1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ tôi là quý nữ cổ đại - Công Ngọc Hạc Minh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang Trang810

      Trang Trang810 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Toai lột hôd nhà đây:yoyo69:

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 41:
      Editor: huyetsacthiensu
      Những dòng bút ký này dù sao cũng vụn vặt, Nữ đế làm thế nào từ phía Bắc trở về mẫu quốc, ngủ đông trong cung Thái hậu làm sao nuôi dưỡng được thân tín, sau khi đăng cơ lại làm sao thu phục được các đại thần đối lập, thống trị quốc gia đều có ghi chép.
      Cố Hàm Sương ăn mấy quả đào, lấy lý do hơi mệt muốn lên giường nằm chút, dì Lưu giúp cởi áo khoác, nhìn người nằm lên giường nhắm mắ ngủ, nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra nên nhân lúc rảnh rỗi xuống nhà bếp dặn người nấu cơm tối.
      Trong phòng chỉ còn mình Cố Hàm Sương, giơ tay đặt lên mắt, nhịn được mà bật cười, cưới cười cuối cùng cưới đến mức nước mắt lăn dài.
      vẫn mang theo trào phúng lãnh đạm mà nhìn vào thời đại kia.
      Thế nhưng hôm nay lại tự hỏi mình, ngươi có thấy ? Có người cũng ở trong hoàn cảnh của ngươi nhưng có thể thoát ra được, mang theo đồng bào trong thời đại đó mà đứng lên, dựng lên lá chắn cho bọn họ.
      Từng điều liên quan đến sắc lệnh của nữ nhân, từng việc nỗ lực và chống lại của Nữ đế. Trong bút ký miêu tả phong tục Kim Phượng có thể thấy được địa vị vô tiền khoáng hậu của nữ nhân thời đại đó. Ở thời đại nữ đế, có thể lập nữ nhân làm chủ, thậm chí có nữ nhân có thể làm quan.
      tự hào vì thời đại của mình có thể xuất người như vậy, cũng lại tiếc nuối vì mình bỏ qua vài chục năm thể xuất vào thời điểm đó, càng xấu hổ vì sực bất lực của mình lúc đó.
      Nếu như, lúc đó có thể thấy được tia hy vọng như vậy có phải tất cả khác hay ?
      cầm điện thoại di động lên, nhìn dãy số thuộc nằm lòng, lần đầu tiên gọi .
      Bên kia rất nhanh có người nhấc máy, vang lên giọng của Quỳnh Hoa “ Cố.”
      “Quỳnh Hoa, những tư liệu của Nữ đế kia xem qua chưa?” Quỳnh Hoa biết chữ Kim Phuowjnn triều, lúc đầu ấy trực tiếp chụp ảnh bản khắc gửi cho .
      xem rồi.” Giọng của ấy khó có lúc mất bình tĩnh “Tôi rất cảm động, Cố, cảm động vì cuối cùng đời này cũng có người cho tôi biết hóa ra tất cả những gì chúng ta mơ ước cũng phải là có khả năng.”
      “Đúng vậy, tôi cũng rất cảm động.” Cố Hàm Sương , lần đầu tiên thẳng ra tâm của mình “Nhưng tôi suy nghĩ, Nữ đế có thể làm được điều đó như vậy nếu lúc đó tôi cố gắng thêm chút có phải có kết cục khác hay ?”
      Đầu dây bên kia nghe được lời trầm mặc, lúc lâu mới than tiếng “ Cố, có lẽ biết, lúc đầu… sau khi tôi bị Triệu Đại ghét bỏ, ta thường xuyên trở về, tôi nghĩ như vậy cũng tốt, tôi có thể giữ được danh tiếng con dâu Triệu gia trong sạch đến chết.”
      “Thế nhưng có ngày đột nhiên trở về, mang theo vịt quay và rượu. khuyên tôi uống rượu, tôi biết trong rượu đấy có độc nhưng tôi còn cách nào khác, bởi vì tôi biết, lần thành làm mất tính nhẫn nại, sợ là ngay cả toàn thây cũng cho.”
      “Tôi từng nghi ngờ, vì sao tôi giống với người khác, có phải ngay từ đầu nên có chút vọng tưởng nào? Nếu ngay từ đầu an phận vào phủ làm thiếp tốt xấu gì cũng có thể sống lấu thêm được mấy năm. Hay là tôi chưa đủ cố gắng? Cho nên mới có kết cục thê thảm như vậy.”
      “Vấn đề này tôi nghĩ hai năm rồi, từ khi tới nơi này bắt đầu rồi, cả ngày ngây ngô, cũng may cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.”
      “Đây phải lỗi của chúng ta, Cố, đề cao địa vị phụ nữ cho đến bây giờ vẫn là con đường khó khăn.”
      “Lúc đầu tôi ở giáo phường ti, từng thấy chỉnh sửa bản thảo cả đêm, có lẽ là chưa từng phải chịu khổ như vậy nhưng mùa đông khắc nghiệt đó tay bị nẻ đến nứt da cũng chưa từng từ bỏ.”
      Cố, người kiên cường, nếu như phải là xảy ra chuyện gì khiến nản lòng thoái chí tất nhiên dễ dàng buông tha.”
      “Chúng ta đều từng nỗ lực, làm được điều tốt nhất trong khả năng của mình, cho nên cho dù thất bại cũng có gì đáng tiếc cả. chỉ có chúng ta, ở giữa có bao nhiêu người liên tục thất bại giống chúng ta? Nhưng tôi tin rằng những thứ này phải là vô dụng.”
      “Nữ đế thành công thể thiếu trong các yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Có người mang theo giấc mộng của chúng ta vượt mọi chông gai, đứng đỉnh núi cũng đủ để cho chúng ta thỏa mãn rồi.”
      “Cho nên Cố, nên quá nghiêm khắc với chính mình.”

      Lúc Lục Văn Tinh trở về Cố Hàm Sương điều chỉnh xong tâm trạng, chỉ là da dẻ trắng trẻo, vành mắt cũng có chút hồng.
      “Tại sao lại khóc?” hỏi.
      “Cảm động.” lấy lý do ngáp hoặc bị cái gì bay vào mắt lừa cho chuyện của Nữ đế.
      “Là người tài giỏi.” Lục Văn Tinh đánh giá. Cuối cùng đối với người đối diện đủ hiểu , chỉ cho là nghĩ đến những hồi ức vui mà cảm khái, nhìn sắc mặt có vẻ buồn rầu an ủi “Mặc dù đời trước em bằng được ấy nhưng Phật gia phải đều kiếp trước kiếp này, kiếp trước chịu khổ kiếp này hạnh phúc sao? Cho nên đời này em nhất định phải hạnh phúc.”
      Đây là lời dạy của Phật gia nào vậy? Cố Hàm Sương bật cười thành tiếng nhưng cũng so đo với , nghĩ thông suốt rồi.
      Mẫu thân cũng giống như đại đa số nữ nhân bị thời đại đó đồng hóa, Quỳnh Hoa cố gắng tìm thấy cuộc sống mình mơ ước ở thế giới đó. từ giãy dụa đến từ bỏ thế giới đó. Nữ đế thay đổi thế giới đó.
      Dù cuộc sống của mỗi người trải qua khác nhau nhưng đều dùng cách thức của mình để tìm được ý nghĩ tồn tại của họ.
      hối hận, hối hận.
      Lục Văn Tinh thấy nở nụ cười cũng cười rộ lên, ôm vai dẫn đến bàn ăn.
      “Bác Hàm gọi điện hẹn chúng ta ăn bữa cơm, vốn dĩ ra được ngoài cùng nhau chúc mừng kết quả là thu xếp được thời gian. Bây giờ thoải mái hơn, đúng lúc nên tụ họp, nếu em cảm thấy mệt ở nhà, mình cũng được.”
      “Chúng ta cùng , ra ngoài chút cũng tốt.” Cố Hàm Sương . Từ lúc bắt đầu phiên dịch chưa từng ra khỏi nhà, bây giờ ra ngoài hít thở khí chút cũng tốt.
      Vẫn là nhà hàng lần trước, vốn từng là bốn người nay biến thành năm, trừ tên cẩu độc thân Trương Thần hai người còn lại đều dẫn theo gia quyến.
      Điền Điềm ngồi bên cạnh Dịch Bác Hàm, thấy Cố Hàm Sương theo Lục Văn Tinh vào rất vui vẻ, lôi kéo cánh tay “Hàm Sương, lâu gặp, hẹn cũng gặp được , bây giờ cũng coi như là gặp được rồi.”
      Lần này Lục Văn Tinh gặp chuyện may, Dịch gia cũng giúp sức, là Điền Điềm trở về cầu xin. Thứ nhất là Dịch Bác Hàm lo lắng tìm người nhìn cũng thấy đau lòng, thứ hai là và Cố Hàm Sương cũng quen biết.
      Cố Hàm Sương nhìn khuôn mặt tròn trịa của đối phương “Tôi ngờ rằng chuyện này chuyện tiếp chuyện, nhanh đến mức kịp đối phó, chờ đứa bé sinh ra chúng ta cũng ra ngoài, địa điểm cho chọn.”
      Bây giờ coi Điền Điềm là bạn bè, cho cùng Lục Văn Tinh làm cho có lại mong đợi đối với tình người.
      Điền Điềm rất vui “Là đấy nhé? Vậy chúng ta đến sân chơi , mấy người Trầm Quân đều muốn cùng tôi, hai chúng ta chơi vui vẻ lần.”
      Cố Hàm Sương phiền, chưa chỗ đó bao giờ, chỉ được thấy qua trong kịch, vẫn rất tò mò cho nên sảng khoái đồng ý.
      Điền Điềm nhìn bụng , muốn chào hỏi với đứa . Cuối cùng bưng mặt mình “Tôi cũng phải nhanh chóng sinh đứa, đến lúc đó để cho bọn chúng chơi với nhau.
      Dịch Bác Hàm ngồi chuyện với Lục Văn Tinh bên cạnh nghe được, khuôn mặt có biểu cảm gì nhưng lỗ tai lại đỏ hồng.
      Hai ngồi chuyện đông tây nam bắc, ba người đàn ông cũng bàn chuyện.
      Dịch Bác Hàm “ Lục, vụ án kia, nếu đủ tiền chỗ em vẫn còn.” Trương Thần ở bên cạnh ưu nhã bóc vỏ tôm, vừa nghe thấy lời này sán lại gần “Vụ án gì? Nếu Lục thiếu tiền em cũng còn, nếu vẫn thiếu gì để em hỏi trai em.”
      Đào hố cho trai hết sực tự nhiên, nếu Trương đại ca mà ở chỗ này có lẽ là muốn đánh chết .
      Đúng là Lục Văn Tinh bị vụ án kia gần như vét sạch hết của cảu, gần đây tài chính đúng là có chút eo hẹp.
      Trong lòng coi trọng phương án này nhưng đời có chuyện gì là xảy ra sai sót cho nên tự mình đặt cược, muốn kéo theo Dịch Bác Hàm.
      Về phần Trương Thần, có lẽ ngay cả (Lục Văn Tinh) làm gì cũng biết chỉ tham gia góp vui mà thôi.
      Dịch Bác Hàm vừa nhìn sắc mặt của Lục Văn Tinh biết suy nghĩ gì, nhíu mày “ Lục, những cái khác , em chúng ta làm cái gì phải cũng đều là làm cùng nhau sao? Sao bây giờ còn phân biệt như vậy chứ? Vậy , để lo lắng em bỏ ra 60% vốn của em, đừng ngăn cản em nữa.”
      “Đúng vậy, nhất định phải có phần của em nữa chia ngọt sẻ bùi, cùng lắm chúng ta cùng nhau nghèo.” Trương Thần lại gần.
      Lục Văn Tinh cũng phải là người dài dòng, nhìn sắc mặt của hai người họ “được.”
      Có tiền của hai người họ đúng là có thể giải tỏa ít áp lực, cũng có càng nhiều chỗ trống.
      cũng thêm gì nữa, giao tình giữa bọn họ có nhiều lời là dư thừa, vụ án kia tình thế bắt buộc, để cho bọn họ ăn sương gió.
      Dịch Bác Hàm lái xe đưa Điền Điềm về nhà, đường hỏi “Em khuyên sao?”
      Điền Điềm chơi trò chơi điện thoại rất vui vẻ, nghe hỏi vậy ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt “Khuyên cái gì?”
      “Chuyện phương án.” Dịch Bác Hàm lời ít mà ý nhiều, biết nghe được cuộc chuyện của bọn họ.
      “Chuyện đó sao, chuyện đó có gì mà khuyên.” chẳng để ý, hay đỡ lấy mặt, ánh mắt như có trái tim nhảy nhót “A Hàm là người đàn ông có tình có nghĩa, rất đẹp trai.”
      Tay lái của Dịch Bác Hàm đột nhiên chệch , còn tưởng rằng muốn , dù sao cũng kết hôn, làm thế nào cũng quan tâm.
      Phá sản chia tay, chuyện này trong giới bọn họ là chuyện hết sức bình thường.
      Đúng rồi, đây phải là tầm thường, thậm chí ngay cả chữ ích kỷ cũng biết viết như thế nào.
      viết như thế nào.
      Điền Điềm giống như đột nhiên có thuật đọc tâm “ đừng xem thường em, em cũng có tiền, nếu thất bại em nuôi , nếu tiền của em cũng còn chúng ta trải qua cuộc sống giống như người bình thường, em kén chọn đâu. Hơn nữa, em tin rằng dù cho có ngày chúng ta nghèo khổ hơn nhất định cho dù để mình chịu khổ cũng để cho em phải chịu khổ.”
      “Thế nào? Em đúng ?” Vẻ mặt của đắc ý.
      “Đúng.” mặt Dịch Bác Hàm thể gì nhưng vành tai đỏ bừng, nhân lúc dừng đèn đỏ kéo tay lên hôn cái, đây có lẽ là hành động biểu lộ tình cảm lộ liễu nhất của .
      Điền Điềm vui sướng hát lên, trong xe tràn ngập khí hạnh phúc.
      Những chỗ có dường như đều ngập tràn khí ngọt ngào, làm cho người ta được thả lỏng lại trầm mê, Dịch Bác Hàm cuối cùng cũng nhịn được mà khẽ nhếch khóe miệng.

      Những gì Cố Hàm Sương phiên dịch đều gửi sang cho Viện nghiên cứu của Chính phủ, do những người đó chỉnh sửa, biên soạn thành sách, thiết kế phát hành.
      Cuộc đời Nữ đế được truyền ra ngoài, Viện nghiên cứu quyết định nhanh chóng chỉnh sửa để phát hành.
      Rất nhanh “Phượng đế sử” được trưng bày các hiệu sách, người sùng bái Nữ đế ít, hầu như sách vừa được đặt lên kệ bị tranh mua hết.
      Những cuộc cung đấu mang màu sắc u được kể lại mang chút huyền ảo. Những kinh nghiệm này chân lại khắc sâu, thậm chí quá trình cũng gian khổ gì sánh được.
      biết làm cho bao nhiêu người phải rơi nước mắt.
      “Tôi phải siêu thị mua khăn tay.”
      là cảm động…”
      “Tôi vẫn cho rằng Nữ đế là người xuyên , hóa ra phải. Nếu như là người con được sinh ra ở thời đại đó mà làm được như vậy là quá thần kỳ.”
      “Nếu là tôi, có lẽ… , nhất định là bị giết rồi.”
      “Tôi phải học tập giỏi, cần làm người trâu bò như ấy chỉ cần được phần mười của ấy là được.”
      Các đạo diễn cũng tập trung quay “Kim Phượng truyền kỳ.”
      annie196, meomeoni, h2h2h2h211 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 42: Dạy con từ thuở còn thơ
      Editor: huyetsacthiensu
      Buổi tối hai vợ chồng tắm rửa xong, Cố Hàm Sương ngồi ở đầu giường, Lục Văn Tinh khoác áo choàng tắm ngồi giường cắt móng chân cho .
      Đời trước những nha hoàn đều là được bồi dưỡng từ , được các nàng ấy hầu hạ cũng cảm thấy xấu hổ.
      Đời này người giúp việc giống nha hoàn, gã sai vặt của đời trước, có ai là phụ thuộc ai, trừ những hộ sĩ trừ chăm sóc bệnh nhân còn cách phục vụ thiếp thân nữa. Thời gian thuận tiện, có những chuyện riêng tư cũng chỉ có thể là người thân cận nhất làm.
      Lúc đầu Cố Hàm Sương cũng có chút quen, thứ nhất là trong ấn tượng của đàn ông cho dù ở ngoài có như thế nào trước mặt phụ nữ nhất định phải kiêu ngạo và giữ thể diện. Lục Văn Tinh phá bỏ những suy nghĩ này của . ở bên ngoài vừa ổn trọng lại khéo léo nhưng về đến nhà lộ nguyên hình, uể oải lười biếng lại xấu xa, thỉnh thoảng còn toát ra tính tình trẻ con. Nhưng mà Cố Hàm Sương rất thích, lý do vì sao. Thứ hai là vì phụ nữ lúc mang thai thân thể mập mạp, hành động bất tiện, mặt còn có mấy vết nám, tám chín phần mười đều trở nên xấu xí, sợ để lại ấn tượng xấu cho đàn ông nên cố gắng trốn tránh, chờ khuôn mặt khôi phục như cũ mới lại lại trước mặt .
      Giống như Nhạc di nương lúc đầu, bình thường tranh giành tình nhân rất lợi hại, các thủ đoạn dứt, đến lúc mang thai lại hiền lành bất ngờ, chủ động để cho Lâm Trọng ngủ lại ở chỗ những người khác, những trường hợp thể tránh được cũng đánh chút phấn son mặt. Nếu để cho Lâm Trọng nhìn đôi chân sưng vù của nàng ta có lẽ nàng ta nhịn được mà nhảy xuống ao sen mất.
      ai muốn để cho người mình nhìn thấy dáng vẻ xấu xí, nhục nhã của mình. Lúc đầu Cố Hàm Sương cũng có chút lo lắng nhưng Lục Văn Tinh đối với những thay đổi của cũng tiếp thu như lẽ đương nhiên. Có lẽ trong mắt người tình hóa Tây Thi, nhìn như thế nào cũng thấy xinh đẹp, điều quan tâm duy nhất là thân thể có khỏe , có khó chịu .
      Dù sao đây là người đàn ông ngay cả quần trong của vợ cũng tự tay giặt rồi.
      Thái độ của đối phương quá tự nhiên cho nên Cố Hàm Sương cũng quen dần.
      nhìn ánh đèn chiếu lên người Lục Văn Tinh chăm chú cắt móng tay cho mình.
      Lông mi rất dài nhưng cong, khi hạ mắt tạo thành bóng râm dưới mí mắt.
      Lòng Cố Hàm Sương mềm mại “Văn Tinh.”
      “Ừ?” Lục Văn Tinh lên tiếng, động tác vẫn chuyên chú như trước.
      “Đợi sau này già em cũng cắt móng tay cho .”
      Vốn dĩ là lời hứa hẹn ấm áp, kết quả Lục Văn Tinh lại hiểu sai ý “Ghét bỏ già sao?”
      Gần đây thần kinh vô cùng mẫn cảm đối với chủ đề này.
      Có lẽ là mấy tháng nay suy nghĩ quá nhiều, buổi sáng hôm trước soi gương thấy đầu mọc lên mấy sợi tóc bạc làm cho sợ hãi. Dù sao vợ tài hoa phong nhã, nghĩ lại người đứng bên cạnh là tên cả đầu đầy tóc bạc như , thở phì phò hơi, nhân lúc Cố Hàm Sương vẫn chưa thức dậy lén lút nhổ vứt vào sọt rác.
      Cố Hàm Sương biết màn này, chỉ nghĩ cái gì với cái gì vậy? Nhưng nhìn vẻ mặt vui của vội vã tỏ thái độ “Già chỗ nào chứ? còn rất trẻ, như em vừa mới , cho dù có thế nào cũng là Văn Tinh của em, hơn nữa, chúng ta cũng cách nhau quá nhiều tuổi, già rồi chẳng phải em cũng vậy sao.”
      Lục Văn Tinh hài lòng “Vợ già cũng vẫn xinh đẹp.” Dừng chút lại bổ sung câu “Cho dù em cũng là vợ của .”
      cắt nốt móng cuối cùng, dùng dũa nhàng duỗi, xoa bóp chân của , nhíu mày “Có chút sưng lên.”
      “Khó tránh được, tốt hơn nhiều rồi.” Cố Hàm Sương động động chân, có người đặc biệt thiết kế sơ đồ các món ăn, lại luyện tập yoga dành cho phụ nữ có thai mỗi ngày, bởi vậy cũng phải là sưng to lắm, tốt hơn nhiều phụ nữ có thai khác nhiều rồi.
      “Tiểu tử thối nhanh ra đời đỡ để em phải chịu khổ.” Lục Văn Tinh lầm bầm câu, nhét chân của vào trong chăn, bản thân cũng ngồi vào, ôm người vào trong ngực, hai người chuyện phiếm.
      “Ban ngày Cát lão cho em thứ.” Cố Hàm Sương .
      “Thứ gì vậy?” Lục Văn Tinh nhướn mi.
      Cố Hàm Sương đưa điện thoại di động sang, giở ra bức ảnh cho xem.
      Lục Văn Tinh nhận lấy nhìn, là đồ thị tiêu thụ. Loại đồ thị này vừa nhìn là hiểu ngay.
      Tỉ lệ này của bốn quyển sách, ba quyển trước là do Cố Hàm Sương phiên dịch, học viên viện Học thuật biên soạn lại, quyển “Dạy con”, quyển “Cấu tứ Lỗ thị” (Cấu tứ: suy nghĩ, xác định và tổ chức về cả hai mặt nội dung và nghệ thuật trong quá trình chuẩn bị sáng tác tác phẩm.Gốc: 鲁氏文思. Ai biết dịch như thế nào góp ý để mình hoàn thiện hơn nhé.), quyển “Phượng Đế sử”. Quyển cuối cùng là hậu nhân của Kim Phượng biên soạn “Khuyên răn đệ tử”.
      Số lượng bán ra của “Phượng Đế sử” vượt lên dẫn đầu, cách rất xa so với ba quyển còn lại. “Cấu tứ Lỗ thị” vẫn tốt hơn so với “Dạy con”, “Dạy con” là thảm nhất, gần như là có người quan tấm đến, “Khuyên răn đệ tử” gần như là nhường bước nào so với nó.

      Từ góc độ của Lục Văn Tinh, phản xạ có điều kiện của nghĩ ngay đến chính là in thêm “Phượng Đế sử”. Ba quyển còn lại in ít lại hoặc là dừng in, nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy Cố Hàm Sương cũng đặc biệt đưa cho xem.
      thông minh ý kiến của mình ra mà hỏi ngược lại “Làm sao vậy?”
      “Những đứa trẻ thời nay cũng đọc những cái này sao?” Cố Hàm Sương sao hiểu được, quyển “Khuyên răn đệ tử” đọc rồi, có vài điểm mạnh, là quyển sách dạy trẻ tồi.
      Thời đại của , dạy trẻ rất quan trọng, những đứa trẻ mới học chữ bước đầu tiên cần học chính là những cái này, những thầy dạy học ở những vùng quê xa xôi đều có quyển.
      Sau đó là đến “Cấu tứ Lỗ thị”.
      Ngược lại những quyển sách dạng “XX sử” chỉ có những người rảnh rỗi mới mua về đọc.
      Sao ở đây lại trái ngược hoàn toàn vậy.
      Đây đúng là hỏi khó Lục Văn Tinh rồi, nào quan tâm những đứa trẻ khác đâu, hơn nữa còn là quan sát xem bọn chúng đọc loại sách gì, ấn tượng duy nhất của chính là mấy người cháu trai nhà bác cả bác hai, mấy ngày lễ tết bị dẫn theo ở trong nhà mấy ngày.
      nhớ lại chút “Có lẽ là đều chơi điện thoại hết rồi.”
      “Mọi người ngồi bàn ăn, nó tay cầm đúa để bàn, tay cầm di động, hai hàng nước mui chảy dài sắp chảy xuống đến màn hình điện thoại bị nó hít vào hơi.” “Bác cả ngồi bên cạnh cầm bát dỗ ‘Cháu ngoan~ăn cơm nào’, nó giống như bị điếc rồi, thèm trả lời cũng thèm quan tâm.”
      Lần đầu tiên sắc mặt Cố Hàm Sương xanh ngắt.
      “Cái này cũng quá là vô lễ.” những vô lễ còn mất lễ nghi. “Hơn nữa tục ngữ rất đúng, quân thần phụ tử, chỉ từng nghe con trai hiếu thảo cầm bát đút cơm cho mẹ ăn nào có chuyện bà nội hầu hạ cháu trai ăn cơm chứ?”
      “Thằng nhóc đó chính là bị bác cả dạy hư. Bác cả ít con trai.” Sau đó thằng nhóc kia chọc đến , chạy vào thư phòng vẽ bậy lên văn kiện của , bị dạy dỗ cho trận, sau đó cũng muốn đến nhà nữa, có thể thấy được là gia đình ngang ngược.
      “Hơn nữa tình huống như vậy ở thời đại này cũng ít. Có khi là được nuông chiều quen, có khi là do bố mẹ bận làm việc có thời gian dạy dỗ, cũng có khi là do gia đình lười quan tâm.”
      Lục Văn Tinh “Thời gian lên cấp hai, bố có vài người bạn chơi bài, vợ chồng bọn họ cùng đến nhà chơi mạt chược, dẫn theo thằng con hai ba tuổi, đứa con muốn vệ sinh mà bố mẹ nó cũng quan tâm, mặc kệ nó đại tiện ngay dưới sàn. Sau khi nó đại tiện cũng dọn dẹp gì, lau qua loa mông nó hai ba cái rồi coi như có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục chơi. Làm như bọn họ ngửi được mùi gì cả.”
      Lục Văn Tinh chịu được nữa, cũng thèm quan tâm mặt mũi của bố , trực tiếp đến hất bàn mạt chược lên, đuổi bọn họ về.
      Hai loại người phía , con cái và bố mẹ Lục Văn Tinh cũng thích.
      Cố Hàm Sương càng thích, chấp nhận được.
      Đức hạnh dáng vẻ làm đầu, nghe giáo dục trong nước được phổ cập, đáng lẽ phải làm mạnh mẽ hơn thời của mới đúng chứ, sao lại trở nên như vậy rồi.
      Hơn nữa cho dù là vài chục năm trước, có thể có mối quan hệ với Lục gia ít nhất cũng là gia đình tiểu phú, quy củ như này còn bằng những nhà nghèo triều Đại Kim.
      nắm tay Lục Văn Tinh “Con chúng ta sau này nhất định phải được dạy dỗ tốt, thể để cho nó trở thành như vậy được.”
      Điều này Lục Văn Tinh có chút lo lắng nào cả, dù sao vô cùng tự tin với bản thân mình, bây giờ lại càng có tự tin với vợ mình.
      “Được, phải dạy dỗ tốt, nó học hành cẩn thận đánh nó.”
      Cố Hàm Sương hài lòng.
      chuyện phiếm lúc thời gian còn sớm nữa, Cố Hàm Sương bắt đầu buồn nghĩ, Lục Văn Tinh ôm ngủ.
      Gần đây hai người mới ngủ cùng nhau.
      Mấy tháng trước thời tiết nóng bức, phụ nữ có thai nhiệt độ vốn cao, lại dám bật điều hòa quá lạnh. Dùng lời của dì Lưu chính là “khí lạnh ngấm vào xương khớp, sau này mới lãnh hậu quả.”
      Hơn nữa phụ nữ có thai mà bị cảm ảnh hướng rất lớn đến cái thai, uống thuốc càng có hại.
      Thân nhiệt của Lục Văn Tinh cũng cao, mùa đông ôm vô cùng thoải mái nhưng mùa hè nằm hơi gần chút là có cảm giác như gần lò lửa, Cố Hàm Sương chịu nổi, chỉ có thể để tủi thân nằm ở phòng bên cạnh.
      tại thời tiết mát mẻ, cuối cùng cũng được ông vợ ngủ, là mỹ mãn.

      Tập tài liệu thứ hai Cố Hàm Sương nhận được là chuyển phát nhanh.
      mở ra, là tập tài liệu dạy trẻ, phần báo cáo điều tra, còn kèm thêm ít hàng mẫu.
      Cố Hàm Sương nhìn chút hàng mẫu này, màu sắc rực rỡ nhưng có nội dung gì, trong đó có mẫu gây được chú ý của Cố Hàm Sương.
      Nghe là thầy giáo ép buộc mua bộ tài liệu, năm trăm đồng bộ, trong đó có năm cái hộp. Trong bọc hàng chuyển phát nhanh chính là hàng mẫu, là cái hộp màu đỏ.
      mở hộp ra, bên trong là hai tờ bìa cứng. tờ vẽ dòng suối chảy qua khu rừng rậm, tờ vẽ con khỉ và con hươu cao cổ.
      Cố Hàm Sương đọc hướng dẫn sử dụng, kéo cổ con khỉ và hươu cao cổ xuống, đặt con khỉ quyển sách, hươu cao cổ đặt ở bờ sông.
      Hoàn thành.
      Cố Hàm Sương nhìn chằm chằm hai tờ bìa trước mặt, mặt cảm xúc gì.
      Hai tờ bìa như này, trung bình mỗi tờ trăm đồng, thầy giáo cầu phải mua, phụ huynh trả tiền rất thoải mái, mà quyển “Dạy con”, quyển “Khuyên răn đệ tử” chỉ mười hai đồng lại có ai quan tâm.
      Trong báo cáo điều tra còn có phần phỏng vấn mấy phụ huynh.
      “Ông/bà từng nghe đến quyển sách “Khuyên răn đệ tử” chưa?”
      “Có nghe .” Người nọ chắp tay ra phía sau.
      “Có thể nhận xét vài lời được ?”
      Người nọ khoát tay “ nhận xét được, tôi còn chưa đọc quyển sách đó.”
      “Vậy ông/bà từng nghe đến quyển “Dạy con”chưa?”
      “Chưa nghe đến.”
      “Vậy vì sao ông/bà lại mua cho con tập tài liệu này?” Chỉ vào cái hộp.
      “Giáo viên cầu phải mua.”
      “Vậy sao ông/bà mua cho con quyển “Khuyên răn đệ tử”?”
      “Giáo viên dạy quyển đấy, mua về nó cũng đọc đâu.”
      đọc, đọc nên mua sao? Vậy những học sinh trong trường học trước đây học thuộc bài bị thầy giáo đánh lòng bàn tay tính là cái gì?
      Cho đến bây giờ học tập cũng đều phải là quá trình sung sướng, niềm vui của việc học đến từ việc sau khi trải qua vất vả mà trở nên mạnh mẽ. Loại cảm giác vui sướng này vượt xa cảm giác khổ cực của quá trình học tập. Nếu ngay từ đầu bỏ qua cảm giác khổ cực của việc học vĩnh viễn cảm nhận được cảm giác sung sướng khi lớn mạnh. Chỉ biết quanh quẩn giữa ranh giới tự đại và tự ti, suốt đời tầm thường.
      Cuối cùng Cố Hàm Sương cũng hiểu vì sao những bản đơn lẻ trong Đế mộ bị các thế gia tranh nhau cất giấu, tuyệt đối để lưu lạc bên ngoài Cát lão lại có thể yên tâm để chúng lưu hành thị trường, thậm chí quảng bá rộng rãi.
      Trừ lo lắng vì đại cục, vì đất nước còn nguyên nhân thể thừa nhận, người biết nội tình bên trong hao tâm tổn trí nghiên cứu, càng ngày càng xuất sắc, còn đại đa số người dân đọc cũng muốn đọc đừng đến việc nghiên cứu.
      Người thông suốt càng trở nên thông suốt, người bình thường càng trở nên bình thường.
      cầm mấy quyển sách bên cạnh lên lật vài trang, trừ tài liệu học tập còn có mấy quyển sách báo nhi đồng.
      Diễn đạt lưu loát, khó có thể chấp nhận được.
      Lời Cát lão như phảng phất bên tai.
      “Đây là nhà trẻ bình thường ở thành phố nhưng quyết chỉ là nhà trẻ.”
      "Các nhà nghiên cứu giáo dục có trình độ học vấn cao tập trung vào nghiên cứu của chính họ, thể dạy học được, càng nhiều hơn là những người chỉ cần đào tạo thêm chút là có thể dạy được những đứa trẻ mẫu giáo.”
      “Những nhà xuất bản sách báo nhi đồng lẻ đầy rẫy chợ, rất nhiều loại sách báo còn có nhà xuất bản, người biên tập, chỉ cần bọn trẻ thích phụ huynh đồng ý bỏ tiền ra mua. Còn những tác phẩm kinh điển, sách được các học giả biên soạn lại có mấy ai quan tâm.”
      “Đất nước càng lúc càng lớn, chỉ có chênh lệch giàu nghèo còn có cả chênh lệch trình độ học vấn mà nhiều người nhìn thấy được.”
      “Chúng ta, còn đoạn đường dài phải .”
      annie196, h2h2h2h2, tinylee031411 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 43: Sinh nở
      Editor: huyetsacthiensu
      Điền Điềm ngồi bồn cầu, nghe tiếng phát ra từ sát vách.
      “Tại sao con phải vội vã kết hôn? Ba mươi tuổi làm sao? Mẹ nhìn cái người mà mẹ chọn xem là cái loại người gì? Cái gì mà đến lượt con kén chọn chứ? Con còn lạ gì nữa.”
      “Pháp luật? Mẹ hiểu cái gì về pháp luật chứ? tại đều là pháp luật theo chủ nghĩa tư bản rồi.”
      “Chưa từng nghe hai nghìn năm đổi luật hôn nhân sao? Căn cứ vào thu nhập sau hôn nhân để phân chia tài sản sau ly hôn. Con phải bỏ công việc ổn định, sinh con còn phải hầu hạ nhà già trẻ nhà sao. khi ở nhà làm nội trợ, tách khỏi xã hội, mẹ có tin , chưa đầy năm cùng trở thành người của hai thế giới, theo kịp suy nghĩ của nữa, đương nhiên lúc đó có tiểu tam bên ngoài, con phải tay trắng ra khỏi nhà.”
      trả giá của người phụ nữ trong gia đình, chăm sóc con cái của người phụ nữ tính, nấu vạn bữa cơm, giặt vạn bộ quần áo cũng vô dụng, chỉ nhìn vào tài sản, mẹ hiểu ?”
      “Cái gì mà còn tốt hơn thời của các người chứ, khi đó các người có mấy cặp vợ chồng phải ly hôn? Cổ đại còn có thất xuất , tam bất khứ*, nếu như thời đó con còn có cách làm cho ly hôn được. Nhnwg mẹ thử xem tại xem, tình cảm vợ chồng bất ổn ly thân hai năm là có thể ly hôn, ngươi muốn tòa án cũng xử ly hôn được.”
      *Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào trong 7 điều được nêu người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có: sinh được con; Ghen tuông; Ác tật; Dâm đãng; Bất kính với cha mẹ, ông bà; Bất hòa trong gia đình; Trộm cắp. Theo bộ luật Hồng Đức, nếu người vợ phạm vào trong 7 điều nêu luật pháp bắt buộc người chồng phải bỏ vợ. Tuy nhiên, thể ly hôn được nếu như khi phạm vào điều thất xuất người vợ ở trong ba trường hợp (tam bất khứ): để tang nhà chồng 3 năm; khi lấy nhau nghèo mà sau giàu có; khi lấy nhau có bà con mà khi bỏ lại có bà con để trở về. Đồng thời, khi hai bên vợ chồng có tang cha mẹ vấn đề ly hôn cũng được đặt ra.
      “Cái gì mà con còn chưa kết hôn muốn ly hôn? Con có thể lo lắng sao? Nam nhân trước đây bắt tay phụ nữ còn đỏ mặt, bây giờ những người đàn ông vắt cổ chày ra nước còn thiếu sao? có gì đảm bảo được con gặp phải tên như thế? Giống như Tiểu Hoa của thôn chúng ta đấy, chẳng qua con có năng lực hơn Tiểu Hoa, lần có thể khiến cho bọn họ tiêu pha mấy ngngafleen người con.”
      “Cảnh đêm thê lương gì chứ? Mẹ cần lo lắng, viện dưỡng lão còn cho người ta cảm giác an toàn hơn là kết hôn.”
      Giày cao gót dẫm xuống sàn, mang theo tiếng “cộp cộp” xa.
      Trong hội sở cao cấp này mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng cho nên nhà vệ sinh công cộng thể nào có người.
      Điền Điềm ngồi nắp bồn cầu, người vừa chuyện kia tình cờ gặp ở bên ngoài, là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thân đồng phục giàu kinh nghiệm, sắc bén lại quyến rũ. Vừa mở miệng, tiếng và nội dung cũng thể bản tính ngự tỉ…
      chống má rơi vào trầm tư.

      bàn cơm tối Điền gia.
      Điền Điềm nhìn bố mẹ mình cùng với bốn người trai, lắp bắp ý kiến của mình “Con muốn làm…”
      Động tác gắp thức ăn của bốn em Điền gia khựng lại, liếc mắt nhìn nhau.
      cả Điền gia đẩy gọng kính sống mũi “Tại sao đột nhiên em lại muốn làm?”
      Ông bà Điền cũng nhìn sang, Điền Điềm nhăn nhó chút “Chính là đột nhiên muốn làm.”
      “Em , có phải em thấy nhàm chán quá , tuần lễ thời trang Milan sắp bắt đầu rồi, dẫn em sang nước F mua sắm nhé.” tư Điền gia cố gắng dời chú ý của em sang chỗ khác.
      “Em , những trang phục đó em mặc vào cũng đẹp. Mua cũng mặc được.” Điền Điềm tủi thân.
      hai Điền gia hung hăng lườm em trai mình, quay sang em nhàng đổi sang đề nghị khác “Em có muốn du lịch chuyến , xem cực quang, ước điều ước, v.v…?”
      Điền Điềm “ cần, xa như vậy mọi người nhất định là có thời gian với em, mình em cũng có ý nghĩa gì.”
      cả Điền gia suy nghĩ chút “ làm rất vất vả, nếu mở cho em cửa hàng nhé.”
      .” Điền Điềm bùng nổ “Mọi người đừng tưởng rằng em quên rồi, em còn nhớ rất kỹ đấy.”
      Chuyện này nên kể từ đầu.
      Điền Điềm học chuyên ngành nhạc, lúc vừa tốt nghiệp trở về nhà muốn làm.
      Người của công ty nhà mình đều biết đây là thiên kim của ông chủ, tổng giám đốc rất thương em này, ai dám để cho ấy làm việc gì chứ, làm sai còn thể thể mắng. Vì vậy Điền Điềm được đối xử như lão phật gia.
      làm ở công ty khác cũng khác gì, mọi người đều nể mặt Điền gia mà nuôi người rảnh rỗi.
      Điền Điềm rảnh rỗi ngồi chơi tháng, cả người được tự nhiên. Cuối cùng để ý phản đối của người nhà mà mai danh tích chạy sang thành phố khác tìm công việc bình thường.
      Làm được hai tháng, mẹ yên tâm dẫn theo người đến thăm . Đến nơi ở trọ lại gặp được mà gặp được người ở cùng phòng, với ấy mấy câu.
      “tính cách Điền Điềm rất tốt, bọn họ đều bắt nạt ấy, đêm qua ấy còn mình ngồi góc vừa sửa máy tính vừa khóc nữa.” Bạn cùng phòng chỉ về cái sô pha trong phòng khách.
      Hóa ra Điền Điềm và ấy là hai người mới nên bị những người cũ bắt nạt, hơn nữa tiền lương của cao nhưng quần áo mặc người lại toàn hàng hiệ, dần dần nổi lên những lời đồn khó nghe.
      Điền Điềm lớn lên trong thương che chở của người nhà chưa từng gặp chuyện như thế này, gia đình như vậy nhưng dạy dỗ nên người hung hăng phách lối mà trái lại còn vô cùng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, hơn nữa cũng có lòng dạ gì.
      Bà Điền nghe đến đây nghe tiếp được nữa, rời khỏi phòng trọ trực tiếp tìm được công ty con làm.
      Đúng lúc Điền Điềm tan làm, bà Điền gặp con thời gian, đeo túi xách ôm lấy đầu ra ngoài, rụt rè sợ hãi, có sức sống như trước kia, giống như muốn biến bản thân thành người trong suốt. Nghe thấy có người gọi tên mình mới hoảng hốt ngẩng đầu lên.
      Nước mắt bà Điền lập tức rơi xuống, con bà sao lại bị người ta ép buộc thành bộ dáng như này chứ.
      Lúc này mạnh mẽ bắt ép về nhà.
      Đêm đó mấy bố con Điền gia trở về đều bị bộ dáng tiều tụy của Điền Điềm dọa sợ, nhưng sắc mặt tốt mà tinh khí cũng mất , ánh mắt nhìn người cũng run rẩy, cực kỳ tự tin.
      Bà Điền ngồi sô pha vừa kể cho ông Điền mọi chuyện vừa lau nước mắt, ông Điền đau lòng thôi.
      Bốn em Điền gia cũng tức giận nguôi.
      “Các con đều rất thông minh, sao lại chỉ có con bé là ngốc nghếch như vậy chứ.” Bà Điền nghĩ thông được.
      đến đây cũng làm cho người ta vô cùng bất đắc dĩ, bốn em Điền gia đều minh sắc sảo, bao giờ chịu thua thiệt. Điền Điềm ngược lại, từ ai gì cũng tin là , nghĩ ai cũng là người tốt.
      Nhưng thể , tính tình như vậy mới làm cho mấy người đàn ông Điền gia cưng chiều trong lòng bàn tay.
      cả Điền gia lúc rất thích ôm trong ngực, dụ dỗ bằng giọng trẻ con non nớt.
      Có đôi khi làm việc mệt mỏi, chuyện với em , nghe những lời ngốc nghếch cảm thấy thoảI mái lên ít, giống như ngồi bên cạnh lò sưởi ấm áp, tránh xa những gió sương bên ngoài, cả người đều cảm thấy ấm áp.
      Hôm nay bị bắt nạt làm sao bọn họ có thể nhịn được, tất nhiên là phải trả lại đầy đủ.
      Những điều xảy ra sau đó Điền Điềm cũng biết, quan tâm. Sau khi trở về bốn em Điền gia sợ khó chịu, lại sợ muốn tiếp tục làm cho nên bàn kế mở cho cửa hàng quần áo.
      Đầu mối nhập hàng, đồ đạc trang trí, v.v… đều làm xong, lại thuê mấy nhân viên, chỉ cần để ý thu tiền là được. Trong giới này nhiều phu nhân tiểu thư đều làm vậy để giết thời gian.
      Vì để tránh phiền phức và thêm phần thú vị, còn đặc biệt chọn những bộ quần áo tầm trung, khách hàng mục tiêu cũng là những thành phần tri thức bình thường, có thể là rất chu đáo.
      Thế nhưng những người đến mua quần áo đều là những người tinh ranh, nhìn mặt Điền Điềm trả giá thấp vô cùng, Điền Điềm biết tranh luận cùng người khác, kiên trì được hai câu bại trận.
      Khách hàng mua hàng đều cảm thấy mĩ mãn, liên tục khen , khen đến mức cảm thấy vui vẻ.
      Dần dần, khách hàng quen cũng ít, quần áo bán được cũng ít, kết quả đến lúc kết toán những kiếm được đồng tiền lãi nào mà còn lỗ ít. Mặc dù chút tiền này Điền gia thiếu nhưng Điền Điềm thể tiếp tục làm khi biết bản thân là người tiêu tiên như rác được, Điền Điềm tự mình từ bỏ.
      Chỉ có thể thuê người quản lý cửa hàng.
      Chuyện đến bây giờ nhàn rồi hai năm, biết tại sao bây giờ tự nhiên lại có lại cái suy nghĩ muốn làm.
      cả Điền gia nhìn bộ dạng quyết tâm lần này của , bất động thanh sắc hỏi lại “Vậy em muốn làm gì?”
      “Vẫn chưa nghĩ ra, để em suy nghĩ chút .”
      phải là nghĩ rằng viện dưỡng lão đáng tin hơn Dịch Bác Hàm nhưng sợ trở thành người của hai thế giới.
      biết nỗ lực như nào, mỗi buổi tối tan làm về nhà vẫn phải đọc thêm sách… sợ ngày theo kịp bước chân của , khi đó cho dù nhìn thấy ôm người phụ nữ khác vào lòng cũng dám mở miệng.
      muốn có ngày đối mặt với Dịch Bác Hàm nhưng được gì, cho nên phải làm, cần xuất sắc nhưng thể tách rời khỏi xã hội được.

      Lúc Dịch Bác Hàm nhận được tin nhắn của Điền Điềm ăn cơm tối tại nhà cũ của Dịch gia.
      ăn cơm chưa? Nhà em hôm nay có cua hoàng đế đấy, ăn ngon lắm. (*^▽^*) "
      Dịch Bác Hàm nở nụ cười, ngón tay điểm, nhắn tin trả lời.
      Bình thường trở về, đều ở phòng trọ bên cạnh công ty, chỉ khi nào nhà có việc hoặc có bữa tiệc nào cần tham gia mới về nhà cũ bên này.
      Hôm nay mắt lạnh nhìn thấy đứa con riêng rất được thích của bố khoe mẽ trước mặt ông nội, hạ mắt yên lặng ăn bát cháo của mình.
      quan sát người đối diện, biết rằng Dịch Bác Phàm ở đối diện cũng quan sát . Dịch Bác Phàm nhìn như bình tĩnh ăn cơm nhưng trong lòng ghen tị phát điên lên được.
      ghen tị cái khác, chỉ ghen tị số mệnh.
      Người này của số mệnh quá tốt, khi còn bé ai quản, cũng xảy ra cái chết ngoài ý muốn, những bình an lớn lên mà kết bạn được với hai người bạn đều mạnh mẽ như vậy. tại còn được con độc nhất của Điền gia, thoáng cái giành được ưu thế mà so được.
      Dịch Bác Hàm biết những suy nghĩ này của người em cùng bố khác mẹ này, cho dù biết cũng để vào mắt. Mắt nhìn khí hòa thuận vui vẻ trước mắt, trong lòng mong con trai Lục Văn Tinh sắp chào đời rồi, nên tặng quà gì mới tốt đây.
      Trước ngày dự sinh tuần Cố Hàm Sương vào nằm trong phòng VIP ở bệnh viện tư nhân rồi.
      Lục Văn Tinh cũng theo vào, phòng VIP ở bệnh viện này giống như căn nhà trọ vậy, đồ đạc ở phòng ngoài cái gì cần có cũng có, cũng có gì bất tiện.
      Mấy ngày trước có người hỏi riêng Lục Văn Tinh, có muốn tính thời gian , có thể giới thiệu đại sư cho .
      Lục Văn Tinh hỏi tính giờ gì.
      Người nọ phải giải thích lần mới hiểu được, tại tầng lớp thượng lưu thành phố W thịnh hàng tập tục. Trước khi đứa trẻ được sinh ra, tìm đại sư tính toán chút,chọn giờ tốt để sinh mổ. Có người đứa trẻ được sinh ra như vậy có “Bát tự tốt, tốt số.”
      Chuyện này đều là hiểu lòng hết, người này cũng là muốn tạo mối quan hệ với Lục Văn Tinh nên mới móc tim móc phổi như vậy.
      “Cậu đừng có tin, tổ tiên truyền nhiều năm như vậy có đạo lý riêng của họ. ai khác, cậu biết Pham Kim Liên đúng , thầy bói lúc đó , nàng sinh sớm hay muộn canh giờ đều có số làm Quý Phi, đại phú đại quý, nhưng hết lần này đến lần khác lại ở giữa, chính là hồng nhan bạc mệnh, sau đó ứng nghiệm rồi.”
      Lục Văn Tinh thở hơi “Thầy bói cũng số mệnh tôi tốt, đứa trẻ này nếu số mệnh tốt tôi nuôi nó cả đời.”
      Người nọ nhìn có ý này cho nên cũng biết điều rời trọng tâm câu chuyện sang chuyện khác, có số việc, có tâm là được rồi, nhiều ngược lại cũng tốt.
      Những lời này Lục Văn Tinh chưa từng với Cố Hàm Sương, hai tháng nay vì bụng quá to nên chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ, cả đêm duy trì tư thế, đứa trẻ thoải mái còn thích động tay động chân, ngủ cũng ngon. sợ nghe được chuyện này càng phiền lòng.
      học lớp học làm bố mẹ, biết con sinh thường mới tốt, nhanh bình phục, lại tốt cho cả mẹ cả con cho nên cũng thèm suy nghĩ đến lời đề nghị của người kia.
      Ngày thứ ba Cố Hàm Sương nằm viện ngày thứ ba có động tĩnh, cố gắng gọi Lục Văn Tinh đnag ngủ say như chết bên cạnh dậy bấm chuông gọi bác sĩ.
      Để đợi tử cung mở rộng, bác sĩ bảo Lục Văn Tinh đỡ Cố Hàm Sương lại vài vòng trong phòng bệnh. gian nan bước , được vài bước mồ hôi lạnh lại chảy xuống.
      Lục Văn Tinh mím môi đau lòng, bắt đầu suy nghĩ đến đề nghị của người kia.
      “Hay là chúng ta sinh mổ .”
      . .” Cố Hàm Sương lắc đầu, cũng học qua lớp trước khi sinh, biết ở đây có những cách để giảm thiểu trường hợp khó sinh nhưng muốn, trừ việc sinh thường tốt với đứa còn nghĩ sinh mổ chính là ngược lại với tự nhiên.
      Hộ sinh bên cạnh cũng khuyên “Tình huống bây giờ vẫn tốt, có thể sinh thường sinh thường. Sinh mổ có thể giảm bớt thủ tục nhưng sau này phải chịu nhiều di chứng.”
      hai vòng, Cố Hàm Sương được nữa, Lục Văn Tinh đỡ lên giường, bác sĩ đến khám lại “Tử cung mở đủ rồi, có thể vào phòng sinh được rồi.”
      Có người tiến vào đẩy giường vào phòng sinh, Lục Văn Tinh cũng nhận lấy quần áo khử trùng được đưa đến mặc lên người.
      Cố Hàm Sương “ làm gì vậy?”
      “Vào phòng sinh cùng e.” Lục Văn Tinh sắn tay áo, trả lời như lẽ đương nhiên.
      , được.” Cố Hàm Sương hét ầm lên, chuyện này vượt qua giới hạn chịu đựng của .
      muốn vào.” Lục Văn Tinh kiên trì.
      được vào, vào em bị phân tâm, nếu có chuyện gì xảy ra hãy vào được ?” cầu xin.
      Lục Văn Tinh nhìn mái tóc rối tung của , tình nguyện gật đầu, đưa mắt nhìn bị đẩy vào phòng sinh.
      mình bị nhốt bên ngoài, lại lại hai vòng, ngồi xổm xuống, dựa vào tường châm điếu thuốc, bàn tay kẹp điếu thuốc có chút run rẩy.
      nhudao, annie196, h2h2h2h215 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :