1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Yên Cô Nương

      Tử Yên Cô Nương New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      19
      đúng là ko bằng cầm thú.... sao vs chị k cho tụi em ăn thịt, ..... ko có chất dinh dưỡng..... aaaaaaaaa
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Mãi mà chưa có thịt vậy nè, 2 ng chậm chạp quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 100
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc Diệp Tuệ tham gia show chân khỏi hẳn, cần ngồi xe lăn nữa, cuộc sống được ôm tới lui mà Thẩm Thuật mong muốn cũng kết thúc.

      Trước hôm ghi hình, Diệp Tuệ còn mua vài bộ quần áo với phong cách hoàn toàn trái ngược với Thẩm Thuật thường ngày.

      Vì muốn che giấu kỹ nên Diệp Tuệ trang điểm nhiều lớp cho , ngay cả Tiểu Lưu khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thuật sau khi hóa trang cũng hoảng hồn lúc, ngờ là Thẩm Thuật cũng theo Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ rất hài lòng với khả năng hóa trang của mình, ngày ghi hình, hai người dậy rất sớm, Diệp Tuệ giúp Thẩm Thuật hóa trang tốt xong rồi mới ra cửa.

      Trong số khách mời còn có cả Tống Bạch, đến ngày quay Diệp Tuệ mới biết, lúc đến địa điểm quay Tống Bạch còn chưa đến.

      Căn phòng mà Diệp Tuệ đứng đây cũng chính là nơi mà bọn họ phải ở lại qua đêm.

      Khách mời vẫn chưa đến đủ nên chương trình chưa được bắt đầu, đầu tiên Diệp Tuệ quét mắt nhìn lượt căn phòng, kỳ lạ là trong này trống rỗng, con ma nào cả, ngay cả cái bóng cũng thấy.

      Diệp Tuệ nghĩ ngợi miên man nữa, dù sao có Thẩm Thuật ở đây rồi, việc gì phải sợ hết, lại đưa mắt về nhìn .

      cảm thấy có gì đó đúng, các nhân viên nữ đứng bên cạnh cứ liếc nhìn mãi thôi, liếc xong lại chụm đầu vào bàn luận.

      Ngay cả nhân viên đứng sau cũng chuyện về , lúc nghe thấy họ gì, Diệp Tuệ suýt muốn đóng gói mang về nhà luôn.

      Hai nhân viên nữ đứng sau đồng thanh : “ nhân viên mới đến kia đẹp trai quá!”

      nhân viên này bọn họ quen, mặc dù da hơi đen chút nhưng ngũ quan vẫn cực kỳ thu hút.

      Trước kia Tống Bạch cũng từng hợp tác với Diệp Tuệ trong show thực tế, bé luôn theo sau Diệp Tuệ gọi chị, sau đó hai người cũng có gặp nhau trong những hoạt động khác, nhưng Tống Bạch chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Thuật.

      Vừa vào phòng, Tống Bạch chạy đến chỗ Diệp Tuệ, sau khi gặp tai nạn, Tống Bạch vẫn luôn mong ngóng khỏe lại.

      “Chị Diệp Tuệ, em nhớ chị lắm.” Tống Bạch , “Ngày nào em cũng lên mạng đọc tin tức về chị đấy.”

      Tống Bạch khoác tay Diệp Tuệ, vui vẻ cọ cọ vào người , làm quản lý của bé còn sợ là chùi hết lớp trang điểm mặt , phải vội vàng nhắc nhở bé mấy câu.

      Diệp Tuệ cười xoa đầu Tống Bạch: “Dạo này học hành thế nào rồi?”

      “Thi cuối kỳ em đứng top 50 của khóa đấy chị.” Tống Bạch vừa vừa ôm chặt tay Diệp Tuệ.

      Thẩm Thuật đứng bên cạnh , khẽ nhíu mày, hai này có phải hơi thân mật quá rồi ? Với cả…Bình thường Diệp Tuệ còn chưa bao giờ xoa đầu , vậy mà sao lại đối tốt với bé này thế?

      Thẩm Thuật cố giữ bình tĩnh, tự với chính mình rằng đây chỉ là bé mười mấy tuổi thôi, còn là chồng hợp pháp của cơ mà, thể cứ ghen tuông bừa bãi như trước được.

      Diệp Tuệ phát ra ánh mắt u oán của người nào đó rồi, khỏi nghiêng đầu nhìn cái.

      Cái mặt kia bị dặm phấn cho đen rồi, giờ sắc mặt còn đen lại nữa, làm buồn cười chịu được, Thẩm Thuật ngay cả lúc ghen nhìn cũng đẹp trai quá .

      nhân viên đứng bên cạnh Tiểu Lưu là người mới ạ?” Tống Bạch hỏi , bé cảm thấy người Thẩm Thuật toát ra loại khí chất mà người ta dám tới gần.

      biết có phải bé bị ảo giác mà còn cảm thấy người kia có chút địch ý với mình nữa.

      Diệp Tuệ vỗ vào người Thẩm Thuật, nghiêm túc giới thiệu với Tống Bạch: “ ấy là Tiểu Thẩm.”

      Thẩm Thuật được gọi là “Tiểu Thẩm” lúc này chỉ biết giật khóe môi, rất phối hợp gật đầu cái, tiếng nào, cực kỳ trầm mặc.

      Tống Bạch ồ tiếng, bị thái độ của Thẩm Thuật dọa chạy mất, ngồi xổm bên cạnh đạo diễn nghịch điện thoại.

      Các khách mời dần đến đông đủ, tám giờ tối, mọi người đứng trong phòng khách, chuẩn bị ghi hình trực tiếp mạng.

      Nơi này là căn nhà bị ma ám mà người ta hay đồn, bây giờ trở thành địa điểm quay.

      Mặc dù có lời đồn như vậy, nhưng nơi đây chưa từng xảy ra tai nạn chết người, cho nên tổ chương trình mới quyết định lựa chọn.

      Các khách mời có cả nam và nữ, nhân viên làm việc phái nam nhiều hơn, dương khí coi như đầy đủ, còn có cả đội an ninh y tế chuyên nghiệp nữa, có gì phải sợ cả.

      Diệp Tuệ nhìn thấy người phụ nữ xa lạ, khoảng dưới bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ trầm tính, đứng yên ở góc, lúc tự giới thiệu bản thân cũng chỉ đúng câu, chị ấy họ Chu.

      Chương trình vừa bắt đầu, đạo diễn liền lại cho mọi người biết về câu chuyện xưa trong căn nhà này.

      Tục truyền từ thời dân quốc, ở con đường này có rạp hát, là nơi tụ hội của rất nhiều danh ca nổi tiếng, mà căn nhà này là nơi ở của người phụ nữ rất thích nghe hí khúc.

      Chiến tranh nổ ra, bom đạn phá hủy toàn bộ mảnh đất này, gần như san phẳng thành bình địa.

      Về sau khi con đường này được gây dựng lại, ở căn nhà thứ nhất của khu phố, người ta thường xuyên nghe được tiếng hát lúc nửa đêm, còn có tiếng bước chân, nhưng ra cửa xem thấy có bóng dáng ai cả.

      Mặc dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng cũng đủ khiến cho người ở trong căn nhà này sợ hãi dọn nơi khác, lâu dần, căn nhà này có ai dám ở.

      Đạo diễn kể lại câu chuyện nghe rất sống động, cảm giác như đúng là có câu chuyện ấy vậy.

      Các khách mời ngồi quây quần salon, tiếng đồng hồ trong căn phòng phát ra thanh trầm thấp, giọng của đạo diễn Tôn trầm khàn theo tiếng kim giây đồng hồ chạy, khiến cho lòng người run sợ.

      Đạo diễn Tôn nở nụ cười đáng sợ: “Đây chính là nơi mà các bạn ngủ lại tối nay, chúc các bạn may mắn.”

      người tên Kim Cương với thân hình cường tráng lên tiếng khinh thường: “Đạo diễn à, tổ chương trình tối nay cũng phải ở lại đây luôn còn gì?”

      Bầu khí đáng sợ mà đạo diễn Tôn vất vả tạo ra bị phá hỏng trong chớp mắt: “…”

      Cùng lúc đó, dân mạng ngồi xem trực tiếp cũng hưng phấn đến mất ngủ.

      “Livestream nhà ma vào buổi đêm, tối nay khỏi ngủ luôn nhá!”

      “Mọi người nhìn cái người ở trong góc kia , trông lạ lắm đúng ? Các nghệ sỹ khác tôi biết hết, chỉ có người kia là ai vậy? Đừng là ma nhé aaaaa!!!”

      “Lầu đừng có tự dọa mình! Tổ chương trình có là mời chuyên gia tới mà, tôi thấy người kia nhìn có vẻ có khí chất lắm, Diệp đại tiên của chúng ta phải đối đầu với thiên sư chân chính rồi ha ha ha.”

      Sau khi đạo diễn rời , các khách mời bắt đầu ngồi xuống, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ ngủ.

      Diệp Tuệ lấy mì tôm trong túi ra: “Có ai thấy đói ? Muốn ăn đêm ?”

      Kim Cương giơ tay: “Cho tôi hai gói.”

      Vì giữ dáng nên các khách mời nữ đều có thói quen ăn đêm.

      Tống Bạch lấy bài tập Toán ra, : “Chờ lúc em làm bài xong mì cũng được nấu xong rồi.”

      Kim Cương nhìn tờ bài tập của Tống Bạch, xung phong nhận trách nhiệm giảng dạy cho bé, đừng thấy người ta chỉ phát triển cơ bắp mà nhầm nhé, năm đó thành tích thi tốt nghiệp của rất tốt đó.

      Kim Cương to con ngồi bên cạnh Tống Bạch là học sinh trung học, rất kiên nhẫn giảng cho bé mấy bài tập Toán.

      Triệu Hủy lấy mặt nạ trong túi ra, rửa mặt sạch rồi đắp lên, vừa đắp vừa nghịch điện thoại.

      Bầu khí rất hài hòa, bình tĩnh của các nghệ sỹ khiến cho đạo diễn Tôn rất hài lòng, đây là điều mà ông mong muốn. Bây giờ bọn họ bình thản thế này thôi, đến đêm khuya tổ chương trình tạo ra những tình huống rất đáng sợ, đảm bảo khiến cho bọn họ sợ hãi.

      “Tôi có cảm giác các nghệ sỹ phải là đến nhà ma ở mà là hưởng thụ cuộc sống đúng hơn ấy.”

      “Ở trong nhà ma mà nấu mì tôm, làm bài tập, đắp mặt nạ dưỡng da, các chị còn làm được chuyện gì nữa làm nốt cho em xem , ha ha ha ha muốn em cười chết sao?”

      Mùi mì tôm tỏa hương ngào ngạt khắp phòng, cuối cùng cũng có khách mời ý thức được là bọn họ tham gia chương trình về ma quỷ tâm linh.

      Khổng Giang : “Thơm quá, có sợ dụ ma quỷ tới ?”

      Bình luận chạy qua toàn những chữ ha ha ha ha, ai tin đây là nhà ma cả.

      Các khách mời cười vui vẻ, trong bếp, Diệp Tuệ mở vung nồi, chuẩn bị gắp mì ra bát.

      Chu thiên sư vẫn rất trầm tĩnh, sắc mặt nặng nề ngồi ở góc, lạnh lùng nhìn lượt các khách mời, lắc đầu thở dài.

      Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thở dài, khiến mọi người sợ đến toát mồ hôi lạnh, theo thanh nhìn lại, tầm mắt bọn họ đều tập trung người Chu thiên sư.

      Sao Chu thiên sư lại đột nhiên than thở như thế? Có chuyện gì xảy ra sao?

      Bọn họ quên rằng, Chu thiên sư cũng chỉ là khách mời bình thường mà tổ chương trình mời tới, người ta có những hành động gì cũng có nghĩa là trong nhà này có chuyện bình thường.

      Các khách mời càng nghĩ càng thấy sợ, trong đầu lên rất nhiều cảnh đáng sợ trong phim kinh dị.

      Chỉ có duy nhất Diệp Tuệ là bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: “Chu thiên sư, chị có muốn ăn mì ?”

      Chu thiên sư nghĩ lúc, chậm rãi giơ ngón tay ra, : “Cho tôi bát ít thôi.”

      ra phải Chu thiên sư phát ra điều bất thường, mà là người ta đói bụng thôi. Tất cả mọi người đều mở mang tầm mắt, bọn họ sững sờ nhìn Diệp Tuệ lấy thêm bát mì tôm bưng tới cho Chu thiên sư.

      Sau đó, lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến Chu thiên sư lạnh lùng thanh cao cầm đũa gắp mì hút sùn sụt, vẻ mặt tuy vẫn nghiêm trang, cơ mà…

      Chu thiên sư à, tôn quý của chị đâu mất rồi?

      “Khách mời ai cũng lầy cả, đến Chu thiên sư mà cũng như vậy luôn.”

      “Người ta là đệ tử chính tông của phái Mao Sơn, là thiên sư chân chính đó, chẳng qua hơi khó tính chút thôi, thôi tôi bịa tiếp được nữa rồi, mời lầu dưới.”

      Chương trình này ghi lại toàn bộ quá trình cho khán giả xem, tất cả các ngóc ngách trong nhà đều có gắn camera theo dõi.

      Tất nhiên nhà vệ sinh có camera, cảnh các nghệ sỹ thay quần áo bị quay lại.

      Tuy nhiên vì số lượng khách mời tương đối nhiều nên thể chờ xếp hàng để vào chung nhà vệ sinh được, các nghệ sỹ nữ có thể vào nhà vệ sinh khác rồi lấy quần áo bịt camera lại là xong.

      Diệp Tuệ vào toilet có camera, thay quần áo ngủ, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.

      “Diệp Tuệ đâu rồi?! thấy ấy đâu cả, có phải xảy ra chuyện gì rồi ? Nghĩ đến thể chất đặc biệt của ấy, tự dưng tôi thấy lo quá.”

      “Giời ạ, Diệp Tuệ vừa mới vào toilet thôi, khuya rồi đừng lung tung, ở đó có nhiều nhân viên như thế, sao mà có chuyện gì được.”

      Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, lúc Diệp Tuệ đánh răng, cúi đầu xuống, lâu sau bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, dường như cảm nhận được điều gì đó.

      dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên, thấy gương lên ba chữ: Tây Sương Ký.

      Tay cầm cốc của trở nên căng cứng, làm bộ như có việc gì, bắt đầu súc miệng.

      lát sau ngẩng lên tiếp thấy chữ gương biến mất, trong gương phản chiếu mặt của , mặt gương sạch bị đọng chút hơi nước nào.

      Diệp Tuệ liếc nhìn quanh vòng, thấy có gì cả.

      Nếu ở đây có ma tại sao đôi mắt này của lại nhìn thấy chứ?

      Diệp Tuệ ban nãy còn bình tĩnh nấu mì tôm, giờ ăn no xong đánh răng rửa mặt lại bình tĩnh nổi nữa rồi.

      Lúc ra toilet, sắc mặt hơi tái , mắt tự chủ được mà nhìn về phía Thẩm Thuật ở bên ngoài trường quay.

      Thẩm Thuật ngồi đằng sau máy quay, vẫn luôn chú ý tới Diệp Tuệ, hai người nhìn nhau, Thẩm Thuật dùng khẩu hình với : Đừng sợ, ở đây.

      Diệp Tuệ gật đầu, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Thuật là dũng cảm hơn rất nhiều.

      Dân mạng với con mắt tinh tường cũng nhận ra khác lạ của Diệp Tuệ.

      “Sắc mặt của Diệp Tuệ hình như hơi là lạ, có phải có chuyện gì trong toilet ? Trong đấy có camera nên ai nhìn thấy gì cả.”

      “Mấy người nghĩ xem Diệp Tuệ vừa mới nhìn ai? Lúc nãy ấy cứ mực nhìn về hướng, ở đó có người rất quan trọng sao?”

      “Chắc là nhìn đạo diễn thôi chứ nhìn ai, trong phòng toàn các nhân viên công tác thôi mà.”

      Mặc dù căn nhà này có rất nhiều phòng riêng, nhưng các nhân viên muốn đảm bảo an toàn cho các nghệ sỹ, nên bọn họ buộc phải để cho tất cả khách mời ở chung chỗ để tiện theo dõi.

      Buổi tối, khách mời nam và khách mời nữ chia làm hai nhóm, tất cả nằm tất ở trong phòng khách mà ngủ.

      Phòng khách được dọn dẹp sạch , các nghệ sỹ bận rộn trải chăn đệm dày rồi chui vào nằm.

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật ở cách xa, sau đó nằm xuống.

      lúc mọi người chuẩn bị chuyện đôi ba câu đèn trần nhà bỗng lóe lên mấy cái, đèn tắt tự dưng lại sáng lên.

      Bầu khí bỗng chốc căng như dây đàn, dường như chỉ cần kéo đứt. Giờ phút này, mọi người hẹn mà cùng im lặng, cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió bên ngoài cửa sổ.

      Diệp Tuệ nhìn mọi người lượt, phát trừ ra ai cũng sợ, đến cả Kim Cương luôn tự xưng là sợ trời sợ đất cũng nằm cứng đơ chỗ.

      Tống Bạch càng cần phải , bé vội vàng rúc sát vào người Diệp Tuệ, dính chặt lấy , bấy giờ mới cảm thấy an tâm hơn.

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, quả nhiên vẫn bình thản đứng yên tại chỗ, chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

      Người đầu tiên phá vỡ yên tĩnh là Kim Cương, hình như ấy bình tĩnh trở lại, cười hì hì hai tiếng: “Đừng sợ, phòng ốc cũ rồi nên đèn đóm chập chờn là chuyện bình thường, vấn đề gì đâu.”

      Diệp Tuệ cũng vỗ vai Tống Bạch để an ủi bé.

      Tống Bạch hỏi : “Chị ơi, chị có nghĩ trong nhà này có ma ?”

      Diệp Tuệ biết nơi này chắc chắn có ma, nhưng thể thẳng với Tống Bạch như thế được, tất cả mọi người hoảng sợ mất.

      Giọng Tống Bạch tuy lớn, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh nghe vẫn rất ràng, bé vừa xong, tất cả khách mời đều quay sang nhìn Diệp Tuệ, chờ trả lời.

      Diệp Tuệ cười : “Ở đây nhiều người thế này, cho dù có ma nó cũng dám xuất đâu.”

      Diệp Tuệ trả lời thẳng câu hỏi của Tống Bạch mà đùa với bé, nhưng cũng đủ khiến mọi người an tâm hơn.

      Kim Cương cũng phụ họa theo lời , ấy thậm chí còn đánh bạo muốn kể chuyện ma: “Lúc này mà kể chuyện ma tiếc quá.”

      “Để tôi kể cho mọi người phiên bản hài nhé, đảm bảo ai cũng phải cười cho mà xem.”

      Nghe ấy muốn kể chuyện, mọi người đều đồng loạt xúm vào, Kim Cương là người rất sôi nổi, truyện ấy kể chắc chắn làm cho mọi người thích thú.

      “Ngày xửa ngày xưa, có người tin rằng trong nhà này có ma nên đánh liều dọn vào ở. Buổi tối ngày thứ nhất, ấy phát đèn trong nhà bị hỏng hết, làm thế nào cũng bật sáng được, cho nên sợ quá phải mời thầy về nhà xem thế nào.”

      “Mà ông thầy kia cũng chỉ là tên gà mờ, sau khi kiểm tra toàn bộ các phòng, cuối cùng ông ấy là đèn sáng vì dây điện bị chuột cắn đứt rồi, khuyên ấy còn trẻ nên mê tín quá.”

      “Sau khi nối lại dây điện, quả nhiên đèn sáng, mấy ngày sau xảy ra chuyện gì nữa. Đến ngày thứ tư…”

      Câu chuyện của Kim Cương vừa mới bắt đầu đèn trần rất phối hợp mà chập chờn vài cái, sau đó tắt phụt, cả căn nhà chìm trong bóng tối.

      khí lại rơi vào yên tĩnh.

      Diệp Tuệ rất bình tĩnh đứng dậy tới chỗ công tắc điện, vừa nãy tận mắt trông thấy có con ma chơi xấu dập cầu dao điện .

      bật đèn lên, căn phòng lại sáng trở lại, chiếu lên gương mặt cứng đờ của các khách mời, Diệp Tuệ là người duy nhất giữ được bình tĩnh, trấn an cảm xúc của mọi người.

      “Kim Cương, chuyện kể hay lắm, điện vừa nhảy áp nên đèn mới tắt thôi.”

      Trong nháy mắt mọi người đều tập trung nhìn Diệp Tuệ, ai cũng bị thái độ bình tĩnh của Diệp Tuệ ảnh hưởng nên cũng từ từ thả lỏng tâm trạng.

      ra tổ đạo diễn cũng có ý định chơi xấu chút để dọa các khách mời, nhưng ngờ bọn họ còn chưa kịp làm gì đèn tắt rồi.

      “Vừa rồi tắt đèn đấy à? Sao tôi thấy gì?”

      “Tôi còn tưởng là tắt chứ, hay là có ai tắt mà tôi với nhìn thấy nhỉ?”

      Các nhân viên bắt đầu xôn xao, hiểu sao lại có chuyện vừa rồi xảy ra.

      Đạo diễn tưởng là các nhân viên làm, còn khen bọn họ vì tạo hiệu ứng kịp thời, ngờ các nhân viên cũng chẳng biết gì cả.

      Diệp Tuệ liếc mắt nhìn Thẩm Thuật, hiểu sao lại cảm giác được tự hào trong ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn .

      Bình thường ở trước mặt luôn là đứa nhát gan, bây giờ lại có thể bình tĩnh đến vậy, còn cách nào cả, các khách mời ai cũng sợ hãi, phải can đảm lên thôi.

      Diệp Tuệ cúi đầu cười trộm, dám để cho camera quay được.

      Kim Cương nhận được lời khen từ Diệp Tuệ, tiếp tục kể nốt câu chuyện còn dang dở, các khách mời cũng hào hứng, chuyện ma chính là như thế đó, càng sợ lại càng muốn nghe.

      “Đến buổi tối ngày thứ tư, người kia lại cảm thấy có gì đó bình thường, nửa đêm bỗng có tiếng ai đó gõ cửa…”

      Cốc cốc cốc!

      Chuyện ma của Kim Cương lại linh nghiệm rồi, cái cửa sổ ngay gần chỗ ấy biết bị ai gõ, làm ấy sợ quá ngậm chặt miệng lại.

      Mọi người đồng loạt nghĩ đến mấy tin đồn về Diệp Tuệ, nghe là đại sư có thể hàng trừ ma, cho nên bọn họ theo bản năng coi Diệp Tuệ là vị cứu tinh, ồ ạt chạy tới núp phía sau .

      Trong số họ có Kim Cương chạy nhanh nhất, cả nhóm ai cũng run hết người, hoàn toàn quên mất vị thiên sư chân chính kia.

      Chu thiên sư: “…”

      Cốc cốc cốc!

      Lại thêm ba tiếng gõ cửa.

      Diệp Tuệ nhìn thấy con ma nghịch ngợm đứng bên ngoài cửa sổ, nó rất phối hợp với câu chuyện Kim Cương kể, tái lại khung cảnh trong câu chuyện.

      vẫy tay với Thẩm Thuật, : “ mở cửa sổ giúp tôi được ?”

      Thẩm Thuật kéo thấp mũ xuống, tay cầm máy quay, gần như che hết cả gương mặt.

      cúi đầu tới bên cạnh Diệp Tuệ, hai người cùng tới chỗ cửa sổ. Thẩm Thuật mở cửa ra, con ma kia bất ngờ bị cửa đập mạnh vào mặt làm ngã vật ra đất, cửa sổ vẫn còn in hằn vết mặt của nó.

      Kim Cương run rẩy chỉ tay vào cửa sổ: “Diệp Tuệ, hình như cửa có hình mặt người đúng ?”

      Diệp Tuệ bình tĩnh lấy khăn tay ra lau cửa sạch : “Có sao?”

      Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, Diệp Tuệ à, đừng có là mắt chúng tôi kém đấy nhé, ai cũng thấy là vừa mới lau cái thứ đáng sợ kia rồi đó nha.

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Đọc ngôn tình đêm khuya này như xem truyện ma vậy nè. .
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Ủa rồi có í gì??? ma cũng vừa vừa chứ :))
      Nhắm làm diễn viên hay gì mà ngta kể chuyện sao tái i chang :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :