên rồi hả? Hoàng hậu là nữ nhân cực kỳ hiểm, cho dù phát giận cũng dùng giọng điệu nhàng chậm rãi, tuyệt đối giống thí sinh số 47 tàn nhẫn khí phách như vậy.’


      ‘Đúng a! Vậy số 47 phải làm sai rồi sao?’


      ‘Ừ, nhưng tôi rất thích phong cách này của ấy, nghe rất ghiền.’


      ‘Nhưng đoạn trước ấy quá hồi hộp nên biểu tốt, đoạn sau lại diễn trật, có thể bị loại hay ?’


      ‘Chắc là… Tôi cũng chính xác được, chờ giám khảo xem.’


      Đa phần khán giả biết tình huống cũng có chút lo lắng nhìn Hà Nhạc Nhạc đứng im lặng sân khấu, mà Hà Nhạc Nhạc cũng dùng hết toàn bộ lực khống chế để đè nén trái tim đập nhanh trong lồng ngực, cả người run rẩy.


      Biểu của Hà Nhạc Nhạc cũng biết làm xúc động ba vị giám khảo cái gì, vậy mà ba người lại hưng phấn bừng bừng đứng lên thảo luận.


      ‘Thí sinh còn chưa có biểu diễn xong, ba vị giám khảo có thể để lát lại thảo luận ?’ Trong trường quay đột nhiên truyền đến giọng nam mạnh mẽ hùng hậu.


      Ba vị giám khảo lúc này mới ngại ngùng quay về phía trường quay cười cười, ý bảo Hà Nhạc Nhạc biểu diễn tiết mục tự chuẩn bị, nhưng mà đợi hồi lâu vẫn nghe thấy phản ứng gì cả, ba vị giám khảo hầu như đều nhịn được muốn quay đầu lại xem tình hình thế nào.


      ‘Thí sinh số 47? Xin mời biểu diễn tiết mục tự chuẩn bị.’ Giám khảo Khống Tràng lại nhắc nhở lại lần nữa.


      Tiết mục tự, tự chuẩn bị… là cái gì?


      Khuôn mặt nhắn còn chút máu, mặt đầy mồ hôi, hai tròng mắt vô định…


      ‘Các người xem, thí sinh số 47 hình như có chút thích hợp a…’ khán giả mắt tinh đứng lên .


      ‘Hà tiểu thư! Hà tiểu thư!’ Lưu Hiệt bên cạnh màn che lo lắng thấp giọng gọi.


      lúc mấy nam nhân trong trường quay chuẩn bị đứng lên, tổ tiết mục chuẩn bị lên sân khấu dẫn Hà Nhạc Nhạc xuống, tiếng hát dịu dàng ràng lại nhàng truyền ra từ góc của trường quay ──


      chưa bao giờ kháng cự mị lực của em, tuy rằng em chưa bao giờ mê muội …’


      Mọi người tò mò nhìn về phía nam nhân tuấn hát ra tiếng trong trường quay, đoán dụng ý của , tiếng hát vào lòng người từ ghế khán giả truyền ra, cộng hưởng với những ca từ lặng lẽ vào lòng người nghe.


      ‘... Cuối cùng cũng mỉm cười nhìn em, tình của luôn dào dạt nơi đáy mắt…’


      ‘... Là em, rốt cuộc vẫn em…’


      ‘... Lần đầu tiên trong cuộc đời can đảm, tin tưởng bản thân có thể em sâu đậm, em đậm sâu…’


      khúc của bài hát《 Rụt rè 》 dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi tan ra, ba vị giám khảo cũng biết từ khi nào quay đầu qua, lắc lắc cổ nhìn thí sinh số 47 sân khấu yên lặng rơi lệ.


      L…


      đợi giám khảo cùng người xem hoàn hồn lại, Lê Dĩ Quyền xuống trường quay, đứng ở dưới sân khấu ngay chỗ Hà Nhạc Nhạc, ngửa đầu nhìn vươn hai tay.


      L…


      Hà Nhạc Nhạc trong lòng nhàng kêu. Nhìn ánh mắt dịu dàng bao dung vô hạn của , nhìn nụ cười tràn đầy trìu mến thản nhiên an ủi của , áp lực mười mấy năm đau khổ chua xót theo nước mắt chảy ra khỏi thân thể .


      có thể, có thể đứng trước mặt người khác, đứng ở sân khấu! Có thể ca hát, có thể chuyện, có thể hiểu được bản thân!


      Chỉ cần ──


      Hà Nhạc Nhạc nhảy xuống sân khấu rơi thẳng vào trong lòng Lê Dĩ Quyền.


      Chỉ cần còn được người như thế.


      Ôm lấy hai vai Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc nâng mắt nhìn về phía trường quay, chút bất ngờ nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc, hai người đội mũ, hai người đeo khẩu trang…


      Nước mắt lại đong đầy, chính là lần này, hoàn toàn hạnh phúc.


      Chạng vạng ba ngày sau, khi Thân Đồ Mặc vào nhà nhìn thấy Lê Dĩ Quyền, trong đôi mắt đen như mực hề có tí gợn sóng nào.


      ‘Sau lại xuất viện nhanh thế? Cùng nhau ăn cơm trưa ! A, hình như còn chưa tới giờ ăn cơm của cậu, đúng ?’ Dáng vẻ như nam chủ nhân của cả nhà.


      ‘...’ Lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông mỉm cười ung dung, Thân Đồ Mặc tiếp tục chậm rãi về phía thang máy.


      Bíp!


      Cửa thang máy chậm rãi mở ra, đôi nam nữ dây dưa gắn bó nhảy vào tầm mắt.


      ‘Ừ… Đến rồi, đừng náo loạn.’ Hà Nhạc Nhạc nhàng đẩy Mục Duy ra, vừa quay đầu để đối diện với con ngươi đen như đáy vực sâu của Thân Đồ Mặc.


      ‘… trở lại rồi sao?’ Mục Duy thản nhiên chào hỏi, ôm Hà Nhạc Nhạc ra khỏi thang máy.


      Chỉ chốc lát sau, Tần Chi Tu, Quý Tiết, Nguyễn Lân lần lượt xuống lầu.


      Vinh Thanh Nhã thi xong liền trở về đoàn trao đổi của trường, bởi vì 100 thí sinh có thực lực mạnh bắt đầu kỳ tập huấn rất hứa hẹn vào ngày 23, nên được về trước xin nghỉ phép cho công việc làm đúng thủ tục.


      Ngồi ở bàn cơm, Hà Nhạc Nhạc yên nhìn Quý Tiết lại nhìn về phía Nguyễn Lân, dám mở miệng.


      Ba ngày rồi mà hai người bọn họ cũng chưa chuyện với nữa.


      Bởi vì mặt có thương tích, Nguyễn Lân chỉ có thể tạm dừng việc tuyên truyền phim điện ảnh mà ở nhà nghỉ ngơi, muốn giải thích với vài thứ, nhưng vừa mở miệng tránh , làm cho biết làm sao.


      Buổi biểu diễn lưu động của Tần Chi Tu cuối tháng bắt đầu, bây giờ tiến vào giai đoạn điều chỉnh cuối cùng, mấy hôm trước Quý Tiết trở về đều khuya, hôm nay khó có được bữa về sớm chút, kêu ăn cơm, cũng chỉ hờ hững đáp ‘Ừ’ tiếng.


      L… Hà Nhạc Nhạc bất an nhìn về phía Lê Dĩ Quyền. Ngày đó sau khi Lê Dĩ Quyền đưa về đến nhà, giúp chuẩn bị bữa tối ở nhà trọ, tiếp theo ngày hôm sau, với Mục Duy cùng nhau trở về nhà trọ, là Mục Duy mời đến, cho nên thể đuổi . Rồi đến ngày thứ ba, ngày thứ tư…


      hỏi Mục Duy vì sao.


      ‘Em muốn gặp sao?’


      ‘… Duy.’


      chỉ muốn em vui vẻ.’


      gì nữa.


      Nhìn L ngồi chung chỗ với bọn họ, biết dục vọng tham lam của bản thân lớn lên, biến thành mà bản thân cũng phải phỉ nhổ!


      Nhưng, nhưng mà…


      ‘Sao lại ăn? hợp khẩu vị? Thử cái này xem.’ Lê Dĩ Quyền gắp miếng thịt đặt vào chén của Hà Nhạc Nhạc, .


      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, để chén đũa xuống.


      ‘Có lẽ, em nên rời .’


      Tất cả yên lặng.


      ‘Nhạc Nhạc?’


      Hà Nhạc Nhạc cười cười với Tần Chi Tu, ‘Ý của em là… em nên tìm chỗ hẻo lánh để ở, khi các muốn gặp em liền đến gặp, khi muốn gặp em, em cũng cản trở ánh mắt của các . Như vậy ── ‘


      Bốp choang!


      Tiếng chén đĩa đập vào tường phát ra thanh vỡ nát chói tai.







    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 304: Dục vọng tham lam vô sỉ

      Kinh hãi co rúm thân thể lại, Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân cắn chặt hàm răng, nhìn lại chén đĩa bể nát khắp nơi đất, trong lòng mệt mỏi vô cùng.

      ‘Nhạc Nhạc.... Em coi chính mình là cái gì? Lại coi chúng tôi, là cái gì?’ Ánh mắt Quý Tiết vốn dĩ nhìn về phía Nguyễn Lân chậm rãi chuyển hướng về phía Hà Nhạc Nhạc.

      ‘Em…’

      ‘Tìm chỗ hẻo lánh để ở? Muốn gặp em đến? muốn gặp cũng cản trở ánh mắt của bọn ? Em tự coi mình là sủng vật có cũng được mà có cũng sao hả? Hay là coi bọn đám khách làng chơi thể gặp người khác?!!!!’

      ‘Quý Tiết!’ Mục Duy quát chói tai.

      Hà Nhạc Nhạc khiếp sợ nhìn Quý Tiết, câu chất vấn của như kiếm như đao, lần lượt chém vào lòng , ‘Em…’

      ‘Chẳng lẽ tôi sai rồi sao? A… Đúng vậy, sao tôi có thể quên, Mục Duy, cậu giống vậy, cậu làm cho ấy chấp nhận ai, ấy đều chấp nhận, như vậy sao cậu có thể giống chúng tôi chứ! A…’ Hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, Quý Tiết bi ai cười khổ đem khuôn mặt giấu vào hai tay.

      ‘Quý Tiết, em…’ Nhìn mọi người xung quanh, lộ ra gương mặt làm cho người ta mê muội, đám nam nhân làm cho người ta vừa lại vừa hận, Hà Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, chậm rãi mở miệng, ‘Thực em hy vọng các chính là đám khách làng chơi.’

      ‘Nếu như các đều là khách làng chơi, em tồn tại của các mà vui vẻ, mà trở nên tham lam hơn! đến nổi, mỗi ngày trước khi ngủ phải ép bức bản thân nhớ khuôn mặt của các , em sợ ngày nào đó người trước mắt biến mất! Mỗi ngày, đều phải sống cẩn thận trong giấc mộng lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, ngừng cảnh cáo bản thân được chìm đắm, lại trơ mắt nhìn bản thân càng lún càng sâu mỗi ngày!’

      ‘… Biết bản thân hèn mọn như thế nào, bình thường như thế nào, lại thể khống chế được lòng tham của bản thân, cho dù biết dục vọng tham lam như vậy, vô sỉ hạ lưu ti bỉ như thế nào, vẫn thể khống chế được!’

      ‘Em muốn… muốn cái tên tính tình thối tha, nhưng ngụy trang trước mặt em, luôn cố chấp bảo vệ em; muốn cái tên coi em như người thân, đơn giản làm trái tim em đau đớn nhưng lại muốn bảo vệ ; muốn… cái người đàn ông làm người ta nhìn thấu đoán ra lại giống như thần để cho em dựa vào.’

      Nguyễn Lân, Tần Chi Tu, Mục Duy, ba người liên tiếp vì lời của Hà Nhạc Nhạc mà rung động, mặt Nguyễn Lân còn hơi lên biểu cảm hối hận.

      Lê Dĩ Quyền hạ tầm mắt nhìn chén đũa tinh xảo, khuôn mặt tuấn dáng người nhìn qua im lặng như ngọc.

      Quý Tiết chậm rãi để hai tay xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào môi , giống như muốn dùng ánh mắt mà phải lỗ tai nghe những lời kế tiếp của .

      Nhìn lại ánh mắt của , Hà Nhạc Nhạc chua sót cong cong khóe miệng, ‘Muốn cái tên, miệng vô sỉ làm cho em muốn đá , đá xong, vẫn ôm em.’

      hồi lâu, Quý Tiết mới ‘Đọc ra’ ngôn ngữ từ đôi môi , nhắm hai mắt lại, đôi tay run rẩy.

      ‘Vậy sao?’ Mục Duy dương dương cằm về phía Lê Dĩ Quyền, ‘Đối với em mà , thực khác nhau, là đúng ?’

      Nghe vậy, Hà Nhạc Nhạc chuyển ánh mắt nhìn về phía Lê Dĩ Quyền, Lê Dĩ Quyền hơi hơi nâng mắt, lại kinh ngạc nhìn thấy ái mộ quyến luyến chút che giấu lần đầu tiên trong đôi mắt .

      ‘L, rất đúng, em thích , thích tất cả ở . Đối với có cái gì có thể cho …’ Hà Nhạc Nhạc chỉ vào ngực, ‘... Nơi này, chỉ có trái tim tham lam vô sỉ ── em chính là vô sỉ làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. hơn.’

      Dáng vẻ vừa nhu nhược vừa kiên cường dẻo dai, điều mình chán ghét lại tươi cười thản nhiên đối mặt, trước mặt, ràng trong suốt nhất trong những bọn họ từng gặp, lại làm cho bọn họ vừa nhìn vào … Bị lạc.

      Nhìn thấy chống hai tay bàn đứng lên, đám đàn ông đều kinh hoảng đứng lên, đồng loạt giống như là cấp mở hội nghị phong hào cho tướng lĩnh.

      Hà Nhạc Nhạc giật mình, ‘Có cái gì muốn , cơm nước xong rồi sau, nếu ăn nguội mất.’ Quay qua Nguyễn Lân, ‘Tự mình đập lát nữa tự mình thu dọn.’

      xong, Hà Nhạc Nhạc liền vào phòng bếp, lần nữa lấy cái chén cho Nguyễn Lân.

      Ăn xong cơm chiều, đều tự thu dọn.

      ‘Trở về , sau này… Đừng đến đây nữa.’ Ngửa đầu lưu luyến nhìn Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc thấp giọng .

      tình .’

      ‘…’ Hà Nhạc Nhạc do dự lát, nhưng vẫn lắc đầu.

      Lê Dĩ Quyền than tiếng. này… thiếu dạy dỗ mà. Mê muội theo sau chỉ sợ kiếp sau cũng chiếm được .

      Cố chấp ôm thắt lưng Hà Nhạc Nhạc để ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Lê Dĩ Quyền nhìn mấy người đàn ông đứng im trong phòng, chỉ chốc lát sau, bốn nam nhân lần lượt ngồi xuống.

      ‘Nhà trọ này, có để ý đến việc thêm người ?’

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 305: Vì vậy

      ‘L!’ Hà Nhạc Nhạc ‘giật mình’ đứng lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn Lê Dĩ Quyền.

      Lê Dĩ Quyền dịu dàng cười cười, kéo lại sô pha, ‘ hỏi ý kiến của em, phản đối có hiệu quả.’

      ── ‘

      ‘Hoan nghênh.’ đợi Hà Nhạc Nhạc thêm nữa, Mục Duy dẫn đầu tỏ thái độ ràng. Tư thế tao nhã thư thái giống như đối xử với người khách đến chơi, mà phải tình địch đáng gờm muốn đến chia sẻ người với !

      ‘Duy?’

      ‘Để trong lòng em giấu đóa hoa hồng trắng, bằng điểm màu cho , nếu …’ Mục Duy tà mị liếc mắt nhìn ba người khác, ‘ ngày nào đó làm cho em bỏ chạy, cũng nắm chắc có thể cướp em trở về.’

      ‘…’ Nhìn dáng vẻ mê người của Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc hoang mang. rốt cuộc muốn làm cái gì? Cẩn thận nghĩ lại, hình như cho tới bây giờ cũng thực hiểu được . Từ sau khi hiểu lầm hành hung , thái độ của đối với hoàn toàn thay đổi, giống bạn, cũng giống như người , càng giống như người bảo vệ hoàn mỹ, đưa ra cầu gì với , ngược lại… giống như giúp xử lý vấn đề của Nguyễn Lân, Quý Tiết, bây giờ lại ──

      Giống như nhìn thấy lòng , Mục Duy cười cười, ‘ rồi, chỉ muốn em vui vẻ. Nhưng, có điều kiện tiên quyết ── em nhất định phải ở bên cạnh . đụng chạm đến điều kiện tiên quyết này, những cái khác, đều sao cả, cho dù lại thêm vài người, nhà trọ cũng chứa được.’

      Lời Mục Duy vừa ra, sắc mặt Nguyễn Lân và Quý Tiết đen lại, chỉ có Tần Chi Tu trước sau như vẫn im lặng bình thản, thậm chí còn nhàng gật đầu, ‘Ừ’ tiếng.

      Quý Tiết gì hung hăng trừng mắt nhìn Tần Chi Tu, Tần Chi Tu lại cười khẽ với , ‘Nếu như có chuyện gì khác, tôi chơi với Đậu Đỏ. Nhạc Nhạc, buổi tối có rảnh giúp nha? dùng giọng của Đậu Đỏ cắt bài hát.’

      Bàn tay bên thắt lưng Hà Nhạc Nhạc di chuyển chút, Hà Nhạc Nhạc nhận ra, mở miệng , ‘... Được.’

      L… Vì sao lại biết, ở nhà trọ này, cất giấu dục vọng đáng xấu hổ nhất của em, trái tim tham lam của em, dáng vẻ dâm đãng nhất của em! Em muốn để nhìn thấy, muốn bị chán ghét, càng… sợ bị em nhiễm bẩn!

      Nếu như nhất định phải dùng dáng vẻ lõa lồ đáng ghê tởm mới có thể làm tỉnh lại, làm cho rời xa sai lầm là em, như vậy… cứ vào ở , thấy cho ràng, rồi, rồi, vĩnh viễn vĩnh viễn rời .

      bao giờ gặp nữa.

      ‘Xem ra, có người nào có ý kiến khác? Vậy Lê luật , tôi dẫn tham quan chút trước?’ Mục Duy đứng lên, thân hình cao lớn mạnh mẽ, cho dù là nam nhân cũng phải thừa nhận dáng người hoàn mỹ làm người ta khen ngợi mong muốn.

      Lê Dĩ Quyền nhìn Nguyễn Lân và Quý Tiết vẫn lạnh lẽo nghiêm mặt, hôn lên trán Hà Nhạc Nhạc, đứng dậy với Mục Duy về phía thang máy.

      hồi lâu sau, trong phòng khách yên lặng tiếng động, im lặng giống như có bóng người.

      ‘… Thực xin lỗi.’ Hà Nhạc Nhạc cúi đầu, ánh mắt dao động ở giữa hai đầu gối khép lại của mình.

      ‘… ‘Thực xin lỗi’ cái gì?’ Quý Tiết lãnh đạm hỏi.

      ‘Em ──’ đúng vậy, ‘Thực xin lỗi’ cái gì? nên thích Lê Dĩ Quyền? Nhưng trước kia quen biết bọn họ thích rồi. ‘Em, em mau chóng làm cho buông tay.’

      ‘Làm cho buông tay? Vì ai? Vì bọn ? Hay là vì ? Em cảm thấy xin lỗi những chuyện như thế này, vui vẻ sao lần sau đừng dùng lý do này nữa’ sao?’ Quý Tiết nghiến răng nghiến lợi .

      ‘… Vậy bọn muốn em phải làm sao?’ Ba ngày im lặng làm cho Hà Nhạc Nhạc cũng nổi lên tính bướng bỉnh, ‘Trước khi em gặp được bọn … sau khi chấp nhận bọn cũng muốn trêu chọc bất cứ ai nữa, L xuất , là việc ngoài ý muốn của em. Em muốn lừa các , em thích , nhưng mặc kệ vì ai, từ đầu tới cuối em cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chấp nhận ! Nếu như các cảm thấy tình cảm này của em đối với các phản bội, em còn lời nào để , chỉ cần các mở miệng, em lập tức cút khỏi nhà trọ, cần các suốt ngày mặt nặng mày !’

      ‘Hà Nhạc Nhạc! Mẹ nó! Em căn bản biết ông đây giận cái gì mà!’ Hai nam nhân trăm miệng lời lớn.

      Sau khi sửng sốt, Hà Nhạc Nhạc cũng lớn tiếng thét lên, ‘Các làm sao em biết chứ! Em cũng phải Đường Tăng!’

      Khí thế như lửa làm cho ba người cũng có chút ngạc nhiên. Nguyễn Lân là chưa từng thấy dáng vẻ mạnh mẽ của Hà Nhạc Nhạc như vậy, Quý Tiết nhớ lại dáng vẻ lúc trước chửi , mà Hà Nhạc Nhạc lại buồn bực tại sao bản thân lại thốt ra chữ… Đường Tăng?

      khí quỷ dị lên men giữa ba người.

      Quý Tiết cuối cùng cũng bật cười, ‘Có quan hệ gì tới Đường Tăng chứ?’

      Hà Nhạc Nhạc thẹn thùng trừng mắt nhìn hai người liếc cái, ‘Quên mất!’

      ‘Vậy, rốt cuộc các giận cái gì?’

      Quý Tiết liếc mắt nhìn Nguyễn Lân, ‘ xác định, có phải cũng giận vì lý giống hay .’

      Hà Nhạc Nhạc đứng dậy đến bên cạnh Nguyễn Lân, cởi giày đá rớt ra ngồi chồm hỗm sô pha, hai tay vừa vặn đặt lên mặt Nguyễn Lân. Đầu tiên là cẩn thận dò xét miệng vết thương ứ máu của , rồi mới nhìn vào ánh mắt cưng chiều trách cứ của .

      Hơi hơi uất ức trề môi, ‘Mấy ngày nay buổi trưa đều làm món thích ăn, đến cái rắm cũng thèm thả cho em.’

      Bất đắc dĩ mang theo vẻ xin lỗi nhìn , Nguyễn Lân ôm thắt lưng mạnh mẽ kéo ngồi đùi rắn chắc của .

      cho em biết, vì sao lại tức giận ?’

      ‘… Vì sao, chưa từng cho biết?’

      cho … cái gì?’

      Khẽ vuốt lên đôi mắt khó hiểu của , trong mắt Nguyễn Lân chứa đầy vẻ đau lòng, ‘Chứng sợ hãi.’

      Hà Nhạc Nhạc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Quý Tiết, ánh mắt giống nhau, đều là đau lòng.

      Cái mũi chua xót, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, Hà Nhạc Nhạc cười ra nước mắt, nghiêng đầu tựa vào vai Nguyễn Lân, vòng tay ôm thắt lưng của , ‘Chỉ vì như vậy? Các thiếu chút nữa làm em sợ muốn chết.’
      CandyTN, SiAm, Rizky6 others thích bài này.

    5. tranhuong2662003

      tranhuong2662003 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      2
      làm sao để vào vip v mn
      YenhiỐc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :