1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Có mùi thuyết mưu nha, Lý hoàng hậu định khổ nhục kế nhận nuôi Thành ca nhi đây mà :yoyo63:

    2. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Ta cũng nghĩ vậy. Khổ thân vc sở vương.
      Chúc @Quýt Đường và các bạn năm mới vui vẻ nhé.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 131




      Lý hoàng hậu khóc đến thương tâm gần chết, Phùng Tranh đồng tình đồng tình, nhưng tìm ra lời gì có thể an ủi cả, vết thương đau có thể trấn an, nhưng trước nỗi đau xót mất con, bất kỳ lời nào cũng hiệu quả. Ánh mắt dời xuống, thoáng nhìn Thành ca nhi chẳng biết lúc nào mở mắt, phải đói bụng chính là muốn xuỵt xuỵt rồi, Phùng Tranh lại nhìn Lý hoàng hậu, nàng hơi mím môi, cố gắng hết sức nhàng ôm lấy nhi tử.




      Lý hoàng hậu có ngăn cản, xoay người lau nước mắt.




      Phùng Tranh giao Thành ca nhi cho nhũ mẫu mang theo vào cung, nhũ mẫu phòng bên cạnh cho ăn.... Nhìn nhũ mẫu rời khỏi, Phùng Tranh nắm nắm tay, lần nữa trở lại trước noãn tháp, thấy Lý hoàng hậu tuy rằng vẫn xoay lưng về phía nàng, tiếng khóc lại có, chỉ có bả vai còn khẽ run, Phùng Tranh thở dài, chẳng quan tâm đúng hay sai, chỉ có thể tận lực : "Mẫu hậu nếu chê, con dâu nguyện thường tiến cung với người."




      Hoàng Cung to như vậ , giữa phi tần và phi tần phải tranh giành mình Hoàng Thượng, chính là ngoài mặt hòa hòa khí khí, trong lòng cũng thích nhau. Hoàng Thượng lại là người cần chính, mỗi ngày tối đa buổi tối có thể bồi Lý hoàng hậu, tháng còn phải phân ra nửa tháng cho các phi tần khác, Phùng Tranh có thể hiểu được Lý hoàng hậu độc, nhìn ra được Lý hoàng hậu rất thích Thăng ca nhi, Phùng Tranh chỉ có thể đưa bọn tiến cung mấy lần, trò chuyện tỏ tâm ý thôi.




      Lý hoàng hậu ngoài ý muốn quay lại, trong mắt còn ra lệ quang, kinh hỉ : " ?"




      Phùng Tranh cười gật gật đầu.




      Lý hoàng hậu mặt lập tức thấy ý cười, cao hứng giữ chặt bàn tay Phùng Tranh: " ra chúng ta tuy là mẹ chồng nàng dâu, nhưng ta chỉ lớn hơn ngươi ba bốn tuổi, ngươi vừa là người thứ nhất gả vào, mấy người chị em dâu các ngươi, ta với ngươi rất hợp ý, vẫn luôn xem ngươi trở thành tỷ muội ở chung, có cái lời gì trong lòng ta cũng gạt ngươi, tại ngươi thương tiếc ta như vậy, ta biết phải tạ ơn ngươi như thế nào."




      Hai người tuổi gần nhau là , nhưng Phùng Tranh cũng dám quá giới hạn, lúc này Lý hoàng hậu trong lòng khó chịu, tạm thời quên thân phận, chờ thương tâm nhiệt tình qua, uy nghi Lý hoàng hậu nhất định trở về, vội : "Mẫu hậu quá lời, ta là tiểu bối, vốn là nên tiến cung ở trước mặt mẫu hậu tẫn hiếu."




      Nhưng Lý hoàng hậu nàng thích nhất lời này, Phùng Tranh tin là , dù sao mẹ chồng ruột của nàng sớm mất, Duệ Vương phi, Cung Vương phi có Ngô quý phi, Huệ phi muốn hiếu kính, Lý hoàng hậu có khả năng thân cận với hai người này, về phần Tống Gia Ninh, suy cho cùng gả tới muộn hai năm, so ra tình cảm kém nàng và Lý hoàng hậu.




      Nhưng Phùng Tranh cũng chưa từng lấy điều này làm kiêu ngạo, dù cho Lý hoàng hậu thân cận nàng, nàng cũng lấy tình phúc đáp thôi.




      "Nhưng, ngươi phải chăm sóc vương gia, phải chăm sóc Thành ca nhi, nhìn tình cảm Vương Gia sủng ngươi, qua được bao lâu khẳng định lại mang thai, nào có bao nhiêu rảnh rỗi tiến cung bồi ta đâu." Lý hoàng hậu đột nhiên , nụ cười mặt thoáng còn, lần nữa khôi phục khuôn mặt hối hận u sầu.




      Phùng Tranh hoàn toàn im bặt rồi. Nàng có thể an ủi đều an ủi, nếu như lại cam đoan mình lớn bụng cũng tiến cung, quá giả dối .




      Lý hoàng hậu giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vui mừng với Phùng Tranh : "Như vậy ? Ngươi để Thăng ca nhi lại chỗ này, ta giúp ngươi giữ, cũng miễn cho ngươi vừa phải chiếu cố người lớn vừa phải chiếu cố người , hai đầu vất vả."




      Phùng Tranh ngực đột nhiên rụt lại, vừa nãy còn cảm thấy Lý hoàng hậu đáng thương, còn nỗ lực tìm vài lời an ủi, lúc này đôi mắt chống lại sáng ngời mà quá phận của Lý hoàng hậu, Phùng Tranh chỉ cảm thấy kinh khủng, khí lạnh như thủy triều lập tức từ đáy lòng lan tràn khắp toàn thân. Thân thể cứng ngắc, trong đầu hiển khuôn mặt nhắn đáng hoạt bát của trưởng tử , Phùng Tranh theo bản năng từ chối : "Hảo ý của mẫu hậu ta xin lĩnh tấm lòng, nhưng Thăng ca nhi quá nghịch ngợm, con dâu dám làm phiền mẫu hậu."




      Vừa chuyện, vừa định rút tay sắp bị Lý hoàng hậu nắm chặt lấy về.




      Lý hoàng hậu chịu buông tay, cảm thụ được bàn tay Phùng Tranh nhanh chóng liền lạnh lẽo, nàng ta có chút đành lòng, nhưng nàng ta có biện pháp. Thâm cung đơn lạnh lẽo, nàng ta tại có Hoàng Thượng sủng ái, tạm thời còn có thể chịu đựng được, nhưng Hoàng Thượng mắt nhìn thấy năm so với năm già , chừng lúc nào liền mất, nàng ta mới hơn hai mươi, nếu như thể thừa dịp lúc Hoàng Thượng sủng ái nàng ta lưu lại Thăng ca nhi, chờ Hoàng Thượng về cõi tiên, chờ Sở Vương hoặc là bất luận vị Vương Gia nào đăng cơ, nghênh đón đón nàng ta, chính là hậu cung buồn chán tĩnh mịch, có tôn vinh của Hoàng thái hậu, có bất kỳ thực quyền nào.




      Nuôi Thăng ca nhi, có ý chỉ của Tuyên Đức Đế ở đây, Sở Vương lên ngôi cũng thể mang Thăng ca nhi , phải vì nhi tử kính nàng ta. Lý hoàng hậu muốn nhiều lắm, nàng ta đối với triều đình chính cũng có dã tâm, nàng ta chỉ cần bên cạnh có hài tử lanh lợi giải buồn, chỉ muốn Sở Vương sau khi đăng cơ coi nàng là người, hậu cung làm chuyện gì đều nhớ nàng ta, mà phải Thái hậu có hư danh.




      "A tranh, tình cảnh của ta ngươi còn biết sao? Đừng Thăng ca nhi nhu thuận hiểu chuyện, chính là tinh nghịch, ta cầu còn được, như thế nào lại cảm thấy vất vả?" Nước mắt lần nữa lăn xuống, Lý hoàng hậu lôi kéo bàn tay Phùng Tranh, nghẹn ngào cầu nàng: "A tranh, bảo Thăng ca nhi lưu ở bên cạnh ta , nếu ta chịu nổi, ban ngày luôn nghe thấy Tiểu Ngũ khóc, buổi tối trong mộng cũng là tiếng khóc của Tiểu Ngũ, lòng ta đều đau muốn chết. . ."




      Phùng Tranh cũng khóc, giãy khỏi bàn tay Lý hoàng hậu, quỳ gối trước mặt nàng ta, nước mắt giống như hạt châu đứt dây rơi xuống: "Ngũ đệ rời , ta biết mẫu hậu khó chịu, nhưng nhi tức cũng xin mẫu hậu thông cảm cho ta, Thăng ca nhi là ta hoài thai mười tháng vất vả khổ cực mới sinh ra, hồi thấy con dâu đều nhớ thương, nếu như giao cho mẫu hậu, con dâu. . ."




      Nàng khóc thành tiếng, được nữa, chỉ quỳ xuống đất dập đầu: "Con dâu cầu mẫu hậu."




      Nhìn Phùng Tranh quỳ mặt đất, con dâu của nàng ta Sở Vương phi, đến tận đây, Lý hoàng hậu rốt cuộc minh bạch, chỉ dựa vào giao tình mẹ chồng nàng dâu, chỉ dựa vào Phùng Tranh thiện tâm, nàng ta căn bản là có cách nào lưu lại Thăng ca nhi. Con đường tình cảm này thông, Lý hoàng hậu hít hơi sâu, ngửa đầu, hai tay lau nước mắt, chờ còn nước mắt trào ra nữa, nàng ta thấp giọng : "A tranh, ta với ngươi vài lời lòng, lời này ta chỉ cho ngươi, ngươi chớ cho bất kỳ kẻ nào, Vương Gia cũng được."




      Phùng Tranh khiếp sợ ngẩng đầu.




      Lý hoàng hậu vỗ vỗ bên cạnh, nhìn thẳng nàng : "Ngồi lại đây, việc này quan hệ tới Vương Gia, bị người nghe qua, ta và ngươi cũng đảm đương nổi đâu."




      Nếu là việc khác, chỉ là nguy hiểm phía sau, Phùng Tranh quyết nghe Lý hoàng hậu cái gì, thà biết, nhưng có quan hệ tới Vương Gia nhà mình, Phùng Tranh do dự chút, cuối cùng vẫn lau lau đôi mắt, lo lắng bất an ngồi xuống bên cạnh Lý hoàng hậu. Nàng tận lực giữ vững khoảng cách, Lý hoàng hậu chủ động chuyển qua bên cạnh nàng, quỳ gối sau lưng Phùng Tranh, gỡ búi tóc của nàng, sau đó giả bộ thay Phùng Tranh chải đầu, vừa chải vừa trầm thấp : "Lúc Vũ An quận vương mất, Vương Gia còn có oán trách Hoàng Thượng?"




      Phùng Tranh trong lòng rung mạnh. Người bên ngoài có lẽ biết, nàng là người bên cạnh Sở Vương, tự nhiên nhớ tinh tường, đêm Vũ An quận vương tự sát, Vương Gia ở bên ngoài coi như bảo trì bình thản, trở về bắt đầu oán trách Hoàng Thượng, đỏ mắt chỉ trích Hoàng Thượng bức tử Vũ An quận vương, nếu có nàng giả bộ động thai khí làm cho Vương Gia câm miệng, làm cho Vương Gia cam đoan bao giờ mở miệng oán hận nữa, chuyện truyền đến trong tai hoàng thượng, chừng tạo thành hậu quả xấu gì cũng biết.




      Thế nhưng là, nàng cho rằng giấu giếm chê vào đâu được, Lý hoàng hậu vậy mà lại biết? vậy hoàng thượng. . .




      Lòng Phùng Tranh lần nữa lại thấy lạnh cả người, lạnh như lẽo thấu xương, so với lo lắng nhi tử bị đoạt càng lớn hơn.




      " thể nào, kính xin mẫu hậu đừng tin lời tiểu nhân gièm pha." Phùng Tranh miễn cưỡng trấn định .




      Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ ý tứ hàm xúc , như tiếng mèo kêu yếu ớt ngoài cửa sổ đêm khuya, ràng rất , lại làm người sợ hãi cực kỳ. Phùng Tranh bất an, muốn quay đầu nhìn vẻ mặt Lý hoàng hậu, nhưng Lý hoàng hậu nắm mái tóc dài đen nhánh trơn bóng của nàng, tiếp tục chậm rãi chải tóc, giọng bình tĩnh nhu hòa: "A tranh đừng lo lắng, ai với ta Vương Gia bậy, là tự chính mình đoán, đoán đúng hay , ngươi so với ta ràng. Nhưng, chuyện ta có thể đoán được, Hoàng Thượng so với ta hiểu Vương Gia hơn, hoàng thượng có phỏng đoán hay , có phái người thăm dò hay , ta liền dám hứa chắc."




      Phùng Tranh hai má tái nhợt, nhịn được mà phát run.




      Lý hoàng hậu tạm thời đè bả vai nàng lại, mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phùng Tranh, nàng ta kịp thời trấn an : " cần sợ, Hoàng Thượng rất v Vương Gia, Hoàng Thượng hai lần phàn nàn liền lạnh nhạt Vương Gia, nhưng Vương Gia nóng nảy, Hoàng Thượng mới ra tay với đường huynh , liền oán trách, ngày đó khi Hoàng Thượng đối phó thúc phụ thân cận nhất của Vương Gia thúc phụ. . ."




      Phùng Tranh hoảng hốt, khó có thể tin mà quay đầu lại nhìn nàng.




      Lý hoàng hậu cái gì cũng chưa , chỉ lẳng lặng yên đối mặt với Phùng Tranh, chờ toàn bộ khiếp sợ trong mắt Phùng Tranh biến thành sợ hãi, Lý hoàng hậu mới nhìn cửa đại điện, dùng giọng yếu ớt chân thành mà Phùng Tranh cũng thể nghe được nhắc nhở: "Long Ỷ của Hoàng thượng là từ trong tay ca ca ông ấy nhận lấy đó, huynh chết đệ đến, Hoàng Thượng trước mở quy củ này, tuy rằng Hoàng Thượng , nhưng trong dân chúng vẫn luôn có lời đồn đãi, thậm chí Vương Gia mình cũng cảm thấy, Hoàng Thượng cuối cùng giao Long Ỷ vào tay thúc phụ à?"




      Phùng Tranh toàn thân phát run. Vị Vương Gia tốt kia của nàng, đúng là nghĩ như vậy, tháng giêng Hoàng Thượng lâm triều nhục nhã Thọ vương, trong đêm Vương Gia còn cùng nàng càu nhàu, phàn nàn Hoàng Thượng đối với Thọ vương có nhiều bất công, sau đó lại nhắc tới Thọ vương ở Vương Phủ ngoại thành, còn cái gì đợi thúc phụ Tần vương lên ngôi, nhất định phải Cầu thúc phụ ban thưởng phủ đệ khác cho Thọ vương.




      Lúc đó Phùng Tranh cảm thấy hợp lắm, hỏi tại sao lại là Tần vương đăng cơ, Vương Gia của nàng liền đạo lý huynh chết đệ đến mà Lý hoàng hậu vừa . Phùng Tranh chỉ muốn sống yên ổn với Sở Vương, nếu như Sở Vương có dã tâm làm hoàng thượng, nếu như Sở Vương quy củ Đại Chu là huynh chết đệ đến, nàng tin.




      "U Châu chiến bại, vì sao Diêu Tùng, Lữ Vân đầu tiên muốn ủng hộ chính là Vũ An quận vương mà phải Tần vương? Bởi vì bọn họ cũng đồng ý huynh chết đệ đến, cảm thấy ngôi vị hoàng đế hẳn là phụ tử tương truyền. Vì sao hai thần tử bừa, Hoàng Thượng liền nghi kỵ Vũ An quận vương, còn . . . Bởi vì ông ta là Hoàng Thượng, vì ông ta cho phép ngôi vị hoàng đế có bất kỳ bất ổn nào, ông ta ngay cả chất tử cũng cho, lại cam tâm tình nguyện truyền ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ? Vừa là thân nhi tử, vừa là đệ đệ, a Tranh, ngươi cảm thấy Hoàng Thượng làm như thế nào?"




      Phùng Tranh hiểu, trong đầu giống như chất đống tầng lại tầng mây đen, nặng trịch. Nàng , hoàng thượng là Hoàng Thượng a, là người có quyền thế nhất thế gian, cho dù ông ta muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử, trực tiếp cho là được, triều thần dân chúng còn dám phản đối hay sao? Vì sao Lý hoàng hậu chắc chắc như vậy, Hoàng Thượng lại đối phó Tần vương?




      "Lời người đáng sợ, Hoàng Thượng cố kỵ dân chúng trước mắt, cũng cố kỵ sau này ngàn vạn năm dân chúng bình luận ông ta như thế nào, ông ta muốn nhi tử của như thế nào quang minh chánh đại kế thừa ngôi vị hoàng đế, trước hết nhất định phải để cho đệ đệ của ông ta mất lòng dân, mất tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế." Lý hoàng hậu lần nữa nâng tóc Phùng Tranh lên, hai tay linh hoạt giúp Phùng Tranh búi tóc, sau đó mới tiến đến bên tai Phùng Tranh, buồn bã : "Đến lúc đó, Vương Gia trơ mắt nhìn thúc phụ của rơi vào kết quả giống Vũ An quận vương sao?"




      Phùng Tranh toàn thân rét run, nàng hiểu Sở Vương rất , đối với thúc phụ Tần vương kính trọng so với cha ruột Hoàng Thượng còn sâu hơn, thúc cháu tình như phụ tử, người giống như phụ thân gặp chuyện may, Sở Vương. . .




      "Nếu như ngươi nguyện ý giao Thăng ca nhi cho ta, ta thề chiếu cố Thăng ca nhi như cháu trai ruột, vậy Sở Vương liền ngang ngửa với nhi tử của ta, ngày nào đó xúc động chống đối hoàng thượng, ta dốc hết toàn lực thay ở trước mặt hoàng thượng xin tha."




      đến đây, cần tiếp tục che che giấu giấu, Lý hoàng hậu đỡ lấy bả vai Phùng Tranh, thành khẩn cho nàng lợi hại được mất: "A tranh, chúng ta gả vào hoàng gia, mỗi người đều có khó xử, hôm nay ta thiệt cho ngươi biết, hoàng thúc tất có kiếp, Vương Gia tất đứng ngoài quan sát, khi đó chính là lúc Hoàng Thượng rất phiền muộn , cũng là thời cơ tốt nhất cho người bên ngoài bỏ đá xuống giếng. Hoàng Thượng muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử, nhưng ông ta cũng phải là chỉ có mình Vương Gia, khi Vương Gia làm cho hoàng thượng hiềm nghi, Thọ vương có tật miệng, vậy liền chỉ còn Duệ Vương, Cung Vương. Mặc kệ hai người này ai kế vị, ngươi cảm thấy, bọn họ sau khi đăng cơ, đối đãi với đại ca từng được phụ hoàng bọn họ coi trọng như Thái Tử ra sao? Mà Vương Gia thất bại, mấy mẹ con các ngươi nương gặp hoạ thế nào."




      Phùng Tranh khuôn mặt trắng như tờ giấy.




      Lý hoàng hậu nắm chặt tay nàng, mắt sáng như đuốc: "Chỉ cần ngươi giao Thăng ca nhi cho ta, ta chính là dốc sức liều mạng cũng bảo vệ cha con bọn họ. A tranh, ta làm như vậy tuy có tư tâm quấy phá, nhưng là là thay nhà các ngươi tính toán, ngươi trở về suy nghĩ kỹ, chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận, lại tiến cung. Nếu như cuối cùng ngươi vẫn muốn, ta tuyệt miễn cưỡng ngươi, tương lai Vương Gia có việc, ta cũng xem tình cảm chúng ta, cố gắng giúp đỡ, dù sao, này hai nhà đều có mẹ chồng ruột, ta cho dù muốn giao hảo, cũng chỉ là tự chuốc nhục nhã."




      Nàng liên tục rồi , nhiều đạo lý, Phùng Tranh cũng nghe thấy được, nhưng đắm chìm trong những uy hiếp và ở bên trong kia, lại cách nào phản ứng.




      Lý hoàng hậu cũng nóng nảy, chỉ liên tục nhắc nhở nàng việc: "Sau khi xuất cung, ngươi coi ta như cái gì cũng chưa qua, được khiến Vương Gia nhìn ra manh mối, nếu bị Vương Gia biết , nhất định tiến cung tìm ta làm ồn ào, hoặc là dứt khoát chất vấn Hoàng Thượng, nếu như như vậy, ta với các ngươi nhà, đều phải bị Hoàng Thượng chán ghét mà vứt bỏ."




      Lời cảnh báo ấy, Phùng Tranh mãnh liệt hoàn hồn, nhìn Lý hoàng hậu, nàng tâm tình phức tạp gật gật đầu




      Càng là quan tâm người, càng chắc là đưa kia vào cảnh ngộ nguy hiểm, Lý hoàng hậu tin tưởng Phùng Tranh là người thông minh, nên đều rồi, nàng ta cười vỗ vỗ tay Phùng Tranh, vừa khôi phục ngữ khí ân cần thương: "Nhìn ngươi, ta chỉ là nghĩ đến Tiểu Ngũ đáng thương trong mộng nhịn được khóc lát, làm sao ngươi khóc so với ta còn lợi hại hơn? Nhanh rửa mặt , miễn cho gọi Vương Gia trông thấy, còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi."




      Phùng Tranh rủ lông mi, miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng càng ràng, đây là Lý hoàng hậu kiếm cớ cho nàng, sắc mặt nàng hợp, nhất thời lát là khôi phục được nữa, có khả năng giấu giếm được Vương Gia. Lý hoàng hậu ngay cả tầng này đều nghĩ đến, đủ thấy bụng dạ thâm sâu kia, chỉ sợ sớm theo dõi Thăng ca nhi của nàng.




      Nhưng, càng là nhìn thấu tâm cơ Lý hoàng hậu, Phùng Tranh liền càng thêm lo lắng, chỉ cảm thấy những nhắc nhở kia của Lý hoàng hậu, đều là đúng đắn.




      nếu như thế, bên Thăng ca nhi, bên cả nhà bọn họ. . .




      Nhận khăn ấm cung nữ đưa tới, Phùng Tranh phủ kín khuôn mặt, cũng phủ lên nước mắt mới rơi mặt. Rửa mặt hết khắc đồng hồ, Phùng Tranh quay trở lại nội điện, chỉ thấy Lý hoàng hậu ngồi xếp bằng ở noãn tháp, trong ngực ôm Thành ca nhi của nàng. Lý hoàng hậu cười rất ôn nhu, giống như mẫu thân ôm con ruột dỗ dành, Phùng Tranh lại như bị rắn độc quấn thân, cả người lạnh toát, cố gắng khắc chế qua, cúi đầu hành lễ : "Quấy rầy mẫu hậu lâu như vậy, mẫu hậu nghỉ ngơi , con dâu cáo lui trước."




      Lý hoàng hậu có ép, nhìn chằm chằm Phùng Tranh, đưa Thành ca nhi qua.




      Nhũ mẫu muốn tiếp, Phùng Tranh vô cho, tự tay ôm nhi tử mình, cũng như chạy trốn rời Trung cung, nửa đường nhìn thấy Sở Vương cõng trưởng tử về phía này. Mới ba tuổi Thăng ca nhi, giạng chân ở vai phụ vương, hai tay ôm đầu to của phụ vương, cao hứng gọi mẫu thân. Phùng Tranh đôi mắt đau xót, thiếu chút nữa liền rơi lệ.




      "Khóc?" nhà bốn người cách rất gần, Sở Vương lập tức nhìn ra thê tử đúng.




      Phùng Tranh trái tim đau khổ, có mấy lời ở đầu lưỡi lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng vẫn : "Mẫu hậu nàng mơ thấy Ngũ đệ, ta nghe khó chịu."




      Sở Vương biết nàng thiện tâm, quét mắt phương hướng Trung cung, có chút bất mãn Lý hoàng hậu, cảm thấy quái lạ Lý hoàng hậu khiến vợ thương tâm.






      dhtt, Lierose DuDu, adamno126 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Giờ mới thấy triều đại Huynh chết là Đệ đến đó! Hèn gì thấy Thái Tử!

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Rắn rết hoàng hậu. biết nhà Sở vương làm sao xử mụ đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :