1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chúc nàng @Bổn Nương nhanh khỏe nhé! Bệnh đau mắt đỏ là phải thuốc mắt thường xuyên đó nha

    2. Ngọc Ngốc Nghếch

      Ngọc Ngốc Nghếch Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      53
      Lột hố mất tiêu r. Chúc nàng mau khoẻ lại nhé.

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 46:


      Dương Nhi sáng sớm ngồi ở trước bàn trang điểm, cung nữ cầm mặt gương soi cho nàng, mà Liên Quế mới tới lại thay thế chỗ của Lưu ma ma đứng ở phía sau chải đầu cho nàng.


      Liên Quế có đôi tay vô cùng tinh xảo, động tác tay của nàng rất nhanh, chỉ chớp mắt, liền chải tốt cao chuy kế cho Dương Nhi.


      Dương Nhi duỗi tay sờ sờ búi tóc cao cao, sau đó lại sờ sờ môi mình.


      Nàng có chút nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mình trong gương.


      Miệng của nàng sưng lên rồi.


      Liên Quế thấy thế, ôn nhu hỏi: “ nương làm sao vậy?”


      Dương Nhi xoay người lại, mặt hướng về phía Liên Quế, chỉ chỉ môi mình, lại chuyện.


      Liên Quế cười cười, : “Môi của nương rất đẹp.”


      Dương Nhi muốn hỏi hiển nhiên phải là cái này, nhưng lấy tính tình của nàng, có thể chỉ cho người khác xem là hiếm có, làm sao có thể lại tìm hiểu kỹ.


      Nàng lười nhác đánh ngáp cái, dựa vào bàn trang điểm, trong đầu loáng thoáng nghĩ.


      Hôm qua, có người, ấn nàng môi, qua lại, sờ qua sờ lại.


      Cũng thể gọi là sờ.


      Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ ra được từ khác.


      Ta phải học viết chữ, phải học nhiều nhiều nhiều……


      Dương Nhi trong đầu ngây thơ mờ mịt mà sinh ra cái ý niệm này.


      Toàn bộ đầu óc của Dương Nhi đều toàn là viết chữ, đợi đến khi buổi sáng tỷ muội Lý gia tới tìm nàng chơi, nàng cũng ngồi ở bàn trước, ngoan ngoãn cằm bút, cũng nhúc nhích.


      Tỷ muội Lý gia dám quấy rầy, sợ phạm sai lầm ở chỗ nào đó, lại rơi vào kết cục giống như Lý Nguyên, liền tự mình trở về.


      Dương Nhi ngày thường nhìn chằm chằm những vật nhàm chán cũng có thể nhìn suốt ngày, đối với giấy bút này, cũng có thể ngoan ngoãn ngồi ngày như vậy, ngay cả Lưu ma ma tới gọi nàng ăn cơm, cũng hoàn toàn để ý.


      Lưu ma ma bất đắc dĩ, đành phải đến gần, thấp giọng : “ nương đói bụng sao? Hôm nay có giò thủy tinh, môi cá nấu……”


      Nhưng Dương Nhi lại giống như nhập thần, ngay lời nàng cũng đều nghe lọt vào tai.


      Lưu ma ma cúi đầu nhìn, mặt kinh ngạc.


      Trong tay Dương Nhi chồng chất ít giấy Tuyên Thành viết qua. Phía dưới tán loạn, chữ viết xiêu vẹo, vụng về; ở , chữ viết lưu loát trôi chảy hơn rất nhiều, cũng chữ lớn chữ .


      Dương nương giống như học được làm như thế nào để giữ cho kích thước chữ viết ổn định.


      Dày đặc như vậy, lăn qua lộn lại cũng đều là mấy chữ như vậy.


      Nhưng nương lại giống như cảm thấy mệt, cũng như nàng ngồi xổm xuống xem hoa cả ngày, ngồi ở ghế miêu tả hoa văn bàn cũng có thể qua ngày…… giờ, nàng liền cũng có thể đem mấy chữ kia viết tới tới lui lui cả ngày, hề tạp niệm.


      Lưu ma ma cẩn thận vươn tay, tùy ý nhìn hai tờ, sau đó liền nhịn được cười : “Hoàng Thượng nếu như thấy được, chắc chắn rất vui.”


      Giọng nàng vừa dứt, bút trong tay Dương Nhi liền “Lạch cạch” rơi xuống.


      Vết mực lớn rất nhanh liền đem giấy Tuyên Thành thấm ướt.


      Lưu ma ma hoảng sợ, vội cầm bút lên, thu dọn trang giấy bị nhòe.


      Lưu ma ma lại nhịn được cười cười, : “ nương có phải là nhớ Hoàng Thượng ?”


      Dương Nhi vẫn đáp lại lời của nàng, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm cổ tay của mình lát.


      Lưu ma ma cho là nàng thẹn thùng, liền kéo tay Dương Nhi lại, ý vị thâm trường : “ nương trước dùng cơm , có lẽ qua bao lâu nữa liền có thể gặp được Hoàng Thượng.”


      Dương Nhi vẫn nghe ra ý vị trong lời của nàng, nàng ngoan ngoãn đứng dậy, theo Lưu ma ma đến bên bàn ăn.


      Liên Quế bày từng món ăn , lại lấy đũa, nhét vào trong tay Dương Nhi.


      Dương Nhi theo bản năng duỗi tay cầm, kết quả khó khăn lắm mới cầm được, chiếc đũa liền rơi xuống. Lưu ma ma kinh ngạc quay đầu, lúc này mới hiểu ra, vừa rồi bút rơi xuống phải là vì nghe thấy hai chữ “Hoàng Thượng”, mà là do viết lâu quá, tay cũng cầm được nữa, mà ngay cả bản thân nàng còn hề hay biết……


      Lưu ma ma vội phân phó tiểu cung nữ bên cạnh: “ lấy nước ấm tới.” Nàng nhìn về phía Dương Nhi, : “ nương trước tiên đắp tay , nhất định là rất mỏi.”


      Dương Nhi gật đầu, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm đồ ăn bàn.


      Chờ đến khi đắp tay, Dương Nhi rốt cuộc mới khôi phục lại được chút sức lực, cầm muỗng đũa ngược lại còn vấn đề.


      Tâm của Lưu ma ma cũng hạ xuống.


      Nàng lùi đến bên cạnh đứng, lại nhịn được suy nghĩ đến chuyện khác.


      …… Mới vừa rồi nàng hỏi nương, có phải là nhớ Hoàng Thượng , lời này bị ám vệ truyền đến trong cung chứ?


      ……


      “Nhớ trẫm đến mức bút cũng cầm được?” Tiêu Dặc thần sắc cổ quái, đáy mắt dương như lại hàm chứa chút ý cười.


      Trong phòng yên tĩnh, tất nhiên là có ai dám tiếp lời Hoàng Thượng.


      “Nàng biết như thế nào là nhớ sao?” Ý cười nơi đáy mắt Tiêu Dặc đậm hơn, khiến ngay cả mặt mày luôn trầm quá mức kia, giống như cũng có chút ánh sáng.


      Tiêu Dặc đẩy tấu chương trước mặt ra, rũ mắt thấp giọng : “Trái lại cũng nên để cho Thái Hậu trong Vĩnh An Cung ra rồi.”


      hỏi chút, Lễ Bộ chuẩn bị ra sao.”


      Dứt lời, Tiêu Dặc đứng dậy, lại nhìn đống tấu chương kia. Mấy ngày nay, hoàn toàn thích nghi với mấy thứ này. ít người đều ngóng trông chê cười , xem bước lên đài thiên tử, ngồi buổi triều sớm, lại chân tay luống cuống, nghe hiểu chính , hạ được mệnh lệnh, ngay cả các đại thần ai là ai, quan hệ liên quan trong đócũng nhớ , càng thể ứng phó.


      Nhưng, cái này chỉ là do người khác nghĩ.


      giờ Tiêu Dặc nắm giữ toàn bộ trong tay.


      Lý Nguyên phản chiến, đại biểu cho tương lai khi xuống tay, có thể lấy Lý thị ra khai đao trước.


      Sửa trị lần như vậy, uy nghiêm tự nhiên sinh ra.


      Người đời đa phần đều bắt nạt kẻ yếu, đặc biệt là các đại thần này, lại chỉ biết nghĩ đến lợi, lại muốn chịu khổ. Chỉ cần là bọn họ phải chịu nửa điểm đau khổ, ngày sau liền cẩn thận hơn. dám lại coi giống như Huệ Đế mà lừa gạt.


      Triệu công công nhận mệnh, liền xoay người ra ngoài.


      Tiêu Dặc : “Cá còn sống ?”


      “Lần trước rớt vài miếng vảy, ngược lại cũng có vết thương khác, giờ sống rất tốt.” Cung nhân đáp.


      Tiêu Dặc: “Ừ, nhìn cái.”


      Cá nuôi ở trong chậu, sau đó chưa từng di chuyển qua, chỉ thỉnh thoảng lại đổi nước phơi nắng lần.


      Như cung nhân , giờ sống vô cùng tốt.


      Con cá màu đen lần trước có làm thịt kia, lúc này cũng được dính ké hào quang, ở cùng trong chậu vui vẻ bơi qua bơi lại.


      Tiêu Dặc nhìn chằm chằm chậu cá hồi lâu, cung nhân sợ hôm nay lại nhảy ra Nhụy Nhi hay Hoa nhi, liền nhìn chằm chằm cửa, mà lúc này thị vệ ngoài cửa mỗi người cũng đều cảnh giác cực kỳ, sợ có kẻ nào đó có mắt tới quấy nhiễu nhã hứng ngắm cá của Tiêu Dặc.


      Tiêu Dặc nhìn lát liền rời .


      Những ngày gần đây thường nghỉ ngơi ở Tây Noãn Các, cũng thường trở về Hàm Xuân Thất, bên này cũng dần dần ra vẻ quạnh quẽ.


      Trong cung lúc trước cũng là như thế này.


      Đặc biệt là nơi ở, cửa sổ đóng kín, rèm cửa dày nặng rũ xuống, bên trong lại đốt hương.


      Ngẫu nhiên cũngbị nóng đến ngột ngạt, nhưng lại càng lộ ra khí lạnh u nhiều hơn.


      tại cùng lúc trước cũng khác biệt mấy.


      Nhưng Tiêu Dặc lại cảm thấy thiếu chút gì đó, đột nhiên chút liền trở nên thích ứng được, ngay cả ánh nắng ngày đó rơi ở người, cũng cảm thấy được nửa phần ấm áp.


      Có lẽ là do buông tấu chương xuống, rảnh rỗi, liền nghĩ nhiều.


      Tiêu Dặc khóe miệng nhấp nhấp, trở về Tây Noãn Các.


      Hoàng Thượng lại, tất nhiên là trận thế vô cùng lớn.


      Bên Yến Hỉ Đường kia cũng nghe được động tĩnh.


      Nhụy Nhi từ khi nghe được động tĩnh, liền bọc bản thân lại trong chăn, hận thể đem cả đầu cũng vùi vào theo. Chỉ có như vậy, mới có thể đuổi được ý lạnh trong người như bị ngâm vào nước.


      Các cung nữ nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng đa phần là vui, thầm nghĩ, quả phóng khoáng.


      lúc lâu sau, chờ khi thanh xa.


      Nhụy Nhi mới khó khăn ngẩng đầu, khàn giọng hỏi: “Dương nương…… Khi nào trở về?”


      “Nhụy Nhi nương, chuyện này phải chuyện ngươi nên biết.” mặt cung nữ mỉm cười, nhưng lời lại lộ ra ý tứ lạnh nhạt.


      Nhụy Nhi tìm bên dưới gối đầu.


      Chỗ đó có để viên trân châu, là lần trước ở Vĩnh An Cung có được.


      Nhưng lúc này nàng lại chỉ cảm thấy cộm tay, bao giờ cảm thấy là phú quý là vinh hoa nữa.


      Khi Dương Nhi tỉnh dậy, phát trong nhà nhiều người hơn.


      Nàng mờ mịt nhìn ra ngoài, liền thấy người người lại, dán chữ cửa sổ, lại treo đèn lồng dưới mái hiên. Chỉ là tuy nhiều người, Dương Nhi làm thế nào cũng hề cảm thấy náo nhiệt.


      Nàng nhìn về phía Lưu ma ma.


      Lưu ma ma : “ nương, đây là trang trí tòa nhà đó.”


      Trong mắt Dương Nhi vẫn tràn ngập vẻ mơ hồ.


      nương muốn ở chỗ này tiếp chỉ chứ.” Lưu ma ma .


      Giọng nàng vừa dứt, liền có quản gia tới báo, là có mấy tức phụ Lý gia, mang theo tỷ muội Lý Hương Điệp cùng nhau tới.


      Chỉ chốc lát sau, nha hoàn liền mang các nàng vào cửa.


      Đại phu nhân ở phía trước hiền hoà cười : “Sợ hạ nhân trong nhà tay chân vụng về, lão thái thái sai chúng ta tới giúp nương coi chừng chút, phải nhìn chằm chằm mới được.”


      Lưu ma ma nhàn nhạt cười : “Lão phu nhân có tâm.”


      dám dám. Có thể vì nương trang trí tòa nhà, phải là vinh dự cho chúng ta.”


      Khi chuyện, quản gia lại bước nhanh chạy vào cửa.


      Mà lần này, chạy nhanh hơn, mất phong độ hơn. Đến khi đứng trong viện, mới giật giật môi, : “Người của Lễ Bộ tới……”


      Lúc Mạnh Hoằng đem theo lễ vật đến bên ngoài Dương trạch, liền đụng phải người của Lễ Bộ tiến đến.


      Người cầm đầu kia là ông lão mặc quan phục, lão thoáng nhìn qua , ngữ khí mất cung kính : “Mạnh công tử.”


      Mạnh Hoằng nhận ra bọn họ là ai, ràng là muốn mỉm cười, nhưng khóe miệng lại kéo xuống phía dưới, chỉ lộ ra biểu tình xấu hổ lại quái dị, : “ nhầm.”


      Lão đầu mỉm cười: “ quấy rầy, Mạnh công tử mời.”


      “Mời ngài.”


      Mạnh Hoằng liền xoay người, dắt mấy gã sai vặt nhanh chóng rời khỏi.


      quay đầu Nhàn Vân Lâu, kết quả vừa cất bước vào, lại nhìn thấy bóng dáng của Lý Nguyên.


      Mạnh Hoằng nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy khẩu khí trong ngực làm như thế nào cũng đều thuận được.


      Bên này Lý Nguyên ngồi ở lầu, nha hoàn mặt đầy khẩn trương, khó hiểu : “ nương phải…… phải gả cho Liễu gia sao? Vì sao lại còn tới đây?”


      Nha hoàn bị cấm vệ ngày đó dọa cho sợ, lúc này trong lòng dĩ nhiên vẫn còn sợ hãi.


      Lý Nguyên cầm chén trà trong tay, gì.


      Tổ phụ biết tính tình của nàng, nàng chính là đụng phải vách tường nam quay đầu lại,lúc trước nàng muốn quyến rũ Tiêu Thành Quân, lúc sau cũng thể bỏ dở nửa chừng. Bằng tổ phụ lòng sinh nghi ngờ, ngày đó nàng tới Nhàn Vân Lâu, đến tột cùng là gặp phải cái gì, mới khiến cho nàng thay đổi chủ ý.


      lúc xuất thần, đột nhiên nghe bàn bên cạnh có người nghị luận.


      “Hôn kỳ của Tân đế gần tới rồi?”


      biết nạp thái vấn danh của hoàng gia là cái dạng gì ha ha……”


      tại ngay cả tân hậu là nương nhà ai cũng biết đấy.”


      Lý Nguyên ngẩn ra.


      Đến giờ phút này, nàng mới dám hoàn toàn xác định.


      Dương nương, tân hậu, chính là cùng người.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Tiểu hoàng đế: Phòng ở lạnh, xiêm y lạnh, giường cũng lạnh.

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 47:


      Quan viên Lễ Bộ ở lại nửa ngày, hướng dẫn, sau đó liền rời .


      Lưu ma ma : “Chắc là Hoàng Thượng đặc biệt an bài.”


      Tuy rằng hạ nhân của Lý Thiên Cát mỗi người đều thông minh lanh lợi, nhưng bọn ai gặp qua chuyện lớn như đại hôn của Hoàng Thượng chứ? Đừng bọn họ. Lý Thiên Cát chỉ sợ cũng được.


      Tất nhiên, liền phải cầu bên Lễ Bộ đến giúp đỡ.


      Dương Nhi ngửa đầu nhìn, liền thấy đèn lồng treo cao, phía dưới rũ tua vàng óng ánh, rất đẹp.


      Nàng gặp qua cảnh tượng này.


      Khi còn ở nhà, trong viện cách vách cũng từng treo đèn lồng như vậy, chẳng qua so với như vậy xấu hơn chút, hơn chút, cũng ít hơn chút…… Chỉ có , hay là hai cái…… Dương Nhi nhớ ràng lắm.


      Lúc trước nàng ngơ ngác ngồi ở trong viện, lúc được ra, nhìn thấy đèn lồng,đó là vật trừ chim chóc từ bên ngoài bay qua, là vật thú vị nhất…… Cái kia gần như trở thành tia sáng khắc sâu chặt chẽ vào trong đầu nàng.


      Nhưng tại, đèn lồng giống như cũng trở nên đáng nhắc tới.


      Nơi này là nhiều nha.


      Dương Nhi duỗi dài cổ.


      Thấy nàng nhìn lâu, Lưu ma ma liền sai người lấy cái đèn lồng tới cho Dương Nhi ngắm nghía.


      Nhưng đèn lồng này quá lớn, Dương Nhi xách ở trong tay, đèn lồng cũng cao qua bụng của nàng rồi. Vì thế chỉ chơi lát, nàng liền trở về viết chữ.


      Nàng tới bên ngạch cửa, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lưu ma ma : “Giữ lại.”


      Lưu ma ma hiểu tính tình của nàng, lập tức liền ràng ý của nàng, cười gật đầu : “Được, giữ lại, giữ lại cho nương.”


      Dương Nhi liền thư phòng, tiếp tục viết chữ.


      Nàng cũng phải ngày ngày đều thích ở bên ngoài chơi đùa.


      ……


      Hoàng gia nạp thái vấn danh, cần phải thông cáo với thiên địa tông miếu.


      Việc này dĩ nhiên nhiên thể để người khác làm hộ.


      Đợi sau khi hỏi ý bộ nghi lễ nạp thái, Tiêu Dặc liền thay đổi thân trang phục, thông cáo với thiên địa tông miếu.


      Tiêu Dặc đến thẳng giữa điện Thái Miếu, lạy tổ tiên xong, sau đó chậm rãi tới trước bức họa của Huệ Đế.


      Bức họa của Huệ Đế được vẽ khi tuổi tráng niên, nhưng cho dù là tráng niên, trong tóc của cũng có nhiều tóc bạc, mặt mày cùng bên môi lại có nhiều nếp nhăn, đáy mắt thấy hiền hoà, thấy uy nghiêm càng thấy tia vui vẻ.


      Huệ Đế rất gầy, đặt ở bên trong bức họa, thế nhưng có vẻ cùng chung quanh mình có chút hợp nhau.


      Tiêu Dặc có lẽ là di truyền từ , chợt nhìn qua, thân hình cũng vô cùng đơn bạc.


      Nhưng bóng dáng đơn bạc của ở trong điện ra bóng dáng dài, lại có vài phần uy nghiêm.


      Tiêu Dặc cho lui tùy tùng, các cung nhân dám theo, đảo mắt trong điện liền chỉ còn lại mình , cùng khói lượn lờ trước bài vị kia.


      ở trong điện xoay vòng, khóe miệng lại dần dần có độ cung, mỉm cười.


      “Phụ hoàng, nhi thần sắp đại hôn.”


      “Nhi thần cùng người giống nhau, ánh mắt của nhi thần rất tốt, giống như người vậy, sai lầm cho rằng mắt cá là minh châu, sai lầm cho rằng giả dối là chân ý.”


      “Nhi thần càng giống như người vậy, ngay cả tranh cũng chưa từng tranh qua, liền nhận thua……”


      đứng ở trước bức họa, bình tĩnh nhìn người trong bức họa, ánh mắt nặng nề: “Phụ hoàng, từ biệt.”


      vòng qua chỗ ngoặt, tới phía bên trái trong phòng, ở giữa phòng bày ghế dựa, bàn thờ, còn có bài vị.


      Tiêu Dặc duỗi tay ra phía sau bài vị, sờ soạng cái tráp ra tới, mở tráp ra, liền thấy bên trong đựng viên huyền châu, ánh sáng rực rỡ chói mắt.


      Đây là Huệ Đế khi còn sống lưu lại.


      khi chết, có khi Thục phi Lý thị chết, để Tiêu Dặc truy phong hậu vị cho nàng, đem bài vị nhập vào Thái Miếu, viên huyền châu này cũng theo nàng hạ táng.


      Huyền châu này rất có lai lịch.


      Hoàng đế Tấn Cao Tổ lập triều Đại Tấn từng ra biển, khi đó Tấn Cao Tổ vẫn còn là thôn phu, sau khi ra biển trải qua muôn vạn nguy hiểm, cuối cùng lấy được viên huyền châu từ trong tay của tộc nhân dị quốc, đây là đồ tốt nhất từng thấy trong cuộc đời.


      Tấn Cao Tổ luôn mang huyền châu theo bên người, lúc sau tầm mắt ngày càng mở rộng, dần dần có tham vọng lớn.


      Đến khi trở lại Trung Nguyên, lâu sau liền tập hợp các thuyền viên cùng đồng sinh cộng tử, tính cả nhóm hương dân cường tráng ở quê, tạo phản, ở trong loạn thế giết ra mảng trời……


      Từ đó về sau viên huyền châu này bị tấn Cao Tổ lấy làm sính lễ, nghênh thú Mẫn Cung Hoàng Hậu.


      Vì thế bắt đầu từ đó, phàm là thiên tử nạp hậu, đều coi đây là sính lễ. Huệ Đế chưa lập hậu, nhưng sủng ái Thục phi, lại bị triều thần quản chế, lúc đó thế lực của gia tộc Lý thị cũng chưa đến mức như bây giờ, Huệ Đế lòng sinh phản nghịch, lòng chỉ muốn Thục phi làm Hoàng Hậu.


      Đợi khi chết, Huệ Đế trong lòng phẫn uất, liền với Tiêu Dặc, muốn huyền châu hạ táng theo Thục phi, cũng chính là Thái Hậu giờ.


      Nhưng nàng……


      Cũng xứng?


      Khóe miệng Tiêu Dặc lên ý cười châm chọc, ngay sau đó để tráp lại, huyền châu lại đặt ở trong tay áo mình. Sau đó mới bất động thanh sắc, thoải mái hào phóng ra ngoài.


      ……


      Sau khi thông cáo thiên địa tông miếu, chuẩn bị ngựa, giáp trụ, trang lụa, mãng lụa, thiểm đoạn…… Nâng đến thềm điện Thái Hòa, dưới thềm son trưng bày dưới cả triều văn võ, Tiêu Dặc tự mình phân phó cho phó sử, theo Nội Vụ Phủ, nâng thải lễ đến Dương trạch


      ngày này, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, khí thế bừng bừng.


      Cứ như vậy từ Thái Hòa Môn, đường đến cửa lớn Dương trạch.


      đường người liên quan được tới gần, cho nên cũng có bao nhiêu người vây xem, chỉ là đời này người người đều thích nhất là bát quái. Tin tức nhanh chóng liền truyền ra ngoài, mọi người đều chờ xem, chờ xem sính lễ dừng ở trước cửa nhà ai.


      phải tân hậu chính là nương thôn dã ở Dân Trạch huyện sao?”


      “Đúng vậy, cái này phải là Khâm Thiên Giám bói toán đoán ra sao? Làm sao còn có chuyện lớn như lễ nạp thái này? nương thôn dã ở đâu ra phủ đệ? phải nên trực tiếp bỏ qua các loại ở giữa mới đúng?”


      “Ngươi biết cái gì? Nếu như bỏ , như vậy mới là hợp quy củ.”


      “Chỉ bằng việc nhiều quy củ đại lễ đều tiến hành từng cái , mới thấy được Hoàng Thượng có bao nhiêu coi trọng a……”


      Trong Nhàn Vân Lâu, mọi người uống rượu, tán gẫu vài câu, như thể chính mình ở trong cung, chính mình giống như vô cùng hiểu ràng tâm tư của hoàng đế.


      Mạnh Hoằng nghe vậy, buông chén rượu trong tay xuống, nhìn về phía hẻm Tĩnh Ninh.


      Bên trong cửa Dương trạch, tiết ánđã chuẩn bị tốt, chỉ là trước án trống rỗng, có người quỳ nghênh.


      Dương Nhi lúc này đứng ở phía sau cây cột, nhìn chằm chằm trung môn, thần sắc mờ mịt khó hiểu. Bên cạnh nàng còn có Lý gia lão phu nhân, nhóm tức phụ Lý gia, còn có nương Lý gia…… Nếu phải nơi này thể nhét được quá nhiều người, bọn họ hận thể tất cả đều tới để lây dính khí vui mừng, lây dính quý khí mới tốt.


      nương Lý gia tuổi còn chút, lúng ta lúng túng lên tiếng: “…… Bên kia cần người đứng sao?”


      cần.” Mẫu thân nàng vỗ nàng cái.


      “Vậy…… Vậy nếu có người, vì sao còn phải làm lễ như vậy?”


      Lý lão phu nhân quay đầu, lạnh lùng trách cứ nàng: “ bậy gì đó?” Dứt lời, Lý lão phu nhân động tác khoa trương : “Nạp thái, đại chinh, ắt thể thiếu. Như thế có thể thấy được Hoàng Thượng rất coi trọng nương.”


      Dứt lời, Lý lão phu nhân liền nhìn về phía Dương Nhi, nếp nhăn mặt chen chúc cùng chỗ, cười : “Hơn nữa tại thân phận của nương lại vô cùng cao quý.”


      Nếu như ngay cả lễ cũng được làm đầy đủ.


      Vậy mới trở thành trò cười.


      Cũng như Lý lão phu nhân , dù trước án kia có người quỳ nghênh, nhưng chính phó sử cùng quan viên Nội Vụ Phủ, đều để ý, vẻ mặt nghiêm túc, sai người đem thải lễ lần lượt đặt xuống, sau đó nghiêm túc làm lễ, cho dù đối diện bọn họ trống rỗng cái gì cũng có……


      Cứ như vậy từng bước làm xong, bọn họ mới hồi cung phục mệnh.


      Người khác đều tâm tình kích động, chỉ có Dương Nhi vẫn mờ mịt ngây thơ như cũ, giống như xem tuồng xiếc khỉ vậy.


      Lý lão phu nhân tiến đến, thấp giọng : “Trong cung khi nào làm yến nạp thái? nương nếu có chỗ cần đến, chỉ cần sai người trong phủ chúng ta là được.”


      “Đợi tin tức từ trong cung .” Lưu ma ma .


      “Phải, phải.” Lý lão phu nhân lên tiếng, đáy lòng cũng cân nhắc, nghĩ trở về liền bắt đầu chuẩn bị, muốn cho dưới Lý gia đều theo mới tốt.


      Dương Nhi bị chen chúc ở trong đám người, cảm thấy có chút khó chịu.


      Liên Quế vô cùng có ánh mắt, thấy thế liền đỡ Dương Nhi .


      Những người khác cũng dám đuổi theo, chỉ ở phía sau : “ nương cứ nghỉ ngơi cho tốt, nương thong thả……” Cảnh tượng ngược lại cũng vô cùng thú vị.


      Liên Quế đỡ Dương Nhi đến thư phòng.


      Dương Nhi ngồi ở ghế , ngồi yên lát, đột nhiên quay đầu hỏi Liên Quế: “Đó là, cái gì?”


      Đây là lần đầu tiên nàng chủ động cùng Liên Quế chuyện, Liên Quế nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội : “ nương biết lễ nạp thái sao?”


      Dương Nhi lắc đầu.


      “Đó là chuyện phải làm trước khi thành hôn.”


      Dương Nhi lẩm bẩm thuật lại: “Thành hôn?”


      Liên Quế : “Đó chính là nương phải gả cho người.”


      Dương Nhi trong lòng mơ hồ hiểu được, nàng biết nương đem nàng đưa đến Lý phủ, là muốn cho nàng gả chồng. Nhưng là gả cho người nào, gả chồng như thế nào, nàng lại hoàn toàn biết.


      Tới lúc này, chút ký ức này mới bị Dương Nhi moi ra tới.


      Phải.


      Nàng là tới gả chồng.


      Dương Nhi chớp chớp mắt, ngực lại có chút rầu rĩ.


      Nàng nhìn nhìn giấy mự ctrước mặt, ngay cả chữ cũng muốn viết.


      Liên Quế thấy nàng cau mày, sắc mặt có hơi trở nên trắng, giống như khó chịu vô cùng, liền nhanh chóng đỡ người đến bên giường nằm xuống.


      Dương Nhi nắm chặt chăn mỏng trong lòng ngực, mơ mơ màng màng ngủ.


      Ngủ, nàng liền mơ giấc mộng.


      Sân cách vách treo đèn lồng.


      Nàng nghe thấy tiếng gõ la*, nương đó là cách vách cưới vợ……


      * la: thanh la, còng, chiên.


      Lại qua mấy ngày sau, liền nghe cách vách truyền đến tiếng khóc nho .


      Dương Nhi là nhớ chút, nàng ngồi ở băng ghế, tường có nữ nhân bò qua, nữ nhân tóc tán loạn, nàng cưỡi ở tường, mắng người phía dưới.


      Mắng, Dương Nhi chỉ nhớ kỹ nửa câu, là cái gì “Kẻ phụ tình” “Gạt người”.


      Sau đó phía dưới có người kéo nữ nhân xuống, sau đó nàng liền nghe thấy tiếng người kia đem nữ nhân đánh khóc.


      Thời điểm Dương thị trở về, Dương Nhi còn lưu loát kể cho Dương thị nghe.


      Dương thị chỉ : “Con của nông phu, tay chân thô kệch, khó tránh được việc đánh tức phụ.”


      Những lời này, Dương Nhi lúc đó nghe hiểu, sau đó liền đem chuyện cách vách kia vứt ra sau đầu, tiếp tục ngẩng đầu nhìn chim chóc của nàng……


      Nhưng Dương Nhi nằm mơ, mơ thấy có bàn tay lại cái bàn tay từ đầu nàng đánh xuống.


      Dương Nhi ngơ ngác chịu đựng.


      Nàng ưm tiếng, nước mắt liền trượt xuống.


      Liên Quế cùng Lưu ma ma canh giữ ở gian ngoài cho nàng, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, vội đứng dậy thắp đèn.


      Lưu ma ma vén màn lên, phen ôm Dương Nhi vào trong lòng ngực, thấp giọng dỗ dành: “ nương đây là làm sao vậy?”


      Dương Nhi trong mê mang mở bừng mắt, khóe mắt còn treo giọt nước mắt.


      “Phải gả, gả chồng……” Dương Nhi thút thít chút, lưu loát mà tổ chức câu : “Ai, ai?”


      Lưu ma ma giật mình, ngay sau đó dở khóc dở cười: “…… Cái này ngay cả sính lễ cũng nhận, ra trong lòng nương còn biết là phải cho gả ai đấy.”


      Dương Nhi lên tiếng, chỉ ngơ ngác mở to đôi mắt ngập nước, cứ như vậy nhìn nàng.


      Liên Quế cười cười, ôn nhu : “Tất nhiên là gả cho Hoàng Thượng.”


      Dương Nhi tức khắc thả lỏng hơi.


      …… Vậy có lẽ đánh người.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Tiểu hoàng đế: Ưu điểm của trẫm chỉ có cái này???

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Cảm ơn @Mengotinh_Ranluoi nhé. Mình hết hoàn toàn luôn rồi. Cố gắng đăng chương mới ngay trong tuần cho kịp bù lại. (^v^)
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :