1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      chương 87




      Mục Thư Yến xong liền lau nước mắt tiếp, lát sau lại cầu khẩn : “Tỷ tỷ, tốt xấu gì phụ hoàng và mẫu hậu cũng có công ơn nuôi dưỡng chúng ta và đệ đệ, xin tỉ hãy nghĩ cách cứu bọn họ !”




      “Vậy muội muốn tỉ làm sao?” Mục Thư Du chậm rãi hỏi.




      “Tỷ tỷ có công cứu quốc, Hòa Hi quốc xưng bá thiên hạ toàn dựa vào tỷ tỷ giết được hàng vạn binh lính của kẻ thù, tỷ tỷ chỉ cần chịu mở miệng xin Hoàng thượng buông tha Ngọc Phù quốc thôi, Hoàng thượng nhất định đồng ý, tỷ tỷ cũng biết đấy Ngọc Phù quốc là nước , binh lực yếu quyết nguy hại đến Hòa Hi quốc, còn cầu tỷ tỷ nể tình huyết nhục chí thân phân thượng nhượng Hoàng thượng buông tha phụ hoàng mẫu hậu !”




      Đối mặt với vẻ đau khổ cầu xin của Mục Thư Yến, trong lòng Mục Thư Du cười khổ: tâm nguyện suốt đời thống nhất thiên hạ của Tần Thừa Thích sắp thực , làm sao lại vì Ngọc Phù quốc mà từ bỏ, sở dĩ chàng vẫn chưa đề xuất cách giải quyết bất quá cũng nghĩ cho tâm tình của mình mà thôi, căn bản Ngọc Phù quốc trốn khỏi tai ương mất nước, Mục Thư Yến suy nghĩ quá đơn giản rồi!




      “Muội muội yên tâm, việc này nhất tỉ định làm hết sức, về phần Hoàng thượng có đồng ý hay thỉ tỉ cũng đành bất lực, chung quy phi tần hậu cung bàn quốc gia đại .” Mục Thư Du nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể an ủi Mục Thư Yến.




      Mục Thư Yến thấy Mục Thư Du chịu đáp ứng mình, trong lòng khỏi mừng rỡ, chỉ cần tỉ chịu Ngọc Phù quốc nhất định có cơ hội thoát hiểm, hai tỉ muội hàn thuyên thêm nửa canh giờ mới rời .




      Mục Thư Du nhìn bóng dáng Mục Thư Yến bất đắc dĩ thở dài, xem ra bây giờ nhất định phải giải quyết tình hình của Ngọc Phù quốc thôi.




      Sau khi quyết định, Mục Thư Du liền bắt đầu chờ Tần Thừa Thích trở về, chỉ là chờ thẳng đến chạng vạng cũng có tin tức, cuối cùng Vu Trung lại bởi vì còn nhiều tấu chương, cho nên buổi tối Tần Thừa Thích ở tại Trường Tuyên nghỉ tạm đêm.




      Mục Thư Du nghe xong lời của khiến Vu Trung rồi trở về, nàng dùng qua bữa tối xong liền dẫn người Trường Tuyên điện.




      “A, nương nương, tại sao ngài lại tới, ngoài trời rất lạnh, có chuyện gì cứ phái người gọi nô tài là được.” Vu Trung sớm được tiểu thái giám báo tin biết, cho nên lập tức ra đón.




      Mục Thư Du khẽ cười, để Tiểu Lượng Tử đỡ Vu Trung lên, : “Bản cung có việc muốn tấu bẩm Hoàng thượng, biết Hoàng thượng có bận gì .”




      “Bên trong còn có vài vị đại nhân, kính xin nương nương đến thiên điện nghỉ ngơi chút,sau khi các vị đại nhân nghị xong thần báo cho Hoàng thượng biết.”




      Vu Trung cung kính mời Mục Thư Du đến thiên điện, bên trong lại đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó là loạt tiếng bước chân, ra đại thần nghị xong rồi.




      Như Lan cúi người lập tức luống cuống, ánh mắt nhìn xung quanh tìm cái gì đem Mục Thư Du che lại.




      cần che, hôm ở tại bờ sông Vân Thủy dung mạo của bổn cung bị mấy vạn tướng sĩ nhìn rồi, cũng có gì phải kiêng kị. “ Mục Thư Du đưa tay ngăn Như Lan lại, sau đó liền im lặng đứng tại chỗ cũ.




      Lúc này vài đại thần lui đến ngoài cửa, sao đó tiểu thái giám phía sau đóng cửa điện rồi mới xoay người ra ngoài, lại nghĩ rằng Mục Thư Du đứng ở sau, nhất thời mọi người đều ngây ngẩn cả người.




      Vu Trung vừa thấy liền nhanh chóng hành lễ : “Nô tài thỉnh an Hoàng quý phi.”




      Vài đại danh thần lúc này mới lập tức phản ứng kịp, lập tức cũng hành lễ vấn an, rồi đứng lên.




      “Các vị đại nhân đều là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, vất vả cho các vị.”




      Mấy người nghe xong lời của Mục Thư Du, khỏi lại cúi người: “ Đây là bổn phận của bọn thần, dám nhận tán thưởng của nương nương, nương nương quá khen.”




      “Bản cung luôn luôn ăn ngay , trời cũng tối, các vị đại nhân mau trở về nghỉ ngơi .” Sắc mặt Mục Thư Du thản nhiên, vừa vừa hướng về phía nội điện, vài vị cựu thần nhanh chóng lui ra bên, đến khi Mục Thư Du vào mới thẳng lưng nhàng thở ra.




      Sau khi Hoàng Qúy phi lập được đại công, tính khí cũng trở nên khác, nếu phải là bộ dạng giống nhau như đúc, ai lại nghĩ đến trưởng công chúa Ngọc Phù quốc yếu đuối nhu mì ngày xưa nay trở nên nữ nhân thâm sâu khó lường.




      Vừa rồi uy nghi của Mục Thư Du so với Hoàng thượng kém gì nhau, đúng là có tướng mẫu nghi thiên hạ, khó trách Phạm Thành Trí lại tích cực ủng hộ nữ nhân này, hôm nay có dịp được gặp quả mở rộng tầm mắt.




      Vài vị đại thần vốn là sợ làm cho trong quân rối loạn mới đồng ý lập Mục Thư Du làm hậu, trong lòng đến cùng vẫn còn có chút cố kỵ, chẳng qua sau khi thấy Mục Thư Du bọn họ mới có cách nhìn khác.




      Lúc này Tần Thừa Thích biết được Mục Thư Du đến đây, lập tức cho người mời nàng vào, tự đứng trước bàn đứng nghênh đón nàng, đến lúc Mục Thư Du đến gần cũng cho nàng hành lễ liền lôi kéo nàng cười : “Trẫm chỉ ngày trở về Hòa An Điện nàng liền yên lòng, nhớ Trẫm quá phải ?”




      “Thần thiếp làm sao yên lòng, Hoàng thượng gần như nhất thống thiên hạ, nữ nhân trong thiên hạ tùy Hoàng thượng chọn lựa, thần thiếp còn phải lo lắng, nên làm sao để quản giáo nghiêm khắc các nàng ấy cho Hoàng thượng đây. “ Mục Thư Du ngồi vào bên, thuận miệng vài câu.




      “ Trẫm tình nguyện vì nàng mà thèm đến với những nữ nhân khác.” Tần Thừa Thích ngồi bên người Mục Thư Du rồi nhìn chằm chằm nàng .




      Mục Thư Du nhìn thẳng , lát sau mới : “Hoàng thượng tức giận à.”




      Tần Thừa Thích chỉ là nhàng lắc đầu: “Trẫm phải chơi, càng phải nhất thời nông nổi, khi ở sông Vân Thủy nhìn thấy nàng trong lòng Trẫm thề, nếu nàng thoát khỏi nguy hiểm, chẳng những Trẫm lập nàng làm hậu còn muốn cùng nàng ở bên nhau đến già, cho nàng bởi vì hậu cung của Trẫm mà chịu ủy uất. “




      Nhìn ánh mắt thâm tình của Tần Thừa Thích, Mục Thư Du than : “Mặc dù Hoàng thượng có lòng, nhưng đại thần trong triều cũng đồng ý, tâm ý của Hoàng thượng thần thiếp xin nhận. “




      “Nàng tin Trẫm? Trẫm có thể thề, đời này nếu trẫm phụ Mục Thư Du nàng, giang sơn của trẫm bị diệt vong! Lúc trước bọn đại thần đó cũng đồng ý cho Trẫm lập nàng làm hậu, tại thế nào? phải mọi chuyện đều được như ý sao!”




      Tần Thừa Thích dù chưa lấy tánh mạng mình ra thề, nhưng lấy cả giang sơn xã tắc mà mình khổ tâm gầy dựng bao năm, cuối cùng Mục Thư Du cũng cảm động gật gật đầu, có thể được câu này của cho dù nàng có chết cũng cam lòng.




      “Hôm nay nàng tìm Trẫm có chuyện gì ” Tần Thừa Thích muốn khiến Mục Thư Du rơi lệ liền chuyển đề tài.




      Mục Thư Du lau nước mắt , khôi phục bình tĩnh: “Thần thiếp đến muốn hỏi về chuyện của Ngọc Phù quốc.”




      Tần Thừa Thích im lặng , suy nghĩ sâu xa rồi thở dài: “ Cho tới nay Trẫm vẫn đau đầu vì chuyện này, trẫm sợ nàng thương tâm, nàng cứ hết những gì chất chứa trong lòng ra .”




      “Thần thiếp biết Hoàng thượng khó xử là bởi vì thần thiếp, thiếp cũng hiểu Ngọc Phù quốc khó giữ, thần thiếp chỉ mong dân chúng Ngọc Phù vì chiến loạn mà chịu khổ, phụ hoàng mẫu hậu có thể bảo toàn tính mạng, kính xin Hoàng thượng chấp thuận cho thần thiếp Ngọc Phù quốc khuyên phụ hoàng mẫu hậu đầu hàng Hòa Hi.”




      Tần Thừa Thích lập tức nắm Mục Thư Du hỏi: “Nàng trách Trẫm sao?”




      “Ngọc Phù có thể bình yên đến hôm nay là may mắn rồi, chỉ mong dân chúng phải chịu cảnh nhà tan của nát, thần thiếp chỉ có cái tâm nguyện này, thế cục định tiếp cũng thể thay đổi.”




      Lúc này Tần Thừa Thích vui mừng vô cùng, lo lắng nhất chính là khi xuất binh đánh Ngọc Phù, Mục Thư Du hận mình, nhưng ngờ nàng lại nghĩ thấu đáo như thế, biết lấy đại cục làm trọng, quá tốt rồi.




      “Trẫm phái sứ thần đến Ngọc Phù chiêu hàng, chỉ cần phụ hoàng nàng chịu thoái vị, tông miếu Mục thị Trẫm giữ lại, dòng họ Mục thị Trẫm cũng an bày thỏa đáng, nàng cần lo người nhà nàng chịu khổ đâu, trẫm thấy nàng cứ ở lại bên Trẫm , đừng Ngọc Phù quốc.”




      “Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn bỏ , rồi xa chàng và Quân Hạo, chỉ là việc này trọng đại, thần thiếp vẫn muốn tận lực thử xem, nếu như có thể khuyên phụ hoàng chẳng phải càng tốt hơn sao?”




      Tần Thừa Thích thấy thái độ Mục Thư Du kiên định, trong lòng nghĩ Mục Ngôn Thân và Tưởng thị dù sao cũng là cha mẹ của Mục Thư Du, cho nàng gặp mặt cũng tốt, hơn nữa nếu Mục Thư Du có thể khiến Mục Ngôn Thân đầu hàng, chuyện phong hậu nhất định còn trở ngại, cũng có thể khiến quần thần tâm phục khẩu phục, nghĩ như thế liền ngăn trở nữa: “Nếu nàng nhất định muốn trở về Trẫm chỉ có thể đồng ý.”




      “Thần thiếp tạ Hoàng thượng ân điển.” Mục Thư Du nhanh chóng tạ ơn, cho dù thế nào nàng cũng phải về Ngọc Phù thuyết phục xem sao.




      “Nàng chớ vội mừng, Trẫm phải cùng nàng. “




      “Hoàng thượng, chuyện này ngàn vạn lần thể!” Mục Thư Du có chút nóng nảy, ngược lại nàng phải nguyện ý cùng Tần Thừa Thích, chỉ là bây giờ vừa mới chiến thắng, thế cục vẫn chưa ổn hoàn toàn, nàng sao có thể để Tần Thừa Thích vì nàng mà rời khỏi Hòa Hi quốc.




      Lúc này Tần Thừa Thích đứng dậy đến bên Mục Thư Du nhàng ôm chặt nàng : “Nàng đừng vội, tâm tư của nàng Trẫm đều biết. Thư Du, trẫm thể yên tâm để nàng mình đến Ngọc Phù, tuy họ là cha mẹ thân sinh của nàng, nhưng nay tình thế hỗn loạn, Trẫm thể phòng ngừa Ngọc Phù quốc vì tình thế cấp bách mà để nàng chịu thiệt. Trẫm suất binh đến biên giới trấn giữ, khi Ngọc Phù quốc có mưu, Trẫm nhanh chóng phát binh, trực tiếp thâu tính Ngọc Phù quốc. Nàng và Trẫm khó khăn lắm mới được ở bên nhau, chẳng lẽ nàng lại nhẫn tâm khiến Trẫm lo lắng, nhẫn tâm để Quân Hạo và trẫm phải chờ đợi lo lắng cho nàng sao?”




      Mục Thư Du gật đầu, quả nàng cam đoan phụ thân Mục Ngôn Thân có vì nguy cơ mất nước mà tức giận với mình , nàng thể lại mạo hiểm, vì thế liền đồng ý với Tần Thừa Thích: “Thần thiếp hiểu, đa tạ Hoàng thượng, chàng luôn vì thần thiếp mà suy nghĩ.”




      Tần Thừa Thích cười cúi người xuống hôn Mục Thư Du say đắm, sau lúc lâu mới lưu luyến rời buông nàng ra: “Trẫm có nàng bên cạnh thỉ lòng trẫm mới vui vẻ được, chúng ta cùng nhau chứng kiến Hòa Hi quốc ngày càng vững mạnh, nửa đời sau của Trẫm chỉ cần có nàng thôi. Thư Du, nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng làm cho Trẫm lo lắng nữa có được ?”




      “Thần thiếp chẳng những chăm sóc tốt cho mình, còn phải chăm sóc tốt cho Hoàng thượng và Quân Hạo, Phúc Hân, Hoàng thượng yên tâm.”




      Tần Thừa Thích nghe xong lời này càng ra sức ôm Mục Thư Du vào lòng, nhiều năm như vậy chưa bao giờ tính nhiệm bất kỳ người nào, cho dù có là thần tử tận trung vì nước, ở trong mắt bất quá cũng là quân thần, cho dù là hậu cung phi tần, đối với cũng chỉ là vì thống nhất thiên hạ.Mục Thư Du khác, nàng lòng thương , lòng vì mà suy nghĩ. Huống chi nàng là người thiện lương, vì mình mà bất chấp nguy hiểm hạ độc quân địch, sinh tại đế vương mà có thể gặp người lòng, cả đời này Tần Thừa Thích còn gì hối tiếc.




      “Đúng rồi Thư Du, chuyện cổ độc ấy là thế nào?” Tự sau khi hồi cung, Tần Thừa Thích sợ trong lòng Mục Thư Du khó chịu nên vẫn chưa dám nhắc tới chuyện cả đại quân Đông Thịnh quốc bị diệt, mà Mục Thư Du cũng chỉ qua là dùng cổ độc, còn cổ độc từ đâu mà có nàng vẫn .




      “Hoàng thượng, cổ độc này là do vị kỳ nhân cho thần thiếp, thần thiếp cũng chưa từng nghĩ tới độc tính của nó lại lớn như vậy, càng lai lịch của vị kỳ nhân kia, chắc là ông trời muốn giúp Hòa Hi quốc nên mới để cho thần thiếp gặp được người này. “




      Tần Thừa Thích vỗ lưng Mục Thư Du: “Trẫm hỏi nữa, giờ trẫm cùng nàng đến Hòa An Điện.”




      “Hoàng thượng phải còn có đại chưa làm xong sao?” Mục Thư Du hỏi.




      “Trẫm sao bỏ nàng ngủ mình trong khuê phòng, những tấu chương kia Trẫm năm ngủ trẫm cũng xem xong, thôi.”




      Mục Thư Du cũng cười, để Tần Thừa Thích lôi kéo nàng về, rồi nghỉ ngơi tại Hòa An Điện.




      Vài ngày sau, Tần Thừa Thích liền phái người Ngọc Phù truyền tin, chỉ sau khi Hoàng Qúy phi Mục Thư Du bị bắt làm con tin,sau khi trở về Hòa Hi quốc, trong lòng nhớ thương quê hương, nay Mục Thư Du muốn về Ngọc Phù quốc, Ngọc Phù quốc rất nhanh liền đồng ý việc này, cũng hứa chắc chắn khoản đãi Mục Thư Du tốt.




      Vì thế Tần Thừa Thích lần nữa bài binh bố trận, đầu tiên là phái hai đội thân binh cũng 3000 thị vệ chuẩn bị trước hộ tống Mục Thư Du, rồi Tần Thừa Thích đến biên giới Ngọc Phù quốc.




      “Tỷ tỷ, hay để muội cùng ?” Mục Thư Yến biết được việc này, liền tới cầu xin Mục Thư Du.




      Mục Thư Du vốn muốn đồng ý, nhưng nàng lại nghĩ cho Mục Thư Yến, về sau chưa chắc muội còn có thể nhìn thấy cha mẹ, cho nên nàng đành chấp nhận, sau khi Tần Thừa Thích biết, chỉ trầm tư lát liền đáp ứng.




      Lại qua nửa tháng sau, Mục Thư Du và Mục Thư Yến lên đường, đoàn người ngựa trùng trùng điệp điệp đến kinh thành Ngọc Phù, Mục Thư Du vốn tưởng rằng Hòa Hi mang binh mã nhiều như vậy đến đây, muốn đội quan vào hết thành chắc chắn gặp khó khăn, lại nghĩ rằng tướng quân trấn giữ thành cần hỏi liền trực tiếp cho vào, điều này khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái.




      Thẳng đến lúc Tần Thừa Thích vào hoàng cung Ngọc Phù, Mục Thư Du càng cảm thấy kinh ngạc.




      “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu.” Vào nội điện nhìn thấy Mục Ngôn Thân cùng Tưởng thị ngồi ngay ngắn ở , Mục Thư Du cùng Mục Thư Yến nhanh chóng hành lễ.




      dám, hai vị quý nhân đến Ngọc Phù quốc là vinh hạnh cho Ngọc Phù, mau mời ngồi.” Mục Ngôn Thân cho người nâng 2 nữ nhi của mình lên, nghe lời của Mục Ngôn Thân giống như tức giận.




      “Phụ hoàng, tỷ tỷ và con lần này trở về là muốn giúp người và mẫu hậu! Mà sao con thấy Thư Trân cùng Thụy Húc?” Mục Thư Yến thấy thái độ phụ hoàng như vậy, nhịn được rơi lệ.




      Mục Ngôn Thân nhìn 2 nữ nhi của mình lâu sau đó mới : “ mẫu hậu rất nhớ các con, Yến nhi hãy hàn thuyên với mẫu hậu , Trẫm có lời muốn với Thư Du, Thư Trân cùng Thụy Húc ở hậu điện chờ.”




      Mục Thư Yến lúc này mới vừa khóc vừa cười, lại đầy trong lòng tràn đầy hi vọng nhìn Mục Thư Du rồi mới cùng Tưởng thị ra ngoài, khi ngang qua Mục Thư Du, Tưởng thị khỏi giữ nàng lại : “Thư Du, mẫu hậu biết con chịu ít khổ, nay con có hoàng tử rồi nhất định sau này phải sống cho tốt. “




      Mục Thư Du gật đầu,Tưởng thị nửa ngày mới buông tay nàng ra, thở dài .




      “Con có biết vì sao Trẫm cho người ngăn trở con mang binh vào thành?” Sau khi đợi Tưởng thị cùng Mục Thư Yến rời , Mục Ngôn Thân lại cho thái giám, cung nữ lui ra ngoài hết, sau đó mới mở miệng hỏi Mục Thư Du.




      “Nhi thần biết.”




      “Thư Du, Trẫm nghĩ tới con lại có nhiều mưu lược thủ đoạn như thế, càng nghĩ tới Tần Thừa Thích có thể nhất thống thiên hạ, đều nhờ công lao cua con, hôm nay mục đích con tới Trẫm biết rất , đại quân Tần Thừa Thích chỉ sợ đến biên giới Ngọc Phù quốc lâu rồi!”




      Mục Thư Du thấy Mục Ngôn Thân nhìn thấu tình hình, cũng hề suy nghĩ niều, thẳng: “Phụ hoàng nếu mọi việc, biết người có tính toán gì ?”




      “Tính toán? nếu Trẫm chủ động tiếp nhận đầu hàng, đại quân Tần Thừa Thích lập tức đánh vào công thành, Trẫm còn có thể có phương pháp khác sao? Trẫm chỉ muốn hỏi chút, con thân là huyết mạch của Mục thị, nay lại muốn giúp Hòa Hi hủy diệt cơ nghiệp Ngọc Phù, mặc dù tương lai con lên làm Hoàng hậu, lương tâm con cắn rứt sao ?” Mục Ngôn Thân rốt cuộc cũng nổi cơn thịnh nộ, lớn tiếng chất vấn Mục Thư Du, hung hăng vỗ mạnh vào bàn.




      Mục Thư Du bị khí thế của Mục Ngôn Thân làm nàng hoảng sợ, chỉ giọng : “Nhi thần sớm là tội nhân Ngọc Phù quốc, Tứ Thủy trấn bị tàn sát, lúc đó phụ hoàng phải định tội con sao? Lần này con đến chỉ là muốn khiến dân chúng Ngọc Phù vì chiến tranh mà chịu tai ương, phụ hoàng nếu như có biện pháp khiến cho dân chúng phải chịu cảnh lầm than, nhi thần nhất định khuyên người câu. Huống hồ phụ hoàng nếu chủ động thoái vị, Tần Thừa Thích đồng ý với con động đến Mục thị, cũng bảo toàn tính mạng Mục thị, con tận lực, còn nữa lúc trước phụ hoàng đưa nhi thần đến Hòa Hi quốc, người có từng băn khoăn Thư Du qua đó sống hay chết hay ?”




      Mục Ngôn Thân ngây ngẩn cả người, trước mắt Mục Thư Du bậy giờ hoàn toàn khác xa với công chúa Ngọc Phù yếu đuối năm đó, hoàn toàn như người xa lạ: “Con..., Tứ Thủy trấn là con cam tâm thay Trẫm gánh chịu tội, như thế nào con cũng là con cháu của Mục thị, sao lại có thể trơ mắt nhìn Ngọc Phù quốc nước mất nhà tan!”




      Mục Thư Du cười : “Phụ hoàng, sở dĩ con nhắc tới chuyện Tứ Thủy trấn, là muốn cho phụ hoàng hiểu , phụ hoàng sớm có khả năng cai trị rồi, chẳng những thể bảo hộ thần dân, còn yếu đuối đến mức chỉ có thể cho cái yếu đuối chịu tội, phụ hoàng cảm thấy Ngọc Phù quốc có thể cùng Nham Chích quốc chống lại Hòa Hi sao? Bây giờ Nham Chích, Xuyên Khúc, Kỷ quốc, Thanh Dương thậm chí cường như Đông Thịnh quốc, các nước đều đầu hàng hết rồi, phụ hoàng còn nhìn thấu sao?”




      Mục Ngôn Thân chậm rãi ngồi xuống ghế, vết chân chim mắt , trông già rất nhiều, khỏi cười khổ: “Trẫm nuôi nữ nhi tốt lại biết giữ, ban đầu là Trẫm có mắt nhìn, đáng tiếc con phải nam nhi, nếu Ngọc Phù có thể giao cho con rồi. Con xuống , cùng mẫu hậu đệ muội trò chuyện. Trẫm, xin hàng!”




      Mục Thư Du nghĩ tới Mục Ngôn Thân lại nhanh đáp ứng như vậy, chủ động thoái vị chấp nhận đầu hàng, đối với vị hoàng đế mà đây là quyết định vô cùng gian nan, tuy có chút ngoài dự đoán, nhưng ngẫm lại Mục Ngôn Thân có giãy giụa nữa cũng vô dụng, chi bằng quyết định như vậy, bảo toàn an nguy của dân chúng.




      Mục Ngôn Thân chủ động đầu hàng, Mục Thư Du liền lập tức phái người tới biên giới Ngọc Phù truyền tin cho Tần Thừa Thích, Tần Thừa Thích rất bất ngờ, Mục Thư Du lại lập công lớn nữa rồi, vì thế hạ lệnh lên đường, đại quân Hòa Hi tiến quân thần tốc đến lãnh thổ Ngọc Phù quốc.




      đến 5 ngày đại quân Hòa Hi đến ngoài thành, Tần Thừa Thích chỉ ngồi chiến mã của mình ở ngoài thành chờ Mục Ngôn Thân quy hàng, nhưng chờ nửa ngày chỉ thấy có thấy Mục Thư Du cùng tỷ muội Mục Thư Yến.




      “Thần thiếp gặp phụ hoàng, Ngọc Phù quốc nguyện quy hàng Hòa Hi, hoàng tộc Mục thị đều đợi ở hoàng cung Ngọc Phù chờ Hoàng thượng đến.” Mục Thư Du hiểu, Mục Ngôn Thân muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng này, cho nên mới muốn đến nghênh đón.




      Tần Thừa Thích tự nhiên cũng ngầm hiểu: “Vất vả cho ái phi. “ xong liền cưỡi ngựa khom lưng ôm lấy Mục Thư Du, kéo nàng lên đặt nàng ngồi trước ngựa cùng mình cưỡi lưng ngựa, Mục Thư Yến nhìn hai người , cắn môi lại rồi cho tiểu thái giám hầu hạ lên xe ngựa.




      đường tới trước thành hoàng cung Ngọc Phù, dân chúng trong thành im lặng quỳ sát nghênh đón, vào đến cửa cung, Tần Thừa Thích mới dừng ngựa nhìn lên, hàng bậc thang trải dài.




      Chỉ thấy Mục Ngôn Thân cùng Tưởng thị đứng ở phía trước, phìa sau là hoàng tử Mục Thụy húc cùng công chúa Mục Thư Trân cùng con cháu hoàng thất, tất cả đều tập trung tại đây, Tần Thừa Thích thấy tình cảnh này vẫn chưa cất tiếng, chỉ là đưa tay đặt lên thắt lưng Mục Thư Du.




      “Tần Thừa Thích, hôm nay Trẫm phải tiếp nhận đầu hàng Hòa Hi quốc, Trẫm là vì dân chúng Ngọc Phù chịu chiến được cảnh con dân của trẫm chịu cảnh lầm than nên mới bằng lòng đứng ở chỗ này. Trẫm thẹn với tổ tông, hủy hoại trăm năm cơ nghiệp Ngọc Phù, Trẫm sợ chết, càng muốn sống để hổ thẹn với tổ tông, nhưng trẩm thể để cho ngươi hủy tâm huyết Mục thị! Mục Thư Du, Trẫm hề nhận ngươi là công chúa Ngọc Phù, ngươi cũng xứng làm tiếp con cháu cua Mục thị, nhưng trẫm cũng cám ơn tấm lòng của ngươi, muốn dân chúng Ngọc Phù chịu khổ, Trẫm ở dưới cửu tuyền cũng cảm kích ngươi!”




      Mục Ngôn Thân vừa xong liền xoay người vào nội điện, thành viên hoàng tộc cũng đều theo vào trong.




      “Thư Du, mẫu hậu chăm sóc tốt cho con, từ nay về sau con hay tự chăm sóc tốt cho mình cùng đứa , mẫu hậu xin lỗi!” Tưởng thị vài bước đột nhiên xoay người khóc nhìn Mục Thư Du cao giọng .




      Mục Thư Du choáng váng, lệ rơi đầy mặt, nhìn cả dòng họ Mục thị vào nội điện, lâu dau liền thấy ánh lửa thoát ra, lúc này nàng mới phản ứng kịp, những người xung quanh và nàng đều muốn đến đó cưu người, nhưng nàng vừa muốn nhảy xuống ngựa lại bị Tần Thừa Thích ôm lấy.




      “Phụ hoàng! Mẫu hậu! Chờ nhi thần!” Lúc này Mục Thư Yến sớm từ trong xe chạy vọt ra, chạy thẳng lên bậc thang.




      “Thư Yến, đừng làm chuyện điên rồ, mau trở lại!” Mục Thư Du gấp gáp hô to.




      Chạy đến nửa đường Mục Thư Yến nghe Mục Thư Du kêu nàng ta, nàng ta xoay đầu lại thê lương cười: “Trở về? Tỷ tỷ muội có thể về chỗ nào? Tỷ tỷ còn biết sao, sau khi Tần Thừa Thích đem hậu cung thanh trừ, Hiền phi bắt đầu thỉnh ý chỉ chuẩn bị dẫn theo các phi tần khác ra cung nhập tự tu hành, trong hậu cung Hòa Hi sớm còn ai có thể uy hiếp địa vỉ của tỷ tỉ rồi, lần này muội theo tỷ tỷ đến trong lòng có dụng ý, muội sớm dự đoán được có hôm nay. Bất quá muội muốn đa tạ tỷ tỷ có thể cho muội cùng phụ hoàng mẫu hậu đoàn tụ, cẩn thận ngẫm lại Ô Nhạc Song và các nữ nhân kia cũng sớm nên tỉnh ngộ, tỷ tỷ hãy bảo trọng!”




      Nhìn Mục Thư Yến cố chạy về hướng chính điện, Mục Thư Du cũng nhịn được nữa, dùng sức muốn tránh cái ôm của Tần Thừa Thích, nàng muốn cứu Mục Thư Yến: “Chàng buông ra! Buông thiếp ra!”




      “Thư Du! Bọn họ đem cửa điện khóa lại nàng có cũng vô dụng, nghe lời trẫm!” Tần Thừa Thích ở ngựa gắt gao ôm Mục Thư Du, cho nàng thoát.




      “Vì sao chàng cản muội muội thiếp, vì sao cho người cứu hoả, vì sao ?” Mục Thư Du chính mắt thấy Mục Thư Yến chạy vào biển lửa, nhìn đám cháy lớn bốc lên bầu trời xanh, cảm nhận được lượng nhiệt ùa vào mặt, khỏi khàn giọng chất vấn Tần Thừa Thích.




      “Thư Du, phụ hoàng và người thân của nàng lòng muốn chết, nếu trẫm cứu họ,bọn họ cũng còn tôn nghiêm để sống đời này, đối với phụ hoàng nàng mà sống như vậy so với cái chết còn thống khổ gấp vạn lần. Về phần Thư Yến Trẫm truy phong nàng ta, nàng hãy tôn trọng nàng ấy !” Tần Thừa Thích ôm Mục Thư Du vào trong ngực, híp mắt nhìn về đám cháy lớn, khi thấy Mục Ngôn Thân dẫn theo người hoàng tộc đứng tại trước cửa cung điện, trong lòng có dự cảm, cho nên mới cảnh giác Mục Thư Du, hành động Mục Thư Yến tuy nằm ngoài dự liệu, nhưng là vẫn có thể xem là kết cục tốt, bằng sau khi hồi cung chỉ cần Mục Thư Yến tồn tại ngày, cùng Mục Thư Du vẫn có ngăn cách, đó mới là việc khó giải quyết nhất, tuy bây giờ Mục Thư Du đau lòng, nhưng tương lai lại có thể cùng phu thê liền tâm.




      Mục Thư Du là khóc đến thần chí , còn cố giãy giụa, cuối cùng té xỉu trong ngực Tần Thừa Thích.




      “Sau khi trải qua việc tự thiêu, Tần Thừa Thích an bài cho Mục thị hài cốt hậu táng cẩn thận, Mục Ngôn Thân truy phong Trung Liệt hầu, Mục Thư Yến truy phong Kính quốc phu nhân, Ngọc Phù quốc thành Hưng Thành, giải quyết tốt mọi chuyện.” Tần Thừa Thích sau khi hạ chỉ ý, liền giục ngựa dẫn theo trọng binh khắc cũng dừng gấp rút lên đường hướng về Hòa Hi quốc, mang Mục Thư Du rời khỏi Ngọc Phù.




      Sau 3 tháng, Tần Thừa Thích chính thức tuyên bố nhất thống thiên hạ, lập Hòa Hi quốc, sửa quốc hiệu thành Thuận Đức, đồng thời hạ chỉ lập Trung Liệt hầu trưởng nữ Mục Thư Du, cũng chính là biểu muội của thừa tướng Bạch Quảng Thanh làm hậu, chuẩn bị đại điển Đế - Hậu cùng phong.




      Từ xưa đến nay chưa bao giờ có chuyện Đế - Hậu cùng phong ngày, đây là việc hết sức quan trọng, văn võ bá quan trong triều lại thương nghị lần nữa, bữa lễ phong Đế - Hậu này nhất định phải dễn ra cách lộng lẫy uy nghiêm.




      “Tiếp qua 3tháng, Trẫm sắc phong Quân Hạo làm Thái Tử, có được ?” Tần Thừa Thích mặc long bào mới tinh càng khiến tuấn cao ngất, nhìn về phía người bên cạnh, Mục Thư Du mặc hoàng bào mũ phượng khiến bản thân nàng trông diễm lệ Vô Song, thấp giọng cười hỏi.




      “ Thần thiếp tạ Hoàng thượng ân điển.”




      Mục Thư Du rũ mắt nhìn đại thần quỳ cả trước điện, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, trong đầu ngừng thoáng hình ảnh Mục Thư Yến, Ô Nhạc Song, Thục phi, Kỷ Tư Nguyệt, Cao Y San, Bạch Tử Nhược, còn cả Hoàng hậu quá cố, ngày đó ai cũng cuồng dại giao phó tấm chân tình cho Thừa Thích, nhưng ai trong số đó cũng bao giờ chiếm được tình của chàng mà còn phải chịu thống khổ mất cả tính mạng. Mặc dù Văn phi sống sót, Hiền phi cùng những nữ nhân khác phải sống độc suốt quãng đời còn lại, mà mình lại từ vị trí Hoàng Thái phi lên mẫu nghi thiên hạ, là tạo hóa trêu người!




      “Trẫm sớm , giữa trẫm và nàng là địch thể phu thê*(phu thể tri kỷ), Trẫm cần mình nàng thôi, lỗi lầm trước đây thể vãn hồi, sau này Trẫm để cho nàng thương tâm, tương lai Quân Hạo đương nhiên kế thừa ngôi vị hoàng đế.” Tần Thừa Thích nắm tay Mục Thư Du, ở bên tai nàng thấp gọng bày tỏ tiếng lòng, nhất thời kích động xưng hô cũng hỗn loạn lên.




      Có thể khiến đấng quân vương như Tần Thừa Thích hạ mình thừa nhận lỗi lầm với nàng, chứng tỏ tâm ý đối với nàng là lòng, vì thế Mục Thư Du than : “Chàng cần nhiều lời, từ nay về sau thiếp và chàng tự kiểm soát lẫn nhau. Lại ngoài Quân Hạo ra chàng cũng chẳng còn ai để lập thái tử nữa, nếu chàng lừa dối thiếp, đừng có trách thiếp tâm tư ác độc, thiếp tuyệt đối tha cho những nữ nhân kia!”




      Nhìn trong mắt Mục Thư Du lộ ra ý cười, Tần Thừa Thích lúc này mới triệt để yên tâm : “ có người khác, nàng chính là người ở bên Trẫm suốc cuộc đời này.”




      Mục Thư Du nghe xong lời này, rồi tươi như hoa, chọc Tần Thừa Thích dời mắt được.




      “Khụ.” Vu Trung nhàng ho tiếng, Đế - Hậu ân ái đương nhiên là tốt, nhưng mọi người còn quỳ trước vạn tuế, thiên tuế, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu lại tình chàng ý thiếp, đại điển còn chưa xuống tiến hành nha?




      Tần Thừa Thích lướt mắt lườm Vu Trung chút, thấy Vu Trung sợ tới mức lập tức cúi đầu mới trầm giọng gọi quần thần đứng lên, Tần Thừa Thích cùng Mục Thư Du dắt tay tế trời.




      Đại điển diễn ra cho đến lúc hoàng hôn mới thực kết thúc, sau Tần Thừa Thích cùng Mục Thư Du cùng nhau lên hoàng thành, để vạn dân kính bái.




      “Hoàng thượng vạn tuế!”, “Hoàng hậu thiên tuế!” Tiếng động như núi hô sóng thần vang bên tai dứt, lúc này Mục Thư Du cũng kích động vạn phần, tự chủ ngẩng đầu, vừa lúc thấy ánh mắt thâm tình của Tần Thừa Thích nhìn nhìn, hai người tay nắm chặt tay nhìn nhau cười.




      Tác giả có lời muốn : trong chốc lát lại có cái phiên ngoại rồi kết thúc.



      Last edited: 24/12/19
      Dang Du San, Kimanh1257, Dinhloan16 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      ☆, chương 88 toàn văn kết thúc


      Sau khi đại điển phong Đế - Hậu kết thúc, lại quá 3 tháng, Hòa Hi Thuận Đức đế cùng Hoàng hậu Mục thị phong Quân Hạo làm Thái Tử là thêm lần tổ chức đại điển phong thái tử, sau mọi người đều ngóng trông Hoàng hậu lần nữa có thêm long thai, cho Tần thị có nhiều con cháu.


      Bởi vì sau khi Ngọc Phù quốc bị diệt, hậu cung phi tần cho dù có tự nguyện hay tất cả đều phải lãnh chỉ ra cung tu hành, mà Hoàng thượng cho đến nay vẫn chưa thêm quý phi nào, đây là tình thế mà mọi người bao giờ ngờ đến? Chỉ sợ là Hoàng hậu muốn chuyên sủng, tuy chúng thần tuy đối với chuyện này rất bất mãn, nhưng lại người dám thượng tấu lập thêm hậu cung, văn có thừa tướng Bạch Quảng Thanh, võ có trấn quốc đại tướng quân Phạm Thành Trí, hai người này còn có ý kiến làm gì đến lượt quần thần! Huống hồ hai vị này đều là thân thích bằng hữu của Hoàng hậu, bởi vậy mọi người chỉ có thể đem hi vọng vào Hoàng hậu !


      Ba năm sau, Hoàng hậu vẫn chưa có hỉ, thế là trong triều bắt đầu đồn đãi, năm đó Hoàng hậu ở bờ sông Vân Thủy lập mưu dùng độc giết chết hơn mười vạn người Đông Thịnh quốc, cho nên khí quá nặng, tuy có công nhưng lại thể có long chủng.


      Mục Thư Du đương nhiên biết, bởi vì năm đó nàng uống thuốc giải độc nên ảnh hưởng đến thân thể, nàng cũng từng hỏi qua Tần Thừa Thích, nếu như sau này nàng thể mang thai sao? Tần Thừa Thích nhàng trả lời: “Nàng và trẫm có thể có đứa coi như ông trời thương xót cho chúng ta, sao lại còn biết đủ chứ. Chẳng qua Trẫm chỉ lòng với Hoàng hậu thôi, nhưng tương lai Quân Hạo kế vị thể lại như thế, cần nạp nhiều nữ nhân trong hậu cung cho nó, đến lúc đó kính xin Hoàng hậu thông cảm.”


      Mục Thư Du nghe xong chỉ cười mà , nàng và Tần Thừa Thích hai người phu thê ấn ái như thế này là chuyện dễ, sao lại còn hy vọng xa vời Quân Hạo cũng giống nàng được, con cháu có con cháu phúc !


      Từ đó, Hòa Hi khai quốc Hoàng Đế Tần Thừa Thích chỉ có trai , vẫn chưa lại nạp phi tần khác người đời thấy vậy đều Đế - Hậu tình thâm, là giai thoại ngàn năm được ca tụng.


      ( toàn văn xong )


      Tác giả có lời muốn : bộ truyện cổ đại này viết đứt quãng viết gần 11 tháng, nay kết thúc coi như cũng hoàn thành tâm nguyện, mọi chịu cực rồi.
      Dang Du San, Kimanh1257, Kỷphong23 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Xong rồi nhé các nàng! cuối năm, nhà bao việc nên tớ chẳng làm pic nữa! tớ lại lặn đây!!!
      Chúc các nàng giáng sinh và năm mới vui vẻ, an lành!
      Dang Du San, michellevn, baoyeubaoyeu6 others thích bài này.

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Chúc người lấp hố @levuong và người đào hố @Haruka.Me0 giáng sinh an lành + 1 năm mới có nhiều điều mới, vui vẻ nha :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      levuong thích bài này.

    5. tuighetlam

      tuighetlam New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      Hic...giờ mới lọt hố này và đau lòng phát phải đọc 1 nửa đoán 1 nửa vì pic error...huhu...
      AELITA thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :