1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      :)))))))) có cách nào chị dám làm luôn
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Hâhhhaha, nửa đêm đọc truyện cười như con dở hơi thế này đây.
      C Tuệ à, vừa phải thôi chứ, có cần phải làm lại thế ko, buồn cười ko chịu đc. Cơ mà lần này kể cả camera có ghi lại chắc gì làm ăn đc gì, a Thẩm nhà ta ko say, rồi sợ nên ko dám làm gì..bla bla, hoặc có thể có gì
      Ây dà 2 ông bà này làm người ta mong chờ quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Chết cười vs mợ Tuệ :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 88
      Edit: Ngân Nhi

      Thẩm Thuật bị hành động bất thình lình của Diệp Tuệ dọa sợ, mãi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.

      Diệp Tuệ say rượu nào còn chút lý trí gì nữa, thấy mãi chẳng chịu ôm mếu máo, tủi thân : “Thẩm Thuật, em muốn ôm ôm ~”

      Diệp Tuệ lúc say khác hoàn toàn so với Diệp Tuệ lúc tỉnh táo, bình thường khá rụt rè khi ở trước mặt , còn bây giờ ánh mắt nhìn lại mang theo vài phần trách móc.

      Như thể tự hỏi tại sao Thẩm Thuật lại ôm mình.

      Thẩm Thuật hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ biết nghe theo mà vòng tay ôm, vỗ lên lưng : “Diệp Tuệ ngoan nào.”

      Hành động này của khiến tâm trạng trở nên tốt hơn trong nháy mắt, cười tít cả mắt, sau đó đưa ra cầu quá đáng hơn.

      “Thẩm Thuật, cõng em ~”

      Thẩm Thuật: “…”

      Nhìn bộ dạng ‘ cõng em bỏ qua đâu’ của Diệp Tuệ, bất đắc dĩ thở dài, tuân lệnh cúi người xuống: “Leo lên đây.”

      Diệp Tuệ nhanh nhẹn nằm lên lưng Thẩm Thuật, hai tay ôm cổ , khẽ nghiêng đầu, hơi thở phả vào tai .

      Toàn thân cứng đờ, đợi Diệp Tuệ tiếp.

      nhàng vào tai : “Thẩm Thuật, giá*!”

      *Tiếng hô khi cưỡi ngựa.

      Thẩm Thuật dở khóc dở cười, bây giờ Diệp Tuệ say nên ý thức ràng, sau khi xác nhận nằm vững lưng , mới chậm rãi đứng lên.

      Diệp Tuệ rất , lúc đứng lên gần như hề cảm nhận được sức nặng.

      giây sau lại an phận, tiếp tục chút kiêng dè chỉ huy : “Em muốn ăn quýt, cõng em đến phòng bếp !”

      Thẩm Thuật nghe lời cõng tới phòng bếp, Diệp Tuệ cứ thế nằm lưng mà bóc quýt.

      “A, Thẩm Thuật ăn nào.” Diệp Tuệ đút cho miếng quýt được bóc vỏ.

      vừa mở miệng muốn nhét miếng quýt vào miệng rồi, theo bản năng cắn ăn, rất ngọt.

      Nhìn Thẩm Thuật ăn, Diệp Tuệ cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa chỉ huy: “Em muốn ra kia, cõng em.”

      đằng kia nữa.”

      Diệp Tuệ chỉ tay về hướng nào là Thẩm Thuật về hướng đấy, hề có câu oán giận, cứ thế cõng vòng quanh nhà.

      đột nhiên gọi : “Thẩm Thuật.”

      đáp lại rất tự nhiên: “Em muốn đâu nữa?”

      Diệp Tuệ gì mà chỉ nghiêng đầu tựa mặt vào vai , sau đấy có hành động nào khác.

      Thẩm Thuật đợi lúc nhưng nghe thấy chuyện, thấy hơi kỳ lạ, liền quay đầu nhìn , vừa lúc đối diện với ánh mắt .

      Ánh đèn trần tựa như những ngôi sao lọt vào đôi mắt , ánh mắt trong veo, lặng yên nhìn .

      Hô hấp của hơi chậm lại: “Diệp Tuệ, em làm sao…”

      Lời còn chưa dứt, Diệp Tuệ bỗng ghé mặt lại gần, khoảng cách giữa hai người còn, môi dán lên môi Thẩm Thuật, xúc cảm mềm mại cứ thế đọng lại môi .

      Diệp Tuệ uống say nên khống chế được sức lực, là hôn nhưng đúng ra là đập môi vào môi Thẩm Thuật, đau đến nhíu mày.

      lại áp sát lần nữa, muốn bù đắp lại niềm tiếc nuối vừa rồi, môi hơi run, vụng về hôn mấy cái.

      Thẩm Thuật vẫn chưa nhớ ra chuyện tối hôm trước hôn nhau, cho nên tại đối với đây là nụ hôn đầu của hai người.

      Cơ thể cứng đơ, hô hấp dừng lại, khí trở nên mỏng manh vô cùng, dường như chỉ cần chịu đựng thêm giây nữa thôi là thể thở nổi nữa.

      Giọng khàn đặc, khó khăn gọi tiếng: “Diệp Tuệ.”

      Vừa xong, lại phát đầu của Diệp Tuệ ngả vào vai mình, nhàng khép mắt lại, hơi thở dần trở nên đều đặn.

      Sau khi hôn Thẩm Thuật xong, cứ thế mà ngủ luôn vai .

      Khóe môi Thẩm Thuật tràn ra tiếng thở dài bất đắc dĩ, đưa về phòng, vén chăn lên, cẩn thận đặt xuống giường.

      Sau khi đắp kín chăn cho , rời ngay mà ngồi lại bên giường nhìn lúc nữa, sau đấy mới đứng lên ra khỏi phòng.

      Lúc Diệp Tuệ tỉnh lại, việc đầu tiên cảm nhận được là đầu rất đau, vì say rượu nên toàn thân rất khó chịu.

      ngồi dậy, sờ lên môi mình thấy đau nhói, làm sao vậy nhỉ?

      còn chưa rời giường nhận được điện thoại của chị Nhâm bảo tham gia hoạt động, vì thời gian bắt đầu hơi sớm nên cần đến trước lúc.

      Lúc Diệp Tuệ rửa mặt mũi xong ra khỏi phòng phát Thẩm Thuật thế mà lại ngồi salon phòng khách, làm đứng vững mà ngã lăn xuống cầu thang.

      phải xế chiều mới về sao? Sao mới sáng sớm về rồi?

      Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật ngước lên nhìn , Diệp Tuệ nhìn lượt các tấm ảnh của dán tường, lập tức giải thích: “Tại em sợ quá nên mới dán ảnh của lên tường để tăng thêm lòng dũng cảm đấy.”

      Thấy dáng vẻ khác gì mọi ngày, ánh mắt Thẩm Thuật lóe lên, bình thản đáp: “ để ý đâu.”

      Diệp Tuệ lượn lờ trước mặt , lén lút thu lại hết camera trong phòng như kẻ trộm, sau đó giấu trong tủ quần áo, bây giờ có thời gian, chờ làm về rồi xem sau vậy.

      hề hay biết là Thẩm Thuật tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện rồi, cần xem camera cũng biết.

      .

      Mấy ngày qua bỗng nhiên xuất tin tức, đó là triễn lãm tranh của Vệ Tễ bị mất bức tranh, trong bức tranh đó có vẽ người con .

      Bức tranh đó là trong những bức tranh nổi tiếng nhất của Vệ Tễ, biến mất của nó dấy lên tranh cãi rất lớn.

      Cảnh sát lập tức kiểm tra camera giám sát, nhưng kỳ lạ là màn hình lại bị nhiễu, cho nên rất khó có thể tìm ra được ai là người lấy cắp bức tranh.

      Hơn nữa trước giờ an ninh trong triển lãm tranh đều rất nghiêm ngặt, ai nghĩ ra được là bức tranh biến mất như thế nào.

      Có người vốn ngay từ đầu bức tranh này có vấn đề rồi, ràng cười lại biến thành khóc, bây giờ lại biến mất hẳn, liệu có liên quan gì đến tâm linh ?

      Còn có người Vệ Tễ rất quý trọng bức tranh này, dù có phải bỏ ra bao nhiêu tiền ông cũng muốn lấy nó về.

      đường về nhà, Diệp Tuệ cũng đọc được tin tức này, nhưng suy nghĩ nhiều. Thẩm Thuật lái xe, tiếp tục ngồi xem điện thoại.

      Về đến khu nhà, Diệp Tuệ xuống xe ra đằng sau mở cốp, kinh ngạc trợn to hai mắt, bức tranh biến mất kia lại ở trong cốp xe.

      lui về sau mấy bước, lúc này bức tranh lên cái bóng, chính là ma trong tranh.

      nhìn Diệp Tuệ : “ Diệp, tôi biết có thể nhìn thấy tôi, giúp tôi việc có được ?”

      Thẩm Thuật từ phía sau tới, hỏi: “Sao thế?”

      Diệp Tuệ định trong tranh lại cầu xin: “Tôi muốn gặp Vệ Tễ, xin hãy giúp tôi.”

      Diệp Tuệ xua tay với Thẩm Thuật, nhìn trong tranh, ngờ vực hỏi: “Chị là vợ của Vệ Tễ sao?”

      trong tranh lắc đầu: “Tôi phải vợ của ấy.”

      Diệp Tuệ khó hiểu, nếu phải vợ tại sao cả cuộc đời Vệ Tễ chỉ vẽ chân dung của người phụ nữ duy nhất là ấy chứ.

      trong tranh tiếp: “Chúng tôi từng hứa hẹn cùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùng ấy lại thất hứa.” Giọng rất lạnh lùng vô cảm, “Tôi muốn gặp Vệ Tễ phải bởi tôi nhớ nhung quan tâm gì đến ấy, tôi chỉ muốn biết tại sao năm đó ấy lại bỏ rơi tôi, nếu hỏi cho ràng dù tôi có biến thành ma cũng thể an lòng.”

      Diệp Tuệ thầm nghĩ, mặc dù ấy nghe có vẻ như hề quan tâm đến Vệ Tễ, nhưng ánh mắt ấy lại tràn ngập lo lắng cho Vệ Tễ.

      Dường như ấy muốn dùng thái độ lạnh lùng đó để che giấu tình cảm của mình.

      Diệp Tuệ : “Được, tôi dẫn chị .”

      trong tranh cúi đầu cảm ơn : “Làm phiền rồi.” xong, ấy lại nhập vào trong bức tranh.

      Thẩm Thuật có người bạn tên là Mạnh Hàn, ấy là bác sĩ riêng của Thẩm Thuật, ở trong ngành cũng có chút tiếng tăm. Thẩm Thuật hỏi ấy về chuyện Vệ Tễ bị thương.

      Mạnh Hàn Vệ Tễ bị thương nặng, bây giờ điều dưỡng ở bệnh viện tư nhân.

      Thẩm Thuật bảo Mạnh Hàn với Vệ Tễ rằng bức tranh bị mất tìm được rồi, bọn muốn trực tiếp đưa lại cho ông ấy.

      Vệ Tễ nghe xong đồng ý ngay.

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cầm bức tranh vào viện điều dưỡng, Diệp Tuệ gõ cửa phòng bệnh, cửa mở, Vệ Tễ : “Mời vào.”

      Tay Vệ Tễ vẫn quấn băng gạc, ông gấp gáp hỏi: “Tranh của tôi đâu?”

      Diệp Tuệ đưa lại bức tranh cho Vệ Tễ, hai mắt Vệ Tễ sáng lên, ông run rẩy vuốt ve nó, giống như thứ tài sản quý giá nhất, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng tìm được rồi.”

      Diệp Tuệ : “Thầy Vệ, tôi biết người phụ nữ trong bức tranh của thầy đấy.”

      Vệ Tễ ngẩng đầu lên: “ Diệp, ý là…”

      Diệp Tuệ: “ ấy chết rồi.”

      Vệ Tễ tin, lại tiếp: “Để tôi chứng minh cho thầy xem.” Diệp Tuệ nhìn trong tranh cái, trong tranh cầm bức tranh lên, Vệ Tễ chợt thấy bức tranh lơ lửng trung.

      Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này, Vệ Tễ hỏi: “ ấy bây giờ bức tranh đúng ?”

      Diệp Tuệ gật đầu: “ ấy có mấy lời muốn hỏi thầy.”

      trong tranh bắt đầu hỏi: “Tại sao năm đó lại thất hứa?”

      Diệp Tuệ truyền đạt lại lời của trong tranh cho Vệ Tễ, nghe xong, nét mặt Vệ Tễ rất phức tạp, định trong tranh lại tiếp.

      “Chúng tôi hẹn ngày giờ gặp nhau, lúc ra khỏi nhà tôi còn bị bố mẹ kéo về nhốt trong phòng, họ phản đối việc chúng tôi ở bên nhau.”

      “Tôi cố gắng phản kháng lại gia đình, khó khăn lắm mới ra ngoài được, nhưng lại nghe tin ấy kết hôn cùng người khác. Tôi vô cùng tuyệt vọng, nhưng vẫn muốn tin tưởng này.”

      “Tôi lập tức tìm ta, nhưng ta chuyển nơi khác rồi, tránh tôi như tránh tà vậy.”

      luôn cố gắng để tương lai có thể ở bên nhau, nhưng lại tàn nhẫn từ bỏ tình cảm của hai người, khiến cho hoàn toàn thất vọng.

      Nghe được mấy câu này, Vệ Tễ tỏ ra khiếp sợ, chuyện này hề giống với tưởng tượng của ông khi đó.

      trong tranh lại tiếp: “Nghe mọi người đồn là Vệ Tễ có vẽ bức tranh cho người mình, tôi cực kỳ tức giận, năm đó ta vì người đàn bà ấy mà bỏ tôi, tôi muốn xem xem rốt cuộc ta là ai.”

      Nhưng khi nhìn bức tranh kia, thế mà lại nhìn thấy gương mặt của mình trong đó.

      trong tranh bật cười trong đau đớn: “Thầy Vệ à, làm vậy là có ý gì? thấy áy náy sao? cho rằng dùng cách này là có thể bù đắp được mọi lỗi lầm đấy à?”

      Ai cũng nghĩ rằng là người của Vệ Tễ, nhưng biết là Vệ Tễ , nếu tại sao năm ấy lại thất hứa?

      “Ngày nào tôi cũng ở trong bức tranh đó muốn rời , giống như làm vậy là có thể tự lừa gạt chính mình rằng tôi mới là người mà Vệ Tễ .”

      “Lúc mọi người nhìn bức tranh đều thảo luận về tôi, có thể tôi chính là người của thầy Vệ, nhưng tôi biết, tất cả đều là giả dối.”

      Còn vẫn , lúc làm người thế, biến thành ma cũng vẫn vậy.

      Diệp Tuệ lúc này mới biết là tại sao trong tranh lại khóc, vì ấy nghĩ rằng Vệ Tễ mình, nên nghe người ta bàn luận lại càng thấy buồn hơn.

      Cứ thế lâu dần, tâm trạng của ấy cũng được thể bức tranh, trong tranh ban đầu nở nụ cười, nhưng về sau lại từ từ biến thành bi thương.

      Hai mắt ấy rưng rưng, : “Tôi biết nhà ta ở đâu, nhưng tôi hận ta, nên bao năm qua dù xảy ra chuyện gì tôi cũng muốn đặt chân đến đó.”

      Nhưng lúc biết Vệ Tễ gặp chuyện may, lại muốn đến bên cạnh nhanh, xem thế nào, bao oán hận tích tụ nhiều năm qua cũng còn quan trọng nữa.

      Vệ Tễ nghe xong liền thở dài: “Năm đó, cứ luôn tưởng rằng em muốn cùng .”

      đến điểm hẹn mà thấy em đâu, nhưng lại có người đưa cho bức thư em viết, trong thư em với rằng điều kiện gia đình quá kém, xứng với em.”

      trong tranh khiếp sợ, chưa từng viết bức thư ấy.

      Vệ Tễ chậm rãi tiếp: “ vẫn từ bỏ mà chờ thêm ngày nữa, nhưng em vẫn tới, sau đấy người nhà cưỡng chế bắt rời . Lúc trở về vẫn luôn nghĩ đến em, em chê nghèo đúng ? Vậy chứng minh cho em thấy.”

      “Sau này trở thành họa sĩ nổi tiếng, tất cả mọi người đều những bức tranh của là vô giá.” Vệ Tễ cười khổ, “Nhưng cũng có ích gì đâu, em còn ở bên cạnh nữa rồi.”

      Vệ Tễ nhìn vào khí, thầm: “ hận em, nhưng còn hận chính bản thân mình hơn, em vô tình với như vậy, thế mà bao năm qua vẫn luôn nhớ em da diết.”

      Ánh mắt của thể ngỡ ngàng.

      Vệ Tễ tiếp: “Năm nào cũng vẽ bức tranh về em, nhưng trưng bày ở triển lãm mà để trong nhà.”

      Cứ vẽ bức là nỗi nhớ nhung trong lòng Vệ Tễ càng sâu hơn, nhưng càng nhớ nhung càng nhớ đến tuyệt tình của , cứ thế quanh quẩn lại vòng.

      Bên giường Vệ Tễ có đặt mấy món đồ nhưng bên được phủ vải lên che, Diệp Tuệ vừa vào chú ý đến nó ngay.

      Vệ Tễ giơ tay vén tấm vải lên, bên dưới là mấy bức tranh, bức nào cũng vẽ cùng người con , có lúc tươi cười, có khi lại giận dỗi.

      Mọi cảm xúc buồn vui của đều được thể rất sống động trong tranh, dường như nó cũng chính là quãng thời gian mấy năm trời mà bọn họ bỏ lỡ mất nhau.

      trong tranh kinh ngạc nhìn, nước mắt rơi xuống.

      Diệp Tuệ nhìn ra được bức tranh còn có vết cháy đen mờ mờ, lẽ…

      Vệ Tễ : “Đợt trước nhà tôi bất ngờ bị cháy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là thể để những bức tranh này bị đốt hỏng.”

      ấy còn ở bên tôi nữa, tôi thể để mất cả những bức tranh này được.”

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, cả hai đều nhận thấy bất đắc dĩ trong mắt nhau, hai người này đều hiểu lầm đối phương, cho rằng đối phương phụ mình, nhưng ra tình cảm của họ dành cho nhau vẫn vẹn nguyên thay đổi.

      giờ người biến thành ma rồi nhưng vẫn cố chấp muốn nghe được lời giải thích, người tuy vẫn sống nhưng lại bị nỗi đau đeo bám cả cuộc đời.

      Hiểu lầm năm ấy được làm , trong tranh khóc òa lên: “Sao lại ngốc như vậy chứ…” Lao vào trong đám cháy, màng đến tính mạng chỉ vì muốn bảo vệ những bức tranh.

      ấy tiếp: “Năm đó em hề viết bức thư nào cả.”

      Vệ Tễ dịu dàng đáp lại: “ hiểu rồi.”

      vẫn chưa lập gia đình, cũng có hôn ước với ai hết.”

      trong tranh cười : “Em hiểu rồi.”

      lúc sau, cả Vệ Tễ và trong tranh bỗng lên tiếng hỏi cùng câu: “/Em có thể tha thứ cho /em ?”

      Lúc cả hai biết được suy nghĩ của nhau liền bật cười.

      Vệ Tễ và trong tranh lời cảm ơn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ra về, Diệp Tuệ đằng trước, trong lòng bộn bề cảm xúc.

      nhìn Thẩm Thuật, : “Thẩm Thuật, sau này nếu chúng ta có chuyện gì muốn nhất định phải ngay cho đối phương biết nhé.”

      muốn cả hai vì hiểu lầm nhau mà tiếc nuối cả đời.

      Thẩm Thuật hiểu suy nghĩ của , cười : “Ừm.”

      tiếp: “Nếu trong hai gặp chuyện gì buồn tuyệt đối được kìm nén quá ngày.”

      được.” Diệp Tuệ yên tâm nên bổ sung thêm, “Nửa ngày cũng được.”

      Ánh mắt của Thẩm Thuật nhìn chăm chú, : “Ừm.”

      Diệp Tuệ nghĩ lúc rồi đưa ngón út ra giơ trước mặt : “Thế này , em với ngoắc tay, cho phép làm trái với lời hứa.”

      Thẩm Thuật rũ mắt nhìn tay Diệp Tuệ, mấy giây sau, mới chậm rãi đưa tay ra.

      Vừa đụng vào tay Diệp Tuệ, lập tức cong ngón út lại, ngoắc chặt lấy ngón tay , nghiêm túc : “ nhìn , bọn mình ngoắc tay nhau rồi nhé.”

      Thẩm Thuật hơi nhếch môi cười: “Nên là ai được thất hứa đâu đấy.”

      Ngón tay xinh, ngón tay thon dài, nhàng ngoắc vào nhau, đưa ra lời hứa hẹn.

      Mấy ngày sau cảnh sát thông báo bức tranh bị mất tìm lại được, nhưng hình như bức tranh đó thay đổi, trong tranh còn buồn bã nữa, ấy lại cười rồi.

      Những tin đồn về chuyện ma quái lại được truyền ra, nhưng lại có thêm tin tức khác khiến mọi người dời chú ý.

      Đó là bậc thầy hội họa Vệ Tễ vốn tuyên bố gác bút nay lại vừa vẽ thêm bức tranh, bức tranh đó được trưng bày ở triển lãm tranh vào ba ngày tới.

      Dân mạng lại bắt đầu lao vào bình luận.

      Thầy Vệ lại xuống núi rồi, tranh của thầy Vệ phải là ngàn vàng khó cầu, nên tất cả người hâm mộ đều rủ nhau tới xem triển lãm, muốn tận mắt nhìn thấy bức tranh kia.

      Ba ngày nay ai cũng sốt ruột mong mỏi, cho đến khi bức tranh kia lên trước mắt, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.

      trong bức tranh mặc dù chỉ lộ ra góc mặt nghiêng, nhưng ngũ quan của ấy và đường nét gương mặt giống y đúc người.

      Là Diệp Tuệ.

      Lượt truy cập mạng gần như nổ tung, bao nhiêu người tha thiết xin được Vệ Tễ vẽ mà ông đều đồng ý, thế mà bức tranh của ông sau khi tái xuất lại là vẽ Diệp Tuệ?

      Đối diện với vô vàn lời nghi vấn, Vệ Tễ chỉ đúng câu: “Diệp Tuệ là ân nhân của tôi.”

      câu chặn đứt mọi suy đoán, Vệ Tễ vẽ tranh cho Diệp Tuệ là vì Diệp Tuệ từng giúp đỡ ông.

      Mọi người hẹn mà cùng chung suy nghĩ, biết từ khi nào mà những điều tưởng như thể lại liên tục biến thành có thể với Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ có điều gì đặc biệt mà người ta thể ngờ đến sao?

      ai biết được câu trả lời, nhưng thời gian chứng minh tất cả.
      ---

      Thế là hôn 2 lần rồi nhá quý zị ơi :))))

      Hôm nay là ngày cuối năm, chúc các chơi vui vẻ, ai ở nhà nằm đọc truyện vui vẻ nha :)))

    5. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Chết cười với c Tuệ thôi, đấy ngoắc tay rồi, ac làm ơn thổ lộ
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :