1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Triệm Y

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Các chương tuần này ta bù vào tuần sau nhé Thân ái.
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đợi nàng mỏi mòn

    3. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      8. Chương 8: Tránh trời khỏi nắng!

      Mắt thấy đại lão gia tay xách chiếc lồng sắt, vừa vừa huýt sáo đùa chim tước phía xa. Đồng thị mặt mày xám xịt, nhìn theo bóng lưng nhổ nhổ nước bọt. Nếu nàng so đo mọi việc, chỉ bằng cái đức hạnh này của , mười mấy người thuộc đại phòng, còn có thể ăn uống tốt như vậy sao?

      Cõi lòng đầy tâm trở lại tây sương, vừa qua cổng sân cá chép, cửa viện mở rộng, tam nương Khương Chi được nha hoàn đỡ tản bộ ở đình viện.

      Quả nhiên là cái mỹ nhân! Cả hậu hoa viên màu sắc rực rỡ, lại thể so sánh với dáng người uyển chuyển, thướt tha lả lướt. Bộ dáng nũng nịu, giai nhân vừa quay đầu, muốn lại thôi, đến nàng còn thấy mặt đỏ tim đập.

      đôi mắt hẹp dài của Đồng thị nhìn chăm chăm vào Khương Chi, tâm tư linh hoạt. Mẹ đẻ nhà nàng có thứ muội gả tới quận Nam Dương, qua đó làm vợ kế Vi lão gia. Vị Vi lão gia này, mấy năm trước từng quyên bút bạc lớn, được triều đình cho cái chức vị ngoại viện nhàn tản. Trong nhà giàu tới chảy mỡ, vừa vặn thứ muội nàng sinh được tiểu nhi tử Vi nhị gia, cũng là tới thời điểm nên tìm thân gia(làm mai).

      Nếu có thể giúp Vi phủ thành việc hôn nhân này, cưới được tiểu thư dòng dõi thư hương như Khương Chi, đừng ba vạn, chính là ba mươi vạn lượng, Vi gia cũng chịu ra!

      Tuy Khương gia là thế gia nhà cao cửa rộng, về tình về lý, đều có khả năng thông hôn với thương nhân. Nhưng Khương Chi cũng chỉ là thứ xuất, thân thể ốm yếu đau bệnh, cũng khó sinh dưỡng. Chỉ cần nhắc nhiều lần trước mặt lão thái thái, lại cùng Vi gia bàn bạc, định ra việc hôn nhân trước tiên. Có việc hôn nhân này, nhị phòng cũng phải để ý tới mặt mũi của tam nương, mưu cái chức vị cho Vi nhị gia. Kể từ đó, chẳng phải là đôi đường đều đẹp? Nàng còn chiếm được tình cảm và thể diện, lại hướng Vi gia đòi tạ lễ.

      Đồng thị càng nghĩ càng hưng phấn, ôm tráp tiền vui rạo rực trở về phòng. Lúc này lại lòng cùng đại lão gia, hận thể lập tức khởi hành, nhanh chóng tìm lão thái thái thương lượng.

      Sau giờ ngọ, toàn thể mọi người trong phủ đều tới cửa chính đưa tiễn người đại phòng. Thập nhất nương khóc mê mang, hai mắt đẫm lệ, lôi kéo cánh tay Khương Nhu buông.

      Khương Viện dựa vào bên người Hứa thị, thấy Đồng thị cố ra vẻ, nhô đầu ra từ trong xe ngựa, phất tay chia tay với người đứng. Nhàn nhạt lườm cái, đứng im đáp lại.

      Đồng thị làm bộ làm tịch, mượn sức thân cận, cũng mất công Khương Nhu có nhẫn nại bồi nàng làm bộ làm tịch.

      Buổi tối quận thủ đại nhân hồi phủ, vốn nên tới sân Khúc di nương, lại vì có việc, chỉ nhìn cửu nương Khương Nhiễm, rồi vòng tới phòng Hứa thị.

      Đợi nô tì ra hết, Khương đại nhân dắt Hứa thị ngồi xuống sát mình. Ôm vai nàng, ngửi hương thơm ấm áp người Hứa thị, có chút tâm ý viên mã.

      “Tiệc rượu sắp tới, chuẩn bị sao rồi? Nếu nhân thủ đủ, cứ điều người từ ngoại viện.” Rút cái trâm cài đầu xuống, liền thấy đầu tóc đen bóng rối tung xõa xuống. Người trước ngực mặc cái áo ngắn, bộ ngực trắng thắng tuyết lộ ra non nửa, quang cảnh tuyệt đẹp hết sức.

      Hờn dỗi tựa vào trong lồng ngực , Hứa thị cẩn thận tất cả những an bài cho nghe. Hai người dựa vào chỗ, tình ý miên man, nghe xong chuyện đứng đắn này, Khương đại nhân sớm ngứa ngáy nửa người, ôm tới tịnh phòng súc miệng.

      “Đại nhân, còn có chuyện cần ngài ra chủ ý.” Thẹn thùng đỏ mặt, Hứa thị rốt cuộc chưa tới ba mươi, niên hoa tới độ, hiền thục kiều mỹ, khó trách có thể khiến quận thủ đại nhân đặt nàng trong lòng.

      “Mấy vị gia và nương trong phủ có cần phải tham gia?”

      Trong quận thủ phủ có đại gia Khương Nam, nhị gia Khương Dục, tam gia Khương Quả đều ở phía tây Thái Long quận, học tập tại Hương Sơn thư viện. tháng chỉ về nhà ba năm ngày, lúc này lại phải ngày được nghỉ.

      Nếu như thế tử tôn giá tới đây, cũng cần mấy cái tiểu nhân toàn bộ ra nghênh đón. Hứa thị liền muốn an bài người tới thư viện xin phép đón người về phủ. Còn có chút việc vặt này đó, cầu mấy nương trong phủ phải có hành vi cử chỉ chu đáo, mọi đều cần an bài thỏa đáng.

      Khương đại nhân ôm đầu vai nàng, tay chậm rãi cởi cúc áo, nhớ tới vị kia thích yên tĩnh, liền quyết đoán :

      “Lần này thế tử tới đây chưa từng khua chiêng gióng trống, chỉ cần lễ nghĩa chu toàn. Ngày mai nàng sai người tới thư viện đón chúng trở về, tìm lấy cái cớ, chớ tiết lộ hành tung của thế tử. Mặt khác, mấy nương trong nhà, dựa theo quy củ, chào hỏi xong lập tức dùng trướng trang trí ngăn lại, dùng cơm bày tại hậu viện.”

      Hứa thị gật gật đầu đồng ý, giơ tay tháo dây buộc thắt lưng trượng phu. Trong tịnh phòng nhất thời xuân sắc hòa thuận vui vẻ, thiển xướng ngâm ca.

      Sáng sớm hôm sau, Khương Viện mang theo người qua nhà chính vấn an Hứa thị, nghe việc này, mạc danh, mắt trái nhảy cái.

      “Mẫu thân, người tới chính là Đô úy đại nhân, hay là Giám sát sử đại nhân?”

      Thái Long quận có bảy huyện, quan viên có chức vị cao nhất tại địa phương chính là Quận thủ, tiếp theo là Đô úy, Giám sát sử, các lãnh quận nội chính vụ, quân vụ, giám sát chuyện.

      Trùng hợp, Giám sát sử đại nhân của Thái Long quận, tuổi trẻ, cùng lứa Khương đại nhân lại là bạn cùng trường tên Chi Nghị. Từ khi nhập sĩ cho tới tận giờ, hai nhà Khương Chi lui tới giúp đỡ nhau rất nhiều. Cùng trường lại cùng là môn hạ của Tông Chính đại nhân, nhị phòng Khương gia cùng nhà Giám sát sử, nếu thông gia cũng hảo.

      Do đó Khương Viện ôm may mắn, chưa từng có mong đợi Giám sát sử Trương đại nhân nhân như vậy, cho dù là Đô úy đại nhân có giao tình bình thường với quận thủ phủ cũng tốt.

      Hứa thị cười, gắp viên thịt thủy tinh cho nàng, lại Diệu Nga bưng mấy chung canh gà ác nên cho các vị nương. Ánh mắt lướt qua mấy người ngồi trong phòng, trong mắt lộ ra nghiêm khắc.

      “Khách quý ngày mai có thân phận , dù là đại nhân cũng thể khinh thường. Các ngươi nhớ thận trọng từ lời tới việc làm, chớ trêu chọc thị phi liên lụy quận thủ phủ.”

      Vừa dứt lời, thấy Khương Chi, Khương Nhu ngoan ngoãn gật đầu, Khương Nhiễm nhanh nhảy đáp, “Vâng vâng”, lúc này mới vừa lòng bưng bát sứ lên, tinh tế thưởng thức canh gà.

      Thân phận cực quý…Khương Viện rũ mắt, tim đập dồn dập hơn chút.

      Nàng vừa thử thăm dò thân phận người tới, mặt Hứa thị có biểu tình chợt lóe, nàng quá quen thuộc! Đó là hồi tưởng.

      Thái Long quận nơi này, người có thân phận bất phàm mà nàng lại biết, lại có thể làm Hứa thị lưu lại ấn tượng…Mấy ngày gần đây, phù hợp nhất, trừ bỏ ngẫu nhiên gặp người Từ An tự kia, Khương Viện biết còn ai nữa.

      Vừa rồi Hứa thị răn dạy chớ cấp phiền toái cho quận thủ phủ. Nếu để nàng biết được tình sớm ‘cành mẹ đẻ cành con’, biết có thể phạt nàng từ đường hành trượng hay ?

      Lần đầu tiên, Khương Viện cảm thán, từ lúc xuyên tới nơi này, trước giờ nàng đều theo khuôn phép cũ, thành ngoan ngoãn. Nào biết năm nay vận số bất lợi, gặp phải phiền phức ngập trời rồi!

      “Tiểu thư, tiểu thư?” Lục Phù đụng vào cánh tay nàng, cảm thấy từ lúc nương trở lại từ thượng phòng, liền có chút thất thần.

      “Nếu tiểu thư ngài mệt mỏi, bằng nghỉ tạm trong phòng . Thời gian này ban ngày dài, chỉ sợ lát nữa, dưới gốc cây cũng mát mẻ đâu.”

      Khương Viện ngửa đầu, ngồi bàn đu, dây được thắt chặt dưới cành cây hòe trong sân phía nam của phủ, hai chân đung đưa nhàn nhã.

      Dây thừng thắt chặt bàn đu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kẽo kẹt rung động.

      đỉnh đầu là tán hòe xanh um tươi tốt. Quang cảnh loang lổ chiếu xuống dưới, người hết sức ấm áp thoải mái. Phía góc tường có dây đằng leo, cành lá quấn quanh nối tiếp nhau, bóng râm thấp thoáng. Phía dưới là vườn hoa tú cầu nở diễm lệ, hoa hồng kế bên cũng tản hương thơm nhàn nhạt.

      Thời tiết tốt, chỉ có nàng, cõi lòng đầy tâm , lời hết.

      Thôi, tránh trời cũng tránh được nắng! “Cũng hảo, vậy trở về phòng, nằm giường đánh giấc tốt.” Kéo kéo góc váy, Khương thất nương tự an ủi bản thân: Coi như bị phát bí mật, cũng chỉ là tiếp nhận cái case (vụ, phi vụ..) thôi, có gì ghê gớm chứ…

      Có lẽ ngày mai thấy người , chết sớm siêu sinh sớm, nàng cũng có thể dứt khoát tính toán chuyện sau này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      9. Chương 9: Huynh muội


      Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, đầu óc lộn xộn, Khương Viện chống tay ngồi dậy, nhìn quanh vòng, tầm mắt rơi xuống bàn tròn trong phòng.

      Quản nhiên, có mấy bọc đồ được gói chặt bàn, quen thuộc lên, là đồ ăn ngoài phố, trong mắt nhiều hơn chút vui vẻ.

      Xuân đỡ nàng đứng dậy, vui mừng , “Nô tì liền biết được, tiểu thư nhất định muốn tìm quà ăn vặt nhị gia mang về.” Lại duỗi tay chỉ từng bao điểm tâm được tháo ra cho nàng nghe, “Là Phúc Thuận bên người nhị gia đưa tới, đây là bánh ngọt hoa quế bên ngõ , đây là hương bánh của Đồng ký. Còn có thứ ngài thích nhất, trà hoa cúc và đậu hủ cuốn nữa.”

      “Coi như Nhị ca có tâm.” Được Lục Phù hầu hạ rửa mặt chải đầu đơn giản, cũng chờ Thôi mẹ bày điểm tâm nên đĩa. Đưa tay bẻ khối đậu hủ cuốn, đưa tới miệng ăn vụng.

      “Lúc này ngài mới nhớ tới nhị gia hảo. Tới lúc gặp người, lại cùng đối đầu.” Vừa cười vừa cầm cái khăn lau sạch tay cho nàng, Thôi mẹ quá tình hình giữa nhị gia và nương nhà mình.

      Hai huynh muội đều là do phu nhân sinh, tự nhiên là tình cảm cực tốt, mấy ngày gặp liền nhớ nhau. gặp mặt, lại đối chọi gay gắt, nơi chốn nhường nhau. Đổi lại, việc đứng đắng, đôi mắt nhị gia vừa đảo qua, thất nương còn phải ngoan ngoãn nghe lời sao. tới tình hình này, thực buồn cười.

      “Hừ, chúng ta tìm nhị ca chuyện!” Nha hoàn Xuân vén rèm cửa, Khương Viện mang theo đám người tới tứ phương trai của Khương Dục, la cà tán gẫu.

      Còn chưa vào viện, liền nghe tới tiếng cười như chim hoàng oanh truyền ra của ngũ nương, từng tiếng “Nhị ca ca” kêu đến mềm lại .

      “Tiểu thư, ngũ nương cũng ở đây.” Xuân nhíu nhíu mày, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ. Mỗi lần như vậy, ngũ nương đều giành trước tiểu thư nhà mình, tới viện của đại gia, trái lại quấn lên nhị gia.

      Nam nhân vừa mới hồi phủ, ngồi xe ngựa nửa ngày, cho người ta nghỉ ngơi sao!

      “Ngũ tỷ tỷ ở đây, đoán chừng cũng kéo cả đại ca tới.” ràng có người thông truyền, biết mình tới, Khương Viện quá ràng diễn xuất của Khương Nhu, sớm diễn thành thói quen !

      Huynh đệ hữu cung, tỷ muội hòa thuận, đổi lại niềm vui của phụ thân, giao hảo với Khương Dục có hi vọng nhập sĩ, đối với nàng(ý chỉ Khương Nhu) hữu ích, tự nhiên làm biết mệt.

      “Thất muội muội tới.” Khương Nam mười bốn tuổi, ngũ quan đoan chính, mặt mày thư lãng. Khuôn mặt chữ điền, trán cao rộng, nghe rất giống Kỷ thị quá cố.

      Tươi cười ôn hòa, tính tình trung hậu. Nghe người thông truyền, chuyện với Khương Nhu, cũng quay đầu nhìn người tới.

      “Mấy ngày gặp, tinh thần đại ca tốt.” Mấy huynh muội ở chung có chút tùy ý, Khương Viện cầm chiếc ghế ngồi xuống cạnh Khương Dục, nhìn bộ dáng người bên cạnh ra vẻ người lớn, khoa tay múa chân chút, tức khắc nhụt chí.

      “Nhị ca ca lại cao hơn rồi.” Liền ngồi cùng nhìn ra được.

      ràng chỉ hơn nàng có tuổi, cố tình, nàng kiễng gót chân, cũng khó khăn lắm mới tới sống mũi .

      Mắt liếc nàng cái, gọi người bưng đĩa hạt dưa lên, đẩy tới trước mặt nàng. “Tất nhiên như với người nào đó ỷ lại trong viện dưỡng mỡ rồi.”

      Gương mặt Khương Dục góc cạnh, đôi mắt sáng trong sạch , tóc mai lông mày vừa vừa dài. Thoạt nhìn, cả người lộ ra cỗ nhuệ khí, lại đan xen thanh nhã của văn sĩ. Giờ phút này cười nhạo nàng, cũng là khí định thần nhàn.

      Phụt tiếng cười khẽ, Khương Nhu che miệng , nhìn chằm chằm khuôn mặt mượt mà no đủ của Khương Viện, vừa trắng vừa mềm, có hai phần trẻ con, khó trách Khương Dục trêu ghẹo nàng như vậy.

      Bất mãn bĩu môi, Khương Viện nhặt hạt dưa lên miệng căn cái, nhàn nhạt đáp, “Nhị ca có khuôn mặt tuấn tú, da mặt lại càng trắng nõn.” Biết ghét nhất “Bạch diện thư sinh”, nàng liền gọi nhịp bắt chuyện trở lại.

      Khương Viện luôn trông ngóng có người huynh trưởng từ ái, chỉ là từ khi Khương Dục biết chuyện, chưa từng làm nàng được như ý!

      Khi còn bé coi nàng như hùng hài tử, chạy ngược chạy xuôi, làm khó thân mình mềm mại của Khương Viện, chân cẳng còn chưa phát triển, theo phía sau , ít lần ngã ngửa.

      Chờ tới lúc hai người lớn hơn, Khương Dục thầy dạy cũng hiểu, mọi thứ đều cướp về mình, tự “Chiếu cố” nàng. Lấy muỗng cơm uy nàng, uy tới mức cả mặt nàng dính cơm, tiểu nương tức giận tới mức nước mắt lưng tròng, trong miệng đều là cơm, muốn kêu ra được tiếng.

      Đợi tới lúc Khương Dục học vỡ lòng, tính tình điềm tĩnh lại, làm Khương Viện thể thích ứng, nếm ít đau khổ.

      Mỗi ngày sau giò ngọ, Khương Viện đều phải ngồi ngoan ngoãn, bị nhốt trong tứ phương trai, trong tay cầm cuốn《 Tập hiền tập 》so với mặt nàng còn lớn hơn. Nàng đọc chữ, viết chữ. Nếu nàng đọc sai, nhị gia Khương Dục cao hứng mà hừ hừ cái mũi.

      Đoạn thời gian kia, quả Khương Viện nếm được cái gọi là nước mắt chu xót. Văn tự của Đại Chu triều, đa số là trữ tiểu triện, tiếp theo là cuồng thảo. Khương Dục bốn tuổi rưỡi còn cố hết sức, nữa là nàng còn chưa dứt sữa phải khắc khổ cần cù bồi nhị gia học tập. Đáng giận nhất, người kia còn ghét bỏ nàng nàng liên lụy tới tiến độ học tập của !

      Có người huynh trưởng như thế, Khương Viện lớn tới tại, mới chỉ đối chọi với qua lời thôi, dễ dàng rồi!

      Làm nàng bi phẫn nhất, trong mắt người ngoài, đây là ăn ý trời sinh của hai huynh muội. Quận thủ đại nhân và Hứa thị càng xem càng vui mừng, lại thấy Khương Viện tuổi còn theo học ca ca, thế nhưng cũng bị rớt sau, hiển nhiên là khen ngợi Khương Viện, lại khuyến khích Khương Dục nhiều, tiểu tử choai choai nhị gia này, tự giác đem nàng làm gánh nặng vai mình.

      Dưới bầu khí đó hai người dần trưởng thành, Khương Dục càng thêm nghiêm khắc, Khương Viện so với bất cứ ai càng sâu sắc cái gì là huynh muội thắm thiết, cái gì là huynh trưởng như cha!

      Mấy năm nay ảnh hưởng của Khương Dục ngày càng lớn, việc đứng đắn, ít khi Khương Viện chống đối . Chỉ có chút ít trường hợp mới có thể giở công phu mồm mép, cùng phân cao thấp.

      Nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, thầm phân cao thấp, Khương Nam buồn cười, rót trà thay mọi người, chọn cái đề tài thu hút hứng thú của mọi người, “Ngày mai phủ ta có mời khách quý, thất muội biết thân phận người tới?”

      “Phu nhân .” Quay đầu bưng tách trà lên nhấp ngụm, nghiêng người cười tủm tỉm, “Nhị ca nhưng biết được?”

      Khương Dục nâng tay đoạt lại nắp trà, theo thường lệ giáo huấn, “Quy củ đều học?” Nhìn tới mức nàng ngoan ngoãn cúi đầu ngồi đoan chính, lúc này mới cân nhắc, :

      “Người tới có chút quan hệ sâu xa. Dòng dõi là cao thể chạm.”

      Khương Nam vốn tính toán khơi mào chủ đề, huynh muội mấy người cùng náo nhiệt. nghĩ tới Khương Dục thế nhưng đáp lại nghiêm túc như vậy.

      Khương Viện cũng ngờ, mình thuận miệng trêu ghẹo, lại có đáp án này. Có lẽ cha nàng gọi hai người tới chuyện này.

      việc bên , Khương Viện chỉ thấy bất đắc dĩ. Dù nàng được quận thủ đại nhân thương, cuối cùng cũng vượt qua được quy củ của tổ tông “Nữ tử bàn đại ”. Phàm là đại trong phủ, quận thủ đại nhân chỉ kêu đại gia nhị gia tới trước mặt . Mấy cái nương trong phủ, cả phu nhân Hứa thị, chỉ cần an ổn sinh hoạt là được.

      “Người tới là ai? Vì sao có chút quan hệ với phủ chúng ta?” đợi Khương Viện mở miệng, Khương Nhu kiềm chế được, tò mò nhìn Khương Nam.

      Bất đồng với thất nương luôn được mọi người trong phủ khen ngợi. Khương Nhu ngày đầu tiên mở miệng gọi Hứa thị phu nhân, nàng tự nhận thức được bản thân còn là nương vợ cả duy nhất nữa.

      Kỷ thị sớm, tới tuổi nàng còn mẹ đẻ. Nếu có Trương mẹ bên người Khương Nam nhắc nhở, Kỷ thị tốt như thế nào, nàng sớm quên ân sinh, sớm bị Hứa thị dưỡng thành con rối ?!

      Trương mẹ bị đưa thôn trang, lẻ loi nằm giường, kéo kéo tay nàng. Phụ thân bốn mươi tuổi, đầu tóc hoa râm. Cặp mắt sưng đỏ, quan tâm rặn, luôn nàng phải đề phòng phu nhân Hứa thị, phải biết tính toán vì đại gia cùng bản thân.

      Khương Nhu ghi tạc trong lòng, đối với mọi thứ có thể trở thành trợ lực của mình sau này, nàng đều cực kỳ coi trọng, muốn có sai sót gì cả.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      10. Chương 10: Xếp hàng


      “Triệu quốc công phủ của Yên Kinh, muội từng nghe chưa? Người tới vào ngày mai, chính là nhóm người thế tử phủ quốc công. Có lẽ thanh danh của họ thế nào, cũng cần tỉ mỉ với hai vị muội muội nhỉ.” Nếu Khương Dục xé toạc, Khương Nam cũng giấu làm gì. Chỉ là người mới còn tươi cười ôn hòa, nghe tới Triệu quốc công phủ thu liễm ý cười, vẻ mặt nghiêm túc.

      Trong phòng liền yên tĩnh lại.

      Khương Viện chỉ cảm tháy bên tai rung động ầm ầm, như sét đánh giữa trời quang. Là ảo giác sao? Vì sao nàng thấy sắc mặt Khương Nhu đỏ lên, cánh môi run rẩy khép mở, nghe ra được nàng cái gì?

      Phía đối diện Khương Nam là bồn cảnh bày bãi đá xanh, ánh sáng khúc xạ chiếu sáng rực rỡ. Làm cả người nàng phát lạnh.

      “A Viện? Viện nhi?” Như là có người gọi nàng. Khương Viện chậm rãi quay đầu, liền đối diện với đôi con ngươi đầy lo lắng của Khương Dục.

      “Cớ gì Viện nhi lại kinh hãi như vậy?” Bàn tay tự giác nắm lại thành quyền , ấn đường Khương Dục nhíu chặt, “Làm sao tay lại lạnh lẽo như vậy?”

      Ấm áp nhè truyền tới từ lòng bàn tay, đôi mắt giật giật, len lén hít hơi, cuối cùng cũng áp chế được kinh hãi trong lòng.

      “Chợt nghe thấy thế tử tới.” Đây là lời , Khương Viện cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

      Có thể sợ sao? Lòng bàn tay vẫn còn lạnh lẽo, là trong tiềm thức nàng muốn chạy trốn .

      Triệu quốc công phủ, liền Cố thị nàng đều chưa từng nghe cũng uổng phí mấy năm giáo dưỡng nơi thế gia.

      Người ta thường , biết sợ. khéo chính là, thiên hạ Đại Chu này, ai mà biết Cố thị Yến Kinh? Liền tính toàn tộc Khương thị, hơn năm mươi tộc nhân, nếu đối diện với Cố thị, quả thực đáng nhét kẽ răng.

      Lần này nàng là trêu chọc tai họa lớn bao nhiêu a?

      “Rốt cuộc vẫn là tiểu nương.” Khương Nam trấn an ôn nhu, trong mắt lộ ra quan tâm. “Thất muội chớ sợ, ngày mai chỉ cần chào hỏi thi lễ xong, liền bày cơm ở hậu viện. Lại có dựng trướng ở giữa, y đúc ngày thường thôi. Chỉ cần nhớ , tránh ầm ĩ là được. Thế tử thích ồn ào ầm ĩ.”

      Lại nghiêng đầu bảo Khương Nhu, “Thế tử là thân phận ra sao, nên có tâm tư, nửa điểm tâm tư cũng được có.”

      Khương Nam là đại gia, tuy mẫn tuệ như Khương Dục, lại là cái người hiểu biết. giống Khương Nhu, Khương Nam đối với Hứa thị khác biệt, như Khương Nhu, Trương mẹ nghe nấy, chỉ nghe lời phía.

      Lại Khương Nhu là nương trong nhà, ngẩng đầu liền thấy ánh mặt trời đỉnh tứ phương trong sân, làm gì so đo với phụ nhân nhặt đếm lông gà nhặt vỏ tỏi, chút việc vụn vặt đấy. Khương Nam tuy khuyên nàng kiên định sinh hoạt, lại được gãy góc. Nếu muốn ràng, nương mười mấy tuổi luôn dưỡng trong hậu trạch, làm sao giảng đạo lý cùng nàng?

      Lâu dần, cũng chỉ có chỉ điểm nàng nhiều chút, miễn cho nàng phạm vào hồ đồ.

      Bị đại gia giáo huấn trong Tứ phương trai, Khương Nhu cắn cắn môi, sắc mặt hơi trắng.

      Chẳng qua, nàng thích thú, nhất thời kích động, câu “Thế tử có chút sâu xa với trong phủ, có thể dìu dắt ca ca chút hay ?” Liền bị đại ca lạnh giọng khiển trách, lại còn có Khương Viện ở bên cạnh!

      Mắt Ngũ nương rưng rưng, bị người thân cận nhất thương tâm, chớp mắt rơi xuống hạt đậu.

      “Ngươi rống nàng làm gì? Nàng sao biết được lợi hại trong đó? Tóm lại nàng so với Viện nhi biết tranh đua hơn chút.” Kêu nha đầu gian ngoài vào, đỡ Khương Nhu lui xuống rửa mặt chải đầu, Khương Dục vỗ vỗ lưng Khương Viện, nhìn nàng bình phục mới an tâm ngồi xuống.

      “Lời này của nàng mà truyền ra ngoài, vào tai thế tử, người nghĩ ra sao? Lúc này giáo huấn nàng, tổng tốt hơn để nàng biết nặng , họa từ miệng mà ra.”

      Khương Nhu mới được người dìu ra sảnh ngoài, nghe cách tấm mành, cũng ràng bảnh thân mình lỗ mãng, trời rơi xuống bánh có nhân, nện vào đầu làm sinh ra ý nghĩ xằng bậy rồi.

      Triệu quốc công phủ Yến Kinh, phải người Khương thị có thể chạm vào. Liền thu hồi tâm tư, dám tiếp tục tham vọng nữa, ngày nữa gặp mặt thế tử gia, cũng phải quy quy củ củ, cung cung kính kính tiến lui.

      Vài vị gia trong phủ trở lại, cơm tối tất nhiên dùng tại thượng phòng.

      Thất nương Khương gia thấy mọi người hòa thuận vui vẻ, nghĩ tới ngày mai, chung quy vẫn có chút yên.

      Triệu quốc công phủ, tới thôi, cũng làm nàng sợ hãi.

      nửa Đại chu này đều do thế gia khống chế, hoàng quyền cùng thế gia có oán hận sâu sắc. Vương triều Đại Chu có bảy mươi hai thế gia, như Khương vậy, chẳng qua mới hưng thịnh khoảng bốn mươi năm, trong đêm nhờ có quân công mà từ nhà nghèo nhảy lên tới ‘Sĩ tộc’, được coi là tân quý, tuy nhiên, miễn cưỡng mới chen chân vào hạng trung mà thôi.

      Triệu Quốc công phủ, dưới cái nhìn của Khương Viện, chính là sao Bắc Đẩu áp đỉnh Thái sơn. Thế gia có thể đánh quyền với vương quyền, từ trước tới nay đều quyền khuynh phương.

      Xét tới thế gia, phải kể tới ba gia tộc quyền quý: hoàng tộc Chu thị, U Châu Quan thị, Yến Kinh Cố thị. Ba gia tộc tạo thế chân vạc, dù có tranh đấu lẫn nhau vẫn có mặt liên hợp giằng co cùng hoàng quyền. Chu Văn Vương là tâm phúc, môn sinh của Thái úy đương triều, chấp chưởng đại quyền ba quân, lúc này mới khiến thế gia có hành động thiếu suy nghĩ, càn rỡ quá mức. Chu Văn Vương cũng là mượn sức của tam đại thế gia, thầm châm ngòi ly gián giữa thế gia, và thế gia với hoàng tộc.

      Theo lý giải của Khương Viện, đây là điển tích “Chu thiên tử cùng chư hầu.” Điềm báo loạn thế.

      Dính dáng tới người như vậy, là họa chứ phải phúc!

      Để nàng theo kịp, là ‘nguồn gốc sâu xa’ kia của Khương Dục. Lời bình dị, vào trong tai Khương Viện còn có tầng hàm ý!

      Nguyên lai phu nhân Quốc công phủ, xuất thân từ dòng chính của Hứa thị, nhất mạch của Quán Quân Hầu đương triều. Mà phu nhân Hứa thị của quận thủ phủ, là năm đó Hứa thị thu nạp nhân tâm, tình nguyện theo Quốc công phủ, mới đưa người của Hứa thị tới Khương gia, làm quân cờ của thế tộc tại Giang Nam!

      Càng hỏng bét, quận thủ đại nhân cùng giám sát sử đại nhân đều là môn hạ của Tông Chính đại nhân. Vị này chính là Cửu Khanh đương triều, xuất thân là môn đồ của Cố thị!

      vòng quan hệ như vậy, mạch này của Khương thị, tự nhiên coi như dưới trướng Cố thị!

      Xuyên qua mười năm, Khương Viện mới minh bạch. Xưa nay nàng luôn bị trói buộc bởi thân phận nữ tử, thể tiếp xúc nhiều với ngoại . Trong đầu Khương Viện luôn cho rằng, Khương gia chẳng qua là trâm thế gia tầm thường đất Giang Nam. hồi gia yến, vạch trần ghê người: Khương thị nhất tộc sớm đứng thành hàng, chính là phía đối lập với hoàng quyền!

      Làm Khương Viện vô cùng đau đầu, nàng là người Khương gia, chính là gia đình nề nếp thanh thanh chính chính, sao lại cuốn vào gió lốc sâu thấy đáy này chứ. Sử thượng cùng hoàng quyền đối lập, mấy người có thể chết già?

      tiểu nương tốt lành như nụ hoa, quý nữ thế gia, trong chớp mắt phát , đây chỉ là nhận định màu hồng của mình. So với những ngày yên vui trong quá khứ, giờ lúc nào cũng có thể gặp phải tai ương. Chênh lệch đó, đủ để làm điên đảo mười năm nhận thức của mình.

      Khương Viện chỉ hận bản thân, làm sao đầu óc thanh minh như vậy, thâm ý trong lời của Khương Nam, Khương Dục, vì sao nàng phải hiểu được? Nếu có thể giống Khương Nhu, nghe xong liền để xuống, nửa điểm cũng suy ngẫm kỹ tốt rồi. Bị giáo huấn như vậy, đảo mắt tới trước mặt Hứa thị lại tươi cười xu nịnh, kia mới phúc khí!

      Sau cơm chiều, mọi người cùng uống chén trà, rồi tự về viện của mình.

      Hoàng hôn nặng nề, dưới mái hiên, bóng lưng nam tử gầy gò nghiêng người tựa vào hành lang, hơi hơi ngửa đầu, lòng bàn tay thưởng thức ngọc ấm bên eo.

      Bên cạnh, người ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía ao sen. Ánh trăng thấp thoáng, mơ hồ có thể thấy hình dáng khuôn mặt.

      “Nhị đệ sai rồi, Viện nhi so với A Nhu, thông minh hơn rất nhiều.”

      Người nọ híp híp mắt, có chút khó chịu.

      “Thà rằng nàng ngu dốt chút.”

      “Cũng thể luôn lừa gạt.”

      “Đúng vậy, có thể giấu được bao lâu liền tốt.”

      Đại trong nhà, chẳng thể gạt được thất nương có tâm trí linh lung.

      Đại thế thiên hạ này, chẳng gạt được người có kiến thức. Cũng là sớm là muộn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :