1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Ôi giời ơi, 2 ac ăn gì e cúng ạ, cứ như là 2 đường thẳng song song ý nhỉ. Chết cười với 2 ac thôi
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Haizzz,cứ như này là hồi hộp chết quần chúng rồi, may mà DT nhớ ra chút ít chuyệ rồi, TT có nhớ ko đây, cầu cho là nhớ ra nào
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      U mê đường quay đầu luôn rồi :))))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 87
      Edit: Ngân Nhi

      sợ đến mức tí ném điện thoại , lập tức khóa màn hình lại rồi để điện thoại lên bàn, nhìn thấy cái ảnh nắm tay kia nữa mới bình tĩnh lại được.

      Tiểu Lưu bị phản ứng của Diệp Tuệ làm cho giật mình: “Tuệ Tuệ, chị sao chứ?”

      Diệp Tuệ cứng nhắc lắc đầu: “Chị sao.” Mới là lạ.

      lo lắng lại lại trong phòng hóa trang, làm Tiểu Lưu nhìn mà choáng, thế này mà còn bảo làm sao á?

      Diệp Tuệ vừa vòng quanh vừa cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm đó.

      với Thẩm Thuật ban đầu là uống nhầm rượu ở buổi tụ họp gia đình, sau đó cả hai cùng nhau chào ông Thẩm rồi lên xe ra về.

      vẫn còn nhớ lúc lên xe ngồi cách rất xa, dán cả người vào cửa xe, dám quay đầu lại nhìn , vì sợ lúc say làm ra hành động gì đó với . Sau đó cả hai bình an vô bộ dưới khu nhà, bước vào thang máy.

      Trong thang máy có ai, bắt đầu trở nên bạo dạn, muốn nắm tay , cảnh cuối cùng mà nhớ là với Thẩm Thuật tay trong tay bước ra thang máy.

      Sau đó sao! Sau đó sao!!

      Đầu Diệp Tuệ trống rỗng, chỉ nhớ là sáng hôm sau tỉnh dậy ở phòng mình, mà Thẩm Thuật cũng ở trong phòng .

      Hai người hình như phát sinh chuyện gì hết, Thẩm Thuật vẫn rất bình tĩnh chào hỏi như mọi ngày mà.

      trầm tư suy nghĩ hồi lâu, quyết định gọi điện cho , bóng gió rồi dò hỏi thử.

      Diệp Tuệ bấm gọi cho , bắt máy rất nhanh, cố gắng cách tự nhiên nhất có thể: “Thẩm Thuật.”

      Giọng của vẫn như bình thường: “Ừ.”

      do dự vài giây, lựa chọn dùng cách khác để hỏi: “Thẩm Thuật, bình thường có hay uống rượu ? Tửu lượng của thế nào?”

      Thẩm Thuật hiểu dụng ý của : “ hay uống rượu, tửu lượng ở mức trung bình thôi.”

      Diệp Tuệ thầm nghĩ, tửu lượng của ở mức trung bình, mà tối hôm đó uống tận mấy ly rượu mạnh như thế, khả năng cũng giống rồi, nhớ là mình làm gì.

      Thẩm Thuật khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

      Diệp Tuệ vội vàng bịa lý do: “Em chỉ muốn nhắc nhở chút thôi, nếu tửu lượng của tốt đừng có uống nhiều rượu quá nhé.”

      “Em phải quay phim rồi, chuyện với nữa.” Diệp Tuệ tắt máy, chỉ đành hy vọng rằng Thẩm Thuật nhớ ra hành động của .

      Thời gian nghỉ giải lao kết thúc, Diệp Tuệ điều chỉnh lại tâm trạng, lần nữa tập trung vào quay phim.

      Lại đến buổi tụ họp gia đình của nhà họ Thẩm, lần này Diệp Tuệ bận công việc nên chỉ có mình Thẩm Thuật tới.

      Thẩm Tu còn chưa chào hỏi Thẩm Thuật, chỉ bận khoe khoang chuyện công việc của mình dạo này. Lúc ra về, Thẩm Thuật đằng trước Thẩm Tu.

      Bóng lưng cao lớn thẳng tắp, rất có khí chất.

      Thẩm Tu sửng sốt lúc, hiểu tại sao mà lại liên tưởng đến người, Thẩm tổng của Hoa Thụy.

      Ngày đó từng gặp Thẩm tổng ngồi quay lưng lại với mình ở tập đoàn Vi thị, bóng lưng của Thẩm Thuật và Thẩm tổng khá giống nhau, cộng thêm việc dạo gần đây tài nguyên của Diệp Tuệ quá tốt, lại còn ký hợp đồng với Hoa Thụy nữa.

      Dù là nhìn từ phương diện nào cũng cảm thấy có vấn đề, lẽ Thẩm Thuật chính là Thẩm tổng sao?

      Thẩm Tu tự cảm thấy buồn cười, sao lại có ý nghĩ như vậy cơ chứ.

      Trước giờ chưa từng thấy Thẩm Thuật kiếm được tiền, mỗi tháng Thẩm Thuật đều sống nhờ vào tiền gửi hàng tháng của nhà họ Thẩm, nếu đem so với Thẩm tổng của Hoa Thụy đúng là người trời người dưới đất.

      Hoa Thụy là công ty giải trí lớn nhất nước, Thẩm Tu tự nghĩ nếu mà có thể tay gây dựng được Hoa Thụy bao giờ giấu diếm, cho tất cả mọi người trong gia đình biết là đạt được thành tựu như thế nào.

      Mặc dù vậy, Thẩm Tu vẫn khỏi hoảng hốt, ý nghĩ ban nãy tuy rất hoang đường, nhưng vẫn quyết định xác minh chuyện này.

      Vì giữ bí mật nên suy nghĩ của mình cho bất cứ ai nghe hết, mua cái xe mới, tranh thủ ngày rảnh rỗi canh giữ trước cửa khu nhà của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ chưa từng nhìn thấy chiếc xe này của nên tuyệt đối họ phát ra.

      Mới sáng sớm Thẩm Tu lái xe tới, vì tối qua ngủ muộn quá nên lúc ngồi trong xe chờ ngủ thiếp .

      Thoáng chốc đến trưa, Thẩm Tu đầu gật gù đập vào cửa xe, bị đau nên mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy xe của Thẩm Thuật ra, lập tức bám theo.

      Nếu Thẩm Tu nhìn nhầm người ngồi ở ghế lái phụ là Diệp Tuệ, thân phận của hai người này sắp bị vạch trần rồi.

      Xe của Thẩm Thuật được lúc đỗ lại ven đường, Diệp Tuệ vẫn ngồi trong xe, Thẩm Tu theo dõi Thẩm Thuật chớp mắt, thấy vào siêu thị rồi ra.

      híp mắt nhìn cái túi nilon, Thẩm Thuật mua cái gì vậy nhỉ?

      Đó là… túi lớn toàn là…Băng vệ sinh!!!

      người chồng tốt đây, giúp vợ mua băng vệ sinh mà hề thấy ngại ngùng gì.

      là giữa trưa, ánh mắt trời khá gắt, Thẩm Thuật lái xe đến nhà hàng cao cấp. Hai người xuống xe, lúc vào trong rồi Thẩm Tu theo dõi được nữa.

      lấy điện thoại ra tra cứu, nhà hàng kia món nào cũng tầm hai ngàn tệ, quả là rất đắt, nhưng vẫn chưa thể chứng minh được là Thẩm Thuật nhiều tiền.

      Đợi lúc Thẩm Tu thấy đói, lục túi lấy ra cái sandwich mà trợ lý mua cho từ bao giờ. cắn miếng, phụt, chua quá.

      Đường đường là người thừa kế của nhà họ Thẩm mà phải ngồi trong xe ăn sandwich quá hạn, quá là nhục.

      Thẩm Tu tiếp tục chịu đói ngồi chờ, nhìn ảnh đồ ăn ngon cho qua cơn đói, Thẩm Thuật với Diệp Tuệ lúc nào mới ăn xong đây?

      Ăn cái gì mà lề mề thế biết!

      đúng, tại sao mình lại để tâm đến chuyện bọn họ mua băng vệ sinh rồi đến nhà hàng ăn cơm làm gì chứ…Tự nhiên lại quên mất luôn mục đích ban đầu của mình là xác nhận xem Thẩm Thuật và Thẩm tổng có mối liên hệ gì hay .

      tĩnh tâm lại, chờ sau khi hai vợ chồng Thẩm Thuật ra, lại tiếp tục lái xe phía sau theo dõi.

      Diệp Tuệ ăn uống no đủ ngồi dựa vào ghế xe, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, động tác của khựng lại, qua kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe màu đen phía sau xe Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ híp mắt, nhớ rất từ lúc bắt đầu rời nhà cái xe này vẫn luôn bám theo xe , lẽ là phóng viên sao?

      : “Thẩm Thuật, khả năng bọn mình bị phóng viên theo dõi đấy.”

      Bình thường cánh phóng viên săn ảnh thường hành động rất bí mật cơ mà nhỉ, chắc người này mới vào nghề nên mới như vậy, sợ bị người ta phát ra sao?

      Chụp được là chuyện , chỉ muốn để Thẩm Thuật bị cuốn vào mấy chuyện trong giới giải trí thôi.

      Đằng trước là đèn đỏ, xe của Thẩm Thuật chậm rãi dừng lại, cả hai đều chưa biết nên ứng phó với phóng viên bám theo phía sau như thế nào.

      Vì đường đông nên Thẩm Tu muốn bị mất dấu, liền đạp chân ga nhanh hơn, theo sát ngay phía sau.

      Đèn đỏ bật sáng, tất cả xe dừng lại, xe của Thẩm Tu cũng đỗ ngay sau xe của Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ quay lại nhìn, qua lớp kính phát ra ngay chiếc xe theo dõi , liền định thần nhìn kỹ người ngồi ghế lái.

      Hóa ra người kia phải là phóng viên…mà lại là cái tên não thiếu dây thần kinh Thẩm Tu ạ!

      Diệp Tuệ: “Thẩm Thuật, đoán xem chiếc xe đen đằng sau là của ai?”

      Thẩm Thuật lắc đầu.

      “Sao Thẩm Tu lại muốn theo dõi bọn mình nhỉ?” Diệp Tuệ , “Hôm nay đầu óc tự nhiên bị nước vào à.”

      Thẩm Tu là diễn viên lưu lượng, ra đường nhớ mang khẩu trang mà lại quên mang theo trí thông minh. Ban ngày ban mặt bám theo xe người ta thế này, sợ bị cánh phóng viên phát ra à.

      Thẩm Thuật trả lời , nhớ lại lần trước suýt nữa chạm mặt Thẩm Tu ở tập đoàn Vi thị. Thẩm Tu luôn muốn cắn chặt lấy Hoa Thụy, mà muốn có chút dính dáng gì đến cả.

      lẽ Thẩm Tu nghi ngờ rồi?

      Lúc này Diệp Tuệ bỗng nảy lên ý nghĩ, cong môi cười, dáng vẻ rất nghịch ngợm: “Bọn mình đừng vội về nhà.”

      Thẩm Thuật liếc mắt nhìn Diệp Tuệ, cúi đầu bấm điện thoại, lên mạng tìm trung tâm thương mại ở gần đây rồi bảo Thẩm Thuật lái xe đến đó.

      Xe dừng lại, Diệp Tuệ lấy khẩu trang và khăn quàng ra, đưa cả cho Thẩm Thuật bộ.

      Mấy lần trước Diệp Tuệ cũng nhiều lần chỉ đạo rồi, nên bây giờ cũng có thói quen che kín mặt mũi khi ra đường.

      Bên ngoài trung tâm thương mại là khu phố buôn bán sầm uất, sau khi hai người xuống xe, Thẩm Tu cũng lập tức theo xuống, bọn họ nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc, Thẩm Tu sải bước bám theo.

      Thẩm Tu chỉ đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, kính râm thứ thể thiếu rồi. Thế là đeo kính râm và khẩu trang, bước đường phố đông đúc, như cố tình muốn cho người ta biết là đại minh tinh vậy.

      Có người nhận ra Thẩm Tu, liền hét lên: “Trời ơi, Thẩm Tu kìa!!”

      “Ở đâu ở đâu? Aaaaaa!!” Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai, Thẩm Tu lập tức bị fan và người đường vây quanh.

      Thẩm Tu: “…”

      sốt ruột muốn bước tiếp, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đâu rồi? Rốt cuộc bọn họ muốn đâu?

      muốn với mọi người rằng Diệp Tuệ cũng ở đây đấy, có thể đuổi theo Diệp Tuệ giúp được ?

      Nhưng là người lăn lộn trong giới giải trí lâu nên Thẩm Tu rất lý trí, nếu ngày mai lại có tin và Diệp Tuệ hẹn hò ở khu mua sắm lại phải đứng ra giải thích, phiền chết được.

      Hôm nay có manh mối gì thôi vậy, còn nhiều dịp khác mà.

      Tại sao lần nào động vào hai vợ chồng nhà này đều gặp chuyện tốt lành gì hết vậy?

      .

      Hôm nay Diệp Tuệ kết thúc công việc sớm, tuy vẫn chưa muộn nhưng cũng ở bên ngoài lâu mà về nhà luôn.

      Chưa đến giờ Thẩm Thuật về nhà, Diệp Tuệ tranh thủ lúc này ôn lại chuyện tối hôm đó lần.

      mình thang máy lên nhà, tưởng tượng Thẩm Thuật đứng bên cạnh, chủ động đưa tay ra muốn nắm.

      Đinh ~

      Thang máy lên đến nơi, Diệp Tuệ từng bước về nhà, hẳn là cả đoạn đường về vẫn nắm chặt tay .

      mở cửa vào nhà, đứng ngay trước cửa nhớ lại xem và Thẩm Thuật làm gì ở đây.

      Nếu ai về phòng người nấy cả hai chắc phải buông tay nhau ra ngay lập tức.

      Có thể là sau khi nắm tay bước vào nhà, Thẩm Thuật giằng ra, chúc ngủ ngon với rồi cả hai tách nhau ra về phòng riêng.

      Diệp Tuệ suy nghĩ miên man, ngay lúc chuẩn bị dẹp chuyện này sang bên rồi tầm mắt đột nhiên lại rơi vào cái chốt cửa.

      “Thẩm Thuật, em khát nước, muốn uống nước.”

      đoạn trí nhớ ngắn ngủi lại lên trong đầu , Diệp Tuệ thể tin được chính là người ra câu đấy.

      chống tay lên cửa, chân nhũn cả ra, “ ra mình còn làm thế với nữa.”

      Sau đó sao?

      dựa theo trí nhớ tới chỗ lấy nước, hình như với Thẩm Thuật nắm tay nhau , cả hai đứng trước cái bình nước.

      Diệp Tuệ gõ đầu mình: “Nhớ lại nhanh lên nào!!”

      Động tác của hơi mạnh nên đụng phải cái cốc để bên cạnh, nhanh chóng đỡ lấy nó. Hoa văn của cái cốc này nhìn quen quen.

      phải tối hôm đó uống chung cái cốc này đấy chứ?

      Tay run bần bật, há miệng run rẩy để lại cái cốc về chỗ cũ, sau đó vội vàng chạy đến chỗ salon rồi ngồi xuống.

      Diệp Tuệ vỗ ngực, tự an ủi bản thân: “Chắc là có chuyện gì xảy ra tiếp theo đâu nhỉ?” Lời này ra chính còn thể tin được.

      liếc nhìn cái salon, sáng hôm đó lúc thức dậy còn theo phản xạ đứng lại nhìn cái ghế này lúc, lẽ salon xảy ra chuyện gì hay sao?

      Diệp Tuệ lại tưởng tượng Thẩm Thuật ngồi bên cạnh , ký ức sau khi uống nước xong bắt đầu ùa về.

      “Em bị cảm, em…” Trí nhớ của bắt đầu trở nên ràng hơn, nhớ lúc những lời này, nhìn vào mắt rồi do dự lúc.

      Khi đó muốn gì?

      Diệp Tuệ nhớ lại lúc há miệng chuẩn bị gì đó rồi, nhưng đột nhiên lại có tiếng mở cửa vang lên.

      Trí nhớ của bị đình chỉ, cắt đứt cách đột ngột, nghĩ thế nào cũng ra nữa, chỉ biết bối rối quay đầu nhìn ra cửa.

      Người mở cửa chính là nhân vật chính trong ký ức ban nãy, Thẩm Thuật.

      “Ôi má ơi!!!” Diệp Tuệ hét lên như gặp ma, ngã ngửa người ra sau, lăn từ ghế xuống sàn.

      Thẩm Thuật hoàn toàn biết là mình làm gì mà khiến cho Diệp Tuệ vừa nhìn thấy như vậy.

      sợ run người, phản ứng kịp thời ngay lập tức, sau khi đóng cửa lại, bước nhanh tới chỗ . Diệp Tuệ tranh thủ lúc chưa lại gần, mau chóng đỡ eo bò dậy khỏi mặt sàn.

      “Em tập yoga salon đấy à?” Thẩm Thuật vừa mở miệng hỏi chuyện này.

      Diệp Tuệ vừa định lắc đầu phủ nhận, nhưng giây sau lại cứng nhắc gật đầu, lý do bị ngã vì tập yoga rất hợp lý.

      Thẩm Thuật cau mày: “Em đừng làm thế nữa, nguy hiểm quá.”

      Diệp Tuệ với vẻ mặt phức tạp đón nhận quan tâm của , sau đó đỡ eo về phòng.

      gần như mất ngủ cả đêm, rất muốn biết rốt cuộc là tối hôm đó những gì với , nếu có thể nhớ được Thẩm Thuật chắc chắn cũng nhớ được.

      Suy nghĩ cả đêm, cuối cùng nghĩ ra cách, chọn thời điểm phù hợp để kiểm tra lại phản ứng sau khi say rượu của mình.

      Thế là quyết định chọn lúc Thẩm Thuật có nhà, sau đó dán đầy hình Thẩm Thuật trong phòng mình, lúc nhìn thấy ảnh của , nhất định trào dâng khát vọng mà ra hết tiếng lòng mình.

      nhất định phải biết được là lúc say những chuyện gì với !

      May mắn là Diệp Tuệ phải đợi lâu, mấy ngày sau Thẩm Thuật với phải công tác ngày, chiều hôm sau mới về.

      Diệp Tuệ khó mà kìm nén vui sướng của mình, cười : “ nhé, nhớ phải chú ý an toàn đấy.”

      Phản ứng của giống với bình thường chút nào, hồi trước mỗi khi biết phải công tác đều sợ, sợ nếu ở nhà gặp ma.

      Thẩm Thuật nhận ra có gì đó đúng, lại dặn dò lần: “Nếu em sợ có thể gọi điện cho , gọi video cũng được.”

      Diệp Tuệ lập tức xua tay, từ chối rất nhanh: “ cần cần, em cũng có hẹn rồi, có thể ở nhà đâu.”

      Thẩm Thuật: “…” Sao lại giống như tưởng tượng thế này?

      Thẩm Thuật buồn bực thu xếp hành lý, thể đoán ra được lý do, chỉ biết mang theo ngờ vực ra cửa.

      Chờ Thẩm Thuật rồi, Diệp Tuệ lập tức gắn mấy cái camera trong nhà để ghi lại phản ứng sau khi say của mình, đảm bảo góc chết nào.

      Buổi tối.

      Trước mặt bày hàng dài rượu, là loại tối đó uống. hít sâu hơi, sợ chết mà uống liền ba ly.

      Rất nhanh chóng, Diệp Tuệ bắt đầu thấy say, cố chịu đựng cảm giác choáng váng, lắc lư ngồi salon.

      say rồi, mắt nhìn ảnh của Thẩm Thuật dán tường, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, chạy đến chỗ bức ảnh rồi ôm chặt lấy vách tường.

      “Thẩm Thuật, dựa vào tường làm gì thế? Uống rượu với em .”

      Thẩm Thuật trong ảnh tất nhiên trả lời rồi.

      Mắt lại liếc sang phía bên kia, ảnh của Thẩm Thuật cũng được dán ở đó. lại vui sướng chạy lạch bạch tới.

      “Thẩm Thuật, ấy để ý đến em.” Diệp Tuệ chỉ tay vào cái ảnh vừa rồi, ấm ức báo cáo.

      Đáp lại vẫn là yên tĩnh, ảnh đương nhiên thể chuyện được, thế mà cứ bám lấy hết mặt tường này đến mặt tường khác rồi chuyện với mấy cái ảnh.

      Camera đều ghi lại hết rồi.

      Tòa nhà Hoa Thụy.

      Thẩm Thuật vốn phải ngồi máy bay bây giờ lại vẫn ở công ty, vì xảy ra chút chuyện nên tạm thời hủy bỏ lịch trình.

      Sau khi xử lý xong việc ở công ty, chuẩn bị gọi điện cho Diệp Tuệ để cho về chuyện tối nay.

      định gọi chợt nhớ Diệp Tuệ với là hôm nay có hẹn với bạn. Suy nghĩ chút, lại cất điện thoại , cầm theo áo vest trở về nhà.

      Lúc Thẩm Thuật mở cửa nhà ra, trong nhà rất tối, bàn bày đầy cốc chén, có mấy chén trống rỗng.

      nhíu mày, vào trong nhà, càng càng thấy có gì đó sai sai.

      tường nhà từ bao giờ lại dán lắm ảnh thế này, mà còn toàn là ảnh của , nhìn hình như là mới chụp từ mấy ngày trước.

      Diệp Tuệ đâu rồi? phải với là có hẹn chơi với bạn sao? Chẳng lẽ bây giờ ở nhà?

      Thẩm Thuật vừa định lên tầng hai xem Diệp Tuệ có nhà đột nhiên có người nhào vào lòng , cánh tay còn ôm chặt lấy cổ .

      cúi đầu xuống, thấy Diệp Tuệ ngửa đầu nhìn , mặt đỏ ửng vì say rượu.

      cười với , : “Thẩm Thuật, muốn ôm ~”
      ---
      Ôi dồi ôi bà Tuệ ơi là bà Tuệ, xấu hổ quá bà ôiiii em dám nhìn lun á :))))))
      Last edited: 28/12/19

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Ôm thôi chưa đủ phải cõng nữa mới được :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      TheiaNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :