1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 32:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Mỗi lần gặp Tống Vân, phản ứng của ta đều nằm ngoài dự đoán của nàng, lần này cũng vậy.

      Vậy mà ta lại muốn cùng đến chỗ có cọc gỗ với nàng!

      lần lại lần, Kỷ Dao nhịn được mà hoài nghi, phải là Tống Vân nhìn trúng nàng đấy chứ? Nhưng nghĩ nghĩ lại có khả năng, với số tuổi của nàng, dáng người của nàng, Dương Thiệu còn có hứng thú, huống chi là Tống Vân? Vậy , rốt cuộc ta muốn làm gì? Kỷ Dao đảo mắt: "được thôi, ta dẫn công tử , chính là ở bên đó."

      Nàng phải làm ý đồ của Tống Vân.

      Lúc này Thẩm Nghiên cũng đuổi kịp tới, chỉ thấy vị công tử trước mặt tuấn tú cao ngất, giống như lan chi ngọc thụ, khỏi ngẩn ngơ, giọng : "Dao Dao, đây là ai vậy?"

      "Muội biết," Tống Vân vẫn luôn dấu giếm thân phận, muốn đùa nàng, Kỷ Dao nảy sinh ý xấu, quay đầu nhìn Tống Vân, " ra cũng biết quý tính đại danh của công tử, là nhân sĩ trong Kinh Thành hay sao?

      Tống Vân nhếch khóe miệng, rốt cuộc nàng cũng có hứng thú hỏi tới những việc này rồi, giống trước đây cứ hai câu là bay mất dạng.

      "Ta họ Tống, là nhân sĩ trong Kinh Thành."

      dối, Kỷ Dao về hướng Tây: " Cọc gỗ này nguyên bản là cây đại thụ trăm tuổi, đáng tiếc là ba năm trước bị cuồng phong bẻ gãy, bị gãy đoạn dài hơn hai thước. Nhưng cũng rất ly kỳ, bên cạnh lại có con suối xem rất vui mắt." Đó là do Dương Thiệu dẫn nàng tới, trước đây nàng cũng biết.

      (Cũng chẳng biết tác giả chém cái gì nữa)

      Tiểu nương chuyện chậm rãi, Tống Vân bên cạnh nàng, phát nàng cao hơn chút, cao đến bả vai của ta rồi, khuôn mặt trắng hồng, dưới ánh mặt trời nhìn tinh tế nhẵn nhụi như ngọc.

      Tống Vân : "Ta xem nương hình như rất quen mắt."

      Kỷ Dao kinh ngạc: "Vậy sao? Công tử gặp qua ta ở đâu?" Nếu giả vờ giả vờ đến cùng.

      Quả nhiên chút ấn tượng nào? Trí nhớ của tiểu nương này cũng quá kém , Tống Vân : "có thể là ta nhớ nhầm." Lần này ta ở bên cạnh nàng thời gian dài, xem nàng có nhớ hay .

      ta mang theo tâm tư như vậy, theo nàng tới chỗ cọc gỗ, quả nhiên nhìn thấy cách xa có dòng suối trong veo chảy từ cao xuống, va vào vách núi, hạt nước như hạt châu bắn ra tứ phía.

      "Dao thước cắt ra lụa giao trắng như tuyết" (Trích thơ "Bạch Thủy nham bộc bố" của Nghiêm Toại Thành) Tống Vân đứng thẳng trong gió, khen ngợi câu, "cảnh đẹp."

      ta nghiên người nhìn nàng, để lộ ra đường cong ưu mỹ của khuôn mặt, khuôn mặt đó, mắt mũi đó hề có chút tỳ vết nào, Kỷ Dao nghĩ, chẳng trách trước đây nàng bị mê muội, Tống Vân thực lớn lên xuất sắc, ngoài khuôn mặt ra, thân hình của ta cũng rất thon dài, giống như cây trúc.

      Nhưng cũng chỉ nhìn vậy thôi, nàng có suy nghĩ gì khác.

      Lúc này Thẩm Nghiên sai nha hoàn bày bánh hoa cúc lên cọc gỗ, giọng : "Vị công tử này xem ra gia thế bất phàm, cứ cảm thấy dường như có chút quen mắt."

      "Quản ta làm gì, dù sao ta rời ngay lập tức." Phúc Gia công chúa cũng có mặt, còn có đám người đỉnh núi đều muốn kết giao với Tống Vân, đều đợi ta đó, ta có thể rời hay sao? Kỷ Dao , "chúng ta chơi của chúng ta."

      Cánh mũi đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, Tống Vân quay đầu, chỉ thấy biết Kỷ Dao tìm chỗ cọc gỗ để ngồi từ lúc nào, tư thái nhàn nhã, miệng ăn bánh hoa cúc, có thẻ vô cùng ngây thơ.

      ta tới: "Hôm nay đa tạ nương dẫn đường, xin nương cho biết phương danh, nếu ngày sau gặp lại, Tống mỗ cũng có thể đáp tạ."

      Tay Kỷ Dao cứng ngắc, suýt nữa làm rơi bánh hoa cúc.

      Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tống Vân.

      Đôi mắt nàng vốn dĩ câu nhân, giống như nước xuân nhàng, vô cùng linh động, nhưng giờ khắc này, giống như cất chứa sóng lớn kinh hãi có chút bén nhọn, Tống Vân hơi giật mình, lúc nhìn lại, nàng hạ mắt xuống, đôi lông mi dài mà cong, màu sắc đen nhánh.

      "Ta gọi là Kỷ Dao, là nữ nhi của Tri phủ phủ Thuận Thiên trong Kinh Thành."

      Tống Vân muốn biết, nàng liền cho ta biết, dù sao cũng là Hoàng đế tương lai, sao có thể dấu được ta? Chỉ là, sao ta muốn biết?

      Kiếp trước, ánh mắt của ta cũng khó cầu, muốn để ta nhìn nàng nhiều hơn chút cũng được, nhưng nay lại rất kỳ lạ, trừ khi bộ dáng lớn của nàng hấp dẫn Tống Vân?Vậy ta đúng là đặc biệt đấy....Nhưng, cũng đúng, nếu như thích nàng, lẽ nào nên bộc lộ thân phận Sở vương điện hạ hay sao? Thân phận cao quý biết nhường nào?

      Càng nghĩ càng thấy hồ đồ, Kỷ Dao dứt khoát nghĩ tới nữa.

      Vậy mà nàng lại là muội muội của Thiếu phu nhân Tạ gia, Tống Vân nghĩ tới điều tra trước đây của thủ hạ, Thái tử và Tạ Minh Kha qua lại gần gũi, ta cũng quá tin tưởng, dù sao Tạ Minh Kha giảng bài cho Thái tử từ lâu, đến nỗi phải đợi đến khi Thái tử thất thế mới ra tay trợ giúp.

      Tống Vân suy tư trong chốc lát: "Kỷ nương, Tống mỗ xin cáo từ trước, ngày khác lại gặp." Vốn dĩ muốn lưu lại thêm lúc, nhưng muội muội còn đợi ta, sợ nàng ta hồ nháo, còn có mấy vị quan viên muốn gặp mặt ta nữa.

      "Được." Kỷ Dao gật đầu, chiếu theo tình hình quỷ dị của kiếp này, nàng dám khẳng định, bọn họ nhất định còn gặp mặt.

      ngờ trước khi rời , Tống Vân quay người lại : "Ngươi có nhớ họ của ta ?"

      Kỷ Dao: "....Họ Tống?"

      Nhớ rồi.

      Khóe miệng Tống Vân dương lên, nụ cười dần lan tỏa, nhất thời giống như hoa lê nở rộ ngàn vạn cành cây.

      Đợi đến khi nam nhân xa, Kỷ Dao mới phát bánh trong tay bị rơi xuống váy.

      Là bị Tống Vân dọa!

      "Dao Dao," bên tai truyền tới tiếng của Thẩm Nghiên, "sao tỷ lại cảm thấy ta quen biết muội vậy?"

      " biết nữa," Kỷ Dao , "có lẽ vậy."

      Nàng nhìn bánh hoa cúc váy.

      Thẩm Nghiên đưa khăn tay qua, cười : "Muội cũng phải đứa trẻ ba tuổi, sao ăn đồ ăn còn làm rớt nữa chứ?"

      Hết cách, ai bảo Tống Vân kỳ quái như vậy.

      Kỷ Dao cầm khăn tay lau.

      Nhưng đồ ăn này đặc quánh, cả khăn tay và tay đều bị bẩn rồi.

      " đến dòng suối dưới chân núi rửa cho sạch." Thẩm Nghiên đề nghị.

      Hai người liền rời khỏi đây, kết quả vừa mới tới chân núi, liền nhìn thấy cỗ xe ngựa chạy như bay tới, bởi vị chạy nhanh, bụi đất dưới chân ngựa bay lên cuồn cuộn.

      Khi xe ngừng lại, nha hoàn vén mành lên, nương từ bên trong ra, nàng ta mặc bộ váy sam mùa thu thắt eo màu hoa đào thêu chỉ vàng, bên dưới mặc chân váy thập phúc nguyệt hoa, khi di chuyển để lộ đôi giày thêu màu xanh ngọc bích, có điểm chân châu, thân trang phục vô cùng tinh mỹ.

      Kỷ Dao hiếu kỳ, ánh mắt chuyển tới khuôn mặt ả ta, cười lạnh tiếng.

      Còn tưởng là ai, ra là Tạ Minh Châu!

      Xem ra là nghe được tin tức Tống Vân ở núi Ngọc Sơn, mới vội vội vàng vàng tới.

      Chỉ là, có tác dụng gì sao, Tống Vân căn bản là thèm nhìn ả ta, kiếp trước Tạ Minh Châu còn điên hơn cả nàng, tốt xấu gì nàng cũng lùi bước gả cho Dương Thiệu, Tạ Minh Châu này theo con đường hắc ám tới cùng, vì muốn gả cho Tống Vân, cư nhiên muốn đốt chết Chu Lương , sau đó Chu Lương được Tống Vân cứu, Tạ Minh Châu vì chuyện đó mà bị hủy mặt, bị thương trong biển lửa, sau đó cho dù có được cứu ra ngoài, lâu sau cũng là đời nhà ma.

      Kỷ Dao nhìn ả ta bước lên thềm đá, quay đầu rời .

      Hai huynh muội Tạ Minh Châu còn sống ngày, tỷ tỷ liền nguy hiểm ngày, nàng mới thèm quản ả ta đâu.

      Tạ Minh Châu cũng chú ý tới Kỷ Dao, vội vàng lên đỉnh núi.

      Tạ Minh Thiều đợi từ trước, nhìn thấy ả ta giọng : "Chính là ở đây, còn có vài vị đại nhân cũng ở, những thứ khác phải dựa vào chính muội rồi."

      "Huynh cứ nhìn mà xem." Tạ Minh Châu sửa sang lại váy áo, ngồi trước gốc cây tùng thấp bé.

      Đợi tâm trạng bình ổn chút, lệnh cho nha hoàn mang cổ cầm tới, ả ta đương nhiên ngu ngốc tới mức tới trước mặt Tống Vân ngã cái để Điện hạ đỡ mình đứng dậy, ả ta phải làm cho Tống Vân kinh diễm.

      Tạ Minh Châu bắt đầu đánh đàn.

      Xuất thân vọng tộc, từ ả ta học cầm kỳ thi họa, kĩ thuật tự nhiên là thành thục, nhưng cũng chỉ khiến Tống Vân nhìn qua cái, những cái khác có.

      Đàn xong khúc, nhận được khen ngợi nhiệt liệt từ các công tử.

      nương duy nhất của Tạ phủ, người muốn liên hôn đếm hết, nhưng Tạ Minh Châu chẳng nhìn trúng ai, ả ta cảm thấy chỉ có Tống Vân mới có thể làm phu quân của ả ta, mà điều ả ta hướng tới, cũng là ngồi lên phượng ỷ trở thành mẫu nghi thiên hạ, những thứ khác, ả ta chẳng thèm ngó tới.

      Nhưng Tống Vân lại thờ ơ chút động lòng, chỉ chuyện phiếm lát với mọi người, liền xuống lưng núi, lúc rời qua ả ta, nhưng cũng nhìn ả ta chút nào.

      Tạ Minh Châu chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt.

      Trong chớp mắt, biết nghĩ đến cái gì liền vội vàng đứng lên, theo đường đầy bùn đất núi, tìm được Phúc Gia công chúa, bên người công chúa có mấy nương vây quanh rồi.

      "Tạ nương?" Phúc Gia công chúa nâng mắt, "ngươi cũng đến rồi?"

      "Vâng, sớm biết công chúa cũng ở núi Ngọc Sơn, ta nên sớm qua đây mới phải."

      "Cũng là ý nghĩ nhất thời, vốn dĩ ta cũng định đến," Phúc Gia công chúa cười vui vẻ, "mẫu phi đột nhiên nhắc tới lá phong, ta liền muốn đến đây ngắt ít mang về cho người xem."

      Giỏ trúc ở bên cạnh chân cung nữ, quả nhiên đựng đầy lá phong.

      "Nếu xinh đẹp, vẫn là màu sắc lá phong của tháng 10 càng đậm hơn." Tạ Minh Châu đỡ trâm cài đầu bị lệch chút vì vừa rồi vội vàng tới," nếu tháng sau công chúa lại tới, ta nhất định phụng bồi."

      Ả ta vừa tiến lên, mấy vị nương liền nhường vị trí cho ả ta.

      Phúc Gia công chúa đáp: "được."

      Lúc này Tống Vân cũng dừng ở trước đình, chỉ thấy đám nương vây quanh muội muội cười , nhưng ta vừa lộ mặt, những nương kia liền chỉ chú ý tới ta, trong tối ngoài sáng, giống như trận gió ngày đông thổi tới làm người ta thể thích nổi. ta tới gần, chỉ nhàn nhạt : "Yên Yên, nên rời rồi, qua đây."

      "Mới tới bao lâu chứ, rời rồi sao?" Phúc Gia công chúa chu môi, "muội còn chưa chơi xong đâu."

      "Trở về muộn rồi, lần sau lại muốn tới, ta chuyện giúp muội nữa."

      Phúc Gia công chúa lập tức đứng lên: "Vâng, vậy chúng ta về thôi."

      "Công chúa cẩn thận." Tạ Minh Châu giả vờ như sợ công chúa bị ngã, hơi dìu công chúa tới chỗ Tống Vân.

      Như vậy dễ khiến cho Tống Vân nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tinh tế kĩ lưỡng của ả ta.

      Phúc Gia công chúa : "Đa tạ ngươi, Tạ nương."

      "Ta là sợ công chúa bị thương...." Tạ Minh Châu cười ôn nhu, "trong nhà ta có muội muội, vẫn luôn muốn có muội muội như công chúa liền tốt rồi."

      Nghe thấy lời này, rốt cuộc Tống Vân cũng nhìn ả ta, chỉ có điều ánh mắt của ta lạnh lẽo như băng.

      Trong lòng Tạ Minh Châu đột nhiên nhảy dựng, hơi hơi cúi thấp đầu.

      " thôi." Tống Vân kéo Phúc Gia công chúa.

      Hai người xuống núi.

      Kỷ Dao rửa sạch tay, nghịch nước bên suối với Thẩm Nghiên, : "Chúng ta tìm ca ca, đợi lát nữa liền trở về."

      "Được." Thẩm Nghiên gật đầu.

      Bọn họ lên núi.

      Mới lên đến mười bậc đá, chỉ thấy trước trước mặt xuất hơn hai mươi hộ vệ, nhìn dáng vẻ chính là người trong cung, phía sau hộ vệ chính là sáu vị cung nữ, có người xách giỏ trúc, có người xách hộp đồ ăn, nhìn đội hình chính là Phúc Gia công chúa, Kỷ Dao thầm nghĩ tốt, vội vàng lùi lại.

      Ai ngờ Phúc Gia công chúa ở cao, liếc nhìn liền nhận ra thân ảnh màu xanh nhạt ở dưới, giơ tay lên gọi: "Kỷ nhị nương!"

      Kỷ Dao cả người cứng ngắc.

      Phúc Gia công chúa đặng đặng đặng chạy xuống dưới: "Đúng là ngươi à, ngươi cũng đến leo núi? Đúng rồi, đại nương có tốt ? Nàng thành thân ta có tặng quà tới đó! Vốn dĩ muốn mời tiến cung, nhưng sợ làm phiền tỷ tỷ ngươi, dù sao cũng vừa mới gả vào nhà phu gia, ngươi có đúng hay , Kỷ nhị nương?"

      Nhảy nhót như hạt đậu.

      Kỷ Dao chỉ cảm thấy trán mình nhăn lại, cố nặn ra nụ cười: "Công chúa điện hạ đúng là quan tâm chu đáo, ta thay tỷ tỷ cảm tạ Công chúa."

      " cần khách khí,"Phúc Gia công chúa kéo tay nàng, "hôm nay có chút muộn rồi, nếu ta thêm nhiều lời với ngươi, ca ca nhất định ...." xong liền nhìn ra sau cái, đột nhiên phát thấy Tống Vân đâu, ràng ta ở đây mà, "ý, ca ca đâu rồi!"

      Vừa rồi nhìn thấy muội muội chạy tới chỗ Kỷ Dao , Tống Vân liền cảm thấy bản thân mình có khả năng bị bại lộ. Nhưng ta hề muốn chuyện đó xảy ra, khó có người thú vị như Kỷ Dao, khó có người vẫn luôn nhớ được Sở vương điện hạ, nếu đâm thủng chẳng có ý nghĩa gì?

      ta lựa chọn tránh .

      Nhìn thấy cử động của chủ tử, Thường Thanh suýt nữa rớt con mắt.

      Đây là chuyện gì vậy?

      Đường đường là Sở vương điện hạ cư nhiên phải trốn tránh tiểu nương!
      Last edited: 13/1/20
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt11 others thích bài này.

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 33:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      tìm thấy ca ca, Phúc Gia công chúa cũng có chút ngơ ngác, với Kỷ Dao vài câu liền lệnh cho hộ vệ tìm, Kỷ Dao nhân cơ hội liền rời cùng Thẩm Nghiên.

      Mắt thấy bọn họ rời rồi, Tống Vân lại xuất .

      "Ca ca, huynh đâu vậy?" Phúc Gia công chúa , "giục muội trở về, bản thân huynh lại chạy mất dạng."

      " có gì." Tống Vân đương nhiên ra, ngồi xe ngựa cùng trở về với Phúc Gia công chúa.

      Đợi đến khi vào trong cung, có thái giám tiến tới mấy câu vào tai Tống Vân, ta có chút kinh ngạc: "Chuyện này là ?"

      "Thiên chân vạn xác, Thái tử điện hạ quỳ ở Từ Tâm Điện, Thái hậu nương nương đại nộ, hình như làm rơi bình ngọc."

      giống chuyện bình thường, Tống Vân nghi hoặc lại cảm thấy kinh ngạc, nhưng ta cũng tiện tới Từ Tâm Điện thăm dò, ta mở phủ đệ ở bên ngoài, thể di chuyển tự do trong cung như lúc còn là Hoàng tử, hơn nữa, với quan hệ của Tống Diệm và Thái hậu, ta cũng tiện xen vào, chỉ dặn dò thái giám đó mấy câu, đưa Phúc Gia công chúa trở về cung điện xong liền rời .

      Ngược lại Tam hoàng tử Tống Thụy lại vội vàng chạy tới Minh Đức Điện cầu xin Hoàng Thượng giúp đỡ, Tống Thụy này là người khéo đưa đẩy, thấy Thái tử có xu thế phất lên, nên có ý muốn qua lại gần với Thái tử để áp chế Tống Vân.

      Bởi vì Tống Thụy cảm thấy nếu Thái tử bị phế, Tống Vân tiến nhập Đông cung, ta liền khó sống, còn Tống Diệm ấy à, sau này cũng khó lắm.

      Hoàng thượng tới Từ Tâm Điện.

      Quả nhiên nhìn thấy Tống Diệm quỳ đất, mà Hoàng Thái hậu lại có vẻ mặt giận dữ.

      "Chuyện của Diệm nhi là do Trẫm đồng ý," Hoàng thượng tiến lên đỡ Thái hậu, "Trẫm cho người điều tra qua Kiều nương kia, xuất thân thanh bạch, thiện lương đoan trang, lại là người trong lòng của Diệm nhi, tại sao người phải tức giận? Diệm nhi cho người biết, chính là sợ người giống như hôm nay vậy."

      "Tốt, ngươi và nó cùng nhau giấu diếm ta, chuyện đúng là vân đạm phong khinh, lẽ nào ta nên tức giận!"

      "Tức giận là đương nhiên, Diệm nhi phải bị người mắng cho trận rồi hay sao, cũng phạt quỳ rồi," Hoàng thượng cười cái, "nếu , người lại cho người đánh nó trận? Người đâu, mang trượng...."

      "Thôi!" Mặc dù Hoàng Thái hậu tức giận việc Tống Diệm cưới Kiều An, nhưng cũng nỡ thực đánh ta, bà chỉ quen Tống Diệm tự ý làm chủ thôi, "Diệm nhi, con có Phụ hoàng giúp nên hôm nay ta tha cho con, ngày sau nếu còn như vậy, con cũng đừng gọi ta là Tổ mẫu nữa!"

      Thái hậu vốn là chỗ dựa duy nhất của ta, nhưng dần dần Tống Diệm cảm thấy cách hành của Thái hậu cũng chính xác, nếu tại sao ta lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay? Con đường này ngay từ đầu sai, may mà gặp được Dương Thiệu, mới có thể dừng cương trước bờ vực thẳm.

      Tống Diệm : "Ân tình của Hoàng Tổ mẫu, tôn nhi ghi nhớ trong lòng."

      Hoàng Thái hậu thấy vậy liền muốn nhìn thấy ta nữa, phất phất tay: "Lui xuống ."

      "Vâng, Hoàng Tổ mẫu." Tống Diệm đứng dậy, lui ra bên ngoài.

      Hoàng thượng phân phó ma ma trong cung: "Nhanh cho Thái hậu dùng viên định tâm đan."

      "Ăn cái gì cũng vô dụng." Thái Hậu quá mức tức giận, bà vốn hi vọng Tống Diệm có thể cưới thiên kim quyền quý, có thể giúp ta ổn định địa vị, kết quả lại là nữ nhi vô dụng của Kiều gia! Bà có thể tức hay sao, hơn nữa Hoàng thượng đồng ý ban hôn, bà nhướng mày, "Diệm nhi là dòng dõi hoàng tộc, đường đường là Thái tử lại cưới nữ nhi thương gia, tổ tiên của Kiều gia phải là người làm kinh thương hay sao? Sau này các vương phi khác cũng phải như vậy, được cao hơn Thái tử phi."

      Đúng là cố tình gây , Hoàng Thượng nghĩ, cho dù bà muốn bảo đảm bị trí của Thái tử cũng được như vậy, nhưng Hoàng thượng vẫn hiếu thuận, cũng phản bác ngay trước mặt, cười : "Chuyện này về sau lại ."

      Nhìn là biết muốn lơ cho qua, Hoàng Thái hậu lại nảy sinh ra kế: "Vậy để sau, nhưng tại có chuyện thể kéo dài nữa, Hoàng thượng nhìn xem tại trong cung có mấy phi tần, lại có bao nhiêu con nối dõi? Ta gần đây hay nằm mơ thấy liệt tổ liệt tông trách móc ta, ta chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, hoàng gia chúng ta nhiều con nhiều cháu mới gọi là phúc khí!

      Hoàng thượng bóp mi tâm: "Vậy theo ý Mẫu hậu phải làm sao?"

      "Đương nhiên là tuyển phi, Hoàng thượng yên tâm, chuyện này ta nhất định làm tốt!" Hoàng Thái hậu vỗ vỗ tay của nhi tử, "Vi nương vì muốn tốt cho Hoàng thượng, cũng muốn có thêm vài công chúa bầu bạn với ta, hưởng nhiều phúc con cháu...."

      "Vâng vâng vâng, làm cho mẫu thân phải lo lắng." Chuyện này mấy năm, lần này vì Thái tử đối nghịch bà, nếu lại cự tuyệt, cũng biết bị càm ràm tới bao giờ nữa.

      Thấy nhi tử đồng ý, Hoàng Thái hậu rốt cuộc nở nụ cười.

      Cuối tháng 9, có hai chuyện trọng đại, là Hoàng thượng ban hôn cho Thái tử và Kiều An nữ nhi Kiều gia, hai là trong cung bắt đầu tuyển tú.

      Tuyển tú Kỷ Dao biết, kiếp trước cũng giống vậy, Thái hậu chuẩn bị mấy vị nữ tử tư thái xuất chúng tiến cung, chính là muốn họ tranh sủng với Hoàng Quý phi, nhưng Thái tử.... sao ta lại thành thân với Kiều nương? Kỷ Dao có đánh vỡ đầu cũng nghĩ ra, chỉ cảm thấy bản thân càng ngày càng mơ hồ.

      Đợi đến tháng 10, rốt cuộc phòng ở cũng sửa sửa xong, bởi vì Kỷ gia sớm thu dọn đồ đạc, cho nên việc chuyển tới nhà mới diễn ra nhanh chóng.

      Nhạc phụ thăng quan lại dời nhà đến chỗ khác, lẽ nào tặng lễ vật? Tạ Minh Kha sớm chuẩn bị xong lễ vật, trước khi với Kỷ Nguyệt: "Đợi hạ triều ta liền qua, nàng qua trước ."

      Kỷ Nguyệt gật gật đầu.

      Tạ Minh Kha cúi đầu hôn nàng ấy: "Nhớ mang theo mấy hộ vệ."

      "Chàng suốt ngày dặn dò mệt sao?" Kỷ Nguyệt cười, giơ tay phủ thêm áo khoác cho y, " nay trời lạnh, đừng để mình bị lạnh."

      Tạ Minh Kha nắm tay nàng ấy: "Nàng cũng vậy." Đem lò sưởi bàn cho nàng ấy xong, mới ra ngoài.

      Kỷ Nguyệt cầm lò sưởi gặp Tạ lão phu nhân.

      "Hôm nay nhà mẹ đẻ chuyển nhà, cháu dâu muốn trở về chuyến."

      Mấy ngày này, Kỷ Nguyệt đúng là lỗi cũng phạm phải, làm cho người ta thể bới móc, lão phu nhân nhàn nhạt : "Nên như vậy, ở đây ta cũng có phần lễ vật, ngươi cùng đem ."

      "Đa tạ Tổ mẫu."

      Thấy nàng ấy muốn rời , lão phu nhân : "Minh Kha để ngươi chủ trì việc bếp núc, gia nghiệp lớn như vậy, có quen ? Nếu có chỗ nào hiểu, liền hỏi Nhị thẩm của ngươi nhiều chút. Dù sao trước đây cũng chưa từng tiếp xúc, nếu có chút sai lầm, tổn thất trong tương lai e rằng gánh chịu nổi."

      Ý trong lời này Kỷ Nguyệt nghe hiểu, nàng ấy cười khẽ : "Tổ mẫu nhắc nhở, cháu dâu xin ghi nhớ, nhưng xin Tổ mẫu đừng lo lắng, trong nhà mẫu thân có dạy cháu dâu tính toán sổ sách, mặc dù Kỷ gia thể so sánh với nhà ta, nhưng về cơ bản những thứ đó vẫn giống nhau, chỉ cần nắm được cốt lõi liền có vấn đề gì, hơn nữa, còn có Minh quản nữa."

      giọt nước cũng lọt, lão phu nhân càng ngày càng hoài nghi Kỷ Nguyệt là người độc ác tàn nhẫn, liền nữa.

      đường, các hộ vệ vây xung quanh, Tạ Mình Thiều đứng ở xa nhìn thấy, trong lòng biết thể tiến lại gần, nhất thời cũng chỉ có thể nhìn cho đỡ nghiện, chỉ tiếc muội muội vẫn chưa có biện pháp, cũng biết tới lúc nào Tống Vân mới nhìn trúng muội muội? Muội muội thể trở thành Sở vương phi, ta đối phó được Tạ Minh Kha!

      Hoặc là, phải nghĩ ra cách khác.

      ...................

      Trạch viện mới của Kỷ gia vô cùng rộng lớn, sau khi tiến vào trong ở, Kỷ Dao vạn phần thích.

      Mặc dù kiếp trước cũng đổi trạch viện mới, nhưng bởi vì nàng gả ra ngoài, cho dù có trở về nhà mẹ đẻ cũng có loại tâm tình như tại, nàng ngay lập tức bảo Chu ma ma chợ hoa mua vài bồn hoa, lại trồng cây trong viện, nhưng nay lúc mùa đông, ở đâu ra hoa tươi với cây non chứ?cũng chỉ có thể ngồi xổm trong viện nhìn đôi rùa.

      Nhưng ngờ, Dương Thiệu người tặng rùa cái cho nàng, truyền tới tin chiến tắng từ Vân Châu, Tần Vương liên tiếp lui bại, những thành trì chiếm được phải nôn ra toàn bộ.

      Kỷ Đình Nguyên tới mức mặt mày hớn hở: "Gần như hề tổn hại chút binh mã nào, Hoàng thượng nghĩ tới chiến bại của Tổng đốc Vân Xuyên, vậy mà lại triệu ông ta tiến cung mắng cho trận."

      Kỷ Chương : "Con lại nghe ngóng chuyện này từ đâu?"

      Niệm công lao trước đây của Tổng đốc Vân Xuyên, Hoàng thượng tước mũ ô sa mà chỉ giáng chức ông ta, lưu lại trong Kinh Thành làm viên ngoại lang.

      Kỷ Đình Nguyên : "Con quen biết vị cấm quân."

      Ca ca đúng là bạn bè khắp thiên hạ, Kỷ Dao : "Ca ca, huynh sao?"

      Nàng thực dám tin Dương Thiệu lợi hại như vậy, Tần Vương kia thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú , còn chiếm được địa thế thuận lợi, Dương Thiệu dẫn quân tới Vân Châu, binh mã mệt mỏi, sao có thể đoạt được thành nhanh chóng như vậy? nghĩ ra được diệu kế hay sao?

      "Đương nhiên là ," Kỷ Đình Nguyên nghe được tin tức này, vô cùng sùng bái Dương Thiệu, "vừa mới bắt đầu liền chặt đứt lương thảo, lại dùng kế phản gián, trận pháp mỗi chỗ đều khắc chế kẻ địch...đến nay Tần Vương bị bắt, Hầu gia lập tức trở về Kinh Thành."

      phải chứ?

      Lẽ nào phải mất hơn năm hay sao? ràng nàng tính qua, Dương Thiệu trở về nàng mười lăm mười sáu tuổi rồi, mà phải là nửa năm ngắn ngủi! Kỷ Dao hoàn toàn tin lời ma quỷ của ca ca.

      Nhưng sau khi qua năm mới chưa tới ba ngày, bên ngoài liền truyền tới từng trận thanh ầm ầm, còn có tiếng pháo đốt rung trời, nàng nghiêng tai lắng nghe lát, hình như truyền tới rất nhiều lời giao nhau, vô cùng huyên náo.

      "Mộc Hương, xem xem là chuyện gì?"

      phải là nhà nào thành thân đấy chứ, bây giờ đúng là thời điểm chiều tối.

      Mộc Hương nhanh chân chạy , qua lát liền chạy về: " nương, người đoán xem là chuyện gì?"

      "Ta làm sao có thể đoán ra?" Kỷ Dao cau mày.

      " nương, rất dễ đoán đó!"

      Kỷ Dao : "....nhanh ."

      "Là Hầu gia hồi Kinh rồi!" Mộc Hương nhướng mày , "pháo hoa bên ngoài do binh mã tư đốt theo lệnh của Hoàng thượng chào đón Hầu gia khải hoàn trở về. nương, người mau nhìn xem, bên ngoài vô cùng náo nhiệt."

      Kỷ Dao ngây ra như phỗng.

      Ca ca cư nhiên đúng? Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút dám tin, vội vàng lấy chiếc áo khoác lông cáo, theo Mộc Hương chạy tới đầu đường xem.

      Đến muộn quá, các tướng sĩ vào thành rồi, đương nhiên phải tất cả binh lính đều vào, các binh sĩ đánh trận gần như đều trở về doanh trướng ngoài thành, người có thể tiến cung yết kiến, được Hoàng thượng ban thưởng chỉ có Đại tướng quân và vài vị phó tướng tham tướng.

      Dẫn đầu đương nhiên là Dương Thiệu.

      vẫn cưỡi bảo mã đen sẫm đó, điều khác biệt duy nhất là trang phục, lúc trước mặc bộ y bào màu lam đậm, tuấn mỹ vô song, nhưng lúc này lại mặc khôi giáp màu bạc, bên ngoài khoác kiện áo choàng dài màu đỏ tươi, ngồi lưng ngựa, giống như kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, có loại ngạo khí phá tan trời đất.

      Từ trước tới nay Kỷ Dao chưa từng nhìn thấy Dương Thiệu như vậy.

      Trong trí nhớ dài đằng đẵng của nàng, ấn tượng của lưu lại cho nàng, vẫn là bộ dáng khi ở Ngọc Mãn Đường, là nam nhân khi nhìn thấy nàng liền mỉm cười đến vô cùng ôn nhu.

      Nàng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hai nhịp, muốn giơ tay lên làm cho chú ý tới, nhưng cử động, lại buông tay trở về. Vạn nhất phát ra nàng, lại có thể gì đây, làm sao cũng cảm thấy kì kì quái quái! Nàng chỉ là tin lời ca ca , đến đây xác nhận thôi.

      Thực tế chứng minh, kiếp này Dương Thiệu phát huy ngoài ý muốn, cư nhiên đánh thắng trận nhanh như vậy, như có thần trợ giúp... lúc suy nghĩ linh tinh, nàng nhìn thấy ngựa của Dương Thiệu chầm chậm tới, tới trước mặt nàng, dừng lại trước đám người.

      Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen kịt của .

      Lúc này ánh nắng chiều rơi vào ánh mắt , càng làm cho con ngươi óng ánh, đoạt tâm hồn người khác, trong quan sát im lặng, đột nhiên cười.

      Ôn nhu như gợn sóng lăn tăn dập dờn, lan tỏa trong trung.

      Kỷ Dao ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, nhưng rất nhanh nhìn trái nhìn phải, hoài nghi Dương Thiệu cười với người khác.

      Dù sao nhiều người như vậy, làm sao có thể phát ra nàng? Nàng cũng cao, phía trước có nhiều người đứng, nhưng đợi đến khi nàng quay đầu nhìn lại, lại thấy Dương Thiệu xa rồi, dường như nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác.
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt11 others thích bài này.

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 34:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Buổi tối, Kỷ Dao nằm mơ.

      Trời ngày hè, ve sầu cây kêu râm ran, nàng ngồi trước gương trang điểm, vẽ mày tô môi, mặc bộ váy sam màu vàng tơ, dưới thúc giục của Mộc Hương, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài.

      nam nhân cưỡi tuấn mã đứng đợi ở đó, vừa nhìn thấy nàng liền cúi người ôm nàng lên lưng ngựa.

      Tuấn mã chạy như bay trong gió, váy nàng bay bay, nam nhân dừng cương ngựa, bên tai nàng: "Dao Dao, muốn học ? Học xong chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa."

      Nàng ôm chặt eo , lắc đầu liên tục: "Ta học, chàng biết cưỡi ngựa là được rồi, ta muốn ngồi thoải thoải mái mái như thế này thôi!"

      cười với nàng, cúi đầu xuống.

      Bên môi nóng lên, là do nam nhân cúi xuống hôn nàng.

      Sau khi buông dây cương, ngựa lại tiếp tục chạy, hôn nàng sâu, ôm nàng chặt, lồng ngực rộng lớn mà rắn chắc, hai cánh tay hữu lực mạnh mẽ, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, chẳng có hơi để mà hít thở, liền giơ tay ra liều mạng đẩy ....

      " nương...." bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Mộc Hương, " nương làm sao vậy, thời tiết như vậy, cư nhiên đem chăn đạp rơi hết rồi, như thế lạnh lắm."

      Kỷ Dao bừng tỉnh mở choàng mắt.

      ra là nằm mơ!

      Sao lại mơ giấc mơ như vậy cơ chứ? Nàng vội vàng kéo chăn lại: "có chút nóng, ngươi rót cho ta chút nước."

      "Vâng." Mộc Hương đáp lời.

      Nhìn bóng lưng Mộc Hương, Kỷ Dao cảm thấy mặt nóng bừng, có lẽ vì hôm nay gặp mặt Dương Thiệu nên mới nằm mơ, nàng sờ sờ mặt mình, nụ cười của nam nhân khi ở cổng thành rất giống kiếp trước, khơi dậy hồi ức của nàng.

      Chỉ là, những hồi ức đó đến nay chỉ thuộc sở hữu của mình nàng, Dương Thiệu hề biết chút nào, nếu cũng là kiếp trước....

      Nghĩ vậy liền ngẩn người, sao có thể như vậy? Nếu như đúng, nhất định đối với nàng ôn nhu trăm nghe ngàn thuận ngay từ lần đầu gặp mặt, mặc dù lần đánh trận này có chút kỳ quái, trở về trước năm, nhưng có thể vì vận khí của tốt, dù sao có rất nhiều chuyện thay đổi, chừng là do Tần Vương trở nên ngu xuẩn cũng nên.

      chung, phải Dương Thiệu kia.

      Mộc Hương rót nước đến, nàng uống xong lại tiếp tục giấc ngủ.

      Dương Thiệu lập được đại công, bắt sống Tần Vương, nhanh chóng ngăn chặn mở rộng của chiến tranh, tránh cho dân chúng Đại Yến rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, Hoàng thượng long tâm vui mừng, trực tiếp thăng quan cho trở thành Tổng đô đốc của Đô đốc phủ ngũ quân, trưởng quản binh mã trong Kinh Thành, lại ban thưởng hoàng kim châu bảo, nhất thời vị Hầu gia trẻ tuổi trở thành nhân vật nóng bỏng tay.

      Phủ đệ lúc nào cũng đông như trẩy hội, xe đến xe , nhưng đa số đều bị Dương Thiệu cự tuyệt.

      Thái phu nhân lại khuyên bảo: "Càng được Hoàng thượng xem trọng, càng phải cẩn thận hành ."

      "Nhi tử biết."

      Thái phu nhân lại : "Có điều nhân lúc này con thành thân, ngược lại là thời điểm tốt." Dựa vào điều kiện nay của , muốn chọn cưới các nương càng dễ dàng, bà số nhân tuyển rồi.

      Nếu như chọn liên hôn, tương lại địa vị của Hầu phủ ở trong Kinh Thành càng vững chắc.

      Dương Thiệu bóp bóp mi tâm: "Nhi tử đánh trận trở về, vô cùng mệt nhọc, chuyện này để sau hãy ."

      "Được rồi, vậy 'sau này ' ," lời của Thái phu nhân có chút chế nhạo, "sau này có chiến , con ngày ngày ở trong Kinh, ta xem con có thể kéo dài tới khi nào." người nam nhân, bà tin, thực muốn cưới nương bầu bạn, hồng tụ thêm hương.

      Dương Thiệu có khổ mà thể .

      Đáng tiếc Kỷ Dao còn , nếu sớm cưới nàng về phủ rồi.

      Nhưng nghĩ tới ngày đó nàng đứng ở cổng thành, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, nếu như phải vì lo lắng, Kỷ Dao khẳng định ra đón , nàng nhất định là rất nhớ .

      Phải tìm cơ hội gặp nàng!

      ...................

      Mùng năm tết.

      Kỷ Nguyệt ngồi trước cửa sổ xem sổ sách, giống như Lão phu nhân , Tạ phủ gia nghiệp to lớn, nội tình thực là rắc rối phức tạp, chỉ có lương thực trồng ở các thôn trang, thuê mướn nông dân, chính là những chương mục sổ sách trong các cửa hàng, cũng phải mất rất nhiều sức lực để xem.

      Thấy nữ nhân hơi hơi cau mày, Tạ Minh Kha bỏ cuốn sách trong tay xuống, tới hỏi: "Có phải xem đau đầu hay ?"

      "Ừm, cũng biết Minh quản trước đây quản lí như thế nào, thực là quá mệt mỏi."Kỷ Nguyệt ngẩng đầu, "Chàng thành thân, người vui mừng nhất phải là Minh quản đấy chứ?"

      Tạ Minh Kha nhịn được cười: "Nếu như đúng, Minh quản thực phải tặng phong bao đỏ dày, đợi lát nữa ta hỏi ông ấy."

      Y ngồi xuống, ôm Kỷ Nguyệt ngồi lên đùi: "Chỗ nào xem mệt mỏi."

      " biết đồng ruộng nên trồng những gì, họ hỏi ý kiến của thiếp." Kỷ Nguyệt lắc đầu, "mặc dù lúc thiếp sống ở trong huyện, Tổ phụ cũng là nông dân, nhưng cũng hiểu ."

      "Vậy hỏi Minh quản ," Tạ Minh Kha ôm eo của nàng ấy, " cần để ý nhiều như vậy, khi nàng chưa gả vào Tạ phủ, ông ấy cũng quản lí ngay ngắn ràng, tại muốn trộm lười biếng. Hơn nữa, qua loa chút cũng sao, cũng phải chuyện gì to tát, nàng phải chuyện gì cũng tự mình làm."

      "Tổ mẫu chút sai lầm có thể dẫn tới tổn thất to lớn, cái này còn tính là chuyện lớn hay sao?" Kỷ Nguyệt cười, "vậy cái gì mới tính là chuyện lớn, Tạ đại nhân?"

      "Chuyện lớn ấy à," Tạ Minh Kha cúi đầu hôn lên môi nàng ấy, "cái này là chuyện lớn, còn có," nụ hôn lại rơi xuống thùy tai, "cái này cũng là chuyện lớn...."

      Khi khi nặng, làm Kỷ Nguyệt cảm thấy ngứa, dựa vào trong lòng y, dùng tay để đỡ.

      lúc hai người thân mật, Trầm Hương ở bên ngoài bẩm báo, là Trần lão phu nhân tới, còn mang con dâu theo chuyện ở chỗ Lão phu nhân.

      Đều là các gia tộc thường xuyên qua lại với Tạ gia, Tạ Minh Kha dừng tay, giúp Kỷ Nguyệt kéo lại vạt áo.

      Khuôn mặt Kỷ Nguyệt vẫn còn đỏ, đứng dậy từ người Tạ Minh Kha, có chút kì quái : " biết là chuyện gì."

      "Có lẽ gọi nàng tới đánh bài diệp tử, Trần lão phu nhân thích nhất trò đó...." Tạ Minh Kha nhìn nàng cái, "Nàng có biết ? Sau này xã giao với các phu nhân, phải sử dụng tới."

      Kỷ Nguyệt lắc lắc đầu.

      Tạ Minh Kha liền dạy nàng ấy chút.

      Đợi đến khi tới chính phòng, quả nhiên có vài người ngồi trong đó, Kỷ Nguyệt cũng câu thúc, thành thạo chào hỏi mọi người.

      Quả nhiên Trần lão phu nhân thích đánh bài Diệp tử, Lão phu nhân liền gọi Kỷ Nguyệt ngồi xuống, còn để Tạ Nhị phu nhân ngồi bên cạnh nàng ấy chỉ điểm, sợ Kỷ Nguyệt biết chơi.

      Kết quả nàng ấy học rất nhanh, những khiến Trần lão phu nhân thắng đến vui vẻ, bản thân nàng ấy cũng thua tiền, ngược lại là Tạ Nhị phu nhân được mấy câu, Kỷ Nguyệt liền đánh bài ra rồi, đánh sai con nào hết. Sắc mặt Nhị phu nhân khó coi, bà ta vốn muốn nhân cơ hội này để thân cận Kỷ Nguyệt, nhưng nay xem tình hình, căn bản là cần bà ta trợ giúp.

      Lúc này Tạ Minh Thiều tới, hành lễ với mọi người.

      Ánh mắt rơi người Kỷ Nguyệt, liền giống như dính vào đó dứt ra được, làm nàng ấy cảm thấy rợn người, như bị độc xà nhìn trúng.

      Kỷ Nguyệt hơi ngồi thẳng người, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

      Tạ Minh Thiều chút cũng phát ra, còn xán lại gần hỏi: "Mẫu thân, người chỉ điểm Đại tẩu như thế nào rồi? Liếc xem hình như cũng thắng, con đến xem xem."

      Kỷ Nguyệt cau mày: " cần, vốn dĩ cũng chỉ là muốn bồi Trần lão phu nhân và Tổ mẫu chơi chút thôi, vui vẻ là được."

      "Vậy Đại tẩu càng phải để cho Trần lão phu nhân và Tổ mẫu vui vẻ hơn nữa."

      Lão phu nhân từ trước đến nay vẫn quý cháu trai này, cười mắng ta: " Ngươi xán lại xem náo nhiệt cái gì? Ngươi đánh bài lợi hại như vậy, là muốn dạy Nguyệt Nhi đánh thắng hết ngân lượng của chúng ta hay sao?"

      Trần lão phu nhân cũng cười: "Cũng đúng, ."

      "Ta cũng chỉ tùy tiện hai câu, lập tức liền ." Tạ Minh Thiều đến bên cạnh Kỷ Nguyệt, ngửi thấy mùi thơm người nàng ấy, ta cảm thấy Kỷ Nguyệt dường như càng động lòng người hơn so với trước đây, nhất định là vì mùi vị quả chín sau khi gả cho người khác, nhưng thứ quả đó bị Tạ Minh Kha chạm qua....nghĩ tới kẻ vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ ta, Tạ Minh Thiều càng muốn chiếm được Kỷ Nguyệt, hung hăng trả thù Tạ Minh Kha.

      ta tiến tới càng gần.

      Kỷ Nguyệt trong lòng chán ghét, muốn mượn cớ đứng dậy, liền nghe thấy giọng lạnh lẽo từ phía sau truyền tới: "Nhị đệ, ta có lời muốn với đệ, đệ ra đây."

      Là Tạ Minh Kha tới, cả người nàng ấy thả lỏng.

      Tạ Minh Thiều lại cứng ngắc, quay đầu cười: "Đại ca có gì muốn , ở chỗ nào mà chẳng được?"

      "Ra ngoài." Tạ Minh Kha .

      Những người trong phòng có chút kinh ngạc, nhìn về bọn họ.

      Tạ Minh Thiều chỉ có thể ra ngoài.

      Kết quả vừa mới ra đến cửa, liền bị Tạ Minh Kha nắm lấy cổ áo, đẩy ta lên tường: "Sau này ngươi còn dám tới gần nàng, cẩn thận mạng của ngươi!"

      Tạ Minh Thiều ngoài cười trong cười: "Người nhà, cái gì mà gần với gần? Ta chỉ là," lời còn chưa xong, mặt bị đánh quyền, ta khiển trách , "Ngươi đánh ta...."

      Hai hộ vệ tiến lên bịt mồm ta lại, lôi ra xa.

      Còn về phần gã sai vặt của Tạ Minh Thiều, tự nhiên phải là đối thủ.

      "Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi," Tạ Minh Kha lạnh giọng , "nếu còn có lần sau, bất kể là ai ra mặt, đều thể cứu ngươi đâu."

      Tạ Minh Thiều cảm thấy giờ khắc này, nam nhân trước mặt đáng sợ vô tình, ta bò dậy nhanh chóng chạy trốn.

      Nhìn bóng lưng hốt hoảng của ta, sắc mặt của Tạ Minh Kha lạnh như băng sương.

      Trước đây Kỷ Nguyệt chưa gả cho y, Tạ Mình Thiều động tâm mà được đáp lại, đến nay đều trở thành Đại tẩu của ta rồi, cư nhiên còn dám nhân cơ hội đâm chọt, cất giấu loại tâm tư bẩn thỉu!

      Y tuyệt đối bỏ qua cho Tạ Minh Thiều.

      "Nhìn chằm chằm cho ta, bất kể có hành động nào đều phải bẩm báo." Tạ Minh Kha phân phó hộ vệ, y cảm thấy dựa theo tính cách của Tạ Minh Thiều, hôm nay ăn đòn ta nhất định kích động, nghĩ hết mọi biện pháp để đối phó y, vậy nhất định gây nên tai họa.

      Hộ vệ lĩnh mệnh.

      ...............

      Tết Nguyên Tiêu đến rồi.

      Vốn Kỷ Dao hẹn Thẩm Nghiên cùng nhau ngắm đèn hoa đăng, ai ngờ đến chiều tối nhận được lời mời của Phúc Gia công chúa, muốn nàng buổi tối tới Minh Nguyệt Lâu, nghe còn có các nương của gia đình khác.

      Kỷ Dao cảm thấy đau đầu.

      Mặc dù Minh Nguyệt Lâu là nơi thưởng thức đèn lồng bậc nhất, nhưng đối mặt với tiểu rắc rối là Phúc Gia công chúa, nàng thực dậy nổi hứng thú, nhưng mệnh lệnh của công chúa thể cãi lại, cũng chỉ có thể tới đó. Lúc sắp , Liêu thị tới phòng nàng, sai Chu ma ma trang điểm cho nàng, còn ý vị thâm trường : "Con cũng còn nữa!"

      Kỷ Dao năm nay mười bốn, nàng phản đối.

      Ý của mẫu thân, có lẽ là nên triển lộ ưu thế của nương, vậy biểu trực tiếp nhất chính là dung mạo rồi, làm cho người khác ấn tượng với mình.

      "Con ở bên ngoài phải thu liễm tính tình, đừng có tùy hứng, học hỏi Nguyệt Nhi chút, ngoan chút, đến nay nương cũng chỉ lo lắng chuyện của con thôi." Tính cách của hai nữ nhi nếu như có thể lấy thừa bù thiếu cho nhau, vậy tốt rồi, Liêu thị vuốt đầu nàng, than thở câu, "Ca ca con, ta dám mong đợi!"

      Kẽ lảng tử như ca ca, trước đây là do nàng trợ giúp Thẩm Nghiên, ở trước mặt ca ca lời tốt đẹp, Thẩm Nghiên vĩnh viễn xấu hổ trốn ở sau lưng nàng, lại thêm mẫu thân cũng thích Thẩm Nghiên, ca ca mới cưới nàng ta. Lần này nàng nhiều chuyện, ca ca có ý định cả đời bầu bạn với rượu, thịt, bằng hữu.

      Kỷ Dao gật gật đầu: " Nương, con biết rồi."

      Minh Nguyệt Lâu này là nơi tụ tập của các thế gia công tử, những người có năng lực mà nàng biết cũng ít, dù sao cũng phải gả cho người, sớm chút lưu ý cũng có gì, cũng phải thành thân ngay lập tức.

      Kỷ Dao khoác áo khoác ra ngoài.

      Minh Nguyệt Lâu nằm ở trung tâm của Kinh Thành, lên tầng cao nhất, có thể thu hết cảnh tượng đèn đuốc vào trong mắt, cho nên nơi này bình thường cũng được coi là hiếm lạ, nhưng vừa đến Tết Nguyên Tiêu liền bị các nhân vật quyền quý đặt hết chỗ, bách tính bình thường khó mà kiếm được chỗ ngồi. Kỷ Dao đứng ở trước lầu, ngẩng đầu nhìn lên, hỏi Mộc Hương: " Ở lầu mấy ấy nhỉ?"

      "Lầu ba."

      Kỷ Dao gật gật đầu, nhấc chân vào, đúng vào lúc này, phía sau truyền tới giọng trầm thấp của nam nhân: "Kỷ nương."

      Nàng quay đầu lại nhìn, đúng là nam nhân nàng từng mơ đến vào mấy ngày trước, mặc cẩm bào ngũ sắc màu lam, khoác áo lông chồn màu đen, bên eo đeo ngọc bội, mang thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, dáng vẻ ung dung.

      "Gặp qua Hầu gia." Kỷ Dao hành lễ, "ngài cũng tới Minh Nguyệt Lâu sao?"

      Ngày đó cách khá xa nên nhìn , hôm nay nhìn thấy phát ra nàng cao lên ít, giống như búp hoa sen nhô lên trong ngày hè, duyên dáng kiều.

      Thấy đánh giá mình, nghĩ tới trước đây mình muốn cái gì cũng đều có (chỉ dáng người), Kỷ Dao tự tin ưỡn thẳng ngực.

      Nàng nay cũng phải trẻ con nữa!
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt13 others thích bài này.

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Tạ đại nhân, đánh hay lắm. 8-|

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 35:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Dáng người tiểu nương thẳng đứng, khăn choàng lông cáo màu trắng vòng quanh cổ nàng, càng làm tôn lên màu da tuyết trắng, cánh môi hồng nhuận, giống như chiếc đèn hoa đăng trong đêm tối, phát tán ra ánh sáng ấm áp nhu hòa.

      đúng là cao hơn chút, nhưng so với Kỷ Dao mười sáu tuổi, vẫn còn kém xa, Dương Thiệu từng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của Kỷ Dao, tới gần nàng thêm hai bước, trong lòng nghĩ nàng vẫn còn có thể cao hơn chút nữa, có thể cao tới bả vai .

      "Sao ngươi lại tới đây?" Dương Thiệu hỏi.

      Vẻ mặt của cũng có gì thay đổi, Kỷ Dao cau mày, thầm nghĩ quả nhiên nhìn trùng nàng, nàng thay đổi rồi, phát ra sao?

      Thôi bỏ , Kỷ Dao cảm thấy khó mà đoán được tâm tư của Dương Thiệu, nhàn nhạt : "Là Phúc Gia công chúa mời ta tới."

      Cư nhiên là nàng ta.

      Vậy phải là Kỷ Dao lại gặp mặt Tống Vân hay sao? Dương Thiệu : "Đúng lúc, ta cũng tới Minh Nguyệt Lâu, cùng nhau lên thôi."

      Kỷ Dao cự tuyệt.

      Hai người sóng vai mà , tiểu nương an an tĩnh tĩnh câu, Dương Thiệu cảm thấy có chút kì quái, trong lòng nghĩ phải là nàng xấu hổ đấy chứ? Lần trước ra cổng thành đón , đến nay lại cùng nhau, nàng ngược lại hề hỏi về chuyện đánh giặc.

      "Con rùa ta tặng ngươi vẫn tốt chứ?" hỏi.

      "Ừ, phải trải qua mùa đông, ca ca chuẩn bị cát rồi, bọn chúng đều chui vào cát để ngủ, ta ngày ngày đều xem chúng."

      Hình như rất thích, Dương Thiệu nhếch khóe miệng: "Ta nghe nhà ngươi chuyển nhà rồi? Chuyển đến đâu vậy?"

      "Ngõ Hoàng Dương." Kỷ Dao nghĩ, kiếp trước nhà mình chuyển tới đường Thanh Ngọc, kiếp này bởi vì chuyển nhà trước thời gian, trạch viện ở đường Thanh Ngọc kia vẫn chưa được giao bán, nếu có lẽ mẫu thân cũng nhìn trúng căn nhà đó.

      Dương Thiệu cũng nghĩ giống nàng.

      "Ngõ Hoàng Dương đó rất thanh tịnh và đẹp đẽ, ta nhớ có khu rừng cây bạch quả...." vào Minh Nguyệt Lâu, chỉ thấy mọi người lại trong lầu, hơi nắm lấy cánh tay Kỷ Dao, kéo nàng sát bên người, "nhà ngươi ở bên hướng đông hay hướng tây?"

      Dựa gần y bào của nam nhân, nàng cảm thấy luồng ấm áp: "Hướng đông," nhưng nàng cố ý cách xa, nhìn trúng nàng lôi kéo nàng làm gì?

      Nam nhân lại dùng sức.

      Kỷ Dao nghiêng đầu nhìn , lông mày nhếch lên vô cùng câu hồn.

      nắm chặt tay: " được chạy loạn."

      Giọng ra lệnh, con người thâm trầm, loại cường thế này làm cho Kỷ Dao ngẩn ra.

      Hai người đối mắt, phía trước lại truyền tới giọng sang sảng của nam tử: "Dương Đô đốc, ngươi cũng ở đây, trùng hợp."

      Kỷ Dao nghiêng đầu nhìn, phát người tới mày dài mặt tuấn tú, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, trong lòng giật mình, cư nhiên là Thái tử điện hạ Tống Diệm! Nhưng nàng thể biểu ra vẻ quan biết ta được, cho nên lộ ra thần sắc hiếu kì.

      "Gặp qua Thái tử điện hạ." Dương Thiệu thả tay, hơi hơi khom lưng.

      Giả vờ rất kinh ngạc, Kỷ Dao vội vàng hành lễ theo.

      "Vị nương này..." Tống Diệm hỏi.

      "Hồi Thái tử điện hạ, tiểu nữ họ Kỷ, là nữ nhi của Tri phủ phủ Thuận Thiên."

      "Ồ, ngươi là tiểu nữ nhi của Kỷ đại nhân!" Tống Diệm kinh ngạc, Tạ Minh Kha cưới vợ là đại nữ nhi của Kỷ Chương, ta còn tặng lễ vật tới. Đánh giá dưới lượt, nghĩ tới bộ dáng vô cùng thân cận của nàng và Dương Thiệu lúc vừa rồi, hoài nghi đây có lẽ là người trong lòng của Dương Thiệu.

      Ngược lại lớn lên tệ, nhưng nhìn dáng vẻ có chút tuổi.

      Tống Diệm nhìn Dương Thiệu: "Dương Đô đốc, cho mời bằng ngẫu nhiên gặp mặt, uống ly ?"

      Kỷ Dao chớp mắt.

      Thái tử vậy mà cũng tới Minh Nguyệt Lâu, còn mời Dương Thiệu, trừ phi nhìn trúng Dương Thiệu thế như mặt trời giữa ban trưa nên muốn lôi kéo ? Có điều Dương Thiệu có lẽ đồng ý, kiếp trước chẳng chọn ai, bất kể là Thái tử điện hạ hay là Tống Vân, chỉ an an ổn ổn làm Hoài Viễn Hầu của , Kỷ Dao nghĩ vậy khỏi cau mày, nàng dường như biết kết cục của Dương Thiệu ra sao.

      Có điều sau khi nàng bị độc chết, Dương Thiệu còn quan hệ gì với Kỷ gia, nghĩ ắt hẳn là bình yên vô .

      "Nếu Điện hạ quen biết Hầu gia, tiểu nữ liền là phiền nữa, cáo từ." Kỷ Dao hành lễ, lên lầu.

      Theo cử động của nàng, áo choàng hơi lay động.

      Dương Thiệu thu hồi ánh mắt, hỏi Tống Diệm: "Hôm nay chỉ có Điện hạ tới sao?"

      ", ba vị Hoàng đệ cũng tới, còn có Yên Yên, đúng rồi...."Tống Diệm cười cười, "vị Kỷ nương kia có phải là người mà Yên Yên mời tới?" Đó mặc dù là muội muội của Tống Vân, nhưng bởi vì trong cung chỉ có mình nàng ta là công chúa, hoạt bát đáng , Tống Diệm cũng ghét nàng ta.

      "Đúng, Điện hạ đoán sai." Dương Thiệu sớm với Tống Diệm được làm lộ quan hệ của hai người, nhưng ngày lễ tết như hôm nay, bất kể là Hoàng tộc hay quyền quý, đều có thể đụng mặt nhau, ngược lại cần cố ý tránh mặt, nếu càng làm người khác hoài nghi, "nếu các Điện hạ đều tới, tự nhiên phải bái kiến mới phải."

      Hai người tới nhã gian.

      Kỷ Dao đường lên, nhìn thấy mấy vị công tử, trong đó thiếu những người tuấn xuất sắc, dựa vào địa vị của Kỷ gia, muốn gả cho những người có tiền đồ này cũng khó, có điều, nếu muốn hai người lưỡng tình tương duyệt... dường như cũng dễ dàng như vậy.

      Nàng từ từ lên lầu ba.

      ngờ vừa nhìn liền thấy tỷ tỷ.

      "Tỷ tỷ!" Nàng lập tức nhào tới, nàng cư nhiên quên mất, Phúc Gia công chúa thích tỷ tỷ như vậy, sao có thể cho mời?

      Phúc Gia công chúa cười: "Ai nha, hai người các ngươi đúng là tỷ muội tình thâm, ta nhìn thấy cũng thấy ngưỡng mộ, Mẫu phi của ta lại sinh thêm cho ta muội muội nữa." xong thần sắc nàng ta có chút ảm đạm, có phải vì như vậy nên Hoàng Tổ mẫu mới tuyển nhiều phi tử tiến cung, muốn bọn họ sinh con cho Phụ hoàng.

      Phúc Gia công chúa thở dài hơi.

      "Công chúa, sao phải đau buồn, có chúng ta bầu bạn với người." đợi tỷ muội Kỷ gia mở miệng, Tạ Minh Châu cướp lời trước, "ta có thể thường xuyên bầu bạn cùng công chúa."

      Tạ Minh Châu này đúng là càng ngày càng mặt dày, Kỷ Dao nghĩ, tại sao Chu Lương còn chưa xuất vậy? Cũng là kì quái, trong trí nhớ của nàng, Tống Vân quen nàng ta rồi mới đúng.

      Nàng dõi mắt nhìn bốn phía, nhưng nhìn thấy Chu Lương .

      Kiếp này phải vì thế biến đổi, làm cho Chu Lương biến mất rồi đấy chứ?

      Kỷ Dao ngẩn ngơ.

      Dường như Phúc Gia công chúa được Tạ Minh Châu dỗ vui, cười : "Ngươi cũng đúng, nhưng thường xuyên bầu bạn được, cho dù ta nguyện ý, Tạ đại nhận Tạ phu nhân cũng đồng ý, ngươi cũng phải ở bên người bọn họ tận hiếu."

      Lời này ra, các nương nhịn được cười.

      Sắc mặt Tạ Minh Châu hơi thay đổi, cảm thấy bản thân ả ta hơi gấp gáp rồi, ả ta là nương xuất thân từ vọng tộc, tuyệt đối được quên thân phận của mình làm trò cười cho người khác. Ả ta nhanh chóng nở nụ cười: "Công chúa rất đúng, là ta nhất thời lỡ lời."

      Kỷ Dao giọng với Kỷ Nguyệt: " Tỷ tỷ, Tạ Minh Châu kia có từng ức hiếp tỷ ?"

      " có." Kỷ Nguyệt kéo tay muội muội, "ta thường qua lại với Nhị phòng, dù có , cũng là mang theo hộ vệ."

      Nghe có vẻ như phải chịu chút ủy khuất nào, Kỷ Dao nhìn tỷ tỷ, so với lúc ở nhà, khuôn mặt của tỷ tỷ hơi đầy đặn hơn chút, ánh mặt ôn nhu như nước, nghĩ tới chắc là rất ân ái với Tạ Minh Kha, nàng vô cùng vui mừng.

      Phúc Gia công chúa chuyện lát với mọi người, liền mời mọi người tới bên cửa sổ xem hoa đăng.

      Bên người lại bày rất nhiều đồ ăn, điểm tâm, hoa quả, muốn gì có nấy, thậm chí còn có rượu ngon, mọi người vừa ăn đồ ăn vừa ngắm hoa đăng, cười vui vẻ, khí hòa hợp.

      Chỉ có điều đó chỉ là bề ngoài thôi, hôm nay các Hoàng tử tôn quý, các công tử xuất sắc nhất trong Kinh Thành đều tụ tập ở Minh Nguyệt Lâu, trong lòng các nương đều có suy nghĩ riêng, mắt thấy đường phố có sư tử nhảy múa, Phúc Gia công chúa nổi tình trẻ con "thùng thùng thùng" chạy xuống dưới lầu, bọ họ cũng nhân cơ hội này lấy cớ để chạy xuống theo. Đương nhiên, các nương xinh đẹp rất được hoan nghênh, các công tử cũng giống vậy, đều an phận.

      Ví như Tạ Minh Kha, rất nhanh liền tìm tới Kỷ Nguyệt.

      Y muốn dẫn kiều thê đoán câu đố đèn.

      Nhìn Tạ Minh Kha ở phía xa, Kỷ Nguyệt đỏ mặt, giọng : "Dao Dao, muội cũng cùng ."

      Nàng mới theo đâu, đợi lát nữa chừng trong lòng tỷ phu ghét bỏ nàng, Kỷ Dao : "Muội ở đây xem hoa đăng, rất tốt, " nàng đẩy Kỷ Nguyệt, "tỷ nhanh ."

      Kỷ Nguyệt do dự lát, mới đứng dậy tới chỗ Tạ Minh Kha, lập tức liền bị nam nhân nắm lấy tay.

      Hai người nhìn nhau cười cái, xuống dưới lầu.

      Kỷ Dao nhìn thấy vậy, trong lòng khỏi chua chua.

      Đột nhiên cảm thấy hâm mộ tỷ tỷ!

      Nàng kiếp này phải làm sao đây?

      Kiếp trước thích Tống Vân cầu mà được, Dương Thiệu sủng ái nàng, nàng lại phụ tình ý của , đến kiếp này.... cũng biết nàng thích ai.

      Nhìn ánh đèn sáng óng ánh bên dưới, trong lòng cảm thấy vô cùng mờ mịt.

      Cũng biết qua bao lâu, đột nhiên trước mặt có chiếc đèn hoa đăng, Kỷ Dao ngơ ngác, nhìn thấy hoa đăng này là hoa đăng hoa sen, hình bát giác, mỗi mặt đều vẽ hoa sen, nhưng dáng vẻ khác nhau, màu sắc của hoa cũng khác nhau, màu trắng, màu đỏ, màu tím, màu vàng....nàng đếm chút, nghiêng đầu nhìn, liền thấy đôi mắt phượng hẹp dài, sáng lấp lánh giữa ánh đèn.

      "Ngươi," Kỷ Dao kinh ngạc, "là ngươi?"

      Tống Vân!

      Vừa rồi rất nhiều nương trước, duy chỉ thấy Kỷ Dao, ta nhớ rằng muội muội chuyện với mẫu phi về việc mời khách vào ngày tết Nguyên Tiêu, có nhắc qua tên của Kỷ Dao. Kết quả đến đây, thấy Kỷ Dao ngồi mình trước cửa sổ biết nghĩ cái gì, vẻ mặt vô cùng đơn.

      ta liền cầm hoa đăng đến dụ dỗ nàng.

      Tiểu nương quay đầu lại, so với hoa đăng còn xinh đẹp hơn, khuôn mặt nàng trở nên nhọn hơn, nhắn bằng lòng bàn tay, lông mày dài, dưới lông mi cong cong, là đôi mắt trong suốt đầy nước, như chảy thẳng vào trong tim ta.

      "Ngươi quen ta?"

      "Tống công tử?" Kỷ Dao nghĩ, gặp nhau quá nhiều lần, cũng nên dừng lại, cũng thể cứ mãi bày ra bộ dáng nhớ ra được, chỉ có người ngốc mới như vậy.

      Cuối cùng cũng nhớ ra ta, Tống Vân vô cùng vui vẻ: "Đúng, Kỷ nương."

      "Tống công tử cư nhiên cũng ở trong Minh Nguyệt Lâu," Kỷ Dao nhìn bốn phía, đột nhiên phát xung quanh vắng vẻ, "sao chẳng có ai vậy."

      Toàn là những kẻ tâm nghĩ mưu mô, chỉ có nàng là ngây thơ, Tống Vân : "Ắt hẳn là có chuyện khác." xong liền đưa hoa đăng cho nàng, "sắc trời tối, ngươi nên đơn độc ở đây, đèn hoa đăng này cầm lấy, kêu nha hoàn đưa người hồi phủ ."

      Kỷ Dao ngẩn ngơ.

      Tống Vân cư nhiên tặng nàng hoa đăng!

      "Ngươi ?" Con ngươi của nàng hơi hơi trừng to.

      " thích sao?" Tống Vân cười, vừa rồi để trước mặt nàng, ánh mắt nàng hề di chuyển, "nếu thích, đương nhiên có thể tặng cho ngươi."

      ta cười rất ôn hòa, dường như có chút thích nàng, đó là điều Kỷ Dao từng mơ ước, nàng hơi do dự, rốt cuộc có nên nhận hay ....

      Chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, nàng nâng mắt lên nhìn, cư nhiên là Dương Thiệu, rất nhanh, áo khoác lông chồn màu đen bay bay trong gió, giống như đám mây đen.

      Kỷ Dao đột nhiên cảm nhận được luồng hàn khí.

      " ra Điện hạ ở đây." Dương Thiệu thấy Tống Vân rời , lặng lẽ theo đuôi, nghĩ tới ta vậy mà lại đến gặp Kỷ Dao, xem bộ dáng hình như còn muốn tặng hoa đăng cho nàng, trong lòng dâng lên cơn giận khó mà áp chế được.

      Dương Thiệu vừa đến, liền vạch trần thân phận của ta!

      Ánh mắt Tống Vân hơi ngưng lại, ta giấu diếm rất lâu, vốn muốn tiếp tục dùng thân phận "Tống công tử" để gặp Kỷ Dao, đến nay thể giấu tiếp được nữa rồi.

      "Kỷ nương," nhưng ta muốn Kỷ Dao hiểu lầm, muốn giải thích, lại bị Dương Thiệu cắt ngang, "còn , ngơ ngẩn ra đó làm gì? Phúc Gia công chúa sớm xuống dưới lầu ngắm hoa đăng, ngươi phải nên bầu bạn bên cạnh hay sao? Lại dám ở đây làm phiền Điện hạ xem hoa đăng."

      Ngữ khí lạnh như băng, Kỷ Dao cắn môi, trong lòng nghĩ ai làm phiền Tống Vân, là Tống Vân đến làm phiền nàng có được ? Nhưng nàng dám đấu khẩu với Dương Thiệu, chỉ có thể : "Điện hạ, tiểu nữ cáo từ."

      Xem ra tâm tình rất tệ, có thể là vì nàng hiểu lầm ta cố ý lừa gạt, Tống Vân muốn giải thích, nhưng trước mặt Dương Thiệu, thực là khó mà mở miệng ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Dao rời .

      Váy áo của tiểu nương bay bay, giống như con bướm.

      Hai người nam nhân đồng thời nhìn bóng lưng nàng, trong lòng suy nghĩ khác nhau, Tống Vân đột nhiên về phía trước, Dương Thiệu : "Điện hạ, vi thần có chuyện hiểu, vừa rồi Điện hạ , ngân lượng Hộ bộ...." cố ý kéo chân Tống Vân, Tống Vân dừng chút, chỉ có thể quay đầu lại.

      Có thể là bản thân mình nghĩ nhiều, trước đây Kỷ Dao căn bản nhớ ta, vậy lần mạo danh là khách ở trong cung, chưa chắc nàng nhớ tới, mà lúc ở núi Ngọc Sơn, ta mình họ Tống, nghiêm túc mà cũng tính là lừa gạt, nàng có lẽ cũng chỉ có chút kinh ngạc thôi.

      Tống Vân chuyện chính với Dương Thiệu.

      Kỷ Dao trong lòng vui, tự nhiên bị Dương Thiệu mắng cho trận, làm sao có thể vui được? Nàng vừa thầm mắng Dương Thiệu, vừa xuống lầu, kết quả vừa định ngồi vào trong kiệu, trước mặt liền lóe lên bóng người, bên eo bị buộc chặt, cảm giác sau lưng chạm vào tường, bên tai nghe thấy giọng trầm thấp của nam nhân: "Ta sớm với ngươi cách xa người Hoàng tộc ra chút, đều quên rồi sao?"

      Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi con ngươi, cho dù được ánh đèn chiếu rọi, nhưng lại đen tối như ban đêm, dường như có thể hút nàng vào trong đó.
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :