1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quốc sư hắn sủng thê thành nghiện - Ô Liễu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Huhu biết tác giả có hơn về vợ chồng chưởng quầy vì sao quay lại với nhau trong khi quá nhiều uẩn khúc thế
      Themealiceheavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      037. Ma cọp vồ tiếp tay làm ác

      Thu Nhuyễn Nhuyễn tò mò tờ giấy trong tay Lưu Kỳ, hỏi: “Lưu Kỳ, nhiều ngày ngươi liên tiếp thu được bồ câu đưa tin chính là có chuyện quan trọng?”

      Lưu Kỳ hai tay đập xuống, : “Phu nhân cũng cất nhắc ta, ta có thể có việc gì quan trọng, bất quá là chưởng quầy phu nhân nhờ ta giúp nàng ấy tìm nơi sống yên ổn, ta sai người truyền tin cho ta.”

      “A.” Thu Nhuyễn Nhuyễn lên tiếng, tính toán tiếp tục hỏi, xe lắc đến nàng choáng váng.

      Lưu Kỳ còn chờ nàng tiếp tục hỏi nữa, mắt thấy nàng nhắm mắt muốn ngủ ngồi yên, : “Phu nhân, ngài muốn biết chưởng quầy bọn họ thế nào?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn biết đây là miệng chịu yên, phối hợp hỏi : “Bọn họ thế nào?”

      Lưu Kỳ nháy mắt tinh thần tỉnh táo, : “Tiểu tử kia hối hận hòa ly!”

      Như thế gợi lên lòng hiếu kỳ của Thu Nhuyễn Nhuyễn, từ trong lòng Mạc Ly ngồi dậy, hỏi: “Chuyện như thế nào rồi?”

      “Lúc ấy hòa ly, tiểu tử kia còn thực sảng khoái, khi phu nhân rời trấn Bão Liễu ngồi yên, khách điếm cũng từ bỏ, đuổi theo phu nhân cùng. Trước kia phu nhân thông đồng nam nhân thế nào, đều để trong lòng, tại ngược lại muốn quản người ta, sợ phu nhân với người khác tốt hơn, thành thân cùng người khác. Lúc là tức phụ của mình chạm vào, hòa ly rồi ra ba ba mà dán lên, cho nàng nhìn nam nhân khác, mặt dày mày dạn muốn chui vào ổ chăn của người ta, nam nhân chính là phạm tiện!”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vô ngữ, thế này phải chính cũng tự mắng sao? Bất quá, giống như xác có vẻ phạm tiện.

      “Hóa ra mỗi ngày ngươi nhận mười lần bồ câu đưa tin, chính là vì xem bọn họ sau đó thế nào.” Thu Nhuyễn Nhuyễn , lại lười nhác ngã vào trong lòng Mạc Ly, che miệng ngáp cái.

      “Còn phải sao, đây có thể là còn xuất sắc hơn hát tuồng, nhân sinh như diễn, diễn như nhân sinh a!”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, rất là đồng tình lời này.

      Mạc Ly ngắt lời bọn họ, xoa bóp mặt tiểu tức phụ, giọng : “Mệt mỏi ngủ .”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, mới vừa nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Vậy còn Nhu Nương kia đâu? Còn có đứa bé nữa, bọn họ lại thế nào?”

      Lưu Kỳ nhún nhún vai, : “Đây là hiểu lầm, hài tử của Nhu Nương phải của chưởng quầy, chưởng quầy và Nhu Nương sớm có quan hệ gì, là phu nhân nghĩ nhiều.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn lúc này mới an tâm ngủ.

      Liên tiếp mấy ngày bọn họ cũng tìm được nơi có thể nghỉ chân, đều ở trong rừng đốt đống lửa ngủ xung quanh, cũng thế nào ngủ ngon, Mạc Ly và Lưu Kỳ còn tạm, Thu Nhuyễn Nhuyễn chịu nổi, ban ngày nằm ở trong lòng Mạc Ly ngủ bù.

      Mạc Ly xốc màn xe lên nhìn nhìn trời, có vẻ trời muốn mưa, đêm nay nếu còn gặp được nơi có thể nghỉ chân, cũng chỉ có thể ở xe ngựa qua đêm.

      Cái tốt linh cái xấu lại linh, buổi trưa còn ở trong rừng, đến giờ Dậu bắt đầu mưa to, người giấy đánh xe bị ướt đẫm, lát bị biến trở về nguyên trạng, Mạc Ly đành phải dừng lại, dắt xe ngựa tới chỗ đất trống, cởi ngựa xuống, đưa tới phía dưới vách đá cản gió, sợ lát nữa có sấm chớp còn dọa sợ con ngựa.

      Làm xong chuyện này, người Mạc Ly bị mưa to xối đến ướt đẫm, vừa lên xe ngựa, Thu Nhuyễn Nhuyễn vội đưa khăn và xiêm y để thay đổi.

      Lưu Kỳ nhìn thay quần áo, : “Quốc sư, ngươi có bản lĩnh như vậy, ta cũng sắp ngươi rồi.”

      Mạc Ly nhàn nhạt : “Hôm nay ta làm mẫu chút, lần tới lại gặp loại tình huống này, làm phiền quốc công gia.”

      “Quốc sư, ngài cũng vô tình.”

      Trời mưa ngừng, ba người ở trong xe ngựa tùy ý ăn chút lương khô, nghe tiếng mưa rơi tán gẫu, Lưu Kỳ lại thao thao bất tuyệt mà bắt đầu huyên thuyên.

      Lưu Kỳ còn có thể cái gì đây, nửa câu cũng rời nữ nhân, tình sử của rất nhiều, ba ngày ba đêm cũng lặp lại, Thu Nhuyễn Nhuyễn lúc trước từng chứng kiến rồi.

      Mạc Ly nhắm mắt đả tọa, Thu Nhuyễn Nhuyễn ghé vào đùi , nghe Lưu Kỳ thổi tích ngưu bức của .

      Hôm nay chính là chuyện cùng với Triển Hiến, trưởng tử của hộ quốc Đại tướng quân, đại náo quân kỹ doanh.

      Lưu Kỳ làm tư thế chuẩn bị, nhưng mới vừa bắt đầu bị Mạc Ly lạnh giọng đánh gãy.

      Lưu Kỳ và Thu Nhuyễn Nhuyễn đều thể hiểu được, đây là xảy ra chuyện gì?

      “Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút .” Mạc Ly , cũng đả tọa, kéo Thu Nhuyễn Nhuyễn vào trong lòng ngực, dựa vào vách xe ngủ.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ quá nhiều, dựa vào ngực nhắm mắt lại.

      Lưu Kỳ trực giác cảm thấy thích hợp, nhưng cẩn thận hồi tưởng chút chuyện vừa mới rồi, lại vẫn nghĩ ra mình sai chỗ nào, nguyên nhân gì có thể làm cho quốc sư phản ứng lớn như thế?

      Lưu Kỳ nào biết đâu được, kỳ kiếp này duyên phận của Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng phải là Mạc Ly, mà là trưởng tử Triển Hiến của hộ quốc Đại tướng quân vừa ở trong miệng , giờ là tướng quân tiên phong!

      Cùng ta tuy là duyên phận đứng đắn, nhưng đoạn duyên này cũng hoàn mỹ, Thu Nhuyễn Nhuyễn mệnh cách cực kém, cả đời cơ khổ, nếu lúc trước phụ thân nàng hao tổn tâm cơ tìm được Mạc Ly rồi mạnh mẽ xứng cho nàng.

      Mà Mạc Ly cũng là người mệnh cách đơn, hai người bọn họ có thể thành thân là kết quả của nghịch thiên sửa mệnh, đây hết thảy đều là phụ thân Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy đời đời kiếp kiếp trả giá mà đổi lấy.

      Mạc Ly tuy rằng biết việc này vào lúc bọn họ thành thân trở thành kết cục định, người nọ cũng có hôn phối, tường an có việc gì qua nhiều năm như thế, nhưng vẫn nhịn được lo lắng, lo lắng bọn họ sau này.

      tại bọn họ vẫn chưa viên phòng, làm thành phu thê chân chính, Mạc Ly cũng tuyệt để người nọ có chút cơ hội tiếp cận Thu Nhuyễn Nhuyễn, huống chi bọn họ hoàn hoàn toàn toàn thuộc về lẫn nhau, càng thể cho thằng nhãi đó chút cơ hội.

      Mưa đến nửa đêm ngừng, Lưu Kỳ mơ mơ màng màng ngủ, mơ hồ nghe thấy có người kêu cứu, xoa xoa đôi mắt, cẩn thận nghe nghe, thực có thanh kêu cứu mạng, còn là giọng nữ.

      Mỹ nhân gặp nạn, Lưu Kỳ cũng thể thấy chết mà cứu.

      Lưu Kỳ sửa sang lại xiêm y, còn cố ý cầm gương của Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn nhìn, nhìn hết thảy đều hoàn mỹ mới xuống xe ngựa. ngờ mới vừa xuống xe chân đạp lên bùn, khỏi ảo não, ra quên mất vừa mới có trận mưa to. Thế này đẹp ròi, làm bẩn mất giày, nghĩ vậy khỏi buồn bực, lúc này sao lại có nữ nhân ở trong rừng núi hoang vắng?

      Nghĩ thế nào cũng thích hợp, nhưng thanh nương kia nghe thực câu nhân, ở đường bôn ba vài ngày, cũng nghẹn vài ngày, vạn nhất đối phương nương gặp nạn sao?

      Lưu Kỳ nháy mắt não bổ phen tiết mục hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân có gì báo đáp nên lấy thân báo đáp, nào còn nhẫn được, tìm theo thanh , chân thấp chân cao, lần theo.

      Nghe thanh càng ngày càng ràng, trong lòng Lưu Kỳ kích động, nghĩ nhất định là mỹ nhân rồi, nụ cười dâm đãng ở khóe miệng còn chưa rơi xuống, thiếu chút nữa bị dọa đến đái ra trong quần, trước mắt nào có đại nương gì, chỉ có con hổ to, miệng hổ lúc đóng lúc mở, mơ hồ có thể thấy được trong miệng nó có mặt người, theo lão hổ há mồm mà phát ra tiếng nữ nhân kêu cứu.

      Lưu Kỳ câu đờ mờ vừa muốn kêu ra, bị người ta bịt miệng, là Mạc Ly.

      Con hổ vẫn chưa phát bọn họ, Mạc Ly tay chân nhàng mang Lưu Kỳ .

      Trở về xe ngựa Lưu Kỳ mới vội vã hỏi: “Quốc sư, vừa mới là tình huống gì?”

      “Đó là ma cọp vồ, tiếp tay làm ác, có từng nghe ? Cái gọi là ma cọp vồ chính là người bị hổ cắn chết biến thành quỷ, quỷ này dám rời khỏi con hổ, ngược lại làm đồng lõa, để hổ câu người tới khác.”

      “Đờ mờ!” Lưu Kỳ câu đờ mờ này cuối cùng ra, liên tục lắc đầu : “Lần này con mẹ có thể mở mắt!”

      “Thanh chút.” Mạc Ly nhắc nhở .

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vẫn bị tiếng đờ mờ này đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi: “Xảy ra chuyện gì đây?”
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San47 others thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Chúc nàng năm mới vui vẻ, thành công và hạnh phúc
      Cảm ơn nàng năm qua luôn lấp hố nhiệt tình
      heavydizzy thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Tưởng tượng ra hình ảnh đó thấy ghê vãi...
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      038. Độ ma cọp vồ

      Mạc Ly duỗi tay ôm nàng, giọng : “ có việc gì, tiếp tục ngủ .”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn lại nhắm mắt, đến chốc lát lại mở mắt ra hỏi: “Tướng công, các ngươi có nghe thấy tiếng nữ tử kêu cứu hay ?”

      Mạc Ly còn kịp trả lời, bị Lưu Kỳ giành : “Phu nhân cũng nghe thấy rồi? Là ma cọp vồ tác quái, cũng phải là nữ nhân gì.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn buồn ngủ bớt ít, hơi hơi ngồi thẳng thân mình, nhìn về phía Mạc Ly, mặt hơi có ý cười : “Là ma cọp vồ nha.”

      Lưu Kỳ nhìn bọn họ có bộ dáng này liền biết trong đó có chuyện xưa, quấn lấy bọn họ hỏi han, Mạc Ly muốn , Lưu Kỳ liền nhắm vào Thu Nhuyễn Nhuyễn, Thu Nhuyễn Nhuyễn có định lực như Mạc Ly, bị quấn trong chốc lát, nhìn nhìn Mạc Ly, thấy ngăn cản liền ra.

      Mạc Ly cũng từng gặp phải ma cọp vồ, lúc ấy tuổi lớn, cũng bị tiếng nữ tử kêu cứu hấp dẫn đến, nếu phải phụ thân nàng kịp thời phát , lúc ấy hẳn phải để lại mạng ở nơi đó rồi.

      Con ma cọp vồ đó là nông phụ ở phụ cận, cùng người thân mật lêu lổng ở núi gặp phải hổ, gian phu chỉ lo chạy trốn, đẩy nàng vào miệng hổ, lúc này mới thành ma cọp vồ.

      Mạc Ly lúc ấy bị dọa , liên tiếp làm vài ngày ác mộng, còn dám lên núi, đây là lần quẫn bách nhất trong ấn tượng của Thu Nhuyễn Nhuyễn.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn đại khái chút, cũng dám cụ thể tướng công nhà mình quẫn bách như thế nào, bất quá nàng nhẫn được ý cười thuyết minh hết thảy.

      “Nhuyễn Nhuyễn.” Mạc Ly đột nhiên kêu.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng : “Xem ra ta cần thiết chứng minh chút thực lực của mình cho tức phụ ta.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn còn phản ứng lại đây là có ý tứ gì, liền vén rèm xuống xe ngựa, biến mất trong bóng đêm.

      “Tướng công!” Thu Nhuyễn Nhuyễn sốt ruột gọi , ma cọp vồ khó đối phó, bởi vì phải chỉ đối phó quỷ, còn phải đối phó ác hổ, nếu chỉ đối phó ma cọp vồ ra nàng lo lắng, vấn đề là còn có con hổ nha!

      Thu Nhuyễn Nhuyễn muốn đuổi theo, nhưng chính nàng đuổi theo có tác dụng gì? Cái gì cũng thể giúp, ngược lại thêm phiền, nàng do dự trong chốc lát như thế, bên kia liền vang lên tiếng hổ gầm, nghe thanh giao đấu.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nhớ tới cái gì, vội lấy ra bình ngọc cổ từ xiêm y, sốt ruột : “Linh Thái lão nhân ngài có thể giúp đỡ sao?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn liên tiếp gọi vài tiếng, cái chai mới truyền ra thanh : “ con ma cọp vồ vớ vẩn, nếu còn đối phó được, làm quốc sư thế này cũng quá hiền, các ngươi đừng cho thêm phiền là được.”

      Nghe Linh Thái lão nhân như thế, Thu Nhuyễn Nhuyễn thoáng an tâm, ở trong xe ngựa lo lắng chờ đợi.

      Lưu Kỳ tâm ngứa ngáy, muốn xem quốc sư thu phục ma cọp vồ như thế nào, nhưng sợ chết, dám , thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy ra cái chai cái có thể chuyện ngạc nhiên thôi, hỏi: “Phu nhân, ngài đây là có bảo bối gì? Sao còn được tiếng người?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn lúc này lo lắng Mạc Ly, nào có rảnh giải thích cho , chỉ có lệ : “Ta cũng biết, ngươi chờ lát nữa hỏi tướng công .”

      Lưu Kỳ đương nhiên là nhìn ra nàng có lệ, khó được có ánh mắt mà ngậm miệng.

      Hổ gầm ngừng, nghe mà Thu Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Kỳ đều sắc mặt ngưng trọng, mãi cho đến khi sắc trời trở nên trắng, tiếng hổ gầm ngắn ngủi xong, trong rừng liền an tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang đều có, an tĩnh làm nhân tâm kinh hãi.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vốn dĩ lo lắng siết chặt trong lòng, giờ càng bất an, đơn giản xuống xe ngựa, nhìn phương hướng Mạc Ly rời , dám chớp mắt.

      Đợi hồi lâu, trong rừng lại lần nữa truyền đến động tĩnh, tiếng lá cây cọ xát ào ào làm người ta mạc danh sợ hãi, lá cây bị đẩy ra, là Mạc Ly!

      cả người chật vật bất kham, máu và bùn dính thân, vai còn khiêng cái xác hổ cũng chật vật bất kham như thế.

      “Đờ mờ! Lợi hại a quốc sư!” Lưu Kỳ xông lên, vây quanh nhìn con hổ vai , nắm chặt nắm tay, khoa tay múa chân vài cái ở đầu hổ, cân nhắc nên làm thế nào lột da hổ tới tay, để kinh thành khoe ra trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu kia.

      Mạc Ly ném xác hổ sang bên, đến trước mặt Thu Nhuyễn Nhuyễn, cười : “Khóc cái gì? muốn có cái thảm da hổ?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn lau lau nước mắt, lắc đầu, nàng cũng biết vì sao nhìn thấy ra liền nhịn được rơi lệ, nàng mới muốn thảm da hổ cái gì, nàng chỉ cần bình an là được.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhón chân dùng khăn lau mặt cho , mặt mày đoan chính, ánh mắt kiên định, minh tú cũng tục tằng, nhưng chính là vẻ mặt chính khí, nhìn ra là chính nhân quân tử, làm người ta cảm thấy thoải mái, rời được mắt.

      Mạc Ly khom khom lưng, để nàng lau, mặt mày hàm chứa cười, nhìn tiểu tức phụ rời.

      Cố tình Lưu Kỳ biết điều, xen mồm : “Quốc sư, phu nhân cần thảm da hổ, ngài cầm cũng vô dụng, vậy cho ta !”

      Mạc Ly quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ, hỏi: “Ngươi biết lột da sao?”

      Ách… Lưu Kỳ chột dạ mà lắc lắc đầu.

      “Nhuyễn Nhuyễn về xe ngựa.” người Mạc Ly đều là uế vật, thể ôm nàng lên, liền cong chân, để nàng dẫm lên đùi lên.

      “Phu nhân, ngài nên may mắn ta phải nữ nhân, nếu thế nào ta cũng phải đoạt quốc sư với ngài.” Lưu Kỳ chua chua .

      Thu Nhuyễn Nhuyễn khách khí trừng cái, chui vào trong xe ngựa.

      Lưu Kỳ cũng vào xe ngựa, lo lắng đứng ở bên bắn thân máu, ghé vào cửa sổ xe nhìn Mạc Ly lột da như thế nào.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe thanh Lưu Kỳ cùnh với khí lạnh quất thẳng tới, nhịn được nổi da gà, Lưu Kỳ nhìn xong, quay đầu, nhìn nhìn Thu Nhuyễn Nhuyễn, thở dài: “Phu nhân cũng dễ dàng.”

      Lời này làm cho Thu Nhuyễn Nhuyễn thể hiểu được, thế này là từ đâu mà ?

      Mạc Ly dùng miếng vải bọc da hổ, lại tách ra mấy miếng thịt non, nhóm lửa nướng làm thức ăn bữa sớm.

      Lưu Kỳ nâng khối thịt hổ to nhìn lại nhìn, ngửi lại ngửi, hận tại thể lập tức trở về kinh thành, khoe khoang cho những người đó xem, đặc biệt là Triển Hiến thường xuyên ở trước mặt động bất động lại rút đao thổi ra ta có bao nhiêu ngưu bức.

      Lưu Kỳ cất riêng mấy khối xương thịt, cố ý xin từ chỗ Thu Nhuyễn Nhuyễn mấy cái khăn, dùng khăn bọc lại, mang theo bên người.

      Mạc Ly và Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn làm mà vô ngữ, chờ bọn họ trở lại kinh thành, thịt này sớm hỏng rồi.

      Biết khuyên cũng khuyên uổng, hai người đều nhiều lời cái gì, Mạc Ly lôi kéo tiểu tức phụ tiến vào xe ngựa thay quần áo.

      Chờ Lưu Kỳ sung sướng phục hồi lại tinh thần, bọn họ tiếp tục xuất phát, lúc này Lưu Kỳ mới chú ý tới Thu Nhuyễn Nhuyễn giống bình thường, môi nàng ràng thủy nhuận sưng đỏ, lấy kinh nghiệm từng trải của mà nhìn, khẳng định là bị người ta hôn miệng đối miệng, đến nỗi là người nào, đáp án ràng.

      Lưu Kỳ nhớ tới cảnh tượng vừa mới quốc sư tay xách đầu hổ, tay mổ bụng, khỏi tấm tắc lắc đầu, quốc sư uy mãnh như vậy, cũng biết phu nhân thân mình bé như thế sao chịu nổi?

      Thế này lại gợi lên tâm tư xao động thương nhớ nữ nhân của Lưu Kỳ, cái gì da hổ, thịt hổ, tại cũng quan trọng bằng nữ nhân.

      “Quốc sư, hôm nay chúng ta có thể tìm được nơi đặt chân sao?”

      “Hẳn là có thể.” Mạc Ly thuận miệng đáp, từ trong ngực lấy ra cái bình ngọc , đặt ở bàn , : “Đây là ma cọp vồ lúc trước.”

      Mạc Ly , mở bình ngọc ra, nháy mắt bỗng nhiên hư xuất giọng nữ, chỉ nghe nàng khóc xin tha: “Tiên sinh tha mạng, nô gia cũng bị bất đắc dĩ mới có thể trở thành đồng lõa của ác hổ …”

      Từ trong miệng ma cọp vồ biết được, nàng là tiểu thiếp của Hà viên ngoại ở huyện Thanh Thủy xa phía trước, bởi vì lão gia thiên vị, làm phu nhân đố kỵ, nhân lúc Hà viên ngoại ra ngoài thu nợ, phu nhân lừa nàng ra cửa bái phật, đến nửa đường, mấy kiệu phu liền trở mặt muốn giết nàng, nàng vì mạng sống lấy thân dụ hoặc, hầu hạ thoả đáng mấy kiệu phu mới có thể chạy trốn, ngờ mới ra ổ sói lại vào hang hổ, chạy trốn tới nơi này bị hổ cắn chết, lúc này mới làm ma cọp vồ của con hổ đó.

      PS: Chúc mừng năm mới @baoyeubaoyeu và các nàng.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :