1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lisa0801

      lisa0801 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Tiểu Mao dịch hay lắm. Cố gắng post cho mọi người đọc nha. Cám ơn nàng nhiều nhiều.
      Phạm bòngTiểu mao thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 75: Chứng cứ bất lợi

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Văn Dụ phải cảnh sát, cũng phải người mê suy luận, hiểu hết những tin tức này hướng tới cái gì. thể tiếp nhận.

      Hình thể và cơ bắp nhìn mạnh mẽ đầy sức lực, vận sức chờ phát động. La đội trưởng vừa nhìn liền biết đây là người luyện võ.

      La đội trưởng và người của ông ta lập tức căng chặt thần kinh, khắc trước còn cười, khắc sau liền nổi sùng đánh lén, tình huống đó cũng phải là ít.

      “Tiểu Dụ!” Văn Quốc An bỗng nhiên trầm giọng , “Bình tĩnh.”

      Tiền cục phó cũng ở đó, ông : “Tiểu Dụ, đừng xúc động. tại vẫn còn chưa ràng, tiến thêm bước điều tra chính là để làm chuyện này, rửa sạch hiềm nghi.”

      Văn Dụ quay đầu nhìn Văn Quốc An, Văn Quốc An cho ánh mắt, Văn Dụ nhịn xuống hơi, lui về sau bước.

      Văn Quốc An, Văn Dụ, còn có đầu bếp trong nhà, nhân viên quét dọn thậm chí cả lái xe đều được đưa đến cục cảnh sát để tra hỏi.

      Văn Dụ bởi vì ở trong nhà, mấy ngày này cũng về nhà cho nên chỉ hỏi chút liền được thả ra.

      Ở bên ngoài, gặp được thư ký Tôn.

      Thư ký Tôn : “Luật sư Trịnh đường tới.”

      tại chưa tình hình, tôi là người đầu tiên được thả ra.”

      Những người khác thời gian hỏi đều dài hơn Văn Dụ.

      Bọn họ đợi rất lâu, La đội trưởng lúc ra nhìn Văn Dụ cái. Rất nhanh, Tiền cục phó ra, gọi Văn Dụ vào văn phòng ông.

      tại lời khai và chứng cứ đều vô cùng bất lợi cho bố cháu.” Tiền cục phó .

      “Bác, bác đừng vòng vo nữa, bác cứ thẳng , tại tình huống thế nào?” Văn Dụ hỏi.

      “Căn cứ theo lời khai, bố mẹ cháu gần đây hay cãi nhau.” Tiền cục phó , “Đầu bếp và nhân viên quét dọn đều chứng minh vào hôm trước, trước bữa tối bọn họ ở trong thư phòng cãi nhau trận, sau đó mẹ cháu xuống lầu ăn cơm. Mà đầu bếp còn cam đoan trước khi mình tan làm còn thu dọn nhà bếp sạch , bao gồm con dao dính máu kia.”

      Văn Dụ yên lặng trong chốc lát, : “Ý của bác là, bố mẹ cháu cãi nhau, dưới giận dữ dùng dao đâm chết mẹ cháu?”

      Tiền cục phó : “Chỉ là phỏng đoán mà thôi. Mẹ cháu giờ vẫn mất tích, chúng ta cũng thể cứ vậy mà kết luận bà ấy bị bố cháu giết chết.”

      Ông thẳng thừng phỏng đoán “giết chết” ra.

      Trái tim Văn Dụ bị bóp chặt lại.

      Bất kỳ người trẻ tuổi bình thường nào, dù cho bố mẹ mình thân thiết với nhau cũng thể tiếp nhận được chuyện chính bố mình giết mẹ mình.

      “Vậy khi nào bố cháu được thả?” hỏi.

      Tiền cục phó vừa muốn chuyện, điện thoại bỗng vang lên.

      “Trần cục trưởng?” Tiền cục phó nhận điện thoại, sắc mặt biến hóa, “Sao lại kinh động đến ngài rồi?”

      Cúp điện thoại, sắc mặt Tiền cục phó bỗng trở nên khó coi.

      “Có người báo cáo chuyện này cho chỗ Trần cục trưởng.” Ông , “Chứng cứ đối với ông ấy quá bất lợi, giờ ông ấy thể rời .”

      Sắc mặt Văn Dụ lạnh xuống.

      Rời khỏi văn phòng Tiền cục phó, nhưng thấy thư ký Tôn.

      hỏi nhân viên cảnh sát: “Người vừa nãy đâu rồi?”

      Nhân viên cảnh sát trả lời: “Bị La đội trưởng mang phối hợp điều tra.”

      Bắt thư ký Tôn làm gì? Tại sao lại muốn tra hỏi ?

      Đầu bếp và nhân viên quét dọn đều được thả. Bọn họ thấy Văn Dụ ở đó, tới xin chỉ thị vẫn làm bình thường sao?

      Làm tiếp cái rắm, giờ nhà bị coi như trường mà phong tỏa.

      Văn Dụ tâm tình bực bội : “Mấy người cứ nghỉ , chờ thông báo.” Thấy bọn họ do dự, kịp phản ứng, bổ sung thêm: “Có lương nghỉ.”

      Bạn họ lúc này mới yên tâm rời .

      Luật sư chạy tới, vào thương lượng phen, ra mời Văn Dụ: “Văn đổng muốn gặp cậu.”

      Văn Dụ lập tức đứng dậy tiến vào.

      Văn Quốc An ngược lại rất bình tĩnh, nhìn thấy Văn Dụ vào, cũng chỉ ngước mắt lên.

      Văn Dụ ngồi đối diện ông, nhịn chút, khống chế cảm xúc của mình, hỏi: “Bố, rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Văn Quốc An vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại: “Con cảm thấy có chuyện gì?”

      Văn Dụ hít sâu hơi, ngưng thần : “Lời khai và chứng cứ đều ám chỉ bố và mẹ cãi nhau, trong cơn tức giận đâm mẹ, sau đó hủy thi diệt tích.”

      Văn Quốc An hỏi: “Vậy con nghĩ sao?”

      Văn Dụ chém đinh chặt sắt : “Con tin!”

      Văn Quốc An hỏi: “Vì sao?”

      “Mặc kệ mẹ làm cái gì, dù là bà đội nón xanh cho bố,” Văn Dụ , “Con cũng tin bố khống chế nổi cảm xúc, cầm dao giết người. Bố muốn mẹ chết, có biện pháp, quyết dùng cách này...”

      Đơn giản thô bạo, thâm chí có chút ngu xuẩn.

      Bình tĩnh mặt Văn Quốc An cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười vui mừng, gật đầu: “Đúng vậy.”

      Ngón tay khớp xương của ông khẽ gõ lên bàn, Văn Dụ biết, đây là ông tự hỏi, Văn Dụ yên tĩnh nhìn ông, chờ ông suy xét ra kết quả.

      Ngón tay kia bỗng nhiên dừng lại, Văn Quốc An giống như ra quyết định.

      Ông quyết định, có số việc nên cho Văn Dụ.

      “Con có biết, mẹ con làm những gì ?” Văn Quốc An hỏi.

      Đúng là câu hỏi đanh thép, Văn Dụ cần trả lời, đợi Văn Quốc An cho mình biết.

      “Bà ấy vẫn luôn tham ô công khoản.” Văn Quốc An , “Bà ấy làm thế rất nhiều năm. Ta cho bà ấy tiền tiêu đầy đủ thêm cuộc sống xa hoa, bà ấy vẫn vừa lòng, vẫn luôn lấy trộm tiền của ta.”

      Văn Dụ ngơ ngẩn.

      “Rất nhiều năm? Vậy bố...” tin Trình Liên làm vậy nhiều năm mà Văn Quốc An lại hoàn toàn phát ra

      “Ta đương nhiên biết.” Văn Quốc An , “Chẳng qua là ta nhịn bà ấy. Bà ấy vẫn luôn làm ở quy mô , chỉ cần làm hại đến gân cốt công ty, ta có thể nhịn.”

      Văn Dụ giật giật bờ môi, lại nhịn xuống.

      ra hiểu tại sao Văn Quốc An lại nhẫn nhịn Trình Liên như thế. Nếu đổi lại là , cho dù có là vợ mình, làm ra chuyện này cũng có cách nào nhẫn nhịn. (chắc chứ ^_^)

      Mà tiền của Văn Quốc An, chính là tiền của Văn gia, tiền của Văn gia sớm muộn gì cũng là tiền của Văn Dụ. Như vậy nghĩa là Trình Liên ăn trộm tiền của Văn Dụ.

      Cho dù là con trai, Văn Dụ cũng thể nhịn.

      Văn Quốc An hiểu rất con trai mình, ông nhìn thấy biểu cảm của , liền biết nghĩ gì.

      Ông định giải thích.

      Ông phải nhẫn nhịn vợ mình, ông là nhẫn nhịn mẹ Văn Dụ, mẹ đẻ của con trai.

      Sau im lặng ngắn ngủi, Văn Dụ hỏi: “Vậy...”

      nghĩ tới mấy tháng gần đây, bầu khí giữa bố mẹ khá căng thẳng, nhận ra mâu thuẫn giữa bọn họ hẳn là rất lớn.

      Văn Quốc An biểu cảm lạnh lùng : “Ta tha thứ cho bà ấy như thế, bà ấy vẫn biết đủ. Cũng có thể là khoan dung của ta ngược lại khiến cho bà ấy chút kiêng kỵ, năm ngoái bà ấy gần như rút khô tài chính nội bộ trong tập đoàn.”

      *Nhắc lại, Trình Liên giữ chức CFO tức là giám đốc tài chính, quản lý tài chính nội bộ của tập đoàn, đầu truyện có đề cập tới.

      “Sau khi ta phát , liền thu hồi quyền hạn của bà ấy, mấy tháng nay bà ấy cái gì cũng làm được.” Văn Quốc An , “Nhưng bà ấy chịu số tiền kia đâu. Bà ấy biểu thành , bình thường khi phàn nàn, cãi nhau, phản ứng bà ấy vẫn như thường, nên ta lơ là bất cẩn.”

      Văn Dụ nhấm nuốt tiêu hóa ý tứ trong lời của Văn Quốc An, con ngươi hơi co lại: “Ý của bố là...”

      Văn Quốc An gật đầu : “Hôm đó cái gì cũng xảy ra, chúng ta như bình thường ầm ĩ trận, ta liền ngủ luôn. Cái gì cũng xảy ra.”

      vì tức giận mà giết người, cũng chẳng hủy thi diệt tích.

      Vậy chính là có người bày ra chuyện này, tận lực hãm hại Văn Quốc An.

      Có thể, có thể làm ra chuyện này, chỉ có thể là...

      So với chuyện mẹ ruột muốn chỉnh chết bố ruột kịch bản bố ruột vì phẫn nộ mà sát hại mẹ ruột có vẻ dễ tiếp nhận hơn.

      Văn Quốc An biết, đây là thời khắc khó khăn đối với Văn Dụ, im lặng câu nào, cần cho thời gian tiêu hóa và điều chỉnh.

      Văn Dụ hô hấp nặng hơn bình thường, lồng ngực lộ phập phồng.

      Nhưng nhanh chóng khắc phục tâm trạng, khôi phục bình tĩnh, ngước mắt : “Cho nên, mẹ con chết. Bà ấy chạy, chạy trước rồi, chơi bố vố?”

      “Chuyện ta có thể nghĩ tới, chính là như vậy.” Văn Quốc An gật đầu.

      Văn Dụ cắn răng: “Bây giờ nên làm thế nào? Con có thể làm gì?”

      “Việc cấp bách bây giờ là tìm ra bà ấy. Đương nhiên, ta đoán, việc này dễ.” Văn Quốc An , “Ta nghi ngờ bà ấy có người giúp đỡ. Tóm lại, bây giờ cứ phối hợp với cảnh sát điều tra trước, nhìn xem có thể tìm ra chút dấu vết để lại .”

      Lúc Văn Dụ rời khỏi cục cảnh sát trời tối.

      Văn Dụ ngồi trong xe của mình, cảm giác toàn bộ thế giới này đều mẹ nó chết tiệt!

      Thân ở tầng lớp này, đương nhiên từng nghe chút bí mật hào môn, em, vợ chồng bất hòa cúng phải chuyện gì hiếm lạ. Giết người đoạt mạng cũng phải chưa từng xảy ra.

      Chỉ là Văn Dụ tới giờ vẫn cảm thấy mấy chuyện này cách nhà mình rất xa.

      Bởi vì nhân khẩu nhà quá đơn giản. Ông bà nội đều qua đời trước khi sinh ra. Ông bà ngoại thân thiết, thêm việc sớm bị mẹ đưa ra nước ngoài, ngày lễ tết gì đó mới liên hệ lần.

      Bố mẹ là chồng già vợ trẻ, loại quan hệ này thứ ổn định lớn nhất là vợ trẻ chịu nổi đơn liền cắm sừng cho ông chồng già.

      Nhưng Văn Dụ cảm thấy mẹ cũng chỉ có từng ấy bản lĩnh. Chuyện kiểu này, tất cả mọi người đều nhắm con mắt mở con mắt cho qua.

      thể ngờ tới, mình đúng là quá xem thường người mẹ ruột này.

      Lá gan này của Trình Liên đúng là có thể xé rách trời.

      Văn Dụ ngồi vào trong xe, trong đầu đầy suy nghĩ, lái xe , chỉ cầm tay lái ngồi bất động.

      Trong bóng tối bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, người bạn đầu tiên nhận được tin tức quả nhiên là Tiền Hạo Nhiên.

      sao chứ?” Tiền Hạo Nhiên hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

      “Vẫn tra.” Văn Dụ , “Bố tôi bây giờ chưa ra được.”

      “Vậy, bác ...” Tiền Hạo Nhiên có chút hỏi nổi. Việc này mẹ nó quá đáng sợ rồi!

      “Chắc chắn !” Văn Dụ , “Chờ , nhất định có thể tra ra được chân tướng.”

      Tiền Hạo Nhiên an ủi hai câu, cúp điện thoại.

      Văn Dụ ngồi trong bóng tối, muốn lái xe, điện thoại Kỷ An Ninh lại tới.

      “Làm xong chưa?” hỏi.

      Giọng dịu dàng ngọt ngào, giống như dòng suối chảy trong lòng, cuốn nóng nảy.

      Tim Văn Dụ bỗng bình tĩnh lại.

      Trước mặt Văn Quốc An, là con trai, là đứa trẻ, từ đáy lòng sinh ra cảm giác ỷ lại với Văn Quốc An, cho nên có Văn Quốc An ở đó, trong tiềm thức liền cho phép mình được bộc lộ cảm xúc.

      Nhưng trước mặt Kỷ An Ninh, nhất định phải mạnh hơn , là người đàn ông đáng dựa dẫm, tự nhiên càng muốn đứng thẳng hơn, cho nhiều cảm giác an toàn.

      “Làm xong rồi.” , “Hôm nay đúng là mệt.”

      Chuyện xảy ra ngày hôm nay, tin tức thu được hoàn toàn làm cho tâm lực tiều tụy. Trong giọng tự nhiên mang theo cảm giác uể oải.

      Kỷ An Ninh hiểu, : “Vậy về nghỉ sớm , ăm cơm tối chưa?”

      “Vẫn chưa ăn.” Bị hỏi như vậy, Văn Dụ mới nhận ra dạ dày trống , đói đến khó chịu.

      Thế là Kỷ An Ninh bảo ăn cơm, để đói lâu dễ bị đau dạ dày.

      Cú điện thoại này nội dung bình thường vụn vặt, thậm chí còn liên miên lải nhải, nhưng lại vuốt xuống cảm xúc bực bội trong Văn Dụ.

      đáp ứng Kỷ An Ninh nhanh chóng ăn cơm, trước khi cúp máy, bỗng nhiên gọi lại : “Mấy ngày này bận chút chuyện, vô cùng bận rộn, có thể nghe điện thoại của em. Em đừng có gấp.”

      Văn Dụ là gia hỏa dính người, điện thoại của ngày ba bữa, mỗi lần mặc kệ dài ngắn, kiểu gì cũng phải dính chút.

      Có đôi khi Kỷ An Ninh bận việc, nghe thấy tiếng chuông, còn có thể gọi bảy tám cuộc.

      Kỷ An Ninh cười, nổi hứng trêu chọc : “Em gấp làm gì? mới là người đừng có gấp.”

      Văn Dụ cũng cười, : “Vậy nghỉ ngơi sớm .”

      Kỷ An Ninh : “Dạ.”

      Chương 76: Biết cùng ai

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Văn Dụ cúp điện thoại Kỷ An Ninh, hoàn toàn bình tĩnh lại.

      Nếu như Văn Quốc An , bây giờ cần phải tìm ra Trình Liên, chứng minh toàn bộ là do bà muốn hãm hại Văn Quốc An, mới có thể xóa bỏ Văn Quốc An khỏi hiềm nghi.

      Về phần sau đó Trình Liên ra sao...

      Khóe miệng Văn Dụ căng cứng.

      Trình Liên làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của hai cha con, giả chết, còn thuận tay hãm hại Văn Quốc An. Bà ấy làm đến bước này, chỉ là để ý tới tình cảm vợ chồng, ngay cả tình cảm mẹ con cũng bận tâm.

      Văn Dụ gọi điện cho lão Hình.

      Lão Hình tới gặp Văn Dụ, Văn Dụ đem chuyện này ký thác cho lão Hình.

      Sau khi lão Hình hiểu toàn bộ tin tức, : “Bà ấy làm như thế, có khả năng lớn nhất là phẫu thuật thay đổi khuôn mặt, tái tạo thân phận. Muốn tìm được bà ấy, độ khó tương đối cao.”

      Văn Dụ cung cấp cho lão Hình manh mối quan trọng.

      : “Bà ấy có người tình nhân, chính là ông chủ tập đoàn Chấn Viễn – Dương Viễn, ông ta chắc chắn có liên quan đến chuyện này. Ông điều tra người này.”

      Trình Liên giả chết, khả năng lớn nhất là muốn theo người tình song túc song phi.

      thêm: “Đào sâu ba thước cũng phải tìm được bà ấy cho tôi!”

      đứa con trai ruột mặt biến sắc đề cập tới tình nhân của mẹ ruột mình, lão Hình cũng chỉ có thể mặt thay đổi gật đầu.

      căm ghét của Văn Dụ đối với Trình Liên lúc này lại tăng thêm bậc.

      Việc bà trộm tiền chỉ là phụ, chuyện bà hãm hại Văn Quốc An đạp tới ranh giới cuối cùng của Văn Dụ.

      Nếu bà vô tình đừng trách cha con vô nghĩa.

      Văn Dụ mang theo phẫn hận khó khăn chìm vào giấc ngủ, vạn lần ngờ tới, ngày thứ hai tỉnh dậy, Trình Liên bị tìm được.

      Văn Dụ nghĩ ra, cuộc điện thoại đầu tiên vào lúc sáng sớm lại cho biết... Thi thể Trình Liên tìm ra.

      Cả người Văn Dụ đều ngơ ngẩn.

      Lúc lái xe Văn Dụ đều hoảng hốt, cảm thấy cả thế giới này như mang nặng ác ý đối với , đường mỗi người đường dường như cũng quay đầu lại nhìn cười, cười đến quỷ dị.

      ở cục cảnh sát nhìn thấy được thi thể của Trình Liên.

      Bà bị người ta đâm chết, xác bị vứt ở vùng ngoại ô. So sánh vết thương, đúng là trùng với con dao gọt trái cây ở Văn gia, thời gian tử vong cũng tương ứng.

      Đồng thời khi cảnh sát điều tra ghi chép camera, phát camera ghi lại chuyện xảy ra đêm trước ở nhà lớn Văn gia bị người ta tiêu hủy trước bước.

      Tất cả chứng cứ như cười nhạo Văn Dụ, cho biết tin tưởng kiên định thay đổi đối với Văn Quốc An, đều là dối trá.

      Ông giết chết Trình Liên, sau đó muốn đẩy ngược mọi tội lỗi lên người Trình Liên.

      Văn Dụ đứng cạnh thi thể Trình Liên, tận mắt nhìn thấy xác mẹ mình, nghĩ đến chuyện có thể bà bị chính bố ruột mình giết chết, chỉ cảm thấy run chân, trong đầu như bị sét đánh.

      Luật sư Văn Quốc An muốn gặp .

      Văn Dụ chỉ thấy miệng luật sư đóng mở gì đó, thanh kia mờ mịt như mây, trời đất quay cuồng đảo lộn, đẩy luật sư ra, bước ra ngoài thất tha thất thểu.

      gặp Văn Quốc An, muốn rời khỏi cục cảnh sát.

      Hình như có ai ở đằng sau giữ lại, hất ra, cũng chẳng quay đầu lại. Tiếng gọi phía sau ràng là gọi tên , lại nghe như kêu tên người lạ.

      Lúc Văn Dụ lấy lại tinh thần, người ở ven đường khu tập thể Hoa đại. biết mình tới đây thế nào.

      mở cửa xe, mờ mịt đứng trong gió.

      Kỷ An Ninh dọn đồ xong, tới đỡ vai bà ngoại, dặn dò bà: “Cháu phải làm đây, bà ở nhà ngoan nhé.”

      Bà ngoại mặt ngây thơ mỉm cười, : “ , nhớ học cho giỏi, thi được trăm điểm.”

      Kỷ An Ninh ôm bà cái: “Vâng ạ.”

      khóa chặt cửa xuống lầu, vừa ra cổng sắt khu tập thể thấy chiếc xe Hummer của Văn Dụ. Văn Dụ đứng cạnh xe, giống như chờ .

      Kỷ An Ninh vừa mừng vừa sợ, chạy tới ôm lấy : “Sao tới đây? phải vô cùng bận rộn à?”

      Văn Dụ mờ mịt đứng yên trong gió rất lâu, trong tầm bắt bỗng nhiên xuất bóng dáng quen thuộc, sát đó liền bị người ta ôm lấy. Mùi hương cơ thể quen thuộc làm tỉnh lại.

      theo bản năng liền ôm lấy , ôm rất chặt.

      Bên tai nghe lại được thanh xung quanh, cảm nhận được gió lạnh, linh hồn ly thể giống như về lại.

      “Tới... Nhìn em.” .

      Kỷ An Ninh ngẩng đầu, quan sát kỹ chút, : “Sao sắc mặt khó coi vậy, có chuyện gì à?”

      Văn Dụ miễn cưỡng : “Hôm qua ngủ ngon.”

      “Bận cỡ ấy à?” Kỷ An Ninh , “Sao hôm nay lại có thời gian.”

      có.” Văn Dụ cúi đầu nhìn , “Chỉ là nhớ nên muốn đến gặp em.”

      Đúng là tùy hứng. Vài ngày trước còn phàn nàn bị bố mình coi như lao động trẻ em mà bóc lột, vội gần chết. Hôm qua còn mình vô cùng bận rộn, vậy mà giờ lại trộm tới đây nhìn rồi.

      Kỷ An Ninh bật cười.

      “Trộm ra? sợ bị bố mắng à?” giận , “Về , nhìn cũng nhìn rồi, tranh thủ về công ty .”

      Văn Dụ ngơ ngác hỏi : “Em đâu?”

      Kỷ An Ninh kéo dây ba lô lưng: “ tới studio.”

      Văn Dụ theo thói quen : “ đưa em .”

      “Đừng nha.” Kỷ An Ninh đẩy , “ mau về . Tự em ngồi xe .”

      Văn Dụ nhìn má lúm đồng tiền của .

      ra có rất rất nhiều điều muốn với , có rất nhiều thứ muốn bùng nổ ra. Nhưng khi thấy lại thể được.

      ngại phải thể yếu đuối cùng bàng hoàng của bản thân.

      nhìn , mệt mỏi tới mức có tinh thần gì.” Kỷ An Ninh đau lòng , “Mau làm xong việc, hôm nay nghỉ sớm chút.”

      “Được.” Văn Dụ gật đầu , “ đường cẩn thận.”

      Kỷ An Ninh ôm cái, cũng băng qua đường cái.

      tới phía đối diện, quay người nhìn thoáng qua.

      Văn Dụ vẫn đứng ở đó. Biểu cảm mặt có chút khác lạ so với bình thường, là do mệt mỏi quá độ à?

      Kỷ An Ninh cảm thấy có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu .

      quay người vài bước, lại nhịn được mà quay đầu.

      Văn Dụ quay người.

      Có cái gì đó lại xẹt qua đầu Kỷ An Ninh, giống tia chớp, chiếu sáng .

      Kiếp trước, đại khái là Văn Dụ phải mấy tháng sau mới đột nhiên biến mất khỏi trường học. Thời gian cụ thể rời , ra Kỷ An Ninh cũng nhớ lắm. Đó là có thời gian phát Văn Dụ tới làm phiền , mới thả lỏng hơi.

      Như vậy, lần cuối cùng mà gặp Văn Dụ là lúc nào? Ở chỗ nào?

      Kỷ An Ninh nhớ ra!

      Trước khi Văn Dụ rời trường, từng gặp lần.

      Hôm đó muốn tới quán cà phê, mới tới cổng trường nhìn thấy chiếc xe Hummer màu đen cao lớn kia, Văn Dụ cũng đứng cạnh xe, giống hôm nay khi nhìn qua .

      cũng giống hôm nay, bộ dạng mỏi mệt, còn là đại thiếu gia phách lối như bình thường. Trong mắt như có thiên ngôn vạn ngữ cố nén có ai để thổ lộ hết, nhìn qua có chút đáng thương.

      Nhưng kiếp trước Kỷ An Ninh, làm sao có thể thương cảm, đau lòng cho Văn Dụ.

      nhìn thấy liền sững người, phản ứng đầu tiên là xoay người chạy. Chạy được mấy bước quay đầu nhìn lại thấy Văn Dụ vẫn còn đứng ở đó.

      Lại chạy thêm mấy bước, quay đầu nhìn lại, Văn Dụ quay người.

      Từ đó, biến mất khỏi cuộc sống của .

      Kỷ An Ninh được tia chớp này chiếu sáng, nội tâm oanh đỉnh.

      Kiếp này thay đổi! Quá nhiều chuyện thay đổi! sai! nên bị tuyến thời gian ở kiếp trước trói lại!

      Văn Dụ xoay người.

      cách nhau con đường cái như cách nhau khoảng trời! , biết ngày nào về!

      Kỷ An Ninh nhấc chân chạy về phía đối diện đường cái.

      Có tiếng ấn còi xe, có xe thắng gấp, có tiếng người mắng to: “Muốn chết à!”

      Kỷ An Ninh lo được mấy thứ này, mạo hiểm vọt tới phía đối diện, chính mắt trông thấy xe Văn Dụ lái .

      “Văn Dụ! Văn Dụ!” Kỷ An Ninh gọi to, chân cũng điên cuồng đuổi theo.

      Người sao có thể đuổi kịp xe, Kỷ An Ninh thấy xe càng càng nhanh, càng ngày càng xa dần, dưới chân trượt cái, ba lô bay ra ngoài, người cũng ngã nhào mặt đất, bàn tay mặt đất đau nhức.

      Nội tâm Kỷ An Ninh hốt hoảng tuyệt vọng, lo được mình đau hay , chỉ ngẩng đầu nhìn.

      Chiếc xe Hummer đen kia ngừng.

      Văn Dụ người giãi bày, mờ mịt lái xe, mờ mịt rời .

      Cứ mờ mịt lái đoạn, vừa ngước mắt lên, bỗng từ gương chiếu hậu thấy Kỷ An Ninh vội vã đuổi theo.

      Văn Dụ giật mình cái, bỗng phanh gấp xe lại!

      “An Ninh! An Ninh!” Văn Dụ đẩy cửa ra nhảy xuống chạy trở lại.

      Kỷ An Ninh tự mình đứng lên. Đầu gối bị dập chút, rất đau, đường cứ khập khiễng.

      Nhưng vẫn khập khiễng chạy, nhào vào ngực Văn Dụ, cố gắng bắt lấy vạt áo : “ đâu? Có phải xảy ra chuyện gì rồi ? cho em biết , có chuyện gì?”

      Văn Dụ vừa mới giang tay tiếp được Kỷ An Ninh nhào tới, nghe liên tục đặt câu hỏi. ngơ ngác.

      “Em...” thấy kinh ngạc xen lẫn khó hiểu, “Sao em lại biết?”

      !

      Thành công rồi!

      Kỷ An Ninh có cảm giác muốn suy sụp.

      thấy tay mình có lực nhưng vẫn vững vàng bắt lấy tay áo Văn Dụ, chịu buông ra.

      “Bây giờ muốn đâu? làm cái gì?” truy hỏi.

      Chính Văn Dụ cũng cảm thấy mơ màng, im lặng lúc : “ biết.”

      Văn Dụ chỗ nào để , chẳng biết tìm ai bây giờ.

      đời chỉ có mấy người thân, nhà ba người, bố trong lao, mẹ chết. Văn Dụ biết mình có thể tìm ai, trong lúc mơ màng tới chỗ Kỷ An Ninh.

      Lúc này, nhớ lại Văn Quốc An thường hay cảm thán nhà mình neo người, bỗng nhiên hiểu được.

      Kỷ An Ninh cầm tay Văn Dụ, dịu dàng : “Nếu có chỗ nào để , vậy tới nhà em . có chuyện gì có thể với em, được ?”

      Văn Dụ trong sương mù như tìm được phương hướng, cũng nắm chặt tay Kỷ An Ninh, nhàng : “Được.”

      Ông chủ tập đoàn Chấn Viễn – Dương Viễn bị La đội trưởng dẫn đoàn người đến văn phòng “mời” đến cục cảnh sát, phối hợp điều tra.

      có quan hệ thế nào với Trình Liên?” Nhân viên thẩm vấn hỏi.

      “Chúng tôi là bạn đại học, quan hệ tương đối tốt.” Dương Viễn hỏi, “Sao vậy, Trình Liên phạm tội gì à?”

      Biết được Trình Liên chết, Dương Viễn tỏ vẻ khiếp sợ, hỏi tràng Trình Liên chết thế nào.

      Nhân viên thẩm vấn tiếp: “Hôm nay mời tới phối hợp điều tra là bởi vì chồng của Trình Liên là Văn Quốc An tố cáo và Trình Liên giữ mối quan hệ nam nữ đứng đắn từ lâu.”

      Dương Viễn lập tức phủ nhận: “Đây là bậy rồi! Tôi và Trình Liên đều trong sạch!”

      còn : “Tôi lúc nãy hết, năm đó lúc chúng tôi còn học đại học, đúng là có quan hệ đương, nhưng đó cũng là chuyện của mấy chục năm trước rồi. Mấy người bạn đại học năm đó có thể liên lạc như chúng tôi tới giờ này cũng chẳng còn mấy người, cho nên tôi và Trình Liên vẫn luôn giữ quan hệ bạn bè. Thi thoảng chúng tôi với nhau cũng chỉ là ăn cơm chuyện, hôn nhân của ấy vẫn luôn hạnh phúc, có đôi khi thổ lộ hết với tôi...”

      Trong phòng quan sát, La đội trưởng vừa nghe lén vừa chuyện với sỹ quan cảnh sát đến báo cáo.

      Sỹ quan cảnh sát : “ có ghi chép thuê phòng. Trong mấy năm đều tìm nhưng thấy.”

      sỹ quan cảnh sát khác : “Mấy kẻ có tiền giống bọn họ sao có thể khách sạn thuê phòng được? Có biệt thự khắp nơi cả nước.”

      “Người này đúng là giọt nước cũng lọt.” La đội trưởng nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát .

      Người tên Dương Viễn này, từ lý do thoái thác mà đúng là có lỗ thủng nào. thậm chí còn để lộ rất nhiều tin tức bất lợi đối với Văn Quốc An.

      “Năm đó chúng tôi vẫn còn nghèo khó, Văn Quốc An là phú hào, Trình Liên chọn mà từ bỏ tôi. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện lúc trẻ, tôi cũng buông bỏ từ lâu. Cho nên bây giờ chúng tôi xem như là bạn bè.”

      ấy quá hạnh phúc. ấy Văn Quốc An tính nóng nảy, từng ra tay đánh ấy. Chuyện này đều xảy ra ở trong phòng ngủ, ấy cũng ngại phải ra cho người khác.”

      “Bởi vì trước kia chúng tôi có đoạn tình cảm, cho nên ấy mới thổ lộ với tôi.”

      “Nhưng giữa chúng tôi tuyệt đối có loại quan hệ đứng đắn ấy. Tôi từ lâu còn là cậu trai nghèo năm đó nữa, bên cạnh tôi có bao xinh đẹp trẻ trung, ấy tuổi lớn thế rồi, tôi muốn tìm phụ nữ cần gì phải tìm ấy?”

      “Bỏ trốn? Cậu đùa tôi đấy ư? Chúng tôi từng tuổi này rồi, sao có thể tin tưởng vào tình được chứ?”

      Dương Viễn giật mình cười.

      Cái cười kia rất , là đối với đề tài “tình ” này cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Chương 77: Trốn tránh

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Bố , giết chết...mẹ ?” Kỷ An Ninh vừa chấn kinh vừa hoang mang.

      lúc hoang mang lại thấy giật mình, hóa ra kiếp trước gia đình Văn Dụ phát sinh biến cố như vậy.

      Lần cuối tới gặp là muốn trải lòng với sao? Là muốn tìm người an ủi ư?

      Nhưng lại quay người chạy, tránh như rắn rết.

      Kiếp trước...

      Kỷ An Ninh biết nên cười khổ hay là thở dài.

      “Vậy bây giờ sao? định làm gì?” nhàng hỏi.

      Văn Dụ mờ mịt: “ biết.”

      vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.

      Văn Dụ nhìn thoáng qua, trực tiếp cúp máy. Nhưng điện thoại vẫn ngừng vang lên. Văn Dụ trực tiếp tắt máy.

      ngước mắt lên : “ muốn tìm chỗ đợi, để bọn họ tìm đến . chỉ muốn...Yên tĩnh lúc thôi.”

      xong, cúi thấp đầu xuống. Giống như chú cừu non bị lạc đường, đầy bất lực.

      “Em biết rồi.” Kỷ An Ninh ôm lấy đầu , cằm nhàng cọ lên đỉnh đầu , “Vậy cứ ở chỗ em đợi , bọn họ tìm thấy đâu.”

      Trong phòng giám sát, luật sư Trịnh vội vàng tiến vào, : “ liên lạc được với cậu ấy. Thư ký Tôn cũng tới chỗ ở của cậu ấy nhưng cũng thấy người đâu.”

      Văn Quốc An nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chậm rãi mở hai mắt : “Nó vậy là... Tin tưởng tôi giết mẹ nó sao?”

      Luật sư Trịnh lên tiếng.

      Hồi lâu, Văn Quốc An thở hơi dài.

      “Tiểu Trịnh, cậu có con ?” Văn Quốc An hỏi.

      Luật sư Trịnh hơn ba mươi tuổi, gần bốn mươi. Nhưng tuổi Văn Quốc An còn lớn hơn, gọi tiếng “tiểu Trịnh” cũng phù hợp. Trong mắt ông, luật sư Trịnh vẫn tính là người trẻ tuổi.

      “Có, đứa thứ hai năm nay được ba tuổi.” Luật sư Trịnh trả lời.

      “À, đứa bẻ do ai chăm?” Văn Quốc An hỏi, “Bảo mẫu à?”

      phải, là vợ tôi chăm, ấy làm nên dành thời gian ở nhà chăm con.” Luật sư Trịnh .

      Văn Quốc An lộ ra biểu cảm hâm mộ, : “Đứa bé kia chắc là rất thân với mẹ nhỉ?”

      Theo tình hình trước mắt mà đề tài này đúng là rất xấu hổ. Nhưng Văn Quốc An lòng muốn tâm , luật sư Trịnh chỉ có thể kiên trì : “Đúng vậy, mấy mẹ con rất thân thiết với nhau.”

      Văn Quốc An gật đầu : “Quan hệ mẹ con rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của con trẻ, thể thiếu thốn.”

      “Cho nên, tôi vẫn cảm thấy, đứa trẻ phải cho nó người mẹ.”

      “Dù là người mẹ này đủ tư cách, dù sao có vẫn hơn .”

      “Tiểu Trịnh, tôi sai rồi sao?”

      Nếu như bình thường mà suy nghĩ này đúng là sai. Nhưng với tình trạng trước mắt, luật sư Trịnh thể thoải mái thẳng thắn rằng “Ngài sai”.

      ta lúng túng nhìn qua Văn Quốc An.

      Văn Quốc An lại nhắm mắt dưỡng thần, lát sau, mở to mắt hỏi: “Dương Viễn thế nào rồi?”

      Văn Quốc An đề cập tới Dương Viễn trước mặt Văn Dụ. Ông có băn khoăn riêng.

      La đội trưởng này là tên đầu sắt, dùng quan hệ cũng đả động được. Vụ án này còn bị đâm tới chỗ Trần cục trưởng, là người đối đầu với lão Tiền. Lão Tiền giờ bị ông ta nhìn chằm chằm, làm việc cản tay, chân tay co cóng, chỉ sợ bắt được nhược điểm. Văn Quốc An đành phải ngoan ngoãn ngồi đủ 24 giờ mới được thả ra.

      Chờ đến lúc thả ra, chuyện gì cần làm phải tự ra tay rồi.

      Ngàn lần ngờ tới, Trình Liên vậy mà chết rồi, chết rồi. Thi thể còn bị phát nhanh như thế.

      Tìm người bảo lãnh hậu thẩm cũng trực tiếp bị cự tuyệt.

      Luật sư Trịnh : “ ta vừa ra về. ta phủ nhận việc có quan hệ đứng đắn với phu nhân, mà lời khai của ám chỉ ngài từng sử dụng bạo lực gia đình với phu nhân, đối với ngài rất bất lợi.”

      ta dừng chút, tiếp tục : “Tất cả đều quá thuận lợi, thi thể phát quá nhanh, Trần cục trưởng cũng nhận được tin tức rất nhanh chóng, tôi từng dò xét qua, phải La đội trưởng báo cáo.”

      Văn Quốc An biểu gì: “Đây là muốn dồn tôi vào chỗ chết rồi.”

      Luật sư Trịnh hỏi: “Ngài có muốn bây giờ...”

      .” Văn Quốc An nhắm mắt : “ cần, cứ quan sát ta trước.”

      “Vậy, Văn Dụ...” Luật sư Trịnh lại hỏi.

      ta thấy người như Văn Quốc An buồn vui thể , lòng dạ thâm trầm, vậy mà vừa nghe đến tên Văn Dụ, lông mày liền run rẩy.

      Lão nhân mở mắt ra, thở dài tiếng.

      “Cho nó thời gian yên tĩnh .” Ông , “Nó là đứa trẻ thông minh, tôi hi vọng nó có thể tự suy nghĩ ràng.”

      Người đàn ông vừa bày mưu tính kế, tâm cơ thâm trầm kia biến mất, thay vào đó là người cha.

      Chỉ là người cha.

      Luật sư Trịnh thấy , nếu người đàn ông như Văn Quốc An có nhược điểm, vậy nhược điểm đó chính là Văn Dụ.

      Văn Dụ giờ nằm ghế sofa nhà Kỷ An Ninh.

      Cái sofa này là mới mua cho, so với cái cũ rộng hơn rất nhiều. Mặc dù đúng là làm cái phòng khách vốn càng thêm chật chội, nhưng được cái ngồi xuống thoải mái hơn hẳn, nằm cũng thấy dễ chịu.

      Trong gạc tàn bàn cũng đầy tàn thuốc lá. Văn Dụ nằm ghế sofa hút thuốc, tay còn chơi đùa với cái bật lửa.

      Mở ra, bật lên, mở ra, bật lên. Cứ chuyển động cơ học cách vô thức.

      Cho tới khi bà ngoại bước ra từ phòng ngủ, hít phải khói thuốc, bắt đầu ho sù sụ.

      Văn Dụ cuống quít đứng dậy, dụi tắt thuốc, lại mở máy lọc khí đến mức tối đa.

      Bà ngoại vất vả lắm mới dừng lại cơn ho khan, hỏi: “Cậu là ai? Ninh Ninh đâu? Sao Ninh Ninh còn chưa tan học?”

      Văn Dụ dìu bà ngồi xuống : “Ninh Ninh mua đồ ăn rồi bà.”

      Văn Dụ muốn ở lại, thịt trong nhà vừa hay lại đủ, Kỷ An Ninh phải xuống lầu mua đồ ăn.

      Chờ đến lúc về, thấy cảnh Văn Dụ khoanh chân ghế sofa, nghe bà ngoại kể chuyện xưa. Đều là những chuyện khi còn .

      người vô vùng vui vẻ, người còn lại nghe rất chăm chú.

      khí trong phòng mười phần ấm áp. Nếu như bàn trà có quá nhiều tàn thuốc càng tốt hơn.

      Kỷ An Ninh qua thu đống tàn thuốc lá.

      “Về rồi à.” Văn Dụ , “Ở ngoài lạnh lắm ?”

      cũng phải ra ngoài, còn hỏi câu này. Kỷ An Ninh : “Lạnh kinh khủng. Em có nhìn qua trường phía bên kia, nhiều người trở về trường rồi.”

      Văn Dụ : “Ồ, về sớm vậy à.”

      Hai người chuyện toàn bộ đều là mấy chuyện vụn vặt ngày thường, ai cũng tránh đề cập tới chuyện nhà Văn Dụ.

      Văn Dụ trốn tới đây chính là để trốn tránh.

      Kỷ An Ninh : “ chuyện tiếp với bà ngoại , em nấu cơm tối.”

      Văn Dụ “Ừm” tiếng.

      Kỷ An Ninh vào phòng bếp, Văn Dụ vẫn khoang chân sofa, người hơi nghiêng về sau, tựa vào lưng ghế, cà người chìm trong đó. Bà ngoại vẫn hào hứng kể chuyện xưa.

      Trong phòng bếp nhanh chóng truyền ra tiếng nước rửa rau, tiếng dao thái thịt. Bà ngoại kể những chuyện Kỷ An Ninh hồi bé, nghịch ngợm cỡ nào, là bé tinh nghịch cổ quái.

      Trong thoáng chốc Văn Dụ bỗng hiểu ra.

      Hóa ra đây chính là sống nương tựa vào nhau.

      Huyết mạch tương liên, dựa dẫm vào nhau, thể chia lìa.

      Trong lòng vẫn luôn tồn tại xa cách đối với mẹ mình, hai ngày nay thậm chí còn thấy chán ghét bà. Thế nhưng cho dù có vui hay chán ghét ra sao bà vẫn là người dứt ruột đẻ ra .

      Bà cứ vậy mà chết , Văn Dụ chỉ thấy hít thở khó khăn, trái tim đau buốt.

      Kỷ An Ninh chỉ còn bà ngoại, bà ngoại cũng vậy, Văn Dụ vừa nghĩ tới việc mình từng muốn đem hai người họ tách ra, mới giật mình bản thân lạnh lùng tàn nhẫn cỡ nào.

      Hóa ra quan hệ người thân thể vẻn vẹn chọn lựa kĩ càng, hoặc hơn thua để cân nhắc.

      Tầm mắt Văn Dụ mơ hồ.

      quay mặt vùi vào lưng ghế sofa, lau ẩm ướt mặt.

      Lúc Kỷ An Ninh bưng chén đĩa ra, nhìn thấy chính là đôi mắt hồng hồng. hề gì, chỉ nắm bàn tay bàn, yên lặng gắp thức ăn cho .

      Buổi tối Văn Dụ ngủ ghế sofa, Kỷ An Ninh tìm cho hai cái chăn mỏng để đắp chồng lên nhau, còn lo lắng bị lạnh, hỏi có cần thêm cái túi chườm nóng hay .

      Nhưng Văn Dụ thử chút, cái là đủ rồi.

      cho là mình ngủ được, kết quả lại nhanh chóng ngủ thiếp .

      Trong đêm biết là mấy giờ, chợt bị tiếng xả bồn cầu đánh thức. Mở mắt ra thấy tối om. Có người mò mẫm ra khỏi phòng vệ sinh.

      Người kia ra, trực tiếp về phòng ngủ ngay, ngược lại còn tới cạnh ghế sofa, đưa tay ra sờ đầu .

      Là Kỷ An Ninh, vừa rửa tay, mặc dù lau qua nhưng vẫn còn chút ẩm ướt.

      Văn Dụ bắt được cái tay kia, hôn lên.

      “Đánh thức à?” Kỷ An Ninh cúi người, giọng hỏi.

      Mùi hương cơ thể cộng thêm nhiệt độ cơ thể đập vào mặt .

      Văn Dụ duỗi tay ôm lấy , ôm vào trong lòng mình. Kỷ An Ninh lẳng lặng nằm sấp người .

      “Vậy , cũng có nghĩa là chưa gặp bố mình à?” Kỷ An Ninh giọng hỏi.

      Văn Dụ phát ra tiếng “Ừ” trong bóng tối.

      Sau khi nhìn thấy thi thể Trình Liên, chỉ thấy trời đất quay cuồng. Ai cũng muốn gặp, cái gì cũng muốn , nhất là biết đối mặt với Văn Quốc An thế nào. Trong vô thức mà chạy tới chỗ Kỷ An Ninh.

      “Em mới chỉ gặp bố được lần.” Kỷ An Ninh , “Nhưng em cảm thấy ông là người rất tốt bụng. Em cứ nghĩ điều kiện hai chúng ta lệch nhau nhiều như thế, bố mẹ thích em, kết quả ông ấy lại rất thân thiết với em, cho nên ấn tượng của em đối với ông ấy cũng rất tốt.”

      Văn Dụ lại “Ừ” thêm tiếng, hơn nửa ngày mới : “Thứ thích, ông phản đối.”

      “Ông rất thương .” Kỷ An Ninh .

      Cả buổi sau Văn Dụ mới lại “Ừ” thêm tiếng, nghe buồn buồn.

      “Em nhớ bố em.” Kỷ An Ninh nhàng : “Ông trước kia cũng rất thân thiết với em, nhưng ông lại bỏ em lại mà chạy.”

      “Em thường nghĩ tới, nếu có ngày em gặp lại bố, em nhất định phải đứng trước mặt ông, lớn tiếng hỏi ông.”

      “Sao bố lại bỏ chạy? Sao bố lại lừa gạt tiền của bà ngoại? Bố có bao giờ nghĩ đến chuyện hai người bọn con sống sót thế nào ?”

      “Em nghĩ, em nhất định, nhất định phải chính miệng hỏi ông.”

      Trong gian phòng yên tĩnh khắc ngắn ngủi.

      Kỷ An Ninh : “Văn Dụ, tới chuyện với bố .”

      Lại yên tĩnh hồi lâu.

      Văn Dụ trong bóng đêm đáp ứng: “Được.”

      : “Ngày mai .”

      Kỷ An Ninh yên tâm, muốn đứng dậy, lại bị Văn Dụ kéo vào trong ngực. Văn Dụ trở người, hai người cùng nằm ghế sofa. Văn Dụ ở bên ngoài, Kỷ An Ninh ở bên trong, hai người mặt đối mặt.

      cái hôn dài, có chút ẩm ướt, sau đó Văn Dụ ôm lấy Kỷ An Ninh, : “Ngủ ...”

      Ngày thứ hai bọn họ bị bà ngoại đánh thức.

      “Cậu là ai! Sao lại chạy tới nhà chúng tôi! Bà ngoại lấy quần áo chống đỡ, nhắm vào Văn Dụ mà đánh, “Tôi cho cậu giở trò lưu manh với An Ninh nhà tôi này!”

      Bà ngoại đứng tiện, mặc dù Văn Dụ thân thủ nhanh nhẹn nhưng cũng dám trốn tránh, sợ trong lúc bà ngoại đuổi theo , lỡ mà ngã bị thương hậu quả khó lường.

      Chỉ có thể chịu trận.

      Kỷ An Ninh che mắt, qua ngăn bà ngoại lại: “Bà ngoại, phải tưới nước cho hoa rồi.”

      Hai ba câu chuyển hướng chủ đề, bà ngoại quên luôn việc vừa rời giường thấy tên tiểu tử thối ôm Kỷ An Ninh ngủ. Lại quay đầu nhìn Văn Dụ, liền : “Khách tới à? Ninh Ninh, mau rót nước mời khách.”

      Văn Dụ nhe răng trợn mắt, hóa ra mấy cái vừa rồi đều là mây bay à.

      Ăn xong bữa sáng, chuẩn bị ra ngoài.

      Kỷ An Ninh : “Em cùng .”

      Văn Dụ cự tuyệt.

      Chỗ như cục cảnh sát làm người ta cảm thấy cả người đều thoải mái. muốn để Kỷ An Ninh cùng cảm nhận, người là quá đủ rồi.

      “Cũng được. Vậy em lấy thuốc cho bà ngoại.”

      Phương hướng khác biệt, bọn họ chia tay, Văn Dụ tới cục cảnh sát, Kỷ An Ninh tới bệnh viện công.

      Bà ngoại ở nhà xem TV mình, nhìn lúc, nhớ tới muốn vệ sinh.

      Ghế sofa mới rất mềm, eo bà ngoại tốt, đừng lên cần dùng tay chống chút. Tay nhấn cái, ngón tay rơi vào trong khe hở của ghế, chạm đến món đồ thô sáp, lành lạnh.

      Chương 78: Con trai của ai?

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Văn Dụ dừng xe xong, ngẩng đầu nhìn cái về phía tấm biển cứng rắn trang nghiêm của cơ quan bạo lực quốc gia phía bên kia đường, nhấc chân chuẩn bị gặp Văn Quốc An.

      ở trong nhà Kỷ An Ninh trốn tránh ngày đêm, tỉnh táo lại, chung quy vẫn tin Văn Quốc An giết Trình Liên.

      Cũng giống như Văn Quốc An hiểu , cũng hiểu ông. Chuyện như trong lúc nóng giận mà nổi lên sát ý giết người này, tin Văn Quốc An manh động như thế. Bố trải qua biết bao nhiêu là sóng to gió lớn, tuyệt đối làm mấy chuyện bất chấp hậu quả như vậy.

      chiếc xe sang trọng vô thanh vô tức chạy tới trước mặt rồi dừng lại, ngăn cản đường của . Cửa sổ xe buông xuống, Dương Viễn khẽ nhô đầu ra.

      Con ngươi Văn Dụ hơi co lại.

      Sáng nay lão Hình có gọi điện tới, biết được cái chết của Trình Liên, hỏi Văn Dụ có muốn tiếp tục điều tra Dương Viễn . Văn Dụ mới cho biết cứ tiếp tục điều tra, lúc này lại gặp được chính chủ.

      “Tiểu Dụ, lên xe.” Dương Viễn biểu cảm nghiêm túc : “Chúng ta chuyện.”

      Ánh mắt Văn Dụ lạnh lùng.

      Lái xe vòng qua mở cửa xe cho , Văn Dụ nhấc chân bước lên xe.

      Cửa sổ xe dâng lên, tính cách cực tốt, buồng xe bị phong bế phía sau trở nên vô cùng yên tĩnh.

      Dương Viễn nhìn ra được, toàn thân Văn Dụ căng thẳng, hiển nhiên là mang theo địch ý rất mạnh với ông ta.

      Dương Viễn thở dài : “Chuyện của mẹ con, ta biết. Ta thực ... Ngàn lần ngờ tới... ấy vậy mà...”

      Người trung niên này xong, vậy mà còn che mắt nghẹn ngào, nhìn mười phần bi thương. So với bộ dạng thề thốt phủ nhận việc có quan hệ đứng đắn với Trình Liên khi ở trong phòng tra hỏi đúng là khác biệt hoàn toàn.

      “Mẹ tôi chết rồi.” Văn Dụ đờ đẫn , “Liên quan cái rắm gì đến ông.”

      Trình Liên còn, căn bản cần mấy chuyện giữ mặt mũi gì đó, chẳng cần thiết phải giả ngu.

      vòng quanh nữa.” Dương Viễn lau mắt, rưng rưng , “Chuyện của chú và mẹ cháu, chắc là cháu cũng đoán được ít rồi, nhưng chắc cháu biết hết toàn bộ.”

      Văn Dụ căm ghét : “Tôi có hứng thú với chuyện chó má của mấy người.”

      “Đươc, được, tới nữa.” Dương Viễn dỗ như dỗ trẻ , chợt lại bi thương mà : “Chú chỉ muốn hỏi cháu, Văn Quốc An giết mẹ cháu, cháu chẳng nhẽ vẫn muốn nhận ông ta làm bố sao?”

      “Đánh rắm!” Văn Dụ nổi giận, “Ai mẹ nó cho ông là bố tôi giết người!”

      Mặc kệ đến cùng có phải Văn Quốc An giết hay , cũng phải do chính miệng Văn Quốc An thừa nhận với trước, Văn Dụ chấp nhận để người khác cứ thế mà định tội cho Văn Quốc An.

      Dương Viễn lại : “Mặc dù chưa phán án, nhưng chú biết, chính là ông ta! Là ông ta giết mẹ cháu!”

      Văn Dụ hai lời, cho ngay Dương Viễn đấm!

      Lập tức lấn người lên túm lấy cổ áo, ấn Dương Viễn xuống, đầu gối đè lên ngực ta.

      “Con mẹ nó, ông đừng có hươu vượn!” cười lạnh: “Ông cho rằng bố tôi quan tâm đến chút chuyện bẩn thỉu của mấy người? Ông cũng đề cao mình quá đấy!”

      Động tĩnh quá lớn làm lái xe phía trước phải mở bộ đàm hỏi: “Dương tổng?”

      Dương Viễn lục lọi đè cuống nút bấm để trò chuyện, : “ có chuyện gì.”

      Bộ đàm đóng lại.

      Văn Dụ cười lạnh, buông ta ra.

      Dương Viễn lau mũi, tay đầy máu. ra giật mấy tờ giấy đè lại.

      Văn Dụ : “Chuyện nhà chúng tôi ông bớt chõ mõm vào! Tôi cũng muốn gặp lại ông!”

      thấy chuyện Trình Liên trộm tiền của Văn gia chín phần mười là có liên quan đến người này, nhưng giờ trong tay đủ chứng cứ, liền nhịn xuống đề cập tới.

      xong, đưa tay ra kéo cửa xe.

      Dương Viễn phát bắt được cánh tay Văn Dụ, lạnh giọng : “Cháu đừng hồ đồ nữa! Chú cho cháu biết, mẹ cháu là do Văn Quốc An giết!”

      Văn Dụ câu nào, lại thêm đấm nữa vào mũi.

      Dương Viễn là người đàn ông phong độ nhàng, vốn chỉ muốn xây dựng bầu khí vừa thương xót vừa nhàng để đả thông Văn Dụ, nghĩ tới chuyện Văn Dụ là người trẻ tuổi vừa mất mẹ, giờ chính là lúc toàn thân đầy lệ khí có chỗ phát tiết, khác gì thùng thuốc súng, lời hợp liền đánh người.

      Dương Viễn hết cách, trước khi Văn Dụ xuất ra đấm thứ hai, ta ném ra cái phong thư lớn màu nâu, kêu to: “Văn Quốc An biết cháu phải là con mình, cho nên mới giết mẹ cháu.”

      Đầu Văn Dụ chạm trần xe, tay chống lưng ghế, duy trì tư thế chuẩn bị hành hung, cứng ngắc ở đó.

      “Ông cái gì?” cắn răng phát ra tiếng.

      Dương Viễn : “Chú , cháu phải...”

      Cuối cùng Văn Dụ vẫn cho ông ra đấm, đánh lên mặt Dương Viễn, tính ra phải khoảng thời gian rất dài, ta tạm thời có cách nào duy trì bộ dạng ông chú đẹp trai.

      Đầu gối Văn Dụ vẫn đặt đùi Dương Viễn, bộ ngực phập phồng: “Con mẹ nó ông hươu vượn!”

      Dương Viễn bị đánh nổ đom đóm mắt, rên lên tiếng, suy yếu : “Cháu, nhìn qua liền biết...”

      Văn Dụ nhặt phong thư kia lên, ngón tay niết đốt ngón tay đến trắng bệch.

      Đại khái có thể đoán được cái gì. Có thể chống đỡ lời dối to lớn như vậy, chỉ có thể là giám định ADN.

      dối!

      Chắc chắn là dối!

      Trong nội tâm Văn Dụ kêu to.

      Nhưng bàn tay nắm tài liệu kia của lại run rẩy.

      biết sao bản thân lại thấy sợ hãi.

      Nếu như phải con của Văn Quốc An, vậy là con của ai?

      Cả đời của Văn Dụ, toàn bộ vui vẻ, hạnh phúc, ngang ngược, tùy tiện đều được xây dựng nền tảng là con của Văn Quốc An.

      khi nền tảng này tan rã, toàn bộ cuộc đời đều muốn sụp đổ.

      Tay Văn Dụ run run.

      muốn xe phong thư ra, xé ra lại xé được.

      Dương Viễn thở dài, giãy dụa ngồi dậy : “ có đóng kín.”

      Ngón tay Văn Dụ sờ cái, lật miệng phong thư, từ trong rút ra tờ giấy mỏng. Văn Dụ tập trung đọc kỹ.

      Vài giây sau, Dương Viễn nhìn tờ giấy kia cũng run lên.

      ra rút thêm mấy tờ giấy, xoa xoa cho mình, thở ra : “Nếu cháu tin, chú có thể cùng cháu giám định thêm lần nữa.”

      “Nhưng là, mặc kệ làm mấy lần.” , “Đều thay đổi được con là con trai ta.”

      Văn Dụ cảm giác như mình bị người ta cho cú. Hung ác, lưu tình, xương sườn bị đánh xuyên, trái tim vỡ nát.

      ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên vừa bị đánh sưng mặt sưng mũi kia, muốn cắn răng nghiến lợi “Ông bậy”, thế nhưng tờ giấy bị vò nát trong tay này lại cho biết, người đàn ông này bậy.

      Vào buổi sáng nay, sau khi tỉnh táo lại, , thực tế, là tối hôm qua tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo, lại lần nữa nhặt lại lòng tin, kiên định tin rằng cái chết của Trình Liên nhất định có kỳ lạ.

      tin tưởng Văn Quốc An. Bố là người thâm trầm cỡ nào, là người dù núi Thái Sơn có sụp cũng đổi sắc! Cho dù là nguyên nhân gì, mặc kệ là Trình Liên trộm tiền hay là bỏ trốn, cũng làm ông mất lý trí.

      Nhưng nếu như, nếu như Văn Quốc An đột nhiên biết được chân tướng phải con của ông sao?

      Tín niệm của Văn Dụ lại lần nữa sụp đổ.

      “Ông, biết từ khi nào?” Văn Dụ run giọng hỏi.

      “Từ lâu rồi.” Dương Viễn , “Nhưng ta muốn phá hoại cuộc sống của con, con ở Văn gia có thể sống rất tốt, khi đó ta có tiền, loại cuộc sống đó ta cho con được, cho nên ta quyết định nhịn. Chỉ cần con sống tốt, ta đứng từ xa nhìn con cũng vui rồi.”

      Mấy lời chó má này, căn bản vào được đầu Văn Dụ.

      Nhưng Dương Viễn lại tiếp: “Nhưng mẹ con, mẹ con lúc đầu đồng ý, để con có cuộc sống tốt. Thế nhưng, bà ấy hai năm nay, nhất là năm ngoái, thời kỳ mãn kinh nổi điên rất lợi hại, nhất định phải rời khỏi Văn Quốc An. Ta khuyên bà ấy rất nhiều lần, nhưng bà ấy chịu nghe, lúc bà ấy gấp lên còn muốn đem chân tướng cho Văn Quốc An...”

      “Im ngay!” Văn Dụ vò tờ giấy kia đến biến dạng, cắn răng : “ cho phép ông bậy!”

      Dương Viễn nhìn : “Ta có bậy hay , trong lòng con hiểu mà.”

      Văn Dụ cắn răng đến mức hai má biến dạng: “Nếu như là , ông có thể với cảnh sát!”

      “Ta thể làm thế.” Dương Viễn thở dài, “Nếu vậy, con mất hết tất cả.”

      Nhân viên giữ xe mở bình giữ nhiệt, rót cho mình cốc nước ấm. Ngẩng đầu cái, cái tên tiểu tử vừa mở cửa xe Hummer, lại ngồi lên chiếc xe sang trọng khác, giờ lại đẩy cửa xe ra.

      Nhân viên giữ xe vừa nhấp ngụm nước ấm, tiểu tử kia quay lại mở cửa xe mình. Ối, đây là muốn à?

      Nhân viên giữ xe để cốc xuống, cầm lấy cái túi về phía chiếc Hummer. Hummer lớn lái , hất bụi mà !

      “Này! Này! Đồng chí kia! Đóng tiền! Đóng tiền!”

      Nhân viên giữ xe chạy theo mấy bước, mắt thấy xe biến mất, tức gần chết : “Đúng là càng có tiền càng keo kiệt!”

      Vừa quay đầu thấy chiếc limousine sang trọng vẫn còn đậu ở đó. qua gõ cửa kính ghế phụ: “Này, mấy người cùng nhau đúng ? Nộp giúp cậu ta phí giữ xe !”

      Văn Dụ năm nay mới hơn hai mươi, còn chưa tới sinh nhật hai mốt tuổi. Trong đám bạn học là kiểu người vô cùng chững chạc, ra cũng giống bọn họ, vẫn còn rất trẻ tuổi.

      Liên tiếp hai ngày nay, cuộc sống như trải qua sóng to gió lớn, trầm bổng trập trùng, tín ngưỡng bị phá hủy, tái lập, lại bị đạp đổ.

      Lần này chẳng còn gì để tái lập lại nữa.

      Cuộc sống của toàn bộ đều sụp đổ.

      Văn Dụ cảm giác đầu óc như kêu loạn.

      Lần này, thậm chí tìm Kỷ An Ninh.

      Cho tới nay, việc theo đuổi , chăm sóc , thầm nâng đỡ , đều dựa vào cái gì? Là dựa vào thân phận con nhà giàu cùng tài lực!

      Văn Dụ đột nhiên phát , có danh hiệu người thừa kế, chả là cái thá gì. cũng giống như đám Trần Hạo, Tôn Khải. vì việc bạn muốn điện thoại mới mà sầu trọc đầu.

      Trong đầu Văn Dụ rối thành mớ. Căn bản nghĩ tới, nếu như phải con Văn Quốc An, vẫn là con của kẻ có tiền khác là Dương Viễn.

      Trong tư tưởng hỗn loạn của , căn bản đặt người đàn ông Dương Viễn này vào. chỉ đột nhiên ý thức được hóa ra hai mươi năm cuộc đời , tất cả đều dựa vào Văn Quốc An mới được yên phận.

      Văn Dụ lái xe đến cạnh bờ sông đường cầu phía bắc, đứng bờ đê nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, gió thổi mạnh, trong đầu vẫn luôn ong ong.

      biết gió lạnh thổi bao lâu, điện thoại của chợt vang lên. Văn Dụ động đậy.

      Thời gian điện thoại kêu rất dài, sau đó tắt, lại vang lên.

      Người gọi điện rất cố chấp.

      Văn Dụ cuối cùng cũng từ trong hỗn loạn có chút hồi thần, lôi điện thoại ra.

      Thông báo cuộc gọi tới từ chủ nhiệm Từ ở Hoa đại.

      Loại người này vào thời khắc hỗn loạn như giờ, cho dù có là hiệu trưởng Hoa đại, đối với Văn Dụ mà cũng chỉ là người qua đường. Văn Dụ duỗi tay muốn tắt cuộc gọi này.

      Ngay khắc khi tay sắp chạm vào màn hình, đột nhiên trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường. Giây cuối cùng Văn Dụ quyết định đổi ý, chọn “Nhận”.

      “Văn Dụ! Văn Dụ! Em ở đâu?” Giọng chủ nhiệm Từ có chút lo lắng, “Em mau tranh thủ thời gian tới đây, Kỷ An Ninh, em ấy...”

      Đầu Văn Dụ nổ oành tiếng.

      Lẫn lộn khó phân, đắng chát vặn vẹo, đều bị tin tức mà chủ nhiệm Từ cho làm nổ bay.

      Trong đầu Văn Dụ giờ chỉ còn lại Kỷ An Ninh!



      Last edited: 28/12/19

    3. lovecocktail

      lovecocktail Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      38
      Last edited: 25/12/19

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Này là bản chưa edit đúng k ta?
      Trang Trang810Tiểu mao thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Nếu nhớ cái lười của tớ cùng cái kiểu lịch đăng truyện dở hơi đúng ngày tới, lúc đó đăng bản edit full, những ngày yên bình hết rồi, giờ là lúc cao trào của truyện
      Mãi yêu editor, Hale205, Tld6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :