1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Boomhatdi

      Boomhatdi New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5
      Truyện hay lắm nàng ưi~~ Hóng chương mới\○▪○/ fighting girl!!!!:hoho:
      1900 thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      11. Chương 11: Giảo giảo công tử
      *Giảo giảo: vừa quyến rũ vừa xảo trá



      Mưa rơi rả rích cả đêm. Giọt mưa rớt xuống từ mái hiên, bắn vào phiến đá xanh, tiếng tí tách vang vọng, càng lên tĩnh lặng trong viện. Thời tiết như vậy dễ dàng có giấc ngủ sâu. Ngày mới tới, trời bỗng đổ mưa tầm tã. So với mưa bụi thường thấy ở Giang Nam, lần này vừa vội vã lại vừa dày đặc, giống như bức họa màu thiên thanh bị vẩy nét mực, mờ mịt khó đoán.
      *Thiên thanh: màu xanh da trời

      Bên cửa sổ, Khương Viện ôm chăn ngồi chồm hỗm giường, nhìn bầu trời tối sầm xuống, nhịn được phỏng đoán.

      Mưa rơi như vậy, có lẽ người nọ tới a?

      Mãi cho tới buổi trưa, nhuyễn kiệu đỉnh sắc chàm được nâng tới tận cửa phòng khách. Tất cả nữ quyến nội trạch đều đứng dưới mái hiên nghêng đón, Khương Viện đứng phía sau, cuối cùng cũng thấy được thế tử phủ Triệu Quốc công nổi danh thiên hạ, rốt cuộc là dạng nhân vật thế nào.

      Cửa kiệu được mở ra, người bên ngoài mở chiếc dù giấy, khom người vén mành kiệu, liền thấy nam tử bên trong bước ra. người khoác bộ áo lông cáo, đôi ủng đen như mực cùng vạt áo rung động, giẫm xuống mặt đá ẩm ướt, lúc này mới thấy đầu chậm rãi ngẩng lên.

      Nam tử mày kiếm tuấn, mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi nhíu. Làm người ta phát sáng là đôi con ngươi, thâm sâu khó tả, sáng ngời giữa màn mưa, làm Khương Viện nghĩ tới miệng giếng cổ ở góc tường phía đông, chỉ nhìn liền khiến người ta sa vào trong đó.

      Người bước tới thềm đá liền đứng lại, quận thủ đại nhân dẫn theo mấy vị gia tiến lên đón tiếp.

      Quản đại nhân trước, thể hưng sư động chúng bên ngoài, quá rêu rao. Cứ coi như khách nhân bình thường tới nhà mà tiếp đãi. Dù như vậy, quận thủ phủ từ xuống dưới đều dọn dẹp lượt, đồ đạc đều được đổi mới, nóng lòng chờ đợi hơn hai canh giờ tới lúc này.

      Người nọ hơi gật đầu, lên từng bước. Bóng người dưới mái hiên, như trăng sáng giữa trời, toàn thân như được mạ tầng ánh sáng, chiếu bốn phía rực rỡ. Dáng người như vậy, tuyệt thế gì sánh được.

      Nam tử giơ tay, cận thị liền nhanh chóng thoát áo lông bên ngoài. Bên trong là bộ tố bào đen huyền, đai lưng mặc ngọc. Tay áo lay động, liền truyền ra mùi hương nhàn nhạt, càng làm nổi bật phong thái thanh lãnh của .

      ràng vẫn là thiếu niên, khí độ lại siêu nhiên trác tuyệt, làm người trông thấy khiếp sợ.

      Kinh sợ ban đầu qua , Hứa thị thu liễm tâm thần, mang theo mọi người hành lễ. Là đại lễ trang trọng nhất của thế gia.

      Đôi tay Khương Viện đặt ở trán, quỳ xuống lâu. Mưa dầm bên ngoài khiến cho phiến đá dưới chân càng lạnh lẽo, đầu gối ai cùng đều mảng ớn lạnh.

      Tầm mắt lúc này, chỉ còn đôi ủng đen được thêu tinh xảo. Đây là lần đầu tiên, Khương Viện cảm nhận được cái gọi là ‘quyền quý’, áp lực đè nặng xuống vai nàng, nửa phần đều chống lại được.

      Ánh mắt Cố Diễn đảo qua, tầm mắt tơi xuống người thứ hai bên cạnh Hứa thị. Nữ tử búi tóc cài cây trâm ngọc, tua dài tới tận tóc mai, gần sát với khuyên tai phỉ thúy khúc xạ lên làn da nõn nà. Thân hình xinh, sống lưng thẳng tắp. Yên tĩnh phủ phục mặt đất, hai tay đỏ ửng lộ ra dưới tay áo, so với mặt đất, càng lộ ra da thịt oánh nhuận hơn ngọc.

      Nhìn nàng lát, mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt lên tiếng:

      “Phu nhân cần câu nệ như vậy.”

      Tiếng hơi khàn, ánh mắt thanh minh, nhìn quanh mọi người, dù lời quạnh quẽ, lại lộ ra thất lễ. Dù là giọng điệu mệnh lệnh, từ miệng ra, cũng có cảm giác ‘nên là như vậy’.

      Được lệnh đứng dậy, Khương Viện vẫn quy củ giữ hai tay trước người, mí mắt hạ thấp, dừng ở vạt áo , khắc cũng rời.

      Theo phong tục phía bắc, danh môn vọng tộc đều gọi chủ mẫu đương gia làm phu nhân. Nơi chốn Giang Nam, lại là tập tục xưa của tiền triều, đều gọi là thái thái.

      Người này gia học uyên thâm, tất nhiên biết khác biệt trong đó. Biết mình ở nơi nào, cũng chịu nhập gia tùy tục, có thể thấy được phải kẻ dễ chuyện.

      Thời điểm này, tới phiên mấy nương trong phủ tự tiện chen vào điều gì, Hứa thị lần lượt gọi từng người tiến lên, quy quy củ củ mà ra mắt, uốn gối chào phúc lễ. Nếu thế tử gia mở miệng, nương tuyệt đối thể trước.

      khí nặng nề như vậy cho tới nương cuối cùng, Hứa thị liền kêu Đào mẹ dẫn các nàng tới hậu viện. Khương Viện xoay người, khóe mắt thoáng nhìn liền thấy người kia phóng ánh mắt sang, phân được hỉ nộ, chỉ đôi mắt đen thanh lệ.

      Hoặc là trải qua kinh nghiệm lần đầu như vậy, đường về, mấy người đều trầm mặc. Tam nương Khương Chi vỗ vỗ ngực, sắc mặt tốt lắm. Cái trán toát ra tầng mồ hôi mỏng, lúc này mới dám lấy khăn ra lau nhè . Hiển nhiên bị dọa bởi dáng vẻ của vị thế tử quốc công phủ này.

      Khương Nhu thở hơi, tới bên cạnh Khương Viện, lôi kéo ống tay áo nàng, bộ dáng sống sót sau đại nạn. “Thất muội muội, người mới vừa rồi, đáng sợ.” Cũng phải tới mặt mày của , mà là cái liếc mắt của , phảng phất như trời sinh liền cao hơn người ta bậc.

      Khóe miệng Khương Viện giật giật, cười miễn cưỡng.

      Là dọa người. Dọa người hơn còn ở phía sau cơ.

      muốn tránh thoát lôi kéo của nàng, lại nghe tiếng gọi to duyên dáng phía sau, là cửu nương Khương Nhiễm, nhất thời để ý, suýt nữa vấp ngã bên bồn cảnh san hô. May mà nha hoàn bên người nàng lanh lợi, vội vàng đỡ người.

      “Hôm nay có khách quý tới, nương vẫn là giọng chút.” Đào mẹ vui nhăn mày lại, đối diện với đôi mắt kinh hoàng vô thố của Cửu nương, bất đắc dĩ lắc đầu.

      nương trong phủ nhất, mới bảy tuổi, khó trách chịu được toàn thân quý khí của thế tử gia. Trong mắt Đào mẹ, cũng chỉ có thất nương gặp việc sợ hãi, là cấp thể diện cho phu nhân.

      Lại biết việc quan trọng cỡ này, thất nương cũng sớm biết trước. Chuyện trước mắt, nàng chưa có phương pháp đối phó, cũng chỉ có thể mặc cho đối phương sai khiển, sớm chút chấm dứt cọc phiền toái này.

      Bữa tiệc bày trong chính sảnh, ở giữa có bức cẩm bình hoa điểu. Phía trước chủ và khách đều vui vẻ, nâng ly cạn chén. Trong phủ còn mời nhạc sư đánh đàn trợ hứng. Cầm khúc rất tao nhã, ngẫu nhiên có điệu hát dân gian nơi Yến Kinh, ràng Hứa thị tốn ít tâm tư.

      Phía sau, Hứa thị và vài vị nương ngồi vây quanh bàn tiệc, nô tỳ đứng vây quanh phía sau. Trái ngược khí đằng trước, nơi này rất an tĩnh, ngẫu nhiên mới có tiếng thìa chạm vào chén bát giòn tan.

      Khương Viện dùng đũa phỉ thúy, chén bằng ngọc, tiếng nhạc dừng lại, có thanh truyện truyền lại.

      “Tại hạ thấy mấy vị gia trong phủ đều học tại thư viện. Lại là thư viện nào?” Quá nửa yến tiệc, Quản Húc cầm chén rượu, dường như lơ đãng nhàn thoại việc nhà.

      Khương đại nhân nghe vậy, liền nhìn qua bàn khác. Đại gia Khương Nam, nhị gia Khương Dục đều tuấn tú lịch , tự nhiên hào phóng. Chỉ có tam gia Khương Quả thứ xuất ngồi trong góc, bị nhiễm phong hàn lâu nên thân hình mảnh dẻ, sắc mặt tốt lắm.

      ra xấu hổ, coi như miễn cưỡng tiến nhập thư viện Hương Sơn phía tây thành. Vẫn nhờ chưởng viện đại nhân xem mặt lão phụ trong nhà, mới nhận mấy cái nên thân này.”

      Khương đại nhân chuyện khiêm tốn, ánh mắt rơi vào con cả và con thứ, có chút vui mừng.

      Quản Húc cầm quạt xếp trong tay, gõ vào lòng bàn tay trái. Quay đầu nhìn thế tử vẫn luôn gì. Chỉ thấy vị này trước sau như , uống rượu. Tay cầm chén trà xanh, thấy nhìn tới, gật đầu.

      Khương đại nhân biết dụng ý của chủ tớ hai người. thầm nghiền ngẫm, lại thấy vẻ mặt Quản đại nhân ôn hòa, cười chuyện:

      “Thư viện Hương Sơn ở địa giới Ký Châu, tính ra có chút danh vọng. Nếu đặt ở bên ngoài, cũng là gì. Tại hạ cũng có vị đệ tử, dạy học ở Lộc Sơn thư viện. Ta xem mấy vị gia trong phủ, đều có dáng vẻ đường đường, bụng đầy thi thư, có thể bồi dưỡng. Hơn nữa, Lộc Sơn thư viện cũng giáo dưỡng nữ tử. Vài vị lão sư đều có nhân phẩm xuất chúng, là nữ quan được thả ra khi tới tuổi ở trong cung. Nếu Khương đại nhân chê, tại hạ lại có lòng người tài, liền viết phong thư tiến cử.”

      xong, mở quạt xếp, bóng quạt lay động, kiên nhẫn chờ người phục hồi tâm thần.

      tới Lộc Sơn thư viện, cũng sợ Khương Cùng này, quận thủ phủ đáng kể, hồ đồ đáp ứng.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đợi nàng mãi!
      1900 thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      12. Chương 12: Công tử ngọc khu



      Lộc Sơn thư viện!

      Quận thủ đại nhân có phản ứng thế nào, Khương Viện còn biết. Nhưng Hứa thị ngồi nơi đó, cùng với ngũ nương Khương Nhu, hai người mặt mày sáng rỡ, cả người đều có tinh thần vui vẻ.

      Tam nương Khương Chi biểu tình cẩn thẩn, thức ăn cũng dùng nhiều, mặt chỉ thiếu chữ ‘mau trở về phòng mới tốt’. Tự nhiên nghe lời này.

      Khương Nhiễm tuổi nhất, vừa bị Đào mẹ dọa sợ, lúc này còn nơm nớp lo sợ, thân mình co quắp, đầu cúi gằm lâu.

      Nắm bàn tay của nàng, Khương Viện vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nhìn thấy nàng sợ hãi ngẩng đầu liền cười trấn an nàng.

      Lúc này còn có thể cười được, Khương Viện đều cảm thấy khâm phục chính mình.

      Suy nghĩ vô số lần, cũng nghĩ tới đối phương ra chiêu này, quả rất hào phóng, trước cho quận thủ đại nhân cái bánh vừa lớn vừa ngọt ngào.

      Giảng dạy của Đại Chu, phân biệt trường lớp tư thục và thư viện quan học.

      Trường tư thục chỉ mời tây tịch dạy học trong nhà. Mà quan học, lại chỉ dành cho đệ tử quyền quý mới có thể theo học! Học sinh đều ở lại học xá, tháng được nghỉ khoảng năm ba ngày.

      Vài vị gia của quận thủ phủ đều theo học ở thư viện Hương Sơn, nơi cũng chỉ tính là quan học tầm thường, lại hơn rất nhiều với trường tư thục. ràng, quan viên của Đại Chu đều được lựa chọn nhậm mệnh, chỉ “Cử hiền” “Hiếu liêm” hai đường.

      Cử hiền, là tài cán tự thân, đạt được coi trọng của đại quan trong triều, dựa vào nhân mạch dìu dắt mà leo lên.

      Hiếu liêm, lại là con đường bàng môn tả đạo, còn gọi là đường tắt, chỉ cần bỏ ra số tiền là có thể xin được cái chức tiểu nha. Đừng xem thường mấy vị nha dịch hạng bét này, tuy bổng lộc cao, lại có nhiều đặc quyền. Ít nhất cũng hơn mảng lớn so với các bá tánh dân thường.

      Lúc này nhắc tới Lộc Sơn thư viện, là chuyện lớn đáng để suy ngẫm.

      Gia thế cũng phân ba bảy loại, tự nhiên con cháu các gia tộc sinh ra cũng phân sang hèn. Giống như dòng dõi của quận thủ phủ, có thể được vào học tại thư viện Hương Sơn coi như là nhìn mặt mũi của Khương lão thái gia.

      So với thư viện Lộc Sơn nổi tiếng xa gần ở Đại Chu này, biết bao nhiêu học sinh sinh khổ sở đều tìm được con đường để vào học tại đây, thư viện Hương Sơn cũng chỉ có thể coi như “chỉ thường thôi’. thể so sánh được!

      Hai tay Khương Viện đặt đầu gối, thoáng nhìn qua Khương Nhu bên kia khẩn trương, đến các đốt ngón tay đều bị nắm trắng bệch, cũng liền giả bộ kinh hỉ theo, trong lòng ngăn được nặng trĩu.

      Trong thiên hạ này, chưa bao giờ có bữa cơm nào miễn phí cả. Quốc công phủ càng cho nhiều chỗ tốt, tự nhiên cũng muốn phải hồi báo tương đương.

      Mà lo lắng của nàng là, tự nhiên thế tử lại tới cửa, trừ bỏ tìm nàng thanh toán nợ cũ, có thể hay … Còn cùng Khương gia có chút liên quan nào đó mà mình ?

      “Quản đại nhân vừa , Lộc Sơn thư viện cũng thu nữ học sinh sao? Xin thứ cho hạ quan lậu quả văn, kiến thức hạn hẹp, trước kia chưa bao giờ nghe tới.” Tóm lại thân là quận thủ, kinh qua rèn luyện nơi chốn quan trường, Khương đại nhân thầm trấn định rất nhanh, vì vừa nghe tới tên tuổi Lộc Sơn thư viện mà đầu óc hỗn loạn, bỏ qua vấn đề mà mình thấy đúng.

      “Cũng trách Khương đại nhân biết. Là Nữ học quán, trong kế hoạch kiến lập. Giang Nam cách Yến Kinh mấy cái châu phủ, tin tức còn chưa truyền nhanh như vậy. Ước chừng còn đoạn thời gian nữa mới có tiếng gió. Nửa tháng sau, Lộc Sơn học viện bắt đầu tuyển các quý nữ để giáo dưỡng. Có hơn ba mươi danh nghạch, chỉ Yến Kinh thôi, cũng chiếm hơn nửa số này rồi.”

      Quản Húc lén lút liếc nhìn thế tự tĩnh tọa, toạc: Thế tử mệnh lệnh, đừng là Nữ học quán, chính là dỡ bỏ Lộc Sơn thư viện trùng kiến lại cũng có thể.

      Giám thị đại nhân của Lộc Sơn thư viện là môn sinh thời trẻ của Quốc công gia. Tự nhiên thế tử gì nghe nấy. Lại thành lập Nữ học quán, chính là ban ơn cho hơn nửa thế tộc của Yên Kinh, chuyện tốt bực này, ai cũng cản trở.

      Chẳng qua, việc này bắt đầu từ Quốc công phủ, đối với tin tức xây dựng lớp học cho nữ tử, hai đại thế tộc còn lại, Chu thị và U Châu quan thị, cũng theo tuyên dương bốn phía, ít ngày nữa lần lượt là Tứ Hải thư viện, Thái Bình học xã, có thêm lớp học cho nữ tử.

      Hiển nhiên là noi theo, cam lòng mình Cố thị giành mất tiếng thơm!

      Văn Vương thấy vậy tự nhiên vui mừng. triều, khâm thưởng mỹ danh cho thế tử Quốc công phủ Cố Diễn là “Công Tử Khu Ngọc”. Lại cho phép ngang hàng, cùng hưởng đãi ngộ của hai từ “Công tử” với mấy vị hoàng tử.

      Đại Chu này trừ thái tử ra, mấy vị hoàng tử còn lại đều được kính ngưỡng bằng xưng hô “Công Tử”. Ví dụ như, Tam hoàng tử-Công Tử Thành, là hoàng tử được Văn vương thương nhất, do Chiêu nghi nương nương sở sinh.

      Ngoài ra, còn có tứ hoàng tử Công Tử Đan, ngũ hoàng tử Công Tử Nghĩa.

      Hiệu Ngọc Khu, ý chỉ “Ngọc chất thiên thành, cơ khu vì ước”*. Khác biệt với phong hào của hoàng tộc, chỉ có chữ duy nhất, lại khen ngợi Cố Diễn có bề ngoài tuấn lãng, nhân phẩm quý trọng.
      *câu này khá khó, ta tìm rất nhiều diễn đàn đều có đáp án. Đợi hết 50c, xem xét lại hành văn lượt cho mượt hơn nhé các nàng :v

      Giữa ba đại gia tộc, chỉ có Triệu quốc công phủ đạt được loại vinh hạnh này, dụng tâm của Văn vương, thể là thâm sâu.

      Quản Húc nghĩ tới, sau khi Quốc công gia biết được việc này, chẳng qua là truyền tới phong thư. Thế tử xem xong, vẻ mặt có gì khác thường, viết thư hồi xong, lời đốt thư.

      Nghĩ tới quan hệ phụ tử hai người, Quản Húc có chút sợ hãi.

      bữa tiệc, Khương đại nhân cân nhắc nhiều lần, cuối cùng cũng đứng dậy, hướng người thiếu niên ngồi kia cúi đầu thi lễ, “Được thế tử và Quản đại nhân quý, hạ quan áy náy. Đại ân hôm nay, Khương thị tất khắc ghi trong lòng, dám quên.”

      Bộp tiếng trong lòng, Khương Viện ngồi thành bên trong cũng bị giật mình. Quả nhiên, lời này có ý nghĩa xa hơn.

      phải quận thủ phủ khắc ghi ân đức, mà là “Khương thị”. Lại nghĩ tới, đây có gọi là biểu trung thành?

      Khương thất nương đột nhiên phát giác, cha nàng đều xưng hô vị văn sĩ kia là “Quản đại nhân”. Từ đầu tới cuối, thế tử ở phía sau, hiển nhiên thân phận của Quản đại nhân phân cao thấp với cái vị mỹ nam tử nhu kia, lại bị nàng lừa gạt, xua đuổi lưu loát.

      Bất luận như thế nào, chỉ tới tình hình trước mắt, Khương Viện nàng làm ra đại gì thế này!

      Tiệc rượu tan , các nương cúi đầu cáo lui. Xuyên qua hành lang, qua hai cửa viện.

      Bước chân Khương Nhu nhàng, con ngươi như thủy tinh sáng rỡ chói lọi. Khương Chi mệt mỏi phía sau, cuối cùng là Khương Nhiễm trầm mặc.

      Mấy người đều biết, trong yến tiệc có nhắc tới tư cách học tại Lộc Sơn thư viện, tất nhiên là chỉ hai vị nương con vợ cả. Khương Chi còn hảo, ít ngày nữa nàng nghị thân, xuất thân thứ xuất cũng thấy mất mát. Đáng tiếc, Khương Nhiễm, trong lòng hâm mộ nhưng lại thể quá giới hạn, cái mũi ê ẩm, trong lòng vừa đăng vừa chát.

      Nhìn nương con vợ cả thân y phục xinh đẹp. Ngũ tỷ Khương Nhu thêm vài phần hoạt bát, thất tỷ Khương Viện trước sau như , ôn hòa thủ lễ. Khương Nhiễm chín tuổi, ánh mắt dừng búi tóc chải cao cao của Khương Viện, con ngươi nhút nhát, lần đầu tiên cảm thẩy, so với vẻ mặt ngũ tỷ luôn lộ vui mừng, cái loại trầm ổn tự nhiên của thất tỷ như là mọi đều nắm chắc, làm đôi mắt nàng đau đớn sâu.

      Sắp tới ngã rẽ, mấy nương mang theo người của mình trở vệ viện. Ánh mắt Khương Viện nhìn Khương Nhiễm vẫn luôn rầu rĩ vui, chỉ trong chớp mắt, liền thu hồi, xoay người , lại là nụ cười nhàn nhạt có chút bất đắc dĩ.

      Bên ngoài mưa xuân dừng, sau giờ ngọ dần dần có ánh mặt trời. Khoảng như cao hơn, trời xanh mây, hoa cỏ trong đình viện cũng sống động lên, cành lá càng thêm tươi tắn.

      “Tiểu thư, ngài muốn nghỉ ngơi lát chứ?” Dỡ búi tóc cho nương, Lục Phù nắm lược trong tay, cẩn thận chải từng tia. “Tiểu thư, tóc ngài vừa đen lại dày, nuôi dưỡng tốt. Chính là ngọn tóc có chút cao thấp đều, rảnh rỗi sửa lại gọn gàng nhé.”

      Cầm lọn tóc xem xét, Khương Viện lắc đầu, “Ngày hôm nay vẫn luôn vội, trà cũng uống nhiều, nằm xuống lại thoải mái. Tóc còn ổn , tìm cái ngày trời trong, sửa lại sau. Gọi người mở cửa sổ lên, hít thở khí cũng hảo. Sáng sớm có mưa, ẩm thấp đến lợi hại, ngày hôm nay liền phơi khô mọi thứ .”

      Giang Nam là nơi ẩm ướt, thường xuyên phải đem đệm chăn phơi nắng.

      Khương Viện đứng dậy, đến giường gấm cầm quyển du ký, rảnh rỗi nàng đều xem vài trang, cũng thư thái được nỗi lòng. Mục đích của người nọ, chính là mượn cái danh Lộc Sơn thư viện để nàng làm việc .

      Chỉ mới nhặt sách lên, liền thấy tờ giấy Tuyên Thành sáng lên, con ngươi Khương Viện co rút, vừa lúc rơi xuống bên chân nàng, ngay cạnh làn váy xanh lam được thêu hoa.

      “Đây là tiểu thư luyện chữ?” Lục Phù muốn nhặt lên giúp nương, nghĩ tới nàng lại tự mình động thủ.

      “Bản cũ thôi.” Giọng vẫn như vậy, vẻ mặt như thường, nghiêng người giường.

      tờ giấy viết thư bình thường, mở ra xem, chữ viết cực tốt, nhìn biết là tay viết chữ có tài cán.

      Làm Khương Viện cảm thấy, chữ viết này tự nhiên phải là bút tích của thế tử. Hành văn quá lưu loát, mạch văn rất nặng, lộ ra tùy ý. Thế tử nhân vật như vậy, dễ dàng làm người ta nhìn thấu tâm cảnh qua chữ viết được.

      “Canh ba giờ Mùi, gặp tại đông sương.”

      Ít ỏi vài chữ, lại làm nàng dám lười biếng.

      Tới. Nghi hoặc vẫn luôn treo ở trong lòng, tổng muốn có giải đáp. Người kia có thể quỷ thần đều biết, từ bên ngoài tới, vào trong nội thất lại quen thuộc việc làm hàng ngày và nghỉ ngơi của nàng. Khương Viện cẩn thận xếp tờ giấy rồi cất vào trong túi tiền, thắt chặt.

      Nàng như mong muốn của đối phương, dù sao muốn cũng tránh được.

    5. Boomhatdi

      Boomhatdi New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :