1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 107
      Edit: Ngân Nhi

      Thời gian ghi hình cho show “ đời này có ma ?” vô cùng thoải mái, Tết nhất các nhân viên đều được nghỉ, hết kỳ nghỉ rồi mới bắt đầu ghi hình số thứ hai.

      Ở tập đầu tiên các khách mời ở trong căn nhà bị ma ám đêm, các khán giả xem trực tuyến đều biết là bọn họ bình an vô ra khỏi đó.

      Hôm nay tổ chương trình ghi hình ở công ty đào tạo người mẫu bỏ hoang, các khách mời cùng nhau đến địa điểm quay bằng xe bus.

      Kiến trúc của nơi này tuy cũ, nhưng độ an toàn bên trong rất cao, nghe trước đây nơi này là tòa nhà đắt tiền nhất của địa phương.

      Tổ chương trình động tay động chân chút từ trước, đèn ở hành lang được ổn lắm, cứ lập lòe lập lòe.

      Diệp Tuệ và Chu thiên sư tuốt ở đằng trước, các khách mời nhát gan bám theo sau họ.

      Diệp Tuệ tới trước cửa công ty, két tiếng, cửa bị đẩy ra.

      “Ôi mẹ ơi đáng sợ quá, công ty này bị bỏ hoang lâu rồi, ai mà biết bên trong có thứ gì chứ.”

      “Nửa đêm có người bật nhạc ở khu vực sân khấu chữ T? Cứ đến tối là giá treo quần áo tự động nâng lên? Lại còn có thể bắt gặp nhóm siêu mẫu gầy trơ xương nữa…Ờm, mấy cái này đều là tôi tự tưởng tượng thôi.”

      “Lầu muốn hù chết tôi đấy à, nếu đọc được câu cuối cùng chắc tôi tắt máy luôn khỏi xem mất!”

      Nghe theo lời đạo diễn, các khách mời vào phòng hóa trang của công ty đầu tiên.

      Đèn gương của phòng hóa trang rất sáng, cách bày biện trong phòng cũng quá lỗi thời, bàn có bày đồ trang điểm của phía nhà tài trợ cho chương trình, tranh thủ cho các khách mời quảng cáo luôn.

      “Tổ đạo diễn chúng tôi có cầu.” Đạo diễn , “Chúng tôi muốn các bạn sử dụng những đồ trang điểm được để sẵn bàn.”

      “Chọn người thôi, mọi người cùng nhau trang điểm cho người này sao cho phù hợp với gương mặt nhất là được.”

      Đạo diễn vừa dứt lời, tất cả các khách mời nữ đều bắt đầu suy nghĩ, đồng loạt quay đầu hướng mắt về phía người trang điểm, ngồi chỗ gặm chân gà, Kim Cương.

      Kim Cương nhận thấy bầu khí có vẻ đúng lắm, liền dừng động tác, vẻ mặt hoảng sợ: “Các …Các muốn làm gì?”

      “Đừng có nghĩ đến việc trang điểm cho tôi đấy nhá, nghĩ cũng đừng hòng!” Kim Cương sợ đến nỗi đánh rơi chân gà xuống đất, ấy che mặt mình, duy trì tôn nghiêm của chàng trai cao to vạm vỡ.

      Tầm mắt của các ra đặt lên người Kim Cương, mà là họ nhìn Chu thiên sư ngồi bên cạnh ấy cơ.

      Chu thiên sư tất nhiên là trang điểm, chị chỉ ngồi yên chỗ bình thản nhắm mắt dưỡng thần, căn bản hề biết là lửa cháy đến chỗ mình.

      Sao tự nhiên lại im lặng thế nhỉ? Chu thiên sư chậm rãi mở mắt ra, phát mọi người trong phòng đều nhìn mình với ánh mắt đáng sợ, miệng cười gian tà.

      Diệp Tuệ thay mặt lên tiếng: “Chu thiên sư, chị từng thử trang điểm bao giờ chưa?”

      Chu thiên sư với gương mặt mộc: “???”

      Chị là đệ tử chân chính của phái Mao Sơn, chỉ dốc lòng nghiên cứu về đạo giáo, bình thường nếu rảnh rỗi cũng chỉ lên mạng trao đổi với các đạo hữu, đừng đến chuyện trang điểm, ngay đến cả những nghệ sỹ nổi tiếng ở trong phòng này chị còn chẳng biết ai.

      Ban đầu khi tổ chương trình tìm đến chị, chị còn muốn tham gia.

      Tổ chương trình với chị, rằng chương trình này phải nhằm mục đích truyền bá mê tín dị đoan, địa điểm ghi hình cũng có nhân viên làm việc khảo sát trước, đảm bảo an toàn tuyệt đối, hy vọng chị tham gia làm khách mời cho chương trình.

      Chu thiên sư với tư tưởng vì dân phục vụ, chị đến đây với mục đích là đảm bảo an toàn cho mọi người.

      Sau khi tham gia chương trình, Chu thiên sư xác nhận những địa điểm quay đúng là rất an toàn, nhưng mà mấy khách mời còn đáng sợ hơn cả ma quỷ nữa, sao lại ép chị phải trang điểm chứ!

      “Đừng căng thẳng, ngũ quan của chị rất đẹp, trang điểm vào nhất định như dệt hoa gấm.” Diệp Tuệ tặng cho Chu thiên sư ánh mắt khích lệ, “Để em trang điểm cho chị theo phong cách nhã nhặn nhé, được ạ?”

      Chu thiên sư ngẩn người, hiểu vì sao mà chị lại thấy dáng vẻ của Diệp Tuệ rất dịu dàng, lời ấy cũng rất có sức thuyết phục.

      nhóm nữ minh tinh thấy Chu thiên sư phản đối, Tống Bạch liền kéo chị đến trước bàn trang điểm. Lúc Diệp Tuệ bắt đầu loay hoay mặt chị, chị mới hiểu được cái cảm giác cuộc đời này còn gì phải hối tiếc nữa.

      Cái chất lỏng màu vàng vàng này là gì đây? Sao bôi lên mặt lại thành màu trắng rồi?

      Cả cái gì trông như bàn chải lông mềm vậy, cọ vào mặt ngứa quá, aaa cái gì nhìn cứ bột bột đây, sao lại bôi lên mi mắt mình!!!

      Lúc Chu thiên sư nóng nảy đạn mạc cũng thảo luận rất sôi nổi.

      “Hahaha thương Chu thiên sư quá, giờ mà chụp lại cái biểu cảm gương mặt của Chu thiên sư lại đảm bảo thành meme hot cho xem.”

      “Diệp Tuệ sai đâu, nhìn kỹ mà xem, Chu thiên sư đẹp đó.”

      “Ngay cả Chu thiên sư cũng làm gì được Diệp Tuệ sao? Diệp đại tiên pk Chu thiên sư, hiệp 1: Tôi xin tuyên bố, Diệp đại tiên thắng!”

      Kim Cương đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, dám tiến lên, sợ mấy lại kéo cả vào để trang điểm toi.

      Lúc các khách mời nữ đứng xung quanh trang điểm cho Chu thiên sư, Đặng Trĩ đứng cách đó xa, chỉ yên lặng nhìn, tiến lên.

      Trong phòng hóa trang rất náo nhiệt, nhưng náo nhiệt của nơi này hình như dành cho ta, tiểu minh tinh vừa mới ra mắt.

      Đặng Trĩ đơn nhìn vào gương, trong gương phản chiếu gương mặt buồn rầu của ta.

      Dựa theo cầu của đạo diễn, lúc Diệp Tuệ trang điểm, luôn hướng logo của nhãn hàng về phía máy quay, những khán giả xem trực tuyến đều có thể nhìn thấy tên sản phẩm.

      Diệp Tuệ hổ là nghệ sỹ có giá trị thương mại cao, chỉ tùy tiện quảng cáo sản phẩm chương trình chút thôi, vậy mà đêm đó lượng tiêu thụ sản phẩm tăng gấp mấy lần, đơn đặt hàng của công ty tài trợ tăng lên vùn vụt, những sản phẩm trang điểm có màu sắc nổi bật còn hết hàng chỉ trong vài giây.

      Son môi hay phấn mắt mà Diệp Tuệ dùng trong show đều được dân mạng chụp ảnh lại rồi lan truyền rộng rãi, lập tức trở thành sản phẩm hot.

      Phía nhà tài trợ cảm thấy bỏ ra trăm triệu để quảng cáo sản phẩm đúng là quá đáng giá, các khách mời cũng rất vui vẻ phối hợp quảng cáo, hơn nữa ở đây còn có nữ diễn viên rất nổi là Diệp Tuệ.

      Nhóm nghệ sỹ này tổ chương trình lựa chọn rất chuẩn, người nào cũng rất phù hợp với show giải trí, ngay cả Chu thiên sư trầm mặc ít cũng dần hòa nhập hơn.

      Các nhân viên công tác và khán giả đều chú ý đến Diệp Tuệ, ai chú ý đến Đặng Trĩ, tầm mắt ta tùy ý liếc nhìn phòng hóa trang, trông thấy đôi bông tai trong góc tường.

      Đôi bông tai này hình như rất đắt, có thể nhìn ra cái treo lủng lẳng bên dưới là kim cương chứ phải nhựa.

      Viên kim cương rất lớn, nhưng chỉ có Đặng Trĩ nhìn thấy nó.

      Tranh thủ lúc ai để ý, ta tới góc phòng, tránh đằng sau quay phim, nhặt cái bông tai rơi dưới đất lên rồi lén lút bỏ vào trong túi mình.

      Đặng Trĩ chẳng sợ ma quỷ, trước nay ta tin là đời này có ma, huống hồ tập đầu tiên cũng quay rồi, làm gì có chuyện gì xảy ra trong căn nhà ma kia.

      Còn ở đây chẳng qua cũng chỉ là công ty người mẫu bỏ hoang thôi, ma ở đâu ra chứ.

      Sau khi ra khỏi phòng hóa trang, đạo diễn lại với các khách mời: “Chúng tôi chuẩn bị cho các bạn nhiệm vụ đặc biệt khác, đó là các bạn cùng nhau xem đoạn băng.” đến đây, đạo diễn nở nụ cười quái lạ.

      Ông dừng lại vài giây rồi mới nội dung của cuốn băng: “Đó là băng ghi lại những hình ảnh của những người mẫu từng làm ở đây.”

      Buổi tối, mấy người tụ tập trong phòng khách, cùng với cuốn băng chưa xem bao giờ.

      Trừ Diệp Tuệ ra nét mặt ai cũng tỏ ra sợ hãi, Diệp Tuệ tuy có thể giữ bình tĩnh, nhưng đấy là phải liếc nhìn Thẩm Thuật mấy lần mới an tâm được.

      Dân mạng xem đến đoạn này cũng phải bội phục đạo diễn.

      “Đạo diễn vì để hù dọa khách mời mà cũng nhọc lòng quá.”

      “Tôi tôi thấy Diệp Tuệ vẫn là đáng sợ nhất, chắc lần này tổ chương trình cũng hù được khách mời đâu, lại phải để Diệp Tuệ ra tay thôi.”

      Diệp Tuệ luôn phải cố giữ nét mặt của mình thay đổi mỗi khi đối mặt với bọn ma quỷ, vì thế mà bị dân mạng là bạo dạn.

      Trong mắt bọn họ Diệp Tuệ là người sợ trời sợ đất, quá hơn nữa lợi hại của Diệp Tuệ chắc là có thể làm bạn với ma quỷ luôn rồi.

      Trước khi ghi hình, tổ chương trình bố trí xong phòng khách, để bộ ghế salon cũ trong đó.

      cần phải , cái này chắc chắn là tổ chương trình phải tỉ mỉ chọn lựa, chính là để tạo ra khung cảnh đáng sợ hù dọa các khách mời, như vậy chương trình mới hot được.

      Diệp Tuệ vừa ngồi xuống salon Kim Cương và Tống Bạch tự dưng cũng lao nhanh tới rồi ngồi xuống bên cạnh .

      Tống Bạch dính chặt lấy Diệp Tuệ, Kim Cương ngồi cạnh Tống Bạch, chỗ ngồi của hai người này là gần với Diệp Tuệ nhất.

      Triệu Hủy vốn cũng có chung suy nghĩ nhưng lại chậm bước, chỉ biết trơ mắt nhìn Kim Cương nhanh chân chạy đến trước cướp mất chỗ của .

      Diệp Tuệ còn chưa bị ma dọa mà bị hai người này làm cho sợ hết hồn trước rồi.

      Triệu Hủy tới bên cạnh Kim Cương, ấy ngồi xuống mà chỉ đứng trước mặt Kim Cương, híp mắt cười tươi nhìn ấy.

      Kim Cương cảm thấy có áp lực vô hình, nhưng vẫn kiên trì ngồi đó, sau tập phát sóng đầu tiên ấy còn muốn che giấu nỗi sợ của mình nữa rồi.

      Triệu Hủy mặc dù là bạn học của Kim Cương, nhưng ấy lớn hơn Kim Cương tuổi, ấy cười : “Kim Cương à, cậu xem, cậu là đại nam nhân ở đây, làm thế này hình như được hay lắm phải nhỉ.”

      “Cậu sợ hãi đến vậy, sợ làm cho các cơ bắp người cậu, cùng những fan của cậu thất vọng sao?”

      Kim Cương với vẻ mặt bi phẫn đứng lên, đến ngồi ở bên salon khác, Triệu Hủy lập tức khách khí ngồi luôn xuống, dính chặt lấy Tống Bạch.

      Chẳng biết có chuyện quái gì xảy ra, cứ bám vào Diệp Tuệ là tốt nhất.

      Diệp Tuệ dở khóc dở cười với mấy người này, xem ra lần trước khiến cho bọn họ ám ảnh quá rồi.

      Quan hệ giữa Diệp Tuệ và các khách mời rất thân thiết, Đặng Trĩ mới tới chưa hòa nhập được, mà ra ấy cũng muốn hòa nhập.

      Đặng Trĩ có ý định lên với cái danh “Tiểu Diệp Tuệ”, chuẩn bị cố ý xây dựng ra cảnh Diệp Tuệ liên minh với những khách mời khác lập ta, nhân cơ hội nhận về quan tâm thông cảm của các fan.

      Kim Cương ấm ức ngồi góc, ấy chú ý đến Đặng Trĩ, chỉ về phía bên cạnh Triệu Hủy: “Đặng Trĩ, nếu sợ cũng qua chỗ Diệp Tuệ ngồi .”

      Đặng Trĩ lắc đầu: “ cần, tôi ngồi đây được rồi.”

      Đặng Trĩ vừa vừa dùng ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Tuệ, giống như bị người ta bắt nạt.

      Diệp Tuệ nhìn thấy ánh mắt đó của Đặng Trĩ, nhưng để tâm lắm, thoải mái nhìn lại Đặng Trĩ.

      Triệu Hủy nhìn ra được ý đồ của Đặng Trĩ, nhưng ấy biểu ra mà chỉ thầm chửi mắng trong lòng mấy câu, ngay cả người tuổi nhất là Tống Bạch cũng cảm thấy thái độ của Đặng Trĩ đối với Diệp Tuệ có gì đó đúng.

      Đối với người đàn ông thần kinh thô như Kim Cương ấy chỉ nghĩ là, chỗ ngồi bên cạnh Diệp Tuệ là cực kỳ đáng quý, mà chỗ ngồi cách mấy người bên cạnh Diệp Tuệ cũng đáng quý kém, nếu Đặng Trĩ kiên trì như thế ấy cũng khách khí nữa.

      Diệp Tuệ nhìn cái điều khiển TV trước mặt, chủ động với tay cầm lấy.

      Đối với người khác cái điều khiển khác gì quả bom, ai mà biết trong cuốn băng chiếu cái gì chứ, chỉ có Diệp Tuệ là dám cầm lên thôi.

      Diệp Tuệ mở TV luôn mà với đạo diễn: “Đạo diễn Tôn, chuẩn bị bộ salon cũ và cái TV cũ, nhưng lại quên mất thứ nữa rồi.”

      Các khách mời ngơ ngác nhìn Diệp Tuệ, biết câu tiếp theo Diệp Tuệ là gì.

      Đạo diễn Tôn bị vạch trần ý đồ, mặt dày cười : “ muốn có thêm cái gì?”

      Diệp Tuệ nghiêm túc trả lời: “Lúc tôi xem TV nhất định phải có đồ ăn vặt và nước uống, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      ràng là chuẩn bị xem phim kinh dị, thế mà lại bị Diệp Tuệ biến thành buổi tiệc trà, bầu khí tự nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều.

      Đạo diễn theo nổi tư duy não bộ của Diệp Tuệ, chỉ đành phải đáp ứng cầu của khách mời, bày đồ ăn vặt và nước uống trước mặt bọn họ.

      Diệp Tuệ vừa nhìn thấy nước đào có ga bàn mắt sáng rực lên, vừa uống vừa đưa mắt liếc trộm Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật đứng cách xa, trông thấy phản ứng của .

      Diệp Tuệ thấy các khách mời chỉ chú ý đến đồ ăn để bàn, liền làm bộ lơ đãng nhìn Thẩm Thuật, còn lắc lắc chai nước tay nữa.

      Thẩm Thuật thoáng cái hiểu ý Diệp Tuệ, khóe môi cong lên, đáy mắt nét cười.

      Diệp Tuệ uống nước ngọt có ga, nghĩ đến lúc trước Thẩm Thuật là mấy thùng nước ngọt trong nhà là do chính mua cho .

      Vậy tức là để ý đến từ lâu rồi, nghĩ vậy, khóe miệng lại mỉm cười.

      Tống Bạch nhìn Diệp Tuệ uống nước ngọt thôi cũng cười được, liền hỏi: “Ngon lắm à chị?”

      Diệp Tuệ suýt sặc, vặn nắp chai lại, lấy chai nước đào khác bàn nhét vào tay Tống Bạch: “Vị bạch đào uống ngon lắm.”

      Tống Bạch hiếu kỳ mở nắp chai ra uống.

      Dân mạng lại bùng nổ.

      “Nửa đêm ngồi xem lại đoạn băng từ nhiều năm trước, phải tôi chắc biết là đồ ăn vặt vào miệng hay vào lỗ mũi ý, chắc chỉ có Diệp Tuệ dám làm thôi.”

      “Hình như Diệp Tuệ rất thích uống loại nước ngọt kia, mai tôi cũng phải mua thùng về mới được.”

      Diệp Tuệ hề biết, chỉ hành động bình thường của mình mà lại có thể khiến cho lượng tiêu thụ nước có ga vị bạch đào tăng lên nhanh chóng.

      số dân mạng thảo luận về Đặng Trĩ, ta muốn dựa hơi Diệp Tuệ để lăng xê bản thân, ngờ hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.

      “Đặng Trĩ làm sao thế? Diệp Tuệ hình như có gì với ta đâu? Sao ánh mắt ta nhìn Diệp Tuệ lại ấm ức như vậy hả?”

      “Các khách mời khác đều rất thân thiết với nhau, chỉ có Đặng Trĩ là làm trò thôi, nếu đây phải là phát trực tiếp tôi bấm tua luôn qua đoạn của ta rồi.”

      Đoạn băng bắt đầu chiếu, vừa mới xem được vài giây đèn trần tắt phụt, Đặng Trĩ bất ngờ hét lên tiếng, làm tăng thêm độ kinh khủng cho bầu khí lúc này.

      Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ TV, chiếu lên gương mặt trắng bệch của các khách mời.

      Trước khi xem cuốn băng, Diệp Tuệ thầm nhắc nhở bản thân phải chuẩn bị tâm lý cho vững, tổ chương trình chắc chắn bày trò gì đó, có khi lúc xem lại xuất tạp rồi bị nhiễu màn hình cũng nên.

      Diệp Tuệ giọng nhắc nhở Tống Bạch và Triệu Hủy: “Chuẩn bị tinh thần nhé, chắc TV có trục trặc đấy.”

      Vừa dứt lời đoạn phim bắt đầu có dấu hiệu bình thường, hình ảnh cứ chốc chốc lại dừng, màn hình chập chờn, có tiếng tạp quái lạ vang lên.

      Kim Cương ban nãy cũng dựng thẳng lỗ tai nghe Diệp Tuệ , ngờ tự nhiên lại có tiếng hét chói tai ở đâu lọt thẳng vào tai, làm ấy sợ run bắn người, theo phản xạ hét lên theo.

      Kim Cương vừa hét xong, Triệu Hủy sợ hết hồn ôm chặt lấy Tống Bạch, phản ứng dây chuyền, Tống Bạch cũng ôm chặt Diệp Tuệ, Diệp Tuệ quay đầu nhìn Thẩm Thuật để cầu an ủi.

      Nét mặt của đạo diễn rất phức tạp, ông ngờ cái cuốn băng ông sửa lại đôi chút lại dọa được các khách mời, trái lại tiếng hét của Đặng Trĩ lại có thể khiến cho toàn bộ khách mời sợ hãi.

      Sau khi xem đoạn băng, trừ tiếng hét chói tai của Đặng Trĩ ra các khách mời khác đều rất bình tĩnh, bọn họ chỉ đề phòng tiếng hét bất ngờ của Đặng Trĩ thôi, còn mấy cái khác chẳng đáng sợ lắm.

      Diệp Tuệ xem thấy khát nước, lại cầm nước đào lên uống, vừa vặn nắp chai lại đột nhiên có ý nghĩ xuất trong đầu.

      liếc mắt nhìn Thẩm Thuật, sau đó giả vờ cầm chắc chai nước, làm chai nước rơi khỏi tay, lăn đến bên chân .

      Thẩm Thuật ngẩn ra, nhưng sau đó lại nhịn cười nhặt chai nước lên, đến chỗ Diệp Tuệ, làm như chỉ là nhặt đồ giúp mà thôi.

      Diệp Tuệ vì muốn đến gần nên cũng gan hơn nhiều, lúc Thẩm Thuật cúi người đưa lại chai nước cho , liền nhân cơ hội nhéo tay cái.

      May là đạo diễn tắt hết đèn, trong phòng tối đen như mực, cho dù màn ảnh TV có ánh sáng cũng thể thấy được hành động của Diệp Tuệ.

      Lúc Diệp Tuệ chạm vào tay Thẩm Thuật, còn dịu dàng : “Cảm ơn .”

      Thẩm Thuật bật cười, lui trở về vị trí cũ.

      lại tiếp tục ngồi xuống salon, tim khỏi đập nhanh hơn bình thường, vừa rồi giống như trộm ve vãn tán tỉnh nhau vậy.

      ra cái cảm giác lén lút thể tình cảm với nhau trước mặt bao người chính là như vậy.

      Diệp Tuệ giữ chặt lồng ngực đập thình thịch của mình, thầm cảm thấy may mắn vì bật đèn, chẳng biết phải giải thích sao về cái mặt đỏ lựng của mình lúc này đâu.

    2. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Ối zồi, chị tôi càng ngày càng bạo nha
      Đây có phải vụng trộm đương nơi công sở hú hú
      Thix quá
      Mà cái bạn dv mới đáng ghét vậy. Định hắc chị tôi à, yên lại đòi hắt nc bẩn lên vhij tôi à
      Nhưng mà bị fail nha hứ hứ
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      C Tuệ bạo hơn nữa cũng đc, bọn e mong lắm đây :)))
      Mà quỳ c , xem phim phải có đồ ăn vặt mới chịu cơ
      Lại 1 người nữa thích làm cái rốn của vũ trụ, ko hay đâu à nha
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Hahaha chị nghịch ngợm quá, cưng ghê
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 108
      Edit: Ngân Nhi

      Vừa mới kết thúc buổi ghi hình trực tiếp mạng xuất đống tin mới.

      [Đặng Trĩ có vẻ ngoài rất giống Diệp Tuệ, hai người cùng tham gia chương trình thực tế.]

      [“Tiểu Diệp Tuệ” Đặng Trĩ lần đầu tham gia show thần quái, nghi ngờ bị Diệp Tuệ cùng các khách mời chèn ép.]

      [Diệp Tuệ tâm cơ khó lường chèn ép Đặng Trĩ, hoa khôi Bắc Ảnh* ngây thơ vô tội.]

      *Tên gọi tắt của học viện điện ảnh Bắc Kinh.

      Đoàn đội của Đặng Trĩ ồ ạt đăng tin, ngoài dự tính, tất cả các bài đăng đều nhắc đến tên của Diệp Tuệ, mấy tin tức này vừa nhìn là biết có chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn nhắm thẳng vào mục tiêu.

      Bọn họ cũng biết giờ Diệp Tuệ có lưu lượng thế nào, chỉ cần có dính dáng đến Diệp Tuệ là lượt xem các tin tức tăng lên mấy lần.

      Đặng Trĩ vừa mới tốt nghiệp Bắc Ảnh, lúc học cũng từng tham gia diễn mấy phim ngắn mạng, nếu nhìn kỹ mặt mũi ta cũng có chút giống Diệp Tuệ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phiên bản siêu cấp thấp của Diệp Tuệ thôi.

      Cũng khó trách chuyện Đặng Trĩ muốn dựa hơi Diệp Tuệ, vì chỉ cần dính dáng đến Diệp Tuệ thôi là cũng đỡ được nửa công sức lăng xê tên tuổi rồi.

      Còn có những dân mạng soi hẳn đồ trang sức của Đặng Trĩ khi tham gia show, từ bông tai đến dây chuyền, hình như đều giống với đồ của Diệp Tuệ!

      Việc ăn mặc của ta cũng bị ảnh hưởng bởi Diệp Tuệ, hiển nhiên ta cố tình bắt chước để trở thành Tiểu Diệp Tuệ.

      Mà kiểu bắt chước này có phải hơi lố rồi ? Cái bộ dạng tỏ ra đáng thương của ta so với tính cách của Diệp Tuệ là hoàn toàn khác nhau.

      Tiểu minh tinh tuyến 18 Đặng Trĩ tham gia show thực tế này, làm đủ công tác chuẩn bị, chính là vì muốn dựa hơi Diệp Tuệ.

      Dân mạng có những cách nhìn đồng nhất, có bên tranh thủ xỉ vả Diệp Tuệ, có bên công kích Đặng Trĩ.

      “Diệp Tuệ hồi trước cũng tự xưng là Tiểu Thường Huỳnh còn gì? Bây giờ chuyện này lại đổ ngược lên đầu rồi đấy, cảm giác thế nào hả? Fan của Thường Huỳnh chỉ ngồi đây cười và gì nha.”

      “Hồi trước mấy cái scandal của Diệp Tuệ đều là do công ty quản lý tạo ra thôi, sau này Diệp Tuệ dựa vào chính thực lực của mình để tẩy trắng rồi.”

      “Đặng Trĩ nghĩ sao vậy? Có giỏi lúc quay liền mấy phim như Diệp Tuệ nào, người mới có thực lực chưa gì muốn dựa hơi nữ diễn viên hot, đường tắt cũng dễ đến vậy đâu.”

      Trong mấy bài báo mà phía Đặng Trĩ tung ra, ta chẳng những bôi đen Diệp Tuệ mà còn bôi đen cả tổ chương trình, xây dựng mình thành người bị hại, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

      Đoàn đội của Diệp Tuệ dĩ nhiên cũng đọc được mấy tin này, nhưng bọn họ có ý định chuẩn bị cho việc đáp trả.

      Diệp Tuệ cũng lên tiếng, Weibo của có động thái gì, Kim Cương mới sáng sớm đăng bài: “Bị bắt nạt, muốn khóc, online cầu được dỗ dành.”

      Tống Bạch bình luận bên dưới: “Hả? Kim Cương à mà cũng bị bắt nạt sao? khóc khóc nha.”

      Triệu Hủy: “Mẹ Tiểu Bạch ơi, Tiểu Bạch học mà dùng điện thoại này, đề nghị tịch thu điện thoại ngay.”

      Chu thiên sư: “Đồng chí Kim Cương, mới gặp phải ma quỷ quái gì sao? Có cần bổn thiên sư ra tay giúp hàng trừ ma ?”

      Các khách mời của chương trình đều bình luận cả rồi.

      Tổ chương trình chia sẻ lại bài đăng của Kim Cương, kèm theo biểu cảm cười to: “Ha ha ai dám bắt nạt cậu vậy? Kim Cương giờ là đối tượng bảo vệ trọng điểm của tổ chương trình đấy nhé.”

      Phối hợp vô cùng ăn ý.

      Những người sáng suốt đều nhận ra cái icon mặt cười của tổ chương trình là để dành cho Đặng Trĩ, nếu Đặng Trĩ còn dám đăng tin lung tung nữa lời bọn họ ra khỏi miệng đơn giản chỉ là hai chữ ha ha nữa đâu.

      người mới ra mắt tham gia show mà còn muốn gây với Diệp Tuệ, bắt chước người ta để lăng xê tên tuổi, tranh thủ đồng tình của dân mạng, đây ràng là cố ý chọc tức tổ chương trình rồi còn gì?

      tiện nghi lớn như thế, sao có thể để cho ta mình độc chiếm hết được?

      Tổ chương trình hề khách khí vả thẳng mặt Đặng Trĩ, hơn nữa còn cho khán giả biết rằng mấy tin tức mạng đều là do đoàn đội của Đặng Trĩ viết ra.

      Các khách mời còn lại cũng chỉ mới hợp tác với nhau được hai buổi thôi, thời gian bọn họ quen biết nhau cũng chẳng xê xích với Đặng Trĩ là bao, làm gì có chuyện mới quen nhau được hai ngày là liên hợp lại để bắt nạt người mới chứ?

      Còn có Chu thiên sư ít , tính cách lại điềm đạm, vậy mà sao thấy có ai bắt nạt Chu thiên sư hả? Với tính cách đó của Chu thiên sư mà bây giờ cũng hòa hợp được với mọi người, còn giao tiếp mạng với nhau nữa kìa.

      Mọi người cho ra kết luận, đó là các khách mời chẳng có vấn đề gì cả, vấn đề ràng nằm ở Đặng Trĩ!

      Đặng Trĩ chẳng qua chỉ là khách mời đặc biệt cho tập hai thôi, mà mới tham gia dùng lắm chiêu trò như thế rồi, làm cho các đạo diễn của các show khác muốn mời Đặng Trĩ tham gia đều phải cân nhắc lại, ta phải cứ đến show nào là hắt nước bẩn vào tổ chương trình show ấy đấy chứ?

      Khách mời kiểu này ai mà cần.

      Và thế là, công cuộc lăng xê tên tuổi của “Tiểu Diệp Tuệ” vừa mới bắt đầu tài nguyên show giải trí của Đặng Trĩ hoàn toàn mất sạch, ai dám mời người như ta đến tham gia chương trình của mình nữa.

      .

      Sau khi biết chuyện ông Thẩm sắp sửa quay trực tiếp việc tuyên bố người thừa kế là Thẩm Thuật, Thẩm Tu vô cùng lo sợ, với Thường Huỳnh chuyện này, cuối cùng Thường Huỳnh đưa ra đối sách.

      Trước khi Thẩm Sĩ công bố người thừa kế, bọn họ bôi đen danh tiếng của Thẩm Thuật để dư luận nổ ra tranh cãi, ép Thẩm Sĩ phải thay đổi suy nghĩ.

      Gần đây, mạng xuất vài tin tức nóng.

      [Con trai út nhà họ Thẩm có số khắc người thân, hai trai vô tội bị nguyền rủa!]

      [Con trai út nhà họ Thẩm là người rất đáng sợ, bị cả gia đình ruồng bỏ.]

      [Con trai út nhà họ Thẩm nhiều năm lộ diện là người tốt, số mệnh rất đáng lo ngại.]

      Từng câu từng chữ đều tập trung bôi đen con trai út nhà họ Thẩm.

      Mọi người vốn rất tò mò về thân phận của cậu út nhà họ Thẩm, sau khi đọc những tin tức này, bọn họ bắt đầu có chút thành kiến về .

      Chả trách mà bao năm qua nhà họ Thẩm gì về tồn tại của cậu út, ra là ta có số khắc mệnh, hai người trai bị ta khắc chết.

      Xem ra cậu út nhà họ Thẩm có vấn đề, cho nên người thừa kế chắc chắn phải là ta.

      Dư luận nghiêng về phía Thẩm Tu, đa phần đều cho rằng Thẩm Tu ưu tú hơn nhiều cậu con trai út kia, ông Thẩm có mắt tròng mới cho rằng con trai mình là người có tài.

      Lúc Diệp Tuệ đọc được tin tức, giận đến run cả tay, chỉ có người của nhà họ Thẩm mới có thể nhắc đến chuyện Thẩm Thuật có số khắc mệnh, khắc chết hai người trai thôi.

      Hơn nữa Thẩm Sĩ vừa mới mở họp báo có người bôi đen Thẩm Thuật rồi.

      Thẩm Thuật đe dọa đến lợi ích của ai, Diệp Tuệ là người ràng hơn ai hết. Thẩm Tu sợ Thẩm Thuật chiếm hết gia sản của nhà họ Thẩm nên mới tìm cách để bôi nhọ .

      Diệp Tuệ thương trân trọng Thẩm Thuật vô cùng, chỉ hy vọng được sống hạnh phúc bình an, nhưng có những kẻ rất rảnh rỗi, luôn muốn tới quấy rầy cuộc sống của .

      Bọn họ mãi mãi thể biết rằng, chỉ câu tùy tiện của bọn họ cũng đủ tạo thành tổn thương cho người khác, từng lời trở thành những lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ đọc tin tức, đưa tay ra nắm lấy tay , : “ bảo nhân viên xử lý chuyện này rồi.”

      Diệp Tuệ lẩm bẩm: “Thẩm Thuật, em tức lắm, sao bọn họ có thể đối xử với như vậy cơ chứ!”

      Đến còn thấy tức điên lên, biết Thẩm Thuật sao? Bị người thân hãm hại như thế, cảm thấy như thế nào?

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ nhìn nhau, ánh mắt đen nhánh bình thản, tựa như mặt hồ yên ả, hình như sớm lường trước được ngày này đến.

      nhìn Diệp Tuệ, nghiêm túc : “ xử lý ổn thỏa chuyện này, để cho cảm xúc của chúng ta bị ảnh hưởng bởi những người liên quan.”

      Hồi lâu sau, Diệp Tuệ mới gật đầu.

      Những tin tức được xóa sạch, nhưng Diệp Tuệ vẫn chưa thể nuốt trôi cục tức này, phải nghĩ cách đối phó với Thường Huỳnh và Thẩm Tu để trả thù cho Thẩm Thuật mới được.

      Mấy ngày sau, Diệp Tuệ hỏi thăm được là Thường Huỳnh đến buổi đấu giá, hình như ta rất thích món đồ gì đó. Diệp Tuệ cười, ta muốn thứ gì, nhất định để cho ta có được.

      Thoáng cái đến ngày diễn ra buổi đấu giá, buổi tối, từng chiếc xe lần lượt đỗ trước cửa, nơi đấu giá được trang hoàng rực rỡ, tuy là buổi tối nhưng nhìn sáng như ban ngày.

      Thường Huỳnh vào bên trong từ sớm, ta ngồi cạnh quản lý của mình.

      Thường Huỳnh biết vật phẩm cuối cùng được mang ra đấu giá là chiếc vòng tay ngọc Phỉ Thúy, trước nay ta vẫn luôn rất thích trang sức làm từ ngọc Phỉ Thúy, cứ có món đồ nào chất lượng là mua để sưu tầm.

      Với lại, sau khi ta nghĩ kế bôi nhọ Thẩm Thuật dư luận bắt đầu nghiêng về phía Thẩm Tu.

      Mặc dù mấy bài đăng đều biến mất cách kỳ lạ, nhưng Thẩm Tu gần như chắc chắn trở thành người thừa kế của nhà họ Thẩm rồi, tâm trạng của ta rất vui.

      lát sau, có người ngồi xuống bên cạnh ta, ta quay sang nhìn, ngờ lại là Diệp Tuệ, sắc mặt ta trầm xuống: “ tới đây làm gì?”

      Diệp Tuệ chẳng thèm nhìn Thường Huỳnh cái, chỉ nhàng vuốt ống tay áo, thờ ơ : “Sao tôi lại thể tới đây? Phòng đấu giá này là mua đấy à?”

      Thường Huỳnh mặt tái mét, ta chưa chuẩn bị tâm lý để đôi co với Diệp Tuệ, mặc dù ta muốn ngồi cùng Diệp Tuệ, nhưng nếu bây giờ mà đứng lên bỏ khác nào ta nhún nhường Diệp Tuệ chứ.

      Thường Huỳnh tiếp tục ngồi yên chỗ.

      Diệp Tuệ vẫn nhìn Thường Huỳnh, nét mặt nghiêng của rất lạnh lùng: “Tin tức mạng là trò mèo của .”

      Diệp Tuệ dùng câu hỏi mà bình tĩnh câu khẳng định.

      Thường Huỳnh khựng lại, ta biết tin tức mà Diệp Tuệ là gì, ngay sau đó liền cười hả hê: “Đúng thế đấy, sao nào?”

      Dù sao ta và Diệp Tuệ chẳng nể mặt nhau từ lâu rồi, quan hệ của Thẩm Tu với Thẩm Thuật cũng rất tệ, hai người đương nhiên phải ở thế đối địch.

      ta lại thêm câu: “Tất cả những điều tôi đều là .” Chỉ cần phá hủy hình tượng của Thẩm Thuật khả năng ta trở thành người thừa kế ít rất nhiều.

      Lúc này Diệp Tuệ mới quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thường Huỳnh, giọng cũng lạnh lẽo như tuyết: “ ? Vì muốn đạt được mục đích của mình mà sẵn sàng xấu người khác như thế đúng ? Đạo đức của thấp đến vậy cơ à?”

      Thường Huỳnh: “Người thừa kế của nhà họ Thẩm chỉ có mà thôi.”

      Diệp Tuệ cười khẩy: “Tài sản của nhà họ Thẩm chúng tôi chẳng thèm để mắt tới đâu, hai người nếu còn chủ động động đến chúng tôi đừng trách tôi khách khí.”

      Thường Huỳnh định hỏi Diệp Tuệ thèm để mắt đến tài sản của nhà họ Thẩm là có ý gì, nhưng buổi đấu giá bắt đầu.

      Các vật phẩm đấu giá lần lượt được bán , cuối cùng đến vật phẩm cuối cùng, người mẫu cầm chiếc vòng tay Phỉ Thúy lên sân khấu, chất lượng của ngọc cực kỳ tốt, tỏa sáng trơn bóng dưới ánh đèn.

      Mắt Thường Huỳnh sáng rực lên, ta muốn có cái vòng tay này từ lâu rồi, hôm nay ta đến đây vì nó. Diệp Tuệ liếc mắt nhìn phản ứng của Thường Huỳnh, cười khẩy cái.

      Để tôi xem xem hôm nay có lấy được cái vòng này hay nhé.

      MC đấu giá : “Đây là vòng tay bằng ngọc Phỉ Thúy, giá khởi điểm là 400 vạn, bây giờ xin được phép bắt đầu phiên đấu giá!”

      Thường Huỳnh là người lên tiếng đầu tiên: “600 vạn!”

      Thường Huỳnh vừa bắt đầu tăng thêm hẳn 200 vạn, khiến cho tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn ta, bấy giờ bọn họ mới biết đến có mặt của lưu lượng tiểu hoa ở đây.

      Còn nữa, người ngồi bên cạnh Thường Huỳnh là ai kia? Thế mà lại là Diệp Tuệ!!! Hai người này phải trước nay vẫn luôn mâu thuẫn với nhau hay sao?

      Thường Huỳnh thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác, ta chỉ muốn có được cái vòng tay kia thôi, ta nhìn chằm chằm vào cái vòng sân khấu, bỗng bên cạnh ta có giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên.

      “700 vạn.”

      Thường Huỳnh kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, chống lại ánh mắt cười hả hê của Diệp Tuệ, ta chợt hiểu được mục đích của Diệp Tuệ khi đến đây hôm nay, liền tức giận : “Hôm nay định đấu với tôi đến cùng phải ?”

      Diệp Tuệ cong môi cười, ánh mắt sắc lạnh: “ rất thích cái vòng Phỉ Thúy đó sao? Trùng hợp quá, tôi cũng rất thích nó.”

      Giọng của rất chắc chắn: “Cái vòng tay này, hôm nay thuộc về tôi.”

      Thường Huỳnh tức nghẹn, ta biết lý do vì sao Diệp Tuệ muốn làm vậy, hẳn là trả thù cho việc ta và Thẩm Tu đăng tin tức bôi nhọ Thẩm Thuật đây mà.

      Về quyền thừa kế ở nhà họ Thẩm, Thẩm Tu thua Thẩm Thuật bậc, nếu hôm nay ta mà lấy được cái vòng tay cũng có nghĩa là ta cũng thua Diệp Tuệ.

      Vậy mặt mũi ta biết để vào đâu chứ!

      Thường Huỳnh lập tức tiếp tục: “850 vạn.”

      Diệp Tuệ chậm rãi : “950 vạn.”

      Thường Huỳnh xót ruột hô lên cái giá cao hơn: “1100 vạn.” ta tin là Diệp Tuệ có thể theo được ta.

      Bên cạnh lại vang lên giọng của Diệp Tuệ: “1200 vạn.”

      Thường Huỳnh: “1450 vạn.”

      Diệp Tuệ nhìn Thường Huỳnh, nhàng tiếp: “1550 vạn.”

      Những người khác ai đấu giá cả, mọi người chỉ tập trung theo dõi Diệp Tuệ và Thường Huỳnh, xem họ nâng giá chiếc vòng ngọc lên ngày cao.

      Diệp Tuệ biết là Thẩm Thuật cũng đến tham dự buổi đấu giá này, Diệp Tuệ vừa tới đây, Thẩm Thuật phát ra ngay, cho nên từ đầu vẫn luôn chú ý đến .

      Trong phòng khách vip, Vương Xuyên với Thẩm Thuật: “Thẩm tổng, ở bên dưới Diệp Tuệ đấu giá với Thường Huỳnh.” Hơn nữa giá tiền còn tăng lên rất cao.

      Thẩm Thuật hờ hững đáp: “Ừ.”

      Vương Xuyên thử dò hỏi: “Chúng ta có cần làm gì ạ?” Bà chủ Hoa Thụy ở bên dưới đấu giá, Thẩm tổng chắc cũng phải giúp tay chứ nhỉ.

      Thẩm Thuật trầm ngâm vài giây, bình tĩnh : “ ấy có ý nghĩ riêng của mình, cứ thuận theo ấy , lúc cần thiết tôi ra tay.”

      rất hiểu mục đích của , biết muốn xả giận thay cho .

      Khóe miệng Thẩm Thuật nở nụ cười, dù có làm gì đều dung túng cho làm.

      Vương Xuyên lại xem lúc, đánh hơi được điều gì đó bình thường: “Thẩm tổng, bà chủ ra giá rất có ý đồ nhé.”

      Thường Huỳnh tăng giá, Diệp Tuệ cũng tăng giá, nhưng tăng nhiều cũng ít, lúc nào cũng chỉ duy trì chênh lệch cao hơn Thường Huỳnh 100 vạn.

      Thẩm Thuật cũng cảm thấy thú vị, giống như mèo vờn chuột vậy, con chuột dù có chạy trốn kiểu gì cũng thể nào thoát khỏi móng vuốt của con mèo.

      Diệp Tuệ chính là con mèo khôn ngoan, còn Thường Huỳnh là chuột, Diệp Tuệ luôn tăng giá cách từ từ, giữ lại tia hy vọng cho Thường Huỳnh.

      Tuy nhiên việc tăng giá duy trì ở mức 100 vạn lại khiến cho Thường Huỳnh có cảm giác mơ hồ là ta bao giờ thắng được Diệp Tuệ.

      Cứ như vậy, Thường Huỳnh tràn trề hy vọng rồi sau đó lại thất bại, rồi lại tràn trề hy vọng, lại thất bại, mãi mãi là vòng tuần hoàn hồi kết.

      Diệp Tuệ từng chút từng chút làm tan biến hết tất cả kiên nhẫn và hy vọng của Thường Huỳnh, cho đến khi Thường Huỳnh chịu nổi, ta hít sâu hơi: “Diệp Tuệ, điên rồi à? Ra giá cao như thế chỉ để mua cái vòng ngọc thôi sao!”

      Diệp Tuệ nhìn ta, chậm rãi phun ra ba chữ: “Tôi thích thế.”

      Sau đó lại châm chọc: “Cái giá này tuy cao , nhưng bây giờ là tôi sợ hay sợ đây?”

      Thường Huỳnh vô cùng chán nản, ta ngờ là cục diện lại thành ra thế này, ta có ý định từ bỏ rồi, nhưng mà…

      Quản lý của Thường Huỳnh cảm thấy hơi xót tiền, giọng nhắc nhở: “ vẫn còn muốn đấu giá à? Số tiền quá lớn rồi…”

      Thường Huỳnh tức điên, đấu tiếp chứ, sao lại đấu tiếp? đến nước này rồi, tất cả mọi người đều nhìn vào, ai thua người đấy nhục.

      muốn đua nữa cũng phải đua!

      Thường Huỳnh: “1700 vạn.”

      Diệp Tuệ: “1800 vạn.”

      Thường Huỳnh phát có điều gì đúng, mỗi lần Diệp Tuệ tăng giá đều chỉ cao hơn ta 100 vạn, giống như Diệp Tuệ muốn đùa giỡn với ta vậy.

      Thường Huỳnh giận dữ : “ muốn đấu đến cùng với tôi đấy phải ?”

      Diệp Tuệ liếc mắt nhìn Thường Huỳnh mấy lần, bật cười, giọng lạnh như băng: “Thế nghĩ tôi đùa đấy à? đấu được đừng có làm lãng phí thời gian của tôi.”

      Thường Huỳnh cực kỳ tức giận, nhưng giá tiền tại thực quá cao, cho dù cái vòng tay có chất lượng thế nào ta cũng chưa từng nghĩ đến việc bỏ ra nhiều tiền như thế để mua về.

      Thường Huỳnh yên lặng.

      Mọi người đều biết là Diệp Tuệ và Thường Huỳnh đấu với nhau, cái vòng tay kia cuối cùng chỉ thuộc về trong hai người này mà thôi.

      Xem tình hình trước mắt khả năng Diệp Tuệ giành được nó là cao hơn.

      Lúc này, phòng khách vip lầu đột nhiên mở ra, mọi người đồng loạt nhìn lên, bọn họ biết người ngồi bên trong là Thẩm tổng, lẽ Thẩm tổng cũng muốn đấu giá sao?

      Diệp Tuệ thấy Vương Xuyên bước ra, trong lòng mừng rỡ, Thẩm Thuật cũng đến sao?

      MC đấu giá nhìn thấy Vương Xuyên liền hỏi: “Thẩm tổng muốn đấu giá ạ?”

      Vương Xuyên gật đầu, hờ hững nhìn Diệp Tuệ cái, sau đó thu hồi tầm mắt, mở miệng: “3000 vạn.”

      Giọng của Vương Xuyên lọt vào tai mọi người, Thẩm tổng thế mà lại đưa ra mức giá cao hơn hẳn hơn ngàn vạn! Xem ra Thẩm tổng rất thích món đồ này.

      Nhưng bọn họ lại nghĩ tới khả năng, đó là Thường Huỳnh đấu với Diệp Tuệ, mà Diệp Tuệ là nghệ sỹ của Hoa Thụy.

      Thẩm tổng làm thế là để giúp đỡ Diệp Tuệ sao?
      ---
      Cảm thấy oai vãi các :)) Đúng là những con người có tènggg :)))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :