123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 186: MẬT MÃ SÁU CHỮ SỐ 0.
      Edit: Miêu - CQH
      Tư Đồ Duệ vẫn xuất tại sân huấn luyện, biết có phải vì có Đinh Linh hay bởi vì có nguyên nhân khác, mà mấy người kia… kết giao với Tư Đồ Duệ ai đến làm phiền nữa.

      Thậm chí, bao gồm luôn người luôn xem vừa ý là Hứa Gia cũng chủ động tìm.

      Sau khi ăn trưa xong, Đinh Linh cùng phó huấn luyện viên Vương Dương cùng nhau, cho mọi người tiến hành rồi cái thí nghiệm đơn giản.

      Nhìn ra được, rất hài lòng kết quả khảo nghiệm, ý bảo mọi người xếp thành hàng, Đinh Linh mở miệng cười.

      “Khá vô cùng, mọi người thành tích đều tốt. Lập tức là đến cuối tháng, căn cứ tháng vượt qua thành tích, tuần sau tiến hành diễn tập tất cả mọi người trở về chuẩn bị tốt, ai cũng đừng làm cho tôi mất mặt, có nghe hay ?”

      “Dạ!”

      Mọi người đáp lại.

      “Được, hôm nay cho các em ngày nghỉ phép, trước tan rã .”

      Loại tình huống này những trăm năm khó mà gặp được, mọi người đều thể niềm vui nhảy nhót.

      “Cảm ơn huấn luyện viên!”

      “Giải tán!”

      Mọi người tản ra bốn phía, thu dọn đồ đạc, Bùi Vân Khinh vừa mới xoay người, thanh Đinh Linh vang lên.

      “Bùi Vân Khinh, em lưu lại chút!”

      Hứa Gia vừa mới qua người , nghe được câu này, cho ánh mắt ‘xứng đáng’, rồi bước xa.

      Bùi Vân Khinh xoay người vào, rồi đến trước mặt Đinh Linh.

      “Huấn luyện viên?”

      Đinh Linh khép cặp hồ sơ trước mặt lại, ánh mắt thân thiện dừng ở mặt .

      “Có phải hôm nay em thoải mái, hôm nay số liệu giống như có đạt đến tiêu chuẩn bình thường.”

      Biểu hôm nay của , các hạng mục tiêu chuẩn tuy rằng tệ nhưng so với kết quả dự trù à Đinh Linh dự trù vẫn hơi kém chút.

      Bùi Vân Khinh cảm thấy thầm bất đắc dĩ, hơn nửa đêm ngủ được, có biểu tốt mới là lạ.

      “Huấn luyện viên, xin lỗi! Ngày hôm qua, em… Có chút ngủ được, hôm nay trạng thái tốt.”

      “Tôi em chưa đạt đến trạng thái tốt nhất.” Đinh Linh quay về, cười với , “ sao, hai ngày nay nhớ chuẩn bị cho tốt, lúc diễn tập nhớ biểu cho tốt thôi làm cho tôi xấu mặt.”

      “Dạ, huấn luyện viên!”

      , nhớ chuẩn bị cho kĩ.”

      “Huấn luyện viên, tạm biệt.”

      Hai người lời tạm biệt, Bùi Vân Khinh mang theo ba lô ra, liếc mắt thấy bãi đỗ xe thấy chiếc xe thể thao màu vàng chói lọi.

      Thiếu niên tuấn mỹ nghiêng người tựa vào đầu nhìn, miệng cắn kính mắt, quần áo thời thượng, tư thế phách lối, phải Tư Đồ Duệ là ai!

      bãi đỗ xe, chỉ còn lại xe của , tư thế của vị này ràng là đợi .

      Có lầm hay ?

      Bùi Vân Khinh cảm thấy muốn .

      Vị ‘thái tử gia’ này thể biến mất trong chốc lát?

      Cảm thấy châm chọc, nhíu mày vào chỗ đỗ xe, cũng tránh né, lập tức đón ta đến.

      đến chỗ gần , Bùi Vân Khinh nhíu mày nhìn người thiếu niên tuấn, tức giận mở miệng.

      “Lần trước đem chính mình chơi đùa đến chết, phải ghiền đúng , cho cậu biết, chị đây công việc bề bộn, rãnh chơi đùa cùng cậu!”

      Chân mày Tư Đồ Duệ giật giật, rốt cuộc đè xuống tức giận, có phát tác.

      Vươn tay đến túi chỗ quần, đem cái thẻ màu vàng ra, xuất trước mặt .

      “Cầm lấy!”

      Bùi Vân Khinh đề phòng nhìn lướt qua, “Cái gì vậy?”

      Tư Đồ Duệ đem cái thẻ ngân hàng đưa cho , “Nợ trăm vạn, mật mã sáu chữ số 0.”

      ra đến đây trả tiền, còn tưởng rằng cậu nhóc này muốn tìm phiền toái chỗ .

      Lúc trước đánh cuộc tiếp nhận, Bùi Vân Khinh cũng khách khí, nhận lấy thẻ ngân hàng vẫn quên nhắc nhở.

      tại cậu nợ tôi mạng, về sau lúc nào tôi cần, tôi đến chỗ cậu đòi cái ân tình này.”
      Chris, Tôm ThỏKe Vo Hinh thích bài này.

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 186: MẬT MÃ SÁU CHỮ SỐ 0.
      Edit: Miêu - CQH
      Tư Đồ Duệ vẫn xuất tại sân huấn luyện, biết có phải vì có Đinh Linh hay bởi vì có nguyên nhân khác, mà mấy người kia… kết giao với Tư Đồ Duệ ai đến làm phiền nữa.

      Thậm chí, bao gồm luôn người luôn xem vừa ý là Hứa Gia cũng chủ động tìm.

      Sau khi ăn trưa xong, Đinh Linh cùng phó huấn luyện viên Vương Dương cùng nhau, cho mọi người tiến hành rồi cái thí nghiệm đơn giản.

      Nhìn ra được, rất hài lòng kết quả khảo nghiệm, ý bảo mọi người xếp thành hàng, Đinh Linh mở miệng cười.

      “Khá vô cùng, mọi người thành tích đều tốt. Lập tức là đến cuối tháng, căn cứ tháng vượt qua thành tích, tuần sau tiến hành diễn tập tất cả mọi người trở về chuẩn bị tốt, ai cũng đừng làm cho tôi mất mặt, có nghe hay ?”

      “Dạ!”

      Mọi người đáp lại.

      “Được, hôm nay cho các em ngày nghỉ phép, trước tan rã .”

      Loại tình huống này những trăm năm khó mà gặp được, mọi người đều thể niềm vui nhảy nhót.

      “Cảm ơn huấn luyện viên!”

      “Giải tán!”

      Mọi người tản ra bốn phía, thu dọn đồ đạc, Bùi Vân Khinh vừa mới xoay người, thanh Đinh Linh vang lên.

      “Bùi Vân Khinh, em lưu lại chút!”

      Hứa Gia vừa mới qua người , nghe được câu này, cho ánh mắt ‘xứng đáng’, rồi bước xa.

      Bùi Vân Khinh xoay người vào, rồi đến trước mặt Đinh Linh.

      “Huấn luyện viên?”

      Đinh Linh khép cặp hồ sơ trước mặt lại, ánh mắt thân thiện dừng ở mặt .

      “Có phải hôm nay em thoải mái, hôm nay số liệu giống như có đạt đến tiêu chuẩn bình thường.”

      Biểu hôm nay của , các hạng mục tiêu chuẩn tuy rằng tệ nhưng so với kết quả dự trù à Đinh Linh dự trù vẫn hơi kém chút.

      Bùi Vân Khinh cảm thấy thầm bất đắc dĩ, hơn nửa đêm ngủ được, có biểu tốt mới là lạ.

      “Huấn luyện viên, xin lỗi! Ngày hôm qua, em… Có chút ngủ được, hôm nay trạng thái tốt.”

      “Tôi em chưa đạt đến trạng thái tốt nhất.” Đinh Linh quay về, cười với , “ sao, hai ngày nay nhớ chuẩn bị cho tốt, lúc diễn tập nhớ biểu cho tốt thôi làm cho tôi xấu mặt.”

      “Dạ, huấn luyện viên!”

      , nhớ chuẩn bị cho kĩ.”

      “Huấn luyện viên, tạm biệt.”

      Hai người lời tạm biệt, Bùi Vân Khinh mang theo ba lô ra, liếc mắt thấy bãi đỗ xe thấy chiếc xe thể thao màu vàng chói lọi.

      Thiếu niên tuấn mỹ nghiêng người tựa vào đầu nhìn, miệng cắn kính mắt, quần áo thời thượng, tư thế phách lối, phải Tư Đồ Duệ là ai!

      bãi đỗ xe, chỉ còn lại xe của , tư thế của vị này ràng là đợi .

      Có lầm hay ?

      Bùi Vân Khinh cảm thấy muốn .

      Vị ‘thái tử gia’ này thể biến mất trong chốc lát?

      Cảm thấy châm chọc, nhíu mày vào chỗ đỗ xe, cũng tránh né, lập tức đón ta đến.

      đến chỗ gần , Bùi Vân Khinh nhíu mày nhìn người thiếu niên tuấn, tức giận mở miệng.

      “Lần trước đem chính mình chơi đùa đến chết, phải ghiền đúng , cho cậu biết, chị đây công việc bề bộn, rãnh chơi đùa cùng cậu!”

      Chân mày Tư Đồ Duệ giật giật, rốt cuộc đè xuống tức giận, có phát tác.

      Vươn tay đến túi chỗ quần, đem cái thẻ màu vàng ra, xuất trước mặt .

      “Cầm lấy!”

      Bùi Vân Khinh đề phòng nhìn lướt qua, “Cái gì vậy?”

      Tư Đồ Duệ đem cái thẻ ngân hàng đưa cho , “Nợ trăm vạn, mật mã sáu chữ số 0.”

      ra đến đây trả tiền, còn tưởng rằng cậu nhóc này muốn tìm phiền toái chỗ .

      Lúc trước đánh cuộc tiếp nhận, Bùi Vân Khinh cũng khách khí, nhận lấy thẻ ngân hàng vẫn quên nhắc nhở.

      tại cậu nợ tôi mạng, về sau lúc nào tôi cần, tôi đến chỗ cậu đòi cái ân tình này.”

      @levuong chị xóa dùm e bài này nha
      Last edited: 7/12/19
      Chris, Tôm ThỏKe Vo Hinh thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Bị trùng chương rồi.

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 187: DÂY THẦN KINH CÓ CHỖ NÀO SAI RỒI CHỨ?
      Edit: Miêu - CQH​

      Ngành nghề của Tư Đồ gia rất lớn và trải dài, mà Tư Đồ Duệ lại là độc đinh, nếu cứu ta mạng chỉ làm cho ta trả ân tình là tiện nghi lắm rồi.

      Tư Đồ Gia ở Long Thành là gia tộc lớn, người ở trong hai giới chính trị và thương mại rất lớn, chừng ngày nào đó dùng đến, trước hết phải cho ta nhớ về sau nhận được kết quả.

      Tùy tiện đem thẻ ngân hàng vào túi, Bùi Vân Khinh cất bước đến xe của mình, mở cửa xe, nổ máy về đường lớn.

      Phía sau có xe thể thao màu vàng đuổi theo đến cạnh sườn xe , ấn chuông.

      Được chưa?

      Bùi Vân Khinh dừng xe, nhịn được liền gõ cửa kính xe.

      “Cậu muốn cái gì chứ?”

      Vừa dứt lời, chỉ thấy đối phương giơ tay phải lên, đưa đến cho .

      Có mùi thơm, màu đỏ…

      Dĩ nhiên đó là bó hoa hồng!

      Khốn khiếp!

      Coi xe là thùng rác hay sao?

      Bùi Vân Khinh nâng bó hoa trả về.

      “Thùng rác ở bên kia!”

      Cái gì thùng rác?

      nhóc chết tiệt kia phân biệt tốt xấu gì cả, đây chính là hoa hồng Burgari dùng máy bay vận chuyển về đến đây đó!

      “Đó là đưa cho cậu!” Tư Đồ Duệ nhấp mím môi, “Mình muốn theo đuổi cậu!”

      Lần trước cùng mình muốn đấu chết sống, nhưng tại muốn theo đuổi mình.

      chàng này phải lúc phẫu thuật đụng phải dây thần kinh nào rồi đó chứ?

      Bùi Vân Khinh dở khóc dở cười.

      có phải bị bệnh hay ?”

      Khóe môi Tư Đồ Duệ giãn ra, suýt nữa phát cáu hết hộc máu.

      Đưa mắt khắp Long Thành này, có nào nếu nghe những chữ này, phải kích động đến ngất cũng hưng phấn.

      Thế nhưng lại mình bị bệnh!

      thanh Tư Đồ Duệ có chút buồn bực, “Bùi Vân Khinh, cậu phải là con !”

      Bùi Vân Khinh cầm lấy kính mát mặt, giống dỗ trẻ con, tay trái nhàng ở giữa trung, “Tìm người khác mà chơi, chị đây có thời gian cùng em chơi đùa nhé!”

      “Mình là nghiêm túc!” Tư Đồ Duệ thét lên.

      “Chị đây cũng nghiêm túc!”

      Bùi Vân Khinh nâng tay ấn xuống khóa của xe, đạp chân ga, chiếc xe thể thao màu đỏ nháy mắt tăng tốc, lao ra bãi đỗ xe.

      “Bùi Vân Khinh!” Tư Đồ Duệ thấy tuyệt tình bỏ , chỉ tức giận mà kêu thành tiếng, “Cậu chờ , nhìn mình theo đuổi cậu như thế nào!”

      ….

      ….

      Ra khỏi trụ sở huấn luyện, Bùi Vân Khinh đến chỗ trung tâm giao dịch chứng khoán, đem tất cả tiền mà Tư Đồ Duệ đưa toàn bộ mua tất cả cổ phiếu của công ty dược phẩm Chu thị.

      Đem cái thẻ ngân hàng hết tiền vứt vào thùng rác, bấm số điện thoại của Đường Mặc Trầm, chỉ là khi tan học muốn đến La gia thăm ông ngoại.

      Đường Mặc Trầm chuẩn bị họp, tự nhiên ngăn cản, chỉ là nhắc nhở lái xe cẩn thận, buổi tối nhớ về sớm.

      Bùi Vân Khinh khéo léo đáp lại, sau đó liền bấm số điện thoại Ninh Trạch Thiên.

      “Bây giờ mình chuẩn bị đến La gia, cậu lập tức ra, nhớ gần đến nơi gọi cho mình.”

      Cúp điện thoại xong, thẳng đến La gia, những người khác ở, chỉ có La lão ở trong hoa viên, vừa uống trà vừa luyện quốc họa.

      Nhìn thấy đến thăm, ông lão vui vẻ, hai người ở trong hoa viên chuyện hồi vui vẻ, Ninh Trạch Thiên gọi điện thoại đến, đến cửa tiểu khu.

      Bùi Vân Khinh vội vàng cáo từ với La lão, lái xe ra khỏi cửa tiểu khu, quả nhiên thấy chiếc xe thể thao màu tím của Ninh Trạch Thiên đứng ở ven đường.

      Người này tại sao lấy đến cửa?

      Sợ bị người khác phát , Bùi Vân Khinh xoa xoa, hướng ấy vẫy vẫy tay.

      Ninh Trạch Thiên hiểu ý, nổ máy xe, hai chiếc xe thể thao trước sau lái ra khỏi tiểu khu.

      đường chạy xe, La Gia Tuệ vừa vặn lái xe trở về, vốn dĩ đảo quanh chuẩn bị quẹo vào nhưng từ xa xa thấy xe hai người, lập tức cười lạnh, chuyển hướng đem xe chạy phía sau hai người kia.

      Bùi Vân Khinh a Bùi Vân Khinh, hôm nay xem để cho tôi bắt được tại trận!

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 188: TRỞ TAY KỊP.
      Edit: Miêu - CQH​

      Hai chiếc xe thể thao lần lượt vào trong trung tâm thành phố, rồi dừng lại bên cạnh bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.

      Bởi vì sợ hai người kia phát , La Gia Tuệ dám bám quá sát, thấy hai người từ xe bước xuống chuẩn bị lấy điện thoại di động ra chụp hình, Bùi Vân Khinh lôi kéo Ninh Trạch Thiên vào thang máy rồi.

      “Đáng chết!”

      La Gia Tuệ chửi tiếng, đuổi theo nhìn hai người dừng lại ở tầng trệt, ấn thang máy xuống, chờ đợi thang máy xuống lâu quá, nên ta cầu thang thoát hiểm, đường vội vã chạy đến lầu ba.

      Lầu ba là tầng cho trang phục nữ, nhiều cửa hàng trang trọng, nhưng thấy hình dáng của Bùi Vân Khinh đâu?

      Suy nghĩ chút, trong lòng La Gia Tuệ động.

      Hừ!

      Hòa thượng chạy miếu chạy, dứt khoát chạy đến bãi đỗ xe để chờ dù sao hai người kia cũng trở lại.

      Vì thế, ta lần nữa chạy đến bãi đỗ xe.

      Gần nơi Ninh Trạch Thiên đậu xe tìm được góc khuất hẻo lánh lẳng lặng chờ đợi.

      Giữa cái nắng oi bức mùa hè, bên trong bãi đỗ xe có điều hòa, oi bức vô cùng rất nhanh mồ hôi của ta chạy ra ngoài.

      Sợ bị phát nên dám lộn xộn, chỉ ngồi xổm, hai đùi đều tê rần.

      Rốt cục…

      Đinh--

      Thang máy vang lên tiếng rồi mở ra.

      Bùi Vân Khinh cùng Ninh Trạch Thiên tay trong tay dắt nhau , đại khái sợ bị phát , nên hai người thủ sẵn cái mũ để che mặt.

      La Gia Tuệ hai hai tấm, tấm ảnh hơi mờ, còn tấm chỉ thấy cái ót của hai người.

      ta thầm ảo não, hai người kia trái phải ngồi vào xe thể thao của Bùi Vân Khinh rồi.

      Nhìn hai tấm kia, La Gia Tuệ chỉ tức giận đến cắn răng.

      Tấm ảnh như vậy mà thuyết phục có lực chút nào, con nhóc chết tiệt kia nhất định thừa nhận.

      Mắt thấy xe hai người di chuyển, La Gia Tuệ trốn đến xe mình rồi thắt dây an toàn, nổ máy chạy theo sau xe hai người.

      Lần này, hai người cũng quá xa.

      Lái xe bao lâu, xe thể thao liền đứng trước cửa của quán rượu.

      Đem chìa khóa xe giao cho đứa bé giữ cửa, hai người vào, lúc Ninh Trạch Thiên toilet Bùi Vân Khinh lấy giấy chứng nhận cùng ví tiền ra.

      lát sau, Ninh Trạch Thiên quay trở lại, đứng ở cửa thang máy, hướng hỏi.

      “Lầu mấy?”

      Bùi Vân Khinh hướng nàng ấy lắc lắc thẻ ở cửa phòng.

      “Lầu sáu.”

      La Gia Tuệ đứng ở phòng khách quán rượu, trốn ở góc nhìn hai người vào thang máy, chỉ chán ghét nhíu mày.

      Xem bộ dáng này, chỉ sợ là hận thể lập tức cởi sạch lăn lăn giường chứ gì?

      Hai người Bùi Vân Khinh và Ninh Trạch Thiên vào thang máy, La Gia Tuệ lập tức nhanh vào cầu thang thoát hiểm từ từ leo lên lầu sáu, thở hổn hển đuổi theo đến, liền thấy hai người tiến vào phòng khách.

      Nhìn trái nhìn phải cái có người nào, La Gia Tuệ dè dặt đụng ở cửa phòng.

      Cách cánh cửa, liền nghe được thanh hai người chuyện.

      “Vân Khinh, cậu cùng mình di hẹn hò, sợ ông ngoại cùng chú biết sao?”

      có gì đâu, mình với chú là quay về La gia, nên chú ấy cũng biết mình ở đây đâu.”

      “Nếu chú nhà cậu biết, hai chúng ta thuê phòng khách sạn, nhất định tức chết đây?”

      “Chú ấy làm sao có thể biết được chứ, bất quá chú ấy mà biết là mình chết chắc!”

      ….

      La Gia Tuệ ở ngoài cửa nghe được đoạn chuyện của hai người, lạnh lùng đưa khóe miệng ra.

      Vốn dĩ ta chỉ là muốn chụp hình, trở về cho ông ngoại xem rồi cáo tráng Bùi Vân Khinh thôi, cùng Ninh Trạch Thiên ra ngoài làm xằng làm bậy.

      tại, được Bùi Vân Khinh nhắc đến Đường Mặc Trầm, La Gia Tuệ liền thay đổi chủ ý.

      Bùi Vân Khinh a Bùi Vân Khinh, cho là mình có khả năng lừa dối sao, lúc này tôi cho cái tát để trở tay kịp, chờ xem lúc tôi đem vị bộ trưởng đến, còn cười được như bây giờ !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :