1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 80 (tiếp)

      Tay chân Kỷ An Ninh như nhũn ra, chống đỡ nhảy mấy lần, mới chống được lan can đá, nhấc chân đứng lên.

      Làn da cảm nhận được cái lạnh buốt của lan can đá, lạnh đến đau buốt. Kỷ An Ninh biết cảm giác rơi xuống đáng sợ ra sao. Kiếp trước trải nghiệm qua.

      Bà ngoại, đợi cháu với.

      Kỷ An Ninh nhắm mắt lại, hướng về phía ngoài ngã xuống.

      Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của người con trai, trong nháy mắt ôm lấy ! Mạnh mẽ kéo xuống khỏi lan can đá!

      “Kỷ An Ninh!” Văn Dụ đỏ ngầu cả mắt, “Em điên rồi!”

      Văn Dụ kéo Kỷ An Ninh vào phòng khách ấm áp, cạch tiếng đóng lại cửa thủy tinh sát đất, ngăn cách khí lạnh bên ngoài. quỳ mặt đất, đem Kỷ An Ninh ôm vào trong ngực.

      Cả người Kỷ An Ninh lạnh cóng, tay chân cũng như khối băng. nằm trong ngực , đờ đẫn dựa vào , có chút tức giận.

      Văn Dụ cảm thấy rất sụp đổ.

      Dù Kỷ An Ninh đánh , mắng đều được. Đừng như vậy, đừng như vậy!

      sờ chân , như tảng băng. chỉ mặc mỗi cái áo ngủ mỏng manh, đứng ban công hứng gió lạnh.

      Bây giờ là tháng hai!

      Cả chân lẫn tay đều lạnh buốt, cả người cũng lạnh buốt.

      Văn Dụ dùng lực, đứng dậy đem bế lên, xông về phía nhà vệ sinh trong phòng ngủ, ôm vào phòng tắm.

      Mở chốt, nước nóng dội từ đỉnh đầu xuống.

      Kỷ An Ninh kêu lên tiếng nào, ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng , chỉ giơ tay ôm lấy đầu, co người lại.

      Văn Dụ cởi quần áo của mình ném xuống đất, đẩy Kỷ An Ninh đứng dưới nước nóng xối ướt sũng, sau đó kéo áo ngủ người .

      Kỷ An Ninh ôm lấy thân thể mình, co lại đến góc tường. Tóc ẩm ướt từng sợi che khuôn mặt, từ trong khe hở lộ ra đôi mắt, ảm đạm vô thần, giống như mất khả năng phản ứng với thế giới bên ngoài.

      Văn Dụ đem vòi hoa sen cầm trong tay, từng bước kéo từ trong góc ra, kéo vào trong ngực mình, nghiến răng : “Em muốn làm gì? Em điên rồi sao? Kỷ An Ninh! Em chuyện cho !”

      dùng nước nóng tưới lên , từ đầu tới chân, đều đều tưới qua thân thể , tới tận khi người ấm lên, câu cũng .

      Trong phòng tắm phủ kín hơi nước.

      Treo vòi hoa sen lại, Văn Dụ đem Kỷ An Ninh cẩn thận ôm vào ngực.

      “Kỷ An Ninh, chuyện, chuyện được ?” Văn Dụ khóc, “Kỷ An Ninh, xin lỗi, xin lỗi...”

      Lông mi Kỷ An Ninh rung động, ngước mắt lên.

      muốn gì đó, hé miệng, chỉ phát ra tiếng “A”, khàn giọng, khó nghe.

      “Em cái gì? Em muốn cái gì?” Văn Dụ ôm lấy mặt hỏi.

      “Em đánh ! Cắn cũng được.” nắm lấy tay đành về phía mình, khóc , “Em đừng như vậy. Bà ngoại rồi, em vẫn còn mà!”

      Kỷ An Ninh có rất nhiều lời muốn với , lại thể ra.

      rơi lệ, kiễng chân lên hôn người con trai ở bên bờ sụp đổ này.

      Văn Dụ cũng rơi nước mắt, ôm Kỷ An Ninh chặt.

      Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, vận mệnh đem hai người trẻ tuổi bọn họ lật qua lật lại mà đùa bỡn, để linh hồn bọn họ đau đớn mỏi mệt.

      Bọn họ ôm lấy nhau, giống hai sinh mạng truyền cho nhau ấm áp, mà giống với hai cái xác hồn gặm cắn máu thịt đối phương.

      Văn Dụ vốn sống mình, nhưng lại có cái giường rất lớn.

      Thời điểm đau đớn, Kỷ An Ninh cũng chỉ phát ra tiếng “A” ngắn ngủi, sau đó lên tiếng.

      Văn Dụ cũng chiếm được vui vẻ. Thân thể của cũng đau.

      Nhưng bọn họ vẫn cố chấp chiếm hữu lấy nhau.

      Di động Văn Dụ kêu rất nhiều lần, nhưng nhận.

      Điện thoại Kỷ An Ninh ngẫu nhiên vang lên, cũng nhận.

      Hai người quan tâm, cách ly khỏi thế giới, trong gian phòng đen tối, biết ngày đêm mà làm tình.

      mặt đất ném đầy bao cao su dùng qua, trong phòng đầy mùi tanh nồng, ngay cả hệ thống thanh lọc khí cũng thể lọc hết mùi hương khác thường này.

      Kỷ An Ninh bị khát tỉnh, mở mắt ra.

      Cả người nằm trong ngực Văn Dụ. Hai người đều mảnh vải che thân, lấy trạng thái nguyên thủy mà ôm nhau cùng chỗ.

      Kỷ An Ninh muốn ngồi dậy. Cánh tay Văn Dụ bỗng nhúc nhích, muốn ôm lại mềm mại bất lực.

      Văn Dụ chống người ngồi dậy, trong mờ tối nhìn Kỷ An Ninh bò xuống giường, từ dưới đất nhặt lên cái áo của mặc lên người, chân trần ra ngoài.

      xoa xoa mặt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      Kỷ An Ninh tìm được nước uống, còn nghe thấy tiếng điện thoại mình vang lên, liền qua xem.

      mặt bàn phòng ăn chất đầy hộp thức ăn mấy ngày nay họ gọi, bốc mùi.

      Điện thoại Kỷ An Ninh và Văn Dụ đều ghế sofa. Điện thoại gọi tới Văn Dụ nhiều, điện thoại hao hết pin nên tắt máy, điện thoại Kỷ An Ninh vẫn còn chút pin.

      Có thấy thông báo điện thoại, là Mạnh Hân Vũ gọi. Ngay lúc qua, tiếng chuông im bặt mà dừng, điện thoại tắt.

      Mãnh Hân Vũ từ bỏ.

      Kỷ An Ninh khẽ cụp mắt.

      Điện thoại bỗng vang lên chuông báo, Mạnh Hân Vũ gửi tin nhắn cho .

      Kỷ An Ninh cầm điện thoại di động lên, ngồi xuống ghế sofa, mở màn hình lên.

      [An Ninh, cậu ở đâu?]

      [Cậu vẫn ổn chứ?]

      [Vừa về trường nghe được chuyện của cậu, thể tin nổi.]

      [Cậu ở cùng với Văn Dụ à?]

      [Tất cả mọi người đều lo lắng cho cậu, cậu trả lời điện thoại được ?]

      ...

      ...

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ninh Ninh và Văn Dụ cố lên! Cùng nhau cố gắng vượt qua nhé. Kiếp trước chỉ có mỗi Văn Dụ tự mình gặm nhấm nỗi đau vừa mất mẹ, vừa phải con ruột của ba Dụ. Kiếp này thêm An Ninh. 2 người cố lên!
      Hale205 thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 81: Đối mặt

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Mấy ngày nay, Mạnh Hân Vũ nhắn cho rất nhiều tin, mãi đến vừa rồi, nàng còn nhắn xin nhắn lại tin để báo bình an.

      nàng nhắc tới khai giảng, Kỷ An Ninh nhìn thoáng qua ngày tháng mới giật mình phát , vậy mà là mồng tháng ba. cùng Văn Dụ, thế mà liên tục mấy ngày mấy đêm rời khỏi căn nhà này.

      cầm điện thoại ngẩn người, Mạnh Hân Vũ lại nhắn thêm tin mới, lần này là gửi tin nhắn thoại.

      Kỷ An Ninh ấn mở, nghe được giọng của Mạnh Hân Vũ.

      “An Ninh, có chuyện này tớ muốn với cậu.” Mạnh Hân Vũ , “Mẹ tớ...mất rồi.”

      Kỷ An Ninh đột nhiên mở to hai mắt.

      Giọng Mạnh Hân Vũ tiếp: “Ngay mùa xuân...”

      Tin nhắn thoại còn chưa nghe hết, điện thoại liền kêu tích tích hai tiếng, hết pin, máy tự động tắt nguồn.

      Kỷ An Ninh hốt hoảng tìm túi của mình, lấy dây sạc, cằm vào nguồn điện. đợi khoảng phút mới khởi động lại máy.

      lần nữa mở tin nhắn thoại, lại nghe thấy giọng Mạnh Hân Vũ.

      “An Ninh, có chuyện này tớ muốn với cậu. Mẹ tớ...mất rồi.” Giọng Hân Vũ trầm thấp bình tĩnh, “Ngay mấy ngày Tết. Tớ lúc đầu... định cho mọi người. cho người khác biết chuyện này làm gì, để mọi người chịu chung nỗi đau với mình ư?”

      “Tớ ngờ vừa quay về trường nghe thấy chuyện của cậu, tớ, tớ cả người cũng ngơ ngẩn theo. Năm nay là năm gì chứ? Vì sao chúng ta phải trải qua những chuyện như thế này?”

      nàng : “Giờ tớ rất hiểu cảm giác của cậu. Có phải muốn gặp ai cả, rất muốn chuyện đúng ? Tớ cũng vậy.”

      “Nhưng bố tớ cho. Mẹ tớ cũng cho! Lúc bà ấy gần , tớ ở bên cạnh bà, cậu biết mà, mẹ bị bệnh nhiều năm, nhà tớ chuẩn bị tâm lý cả rồi, thời gian cuối, nhà tớ đều ở bên cạnh chăm sóc bà ấy.”

      “Sau mẹ tớ hồi quang phản chiếu, lôi kéo tay tớ , tớ nhất định phải tốt, bà ấy , tớ nhất định phải tốt.”

      “An Ninh.” Mạnh Hân Vũ bật khóc, “Bà ngoại cậu nhất định giống với mẹ tớ, muốn cậu sống tốt. Cậu mau quay về , khai giảng rồi. Trở về học ! Cậu học có thể làm gì? Cậu vẫn còn cuộc sống của mình mà!”

      “Trả lời điện thoại tớ được ? Xin cậu đấy!”

      “Trả lời điện thoại !”

      Kỷ An Ninh rơi lệ.

      run rẩy gọi lại cho Mạnh Hân Vũ, vừa vang lên tiếng, Mạnh Hân Vũ liền nhận điện thoại.

      “An Ninh! An Ninh!” Trong giọng nàng còn mang theo tiếng sụt sịt, “Giờ cậu ở đâu? Cậu vẫn ổn chứ? An Ninh, An Ninh, cậu chuyện !”

      Kỷ An Ninh há miệng : “A..., a...”

      cảm thấy yết hầu đâu nhức, dùng hết sức lực mới tạo ra thanh : “A a... Vũ, Hân...Vũ...”

      cuối cùng cũng được.

      Mạnh Hân Vũ lập tức trào nước mắt: “Khi nào cậu về?”

      “Tớ...” Giọng Kỷ An Ninh vẫn còn khàn khàn, “Tớ ...biết.”

      Mạnh Hân Vũ nghẹn ngào : “Cậu ở cùng với Văn Dụ à?”

      Kỷ An Ninh giữ cuống họng : “Ừm...”

      Mạnh Hân Vũ yên lòng, nàng rút tờ khăn giấy, lau lau cái mũi : “Vậy là được, ấy có thể chăm sóc tốt cho cậu ? Cậu, cậu nghỉ ngơi tốt, điều chỉnh chút. Bài tập đừng lo lắng, chờ cậu trở về, tớ hướng dẫn lại cho cậu.”

      Kỷ An Ninh hít hơi sâu, kêu lên tên Mạnh Hân Vũ, : “Nén bi thương.”

      “Ừ.” Mạnh Hân Vũ dừng chút, cũng nhàng với Kỷ An Ninh: “Nén bi thương.”

      Kỷ An Ninh cúp điện thoại, ngồi ngốc lát, bỗng nhiên đứng lên, quay về phòng ngủ.

      Văn Dụ mặc quần, thân để trần, ngồi hút thuốc cuối giường.

      Đèn tường tỏa ánh sáng mềm mại, mờ mịt.

      cúi người, hai khuỷu tay chống lên chân, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn cái.

      Râu riu xồm xoàm, trong mắt vằn vệt tia máu, dưới mắt mảng xanh đen, toàn thân quấn quanh khí tức túng dục quá độ, giống như khắc sau liền chết bất đắc kỳ tử.

      nhìn chằm chằm , toàn thân có sức sống. Giống kiếp trước, ngồi mình trong phòng giam, từng ngày chờ đợi ngày hành hình, chờ cái chết tới.

      Kỷ An Ninh sợ hãi xen kinh hoảng.

      làm cái gì? Hai người bọn họ rốt cuộc làm cái gì?

      Cùng nhau trầm luân, cùng nhau diệt vong sao? Giống như kiếp trước sao?

      sống lại để làm gì?

      Bà ngoại trời có linh thiêng, liệu muốn nhìn bọn họ như thế này ?

      “Đứng dậy.” Kỷ An Ninh khóc, qua ôm lấy đầu Văn Dụ, “Đứng dậy!”

      Văn Dụ chấn kinh: “Em, em có thể chuyện rồi.”

      Kỷ An Ninh lau nước mắt, khàn giọng : “Mau đứng dậy.”

      Văn Dụ mờ mịt: “Đứng dậy làm gì?”

      Kỷ An Ninh : “Rời khỏi đây.”

      Kỷ An Ninh tới bên cửa sổ sát đất, “Xoạt” tiếng kéo ra rèm cửa, ánh mắt trời chói mắt chiếu qua cửa sổ, trong chốc lát chiếu căn phòng đầy bừa bộn.

      Kỷ An Ninh nhìn thành phố ngoài kia. từng chết ở đây, sau đó sống lại.

      tái sinh này phải trả giá bằng người thân .

      sống lại phải để trầm luân, mà vì sống tốt hơn, trở thành người tốt hơn.

      Bà ngoại, nhất định là muốn như thế đúng ?

      Đôi mắt Văn Dụ nhoi nhói, giơ cánh tay che ánh sáng. Đợi đến khi con mắt thích ứng, buông cánh tay xuống, híp mắt nhìn lại.

      Kỷ An Ninh đứng trong ánh sáng. mặc áo thun của Văn Dụ, bị ánh sáng chiếu xuyên qua, đường cong mảnh khảnh lộ .

      gầy yếu như vậy.

      Nhưng lại đứng trong ánh sáng, phảng phất như thoát thai hoán cốt, tái tạo linh hồn.

      quay người tới, đưa tay ra với Văn Dụ.

      Đem Văn Dụ cùng kéo lên.

      Lúc Văn Dụ và Kỷ An Ninh lái xe rời khỏi nhà để xe, lần nữa nhìn thấy ánh nắng, hai người đều cảm thấy giống như qua mấy đời.

      Văn Dụ đưa Kỷ An Ninh đến nhà tang lễ, Kỷ An Ninh đến trước quầy, nhân viên công tác ngẩng đầu: “Chào ngài?”

      Văn Dụ cầm tay Kỷ An Ninh, dùng sức.

      “Chào .” Kỷ An Ninh nhàng , “Tôi đến để nhận... Thân nhân.”

      Linh cữu bà ngoại được đặt ở nhà tang lễ, vẫn luôn đợi Kỷ An Ninh tới.

      Hai người có thân nhân bằng hữu, cần phải tổ chức tang lễ. Văn Dụ giúp Kỷ An Ninh xử lỷ hậu của bà ngoại, đặt sẵn ngày hỏa táng.

      Sau đó Kỷ An Ninh cùng Văn Dụ gặp Văn Quốc An.

      Văn Dụ để đợi ở bên ngoài, Kỷ An Ninh gật đầu.

      Văn Dụ đứng ngoài cửa phòng gặp mặt mấy giây, mới đẩy cửa bước vào.

      Văn Quốc An chờ rất lâu, ngước mắt nhìn .

      Lần nữa đối mặt với người cha già, Văn Dụ toàn thân cứng ngắc. qua, nhàng kêu tiếng: “Bố...”

      Văn Quốc An gật gật đầu : “Tới đây.”

      Văn Dụ cứng đờ ngồi xuống.

      Văn Quốc An quan sát phen, : “Sắc mặt tốt lắm, mấy ngày nay, con nghỉ ngơi cho tốt à?”

      Văn Dụ : “Vẫn ổn.”

      Văn Quốc An trầm mặc lúc : “Có gì muốn hỏi ta ?”

      Văn Dụ ngước mắt, nhìn thấy hai bên tóc mai Văn Quốc An thành màu hoa râm, nhìn chăm chú vào ông, hỏi: “Mẹ con chết như thế nào?”

      Văn Quốc An : “Con cho rằng là ta giết.”

      Văn Dụ hoang mang: “Ban đầu con cảm thấy phải.”

      Văn Quốc An : “Ban đầu?”

      Văn Dụ gật đầu: “Có người tên là Dương Viễn, cho con biết chuyện.”

      “Dương Viễn à...” Văn Quốc An lặp lại cái tên này, cuối phát ra từ lỗ mũi tỏ vẻ khinh miệt, “ với con cái gì?”

      Văn Dụ toàn thân đổ mồ hôi.

      “Chuyện này, mặc kệ hay giả, con cảm thấy, bố đều có quyền được biết.” cắn răng, móc từ trong túi tờ giấy bị vò đến nhăn nhúm, mở ra, vuốt phẳng, đẩy qua.

      Văn Quốc An đeo kính lão, cầm lên nhìn.

      Phòng gặp mặt bỗng trở nên yên tĩnh như chết.

      Văn Dụ nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.

      Hồi lâu sau, nghe được Văn Quốc An thở dài tiếng.

      “Cuối cùng vẫn,” ông “Bị con biết...”

      Văn Dụ bỗng nhiên mở mắt ra.

      Văn Quốc An gỡ kính lão, bình tĩnh nhìn .

      Trái tim Văn Dụ chỉ trong chớp mắt co vào rất nhanh. Đầu cũng thấy quay cuồng.

      “Là, là ?” hỏi.

      “Đúng.” Văn Quốc An , “Con là con trai của mẹ con và .”

      Văn Dụ miệng đắng lưỡi khô, giọng khàn khàn hỏi: “Bố biết từ khi nào?”

      Văn Quốc An cười.

      Ông bỏ tờ giấy kia xuống, khẽ ngả người dựa về phía sau: “Đại khái là, từ lúc mẹ con mang thai con .”

      Đầu Văn Dụ quay cuồng nhưng vẫn tiêu hóa tin tức cực nhanh, phân tích thông tin Văn Quốc An đưa cho , sau đó cho ra kết luận.

      “Bố...bị vô sinh?”

      Văn Quốc An thở dài tiếng.

      “Lúc còn trẻ quá quậy phá, nghe ông nội con dạy bảo, đụng nhầm phải thứ nên đụng, đem thân thể phá hỏng.” Ông , “Từ lâu ta biết mình bị vô sinh. Trước khi kết hôn với mẹ con biết rồi.”

      Cho nên vợ trẻ vào ngày bỗng nhiên cho ông biết, mình mang thai, khi đó ông tức giận tới mức nào có thể đoán được.

      Văn Dụ ngơ ngác nghe Văn Quốc An chuyện xưa.

      “Ta lúc đó đúng là rất muốn giết chết mẹ con cùng tên gian phu kia, con người của ta, thủ đoạn làm việc vẫn luôn có phần cay độc, ta nghĩ đợi đến khi ta sinh con ra, ta lại chơi chết nhà ba người.” Văn Quốc An thong thả nhắc lại hồi ức.

      “Thời gian mang thai đứa bé đúng là dài, ta nhất định phải chờ mười tháng. Trong quá trình chờ đợi đó, ta phát chuyện rất thú vị. Thái độ của mẹ con đối với đứa bé trong bụng rất kỳ lạ... Ta cẩn thận quan sát, sau khi suy nghĩ liền kết luận, hóa ra mẹ con cũng biết đứa bé này phải của ta. Cũng đúng, chúng ta vẫn luôn tránh thai, bà ấy đương nhiên nghĩ ra, ta vậy mà bị vô sinh.”

      Khi đó, cả ông bà nội Văn Dụ đều qua đời, vì quả trứng vàng mãi mới có này, ông bà ngoại Văn Dụ liền chạy tới chăm sóc cho Trình Liên.

      Bọn họ lòng tràn đầy sung sướng, vẫn luôn lo lắng hôn nhân của con đủ vững chắc, lần này cuối cùng cũng có nhiều bảo đảm hơn.

      Bọn họ suốt ngày líu ríu, báo cáo cho Văn Quốc An về trình trạng thai nhi, để ông nghe nhịp tim, để ông cảm nhận thai động.

      Văn Quốc An cười lạnh, phối hợp với bọn họ.

      Nhưng thai động rất thần kỳ, trong bụng người phụ nữ có thứ nho , động đậy!

      Văn Quốc An khi đó mới hối hận lúc trẻ sống phóng túng. Nếu phải mình thích tìm đường chết làm hỏng thân thể, ông cũng có thể làm người phụ nữ mang trong mình bé con chân chính thuộc về ông.

      Sau đó ông nghĩ, chờ đứa bé sinh ra, ông chơi chết đôi gian phu dâm phụ kia, về phần đứa này... Cứ ném cho ông bà ngoại .

      Tha cho nó mạng.

      Cái tên gian phu tên Dương Viễn kia, ông tra về ta. Bề ngoài đạo mạo bên trong thối nát, cầm tiền phụ nữ cho mấy lần lập nghiệp đều thất bại.

      Nhưng mà phương diện đối xử với phụ nữ, Văn Quốc An đúng là rất bội phục ta. Sau khi Trình Liên gả cho ông, tên Dương Viễn này liền kết hôn, còn sinh con, cứ như vậy, thế mà còn có thể tiếp tục dỗ Trình Liên.

      quá lợi hại? Hay Trình Liên quá ngu?

      Trình Liên trong công việc, ràng ngốc.

      Văn Quốc An kìm nén hơi, vất vả nhịn tới lúc Trình Liên sinh con.

      Cả mặt tràn đầy nếp nhăn, làn da ửng hồng, bé con còn nhắm mắt oa oa khóc nỉ non được ý tá đưa vào tay Văn Quốc An.

      như vậy, như vậy, mềm mại như thế, người có mùi kì lạ, làm Văn Quốc An kinh ngạc.

      Trước khi Văn Dụ sinh ra, nếu có người với Văn Quốc An, sinh mệnh là kỳ tích, Văn Quốc An có thể đem tiền mặt quất bay xa tít.

      Nhưng sau khi đứa bé sinh ra, nếu có người với Văn Quốc An, sinh mệnh là kỳ tích, Văn Quốc An đại khái cảm khán câu:

      Đúng vậy, thể tưởng tượng.


    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Huhu. Thương bố Văn quá. Hận đôi cẩu nam nữ mà vẫn thương Văn Dụ. Văn Dụ phải biết quý trọng nha.
      Phạm bòng thích bài này.

    5. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Cuộc đời 2 ng trải qua quá nhiều chuyện k thể tin nổi, nhưng cũng may còn có nhau!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :