1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      cảm động quá :yoyo44::yoyo44:

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 82: Ơn dưỡng dục

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Tư tưởng Văn Quốc An trong khắc kia khi ôm Văn Dụ trong khuỷu tay bắt đầu thay đổi.

      “Ta vốn nghĩ đến, chờ đến lúc mẹ con lớn tuổi chút, đến thời điểm muốn có con, thẳng thắn với bà ấy, sau đó nhận nuôi đứa trẻ. Nếu bà ấy cứ khăng khăng muốn sinh con của mình cũng được, tìm tinh trùng thích hợp, sau đó thụ tinh nhân tạo, làm tròn tâm nguyện của bà ấy.” Văn Quốc An , “Ta ngờ tới, chính bà ấy hoàn toàn biết gì cả tự sắp xếp cho bản thân.”

      “Lúc ta ôm con vào ngực, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận. Ta vì sao còn phải nhận nuôi con người khác? Đây phải là ông trời đưa đứa bé đến bên cạnh ta sao?”

      “Tốt hơn so với việc nhận nuôi là, tất cả mọi người đều cho rằng con là con trai ta, bao gồm cả mẹ con lẫn ông bà ngoại. Con trưởng thành trong bầu khí này, so với việc biết mình là con nuôi tốt hơn nhiều, bởi vì từ đáy lòng con con ta là bố ruột, đem mình thành con của ta.”

      Văn Quốc An cuối cùng thay đổi quyết định.

      Nếu quyết tâm coi Văn Dụ là con mình, đương nhiên thể động tới bố mẹ đẻ của đứa bé này.

      Lúc trẻ làm việc thường lời khí phách, chỉ cầu thống khoái, tuổi tác càng lớn, càng biết mọi thứ đều phải chừa đường lui. Thế có gì là tuyệt đối, ông thể cam đoan khi nào Văn Dụ biết được chân tướng.

      Giữa ông và Văn Dụ thể có bế tắc.

      Thế là ông buông tha cho Trình Liên và Dương Viễn. Ngược lại, ông muốn cho Văn Dụ gia đình hoàn chỉnh, muốn đem Trình Liên cột vào cái nhà này.

      Cho dù bà chẳng phải là mọt người mẹ đủ quy cách.

      “Ta vốn muốn để bà ấy ở nhà chăm sóc cho con, cái gì cũng cần làm, cứ thanh thanh nhàn nhàn hưởng phúc là được rồi.” Văn Quốc An , “Nhưng bà ấy đồng ý. Ta còn tưởng rằng, bà ấy chú trọng đến nghiệp.”

      Nhưng chân tướng lại là, Trình Liên coi Văn Dụ là con Văn Quốc An. Bà ta đối với đứa này thương nổi.

      Đồng thời bởi vì Văn Quốc An biểu quá thương đứa này, ngược lại khơi dậy tâm lý chống đối, đối với Văn Dụ càng thêm lạnh lùng, thậm chí còn phàn nàn từ sau khi Văn Quốc An có con liền quan tâm bà ta nữa.

      Văn Quốc An : “Thứ như hôn nhân, mấy năm đầu luôn tươi mới, có chút nhiệt độ. thời gian sau khó tránh khỏi nhàm chán, để người ta thấy vô vị. Mẹ con vào lúc con được bảy tuổi, khả năng nhẫn nại đối với hôn nhân của ta và bà ấy đại khái đạt cực hạn, bà ấy muốn rời khỏi ta. Con có nhớ chuyện đó ?”

      Văn Dụ khẽ giật mình, muốn hỏi chuyện gì, nhưng đột nhiên có gì đó lên trong trí nhớ. Năm bảy tuổi, đúng là xảy ra chuyện đặc biệt.

      “Chuyện con bị bắt cóc, chẳng lẽ là...” hỏi.

      “Con quả nhiên vẫn còn nhớ .” Văn Quốc An , “Theo ta phỏng đoán, hẳn là mẹ con muốn bỏ trốn cùng tên họ Dương. Nhưng họ Dương kia cầm tiền làm ăn của mẹ con, vẫn luôn có gì khởi sắc. Rất có thể là ra chủ ý này, muốn lấy từ chỗ ta khoảng tiền. Mẹ con tự biên tự diễn màn bắt cóc này. Đối phương chỉ định bà ấy là người giao tiền chuộc, tiền chưa có, con trở về.”

      Văn Dụ hỏi: “Vậy mẹ sao? Tại sao mẹ ?”

      Văn Quốc An nhếch miệng, giống như nhớ lại chuyện gì buồn cười.

      “Đại khái là,” ông , “Bởi vì phát con phải con ruột của ta.”

      Văn Dụ có chút hoảng hốt.

      phần ký ức lúc cuồn cuộn ùa về. Những thứ vẫn luôn tiềm trong góc, thứ chưa từng chú ý, bỗng nhiên đều bừng lên.

      Hèn gì lần đầu gặp Dương Viễn cảm thấy ta quen mắt.

      từng gặp qua Dương Viễn, là năm bảy tuổi từng gặp!

      “Nó là con Văn Quốc An à? Em chắc chắn ?”

      “Em bình tĩnh chút! Nếu như nó là con trai của hai chúng ta, em thể !”

      “Ngẫm lại mà xem, con của với em, đứa con chung của chúng ta, tương lai nó được kế thừa cái gì?”

      Khi đó tỉnh lại từ mê man, mơ mơ màng màng nghe thấy mẹ mình với chú nào đó cãi nhau. đứng lên, kêu “Mẹ”.

      Tiếng tranh chấp im bặt mà dừng.

      Sau đó mẹ lại cho uống chai ‘nước ngọt’, lại ngủ thiếp .

      Tỉnh lại lần nữa an toàn về nhà. Bố bị người xấu bắt cóc rồi được chuộc về, sau đó ông liền cho mời huấn luyện viên chuyên nghiệp tới dạy kickboxing cho .

      Kỷ An Ninh có câu rất đúng, mặt đẹp khó quên.

      Người đàn ông kia gương mặt đúng là rất tuấn, được cất giấu trong trí nhớ của , khi gặp lại ta lần nữa, vẫn còn ấn tượng mơ hồ, cho nên mới có cảm giác như từng quen biết.

      Bởi vì căn bản là tự biên tự diễn, cảnh sát tìm được manh mối, nhưng trong nội tâm Văn Quốc An mơ hồ suy đoán ra là chuyện gì.

      Nếu như Trình Liên bỏ lại Văn Dụ mà , Văn Quốc An coi đây là bút chấm hết, ta cho ông tuổi thanh xuân thêm đứa bé, những số tiền kia Văn Quốc An có thể mua đứt những thứ này.

      Kết quả Trình Liên lại trở về. Thái độ đối với Văn Dụ có thay đổi, giống như đột nhiên phát hóa ra mình rất đứa con trai này.

      Dù sao cũng là đứa con mình cùng người sinh ra, đương nhiên là khác với sinh cho lão già kia rồi, phải thương hơn chứ.

      Nhưng Văn Dụ bảy tuổi, bởi vì lúc trước Trình Liên đối xử với quá lạnh lùng, nên trong nội tâm thành thói quen thân thiết hơn với bố.

      Vì thế Trình Liên mấy năm này vẫn luôn phàn nàn Văn Dụ thân thiết với bà ta.

      Văn Dụ hiểu nổi: “Bố cứ...vậy mà để mặc mẹ à?”

      Năng lực làm việc của Trình Liên yếu, nhưng nếu có Văn Quốc An ủng hộ, chỉ bằng chính bà ta, hoặc chỉ bằng thân phận phu nhân chủ tịch, cũng thể nào ngồi lên chiếc ghế CFO của tập đoàn.

      cho cùng, cũng là bởi vì Văn Quốc An đồng ý đem vị trí này cho bà ta.

      Mà Trình Liên có thể trộm tiền Văn Quốc An, tất cả đều là bởi vì Văn Quốc An cho bà ta quyền lực đủ lớn.

      Trải qua mấy ngày hoảng loạn thậm chí hoang đường, Văn Dụ rốt cuộc cũng chế được ảnh hưởng của mấy tình cảm dao động chập trùng kia, có thể bình tĩnh suy xét vấn đề.

      Trình Liên có thể rút khô tài chính nội bộ của tập đoàn, đúng là đùa, mắt xích tài chính sao đến bây giờ vẫn chưa bị đóng băng? Các công ty sao vẫn có thể bình ổn vận hành?

      Văn Quốc An làm như thế nào?

      Suy nghĩ Văn Dụ rối loạn, tràn đầy nghi ngờ.

      “Con đấy, tiểu Dụ.” Văn Quốc An , “Con còn trẻ, chờ đến lúc con bằng tuổi ta hiểu, tiền, chẳng qua chỉ là đống con số mà thôi. thể mang được.”

      “Suy nghĩ của mẹ con vừa liếc qua là thấy ngay, bà ấy đơn giản là muốn nhẫn nhịn cho đến khi ta chết, toàn bộ tài sản do con kế thừa. Bà ấy cảm thấy của con chính là của bà ấy.”

      “Loại vật như tiền, sống thể mang đến, chết thể mang . Lúc ta còn sống phát huy nó nên có tác dụng, có cái gì được chứ. Mẹ con đồng ý vì cái này mà ở lại, nguyện ý vì cái này mà đối xử tốt với con, cho con gia đình hoàn chỉnh, ta cảm thấy số tiền này đáng giá.”

      Cho nên tha thứ cùng dung túng của Văn Quốc An cho Trình Liên tất cả đều là vì sao?

      Văn Dụ khẽ động bờ môi.

      Văn Quốc An hiểu ra ý nghĩ của . Ông thở dài tiếng: “Con có phải muốn , con phải con của ta đúng ?”

      Văn Dụ sắc mặt tái nhợt.

      Văn Quốc An nhìn , chỉ tiếc rèn sắt thành thép, mắng: “Hồ đồ!”

      Văn hóa của quốc gia này, đối với chuyện huyết thống quá mức coi trọng. Văn Quốc An cho tới giờ chưa từng dạy bảo về giá trị quan này cho Văn Dụ, có lẽ Văn Dụ sống ở đây nên vẫn bị ảnh hưởng tới.

      “Con vừa sinh liền được ta ôm vào lòng, tự tay ta thay tã cho con. Ngày đầu tiên con học nhà trẻ, ta đưa con . Con chưa tan học, ta đứng ở cửa chờ đón con.”

      “Ta cầm tay con dạy con chạy xe đạp, ta dạy con chơi bóng, ta dạy con bơi lội. Con đàn piano tới quỷ khóc sói gào, ta cũng vỗ tay khen ngợi.”

      “Ta đưa con bò tường thành, trèo lên tượng nữ thần tự do, ta đưa con tới Châu Phi nhìn thảo nguyên, tới bắc cực nhìn cực quang. Ta cùng con xem giải đấu NBA*, trận chung kết World Cup.”

      *National Basketball Association (NBA) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.

      “Có lần nào họp phụ huynh mà ta vắng mặt? Có trận tranh tài thiếu bóng ta? Mỗi tờ giấy khen, mỗi cái cúp ta đều tự mình chụp ảnh cho con rồi cất giữ!”

      “Văn Dụ!” Văn Quốc An nhìn chằm chằm, trầm giọng chất vấn: “Con mặc dù phải do ta sinh, nhưng ta nuôi con! Ta dạy con! Sao lại phải là con của ta?”

      Kỷ An Ninh ở trong hành lang đợi Văn Dụ rất lâu, vô cùng yên tĩnh.

      như , đứng ở đây có thể hòa hợp, nhân viên cánh sát qua cũng nhịn được mà nhìn . Có nhân viên cảnh sát trẻ tuổi rót cho cốc nước.

      Hồi lâu sau, Văn Dụ cuối cùng cũng ra.

      Sắc mặt mặc dù vẫn còn tiều tụy, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

      Nhưng ám ảnh, hoang mang mấy ngày này vẫn cuốn lấy đều tan biến.

      Kỷ An Ninh nhìn thấy liền an tâm.

      đưa tay ra với , Văn Dụ cầm tay : “, về thôi.”

      Nhưng bọn họ vừa ra cửa chính liền bị chiếc xe hơi ngăn cản, ngay lúc cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Dương Viễn, Văn Dụ cảm thấy tay Kỷ An Ninh đột nhiên bóp chặt lấy , sức lực rất lớn.

      Mặt Dương Viễn mặc dù vẫn còn mấy vết bầm tím ứ đọng, nhưng Kỷ An Ninh vẫn nhận ra ta.

      Văn Dụ biết tại sao Kỷ An Ninh lại phản ứng như vậy, nhưng với : "Em lên xe trước, chờ lát.” đưa chìa khóa xe cho .”

      Kỷ An Ninh nhìn thoáng qua Dương Viễn, dám lộ ra biểu cảm quá ràng, chỉ “Vâng” tiếng, trước mở cửa .

      trở lại xe ngồi vào ghế phó lái, từ kính chiếu hậu nhìn tình hình bên đó.

      Văn Dụ lên chiếc xe kia, hơi cúi người chuyện với người đàn ông kia. Cửa xe mở, người đàn ông kia xuống xe.

      Nhìn qua như là Văn Dụ muốn lên xe ta, hai tay đút túi, cúi đầu, giống như đứa bé giận rỗi người lớn. Nhưng người đàn ông trung niên kia có vẻ rất kiên nhẫn, vẫn luôn ngừng thuyết phục.

      lát sau, chiếc xe kia lái .

      Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ đứng ở nơi đó, giống như hơi thất thần nhìn theo bóng chiếc xe kia.

      Nhưng lúc Văn Dụ trở lại xe mình, Kỷ An Ninh nhìn thấy có vẻ cũng có dao động tâm tình gì, trò ng mắt vẫn sáng ngời như cũ, chỉ là biểu cảm có chút lạnh lùng.

      “Người kia...là ai?” nhịn được hỏi.

      “Người quan hệ.” Văn Dụ . Cái lý do thoái thác vừa nghe xong liền biết là lấy lệ.

      Kỷ An Ninh cắn cắn ngón tay.

      Đến chỗ đèn đỏ, Văn Dụ nhìn cái hỏi: “Sao thế?”

      Kỷ An Ninh hỏi: “Vậy chuyện bố với mẹ ...?”

      Văn Dụ nắm chặt tay lái : “Về nhà rồi .”

      Kỷ An Ninh “Dạ” tiếng.

      Văn Dụ nhịn được bổ sung thêm câu: “Mẹ phải do bố giết.”

      Giọng điệu của vô cùng kiên định.

      Kỷ An Ninh nhàng thở ra : “Vậy là tốt rồi.”

      Tay phải Văn Dụ nắm chặt tay , dường như để an tâm.

      Kỷ An Ninh : “Lo lái xe .”

      Chỗ của Văn Dụ được dọn dẹp sạch .

      ra mấy ngày trước nhân viên quét dọn từng tới, Văn Dụ đuổi bà ấy . Chắc là bà ấy bị Văn Dụ dọa sợ, nên mấy ngày cũng dám tới.

      Nhưng hôm nay trước khi bọn họ ra cửa, Văn Dụ gọi điện thoại cho bà ấy, còn thêm tiền nhờ dọn dẹp. Chờ đến lúc Văn Dụ và Kỷ An Ninh cùng về nhà, cái nhà này khôi phục dáng vẻ trạng thái sáng sủa như trước.

      Kỷ An Ninh ngồi ghế sofa, nghe Văn Dụ ngừng gọi điện thoại.

      gọi điện thoại cho rất nhiều người.

      Có thư ký, có trợ lý, có luật sư, có thuộc hạ, còn có người gọi là lão Hình. còn gọi điện tới trường học.

      Lúc chuyện, khôi phục tinh thần, giống như Văn Dụ bá đạo tự tin, cái gì cũng tính trước khi xưa.

      Chờ Văn Dụ gọi xong đống điện thoại, tới ngồi xổm trước mặt , nắm chặt tay , với : “Mấy ngày tới, rất bận. Bên phía trường học sắp xếp phòng ở cho em. cũng chuẩn bị sẵn người trợ lý cho em, để ta hỗ trợ em, có việc gì cứ gọi ta, chuyện gì cũng có thể gọi qua làm. Lát nữa đưa vân tay em vào vân tay mở cửa.”

      “Nếu như có thể, hi vọng em có thể quay về học, khôi phục cuộc sống bình thường.” , đưa tay vén tóc mai , dịu dàng , “Cuộc sống sau này còn dài mà.”

      “Vậy còn ?” Kỷ An Ninh hỏi, “ về trường học à?”

    3. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      May quá qua thời gian đau khổ rồi.
      sweet mandyPhạm bòng thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 83: Chọn ai?

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Văn Dụ : “ tạm thời về trường, tạm nghỉ học.”

      Văn Dụ quả nhiên vẫn vì chuyện trong nhà mà rời khỏi trường học. Kỷ An Ninh khẽ gật đầu.

      Văn Dụ im lặng lát, cầm tay : “Vụ án của bố , thể tra ra kết quả trong sớm chiều được, còn bên công ty, có rất nhiều chuyện đợi xử lý. Mấy ngày này...”

      “Em biết.” Kỷ An Ninh cầm ngược tay , “ cần lo lắng cho em.”

      “Ừ.” Văn Dụ , “Ngày kia cùng em.”

      Ngày bà ngoại hỏa táng là vào ngày kia. Văn Dụ xong, hai người đối diện gì, im lặng .

      Sau khi thoát khỏi mấy ngày hoang đường này, về lại thực, vẫn phải đối mặt với tất cả.

      Bà ngoại rồi.

      Trong lòng Văn Dụ đắng chát. Chuyện bà ngoại ra , thoát khỏi trách nhiệm. vô tình gây tội, nhưng lại làm cho Kỷ An Ninh đau khổ to lớn.

      nên cái gì? nên làm như thế nào?

      xin lỗi” qua, có ý nghĩa, cũng thể giảm bớt đau khổ cho Kỷ An Ninh.

      ...” muốn chút gì đó nhưng cả miệng đắng chát.

      Tay Kỷ An Ninh đột nhiên dùng sức, nắm chặt tay .

      lắc đầu.

      Văn Dụ im lặng.

      Kỷ An Ninh cúi đầu xuống, trán chạm trán , hai cánh tay nắm chặt chung chỗ.

      Hồi lâu sau, hỏi: “Văn Dụ, chúng ta mãi mãi ở cùng nhau sao?”

      Kỷ An Ninh ngờ mình hỏi vấn đề này.

      Lúc trước, vẫn luôn hi vọng xa vời có thể mãi mãi ở cùng chỗ với Văn Dụ. thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho tương lai lỡ xa rời nhau.

      Cũng giống vậy, nếu như là trước kia, Văn Dụ nghe được vấn đề này nhất định cao hứng, hào khí vượt mây mà đảm bảo: “Nhất định có thể!”

      Nhưng bây giờ, trải qua cuộc sống thăng trầm cùng sinh ly tử biệt, Văn Dụ lại thẳng thắn : “ biết.”

      biết tương lai của với em liệu có thay đổi, có thể mãi mãi ở chung chỗ hay .” , “Nhưng là tại, ngay lúc này, chỉ muốn ở cùng với em.”

      có lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, hay sông cạn đá mòn nhưng đối với Kỷ An Ninh mà đủ rồi.

      khẽ cười.

      ngồi thẳng dậy, muốn chuyện quan trọng với .

      “Người hôm nay, cái người ngồi trong cái xe rất dài kia, nhất định phải cẩn thận với .”

      Văn Dụ kinh nghi bất định nhìn , hỏi: “Vì sao? Em biết ?”

      “Em biết.” Kỷ An Ninh lắc đầu, “Em, em vừa nhìn thấy , tim liền đập mãnh liệt. Giác quan thứ sáu của em cực kỳ nhạy bén, lúc em thấy Triệu Thần, cũng là loại cảm giác này. Còn có, cái người Dương Bác kia cũng thế.”

      Dù sao chuyện sống lại vẫn là chuyện nghe rợn cả người, cũng có cách tin tưởng người khác, Kỷ An Ninh đành chuyển tới chuyện giác quan thứ sáu.

      Triệu Thần thôi , Kỷ An Ninh còn nhắc tới Dương Bác...

      Ánh mắt Văn Dụ kiểu lời khó hết: “Em biết người kia là ai ?”

      Kỷ An Ninh lắc đầu, vẫn luôn muốn biết người đàn ông trung niên trong mộng là ai, nhưng vẫn có manh mối, ngờ hôm nay lại gặp được.

      Văn Dụ ấp ủ lát mới cho Kỷ An Ninh: “ là bố ruột .”

      Kỷ An Ninh chấn động.

      Văn Dụ đứng dậy ngồi xuống bàn trà, im lặng lát, đem chuyện của hết cho Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh cuối cùng cũng hiểu câu “Đời này có duyên phận” là gì.

      hỏi lại: “Xác nhận rồi? Người kia là bố ruột của .”

      Nếu như là bố ruột, tại sao kiếp trước Văn Dụ lại cách tấm thủy tinh cười lạnh với người này, chẳng thèm ngó tới.

      Văn Dụ im lặng hồi lâu : “Xác nhận rồi.”

      Văn Dụ vẫn luôn biết mặt giống với Trình Liên, giống Văn Quốc An. tại biết Dương Viễn mới là bố ruột, nhìn lại mới phát , mặc dù tổng thể bình thường vẫn giống Trình Liên, nhưng giữa lông mày hai người vẫn có mấy phần tương tự.

      Di truyền, gen, đều là chứng cứ sắt thép. Thậm chí cần làm thêm lần giám định ADN.

      Kỷ An Ninh có chút mờ mịt. Tin tức có chẳng qua cũng chỉ là mấy tin tức vụn vặt, mảnh vỡ ký ức, có cách nào suy đoán ra toàn cục.

      “Tóm lại,” do dự chút, vẫn ra, “Mặc dù là bố ruột , nhưng cho tới giờ chưa từng nuôi dưỡng , ... nhất định phải cẩn thận.”

      sợ Văn Dụ đem lời này để trong lòng, còn thêm: “ đấy, lúc em nhìn thấy , cảm thấy trong lòng căng thẳng, loại cảm giác này, giống với lúc trước nhìn thấy Dương Bác.”

      Biểu cảm Văn Dụ càng thêm phức tạp.

      Kỷ An Ninh biết mình sai chỗ nào, nhưng khẳng định là có chỗ nào đúng.

      Văn Dụ nhịn được : “Em biết Dương Bác là ai ?”

      Kỷ An Ninh lắc đầu.

      Văn Dụ thở dài, : “Bố ruột tên là Dương Viễn, Dương Bác là con của .”

      Như vậy Dương Bác chính là em cùng cha khác mẹ với Văn Dụ!

      Kỷ An Ninh khiếp sợ.

      Biết có mối liên hệ này, Kỷ An Ninh ban đầu mờ mịt cũng biến mất, gần như xác định, Dương Viễn nhất định là kẻ thù đối đầu!

      Kiếp trước Văn Dụ đấu cờ với hai cha con nhà này, bởi vì mà thua!

      bắt lấy tay Văn Dụ, trịnh trọng cảnh cáo : “ phải cứ là bố ruột có thể tin. Bố em cũng là ruột thịt, vẫn bỏ em mà chạy. Tiền ở trước mặt, huyết thống cũng trở nên đáng tin.”

      “Bố em... Từ sau khi mẹ em qua đời, em vẫn luôn được bà ngoại nuôi dưỡng, em chưa từng ở chung với ông ấy.”

      “Văn Dụ, em muốn cho ! Huyết thống và tình cảm là hai chuyện khác nhau!”

      Luận huyết thống, thể nghi ngờ là bố gần hơn so với bà ngoại. Nhưng bố lại bỏ chạy, bà ngoại rời bỏ. Dẫu là huyết thống có xa, nhưng lâu ngày ở chung, tình cảm thâm hậu, mối huyết thống gần kia, ở chung với nhau nên có cơ sở tình cảm.

      Cho nên ông dễ dàng vứt bỏ , từ mặt tâm lý mà xét là dễ như trở bàn tay.

      Văn Dụ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Kỷ An Ninh, lại nghe lời , vui mừng cười cười.

      “Yên tâm.” cầm tay , “Tròng lòng nắm chắc.”

      biết, ai mới đúng là bố mình.

      Văn Dụ và Kỷ An Ninh cùng trải qua mấy ngày hoang đường, linh hồn rời xa thể xác, cuối cùng cũng có đêm ngủ yên, cùng ôm nhau ngủ.

      Ngày thứ hai, Văn Dụ ra ngoài từ rất sớm, sắp xếp trợ lý, là người trẻ tuổi họ Cao.

      “Tiểu Văn căn dặn mấy ngày nay theo ngài, ngài có chuyện gì, cứ tìm tôi.” . Nhìn qua có vẻ là người làm việc nhanh nhẹn, thông minh tháo vát.

      Trợ lý Cao lái xe đưa Kỷ An Ninh trở lại khu tập thể Hoa đại.

      Kỷ An Ninh lên tầng. Cửa phòng sớm bị nhân viên cứu hỏa phá hỏng, trong phòng càng khói lửa mịt mù, vách tường tất cả đều cháy đen, đồ dùng phòng khách lẫn đồ điện trong nhà toàn bộ đều cháy hỏng.

      Kỷ An Ninh nhìn thảm trạng này, nhịn được ứa nước mắt, vào phòng ngủ. Lửa là từ phòng khách lan đến phòng ngủ, sau đó thủy tinh dưới nhiệt độ cao bị nổ tung, khói đặc và lửa lớn mới bị người bên ngoài phát .

      Giường trong phòng ngủ cũng bị đốt cháy. Cửa tủ quần áo rơi mất cái, bên khác bị đốt đến cháy đen, quần áo phía bị đốt sạch, ngược lại mấy thứ được nhét dưới chăn đệm vẫn còn nửa.

      Kỷ An Ninh khom lưng, đưa tay vào dưới lớp chăn đệm mò mẫm.

      Vòng tay Văn Quốc An đưa cho quá quý giá, đem nó nhét vào phía đáy tủ quần áo, chỗ trong góc nhất.

      Cái hộp kia vẫn còn nguyên vẹn, Kỷ An Ninh mở ra nhìn chút, vòng tay bên trong bị hư hại gì. đem nó bỏ vào trong túi, quay lại nhìn căn phòng này, phát hóa ra chẳng có cái gì đáng giá để mang .

      Lúc trước và bà ngoại cùng chuyển từ thành phố Du tới, chỉ mang theo chút quần áo cũng với nồi niêu chậu bát. Trong cuộc sống của hai người, vậy mà có bất kỳ vật gì có thể lưu lại kỷ niệm.

      Giống như ông trời tận lực muốn đem dấu tích tồn tại của bà ngoại xóa sạch khỏi đời .

      Kỷ An Ninh đứng lặng hồi lâu trong vết tích đám cháy.

      Trợ lý Cao đợi ở cửa ra vào, quay đầu nhìn vào, cảm thấy hình bóng bé kia sao mỏng manh gầy yếu, làm người ta cảm thấy thê lương.

      Kỷ An Ninh tới trường học tìm chủ nhiệm Từ chuyện bồi thường.

      Chủ nhiệm Từ nhìn thấy , rất là thổn thức. Người cao tuổi và trung niên cảm khái về cái chết dù sao vẫn sâu hơn so với người trẻ tuổi.

      Nghe Kỷ An Ninh ý định tới đây, ông xua xua tay : “Lãnh đạo phê chuẩn, cần em bồi thường.”

      Kỷ An Ninh cúi đầu chào chủ nhiệm Từ cái sâu: “Cảm tạ thầy, gây thêm phiền toái cho thầy và nhà trường rồi.”

      Khi đó trực tiếp ngất xỉu, Văn Dụ cũng cực ổn định, có thể có chăm sóc dễ. Mấy chuyện như khâm liệm bà ngoại, liên hệ với nhà tang lễ đều là chủ nhiệm Từ bên này hỗ trợ.

      Kỷ An Ninh vô cùng cảm kích.

      “Thôi, thôi.” Chủ nhiệm Từ khua tay, lại hỏi , “Nếu sau này gặp chuyện gì, cứ với trường.”

      Kỷ An Ninh lắc đầu : “ cần, học kỳ này em quyết định xin học bổng* nữa.” (*là học bổng cho sinh viên nghèo.)

      Nếu thực chính là vậy, Kỷ An Ninh và bà ngoại thể gạt bỏ nhau, nhưng đúng , có bà ngoại, phải chịu áp lực kinh tế. Tiền làm thuê kiếm được, khó để nuôi sống bản thân.

      Chủ nhiệm Từ muốn câu “Vậy cũng tốt” lại cảm thấy lời này xuôi tai, liền nuốt lại.

      Lúc này chưa đến giờ tan học trưa, trong sân trường vẫn có tốp năm tốp ba sinh viên, nhưng đa phần là học trong mấy tòa nhà.

      Kỷ An Ninh ngang qua sân thể dục, nhìn thấy sinh viên tập thể dục.

      Đều tràn đầy năng lượng, đều là ánh nắng tươi sáng.

      Kỷ An Ninh nhìn những sinh viên buồn lo kia, nhìn lâu.

      đường trở về, trợ lý Cao nhận điện thoại, cho đối phương địa chỉ, là chỗ ở của Văn Dụ.

      Chờ đến lúc bọn họ về tới nhà, nữ trợ lý mang theo hai người, đưa rất nhiều quần áo tới, còn thêm vài đôi giày.

      Đồ của Kỷ An Ninh, ngoại trừ bộ quần áo người cùng cái túi còn gì khác. Hôm qua ra ngoài, chỉ mặc quần áo Văn Dụ, quần dùng đai lưng thắt chặt, ống quần gập lại, nhìn rộng thùng thình.

      Quần áo cũng bị bẩn, mấy ngày nay vẫn luôn vứt mặt đất quản. Tới tận hôm qua khi nhân viên dọn dẹp tới giặt cho, mới mặc lại đồ của mình. Nhưng cũng chỉ có mỗi bộ này.

      ngờ Văn Dụ bận rộn như vậy mà vẫn nhớ tới việc này.

      Kỷ An Ninh đợi tới tối khuya, Văn Dụ mới về.

      Kỷ An Ninh ngủ ghế sofa, bị ôm ngang nên tỉnh lại.

      về rồi?” dụi mắt, “Sao về muộn vậy?”

      “Chắc mấy ngày nay đều về muộn thế này.” Văn Dụ , “Em đừng đợi . Cứ ngủ trước .”

      tắm vội, lúc trở lại giường, người còn mang theo hơi nước. Kéo Kỷ An Ninh vào lòng, cái gì cũng làm, chỉ lẳng lặng ôm .

      Kỷ An Ninh mơ mơ màng màng ngủ thiếp , biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên tỉnh lại, phát Văn Dụ vẫn mở mắt nhìn trần nhà.

      ngủ được à?” ngồi dậy.

      “Ừ.” Văn Dụ , “Suy nghĩ chút chuyện.”

      Kỷ An Ninh hỏi là chuyện gì. ghé vào bả vai , trán chạm vào mặt , vươn tay ôm .

      Hồi lâu sau, Văn Dụ nhàng : “An Ninh...”

      Kỷ An Ninh: “Hử...”

      Văn Dụ nhìn lên trần nhà : “Hôm qua, bố cho chọn lựa.”

      “Chọn gì?” Kỷ An Ninh hỏi.

      “Ông để tự chọn, chọn ai là bố của mình.”

      Kỷ An Ninh lập tức tỉnh táo.

      chọn ai?” hỏi.

      “Đương nhiên.” Văn Dụ , “Căn bản cần chọn.”

      Trong lòng mình, chỉ có người bố.


    5. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Người ta hay " công sinh bằng công dưỡng" nên ai nuôi mình, thương mình là mình chọn thôi Văn Dụ ơi.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :