1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      13. Chương 13: Lại đây


      “Tiểu thư, ngài muốn nơi nào?” nương nhà mình đến ghế trong phòng cũng ngồi chưa ấm mông, chỉ mang theo có mình, là ra ngoài dạo chút. Xuân hiểu đầu đuôi, theo thất nương bước qua hậu hoa viên. Càng cổ quái hơn nữa, dáng vẻ này của nương, như trộm vậy, làm gì mà phải che che giấu giấu chứ, toàn chọn đường thôi. Lại nhìn phương hướng này, hẳn là tới sương phòng phía trước ?

      Xuân hoảng sợ, sương phòng tiền viện, là nơi dùng để đãi khách, há có thể để nương tùy tiện mà tới?

      “Đừng hỏi nhiều, Xuân ngươi nhớ kĩ, chuyện ngày hôm nay, ngươi coi như cái gì cũng biết. Đại liên quan tới tính mạng, người trong viện có thể tin được, lại báo lên phu nhân, ta chỉ có thể chọn ngươi. Là ta thực xin lỗi ngươi.”

      Khương Viện nhìn sắc trời, trong lời mang theo chua xót. Nàng dĩ nhiên biết đây là hợp quy củ, lại thể làm theo. Gọi Xuân cùng, là bất đắc dĩ. Nếu việc này lộ ra ngoài, nàng có phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay, dù bị chịu phạt, cũng chỉ là chút đau đớn da thịt. Còn Xuân dám , nghiêm khắc nhất đối với nha đầu bán mình là bị đánh chết, quan phủ cũng hỏi đến mạng người này.

      Khuôn mặt Xuân trắng bệch, nàng chẳng qua mới mười ba tuổi, dù bình thường có chút trầm ổn, lúc này cũng bị dọa chân mềm nhũn.

      “Tiểu thư.” thanh run lợi hại. Vừa hoang mang lo sợ, lại có chút cảm kích.

      tới tình cảm, nếu phải tới thời điểm nguy cấp, nương khó xử nàng. Đây cũng là thái độ, trong lòng nương, mình là người được tin cậy.

      “Đừng sợ. nhất định có việc, nếu bị người phát , ta tất nhiên bảo toàn tánh mạng của ngươi, trăm phương ngàn kế cũng lưu lại ngươi ở lại.” Khương Viện nắm đôi tay nàng còn run, đôi mắt lộ ra kiên định.

      Lời nàng phải có căn cứ. Nếu là thế tử gọi người chuẩn bị việc này, người nọ khiến nàng bị rơi vào hiểm cảnh. Tuy nàng thích cách hành xử này, lại ràng, việc muốn làm, cho phép người khác quấy rầy.

      Nắm chặt tay thất nương, tự cổ vũ mình, Xuân cắn răng gật đầu, cằm nâng cao biểu thị quyết tâm trung trinh của mình, nỗ lực nhếch miệng cười, “Nô tỳ trách ngài, nương là loại người gì, nô tỳ đều ràng.”

      Hai người dọc theo góc tường, che che giấu giấu thẳng tới bên ngoài đông sươnng phòng. Trước cửa, Khương Viện đích thân gõ gõ cánh cửa, bên trong có người mở ra, chính là nam tử nhu hôm trước.

      “Đại nhân bình an, Khương thất phụng mệnh mà tới, còn thỉnh đại nhân thông truyền.”

      Người kia cao ngạo liếc nàng cái, mắt đào hoa híp lại, nửa ngày mới nghiêng người qua bên, miệng nhàn rỗi mà châm chọc.

      “Bên cạnh thế tử, nương nếu lại giở trò…Nên biết rằng, thế tử dễ như Chu mỗ a.”

      Nghe câu cáu giận này, dường như ý chỉ nàng là kẻ tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn giảo quyệt vậy. Khương Viện gật đầu tỏ ý cảm tạ, mang theo Xuân vào trong.

      Trái phải đúng sai, luôn ở vị trí cao hơn, trước giờ tới phiên nàng phản bác.

      Mới qua ngưỡng cửa, lại nghe người phía sau vẫn buông tha, ngữ điệu cao hơn, “Thất nương đây là muốn tới dùng trà hay là dạo? Chẳng lẽ còn muốn mang theo nô tỳ để hầu hạ?”

      Vừa xoay người, quả nhiên thấy Xuân bị ngăn lại ở ngoài, trong mắt sốt ruột nôn nóng, nhón chân ngẩng đầu nhìn nàng, hiển nhiên là an tâm để mình nàng vào.

      Xuân lúc này nghe ràng, phải nương nhà mình vô duyên vô cớ, tự nhiên có hứng thú đông sương phòng. Mà là thế tử gọi tới. Chỉ là thế tử và nương…Mới sáng sớm nay hai người mới chào hỏi, tính ra còn rất xa lạ, sao đột nhiên lại có liên quan? Còn nương tính kế , tuân thủ quy củ mà lén lút gặp ngoại nam.

      “Như vậy cũng hợp phép tắc cho lắm. Đại nhân người châm chước, cho phép nô tỳ của ta vào cửa, rồi để nàng chờ trong góc. tới trước mặt làm chướng mắt thế tử, cũng chờ ở ngoài cửa, làm người ta thấy được.”

      Nữ tử có vóc người tới ngực , chuyện chậm rãi, từng từ từng câu đều hợp lý. ngước mắt nhìn , im lặng dò hỏi.

      Dù cho nàng từng tính kế lần, lúc này cũng có chút gì gọi là xấu hổ, trấn định trong mắt nàng, làm nghĩ tới ánh trăng đêm đêm ấy, thân ảnh ôm chăn co rụt lại trong góc. Cùng là khuôn mặt mơ hồ ấy, đầu óc lại rành mạch nhớ nàng làm những gì.

      “Vậy mong đại nhân truyền lời, bẩm báo thế tử minh giám. Trước kia đại nhân tới bái phỏng đêm khuya, khiến Khương thất phải sử dụng chút tiểu xảo, để đại nhân chút lời nhắn của ta. Những hiểu lầm nên có, vẫn là nên sớm tháo gỡ mới tốt.”

      Cùng người như vậy kết thù, hiển nhiên khôn ngoan. Bây giờ nàng thẳng thắn bẩm báo, đối phương có thể bỏ qua khúc mắc mới là tốt nhất. Nếu chịu, nàng cũng chỉ có thể sống với chính mình, hổ thẹn là được.

      “Khương thất nương tới.” Quản Húc sắc mặt đỏ hồng, say rượu bước tới. Mặt quạt họa Mặc Trúc phe phẩy, tư thái phong nhã, tay lại ra hiệu mời, “Còn thỉnh nương nhanh chút, thế tử chờ người ở trong phòng”.

      Lại quay đầu chỉ Xuân rồi với Chu Chuẩn, “Thế tử có mệnh, mang nha đầu này vào trong gác xép đợi.”

      Bị Quản Húc kéo sang bên, lại nghe dụ lệnh của thế tử, Chu Chuẩn nặng nề nhìn nàng, rên tiếng quay đầu . Xuân được nương nhà mình ra hiệu, nhanh chóng xách vài chạy theo.

      Rất là tốn sức mới bước kịp bước chân vị đại nhân này, Xuân cảm thấy vị đại nhân này hoàn toàn thích nương nhà mình rồi. Tính khí của nương nàng rất , hờ hững nhưng lại hiền hòa. Trừ bỏ thỉnh thoảng náo với nhị gia, bao giờ miệng lưỡi trêu chọc ai cả, càng vô cớ gây chuyện thị phi. Hẳn là hiểu lầm gì đây.

      Suy nghĩ chút, tình hình như vậy, nếu nàng gì đó, quả là có lỗi với nương nhà mình.

      “Đại nhân, nương nhà ta lòng dạ rất tốt, đối đãi với mọi người cũng ôn hòa, phẩm chất rất lương thiện.” Xuân trước giờ đều thành , biết lời ngon ngọt. Lời dù chất phác, lại lộ ra vụng về khó hiểu.

      Lần đầu tiên khen sau lưng nương, là chủ ý của bản thân, Xuân rất khẩn trương nên có lẽ ngữ điệu có chút lúng túng.

      Người kia đầu cũng quay lại, vung tay áo phất phất, cực kỳ khinh thường, “Ngu xuẩn lắm mồm.”

      Nô tỳ ngu trung thấy rất nhiều. Hậu viện của quốc công phủ, mỗi năm đều có biết bao nhiêu nha hoàn uổng mạng bị ném ở bãi tha ma, nếu chính là bị dìm xuống giếng. những bị chủ tử đẩy ra ngoài gánh tội, mà còn hận thể móc tim móc phổi mà đối đãi với chủ tử.

      Lần đầu tiên trong đời bị người ta chế giễu như vậy, nữ tử da mặt mỏng như Xuân khó chịu trong lòng. Kiềm chế ủy khuất trong mắt. Xuân bướng bỉnh: nương đối xử với nàng rất tốt, nàng thể có lòng lang dạ sói được.
      ......

      Phía trước Khương Viện được người giải vây, rất hữu lễ, thành tâm cảm ơn.

      Cảm ơn cái gì, hai người đều . Chu Chuẩn lại làm khó dễ cái tiểu nương, là thất lễ.

      “Cảm tạ cần. Đợi lát nữa gặp thế tử, nếu nương giúp được việc, còn thỉnh người tận tâm hơn. Thế tử thích yên tĩnh, kiên nhân với ồn ào huyên náo, thất nương nhớ lấy.”

      Lời này ra, tự nhiên phải là vô tư giúp nàng đâu, hẳn là thúc giục mình nên làm việc đúng đắn. Kiểu này chính là cho nàng chút thể diện, thẳng ra, đối phương chẳng cần khách khí với nàng. Câu cuối còn thiện ý đề điểm hai câu, coi như đối đãi nàng sai.

      Đạo lý đối nhân xử thế như vậy, tự nhiên nàng cũng hiểu, ăn khế trả vàng, ứng đối vô cùng thỏa đáng.

      “Đại nhân yên tâm, Khương thất tất làm hết khả năng.”

      Đưa người tới ngoài cửa phòng, Quản Húc liếc mắt ra hiệu, chắp tay cúi đầu hướng về phía bên trong, im lặng lui về.

      Sân được bố trí độc đáo, chỉ còn mình nàng. Khương Viện tự tăng can đảm mà nhấc rèm cửa.

      Vốn cho rằng người này chờ trong phòng trong, nhưng vừa xốc rèm lên, liền thấy thân ảnh của .

      Người kia đổi thường phục, ngồi ghế mây, trong tay cầm quyển sách. eo gầy là dải lụa quấn hờ hững, vạt áo hơi mở, da thịt tinh tế như mỹ ngọc, lộ ra chừng nửa xưng quai xanh. Ánh mắt thanh minh, chút mơ hồ.

      Thấy nàng vào, chậm rãi ngẩng đầu. thấy người vào gì, mày nhăn lại, giọng gọi nàng.

      “Sững sờ cái gì? Lại đây.”

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      14. Chương 14: Tiểu Thất thức thời


      Bên cạnh——

      Thanh trầm thấp gọi tỉnh nàng. Khương Viện vội vàng thu tay lại, rèm châu phía sau buông xuống, đong đưa rung động, tiếng va thanh thúy nhiễu loạn cả nội thất yên tĩnh.

      Lúng túng nhìn , dường như ánh mắt người kia mang theo mũi nhọn nhìn chòng chọc mình, dễ dàng có thể hiểu được: Chân tay ngươi vụng về.

      là xấu hổ mà, gò má hồng hồng.

      kêu nàng, “lại gần”, nàng liền cúi thấp đầu, tận lực bỏ qua cảm giác xấu hổ mình vừa vô tâm gây ra. Ánh mắt nam tử trong phòng quá lạnh lẽo, trận trận tiếng vang hợp cảnh, quả là châu ngọc rơi xuống mâm vàng, cũng đâu đến mức làm người ta chịu nổi nhỉ.

      Dè dặt bước chân tới, nàng ngày thường có thói quen tung tăng khắp nơi, giờ phút này chân như rót chì, nặng tựa ngàn cân.

      Quả nàng khẩn trương, e ngại ánh mắt ấy, tim nàng sắp nhảy ra khỏi ngực rồi….

      định hành lễ, lại thấy hơi híp mắt, con ngươi hẹp dài, mạc danh làm nàng nhìn ra bất mãn của .

      Bất mãn cái gì? Khương Viện nhấp nhấp môi, cẩn thận nghĩ lại. Từ lúc vào nhà, chỉ câu. Bản thân mình đứng ở đây, thanh thản ngồi dựa vào ghế mây.

      Tiểu nương thân váy áo hồng nhạt, chậm rãi kéo làn váy, bước lên hai bước. Tận mắt thấy gian quanh dường như nhàng hơn, lúc này mới thở hơi.

      Quản đại nhân , thể tử thích ồn ào. Nhưng với nàng, người này thích yên tĩnh tới mức độ này.

      Quy củ uốn gối phúc cái lễ chào hỏi, đổi lấy cái khẽ gật đầu vô cùng của , coi như là kêu đứng dậy sao?

      Đột nhiên Khương Viện có chút lo lắng. Thế tử cao thâm khó lường như vậy, đầu óc phàm nhân như nàng, sao lại bị kêu tới nơi này rồi?

      Bỗng chóp mũi ngửi được mùi đàn hương, ánh mắt nhìn lại, là lư hương trong tay người kía. Khói nhàng bốc lên, phiêu tán giữa trung, trong phòng liền có nhiều hơn chút hương vị an tĩnh nhàn nhã. Làm nàng nghĩ tới phật đường của Từ An tự. Cũng an bình như vậy, dần dần mà khiến người ta quên hết phiền não.

      Thiếu niên trước mắt, bộ dáng thanh quý, khí độ ung dung. Phảng phất như ánh trăng trong đêm đen, hoa mỹ lại rực rỡ nội liễm. Cái nhìn lằng lặng chăm chú ấy, chỉ làm Khương Viện cảm thấy vẻ mặt xa xôi của , có chút nhìn thấu.

      Đem sách đặt xuống bên, cánh tay Cố Diễn ỷ lên tay vịn, hơi thay đổi tư thế, rất có kiên nhẫn đánh giá người vừa vào.

      Tiểu nương mới mười tuổi khoanh tay quy củ đứng ở đó. Nhìn từ nơi này, chỉ thấy trán nàng trơn bóng, búi tóc nhàng. Hiển lộ ngoại hình tiểu mỹ nhân xinh xắn. Bộ dáng ôn nhu, mơ hồ có thể thấy quen thuộc. đầu chỉ cài bộ diêu, bên hông có tua ngọc bội.

      Từ lúc vào phòng, nàng chỉ vội vàng nhìn quanh vòng, rồi vẫn cúi đầu. Cực kỳ an tĩnh. Hẳn là được người chỉ điểm.

      Tận lực thu liễm, sợ đầu sợ đuôi, cũng che được cặp mắt thông minh thanh triệt kia.

      Quản Húc, lại nhiều chuyện rồi.

      “Biết vì sao hôm nay gọi ngươi tới đây?”

      Cũng phải cân nhắc mở miệng, hai người thể cứ trầm mặc như vậy , Nếu trì hoãn lâu, Thôi mẹ nhất định tìm người. nghĩ tới người này thình lình trực tiếp hỏi câu như vậy. Dường như những gì nàng chuẩn bị lúc trước, ở trước mặt đều là dư thừa, cần dùng tới.

      Thuận theo câu hỏi gật đầu cái, quả có gan dối a, đành phải thành , “Ngày ấy ở Từ An tự, kiên nhẫn bị A Ly quấn quýt liền làm tiểu xảo thoát khỏi nó .”

      Hai tay vẫn nắm chặt nhau, nghĩ nghĩ, lại tiếp tục , “Thế tử thấy đây là điểm hữu dụng của Khương thất sao?”

      Khuê danh nữ tử tiện cho ngoại nam, đành xưng Khương thất, hẳn là ổn .

      Mày nhíu cái, mặt biểu tình nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nàng, cuối cùng lại lên tiếng.

      “Khương thất”…Đối với , xưng hô, mà bào huynh nàng Khương Dục hay gọi “A Viện”.

      Nam tử bưng chiếc ly làm bằng sứ thanh hoa bàn, tay nhấc nắp lư hương, tay thon dài chậm rãi đổ nước trà vào, nước chạy xoắn theo lư hương xuống dưới, khói chậm rãi tan .

      Cử chỉ thong dong, tư thái tao nhã lịch , dù là động tác tầm thường cũng lộ ra quý khí.

      Ánh mắt theo động tác của mà động, hốt hoảng lúc ban đầu tan , dần dần, thần sắc của Khương Viện cũng có biến hóa.

      Hương khí quen thuộc tiến vào chóp mũi…Nửa đường tới Từ An tự gặp ngẫu nhiên…

      Lư hương, chẳng lẽ lúc tới cửa sơn môn, là cầu hương an thần quý ngàn vàng nổi tiếng đó?

      Mà nàng vừa tới tác dụng của nàng…môi cắn gắt gao, mười ngón tay nắm chặt, lòng bàn tay mướt mồ hôi.

      Người này bất động thanh sắc, ung dung thản nhiên mà kêu nàng tự bóc câu đố.

      Là sơ sẩy của nàng, thế nhưng để sót chi tiết mấu chốt đó.

      Thế gia quyền quý, lưu hương kéo dài trà hương. Vì sao thế tử lại khư khư ở trong phòng, có ưa thích độc đáo như vậy, luôn đốt đàn hương ngưng thần trấn khí?

      Người cần nàng thi triển thôi miên, chính là người quý giá trước mặt này, nửa phần cũng sai thế tử Triệu quốc công phủ?!

      Trong lòng nặng trĩu. tình vượt xa lường trước của nàng, khó giải quyết như vậy! giờ nàng ở trong tay , trừ bỏ tính mạng của bản thân, còn thể tránh né được, tộc Khương thị cũng mấy chục mạng người cũng bị liên lụy.

      Chỉ bất cẩn chút thôi, tin tức bị lộ ra, tai họa ngập đầu, thiên đại tai họa a!

      Ai mà biết, Triệu quốc công phủ, trừ bỏ phu nhân quốc công, còn có hai vị trắc phu nhân rất có lai lịch. Thế tử quốc công phủ Cố Diễn, cũng phải là trưởng tử của phu nhân quốc công.

      Bí mật trong này, nàng tuy ràng nhưng cũng hiểu được đôi điều, nào có tranh đấu nội trạch nào lại có máu chảy đầm đìa chứ.

      Ngọc bội eo , được thắt bởi dải lụa màu tím, là phẩm giai dành cho công hầu! Từ đó cũng , người này có địa vị vô cùng cao trong Cố thị, thể coi thường được.

      Thiếu niên từ ở nơi đầu sóng ngọn gió, vừa phải tranh đấu vị trí thế tử, lại đứng thế đối lập với hoàng tộc... Khương Viện càng nghĩ càng toát mồ hôi.

      Nếu tình cảnh của nan kham, chính mình dính dáng tới , chính là giữa vách núi cheo leo, thời khắc đều phải lo lắng đề phòng.

      Trước đó lâu còn lén lút oán trách ép nàng tới đây, quá là phải trái. Giờ phút này, Khương thất nương hận thể khiến thế tử hàng đêm ngủ ngon, sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn cần tái kiến!

      “Suy nghĩ cẩn thận??” Nam tử nhàng đặt tách trà xuống, nhìn bi thương mặt nàng, thầm buồn cười.

      Khi nào lưu lạc tới mức người khác phải uy hiếp người khác lo lắng cho ? Rốt cuộc tuổi tác quá , chịu được uy hiếp.

      Khương Viện tự nhận chưa từng trải qua hoàn cảnh như giờ, trong sâu thẳm, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Thấy tình cảnh của bản thân, thất nương thực thức thời.

      “Khương thất nguyện dốc hết toàn lực, thỉnh thế tử an tâm.”

      Nếu phải sợ làm quá hóa dở, nàng nghĩ : Dù là vượt sông vượt núi, ta cũng quyết liều chết theo thế tử ngài!

      Con ngươi xinh đẹp cố tỏ lòng trung. Cố Diễn liếc nàng cái, cuối cùng cũng thấy được kinh hoàng được cất giấu nơi đáy mắt. thích cái kiểu nàng cứ che che giấu giấu, rảnh rỗi dọa nàng cái, quả sai mà.

      “Cần chẩn trị mấy ngày?” Ngẫm lại mấy ngày nữa có đại cần làm, Cố Diễn nhíu mày nhìn nàng.

      Mấy ngày? Cần cổ rụt lại, nàng nào bản lĩnh như vậy chứ! Thôi miên cũng phải là thần thuật, chú trọng tiến hành tuần tự, từ từ mà tiến vào mộng đẹp.

      “Mỗi người đều giống nhau. Khoảng chừng vài tháng .” Tiếng dần thấp xuống, có thể với nàng, kẻ này ghét bỏ bản lĩnh của nàng, rồi trọng dụng nữa?

      luôn cẩn trọng, nếu có tác dụng với nữa….Thất nương rũ mi mắt, có chút thấp thỏm lo âu.

      Thấy nàng tập trung, Cố Diễn đứng dậy, bước lại gần….

    3. Boomhatdi

      Boomhatdi New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5
      ahhh đoạn gay cấn :yoyo26: sớm ra chương mới nha nàng ưi :ex10:
      1900 thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hnay có chương mới ko nàng ơi?
      1900 thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Hehe, ta cố gắng nhé các nàng, tết đến mông roài ~(^.^)//
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :