1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Phù Hoa (On Going)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 48. Tức giận

      Tư Mã Tiêu luyện chế cho Liêu Đình Nhạn pháp bảo phòng ngự mới, vẫn dùng chuỗi ngọc làm cơ sở, là chuỗi vòng ngọc càng xinh đẹp trong bảo khố của Sư Dư Hương, lúc này lấy lôi thạch tâm cũng luyện vào, dù bị sét đánh cũng sao.

      Dùng lời nguyên bản của Tư Mã nguyên là: Nếu nàng gặp tu sĩ giống Sư Thiên Lũ, chạy thoát, vậy nằm xuống cho đánh, đối phương dùng hết toàn lực cũng phải đánh nửa ngày mới có thể phá vỡ phòng ngự.

      Điểm này Liêu Đình Nhạn tin tưởng, rốt cuộc dụng cụ phòng ngự lần này, Tư Mã Tiêu ước chừng làm nửa tháng, đứt quãng sửa lại rất nhiều lần, có thể khiến tốn nhiều thời gian như vậy để làm ra, đồ vật đó đương nhiên lợi hại.

      Liêu Đình Nhạn nghe lời đó, liền ước lượng chuỗi ngọc hỏi: “Phá vỡ phòng ngự sao đây?”

      Tư Mã Tiêu liền xùy tiếng, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy cằm hơi hơi dương lên, ngón tay còn chưa hoàn toàn khép lại chống ở cằm, : “Trước đó ta đến rồi, nàng có thể tiếp tục nằm.”

      Tổ tông “đỉnh thiên lập địa” thực tế thân cao chỉ mét tám tám, phần đỉnh thiên còn lại, tất cả đều là khí tràng tự tin chồng chất lên.

      Bất quá, xác có bản để tự tin. Ngộ tính cao đến thái quá, thực lực mạnh đến nghịch thiên, Từ Tàng Đạo Quân, trời dưới đất chỉ có , cũng hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân.

      Tư Mã thị chỉ còn lại mình , lúc người còn bị nhốt ở Tam Thánh Sơn khiến cho các chư vị đại lão phải xếp trận địa sẵn sàng đón đánh, ra ngoài rồi làm Canh Thần Tiên Phủ lớn như thế cũng người ngã ngựa đổ còn toàn thân mà lui ra, có thể làm khôi thủ chính đạo chưởng môn Sư Thiên Lũ bó tay có cách nào, còn có thể vung tay xé thiên lôi.

      Nhưng mà, nam tử lợi hại như vậy, ngẫu nhiên sao lại có hành vi ấu trí thế này?

      Nhân lúc nửa đêm nàng ngủ, xóa hết mặt của những người điểm linh, vẽ lên cái mặt người có thể là kinh tủng kỳ quái, còn dám dõng dạc : “Như vậy nhìn phải càng thêm đẹp tự nhiên.”

      Phi, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy ba bộ mặt người điểm linh hoàn toàn thay đổi đứng ở mép giường, trong nháy mắt phim sinh hoạt liền biến phim kinh dị được chưa!

      Liêu Đình Nhạn vẫn hoài nghi về thẩm mỹ của , nhưng ngẫm lại lựa chọn nàng, vậy thẩm mỹ khẳng định là thành vấn đề, cho nên chính là tiện tay.

      “Đây, chỗ này cho chàng chơi, chàng muốn vẽ thế nào vẽ, đừng làm hỏng tiểu Nhất, tiểu Nhị, tiểu Tam của ta.” Liêu Đình Nhạn cho đống người bằng gỗ còn trống. Đó là lúc trước nàng có việc gì dùng gỗ làm ra, trong lát khắc được rất nhiều.

      Tư Mã Tiêu cũng thèm nhìn những miếng gỗ đó, chỉ ra: “Tiểu Tam trong miệng nàng là ta điểm ra.”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Chúng ta vẫn đừng nên thảo luận đến vấn đề tiểu tam, thảo luận nhiều dễ cãi nhau.”

      Tư Mã Tiêu: “Có ý tứ gì?”

      lại : “Nàng còn cãi nhau với ta?”

      Liêu Đình Nhạn: “Vì sao ta lại cãi nhau với chàng?” Tình lữ mà, nhiều ít đều cãi nhau, bây giờ chưa nháo, thuần túy là chưa gặp việc.

      Tư Mã Tiêu: “Vậy nàng và ta cãi nhau lần ta nhìn xem.” Vẻ mặt và động tác của , giống như lúc trước tò mò nàng mắng chửi người, bảo nàng mắng cái nhìn thử xem.

      Liêu Đình Nhạn: “…… Bây giờ tìm thấy khí, lần sau rồi sau.”

      Nàng chỉ thuận miệng , nghĩ tới cái ‘ lần sau ’ này lại đến nhanh như vậy.

      Thời gian này bọn họ ở tại Phong Hoa Thành của Sư Dư Hương, trong thành có rất nhiều tiểu tình nhân của nàng ta, lâu lâu có dịp tới tự tiến chẩm tịch. Sư Dư Hương và những người này tìm hoan mua vui, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, dù sao tất cả mọi người đều chơi bời thôi.

      Trong đó có tình nhân bí mật, vị công tử Mộc gia ngoại phủ, ở đây cũng có danh phong lưu, mỗi lần qua Phong Hoa Thành đều phải tới pha trộn cùng Sư Dư Hương mấy ngày. Lần này cũng tới, vừa lúc vào ngày này Liêu Đình Nhạn ngủ trưa trong hoa uyển của Sư Dư Hương, giấc ngủ dậy liền phát bên cạnh có nam nhân xa lạ ngồi, ái muội vuốt mặt nàng, thò sang mấy câu hạ lưu.

      “Nghe gần đây nàng tìm ai, thế nào, những người đó đều thỏa mãn được thân thể dâm đãng này của nàng?” Ngữ khí đắc ý quen thuộc, còn định xoa ngực nàng.

      Liêu Đình Nhạn ọe tiếng, chân đá bay ra, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại. Bình thường Tư Mã Tiêu ở bên cạnh, nơi này những người khác được phép cũng tới, cho nên căn bản nàng phòng bị. Làm sao nàng biết người này trước kia tới đây, đều cần thủ vệ thông truyền, bởi vì và Sư Dư Hương xem như đương vụng trộm, trong nhà còn có thê tử gia thế xấp xỉ, lại rất là hung hãn.

      Tư Mã Tiêu vừa vặn rời trong chốc lát, trùng hợp khiến gặp phải chỗ trống này.

      “Á…… Nàng làm gì!” Mộc công tử tu vi cao bằng nàng, bị nàng đá cho cước đau đến kêu ra tiếng, nổi giận đùng đùng ngồi dậy mắng chửi.

      Vận khí của thực tốt lắm, bởi vì lúc này Tư Mã Tiêu trở lại.

      Chuyện phát sinh về sau, Liêu Đình Nhạn nhớ tới liền đau đầu ghê tởm. Tư Mã Tiêu lúc ấy cười tiếng, cường ngạnh ấn tay nàng, để ý nàng cự tuyệt, cưỡng bách nàng bóp nát đầu người nọ.

      Cảm giác đầu người vỡ toang ở dưới tay mình, làm Liêu Đình Nhạn khắc sâu ký ức.

      Lúc ấy nàng liền nôn ra, ở bên nôn khan nửa ngày.

      Tư Mã Tiêu hiểu vì sao nàng phản ứng lớn như vậy, “Chỉ là giết người mà thôi.”

      Liêu Đình Nhạn biết hiểu.

      Thế giới bọn họ sinh ra giống nhau, Tư Mã Tiêu cảm thấy giết người sao, tựa như nàng cảm thấy thể giết người, quan niệm của bọn họ đều đến từ chính thế giờ quan của mình, đại khái đều có cách nào tán thành lẫn nhau.

      Nàng lý giải Tư Mã Tiêu sinh ra ở hoàn cảnh giết người bị người giết, cho nên về chuyện thích giết chóc, nàng đánh giá, chỉ kiên trì ý tưởng nếu mình chưa bị bức đến tuyệt cảnh động thủ giết người.

      Tư Mã Tiêu lần này cũng tức giận như lần trước đối mặt với Nguyệt Sơ Hồi, cho nên cũng muốn tra tấn, là thái độ thấy sâu bọ mình thích cho nên tùy tay giết chết, động thủ thực dứt khoát, cũng có thời gian để Liêu Đình Nhạn lừa dối qua người chết rồi.

      Nhìn thấy phản ứng của Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh nhíu chặt mi, “ mạo phạm nàng, ta mới muốn nàng tự động thủ, chỉ là việc mà thôi. Ta chưa bao giờ gặp ai giết người mà phản ứng lớn như vậy.”

      Tuy biết Liêu Đình Nhạn thích giết người, nhưng cũng chỉ cảm thấy là nàng thích mà thôi, tựa như nàng thích ăn loại kẹo đường dính răng, nhưng cứng rắn bắt nàng ăn, nàng cũng chỉ nhíu nhíu cái mũi, rót mấy ngụm nước, ở trong lòng mắng hai câu.

      sinh ra ở ổ ma, làm sao biết nương được nuôi dưỡng trong thời thái bình thịnh thế khó tiếp thu chuyện mình giết người đến mức nào. Lại làm sao lý giải được thích giết người và thích ăn cái gì, đối với Liêu Đình Nhạn mà , hoàn toàn khác nhau.

      Liêu Đình Nhạn căn bản nghe được cái gì, đầu óc nàng vẫn là óc người vừa rồi bắn lên tay nàng, theo bản năng cảm thấy ghê tởm chịu được, lau tay rất nhiều lần.

      Thế giới của nàng, người giết người chung quy rất ít, người bình thường ai dính dáng đến giết người. Dù là đánh giặc, cũng có rất nhiều binh lính bởi vì ở chiến trường giết người mà rơi vào bệnh tâm lý, thể giải quyết được, Liêu Đình Nhạn làm sao lại bị ảnh hưởng.

      Nàng nôn khan nửa ngày, lau lau miệng, đứng lên lập tức vào phòng tìm chỗ nằm xuống, Tư Mã Tiêu theo nàng vào phòng, nhìn thấy nàng nằm đưa lưng về phía mình, là tư thế cự tuyệt tới gần.

      Liêu Đình Nhạn rất khó chịu, trong lòng lại tức giận, liền muốn để ý đến ai. Nếu Tư Mã Tiêu chỉ là sư tổ sát nhân cuồng ma, nàng dám vì chuyện này tức giận với , nhưng tại phải, nàng coi là người thân mật nhất ở thế giới này, cho nên nhịn được tức giận với .

      Tư Mã Tiêu lôi cánh tay nàng, Liêu Đình Nhạn hất văng tay , mặt cũng quay sang, uể oải : “Đừng chuyện với ta, giờ muốn chuyện với chàng.”

      Tư Mã Tiêu ý thức được vấn đề có bao nhiêu nghiêm trọng, nhìn chằm chằm lưng Liêu Đình Nhạn, hiểu được, “Đến tột cùng nàng làm sao vậy, chỉ bởi vì ta bắt nàng động thủ?”

      Liêu Đình Nhạn trầm mặc lát, vẫn thở dài, : “Chàng thể như thế, trước nay ta ngăn cản hoặc là cưỡng bách chàng làm chuyện gì, cho nên chàng cũng thể đối xử với ta như vậy.”

      Tư Mã Tiêu lớn thế này còn chưa từng có ai thể…… , có kẻ từng , chỉ là trước nay để ý, ở chỗ , chỉ có muốn làm và muốn làm, có chuyện thể làm. Dưới bầu trời này, có chuyện thể làm.

      Nếu trước mặt phải Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu câu vô nghĩa cũng lười , nhưng tại trầm khuôn mặt lát, vẫn : “Ta biết nàng thích giết người, nàng có thể thích, nhưng mà thể mãi, nàng vẫn giết, sớm hay muộn có gì khác nhau.”

      Liêu Đình Nhạn nhìn hoa văn màn đến xuất thần, kỳ nàng biết, nàng có nghĩ tới, có lẽ ngày nào đó, nàng vì người phía sau này mà giết người, nhưng thể như bây giờ. Tùy tùy tiện tiện, giết người giống như trò đùa vậy.

      Chính là cao hứng, tạm thời muốn để ý đến .

      Nàng cao hứng, Tư Mã Tiêu cũng cao hứng, chưa bao giờ là người có tính tình tốt gì, thái độ đối với Liêu Đình Nhạn là để ý và khoan dung mà đời này chưa bao giờ từng có.

      Tư Mã Tiêu xoay người ra ngoài.

      Liêu Đình Nhạn quản , nàng ngủ giấc, thế nhưng làm ác mộng, tỉnh lại rồi ngày hai bữa cơm bình thường đều muốn ăn, ăn nổi. Người điểm linh giơ chùy gỗ tời gần, muốn đấm lưng cho nàng, Liêu Đình Nhạn xua xua tay cự tuyệt. Tiểu hắc xà bò tới muốn chơi cùng nàng, Liêu Đình Nhạn cũng động đậy.

      Tư Mã Tiêu ở bên ngoài ba ngày, tiêu hơn nửa tức giận mới trở về. muốn phát giận với Liêu Đình Nhạn, nhưng nhả ra, trong lòng vẫn cứ bực bội, giống như về lại trạng thái ban đầu, lúc còn chưa gặp được Liêu Đình Nhạn.

      trầm khuôn mặt ở hành lang dài trong hoa uyển của Sư Dư Hương, vạt áo và tay áo đong đưa đều mang theo lệ khí. sắp tới cửa, dừng chút, vẫn vào.

      Người ở đây. thực nhanh rời , cảm thụ chút, thế nhưng cảm giác được hơi thở của nàng ở bất kì chỗ nào chung quanh.

      Nàng rồi? Bởi vì sợ hãi, bởi vì việc này mà rời khỏi ?

      Tư Mã Tiêu vung tay áo, toàn bộ vườn hoa trong hoa uyển cẩm tú đều sụp xuống. nhìn cũng nhìn, môi mỏng căng thẳng, đầy người hàn khí tìm theo hướng. chuỗi ngọc, có thuật pháp có thể để truy tra tìm người.

      vẫn luôn đuổi tới bờ sông, thấy được hình bóng quen thuộc kia.

      Liêu Đình Nhạn ngồi ở chỗ đó cầm cần câu, câu phi diêu. Phi diêu là loại thú trong quãng sông này, bình thường rất khó câu được, Tư Mã Tiêu nhìn thấy bên cạnh nàng bày cái thùng to đựng vài con phi diêu, còn mồi nàng dùng để câu phi diêu là những con rắn lúc trước bắt ở Lôi Minh sơn cốc.

      Hóa ra khi đó nàng thu thập những con rắn là để câu phi diêu, nàng làm thế nào biết trùng trong Lôi Minh sơn cốc có thể câu phi diêu?

      Tư Mã Tiêu phát nàng cũng muốn bỏ , tức giận người tan chút, đứng ở dưới tàng cây cách đó xa, nhìn chằm chằm bóng dáng Liêu Đình Nhạn, có ý định tiến lên.

      vẫn cảm thấy mình làm sai chỗ nào, nhưng cảm giác được Liêu Đình Nhạn rất khó chịu, sau khi biết nàng, lần đầu tiên ở chỗ nàng cảm nhận được tâm tình trầm trọng này.

      đứng ở sau thân cây, nhìn Liêu Đình Nhạn câu phi diêu khó câu, nhìn nàng vẻ mặt hậm hực, ủ rũ cụp đuôi ngồi tại chỗ nhóm lửa, nướng phi diêu.

      Mùi hương bốn phía, chính nàng lại ăn, hình như là nghĩ đến cái gì lại cảm thấy ghê tởm, nhìn tay mình, lấy nước ra rót hai ngụm.

      Tư Mã Tiêu cảm thấy thực bực bội, tay lột xuống đống lớn vỏ cây thân cây.

      Liêu Đình Nhạn: “Ta muốn ăn.”

      Nàng giống như lầm bầm lầu bầu giống, “Lúc trước chàng muốn Lôi Minh sơn cốc, ta lật quyển du ký, trùng ở Lôi Minh sơn cốc có thể câu phi diêu. Thịt phi diêu thực mỹ vị, vốn dĩ muốn cùng chàng nếm thử.”

      Tư Mã Tiêu: “……”

      qua, ngồi ở đối diện Liêu Đình Nhạn, cầm lấy phi diêu nướng xong, cắn miếng, mặt biểu tình ăn hết toàn bộ con phi diêu.

      Liêu Đình Nhạn còn ở đó, khuôn mặt rầu rĩ lại đưa cho con. Tư Mã Tiêu muốn cầm, nhìn biểu tình của nàng, vẫn duỗi tay nhận.

      Liêu Đình Nhạn: “Về sau chàng thể như thế.”

      Tư Mã Tiêu ném phi diêu xuống, “Vì chuyện như vậy, nàng tức giận với ta?”

      Liêu Đình Nhạn lau nước mắt, nức nở tiếng.

      Tư Mã Tiêu cầm lấy phi diêu vừa ném xuống, “…… Ta biết.”

      Tư Mã Tiêu: “Ta cũng mắng nàng, cũng giận nàng, ta đáp ứng rồi.”

      Liêu Đình Nhạn nước mắt rớt xuống, “Ta bị ác mộng.”

      Tư Mã Tiêu ăn vào, cả người đều khó chịu, vứt bỏ phi diêu trong tay, tay ôm lấy cổ Liêu Đình Nhạn, kéo nàng qua, ngón cái dùng sức lau nước mắt nàng, “ được khóc.”

      Liêu Đình Nhạn nhìn vết thương ngón tay , đôi mắt nháy nháy, lại rớt hạt nước mắt vào trong lòng bàn tay . Sườn mặt nàng dựa vào bàn tay Tư Mã Tiêu, đôi mắt nhìn , “Nếu về sau còn có chuyện gì ta muốn làm, là muốn làm, chàng cần cưỡng bách ta.”

      Tư Mã Tiêu nhìn nàng, tiến lên dán vào trán nàng, “Ta biết.”

      đến dây, thanh lại thấp hơn, có chút ảo não, “Nàng đừng khóc.”

      Dùng môi dán dán lên đôi mắt nàng, là tư thế trấn an thực thuần thục.
      Lee Đỗ, thongminh123, sabera.tran30 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ngọt chết tui!
      heavydizzy thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Huhu
      Sao lại có cảnh giết người ngọt ngào thế
      Ta quá biến thái rồi
      Thanks editor nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Sư tổ dỗ người cũng khéo ghê mà :v
      heavydizzy thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Huhu, ai cho ta 1 chàng sủng ta vô đối như vậy :017::06(1):
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :