1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA HOÀNG KHỐ SỦNG THÊ - Lục Thập Giáp Tử [update c31/71]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Câu cuối theo suy nghĩ của phu xe là phụ tử nhà Quốc Công chuyên gia trêu đùa Vk, hahaa
      tart_trung thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Lần sau phải mạnh dạn cho quý phu nhân thấy mình đón vợ nhé khương kỳ!
      Ở kinh thành,có đội ngũ chống lưng hùng hậu thế này, nghi nhi có thể yên tâm ngang rồi nhé!
      tart_trung thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 27: Đáng tiếc

      Các phủ trong kinh thành lục tục đưa bái thiếp qua, tuy nhìn náo nhiệt, nhưng Nghiêm Tiêu Nghi vẫn biết bản thân ở đâu. Nếu phải Hoàng hậu phong hào cho nàng, bản thân nàng mang danh Thế tử Phu nhân xung hỉ sợ rằng lọt được vào mắt xanh của họ.

      Giống như lời Đại Trưởng Công Chúa , cần phải chu toàn mọi mặt, nếu mọi người cho rằng Nghiêm Tiêu Nghi nàng vô cùng muốn đứng vững gót chân giữa các phu nhân trong kinh thành. Hôm nay nàng là Thế tử Phu nhân Phủ Quốc Công, lại được Hoàng hậu phong hào, sao cần phải để ý ánh mắt người khác mà hạ thấp bản thân mình.

      Hôm nay là ngày đích trưởng nữ mười sáu tuổi của phe trung lập Liên Hữu An đính hôn cùng đích thứ tử Lý Gia Hằng của An Vương. Nghiêm Tiêu Nghi lựa chọn nhà này đầu tiên trong những bái thiếp nhận được.

      Trước kia có hai nhà mở tiệc Nghiêm Tiêu Nghi đều tới, hội ngắm hoa lần này, mọi người cũng cho rằng nàng tới. Đợi tới khi nàng xuất , hoa viên vốn dĩ náo nhiệt bỗng trở nên im lặng trong phút chốc.

      Trước kia khi phụ mẫu vẫn còn, Nghiêm Tiêu Nghi nàng cũng là trong những thành viên ở đây, khi đó phụ thân nàng chỉ là Kiến An Hầu, còn có chức quan quan trọng trong triều, cho nên mỗi lần tham dự đều có rất nhiều người vây quanh. Nghiêm Tiêu Nghi cũng từng cho rằng các nàng bọn họ là bằng hữu, nhưng phụ mẫu mất , tước vị chuyển cho Nghiêm Bồi Luân, trừ hai người bằng hữu cùng nàng lớn lên tới thăm nàng, cũng chẳng còn người nào nữa. Ba năm hiếu kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi biến mất trong tầm mắt bọn họ, mặc dù qua hiếu kỳ, nhưng cũng chẳng ai nhớ tới.

      Nhưng giờ đây, người vốn biến mất, mang thân phận Thế tử Phu nhân Ninh Quốc Công xuất trong tầm mắt mọi người. Thiếu nữ trước mắt, so với năm đó, còn vẻ thanh lệ, mà là cử chỉ thanh tao, giơ tay nhấc chân lại thêm phần thong dong nhàn nhã.

      Lúc này mọi người mới chính thức cảm nhận được, nhân vật chính bị thương hại đủ kiểu trong miệng bọn họ mấy tháng trước, bây giờ ở thân phận mà bọn họ thể tùy tiện đàm luận.

      Nghiêm Tiêu Nghi có phong hào Nghi phu nhân, tất cả mọi người ở đây đều hành lễ. Nàng cũng thấy bối rối, chỉ thản nhiên nhận lễ của bọn họ, rồi nàng được đích trưởng nữ của gia chủ mời ngồi ở ghế .

      Liên Tâm Dao và Lý Gia Hằng định thân xong, đợi Lý Gia Hằng làm lễ vấn tóc liền thành thân. Tuy Lý Gia Hằng phải thế tử vương phủ, nhưng cũng coi như tiền đồ vô lượng. Cho nên chuyện định thân của Liên Tâm Dao khiến ít người đỏ mắt. Chuyện nữ lớn hơn nam phải việc hiếm thấy, nhưng trước đó có ít người nhịn được bàn luận thị phi. Dù Lý Gia Hằng ngại, nhưng Liên Tâm Dao là nữ nhi, nghe được người khác nàng sớm mất nhan sắc, còn vị trí trong lòng phu quân, trong lòng cũng vì thế mà thương tâm khổ sở.

      Nghiêm Tiêu Nghi lần đầu tiên lấy thân phận Thế tử Phu nhân tham gia tiệc chiêu đãi, chỉ cho Liên Tâm Dao mặt mũi, cũng là đại biểu thái độ của Đại Trưởng Công Chúa với cháu dâu này.

      Nghiêm Tiêu Nghi có ba năm tham dự những trường hợp thế này, cho dù nàng tỏ ra trấn định thế nào, trong lòng cũng có chút tự nhiên. Liên Tâm Dao cảm kích nàng, cũng có thêm suy nghĩ muốn kéo gần quan hệ, vì thế cả ngày nay, nàng ta đều bên cạnh bồi Nghiêm Tiêu Nghi. Dù sao An Vương tuy rằng là huynh trưởng, cũng thể bá đạo như Đại Trưởng Công Chúa được. Nàng ta muốn sau này có thể nhanh chóng đứng vững trong An Vương Phủ, Nghiêm Tiêu Nghi là trợ lực rất lớn.

      Mắt thấy thời gian còn sớm, ở đây đa số là tiểu thư khuê các cũng nên về rồi, Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên thể ngốc lại lâu. Liên Tâm Dao nâng chén cảm ơn trước mặt mọi người, còn cố ý cảm tạ Nghiêm Tiêu Nghi tới thưởng hoa.

      Tan tiệc, mọi người cũng chưa dám rời . Dù sao người có thân phận cao nhất ở đây là Nghiêm Tiêu Nghi còn chưa rời . Nàng ra khỏi phủ, những người khác lục tục theo sau lưng, chuẩn bị tìm xe ngựa của phủ mình để hồi phủ.

      Nghiêm Tiêu Nghi tới xe ngựa, đạp lên ghế đẩu, chuẩn bị lên xe. Nàng ngờ lại nhìn thấy nam nhân từ trong xe ló đầu ra.

      Nàng hoảng hốt hô lên, khiến những người còn chưa rời xung quanh nhìn lại.

      Khương Kỳ thấy bộ dáng giật mình của Nghiêm Tiêu Nghi, vẻ mặt đắc ý : “Vi phu tới đón phu nhân hồi phủ”.

      Nghiêm Tiêu Nghi theo bản năng nhìn quanh chút, rồi hạ giọng với Khương Kỳ: “Chàng hồ nháo cái gì?”

      Còn phải vì nhớ nàng sao? Khương Kỳ mím môi, vẻ mặt bất mãn, làm bộ như nghe thấy.

      Nghiêm Tiêu Nghi che miệng cười, vươn tay với : “Thế tử còn đỡ thiếp lên xe?”

      Khương Kỳ nhe răng cười, duỗi tay cẩn thận nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, đỡ nàng lên xe ngựa. Xe ngựa Phủ Quốc Công rời dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.

      “Đó hẳn là Khương Kỳ ? tự mình tới đón Nghiêm Tiêu Nghi hồi phủ?” nữ tử trong đó kinh ngạc.

      “Phủ Quốc Công cách nơi này chưa tới hai con phố phải ?” thiếu nữ gần đó thở dài.

      Vị nữ tử vừa rồi khẽ cười : “Mọi người đều Khương Kỳ giống Quốc Công Gia, là người lưu luyến phong hoa, xem ra là vọng ngôn rồi”.

      “Ai như vậy chứ?” thiếu nữ khác than tiếng, đối phương xoay người lên xe ngựa. Nàng ta nhớ ngày đó phụ thân nàng ta cũng nghĩ tới việc kết thân với Ninh Quốc Công, chỉ tiếc…

      Người ngoài ai cũng nhìn ra, người như Khương Kỳ lại để ý bệnh tình mà cùng thê tử lên núi thắp nhang cho nhạc phụ nhạc mẫu. Nàng ta chỉ ngóng trông sau này phu quân của mình, cũng có thể chân chính đem nàng ta để ở trong lòng.

      Trong xe ngựa, Khương Kỳ nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, ngồi đối diện nàng.

      Khương Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng, tựa hồ tính toán nàng để ý tới mình: “Có phải vi phu làm Nghi nhi mất vui ?”

      Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu nhìn Khương Kỳ cười nhìn nàng, gương mặt nhắn đỏ ứng: “Thiếp cũng phải người biết phân biệt phải trái, sao lại tức giận với thế tử chứ?”

      “Nếu phải tức giận là vui vẻ sao?” Khương Kỳ rào trước, mũi gần như dán lên cả mặt nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi dùng tay bị nắm đẩy mặt Khương Kỳ ra : “Hôm nay thế tử chơi chỗ nào?”

      Khương Kỳ vuốt ve tay trong tay : “ cổng thành Tây xem náo nhiệt, lúc về muốn đón nàng nên liền tới đây”.

      “Cổng thành Tây?” Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ tới chuyện Khương Kỳ từng với nàng, giật mình cái: “Thế tử ra ngoài, còn Chu Trung đâu sao cùng?”

      “Ta kêu về trước rồi”. Nếu tiểu tử kia đứng ở bên sao có thể làm nàng kinh hỉ chứ. “Có điều lúc ta về có gặp được cữu cữu”.

      “Cữu cữu?” Nghiêm Tiêu Nghi sửng sốt: “An Vương điện hạ?”

      Khương Kỳ lắc đầu: “Là Dương Gia cữu cữu”.

      “Cữu cữu về rồi?” Nghiêm Tiêu Nghi vui vẻ.

      Khương Kỳ gật đầu : “Ta với cữu cữu, ngày mai tới Quý phủ của ông. Cữu cữu đồng ý rồi, ông hai ngày tới ông được nghỉ”.

      “Được”. Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu .

      Khương Kỳ lại có chút do dự hỏi: “Quý phủ cữu cữu biết có nữ quyến , chúng ta cần chuẩn bị ít lễ vật mới tốt”.

      Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu : “Cữu cữu hằng năm chinh chiến bên ngoài, tòa nhà trong kinh thành ngoại trừ lão bộc của Dương Gia trước kia cũng có ai khác. Thường ngày ông cũng có sở thích gì, khi nhàn nhã họa chút tranh sơn thủy, tranh hoa điểu, có đôi khi cũng đánh đàn phổ nhạc”.

      “…” Người bị đồn đãi khắp chốn là sát nhân cuồng ma lại thích họa tranh sơn thủy, hoa điểu, đánh đán phổ nhạc? Khương Kỳ có chút thể tin được.

      nghĩ tới Dương Hàm bày ra vẻ mặt thối chết người, tay đánh đàn, tay chắp bút ghi nhạc… nghĩ tới liền lắc mạnh đầu. Đây phải là hình ảnh tên hán phu lỗ mãng thêu hoa sao?

      Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên nhìn ra nghi ngờ của Khương Kỳ, nàng : “Trước khi cữu cữu tòng quân đậu cử nhân, nếu phải ngoại tổ gặp nạn, cữu cữu chừng là Tiến sĩ, vào triều làm quan, có khi còn đỗ tam giáp đấy!”

      Khương Kỳ vội vàng : “Tất nhiên rồi. Vân Huy Tướng quân có văn có võ, ngay cả đại ca được tên Liêu Nhị thổi lên tận trời kia cũng chưa chắc theo kịp phong thái năm đó của lão nhân gia”.

      Tuy trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi biết Khương Kỳ phụ họa theo nàng, nhưng nghe cũng rất vui vẻ: “Hẳn rồi, cữu cữu thiếp là tốt nhất”.

      Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi đắc ý, trong lòng vui vẻ nhưng cũng thấy chua, cho dù đối phương là cữu cữu ruột của nàng.

      Bây giờ Khương Kỳ tòng quân còn kịp ? Trong đầu Khương Kỳ chợt lóe lên ý niệm như vậy rồi vội vàng biến mất. mới cần tòng quân đâu! Tòng quân liền thể cùng chỗ với Nghi nhi, đến lúc đó mới đúng là đáng thương đấy!

      *** *** ***

      Sáng hôm sau, tiểu phu thê hai người liền mang theo lễ vật được chuẩn bị Phủ Vân Huy Tướng quân.

      Dương Hàm bởi vì luyện võ mà áo trong ướt đẫm, ông cầm khăn lau mồ hôi, nghe người báo Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi tới liền vội vàng lấy áo ngoài được treo bên mặc lên, nhanh ra ngoài. Ngoại trừ chút thời gian ngắn ngủi ngày Nghiêm Tiêu Nghi xuất giá lâu ông gặp nàng rồi.

      Thân binh của Dương Hàm chạy chậm sau lưng ông, tay còn ngừng giúp tướng quân sửa sang lại xiêm y.

      Người thân binh này chính là trong bốn người lúc trước đưa Nghiêm Tiêu Nghi xuất giá cùng Vân Huy Tướng quân, tướng quân để ý vị biểu tiểu thư này bao nhiêu, cũng chỉ có bọn họ biết . Hôm này là lần đầu tiên biểu tiểu thư tới phủ sau khi xuất giá, làm thuộc hạ, bọn họ cũng thể để tướng quân mặc xiêm y lộn xộn nghênh đón biểu tiểu thư được!

      Dương Hàm hai bước làm , ông sợ để Nghiêm Tiêu Nghi đợi lâu. Khi ông tới tiền thính, lão quản gia trong phủ nước mắt lưng tròng chuyện xưa với Nghiêm Tiêu Nghi.

      “Biểu tiểu thư dọa chết lão nô. Ngài có khỏe ?” Lão quản gia cẩn thận đánh giá Nghiêm Tiêu Nghi, thấy sắc mặt nàng hồng hào, mặt mỉm cười vui vẻ, trong lòng ông ta cũng thấy an tâm ít. “Toàn bá cần lo lắng, Nghi nhi rất tốt” Nghiêm Tiêu Nghi .

      Lão quản gia nghe xong, liên tục tốt: “Biểu tiểu thư sống tốt lão nô cũng yên tâm. Nhớ năm đó..."

      Lão quản gia còn chưa xong bị Dương Hàm ngắt lời.

      “Toàn bá, hôm nay Nghi nhi lưu lại dùng cơm, ngài giúp đỡ phòng bếp ở hậu viện nhìn chút”. Dương Hàm dùng tay to chế trụ hai tay lão quản gia, hệt như lôi kéo quản gia ra khỏi tiền thính.

      Thân binh theo Dương Hàm tới tiền thính vội bắt lấy tay, đỡ lão quản gia về phía trù viện: “Toàn bá, ta đưa ngài ”.

      Lão quản gia ngửa cổ ra sau với Dương Hàm: “Đại thiếu gia, công khóa của ngài hôm nay xong chưa? Sao trở lại sớm như vậy?”

      Dương Hàm lấy tay ngăn ông lại, trả lời: “ học thuộc lòng, hôm nay tiên sinh có việc liền cho chúng ta về sớm”.

      “A, vậy tốt rồi!” Lão quản gia yên tâm rời cùng thân binh.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bóng dáng quản gia xa, lo lắng hỏi: “Bệnh của Toàn bá trị hết?”

      “Tuổi lớn rồi, trị hết. Dù sao cũng phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là hơi nhiều, vừa rồi nếu ngăn lại, ông ấy cả ngày”. Dương Hàm liếc nhìn Khương Kỳ ngồi bên cạnh Nghiêm Tiêu Nghi hiểu tình huống, ông nhanh chân vào sảnh, ngồi xuống ghế chủ vị.
      dhtt, sweet mandy, Hale2057 others thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 28: Ủy khuất thấu trời

      Dương Hàm ngồi ở chủ vị, Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi tiến lên chính thức làm lễ vấn an trưởng bối. Đợi sau khi ngồi vào chỗ, Khương Kỳ đem lễ vật được chuẩn bị tốt dâng lên.

      Đó là quyển sách cổ, vốn là trong những lễ vật người ta đưa tới lấy lòng Khương Văn Chính, chỉ tiếc Phủ Ninh Quốc Công chẳng ai có hứng thú. Hôm qua nghe Nghiêm Tiêu Nghi tới sở thích của Dương Hàm liền nghĩ tới những vật bài trí trân quý trong thư phòng Khương Văn Chính.

      Tuy Dương Hàm tòng quân, nhưng xuất thân vẫn là văn nhân, thấy được sách cổ ông nào lại động tâm. Dương Hàm cẩn thận nhìn quyển sách cổ trong tay, ánh mắt phát sáng.

      Khương Kỳ hướng Nghiêm Tiêu Nghi làm cái nháy mắt. Nàng xem! Vi phu lựa đồ đúng chưa! Cái này gọi là chọn theo sở thích là tốt nhất (投其所好 – đầu kì sở hảo - là hùa theo sở thích của người khác)

      Nghiêm Tiêu Nghi khóe môi cong lên, thèm liếc mắt nhìn .

      Sách cổ vốn là vật quý hiếm, cho dù có tiền cũng khó mà mua được, bản Khương Kỳ đưa tới lại càng là hiếm của hiếm, ngàn vàng khó mua.

      Ninh Quốc Công chấp chưởng 40 vạn đại quân ở kinh thành và ngoại ô, cũng có ít giao hảo với tướng lãnh đóng ở các châu quận, có những người trước đây còn là cấp dưới của ông. Cho nên, Khương Kỳ là thế tử Phủ Ninh Quốc Công, hoàn toàn cần lấy lòng người đóng quân ở xa tận Tây Nam thế này. Khương Kỳ cố ý lấy lòng Dương Hàm, chẳng qua bởi vì ông là cữu cữu của Nghiêm Tiêu Nghi mà thôi.

      Nghĩ vậy, gương mặt vốn lạnh như băng của Dương Hàm rốt cuộc lộ ra nụ cười.

      Khương Kỳ nhàng thở ra hơi, tính cả những năm ở trong mộng, trừ bỏ bên ngoại của Nghiêm Tiêu Nghi, cũng tận lực lấy lòng người khác. Địa vị của Vân Huy Tướng quân trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi hiểu rất , cho nên mặc dù trong lòng bất mãn nàng để ý người khác hơn , nhưng Khương Kỳ vẫn muốn khiến Nghiêm Tiêu Nghi vui vẻ. Huống gì Dương Hàm quan tâm nàng, người đối xử tốt với Nghiêm Tiêu Nghi, tất nhiên keo kiệt.

      người cố ý làm khó, kẻ muốn lấy lòng, có qua có lại, khí cũng dần trở nên hòa hợp. Dương Hàm tinh thông cả văn lẫn võ còn Khương Kỳ từ lại ở trong cung cùng các hoàng tử học tập nho giáo, cho dù bất cần đời cũng phải kẻ dốt nát kém cỏi như trong lời đồn, thêm nữa Khương Kỳ xuất thân nhà võ, mưa dầm thấm đất, đối với quân vụ cũng vô cùng quen thuộc.

      Lăn lộn hồi, Dương Hàm đối với Khương Kỳ lại có chút hảo cảm. đến những kiến giải độc đáo của Khương Kỳ, tuy có gì đáng kinh ngạc nhưng bất luận là văn hay võ, đều có thể cảm nhận được căn cơ vững chắc từ trong lời của Khương Kỳ. Tuy phải là người xuất chúng hơn người, nhưng so với những lời đồn đãi, người này cũng phải tệ đến vậy.

      “Lại tiểu nhi tử của Thành An Tướng quân bị ngươi đánh gãy chân, mới năm cũng là Chính ngũ phẩm Đô Úy”. Dương Hàm cảm khái.

      Khương Kỳ thuận miệng : “Chân tiểu tử kia tốt rồi sao?”

      Nhưng vừa xong Khương Kỳ liền ngậm miệng, có chút chột dạ nhìn Dương Hàm, bản thân đúng là rảnh rỗi sinh chuyện, vất vả mới dỗ cữu cữu vui vẻ, giờ coi như xong rồi. Khương Kỳ muốn hướng Nghiêm Tiêu Nghi cầu cứu, liền nghe Dương Hàm : “Tiểu tử kia của Thành An tướng quân võ nghệ tồi. Ta nhớ lớn hơn thế tử hai tuổi phải ?”

      Khương Kỳ cười gượng gật đầu: “Đúng là như vậy”.

      “Nếu như thế, thế tử có thể đánh gãy chân người lớn hơn mình hai tuổi, võ nghệ hẳn cũng tồi”. Dương Hàm như khẳng định.

      Nụ cười mặt Khương Kỳ gượng gạo vô cùng. Cái gì mà tồi chứ? Nếu phải năm đó theo phụ thân xin cơm học được vài chiêu, kết quả kia chưa thể chính xác được. Những thủ đoạn kia đánh nhau chiến trường có thể dùng, nhưng ở ngày thường lên được mặt bàn.

      Khương Kỳ lại biết rằng, Dương Hàm xuất thân là văn nhân, võ nghệ của ông ngoại trừ chút cơ bản học qua để thân thể khỏe mạnh, những thứ khác đều là ở chiến trường học được từ các cựu binh lão luyện, chiêu số cũng chẳng tốt hơn Khương Văn Chính là bao. Lúc đầu Dương Hàm còn mang theo tư thế văn nhân, cảm thấy những thủ đoạn kia bỉ ổi, nhưng chiến trường, có thể sống được mới là trọng yếu.

      Dương Hàm nhìn biểu cảm mất tự nhiên của Khương Kỳ liền hiểu . Nhưng cũng có sao đâu? Ở chiến trường, thắng bại là quan trọng nhất, Khương Kỳ chẳng qua cũng chỉ là chỉ dạy trước cho đối phương quy củ này mà thôi.

      Mắt thấy cũng sắp đến giờ Ngọ, thân vệ trước đó mang lão quản gia rời tiến vào bẩm báo, ngọ thiện chuẩn bị tốt. Mọi người cùng nhau tới tiền thính, Nghiêm Tiêu Nghi phát tất cả thức ăn bàn đều là món nàng thích.

      “Lão nhân ở trù phòng trước đây đều hầu hạ mẫu thân con, có lẽ khẩu vị này cũng hợp với con”. Dương Hàm .

      Nghiêm Tiêu Nghi thở dài: “Sau khi mẫu thân qua đời, phòng bếp Nghiêm phủ cũng đổi người, con vô cùng hoài niệm”.

      Khương Kỳ nghe Nghiêm Tiêu Nghi vậy liền : “Nếu nàng thích, vậy để Lý ma ma tới chỗ sư phó phòng bếp chỗ cữu cữu học cũng được”.

      Dương Hàm tiếp lời: “Cũng vừa vặn, tuy đều là món ăn gia đình, nhưng cũng cần phái người thông minh, học nhanh chút”.

      “Vâng!” Khương Kỳ gật đầu: “Chờ về phủ con liền lập tức phái người qua đây”.

      Nghiêm Tiêu Nghi nhìn , bật cười : “ cần vội”.

      “Sao lại vội?” Khương Kỳ nghiêm túc : “Lỡ phu nhân đột nhiên muốn ăn sao, chúng ta cũng thể chạy tới quý phủ cữu cữu được!”

      Nghiêm Tiêu Nghi ngại ngùng nhìn Dương Hàm, Dương Hàm lại vẫy tay cười. Ông nhìn ra Khương Kỳ đối tốt với Nghiêm Tiêu Nghi phải chỉ để người ngoài nhìn, thời thời khắc khắc đều quan tâm, để ý tới Nghiêm Tiêu Nghi. Như vậy về sau ông cũng yên tâm.

      Lúc Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi rời cũng là giờ thân. Dương Hàm tiễn hai người rồi liền tới từ đường trong phủ. Từ đường ngoại trừ bài vị phụ mẫu Dương Hàm còn có bài vị của Dương thị.

      Theo quy củ thông thường, nữ nhi xuất giá, sau khi qua đời thể tự tiện lập bài vị ở nhà mẹ đẻ, trừ phi nữ nhi này hòa ly, hoặc nhà phu quân mất, có điều Dương Hàm hoàn toàn quan tâm tới quy củ này.

      Dương Hàm cắm hương vào lư hương xong liền ngồi chồm hỗm bồ đoàn, nhìn bài vị trước mặt, chậm rãi : “Trước khi tỷ rời ngừng dặn dò đệ chăm sóc tốt cho Nghi nhi, là đệ vô dụng, cũng xem thường vô sỉ của người Nghiêm Gia, khiến Nghi nhi nhà ta bị ủy khuất. Cũng nhờ ông trời thương xót, bây giờ Nghi nhi sống rất tốt, vị Khương Gia kia tuy được coi là hiền tế nhưng cũng đối xử với nàng lòng dạ. Tỷ tỷ ở dưới có biết, cũng có thể an tâm được rồi!”

      xong, Dương Hàm lạy ba lạy, đứng dậy mở cửa. Chân ông còn chưa ra khỏi bậc thềm, thấy lão quản gia đứng trước cửa, miệng nghẹn lại, gương mặt oán hận.

      Dương Hàm kỳ quái hỏi: “Toàn bá sao vậy?”

      Toàn bá nhìn từ đường lát rồi : “Biểu tiểu thư giờ cũng thành hôn, tướng quân cũng nên suy nghĩ chút cho hôn nhân đại của mình”.

      Được rồi, lão nhân gia lại mơ hồ rồi.

      Dương Hàm cười khổ : “Toàn bá, giờ ta thường chinh chiến bên ngoài, nào có thời gian…”

      “Đừng cho là lão già mà này nọ, trước khi lão gia ra , lão nô đồng ý, phải chăm sóc tốt cho tướng quân. Tướng quân vứt văn theo võ, lão nô xen vào, nhưng lão nô thể trơ mắt nhìn Dương gia có người nối dõi”. Toàn bá nhất thời cảm khái rồi rơi lệ.

      Dương Hàm có thể là người gặp thần giết thần nhưng khi đối mặt với lão nhân đoạt lại thi thể phụ thân ông từ trong tay phản quân lại thể làm gì: “Toàn bá, vậy đợi thời gian nữa, sang năm ta thành thân”.

      Dương Hàm đỡ lão quản gia xuống bậc tam cấp. Toàn bá nghiêng đầu, mày nhíu chặt, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Dương Hàm: “Đại thiếu gia đừng có lừa lão nô, bằng lão nô liền với lão gia rằng hôm nay Đại thiếu gia ngài trốn học”.

      Dương Hàm than , lão nhân gia lại mơ hồ rồi...

      *** *** ***

      Ngọc Thanh Viện.

      “Cữu cữu có nhiều đất như vậy?” Khương Kỳ nhìn khế đất trong tay Nghiêm Tiêu Nghi, còn có chút ngân phiếu và sổ sách. ra trước nhìn, mặt như sắp dán lên mặt Nghiêm Tiêu Nghi.

      Nghiêm Tiêu Nghi hơi nghiêng đầu ra ngoài, buông khế đất trong tay xuống rồi “Ba cửa hiệu mặt tiền này đều là đồ cưới của nương, nương rồi, cữu cữu liền thay thiếp quản lý.

      Khương Kỳ nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, ôm nàng vào lòng rồi ngồi xuống, cằm để lên vai Nghiêm Tiêu Nghi, mặt dán lên mặt nàng mà cọ cọ: “Đều ở vị trí tốt, cũng trách lợi nhuận lớn như vậy”

      Nghiêm Tiêu Nghi đánh lên tay Khương Kỳ để khuy áo bên hông nàng, tức giận : “Chàng nhanh buông tay”.

      Khương Kỳ nắm tay nàng chặt: “Mặt trời sắp lặn rồi, phải ban ngày, phu thê tất nhiên nên thân mật chút”.

      Nghiêm Tiêu Nghi gì được: “Lúc nào chàng cũng lấy cớ, ban ngày thiếp cũng thấy chàng thành ”.

      “Ban ngày với bây giờ giống nhau mà”. Khương Kỳ cúi đầu hít vào mùi hương của nàng, hô hấp càng thêm nặng nề.

      “Thế tử, người vẫn nên nhanh buông thiếp ra, mấy thứ này còn phải ghi vào sổ sách”. Mỗi ngày Khương Kỳ đều như vậy, giờ Nghiêm Tiêu Nghi cũng còn quá e dè.

      “Cái này vội”. Khương Kỳ hoàn toàn muốn buông nàng ra. Thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, lúc tắm rửa cũng từng nghĩ tới Nghiêm Tiêu Nghi mà tự làm qua, kết quả lại càng khiến buồn bực. Ngày thứ hai cánh tay những ê ẩm mà canh giờ cũng ngắn.

      muốn mất mặt trước mặt nàng, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trước mắt, chịu được.

      “…” Nghiêm Tiêu Nghi cũng lười khuyên, chỉ có thể tùy Khương Kỳ ôm nàng.

      Nghiêm Tiêu Nghi cầm lấy sổ sách, cẩn thận lật xem.

      Nghiêm Tiêu Nghi phản kháng, Khương Kỳ lại có chút thoải mái. nghiêng đầu, thấp giọng thầm bên tai nàng: “Nghi nhi…”

      Mặt Nghiêm Tiêu Nghi ửng hồng : “Thế tử, đừng lộn xộn”.

      “..” Khương Kỳ sửng sốt, nàng để ý sao? vô cùng ủy khuất, tức phụ để ý tới , thân là nam nhân sao có thể nhịn.

      Trong lòng Khương Kỳ bất mãn, cầm lấy sổ sách trong ty nàng, cũng đợi nàng có phản ứng liền đứng dậy kéo nàng vào trong phòng, đặt nàng lên giường, đè Nghiêm Tiêu Nghi xuống cho nàng cơ hội ngồi dậy.

      Toàn thân Khương Kỳ đều đặt người nàng, suýt làm nàng hít thở thông.

      “Thế tử, ngài làm gì?” mặc dù chuyện tới nước này, Nghiêm Tiêu Nghi cũng cảm thấy sợ hãi, nàng rất ràng, Khương Kỳ làm tổn hại tới nàng.

      Khương Kỳ chôn đầu ở cổ nàng, khó chịu lên tiếng: “Nghi nhi, nàng đừng đẩy ta ra, ta làm gì khác, để vi phu sờ chút là được”.

      Khương Kỳ cảm thấy đáng thương, sờ tức phụ của mình còn phải xin. Khi nào mới tốt hoàn toàn? Nghĩ nghĩ hồi, Khương Kỳ cảm thấy mình ủy khuất thấu trời rồi.
      dhtt, KhaiDoanh_347, Parvarty8 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Haha.chúc sớm tới ngày làm ăn được

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :