Em gái của Lọ Lem - Thanh Hà

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nolra

      nolra New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      9
      năm sau triều đình có biến, khí u bao trùm toàn bộ kinh thành, Hoàng Đế bị bệnh, các thế lực của 2 vị Hoàng tử bắt đầu rục rịch. Triều đình chia thành 2 phe đối lập ràng, 1 bên là Đại Hoàng Tử, bên còn lại là Hoàng Tử út. Dù trong tay Hoàng Tử Út có chị tôi và chiếc vòng cổ nhưng thế lực ủng hộ Đại Hoàng Tử cũng ít, nghe đầu tiên trong triều đại mấy nghìn năm có chuyện này. Tôi quan tâm, ai muốn tranh cứ tranh dù sao thế giới của tôi cũng chỉ có mình Chàng mà thôi. Hằng ngày tôi chờ Chàng trở về, nấu những món ăn Chàng thích, kể cho Chàng những điều thú vị trong sách hay ngoài đời mà tôi dày công thu thập. Chàng vẫn lạnh lùng nhưng bài xích như trước. biết những nỗ lực của tôi có thể làm rung động trái tim Chàng – dù chỉ lần?

      tin đồn bỗng xuất , người ta đồn chị tôi phải là người được chọn mà là ma, điều này khiến cho Hoàng Đế bị bệnh, đất nước nhiều nơi có thiên tai. Nó càng lan nhanh hơn nữa khi cây cổ thụ trong Cung trải qua nhiều triều đại dưng chết, mà trước đó chị tôi tình cờ trạm vào. Nhiều người tin nên mời vị Pháp Sư có tiếng đến. Chẳng biết thế nào mà trong lúc ông ta làm phép có 1 luồng khói đen bay lên từ chỗ của Chị tôi. Ông ta còn , để xem có thực chính xác nên đưa chị tôi ra khỏi cung. Lúc chị tôi ra khỏi Cung Hoàng Đế ốm yếu bỗng chốc khỏe mạnh. Hoàng Đế nổi giận cho bắt giam chị, tháng sau cho hỏa thiêu, người của Hoàng Tử Út cố gắng nhưng thể làm được gì hơn.

      Việc này tác động lớn đến Chàng, Chàng gầy , đôi mắt thâm quầng, thường xuyên về nhà. Quả là, trong lòng Chàng vẫn luôn có chị ta. Tôi có chút mệt mỏi nên đến nhà chị cả chơi, gần 1 năm tôi chưa gặp chị nên có chút nhớ. Trong nhà tôi thân nhất với chị cả, dù tôi có gây ra chuyện động trời gì chị cũng luôn thương tôi

      Chị tôi rất xinh đẹp, lấy được 1 người chồng có địa vị và thương chiều chuộng chị hết mực, nhìn đôi vợ chồng hòa thuận lại nhìn lại tình cảnh tại tôi có chút chua xót lẫn ít ghen tị. Sau khi hàn huyên nửa buổi tôi ra về, lúc tiễn tôi ra cổng chị lo lắng :

      “ Chị có linh cảm tốt”

      Hai chị em tôi hiểu nhau nên tôi hiểu giờ phút này chị về việc gì. Tôi an ủi chị: “ Chị nghĩ quá nhiều rồi” Xong nhảy lên xe ngựa. Chị : “Nhớ chăm sóc bản thân tốt, có chuyện gì hãy tìm chị” Tôi mỉm cười rồi đóng cửa xe, chị thương tôi còn hơn cả cha mẹ. Nhiều lúc tôi cảm thấy cha mẹ nhìn tôi chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn thương , tôi tự an ủi chắc có lẽ mình bị hoa mắt nên nhìn nhầm.

      vậy nhưng thực ra có rất nhiều lúc tôi ngồi suy đoán số thứ trước đây. Vì sợ nên tôi bác bỏ, nhưng, cũng có thể giả thiết của tôi là đúng. Tôi cười khổ, chuyện gì đến rồi đến.

      Tối về thấy Chàng ở nhà nhưng vội chuẩn bị . Lúc qua tôi Chàng có dừng lại cười mỉa : “ chắc vui mừng lắm nhỉ?” Tôi quay lại nhìn bóng lưng Chàng, mím môi, thứ chất lỏng bỗng chảy ra từ khóe mắt. Em cố gắng như vậy mà Chàng cảm nhận được ư? Chẳng lẽ vì em khoét lên tim Chàng 1 đường quá sâu nên Chàng thể tha thứ cho em? Hay bởi vì em cố gắng còn chưa đủ? Đến bao giờ Chàng mới quay lại nhìn em? Xin Chàng hãy cho em động lực, hoặc chút cỏn con cũng được. Em sợ mình thể chống đỡ được nữa...

      --- ------ ------ ----

      Sáng hôm sau tôi ăn diện đẹp để đến bái kiến Hoàng Hậu - đồng thời là mẹ của Hoàng Tử cả. Tôi có chút giao tình với bà và có lẽ bà biết chuyện tôi tác hợp cho Lọ Lem và Hoàng tử út nên đối xử với tôi tệ. Sau khi tặng quà cáp chuyện phiếm tôi thỉnh cầu Bà chuyện:

      “ Ồ, có việc gì?”

      “ Xin Người hãy cho cháu chủ trì việc hỏa thiêu Lọ Lem” xong trong mắt lên tia cặm giận. Đôi mắt bà ta lóe sáng nhìn tôi hiếu kì hỏi:

      “ Ngươi hận ta lắm ư?”

      Tôi gật đầu quả quyết “ đúng vậy, rất hận, hận thể róc xương xẻ thịt ta

      Bà ta cười : “ Việc này phải việc do ta có thể quyết định, nhưng vì ngày trước ngươi cứu ta mạng nên ta cố gắng xin Hoàng Thượng cho ngươi”

      Tôi vui mừng, liên tục cảm ơn rồi ra về. 2 hôm sau có người thông báo cho tôi là Hoàng Hậu đồng ý, tin đó cũng lan ra khắp kinh thành rồi. Tôi ngồi thưởng trà Chàng biết từ đâu lao đến, nắm cổ tay kéo tôi đứng dậy cách thô bạo. Chàng gằn từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu phóng về phía tôi :

      – độc – ác !!”

      Tôi nhìn lại Chàng nhếch môi cười :

      “ Cũng phải Chàng biết“.

      Chàng tức giận đến mức bàn tay nắm tôi run lên, sau đó dùng toàn sức đẩy tôi. Tôi bị đẩy ngã, đầu đập xuống nền đá lạnh lẽo, chân tay có chút trầy xước, người có chút đau, nhưng thể đau bằng thứ thắt lại ở trong lồng ngực.

      Chàng đá vào chiếc bàn, chửi 1 câu rồi bỏ . Còn tôi chỉ biết cười khổ, ai có thể đỡ mình nên tự mình phải đứng dậy, dù, có chút khó khăn.
      Hale205 thích bài này.

    2. nolra

      nolra New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      9
      Hôm sau tôi mượn danh nghĩa của Hoàng Hậu vào nhà giam thăm Lọ Lem. Dù có ở trong ngục tăm tối chờ đến ngày hỏa thiêu nhưng chị vẫn bình tĩnh ung dung. Thấy tôi chị nhếch mép :

      “ Sao? thấy vẻ mặt đau khổ của tôi nên vui hả?”

      tưởng mình chiếm được tất cả sao? Đừng có ảo tưởng quá!”

      “ Hoàng Tử Út cứu ta ra và.. Chồng cũng tìm mọi cách để cứu ta. Ha ha ha...”

      “ Chàng vẫn còn ta nhiều lắm. Dù có được thân xác Chàng nhưng trái tim Chàng cũng chỉ có mình ta mà thôi.”

      “ Chàng vì ta mà làm tất cả mọi chuyện”

      “ Em , em đáng thương. Hahaha...”

      “...”

      Tôi lặng lẽ đến, lặng lẽ lời nào. Giọng của chị cứ văng vẳng bên tai, nó xát muối vào trái tim lành lặn của tôi. Tôi đặt tay lên ngực tự nhắc nhở cái thứ đập trong lồng ngực “ Đừng có đau nữa, tao xin mày đấy! Mày có biết mỗi lần mày thắt lên từng đợt là tao rất khó chịu ? Tại mày mà tao phải rơi bao nhiêu nước mắt trong thầm lặng...Tại sao? Tại sao mày thể hóa thành đá? Có như vậy, tao cũng bị đau nữa, phải chịu khổ nữa rồi...”

      --- ------ ------ -----

      Còn 5 ngày nữa là chị tôi phải lên hỏa thiêu. Dưới trợ giúp của chị cả giàn hỏa thiêu tôi làm giành riêng cho Lọ Lem cũng hoàn thành. Vậy mà người tính bằng trời tính. Cái ông pháp sư buộc tội chị tôi xin gặp Hoàng Đế và trình rằng chị tôi phải ma quỷ quái mà bị người khác hãm hại. Và người đó chính là tôi. Còn, cái người làm chứng buộc tội tôi, cũng chính là người tôi thương nhất danh nghĩa là “chồng“. Tôi bị bắt, vật đổi sao rời, 5 ngày sau tôi bị hỏa thiêu chiếc giàn thiêu mà tôi kì công dựng.

      ' 2 ngày trước khi tôi bị thiêu, cha đến thăm. còn vẻ mặt ấm áp như trước mà thay vào đó là bộ mặt lành lùng. Tôi :

      “Người đến rồi“. Đến để giải thích tất cả những vướng mắc trong tôi.

      “ Cảm thấy thế nào? Sao cầu xin ta cứu con?”

      Tôi mỉm cười “ Ông phải cha tôi”

      Ông ta ngạc nhiên nhíu mày hỏi “ Sao ngươi biết”

      “ Chỉ là đoán mò nhưng thái độ của ông lên tất cả”

      “ Ha ha, quả đúng là thông minh, vậy mà ta nhìn nhầm ngươi suốt 17 năm trời.”

      “ Ta đúng phải cha ngươi, ngươi chỉ là thứ con hoang ta nhặt được cùng với chiếc vòng. Lọ Lem mới chính là con ruột của ta!”

      “ Tại sao ông làm vậy?” Sao để ta như Lọ Lem trước kia suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên bếp mà lại làm vị tiểu thư kiêu ngạo?

      “ Cái này ngươi cần biết, đơn giản chỉ có 1 từ đó là “ trả thù” Bay càng cao ngã càng đau phải Ha ha ha”

      “ Trả thù mẹ tôi sao?”

      Ông giật mình trừng tôi : “ Ngươi còn biết cái gì nữa?” Tôi cười khổ, tôi biết cái gì chứ, chẳng qua ngày trước hiếu động chạy lung tung trong biệt thự vô tình phát cha vào 1 căn phòng bí mật, tò mò nên theo. ngờ thấy cha lấy phi tiêu bắn vào bức tranh vẽ 1 người đàn bà xinh đẹp. Lớn lên ngẫm nghĩ lại thấy mình rất giống người đàn bà trong bức tranh đó.

      “ Sao ông cố ý cho tôi biết bí mật về chiếc vòng” Tôi phải người ngu, chuyện trọng đại như vậy mà cha mẹ “ quên” đóng chặt cửa phòng sao?

      “ Để xem ngươi làm gì. ngờ ngươi lại làm ta kinh hỉ như vậy. Mọi chuyện ta tự sắp đặt từ lâu nhưng ngờ lại được ngươi vô tình hoàn thành nhanh như vậy, haha”

      “ Ông còn muốn làm Hoàng Đế nữa sao?

      thông minh! Đúng vậy!”

      “ Tại sao?”

      “ Ngươi hãy tự mình lo cho bản thân trước . Tưởng mình là 1 tiểu thư cao quý có mọi thứ trong tay nhưng ngươi chẳng có cái gì, cha mẹ phải cha mẹ ruột, làm mọi chuyện lấy người mình nhưng mình để rồi chính tay đẩy ngươi vào ngục, ngươi sắp bị chết mà có 1 người bạn nào đứng ra giúp đỡ hay thương cảm. Ngươi, đáng thương!” xong cười ha ha về bỏ mặc tôi rét lạnh ở lại.

      Hôm sau Lọ Lem đến thăm. Chị ngước tôi từ xuống cách ngạo mạn :

      “ Thế nào? ngờ phải ? Ta là ta sao mà”

      “ Đau ? Trái tim ngươi có nhức khi bị chính người mình “phản bội”?

      “Mọi chuyện ngươi làm cho ta lúc ta đều nhớ hết. Ngươi có biết vì sao ta phải biến thân thành Lọ Lem trong suốt những năm qua ? Ngươi sắp chết rồi nên ta cho ngươi biết cũng sao. Vì lời nguyền, lời nguyền của dòng họ dính vào người con út trong gia đình sau khi người con đó uống vào bát canh có chứa tro bùa chú khi 4 tuổi. Còn nhớ bát canh vào đêm sinh nhật thứ 4 của ngươi ? Ngươi bát canh đó rất ngon mà, ha ha.. Lời nguyền đó khiến người con út bị chết cháy vào năm 17 tuổi, nếu uống bát canh hoặc làm theo lời nguyền cả gia tộc gặp thảm cảnh. Dù ta có chịu khổ vài năm nhưng ít ra cũng tránh khỏi lời nguyền. Ngươi biết , người lập ra lời nguyền đó chính là mẹ ngươi! Mẹ ngươi tưởng giết được chúng ta nhưng ngờ bà ta lại tự tay giết chính người con duy nhất của mình. Ha ha...”

      “ Ngươi mất tất cả rồi, à , thực ra ngươi chẳng có gì để mà mất hết, đáng thương. Ha ha~”

      xong cười xong chị bỏ . Cũng giống như lần trước tôi vào tù thăm chị, chị , tôi im lặng, chẳng qua hôm nay vị trí thay đổi.

      --- ------ ------ -----

      Mọi người đều ta đáng thương nhưng ta lại cảm thấy họ cũng khác ta là bao, tất cả đều là những người đáng thương!

      Cũng trong lần thấy ông trong căn phòng bí mật ấy, khi tôi định lặng lẽ bỏ nghe được tiếng khóc của ông, ông khóc và gọi tên 1 người đàn bà nào đó, chắc là mẹ tôi. Người cha hờ hận mẹ tôi. Đúng, vì quá nên mới quá hận. Vì quá nên nhiều lúc vô tình khi ở với tôi, ông gọi tên mẹ. Vì quá nên, cách nào để quên . Vì quá nên chôn giấu trái tim mình sâu và sống trong đau khổ của hận thù.

      Lọ Lem chị còn Chàng nữa. Đó chẳng qua chỉ là lời dối mà thôi vì trong lần gặp chị trong tù ngày trước chị vẫn đeo đôi bông tai mà mình thích nhất – cũng là món quà đầu Chàng tặng chị. Chị chị cần Chàng nữa nhưng đôi mắt bán đứng chị? Lời lẽ chị cay nghiệt cũng chỉ là để che lấp nội tâm đau đớn của mình mà thôi. Hoàng cung làm biến đổi con người nhưng thể làm mất trái tim. Chị Chàng nhưng có được Chàng. Còn tôi chiếm được Chàng nhưng lại thể giữ được trái tim của Người.
      Hale205 thích bài này.

    3. nolra

      nolra New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      9
      Sáng hôm sau tôi được đưa đến nơi để hỏa thiêu. Xung quanh có rất nhiều người,hầu hết mọi người đều mắng chửi,có người còn ném cả rau quả thối vào tôi, có người đến để xem kịch, có Hoàng đế, các vương tôn quý tộc. Còn có Cha mẹ, Lọ lẹm cùng Hoàng Tử Út và cả Chàng nữa. Trong đám đông có những bạn bè trước đây của tôi nhưng chẳng có ai có biểu thương tiếc cả, đúng là tôi làm người cũng thất bại quá .

      Pháp sư cái gì đó nhưng tôi cũng chẳng muốn nghe, trong mắt tôi giờ đây chỉ có Chàng. Còn Chàng chỉ nhìn tôi lạnh lùng. Đến giờ phút này mà ngay cả chút thương tiếc cũng có sao? Chàng, hận em đến thế cơ à. Em rồi chắc Chàng thoải mái và thanh thản lắm đúng ? Vì từ nay có ai làm phiền Chàng nữa, còn ai thức khuya chờ Chàng để “ Chàng về rồi”, Chàng phải ăn những món ăn dở tệ mà em nấu , còn phải nghe những lời lảm nhảm bên tai... Cũng, cần tức giận vì em nữa.

      Nhưng bông hoa em thích được trồng ở vườn khi mới đến chắc còn ai chăm sóc nữa, nó dần chết héo thôi. Cũng như trái tim của em dành cho Chàng vậy.

      Ngọn đuốc được ném vào, củi bốc cháy, lửa càng ngày càng to, người bên dưới ngày càng ồn ào, khói cũng làm cay mắt em và nó ngăn cho em nhìn thấy Chàng. Nước mắt bắt đầu rơi, biết là vì cay hay là, vì đau nữa.

      Có lẽ, đây chính là dấu chấm hết cho hai ta. Nhưng em hối hận vì gặp được Chàng.

      Vĩnh biệt tất cả, cha mẹ, Lọ Lem, cả Chàng nữa, vĩnh biệt.

      Vĩnh viễn chúng ta bao giờ gặp lại nhau nữa.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      1 năm sau, Hoàng đế chết, Hoàng Tử Út lên thay nhưng được bao lâu bị lật đổ. Đại Hoàng Tử lên cướp ngôi,Hoàng tử út và tất cả những người theo phe cánh của Hoàng Tử Út đều bị giết, gia đình của Hoàng Hậu trước – Lọ Lem, cũng thể thoát nổi thảm cảnh. Mấy tháng sau Hoàng Đế bấy giờ chết đột tử, cả triều đình rối ren tranh đoạt ngôi vị. Thiên tai mất mùa sảy ra khắp nơi, nhân dân cực khổ đứng lên nổi dậy, các nước lân cận bắt đầu gây chiến.

      Tại quán nước nào đó....

      “ Vết bỏng má trái của là như thế nào vậy” – Chàng trai ngồi cạnh tôi tò mò hỏi.

      “ Mỗi người đều cất giấu cho mình những bí mật riêng, người ngoài nên tò mò cũng nên tìm hiểu” Tôi lạnh lùng đáp.

      Đúng vậy, tôi vẫn còn sống. Giàn hòa thiêu tôi chuẩn bị trước cho Lọ Lem có đường bí mật để thoát ra, có người ở dưới để sẵn sàng lên giải cứu và tráo tôi với xác người khác có cùng hình dáng, công lao lớn nhất thuộc về chị cả. Tôi rất cố gắng nhưng thể làm lay động trái tim Chàng mà chỉ làm Chàng thêm chán ghét, cho nên tôi muốn bí mật cứu Lọ Lem, trả lại hạnh phúc cho Chàng, nhưng đời có ai ngờ... Sau khi thoát khỏi giàn thiêu, tôi bị bỏng bên mặt, chị cả thương xót khóc ngớt, sau đó chị đưa tôi túi tiền cùng quần áo để ra . Người thương tôi nhất ở đó chỉ có mỗi chị cả, dù rằng chị biết thân phận của tôi từ rất lâu rồi.

      Chàng trai bên cạnh tôi vẫn tiếp tục luyên thuyên, về tình hình đất nước, vì những người đói khổ. Cậu ấy có nhắc đến Chàng, sau khi “ tôi” chết, Chàng vì tôi mà rất thương tâm, cơ thể trở nên gầy yếu, còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, bị ảo tưởng rằng “tôi” vẫn sống và khắp nơi tìm tôi nhưng sau vẫn bị giết chết vì có quan hệ với Đức vua trước – Hoàng tử út.

      Tôi dừng ly trà uống dở nhếch mép cười khổ. Chàng bao giờ thương tâm vì tôi, nếu biết tôi còn sống Chàng , nhưng là để tự tay giết chết tôi. Tôi chết Chàng được giải thoát. Chàng có thể khóc, nhưng - – bao – giờ khóc vì tôi.

      “ Khụ khụ khụ.... ...”

      “ Này, sao chứ?” Chàng trai lo lắng khi thấy tôi ho ngớt



      sao” Chỉ là bệnh cũ tái phát. Sau khi rời tôi thấy cơ thể có biểu lạ nên khám, hóa ra tôi bị bệnh từ lâu nhưng chữa kịp thời nên bệnh ngày càng nặng hơn, lại thêm việc hít quá nhiều khói vì vậy tôi chỉ có thể sống được thêm 2 năm nữa.

      có dự định gì trong tương lai ?”

      “ Tôi muốn khám phá mọi nơi, đắt chân lên những vùng đất mới, tìm hiểu những phong tục tập quán của mỗi vùng miền..”

      Mắt Chàng trai sáng lên:

      “ Vậy 2 ta có thể cùng nhau được ? Tôi cũng đường trải nghiệm thế giới!!”

      “ Được” Đây có lẽ là người xa lạ đầu tiên khiến tôi mở lòng mình, có lẽ là do thân thiện của khiến tôi cảm thấy gần gũi và tôi cũng muốn có 1 người đồng hành để quãng đường sau tẻ nhạt, đường có thể nương tựa vào nhau để sống qua những lúc gặp khó khăn.

      Tương lai của tôi do tôi nắm giữ, dù sinh mệnh có ngắn ngủi nhưng tôi hối tiếc về những việc mình làm. Tôi sống tốt vì chẳng ai có thể lau sạch nước mắt của mình ngoài chính bản thân mình.
      Hale205 thích bài này.

    4. nolra

      nolra New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      9
      Phiên ngoại:

      Tôi là quản gia của gia đình này gần nửa đời người, do tai nạn nên ông chủ bà chủ may qua đời, còn cậu chủ may mắn sống sót. Tôi chăm sóc cho cậu chủ từ lúc cậu mới sinh, đối cậu tốt như con của mình vậy. Khi thấy cậu bắt đầu tôi cũng vui lây nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài lâu, người lấy bạn thân nhất của mình, còn mình lấy em người mình – cũng chính là người gây nên mọi chuyện. Tôi rất hận ta, chỉ vì lòng ích kỉ của mình mà khiến 1 đôi uyên ương phải chia lìa.

      Khi đến đây ta kênh kiệu hống hách như trong suy nghĩ của tất cả mọi người, dù có bị cậu chủ sai bảo gây khó dễ thế nào cũng cố gắng làm việc lời oán trách. Điều này khiến tôi nghi ngờ liệu người sắp đặt vở kịch trong bữa tiệc và này có là ? Nhưng vì làm tổn thương cậu chủ nên dù ta có làm tôi kinh ngạc nhưng ác cảm thể nào hết được.

      ta trồng trong khu vườn 1 khóm hoa hồng xanh, chăm sóc cho chúng rất tốt. Mọi khi rất hiền lành nhưng 1 người hầu may làm gãy vài bông hoa khiến ta tức giận, đây là lần đầu khi đến đây tôi thấy ta tức giận như vậy. Những bông hoa đó quan trọng đến thế sao?

      Mỗi ngày ta đều nấu ăn cho cậu chủ, chờ cậu chủ về, những chuyện vặt vãnh trong nhà hay nhiều điều thú vị đọc được trong sách, những ngày đặc biệt như sinh nhật cậu chủ đều nhớ và tự tay làm những món đồ thủ công cho cậu. năm cố gắng thay đôi khiến tất cả mọi người trong nhà còn ác cảm, thậm chí là mến, đương nhiên tôi cũng ngoại lệ, chỉ trừ có người – cậu chủ. Có lẽ vết thương do gây ra cho cậu quá lớn nên dù có làm gì cũng thể nào làm rung động trái tim cậu.

      Khi ta nhận làm giàn hỏa thiêu Lọ Lem tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhưng phần lớn là tức giận. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cứ ngỡ ta thay đổi nhưng hóa ra bản chất độc ác vẫn tồn tại trong con quỷ đội lốt người. Vậy mà lúc trước chúng tôi muốn cậu chủ tiếp nhận ta, bây giờ hối hận, may mà cậu chủ luôn luôn là người sáng suốt!

      Khi chính tay cậu chủ đưa ra bằng chứng và bắt ta, chúng tôi đều rất vui mừng, ác giả ác báo, ta xứng có ngày hôm nay! Nhưng vì sao cậu chủ lại vẫn thấy vui, nhiều lúc còn uống rượu mình trầm tư? Tôi nghĩ chắc là do dù cứu được Lọ Lem nhưng Lọ Lem vẫn thuộc về cậu nên cậu buồn, cậu chủ đáng thương!

      Đến ngày hỏa thiêu ta, tôi và cậu chủ cùng đến xem. Cả buổi cậu chủ nhìn ta lạnh lùng, đúng là cậu chủ có 1 chút tình cảm nào với ,đến khi lửa bốc cháy, khói và lửa làm che khuất tôi bỗng nhận ra mình sai rồi, vì tôi nhìn thấy trong mắt cậu tràn đầy bi thương, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống má cậu. Hóa ra cậu bị làm cho cảm động.


      Khi về nhà cậu trở nên phờ phạc rồi đến căn phòng mà ta ở trước đây, cậu ở trong đó cả ngày ăn uống, rồi bất chợt gào khóc, tôi vô cùng lo lắng rất muốn vào trong nhưng tôi biết những lúc thế này cậu muốn gặp ai nên đành thôi. Khi trong phòng im ắng, tôi lấy chìa khóa dự bị mở cửa phòng. Cậu chủ nằm giường ôm cuốn sổ, nước mắt vẫn động lại nơi khóe mắt. Nhìn cậu thế này tôi cũng rất muốn khóc theo, tôi lấy cuốn sổ từ trong tay cậu ra xem. Đây là quyển nhật kí của ấy được viết từ khi đến đây. Đọc xong tôi sững sờ,hóa ra tất cả chúng tôi sai lầm, rất sai lầm, đúng là làm người nên nhìn việc cách phiến diện.

      Sau khi tỉnh dậy cậu chủ quyết định bỏ tất cả mọi thứ để ra tìm , nhưng, giờ còn có thể đâu tìm được nữa? Thế giới rộng lớn con người lại bé, cho dù tìm được như thế nào? Tiếp xúc lâu tôi cũng biết ấy là người cố chấp, khi xác định điều gì làm đến cùng. Nhưng, khi buông tay có nghĩa là tất cả chấm dứt.

      năm sau cậu chủ bị bắt, cả gia sản bị tịch thu, chúng tôi bị đuổi . Hoàng đế giờ cho giết tất cả những người dính líu đến Hoàng đế trước – Hoàng tử út, cậu chủ lại là bạn thân của Người nên thể thoát được. Khi nhặt xác cậu chủ về đem chôn, tôi thấy bàn tay cậu vẫn nắm chặt 1 chiếc hoa tai, tôi nhận ra đó là chiếc hoa tai mà ấy – người vừa khiến cậu hận vừa khiến cậu – thường hay đeo.

      HOÀN
      Hale205, melodyevil1900 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :