1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 88: Từ

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng.

      Quả nhiên lão Hình : “Hẳn là có liên quan đến Trình, mẹ của cậu.”

      Lão Hình tới thăm viếng số nhân viên cũ trong viện tâm thần. Từ mấy y tá nơi đó biết được, lúc mẹ Dương Bác vừa được đưa vào viện, mặc dù cảm xúc kích động, nhưng hẳn là... điên.

      ấy luôn mắng chửi người phụ nữ, người phụ nữ đó cướp chồng mình.” Lão Hình , “ ấy từng bắt gian lần, bắt được người phụ nữ đó, cũng ra tay đánh người, còn tuyên bố muốn tìm chồng người đó.”

      Văn Dụ nghe được câu chuyện máu chó mày, sọ não cũng thấy đau.

      “Sau đó liền bị Dương Viễn tống vào bệnh viện tâm thần.” xoa xoa huyệt thái dương hỏi.

      “Đúng thế.” Lão Hình .

      “Cho nên cái người vừa cướp chồng vừa bị đánh kia,” Văn Dụ nhấc mí mắt lên, “Là mẹ tôi?”

      “Đúng.” Lão Hình đáp.

      Lão Hình dừng chút : “Ngày mai là sinh nhật người phụ nữ này. Con của ấy, hàng năm đều đúng ngày này mua bánh ngọt tới mừng sinh nhật. Tôi tự chủ trương, động chút tay chân...”

      Văn Dụ kinh ngạc.

      Hiệu quả làm việc của lão Hình so với giá tiền quá cao.

      Hôm nay là thứ năm, chiều Kỷ An Ninh còn có việc, tới sớm chút, vẫn còn nhóm chưa xong, tất cả mọi người đều bận.

      nhìn đồng hồ, tới phòng làm việc nghỉ ngơi lát.

      đọc sách, ngoài cửa có tiếng động, nghe tiếng là hai trợ lý chụp ảnh tìm đồ. Kỷ An Ninh để ý nữa.

      Hai người vừa tìm đồ vừa chuyện.

      Bỗng nam trợ lý với nữ trợ lý: “Này, em biết hôm qua uống rượu, Chu ca cho biết chuyện gì .”

      Giọng điệu rất thần bí, vừa nghe xong liền ngay mùi buôn chuyện. Nữ trợ lý hỏi: “Cái gì thế? thẳng ra coi, đừng thừa nước đục thả câu.”

      Nam trợ lý : “ phải studio tụi mình bị ông chủ lớn thu mua à? Cái vị ông chủ lớn chưa từng lộ mặt, chỉ có Mã ca với mấy thợ chụp ảnh biết mặt, còn chịu cho người khác biết đấy. Em đoán, ông chủ lớn đấy là ai?”

      Nử trợ lý nghe xong liền nổi lòng hiếu kỳ, hỏi tràng: “Ai vậy? Người rất nổi tiếng à?”

      tính là nổi tiếng. Nhưng mà,” nam trợ lý , “Em biết đấy.”

      Thần kỳ vậy, ông chủ lớn có tiền như thế mà mình lại biết á? Nữ trợ lý bị đến ngứa ngáy trong lòng, đánh : “Rốt cuộc là ai? mau nhanh!”

      “Úi, đừng đánh !” Nam trợ lý cười, giọng , “Là người bạn trai kia của Kỷ An Ninh.”

      “Hả?” Nữ trợ lý hút ngụm khí lạnh, “Cái gì cơ? cái gì?”

      Nam trợ lý đắc ý: “Là bạn trai Kỷ An Ninh, Văn Dụ!”

      “Mẹ ơi! Quá khó tin! Chuyện gì xảy ra đây!” Nữ trợ lý vuốt ngực hỏi.

      “Còn có thể là chuyện gì xảy ra, người ra dư tiền thôi, bạn muốn làm người mẫu, người ta lặng lẽ mua lại toàn bộ studio. Còn cho ! cho Kỷ An Ninh biết! Ngẫm ra chửa?” Nam trợ lý dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt thành thép .

      “Trời ạ! Đây đúng là tình tiết trong tiểu thuyết tình cảm mà! Trời ạ! Sao em người tuyệt vời như thế chứ!” Nữ trợ lý hét lên.

      “Đậu xanh! Em chút!” Nam trợ lý vội che miệng nàng lại, xuỵt : “Đừng kêu, cũng đừng cho người khác! Ông chủ lớn cho đâu! Sợ Kỷ An Ninh biết giận!”

      “Em hiểu, em hiểu!” Nữ trợ lý vội , xong lại ao ước ghen tị, “Bạn trai tốt như vậy, gửi cho em tốt rồi!”

      Nam trợ lý : “Vậy trước hết em phải giảm được năm mươi cân... Á đòe mòe, giết người rồi!”

      Hai người cười đùa chạy .

      “Két” tiếng, cửa phòng làm việc mở ra, Kỷ An Ninh dựa cửa nhìn.

      dựa vào khung cửa suy nghĩ trong chốc lát, tưởng tượng gia hỏa Văn Dụ này lén lút mua studio, mỗi lần gặp Mã ca, hai người đều làm bộ điềm nhiên như có gì...

      Loại chuyện đậm phong cách bá đạo tổng tài này đúng là chuyện Văn Dụ có thể làm.

      Kỷ An Ninh lắc đầu cười than.

      Lại cảm thấy tâm trạng bản thân thay đổi. Nghe Văn Dụ làm chuyện này cũng chỉ thấy buồn cười.

      Tối về nhà, nhìn thấy Văn Dụ luôn cảm thấy ngốc ngốc, Kỷ An Ninh nhịn được khẽ cong khóe miệng.

      Văn Dụ hiểu, sờ sờ mặt mình: “Mặt dính gì à?”

      Kỷ An Ninh cúi đầu làm bài tập: “ có.”

      Nhưng ràng khóe miệng vểnh lên.

      Bọn họ ngồi trong thư phòng trong phòng ngủ, dùng chung cái bàn.

      bên bày sách giáo khoa và bài tập Kỷ An Ninh, bên là laptop cùng đống văn kiện chồng chất của Văn Dụ.

      ra Văn Dụ rất bận, nhưng nhìn thấy khóe miệng Kỷ An Ninh nhếch lên, tâm tư lơ lửng.

      bên gõ bàn phím lạch cạch, bên thò chân qua, giẫm lên bàn chân Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh đá cước: “Lo làm việc ! Sáng mai phải có cuộc họp à?”

      Văn Dụ đành hậm hực thu chân về.

      Kỷ An Ninh hỏi: “Công ty dạo này thế nào?”

      “Tin đồn bay đầy trời, có mấy đứa đần mới tin.” Văn Dụ , “Đừng lo lắng, có thể ổn định.”

      rất tự tin, Kỷ An Ninh nâng cằm nhìn , nhàng “Ừ” tiếng.

      Thứ sáu, Dương Bác mang theo bánh ngọt, đến viện tâm thần thăm mẹ mình.

      hẹn trước, nhìn thấy đến, y tá thái độ rất tốt, nhắc nhở : “ được có lửa.”

      Dương Bác đáp ứng, lễ phép cám ơn.

      Từ mình phòng bệnh, điều kiện rất tốt. Bà mắc hội chứng tự hại có khuynh hướng bạo lực, nên trong phòng cho phép có ít đồ dùng trong nhà, độ thoải mái dễ chịu tương đối cao. giống phòng bệnh của người mắc hội chứng tự hại khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, trong phòng rỗng tuếch, cái gì cũng được bày ra.

      Từ ngồi trước cửa sổ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn khung cảnh bên ngoài. Dương Bác tiến đến, bà cũng có phản ứng.

      Dương Bác qua, kêu tiếng “Mẹ”, Từ mới quay người, biểu cảm có chút hốt hoảng, nhìn thấy , ngạc nhiên : “ tới rồi.”

      Dương Bác lại biết, Từ căn bản biết là ai, bắt đầu từ nhiều năm trước, Từ vẫn luôn coi là Dương Viễn.

      Dương Viễn trong lòng đau xót.

      để bánh ngọt lên bàn, dịu dàng : “Hôm nay là sinh nhật em, tới tổ chức sinh nhật cho em.”

      mặt Từ lên nụ cười hạnh phúc: “ làm việc bận rộn như thế, vậy mà vẫn nhớ đến sinh nhật em.” Bà thậm chí còn có mấy phần thẹn thùng. Kiểu biểu cảm tựa thiếu nữ này xuất gương mặt già yếu của bà chỉ làm lòng người chua xót.

      Trong bệnh viện cho phép có lửa, Dương Bác chỉ có thể cắm ngọn nến làm hình thức cho bà, cũng may tinh thần Từ bình thường, cảm thấy có gì đúng. Cả người bà đều đắm chìm trong hạnh phúc.

      Năm đó, bà tốt nghiệp trung học, làm công nhân trong xưởng ở huyện, đột nhiên được nhà hàng xóm tốt nghiệp đại học, sống ở thành phố lớn, có triển vọng cao, lại lớn lên đẹp trai là Dương ca ca coi trọng, cưới nhau, hạnh phúc như thế.

      Dương Bác đút bánh ngọt cho bà, nụ cười hạnh phúc mặt bà chẳng khác nào con dao nhọn với . Đâm xuyên tim, chảy ra phải là máu mà là hận thù.

      Nam cặn bã, nữ ti tiện, đều đáng chết.

      “Mẹ, con cho mẹ, mẹ con nhớ người đàn bà kia ?” Dương Bác lau sạch khóe miệng, nhịn được hỏi.

      Bốn chữ “Người đàn bà kia” giống như từ mấu chốt, mở khóa trong lòng Từ .

      “Con đàn bà kia, con đàn bà kia...” Gương mặt Từ bắt đầu vặn vẹo, dữ tợn, “ biết xấu hổ! Quyến rũ chồng người khác! Giày rách! Giày rách! Tôi đánh chết !!”

      Từ hất bàn, bánh ngọt rớt xuống đất, bà cuồng loạn.

      “Bình tĩnh chút, mẹ bình tĩnh chút!” Dương Bác ôm lấy bà từ sau lưng, cố gắng giữ chặt hai tay bà, cho bà nổi điên, cho bà, “Người đàn bà đó chết rồi!”

      Tiếng khóc Từ đột nhiên dừng lại.

      Từ mơ màng: “Chết rồi? Nó chết như thế nào?”

      “Là con.” Dương Bác tiến gần lỗ tai bà cho bà nghe: “Con chơi chết bà ta. Bà ta biết Dương Viễn ở ngoài có phụ nữ trẻ đẹp, nổi điên muốn giết ông ta. Dương Viễn cầm dao, con cầm tay Dương Viễn, để Dương Viễn tự tay đâm chết bà ta.”

      “Giải hết hận chưa?” cười hỏi mẹ mình, trong mắt lại có nước mắt.

      Năm đó Từ dựa vào trực giác phụ nữ, lặng lẽ theo dõi Dương Viễn, bắt gian tại giường. Bà xông lên đánh xé Trình Liên, bị Dương Viễn đập cho trận.

      ra bà căn bản biết Trình Liên là ai, nhưng mà thông qua tuổi của bà ta liền suy đoán người này kết hôn, liền đe dọa muốn tìm chồng Trình Liên.

      Chỉ đơn thuần là muốn hù dọa mà thôi.

      Bà đâu biết lời này chọc trúng tử huyệt của Trình Liên và Dương Viễn.

      Bà căn bản cùng biết người mình gả là loại bên ngoài áo mũ chỉnh tề, bên trong là tên cầm thú tâm địa đen tối.

      Bà bị đẩy vào bệnh viện tâm thần, Dương Bác được đưa tới ký túc xá trường học. Người nhà ngoại tới thăm bà, Dương Viễn sớm an bài tốt, chích thuốc cho bà, người mà người thân nhìn thấy chỉ là người phụ nữ ngơ ngơ ngác ngác, biểu cảm đờ đẫn, người nhà chỉ biết rơi lệ.

      Dương Viễn đối xử với nhà vợ rất tốt, thường xuyên gửi tiền gửi quà, ai hoài nghi ta

      Chỉ có Dương Bác nghi ngờ ta.

      Dương Bác len lén trốn khỏi trường, chạy tới bệnh viện gặp Từ , Từ ngay lúc tỉnh táo đem chuyện này cho .

      Lúc này Từ nhận chồng mình là kẻ thế nào. Bà khóc cho Dương Bác: “Đừng để biết con phát ra, cũng đừng giúp mẹ. Con cố học giỏi, sống tốt.”

      Bà sợ chồng tâm quá ác, làm chuyện gì bất lợi với con.

      Dương Bác vẫn luôn nhẫn nhịn.

      Dương Viễn thể nào quản . ta căn bản cũng thích người vợ này, ngay tiếp theo cũng thích đứa con trai này, ta cũng đâu phải có mỗi đứa này.

      Nhưng Dương Bác là con trưởng, lớn hơn Văn Dụ vài tuổi, trưởng thành sớm nhất. Mà lại kế thừa khả năng học tập của bố, bên nghiến răng nhẫn nhục, bên cố gắng khắc khổ, thi đỗ Thanh Hoa ở thủ đô, lọt top hai cả nước.

      Dương Viễn rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng vào .

      “Việc làm ăn” của ta có rất nhiều chuyện thể cho ai biết, cần dùng người đáng tin. Dương Bác thế nào cũng là con của ta, mà lại vẫn luôn thành , dù sao cũng đáng tin hơn người khác. Dương Viễn ngay sau khi Dương Bác tốt nghiệp liền để ở bên người hỗ trợ.

      Dương Bác biểu cẩn trọng, thập phần cố gắng, nhanh chóng lấy được tín nhiệm của Dương Viễn, càng ngày càng được nể trọng.

      sớm tra “người đàn bà kia” trong miệng mẹ mình là ai.

      Có lẽ do Từ bị nhốt quá lâu, Dương Viễn gần như quên bà, còn quang minh chính đại giới thiệu Trình Liên cho Dương Bác biết.

      Dương Bác trong lòng hận muốn chết, mặt vẫn phải khách khí cung kính gọi tiếng “Dì Trình.”

      Từ bị nhốt vài chục năm, trường kỳ dùng thuốc, thời gian dần trôi, tinh thần sinh bệnh.

      Dương Bác phải muốn đưa bà ra, nhưng ngày Dương Viễn Trình Liên vẫn còn, có khả năng thả qua bom hẹn giờ Từ này ra.

      Dương Bác thậm chí còn sinh ra suy nghĩ chơi chết Trình Liên, chỉ là ý niệm này còn chưa thành hình, Trình Liên nhẫn nhịn được tình trạng tại, như phát điên muốn rời khỏi Văn Quốc An, rốt cuộc cũng cho cơ hội báo thù.

      “Mẹ, con cho mẹ biết...” Dương Bác nghiến răng cười , “Có thể sướng rồi! Cực kỳ giải hận!”

      Y tá vừa nghe thấy tiếng vang liên đẩy cửa bước vào, quát: “Chuyện gì xảy ra? được kích thích bệnh nhân!”

      Nhìn thấy y tá đè Từ để tiêm thuốc cho bà yên tĩnh lại, Dương Bác quay đầu qua, gạt lệ.

      Ngay lập tức, nghĩ, đợi thêm thời gian nữa, chờ làm xong chuyện trong khoảng thời gian này, đón bà từ nơi quỷ quái này ra!
      Last edited: 23/1/20

    2. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Tâm trạng của An Ninh lúc này là câu " khi thương củ ấu cũng tròn đây mà", rồi nên Văn Dụ làm gì cũng thấy đáng chứ lúc trước là "căm ghét" rồi. :yoyo36::yoyo12:
      lovecocktailMãi yêu editor thích bài này.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Từ người phụ nữ đáng thương. Dương Bác cũng vậy. Kẻ đáng hận ở đây là Trình Liên và Dương Viễn.

      Bạn học Kỷ rồi nên nhìn Văn Dụ cái gì cũng ra màu hồng thôi. :yoyo68:

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Chúc mừng năm mới.... chúc @Tiểu mao luôn khỏe, vui và may mắn nhé.
      sweet mandyBebj91 thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 89

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhưng giấc mộng của Dương Viễn định sẵn phải tan biến.

      Sau khi rời , y tá nhìn cửa chút, lặng lẽ lấy vật từ nơi bí mật, cũng gọi điện thoại cho lão Hình.

      Kiếp này, vì điều tra Kỷ An Ninh và Triệu Thần, mà Văn Dụ làm quen với lão Hình, đẩy nhanh chuyện này tới kết thúc.

      Lời Dương Bác với Từ trong phòng bệnh, đều bị thiết bị ghi ghi lại siêu ràng.

      Lúc mở cho Văn Quốc An nghe, cho dù nghe được Dương Bác cho Từ , giết Trình Liên thế nào, dù Văn Dụ nghe qua trước, vẫn hận đến nghiến răng.

      Văn Quốc An im lặng hồi lâu, thở dài tiếng : “ cần kéo dài nữa, giao hết cho lão Tiền .”

      Văn Dụ xoa xoa mặt, biết tất cả nên tới kết thúc.

      Nhưng lại thấy sung sướng.

      Đúng, chút sung sướng nào.

      Dương Viễn năm đó cầm tiền Trình Liên làm ăn chính đáng, liên tiếp thất bại. Sau đó ta vô tình chạm mặt với bạn học hồi tiểu học, cùng nhau ăn bữa cơm, uống trận rượu, người kia ôm cổ cho ta biết, rủ cùng tới Đông Nam Á, nơi đó có đường kiếm tiền.

      Dương Viễn biết con đường kiếm tiền kia là gì, nhưng chịu nổi cám dỗ, cứ thế đâm đầu vào.

      Khi xuất trước mặt Trình Liên lần nữa, đủ tự tin đem mình đóng gói thành con người thành công. Trình Liên cho nhiều tiền hơn, ta cầm số tiền vốn này, “việc làm ăn” càng ngày càng lớn.

      Nhưng giờ Dương Viễn lớn tuổi, muốn lên bờ từ rất lâu. Lần này mượn chuyện của Trình Liên, ta nằm mơ cũng muốn nhân cơ hội này thu mua trung tâm sản nghiệp Văn thị, tẩy trắng bước lên bờ.

      Mộng chưa tỉnh, cảnh sát đến cửa.

      Nen kết thúc rồi.

      Tôn Nhã Nhàn khi học bỗng buồn nôn, ta ra ngoài phòng học. Sau đó, mấy bạn học thấy ta về nữa, nghe là ăn hỏng dạ dày, xin nghỉ bệnh.

      Ai cũng nghĩ nhiều.

      Mấy ngày liên tiếp, Tôn Nhã Nhàn lên lớp, hôm nay Kỷ An Ninh vừa tan học ra cổng trường, lại bị Tôn Nhã Nhàn ngăn lại.

      “An Ninh, Kỷ An Ninh.” ta ngăn Kỷ An Ninh lại, “Cậu có thời gian ? Tớ muốn tâm với cậu.”

      Mắt ta hơi đỏ, người đẹp, ăn mặc cũng tinh xảo, nhìn điềm đạm đáng . Nếu đổi lại là người khác có lẽ mềm lòng.

      Kỷ An Ninh lại mềm lòng với ta.

      lạnh lùng : “Tôi có thời gian, tìm người khác .” nghiêng về phía trước bước ra bước, chuẩn bị .

      “Này, Kỷ An Ninh!” Tôn Nhã Nhàn lại ngăn cản , kéo tay áo , mềm giọng , “Xin cậu đấy, tớ có chuyện quan trọng mà.”

      Bình thường Tôn Nhã Nhàn hay thấy Kỷ An Ninh ở cùng Mạnh Hân Vũ cười cười , ôn hòa hiền lành, cho là chỉ cần hạ mình cầu xin Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh nhất định mềm lòng.

      Trái tim Kỷ An Ninh còn cứng hơn nhiều so với Tôn Nhã Nhàn nghĩ. ,
      “Chuyện của , liên quan gì đến tôi.”

      xong, liền nhìn về phía ven đường cái.

      Trợ lý Cao đứng cạnh xe, vừa rồi có thấy nữ sinh rất xinh đẹp, ngờ hóa ra là chờ Kỷ An Ninh.

      Hai bằng tuổi nhau, mặc dù Tôn Nhã Nhàn kéo tay áo Kỷ An Ninh, nhưng nhìn qua giống cãi nhau. Trợ lý Cao cũng tiến lên.

      Tới tận khi Kỷ An Ninh cho cái nhìn tín hiệu, lập tức qua, đứng giữa hai người, : “Vị bạn học này, có chuyện gì ?”

      Cho dù có chuyện cũng thể ngay trước mặt .

      Tôn Nhã Nhàn do dự : “Tôi...”

      Kỷ An Ninh lại : “ có chuyện gì, chúng ta thôi.” xong, liền về phía ven đường.

      Có trợ lý Cao ngăn giữa hai người, Tôn Nhã Nhàn dù muốn giữ chặt Kỷ An Ninh cũng có cách nào. ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ An Ninh leo lên xe, nghênh ngang rời .

      ta cắn môi, đành rời .

      Xe lái được đoạn, Kỷ An Ninh quay đầu lại nhìn chút, thấy Tôn Nhã Nhàn được vài bước, bỗng chạy tới gốc cây bên cạnh, khom lưng nôn.

      Kỷ An Ninh nhíu mày.

      Trợ lý Cao chắc chắn báo cáo chuyện này cho Văn Dụ. Bởi vì Văn Dụ tối về đến nhà, tắm rửa trước, thay đồ ở nhà, hỏi: “Hôm nay Tôn Nhã Nhàn đến tìm em rồi.

      “Ừ.” Kỷ An Ninh ngồi ghế sofa ôm lap lên mạng, “ là có chuyện vô cùng quan trọng. Em để ý đến ta. liên quan đến em.”

      Văn Dụ đặc biệt thích tính tùy tiện mềm lòng, thánh mẫu của Kỷ An Ninh. : “Đừng để ý ta.”

      Nhưng Kỷ An Ninh nhớ tới dáng vẻ nôn ói của Tôn Nhã Nhàn, vẫn hỏi Văn Dụ: “Có phải cậu ấy và Tiền Hạo Nhiên có chuyện gì ?”

      Văn Dụ : “ đâu biết đâu, cũng nhiều ngày rồi thấy Tiền Hạo Nhiên. Lát nữa hỏi.”

      Kỷ An Ninh lại ôm lấy lap : “Cũng quan trọng.”

      Ghế sofa vừa rộng vừa lớn, trống mảng lớn. Văn Dụ chen tới, ngồi chung với Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh quay sang nhìn hai mắt , hỏi: “Hôm nay có chuyện gì ?”

      Văn Dụ: “Hử?”

      Kỷ An Ninh : “Cảm thấy giống bình thường lắm?”

      sao?” Văn Dụ hỏi, “Sao lại giống?”

      Kỷ An Ninh : “ biết sao, phải là vui vẻ, cũng phải là vui, chỉ là giống nhau.”

      Văn Dụ kinh ngạc, sờ sờ mặt hỏi: “ ràng như vậy à?”

      “Cũng phải ràng, mà là...” Kỷ An Ninh , “Em có thể cảm giác được.”

      Văn Dụ “Sách” tiếng, tựa đầu vào vai , lẩm bẩm: “Em sắp thành giun đũa trong bụng rồi.”

      Kỷ An Ninh cười cười, quay đầu về tiếp tục lên mạng.

      Yên tĩnh lát, Văn Dụ tựa đầu vai bỗng nhiên : “ tìm được hung thủ giết mẹ .”

      Tay Kỷ An Ninh dừng chút, quay đầu chỉ thấy đỉnh đầu Văn Dụ tựa vai .

      vui?” hỏi.

      “Vui vẻ cái cầu.” Văn Dụ buồn bực , “Mẹ đem bản thân sống sờ sờ tìm đường chết.”

      còn : “Em đoán xem hung thủ là ai.”

      Kỷ An Ninh chút nghĩ ngợi : “Dương Bác? Hay là Dương Viễn?”

      Văn Dụ thở dài : “Cả hai.”

      Kỷ An Ninh im lặng.

      người là bố ruột, người là trai cùng cha khác mẹ, người bị giết là mẹ ruột.

      Cho dù bắt được, cũng đúng là vui nổi.

      Kỷ An Ninh hỏi: “Khi nào bác được thả?”

      “Ngày mai.” Văn Dụ , “Ngày mai nhất định phải đón bố ra, thể để ông ấy chịu khổ trong đó.”

      Thực tế có chú ba Tiền Hạo Nhiên ở đó coi chừng, lại thêm Văn Quốc An tuổi cao, trong đó cũng cho ông đãi ngộ đặc biệt, trừ việc có tự do cũng phải chịu khổ gì.

      Nhưng có thể ra chung quy vẫn tốt hơn.

      “Nhìn xem, vẫn có chuyện để vui mừng mà.” Kỷ An Ninh hôn lên đỉnh đầu Văn Dụ.

      Văn Dụ thở dài, ôm eo Kỷ An Ninh : “ , ngủ, ngủ.”

      Ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt.

      Văn Dụ lại mơ giấc mơ.

      Chuyện lớn làm trong mơ giống với chuyện ngoài thực, cùng hai bố con Dương gia lá mặt lá trái.

      Nhưng giấc mộng này khác với thực là, người bị cảnh sát bắt là Văn Dụ, phải bố con Văn gia. Tôi danh là “mưu sát”.

      Văn Dụ hoang mang, mưu sát ai?

      Văn Quốc An còn bị giam giữ, chợt nghe thấy tin này, đột nhiên bị xuất huyết não, cứu giúp muộn, chết.

      Hai bố con Văn gia, người chết, người vào tù. có ai chèo chống đại cục, lòng người trong tập đoàn lập tức tan rã, quần ma loạn vũ.

      Cha con Dương thị cường điệu muốn tư liệu trong tay luật sư Trịnh và thư ký Tôn, hai người kia ý thức được thế cục khó cứu vãn, xuất phát từ lợi ích mà suy tính, hướng về cha con Dương gia quy hàng.

      Tội mưu sát của Văn Dụ được thành lập. Bình thường mà , cho dù mưu sát tối đa cũng chỉ tới tù chung thân. Nhưng Dương Bác ở sau lưng thúc đẩy, Văn Dụ bị phán án tử hình.

      Văn Dụ trong mộng cảm nhận được những ngày cuối cùng đó, cảm giác lòng như tro tàn.

      Tuyệt vọng làm người khác ngạt thở.

      Viên đạn cuối cùng kết thúc cuộc đời , trong nháy mắt trước lúc chết, lại nhìn thấy Kỷ An Ninh.

      “Nếu có kiếp sau...” khóc.

      A, mơ thấy hình ảnh này.

      Hóa ra, ngay lúc chết câu này!

      Văn Dụ phút chốc mở hai mắt ra.

      Trong phòng ngủ màu đen kịt, trái tim co vào, trán đầy mồ hôi lạnh. Có thời gian rất dài, luôn cảm thấy trái tim có loại cảm giác đau thấu tâm can, tứ chi cứng ngắc, cách nào động đậy.

      Tới tận khi Kỷ An Ninh trở mình, ôm lấy .

      ở bên cạnh !

      nóng hầm hập, thân thể có mùi hương.

      vẫn sống!

      Văn Dụ hít sâu mấy cái, thân thể cuối cùng cũng thả lỏng.

      trở tay ôm Kỷ An Ninh vào lòng chặt.

      Kỷ An Ninh hơi tránh chút, mớ gì đó, rồi im lặng.

      Trong bóng đêm, Văn Dụ dần thấy hình dáng gò má . ngủ rất say, hô hấp đều đều, kéo dài.

      Văn Dụ bình tĩnh nghe tiếng hít thở của , đáy lòng dần bình tĩnh lại, từ từ ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau, Văn Quốc An cuối cùng cũng được thả ra.

      Văn Dụ đưa người đến đón ông, ngồi chiếc xe hơi sang trọng, trực tiếp đưa người đến bệnh viện tư nhân bình thường bọn họ hay tới khám.

      “Tới đây làm gì?” Văn Quốc An hỏi.

      “Kiểm tra thân thể.” Văn Dụ , “Bị nhốt lâu như thế, ai biết người có mắc bệnh gì .”

      Văn Quốc An : “Con mới có bệnh, lão tử cực kì khỏe mạnh.”

      “Được được được, bố sống lâu trăm tuổi!” Văn Dụ dỗ dành đẩy đưa, quả đúng là áp Văn Quốc An làm đống kiểm tra.

      Nào là CT rồi MRI, làm Văn Quốc An thấy phiền chết, lẩm bẩm: “Còn tưởng được nhanh về nhà tắm cho dễ chịu!”

      Kết quả điều tra tốt hơn so với Văn Dụ nghĩ, người già đương nhiên khó tránh khỏi việc sinh bệnh, thường ngày điều trị là được.

      “Xem , ta có tâm bệnh.” Văn Quốc An đắc ý.

      “Được được được, con mới có bệnh, con mới có bệnh.” Văn Dụ nhận bừa.

      cảm thấy mình có thể là có bệnh, cái bệnh ngày nghĩ gì đêm mơ đó đúng là càng ngày càng nặng.

      Cảm giác trong những giấc mộng kia quá mãnh liệt, giống như những chuyện đó từng xảy ra.

      Sáng hôm nay Văn Dụ tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là sắp xếp cho Văn Quốc An làm kiểm tra.

      Đều là do giấc mộng gây ra.

      Nên phá bỏ những giấc mộng này!

      Đến tối nhận được điện thoại của luật sư Trịnh, vụ án bố con Dương gia sát hại Trình Liên tìm thêm được nhiều manh mối mới.

      Bao gồm cả trường vụ án, phương tiện vận chuyển thi thể, cơ bản, ván đóng thuyền.

      Chứng cứ giao dịch phạm pháp cùng việc rửa tiền của Dương Viễn những năm này, cũng được đưa ra, bước kế tiếp là hoàn trả tiền Văn gia.

      Theo sát chưa tới hai ngày, cả Dương Bác và Dương Viễn đều muốn xin gặp Văn Dụ.

      Văn Dụ gặp bọn họ.

      Dương Viễn nước mắt rơi như mưa.

      “Ta chỉ muốn đoạt lại dao thôi, đều là thằng ranh Dương Bác kia! Nó hận ta và mẹ con, mới xuống tay!” ta khẩn cầu, “Tiểu Dụ, ta là bố ruột của con, con phải giúp ta!”

      Văn Dụ rất kiên nhẫn: “Mưu sát truy tố, tôi kéo thế nào.”

      Dương Viễn : “ đời này có chuyện gì tiền làm được. Ta chỉ cần con thay ta làm.”

      Dương Viễn tung ra đòn dụ dỗ: “Dương Bác là được. Tài sản mấy năm nay ta tích lũy, về sau chắc chắn để cho con.”

      “Tài sản của ông? Buôn lậu, rửa tiền, mấy cái đó sao?” Văn Dụ cười lạnh, “Tỉnh lại , lập tức về quốc gia thôi.”

      Sắc mặt Dương Viễn thay đổi.

      Cuối cùng Văn Dụ : “Đừng có mẹ nó bày ra bộ dạng ông bố đức hạnh đó. Tôi nhìn phiền.”

      “Ông ngoại trừ cung cấp con tinh trùng cho tôi được cái gì?”

      “Lão tử đời này, chỉ có người bố.”

      “Thời khắc quan trọng trong đời, ông ấy đều ở cạnh tôi.”

      “Ông ấy họ Văn.”
      Last edited: 26/1/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :