1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quốc sư hắn sủng thê thành nghiện - Ô Liễu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Ặc. Tác giả sáng cmn tạo.haha.trí tưởng tượng là bay xa.tại hại xin bái phục!
      Nàng thấy cắt đc cắt.chứ h nặng là bị cho vô vip lại tội nghiệp chụy em.
      gió đông bắc, A fang, heavydizzy2 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      029. Tương Sơn đạo trưởng của Vô Cực Quan

      Vương Hồ Tử sau khi nghe xong, trước mắt sáng ngời, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, lại héo, uể oải : “ thể được, nếu tiên sinh lại trừng phạt ta.”

      “Việc này có quan hệ gì, nàng ấy tự mình hiến thân, Thiên Vương lão tử cũng quản được, toàn bộ xem bản lĩnh của ca ca ngài.” Lưu Kỳ cười có hảo ý, liền loạng choạng rời .

      Trở về qua phòng Mạc Ly, Lưu Kỳ còn cố ý thả bước chân, nghiêng tai nghe thanh bọn họ trong phòng, khỏi cười nhạt tiếng, quốc sư đưa phu nhân ra ngoài thế nhưng cũng làm chuyện vui vẻ, vậy còn mang ra làm cái quỷ gì a.

      Lưu Kỳ biết, chuyện vừa mới nghe từ miệng Vương Hồ Tử, Mạc Ly sớm biết rồi.

      Mạc Ly chỉ hỏi người trấn về biểu của Vương Hồ Tử, còn hỏi Địa Tiên tinh quái địa phương, hành động của Vương Hồ Tử trốn nổi đôi mắt bọn họ, cho nên Mạc Ly mới có thể kiên trì tự mình đường hỏi những người khác, chính là muốn hỏi những người từng bị Vương Hồ Tử đối đãi đặc thù đó, các nàng gật đầu vẫn tố giác , mới buông tha Vương Hồ Tử.

      Mạc Ly ngủ sâu, từ khi Lưu Kỳ qua cửa liền bừng tỉnh, đánh giá thời gian, khỏi lắc lắc đầu, ngày mai phỏng chừng phải gọi ta rời giường.

      Mạc Ly cúi đầu hôn hôn mặt tiểu tức phụ, kéo chăn, nhắm mắt ngủ.

      “Tháng giêng, tân nhân cười, nhấc lên khăn đỏ, bốn cánh môi chạm nhau. Lột ra áo cưới đỏ, lộ ra ngực trắng to, tỷ nhi xấu hổ, tỷ nhi xấu hổ, kêu lang quân chớ có nháo…” Lưu Kỳ nhàng hát tiểu khúc, khúc hát xong ngáy khò khè.

      Đúng như Mạc Ly sở liệu, ngày thứ hai thiếu chút nữa làm cho khách điếm đập vỡ cửa, mới đánh thức thằng nhãi này, đương nhiên cũng phải tự đập, Vô Cực Quan ở cách đây mấy dặm có hai tiểu đạo sỹ tới, vâng lệnh thầy đến thỉnh Vô Cực Quan chuyến.

      Mạc Ly và Tương Sơn đạo trưởng của Vô Cực Quan quen nhau từ mười năm trước lúc cạnh tranh vị trí quốc sư, về sau luận đạo ông ta cũng ở đó. Ba năm trước đây bởi vì chuyện Vương Hồ Tử, tri huyện cầu ông ta đến cửa, bởi vậy bọn họ còn từng đấu pháp, tuy sau đó giải thích vì biết mới động tay, nhưng rốt cuộc tổn thương hòa khí, quan hệ kém kém, tốt càng là chưa tới.

      Vốn tính toán , nhưng rốt cuộc người ta phái đồ đệ tới mời, nổi, đoàn người thay đổi phương hướng, Vô Cực Quan.

      Lưu Kỳ bởi vì say rượu, bị đánh thức liền ồn ào kêu đau đầu, lên xe ngựa lại bắt đầu ngủ, tiếng ngáy ngừng, phiền nhiễu đến nhức óc.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn dựa vào tay Mạc Ly, giọng lẩm bẩm : “Còn may chàng cũng ngủ ngáy.”

      Mạc Ly cười, duỗi tay niết mặt nàng, hỏi: “Nếu ta cũng ngủ ngáy, Nhuyễn Nhuyễn nên làm thế nào cho phải?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày nghĩ nghĩ, : “Vậy chỉ có thể nỗ lực quen .”

      Đáp án này làm Mạc Ly thực vừa lòng, cười lại nhéo nhéo mặt nàng.

      Mãi cho đến cửa Vô Cực Quan, Mạc Ly mới đánh thức Lưu Kỳ.

      Lưu Kỳ xoa xoa nước miếng khóe miệng, mơ mơ màng màng nhìn nhìn bảng hiệu Vô Cực Quan nạm vàng, ngơ ngẩn hồi lâu mới phản ứng lại, đây là tới chỗ nào.

      Lưu Kỳ và Thu Nhuyễn Nhuyễn ở tiền thính uống trà, Mạc Ly được đạo đồng mời hậu viện, Lưu Kỳ buồn bực, sao lão đạo này còn nhận ra người? Tiểu đạo quan đãi khách cũng qua loa, lưu lại đạo đồng hầu hạ.

      Lưu Kỳ ngồi trong chốc lát, ngồi yên, hỏi Thu Nhuyễn Nhuyễn: “Phu nhân, muốn ra ngoài chút hay ?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn do dự : “Vậy tốt đâu, vẫn nên ở chỗ này chờ tướng công đến rồi hẵng .”

      “Ta đây ra ngoài tản bộ.” Lưu Kỳ muốn , Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, vẫn theo, : “Ta chung cùng ngươi thôi.”

      Ở địa phương xa lạ, nàng có chút dám đợi mình, vẫn nên theo Lưu Kỳ, ít nhất còn tính là quen thuộc, lo cái gì.

      “Cùng ra cũng được, bất quá phu nhân người cách xa ta chút, ta sợ quốc sư nhìn thấy chém ta.” Lưu Kỳ chân dài vượt lên, kéo ra khoảng cách với Thu Nhuyễn Nhuyễn. Lưu Kỳ dù sao cũng thể ngờ được chính mình ngày nào đó chủ động kéo ra khoảng cách với nữ nhân, rốt cuộc chính là hỗn đản đến Hoàng Hậu cũng từng ngủ rồi.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn có bộ dáng này, nhưng ra tò mò, hỏi: “Vì sao ngươi lại sợ tướng công ta như thế?” ràng chàng cũng phải người xấu, ừ… lúc trầm mặt vẫn rất là dọa người.

      “Phu nhân, giống như ngài sợ vậy.” Lưu Kỳ liếc nàng cái.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, nhớ tới trước kia ở chung cùng , đúng, cũng đúng, cùng viên phòng rồi mới chậm rãi tốt lên.

      “Phu nhân, ngài lại sợ quốc sư làm gì?” Lưu Kỳ giao câu chuyện về cho Thu Nhuyễn Nhuyễn.

      Sợ làm gì? Sợ mặt lạnh, sợ bị ghét bỏ, sợ cần nàng.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn trả lời, Lưu Kỳ thầm nghĩ nghĩ, là cái gì làm phu nhân sợ quốc sư như thế? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chuyện, nhất định là quốc sư ở giường quá mạnh, phu nhân này thân mình yếu, cơ bản ăn tiêu!

      Sách! Lưu Kỳ não bổ như thế, trong lòng kêu ầm lên, cầm thú a!

      Thu Nhuyễn Nhuyễn mang theo nón màn che, nhìn biểu tình mặt , hồi lâu mới : “Đó là trước kia, tại, tại mới sợ đâu.” Thu Nhuyễn Nhuyễn rất tự tin, bất quá nàng đối với Mạc Ly là tin tưởng mười phần, nhất định vĩnh viễn đối tốt với nàng!

      Lưu Kỳ muốn chuyện, đột nhiên run lập cập, : “Sao lại cảm giác có chút lạnh?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn thay đổi sắc mặt, loại lãnh này nàng rất quen thuộc, có rất nhiều vật ở gần đây.

      người của ngươi còn mang theo bùa hộ mệnh?” Thu Nhuyễn Nhuyễn vội hỏi Lưu Kỳ.

      “Đó là đương nhiên, đồ vật bảo mệnh, cũng thể mang.” Lưu Kỳ , đột nhiên sửng sốt, hỏi: “Phu nhân lời này có ý tứ gì?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhấp nhấp môi hơi run, thoáng nhấc nón màn che lên, nhìn nhìn chung quanh, khỏi hít ngược hơi khí lạnh, : “Lưu Kỳ, ngươi mau kêu cứu mạng !”

      Lưu Kỳ sửng sốt, theo bản năng muốn chạy trốn, mới vừa chạy hai bước dừng lại, nếu phu nhân xảy ra chuyện ở trong tay , quốc sư thể nha!

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng vội kêu : “Ngươi đừng sợ nha, ngươi có bùa hộ mệnh, ta có thánh chỉ, chúng nó dám tới gần, ngươi cao giọng kêu cứu mạng, gọi tướng công tới là được.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn biết vì sao Vô Cực Quan đột nhiên xuất nhiều hồn như thế, chỉ có thể bảo Lưu Kỳ nhanh gọi Mạc Ly tới.

      Toàn bộ mắt phải của Thu Nhuyễn Nhuyễn huyết hồng đáng sợ, nhìn càng giống nghiệt hơn nghiệt. Những hồn đó đều là người đột tử ngậm oán, oán khí tận trời, nếu Lưu Kỳ cũng cảm thấy lạnh.

      Lưu Kỳ nghe Thu Nhuyễn Nhuyễn như thế, cất giọng hô lớn: “Quốc sư, cứu mạng a!”

      Liên tiếp hô vài tiếng cũng thấy thân ảnh Mạc Ly, Lưu Kỳ sắp khóc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội tiếp tục hô: “Quốc sư, có đăng đồ tử đùa giỡn tức phụ của ngươi!”

      Hai người ở bên này sợ tới mức run cầm cập, Mạc Ly bên kia cũng vội vàng, biết Tương Sơn tìm tới là có chuyện gì tốt.

      Việc này còn phải đến từ nửa tháng trước, lúc đó Tương Sơn đạo trưởng ngang qua thôn Điều Sa, nghe thấy hai hán tử trong thôn chuyện, trong đó người là thợ săn, hôm qua săn thú ở núi phía bắc, gặp việc lạ, vốn dĩ đuổi theo con hoẵng, vốn tưởng rằng rút dây động rừng đuổi kịp, ngờ vốn dĩ con hoẵng chạy nhanh đột nhiên dừng lại, vẫn nhúc nhích, ngoan ngoãn để trói lại.

      người khác tin, sao có việc lạ bực này. Tương Sơn đạo trưởng nghe mắt liền sáng lên, sớm thăm dò ra phong thuỷ nơi đây tốt, chắc chắn có đại mộ trong đó, nhưng mỗi lần tiến vào núi đều tìm thấy chỗ, nghe hán tử như thế, trong lòng liền có chủ ý, cho thỏi bạc để hán tử dẫn tới chỗ đó, quả cái huyệt mộ!

      Chung quanh huyệt mộ đều có trận bát quái, là con hoẵng kia vô tình đụng phải mắt trận, mới phá được trận bên ngoài cùng.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San50 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      030. Mộ của Linh Thái lão nhân

      Tầng tầng thiết trận, huyệt mộ chú ý như vậy nhất định là rất có lai lịch, Tương Sơn đạo trưởng lập tức trở về Vô Cực Quan, mang theo đệ tử và công cụ, lại cái huyệt mộ kia, tốn thời gian nửa tháng, cuối cùng mới phá hết toàn bộ trận pháp, gặp được cửa vào huyệt mộ.

      Huyệt mộ bên ngoài chú ý nhiều, bên trong nhưng ra rất bình thường, bọn họ đường thông suốt, tới được chủ mộ thất. Bên trong xác châu báu muôn vàn, có tiền tài phú khả địch quốc, Tương Sơn đạo trưởng thấy thế, liền cho đệ tử bắt đầu dọn ra bên ngoài, chính mở quan, trong quan là nữ tử phong hoa tuyệt đại, nhìn phục sức là hình thức từ trăm năm trước, nữ tử chết trăm năm thi thể nát, sinh động như , khẳng định thi thể có chứa bảo vật đặc thù.

      Tương Sơn duỗi tay thăm dò, lại ngờ tay mới vừa đụng vào thi thể, nàng kia thế nhưng mở to mắt, hung tợn nhìn chằm chằm , dọa Tương Sơn hoảng sợ, theo bản năng ném ra cái hoàng phù, lại thấy hoàng phù nhàng rơi xuống đất, trước mặt đâu còn có quan tài và thi thể gì nữa.

      Tương Sơn lúc này mới ý thức được thích hợp, vội lấy ra la bàn tùy thân xem xét, la bàn này là mật khí độc hữu của sư môn , toàn bộ có bảy cây kim, phải thăm dò phương vị, mà là vật tà.

      Những cây kim động càng nhiều, đại biểu nơi này vật tà càng nhiều, càng lợi hại, bảy cây kim động toàn bộ là tình huống lần đầu gặp phải. Bảy cây kim đều động, trước mặt toàn là vật tà, nếu phải hoàng tuyền lộ, là luân hồi đạo. Là kết cục cửu tử nhất sinh!

      Tương Sơn hét lớn tiếng, bảo đệ tử nhanh chóng buông đồ vật trong tay, từ trong nhực lấy ra xấp hoàng phù, bắt đầu niệm chú, vừa niệm vừa rải lá bùa. Lá bùa vừa rời tay Tương Sơn liền tự cháy lên, Tương Sơn thầm kinh hãi, xấp hoàng phù ném xong, thế lửa mà lớn hơn. Tương Sơn có chút run tay, trán phủ kín mồ hôi lạnh, chỉ có chính biết hoàng phù này vì sao lại tự cháy, hoàng phù là phù chú dò đường, gặp khí đục vật tự cháy, đốt ra lửa là tam vị chân hỏa, chuyên khắc vật tà, ngày thường nhiều nhất dùng đến năm tờ, nghĩ tới hôm nay dùng xấp còn chưa giải quyết được.

      Tương Sơn đột nhiên nghĩ đến cái gì, cắn rách đầu lưỡi, phun về phía trước, nơi này đâu phải là mộ thất, ràng chỉ vừa tiến vào cửa mộ. Bọn họ vừa mở ra cửa mộ mắc mưu, toàn bộ về sau đều là ảo cảnh!

      Nhìn trong tay các đệ tử lấy được đâu phải vàng bạc châu báu gì, ràng là từng cây bạch cốt, bên còn có ít độc trùng, các đệ tử vô tri vô giác ở trong ảo cảnh, tùy ý độc trùng bò lên người gặm cắn.

      Tương Sơn đều dùng hết pháp bảo người, lại vẫn có cách nào đánh thức các đệ tử từ trong ảo cảnh, chỉ có thể cắn đầu lưỡi, chọn mấy đệ tử người ít độc trùng phun lên. Người bị đánh thức đều bị độc trùng người dọa sợ tới mức thét lên, dùng sức chụp đánh lên người, làm cho độc trùng rơi xuống. cũng kỳ quái, bọn họ tỉnh lại từ ảo cảnh, chụp đánh độc trùng người, đến hai lượt thế nhưng đều ngã xuống đất chết. Lại nhìn những đệ tử còn ở trong ảo cảnh, ai còn sống, vậy mới làm người ta kỳ quái.

      Tương Sơn dám dùng máu ở đầu lưỡi đánh thức đệ tử nữa, chỉ đành mình xám xịt mà đào tẩu, nếu phải thế này cũng tìm tới Mạc Ly.

      Từ lúc chạy ra khỏi huyệt mộ, trở lại Vô Cực Quan, tay chân liền bắt đầu thối rữa, cho dù dùng biện pháp gì cũng thể ngăn cản nó lan tràn. Bốn phía Vô Cực Quan cũng biết thế nào lại tới ít vật tà, ít đệ tử mắc họa. Vốn dĩ tiểu đạo sĩ đón bọn họ, đêm qua là có thể đến Bão Liễu trấn, nhưng ban đêm gặp quỷ đánh tường mới bị trì hoãn, lúc này buổi sáng mới đến được.

      Mạc Ly là thân thể thuần dương, ở đây, vật tà đương nhiên đều lánh , nhưng rốt cuộc mấy thứ này phải thứ bình thường, thêm nữa Thu Nhuyễn Nhuyễn là thân thể thuần , Mạc Ly thoáng cách xa chút, chúng nó lại xông tới.

      Mạc Ly nghe Tương Sơn xong này đó, đại khái cũng ràng, hỏi Tương Sơn: “Ngươi có nghe về Linh Thái lão nhân?”

      Tương Sơn sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, vỗ đùi, hóa ra là mộ Linh Thái lão nhân!

      Đại danh của Linh Thái lão nhân ở giới tu đạo bọn họ, ai biết, ai hiểu, bản lĩnh ông ta cực cao, lại vì làm ác mà nổi danh.

      Cũng vì như thế, lúc ông ta tính ra ngày mình chết, liền xuống tay tự mình chuẩn bị mộ địa, ngày chết của mình cho toàn bộ kẻ thù, để cho bọn họ có bản lĩnh tới trộm mộ quật xác.

      Lúc ấy chuyện này nháo đến ồn ào huyên náo, nhưng mãi cho đến giờ cũng chưa ai tìm được huyệt mộ của ông ta.

      Tương Sơn càng nghĩ càng cảm thấy đó là huyệt mộ của Linh Thái lão nhân, khỏi có chút tức giận. Huyệt mộ của Linh Thái lão nhân đương nhiên có bảo bối gì, lần này chính là vừa mất phu nhân lại thiệt quân!

      Việc cấp bách vẫn là chứng tay chân thối rữa của Tương Sơn, phương pháp tầm thường Tương Sơn dùng qua, còn phải nghĩ cách tiếp.

      Mạc Ly đầu tiên nghĩ đến là bụi lư hương, hương khói tế đàn năm bốn mùa ngừng, phụng dưỡng tam quân thiên địa nhân, bên trong lại trộn thêm tro rơm dương chi ngải, cùng với nước Đoan Dương chí dương chí thuần, ba thứ này đối phó vật tà càng hiệu quả hơn tam vị chân hỏa, Mạc Ly thông thường cũng đều tùy thân mang theo phần.

      Mạc Ly vừa muốn bôi thuốc cho Tương Sơn, liền nghe thấy Lưu Kỳ kêu cứu mạng, Mạc Ly theo bản năng cho rằng lại nháo ra thiêu thân, thèm để ý, tiếp tục bôi thuốc cho Tương Sơn. Thuốc đến nơi, tư tư rung động, toát ra khói , phảng phất như bị liệt hỏa thiêu đốt, lại nhìn Tương Sơn, nửa điểm ổn đều hết, ngược lại lộ ra biểu tình nhàng, xem ra là có hiệu quả.

      Mạc Ly muốn bôi cái tay khác cho , lại nghe Lưu Kỳ kêu tiếp: “Quốc sư, có đăng đồ tử đùa giỡn tức phụ ngươi! Ngươi mau tới, miệng thối của ta muốn hôn phu nhân!”

      Tay Mạc Ly run lên, thiếu chút nữa làm rơi bụi lư hương, biết Lưu Kỳ đây là hươu vượn, trong chốc lát cũng chờ được, giao bụi lư hương cho Tương Sơn, liền rời .

      Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy vật lui bước, liền biết là tới, mới yên lòng, vội với Lưu Kỳ: “Có thể ngừng, tướng công tới đây.”

      Nhưng Lưu Kỳ kêu hăng say, bịa ra câu lại câu, hoàn toàn nghe vào thanh lớn của Thu Nhuyễn Nhuyễn.

      Bị Mạc Ly đột nhiên đánh vào sau đầu, thiếu chút nữa răn cắn vào đầu lưỡi.

      “Quốc sư, cũng phải ta muốn , đều là phu nhân bảo ta !” Lưu Kỳ thoáng chốc phản ứng lại, vội ném nồi cho Thu Nhuyễn Nhuyễn.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vô ngữ, thế này nghe như là nàng muốn hồng hạnh xuất tường, ràng là nàng chỉ bảo kêu cứu mạng thôi.

      Mạc Ly đột nhiên hối hận mang theo đến, dạy hư tiểu tức phụ thế nào cho phải?

      “Xảy ra chuyện gì?” Mạc Ly làm lơ người nào đó, hỏi Thu Nhuyễn Nhuyễn.

      “Mới vừa rồi, nơi này nhiều vật, chàng tới gần đều bị dọa chạy.” Thu Nhuyễn Nhuyễn có chút tự tin, sao nghe thế nào cũng giống như tìm lý do.

      Sợ tin, Thu Nhuyễn Nhuyễn lại ngập ngừng : “ giờ chân ta còn mềm đâu.”

      “Bị dọa rồi?” Mạc Ly giọng hỏi.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, : “Rất nhiều đoạn cánh tay cẳng chân gãy, cứ nhìn chằm chằm người ta, cười đến tà hồ.” Nàng vẫn là lần đầu tiên ở bên người tướng công mà lần thấy nhiều tà vật như thế, thực có chút mềm chân.

      Mạc Ly duỗi tay sờ sờ cái trán của nàng, ngay sau đó bế nàng lên, về con đường dẫn tới đây.

      Lưu Kỳ nhìn thẳng mắt, quốc sư sủng tức phụ như thế tốt sao? Phu cương ở đâu!

      Lưu Kỳ vội đuổi theo, học thanh Thu Nhuyễn Nhuyễn kêu: “Quốc sư đại nhân, luân gia cũng mềm chân, cũng muốn ôm cái…”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn khỏi che mặt, vừa mới nàng cũng ghê tởm đến như thế ?

      Mạc Ly hoàn toàn phản ứng với , cứ về phía trước.

      Tương Sơn biết Thu Nhuyễn Nhuyễn, hai phu thê bọn họ, người thân thể thuần dương, người thân thể thuần , ở trong giới tu đạo ai biết, ai hiểu.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San50 others thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Mạc ly à, nô gia có mềm chân ngồi xuống đó nghỉ lát là khỏe ngay ý mag.haha. người ta chỉ bế vợ thôi mà
      tieunai691993, gió đông bắcheavydizzy thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Lưu Kỳ à, chân có mềm thôi, người ta đâu có rảnh.
      tieunai691993heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :