1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thập thế đợi quân an - Thiên Lý Hành Ca

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng. Truyện hay quá!!! Cuối cùng diện nà
      Lừa tình thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tuần này ko có chương mới hả nàng ơi
      Lừa tình thích bài này.

    3. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 33


      Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiểu Thương là vào buổi sáng sớm ngày thứ hai sau khi ta sinh .

      Đêm qua mệt mỏi vô cùng, đau đớn đến tê tâm liệt phế, mấy lần mê man đến thiếp , lại nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, trong lòng vô cùng bất an, cuối cùng gắng sức giãy dụa mở mắt ra, bà đỡ mỉm cười ôm vật trong tã lót đến trước giường của ta.

      " nương, đứa bé này của ngươi dễ nhìn. Ta đỡ đẻ nhiều năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa được nhìn qua đứa trẻ nào đẹp đến thế đâu, chắc chắn sau này làm nhiều nương chết mê chết mệt cho mà xem." rồi bà ta cười ha hả bế Thương Ly đặt vào trong ngực ta: "Ngươi nhìn chút, là bé trai khỏe mạnh đấy."

      Ta cúi đầu nhìn , bởi vì suy yếu nên trước mắt mơ hồ, nhưng vẫn nhìn rất khuôn mặt nhăn nhúm cùng cái mũi chun lại, xấu y như tiểu quái thú.

      Thế nhưng ta thương tiểu quái thú này vô cùng, đến nỗi thể ngừng được. Ta nhàng ôm Thương Ly vào ngực, cọ cọ chóp mũi lên gương mặt đỏ au của . Thoáng chốc, lông mày khẽ động cái, khi đó vẫn còn chưa dài, chỉ là hai vết mảnh xấu xấu mà thôi. Cuối cùng ta cẩn thận từng li từng tí hôn chút. Làn da kia mới mềm mại làm sao. Có lẽ là khó chịu, Thương Ly liền bĩu môi, miệng mở ra, khẽ nhếch lên.

      Ta cười cười, thanh suy yếu, nội tâm giống như là ngâm nước nóng, tràn đầy ngọt ngào: " là xấu."

      "Ôi chao nương của ta, trẻ con vừa mới sinh ra đều là như này, ta cho ngươi nghe, bằng kinh nghiệm của ta, chờ qua ít ngày nữa, bé con nhà ngươi mặt mày nảy nở, tuyệt đối là mê chết người." Bà đỡ cười hì hì, sắp xếp lại mọi thứ tốt, rồi để lại hai mẫu tử chúng ta ở giường, còn mình lui ra.

      Ta vẫn chăm chú nhìn , tiểu quái thú này có chút lạnh, ta liền đem chăn bao quanh chặt trong ngực, thầm nghĩ, phải rồi, đây cũng là con của ta, là tiểu bảo bối độc nhất vô nhị đời này.

      Bất kể có vất vả thế nào nữa, ta nhất định để cho được sung sướng khỏe mạnh. Đứa bé này sinh ra có cha, ta muốn bảo vệ gấp đôi thậm chí nhiều hơn nữa, làm cho được hạnh phúc vui vẻ cả đời. Sau này trưởng thành, kết hôn, còn gần gũi với ta nữa, ta cũng muốn cho biết phải thương thê tử của mình. Nàng chỉ có ngươi, ngươi bỏ nàng , nàng đau đớn biết bao nhiêu.

      Như này cũng rất tốt rồi.

      Ta nhìn qua căn phòng trống rỗng, trong lòng nghĩ ngợi.

      A, xú tiểu tử, ngươi luôn thân thể ta tốt, thế nhưng ngươi nhìn xem, ta sinh ra hài tử của chúng ta. Sau này lớn lên ắt hẳn nam nhân tốt, chừng còn có đôi mắt đẹp với hàng lông mày giống như ngươi nữa.

      Nhưng mà ngươi quan tâm đến ta, ngươi cũng cần Thương Ly, phải chăng ta có chỗ nào tốt, nên ngươi mới cần đến ta?

      Ta ôm Thương Ly giọng khóc nấc lên, sợ kinh động đến hài tử, trong miệng chất đầy bi thương, cố kiềm chế đến run rẩy.

      Đó là lần cuối cùng trong trí nhớ ta rơi lệ. Cuối cùng ngay cả Thương Ly cũng rơi vào sông Nại Hà, chịu kết cục hôi phi yên diệt. Ta nhớ lúc đó mình khóc, chỉ là đờ đẫn ngây ngốc quỳ gối bên bờ sông, quỳ suốt ba ngày ba đêm. Vào ngày thứ ba đầy trời đổ cơn mưa máu, Tiểu Hắc cầm thanh dù xuất trước mặt ta, lẳng lặng che đầu. Luatinh – Cungquanghang.com

      …………

      Cánh cửa tháp ngàn Phật mở rộng, gió tuyết và sương mù tràn vào, lấp đầy trong tháp.

      Trong tháp ngoại trừ những chú kinh văn kia thấy bất luận cái gì, là mùa đông rồi sao.

      "Ta x mẹ ngươi, băng sơn tiểu bạch kiểm này! Hôm nay bản thân ngươi tẩy sạch đưa tới cửa, bản đại gia liền tức giận!"

      Ngũ Kham rất phẫn nộ, lông mày dựng đứng, ta xuyên qua tuyết nhìn nam tử đứng trong sương mù, áo bào màu đen thêu kim văn, dung mạo tuấn tú tĩnh lặng như vũng nước Thiên Hồ, phẳng lặng gợn sóng.

      Điều đầu tiên ta nghĩ, cuối cùng cũng mặc màu trắng.

      thấy Ngũ Kham, ánh mắt trực tiếp cố định mặt ta, xuất thần. Ngũ Kham mắng liên tục đến miệng đắng lưỡi khô mới phát đối phương hoàn toàn để vào tai, giậm chân cái quát: "Bà ngươi chứ! Có bản lĩnh hôm nay ngươi giải phong ấn của ta . Hai bên đánh trận cho thoải mái!"

      Lúc này Thương mới ngước đôi mắt đen lên, khẽ nheo lại, rất có hàm dưỡng nhấc tay, "Mời."

      Bây giờ ta mới phát tốc độ di chuyển của Ngũ Kham nhanh như cơn gió, ào ào gió thổi mây tan cái ta liền bị khiêng ra ngoài, Ngũ Kham khí thế hùng hổ giẫm mây, gió lạnh bên tai làm ta bị đông lạnh đến run rẩy. Ta nhìn xuống dưới, tòa tháp trăm ngàn Phật bên trong hồ lớn kia chỉ còn là chấm màu xanh, khỏi trừng : "Ngươi thả ta xuống! Ngươi muốn giết ta à."

      nhéo cái lưng ta, đắc ý : "Chờ ta thu thập xong tên tiểu bạch kiểm này, tất nhiên thả ngươi ra. chừng ngươi cũng còn có thể làm con tin, biết đâu tên tiểu bạch kiểm kia nhìn dung mạo ngươi tệ muốn làm hộ hoa sứ giả sao? Thân là quái, ta thấy ngươi tu vi tệ, làm sao lại cưỡi gió mà ?"

      " trời thần nữ mỹ mạo có nhiều lắm đấy? Còn nữa, gia ta là người làm việc dưới đất! Có quỷ mới cưỡi gió mà !" Ta nghĩ lại đúng, vội vàng sửa lời , "Chỉ thần tiên mới có thể cưỡi gió thôi!"

      Ngũ Kham nhíu nhíu mày, lúc này cách đó xa, Thương cưỡi đám mây ung dung nhàng tới.

      Thương nhìn giống như xách cái chăn, bình thản : "Buông nàng ra."

      Ngũ Kham trợn mắt, "Lão tử buông! Ngươi giải phong ấn ta thả, nếu ta ném nàng ta xuống."

      Ta mắng: "Ngũ Kham ngươi dám!"

      Thương nhanh chậm vuốt ống tay áo, "Ngươi có biết người bên cạnh ngươi là ai ?"

      Ngũ Kham hừ tiếng: "Là ai? Chẳng lẽ là thê tử của ngươi hay sao?"

      Thương gật đầu: "Đúng vậy."

      Ta chợt cảm thấy gió lạnh cũng thổi nữa, ba con quạ đen cạc cạc bay qua đỉnh đầu.

      Ngũ Kham: "..."

      Thương tiếp tục : "Đến bây giờ tụ hồn đèn chính là thánh vật cực phẩm của ma tộc, quyền vị của đệ thất Ma Quân thể so được với ngày xưa, nguyên nhân vì sao?"

      Ngũ Kham ngẫm lại: "Bởi vì đại ca đảo ngược sinh tử tụ hồn phách."

      Thương hỏi lại: " Năng lực cỡ này là gì khi bị người khác biết được?"

      Ngũ Kham tự nhiên : "Đây phải là nhảm sao? Đại ca cứu người còn ai tin."

      Thương : "Trả lời rất tốt, bây giờ ngươi ném nàng xuống, hậu quả như thế nào?"

      Ngũ Kham vuốt vuốt mái tóc: " Tụ hồn đèn kia chính là bằng chứng..."

      Thương : " tệ, cho nên, ngươi buông nàng ra."

      Ta: "..."

      ... Ném vỡ, đến cùng ngươi định làm gì với ta vậy...

      Ngũ Kham lại nghĩ ngợi lúc, đặt ta bên cạnh đám mây, "Nàng chết, nhưng lão tử còn chưa tính toán ràng với ngươi, lão tử hỏi ngươi, ngươi giấu tiểu thiếp kia của đại ca ta ở chỗ nào rồi?"

      Thương đưa ánh mắt nhìn về phía ta, ta lập tức cúi đầu, bên tai là giọng lãnh đạm của : "Ngàn năm qua chưa từng có ma tộc nào tới Thiên Cung, nếu ngươi muốn tra ràng, bổn quân thay ngươi chú ý chút."

      Ngũ Kham tức giận, "Bà mẹ ngươi chứ gấu à, tiểu bạch kiểm chuyện đừng quanh co lòng vòng, nếu lão tử muốn Thiên Cung, cũng cần tới loại tiểu nhân vật như ngươi! Lão tử cho ngươi biết ngay cả Thái tử Trọng Lam Cửu Trùng Thiên kia cũng phải nể mặt ta ba phần, lão tử trực tiếp tìm ngươi là cho ngươi chút mặt mũi! Chỉ cần ngươi mang tiểu thiếp của đại ca ta tới đây." Luatinh - Cungquanghang.com

      Ta nghe xong mà rét lạnh, khẽ ho hai tiếng, vẫy tay với Ngũ Kham, "Cái kia, Ngũ Kham, đến bây giờ ngươi vẫn biết là ai sao?"

      "Là ai? phải chỉ là tiểu bạch kiểm trời thôi sao." trợn mắt cái, nhìn lại Thương , người phía sau có chút nheo lại con ngươi màu mực, cuối cùng thần sắc cũng có tia dao động, vậy mà khóe môi nổi lên ý cười, mỉm cười hỏi: " Thiếu chủ Ma Quân biết Trọng Lam, sao lại biết bổn quân?"

      Ta lại vẫy tay Ngũ Kham lần nữa, Ngũ Kham thấy ta cố gắng như vậy, cuối cùng tình nguyện đưa ánh mắt phóng tới người của ta, hỏi: "Lại thế nào rồi?"

      Khóe miệng ta giật giật, hạ giọng, "Ngươi biết chuyện tụ hồn của thần tiên, mà lại biết thân phận của vị thần tiên ấy là gì hay sao?"

      Ngũ Kham : "Quỷ mới biết tướng công của ngươi là có thân phận gì, dù sao tụ lại hồn thành công chứng minh đại ca ta pháp lực vô biên, ngươi đừng thay tướng công của ngươi chuyện nữa." rồi lại quay đầu rống lên với Thương : " Tiểu nương tử của ngươi tạm thời ở chỗ của ta. Khi nào ngươi đem tiểu thiếp tới, ta trả lại nương tử cho ngươi."

      Ta nhịn được xen vào, "Ngũ Kham, ngươi bỏ , chuyện này tạo thành uy hiếp gì với đâu. sớm..." đến đây ta nhìn nhanh sang Thương , nuốt nước miếng , " quan tâm đến ta, nhớ ta từ lâu rồi. Cũng nhanh thôi cưới thần nữ Chiêu Cẩm công chúa."

      Đôi mắt Ngũ Kham trừng to, còn chưa kịp mở miệng nghe bên kia Thương lạnh lùng lên tiếng, "Bổn quân còn ít tuổi, chung chưa từng thấy có nữ quyến ma tộc tới Thiên cung, chút là quên, nhưng sao đợi bổn quân trở về, sai người hỏi chút, nàng đúng, " Thương xoa thái dương, dường như đối với lần chuyện này có chút chán ghét, giữa lông mày có lãnh ý, nhưng vẫn mực nhìn ta, ánh mắt sâu, thả từng chữ với Ngũ Kham: "Tám trăm năm trước Đế Quân lấy ký ức trong vòng trăm năm của bổn quân, ngay cả nàng là ai bổn quân cũng nhớ ."

      Đầu ta ong tiếng, trái tim ngừng đập.

      chỉ là ta, ngay cả Ngũ Kham đều ngây người, nửa ngày mới nháy mắt mấy cái thào: "Mẹ nó khó trách ngươi năm đó cái gì cũng biết, tức chết lão tử, ngươi cho ta a, bản đại gia cũng phải đạo lý."

      Thương cân nhắc phen, "Ngươi lúc đó, đạo lý."

      "Vậy ngươi giải phong ấn pháp lực cho ta, lão tử nghẹn sắp chết rồi."

      Thương có chút nhíu mày, "Bổn quân chưa từng phong ấn pháp lực của ngươi, nếu cảnh giới Huyền Thiên thuật chỉ cần trong ba hơi thở, ngươi về ma tộc chẳng phải là xong rồi sao, tìm ta làm gì? " Thấy mặt mũi Ngũ Kham trắng bệch, ý cười khóe môi của giảm, "Chẳng lẽ những năm này ngươi ngại mất mặt mực vẫn trở về?"

      Mặt Ngũ Kham hết trắng rồi lại đen, hết đen rồi lại trắng, kéo ta cái ném về chỗ của Thương , giẫm mạnh đám mây dưới chân quay người bay , chắc là về hướng ma tộc phương hướng, vừa bay vừa mắng: "Bà mẹ ngươi chứ gấu à, nhốt lão tử ở chỗ này mấy trăm năm, ngươi tên tiểu bạch kiểm này, lần sau gặp ngươi cứ cẩn thận đấy!”

      còn chưa mắng xong ta rơi vào trong ngực Thương , Ngũ Kham kia dáng người uy vũ tráng kiện lúc bay lên đột nhiên dừng lại, ôm cánh tay mình kêu to, thanh là uy mãnh như vang ở bên tai ta, ta chăm chú nhìn lên, vậy mà tay trái sưng thành cái bánh bao đỏ rực.

      Tiếng của Thương đỉnh đầu ta, giọng điệu rất nhạt, "Vừa rồi ngươi sờ nàng là dùng tay này, hả?" Híp mắt suy nghĩ, lại cười cười, "Hình như phải?" Thế là lại đưa tay giơ lên, lập tức sắc mặt Ngũ Kham thay đổi.

      " phải em ngươi!"

      Ngón tay nhúc nhích, Ngũ Kham cách xa dùng ánh mắt oán độc hung hăng trừng thành cái sàng. Vụt, đường bay xa.

      Ta nhìn dần dần biến thành chấm , chỗ cuối cùng chính là bầu trời rộng mênh mông, mảnh trắng xóa, lạnh thấu xương, khỏi sợ run cả người.

      Nam nhân ôm chặt ta chút, ống tay áo rộng màu đen bao lấy ta quay người rời .

      Ta thấy phong cảnh mặt đất cách ta càng ngày càng xa, từng đám mây hoa đổ xuống bên cạnh, khỏi giãy dụa, "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"

      ôm ta chặt hơn, đem mặt của ta giữ trong vòm ngực , giọng điệu so với lúc nãy lạnh rất nhiều, " phải , kiếp này nàng đến sao?" đợi ta trả lời, lại đè giọng xuống , " Nàng hi vọng ta với Chiêu Cẩm ở cùng chỗ đến như thế sao?"

      Bỗng nhiên ta ra lời, khuôn mặt bị ép dán sát vào vạt áo của , vải áo mềm nhẵn, lồng ngực ấm áp khoan hậu mà quen thuộc.

      Trong gió lạnh ta có chút luống cuống, loại cảm giác này quá chân thực, có rất nhiều lời muốn , nhưng nhất thời biết nên cái gì, cả người buồn bực đến khó chịu.

      lại trầm mặc, chỉ là ôm ta cưỡi gió tiếp.

      Sau lát, mới do do dự dự kêu tiếng, "Thương ."

      "Ừm?"

      "Làm sao mà hơn nửa năm rồi ngươi mới đến?" Nghĩ tới đây có còn có chút tức giận, "Là ngươi, chính là ngươi nhốt ta vào tháp. Sao ngươi có thể làm như vậy?"

      nhìn ta chút, thần sắc lành lạnh: "Ý của nàng chính là, ta tới đón nàng chậm, hả?"

      Ta khẽ giật mình, chẳng biết tại sao ủy khuất trào ra, xoay người đứng dậy, "Ngươi thả ta xuống, tự ta có thể ra ngoài, cần đến ngươi đón, ta cũng muốn ngươi đón."

      Bỗng nhiên thả chậm tốc độ, cúi đầu, hôn cái môi ta, khí tức rất gần, sợi tóc dây dưa, cả người ta cứng ngắc.

      ngẩng mặt lên, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn ta, lại cúi thấp hôn cái, môi của giống lồng ngực ấm áp, lành lạnh, vừa ướt lại mềm. Ta chợt cảm thấy máu toàn thân xông lên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời mắt nổi đom đóm biết ở chỗ nào.

      cười cười, đôi mắt như mặc ngọc, tay vén tóc trán ta, xuyên qua tầng mây, "Ngoan chút, nàng bị nhiễm phong hàn rồi."




      Chôm chôm, Hale205, Chris_Luu7 others thích bài này.

    4. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 34

      Ta sững sờ đến ngây ngốc, chẳng biết từ lúc nào ở bên cạnh thêm ra thân ảnh mỉm cười cởi mở, "Cuối cùng cũng tìm được rồi, ai nha, đây chính là tiểu nương tử kia của ngươi?"

      Người chuyện chính là thần tiên mặc áo bào màu xanh, chiếc quạt màu trắng thêu kim văn phe phẩy ở trước ngực, nụ cười ngả ngớn, nhìn thế nào cũng thấy giống tiểu công tử phong lưu.

      "Chà chà, hóa ra điện hạ ngài thích loại tiểu nương như này nha"

      Nghe được ba chữ tiểu nương mà ta ngẩn người, từ khi nào ta thành tiểu nương rồi, tự giác nhìn về phía thần tiên áo lam kia chút, lại bị Thương tay đè đầu xuống. Mặt lạnh như băng lườm thần tiên kia chút, mà thần tiên kia vẫn nhanh chậm theo sát ngay bên cạnh, nụ cười càng lúc càng lớn làm cho lòng ta càng thấy bồn chồn.

      Vậy lúc nãy nhìn thấy Thương làm những gì rồi?

      thấy mặt ta lúc đỏ lúc trắng, gập cây quạt điểm về phía ta cái, cười : " nương, thái tử điện hạ ném ngươi vào ngàn tháp Phật ngươi cũng đừng tức giận. Lúc ấy ngươi chính là muốn chết, núi Phù chính là tiên sơn hai vạn năm trước rơi xuống, trừ phàm nhân ra, sinh linh sinh hồn núi bị hút vào hồ ngàn phật nuôi hồ trấn tà, chắc chắn ngươi thể quay về giới, chỉ có ngàn phật Trấn Tháp có bày kết giới đại kim cương vô thượng cách ly, lúc ấy nếu đẩy ngươi vào đó, bây giờ ngươi ở dưới hồ với những oan hồn kia cùng nhau chịu tội rồi. Thứ hai, ta thái tử điện hạ ——" cười hì hì tiến lên, " phải ngươi phải phạt nàng mười năm trong đó để ghi nhớ lâu sao? Trong cung nhiều vụ như vậy vẫn chưa làm xong, sao mới có nửa năm chịu được rồi?"

      Thương để ý tới , lúc này ta thấy cảnh vật bốn phía thay đổi rồi. đầu kim quang chói lọi, quanh thân nghìn đám mây ngũ thải, đại khái là đến thiên cung rồi, cung nga bốn phía thấy có chút giật mình, dừng lại cung kính hành lễ. Nghe nam nhân áo lam chuyện như thế ta nhịn được ngẩng đầu trừng Thương , "Từ khi nào mà ta lại nhớ, ta lại làm sai cái gì rồi? ràng là ngươi nhốt ta vào." Luatinh- Cungquanghang.com

      Thương lành lạnh buông xuống câu, " với nàng là đừng đến, lại đem mình biến thành bộ dáng này."

      Người áo lam lại liên tục ngừng chen vào , "Đó là điện hạ lo lắng cho ngươi, núi Phù chùa Long Vân là cấm địa của giới các ngươi. Ngươi cứ lỗ mãng xông tới như thế, sau khi điện hạ khôi phục thân thần bị ngươi chọc giận gần chết còn..."

      Ánh mắt Thương chuyển đến mặt , giọng điệu cực kém, "Cửu Khuyết, ngậm miệng."

      Lập tức ta cầm cây quạt ngăn miệng của mình lại, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy ý cười.

      Tận đến khi ta lên đến Cửu Trọng Thiên mới phát Thương đúng, là ta bị nhiễm phong hàn rồi, nếu làm sao cảm thấy choáng váng từng cơn khi trước mặt là Trọng Hoa cung với từng lầu các hùng vĩ rộng rãi?

      trời, chín chín tám mươi mốt đuôi phượng màu lam ánh kim xoay quanh song phi, Tiên Vân mịt mờ, phật từng trận, dọc hai bên đường là ba mươi sáu tiên linh tiên gia từng người đều cúi đầu hành lễ, có thể là phô trương cực kỳ, ngay cả mí mắt Thương cũng ngẩng lên, mà sải từng bước dài ôm ta về nội cung, có lẽ phải đến trăm bậc cầu thang làm bằng bạch ngọc mà vẫn rất nhàng, toàn thân ta nóng bừng được tự nhiên, giọng hỏi : "Như thế này tốt lắm đâu."

      "..."

      " Nhiều người như thế... Đều nhìn."

      Nam nhân áo lam vẫn bên cạnh cười lên tiếng, "Có điều này ngươi biết, thái tử điện hạ của chúng ta cả đời cáu giận với ai, lịch thiên kiếp, ba đời mới trở về, đó chính là đế quân của Cửu Trọng Thiên tương lai, trước lúc đón ngươi lên đây vừa mới nổi giận, cho nên cả đám thần tiên phía dưới đều kinh sợ, đầu cũng dám ngẩng lên."

      Ta nhíu mày, "Ta nhớ tính tình của ngươi lại kém đến thế."

      lát sau Thương mới trả lời ta, "Ta cũng nhớ ."

      Thương đưa ta qua cánh cửa tiến vào tẩm cung, lư hương Kim Kỳ Lân phun ra mùi thơm ngát, hai bên là tấm bình phong tám bức thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, ngăn cách với chiếc giường rộng là hồ nước, hơi nước bốc lên mịt mù, có thể là đem xa xỉ lên cực hạn.

      Thương ôm ta vào, nam nhân tên là Cửu Khuyết cầm cây quạt chờ ở bên ngoài, ta váng đầu chóng mặt nên ánh mắt cũng rệt, cái gì cũng nghĩ ra, nỉ non : "Sao ngươi ta bệnh ta liền cảm thấy cả người thoải mái là sao... ?"

      Chiếc giường vừa mềm lại to, ta nhắm mắt lại, cảm thấy có bàn tay hơi lạnh sờ trán mình, ngón tay rất dài, chạm vào tai ta, lại lần nữa vuốt ve mặt của ta, rất ôn nhu.

      "Ngủ , Mẫu Đơn."

      ----

      Trong mộng lại là rừng hoa đào kia, cánh hoa màu hồng phấn mềm mại dào dạt bay trong gió, như làn môi thiếu nữ xinh đẹp, từng cánh hoa rụng rực rỡ, sáng chói góc trời

      Ánh mắt lung la lung lay, tận sâu trong rừng đào là tòa nhà, khói xanh lượn lờ.

      "Ai nha, nặng chết người rồi."

      Là giọng của chính mình, nhìn về phía bên cạnh là cái giếng nước, đá xanh đắp lên có vết ướt, cố gắng kéo từng thùng nước lên, nhưng có sức lực, trong thùng nước dập dờn hắt lên bóng nước nương mặc váy áo màu hồng. Bĩu môi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại phát bóng người.

      "Ai, ngươi qua đây!"

      Giọng thiếu nữ hoạt bát rộn ràng, vô cùng có sức sống.

      "Ai nha, chính là ngươi rồi cái đồ ngốc này, tới đây giúp ta, người ta xách đến nặng chết người rồi!"

      Hương hoa bốn phía, sắc trời trắng xám, chỉ có mảnh rừng hoa đào bao la này với từng cánh hoa mềm mại rơi đầy đất lát thành con đường trước mắt.

      chậm rãi đến gần, tóc dài đen nhánh, nhưng ta lại thấy mặt của .

      Lúc này gió thổi qua, sợi tóc hai bên tai bay lên, ngay cả mảnh rừng đào đầy màu hồng này cũng hòa quện với hình bóng ấy, nhanh nhẹn chạy về hướng của nam nhân, môi chứa đầy ý cười kiều kiều.

      Ta tỉnh lại hoàn toàn là bởi vì kim quang chói lọi của tòa cung điện vàng óng chiếu lên làm ta thấy đau nhức cả hai mắt.

      Mở mắt ra, màn che nắng nặng nề được vén lên bên, thị nữ trong phòng bận rộn tới tới lui lui.

      Lúc này ta bỏ ra trọn vẹn nửa nén hương để suy nghĩ đến cùng xảy ra chuyện gì khiến cho ta thân phải ở nơi hề đáng tin cậy chút nào như này? Vậy mà ký ức mỗi lần đều dừng lại ở hình ảnh Thương cúi thấp đầu hôn ta cái, ta vẫn nhớ kỹ khi đó sợi tóc của phất qua gương mặt của mình, cảm thấy hơi ngứa, sắc mặt khỏi liền khó coi.Luatinh-Cungquanghang.com

      Lừa quỷ a.

      Nghĩ đến đây liền đứng dậy, màn giường khẽ động, tỳ nữ mặc váy ngắn màu vàng nhạt, đầu là hai búi tóc tới, mặt tròn mắt to, cái mũi tinh tế, gặp ta tỉnh lại cười nhàng bưng tách trà nóng tới, "Nương nương ngài tỉnh rồi, Phù Nhi vẫn ở chỗ này đợi người cả đêm."

      Ta nhận trà vừa uống ngụm lại phun ra ngoài, ho khan cái, " Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"

      Tỳ nữ nháy mắt to vô tội nhìn ta, "Nương nương ngài sao thế ạ. canh năm rồi, ngài tranh thủ thời gian đứng dậy thay y phục ạ, lúc nữa điện hạ muốn gặp ngài."

      Ta chợt cảm thấy mình đúng là cước giẫm vào trong bùn đất, xuống giường nhìn cái, quả nhiên là Trọng Hoa cung tẩm cung của Thái tử, nếu tin tức sai nho tùy ý ngủ ở trong tẩm cung bị truyền chắc chắn đầu của ta khó giữ được, đây là muốn cho ta bị Thiên Lôi đánh chết hay sao.

      Vừa hai bước, lại phát người là trung y màu trắng, sắc mặt cứng đờ, quay đầu nhìn cung tỳ mặt tròn phía sau, "Ngươi, ngươi có y phục để thay ?" Dừng chút, lại bổ sung, "Ngươi đừng gọi ta nương nương, ta phải nương nương gì cả, nương nương là thần nữ Chiêu Cẩm công chúa, ngươi gọi như vậy làm người khác nghe thấy vả miệng."

      Cung tỳ tên là Phù Nhi vẫn vẻ mặt vô tội như cũ, quay người cẩn thận gỡ áo váy dài yên vân hồ điệp treo ở kệ xuống, khóe môi lại nở nụ cười, "Nương nương, chính là thái tử điện hạ bảo Phù Nhi gọi như vậy, thái tử điện hạ còn , toàn bộ hạ nhân ở Trọng Hoa cung đều phải gọi ngài là nương nương."

      Ta giật mình, trong lúc nhất thời biết cái gì, quay mặt qua chỗ khác.

      Nghe Phù Nhi Thương thân là Thái tử đế quân, trở về thiên thượng tất nhiên là phải thu xếp tốt vụ của mình, đế quân lại giao phó tấu chương của mình cùng chút việc phải làm cho , từ hôm qua khi tiến vào phòng cho đến bây giờ vẫn chưa ra.

      Thay lại váy áo rửa mặt sạch , Phù Nhi mang ta dạo xung quanh Trọng Hoa cung, mái ngói bằng gỗ son cong cong, rẽ cái mà ánh mắt rộng mở, phía trước chính là ngự hoa viên của cung điện, bầu trời lơ lửng chuyển động như làn nước, từng cánh hoa Bồ Đề dày đặc rơi lộn xộn xuống đấy, hồ sen tím trong vắt trải dài thấy bờ, đình lâu bát giác làm bằng gỗ đàn hương trắng nằm ngay giữa hồ, thêm con đường làm bằng bạch ngọc quanh co khúc khuỷu nối liền với bờ.

      Hoa viên tuy lịch tao nhã yên tĩnh nhưng lại lộ ra cỗ hương vị trong trẻo lạnh lùng.

      Bên hành lang đối diện có hai nhóm cung tỳ tới, mặt mày thanh tú, nhu thuận dịu dàng, quả hổ là tiên nữ Cửu Trọng Thiên. Nhìn thấy ta, cùng nhau ôn nhu uốn gối hành lễ, "Tham kiến nương nương."

      Ta sống bảy tám trăm năm đều chưa được đối như thế bao giờ, Ở phủ cũng chỉ là hàng quỷ Vô Thường lễ độ cung kính với ta thôi, nhưng tính chất giống. Kém chút nữa ta sặc đến nơi, hít hơi, " Tất cả các ngươi đứng lên , đừng gọi ta là nương nương." Thương cũng là, cung nữ từng người đều thướt tha xinh đẹp, cái gọi là tiên cảnh cũng chỉ đến như thế này mà thôi.

      Lúc này bên tai vang lên giọng nam: "Nương nương hãy bình thân, cũng đừng bắt bẻ chúng muội muội tốt này, thái tử gia trách tội xuống bọn họ đảm đương nổi đâu."

      Ta quay đầu, lại là thần tiên mặc áo lam ngày trước gặp phải, ta phát thích nhất chính là bất thình lình ở bên chen vào , đong đưa cây quạt về phía ta, thần sắc vẫn như cũ chỉ là ở vai có thêm con chuột bạch nằm sấp, thị nữ cùng Phù Nhi gặp, lại cúi thấp đầu thi lễ, "Thần Quân đại nhân."

      Ta nhớ được Thương gọi là Cung Khuyết, cũng chuẩn bị hành lễ, thần tiên khép quạt xếp ngăn lại hành động của ta: "Nương nương đừng làm vậy, đây phải nhân gian cũng phải tào địa phủ, trời vốn có nhiều lễ nghi phiền phức như thế, thần tiên vốn là sống thanh nhàn vô dục vô cầu, như nương nương nhất định là chưa quen, người phải hành lễ vốn nên là tiểu thần." Thế là thoải mái giả vờ giả vịt đập cái quạt cúi đầu.

      Thị nữ lui xuống, chỉ có Phù Nhi vẫn đứng ở bên, ta lui bước, "Thần Quân tới đây là tìm thái tử điện hạ sao? Bây giờ vẫn ở thư phòng xử lý công vụ."

      "Ta cũng biết điện hạ làm gì, ra ta cũng vội lắm." cười cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu đình tinh xảo ở giữa hồ, thấy vẻ mặt khẩn trương của ta, mới tốt bụng thay đổi cách xưng hô, "Mẫu Đơn nương có nguyện ý bồi tiểu thần ngồi lần ?”

      Khắp nơi mặt hồ đều là ánh sáng, sương trắng mông lung, lộ ra cây bồ đề được vạn năm tuổi ở cạnh bờ cùng những chùm hoa trắng, như là bức tranh sơn thủy ôn nhu tươi sáng. Trong đình gió mát phất phơ, Phù Nhi bày rượu cùng bánh ngọt rồi yên lặng lui ra ngoài đình.

      Nam tử ngồi đối diện bàn trà làm bằng phỉ ngọc mặt mày phấn khởi, bên khóe môi là ý cười lười nhác, nhưng ánh mắt vô cùng có thần, tay cầm chiếc quạt trắng, còn chuột bạch ngồi bàn trà. đưa cho nó miếng bánh ngọt , đầu tiên là nó nhận, rúc cái đầu vào bộ lông xù.

      Cửu Khuyết dùng ngón tay điểm điểm đầu của nó, "Lại quên lời ta từng rồi, hả?"

      Chuột bạch run rẩy, lát sau, mới tình nguyện dùng móng vuốt của mình ôm miếng bánh ngọt qua bên chậm rãi gặm, đôi mắt đen láy nhìn ta chằm chằm.

      Ta cảm thấy hiếu kì, cũng chăm chú nhìn nó, nó lại xoay người đưa lưng về phía ta, chỉ để lại cái đầu dài cùng cái đuôi lắc trái lắc phải.

      Cửu Khuyết cười : "Đây là Thái Bạch tinh quân, chắc hẳn nương gặp qua rồi."

      Ta sững sờ ngây ngốc, thẳng tắp trừng mắt nhìn nó, cả người con chuột bạch mặt bàn co rúm lại thành khối tròn sửng sốt để ta nhìn thấy đầu , bởi vì gặm bánh ngọt mà cả người run lên cái.

      Cửu Khuyết lại : " Khúc mắc giữa nương cùng với điện hạ Thái Bạch tinh quân thoát khỏi có liên quan, lần này cách ba đời điện hạ trở về, chuyện đầu tiên chính là đem biến thành bộ dáng này, ba năm."

      Ta trầm mặc hồi, chuột bạch nghe vậy, ngay cả cái đuôi dài màu hồng phấn đều quấn lên từng vòng, chỉ hận thể biến mình thành vô hình, chi chi kêu hai tiếng với Cửu Khuyết.

      Tác giả có lời muốn : Thái Bạch tinh quân ngài nghỉ ngơi ...

      Chương sau, Chiêu Cẩm cùng Thương đều ra sân

      Chôm chôm, Hòa Yên Linh, B.Cat5 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hóng chương sau ghê. Tiểu tam Công chúa xuất !
      Lừa tình thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :